-
Chương 56-60
Chương 56: Lại tụ họp
Lâm Hàn giật nảy mình, không ngờ rằng Châu Nguyệt Nguyệt sẽ dùng chiêu này với anh.
Anh nhanh tay nhanh mắt, một tay che mặt, một tay ấn bả vai Châu Nguyệt Nguyệt lại.
Lâm Hàn đã thành công ngăn lại Châu Nguyệt Nguyệt, không cho đôi môi đỏ mọng của cô ta chạm lên mặt anh.
“Chị hai à, hy vọng cô đừng có mưu đồ gì với tôi”.
Lâm Hàn mặt không biểu cảm, đẩy Châu Nguyệt Nguyệt ra và nói.
“Lâm Hàn… Anh…”
Châu Nguyệt Nguyệt không ngờ.
Cô ta cho rằng sự lãnh đạm của Lâm Hàn là giả vờ mà ra, chỉ cần cô ta chủ động thì Lâm Hàn sẽ đồng ý.
Bây giờ nghĩ lại, đúng như lời anh nói, Lâm Hàn thực sự không có tình cảm với cô ta.
Nghĩ đến đây, một cảm giác tuyệt vọng, đau đớn và buồn bã ập đến trong lòng cô ta. Châu Nguyệt Nguyệt bắt đầu khóc.
“Lâm Hàn, Châu Nguyệt Nguyệt tôi nhan sắc không tệ, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy… Huhu…”
Rầm!
Không đợi cô ta khóc xong thì Lâm Hàn đã vội vã đóng cửa lại.
“Huhuhu!”
“Lâm Hàn, tôi thích anh!”
“Anh không thể cho tôi cơ hội sao?... Huhu!”
Bên ngoài, Châu Nguyệt Nguyệt càng khóc to hơn.
Lâm Hàn lười để ý đến cô ta, về phòng đi ngủ.
…
Fortune Plaza.
Khi Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải đi ra khỏi tòa nhà, gương mặt của hai người họ có chút khó chịu.
“Đáng ghét, giám đốc Trương gì đó coi thường người khác quá! Không giao vị trí người tổng phụ trách cho chúng ta thì thôi, còn nói chúng ta là cái thá gì, không xứng nói chuyện với nhân viên cấp cao của Nhân Phàm”, Dương Duyệt hổn hển nói, dường như đã bị sỉ nhục.
Sự việc rất đơn giản.
Dương Lệ đưa cả hai đến trụ sở của quỹ đầu tư Nhân Phàm để bàn về việc thay đổi người phụ trách.
Giám đốc Trương- nhân viên cấp cao của Nhân Phàm bước ra tiếp đón bọn họ vô cùng nồng nhiệt.
Nhưng sự tiếp đón nồng nhiệt này chỉ dành cho Dương Lệ, bưng trà rót nước, mặt mũi tươi cười.
Nhưng Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải thì đến chỗ ngồi cũng không có chứ đừng nói đến bưng trà rót nước.
Dương Lệ đề nghị để Triệu Tứ Hải làm người phụ trách, giám đốc Trương liền mở miệng chế giễu:
“Giao cho anh ta? Không thể giao cho anh ta được!”
“Một tên nhà thầu vô danh tiểu tốt cũng đòi ngồi vào vị trí người tổng phụ trách sao? Sao không tự soi gương lại xem bản thân là cái thá gì?”
“Vị trí của người tổng phụ trách được quyết định bởi sự nhất trí của tất cả các quản lý cấp cao ở Nhân Phàm. Còn chưa đến lượt một nhà thầu chỉ chỉ trỏ trỏ. Loại người này còn không đủ tư cách để nói chuyện với tôi”.
Tóm lại, lời của giám đốc Trương rất độc địa, có bao nhiêu câu khó nghe đều tuôn ra hết. Cuối cùng ông ta còn nói, lần này cải tạo khu Bành Hộ, công ty của Triệu Tứ Hải đừng mong nhúng tay vào.
Đến cuối cùng, Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt chán nản rời khỏi Fortune Plaza.
“Lãnh đạo này của Nhân Phàm là một tên ngốc!”
Triệu Tứ Hải khởi động xe và nói: “Kinh nghiệm, năng lực của anh có chỗ nào thua kém Dương Lệ chứ, vị trí đó nên để anh đảm nhận! Em cứ nhìn mà xem, Dương Lệ đảm nhận vị trí đó không tới nửa tháng thì khu Bành Hộ sẽ xảy ra chuyện!”
“Không được, chúng ta phải nói chuyện này với bố!”, Dương Duyệt lấy điện thoại ra gọi cho Dương Cảnh Đào.
…
Buổi tối, Dương Cảnh Đào lại bảo Dương Lệ đến chỗ ông ta ăn cơm.
Ông cụ đã có lệnh, Lâm Hàn chỉ đành đợi Dương Lệ tan làm rồi lái xe đến nhà ông cụ.
“Hôm nay bố nghe nói khu biệt thự trên núi Vân Mộng được đem ra bán đấu giá, đặc biệt là biệt thự ở lưng chừng núi, mấy nhà có tiền cạnh tranh rất gay gắt”.
Dương Cảnh Đào ăn miếng cơm và thản nhiên nói: “Buổi đấu giá này được truyền hình trực tiếp. Giá bán cuối cùng của căn biệt thự đó là 78 triệu tệ!"
“78 triệu tệ?!”
Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt sững sờ, số tiền này đối với bọn họ là quá lớn.
“Đúng vậy, người bình thường có thể mấy trăm đời cũng không kiếm được số tiền này, nhưng những người giàu có thì lại dùng nó để mua biệt thự”, Dương Cảnh Đào khẽ thở dài.
“Con thật không thể hiểu nổi thế giới của người có tiền ”, Dương Lệ nói.
“Haha, tiểu Lệ, em sớm muộn gì cũng hiểu thôi, dù sao vị trí người tổng phụ trách đang trong tay em thì việc em trở thành người có tiền không phải là chuyện của một, hai năm nữa thôi sao?”
Dương Duyệt cười haha, một tia ghen tỵ lóe lên trong mắt cô ta:
“Kể cả số tiền em kiếm được không mua nổi biệt thự núi Vân Mộng, thì việc mua một biệt thự bình thường chắc không thành vấn đề!”
“Những biệt thự bình thường chẳng có gì đặc biệt, nói thật bố cũng muốn được sống ở núi Vân Mộng, trải nghiệm cảm giác sống trong biệt thự ở đó”, trong giọng nói của Dương Cảnh Đào mang theo chút ngưỡng mộ.
“Chỉ không biết là đời này có còn hy vọng. Lâm Hàn chắc chắn là không thể rồi, bố chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Tứ Hải thôi”.
“Bố, con sẽ cố gắng, phấn đấu trong vòng hai mươi năm nữa để bố được sống ở biệt thự núi Vân Mộng!”, Triệu Tứ Hải nhanh chóng nói.
Dương Cảnh Đào hài lòng gật đầu: “Tiểu Duyệt đã nói với bố chuyện hôm nay rồi, Tiểu Lệ, con vẫn là người tổng phụ trách của dự án khu Bành Hộ à?”
“Vâng, bố, lãnh đạo của Nhân Phàm không đồng ý giao vị trí này cho anh rể”, Dương Lệ nói.
“Ai mà biết được em có qua gặp trước không, nếu không thì sao lãnh đạo của Nhân Phàm lại từ chối một cách dứt khoát, không hề cân nhắc, chẳng chừa chút cơ hội nói chuyện nào như vậy!”, Dương Duyệt cười lạnh.
“Chị, em đã đồng ý nhường vị trí cho anh rể rồi thì tất nhiên sẽ không qua gặp trước, em không đạo đức giả như thế!”, Dương Lệ tức giận nói.
“Biết người, biết mặt, khó biết lòng, đạo đức giả hay không làm sao biết được”, Dương Duyệt nói.
“Chị…”
Dương Lệ còn muốn giải thích.
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa!”
Dương Cảnh Đào vỗ bàn, trừng mắt với Dương Lệ: “Tiểu Lệ, tiểu Duyệt dù sao cũng là chị gái của con, con phải chú ý thái độ khi nói chuyện với nó!”
“Con…”
Dương Lệ tự nhiên nói không nên lời, cô rất ấm ức, tại sao bố lại nói đỡ cho Dương Duyệt.
Dương Duyệt cười thầm.
“Bố gọi các con đến đây chính là để nói một chuyện”, Dương Cảnh Đào nói:
“Tiểu Lệ, nếu con vẫn là người tổng phụ trách thì đối với những công trình cải tạo khu Bành Hồ mà phải thuê ngoài thì con hãy để Tứ Hải làm, đề nghị này của bố như thế nào?”
“Không được”, Dương Lệ lắc đầu: “Lãnh đạo công ty đã nói không hợp tác với công ty của anh rể”.
“Lãnh đạo là lãnh lạo, được hay không được thì chỉ cần người tổng phụ trách là con nói là xong!”, Dương Cảnh Đào cười.
“Hơn nữa, anh rể con là người nhà, còn có kinh nghiệm, việc thuê ngoài đều để nó làm thì cũng yên tâm, đúng không? Chỉ cần không cho lãnh đạo biết là được rồi”.
Dương Lệ cau mày, nếu cô thực sự giao hết những việc thuê ngoài cho Triệu Tứ Hải, vậy thì cô thành tổng phụ trách bù nhìn à? Mọi việc vẫn nằm trong tay Triệu Tứ Hải.
“Đúng đó, tiểu Lệ, chúng ta có thể nhân việc cải tạo khu Bành Hộ để kiếm tiền!”, Triệu Tứ Hải cười nói:
“Chỉ cần em giao hết những công việc thuê ngoài cho anh thì chắc chắn sẽ không thiếu lợi nhuận của em đâu”.
“Đúng rồi”.
Dương Duyệt cũng nói ngay: “Em hãy giao những việc thuê ngoài cho Tứ Hải, em âm thầm tích trữ tiền, còn chuyện em nói dối chị rằng em không thể đi xe buýt, chị có thể không nhắc chuyện cũ, coi như chị không biết gì”.
“Chị, em làm gì có âm thầm tích trữ tiền, số tiền đó…”, Dương Lệ mở miệng.
Dương Duyệt ngắt lời cô: “Hơn nữa, đợi Tứ Hải kiếm được tiền, chị sẽ tặng cho em cặn biệt thự của gia đình chị, để em trải nghiệm cảm giác sống trong một căn biệt thự, nhưng hời cho tên Lâm Hàn vô dụng, những tên vô dụng không xứng được ở biệt thự!”
“Lâm Hàn? Chúng ta nói chuyện công việc thì đừng nhắc đến tên vô dụng này, nó chỉ cần an phận ngồi đó ăn cơm là được rồi!”, Dương Cảnh Đào lạnh mặt nói.
Nghe vậy, sắc mặt của Dương Lệ cũng lạnh đi.
Chương 57: Khu vui chơi
"Bố, chị cả, anh rể, bây giờ con sẽ nói rõ với mọi người".
Ánh mắt của Dương Lệ rất lạnh lùng, giọng nói không mang theo một chút tình cảm nào hết: "Lâm Hàn là chồng con, anh ấy không phải đồ vô dụng, con mong mọi người ăn nói chú ý một chút!"
"Không phải đồ vô dụng? Cậu ta có điểm nào không phải đồ vô dụng? Suốt ngày ngồi nhà ăn không ngồi rồi", Dương Duyệt bĩu môi.
Dương Lệ lại nói tiếp: "Tiếp đó, bất kể lãnh đạo của Nhân Phàm có nói là không hợp tác với công ty của anh rể hay không..."
"Thì Dương Lệ này, tổng phụ trách dự án cải tạo khu Bành Hộ cũng chốt lại một câu, anh rể Triệu Tứ Hải đừng mong kiếm chác được gì từ dự án khu Bành Hộ! Mọi người nói con không biết nghĩ cho gia đình cũng được, nói con ích kỷ cũng được, tóm lại là con lên tiếng rồi đó!"
Dứt lời, cả bàn ăn chìm vào yên tĩnh, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Dương Lệ, mang theo sự kinh ngạc.
"Chồng à, chúng ta đi!"
Dương Lệ kéo tay Lâm Hàn đi ra ngoài.
Một lúc sau, mọi người trong phòng mới hoàn hồn lại.
"Làm xằng làm bậy!"
Dương Cảnh Đào đập bàn một cái, quát vọng ra ngoài với vẻ mặt vô cùng giận dữ:
"Dương Lệ, tao vất vả nuôi mày khôn lớn để mày đối xử với tao như thế hay sao?! Mày không thèm nghe lời tao nữa đúng không?!"
"Vì một thằng ăn hại mà mày định chống đối tao hả?!"
Dương Duyệt cũng cười nhạo một tiếng:
"Không cho thì thôi, làm như Tứ Hải nhà tao không có mày là không kiếm được dự án nào nữa vậy! Mày chỉ là một kế toán quèn, chẳng có kinh nghiệm đếch gì, tao cũng muốn xem thử cái dự án đó rơi vào tay mày thì có xảy ra chuyện gì không!"
Triệu Tứ Hải lắc đầu, cảm thấy thất vọng không thôi, mỡ treo trước miệng mèo rồi mà còn bay đi mất.
"Haizz!"
Dương Cảnh Đào thở dài: "Con gái lớn rồi không nghe lời bố, tức chết mất! Chỉ vì một thằng vô dụng mà chống đối bố mày, Tiểu Lệ, mày làm bố thất vọng quá rồi!"
Dương Cảnh Đào biết, bởi vì vừa rồi ông ta nhắc tới Lâm Hàn nên thái độ của Dương Lệ mới thay đổi một trăm tám mươi độ như thế.
"Chết tiệt! Rốt cuộc thằng ăn hại Diệp Phàm đã bỏ bùa mê thuốc lú gì mà con gái tao lại chung tình với nó như thế!", Dương Cảnh Đào tức đến mức nghiến răng nghiến lợi:
"Bỏ đi! Mai bố sẽ tới buổi xem mắt ở công viên, tìm một người phù hợp rồi đưa về cho Tiểu Lệ gặp! Chỉ cần so sánh với thằng phế vật Lâm Hàn, bố không tin là nó vẫn nằng nặc đòi theo thằng đó!"
...
Trên đường đi.
"Chồng à, anh nói xem có phải những câu em vừa nói với mọi người hơi quá rồi không?", Dương Lệ lo lắng nói.
"Em thấy thế nào?", Lâm Hàn cười hỏi.
"Vốn dĩ em định nhường lại dự án cho anh rể, dù sao cũng là người một nhà, giúp được đến đâu thì giúp", Dương Lệ nói:
"Nhưng những gì bọn họ nói với anh thật quá quắt, em tức lắm! Hừ! Kệ đi, nói cũng nói rồi, dự án cải tạo khu Bành Hộ này không thể nhường cho anh rể được!"
"Anh ủng hộ quyết định của em".
Lâm Hàn vuốt ve mái tóc của Dương Lệ: "Chỉ cần em chuyên tâm thì dự án khu Bành Hộ sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu, có vấn đề gì thì cũng còn chồng em nữa mà!"
"Ừ ừ!"
Dương Lệ gật đầu, tuy rằng cô không biết Lâm Hàn lấy đâu ra sự tự tin để nói câu ấy, nhưng cô vẫn cảm thấy yên tâm.
Hơn nữa hôm nay giám đốc Trương cũng đã nói là sẽ dốc sức phối hợp với cô để hoàn thành dự án cải tạo khu Bành Hộ.
Vậy nên Dương Lệ tin là có thể hoàn thành tốt công việc của mình.
"Chồng à, Nhã Thiến hẹn em ngày mai tới khu vui chơi, chúng ta cùng đi có được không? Vừa hay giải tỏa một chút, mấy hôm nay làm việc mệt mỏi quá!", Dương Lệ đột nhiên nói với biểu cảm mong chờ, hệt như một cô bé mới lớn.
"Được", Lâm Hàn đồng ý, anh thuận miệng hỏi:
"Bây giờ Chu Nhã Thiến và Lý Vĩnh Phú thế nào rồi?"
"Lại làm hòa rồi".
Dương Lệ nói: "Vốn dĩ Nhã Thiến ngó lơ Lý Vĩnh Phú là để trừng phạt vụ bắt cóc, nhưng Lý Vĩnh Phú cứ quấn lấy cậu ấy, ngày nào cũng tới công ty tìm Nhã Thiến, hôm nay lại mua một chiếc xe thể thao cho cậu ấy, thế là cậu ấy tha thứ cho anh ta rồi".
"Hẹn em tới khu vui chơi, chắc lại định rải cẩu lương đây mà", Lâm Hàn lắc đầu.
"Cậu ấy rải thì em cũng rải được mà, chẳng phải em có anh đấy thôi!"
Dương Lệ ôm lấy cánh tay Lâm Hàn, cô ngẩng đầu nói: "Vả lại cũng một thời gian rồi em không tới khu vui chơi, em muốn tới đó chơi mà!"
"Anh biết rồi!", Lâm Hàn nói với vẻ chiều chuộng.
...
Hôm sau, tại khu vui chơi Disney.
Đây là khu vui chơi lớn nhất thành phố Đông Hải, quy mô của nó không khác gì những khu vui chơi mang tầm cỡ thế giới, mỗi ngày có đến hàng trăm ngàn lượt người tới đây.
Tàu lượn siêu tốc, đu quay, vòng quay mặt trời, tàu trượt nước... Trò gì cũng có.
Ánh mặt trời chói chang.
Lâm Hàn và Dương Lệ nắm tay nhau, đeo kính đen, mặc áo thun đôi và quần đùi dáng rộng tới đây.
"Khu vui chơi Disney này cũng có sự đầu tư của Nhân Phàm, mấy quản lý cấp cao ở đây cũng là người bên quỹ đầu tư Nhân Phàm đó".
Dương Lệ nhìn khu vui chơi, nói với vẻ cảm khái:
"Khả năng tài chính của Nhân Phàm khủng khiếp thật, công ty tài chính Thiên Hải chỉ là con kiến với bọn họ thôi. Đến bây giờ em cũng không đoán ra nổi vì sao những lãnh đạo của Nhân Phàm lại coi trọng em nữa".
"Được rồi, đi chơi thì đừng nghĩ tới những chuyện đó làm gì", Lâm Hàn cười nói.
"Ừm!", Dương Lệ gật đầu.
Brừm brừm!
Tiếng động cơ đùng đoàng vọng tới.
Mọi người lập tức tản sang hai bên, một chiếc xe thể thao màu đỏ chạy tới.
"Woa, Lamborghini!"
"Còn là hai chiếc nữa! Cùng một kiểu với nhau!"
"Chậc chậc chậc, hình như là một cặp rồi!"
Mọi người chỉ trỏ bàn tán về xe thể thao, ánh mắt ai cũng vô cùng hưng phấn, có người còn giơ điện thoại lên chụp ảnh.
Hai chiếc xe thể thao đồng thời dừng lại, cửa xe mở ra, Lý Vĩnh Phú và Chu Nhã Thiến xuống xe.
Lý Vĩnh Phú mặc áo thun Armani, tóc được vuốt keo bóng loáng, đeo cặp kính râm viền vàng, chân thì đi đôi giày Yeeze, trông vô cùng cool ngầu.
Chu Nhã Thiến thì mặc bộ bikini màu xanh lam, bên ngoài khoác một tấm lụa trong suốt, cặp đùi thon dài, bầu ngực căng tròn, để lộ ra khe rãnh sâu hoẳm, body cực kỳ gợi cảm.
"Đẹp quá đi mất!"
Không ít cánh mày râu dán chặt mắt vào người Chu Nhã Thiến, lấy điện thoại ra chụp ảnh.
"Đẹp trai thật đó!"
"Nếu tôi cũng tìm được một người bạn trai như thế thì tốt biết bao! Đi xế hộp sang chảnh, lại còn đẹp trai nữa!"
"Đúng là trai tài gái sắc, một đôi trời sinh!"
Đám con gái thì giơ điện thoại chụp Lý Vĩnh Phú lia lịa.
"Nhã Thiến!"
Nhìn thấy Chu Nhã Thiến, Dương Lệ lập tức cất tiếng gọi.
Hai người kia tiện tay quăng chìa khóa cho nhân viên của bãi đỗ xe rồi đi về phía này.
"Hôm nay đông thật, haizz, có gì mà chụp cơ chứ!"
Chu Nhã Thiến liếc nhìn những người đang chụp ảnh xung quanh, nói với vẻ mặt bất mãn, nhưng ánh mắt đằng sau kính râm lại hiện lên nét hớn hở.
Ai chẳng thích được mọi người chú ý tới!
"Hết cách rồi, chúng ta nổi bật quá", Lý Vĩnh Phú cười nói: "Hai chiếc xe thể thao, còn là trai tài gái sắc, chắc chắn là phải chụp rồi. Anh thì lại thích được chụp lắm đó!"
Sau đó, anh ta nhìn về phía Lâm Hàn:
"Lâm Hàn, anh đã nếm trải cảm giác được mọi người vây quanh chụp ảnh với vẻ hâm mộ chưa? Tôi nói nè, cảm giác ấy phê lắm!"
"Nếu anh muốn thử thì lát nữa tôi cho hai người mượn chìa khóa, lái xe đi ra đường. Phải rồi, còn cả chiếc áo Armani của tôi nữa, cũng cho anh mặc đó, đảm bảo anh sẽ nghiện cái cảm giác được người ta tung hô chụp ảnh cho mà xem!"
Chương 58: Phùng Thạch
"Tôi không có hứng thú với chuyện ấy", giọng nói của Lâm Hàn rất thờ ơ.
"Không có hứng thú? Xế hộp mà anh còn không có hứng thú, anh có phải là đàn ông không vậy?"
Lý Vĩnh Phú sửng sốt, anh ta cất cao giọng: "Lamborghini đó! Anh vẫn không có hứng thú hả? Xe này đắt hơn con Mercedes của anh không biết bao nhiêu lần đâu!"
"Vĩnh Phú, anh đừng nói thế".
Chu Nhã Thiến nói: "Chiếc Lamborghini đó của anh hơn bốn triệu, mấy đời Lâm Hàn cũng không kiếm được nhiều tiền như thế. Anh bảo anh ta lái xe của anh, nếu anh ta bị nghiện, nhưng sau này chỉ có thể lái Mercedes thì khó chịu biết chừng nào đây!"
"Cũng đúng".
Lý Vĩnh Phú gật đầu "Thôi bỏ đi, không đưa anh đi thử nữa. Đoán chừng cả đời này anh cũng không được trải nghiệm cái cảm giác được mọi người chú ý rồi chụp ảnh đâu, hơn nữa chưa biết chừng anh còn không biết lái xe thể thao ấy chứ!"
Anh ta lại nói: "Nhã Thiến, nhiều người chụp chúng ta như thế, kiểu gì họ cũng đăng lên mạng, không cẩn thận lại hot như anh trai chạy Rolls-Royce đó".
"Anh dẹp đi!"
Chu Nhã Thiến trợn trắng mắt: "Chúng ta có thể sánh bằng anh trai chạy Rolls-Royce được sao? Người ta không những giàu mà còn có tài năng, biết chơi đàn ghi ta! Lượng fan của anh ấy lên đến mấy triệu người rồi!"
"Ngoài tiền ra thì Lý Vĩnh Phú anh còn có gì nữa? Làm sao mà anh sánh bằng anh trai chạy Rolls-Royce được!"
"Ha ha, Nhã Thiến, anh thích em khen anh lắm!", Lý Vĩnh Phú cười ha ha: "Ngoài tiền ra thì đúng là anh chẳng có ưu điểm gì cả".
Brừm brừm...
Anh ta vừa dứt lời, tiếng động cơ vọng tới.
Mọi người lập tức xôn xao hết cả lên.
"Á đù, Rolls-Royce!"
Có người hô thật to.
Một chiếc Rolls-Royce Phantom chạy tới, thân xe cứng cáp, cực kỳ hào nhoáng.
"Chắc không phải là anh trai chạy Rolls-Royce đấy chứ!"
Có người đã lấy điện thoại ra chụp ảnh rồi.
"Không phải anh trai chạy Rolls-Royce đâu, biển số xe của anh trai chạy Rolls-Royce là 99999, biển số xe này bình thường lắm!"
"Vậy cũng đỉnh lắm rồi, dù sao cũng là Rolls-Royce cơ mà!"
"Chiếc này còn xịn hơn hai chiếc Lamborghini vừa rồi nữa!"
Mọi người đua nhau chụp ảnh.
"Sao ông ta lại tới đây?"
Nhìn thấy biển số xe, Lý Vĩnh Phú nhíu mày lại, cảm thấy mọi sự nổi bật đều bị cướp sạch rồi.
"Vĩnh Phú, anh biết người trong chiếc xe đó à?", trên mặt Chu Nhã Thiến chỉ toàn nét tò mò.
"Biết, ông ta là Phùng Thạch, là người nức tiếng trong ngành bất động sản của thành phố Đông Hải, cùng một cấp bậc với bố anh, giàu lắm", Lý Vĩnh Phú nói:
"Hôm qua trong buổi đấu giá khu biệt thự núi Vân Mộng, thằng cha này bỏ ra mười sáu triệu mua một căn biệt thự".
"Mười sáu triệu!", Chu Nhã Thiến há to miệng, cảm thấy khiếp sợ không thôi: "Giàu vãi!"
"Dẹp đi, ông ta mà giàu cái khỉ gì".
Lý Vĩnh Phú trợn trắng mắt: "Hôm qua có một đại gia bí ẩn đã bỏ bảy mươi tám triệu ra để mua căn biệt thự xịn nhất trong khu biệt thự núi Vân Mộng, so với đại gia bí ẩn ấy thì Phùng Thạch chỉ là muỗi!"
"Bảy mươi tám triệu!", Chu Nhã Thiến trợn tròn mắt, cô ta đứng hình vì con số này.
"Già đầu rồi còn tới khu vui chơi, cứ như trẻ con không bằng", Lý Vĩnh Phú cười nhạo một tiếng.
Lúc này, cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên hói đầu bước ra.
"Không phải anh trai chạy Rolls-Royce!"
"Thất vọng quá!"
"Tôi cứ tưởng là lại được gặp anh trai chạy Rolls-Royce nữa cơ!"
Đám đông than vãn một tràng.
Người đàn ông trung niên ễnh cái bụng bự lên, tiện tay quăng chìa khóa cho nhân viên của bãi đỗ xe.
Bên ghế phụ, một người phụ nữ với vóc người nhỏ nhắn, ăn mặc hở hang bước ra, ngoan ngoãn nhào vào lòng Phùng Thạch.
"Anh Thạch, mau nhìn kìa, vòng quay mặt trời, em muốn chơi cái đó!"
Người phụ nữ ấy chỉ vào vòng quay mặt trời cách đó không xa, hưng phấn như một đứa trẻ.
"Anh đưa em tới là để chơi vòng quay mặt trời mà, em thích làm gì cũng được!"
Phùng Thạch vừa cười vừa bóp mạnh vào mông người phụ nữ kia, sau đó ôm cô ta tới cửa vào của khu vui chơi.
"Ồ, Vĩnh Phú hả?", Phùng Thạch nhìn thấy Lý Vĩnh Phú.
"Chú Phùng!"
Tuy không có thiện cảm gì với Phùng Thạch, nhưng Lý Vĩnh Phú vẫn tươi cười chào hỏi một cách cung kính.
"Vụ gì đây? Dẫn tình nhân của cậu tới chơi hả?", đôi mắt của Phùng Thạch liếc nhìn Chu Nhã Thiến một lượt, trong mắt hiện lên nét thèm thuồng:
"Xinh gớm, bao giờ chơi chán thì chuyển cho chú Phùng nhé!"
Chu Nhã Thiến nhíu mày lại.
"Hơ, chú Phùng, cô ấy không phải là tình nhân, là bạn gái cháu", Lý Vĩnh Phú lúng túng cười nói.
"Ha ha, đừng giấu nữa, cha nào con nấy, bố cậu thế nào thì cậu cũng thế đó thôi, tưởng tôi không biết tình sử phong lưu của cậu chắc?", Phùng Thạch trợn trắng mắt:
"Chốt thế nhé, chơi chán thì quăng cho tôi chơi!"
Dứt lời, Phùng Thạch ôm cô gái kia vào khu vui chơi.
"Vĩnh Phú, sao cái lão Phùng Thạch đó ăn nói khó nghe vậy!", Chu Nhã Thiến hơi nổi nóng.
"Quen là sẽ khác ấy mà, tính ông ta thế đó, em đừng để bụng".
Lý Vĩnh Phú tươi cười, nhưng trong mắt anh ta lại hiện lên nét khác thường, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Sau đó, bốn người mua vé vào trong khu vui chơi.
Lâm Hàn và Dương Lệ chơi gần hết các trò chơi trong này, cú rơi vô cực, tàu lượn siêu tốc, vòng quay mặt trời...
Suốt cả quá trình, Dương Lệ vui như một cô bé mới lớn, tâm trạng của Lâm Hàn cũng rất tốt, theo vợ mình chơi đủ mọi trò trong khu vui chơi.
"Chồng ơi chồng ơi, em muốn chơi đu quay!"
Dương Lệ chỉ vào trò đu quay cách đó không xa. Cô nhảy cẫng lên, mừng rỡ như vừa phát hiện ra một châu lục mới:
"Em chưa bao giờ chơi đu quay hết!"
"Tiểu Lệ, tới đây mau lên, còn đúng hai chỗ trống này!", Chu Nhã Thiến ở bên kia hô lên.
Cô ta và Lý Vĩnh Phú đã ngồi lên đu quay rồi.
"Đi, tới giành chỗ nào!"
Dương Lệ kéo tay Lâm Hàn tới đó.
Lúc cô sắp ngồi lên, một giọng nói vọng tới.
"Tránh ra! Tôi chọn chỗ này rồi!"
Vừa nói, người kia vửa đẩy Dương Lệ, khiến cô suýt thì ngã xuống đất.
"Hử?"
Ánh mắt của Lâm Hàn bỗng trở nên lạnh lùng, hơi lạnh tản ra khắp người anh.
Anh nhìn sang, người vừa đẩy Dương Lệ chính là người phụ nữ mà Phùng Thạch vừa ôm.
Lúc này, người phụ nữ đó đã đặt một chân lên con ngựa gỗ, chẳng thèm nhìn Dương Lệ cái nào.
Phùng Thạch cũng thế, ông ta chuẩn bị bước tới ngồi.
"Xuống dưới!"
Lâm Hàn vươn tay ra, kéo người phụ nữ kia xuống. Anh dùng lực khá mạnh, người phụ nữ kia ngã lăn xuống đất.
"Chuyện gì thế này?"
Phùng Thạch sửng sốt, ông ta không ngờ là có người dám động vào người phụ nữ của mình.
"Thằng ranh, mày muốn gây sự hả?"
Phùng Thạch lập tức xuống ngựa gỗ, đi tới trước mặt Lâm Hàn rồi huých cái bụng bự vào người anh, vẻ mặt như đang khiêu khích.
Lâm Hàn chẳng hề nhúc nhích, anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia, nói với vẻ mặt vô cảm:
"Xin lỗi vợ tôi đi!"
"Xin lỗi? Vì sao tôi phải xin lỗi?", người phụ nữ kia cười nhạo.
"Rõ ràng chúng tôi đã nhìn thấy hai chỗ này trước, cô đã giành chỗ lại còn suýt đẩy ngã vợ tôi, tôi bảo cô xin lỗi là sai à?", Lâm Hàn lạnh lùng chất vấn.
"Chồng à, bỏ đi, chúng ta đi chơi trò khác".
Dương Lệ sốt sắng kéo Lâm Hàn lại, vừa rồi cô cũng nhìn thấy Phùng Thạch lái Rolls-Royce tới đây.
Loại người có tiền có thế như vậy không thể dây vào được.
"Anh Thạch, thằng đó bắt nạt em! Hu hu hu!"
Người phụ nữ kia ngồi trên mặt đất, hai chân giãy nảy lên, chỉ vào Lâm Hàn rồi khóc như thể ấm ức lắm.
"Thằng ranh, có phải mày chán sống rồi không? Dám bắt nạt cả người phụ nữ của tao!"
Phùng Thạch trợn mắt lườm Lâm Hàn, nắm đấm kêu răng rắc, như thể sẽ xông lên bất cứ lúc nào.
Chương 59: Anh gặp rắc rối lớn rồi
"Sao vậy?"
Nhìn thấy chuyện xảy ra ở bên này, Lý Vĩnh Phú và Chu Nhã Thiến đi tới.
"Chú Phùng, chú Phùng, chú đừng đánh nhau làm gì!"
Lý Vĩnh Phú lập tức đi tới trước mặt Phùng Thạch, bày ra vẻ mặt cười làm lành.
"Sao? Thằng oắt này là bạn cậu à?", Phùng Thạch nhíu mày lại.
"Chú Phùng, chú nói thế là cháu giận đấy!"
Lý Vĩnh Phú giả bộ tức giận: "Cái tên Lâm Hàn này chỉ là một thằng nghèo kiết xác, là thành phần sống dưới đáy xã hội, chú nói hắn là bạn cháu thì chẳng phải là sỉ nhục cháu sao?"
"Thằng đó đẩy ngã người phụ nữ của tôi, nó không phải bạn cậu thì tôi phải đánh nó!", Phùng Thạch giơ nắm đấm lên.
"Chú Phùng, chú đừng đánh!"
Lý Vĩnh Phú lại nói: "Ý cháu là, chú đánh loại người này thì chẳng phải sẽ làm bẩn tay chú sao? Vả lại, nếu đánh hắn bị thương thì lại phải bồi thường, phiền lắm".
"Phiền? Tôi có tiền, có luật sư giỏi nhất, tôi mà sợ phiền á?", Phùng Thạch cười nhạo một tiếng.
"Chú Phùng, ý cháu là cháu sẽ bảo Lâm Hàn xin lỗi chú, sau đó chú bỏ qua chuyện này, được không ạ? Thằng đó không biết tôn ti nên mới bất kính với chú, nhưng chú Phùng khoan dung độ lượng như vậy thì sẽ chẳng so đo với loại nghèo hèn ấy đâu nhỉ?", Lý Vĩnh Phú cười nói.
Phùng Thạch gật đầu, cảm thấy Lý Vĩnh Phú nói khá có lý.
Đối với những người như ông ta, Lâm Hàn chẳng khác nào con kiến, chẳng đáng để chấp nhặt làm gì.
"Cậu bảo nó xin lỗi đi! Dập đầu bốn cái là tôi sẽ bỏ qua, nếu không nó đừng mơ được yên ổn ra khỏi đây!", Phùng Thạch lạnh lùng nói.
"Lâm Hàn, nghe thấy chưa?"
Lý Vĩnh Phú nhìn về phía Lâm Hàn: "Chú Phùng rộng lượng không so đo với anh, anh không quỳ xuống xin lỗi đi mau lên?"
"Vĩnh Phú xử lý chuyện này hay thật!"
Chu Nhã Thiến ở bên cạnh tỏ vẻ tán thưởng:
"Địa vị của Phùng Thạch và Lâm Hàn cách xa nhau, nếu thật sự xảy ra xung đột thì chắc chắn Lâm Hàn sẽ phải vào bệnh viện, chưa biết chừng ông ta còn sử dụng các mối quan hệ để làm Lâm Hàn biến mất vĩnh viễn ấy chứ, có thể nói là anh ta đã rước lấy họa sát thân rồi".
"Nếu Vĩnh Phú nói vậy thì sẽ giải quyết chuyện này trong êm đẹp. Chỉ cần Lâm Hàn quỳ xuống dập đầu xin lỗi thì sẽ yên chuyện, tránh được một kiếp nạn cho Lâm Hàn!"
Chu Nhã Thiến nhìn về phía Dương Lệ: "Tiểu Lệ, cậu thấy Vĩnh Phú xử lý chuyện này thế nào? Xong việc là cậu còn phải bảo Lâm Hàn mời Vĩnh Phú ăn cơm để cám ơn anh ấy đó!"
Dương Lệ không nói gì, chỉ nhìn về phía Lâm Hàn.
Thấy Lâm Hàn đứng im, Lý Vĩnh Phú quát:
"Lâm Hàn, không quỳ xuống xin lỗi đi mau lên! Chú Phùng là người mà anh có thể chọc vào được sao?"
"Quỳ xuống xin lỗi? Tôi làm gì sai hả?", Lâm Hàn thản nhiên nói.
"Làm gì sai? Anh đẩy người phụ nữ của chú Phùng ngã xuống đất mà còn không sai hả?", Lý Vĩnh Phú nhìn Lâm Hàn như đang nhìn một kẻ ngốc:
"Không muốn chết thì quỳ xuống xin lỗi đi mau lên, nếu không chuyện này sẽ không kết thúc yên ổn đâu, chưa biết chừng còn liên lụy đến người nhà của anh đấy!"
Phùng Thạch khoanh tay vào với nhau, chờ Lâm Hàn quỳ xuống.
"Tôi đổi ý rồi", Lâm Hàn bỗng nói: "Cô quỳ xuống xin lỗi vợ tôi thì tôi sẽ bỏ qua chuyện này".
Lâm Hàn chỉ vào cô gái trên mặt đất.
Sau khi anh nói ra câu đó, tất cả mọi người ngây ra như phỗng.
Một lát sau, Chu Nhã Thiến ôm bụng cười nắc nẻ:
"Ha ha ha, Lâm Hàn, anh điên rồi hay sao mà bảo người phụ nữ của Phùng Thạch quỳ xuống xin lỗi?"
"Chẳng lẽ anh bị mù à? Không thấy Phùng Thạch lái Rolls-Royce tới đây sao? Tài sản và các mối quan hệ của anh có thể sánh được với người ta không?"
"Anh còn điếc nữa đúng không? Không nghe thấy vừa rồi Vĩnh Phú nói là địa vị của Phùng Thạch sánh ngang với ông Lý Xuân Sinh - bố của anh ấy sao?"
"Vĩnh Phú nhà tôi đã trải đường sẵn cho anh rồi, chỉ cần anh quỳ xuống xin lỗi là sẽ xong chuyện, nhưng anh nói như thế thì khác nào muốn chết?"
Dứt lời, Chu Nhã Thiến lại cười phá lên, nhìn Lâm Hàn như đang nhìn một thằng ngốc.
"Hử, bảo tao quỳ xuống xin lỗi á?", người phụ nữ của Phùng Thạch cũng sửng sốt, sau đó cười lạnh nói:
"Thằng kia, mày bị ngu hả? Mày không biết người đàn ông của tao là ai hay sao mà dám bảo tao quỳ xuống xin lỗi? Muốn chết rồi chứ gì?"
"Đúng là loại đần độn!"
Lý Vĩnh Phú giậm chân một cái, anh ta tức điên lên:
"Lâm Hàn, tôi đã giúp anh nói với chú Phùng rồi, anh quỳ xuống xin lỗi là xong, biết không thắng được mà vẫn dám nói ra câu ấy!"
Sau đó, Lý Vĩnh Phú lại nhìn về phía Phùng Thạch:
"Chú Phùng, cháu chẳng quen biết gì thằng đó hết, nó đã làm sai thì chú muốn xử lý thế nào cũng được, cháu không nhúng tay vào nữa!"
"Oắt con, tao cho mày cơ hội cuối cùng, quỳ xuống xin lỗi thì tao sẽ coi như không có chuyện mày đẩy ngã người phụ nữ của tao", Phùng Thạch hằm hằm nhìn Lâm Hàn.
"Tôi cũng cho ông cơ hội cuối cùng, bảo cô ta quỳ xuống xin lỗi vợ tôi đi", Lâm Hàn hờ hững nói.
"Anh Thạch, đừng nói nhiều với thằng ngu ấy nữa, dạy cho nó một bài học, để nó biết cái gì là trời cao đất dày!"
Người phụ nữ của Phùng Thạch cũng mất kiên nhẫn rồi: "Không nhìn xem vợ mình thế nào, xấu đến mức ma chê quỷ hờn, cộng từ đầu đến chân lại cũng chưa tới hai trăm tệ, bảo con này quỳ xuống xin lỗi á? Nằm mơ đi!"
"Mà nhìn lại chính mày đi, ăn mặc nghèo rớt mùng tơi, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!"
Lúc này, Phùng Thạch cũng vung tay ra rồi.
Ông ta giáng thẳng nắm đấm vào mặt Lâm Hàn.
Vốn dĩ ông ta đã có một thân hình đô con, cơ bắp cuồn cuộn, vậy nên cú đấm này còn mang theo tiếng xé gió.
"Haizz, thằng ngu!"
"Mong là chú Phùng đánh cho nó một trận rồi thôi, chứ nếu dùng đến mạng lưới quan hệ nữa thì Lâm Hàn liệt giường mất".
Chu Nhã Thiến và Lý Vĩnh Phú đồng loạt lắc đầu.
"Chồng ơi!"
Thấy nắm đấm sắp giáng xuống, Dương Lệ sốt sắng hô to.
Lúc này, Lâm Hàn cũng hành động.
Bàn tay phải của anh vươn ra rồi quặp lấy.
Bịch!
Nắm đấm của Phùng Thạch bị chộp lấy.
Phùng Thạch thay đổi sắc mặt, cảm thấy sức lực trên nắm đấm của mình biến đi đâu hết sạch.
Ngay sau đó, Lâm Hàn dồn lực vào cổ tay rồi bẻ ngược lên trên.
Rắc!
Âm thang giòn giã vang lên, cổ tay của Phùng Thạch bị trật khớp.
Tiếp đó, Lâm Hàn quăng mạnh một cái.
Rầm! Thân thể nặng gần một trăm cân của Phùng Thạch đổ rầm xuống đất, cát bụi bay hết cả lên.
"Chuyện này..."
Mọi người ở đây trố mắt ra nhìn.
Một lát sau, Lý Vĩnh Phú ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Hàn mà cứ như đang nhìn người chết.
"Lâm Hàn, anh gặp rắc rối lớn rồi!"
"Lần này đến thần tiên cũng không cứu nổi anh".
Phùng Thạch là ai?
Doanh nhân bất động sản nức tiếng ở thành phố Đông Hải, địa vị ngang tầm với Lý Xuân Sinh.
Loại nghèo hèn như Lâm Hàn đánh ông ta, còn làm cổ tay ông ta trật khớp, rõ là chán sống rồi mà.
Vừa rồi Phùng Thạch còn có thể tha cho anh, nhưng bây giờ liệu ông ta có tha nữa không?
"Em biết ngay tên Lâm Hàn này chuyên thích gây chuyện mà", đôi mắt của Chu Nhã Thiến vô cùng lạnh lùng:
"Tiểu Lệ gả cho anh ta thì chẳng sống yên nổi đâu! Bây giờ thì hay rồi, đánh ai không đánh, lại đi đánh doanh nhân bất động sản nổi tiếng như Phùng Thạch. Chỉ cần bỏ ra mấy triệu là đám công nhân trong các công trường của ông ta sẽ sẵn sàng xử lý Lâm Hàn thay cho ông ta ấy chứ!"
"Lần này Lâm Hàn chết chắc rồi".
Cô ta lại nói tiếp: "Lâm Hàn, anh làm thủ tục ly hôn với Tiểu Lệ đi mau lên, chết thì chết một mình chứ đừng làm liên lụy tới cậu ấy!"
Phùng Thạch nằm ngơ ngác trên mặt đất từ nãy tới giờ, rốt cuộc lúc này ông ta cũng hoàn hồn lại.
Đôi mắt hung tợn của ông ta nhìn về phía Lâm Hàn, còn mang theo sát ý:
"Thằng chó, mày dám làm tao bị thương hả?"
Dứt lời, ông ta lấy điện thoại ra gọi điện.
Chương 60: Quỳ xuống xin lỗi
Loại người có thân phận như Phùng Thạch khi ra ngoài đương nhiên sẽ dẫn vệ sĩ đi theo.
Ngay khi ông ta cúp máy, chưa đến 5 phút sau liền có hai người đàn ông mặc vest, thân hình cao lớn đeo kính râm chạy tới.
"Giám đốc Phùng!"
Hai tên vệ sĩ đỡ Phùng Thạch dậy.
"Dẫn tên đó về, tôi muốn tra tấn hắn ta một chút!"
Phùng Thạch chỉ vào Lâm Hàn, lạnh lùng ra lệnh.
Hai tên vệ sĩ này của ông ta đều có xuất thân từ bộ đội đặc chủng, được thuê với mức lương cao, cơ thể cường tráng, dư sức để khuất phục Lâm Hàn.
Mà lúc này, tiếng động bên này đã thu hút rất nhiều người đến vây xem.
Ngay khi hai tên vệ sĩ chuẩn bị ra tay, một giọng nói truyền đến.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Có một người đàn ông trung niên mặc bộ vest Versace và đeo kính bước tới.
Người đàn ông cao 1 mét 75, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ Rolex, tạo cho người ta một cảm giác cực kì xa hoa và sang chảnh.
"Giang Thiên- phó giám đốc điều hành khu vui chơi Disney!"
Có người nhận ra người đàn ông.
"Nghe nói ông ta là cấp trên của quỹ đầu tư Nhân Phàm, sau khi quỹ đầu tư Nhân Phàm rót vốn vào Disney, liền sắp xếp Giang Thiên đến đây làm phó giám đốc điều hành!"
Mọi người bắt đầu thảo luận sôi nổi.
"Giám đốc, ở đây có người đánh nhau", có một nhân viên đi tới trước mặt Giang Thiên nói.
Giang Thiên bình tĩnh nhìn xung quanh, ngay sau đó, đồng tử ông ta co rụt lại.
Giang Thiên nhìn thấy Lâm Hàn!
"Cậu Lâm!"
Giang Thiên rảo bước chân đi tới trước mặt Lâm Hàn, thấp giọng kính cẩn nói: "Cậu gặp phải phiền phức sao?"
Lâm Hàn không hề bất ngờ, nói: "Không tính là phiền phức".
"Hừ, một tên phó giám đốc xuất hiện cũng không thể cứu được Lâm Hàn!", Chu Nhã Thiến cười nhạo nói.
"Trước mặt Phùng Thạch, phó giám đốc chẳng là cái thá gì cả!", Lý Vĩnh Phú cũng nói theo.
"Anh Thạch, mau kêu người bắt tên này lại đi!"
Giọng nói của người phụ nữ trên mặt đất lạnh như băng và thiếu kiên nhẫn.
Mà khi nhìn thấy Giang Thiên thì Phùng Thạch lại ngây dại, sững sờ đứng ở đó.
Phùng Thạch không quen biết Giang Thiên, cũng không biết ông ta là phó giám đốc khu vui chơi Disney.
Tuy nhiên trong buổi đấu giá ở núi Vân Mộng ngày hôm qua, có một ông trùm bí ẩn đã mua được căn biệt thự xa hoa bậc nhất khu Vân Mộng với mức giá ngất trời lên đến 78 triệu.
Mà ông trùm giàu có bí ẩn đấu giá căn biệt thự đó, nếu Phùng Thạch nhớ không nhầm thì chính là người đàn ông trước mắt!
Mắt Phùng Thạch bắt đầu chuyển động, phân tích lợi và hại trong đó.
78 triệu, Phùng Thạch có thể bỏ ra.
Nhưng ông ta sẽ không dùng tiền để mua biệt thự! Vì theo ông ta, điều đó không đáng và không cần thiết!
Nếu có thể bỏ ra số tiền lớn như vậy để mua một căn biệt thự thì tài sản ròng ít nhất cũng phải hàng chục tỷ.
Phùng Thạch thì sao, tài sản ròng của ông ta cũng mới chỉ rơi vào con số ba đến bốn tỷ.
Còn người đàn ông trung niên này, có thể mua được căn biệt thự với giá 78 triệu tệ, rõ ràng là có xuất thân không tầm thường!
Nhưng hình ảnh trước mắt...
"Làm sao có thể!"
Phùng Thạch lại nhìn về phía Lâm Hàn, trong lòng nổi lên những gợn sóng lăn tăn.
Ông trùm bí ẩn đấu giá mua lại căn biệt thự ở núi Vân Mộng, cư nhiên lại cung kính với tên này như vậy sao?
Sự cung kính đó xuất phát từ đáy lòng, Phùng Thạch liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra.
Là kiểu cung kính đối với cấp trên!
"Tên này có thân phận gì?"
Phùng Thạch hoài nghi, trong lòng có một nỗi sợ hãi yếu ớt dường như ông ta thật sự đã chọc đến một nhân vật lớn vậy.
Cho dù có thân phận gì, có thể được ông trùm bí ẩn như Giang Thiên đối xử cung kính như vậy... Lâm Hàn, là người không thể đắc tội rồi!
Phùng Thạch đưa ra quyết định ngay lập tức.
"Chú Phùng, chú muốn xử lý Lâm Hàn thế nào thì xử lý đi, cháu không biết hắn ta", Lý Vĩnh Phú mở miệng nói.
Phùng Thạch không thèm để ý đến anh ta, ngược lại đưa tay ra kéo người phụ nữ ở trên đất lên muốn rời khỏi nơi thị phi này.
Người phụ nữ giãy dụa, không vui nói: "Anh Thạch, đừng đi mà, anh dạy dỗ cái tên không biết trời cao đất dày này đi, bảo vệ cũng đã đến rồi, chúng ta không phải sợ!"
"Công ty anh còn có chuyện gấp phải đến giải quyết, bỏ qua chuyện này đi", Phùng Thạch nói.
"Bỏ qua? Không được!", người phụ nữ sống chết không chịu đi.
"Anh Thạch, người ta bị ức hiếp đến mức này rồi, sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ chứ? Hơn nữa tên đó còn nói, muốn em quỳ xuống trước cô vợ xấu xí của anh ta! Đây không phải là đang sỉ nhục em sao? Anh phải làm chủ cho em!"
Bốp!
Cô ta vừa dứt lời, có tiếng bàn tay giòn giã vang lên.
Trên mặt người phụ nữ hiện ra vết hằn đỏ, vừa nóng vừa đau.
"Anh Thạch, anh đánh em làm cái gì?"
Người phụ nữ ôm lấy mặt, khó tin nhìn vào Phùng Thạch.
Cái tát này, là do Phùng Thạch đánh.
Mà lúc này, Lâm Hàn cùng nhìn về phía Phùng Thạch, ánh mắt anh lạnh một cách khác thường.
Như thể cảm nhận được ánh mắt của Lâm Hàn, thân thể Phùng Thạch phát lạnh, có loại cảm giác sắp gặp phải tai họa.
Ông ta nghiến răng, vươn tay ta hung hăng ấn mạnh vào đầu người phụ nữ.
"Cô, bây giờ cô quỳ xuống xin lỗi mau!"
Lần này, tất cả mọi người đều như chết lặng.
Phùng Thạch lại có thể kêu người phụ nữ của ông ta quỳ xuống xin lỗi?
"Tôi hoa mắt sao?", Chu Nhã Thiến dụi dụi mắt, khó có thể tin.
"Không phải chứ!"
Lý Vĩnh Phú cũng ngạc nhiên đến nỗi quai hàm sắp rơi xuống cả rồi.
"Em quỳ xuống xin lỗi sao? Không được!", người phụ nữ giãy dụa.
Nhưng Phùng Thạch lười nói những lời vô nghĩa, ông ta lại giáng lên mặt người phụ nữ.
Bốp!
"Cô cướp chỗ của người ta còn suýt chút nữa đụng phải họ, tôi kêu cô quỳ xuống xin lỗi thì có sao?"
"Nếu cô không xin lỗi, tôi sẽ đánh đến khi nào cô xin lỗi thì thôi!"
Bốp!
Nói xong, Phùng Thạch lại tiếp tục tát người phụ nữ.
Khuôn mặt người phụ nữ đỏ bừng và sưng tấy, có máu tươi chảy ra từ khóe miệng, cô ta cảm thấy răng mình sắp long ra rồi.
Cô ta thực sự sợ hãi.
Phùng Thạch chưa bao giờ giận cô ta như vậy.
"Được được được, em xin lỗi..."
Toàn thân người phụ nữ run rẩy không thôi, quỳ trên mặt đất, dập đầu hướng về phía Dương Lệ: "Xin... Xin lỗi, ban nãy là tôi sai!"
"Mong cô thứ lỗi cho tôi!"
Dương Lệ sửng sốt, cô không ngờ rằng tình thế lại xoay chuyển như vậy.
"Chồng ơi..."
Cô nhìn vào Lâm Hàn.
"Nếu em không muốn tha thứ cho cô ta, thì cứ để cho cô ta dập đầu nhận lỗi đi, đến lúc nào em đồng ý tha lỗi thì thôi", Lâm Hàn cười nhạt.
"Tôi... tôi tha cho cô đó, cô đừng dập đầu nữa", Dương Lệ do dự một lát, nói.
Cô có chút không đành lòng khi thấy trán người phụ nữ bắt đầu chảy máu.
"Người ta tha cho cô rồi, cô phải dập đầu thêm hai cái nữa để tỏ lòng biết ơn!", Phùng Thạch vô tình nói.
"Cảm ơn!"
"Cảm ơn cô đã tha thứ cho tôi!"
Người phụ nữ lại dập đầu thêm hai cái, giọng nói run rẩy.
Đợi người phụ nữ dập đầu xong, hai tên vệ sĩ lập tức kéo cô ta lên rồi rời đi cùng với Phùng Thạch.
Lâm Hàn liếc nhìn Giang Thiên.
Giang Nhiên nhất thời hiểu ra, ông ta không nói một lời nào, thân thể hơi cúi xuống, kính cẩn lùi về phía sau.
"Vợ à, chúng ta chơi tiếp nhé!"
Lâm Hàn nắm tay lấy bàn tay nhỏ bé của Dương Lệ, đến chơi ở khu vực khác.
Đợi Lâm Hàn đi xa, Chu Nhã Thiến bĩu môi nói: "Lâm Hàn thật may mắn, Phùng Thạch thế mà lại bỏ qua cho anh ta!"
"Đúng vậy!"
Lý Vĩnh Phú cũng buồn bực nói: "Phùng Thạch từ trước đến nay lòng dạ hẹp hòi, không biết phải trái, thật không ngờ rằng ông ta lại có một mặt như vậy, lại có thể bắt người phụ nữ của mình xin lỗi, còn quỳ xuống dập đầu nữa chứ!"
"Chung quy cũng là người có tiền ấy mà!", Chu Nhã Thiến nói.
"Người có tiền đều rất lễ độ, còn có giáo dục, nếu sai thì sẽ xin lỗi, đúng chứ! Lâm Hàn đánh thương Phùng Thạch, đoán chừng ông ta cũng sẽ không so đo tính toán, dù sao thì ông ta cũng là người rộng lượng!"
"Ừm, có lẽ là như vậy", Lý Vĩnh Phú gật đầu đồng ý.
"Suy cho cùng, loại người có thân phận như Phùng Thạch, tội gì mà phải so đo tính toán với kẻ nghèo hèn như Lâm Hàn chứ!"
Chơi với Dương Lệ ở khu vui chơi cả một ngày, mãi đến gần tối hai người mới về nhà.
Hôm nay, hai người chơi rất vui.
...
Buổi trưa ngày hôm sau, Dương Lệ nhận được cuộc gọi từ chị cả Dương Duyệt.
Lâm Hàn giật nảy mình, không ngờ rằng Châu Nguyệt Nguyệt sẽ dùng chiêu này với anh.
Anh nhanh tay nhanh mắt, một tay che mặt, một tay ấn bả vai Châu Nguyệt Nguyệt lại.
Lâm Hàn đã thành công ngăn lại Châu Nguyệt Nguyệt, không cho đôi môi đỏ mọng của cô ta chạm lên mặt anh.
“Chị hai à, hy vọng cô đừng có mưu đồ gì với tôi”.
Lâm Hàn mặt không biểu cảm, đẩy Châu Nguyệt Nguyệt ra và nói.
“Lâm Hàn… Anh…”
Châu Nguyệt Nguyệt không ngờ.
Cô ta cho rằng sự lãnh đạm của Lâm Hàn là giả vờ mà ra, chỉ cần cô ta chủ động thì Lâm Hàn sẽ đồng ý.
Bây giờ nghĩ lại, đúng như lời anh nói, Lâm Hàn thực sự không có tình cảm với cô ta.
Nghĩ đến đây, một cảm giác tuyệt vọng, đau đớn và buồn bã ập đến trong lòng cô ta. Châu Nguyệt Nguyệt bắt đầu khóc.
“Lâm Hàn, Châu Nguyệt Nguyệt tôi nhan sắc không tệ, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy… Huhu…”
Rầm!
Không đợi cô ta khóc xong thì Lâm Hàn đã vội vã đóng cửa lại.
“Huhuhu!”
“Lâm Hàn, tôi thích anh!”
“Anh không thể cho tôi cơ hội sao?... Huhu!”
Bên ngoài, Châu Nguyệt Nguyệt càng khóc to hơn.
Lâm Hàn lười để ý đến cô ta, về phòng đi ngủ.
…
Fortune Plaza.
Khi Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải đi ra khỏi tòa nhà, gương mặt của hai người họ có chút khó chịu.
“Đáng ghét, giám đốc Trương gì đó coi thường người khác quá! Không giao vị trí người tổng phụ trách cho chúng ta thì thôi, còn nói chúng ta là cái thá gì, không xứng nói chuyện với nhân viên cấp cao của Nhân Phàm”, Dương Duyệt hổn hển nói, dường như đã bị sỉ nhục.
Sự việc rất đơn giản.
Dương Lệ đưa cả hai đến trụ sở của quỹ đầu tư Nhân Phàm để bàn về việc thay đổi người phụ trách.
Giám đốc Trương- nhân viên cấp cao của Nhân Phàm bước ra tiếp đón bọn họ vô cùng nồng nhiệt.
Nhưng sự tiếp đón nồng nhiệt này chỉ dành cho Dương Lệ, bưng trà rót nước, mặt mũi tươi cười.
Nhưng Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải thì đến chỗ ngồi cũng không có chứ đừng nói đến bưng trà rót nước.
Dương Lệ đề nghị để Triệu Tứ Hải làm người phụ trách, giám đốc Trương liền mở miệng chế giễu:
“Giao cho anh ta? Không thể giao cho anh ta được!”
“Một tên nhà thầu vô danh tiểu tốt cũng đòi ngồi vào vị trí người tổng phụ trách sao? Sao không tự soi gương lại xem bản thân là cái thá gì?”
“Vị trí của người tổng phụ trách được quyết định bởi sự nhất trí của tất cả các quản lý cấp cao ở Nhân Phàm. Còn chưa đến lượt một nhà thầu chỉ chỉ trỏ trỏ. Loại người này còn không đủ tư cách để nói chuyện với tôi”.
Tóm lại, lời của giám đốc Trương rất độc địa, có bao nhiêu câu khó nghe đều tuôn ra hết. Cuối cùng ông ta còn nói, lần này cải tạo khu Bành Hộ, công ty của Triệu Tứ Hải đừng mong nhúng tay vào.
Đến cuối cùng, Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt chán nản rời khỏi Fortune Plaza.
“Lãnh đạo này của Nhân Phàm là một tên ngốc!”
Triệu Tứ Hải khởi động xe và nói: “Kinh nghiệm, năng lực của anh có chỗ nào thua kém Dương Lệ chứ, vị trí đó nên để anh đảm nhận! Em cứ nhìn mà xem, Dương Lệ đảm nhận vị trí đó không tới nửa tháng thì khu Bành Hộ sẽ xảy ra chuyện!”
“Không được, chúng ta phải nói chuyện này với bố!”, Dương Duyệt lấy điện thoại ra gọi cho Dương Cảnh Đào.
…
Buổi tối, Dương Cảnh Đào lại bảo Dương Lệ đến chỗ ông ta ăn cơm.
Ông cụ đã có lệnh, Lâm Hàn chỉ đành đợi Dương Lệ tan làm rồi lái xe đến nhà ông cụ.
“Hôm nay bố nghe nói khu biệt thự trên núi Vân Mộng được đem ra bán đấu giá, đặc biệt là biệt thự ở lưng chừng núi, mấy nhà có tiền cạnh tranh rất gay gắt”.
Dương Cảnh Đào ăn miếng cơm và thản nhiên nói: “Buổi đấu giá này được truyền hình trực tiếp. Giá bán cuối cùng của căn biệt thự đó là 78 triệu tệ!"
“78 triệu tệ?!”
Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt sững sờ, số tiền này đối với bọn họ là quá lớn.
“Đúng vậy, người bình thường có thể mấy trăm đời cũng không kiếm được số tiền này, nhưng những người giàu có thì lại dùng nó để mua biệt thự”, Dương Cảnh Đào khẽ thở dài.
“Con thật không thể hiểu nổi thế giới của người có tiền ”, Dương Lệ nói.
“Haha, tiểu Lệ, em sớm muộn gì cũng hiểu thôi, dù sao vị trí người tổng phụ trách đang trong tay em thì việc em trở thành người có tiền không phải là chuyện của một, hai năm nữa thôi sao?”
Dương Duyệt cười haha, một tia ghen tỵ lóe lên trong mắt cô ta:
“Kể cả số tiền em kiếm được không mua nổi biệt thự núi Vân Mộng, thì việc mua một biệt thự bình thường chắc không thành vấn đề!”
“Những biệt thự bình thường chẳng có gì đặc biệt, nói thật bố cũng muốn được sống ở núi Vân Mộng, trải nghiệm cảm giác sống trong biệt thự ở đó”, trong giọng nói của Dương Cảnh Đào mang theo chút ngưỡng mộ.
“Chỉ không biết là đời này có còn hy vọng. Lâm Hàn chắc chắn là không thể rồi, bố chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Tứ Hải thôi”.
“Bố, con sẽ cố gắng, phấn đấu trong vòng hai mươi năm nữa để bố được sống ở biệt thự núi Vân Mộng!”, Triệu Tứ Hải nhanh chóng nói.
Dương Cảnh Đào hài lòng gật đầu: “Tiểu Duyệt đã nói với bố chuyện hôm nay rồi, Tiểu Lệ, con vẫn là người tổng phụ trách của dự án khu Bành Hộ à?”
“Vâng, bố, lãnh đạo của Nhân Phàm không đồng ý giao vị trí này cho anh rể”, Dương Lệ nói.
“Ai mà biết được em có qua gặp trước không, nếu không thì sao lãnh đạo của Nhân Phàm lại từ chối một cách dứt khoát, không hề cân nhắc, chẳng chừa chút cơ hội nói chuyện nào như vậy!”, Dương Duyệt cười lạnh.
“Chị, em đã đồng ý nhường vị trí cho anh rể rồi thì tất nhiên sẽ không qua gặp trước, em không đạo đức giả như thế!”, Dương Lệ tức giận nói.
“Biết người, biết mặt, khó biết lòng, đạo đức giả hay không làm sao biết được”, Dương Duyệt nói.
“Chị…”
Dương Lệ còn muốn giải thích.
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa!”
Dương Cảnh Đào vỗ bàn, trừng mắt với Dương Lệ: “Tiểu Lệ, tiểu Duyệt dù sao cũng là chị gái của con, con phải chú ý thái độ khi nói chuyện với nó!”
“Con…”
Dương Lệ tự nhiên nói không nên lời, cô rất ấm ức, tại sao bố lại nói đỡ cho Dương Duyệt.
Dương Duyệt cười thầm.
“Bố gọi các con đến đây chính là để nói một chuyện”, Dương Cảnh Đào nói:
“Tiểu Lệ, nếu con vẫn là người tổng phụ trách thì đối với những công trình cải tạo khu Bành Hồ mà phải thuê ngoài thì con hãy để Tứ Hải làm, đề nghị này của bố như thế nào?”
“Không được”, Dương Lệ lắc đầu: “Lãnh đạo công ty đã nói không hợp tác với công ty của anh rể”.
“Lãnh đạo là lãnh lạo, được hay không được thì chỉ cần người tổng phụ trách là con nói là xong!”, Dương Cảnh Đào cười.
“Hơn nữa, anh rể con là người nhà, còn có kinh nghiệm, việc thuê ngoài đều để nó làm thì cũng yên tâm, đúng không? Chỉ cần không cho lãnh đạo biết là được rồi”.
Dương Lệ cau mày, nếu cô thực sự giao hết những việc thuê ngoài cho Triệu Tứ Hải, vậy thì cô thành tổng phụ trách bù nhìn à? Mọi việc vẫn nằm trong tay Triệu Tứ Hải.
“Đúng đó, tiểu Lệ, chúng ta có thể nhân việc cải tạo khu Bành Hộ để kiếm tiền!”, Triệu Tứ Hải cười nói:
“Chỉ cần em giao hết những công việc thuê ngoài cho anh thì chắc chắn sẽ không thiếu lợi nhuận của em đâu”.
“Đúng rồi”.
Dương Duyệt cũng nói ngay: “Em hãy giao những việc thuê ngoài cho Tứ Hải, em âm thầm tích trữ tiền, còn chuyện em nói dối chị rằng em không thể đi xe buýt, chị có thể không nhắc chuyện cũ, coi như chị không biết gì”.
“Chị, em làm gì có âm thầm tích trữ tiền, số tiền đó…”, Dương Lệ mở miệng.
Dương Duyệt ngắt lời cô: “Hơn nữa, đợi Tứ Hải kiếm được tiền, chị sẽ tặng cho em cặn biệt thự của gia đình chị, để em trải nghiệm cảm giác sống trong một căn biệt thự, nhưng hời cho tên Lâm Hàn vô dụng, những tên vô dụng không xứng được ở biệt thự!”
“Lâm Hàn? Chúng ta nói chuyện công việc thì đừng nhắc đến tên vô dụng này, nó chỉ cần an phận ngồi đó ăn cơm là được rồi!”, Dương Cảnh Đào lạnh mặt nói.
Nghe vậy, sắc mặt của Dương Lệ cũng lạnh đi.
Chương 57: Khu vui chơi
"Bố, chị cả, anh rể, bây giờ con sẽ nói rõ với mọi người".
Ánh mắt của Dương Lệ rất lạnh lùng, giọng nói không mang theo một chút tình cảm nào hết: "Lâm Hàn là chồng con, anh ấy không phải đồ vô dụng, con mong mọi người ăn nói chú ý một chút!"
"Không phải đồ vô dụng? Cậu ta có điểm nào không phải đồ vô dụng? Suốt ngày ngồi nhà ăn không ngồi rồi", Dương Duyệt bĩu môi.
Dương Lệ lại nói tiếp: "Tiếp đó, bất kể lãnh đạo của Nhân Phàm có nói là không hợp tác với công ty của anh rể hay không..."
"Thì Dương Lệ này, tổng phụ trách dự án cải tạo khu Bành Hộ cũng chốt lại một câu, anh rể Triệu Tứ Hải đừng mong kiếm chác được gì từ dự án khu Bành Hộ! Mọi người nói con không biết nghĩ cho gia đình cũng được, nói con ích kỷ cũng được, tóm lại là con lên tiếng rồi đó!"
Dứt lời, cả bàn ăn chìm vào yên tĩnh, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Dương Lệ, mang theo sự kinh ngạc.
"Chồng à, chúng ta đi!"
Dương Lệ kéo tay Lâm Hàn đi ra ngoài.
Một lúc sau, mọi người trong phòng mới hoàn hồn lại.
"Làm xằng làm bậy!"
Dương Cảnh Đào đập bàn một cái, quát vọng ra ngoài với vẻ mặt vô cùng giận dữ:
"Dương Lệ, tao vất vả nuôi mày khôn lớn để mày đối xử với tao như thế hay sao?! Mày không thèm nghe lời tao nữa đúng không?!"
"Vì một thằng ăn hại mà mày định chống đối tao hả?!"
Dương Duyệt cũng cười nhạo một tiếng:
"Không cho thì thôi, làm như Tứ Hải nhà tao không có mày là không kiếm được dự án nào nữa vậy! Mày chỉ là một kế toán quèn, chẳng có kinh nghiệm đếch gì, tao cũng muốn xem thử cái dự án đó rơi vào tay mày thì có xảy ra chuyện gì không!"
Triệu Tứ Hải lắc đầu, cảm thấy thất vọng không thôi, mỡ treo trước miệng mèo rồi mà còn bay đi mất.
"Haizz!"
Dương Cảnh Đào thở dài: "Con gái lớn rồi không nghe lời bố, tức chết mất! Chỉ vì một thằng vô dụng mà chống đối bố mày, Tiểu Lệ, mày làm bố thất vọng quá rồi!"
Dương Cảnh Đào biết, bởi vì vừa rồi ông ta nhắc tới Lâm Hàn nên thái độ của Dương Lệ mới thay đổi một trăm tám mươi độ như thế.
"Chết tiệt! Rốt cuộc thằng ăn hại Diệp Phàm đã bỏ bùa mê thuốc lú gì mà con gái tao lại chung tình với nó như thế!", Dương Cảnh Đào tức đến mức nghiến răng nghiến lợi:
"Bỏ đi! Mai bố sẽ tới buổi xem mắt ở công viên, tìm một người phù hợp rồi đưa về cho Tiểu Lệ gặp! Chỉ cần so sánh với thằng phế vật Lâm Hàn, bố không tin là nó vẫn nằng nặc đòi theo thằng đó!"
...
Trên đường đi.
"Chồng à, anh nói xem có phải những câu em vừa nói với mọi người hơi quá rồi không?", Dương Lệ lo lắng nói.
"Em thấy thế nào?", Lâm Hàn cười hỏi.
"Vốn dĩ em định nhường lại dự án cho anh rể, dù sao cũng là người một nhà, giúp được đến đâu thì giúp", Dương Lệ nói:
"Nhưng những gì bọn họ nói với anh thật quá quắt, em tức lắm! Hừ! Kệ đi, nói cũng nói rồi, dự án cải tạo khu Bành Hộ này không thể nhường cho anh rể được!"
"Anh ủng hộ quyết định của em".
Lâm Hàn vuốt ve mái tóc của Dương Lệ: "Chỉ cần em chuyên tâm thì dự án khu Bành Hộ sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu, có vấn đề gì thì cũng còn chồng em nữa mà!"
"Ừ ừ!"
Dương Lệ gật đầu, tuy rằng cô không biết Lâm Hàn lấy đâu ra sự tự tin để nói câu ấy, nhưng cô vẫn cảm thấy yên tâm.
Hơn nữa hôm nay giám đốc Trương cũng đã nói là sẽ dốc sức phối hợp với cô để hoàn thành dự án cải tạo khu Bành Hộ.
Vậy nên Dương Lệ tin là có thể hoàn thành tốt công việc của mình.
"Chồng à, Nhã Thiến hẹn em ngày mai tới khu vui chơi, chúng ta cùng đi có được không? Vừa hay giải tỏa một chút, mấy hôm nay làm việc mệt mỏi quá!", Dương Lệ đột nhiên nói với biểu cảm mong chờ, hệt như một cô bé mới lớn.
"Được", Lâm Hàn đồng ý, anh thuận miệng hỏi:
"Bây giờ Chu Nhã Thiến và Lý Vĩnh Phú thế nào rồi?"
"Lại làm hòa rồi".
Dương Lệ nói: "Vốn dĩ Nhã Thiến ngó lơ Lý Vĩnh Phú là để trừng phạt vụ bắt cóc, nhưng Lý Vĩnh Phú cứ quấn lấy cậu ấy, ngày nào cũng tới công ty tìm Nhã Thiến, hôm nay lại mua một chiếc xe thể thao cho cậu ấy, thế là cậu ấy tha thứ cho anh ta rồi".
"Hẹn em tới khu vui chơi, chắc lại định rải cẩu lương đây mà", Lâm Hàn lắc đầu.
"Cậu ấy rải thì em cũng rải được mà, chẳng phải em có anh đấy thôi!"
Dương Lệ ôm lấy cánh tay Lâm Hàn, cô ngẩng đầu nói: "Vả lại cũng một thời gian rồi em không tới khu vui chơi, em muốn tới đó chơi mà!"
"Anh biết rồi!", Lâm Hàn nói với vẻ chiều chuộng.
...
Hôm sau, tại khu vui chơi Disney.
Đây là khu vui chơi lớn nhất thành phố Đông Hải, quy mô của nó không khác gì những khu vui chơi mang tầm cỡ thế giới, mỗi ngày có đến hàng trăm ngàn lượt người tới đây.
Tàu lượn siêu tốc, đu quay, vòng quay mặt trời, tàu trượt nước... Trò gì cũng có.
Ánh mặt trời chói chang.
Lâm Hàn và Dương Lệ nắm tay nhau, đeo kính đen, mặc áo thun đôi và quần đùi dáng rộng tới đây.
"Khu vui chơi Disney này cũng có sự đầu tư của Nhân Phàm, mấy quản lý cấp cao ở đây cũng là người bên quỹ đầu tư Nhân Phàm đó".
Dương Lệ nhìn khu vui chơi, nói với vẻ cảm khái:
"Khả năng tài chính của Nhân Phàm khủng khiếp thật, công ty tài chính Thiên Hải chỉ là con kiến với bọn họ thôi. Đến bây giờ em cũng không đoán ra nổi vì sao những lãnh đạo của Nhân Phàm lại coi trọng em nữa".
"Được rồi, đi chơi thì đừng nghĩ tới những chuyện đó làm gì", Lâm Hàn cười nói.
"Ừm!", Dương Lệ gật đầu.
Brừm brừm!
Tiếng động cơ đùng đoàng vọng tới.
Mọi người lập tức tản sang hai bên, một chiếc xe thể thao màu đỏ chạy tới.
"Woa, Lamborghini!"
"Còn là hai chiếc nữa! Cùng một kiểu với nhau!"
"Chậc chậc chậc, hình như là một cặp rồi!"
Mọi người chỉ trỏ bàn tán về xe thể thao, ánh mắt ai cũng vô cùng hưng phấn, có người còn giơ điện thoại lên chụp ảnh.
Hai chiếc xe thể thao đồng thời dừng lại, cửa xe mở ra, Lý Vĩnh Phú và Chu Nhã Thiến xuống xe.
Lý Vĩnh Phú mặc áo thun Armani, tóc được vuốt keo bóng loáng, đeo cặp kính râm viền vàng, chân thì đi đôi giày Yeeze, trông vô cùng cool ngầu.
Chu Nhã Thiến thì mặc bộ bikini màu xanh lam, bên ngoài khoác một tấm lụa trong suốt, cặp đùi thon dài, bầu ngực căng tròn, để lộ ra khe rãnh sâu hoẳm, body cực kỳ gợi cảm.
"Đẹp quá đi mất!"
Không ít cánh mày râu dán chặt mắt vào người Chu Nhã Thiến, lấy điện thoại ra chụp ảnh.
"Đẹp trai thật đó!"
"Nếu tôi cũng tìm được một người bạn trai như thế thì tốt biết bao! Đi xế hộp sang chảnh, lại còn đẹp trai nữa!"
"Đúng là trai tài gái sắc, một đôi trời sinh!"
Đám con gái thì giơ điện thoại chụp Lý Vĩnh Phú lia lịa.
"Nhã Thiến!"
Nhìn thấy Chu Nhã Thiến, Dương Lệ lập tức cất tiếng gọi.
Hai người kia tiện tay quăng chìa khóa cho nhân viên của bãi đỗ xe rồi đi về phía này.
"Hôm nay đông thật, haizz, có gì mà chụp cơ chứ!"
Chu Nhã Thiến liếc nhìn những người đang chụp ảnh xung quanh, nói với vẻ mặt bất mãn, nhưng ánh mắt đằng sau kính râm lại hiện lên nét hớn hở.
Ai chẳng thích được mọi người chú ý tới!
"Hết cách rồi, chúng ta nổi bật quá", Lý Vĩnh Phú cười nói: "Hai chiếc xe thể thao, còn là trai tài gái sắc, chắc chắn là phải chụp rồi. Anh thì lại thích được chụp lắm đó!"
Sau đó, anh ta nhìn về phía Lâm Hàn:
"Lâm Hàn, anh đã nếm trải cảm giác được mọi người vây quanh chụp ảnh với vẻ hâm mộ chưa? Tôi nói nè, cảm giác ấy phê lắm!"
"Nếu anh muốn thử thì lát nữa tôi cho hai người mượn chìa khóa, lái xe đi ra đường. Phải rồi, còn cả chiếc áo Armani của tôi nữa, cũng cho anh mặc đó, đảm bảo anh sẽ nghiện cái cảm giác được người ta tung hô chụp ảnh cho mà xem!"
Chương 58: Phùng Thạch
"Tôi không có hứng thú với chuyện ấy", giọng nói của Lâm Hàn rất thờ ơ.
"Không có hứng thú? Xế hộp mà anh còn không có hứng thú, anh có phải là đàn ông không vậy?"
Lý Vĩnh Phú sửng sốt, anh ta cất cao giọng: "Lamborghini đó! Anh vẫn không có hứng thú hả? Xe này đắt hơn con Mercedes của anh không biết bao nhiêu lần đâu!"
"Vĩnh Phú, anh đừng nói thế".
Chu Nhã Thiến nói: "Chiếc Lamborghini đó của anh hơn bốn triệu, mấy đời Lâm Hàn cũng không kiếm được nhiều tiền như thế. Anh bảo anh ta lái xe của anh, nếu anh ta bị nghiện, nhưng sau này chỉ có thể lái Mercedes thì khó chịu biết chừng nào đây!"
"Cũng đúng".
Lý Vĩnh Phú gật đầu "Thôi bỏ đi, không đưa anh đi thử nữa. Đoán chừng cả đời này anh cũng không được trải nghiệm cái cảm giác được mọi người chú ý rồi chụp ảnh đâu, hơn nữa chưa biết chừng anh còn không biết lái xe thể thao ấy chứ!"
Anh ta lại nói: "Nhã Thiến, nhiều người chụp chúng ta như thế, kiểu gì họ cũng đăng lên mạng, không cẩn thận lại hot như anh trai chạy Rolls-Royce đó".
"Anh dẹp đi!"
Chu Nhã Thiến trợn trắng mắt: "Chúng ta có thể sánh bằng anh trai chạy Rolls-Royce được sao? Người ta không những giàu mà còn có tài năng, biết chơi đàn ghi ta! Lượng fan của anh ấy lên đến mấy triệu người rồi!"
"Ngoài tiền ra thì Lý Vĩnh Phú anh còn có gì nữa? Làm sao mà anh sánh bằng anh trai chạy Rolls-Royce được!"
"Ha ha, Nhã Thiến, anh thích em khen anh lắm!", Lý Vĩnh Phú cười ha ha: "Ngoài tiền ra thì đúng là anh chẳng có ưu điểm gì cả".
Brừm brừm...
Anh ta vừa dứt lời, tiếng động cơ vọng tới.
Mọi người lập tức xôn xao hết cả lên.
"Á đù, Rolls-Royce!"
Có người hô thật to.
Một chiếc Rolls-Royce Phantom chạy tới, thân xe cứng cáp, cực kỳ hào nhoáng.
"Chắc không phải là anh trai chạy Rolls-Royce đấy chứ!"
Có người đã lấy điện thoại ra chụp ảnh rồi.
"Không phải anh trai chạy Rolls-Royce đâu, biển số xe của anh trai chạy Rolls-Royce là 99999, biển số xe này bình thường lắm!"
"Vậy cũng đỉnh lắm rồi, dù sao cũng là Rolls-Royce cơ mà!"
"Chiếc này còn xịn hơn hai chiếc Lamborghini vừa rồi nữa!"
Mọi người đua nhau chụp ảnh.
"Sao ông ta lại tới đây?"
Nhìn thấy biển số xe, Lý Vĩnh Phú nhíu mày lại, cảm thấy mọi sự nổi bật đều bị cướp sạch rồi.
"Vĩnh Phú, anh biết người trong chiếc xe đó à?", trên mặt Chu Nhã Thiến chỉ toàn nét tò mò.
"Biết, ông ta là Phùng Thạch, là người nức tiếng trong ngành bất động sản của thành phố Đông Hải, cùng một cấp bậc với bố anh, giàu lắm", Lý Vĩnh Phú nói:
"Hôm qua trong buổi đấu giá khu biệt thự núi Vân Mộng, thằng cha này bỏ ra mười sáu triệu mua một căn biệt thự".
"Mười sáu triệu!", Chu Nhã Thiến há to miệng, cảm thấy khiếp sợ không thôi: "Giàu vãi!"
"Dẹp đi, ông ta mà giàu cái khỉ gì".
Lý Vĩnh Phú trợn trắng mắt: "Hôm qua có một đại gia bí ẩn đã bỏ bảy mươi tám triệu ra để mua căn biệt thự xịn nhất trong khu biệt thự núi Vân Mộng, so với đại gia bí ẩn ấy thì Phùng Thạch chỉ là muỗi!"
"Bảy mươi tám triệu!", Chu Nhã Thiến trợn tròn mắt, cô ta đứng hình vì con số này.
"Già đầu rồi còn tới khu vui chơi, cứ như trẻ con không bằng", Lý Vĩnh Phú cười nhạo một tiếng.
Lúc này, cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên hói đầu bước ra.
"Không phải anh trai chạy Rolls-Royce!"
"Thất vọng quá!"
"Tôi cứ tưởng là lại được gặp anh trai chạy Rolls-Royce nữa cơ!"
Đám đông than vãn một tràng.
Người đàn ông trung niên ễnh cái bụng bự lên, tiện tay quăng chìa khóa cho nhân viên của bãi đỗ xe.
Bên ghế phụ, một người phụ nữ với vóc người nhỏ nhắn, ăn mặc hở hang bước ra, ngoan ngoãn nhào vào lòng Phùng Thạch.
"Anh Thạch, mau nhìn kìa, vòng quay mặt trời, em muốn chơi cái đó!"
Người phụ nữ ấy chỉ vào vòng quay mặt trời cách đó không xa, hưng phấn như một đứa trẻ.
"Anh đưa em tới là để chơi vòng quay mặt trời mà, em thích làm gì cũng được!"
Phùng Thạch vừa cười vừa bóp mạnh vào mông người phụ nữ kia, sau đó ôm cô ta tới cửa vào của khu vui chơi.
"Ồ, Vĩnh Phú hả?", Phùng Thạch nhìn thấy Lý Vĩnh Phú.
"Chú Phùng!"
Tuy không có thiện cảm gì với Phùng Thạch, nhưng Lý Vĩnh Phú vẫn tươi cười chào hỏi một cách cung kính.
"Vụ gì đây? Dẫn tình nhân của cậu tới chơi hả?", đôi mắt của Phùng Thạch liếc nhìn Chu Nhã Thiến một lượt, trong mắt hiện lên nét thèm thuồng:
"Xinh gớm, bao giờ chơi chán thì chuyển cho chú Phùng nhé!"
Chu Nhã Thiến nhíu mày lại.
"Hơ, chú Phùng, cô ấy không phải là tình nhân, là bạn gái cháu", Lý Vĩnh Phú lúng túng cười nói.
"Ha ha, đừng giấu nữa, cha nào con nấy, bố cậu thế nào thì cậu cũng thế đó thôi, tưởng tôi không biết tình sử phong lưu của cậu chắc?", Phùng Thạch trợn trắng mắt:
"Chốt thế nhé, chơi chán thì quăng cho tôi chơi!"
Dứt lời, Phùng Thạch ôm cô gái kia vào khu vui chơi.
"Vĩnh Phú, sao cái lão Phùng Thạch đó ăn nói khó nghe vậy!", Chu Nhã Thiến hơi nổi nóng.
"Quen là sẽ khác ấy mà, tính ông ta thế đó, em đừng để bụng".
Lý Vĩnh Phú tươi cười, nhưng trong mắt anh ta lại hiện lên nét khác thường, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Sau đó, bốn người mua vé vào trong khu vui chơi.
Lâm Hàn và Dương Lệ chơi gần hết các trò chơi trong này, cú rơi vô cực, tàu lượn siêu tốc, vòng quay mặt trời...
Suốt cả quá trình, Dương Lệ vui như một cô bé mới lớn, tâm trạng của Lâm Hàn cũng rất tốt, theo vợ mình chơi đủ mọi trò trong khu vui chơi.
"Chồng ơi chồng ơi, em muốn chơi đu quay!"
Dương Lệ chỉ vào trò đu quay cách đó không xa. Cô nhảy cẫng lên, mừng rỡ như vừa phát hiện ra một châu lục mới:
"Em chưa bao giờ chơi đu quay hết!"
"Tiểu Lệ, tới đây mau lên, còn đúng hai chỗ trống này!", Chu Nhã Thiến ở bên kia hô lên.
Cô ta và Lý Vĩnh Phú đã ngồi lên đu quay rồi.
"Đi, tới giành chỗ nào!"
Dương Lệ kéo tay Lâm Hàn tới đó.
Lúc cô sắp ngồi lên, một giọng nói vọng tới.
"Tránh ra! Tôi chọn chỗ này rồi!"
Vừa nói, người kia vửa đẩy Dương Lệ, khiến cô suýt thì ngã xuống đất.
"Hử?"
Ánh mắt của Lâm Hàn bỗng trở nên lạnh lùng, hơi lạnh tản ra khắp người anh.
Anh nhìn sang, người vừa đẩy Dương Lệ chính là người phụ nữ mà Phùng Thạch vừa ôm.
Lúc này, người phụ nữ đó đã đặt một chân lên con ngựa gỗ, chẳng thèm nhìn Dương Lệ cái nào.
Phùng Thạch cũng thế, ông ta chuẩn bị bước tới ngồi.
"Xuống dưới!"
Lâm Hàn vươn tay ra, kéo người phụ nữ kia xuống. Anh dùng lực khá mạnh, người phụ nữ kia ngã lăn xuống đất.
"Chuyện gì thế này?"
Phùng Thạch sửng sốt, ông ta không ngờ là có người dám động vào người phụ nữ của mình.
"Thằng ranh, mày muốn gây sự hả?"
Phùng Thạch lập tức xuống ngựa gỗ, đi tới trước mặt Lâm Hàn rồi huých cái bụng bự vào người anh, vẻ mặt như đang khiêu khích.
Lâm Hàn chẳng hề nhúc nhích, anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia, nói với vẻ mặt vô cảm:
"Xin lỗi vợ tôi đi!"
"Xin lỗi? Vì sao tôi phải xin lỗi?", người phụ nữ kia cười nhạo.
"Rõ ràng chúng tôi đã nhìn thấy hai chỗ này trước, cô đã giành chỗ lại còn suýt đẩy ngã vợ tôi, tôi bảo cô xin lỗi là sai à?", Lâm Hàn lạnh lùng chất vấn.
"Chồng à, bỏ đi, chúng ta đi chơi trò khác".
Dương Lệ sốt sắng kéo Lâm Hàn lại, vừa rồi cô cũng nhìn thấy Phùng Thạch lái Rolls-Royce tới đây.
Loại người có tiền có thế như vậy không thể dây vào được.
"Anh Thạch, thằng đó bắt nạt em! Hu hu hu!"
Người phụ nữ kia ngồi trên mặt đất, hai chân giãy nảy lên, chỉ vào Lâm Hàn rồi khóc như thể ấm ức lắm.
"Thằng ranh, có phải mày chán sống rồi không? Dám bắt nạt cả người phụ nữ của tao!"
Phùng Thạch trợn mắt lườm Lâm Hàn, nắm đấm kêu răng rắc, như thể sẽ xông lên bất cứ lúc nào.
Chương 59: Anh gặp rắc rối lớn rồi
"Sao vậy?"
Nhìn thấy chuyện xảy ra ở bên này, Lý Vĩnh Phú và Chu Nhã Thiến đi tới.
"Chú Phùng, chú Phùng, chú đừng đánh nhau làm gì!"
Lý Vĩnh Phú lập tức đi tới trước mặt Phùng Thạch, bày ra vẻ mặt cười làm lành.
"Sao? Thằng oắt này là bạn cậu à?", Phùng Thạch nhíu mày lại.
"Chú Phùng, chú nói thế là cháu giận đấy!"
Lý Vĩnh Phú giả bộ tức giận: "Cái tên Lâm Hàn này chỉ là một thằng nghèo kiết xác, là thành phần sống dưới đáy xã hội, chú nói hắn là bạn cháu thì chẳng phải là sỉ nhục cháu sao?"
"Thằng đó đẩy ngã người phụ nữ của tôi, nó không phải bạn cậu thì tôi phải đánh nó!", Phùng Thạch giơ nắm đấm lên.
"Chú Phùng, chú đừng đánh!"
Lý Vĩnh Phú lại nói: "Ý cháu là, chú đánh loại người này thì chẳng phải sẽ làm bẩn tay chú sao? Vả lại, nếu đánh hắn bị thương thì lại phải bồi thường, phiền lắm".
"Phiền? Tôi có tiền, có luật sư giỏi nhất, tôi mà sợ phiền á?", Phùng Thạch cười nhạo một tiếng.
"Chú Phùng, ý cháu là cháu sẽ bảo Lâm Hàn xin lỗi chú, sau đó chú bỏ qua chuyện này, được không ạ? Thằng đó không biết tôn ti nên mới bất kính với chú, nhưng chú Phùng khoan dung độ lượng như vậy thì sẽ chẳng so đo với loại nghèo hèn ấy đâu nhỉ?", Lý Vĩnh Phú cười nói.
Phùng Thạch gật đầu, cảm thấy Lý Vĩnh Phú nói khá có lý.
Đối với những người như ông ta, Lâm Hàn chẳng khác nào con kiến, chẳng đáng để chấp nhặt làm gì.
"Cậu bảo nó xin lỗi đi! Dập đầu bốn cái là tôi sẽ bỏ qua, nếu không nó đừng mơ được yên ổn ra khỏi đây!", Phùng Thạch lạnh lùng nói.
"Lâm Hàn, nghe thấy chưa?"
Lý Vĩnh Phú nhìn về phía Lâm Hàn: "Chú Phùng rộng lượng không so đo với anh, anh không quỳ xuống xin lỗi đi mau lên?"
"Vĩnh Phú xử lý chuyện này hay thật!"
Chu Nhã Thiến ở bên cạnh tỏ vẻ tán thưởng:
"Địa vị của Phùng Thạch và Lâm Hàn cách xa nhau, nếu thật sự xảy ra xung đột thì chắc chắn Lâm Hàn sẽ phải vào bệnh viện, chưa biết chừng ông ta còn sử dụng các mối quan hệ để làm Lâm Hàn biến mất vĩnh viễn ấy chứ, có thể nói là anh ta đã rước lấy họa sát thân rồi".
"Nếu Vĩnh Phú nói vậy thì sẽ giải quyết chuyện này trong êm đẹp. Chỉ cần Lâm Hàn quỳ xuống dập đầu xin lỗi thì sẽ yên chuyện, tránh được một kiếp nạn cho Lâm Hàn!"
Chu Nhã Thiến nhìn về phía Dương Lệ: "Tiểu Lệ, cậu thấy Vĩnh Phú xử lý chuyện này thế nào? Xong việc là cậu còn phải bảo Lâm Hàn mời Vĩnh Phú ăn cơm để cám ơn anh ấy đó!"
Dương Lệ không nói gì, chỉ nhìn về phía Lâm Hàn.
Thấy Lâm Hàn đứng im, Lý Vĩnh Phú quát:
"Lâm Hàn, không quỳ xuống xin lỗi đi mau lên! Chú Phùng là người mà anh có thể chọc vào được sao?"
"Quỳ xuống xin lỗi? Tôi làm gì sai hả?", Lâm Hàn thản nhiên nói.
"Làm gì sai? Anh đẩy người phụ nữ của chú Phùng ngã xuống đất mà còn không sai hả?", Lý Vĩnh Phú nhìn Lâm Hàn như đang nhìn một kẻ ngốc:
"Không muốn chết thì quỳ xuống xin lỗi đi mau lên, nếu không chuyện này sẽ không kết thúc yên ổn đâu, chưa biết chừng còn liên lụy đến người nhà của anh đấy!"
Phùng Thạch khoanh tay vào với nhau, chờ Lâm Hàn quỳ xuống.
"Tôi đổi ý rồi", Lâm Hàn bỗng nói: "Cô quỳ xuống xin lỗi vợ tôi thì tôi sẽ bỏ qua chuyện này".
Lâm Hàn chỉ vào cô gái trên mặt đất.
Sau khi anh nói ra câu đó, tất cả mọi người ngây ra như phỗng.
Một lát sau, Chu Nhã Thiến ôm bụng cười nắc nẻ:
"Ha ha ha, Lâm Hàn, anh điên rồi hay sao mà bảo người phụ nữ của Phùng Thạch quỳ xuống xin lỗi?"
"Chẳng lẽ anh bị mù à? Không thấy Phùng Thạch lái Rolls-Royce tới đây sao? Tài sản và các mối quan hệ của anh có thể sánh được với người ta không?"
"Anh còn điếc nữa đúng không? Không nghe thấy vừa rồi Vĩnh Phú nói là địa vị của Phùng Thạch sánh ngang với ông Lý Xuân Sinh - bố của anh ấy sao?"
"Vĩnh Phú nhà tôi đã trải đường sẵn cho anh rồi, chỉ cần anh quỳ xuống xin lỗi là sẽ xong chuyện, nhưng anh nói như thế thì khác nào muốn chết?"
Dứt lời, Chu Nhã Thiến lại cười phá lên, nhìn Lâm Hàn như đang nhìn một thằng ngốc.
"Hử, bảo tao quỳ xuống xin lỗi á?", người phụ nữ của Phùng Thạch cũng sửng sốt, sau đó cười lạnh nói:
"Thằng kia, mày bị ngu hả? Mày không biết người đàn ông của tao là ai hay sao mà dám bảo tao quỳ xuống xin lỗi? Muốn chết rồi chứ gì?"
"Đúng là loại đần độn!"
Lý Vĩnh Phú giậm chân một cái, anh ta tức điên lên:
"Lâm Hàn, tôi đã giúp anh nói với chú Phùng rồi, anh quỳ xuống xin lỗi là xong, biết không thắng được mà vẫn dám nói ra câu ấy!"
Sau đó, Lý Vĩnh Phú lại nhìn về phía Phùng Thạch:
"Chú Phùng, cháu chẳng quen biết gì thằng đó hết, nó đã làm sai thì chú muốn xử lý thế nào cũng được, cháu không nhúng tay vào nữa!"
"Oắt con, tao cho mày cơ hội cuối cùng, quỳ xuống xin lỗi thì tao sẽ coi như không có chuyện mày đẩy ngã người phụ nữ của tao", Phùng Thạch hằm hằm nhìn Lâm Hàn.
"Tôi cũng cho ông cơ hội cuối cùng, bảo cô ta quỳ xuống xin lỗi vợ tôi đi", Lâm Hàn hờ hững nói.
"Anh Thạch, đừng nói nhiều với thằng ngu ấy nữa, dạy cho nó một bài học, để nó biết cái gì là trời cao đất dày!"
Người phụ nữ của Phùng Thạch cũng mất kiên nhẫn rồi: "Không nhìn xem vợ mình thế nào, xấu đến mức ma chê quỷ hờn, cộng từ đầu đến chân lại cũng chưa tới hai trăm tệ, bảo con này quỳ xuống xin lỗi á? Nằm mơ đi!"
"Mà nhìn lại chính mày đi, ăn mặc nghèo rớt mùng tơi, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!"
Lúc này, Phùng Thạch cũng vung tay ra rồi.
Ông ta giáng thẳng nắm đấm vào mặt Lâm Hàn.
Vốn dĩ ông ta đã có một thân hình đô con, cơ bắp cuồn cuộn, vậy nên cú đấm này còn mang theo tiếng xé gió.
"Haizz, thằng ngu!"
"Mong là chú Phùng đánh cho nó một trận rồi thôi, chứ nếu dùng đến mạng lưới quan hệ nữa thì Lâm Hàn liệt giường mất".
Chu Nhã Thiến và Lý Vĩnh Phú đồng loạt lắc đầu.
"Chồng ơi!"
Thấy nắm đấm sắp giáng xuống, Dương Lệ sốt sắng hô to.
Lúc này, Lâm Hàn cũng hành động.
Bàn tay phải của anh vươn ra rồi quặp lấy.
Bịch!
Nắm đấm của Phùng Thạch bị chộp lấy.
Phùng Thạch thay đổi sắc mặt, cảm thấy sức lực trên nắm đấm của mình biến đi đâu hết sạch.
Ngay sau đó, Lâm Hàn dồn lực vào cổ tay rồi bẻ ngược lên trên.
Rắc!
Âm thang giòn giã vang lên, cổ tay của Phùng Thạch bị trật khớp.
Tiếp đó, Lâm Hàn quăng mạnh một cái.
Rầm! Thân thể nặng gần một trăm cân của Phùng Thạch đổ rầm xuống đất, cát bụi bay hết cả lên.
"Chuyện này..."
Mọi người ở đây trố mắt ra nhìn.
Một lát sau, Lý Vĩnh Phú ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Hàn mà cứ như đang nhìn người chết.
"Lâm Hàn, anh gặp rắc rối lớn rồi!"
"Lần này đến thần tiên cũng không cứu nổi anh".
Phùng Thạch là ai?
Doanh nhân bất động sản nức tiếng ở thành phố Đông Hải, địa vị ngang tầm với Lý Xuân Sinh.
Loại nghèo hèn như Lâm Hàn đánh ông ta, còn làm cổ tay ông ta trật khớp, rõ là chán sống rồi mà.
Vừa rồi Phùng Thạch còn có thể tha cho anh, nhưng bây giờ liệu ông ta có tha nữa không?
"Em biết ngay tên Lâm Hàn này chuyên thích gây chuyện mà", đôi mắt của Chu Nhã Thiến vô cùng lạnh lùng:
"Tiểu Lệ gả cho anh ta thì chẳng sống yên nổi đâu! Bây giờ thì hay rồi, đánh ai không đánh, lại đi đánh doanh nhân bất động sản nổi tiếng như Phùng Thạch. Chỉ cần bỏ ra mấy triệu là đám công nhân trong các công trường của ông ta sẽ sẵn sàng xử lý Lâm Hàn thay cho ông ta ấy chứ!"
"Lần này Lâm Hàn chết chắc rồi".
Cô ta lại nói tiếp: "Lâm Hàn, anh làm thủ tục ly hôn với Tiểu Lệ đi mau lên, chết thì chết một mình chứ đừng làm liên lụy tới cậu ấy!"
Phùng Thạch nằm ngơ ngác trên mặt đất từ nãy tới giờ, rốt cuộc lúc này ông ta cũng hoàn hồn lại.
Đôi mắt hung tợn của ông ta nhìn về phía Lâm Hàn, còn mang theo sát ý:
"Thằng chó, mày dám làm tao bị thương hả?"
Dứt lời, ông ta lấy điện thoại ra gọi điện.
Chương 60: Quỳ xuống xin lỗi
Loại người có thân phận như Phùng Thạch khi ra ngoài đương nhiên sẽ dẫn vệ sĩ đi theo.
Ngay khi ông ta cúp máy, chưa đến 5 phút sau liền có hai người đàn ông mặc vest, thân hình cao lớn đeo kính râm chạy tới.
"Giám đốc Phùng!"
Hai tên vệ sĩ đỡ Phùng Thạch dậy.
"Dẫn tên đó về, tôi muốn tra tấn hắn ta một chút!"
Phùng Thạch chỉ vào Lâm Hàn, lạnh lùng ra lệnh.
Hai tên vệ sĩ này của ông ta đều có xuất thân từ bộ đội đặc chủng, được thuê với mức lương cao, cơ thể cường tráng, dư sức để khuất phục Lâm Hàn.
Mà lúc này, tiếng động bên này đã thu hút rất nhiều người đến vây xem.
Ngay khi hai tên vệ sĩ chuẩn bị ra tay, một giọng nói truyền đến.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Có một người đàn ông trung niên mặc bộ vest Versace và đeo kính bước tới.
Người đàn ông cao 1 mét 75, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ Rolex, tạo cho người ta một cảm giác cực kì xa hoa và sang chảnh.
"Giang Thiên- phó giám đốc điều hành khu vui chơi Disney!"
Có người nhận ra người đàn ông.
"Nghe nói ông ta là cấp trên của quỹ đầu tư Nhân Phàm, sau khi quỹ đầu tư Nhân Phàm rót vốn vào Disney, liền sắp xếp Giang Thiên đến đây làm phó giám đốc điều hành!"
Mọi người bắt đầu thảo luận sôi nổi.
"Giám đốc, ở đây có người đánh nhau", có một nhân viên đi tới trước mặt Giang Thiên nói.
Giang Thiên bình tĩnh nhìn xung quanh, ngay sau đó, đồng tử ông ta co rụt lại.
Giang Thiên nhìn thấy Lâm Hàn!
"Cậu Lâm!"
Giang Thiên rảo bước chân đi tới trước mặt Lâm Hàn, thấp giọng kính cẩn nói: "Cậu gặp phải phiền phức sao?"
Lâm Hàn không hề bất ngờ, nói: "Không tính là phiền phức".
"Hừ, một tên phó giám đốc xuất hiện cũng không thể cứu được Lâm Hàn!", Chu Nhã Thiến cười nhạo nói.
"Trước mặt Phùng Thạch, phó giám đốc chẳng là cái thá gì cả!", Lý Vĩnh Phú cũng nói theo.
"Anh Thạch, mau kêu người bắt tên này lại đi!"
Giọng nói của người phụ nữ trên mặt đất lạnh như băng và thiếu kiên nhẫn.
Mà khi nhìn thấy Giang Thiên thì Phùng Thạch lại ngây dại, sững sờ đứng ở đó.
Phùng Thạch không quen biết Giang Thiên, cũng không biết ông ta là phó giám đốc khu vui chơi Disney.
Tuy nhiên trong buổi đấu giá ở núi Vân Mộng ngày hôm qua, có một ông trùm bí ẩn đã mua được căn biệt thự xa hoa bậc nhất khu Vân Mộng với mức giá ngất trời lên đến 78 triệu.
Mà ông trùm giàu có bí ẩn đấu giá căn biệt thự đó, nếu Phùng Thạch nhớ không nhầm thì chính là người đàn ông trước mắt!
Mắt Phùng Thạch bắt đầu chuyển động, phân tích lợi và hại trong đó.
78 triệu, Phùng Thạch có thể bỏ ra.
Nhưng ông ta sẽ không dùng tiền để mua biệt thự! Vì theo ông ta, điều đó không đáng và không cần thiết!
Nếu có thể bỏ ra số tiền lớn như vậy để mua một căn biệt thự thì tài sản ròng ít nhất cũng phải hàng chục tỷ.
Phùng Thạch thì sao, tài sản ròng của ông ta cũng mới chỉ rơi vào con số ba đến bốn tỷ.
Còn người đàn ông trung niên này, có thể mua được căn biệt thự với giá 78 triệu tệ, rõ ràng là có xuất thân không tầm thường!
Nhưng hình ảnh trước mắt...
"Làm sao có thể!"
Phùng Thạch lại nhìn về phía Lâm Hàn, trong lòng nổi lên những gợn sóng lăn tăn.
Ông trùm bí ẩn đấu giá mua lại căn biệt thự ở núi Vân Mộng, cư nhiên lại cung kính với tên này như vậy sao?
Sự cung kính đó xuất phát từ đáy lòng, Phùng Thạch liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra.
Là kiểu cung kính đối với cấp trên!
"Tên này có thân phận gì?"
Phùng Thạch hoài nghi, trong lòng có một nỗi sợ hãi yếu ớt dường như ông ta thật sự đã chọc đến một nhân vật lớn vậy.
Cho dù có thân phận gì, có thể được ông trùm bí ẩn như Giang Thiên đối xử cung kính như vậy... Lâm Hàn, là người không thể đắc tội rồi!
Phùng Thạch đưa ra quyết định ngay lập tức.
"Chú Phùng, chú muốn xử lý Lâm Hàn thế nào thì xử lý đi, cháu không biết hắn ta", Lý Vĩnh Phú mở miệng nói.
Phùng Thạch không thèm để ý đến anh ta, ngược lại đưa tay ra kéo người phụ nữ ở trên đất lên muốn rời khỏi nơi thị phi này.
Người phụ nữ giãy dụa, không vui nói: "Anh Thạch, đừng đi mà, anh dạy dỗ cái tên không biết trời cao đất dày này đi, bảo vệ cũng đã đến rồi, chúng ta không phải sợ!"
"Công ty anh còn có chuyện gấp phải đến giải quyết, bỏ qua chuyện này đi", Phùng Thạch nói.
"Bỏ qua? Không được!", người phụ nữ sống chết không chịu đi.
"Anh Thạch, người ta bị ức hiếp đến mức này rồi, sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ chứ? Hơn nữa tên đó còn nói, muốn em quỳ xuống trước cô vợ xấu xí của anh ta! Đây không phải là đang sỉ nhục em sao? Anh phải làm chủ cho em!"
Bốp!
Cô ta vừa dứt lời, có tiếng bàn tay giòn giã vang lên.
Trên mặt người phụ nữ hiện ra vết hằn đỏ, vừa nóng vừa đau.
"Anh Thạch, anh đánh em làm cái gì?"
Người phụ nữ ôm lấy mặt, khó tin nhìn vào Phùng Thạch.
Cái tát này, là do Phùng Thạch đánh.
Mà lúc này, Lâm Hàn cùng nhìn về phía Phùng Thạch, ánh mắt anh lạnh một cách khác thường.
Như thể cảm nhận được ánh mắt của Lâm Hàn, thân thể Phùng Thạch phát lạnh, có loại cảm giác sắp gặp phải tai họa.
Ông ta nghiến răng, vươn tay ta hung hăng ấn mạnh vào đầu người phụ nữ.
"Cô, bây giờ cô quỳ xuống xin lỗi mau!"
Lần này, tất cả mọi người đều như chết lặng.
Phùng Thạch lại có thể kêu người phụ nữ của ông ta quỳ xuống xin lỗi?
"Tôi hoa mắt sao?", Chu Nhã Thiến dụi dụi mắt, khó có thể tin.
"Không phải chứ!"
Lý Vĩnh Phú cũng ngạc nhiên đến nỗi quai hàm sắp rơi xuống cả rồi.
"Em quỳ xuống xin lỗi sao? Không được!", người phụ nữ giãy dụa.
Nhưng Phùng Thạch lười nói những lời vô nghĩa, ông ta lại giáng lên mặt người phụ nữ.
Bốp!
"Cô cướp chỗ của người ta còn suýt chút nữa đụng phải họ, tôi kêu cô quỳ xuống xin lỗi thì có sao?"
"Nếu cô không xin lỗi, tôi sẽ đánh đến khi nào cô xin lỗi thì thôi!"
Bốp!
Nói xong, Phùng Thạch lại tiếp tục tát người phụ nữ.
Khuôn mặt người phụ nữ đỏ bừng và sưng tấy, có máu tươi chảy ra từ khóe miệng, cô ta cảm thấy răng mình sắp long ra rồi.
Cô ta thực sự sợ hãi.
Phùng Thạch chưa bao giờ giận cô ta như vậy.
"Được được được, em xin lỗi..."
Toàn thân người phụ nữ run rẩy không thôi, quỳ trên mặt đất, dập đầu hướng về phía Dương Lệ: "Xin... Xin lỗi, ban nãy là tôi sai!"
"Mong cô thứ lỗi cho tôi!"
Dương Lệ sửng sốt, cô không ngờ rằng tình thế lại xoay chuyển như vậy.
"Chồng ơi..."
Cô nhìn vào Lâm Hàn.
"Nếu em không muốn tha thứ cho cô ta, thì cứ để cho cô ta dập đầu nhận lỗi đi, đến lúc nào em đồng ý tha lỗi thì thôi", Lâm Hàn cười nhạt.
"Tôi... tôi tha cho cô đó, cô đừng dập đầu nữa", Dương Lệ do dự một lát, nói.
Cô có chút không đành lòng khi thấy trán người phụ nữ bắt đầu chảy máu.
"Người ta tha cho cô rồi, cô phải dập đầu thêm hai cái nữa để tỏ lòng biết ơn!", Phùng Thạch vô tình nói.
"Cảm ơn!"
"Cảm ơn cô đã tha thứ cho tôi!"
Người phụ nữ lại dập đầu thêm hai cái, giọng nói run rẩy.
Đợi người phụ nữ dập đầu xong, hai tên vệ sĩ lập tức kéo cô ta lên rồi rời đi cùng với Phùng Thạch.
Lâm Hàn liếc nhìn Giang Thiên.
Giang Nhiên nhất thời hiểu ra, ông ta không nói một lời nào, thân thể hơi cúi xuống, kính cẩn lùi về phía sau.
"Vợ à, chúng ta chơi tiếp nhé!"
Lâm Hàn nắm tay lấy bàn tay nhỏ bé của Dương Lệ, đến chơi ở khu vực khác.
Đợi Lâm Hàn đi xa, Chu Nhã Thiến bĩu môi nói: "Lâm Hàn thật may mắn, Phùng Thạch thế mà lại bỏ qua cho anh ta!"
"Đúng vậy!"
Lý Vĩnh Phú cũng buồn bực nói: "Phùng Thạch từ trước đến nay lòng dạ hẹp hòi, không biết phải trái, thật không ngờ rằng ông ta lại có một mặt như vậy, lại có thể bắt người phụ nữ của mình xin lỗi, còn quỳ xuống dập đầu nữa chứ!"
"Chung quy cũng là người có tiền ấy mà!", Chu Nhã Thiến nói.
"Người có tiền đều rất lễ độ, còn có giáo dục, nếu sai thì sẽ xin lỗi, đúng chứ! Lâm Hàn đánh thương Phùng Thạch, đoán chừng ông ta cũng sẽ không so đo tính toán, dù sao thì ông ta cũng là người rộng lượng!"
"Ừm, có lẽ là như vậy", Lý Vĩnh Phú gật đầu đồng ý.
"Suy cho cùng, loại người có thân phận như Phùng Thạch, tội gì mà phải so đo tính toán với kẻ nghèo hèn như Lâm Hàn chứ!"
Chơi với Dương Lệ ở khu vui chơi cả một ngày, mãi đến gần tối hai người mới về nhà.
Hôm nay, hai người chơi rất vui.
...
Buổi trưa ngày hôm sau, Dương Lệ nhận được cuộc gọi từ chị cả Dương Duyệt.
Bình luận facebook