Trên bờ biển ở phía đông Tiên Nhân đảo, Lãnh Chiếu đang ngồi ở trên bờ cát, vuốt ve chủy thủ trong tay, nhìn màu trời bắt đầu sáng lên, nét mặt dị thường băng lãnh, trong đôi mắt tràn đầy sát ý rợ người. Trải qua mười mấy năm làm mưa làm gió trên biển, có lẽ trong mắt hắn, mạng người cũng không phải là vật quý giá gì.
Mười mấy cái cột gỗ dựng đứng bị từng đợt sóng biển đánh mạnh vào. Trên thân mỗi người cũng bị nước biển đánh cho ướt đẫm. Nhìn Đảo chủ lúc này tựa hồ đã già hơn chục tuổi. Ông ta nhắm chặt hai mắt, da thịt trên mặt không ngừng co giật, không biết là bởi vì tức giận, hay là bởi vì thương tâm.
Tiêu Đồng Quang bị trói chặt vào cột gỗ, trên miệng lại bị nhét kín. Hiển nhiên lúc trước hắn kêu quá to, đến cả Lãnh Chiếu cũng chịu không được. Trong mắt của hắn tràn ngập sự hoảng sợ, thậm chí mang theo thần sắc khẩn cầu.
Mà những tên hải tặc bị trói khác đều trợn mắt nhìn Lãnh Chiếu.
Xung quanh những cột gỗ đều có vòng bảo vệ do hơn ba mươi tên hải tặc với các loại binh khí khác nhau tạo thành, còn có hơn mười tên hải tặc khác thì đang ngăn cản vợ con của nhóm hải tặc ấy đến gần. Trên bờ cát giờ đây đầy gia quyến của hải tặc, không ít người đang khóc nức nở.
Những tên tặc còn lại, hiển nhiên có không ít người đang tìm kiếm tung tích của Hàn Mạc cùng với Đỗ Băng Nguyệt.
Một gã hải tặc chạy tới như bay, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ, vội đến bên cạnh kề sát vào tai Lãnh Chiếu nói nhỏ vài câu, rồi sắc mặt Lãnh Chiếu lập tức trở nên âm trầm hơn, hắn đứng dậy, đi tới trước mặt Đảo chủ, lạnh lùng thốt:
- Đảo chủ, có ba huynh đệ đã bị tiểu tử Hàn gia giết chết! Ngươi thả cho hắn chạy, giết hại tính mạng của ba huynh đệ này, ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao?
Đảo chủ nhắm mắt lại, cũng không nói nửa câu.
Lãnh Chiếu lạnh lùng cười một tiếng, đi tới trước mặt một đám gia đình hải tặc, cao giọng nói:
- Hàn gia tiểu tử được đảo chủ thả đi đã giết chết ba người của chúng ta! Nếu như chúng ta không thể nhanh chóng bắt hắn, ta lo rằng còn có nhiều huynh đệ chết ở trong tay của hắn! Ta nói rồi, đảo chủ đã bán đứng chúng ta, thế nhưng các ngươi thỉnh thoảng vẫn có người cho Lãnh Chiếu ta bịa đặt kiếm chuyện! Hôm nay đã rõ ràng như vậy, các ngươi đã tin chưa?
T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
Tất cả mọi người đều hơi biến sắc, trong mắt mỗi người cũng lộ ra vẻ lo lắng, bởi vì không ai biết được, người chết có phải là người nhà của mình hay không?!
- Lãnh Chiếu ta làm hết thảy, chỉ là vì để cho miệng của các ngươi có cơm ăn!
Lãnh Chiếu quét nhìn mọi người một lần, mới thản nhiên nói:
- Có cơm ăn, so với chuyện gì cũng đều tốt hơn!
Hắn chỉ vào đảo chủ, cười lạnh nói:
- Nhưng mà người này, hắn lại muốn các ngươi ăn cơm nô lệ, thậm chí còn muốn cho các ngươi không có cơm ăn! Các ngươi cũng như là huyết nhục ruột thịt của ta, Lãnh Chiếu ta cho dù phải đại nghĩa diệt thân, cũng sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh! Đảo chủ già rồi, cho nên... Tâm của hắn đã thay đổi!
Đảo chủ vẫn không tức giận, trên khóe miệng thậm chí còn nở một nụ cười thản nhiên, lẩm bẩm nói:
- Quả nhiên có sắc thái kiêu hùng, chẳng qua là... Sinh ra nhầm chỗ rồi…!!!
...
Nhưng vào lúc này, chợt nghe một người kinh hô:
- Đại... Đại tiểu thư...!!
Tất cả mọi người đều cả kinh, liên tục quay đầu lại, chỉ thấy dưới ánh sáng của tia nắng ban mai, phía xa có một thân ảnh đang đi tới, đi rất chậm! Do đã sớm quen thuộc Đỗ Băng Nguyệt, nên mọi người liếc mắt một cái liền nhìn ra, đó chính là Đại tiểu thư của bọn hắn.
Đỗ Băng Nguyệt đã cỡi bỏ đi trang phục hải tặc, lộ ra dáng người hết sức bạo mãn như thường lệ, nàng rất bình tĩnh chậm rãi đi tới dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người.
Lãnh Chiếu cau mày, nhìn đám người tản ra, Đỗ Băng Nguyệt đi tới trước mặt hắn.
- Đại tiểu thư, ngươi rốt cục cũng đi ra?!
Lãnh Chiếu đưa mắt nhìn Đỗ Băng Nguyệt, thản nhiên nói:
- Hàn gia tiểu tử kia đâu?
Đỗ Băng Nguyệt cũng không thèm nhìn Lãnh Chiếu, hướng về phía cột gỗ liền thấy được đảo chủ, chạy vội tới, nước mắt nhất thời trong khóe mắt tuôn ra:
- Cha, người...!!!
Nhưng lập tức, nàng lại bị hai gã hải tặc ngăn cản lại.
- Mau tránh ra!!!
Đỗ Băng Nguyệt rút chủy thủ ra, mặt lạnh như băng:
- Nếu không mau tránh ra, đừng trách ta động thủ!
Lãnh Chiếu đứng ở phía sau thản nhiên nói:
- Đỗ Băng Nguyệt, ngươi không nên tiếp tục cho rằng mình vẫn là Đại tiểu thư! Nói thật cho ngươi biết, điểm bản lãnh này của ngươi, chưa chắc là đối thủ của bọn họ!
Đảo chủ mở mắt ra, thoáng nhìn Đỗ Băng Nguyệt bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp, nhưng rất nhanh ông ta đã nhắm mắt lại, không nói một câu.
- Lãnh Chiếu, ngươi, cái tên súc sinh này, không có nhân tính, ngươi muốn làm gì?
Đỗ Băng Nguyệt xoay người, trong con ngươi tràn đầy tức giận:
- Ngươi vong ân phụ nghĩa, bóp méo sự thật, ngươi... Ngươi muốn dẫn theo mọi người đi tới đường cùng sao?
- Đỗ Băng Nguyệt!
Lãnh Chiếu lãnh quát một tiếng, lớn tiếng nói:
- Đừng giở giọng đàn bà chanh chua ở chỗ này mà giương oai! Nước mắt của ngươi cùng với nụ cười của phụ thân ngươi đều giống nhau, đều dối trá hết cả! Ngươi luôn miệng nói phải bảo vệ mọi người, vậy ta hỏi ngươi, ba người đã chết trong rừng, chẳng lẽ không có quan hệ với ngươi?
Đỗ Băng Nguyệt cắn răng, nhất thời cũng không biết phải trả lời như thế nào.
- Cho dù không phải dongươi giết chết, ta nghĩ ít nhất tại thời điểm ba người huynh đệ bị giết, ngươi cũng làm khán giả ở bên cạnh nhìn xem, có phải không?!
Lãnh Chiếu nắm tay thành quả đấm, lạnh lùng nói:
- Hắn đang ở đâu? Nói cho ta biết, hắn đang ở đâu?
Nét mặt tức giận của Đỗ Băng Nguyệt từ từ hòa hoãn xuống, nàng nhìn chằm chằm Lãnh Chiếu, sau một hồi lâu, rốt cục nói:
- Lãnh Chiếu, ngươi thả cha ta, ta gả cho ngươi, ta cái gì cũng nghe theo ngươi!
Lãnh Chiếu ngẩn ra. Nữ nhân ở trước mặt này, từ khi hắn trưởng thành đến giờ, chính là đối tượng mà bản thân mơ ước, trong nhiều đêm mộng, hình bóng nữ nhân này không bao giờ không xuất hiện trong tâm trí hắn. Nếu như dục vọng đầu tiên của hắn là trở thành một Đông Hải Vương thứ hai, vậy thì dục vọng thứ hai của hắn, chính là lấy được nữ nhân ở trước mặt mà hắn đã mơ ước vô số lần.
Đỗ Băng Nguyệt chậm rãi đến gần Lãnh Chiếu, Lãnh Chiếu vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn nàng.
Ngay khi cách Lãnh Chiếu còn hai bước nữa, Đỗ Băng Nguyệt đột nhiên xuất thủ, chủy thủ trong tay nhắm bộ ngực Lãnh Chiếu hung hăng đâm tới.
Thân hình Lãnh Chiếu cực nhanh, nghiêng người né tránh, tay phải xuất ra, chủy thủ trong tay của hắn nặng nề đập lên chủy thủ của Đỗ Băng Nguyệt. Đỗ Băng Nguyệt chỉ cảm thấy đến cổ tay tê rần, chủy thủ đã bay khỏi tay.
Đỗ Băng Nguyệt chưa kịp phản ứng, chủy thủ trong tay Lãnh Chiếu đã kề trên cổ họng trắng bóng của nàng, thản nhiên nói:
- Ngươi không là đối thủ của ta, điểm này ngươi có lẽ biết rõ hơn ta…
- Ngươi muốn thế nào?
Đỗ Băng Nguyệt ngăn nước mắt rơi xuống, không để lộ ra vẻ mềm yếu của mình.
Lãnh Chiếu ghé sát vào tai Đỗ Băng Nguyệt, nghe mùi thơm trên người nàng, tâm thần rung động, cổ họng giật giật, nhẹ giọng nói:
- Ngươi đã đồng ý gả cho ta, thì nên xuất ra một số thành ý!
Trái lại, Đỗ Băng Nguyệt lần này lộ ra vẻ rất bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Tốt, ta hiện tại có thể cho ngươi!
Lãnh Chiếu chấn động, hắn nhíu mày, Đỗ Băng Nguyệt lạnh lùng như lại yên lặng nguyện ý nộp ra bản thân, làm hắn cảm thấy có chút quỷ dị.
- Nhưng ngươi phải đáp ứng ta, sau khi được ra rồi thì ngươi để bọn họ đi!
Đỗ Băng Nguyệt chậm rãi nói:
- Nếu không ta nhất định phải giết ngươi!
Lãnh Chiếu lắc đầu nói:
- Không được! Cha ngươi bán đứng chúng ta, nếu ta làm thế thì sao ăn nói với mọi người?
- Chẳng lẽ ngươi thật muốn giết người sao?
Đỗ Băng Nguyệt lạnh lùng hỏi.
Lãnh Chiếu thản nhiên đáp:
- Ta hứa với ngươi sẽ không giết hắn! Nhưng ngươi phải chỉ ra Hàn gia tiểu tử kia hiện tại ở nơi đâu? Giết Hàn gia tiểu tử kia, phụ thân ngươi và chúng ta chính là người trên cùng một thuyền. Ta là có thể không giết Đảo chủ, thậm chí...vẫn xem hắn như cũ, là đảo chủ Tiên Nhân Đảo!
Đỗ Băng Nguyệt trầm ngâm, rốt cục nói:
- Tốt, ta cho ngươi biết!
Lãnh Chiếu nở nụ cười:
- Đây mới là cô gái tốt! Ngươi phải nhớ, rất nhanh ngươi sẽ là nữ nhân của ta, cho nên có một số việc nên vì ta mà suy nghĩ nhiều hơn!
- Trước tiên buông ta ra đã!
Lãnh Chiếu tự nhiên không lo lắng Đỗ Băng Nguyệt có thể gây tổn thương gì cho mình, nên liền buông tay ra. Đỗ Băng Nguyệt nhìn hắn một cái, nói:
- Ngươi đi theo ta, ta dẫn bọn ngươi đi tìm hắn.
- Băng Nguyệt, ngàn vạn lần không nên giở trò bịp bợm với ta!
Lãnh Chiếu thản nhiên nói:
- Ngươi phải nhớ rằng, cha ngươi đang ở trong tay ta! Nếu ngươi giở trò lừa gạt thì phải nghĩ đến hậu quả đấy!
Đỗ Băng Nguyệt lạnh lùng liếc hắn, nói:
- Có tin hay không thì tùy các ngươi!
Nói xong nàng liền bước đi về hướng Tây.
Lãnh Chiếu đánh mắt ra hiệu, lập tức có bốn tên hải tặc ở cách đó không xa cùng với hắn đi theo Đỗ Băng.
Phía Tây có mấy gian phòng gỗ thưa thớt, nóc nhà lợp bằng cỏ tranh, trong đó một gian phòng đóng chặt, yên lặng không có nửa điểm động tĩnh, dưới ánh nắng ban mai nhàn nhạt chiếu xuống thì lộ ra vẻ cực kỳ yên tĩnh.
Đi tới ở trước dãy phòng không xa, Đỗ Băng Nguyệt dừng bước, chỉ vào gian phòng khép kín cửa kia, nói:
- Hắn ở trong đó!
Lãnh Chiếu nhíu mày, đưa mắt nhìn cánh cửa trúc, nhẹ giọng nói:
- Ngươi không gạt ta đấy chứ?
- Hắn bố trí mưu kế, vốn là muốn ta dẫn một mình ngươi đến đây, sau đó dụ ngươi vào phòng, hắn trốn ở dưới giường liền đột nhiên xông ra, cùng ta liên thủ giết ngươi!
Khuôn mặt xinh đẹp của Đỗ Băng Nguyệt lộ ra vẻ rất bình tĩnh:
- Có tin hay không thì tùy ngươi!
Lãnh Chiếu hơi trầm ngâm một chút, rồi nháy mắt một cái, bốn gã hải tặc ở phía sau lập tức xông lên phía trước, một người trong đó liền một cước đá văng cửa trúc, bốn người đồng loạt tiến vào, mà Lãnh Chiếu cũng nắm chặt chủy thủ, nhìn vào bên trong, chỉ cần vừa có động tĩnh thì liền xông vào giết chết Hàn Mạc.
Trong nhà, một mảnh thanh âm ồn ào vang lên, tiếng lục lọi, đập phá không ngừng truyền ra. Chỉ chốc lát sau, một người chạy ra, nói:
- Lãnh nhị ca, trong phòng không có ai, dưới giường cũng không có người!?
Lãnh Chiếu cười nhạt, nhìn Đỗ Băng Nguyệt, lạnh lùng nói:
- Băng Nguyệt, ngươi đang gạt ta sao? Dùng tính mạng của phụ thân ngươi lừa gạt ta hả?
Đỗ Băng Nguyệt chân mày cau lại, thoạt nhìn giống như cũng đang nghi ngờ, nàng bước nhanh đi vào trong. Trong phòng là một đống hỗn độn, nhưng mà tình hình trong phòng chỉ cần liếc mắt là nhìn thấy, thật hoàn toàn không còn nơi ẩn nấp. Dưới gầm giường có thể giấu người hiển nhiên cũng đã bị lục soát, hoàn toàn trống rỗng.
- Người đâu?
Lãnh Chiếu đi theo sau Đỗ Băng Nguyệt vào trong phòng, thản nhiên nói:
- Nói cho ta biết, hắn đang ở đâu?
Đỗ Băng Nguyệt hơi trầm ngâm một chút, tựa hồ nhớ tới cái gì, thất thanh nói:
- Ta biết rồi.
- Ngươi biết cái gì?
Đỗ Băng Nguyệt nhìn mấy tên hải tặc một cái, nói:
- Ngươi đuổi bọn họ ra ngoài đi!
- Vì sao phải đi ra ngoài?
- Ngươi nếu như muốn biết tung tích của hắn, phải cho bọn họ đi ra ngoài! Có một số việc, tay sai của ngươi cũng không có tư cách biết!
Đỗ Băng Nguyệt nói rất kiên định.
Lãnh Chiếu nhìn tình hình trong nhà một lần nữa, hắn rất quen thuộc đối với dạng kiến trúc của loại phòng này. Nếu như nhìn thấy không có chỗ để ẩn thân, thì Hàn Mạc tự nhiên sẽ không thể ẩn thân ở đây. Nếu Đỗ Băng Nguyệt kiên trì như thế, nói không chừng thật là có những chuyện mà ngoại nhân không thể biết đến.
Hắn bỗng nhiên nghĩ tới, Đỗ Băng Nguyệt mới vừa nói sẽ hiến thân cho mình để đổi lấy tính mạng của đảo chủ, không phải là nữ nhân mà mình ngày nhớ đêm mong thật sự chuẩn bị làm như vậy chứ?
Lãnh Chiếu làm việc rất tỉnh táo, tâm cơ rất sâu, nhưng nếu như hắn có yếu điểm gì, thì Đỗ Băng Nguyệt chính là yếu điểm của hắn.
Nhìn thân thể Đỗ Băng Nguyệt lồi lõm nảy nở, gợi cảm mê người, cổ họng Lãnh Chiếu đã hơi khô lại, vung tay thản nhiên nói:
- Mấy người các ngươi đi ra ngoài trước đi, tìm kiếm xung quanh phòng một chút, tiểu tử kia nhất định đang ở phụ cận đây!
- Dạ!
Mấy tên hải tặc liếc mắt nhìn nhau, lục tục đi khỏi, còn có một người rất hiểu chuyện, lúc đi ra đã tiện thể đóng cửa lại.
- Băng Nguyệt, ngươi muốn nói cái gì?
Ánh mắt Lãnh Chiếu nóng lên, ngắm nhìn bộ ngực đầy đặn của Đỗ Băng Nguyệt.
Đỗ Băng Nguyệt lạnh lùng cười một tiếng, nàng quay lưng lại, chậm rãi đi sang một bên, tựa hồ sợ Lãnh Chiếu sẽ xúc phạm nàng, kéo dãn khoảng cách ra, lúc này mới quay người lại, cười lạnh nói:
- Lãnh Chiếu, ngươi quên một việc!
- Hả?!
Khóe miệng Lãnh Chiếu cong lên, nở một nụ cười quái dị:
- Chuyện gì?
- Ngươi không nên một mình ở cùng ta chung một chỗ!
Trong mắt Đỗ Băng Nguyệt lại lần nữa xuất hiện vẻ oán độc, nàng nắm đôi bàn tay trắng như phấn lại, lạnh lùng nói:
- Trong nhà không thể ẩn thân, nhưng có thể ngươi quên, vẫn còn một chỗ có thể ẩn thân được! Thần sắc Lãnh Chiếu trở nên băng lãnh, khi hắn chợt hiểu ra điều gì đó thì vào lúc này, chỉ nghe "Ba" một tiếng vang lên, trên nóc nhà vang lên thanh âm thanh thúy của tấm ván gỗ bị gẫy, theo tấm ván gỗ rơi xuống, một đạo kình phong cũng từ trên không đánh thẳng xuống dưới, một thanh âm lãnh khốc khẽ gầm lên:
- Lãnh Chiếu, ngày chết của ngươi đến rồi!
- Không tốt!
Khi Lãnh Chiếu kịp phản ứng, hắn mới biết được, thì ra Hàn Mạc đã nấp ở trên nóc nhà…
Bình luận facebook