Fan của Át chủ bài giờ chỉ là mây khói… Giây phút này, đối với cô, trừ bàn tay của đại nhân đang khoác trên vai mình thì mọi sự tồn tại khác trên cõi đời đều chỉ là mây khói…
Giọng đọc thoại và tiếng ca hát của ca sĩ hòa vào nhau, nhóm coser trên sân khấu bắt đầu diễn. Đây được xem là màn trình diễn làm nóng sân khấu, họ dùng giọng của đại nhân để mở màn, mà người đó lại… đang đứng cạnh Cố Thanh đây.
Mặc Bạch muốn chọc ghẹo thêm vài câu nữa nhưng đã bị các fan vây quanh. Anh là diễn viên khách mời, vốn được mời đến để hút fan. Tuy lượng fan của đại nhân không thua kém gì Mặc Bạch nhưng vì anh chưa bao giờ lộ mặt nên các fan không biết. Đâu giống Mặc Bạch…
Mặc Bạch tủm tỉm cười nhìn Cố Thanh, khẽ nói: “Đến lượt tôi biểu diễn rồi! Chào bóng hồng của Át chủ bài nhé!” Đối mặt với vị cao thủ giới cosplay này, Cố Thanh thực sự không biết phải đáp trả lại lời trêu chọc thế nào thì người ta đã vẫy tay chào đại nhân, rồi trở lại sân khấu với khuôn mặt trong sáng nhưng lại lạnh lùng, cao quý.
Tiết mục mở màn kết thúc, cuối cùng đám đông cũng hơi dãn ra, chủ động chạy sang bàn của Mặc Bạch và một coser khác tên là Mộc Mộc xin chữ ký. Mạc Thanh Thành cũng thấy thú vị, anh liền dẫn Cố Thanh sang đó. Khi đi ngang qua quầy bán quà lưu niệm của triển lãm, anh đột ngột dừng lại, hỏi cô: “Em có muốn mua gì đó làm kỷ niệm không?”
Lời anh nói nhẹ tựa gió thổi mây bay…
Cố Thanh cũng muốn bình thản tựa gió thổi mây bay giống như anh, nhưng giờ cô đã nóng từ đầu xuống tới chân, đến nỗi không dám nhìn lại anh, chẳng biết làm sao cô đành trả lời “vâng” một tiếng, sau đó mới giật mình nhận ra nội dung của câu hỏi và câu trả lời. Cô muốn mua đồ lưu niệm ư? Mua đồ lưu niệm? Muốn đại nhân bỏ tiền ra mua cho cô sao?
Cố Thanh mới nghĩ đến đó thì đại nhân đã rút ví tiền màu đen trong túi quần ra. Cô vội lắc đầu. “Ơ! Không cần đâu! Em chỉ là fan qua đường của Minh nguyệt thời Tần thôi!”
Cố Thanh vẫn thấy đại nhân rút tiền, cô cuống quýt nói: “Không cần thật mà… Em tự mua cũng được…” Rồi cô lôi ba lô ra trước mặt, còn chưa kịp kéo khóa thì đại nhân đã chỉ chiếc cốc đặt trên giá và hỏi người bán hàng: “Loại cốc này có bán theo cặp không?”
“Bán theo cặp?” Người bán hàng là một cô gái, cô ngẩng đầu nhìn Mạc Thanh Thành, đôi mắt ánh lên vẻ hòa nhã nhìn vị khách hàng điển trai, rồi hỏi tiếp: “Anh muốn mua cốc đôi sao?”
Anh “ừ” một tiếng.
“Có đấy ạ!” Cô bán hàng vô cùng nhiệt tình quay sang Cố Thanh, hỏi: “Bạn gái anh thích nhân vật nào? Em lấy bộ cốc ấy cho…”
Hiển nhiên Cố Thanh phản ứng chậm hơn tình hình ba nhịp, cô còn chưa tư duy kịp thì đại nhân đã quay sang nhìn cô, hỏi: “Em thích nhân vật nào?”
“… Thiếu Ti Mệnh.”
“Thiếu Ti Mệnh à?” Cô gái cười. “Con gái đều thích nhân vật này, người cosplay Thiếu Ti Mệnh cũng nhiều.” Cô gái khom lưng cúi xuống tủ, lấy ra một cặp cốc sứ và nói: “Anh chị sang bên kia để Mặc Bạch và Mộc Mộc ký tên nhé!”
Cô gái nhanh nhẹn gói quà rồi rất tự nhiên đưa cho đại nhân, khi thu tiền, cô gái còn không khỏi tò mò nhìn hai người. “Anh chị không phải coser sao?” Trong lúc nói, cô gái cố gắng nhớ lại xem hai khuôn mặt đẹp của đại nhân và Cố Thanh có phải coser nổi tiếng nào đó hóa trang đến để cổ vũ Mặc Bạch không…
Cô gái bán hàng rất nhiệt tình lấy túi giấy, định bỏ cốc vào trong nhưng Mạc Thanh Thành ngăn lại. Anh tự nhiên chỉ tay về phía Mặc Bạch. “Không cần đâu! Chúng tôi còn ra kia xin chữ ký.”
Đại nhân trả tiền xong liền đi luôn, không nói thêm câu gì.
Người nào quen biết “Từ Điệp”(*) lâu năm đều hiểu Thương Thanh Từ là người không thích nói chuyện với người lạ, bởi vậy, bao nhiêu năm nay anh đều rất kín tiếng, ngoài những người hợp tác vài năm thì anh không tham gia bất kỳ hoạt động gặp mặt nào, bởi vậy những người trong giới lồng tiếng xung quanh anh chỉ có các thành viên nhóm Perfect. Ưm… Thực ra chỉ đơn giản là anh không thích kết giao với người lạ mà thôi.
(*) Từ Điệp: là tên mà fan của Thương Thanh Từ thường gọi anh.
Dường như anh rất có hứng thú với việc xin chữ ký bạn thân, vừa cầm lấy cốc đã kéo tay Cố Thanh đến bàn ký tặng của các diễn viên. Đầu tiên, chỉ có Mặc Bạch nhìn thấy anh, Mặc Bạch không kìm được nhướng mày cười cười, kế đó Mộc Mộc ngồi cạnh cũng ngẩng đầu nhìn hai người sau khi đã ký xong cho các fan, nét mặt cứng đờ như ngàn năm vẫn thế.
Đại nhân giơ cốc ra, Mặc Bạch vội vàng đỡ lấy, cười tủm tỉm ký đại danh, nghĩ một lát lại vẽ thêm một trái tim hồng chọc họ. “Khuyến mại thêm cho anh em tốt nhé!” Nói xong, Mặc Bạch tiện tay đưa cốc cho người bên cạnh.
Mộc Mộc “mặt đơ” vẫn nhìn hai người, sau đó mới lẩm bẩm một mình: “Ối trời ơi!” Mộc Mộc đội tóc giả màu bạc, cúi đầu, tóc xõa xuống bên cổ. Anh lẳng lặng nhìn chiếc cốc, rồi lại ngẩng đầu chăm chú nhìn đại nhân. “Muốn tôi ký gì? Chúc trăm năm hạnh phúc à?”
“Đừng quậy nữa!” Mặc Bạch lập tức tủm tỉm cười. “Đương nhiên là phải ký “chúc sớm sinh quý tử” chứ!”
Mộc Mộc “ờ” một tiếng, tháo nắp bút định ký thật. Cố Thanh cảm thấy mình sắp khóc vì bị trêu, cô đưa tay túm ống tay áo của đại nhân, nhìn anh vẻ cầu cứu.
Mạc Thanh Thành nhìn cô trấn an, rồi lên tiếng ngăn hai người bạn: “Đủ rồi nhé! Đùa có mức độ thôi!”
Mặc Bạch khúc khích cười vui vẻ.
Mộc Mộc tiếp tục có nào nói thế: “Cậu đã đưa cả người ta tới đây rồi mà còn không cho bọn tôi nói…”, đoạn cúi xuống lặng lẽ ký tên mình, rồi lại lặng lẽ học Mặc Bạch vẽ thêm trái tim nhỏ.
Cốc của hai người vừa nhìn đã thấy sặc mùi “cốc tình nhân”.
Những người khác đứng nhìn chỉ tưởng Mạc Thanh Thành và Cố Thanh là bạn thân của hai vị coser chứ hoàn toàn không biết anh chính là cây đại thụ của giới lồng tiếng và vừa lồng tiếng cho màn mở đầu lúc nãy. Hai người bạn cũ của Mạc Thanh Thành, người thì vua tếu táo, kẻ thì ngốc bẩm sinh, cứ thế họ xướng họa rất ăn ý với nhau. Cố Thanh thấy tay mình ướt đẫm mồ hôi.
Cô và đại nhân… Cô và đại nhân…
Cố Thanh im lặng nhận chiếc cốc đã được gói cẩn thận từ tay đại nhân, bỏ vào túi xách của mình, bao nhiêu nghi vấn ngổn ngang trong đầu. Chẳng lẽ cô và đại nhân... sẽ có bước phát triển đột phá về “hướng ấy” sau khi bước ra khỏi ngày hội đông vui này thật sao? Nghĩ đến “hướng ấy”, tim cô lại đập không thể kiểm soát nổi.
Dẫu sao Mặc Bạch và Mộc Mộc cũng là khách mời của chương trình nên họ không có nhiều thời gian rảnh để nói chuyện phiếm, chỉ lát sau họ đã phải lên sân khấu biểu diễn. Cố Thanh ôm áo khoác, đi xuống khán đài theo đại nhân xem biểu diễn. Anh cũng cởi áo khoác, im lặng đứng cạnh cô.
Đôi mắt đen láy và trong veo kia đang dõi về phía sân khấu, nom đẹp đến nao lòng! Đầu Cố Thanh chỉ bận nghĩ đến “hướng kia”, cô không biết mình đang xem gì nữa…
Chẳng bao lâu sau, điện thoại của Mạc Thanh Thành đổ chuông, anh bắt máy, tuy không trao đổi gì nhiều, vả lại Cố Thanh cũng cố gắng tránh nghe lén cuộc gọi riêng tư của người ta, nhưng cô vẫn đoán hẳn cuộc gọi vừa rồi có liên quan đến công việc.
Quả nhiên, sau khi cúp máy, đại nhân nhỏ giọng bảo cô: “Chắc tôi phải về rồi! Có việc đột xuất.”
“Vâng! Không sao mà!” Cố Thanh gật đầu với vẻ thông cảm.
Anh và cô nhanh chóng rời khỏi khu nhà triển lãm, đi về phía bãi đỗ xe lúc nãy. Cố Thanh vừa đi vừa nghĩ, mình có nên bảo anh ấy rằng không cần đưa mình về trường không, tránh chậm trễ công việc của người ta. Bỗng nhiên cô nghe thấy sau lưng có tiếng gọi: “Thành Thành!”
Mạc Thanh Thành dừng bước, Cố Thanh cũng dừng theo. Cô quay người lại thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên nom vẻ mặt khá nghiêm khắc… Giọng của ông ấy rất giống với giọng của Mạc Thanh Thành, chỉ có điều nghe già dặn hơn mà thôi…
Cố Thanh còn đang mải đoán già đoán non thì người đàn ông trung niên đã mỉm cười, liếc mắt nhìn cô và hỏi: “Đây là…”
“Cô ấy tên là Cố Thanh!” Mạc Thanh Thành giới thiệu tên cô. Cố Thanh không biết nên nói gì, chỉ ngây ngô gật đầu chào: “Cháu chào chú ạ!”
“Bạn gái cháu à?” Người đàn ông trung niên mỉm cười hỏi Mạc Thanh Thành.
Đuôi mắt Mạc Thanh Thành cong cong, hiện rõ ý cười, giọng anh vang lên bên tai cô, nghe rất thật. Anh trả lời nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ khẳng định: “Vâng! Cô ấy là bạn gái cháu!”
Bình luận facebook