Yến lịch, năm Bình Quang thứ 10, ngày mùng 1, tháng 3, trời vừa tờ mờ sáng, doanh trại quân Khánh bắt đầu thổi vang tiếng kèn, một lát sau, từ doanh trại quân Yến cũng có tiếng kèn vang lên, lập tức tiếng trống trận liên quân cũng đập liên hồi.
Quân hiệu leng keng, chiêng trống tùng tùng, ầm ầm như sấm dội.
Hai trận liên quân, tiếng la của hơn trăm ngàn tướng sĩ vang vọng khắp trời đất, còn chiến mã thì hí dài, người hô ngựa hí, xé toạc mây xanh.
Lần đầu tiên liên quân kết hợp tác chiến, cuối cùng cũng bắt đầu rồi, tiếng vang rung trời động đất kia, khiến cho ngay cả tướng sĩ quân Ngụy ở ải Nam Dương cũng cảm thấy cả tòa cứ điểm cùng với đại địa dường như đang cùng run rẩy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Trên ải Nam Dương, hiện nay, chủ tướng quân Ngụy Tiết Phá Dạ rõ ràng chứng kiến, trên bình nguyên rộng lớn vào lúc trời vừa hừng đông, hai nhánh lớn như hung thần đang nhanh chóng hướng về cứ điểm mà di chuyển lại, kèm theo đó là tiếng rống giận dữ của núi hô biển gầm.
Tiết Phá Dạ nắm chặt chiến đao, vẻ mặt nghiêm trọng.
Hắn biết, trận chiến của ngày hôm nay không thể coi thường, liên quân mang theo sĩ khí vang dội đến, quân Ngụy phải chịu áp lực cực kỳ nặng nề, nhưng nếu như hôm nay có thể ngăn cản công kích của liên quân, đẩy lui bọn chúng, như vậy nhất định có thể khiến cho sĩ khí liên quân yếu đi nhiều, còn sĩ khí quân Ngụy thì được củng cố thêm.
Hắn đi theo Tư Mã Kình Thiên nhiều năm, tuy không đạt được đỉnh cao như Tư Mã Kình Thiên, nhưng trong tay có lực lượng quân sự hùng mạnh của Tư Mã Kình Thiên để lại thì cũng có chút tin tưởng.
Chiến đấu trên đồng bằng, kỵ binh chính là binh đoàn sắc nhọn nhất, mà kỵ binh quân Ngụy, bất kể là về số lượng hay sức chiến đấu, thì đều vượt qua liên quân, huống chi quân Ngụy còn có ba ngàn Thiết kỵ binh đánh đâu thắng đó.
Một khi Thiết kỵ binh xuất hiện, ai nấy đều khiếp đảm.
...
Đại quân đông nghịt càng ngày càng gần, hai toán quân hung thần cũng dần tới gần, tạo thành một con cự long khổng lồ, cự long kia dường như mang theo khí thế nuốt thiên nhả địa, muốn đem cứ điểm bậc nhất thiên hạ cắn một ngụm rồi nuốt chửng.
Trống trận quân Ngụy cũng vang lên.
Trong tiếng trống trận, quân Ngụy cũng đã bày xong trận ở Nam Dương, hướng về quân đoàn liên quân khổng lồ mà can đảm đón nhận.
Rạng sáng, gió lạnh gào rít, giống như dao cắt trên mặt các tướng sĩ, nhưng tại chiến trường lớn này, hai bên tướng sĩ cũng không có cảm giác được chút lạnh giá nào, ngược lại còn cảm thấy toàn thân bốc nhiệt.
Đao thương là lạnh, máu là nóng.
Tuân theo sự bố trí từ trước, binh lực quân Khánh phân bố ở trung quân cùng với cánh quân bên phải (hữu quân), còn quân Yến xuất phát bên cánh trái (tả quân), do cung tiễn thủ dẫn đầu ra trận, giống như ngày xưa vậy, đội cung tên của hai bên giương cung cài tên, tàn nhẫn bắn mũi tên đoạt mệnh về phía đối phương.
Bên trong trận địa của quân Yến phía cánh phải, Vương Tư Vũ đã vung đại đao, lớn tiếng kêu la, khiến cho thuộc hạ thuộc nhóm cung tên liên tục bắn ra, Vương Tư Vũ là Chỉ huy sứ đội Cung binh, khai chiến trận đầu, đội Cung binh của hắn xông lên phía trước, đương nhiên là muốn đánh ra một uy thế lớn, mưa tên chi chít trên nền trời, sau đó mang theo sát khí sắc bén, cắm thẳng vào thân thể của binh sĩ quân địch.
Cung binh của hai bên không ngừng bước, kéo theo hai quân đoàn như sắt như thép tiến lên trước, rốt cục, khoảng cách càng ngày càng gần, cờ lệnh tung bay, kèn ngân nga, nhóm cung binh nhanh chóng dàn ra khoảng không, ở phía sau quân đoàn kỵ binh đã chuẩn bị nắm chặt trường đao, người hô ngựa hí, trong tiếng vó ngựa vang trời, kỵ binh hai bên đã phóng vọt lên trước, giống như nước lũ, sát ý dào dạt mà nhằm vào đối phương.
Hàn Mạc cưỡi trên lưng ngựa, vẻ mặt ngưng trọng, một tay nắm dây cương, tay còn lại nắm chặt cây Huyết Đồng Âm Dương côn, trong âm thanh như sấm dậy, Tuyệt Ảnh mà hắn đang cưỡi vẫn duy trì đủ bình tĩnh.
Hắn nhìn đoàn quân tiến lên phía xa xa, cau mày, tuy rằng là liên quân, nhưng số lượng và khí thế kỵ binh vẫn thua kém so với kỵ binh quân Ngụy, một vài kỵ binh quân Ngụy mang giáp đen mũ đen đó, giống như bầy sói săn mồi, hung hãn lao tới.
Hàn Mạc quay đầu nhìn Chu Tiểu Ngôn ở bên cạnh, chỉ thấy đôi mắt dưới mặt nạ kia của Chu Tiểu Ngôn, đúng là hiện ra thần sắc hung dữ như dã thú, còn tay y thì nắm chặt đại đao ở bên hông, gân xanh nổi lên.
Lúc này xuất trận phía trước, là kỵ binh quân Tây Bắc, tám trăm Phong Kỵ binh, thủ hạ của Chu Tiểu Ngôn, nhận lệnh đi phía sau, vào lúc này không hề xông lên, còn một nghìn Cung Thần doanh kỵ binh của Lăng Vân, cũng đã sẵn sàng trận địa đón quân địch.
Hàn Mạc nhìn thấy ánh mắt hung hãn kia của Chu Tiểu Ngôn liền nheo mắt lại.
Hắn biết, Chu Tiểu Ngôn là người Ngụy, điểm này thì không có nghi ngờ, nhưng hắn vẫn không biết thân phận thật sự của Chu Tiểu Ngôn, nhưng lúc này nhìn thấy ánh mắt của y, hiển nhiên là thù hận người Ngụy tới thấu xương.
Hàn Mạc không khỏi hỏi:
- Ngươi hận người Ngụy ư?
Chu Tiểu Ngôn quay đầu nhìn Hàn Mạc một cái, cũng không hề nói gì.
...
Kỵ binh hai bên đã đụng nhau ở cùng một chỗ, theo sát sau đó là bộ binh cũng đã vượt qua, trong tức khắc ở nơi gặp nhau, tướng sĩ hai bên nhập làm một, bầu trời đầy hoa máu cũng phun tung tóe vào không trung.
So sánh với sự chém giết tàn khốc của trung quân, hai cánh quân chiến đấu cũng ác liệt vô cùng, binh đoàn hai cánh cùng tác chiến đều vô cùng rõ ràng, chỉ cần bất kỳ cánh nào bị quân địch đánh lui, thì cánh quân bên kia sẽ xuất hiện nguy cơ cực lớn, quân địch có thể trực tiếp theo cánh đó công kích trung quân, một khi đã như vậy, toàn quân liền nảy sinh nguy cơ sụp đổ toàn diện.
Cho nên lúc trung quân thẳng tiến về phía trước mà chém giết, thì hai cánh quân phải bảo đảm sự an toàn cho trung quân, cho dù chiến đấu gian khổ hơn nữa, cũng phải toàn lực chống đỡ.
Trên vùng đất rộng lớn, dũng sĩ của ba nước tiến hành một trận chém giết đẫm máu và thảm khốc.
Từ trên cao quan sát xuống, trên vùng bình nguyên rông lớn ở ngoài Long Sơn, tướng sĩ hai bên chi chít, giống như dã thú nguyên sơ nhất, ở thời khắc này, bất kể là nguyên nhân gì, tiềm thức thú tính hung ác của con người hoàn toàn bộc phát, lấy việc kết liễu tính mạng của kẻ địch là suy nghĩ duy nhất trong mỗi cái đầu của hai bên.
Tiếng đánh vào áo giáp, tiếng hí của chiến mã, một viễn cảnh máu tanh không gì sánh được diễn ra dưới bầu trời.
Binh lực liên quân, trải qua tập kết, đã vượt quá 130.000, mà binh lực quân Ngụy hiện này không đến 100.000, nhưng trên vùng bình nguyên này, binh lực hai bên cũng không thể hoàn toàn triển khai tác chiến.
Mà người Ngụy đối mặt với liên quân khổng lồ, tuy rằng trải qua cuộc chiến gian khổ gần nửa năm, có chút mỏi mệt, nhưng biểu hiện vẫn như cũ, cực kỳ dũng mãnh, không một chút sợ hãi.
Người Ngụy thượng võ, sức chiến đấu của bọn họ rất mạnh mẽ là điều không thể hoài nghi.
Tuy rằng lúc trước Lâm Thành Phi âm thầm điều binh, đánh tan tác bọn họ từ chân núi Long Sơn, lui lại đến ải Nam Dương, nhưng sau khi chỉnh đốn xong, sức chiến đấu của bọn họ trên chiến trường vẫn mạnh hơn người Khánh.
Lần giao tranh này, có thể nói là lần đầu tiên người Ngụy và người Yến mở ra một trận chém giết lớn trên chiến trường quận Nam Dương, trong lịch sử hàng trăm năm của hai nước, chưa bao giờ tiến hành chém giết quân sự quy mô lớn, cho nên sức chiến đấu mà nói, đôi bên chỉ là chỉ nghe kỳ danh, không biết uy lực thực sự thế nào.
Nhưng có một điểm quân Ngụy hiển nhiên rất rõ, thực lực quân Yến, chắc chắn là mạnh hơn quân Khánh, vốn dĩ bị quân Ngụy xem thường từ trong xương cốt, bọn họ vốn cho rằng người Khánh chỉ giỏi khua môi múa mép.
Trên chiến trường, loại thái độ này cũng biến thành một loại chiến lược.
Ngoại trừ trung quân lấy binh lực hùng mạnh đối công người Ngụy, bên cánh phải của quân Khánh lại phát động tiến công rất có lực, không hề nghi ngờ, quân Ngụy phải nghiêng toàn lực đánh tan liên quân cánh phải, mới có thể do đó có thể mở ra lối hở, từ bên sườn của trung quân phát động công kích.
Từ khi bắt đầu trận chiến, người Ngụy hiển nhiên đã nghĩ kĩ về biện pháp này.
Quân Yến phụ trách cánh trái, cùng với quân Ngụy giằng co, nhưng mà quân Khánh phụ trách cánh phải, cũng đã chịu áp lực cực lớn, tuy rằng trên chiến trường quân Khánh cũng thể hiện là bọn họ có đủ dũng khí, tuy kỵ binh của họ cũng là huấn luyện có tố chất, nhưng bất kể là chiến đao hay chiến mã, so với quân Ngụy đều yếu kém, hơn nữa sự tác chiến dũng mãnh gan dạ của từng binh sĩ, cũng không so được với quân Ngụy.
Hàn Mạc quay đầu, nhìn hướng quân cánh phải, chợt nghe Lăng Vân ở bên cạnh nói:
- Đại tướng quân, trung quân phóng hỏa tiễn, bên phải chỉ sợ chống đỡ không được, chúng ta có cần phát hiệu lệnh không?
- Người chúng ta không phát tín hiệu.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Thiết kỵ binh chưa xuất hiện, hiệu lệnh của chúng ta không thể phát đi được.
Lăng Vân nói:
- Đại tướng quân, trung quân đã phát tín hiệu hai lần, quân cánh phải nhất định vô cùng căng thẳng, nếu thực sự bị quân Ngụy đánh tan cánh phải, tình thế trung quân tất bị nguy hiểm. Tuy rằng quân ta trụ ở cánh trái, nhưng nếu như quân Khánh lui rồi, chúng ta cũng không thể một mình chống đỡ.
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Lâm Thành Phi không phải thằng ngốc, lúc này liên quân kết hợp ra trận, hắn hiểu rõ điểm mấu chốt của trận chiến này, nếu như trận đầu tiên bị đánh bại tơi bời, thì khí thế liên quân chắc chắn bị đả kích nghiêm trọng, Lâm Thành Phi tuyệt không hy vọng trận này thất bại. Cánh phải tất nhiên là căng thẳng, nhưng chỉ cần quân Khánh liều chết ngăn cản, chống đỡ thêm một khoảng thời gian nữa không phải là vấn đề. Chính người Khánh cũng tuyệt đối không hy vọng cánh phải bị đột phá.
Lăng Vân cười nói:
- Đại tướng quân là muốn thử nghiệm tính nhẫn nại của quân Ngụy?
- Người Ngụy quyết định đánh mạnh cánh quân bên phải, nếu như tiến công lâu không được, cuối cùng phải xuất Thiết kỵ binh.
Hàn Mạc cười lạnh noi:
- Hãy chờ xem!
Hắn khẽ nhíu mày, dặn dò:
- Đánh cờ lệnh, nói Tần Lạc ít nhất tiến lên phía trước khoảng cách 300 bước nữa cho ta, không cần biết dùng biện pháp gì, đều phải khiến quân Ngụy lùi sau ít nhất 200 bước, nếu không, bảo hắn đem đầu cho quân Ngụy chém đi.
- Thẳng tiến 300 bước?
Lăng Vân há miệng thở dốc, tình thế tiền phương lúc này tuy rằng hỗn loạn, nhưng Lăng Vân cũng biết, quân Yến ở cánh trái lúc này tuy có chiếm chút ưu thế, nhưng kỵ binh nước Ngụy cực kỳ dũng mãnh, muốn trong khoảng thời gian ngắn tiến lên phía trước 300 bước, đó là chuyện cực kỳ khó.
Nhưng Lăng Vân rất nhanh chóng hiểu rằng, Hàn Mạc làm như vậy, là khiến quân Yến phụ trách tiến công cánh phải tạo áp lực cho cách trái quân Ngụy, khiến người Ngụy nhanh chóng phái Thiết kỵ binh ra phát động tiến công đối với liên quân.
Thiết kỵ binh tất nhiên là quân đoàn kỵ binh hùng mạnh nhất thiên hạ hiện nay, nhưng trước mắt cũng chỉ có không đến ba nghìn người, cuộc chiến quy mô lớn như vậy, Thiết kỵ binh tham gia vào tất nhiên sẽ tạo nên lực sát thương và phá hoại cực lớn cho liên quân, nhưng mà chính Thiết kỵ binh nhất định cũng sẽ tổn thất không nhỏ, là bảo bối trấn quân của quân Ngụy, quân Ngụy đương nhiên sẽ không dễ dàng tùy ý đưa quân chủ bài này ra.
Trên thực tế, Thiết kỵ binh từ chọn người huấn luyện, chính là phần cực kỳ hà khắc, kỵ binh cưỡi thiết mã cường tráng vô cùng, lại có phản ứng linh hoạt, hơn nữa tính khí như hổ lang, ngồi trên chiến mã lại là loại tốt nhất trong số ngựa của quân Ngụy, giá trị của một tên Thiết kỵ binh, từ phí tổn huấn luyện binh sĩ đến toàn bộ trang bị, vượt quá 500 lượng bạc, cũng chính vì như vậy, số lượng quân đoàn này mới cực kỳ ít ỏi, nếu không người Ngụy nếu như có hàng vạn Thiết kỵ binh, chỉ sợ đã sớm quét sạch thiên hạ.
Quân át chủ bài Thiết kỵ binh này, quân Ngụy cũng thường ở vào thời điểm then chốt mới sử dụng, trận chiến trước giữa Ngụy Khánh, Thiết kỵ binh luôn vào thời khắc căng thẳng nhất bằng phương thức bất ngờ xuất hiện, do đó mà khiến cục diện trận chiến thay đổi trong nháy mắt.
Hàn Mạc biết rõ kỵ binh cưỡi thiết mã có tính uy hiếp đối với liên quân, nhưng hắn càng rõ, một khi tiêu diệt được Thiết kỵ binh, là đòn trí mạng đối với tướng sĩ quân Ngụy, cho nên trận chiến này, đoạt được ải Nam Dương tất nhiên là nặng càng thêm nặng, nhưng Hàn Mạc nếu muốn làm được, thì phải hủy được con át chủ bài đó của quân Ngụy, vì vậy hắn đã chuẩn bị rất chu đáo.
Bình luận facebook