Cô còn chưa kịp xem tin nhắn riêng thì đã bị @ liên tiếp. Mấu chốt là những người ưu tiên @ cô đều là những người mới gặp hồi chiều, lời bình của những người quen biết bao giờ cũng là những lời châm chọc trực diện nhất…
Phi Thiếu: @Thanh Thanh Mạn… (⊙v⊙) Anh nhớ bài hát này có từ lâu lắm rồi, thì ra hai người quen nhau từ lúc đó cơ à??? Chà chà chà…
Đậu Đậu Bánh Đậu: @Thanh Thanh Mạn… Khóc ròng mất thôi, sau này ai muốn tỏ tình với tôi, không vượt qua được Át chủ bài khuynh quốc khuynh thành đại nhân thì xin mời tự rút lui nhé!T.T
Wwwwk: @Thanh Thanh Mạn: Mark, gặp một lần đã thu phục nửa đời sau của đại nhân rồi đó!
Phong Nhã Tụng: @Thanh Thanh Mạn: Mười phương biến mất, bốn bề cạn khô, mới dám đoạn tuyệt với cô…
Tuyệt Mỹ Sát Ý: @Thanh Thanh Mạn: Đây là truyện cổ tích “một nồi canh măng sườn đã hạ gục được cô công chúa”.
Canh Tiểu Hạnh: @Thanh Thanh Mạn: Khẽ mark một cái nhé!
…
Cố Thanh vốn đang chìm đắm trong khúc bi ca, nhưng bị @ một lượt thế này khiến cô đã dần hoàn hồn trở lại, giờ cô mới ngẫm ca từ của bài hát Thanh Thanh Mạn gì đó…
“Át chủ bài đại nhân đúng là tốc chiến tốc thắng… Tớ nhẹ tay mark một cái nữa…” Canh Tiểu Hạnh ngồi trước máy tính cũng thấy choáng váng, ánh mắt sáng lấp lánh quay lại nhìn Cố Thanh. “Tớ thấy cậu giữ thân như ngọc suốt hai mươi hai năm, có lẽ ông trời cũng cảm động nên đem tặng cả giải đặc biệt cho cậu… Tỏ tình thế này… tỏ tình thế này… Aaaa…”
Canh Tiểu Hạnh càng nói càng kích động, cô che mặt, lắc đầu liên hồi. “Không thể chịu nổi! Quá lãng mạn!”
Tim đập loạn xạ! Nhịp tim ơi, mi đi đâu rồi… Cố Thanh đứng dậy, hít sâu, lại hít sâu thêm lần nữa… Nhịp tim… nhịp tim ơi, mi trốn đâu rồi?!
Dưới khung bình luận, cả đám đều điên cuồng gào thét tên bài hát Thanh Thanh Mạn, thậm chí có người còn nhận ra địa điểm trong bức ảnh, nên đã kết luận luôn đại nhân hoặc Thanh Thanh Mạn là sinh viên trường này…
Cô không biết phải đối mặt với tình thế quẫn bách này thế nào, nên giơ tay tắt luôn máy tính, coi như không biết gì cả. Rốt cuộc đại nhân cố ý… hay vô tình… Cô không thể hiểu nổi. Bôn ba trong giới này đã bao nhiêu năm nhưng đại nhân luôn bảo vệ kín kẽ mọi thông tin cá nhân, vì sao nay bỗng nhiên lại bắt đầu phơi bày ra thế này…
Nếu cô là người ngoài nhìn vào thì chắc chắn cô cũng sẽ xúm vào như người ta xem chọi gà. Giống như Canh Tiểu Hạnh đang nhảy tưng tưng bây giờ vậy… Vấn đề là sao cô lại bì kéo vào cuộc thế này chứ %>_<%?! Đại nhân… Ngài tiếp tục đùa thế này thì mọi người sẽ bị ngài đùa đến ngất mất thôi.
May mà đây chỉ là thế giới trên mạng, tắt máy tính là mọi thứ đều biến mất. May mà đã ghi âm xong hết các bài hát hợp tác cùng nhóm Perfect nhân dịp kỷ niệm thành lập trang Web. Coi như đã hoàn thành nhiệm vụ!
Có điều hôm sau Cố Thanh đi học, chỉ nhìn qua là biết đêm trước cô mất ngủ. Thầy giáo gõ tay vào thẻ học sinh của cô, phì cười, nói: “Nghỉ đông chơi vui quá hay sao mà giờ vẫn buồn ngủ? Nhưng cũng không sao, học kỳ này em và Canh Tiểu Hạnh không có tiết, lại được lên thẳng lớp nghiên cứu sinh nên thoải mái hơn các bạn khác nhiều.”
Cô “dạ” một tiếng. Học kỳ cuối rồi đó!
Tuy rằng cô tiếp tục học lên thạc sĩ nhưng nghĩ đến chuyện tốt nghiệp đại học, cô vẫn thấy thoáng buồn, một nỗi buồn thoang thoảng mà thôi. Lúc về tới ký túc, thấy Canh Tiểu Hạnh vẫn hưng phấn quét qua Weibo của cô và đại nhân thì nỗi buồn man mác kia đã hoàn toàn tan thành mây khói. Hai năm sắp tới vẫn phải ở cùng cô bạn bắng nhắng này, đúng là… chẳng còn cảm giác sắp tốt nghiệp chút nào cả.
“Thanh Thanh!” Canh Tiểu Hạnh cười hì hì. “Cậu mời tớ ăn cơm đi!”
“Sao phải mời cậu…”
“Trường mình sắp bị xới tung lên rồi, lỡ hôm nào đó mọi người rủ nhau tìm kiếm hoạt động của bạn gái Át chủ bài thì cậu có muốn tớ giữ mồm giữ miệng không?” Canh Tiểu Hạnh nháy mắt hớn hở. “Sắp đến lễ Tình nhân rồi đấy! Thanh Thanh, lễ tình nhân ấy mà…” Canh Tiểu Hạnh chạy theo sau nhắc nhở lúc cô vào phòng vệ sinh.
“Ừm…” Cô ậm ừ trả lời.
Ôi không… Lễ Tình nhân… Bài Chết cùng chàng sẽ không post lên vào đúng ngày hôm đó chứ? Nhất định cô sẽ bị truy sát mất! (⊙ o ⊙) !
Cố Thanh lau khô tay, cầm điện thoại, do dự vài giây rồi vẫn quyết định gửi tin nhắn cho đại nhân: Anh có trên mạng không? (⊙_⊙)
Dường như đã quen với việc đại nhân sẽ không trả lời ngay lập tức, cô liền vứt điện thoại sang một bên, bắt đầu lên mạng kiểm tra mail. Mấy lần cô định vào Weibo nhưng lại sợ mình sẽ nhìn thấy một loạt tin nhắn và @ nên cứ lưỡng lự rồi cuối cùng quyết định không lên nữa.
Cô đếm đại khái số bài hát còn nợ… Ừm, đã lên đến hơn bốn mươi bài! Thanh Thanh Mạn, ngươi đúng là chúa chổm!
Nhân lúc Canh Tiểu Hạnh vừa đi ăn trưa, ký túc lại không có ai, cô liền mở phần mềm chuẩn bị trả bài hết những ca khúc đã luyện ở nhà mấy hôm nay, nhưng đúng lúc đó cô phát hiện đại nhân gửi tin nhắn cho mình trên QQ.
Đại nhân: Có muốn đi xem triển lãm phim hoạt hình không?
Cô nhìn thời gian hiển thị thì thấy tin nhắn được gửi vào sáng nay. Cô hơi lo lắng, đại nhân đã nhắn tin được mấy tiếng mà mình vẫn chưa trả lời, không biết anh có giận không… Nhưng không trả lời cũng rất bình thường mà, đâu phải ngày nào cũng ngồi trước máy tính được ╮(╯▽╰)╭, nhưng sao cô vẫn thấy căng thẳng thế? Cô thấp thỏm không yên. Đại nhân đã trả lời tin nhắn của cô trên Wechat.
Trong không gian trống trải, giọng Mạc Thanh Thành hơi âm vang. “Nhìn thấy tin nhắn của tôi chưa?”
“Thấy rồi ạ! Đang xem!” Cô lập tức trả lời.
“Muốn đi xem triển lãm hoạt hình không?” Giọng đại nhân vẫn mê hồn như trước.
Được rồi! Cố Thanh cảm thấy khả năng miễn dịch của cô với giọng nói của anh bằng không. Bản mệnh! Đây chính là sức mạnh của giọng nói bản mệnh!
Cô nhìn di động, bắt đầu nghĩ đến trọng điểm thứ hai… Vậy là… đại nhân muốn hẹn mình ra ngoài sao? Chỉ có hai người? Hẹn mình đi xem triển lãm hoạt hình?
Tối qua, Cố Thanh mất ngủ cả đêm, người đã thấy lảo đảo bay bay, giờ lại nghe đại nhân đích thân hỏi cô muốn đi xem triển lãm hoạt hình không. Điều này… ám thị gì nhỉ? Cô thực sự không muốn nghĩ nhiều, nhưng từ tối qua đến giờ…
Cô có thể nghĩ nhiều hơn một chút được không? Chỉ một chút thôi…
Cô tựa lưng vào ghế, hai tay giơ điện thoại lên, nghe lại câu: “Có muốn đi xem triển lãm hoạt hình không?” của anh thêm lần nữa, gắng trấn tĩnh lại, cô nói vào điện thoại: “Em chưa đến đó bao giờ, những rất thích đi xem… Có điều, không phải anh rất bận sao?”
Gửi tin đi mà tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Hôm đó không bận lắm!” Giọng anh thoáng ý cười.
“Vâng!” Quả thực cô chưa bao giờ đi xem triển lãm hoạt hình, mà bình thường cô cũng không quan tâm “hôm đó” rốt cuộc là hôm nào…
“Ừm! Quyết định thế nhé!” Đại nhân từ tốn trả lời sự nghi hoặc trong lòng cô: “Thứ Bảy tôi đến đón em!”
Thứ Bảy là ngày Mười bốn tháng Hai!
Bình luận facebook