• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (2 Viewers)

  • Chương 46-50

Chương 46. Tôi đánh cô thì sao?

“Hàng chục tỷ!”

Quản lý sảnh sững sờ, không nghĩ tới cậu thanh niên ăn mặc bình thường như thế mà có khoản tiết kiệm hàng chục tỷ trong ngân hàng của họ.

“Hừ, may mà khách hàng khoan dung độ lượng không tính toán chuyện này”.

Giám đốc lại nói: “Nếu cậu ấy thật sự tức giận, chuyện này truyền đến tổng bộ thì cả tôi và cô đều phải cuốn gói đấy!”

Mỗi năm, ngân hàng đều có yêu cầu thành tích tiền gửi tiết kiệm. Những khách hàng lớn như Lâm Hàn cũng không khác gì bố đẻ của họ.

Nếu Lâm Hàn vì chuyện này mà rút hết tiền tiết kiệm thì hậu quả thế nào, họ không dám nghĩ tới.



Chiều muộn, ánh nắng nhuộm hồng cả bầu trời.

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Hàn và Dương Lệ nắm tay nhau đi dạo trong chung cư. Đây là thói quen của họ từ lâu rồi.

“Chồng à, hôm nay lãnh đạo công ty nói, hai ba tháng nữa, đợi đủ thời gian rồi thì thăng chức cho em”.

Dương Lệ vui vẻ nói: “Em cũng không biết tại sao, cấp trên trong công ty lại đánh giá cao em như vậy. Ban giám đốc đề xuất thăng chức cho em thành giám đốc tài chính”.

“Như vậy không tốt sao? Em đã bước lên hoà nhịp vào lớp người đẳng cấp trong xã hội”, Lâm Hàn cười nói.

“Ha ha, nhưng em cũng rất hoang mang. Ở công ty, về chuyên môn em cũng có cố gắng nhưng chỉ ở mức bình thường, cũng không thể đạt đến mức có thể thăng chức”, Dương Lệ nghi ngờ không thôi.

“Thôi kệ, không nghĩ nữa. Dù sao cũng không phải chuyện xấu, lại được tăng lương. Sau này chúng ta cố gắng đổi nhà khác!”

“Em cảm thấy sống ở đó thế nào?”

Lâm Hàn chỉ khu phía Tây chung cư Hạnh Phúc.

Đó là một ngọn núi, ở sườn đồi có mấy biệt thự.

“Biệt thự núi Vân Mộng sao?”, Dương Lệ sững sờ, sau đó nói: “Chồng à, đừng ồn ào nữa. Biệt thự ở bên đó hơn chục triệu tệ đấy! Chúng ta không mua được đâu!”

Núi Vân Mộng, mây mù bay lưng chừng núi, không khí tươi mát.

Đó cũng chính là chỗ của những căn biệt thự cao cấp đắt đỏ của thành phố Đông Hải. Người có thể sống ở đó đều là những nhân vật lớn thực sự có tiền.

“Đợi khi em thăng chức, rồi làm việc hai ba năm nữa thì có thể gom đủ tiền đặp cọc, mua một căn hộ tám chín mươi mét vuông”, vẻ mặt Dương Lệ đầy mong chờ nói.

“Chồng à, anh nói xem, đi dạo ở núi Vân Mộng thì có cảm giác gì?”, Dương Lệ bỗng nhiên lại nhìn núi Vân Mộng.

“Có lẽ cảm giác không tệ nhỉ”, Lâm Hàn cười.

Gâu gâu gâu!

Bỗng nhiên, có tiếng chó sủa vang lên.

Lâm Hàn vừa nhìn đã thấy một con chó Berger cao đến nửa người đứng bên cạnh Dương Lệ, gầm gừ nhìn cô, nhe nanh vuốt, ánh mắt hung dữ như sẵn sàng vồ tới bất cứ lúc nào.

“Chồng ơi!”

Dương Lệ bị doạ sợ, sắc mặt tái mét.

“Gừ… gâu!”

Con chó Berger đó cong lưng, hai chân lấy đà xông về phía Dương Lệ!

“Chồng ơi!”

Dương Lệ bị doạ trốn sau Lâm Hàn, cả người run rẩy.

Ánh mắt Lâm Hàn lạnh lùng, trong đôi mắt còn loé lên một tia lạnh lẽo.

Anh nhấc chân phải đá về phía trước.

Bụp!

Con chó Berger bị Lâm Hàn đạp ra xa ngoài ba mét.

“Ẳng ẳng…”

Con Berger kêu lên thảm thiết.

Vẫn chưa hết, anh tiến lên trước hung hăng đánh một quyền vào đầu con Berger.

Bụp!

Lâm Hàn dùng mười phần sức lực để ra quyền, không nương tay chút nào.

Răng rắc!

Một tiếng xương đầu bị gãy rõ ràng vang lên.

Con chó Berger nằm trên mặt đất, toàn thân run rẩy, miệng nôn ra máu, phát ra tiếng “Oẳng oẳng”, hơi thở yếu ớt, chắc là sắp chết.

“Lạc Lạc! Lạc Lạc của tôi!

Một giọng nói thảm thiết vang lên.

Một người phụ nữ ăn mặc quý phái, trang điểm xinh đẹp xông đến, ôm lấy con Berger đang nằm trên đất kêu khóc. Cô ta tức giận nhìn Lâm Hàn:

“Anh làm gì vậy? Sao anh lại đánh Lạc Lạc của tôi?”

“Dắt chó mà không cầm xích, tôi không ra tay thì vợ tôi đã bị thương rồi”, Lâm Hàn liếc nhìn người phụ nữ đó.

Nếu hôm nay Lâm Hàn không đi cùng Dương Lệ thì chắc chắn Dương Lệ sẽ gặp nguy hiểm rồi.

Dương Lệ là cái vảy ngược của Lâm Hàn, động vào thì phải chết!

“Bị thương? Chó của tôi cắn người bị thương à? Mắt anh mù sao, chó của tôi cắn ai?”, người phụ nữ la hét lên.

“Lẽ nào đợi chó của cô cắn người thì tôi mới ra tay à?”, Lâm Hàn hỏi lại.

“Cắn người thì làm sao?”

Người phụ nữ lớn tiếng nói: “Nếu mà cắn người thì tôi có tiền, đền anh là được! Bà đây là người có tiền! Loại người như các người có cái gì mà so với Lạc Lạc của tôi? Anh dựa vào cái gì mà đánh Lạc Lạc của tôi?”

Lâm Hàn lười mở miệng, chẳng có gì để nói với loại phụ nữ không có đầu óc này.

Lẽ nào mạng chó lại quan trọng hơn mạng người sao?

“Có chuyện gì vậy?”, lại một giọng nói vang lên.

Một người đàn ông đi tới, cao lớn khoảng 1m8, chân đi dép lê, dáng người mập mạp, mặt to tròn, trong tay đang cầm dây xích chó.

“Chồng ơi, anh ta… anh ta đánh Lạc Lạc!”, người phụ nữ chỉ Lâm Hàn.

“Ư ử ử…”

Con Berger trong lòng cô ta đang rên lên vài tiếng, không động đậy, hoàn toàn tắt thở.

“Lạc Lạc?”

Ánh mắt người phụ nữ sững sờ, thử xem hơi thở con Berger, sau đó ngã ra đất, ánh mắt trống rỗng, lẩm bẩm:

“Chồng ơi, Lạc Lạc chết rồi…”

“Nhóc con, tại sao đánh chó của tôi?”

Ánh mắt người đàn ông ác độc, nhìn Lâm Hàn: “Con chó này hơn hai mươi ngàn. Tôi nuôi ba năm rồi, tình cảm như người thân”.

“Dắt chó không giữ dây xích. Con chó này suýt nữa cắn vợ tôi. Thế sao, tôi còn không thể đánh à?”, Lâm Hàn trợn mắt nói.

“Anh không được đánh! Lạc Lạc là con trai tôi, anh dựa vào cái gì mà đánh con trai tôi?”, người phụ nữ vẫn tiếp tục kêu gào:

“Điều quan trọng là anh đã đánh chết nó rồi, tôi muốn anh phải lấy một mạng đổi một mạng!”

“Nhóc con, cậu giải quyết chuyện này thế nào!”

Người đàn ông nhìn chằm chằm Lâm Hàn: “Con chó này của tôi, ăn thức ăn nhập khẩu còn đắt hơn đồ cả nhà anh ăn! Anh đánh chết nó, những thứ khác chưa tính, bỏ hai trăm ngàn ra đây!”

“Không có hai trăm ngàn, chuyện này không xong đâu. Nói cho anh biết, tôi là người ở đây. Tôi không muốn dùng muốn quan hệ để xử anh!”

“Hai trăm ngàn? Anh nằm mơ à?”, Lâm Hàn nhìn người đàn ông như kẻ mất trí.

“Sao, nhóc con muốn chơi xấu à?”, người đàn ông cau mày: “Anh đánh chết chó của tôi lại muốn sống chết mặc bay à?”

“Tôi nói lại lần cuối, chính là chó của anh cắn người trước mà tôi chỉ phòng vệ chính đáng mà thôi”, Lâm Hàn hơi mất kiên nhẫn nói.

Nếu không phải là từ nhỏ anh đã được dạy dỗ tốt, không dễ ra tay với người khác thì đã không cần nói nhiều lời thừa thãi như thế.

Nếu anh có thể ra tay thì tuyệt đối không có đối thủ.

“Cắn người trước? Lạc Lạc nhà tôi chưa từng cắn người. Ba năm nay dắt chó chưa từng dùng xích cũng không cắn người! Tại sao đến chỗ anh thì lại cắn vợ của anh?”

Người phụ nữ la hét om sòm, ánh mắt nhìn sang Dương Lệ, thấy đối phương dáng vẻ xinh đẹp, rất có phong cách thì trong mắt không nén nổi một tia đố kị.

“Chắc chắn là do vợ của anh, ăn mặc quá lẳng lơ, trang điểm diêm dúa, vừa nhìn đã biết không phải người phụ nữ tốt! Thấy Lạc Lạc nhà tôi đáng yêu, muốn đùa nó mới bị cắn!”, người phụ nữ nói tiếp.

Bốp!

Cô ta vẫn chưa nói xong thì một cái tát giòn giã vang lên.

Má trái của người phụ nữ bỗng sưng tấy, nóng bừng và đau đớn.

“Ai ôi, đáng chết! Anh… anh dám đánh tôi?”

Người phụ nữ ôm mặt, khó tin nhìn Lâm Hàn.

Cái tát vừa rồi là do chính Lâm Hàn ra tay.

Sỉ nhục vợ của Lâm Hàn thì đương nhiên sẽ bị dạy cho một bài.

“Anh đánh chết chó của tôi thì thôi đi. Bây giờ còn đánh người?”, người phụ nữ tức giận đến phát run.

“Tôi đánh cô, thì sao?”

Lâm Hàn chế giễu nhìn người phụ nữ.
Chương 47. Cô ấy muốn đi dạo ở đó

“Bây giờ là xã hội pháp trị, anh dựa vào đâu mà dám đánh người?”, người phụ nữ lớn giọng quát tháo, sau đó lại gào thét lên:

“Ối giời ơi, đánh người rồi! Mọi người đến đây xem đi!”

Thời điểm này có không ít người đang đi dạo, hóng mát, nghe thấy bên này ồn ào thì vây xem xung quanh.

“Chính là anh ta, đánh chết chó của tôi, bây giờ còn đánh người!”, người phụ nữ chỉ vào Lâm Hàn, giống như người đàn bà chanh chua đang ngoác mồm ra chửi đổng:

“Mọi người nhanh đến đây mà xem, anh ta dựa vào cái gì mà đánh tôi! Hu hu hu…”

Cô ta cứ nói mãi, cuối cùng thì không nhịn được khóc oà lên, nhìn điệu bộ như chịu ấm ức.

“Nhóc con, đánh người là không đúng rồi!”

“Đúng vậy, dù có hiểu lầm cũng không nên đánh người!”

Mấy ông bà già nói với Lâm Hàn.

“Người nhà này dắt chó không cầm xích, khiến nó suýt cắn vợ tôi, còn nói một mạng đổi một mạng, người không bằng chó. Mọi người nói xem chồng tôi có nên đánh cô ta hay không?”, Dương Lệ đứng ra, tức giận nói.

“Có chuyện như vậy à?”

Những người đứng xem sửng sốt.

“Tôi nhớ ra rồi. Cô gái này thường dắt chó không cầm xích. Hai ngày trước còn có người khuyên cô ta phải dùng dây xích vào, nhưng lại bị cô gái này chế giễu một trận, nói cái gì mà có tiền, cắn thì cắn! Đền là được!”

Một bác gái lên tiếng.

“Người không bằng chó. Câu nói này hơi nặng lời rồi!”

“Đúng vậy!”

“Nhóc con này không giống người có tiền, nhưng cũng không thể bị người khác bắt nạt như thế!”

“Có tiền thì ở chỗ công cộng cũng không thể vô đạo đức như vậy, không dùng dây dắt chó!”

Những người vây xem bỗng chốc chỉ chỏ người phụ nữ. Bọn họ cũng xem như khá hiểu biết.

Dương Lệ thở phào một hơi. Nếu thật khiến cho những người này lấy quan điểm đạo đức để phán xét người phụ nữ này thì chắc chắn cô ta gặp phiền phức.

“Tại sao các người lại chỉ trích rồi! Tôi là người bị hại!”, người phụ nữ càng khóc to hơn.

Chồng cô ta thấy người xúm lại ngày càng đông, sắc mặt cũng hơi khó nhìn.

Hắn ta nhìn thẳng Lâm Hàn:

“Nhóc con, chuyện chó cắn người thì bỏ qua đi, dù sao Lạc Lạc nhà tôi cũng bị cậu đánh chết rồi, việc này tôi không truy cứu nữa”.

“Nhưng cậu ra tay đánh vợ tôi, đó là cậu không đúng. Bây giờ cậu lập tức xin lỗi vợ tôi ngay, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”.

Hắn ta ôm tay thành nắm đấm, bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc giống như chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

“Xin lỗi?”

Lâm Hàn trừng mắt: “Vợ anh ăn nói không có chừng mực, làm nhục vợ tôi. Nếu không phải thấy cô ta là phụ nữ thì không có chuyện nhẹ nhàng như cái tát vừa rồi đâu”.

Ánh mắt người đàn ông chợt lạnh thêm vài phần, không ngờ thằng nhóc nhìn có vẻ yếu đuối trước mặt lại dám nói lời như thế.

“Không xin lỗi thì tôi đánh cho cậu phải xin lỗi!”

Người đàn ông cười lạnh lùng, nắm đấm hung hăng đánh về phía đầu của Lâm Hàn.

“Đánh người rồi!”

Đám người vây xem xung quanh đều biến sắc.

“Nhóc con này liều lĩnh thật. Tuy chủ của con chó cũng không ra gì nhưng cậu ta dám nói lời nói ngạo mạn như thế, chắc chắn là có chỗ dựa!”

“Đúng vậy, chủ của con chó kia đã nhượng bộ rồi, không phải thằng nhóc đó xin lỗi là xong rồi sao!”

“Chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không có!”

“Có gì mà cậu ta lại chuốc lấy phiến phức thế!”

“Liều lĩnh, thằng nhóc cứng đầu!”

Mọi người đều phải lắc đầu với Lâm Hàn, dường như đã thấy trước kết cục bị đánh cho tơi tả của Lâm Hàn.

Nhưng chỉ một giây sau, tất cả bọn họ đều ngây ngốc.

Chỉ thấy Lâm Hàn giơ tay phải lên bắt lấy nắm đấm của tên kia!

Phụt!

Cú vồ như móng vuốt bằng sắt, hung hăng túm vào tay của người đàn ông.

“Đau quá…”

Khuôn mặt người đàn ông méo mó, cảm giác như xương cổ tay bị vặn vỡ, đau không thể chịu được.

“Thằng nhãi này khoẻ quá!”

Người đàn ông kinh ngạc, bất ngờ nhìn Lâm Hàn sau đó lại kêu lên thảm thiết.

Chỉ nghe thấy “răng rắc” vang lên giòn giã.

Lâm Hàn đạp vào đầu gối của người đàn ông khiến một chân hắn ta quỳ trên mặt đất, trán đổ mồ hôi lạnh.

“Đau chết tôi rồi…”

Anh ta gằn giọng, cảm thấy xương đầu gối của mình như bị gãy rồi.

“Thân thủ tốt đấy!”

“Hoá ra nhóc con này có luyện võ!”

“Không nhìn ra đấy!”

“Người nhà này ngạo mạn như thế, hôm nay đụng phải cục sắt rồi, đáng đời!”

Ánh mắt những người đứng xung quanh sáng lên, khen ngợi không dứt.

“Chồng… chồng ơi, anh không sao chứ!”

Người phụ nữ gào thét, nhưng vẫn ôm con Berger trong lòng không định buông tay.

“Thằng ranh, mày đợi đấy! Chuyện hôm nay, tao sẽ khiến mày hối hận!”

Người đàn ông ôm đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Hàn, nhẫn nhịn khập khiễng rời đi.

“Chồng! Chồng!”

Người phụ nữ ôm lấy con Berger, đuổi theo. Cô ta quay lại nhìn Lâm Hàn:

“Nhóc con, chuyện này không cho qua như vậy được đâu!”

Lâm Hàn không thèm để tâm đến những lời uy hiếp này nhưng trong mắt Dương Lệ lại dường như mang chút sợ hãi.

“Chồng ơi…”, Dương Lệ nhìn Lâm Hàn.

“Không sao, có anh ở đây”.

Lâm Hàn mỉm cười nhìn Dương Lệ.

“Vâng vâng!”

Dương Lệ gật đầu, nụ cười của anh cho cô cảm giác thật an toàn.



Ngày hôm sau.

Trên tầng cao nhất, toà nhà số 1 Fortune Plaza, thành phố Đông Hải.

Lâm Hàn đang đứng chắp tay sau lưng, khuôn mặt vô cảm nhìn xuống dòng xe chen chúc trên đường.

“Cậu chủ Lâm, tôi đến muộn”.

Một người đàn ông mặc bộ vest lụa, khuôn mặt vuông vức sải bước đi vào, ánh mắt thâm trầm, chính là chủ tịch quỹ đầu tư Nhân Phàm khu vực Hoa Hạ, Tôn Minh.

“Gần đây, Nhân Phàm phát triển sao rồi?”, Lâm Hàn làm như thuận miệng hỏi.

Tôn Minh chợt sững sờ, Lâm Hàn hỏi câu này có ý là muốn bắt đầu chuẩn bị nhúng tay vào việc kinh doanh của dòng họ sao?

“Cậu chủ Lâm, thời gian gần đây, quỹ đầu tư Nhân Phàm vẫn luôn ổn định phát triển mạnh mẽ”, Tôn Minh cúi đầu nói:

“Mấy năm nay, tỷ lệ tăng trưởng vốn luôn duy trì tăng 10%, đồng thời ngoài các ngành nghề mới phát triển như nghiên cứu khoa học kỹ thuật, trị liệu, đồ gia dụng, tài chính và một vài ngành khác, công ty chúng ta còn đang bắt đầu tham gia những dự án kiến tạo đầu tư, công trình quốc gia”.

Lâm Hàn gật đầu.

Tôn Minh nói tiếp: “Thời gian này, quỹ đầu tư Nhân Phàm đang cùng chính phủ thành phố Đông Hải đàm phán về việc cải tạo khu Bành Hộ, đó là dự án lớn với mức đầu tư hơn chục tỷ. Trong đó bao gồm giá bồi thường trưng thu đất, bố trí chỗ ở mới và xây dựng phòng ốc và những thủ tục cần thiết với dân cư của khu Bành Hộ”.

“Quản lý cấp cao nòng cốt của công ty thống nhất quyết định để bà Lâm đảm nhiệm chức vụ tổng phụ trách dự án. Đương nhiên, chúng tôi sẽ luôn bên cạnh hỗ trợ”.

Chuyện Dương Lệ là vợ của Lâm Hàn sớm đã không còn là bí mật đối với những quản lý cấp cao nòng cốt của quỹ đầu tư Nhân Phàm.

“Đương nhiên, lần này cải tạo khu Bành Hộ là công trình lớn mất khoảng hai năm, nhưng chúng tôi đã xác định qua nghiên cứu sơ bộ là dự án cải tạo có tiến triển thì sẽ thăng chức cho bà Lâm ở công ty tiến gần đến vị trí nòng cốt”, Tôn Minh bổ sung một cầu.

Lâm Hàn gật đầu, lại nói: “À, mua cho tôi một biệt thự trên núi Vân Mộng”.

Tôn Minh hơi sững lại rồi nói: “Cậu chủ Lâm, tuy nói biệt thự trên núi Vân Mộng là biệt thự cao cấp nhưng tôi cảm thấy vị trí địa lý không quá lý tưởng, không phải ở trung tâm thành phố, không thích hợp để cậu ở đó”.

“Cứ mua trên núi Vân Mộng đi. Tôi đã xem bên đó, phong cảnh rất đẹp, xa trung tâm một chút lại yên tĩnh”, Lâm Hàn nhìn dòng xe hối hả ngoài đường, trong mắt mang đầy vẻ dịu dàng:

“Chủ yếu là do cô ấy thích đi dạo ở đó”.

“Vâng cậu chủ Lâm, tôi lập tức đi làm thủ tục!”



Từ Fortune Plaza trở về nhà, Dương Lệ nói cho Lâm Hàn biết tối nay Dương Cảnh Đào bảo là đến nhà ông ta ăn cơm.

Lâm Hàn cũng không bất ngờ. Vào ở rể nhà họ Dương lâu như vậy rồi, Dương Cảnh Đào vẫn luôn kêu Dương Lệ và Dương Duyệt trở về cùng ăn cơm.
Chương 48. Tôi là tổng phụ trách

Lâm Hàn lái xe, Dương Lệ ngồi bên cạnh nói:

“Chồng ơi, hình như em lại sắp được thăng chức rồi. Hôm nay công ty giao cho em toàn quyền phụ trách một dự án rất quan trọng”.

“Dự án gì thế?”, Lâm Hàn làm như tò mò hỏi.

“Dự án cải tạo khu Bành Hộ của thành phố Đông Hải!”, Dương Lệ nói:

“Đây là dự án lớn hơn chục tỷ. Em không ngờ công ty lại giao cho em dự án quan trọng như thế. Lúc nhận được thông báo, em sững sờ mất một lát”.

Dương Lệ nhớ lại lúc đó: “Em nghĩ mãi, em là một kế toán, không biết làm gì, tại sao công ty lại giao cho em dự án quan trọng như thế? Sau khi Nhã Thiến biết cũng rất hoang mang, không biết tại sao hội đồng quản trị của Nhân Phàm lại quyết định như thế”.

“Công ty bảo em làm thì tức là họ coi trọng em. Em cứ yên tâm gắng sức mà làm”, Lâm Hàn mỉm cười.

“Vâng, nhưng chuyện này quá lớn. Có liên quan quá nhiều đến lợi ích của các bên, các đơn vị giải phóng mặt bằng, nhà phân phối nguyên vật liệu, cơ quan nhà nước, trưng thu bồi thường thì đến lúc đó nói không chừng là có đổ máu ấy chứ. Em thật sự rất sợ không xử lý được”, Dương Lệ do dự nói.

“Yên tâm đi em, những quản lý của quỹ đầu tư Nhân Phàm không ngốc. Dự án lớn như thế chắc chắn dùng người có kế hoạch. Nếu em có vấn đề cần hỗ trợ thì chỉ cần báo lên cấp trên là được”, Lâm Hàn mỉm cười.

“Vâng!”, Dương Lệ được chồng cổ vũ thì cảm thấy có động lực hẳn lên, đôi mắt tròn to lấp lánh ánh sáng:

“Nếu em làm tốt hạng mục này thì không cần hai ba năm sau mà có khi năm nay, em có thể kiếm được tiền đặt cọc của một căn phòng, đến lúc đó chúng ta có nhà để ở!”

“Ừ, vợ ơi cố lên!”, Lâm Hàn cười nói.

Không lâu sau thì hai người đã đến sân nhà Dương Cảnh Đào, vẫn như lúc trước, cả nhà Triệu Tứ Hải đã đến từ sớm rồi. Chiếc BMW 320 đang đỗ ở bên ngoài.

“Ôi giời, lần nào cũng đến muộn!”, thấy Lâm Hàn, Dương Duyệt lên tiếng xoi mói như một thói quen:

“Mua xe rồi vẫn đến muộn, tôi thấy vốn dĩ cậu không coi bố chúng tôi ra gì”.

Lâm Hàn không buồn tranh luận, ngồi xuống cùng Dương Lệ. Một lát sau đồ ăn đều đã mang lên, cả nhà ăn cơm.

“Lâm Hàn, tôi nghe bố nói, hai ngày trước cậu xấc xược với bố hả?”, Dương Duyệt nói với giọng lạnh lùng:

“Sự việc xảy ra, bố đã nói với tôi rồi. Trên đường Trường Xuân, tuy rằng bố đụng xe vào người ta, có lỗi trước nhưng cậu cũng không thể động tay động chân với bố!”

“Chị cả, tôi không động tay động chân”, Lâm Hàn giải thích nói: “Lúc đó bố muốn đi. Một khi bố đi thì sự việc trở nên nghiêm trọng rồi”.

“Vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ vượt đèn đỏ đụng phải người, dùng tiền giải quyết là xong. Bố cứ đi như thế thì trở thành gây tai nạn bỏ trốn là tội hình sự đấy!”

“Hừ, tôi không cần biết!”

Dương Duyệt hừ lạnh: “Tôi chỉ biết cậu động tay động chân với bố. Bố muốn đi, tại sao cậu không khuyên nhủ mà lại ra tay với ông? Cậu không hiểu gì là kính già yêu trẻ sao?”

Lâm Hàn bất lực. Nếu anh có thể khuyên nhủ Dương Cảnh Đào thì đã không ngăn ông ta.

Hơn nữa, lúc đó Lâm Hàn chỉ kéo Dương Cảnh Đào, vốn dĩ cũng không có gì, hơn nữa hành động đó chỉ xuất phát từ lòng tốt.

“Cậu Lâm Hàn à, không phải tôi nói cậu”, Triệu Tứ Hải vừa bê đồ ăn vừa nói:

“Bố phạm lỗi, cậu ở bên cạnh khuyên nhủ mới đúng, lại đi động chân tay thì thật sự không biện minh được rồi!”

Dương Cảnh Đào ngồi ở ghế chủ nhà, vẻ mặt vô cảm nhìn cảnh này, không hề có ý mở miệng.

“Được rồi, bố, con sai rồi ạ”.

Lâm Hàn xin lỗi luôn. Những chuyện kiểu này, anh là con rể không cần cố chấp. Cố chấp thì là không biết lớn nhỏ, không có lòng hiếu thảo, không bằng nhận sai cho Dương Cảnh Đào một bậc thang đi xuống.

“Con bảo đảm sau này tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa”, Lâm Hàn bổ sung một câu.

“Biết sai là tốt”.

Dương Cảnh Đào lạnh lùng nhìn Lâm Hàn: “Không có lần sau”.

“Vâng thưa bố”.

