Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ranh giới-21
Ranh giới - Chương 25 – Gặp lại
Gần đây tôi cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình, nhưng khi quay lại thì không thấy gì bất thường Có lần thức dậy tôi ngửi được mùi hổ phách thoang thoảng nhưng cảm thấy không có gì bất thường vì từ khi anh rời đi, tôi đã tìm loại nước hoa có mùi hổ phách gần giống với mùi hương trên người anh
Nhưng mùi hương này thật sự rất quen thuộc, tôi bàng hoàng nghĩ đến một khả năng, có thể anh đã xuất hiện ở đây, tại căn phòng này mà không để tôi phát hiện
Hôm nay với quyết tâm sẽ chứng thực suy đoán của mình, tôi khoá cửa, lên giường và giả vờ ngủ
Chờ đợi, tôi cảm thấy mình thật đúng với câu ‘ôm cây đợi thỏ’, tại sao anh lại không chịu gặp tôi, anh có biết rằng mỗi ngày trôi qua đối với tôi khổ sở như thế nào không?
Thất vọng khi thấy mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, chẳng có ai xuất hiện trong phòng tôi cả
Tôi ôm tâm trạng nặng nề với một cặp mắt gấu trúc đi gặp khách hàng, ông ta là một doanh nhân người Hồng Kông thành đạt, nhìn cơ ngơ này thì biết Một người đàn ông có vẻ là quản gia mời tôi đến khu vườn gần hồ bơi đợi, ông chủ của ông ấy đang tiếp một vị khách quan trọng nào đó
Khu vực hồ bơi nơi gần chổ tôi ngồi đang tổ chức một bữa tiệc, có vẻ là tiệc sinh nhật Một anh chàng DJ mặc một chiếc quần cầu vòng trông rất vui mắt, những bài nhạc phát lên làm tâm trạng của tôi tốt hơn rất nhiều Tôi dợm bước lại gần để được nhiễm một chút không khí vui tươi ấy
Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, tôi kinh ngạc, không dám tin Đó là Phong, người luôn theo sát bên cạnh anh, chắc chắn anh chỉ ở gần đâu đây mà thôi, đầu óc tôi xoay chuyển với hàng tá những khả năng Tôi bất chấp, tôi phải buộc được anh xuất hiện, nếu không tôi sẽ điên lên mất
Dường như Phong đã nhìn thấy tôi, gương mặt anh ta biến hoá từ lạnh lùng đến kinh ngạc, sau đó lại là lạnh nhạt cất bước rời đi
*Bùm*
“Có người rơi xuống nước…”
“Cứucó người bị rơi xuống nước”
“Hình như cô ấy không biết bơi”
“……”
Tất cả âm thanh dường như xa rời khỏi thế giới của tôi, tôi không biết bơi, biết rằng không nên làm như vậy, biết có khả năng sẽ chết nhưng tôi càng muốn được gặp anh hơn
Cảm giác khó thở nhấn chìm tôi, bóng tối như bao trùm lấy tôi, khi cảm thấy ý thức dần rơi rạc thì cảm nhận được có người ôm lấy eo tôi, nâng tôi lên, hốt hoảng gọi tên tôi
“Như Nhiên…Như Nhiên…”
Một đôi môi mềm mại áp lấy môi tôi, tôi cảm thấy đôi môi này thật quen thuộc, rồi bỗng chốc nước trong bụng như cuộn trào đòi thoát ra ngoài, tôi khó chịu nôn hết tất cả nước trong bụng, sặc nấc lên vài cái, nước làm mắt tôi cay xè, cố gắng mở mắt ra vài lần những vẫn không được
Cảm nhận được hơi ấm bên cạnh định rời đi, vội đưa tay chộp lấy, cố gắng gượng người dậy làm tôi choáng váng
Anh đỡ lấy tôi, khuôn mặt bất lực, miệng tôi mấp máy vài lần mới phát ra âm thanh
“Những câu hỏi khi ấy, bây giờ em đều có thể trả lời anh”
Anh vẫn im lặng như cũ, bỗng dưng tôi cảm thấy rất tức giận, một sự tức giận không rõ nguyên do bùng lên Tôi nắm lấy cánh tay anh, há miệng cắn thật mạnh, mùi máu nhanh chóng xộc vào khoang miệng, cảm giác được cơ bắp trên người anh cứng lại làm tôi thấy hả dạ được phần nào, nhưng anh vẫn để tôi cắn lấy tay anh, không hề phát ra một âm thanh nào
Dù có tức giận nhưng vẫn không đành lòng, tôi vừa nhã ra vừa đưa tay lau đi vết máu, nhìn thấy dấu răng in hằn trên cánh tay anh, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng tôi
Chợt anh định đứng lên, tôi hốt hoảng ôm chặt lấy eo anh, ngước đôi mắt đã lấp lánh ánh nước nhìn anh, sợ anh lại bỏ mặc tôi mà đi mất
Anh ôm lấy tôi, vuốt mái tóc ướt nhẹp của tôi sang một bên rồi khẽ nói
“Anh chỉ định đi lấy áo khoác Ngoan, anh không đi đâu cả”
Tôi vẫn chưa yên tâm với lời hứa đó, vẫn ôm chặt lấy anh không buông Anh bật cười với vẻ bất lực
“Em cần thay đồ, và anh cũng vậy”
Tôi xấu hổ khi nhận ra da thịt chúng tôi đang kề sát với nhau, nhưng tôi mặc kệ, quyết không để anh có cơ hội rời khỏi tầm mắt của tôi
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Gần đây tôi cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình, nhưng khi quay lại thì không thấy gì bất thường Có lần thức dậy tôi ngửi được mùi hổ phách thoang thoảng nhưng cảm thấy không có gì bất thường vì từ khi anh rời đi, tôi đã tìm loại nước hoa có mùi hổ phách gần giống với mùi hương trên người anh
Nhưng mùi hương này thật sự rất quen thuộc, tôi bàng hoàng nghĩ đến một khả năng, có thể anh đã xuất hiện ở đây, tại căn phòng này mà không để tôi phát hiện
Hôm nay với quyết tâm sẽ chứng thực suy đoán của mình, tôi khoá cửa, lên giường và giả vờ ngủ
Chờ đợi, tôi cảm thấy mình thật đúng với câu ‘ôm cây đợi thỏ’, tại sao anh lại không chịu gặp tôi, anh có biết rằng mỗi ngày trôi qua đối với tôi khổ sở như thế nào không?
Thất vọng khi thấy mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, chẳng có ai xuất hiện trong phòng tôi cả
Tôi ôm tâm trạng nặng nề với một cặp mắt gấu trúc đi gặp khách hàng, ông ta là một doanh nhân người Hồng Kông thành đạt, nhìn cơ ngơ này thì biết Một người đàn ông có vẻ là quản gia mời tôi đến khu vườn gần hồ bơi đợi, ông chủ của ông ấy đang tiếp một vị khách quan trọng nào đó
Khu vực hồ bơi nơi gần chổ tôi ngồi đang tổ chức một bữa tiệc, có vẻ là tiệc sinh nhật Một anh chàng DJ mặc một chiếc quần cầu vòng trông rất vui mắt, những bài nhạc phát lên làm tâm trạng của tôi tốt hơn rất nhiều Tôi dợm bước lại gần để được nhiễm một chút không khí vui tươi ấy
Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, tôi kinh ngạc, không dám tin Đó là Phong, người luôn theo sát bên cạnh anh, chắc chắn anh chỉ ở gần đâu đây mà thôi, đầu óc tôi xoay chuyển với hàng tá những khả năng Tôi bất chấp, tôi phải buộc được anh xuất hiện, nếu không tôi sẽ điên lên mất
Dường như Phong đã nhìn thấy tôi, gương mặt anh ta biến hoá từ lạnh lùng đến kinh ngạc, sau đó lại là lạnh nhạt cất bước rời đi
*Bùm*
“Có người rơi xuống nước…”
“Cứucó người bị rơi xuống nước”
“Hình như cô ấy không biết bơi”
“……”
Tất cả âm thanh dường như xa rời khỏi thế giới của tôi, tôi không biết bơi, biết rằng không nên làm như vậy, biết có khả năng sẽ chết nhưng tôi càng muốn được gặp anh hơn
Cảm giác khó thở nhấn chìm tôi, bóng tối như bao trùm lấy tôi, khi cảm thấy ý thức dần rơi rạc thì cảm nhận được có người ôm lấy eo tôi, nâng tôi lên, hốt hoảng gọi tên tôi
“Như Nhiên…Như Nhiên…”
Một đôi môi mềm mại áp lấy môi tôi, tôi cảm thấy đôi môi này thật quen thuộc, rồi bỗng chốc nước trong bụng như cuộn trào đòi thoát ra ngoài, tôi khó chịu nôn hết tất cả nước trong bụng, sặc nấc lên vài cái, nước làm mắt tôi cay xè, cố gắng mở mắt ra vài lần những vẫn không được
Cảm nhận được hơi ấm bên cạnh định rời đi, vội đưa tay chộp lấy, cố gắng gượng người dậy làm tôi choáng váng
Anh đỡ lấy tôi, khuôn mặt bất lực, miệng tôi mấp máy vài lần mới phát ra âm thanh
“Những câu hỏi khi ấy, bây giờ em đều có thể trả lời anh”
Anh vẫn im lặng như cũ, bỗng dưng tôi cảm thấy rất tức giận, một sự tức giận không rõ nguyên do bùng lên Tôi nắm lấy cánh tay anh, há miệng cắn thật mạnh, mùi máu nhanh chóng xộc vào khoang miệng, cảm giác được cơ bắp trên người anh cứng lại làm tôi thấy hả dạ được phần nào, nhưng anh vẫn để tôi cắn lấy tay anh, không hề phát ra một âm thanh nào
Dù có tức giận nhưng vẫn không đành lòng, tôi vừa nhã ra vừa đưa tay lau đi vết máu, nhìn thấy dấu răng in hằn trên cánh tay anh, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng tôi
Chợt anh định đứng lên, tôi hốt hoảng ôm chặt lấy eo anh, ngước đôi mắt đã lấp lánh ánh nước nhìn anh, sợ anh lại bỏ mặc tôi mà đi mất
Anh ôm lấy tôi, vuốt mái tóc ướt nhẹp của tôi sang một bên rồi khẽ nói
“Anh chỉ định đi lấy áo khoác Ngoan, anh không đi đâu cả”
Tôi vẫn chưa yên tâm với lời hứa đó, vẫn ôm chặt lấy anh không buông Anh bật cười với vẻ bất lực
“Em cần thay đồ, và anh cũng vậy”
Tôi xấu hổ khi nhận ra da thịt chúng tôi đang kề sát với nhau, nhưng tôi mặc kệ, quyết không để anh có cơ hội rời khỏi tầm mắt của tôi
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn