Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ranh giới-59
Ranh giới - Chương 62 – ‘Hoang dã’ đến vậy
“Anh không nghĩ là em biết bắn cung đấy” – Giọng nói của Alex chứa đầy sự vui vẻ và trêu ghẹo
“Từng tập qua… Em còn nhiều chuyện anh không biết lắm” – Tôi trả lời qua loa, né tránh ánh mắt của anh
“Sẽ từ từ tìm hiểu Bây giờ thì đưa hai tay anh xem nào”
Tôi ngoan ngoãn đưa bàn tay lên cho anh, bây giờ mới phát hiện máu đã nhuộm đỏ một mảng, cảm giác đau rát theo đó cũng truyền đến
“Đều tại anh đấy” – Tôi lại được dịp nũng nịu với anh, cảm giác thật tuyệt
“Hửm?” – Anh nhướn mày tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng ánh mắt lại hiện đầy vẻ cưng chiều
Nhìn anh lau rửa vết thương trên tay tôi, nhớ lại lúc nhìn thấy người đàn ông nằm trên bờ đá, tôi vẫn còn cảm thấy rùng mình
“Người nằm trên bãi đá là ai thế anh?”
“Không quen” – Giọng Alex hờ hửng
“Bắt được Dương Minh Vũ không anh?”
“Anh thả hắn rồi” – Cả người tôi căng cứng, hàm răng nghiến chặt khi nghe thấy Dương Minh Vũ chạy thoát Anh cảm nhận được, nhìn tôi và đưa tay lên môi tôi vuốt nhẹ
“Anh đã tặng hắn một lỗ đạn ngay ngực, cũng sẽ hấp hối mà thôi Anh muốn hắn tìm về ổ của mình”
“Em đã rất sợ…khi nhìn thấy người đàn ông nằm trên bãi đá” – Bây gờ thì tôi đã hiểu được ý định anh thả Dương Minh Vũ
“Anh biết Nhưng không ngờ em lại……” – Anh nói nửa chừng, sau đó kề sát đến gần tai tôi – “… ‘hoang dã’ đến vậy”
Tôi ngượng đỏ cả mặt khi nghe thấy từ ‘hoang dã’ mà anh cố ý nhấn mạnh, thật mờ ám Đây là chọc ghẹo trắng trợn, anh có biết không
Thấy tôi đỏ bừng mặt không dám nhìn anh, tiếng cười thích thú của anh vang lên, sau đó cả người tôi chợt bay bổng nằm gọn trong lòng anh – “Nhưng mà anh thích!”
Tôi vùi mặt vào lồng ngực của Alex, khoé mắt nhìn thấy trên môi mọi người đều hiện lên một nụ cười, ánh mắt và tay chân thì vẫn đang làm phần việc của mình Ôi xem tôi này, xem tôi làm gì này, hình tượng chị đại mấy ngày nay của tôi cực khổ lắm mới tạo dựng được đã tan thành mây khói rồi
“Thả em xuống đi”
“Không thả”
“Vết thương của anh thì sao? Anh đau em cũng sẽ rất rất rất đau lòng đó”
“Vậy thì chúng ta cùng đau” – Anh mỉm cười, làm lơ lời đề nghị của tôi
Phong đang nằm trong cabin của chiếc trực thăng, tôi nhìn lướt qua anh ta, ngoại trừ phần ngực băng bó thật dày thì không còn vết thương nào khác Nhìn hết cabin một lượt, bắt gặp Anton cũng đang băng bó vết thương trên trán Per, tôi cầm lòng không đặng lên tiếng chọc ghẹo
“Ôi, thế là đi đời khuôn mặt đẹp trai Anh bây giờ chính thức thành ‘tảng đá’ rồi”
“Hahaha…” – Tất cả mọi người đều bật cười khi câu nói mỉa mai của tôi kết thúc và Per vơ vội một cái gương soi qua lật lại khuôn mặt của mình
Thật may khi tôi đã nhắn tin cho Stefan, anh ta không làm tôi thất vọng khi điều người đến tiếp viện kịp thời
“Thật may mắn” – Tôi cảm thán
“Đúng rồi, em nghe nói người của Louis đã chặn hết đường về nước của anh, bây giờ phải làm sao đây?”
Tôi lo lắng lên tiếng, tôi không muốn lại nhìn thấy anh bị dồn vào chân tường một lần nào nữa, cảm giác ấy thật bất lực
“Đã có anh rồi, em đừng lo lắng, hãy giao cho anh”
“Vâng ạ” – Được anh đặt xuống ghế, tôi ngồi thẳng người ngước mắt nhìn anh, tay vỗ lên trên đùi mình
“Anh nằm nghỉ một chút đi, tới nơi em sẽ gọi anh dậy, nhé~”
“…Được”
Nhìn anh ngoan ngoãn nằm trên đùi mình, tôi vuốt ve mái tóc anh, đau lòng khi thấy khoé mắt anh trũng sâu
“Anton…” – Anh ấy hiểu ý đưa cho tôi một chiếc khăn sạch đã thấm nước ấm Sau đó kiểm tra vết thương dưới chân của Alex
Nhìn thấy vết thương dưới chân của anh không quá nghiêm trọng, tôi mới yên tâm Đưa tay nhẹ nhàng lau vết bẩn trên mặt Alex, nghe thấy tiếng thở đều đặn của anh, tôi điều chỉnh lại tư thế để anh được ngủ thoải mái hơn Còn rất nhiều việc chờ anh giải quyết khi trở về
**
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
“Anh không nghĩ là em biết bắn cung đấy” – Giọng nói của Alex chứa đầy sự vui vẻ và trêu ghẹo
“Từng tập qua… Em còn nhiều chuyện anh không biết lắm” – Tôi trả lời qua loa, né tránh ánh mắt của anh
“Sẽ từ từ tìm hiểu Bây giờ thì đưa hai tay anh xem nào”
Tôi ngoan ngoãn đưa bàn tay lên cho anh, bây giờ mới phát hiện máu đã nhuộm đỏ một mảng, cảm giác đau rát theo đó cũng truyền đến
“Đều tại anh đấy” – Tôi lại được dịp nũng nịu với anh, cảm giác thật tuyệt
“Hửm?” – Anh nhướn mày tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng ánh mắt lại hiện đầy vẻ cưng chiều
Nhìn anh lau rửa vết thương trên tay tôi, nhớ lại lúc nhìn thấy người đàn ông nằm trên bờ đá, tôi vẫn còn cảm thấy rùng mình
“Người nằm trên bãi đá là ai thế anh?”