Dương Cảnh Đào gật đầu, bắt đầu gợi chuyện: “Tôi vừa xem thời sự Đông Hải nói gần đây chính phủ bắt đầu kế hoạch cải tạo khu Bành Hộ. Đây chính là một miếng thịt béo bở! Tứ Hải, con làm công trình, dự án khu Bành Hộ này con có đường nào chen chân vào không?”

“Tạm thời chưa có ạ”.

Triệu Tứ Hải bất lực lắc đầu: “Bố, con chỉ xem tin tức nhưng không biết chuyện cải tạo khu Bành Hộ chính phủ đã giao toàn quyền cho Quỹ đầu tư Nhân Phàm xử lý, chắc mấy hôm nữa mới có tin tức công bố”.

“Quỹ đầu tư Nhân Phàm. Đó là cái gì?”, Dương Cảnh Đào nghi ngờ hỏi.

“Đây là một công ty đầu tư toàn cầu, quy mô siêu lớn. Vốn dĩ họ rất ít tham gia vào các dự án, công trình của chính phủ, không biết vì sao gần đây bỗng nhiên thay đổi”, Triệu Tứ Hải bối rối nói.

“Quỹ đầu tư Nhân Phàm trúng thầu. Chuyện này đã lan truyền khắp trong ngành bọn con rồi ạ”.

Anh ta nói tiếp: “Mấy hôm nay, rất nhiều công ty giải phóng mặt bằng, nhà cung cấp nguyên vật liệu đều đến đàm phán hợp tác với Quỹ đầu tư Nhân Phàm, muốn chia một phần thịt. Nhưng thái độ của Quỹ đầu tư Nhân Phàm rất lập lờ, nói chuyện này đều do tổng phụ trách quyết định”.

“Mấy ngày nay lãnh đạo của con cũng chạy đến Quỹ đầu tư Nhân Phàm không ít lần, nhưng kết quả đều là đi không công”, Triệu Tứ Hải than thở:

“Miếng thịt này có thể ăn được vào miệng không cũng khó nói”.

Loại công trình hơn chục tỷ này, Quỹ đầu tư Nhân Phàm là người đứng đầu và cũng là một bậc cửa, chỉ cần được sự đồng ý của Quỹ đầu tư Nhân Phàm thì có thể húp mỡ từ đó.

“Haiz, cứ cố gắng hết sức xem sao”.

Dương Cảnh Đào cũng than thở: “Bố vốn cho rằng, dự án cải tạo khu Bành Hộ lần này chính là một cơ hội của con cá chép hoá rồng, thực sự trở thành rồng phượng trong đám dân thường!”

“Đây đúng là cơ hội của con, nhưng trước mắt con không chen chân vào được”, Triệu Tứ Hải tỏ ra đầy vẻ bất lực.

“Ông xã, đừng nản lòng!”

Dương Duyệt an ủi nói: “Nếu anh không đạt được cơ hội lần này thì anh cũng giỏi hơn Lâm Hàn chỉ biết ăn không ngồi rồi kia gấp mấy lần!”

“Tiểu Duyệt, đừng có kiểu cái gì cũng so với Lâm Hàn!”

Dương Cảnh Đào cau mày: “Mọi thứ đều phải nhìn lên. Con so bì với Lâm Hàn để kiếm sự an ủi sao? Sau này có tương lai sao? Con phải so với những người có chí tiến thủ mới đúng!”

“Bố dậy bảo rất đúng ạ”, Dương Duyệt vội vàng nói.

“Cái đó, bố, con là tổng phụ trách của dự án cải tạo khu Bành Hộ lần này”.

Dương Lệ do dự một lát, vẫn chọn nên nói ra.

Cô vừa nói dứt lời, trong phòng bỗng trở nên im lặng.

Một lát sau, Dương Cảnh Đào mới mở miệng:

“Tiểu Lệ, ăn cơm đi, ở đây không có chỗ cho con nói chuyện, con im miệng đi!”

“Thật đó, bố, con là tổng phụ trách của dự án cải tạo khu Bành Hộ!”, Dương Lệ nói.

“Em sao?”

Dương Duyệt coi thường nhìn Dương Lệ: “Tiểu Lệ, em đừng có bốc phét nữa được không? Công ty Tài Chính Thiên Hải em làm đã sắp phá sản rồi, sao em có thể làm người tổng phụ trách chứ?”

“Tiểu Lệ, không phải anh rể nói em nhưng lời nói của em thật sự không biết nông sâu”, Triệu Tứ Hải cũng nói:

“Tổng phụ trách của dự án cải tạo khu Bành Hộ ít nhất cũng phải có kinh nghiệm công trình mười năm. Phải có kinh nghiệm về nguyên vật liệu, kiến trúc, nhân công, giải quyết ổn thoả những chuyện rắc rối có thể xảy ra trong quá trình bồi thường mới có thể đảm nhận chức vụ này”.

“Mà em thì chỉ là một kế toán, sao có thể trở thành tổng phụ trách? Hơn nữa, Tài chính Thiên Hải so với Quỹ đầu tư Nhân Phàm chỉ nhỏ như con kiến, hai bên chẳng liên quan gì đến nhau, sao em có thể trở thành tổng phụ trách được chứ?”

“Tứ Hải nói có lý”, Dương Cảnh Đào gật đầu, trừng mắt nhìn Dương Lệ:

“Tiểu Lệ, không ngờ con lại học được kiểu bốc phét như thế, có phải Lâm Hàn dạy con không?”
Chương 49: Em trai của anh Hàn

Thấy Dương Lệ không nói gì, Dương Cảnh Đào tức giận nhìn về phía Lâm Hàn.

“Lâm Hàn, cả ngày cậu ở nhà chẳng làm gì thì thôi đi, sao còn dạy Tiểu Lệ cái thói khoác lác thế hả?”

Lâm Hàn ngơ ngác, ông bố vợ này của anh cũng vô lý thật đấy, anh khoác lác lúc nào?

“Bố, con nói thật đó, con thật sự là người tổng phụ trách mà”, Dương Lệ nghiêm túc nói.

“Được rồi được rồi, con đừng nói nữa, may mà con gả đi rồi, chứ nếu là trước đây, con mà nói dối, bố đã đánh cho con một trận rồi”, Dương Lệ sốt ruột xua tay.

Trên bàn ăn đột nhiên vang lên tiếng cười của Dương Duyệt, hồi nhỏ Dương Lệ rất ít khi bị Dương Cảnh Đào đánh.

Triệu Tứ Hải cũng lắc đầu, không ngờ Dương Lệ lại thích khoác lác như vậy.

Người tổng phụ trách hạng mục cải tạo khu Bành Hộ, một kế toán nhỏ như Dương Lệ, sao có thể phụ trách được?

Thái độ này của Dương Cảnh Đào, khiến cho Dương Lệ lười cãi lại, cô yên lặng ăn cơm.

Ăn cơm xong, trên đường về nhà, Dương Lệ rất khó chịu.

“Mặc dù thực sự em không đủ năng lực, không thể là người tổng phụ trách chính, nhưng chính là các giám đốc cấp cao của Nhân Phàm đã yêu cầu đích danh em làm việc đó mà”, Dương Lệ bĩu môi không hài lòng nói.

“Nhưng em nói thật, bố và chị cả, cả anh rể nữa, tại sao lại có thái độ đó chứ?”

“Nếu họ đã không tin thì thôi đi, ngày mai quỹ đầu tư Nhân Phàm sẽ công bố thông tin nhân sự của dự án cải tạo khu Bành Hộ, đến lúc đó chắc chắn họ sẽ tin”, Lâm Hàn khẽ mỉm cười.

“Hửm? Chồng ơi, sao anh biết ngày mai sẽ công bố, trước đây em đã nói chuyện này với anh rồi à?”, Dương Lệ mở to mắt nghi ngờ nhìn Lâm Hàn.

“Chậc... anh đoán thôi, chuyện này ấy mà, thường thì sẽ công bố”, ánh mắt Lâm Hàn lóe lên.

“Cũng đúng, chồng thật là thông minh!”, Dương Lệ cười: “Thông tin chính xác về hạng mục ngày mai sẽ được công bố trên trang web của chính phủ, đến khi đó để em xem họ còn nói em khoác lác không!”

...

Sáng ngày hôm sau, Dương Lệ đi làm, Lâm Hàn đang ăn sáng.

Reng reng reng.

Tiếng chuông cửa vang lên.

Lâm Hàn bê bát ra mở cửa, bên ngoài là một chàng trai đầu húi cua, mặc áo phông, đó chính là Ngô Xuyên.

“Anh Hàn!”

Nhìn thấy Lâm Hàn, Ngô Xuyên lập tức nở nụ cười, giơ chiếc túi màu đen trong tay lên.

“Chuyện của bệnh viện, ông nội tôi rất cảm kích, nhà bọn tôi cũng không có tiền, ông nội tôi bảo tôi mang một ít khoai tây, rau xanh và súp lơ đến tặng anh”.

“Những loại rau này chắc chắn ngon hơn rau trong siêu thị, tất cả đều là rau tự nhiên không có thuốc trừ sâu, tất cả đều do ông tôi trồng đó! Đúng rồi, còn có trứng nữa, đều là trứng gà ta, ăn rất ngon đó!”

Lâm Hàn cười: “Thay tôi cảm ơn ông nội nhé, vào nhà ngồi đi!”

Sau khi vào nhà, Ngô Xuyên ngồi lên ghế sofa, hơi câu nệ, Lâm Hàn rót trà cho anh ta, tiếp tục ăn cơm.

“Sau này anh định làm gì?” Lâm Hàn hỏi.

Ngô Xuyên suy nghĩ một lúc, nói: “Đầu tiên là ngừng đánh bạc, sau đó số tiền một triệu anh Hàn đưa cho tôi, ý định ban đầu của tôi là dùng nó mua một căn nhà nhỏ sống với ông nội, chuyển ra khỏi khu Bành Hộ, đến một nơi có môi trường tốt hơn”.

“Nhưng ngày hôm qua, trên bản tin có nói khu Bành Hộ phải di dời cải tạo, đến khi đó sẽ sắp xếp nơi ở và bồi thường cho những người dân trong khu Bành Hộ”, trong mắt của Ngô Xuyên đột nhiên lóe lên một tia sáng.

“Từ nhỏ tôi lớn lên ở khu Bành Hộ, tôi quen biết hết những người sống ở đây. Lần này khu Bành Hộ bị phá dỡ, chắc chắn sẽ có vài hộ không chịu di dời, đưa ra điều kiện cao, muốn tiền đền bù di dời, thậm chí sẽ đổ máu”.

“Suy nghĩ của tôi chính là, dùng một triệu này làm vốn khởi động, xem có thể giúp được chính phủ hay không, giải quyết vấn đề phá dỡ và tái định cư, đến khi đó kiếm chác một chút”.

“Sau khi Mặt Sẹo bị thương, bây giờ vẫn còn nằm trong phòng ICU, địa vị của hắn trong khu Bành Hộ đã giảm mạnh, nếu không thì chuyện tốt này đã không đến lượt tôi làm”.

Lâm Hàn ngạc nhiên nhìn Ngô Xuyên, không ngờ chàng trai này, cũng có đầu óc.

“Vậy cậu định hợp tác với chính phủ như thế nào?”, Lâm Hàn hỏi.

“Đây chính là vấn đề lớn nhất mà tôi phải đối mặt.”

Ngô Xuyên thở dài: “Mặc dù tôi tự tin mình có khả năng giải quyết vấn đề phá dỡ và tái định cư cho cư dân, nhưng lại không có cách nào để liên lạc với chính phủ, hơn nữa dự án cải tạo khu Bành Hộ này, chính phủ cũng giao cho Quỹ đầu tư Nhân Phàm làm, tôi cũng không liên lạc được với họ”.

“Cơ hội đang ở trước mặt, nhưng lại có cảm giác không nắm chắc được, rất khó chịu!”

Nghe đến đây, Lâm Hàn im lặng, tiếp tục ăn cơm, nhưng đôi mắt lại lộ ra vẻ trầm tư, dường như anh đang suy nghĩ điều gì đó.

Rầm rầm rầm!

Những tiếng ồn lớn vang lên.

Cánh cửa chống trộm trong nhà Lâm Hàn, liên tục rung lên.

“Mẹ mày, mở cửa ra!”

“Mau mở cửa ra, không mở ra ông đây đập cửa!”

“Người trong nhà chết rồi à? Chưa chết thì mau mở cửa ra!”

Bên ngoài cửa, có người chửi rủa.

Lâm Hàn cau mày, đặt bát sang một bên rồi đi mở cửa.

Bên ngoài cửa, có khoảng bảy, tám tên côn đồ cao lớn, trên người có hình xăm, dữ tợn hung ác.

Đứng đầu, là một người đàn ông ngồi xe lăn, băng gạc quấn quanh chân, đó chính là người đàn ông bị Lâm Hàn đánh gãy chân, khi đang đi dạo trong khu dân cư ngày hôm trước.

Bên cạnh người đàn ông này, chính là vợ của hắn ta.

Đôi mắt của vợ hắn ta đỏ hoe, mặc áo tang, đầu đội khăn xếp màu trắng, trên tay ôm khung ảnh và một hũ đựng tro cốt, trên bức ảnh, chính là bức ảnh của con chó Berger kia.

“Chàng trai, bây giờ trong khu dân cư ở đâu cũng có camera, cậu nghĩ tìm nhà cậu rất khó sao?”

Người đàn ông ngồi trên xe lăn lạnh lùng nhìn Lâm Hàn.

“Có lẽ cậu còn nhớ những lời tôi nói với cậu hôm trước, tôi sẽ khiến cậu phải hối hận!”

“Anh Thành, là thằng nhóc này à, đánh chết Lạc Lạc nhà anh, còn làm anh bị thương anh à?”

Tên côn đồ bên cạnh người đàn ông, cây gậy sắt chỉ vào Lâm Hàn hỏi.

“Ừm!”, anh Thành gật đầu, trong mắt hiện lên tia dữ tợn: “Đi bệnh viện tốn mấy ngàn tệ của tôi, hôm nay tôi sẽ khiến thằng nhóc này gãy cả hai chân!”

“Chồng à, không được đánh gãy chân của cậu ta! Chân của cậu ta gãy rồi, sao quỳ được chứ!”, vợ của anh Thành nói.

Cô ta nhìn Lâm Hàn bằng đôi mắt đỏ ngầu, đầy căm hận.

“Hôm qua, tôi đã đưa Lạc Lạc nhà tôi đến nhà tang lễ để hỏa táng rồi, tôi còn chọn một ngôi mộ có phong thủy tốt, đây chính là tro cốt và ảnh chụp của nó”.

Người phụ nữ vuốt ve hộp tro cốt, ngẩng đầu nhìn Lâm Hàn lạnh lùng nói.

“Chàng trai, bây giờ cậu mặc áo tang, sau đó quỳ xuống dập đầu với Lạc Lạc nhà tôi! Nếu không tôi sẽ khiến cho cậu sống không bằng chết!”

Nói xong, cô ta rút từ trong túi áo ra một chiếc áo tang màu trắng, ném chiếc khăn tang tới trước mặt Lâm Hàn.

Lâm Hàn cau mày, như thế này là “tặng” vận rủi cho anh sao?

“Anh Hàn, chuyện gì thế?”

Ngô Xuyên nghe thấy động tĩnh nên cũng chạy ra ngoài, nhìn thấy những người này, lại nhìn bức ảnh và tro cốt của con chó Berger, có lẽ cũng hiểu được một chút.

“Ha ha, chỉ là một con chó thôi mà, cái gì mà phần mộ phong thủy tốt, còn mặc áo tang, con chó này, là bố của cô à?”, Ngô Xuyên chế nhạo người phụ nữ.

“Chắc bố cô chết, cô cũng không mặc áo tang đúng không!”

“Cậu là ai?”

Người phụ nữ lạnh lùng nhìn Ngô Xuyên.

“Tôi? Tôi là em trai của anh Hàn!”, Ngô Xuyên nhếch mép cười.

“Hừ, nếu đã là em trai, thì cùng mặc áo tang đi!”, người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, rồi cầm một bộ áo tang vứt đến trước mặt Ngô Xuyên.

“Trong một phút, hai người mặc vào, sau đó quỳ xuống dập đầu với Lạc Lạc nhà chúng tôi!”

“Nếu không thì, hai người sẽ sống không bằng chết!”
Chương 50: Tôi tới để tản bộ

“Nhóc, có nghe thấy chưa, chị dâu bảo mày quỳ xuống dập đầu kìa!”

“Mau quỳ xuống !”

“Nếu không giết hết cả hai đứa tụi mày bây giờ!”

Mấy tên lưu manh kia cầm vũ khí nhao nhao quát.

“Anh Hàn, làm sao bây giờ?”

Ngô Xuyên nhìn Lâm Hàn, ánh mắt lo lắng vô cùng.

Quỳ xuống dập đầu chắc chắn là chuyện không thể.

Nhưng đối mặt với bảy, tám thằng đàn ông vạm vỡ, trên tay còn cầm gậy sắt, ống tuýp thì khó mà đối phó lại nổi.

“Anh nói xem nên làm sao?”, Lâm Hàn nhìn Ngô Xuyên với vẻ bỡn cợt.

“Làm sao…”

Ánh mắt Ngô Xuyên chuyển động, anh ta cắn răng nói:

“Xử tụi nó! Mẹ kiếp!”

Anh ta nhanh chóng xoay người, đi vào phòng bếp rồi lao ra với một con dao làm bếp sắc bén tên tay.

“Má nó, dám vô lễ với anh Hàn của tao à!”

Ngô Xuyên cầm dao, lao lên chém đám lưu manh kia.

Lâm Hàn hơi bất ngờ, Ngô Xuyên đúng là có chút chính trực.

Phụt!

Dao chém một nhát vào cánh tay một tên lưu manh.

Máu tươi chảy ròng ròng.

Vì không lường trước nên mấy tên lưu manh không kịp phản ứng một nhát chém kia.

“A a a! Đau chết ông mày rồi!”

Tên lưu manh quèn kia bụm cánh tay, liên tiếp lùi ra sau, mồ hôi lạnh chảy xuống mặt, máu tươi vẫn nhỏ từ cánh tay xuống đất.

“Lên!”

“Xử nó!”

Sắc mặt mấy tên côn đồ còn lại trở nên tàn ác, nhào về phía Ngô Xuyên.

Tuy Ngô Xuyên chính trực nhưng hai đấm khó địch bốn tay, chưa qua được mười mấy giây, anh ta đã bị khống chế.

“Mẹ mày!”

Một tên lưu manh nện một gậy lên cổ tay Ngô Xuyên.

Keng!

Dao làm bếp rơi trên mặt đất.

“Muốn chết à, thằng ranh! Nhảy tiếp đi!”

Bùm!

Một cú đá tung ra, đá mạnh vào bụng Ngô Xuyên.

Cơ thể Ngô Xuyên bay ngược ra ngoài, đập mạnh vào tường, từ từ tụt xuống.

“Khụ khụ khụ…”

Anh ta không ngừng ho khan, máu tươi chảy ra. Ngô Xuyên cảm thấy toàn thân đau đớn, cơ thể như muốn tách ra thành nhiều mảnh.

“Giết thằng này đi!”

Ba thằng lưu manh bao vây Ngô Xuyên, một tên trong đó đấm mạnh vào mặt anh ta.

Bùm!

Một cú đấm này suýt đánh bể mắt Ngô Xuyên, hai mắt tối đen, trời đất xoay chuyển.

Lại một tên khác cầm gậy sắt đánh vào đầu Ngô Xuyên.

Khi gậy sắt sắp đụng vào đầu Ngô Xuyên.

Vèo…

Một cánh tay trắng nõn vươn ra, chụp lấy gậy sắt.

Người này chính là Lâm Hàn!

Tên lưu manh cầm gậy sắt có cảm giác như cây gậy đã bị túm chặt, không thể nào rút ra.

“Thằng ranh, mày cũng muốn ra tay sao?”, tên lưu manh hung dữ nhìn Lâm Hàn.

“Mọi người cẩn thận! Tên này võ vẽ không tệ, một người không đánh lại đâu!”

Trên xe lăn, mặt mũi anh Thành biến sắc, mở miệng quát to.

“Ít nhất phải có ba người mới đánh thắng nổi!”

Trong mắt mấy tên lưu manh lóe lên, không ngờ võ nghệ Lâm Hàn lại tốt như vậy.

“Ba người?”

Mắt Lâm Hàn nhìn chúng đầy khinh miệt.

Ngay sau đó, anh cử động.

Như hổ lao vào đàn dê, quyền cước mang theo tiếng gió.

Bùm!

Ầm!

Tốc độ của anh rất nhanh, mỗi một đòn đều đánh trúng những vị trí chí mạng.

Huyệt Thái Dương, bộ phận nhạy cảm, cổ, gáy…

“A!”

“Đau chết mất!”

Tiếng hét thảm thương cùng âm thanh từng cú đấm đá vào da thịt vang lên ở hành lang.

Không tới hai mươi giây, bảy, tám tên côn đồ đã ngã lăn ra đất, không thể nhúc nhích, miệng không ngừng rên rỉ.

Nếu Lâm Hàn nương tay, sợ là những người này đã biến thành thi thể rồi.

“Thật… thật đáng sợ!”

Tên xe lăn, anh Thành há hốc mồm.

Võ nghệ thằng nhóc này lợi hại thật.

Vợ hắn ta cũng sợ tới mức ôm hũ tro cốt run lẩy bẩy, nhìn Lâm Hàn đầy sợ hãi.

Sao họ biết được rằng, những người này không hề chiếm được ưu thế số đông khi đứng trước mặt anh.

Dù là bao nhiêu người, mỗi một đòn của Lâm Hàn đều đánh trúng vị trí khiến người ta lập tức mất đi sức chiến đấu.

“Mau mau mau gọi người!”

Anh Thành sợ rồi, vội lấy điện thoại ra bấm số.

Lâm Hàn khoanh tay trước ngực, trên mặt là nụ cười bỡn cợt, không hề muốn ngăn cản.

Mười phút sau.

“Là thằng nào không biết sống chết, dám gây chuyện với anh em của tao vậy hả!”

Một tiếng quát lớn vang lên.

Hai, ba mươi tên côn đồ xông lên từ hành lang khiến nơi này trở nên chật chội, trong tay chúng đều cầm gậy sắt, ống tuýp, kẻ cầm đầu là một tên nhuộm tóc vàng hoe.

“Cuối cùng cũng tới!”

Nhìn thấy tên tóc vàng, trái tim sợ hãi của anh Thành cũng yên ổn.

Tên tóc vàng là này đàn em dưới trướng của Mặt Sẹo xưng bá cả một khu Bành Hộ, tay sai có vài chục đứa, đây cũng là chỗ dựa của gã.

Trong chuyện chó cắn người hôm trước, anh Thành dám uy hiếp Lâm Hàn cũng vì hắn ta là dân bản địa có quan hệ, tất cả đều nhờ có tên tóc vàng này.

“Hả?”

Thấy tên tóc vàng, Lâm Hàn và Ngô Xuyên đều sửng sốt

Trong lần đầu tiên đến khu Bành Hộ này, Lâm Hàn đã đá tên tóc vàng hoe này đi rất xa.

Lần thứ hai gặp nhau là ở bệnh viện, nếu không phải anh Sơn tới thì có lẽ tên này đã bị Lâm Hàn đánh lần nữa.

“Anh Hoàng Mao!”

Anh Thành mừng rỡ, chỉ về phía Lâm Hàn nói: “Chính là thằng ranh này! Nhiều anh em đã bị nó đánh trọng thương!”

“Đáng chết!”

Trong mắt Hoàng Mao hiện lên tia tàn nhẫn, nhìn theo ngón tay anh Thành.

Ngay sau đó, đồng từ của gã co rụt lại, sự sợ hãi dâng lên trong mắt.

“Cậu… cậu Lâm?”

Hoàng Mao lắp bắp.

Chuyện ở bệnh viện Nhân Dân vẫn hiện rõ trước mắt, hai tay Mặt Sẹo bị đánh gãy, còn đang nằm trong phòng ICU, cuối cùng còn phải bồi thường thêm một triệu.

Tất cả đều là vì Mặt Sẹo đắc tội thanh niên trước mặt này.

Nếu nói quan hệ thì cậu Lâm này cũng có chút quan hệ với gã, đây là ân nhân cứu mạng đại ca Trần Vô Cực - là đại ca của đại ca của đại ca của đại ca của gã.

Thân phận địa vị hai người cách nhau cả vạn dặm.

Đối phương duỗi một ngón tay là có thể nghiền chết gã, nhổ một ngụm nước bọt là đủ khiến gã chết đuổi.

Hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Hoàng Mao không thể hiểu nổi tại sao Tiểu Thành lại chọc tới một kẻ máu mặt có thân phận địa vị đáng sợ như vậy.

Quan trọng hơn là giờ còn kêu gã tới giúp.

Thế này không phải là đẩy gã vào hố lửa sao?

Nghĩ thế, Hoàng Mao sợ run cả người.

“Anh Hoàng Mao, ra tay đi ạ!”

Nhìn thấy Hoàng Mao vẫn không động đậy, anh Thành giục.

“Tao ra tay cái đầu mày ấy!”

Hoàng Mao mắng to, quăng một cái tát vào mặt anh Thành, đau đến bỏng rát.

“Hả?”

Anh Thành ôm mặt, trợn tròn mắt: “Anh Hoàng Mao, sao anh đánh em?”

“Đúng vậy, anh Hoàng Mao!”, vợ hắn ta cũng bực, chỉ tay về phía Lâm Hàn, tức tối nói.

“Anh phải đánh thằng hèn hạ này, là nó giết Lạc Lạc của tôi, tôi muốn nó dùng mạng đổi mạng!”

“Tao đụ má tụi mày! Hai đứa mày muốn chết thì cũng kéo theo tao!”

Hoàng Mao mắng rồi đá mạnh vào bụng người phụ nữ.

Bịch!

Người phụ nữ bị đá ngã ngồi trên nền đất, khung ảnh chó Berger vỡ nát, hũ tro cốt nứt ra, tro rải đầy ra đất.

“Lạc Lạc, Lạc Lạc của mẹ!”

Sắc mặt người phụ nữ tái mét, ôm hũ tro cốt mà khóc lớn.

Hoàng Mao chẳng thèm nhìn đối phương cái nào mà nở nụ cười đi tới trước mặt Lâm Hàn.

“Cậu Lâm… chuyện kia, tôi không có quan hệ gì với hai người này! Tôi tới để tản bộ thôi!”

“Anh làm bà ta câm miệng giùm đi! Ồn quá!”, Lâm Hàn liếc người phụ nữ kia.

“Nghe thấy chưa, cậu Lâm bảo mày câm miệng kìa! Không thì tao sẽ nhét đống tro cốt đó vào miệng mày đấy!”

Hoàng Mao hung dữ nhìn người phụ nữ.

Người sau sợ tới mức run lẩy bẩy, nghĩ tới hình ảnh mình bị nhét tro cốt vào mồm thì không dám nói tiếp nữa.

“Cậu Lâm…”

Hoàng Mao cười hùa.

“Bảo người của anh quét dọn sạch sẽ chỗ này đi, máu me gì đó đó lau sạch đi, đừng để dính lại gì để, đừng làm vợ tôi tan ca về thấy sợ!”, Lâm Hàn nói tiếp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 146-150
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom