Nhóm hải tặc lấy ra cung tên, có người thì bò lên cột buồm nhìn ra xa. Hàn Mạc đi theo phía sau Đỗ Băng Nguyệt, vội chạy tới mép thuyền, phát hiện Tiêu Đồng Quang đang run rẩy nhìn hắn, ánh mắt nghẹn khuất tỏ ý không muốn mới ra khỏi hang sói lại phải chui vào hang hổ.
Quả nhiên, phía xa xa trên mặt biển, xuất hiện hai bóng đen to lớn, nhìn kỹ là hai chiếc thuyền, so sánh với thuyền của hải tặc thì lớn hơn nhiều lắm.
Chân mày Đỗ Băng Nguyệt nhíu lại, nhìn chăm chú, nghiêng đầu nói với Hàn Mạc:
- Tiểu Ngũ ca, thuyền của chúng ta trên biển cũng được xem là lớn rồi. Thật không thể tưởng tượng được, nhóm người kia còn có thuyền lớn hơn hẳn. Hơn nữa, đối phương lại có những hai chiếc, vậy thì càng hiếm gặp nữa, ta xem chừng đấy không phải thuyền bè người bình thường.
Hàn Mạc đưa mắt nhìn hai chiếc thuyền đó trong chốc lát, khóe miệng lộ ra nụ cười nói:
- Nguyệt Nhi, ngươi đoán không sai đâu. Đấy không phải thuyền bè dân biển, mà là chiến thuyền Trấn Phủ Quân chúng ta.
Chiến Thuyền Trấn Phủ Quân…
Mặt Hàn Nguyên trầm xuống, ngồi ngay mũi thuyền trên boong tàu, dáng vẻ đầy lo lắng.
Đêm đó đột nhiên nhìn thấy thuyền hải tặc tấn công, thật sự hắn cảm thấy có chút kỳ quái. Dù sao ở trên biển cũng không có đám nhân mã nào dám khoa trương như thế, công kích khiêu khích chiến thuyền Trấn Phủ Quân. Mặc dù hắn cảm giác có điều mờ ám, nhưng với trách nhiệm thống lĩnh Trấn Phủ Quân Thành Tư nhìn thấy thuyền kẻ địch, trong lòng sốt ruột cầu công trạng nên hét to lên có hải tặc đánh lén ban đêm, hạ lệnh hai chiến thuyền truy kích.
Sau khi hai chiến thuyền rời khỏi đây đuổi theo, dưới màn đêm, tính cơ động không bằng thuyền nhỏ nhanh nhẹn được, nhanh chóng bị mất dấu kẻ địch, đành ấm ức quay về.
Nào ngờ, tiếp theo lại truyền đến tin thuyền thu thập hải vật ở bên kia bị tập kích, Thành Tư mới biết đã trúng kế điệu hổ ly sơn, hối hận thì đã muộn, đành phải hướng Xương Đức Hầu xin chịu tội.
Khi Hàn Nguyên biết được Hàn Mạc bị bắt, vẻ mặt đầy kinh hãi, vô cùng lo lắng, lập tức ra lệnh triệu tập chiến thuyền Trấn Phủ Quân, cố gắng lục soát trên biển.
Xương Đức Hầu lo lắng tung tích của Hàn Mạc, đó là điều tự nhiên. Hàn Nguyên lập tức đón thuyền nhỏ trở về doanh trại, nói rõ tình huống cho Hàn Huyền Linh. Hàn Huyền Linh nghe tin, biết Xương Đức Hầu hạ lệnh phái thuyền đi lục soát, cũng không do dự, lệnh cho hai chiến thuyền cỡ trung, do thống lĩnh Hoàng Tĩnh Đan hiệp trợ Hàn Nguyên tìm kiếm tung tích Hàn Mạc cùng Tiêu Đồng Quang.
Trong lòng Hàn Nguyên nóng như lửa đốt, Hoàng Tĩnh Đan cũng hiểu tâm ý của hắn, tuần tra tới lui trên biển hơn ba ngày. Hàn Nguyên gần như không hề chợp mắt, ở trên biển tìm được mấy tiểu đảo. Có một tiểu đảo có hải tặc, vừa nhìn thấy chiến thuyền Trấn Phủ Quân, đảo chủ bị hù dọa đã dẫn toàn bộ ba mươi người trên đảo ra quỳ nơi bờ biển, nơm nớp lo sợ.
Trên biển cũng đụng phải một số thuyền hải tặc. Nhìn thấy cờ xí chiến thuyền Trấn Phủ Quân, toàn bộ bọn chúng bị làm cho hoảng sợ tập trung nơi mũi thuyền, chờ Trấn Phủ Quân đến kiểm tra. Sau một hồi lục soát chung quanh, vẫn không tìm thấy tung tích Hàn Mạc và Tiêu Đồng Quang. Có không ít thuyền hải tặc ở xa xa trông thấy thuyền Trấn Phủ Quân, hốt hoảng bỏ chạy, ngay cả mặt mũi cũng không dám đụng.
Hàn Nguyên một bụng đầy lửa giận. Đường đường là Ngũ công tử Hàn gia, thế mà đám hải tặc này dám hạ thủ, trong lòng hắn không thể nào kiềm được sự giận dữ.
Hoàng Tĩnh Đan bước tới, khẽ thở dài, lời nói hòa nhã:
- Tứ thiếu gia, không cần quá lo lắng. Ngũ thiếu gia người hiền ắt có mạng thiên tướng, không việc gì đâu. Đám hải tặc kia không dám xuống tay với Ngũ thiếu gia.
- Nhưng không thấy được Tiểu Ngũ, lòng ta không thể nào bình tĩnh được.
Hàn Nguyên nắm quả đấm lại nói:
- Đám hải tặc chết tiệt, Hàn gia ta đối với bọn chúng nhân từ, thế mà bọn chúng lại không hề biết tốt xấu. Tiểu Ngũ nếu như có mệnh hệ gì, ta thề sẽ mang theo tướng sĩ Trấn Phủ Quân tru diệt sạch sẽ đám hải tặc.
Trong lòng Hoàng Tĩnh Đan thầm nghĩ, đấy chỉ là những lời cuồng ngôn của hài tử. Sách lược Hàn Gia vốn dùng hải tặc để nuôi binh. Nếu không còn hải tặc, Trấn Phủ Quân hiển nhiên phải bị cắt giảm. Vì vậy tự nhiên Hàn gia không thể nào chỉ vì Hàn Mạc mà tru diệt toàn bộ hải tặc được.
Thế nhưng nếu như Hàn Mạc thật sự xảy ra chuyện, hải tặc Đông Hải chỉ sợ phải đối diện với công kích cường liệt nhất từ trước đến nay. Mặc dù không đến nỗi toàn bộ bị diệt, nhưng mất đi sáu bảy phần thì hoàn toàn có khả năng.
- Tứ thiếu gia, người cũng đã hai ngày hai đêm không ngủ rồi, về khoang thuyền nghỉ ngơi chút đi. Một khi có tin mới, ta lập tức thông báo cho người biết.
Hoàng Tĩnh Đan vỗ vỗ bả vai Hàn Nguyên, nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Nội tâm của hắn cực kỳ khâm phục tình cảm máu thịt của huynh đệ Hàn thị. Hàn Mạc cùng đường huynh Hàn Nguyên chung sống với nhau cực kỳ hòa hợp, thuở nhỏ đã có tình cảm nồng hậu, xem như huynh đệ keo sơn.
Hàn gia chỉ cần có lực lượng đoàn kết giữa các huynh đệ như thế này, thì thế cục nhất định sẽ vững như Thái Sơn.
Trong mắt Hàn Nguyên hiện lên đầy tia máu, lắc đầu miệng cười khổ nói:
- Hoàng thúc, tìm không được Tiểu Ngũ, ta làm sao có thể ngủ được.
.....
Chợt nghe nơi mũi thuyền truyền đến tiếng hét lớn:
- Thống lĩnh đại nhân, phía trước có thuyền bè!
Ở trên biển liên tục đụng phải không ít thuyền bè. Mỗi một lần là thêm một lần mất niềm tin, cho nên lúc này nghe tin phía trước có thuyền, Hàn Nguyên cũng không lấy làm phấn chấn lắm, đi theo Hoàng Tĩnh Đan đến bên mép thuyền.
Hàn Nguyên nhìn ra xa xa. Mặc dù trời tươi sáng nhưng cũng không thể nhìn thấy quá rõ ràng.
Lúc này, ống nhòm còn chưa xuất hiện. Bởi vì thiếu hụt thủy tinh, dù rằng nguyên lý chế luyện ống nhòm không quá khó khăn, nhưng Hàn Mạc cũng thể chế tạo được vì thiếu nguyên liệu.
Thuyền biển thời đại này, trên cột buồm bố trí đài quan sát. Bình thường thì trên đài quan sát sẽ an bài một gã có nhãn lực thật tốt, tiến hành công việc quan sát trên biển.
Thông thường mà nói thì, tuyển chọn binh sĩ quan sát rất nghiêm khắc, phải có nhãn lực cực kì tốt. Trong dân chúng bình thường có nhiều đệ tử có nhãn cực cực tốt, thì cho dù tố chất thân thể không đủ cứng rắn, Trấn Phủ Quân cũng sẽ đặc biệt tuyển mộ, cho lên thuyền làm binh quan sát.
Mỗi một thuyền đều sẽ an bài bốn đến năm người như vậy. Thiết lập hai đài quan sát, thay phiên nhau trực chiến, chú ý tình huống trên biển. Bình thường mà nói, đãi ngộ với binh sĩ nà còn tốt hơn một chút so với binh sĩ thông thường.
Tên binh sĩ quan sát từ phía trên truyền xuống tin tức:
- Bẩm thống lĩnh đại nhân, cái thuyền kia thoạt nhìn qua thì có thể là thuyền hải tặc.
Hoàng Tĩnh Đan lập tức nói:
- Phát ra cờ hiệu, để cho bọn họ dừng lại cho chúng ta kiểm tra!
Binh quan sát lập tức phát ra cờ hiệu, mệnh lệnh cho chiếc thuyền ở phía xa không chuyển động nữa, chuẩn bị tiếp nhận kiểm tra.
Quả nhiên, chiếc thuyền bên kia thấy được cờ hiệu của Hàn gia, liền dừng lại bất động. Hai chiếc Trấn Phủ Quân, một trái một phải, tăng tốc chạy nhanh tới bên cạnh chiếc thuyền hải tặc.
Hàn Nguyên đứng ở đầu thuyền, quả đấm nắm lại. Đợi đến lúc tới gần chiếc thuyền kia, nhìn thấy trên đó có không ít người đang đứng bên mép thuyền nhìn ra xa. Một người trong đó có thân ảnh rất quen thuộc, tâm tình hắn kích động gọi to:
- Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ, là đệ sao? Ta là Tứ ca, Tiểu Ngũ!
Hoàng Tĩnh Đan cũng nhìn thấy trên chiếc thuyền kia có bóng dáng một người cực kì giống Hàn Mạc, thầm mừng rỡ trong lòng. Nhưng hắn còn tưởng rằng Hàn Mạc đang bị hải tặc khống chế, trầm giọng phân phó:
- Mọi người chuẩn bị, cầm binh khí lên, bên kia chính là hải tặc!!
Một thanh âm từ bên đó vang lên:
- Tứ ca, đệ ở chỗ này. Ha ha, ca thật là lợi hại a, tìm tới được nơi này!
Trong thanh âm tràn đầy sự vui mừng, đó còn không phải là Hàn Mạc thì là ai nữa.
Chiến thuyền chạy rất nhanh tới bên cạnh thuyền hải tặc, một trái một phải tạo thế gọng kiềm. Hoàng Tĩnh Đan cao giọng quát lên:
- Bọn ngươi nghe kỹ, ai cũng không được hành động thiếu suy nghĩ, tiếp nhận Trấn Phủ Quân chúng ta kiểm tra.
Binh sĩ chuẩn bị sẵn sàng trên sàn thuyền. Trong lúc hai chiếc thuyền cập vào, binh sĩ Trấn Phủ Quân từ hai bên lập tức rút đao mang súng, phóng mạnh lên thuyền hải tặc, đem vây tất cả người trên thuyền đó lại.
Lông mày Đỗ Băng Nguyệt dựng ngược, nắm chặc chủy thủ. Nhóm hải tặc bốn phía có chút bối rối, nhưng vì phải bảo hộ Đỗ Băng Nguyệt ngay bên cạnh, nên cầm chắc đao đề phòng.
Hàn Mạc nhíu mày lớn tiếng nói:
- Tất cả để binh khí xuống đi, đều là người mình cả, không nên có hiểu lầm.
Hàn Nguyên nhanh chóng vọt lên thuyền hải tặc, trong tay nắm chặc thanh hải đao, kích động nhìn Hàn Mạc. Nhưng ngay sau đó vẻ mặt lạnh lùng quét qua đám người Đỗ Băng Nguyệt, quát lên:
- Là các ngươi bắt trói đệ đệ của ta?
Nhóm hải tặc đối mặt nhìn nhau, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Nếu như nói hết sự thật, thì trong đám người này quả thật phần lớn tham dự hành động đánh lén đêm đó.
Hàn Mạc vội vàng nói:
- Tứ ca, hiểu lầm rồi. Bọn hắn đã cứu ta, đều là người của mình, không nên trách cứ nữa.
Ngay lúc nói chuyện đã kéo Hàn Nguyên qua một bên.
Hàn Nguyên vừa nghe Hàn Mạc nói như vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền cười nói:
- Thì ra là người mình, các huynh đệ thu hồi binh khí đi.
Tiến tới, ôm cổ Hàn Mạc, kích động nói:
- Tiểu tứ thúi, Tứ ca tưởng rằng ngươi đã xảy ra chuyện, thiệt làm ta sợ muốn chết!
Hàn Mạc nghe được thanh âm chân thành của hắn, hơn nữa nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi hiện rõ, biết hắn một mực lo lắng cho mình, trong lòng vô cùng cảm động, cũng ôm chặt lấy Hàn Nguyên, cười lớn nói:
- Tứ ca, Tiểu Ngũ làm sao có thể dễ dàng chết như vậy?!
Tướng sĩ Trấn Phủ Quân nghe thấy phân phó của Hàn Nguyên, vội vàng thu hồi đao. Đỗ Băng Nguyệt cũng lệnh cho nhóm hải tặc thu hồi vũ khí. Không khí kiếm bạt giương cung nhất thời được buông xuống.
Hàn Nguyên nhìn thấy rõ ràng đám người này là hải tặc, nhưng Hàn Mạc lại nói rằng đây là ân nhân cứu mạng, nhất thời không hiểu rõ nguyên nhân. Hắn buông Hàn Mạc ra, ôm quyền thi lễ đám người Đỗ Băng Nguyệ, lớn tiếng nói:
- Ta là Hàn gia lão Tứ, cảm ơn các vị xuất thủ tương trợ!!
Người Hàn gia cùng hải tặc có ngàn vạn mối liên hệ, cho nên Hàn Nguyên biết ngay đối phương không phải địch nhân, dựa theo quy tắc trên biển mà hành xử.
Bọn họ không quá lúng túng, tất cả vội vàng ôm quyền, cung kính nói:
- Tứ thiếu gia khách khí!
Hoàng Tĩnh Đan đi tới bên cạnh Hàn Mạc, cười nói:
- Ngũ thiếu gia, không có chuyện gì là tốt rồi. Tổng đốc đại nhân cùng Tam lão gia, tất cả đều vô cùng lo lắng. Hôm nay bình an vô sự, thật sự là quá tốt mà.
Hắn nói "Tam lão gia", hiển nhiên để chỉ Hàn Huyền Xương. Nguồn truyện:
TruyệnFULL.vn
Đúng lúc này, lại nghe thấy một thanh âm đầy oán hận:
- Các ngươi...các ngươi mau đem đám hải tặc này bắt lại, chính bọn hắn bắt cóc bản quan, các ngươi tính giúp đỡ cho hải tặc sao?
Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng noi, đã thấy Tiêu Đồng Quang lặng lẽ chui vào giữa đám người Trấn Phủ Quân, vẻ mặt âm lãnh, chỉ vào đám người Đỗ Băng Nguyệt lạnh lùng nói:
- Bọn họ thiếu chút nữa hại chết bổn quan, ta nhất định phải giết sạch bọn chúng!
Tất cả bọn người Đỗ Băng Nguyệt đều giật mình, không nghĩ tới Tiêu Đồng Quang lại có thủ đoạn như vậy, nhất thời ai ai cũng tay nắm chặt binh khí.
Hàn Mạc nhíu mày, Hoàng Tĩnh Đan trầm giọng nói:
- Tiêu đại nhân, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
- Bọn họ là hải tặc...!!
Tiêu Đồng Quang lạnh lùng nói:
- Bắt cóc bổn quan. Nếu Trấn Phủ Quân các ngươi dám làm việc trái với quốc pháp, bỏ qua cho bọn chúng, đó chính là cấu kết với hải tặc, sau khi bổn quan về kinh, sẽ dâng tấu kể tội các ngươi.
Hoàng Tĩnh Đan và Hàn Nguyên liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt đầy nghi ngờ. Rồi thì Hàn Mạc híp mắt, lững thững tiến tới bên cạnh Tiêu Đồng Quang. Đột nhiên đoạt lấy đại đao trong tay một binh sĩ Trấn Phủ Quân, chỉ thấy ánh đao lóe lên, lưỡi đao trong nháy mắt đã kề ngay cổ họng Tiêu Đồng Quang. Mọi người tại đây đều vô cùng kinh hãi.
Bình luận facebook