“Không quen” – Giọng Alex hờ hửng
“Bắt được Dương Minh Vũ không anh?”
“Anh thả hắn rồi” – Cả người tôi căng cứng, hàm răng nghiến chặt khi nghe thấy Dương Minh Vũ chạy thoát Anh cảm nhận được, nhìn tôi và đưa tay lên môi tôi vuốt nhẹ
“Anh đã tặng hắn một lỗ đạn ngay ngực, cũng sẽ hấp hối mà thôi Anh muốn hắn tìm về ổ của mình”
“Em đã rất sợ…khi nhìn thấy người đàn ông nằm trên bãi đá” – Bây gờ thì tôi đã hiểu được ý định anh thả Dương Minh Vũ
“Anh biết Nhưng không ngờ em lại……” – Anh nói nửa chừng, sau đó kề sát đến gần tai tôi – “… ‘hoang dã’ đến vậy”
Tôi ngượng đỏ cả mặt khi nghe thấy từ ‘hoang dã’ mà anh cố ý nhấn mạnh, thật mờ ám Đây là chọc ghẹo trắng trợn, anh có biết không
Thấy tôi đỏ bừng mặt không dám nhìn anh, tiếng cười thích thú của anh vang lên, sau đó cả người tôi chợt bay bổng nằm gọn trong lòng anh – “Nhưng mà anh thích!”
Tôi vùi mặt vào lồng ngực của Alex, khoé mắt nhìn thấy trên môi mọi người đều hiện lên một nụ cười, ánh mắt và tay chân thì vẫn đang làm phần việc của mình Ôi xem tôi này, xem tôi làm gì này, hình tượng chị đại mấy ngày nay của tôi cực khổ lắm mới tạo dựng được đã tan thành mây khói rồi
“Thả em xuống đi”
“Không thả”
“Vết thương của anh thì sao? Anh đau em cũng sẽ rất rất rất đau lòng đó”
“Vậy thì chúng ta cùng đau” – Anh mỉm cười, làm lơ lời đề nghị của tôi
Phong đang nằm trong cabin của chiếc trực thăng, tôi nhìn lướt qua anh ta, ngoại trừ phần ngực băng bó thật dày thì không còn vết thương nào khác Nhìn hết cabin một lượt, bắt gặp Anton cũng đang băng bó vết thương trên trán Per, tôi cầm lòng không đặng lên tiếng chọc ghẹo
“Ôi, thế là đi đời khuôn mặt đẹp trai Anh bây giờ chính thức thành ‘tảng đá’ rồi”
“Hahaha…” – Tất cả mọi người đều bật cười khi câu nói mỉa mai của tôi kết thúc và Per vơ vội một cái gương soi qua lật lại khuôn mặt của mình
Thật may khi tôi đã nhắn tin cho Stefan, anh ta không làm tôi thất vọng khi điều người đến tiếp viện kịp thời
“Thật may mắn” – Tôi cảm thán
“Đúng rồi, em nghe nói người của Louis đã chặn hết đường về nước của anh, bây giờ phải làm sao đây?”
Tôi lo lắng lên tiếng, tôi không muốn lại nhìn thấy anh bị dồn vào chân tường một lần nào nữa, cảm giác ấy thật bất lực
“Đã có anh rồi, em đừng lo lắng, hãy giao cho anh”
“Vâng ạ” – Được anh đặt xuống ghế, tôi ngồi thẳng người ngước mắt nhìn anh, tay vỗ lên trên đùi mình
“Anh nằm nghỉ một chút đi, tới nơi em sẽ gọi anh dậy, nhé~”
“…Được”
Nhìn anh ngoan ngoãn nằm trên đùi mình, tôi vuốt ve mái tóc anh, đau lòng khi thấy khoé mắt anh trũng sâu
“Anton…” – Anh ấy hiểu ý đưa cho tôi một chiếc khăn sạch đã thấm nước ấm Sau đó kiểm tra vết thương dưới chân của Alex
Nhìn thấy vết thương dưới chân của anh không quá nghiêm trọng, tôi mới yên tâm Đưa tay nhẹ nhàng lau vết bẩn trên mặt Alex, nghe thấy tiếng thở đều đặn của anh, tôi điều chỉnh lại tư thế để anh được ngủ thoải mái hơn Còn rất nhiều việc chờ anh giải quyết khi trở về
**
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook