2351.
Tối về đến nhà,Khương Thục Đồng nhìn vào trong gương,xe kỹ lại trên người cô ta chỗ nào có khí chất,khí chất chắc liên qua đến xuất thân của một người,cách ăn nói,học thất bao nhiêu,những người mình tiếp xúc,chỉ điểm này thôi,Khương Thục Đồng đã thấy thua rồi。
Xem ra,là sau khi cô ta mùng một tết rời khỏi nhà Cố Minh Thành,Niếp Doanh Doanh đã đến。
Không có cô ta,liền có Niếp Doanh Doanh,Niếp Doanh Doanh mới là người đầu tiên được chiều chuộng của anh ta,là anh ta luôn bảo vệ cho người đó。
Khương Thục Đồng cười chua xót。
Tối đó Khương Thục Đồng đã mơ một giấc mơ,trong giấc mơ cô ta lại thấy đang làm chuyện trên giường với Cố Minh Thành,Cố Minh Thành rất mạnh mẽ--
Nhưng vai chính trong đó không phải là Khương Thục Đồng,mà biến thành Niếp Doanh Doanh。
Khương Thục Đồng chưa từng gặp qua Niếp Doanh Doanh,cô ta cũng không nhìn rõ mặt của người đó,nhưng mà cô ta biết,người đó là Niếp Doanh Doanh。
Khương Thục Đồng nửa đêm tỉnh lại,trong lòng vô cùng chua xót。
Niếp Doanh Doanh,đã làm cho cô ta tâm thần bất an。
Hôm nay rất mệt,khi trưa mai đi ăn ở căn tin công ty,thì đến trễ hơn,trong căn tin cũng không còn nhiều người。
Bên cạnh cửa sổ nơi lấy cơm,là một căn phòng,nới đó dành cho cấp cao trong công ty ăn cơm。
Khương Thục Đồng vừa nhận được cơm,dì phát cơm nói,“ Thục Đồng,sao cô càng ngày càng ốm vậy,không phải người đàn ông của cô rất giàu có hay sao?Sao nuôi cô ốm đến thế này chứ?”
Cùng một đơn vị,toàn bộ chuyện của nhân viên,những cô trong căn tin cũng biết chuyện,vì gia đình của Khương Thục Đồng cũng giàu có,người lại xin đẹp,luôn gây lên sự chú ý của mọi người,đối với tình trạng của cô ta,cô này biết được là chuyện bình thường,hơn nữa cũng là phụ nữ đã kết hôn,cô này nói đùa như vậy,cũng không làm mất cảm tình。
Vốn dĩ Khương Thục Đồng muốn làm qua loa vấn đề này,nhưng đôi mắt nói với cô ta,người đó đang bước vào trong phòng đó,những bước chân rất chậm。
Cô ta biết người đó là Cố Minh Thành,cho nên cô ta đã nhìn cô trong căn tin cười ,“ Người đàn ông của con đi công tác rồi ,cho nên con đã ốm đi 。”
“ Vậy nhờ anh ta về đi nuôi cô mập lên tí đi。” Cô này nói。
Khương Thục Đồng lại cười,bưng theo cái dĩa qua bàn ngồi ăn cơm。
Cả một quá trình,cô ta cũng giả dạng như không nhìn thấy Cố Minh Thành。
Cố Minh Thành bước vào trong phòng,đóng cửa lại。
Khương Thục Đồng một mình ngồi ăn cơm,lúc nãy khi cô đang lấy cơm,nhìn thấy trong phòng còn có mấy người,xem ra người đó cũng không dễ dàng ra ngoài được,Khương Thục Đồng ăn xong,liền quay về phòng tiếp tục làm việc。
Gần đây cô không muốn về nhà,vì về đến nhà chỉ có một mình đơn độc trong nhà ,cho nên cô ta tăng ca rất tối mới về nhà。
Đang trên đường đi đón xe buýt,xe Cố Minh Thành đã lái qua đó。
Khương Thục Đồng giả vờ như không nhìn thấy,tiếp tục bước đi 。
“ Không lên xe sao ? ” Cố Minh Thành hỏi。
“ Tôi ngồi xe buýt về nhà được rồi。”
Xe Cố Minh Thành đột nhiên quẹo một cái,đã chặn lại Khương Thục Đồng,cô ta không đi được nữa 。
Trên bầu trời tuyết đang rơi,lúc nãy tuyết còn rơi rất ít,hiện nay càng rơi càng nhiều đó ,xem ra những tuyết mùa đông năm ngoái,lại lấn qua năm nay rơi luôn rồi 。
“ Lên xe,tôi có chuyện muốn nói với cô。” Cố Minh Thành lại mệnh lệnh một câu。
Khương Thục Đông suy đi nghĩ lại,liền bước lên xe,chuyến xe buýt này cũng không dễ đón,lại thêm tuyết rơi,kẹt xe ,Khương Thục Đồng cũng muốn nghe thử,để xem anh ta có gì muốn với mình。
Người đang có bạn gái,cứ muốn với người phụ nữ có chồng như cô ta lên giường,rốt cuộc là do anh ta cảm thấy trống rỗng cô đơn,hay là vì cái khác。
Sau khi lên xe,Cố Minh Thành không lái xe đi liền,chỉ là hút một điếu thuốc。
Tiếp thêo đó,xe anh ta đã khởi động,lái đến một con đường mà Khương Thục Đồng không quen biết。
“ Hôm đó Từ Mậu Thận có giải quyết giúp cô được không ? ” Cố Minh Thành đột nhiên hỏi。
“ Ừm ,giải quyết được rồi。”
Cô ta còn đang muốn hỏi vì sao Từ Mậu Thận lại biết được đêm đó,Khương Thục Đồng ở lại nhà của Cố Minh Thành。
“ Từ Mậu Thận làm sao biết được đêm đó tôi ở lại nhà của anh ? ” Khương Thục đồng y như có chút nóng giận。
Cô ta không muốn người khác đêm chuyện này ra nói,dù cho bạn thân của Cố Minh Thành cũng không được。
Xe của Cố Minh Thành đột nhiên đậu ngay bên đường,người anh ta nhích gần đến trước mặt Khương Thục Đồng,Khương Thục Đồng bản năng tựa vào cửa bên cạnh。
Vì tuyết rơi nhiều,xe lại dừng lại,cây gạt nước trên kính chắn gió đã ngưng hoạt động,bên ngoài một lớp sương mù,trong xe lại vô cùng ấm áp,Khương Thục Đồng không biết anh ta đang đậu ở nơi nào,nhưng mà nơi này người rât ít。
“ Vì chuyện này hận tôi sao ? Hả ? ” Cố Minh Thành nhích gần bên tai Khương Thục Đồng hỏi,một khẩu khí gợi cảm,mang theo sự gợi cảm của người đàn ông,khiến trái tim của Khương Thục Đông đập thình thịch。
Đương nhiên không đơn giản chỉ vì chuyện này,nguyên nhân thật sự Khương Thục Đông không có nói。
Cô ta cũng khó mà mở lời。
Là một phụ nữ đã kết hôn,đi đố kỵ tình cảm của nam nữ chưa kết hôn,như vậy hơi quá đáng。
“ Không hận tôi sao ? Vậy sao mấy hôm nay không liên hệ với tôi ? ” Cố Minh Thành lại nói,vẻ mặt đó giống y như những cao thủ hay trêu chọc phụ nữ vậy,khiến cho phụ nữ rơi vào trong cuộc tình đó,anh ta luôn có khả năng đó。
Khương Thục Đồng thật sự rất hận anh ta。
“ Mấy hôm nay tôi rất bận,luôn có người đến tìm tôi。”
Cố Minh Thành cười nhẹ một cái,anh ta có thể dễ dàng nhận ra lời nói nào là lời giả dối của Khương Thục Đồng,lời nói nào là lời thật lòng của cô ta。
Anh ta trước mặt Khương Thục Đồng,cũng chưa từng nhắc đến tên “ Niếp Doanh Doanh ” này 。
Đến hiện nay anh ta vẫn chưa biết Khương Thục Đồng đã nhận cuộc gọi của Niếp Doanh Doanh hôm dó,nghe qua Khương Vũ Vi kể về gương mặt của người phụ nữ đó。
Cố Minh Thanh đột nhiên ôm trên vai của Khương Thục Đồng,liền hôn trên môi cô ta。
Vừa hôn vừa bên tai cô ta nói “ Nhớ cô rồi ! ”
Nhưng đây đang ở xe mà,Khương Thục Đồng tuy nhiên đã nghe qua những chuyện như rung xe gì đó,nhưng mà cô ta chưa từng nghĩ đến lại có một ngày bản thân lại tự thử nghiệm chuyện đó。
Khương Thục Đồng đánh vào sau lưng của Cố Minh Thành,nhờ anh ta buông cô ta ra,cô ta không muốn không rõ ràng với người đàn ông này。
Cố Minh Thành càng ôm cô ta chặt hơn,chặt chẽ ôm cô ta lại,tay liền thò vào trước ngực cô ta 。
Trong lòng Khương Thục Đồng hanh lạnh một tiếng,thì ra đang nhớ chỗ này của cô ta。
Khương Thục Đồng vẫn chưa kịp phản ứng,cô ta đã bị Cố Minh Thành đẩy đến phía sau xe,cũng may không gian trong xe anh ta rất rộng lớn,Cố Minh Thành sau đó đã qua phía sau 。
Máy xe vẫn đang đề ,trong xe luôn ấm áp,những hơi sương mù càng ngày càng nặng。
Cố Minh Thành đã kéo cao lên áo trên của Khương Thục Đồng,đầu anh ta đã nhích đến trước ngực cô ta。
Tuy rằng đối với những chuyện ngoại tình này sớm đã có tiếp xúc qua,nhưng mà hôm nay Khương Thục Đồng lòng như sắt đá vậy,muốn xem thử sau khi cô ta quan hệ với anh ta,anh ta còn muốn gì nữa。
Sẽ nhớ đến người như cô ta chứ ?
Cố Minh Thành ôm lại Khương Thục Đồng,Khương Thục Đồng luôn nhăn mày,không nói câu nào hết,cũng không kêu lên,dù sao cũng đang trên đường,chuyện này xấu hổ quá。
Chưa kịp phòng tránh Cố Minh Thành đã đẩy vào,Khương Thục Đồng chặt chẽ đeo trên cổ anh ta。
Trong hơi thở gấp rút ấy,Cố Minh Thành hỏi bên tai Khương Thục Đồng,“ Người đang ông của cô là ai ? Hả ? ”
Đây có phải là anh ta đang oán hận vì câu nói trong hôm nay của Khương Thục Đồng。
Khương Thục Đồng oán hận anh ta,anh ta sao lại không oán hạn Khương Thục Đồng chứ ?
Khương Thục Đồng không nói chuyện。
Năm ngón tay của Cố Minh Thành nắm xuyên qua năm ngón tay của Khương Thục đồng,tay của Khương Thục Đồng rất lạnh。
“ Lạnh sao ? ” Cố Minh Thành hỏi。
“ Anh nói đi ? ” Vẻ mặt oán hận của Khương Thục Đồng,cho cô ta trần chuồng như thế này,cô ta có thể không lạnh sao ?
Cố Minh Thành nhìn Khương Thục Đồng một hồi,anh ta cởi áo của bản thân ra,đắp cho Khương Thục Đồng。
Lại lấy đôi tay của cô ta qua,giúp cô ta xoa tay。
Cử chỉ ấm áp như thế này,khiến những oán hận trong lòng Khương Thục Đồng trong thấp thoáng cũng đã biến mất。
Đối với người đàn ông trong tương lai,những điều mong muốn chẳng qua chỉ là những chuyện nhỏ và tỉ mĩ như thế này,nhưng mà,người đó có phải anh ta không ?
Khương Thục Đồng y như một con chim nhỏ bé dựa trước ngực của Cố Minh Thành,đôi mắt nhắm lại。
Cố Minh Thành cũng không nói chuyện,hai người không biết đã ở lại đó bao lâu rồi,Cố Minh Thành mới lái xe đưa Khương Thục Đồng về nhà。
Sáng mai,Mạc đại sư nói,Chủ tịch có một khách nước ngoài rất quan trọng,cần đến một người trong bộ phận thiết kế,anh ta đã đề cử Khương Thục Đồng,vì anh ta không biết đến một chút tiếng anh nào hết,dù sao trình độ tiếng anh của Khương Thục Đồng cũng có cấp sáu mà。
“ Nhưng bộ phận thiết kế còn nhiều người trình độ tiếng anh cấp sáu mà,đâu phải chỉ có một mình tôi。” Khương Thục Đồng cảm thấy khó khăn,trong những trường hợp công chúng,cô ta vẫn muốn giữ khoảng cách nhất định với Cố Minh Thành,không biết Mạc đại sư do cố tình hay là vô tâm nữa,hay là người đó đã gợi ý cho Mạc đại sư làm như vậy。
“ Trường hợp quan trọng như thế này,tôi đương nhiên hy vọng người của tôi đi rồi 。Cô có biết suy nghĩ hay không ? ” Mạc đại sư bất mãn nhìn Khương Thục Đồng nói。
Khương Thục Đồng đã hiểu ra rồi,thì ra Mạc đại sư là có lòng riêng tư đó。
Xem ra lần này Mạc đại sư đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết để cho Khương Thục Đồng có thể xuất đầu lộ diện,đã đưa cho cô ta bản vẽ rõ ràng của thiết kế lần này,đã giải thích rất nhiều thuật ngữ trong thiết kế,có rất nhiều là Khương Thục Đồng chưa từng nghe qua,có một số là trước đây đã nghe qua nhưng mà không biết ý nghĩa là gì,tóm lại,lần này,anh ta thật sự đã ra hết trăm phần ba trăm phần trăm công sức rồi,không muốn Khương Thục Đồng làm mất mặt anh ta,dù sao,người ngoài đều biết Khương Thục Đồng là đệ tử của Mạc đại sư。
Khương Thục Đồng vốn dĩ đã hiếu học,lại thêm tiếng anh cũng rất tốt,mấy ngày nay cô ta đã liều mạng,tối ngủ trong mộng vẫn đang đọc từ đơn,cố gắng hết sức để giành được quyền đàn phán của lần này,ít ra cũng không làm mất sự kỳ vọng của thầy。
Hôm đó,cô ta tràn đầy chí khí và chút tâm tư thấp thỏm đem theo bản vẽ đến phòng làm việc của Cố Minh Thành。
“ Quả nhiên là cô。” Cố Minh Thành y như hỏi một câu。
Khương Thục Đồng không nói chuyện,đang suy nghĩ cái ý về “ Quả nhiên là cô ” 。
Nghĩ lại lần trước đêm mừng xuân,điệu nhảy mở màng đó,cô ta liền cảm giác được Cố Minh Thành bốc trúng cô ta tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên,hiên nay xem ra,Mạc đại sư cử cô ta đến đây,cũng không phải ngẫu nhiên。
Nhưng mà chỉ suy nghĩ như vây,lại cảm thấy bản thân rất tự yêu。
“ Cố Tổng,là khách hàng đến Hải Thành hay là mình sẽ đến người ngoài ? ” Khương Thục Đồng hỏi。
“ Ra nước ngoài。” Cố Minh Thành bình tĩnh nói。
“ Ả ? ”。
Cố Minh Thành nghe được Khương Thục Đồng la lên,liền ngẩng cao đầu, “ Có vấn đề sao ? Không muốn cùng tôi đi công tác sao ? ”
“ Không – Không phải,tôi chỉ cảm thấy ngạc nhiên thôi,cũng chưa từng với cấp trên đi công tác ,đương nhiên -- ” Trong lòng Khương Thục Đồng đang nghĩ là,nếu như đi công tác,Cố Minh Thành sẽ ở chung một phòng với cô ta không ?
Hiện nay Lục Chí Khiêm đang ngồi tù tại Thượng Hải,cô ta và Cố Minh Thành lại cùng nhau đi như vậy,thật sự là phải bị chìm vào trong hồ sâu đó。
“ Lần nay đi nước ngoài,cô ngoài ra phải giới thiệu nội dung thiết kế,còn phải phụ trách phiên dịch。Đã chuẩn bị xong chưa ? ” Cố Minh Thành hỏi, “ Tôi nhờ bộ phận hành chánh đặt vé máy bay vào này mốt,đi Mỹ đó。”
Khương Thục Đồng gật đầu,cảm thấy rất khẩn trương。
Bình luận facebook