• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (2 Viewers)

  • Chương 566-570

Chương 566: Một cuộc giao dịch

Sau khi kiểm tra dưới đáy mỏ, Lâm Hàn đã nắm rõ đại khái về tình hình bên này rồi, nên dẫn người đi về luôn.

Tuy so với lúc đến lại có thêm một cao thủ của nhà họ Chu, nhưng cũng không quá rắc rối đối với đám Lâm Hàn.

Còn thanh niên của nhà họ Chu kia, dường như cũng biết rõ đám Lâm Hàn lợi hại, nên dọc đường rất phối hợp, không kiếm cớ gây chuyện.

Khi đoàn người Lâm Hàn rời khỏi quặng mỏ, tại nhà chính của nhà họ Chu và họ Khương, Tiểu Đông và Ngô Xuyên đang phân công nhau dẫn người điều tra tin tức.

Bên Tiểu Đông thì vì có kinh nghiệm phong phú, nên dù đối mặt với quý tộc đứng đầu là nhà họ Chu thì mọi chuyện vẫn suôn sẻ, không bị đối phương phát hiện ra mình.

Còn Ngô Xuyên và Nhan Thành vì ít kinh nghiệm hơn nên đã bị cao thủ của nhà họ Khương phát hiện.

Nhưng may là do lần này để đối phó với nhà họ Tiêu, nhà họ Khương đã xuất động gần như toàn bộ cao thủ.

Mà Ngô Xuyên có đám Tôn Hàn Các, trái lại đã thoát khỏi đối phương một cách dễ dàng mà không làm lộ thân phận.

Sau khi đám Lâm Hàn trở về khách sạn, lại dò hỏi được một chút thông tin từ thanh niên nhà họ Chu kia, nhưng đều không quan trọng lắm, chẳng giúp được gì mấy cho bọn anh.

"Cử hai người thay phiên nhau gác, số còn lại thì đi nghỉ ngơi, ngày mai có thể còn bận nhiều việc khác, không có thời gian nghỉ đâu. Giờ cần chú ý nghỉ ngơi cho tốt để chuẩn bị cho trạng thái tốt nhất", Lâm Hàn nói.

Đám người Tôn Hàn Các gật đầu rồi phân công nhau thay phiên gác, số còn lại thì đi nghỉ ngơi.

Lúc này, những cao thủ nhà họ Vương vẫn chẳng hiểu gì, nhìn đám Lâm Hàn bằng ánh mắt kỳ lạ, không biết bọn anh đang định làm gì.

Lâm Hàn nhìn những cao thủ kia, chợt nảy ra một ý.

Tuy đám người đó không phải đối thủ của bọn Lâm Hàn, nhưng cũng coi như cao thủ, đang lúc thiếu người như này, nếu có thể sử dụng một cách hợp lý cũng là một sự lựa không tồi.

"Mấy người vẫn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì đúng không? Để tôi nói cho mấy người biết", Lâm Hàn nói xong, liếc một người trong đám Tôn Hàn Các đang đứng bên cạnh.

Lúc nói chuyện trong nhà họ Vương và cả lúc đi điều tra quặng mỏ anh ta đều có mặt nên biết rõ tình hình hiện tại.

Tuy không hiểu tại sao Lâm Hàn phải để những người này biết được tình hình bên ngoài, nhưng nếu anh đã ra lệnh thì anh ta cũng bắt đầu kể lại mọi chuyện cho đám cao thủ của nhà Vương nghe.

Sau khi anh ta nói xong, sắc mặt đám cao thủ kia đều khẽ thay đổi, không ngờ đã xảy ra chuyện lớn như vậy.

Mọi sự chuẩn bị mấy năm qua của nhà họ Vương họ là vì để trở thành thế gia phụ thuộc vào nhà họ Tiêu, không ngờ lại bỗng nhiên xảy ra chuyện như vậy. Một quý tộc khổng lồ như nhà họ Tiêu, giờ đây lại phải đối mặt với nguy cơ diệt vong.

Mà nhà họ, chưa nói đến mọi cố gắng đều đổ sông đổ biển, giờ còn bị bắt trở thành thế gia phụ thuộc vào nhà họ Khương, mỗi năm nộp 3 tỷ phí bảo hộ, vậy nhà họ Vương họ còn lời được nhiêu nữa?

Vốn dĩ, mọi thứ mà suôn sẻ, nhà họ sẽ trở thành thế gia phụ thuộc vào nhà họ Tiêu, biết đâu thực lực sẽ tăng lên gấp mấy lần. Nhưng giờ xảy ra chuyện này, thực lực nhà họ không những chẳng tăng lên nổi, mà thậm chí còn có thể giảm xuống rất nhiều, có thể nói là tai bay vạ gió.

Đám người kia lập tức sôi nổi thảo luận, sắc mặt cũng hơi khó coi. Giờ những cao thủ nòng cốt là họ đều bị trói ở đây, có thể nói nhà họ Vương vừa mất tiền, vừa mất cả sức mạnh.

Vậy thì đương nhiên những sản nghiệp bên dưới sẽ chậm rãi bị những gia tộc còn lại ăn dần ăn mòn.

Nhà họ Vương rất có thể sẽ biến mất trong một tương lai không xa!

"Tam Ca, giờ phải làm sao đây? Nhà họ Vương chúng ta sẽ sụp đổ ư?"

"Thế gia nhà chúng ta đã tồn tại gần cả trăm năm, tuy không bằng mấy gia tộc lớn, nhưng cũng có chút thực lực, giờ nói toang là toang sao?"

"Tam Ca, nên làm thế nào đây!"

Cả đám sát thủ đều hoang mang rối loạn, mà người tên Tam Ca kia có vẻ là người mà bọn họ tin tưởng nhất.

Lúc này, gã sát thủ cầm đầu lại khá bình tĩnh, có điều sắc mặt cũng không khá hơn là bao, rõ ràng là rất biết cách che giấu, nhưng trong lòng đã sớm hoảng từ lâu.

Gã sát thủ cầm đầu này chợt nhìn Lâm Hàn hỏi: "Tại sao cậu lại nói cho chúng tôi biết những điều ấy? Muốn giao dịch gì với chúng tôi ư?"

Lâm Hàn nghe thấy thế thì hơi bất ngờ, gã sát thủ cầm đầu này thông minh đấy chứ.

"Đúng vậy, quả thật là tôi có việc muốn giao dịch với mấy người, nhưng phải xem mấy người có tư cách hay không đã. Anh có bao nhiêu tiếng nói và đám cao thủ còn lại kia có nghe lời anh hết không?", Lâm Hàn hỏi.

Gã sát thủ nghe vậy, thầm đưa ra quyết định, dường như tìm được một cơ hội khiến nhà họ Vương sống tiếp trên người Lâm Hàn.

Mặc dù chẳng biết gì nhiều về đám Lâm Hàn, nhưng từ bản lĩnh có thể thấy đã vượt xa bọn họ, hơn nữa còn là người nào người nấy cũng giỏi hơn họ hết!

Mà một đám người như vậy, gã ta dám khẳng định, dù là những quý tộc kia cũng chưa chắc lấy ra được một đội ngũ có thực lực mạnh mẽ như thế.

"Tôi tên Vương Tam, bọn họ gọi tôi là Tam Ca, thực tế tôi là đại ca của họ. Đừng nói là những cao thủ của nhà họ Vương, ngay cả mấy người còn lại trong nhà tôi gần như đều có thể điều động, cậu cứ yên tâm về điều ấy đi. Dù là ông chủ hiện tại của nhà họ Vương, cũng cực kỳ tôn trọng tôi, sẽ nghe lời tôi thôi", Vương Tam nói.

Một số cao thủ của nhà họ Vương bên cạnh cũng giải thích.

"Đúng vậy, nếu không phải do Tam Ca không muốn làm gia chủ, thì giờ đã là ông chủ nhà họ Vương rồi, vị trí ấy chẳng qua là do Tam Ca của chúng tôi tặng cho Vương Thiên thôi".

"Tam Ca nói gì chúng tôi cũng nghe theo hết, bảo chúng tôi đi chết cũng không từ!"

"Đúng thế, Tam Ca tuyệt đối có tiếng nói trong nhà!"

Lâm Hàn nghe vậy cũng hơi bất ngờ, anh quan sát bộ dáng những cao thủ kia thì thấy họ không giống như đang nói dối. Cả đám đều hết sức tin tưởng và nghe theo Tam Ca.

Lâm Hàn không khỏi nhìn Vương Tam với con mắt khác, người này có thể khiến những cao thủ kia tin tưởng và nghe lời như thế, nhất định cũng có khả năng.

"Vậy thì tốt, giờ chúng ta bàn chuyện giao dịch nào", Lâm Hàn nói: "Ban đầu, tôi định đi tìm nhà họ Vương mấy người tính sổ, nhưng giờ có chuyện quan trọng hơn tạm gác lại, để sau rồi tính".

Những cao thủ kia nghe vậy, sắc mặt chợt trở nên đau khổ. Bọn họ đã tận mắt nhìn thấy sự lợi hại của đám Lâm Hàn, nếu muốn gây rắc rối cho nhà họ Vương, đừng nói giờ họ còn bị trói ở đây, dù không bị trói thì e rằng cũng bó tay không biện pháp.

Lúc này, Lâm Hàn mới nói tiếp: "Nhưng giờ chuyện quan trọng mà tôi phải làm hơi rắc rối, đang thiếu người, nếu mấy người bằng lòng gia nhập vào, bán mạng cho tôi. Đợi sau khi giải quyết xong việc lần này, tôi không những bỏ qua cho mấy người mà còn có thể giúp nhà họ Vương thoát khỏi nhà họ Khương, tiếp tục trở thành thế gia phụ thuộc vào nhà họ Tiêu, sao nào?"

Mấy gã cao thủ nhà họ Vương nghe vậy đều bất ngờ, còn có chuyện tốt như vậy à?

Trái lại là Vương Tam, gã ta như nghĩ tới cái gì, sắc mặt không được tốt lắm nói: "Cậu muốn chúng tôi gia nhập vào bên cậu để đi đối phó hai nhà quý tộc họ Khương và họ Chu?"

Gã ta nhìn về phía Lâm Hàn hỏi: “Vậy tại sao cậu lại nói cho chúng tôi biết những điều đó? Muốn giao dịch gì với chúng tôi ư?”
Chương 567: Tin tức của Tiểu Đông

"Cái gì? Đi đối phó hai quý tộc lớn họ Chu và họ Khương ư?"

Đám cao thủ nhà họ Vương nghe thấy câu kia của Vương Tam thì đều hết sức kinh ngạc, lộ ra vẻ không thể tin nổi.

Còn Vương Tam lại chẳng để ý họ mà chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Hàn.

"Đúng vậy", Lâm Hàn cười nói: "Chuyện quan trọng hơn mà tôi nói chính là đi đối phó với liên minh của hai quý tộc lớn kia".

"Điều này sao có thể chứ?"

"Chỉ bằng mười mấy người các người á? Dù các người có bản lĩnh đấy nhưng cũng không thể nào chống lại liên minh của hai quý tộc lớn được đâu!"

"Đúng là chán sống!"

"Tôi công nhận mấy người giỏi võ đấy, nhưng cậu sẽ không cho rằng chỉ dựa vào mấy người kia là có thể đối đầu với hai quý tộc lớn đấy chứ?"

Mấy gã cao thủ của nhà Vương đều không tin.

Mà lúc này, Vương Tam lại đột nhiên nói: "Tôi đồng ý gia nhập vào băng của mấy người, hy vọng đến lúc ấy cậu nhớ giữ lời hứa của mình!"

Cả phòng lập tức yên tĩnh lại, đám cao thủ kia khó hiểu nhìn Vương Tam, sao lại đồng ý luôn rồi?

"Tam Ca..."

Bọn họ đang định đưa ra nghi vấn, Vương Tam lại xua tay, ý bảo họ không cần nói nữa.

Đám cao thủ nhà họ Vương thấy thế, tuy khó hiểu, nhưng vẫn nhịn xuống ngậm miệng lại.

Lâm Hàn thấy vậy, cười, trong lòng càng thưởng thức Vương Tam này hơn.

"Yên tâm, tôi sẽ giữ lời. Có điều, đến lúc đó, các người cũng phải bỏ sức ra, không thì chẳng nói chắc được gì đâu", Lâm Hàn nói.

Vương Tam gật đầu, đáp: "Yên tâm đi, bỏ sức thì không thành vấn đề, chỉ cần cậu không bảo chúng tôi đi chịu chết thôi. Cho hỏi, đến lúc đó, cụ thể thì chúng tôi nên làm gì?"

"Cụ thể là làm cái gì thì đợi tôi vạch kế hoạch xong sẽ báo cho các người biết. Các người cứ ở đây nghỉ ngơi trước đi, có gì tôi sẽ báo cho anh sau", Lâm Hàn nói xong bèn rời khỏi phòng.

Thấy Lâm Hàn rời đi, đám cao thủ kia lập tức không nhịn được, vội vàng ùa lên hỏi.

"Tam Ca, anh ngớ ngẩn à, tại sao lại đồng ý tên kia đi đối phó với quý tộc chứ?"

"Đúng vậy, chỉ dựa vào mấy người họ mà muốn đối đầu với cái loại cấp bậc như quý tộc ư? Còn là liên minh hai quý tộc lớn nữa chứ!"

"Tam Ca, chúng tôi vẫn luôn tin tưởng anh, nhưng lần này anh không giải thích rõ thì các anh em thật sự không muốn đi chịu chết với anh đâu!"

Vương Tam nghe vậy, cau mày nghiêm túc nói: "Đủ rồi, mọi người đừng nói nữa. Tôi hỏi các cậu, nếu không đồng ý thì kết quả cuối cùng đang chờ chúng ta và nhà họ Vương là gì? Có phải là dù không bị diệt vong cũng sẽ tổn thất nghiêm trọng?"

Đám cao thủ kia nhìn nhau không nói gì, đúng vậy, nếu họ không đồng ý với Lâm Hàn, thì bất kể đám người Lâm Hàn có thành công hay không thì điều chờ đợi nhà họ Vương họ cũng chẳng phải là kết quả tốt lành gì.

Có điều, theo lý thì là thế, nhưng bảo bọn họ đi đối phó quý tộc, thật sự rất nguy hiểm y như đi vuốt râu cọp vậy.

Vương Tam nói tiếp: "Được rồi, lại nói nữa, lúc Lâm Hàn kia mới đến, có ai trong chúng ta coi trọng cậu ta không? Có ai không cảm thấy sẽ giết chết cậu ta một cách dễ dàng? Nếu không phải tôi ngăn cản thì e rằng chẳng ai cẩn thận theo tôi đi ám sát. Dù chúng ta cũng đã cẩn thận đến nỗi cảm thấy chắc chắn sẽ thành công mà không bị phát hiện, kết quả thì sao? Chẳng phải bị đối phương đoán được à, sức mạnh của họ còn vượt ngoài sức tưởng tượng của chúng ta, thậm chí đừng nói là ám sát, ngay cả một người cũng không chạy thoát được!"

Đám cao thủ kia nghe vậy, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Đúng như lời Vương Tam nói, trên đường đến đây, chẳng ai trong số họ coi trọng Lâm Hàn, thậm chí còn cảm thấy xuất động nhiều cao thủ như vậy là không cần thiết.

Nhưng kết quả lại tát cho họ vài cái bạt tai, bọn họ đã quá xem nhẹ anh, thực lực thật sự của Lâm Hàn quá mức kinh khủng.

Có điều, những điều này vẫn chưa đủ để khiến bọn họ đi đối phó liên minh hai quý tộc lớn với Lâm Hàn. Bọn họ vẫn nhìn Vương Tâm với vẻ khó hiểu.

Vương Tam nói tiếp: "Mọi người nghĩ kỹ lại sẽ hiểu, đầu tiên, nếu chúng ta không gia nhập, điều chờ đợi nhà họ Vương sẽ là diệt vong. Còn nếu gia nhập, tuy rất nguy hiểm, nhưng vẫn có một chút cơ hội, ít nhất chúng ta có thể nắm lấy cơ hội đó mà không phải ngồi đây chờ chết!"

Những cao thủ kia nghe vậy đồng ý gật đầu, quả là như thế, tự mình nắm lấy cơ hội đương nhiên tốt hơn so với ngồi chờ chết.

Vương Tam lại bổ sung thêm: "Còn Lâm Hàn, mọi người cảm thấy cậu ta không đối phó được quý tộc là cậu ta không đối phó được sao? Chúng ta đều thấy đó, lúc trước ai trong số chúng ta mà không xem nhẹ cậu ta, nhưng giờ, chúng ta dám khẳng định mình còn xem thường cậu ta nữa không? Nếu Lâm Hàn dám đi đối phó quý tộc, cho thấy cậu ta đã có tính toán và có một cơ hội nhất định nào đó. Tôi cảm thấy chúng ta hoàn toàn có thể thử một lần!"

Lúc này, đám cao thủ kia mới vỡ lẽ ra, hình như đúng là rất có lý, bọn họ sợ chết không dám đối dầu với quý tộc, lẽ nào Lâm Hàn không sợ sao? Rõ ràng cậu ta đã nắm chắc một phần thắng nào đó rồi.

Mà phía bên Lâm Hàn, vì Ngô Xuyên và Tiểu Đông còn chưa trở về, nên anh dứt khoát đi nghỉ ngơi, rồi bảo người trong ca trực báo cho anh khi hai người đó quay lại.

Mãi cho đến sáng sớm hôm sau, Tiểu Đông mới trở về khách sạn, Lâm Hàn bị người đứng gác gọi dậy.

"Cậu Lâm, đám anh Đông đã về rồi ạ", người của Tôn Hàn Các báo.

Lâm Hàn gật đầu, rồi đi đến phòng khách. Lúc này, đám Tiểu Đông đang ăn, bọn họ cả đêm không ngủ, bụng còn đói meo.

"Cậu Lâm", Tiểu Đông thấy Lâm Hàn thì vội vàng đứng lên chào.

Lâm Hàn xua tay, nói: "Không sao, khách sáo với tôi gì nữa chứ? Ngồi xuống ăn tiếp đi, chắc cả đêm cũng mệt lắm rồi nhỉ? Vừa ăn vừa nói là được".

Tiểu Đông gật đầu, anh ta đi theo Lâm Hàn lâu rồi nên biết tính anh, không cần phải chú ý mới cái việc nhỏ đó. Anh ta ngồi xuống, tiếp tục ăn.

Lâm Hàn hỏi: "Sao, có thuận lợi không?"

"Rất thuận lợi, không ai trong nhà họ Chu phát hiện chúng tôi hết, chúng tôi cũng không xảy ra xung đột với họ. Nhưng lại chẳng điều tra được tin tức nào có ích, ngoài việc toàn bộ các cao thủ của nhà họ đều đi ra ngoài, thì những chuyện khác hết thảy vẫn bình thường", Tiểu Đông đáp.

Lâm Hàn nghe vậy cũng không bất ngờ, lần này, nhà họ Chu và Khương hành động rất bí mật, muốn điều tra được tin gì có ích từ họ trong thời gian ngắn là rất khó, có lẽ bên Ngô Xuyên cũng chẳng khác là bao.

Nơi dễ điều tra nhất chính là quặng mỏ của nhà họ Tiêu, mà nơi đó, Lâm Hàn đã điều tra và cũng thu được rất nhiều tin tức có ích.

Bấy giờ, Tiểu Đông lại nói: "Cậu Lâm, lần này tôi đi tuy không điều tra được nhiều và nó cũng chẳng có ích mấy, nhưng có một tin, chắc chắn giúp ích cho chúng ta".

"Ồ? Tin gì? Nói nghe thử xem", Lâm Hàn kinh ngạc hỏi.

Tiểu Đông nuốt đồ ăn xuống, lại uống một miếng nước mới vội vàng mở miệng: "Ngay tối qua, tôi phát hiện một chiếc xe bí ẩn chạy vào nhà họ Chu, mãi đến nửa đêm mới rời khỏi, đó cũng là nguyên nhân mà tôi về trễ. Rồi sau đó, chúng tôi theo dõi chiếc xe kia, kết quả phát hiện..."
Chương 568: Thu hoạch

“Kết quả phát hiện, hoá ra những người đó là người của bộ phận thanh tra thành phố Thiên Kinh. Chúng tôi nghe lén phát hiện chiều mai họ sẽ kiểm tra nhà họ Tiêu, hơn nữa còn lợi dụng thân phận nghề nghiệp cố ý nhắm vào nhà họ Tiêu, cuối cùng chuyển mỏ quặng của nhà họ Tiêu cho nhà họ Chu và nhà họ Khương”, Tiểu Đông nói.

Sắc mặt Lâm Hàn lập tức trở nên khó coi.

Nói như vậy, thời gian thật sự quá gấp rút, chỉ còn hơn một ngày nữa.

Mà cho tới bây giờ, Lâm Hàn vẫn chưa điều tra ra, lại càng không nói đến điều động người, tới nhà họ Tiêu nói chuyện và hành động cũng cần có thời gian. Chỉ còn hơn một ngày là không đủ!

Không ngờ nhà họ Chu và nhà họ Khương còn có mối quan hệ này, nếu có quan hệ của nhà họ Lâm, Lâm Hàn có thể liên lạc gọi người, đồng thời điều tra kỹ lưỡng bộ phận thanh tra đã thông đồng với nhà họ Khương và nhà họ Chu.

Nhưng bây giờ vì không thể sử dụng quan hệ của nhà họ Lâm, cho dù Lâm Hàn biết đối phương lạm dụng chức quyền, cấu kết với người khác cũng không thể báo cáo họ trong thời gian ngắn, để họ chịu trừng phạt nên có.

“Cậu Lâm, tôi đã liệt kê tất cả những tin tức khác ở đây. Ngoài ra người của bộ phận thanh tra mà tôi vừa nhắc tới, tôi cũng đã để video nghe lén và tài liệu liên quan đến những người đó trong này rồi”, Tiểu Đông nói rồi lấy hai tập tài liệu ra đưa cho Lâm Hàn.

Lâm Hàn mở ra xem qua, thông tin khác thật ra không giúp ích được gì cho cuộc hành động lần này, đều là tin không quan trọng.

Anh lại nhìn đến thông tin của những người trong bộ phận thanh tra. Lâm Hàn gật đầu, khá toàn diện, chỉ là bây giờ anh không có đường dây nào nên chỉ có thể nghĩ cách khác.

“Tôi biết rồi, các anh nghỉ ngơi một chút đi, chờ Ngô Xuyên về”, Lâm Hàn lên tiếng.

Tiểu Đông gật đầu không nói gì nữa, sau đó đi ăn cùng mấy người anh ta dẫn về từ Tôn Hàn Các, sau đó lập tức đi nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi xong mới có thể lực thực hiện nhiệm vụ.

Còn Lâm Hàn vừa về phòng mình chưa được bao lâu thì Trương Thiên Sơn gọi tới.

“Sao rồi anh?”, Lâm Hàn vội hỏi.

Có vẻ tâm trạng Trương Thiên Sơn không được tốt lắm: “Lâm Hàn, bên anh không thuận lợi, mối quan hệ của anh ở Thiên Kinh thật sự quá ít nên không tra được thông tin gì hữu ích. Chú không biết đâu, thành phố Thiên Kinh cực kỳ phức tạp, mối quan hệ rất lộn xộn, nước quá sâu, trước đây anh chưa nhúng tay vào bao giờ”.

Lâm Hàn nghe vậy thì gật đầu, cũng không có gì ngạc nhiên. Dù sao Trương Thiên Sơn cũng ở vùng Bắc Đông, khó mà giúp được Lâm Hàn ở thành phố Thiên Kinh, điều này có thể hiểu được. Khi ấy Lâm Hàn nhờ Trương Thiên Sơn điều tra thông tin giúp mình chẳng qua là để có thêm đường dây, khả năng nhiều hơn một chút, thật ra anh cũng không ôm quá nhiều hy vọng với Trương Thiên Sơn.

“Không sao đâu, em hiểu mà. À đúng rồi, em vừa điều tra được một tin khá quan trọng, nhưng hiện tại em không có đường dây nào, muốn hỏi xem bên anh có cách nào giải quyết hay có gợi ý nào không?”, Lâm Hàn lại nói.

Sau đó Lâm Hàn kể lại chuyện Tiểu Đông điều tra được người của bộ phận thanh tra lợi dụng chức quyền, thông đồng với nhà họ Chu và nhà họ Khương cho Trương Thiên Sơn nghe.

Trương Thiên Sơn im lặng rồi sau đó bảo: “Những chuyện này đều là chuyện bình thường, có thể tưởng tượng được. Nhưng bên chú có thể điều tra ra thông tin chi tiết đã là rất tốt rồi, nhưng cũng phải có người của bộ phận cấp trên mới có thể sử dụng thông tin này rồi điều tra đám người đó, nếu không thật sự không còn cách nào. Mà bên anh cũng không quen biết ai, không có đường dây nào”.

Lâm Hàn hơi thất vọng khi nghe điều này. Đương nhiên anh cũng hiểu, quan chức đều bảo vệ cho nhau, muốn dựa vào mình anh báo cáo họ gần như là điều không thể. Cho dù thực sự thành công cũng cần rất nhiều thời gian, trong thời gian ngắn chắc chắn không điều tra được những người của bộ phận thanh tra. Như vậy cũng không còn ý nghĩa gì, không cứu được nhà họ Tiêu, cũng không thể nhân cơ hội này đối phó với nhà họ Khương.

Trương Thiên Sơn ở đầu dây bên kia hơi áy náy, hai người đã xưng anh gọi em, nhưng Lâm Hàn gặp rắc rối, ông ta lại không giúp được gì.

Nghĩ đến một chuyện, Trương Thiên Sơn lập tức nói: “Đúng rồi Lâm Hàn, anh không giúp chú ở phương diện khác được, nhưng nếu chú thiếu người thì anh giúp được. Sáng nay anh đã điều tất cả cao thủ cấp dưới đến Thiên Kinh rồi, dự kiến tối nay sẽ tới nơi. Những người này thân thủ rất tốt, họ sẽ nghe chú chỉ huy!”

Lâm Hàn cảm thấy khá cảm kích, anh với Trương Thiên Sơn mới quen nhau trong thời gian ngắn, không ngờ Trương Thiên Sơn lại sẵn sàng huy động một lượng lớn cao thủ tới giúp đỡ.

“Anh Trương, em thật sự không biết phải nói gì…”, Lâm Hàn cảm động.

Trương Thiên Sơn nói ngay: “Nói mấy lời này làm gì, chúng ta đã xưng anh gọi em rồi, giúp đỡ lẫn nhau không phải là điều nên làm sao? Nhưng trong lòng anh vẫn thấy áy náy, chú gặp phải rắc rối này mà anh lại không giúp được gì nhiều, chỉ có thể điều động một số cao thủ đến cho chú, không giúp được gì khác”.

Lâm Hàn và Trương Thiên Sơn lại trò chuyện thêm đôi câu rồi cúp máy.

Cho đến giờ, thật ra Lâm Hàn cũng đã đủ nhân lực.

Mặc dù không nhiều người nhưng đều là cao thủ bậc nhất, có Ngô Xuyên và người của Tôn Hàn Các, vừa rồi anh còn thu nhận cao thủ của nhà họ Vương, đến tối còn có lượng lớn cao thủ Trương Thiên Sơn dẫn tới.

Đến lúc hành động chắc chắn còn có cao thủ của nhà họ Tiêu, có thể không đủ để đối phó với hai quý tộc lớn, nhưng lực lượng tấn công và phòng ngự thì chắc chắn đủ.

Nhưng bây giờ điều thiếu nhất chính là thời gian và cách để đối phó với nhà họ Khương. Điều Lâm Hàn muốn không chỉ là giúp nhà họ Tiêu vượt qua khó khăn lần này, anh còn phải tìm cách đối phó với nhà họ Khương, ít nhất có thể khiến nhà họ Khương mất một lượng máu lớn, đến khi đó anh mới có thể đòi lại 100 tỷ tệ và thắng cược.

Nhưng bây giờ Lâm Hàn chưa có cách gì, chỉ có thể chờ tin tức.

Mãi đến trưa Ngô Xuyên mới đưa người về khách sạn. Một nhóm người đều hơi chật vật, nhưng không bị thương nhiều.

“Có chuyện gì vậy?”, nhìn thấy đoàn người Ngô Xuyên hơi chật vật Lâm Hàn vội hỏi.

Vẻ mặt Nhan Thành hơi xấu hổ: “Cậu Lâm, không liên quan đến họ, là vấn đề của tôi. Tôi thiếu kinh nghiệm nên khi hành động bị phát hiện, họ giúp tôi nên mới chật vật thế này”.

Ngô Xuyên nhanh chóng nói: “Anh Hàn, tôi cũng sai, là do tôi không đủ cẩn thận. Tôi là người chỉ huy, xảy ra chuyện nên trách tôi”.

Lâm Hàn xua tay, anh không muốn nghe họ bao che cho nhau nữa, anh nói thẳng: “Đừng nhận lỗi thay nhau nữa, đã xảy ra chuyện gì, lập tức báo cho tôi”.

Ngô Xuyên gật đầu: “Khi hành động không chú ý nên bị phát hiện, may mà tất cả các cao thủ của đối phương đều đã được phái đi ra ngoài, cao thủ trong nhà tổ không nhiều, vậy nên chúng tôi có thể an toàn rút lui”.

Lâm Hàn gật đầu, bây giờ cũng không phải lúc quan tâm những điều này, anh hỏi: “Vậy có điều tra ra thông tin hữu ích nào không?”

“Có, lần này có thu hoạch lớn!”
Chương 569: Bước ngoặt

Nhắc đến thông tin điều tra được, vẻ mặt Ngô Xuyên trở nên hưng phấn, có vẻ thu hoạch được rất lớn.

Lâm Hàn nghe vậy hơi ngạc nhiên, bắt đầu lắng tai nghe.

“Lần này lúc mới đầu chúng tôi lẻn vào nhà họ Khương, lẻn vào rất lâu cũng không tra được thông tin hữu ích gì. Nhưng sau đó chúng tôi lại phát hiện ra một phòng họp bí mật trong trụ sở chính nhà họ Khương. Chúng tôi tìm được một cơ hội để lẻn vào trong, phát hiện rất nhiều thứ liên quan đến hoạt động lần này!”, Ngô Xuyên kích động nói.

Lâm Hàn nghe thế thì hiểu ra, chắc đó là phòng họp bí mật của trụ sở chính nhà họ Khương, địa điểm họp của nhà họ Khương và nhà họ Chu chính là ở căn phòng dưới hầm đó.

Nhưng nhà họ Khương cũng cần thảo luận, vì thế đã xây một phòng họp bí mật để bàn chuyện này.

Phòng họp bí mật nhất định phải cực kỳ bí mật, đừng nói là người ngoài, ngoại trừ những người cấp cao nhất trong nhà họ Khương thì không ai được vào.

Thậm chí họ còn không biết đến sự tồn tại của phòng họp bí mật này!

Mà người nhà họ Khương cũng luôn rất kín đáo, không để lộ thông tin gì ra ngoài.

Nhưng bây giờ sau khi đã chính thức bắt đầu hành động, có vẻ vì hành động mà người nhà họ Khương hơi hoảng loạn, điều này mới tạo cơ hội cho nhóm người Ngô Xuyên lẻn vào.

Lúc này Ngô Xuyên lại lên tiếng: “Anh Hàn, anh biết không? Ở đó có tất cả danh sách lộ trình hành động, phân bố nhân sự, có danh sách này chắc chắn sẽ thuận lợi hơn nhiều!”

“Lộ trình hành động và phân bố nhân sự của nhà họ Khương?”, Lâm Hàn hơi bất ngờ.

Có thông tin này nhóm Lâm Hàn hành động cũng thuận tiện hơn nhiều.

Nếu là trước đây, Lâm Hàn không chắc có thể thực hiện được kế hoạch hay không, liệu lần này có thể đối phó được nhà họ Khương hay không.

Nhưng bây giờ có những thông tin này, Lâm Hàn chắc chắn mình có thể đối phó được.

Nhưng ngay sau đó, mặt Lâm Hàn lại lập tức tối sầm.

“Sao thế anh Hàn? Chúng ta vẫn chưa thể đối phó với nhà họ Khương à? Những thông tin này vẫn chưa đủ sao?”, Ngô Xuyên thấy thế thì vội hỏi.

Lâm Hàn lắc đầu: “Không liên quan đến anh, thông tin đã đủ rồi, nhưng trước đây chúng ta đã biết được từ nhà họ Chu rằng họ đã cấu kết với bộ phận thanh tra ở thành phố Thiên Kinh. Chiều mai họ sẽ điều tra nhà họ Tiêu, đến lúc đó họ sẽ ép nhà họ Tiêu chịu một khoản bồi thường khổng lồ, đồng thời khiến các thành viên chủ chốt của nhà họ Tiêu ngồi tù một thời gian, còn chuyển mỏ than cho nhà họ Chu và nhà họ Khương”.

“Nếu vậy”, Lâm Hàn nói tiếp: “Lần hành động này của nhà họ Chu và nhà họ Khương sẽ kết thúc. Mặc dù chúng ta biết rõ hành động cụ thể và phân bố nhân sự của họ, chúng ta cũng có đủ lực lượng để đối phó với họ, nhưng không có thời gian”.

Mấy người Ngô Xuyên nghe thấy điều này vẻ mặt cũng không tốt lắm, vấn đề này thực sự rất khó nhằn.

Biết rõ kế hoạch của đối phương, biết phân bố nhân sự của đối phương, thậm chí phe mình cũng hoàn toàn đủ lực lượng để chiến đấu, chỉ là không đủ thời gian.

Lâm Hàn tỉ mỉ xem xét kế hoạch hành động của nhà họ Khương mà Ngô Xuyên đưa, sau đó anh nói: “Quá gấp rút, thời gian quá ngắn, bây giờ chúng ta vẫn chưa đủ lực lượng, nhất định phải đợi người của Trương Thiên Sơn đến mới có thể hành động. Tối nay họ mới đến, chỉ còn hơn nửa ngày không thể đủ”.

Tiểu Đông ở bên cạnh gật đầu: “Nếu có thêm dù chỉ một ngày thì chúng ta cũng đủ thời gian, nhưng lại không có cách kéo dài thời gian”.

Sắc mặt mấy người Ngô Xuyên cũng hơi ảm đạm, thật sự quá khó chịu, giống như có sức mạnh mà lại đấm vào một cục bông, không có đất dụng võ.

Lâm Hàn cũng đau đầu, nếu bây giờ có thể sử dụng quan hệ của nhà họ Lâm thì những chuyện này không thành vấn đề.

Nhưng bây giờ Lâm Hàn đang cược với Dương Tiêu, hoàn toàn không thể sử dụng những mối quan hệ này.

Những vấn đề trên đều không thành vấn đề, nhưng làm sao để đối phó với đoàn thanh tra của thành phố Thiên Kinh? Có thể thông qua báo cáo thông thường nhưng cũng phải làm theo thủ tục, mất rất nhiều thời gian.

Sau bao khó khăn, cuối cùng họ cũng đã kiểm tra kỹ lưỡng bộ phận thanh tra của thành phố Thiên Kinh. Cơm canh đều đã nguội, nhà họ Tiêu đã chịu tổn thất rất lớn, cuộc cá cược của Lâm Hàn cũng thất bại.

Mấy người Lâm Hàn bất đắc dĩ, chỉ có thể nghĩ ra nhiều cách khác nhau nhưng chẳng thể thi hành.

Đến tối nhóm người Lâm Hàn cũng vẫn chưa nghĩ ra được phương pháp hữu ích nào.

Khi Lâm Hàn đang sứt đầu mẻ trán thì điện thoại anh đổ chuông, là Lý Minh gọi đến.

“Có chuyện gì không?”, Lâm Hàn hơi mất kiên nhẫn nói. Nếu bên này không có kế hoạch đối phó với nhà họ Khương, không thể hoàn thành hợp đồng cá cược, Lâm Hàn sẽ mất tư cách trở thành người thừa kế của nhà họ Lâm. Mà ba công ty dưới tay anh cũng sẽ bị Khương Thư Nhai huỷ hoại.

Nói cách khác, việc phát triển livestream Sa Ngư không hề có ý nghĩa, dù có phát triển thế nào nếu Lâm Hàn không thành công thì bên phía họ cũng sẽ bị huỷ diệt.

Dường như tâm trạng Lý Minh có vẻ rất tốt, anh ta nói: “Cậu Lâm, việc hợp tác của ba công ty chúng tôi với quỹ đầu tư Nhân Phàm đã bắt đầu. Hiện tại chúng tôi đã nhận được một nửa số tiền đầu tư, mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp. Ngoài quỹ đầu tư ra, bên phía Nhân Phàm còn giúp chúng tôi trong rất nhiều phía cạnh khác, bao gồm cả những người trong bộ phận thanh tra của Hoa Hạ. Vì lần trước ba công ty chúng tôi bị phong toả, có vẻ đã bị trúng mục tiêu, quỹ đầu tư Nhân Phàm đã giới thiệu người của thanh tra quốc gia cho chúng tôi, nếu có ai lạm dụng chức quyền nữa thì chúng tôi có thể tìm họ nhờ giúp đỡ”.

Lâm Hàn vốn không chú ý lắng nghe lắm, nhưng nghe thấy đoàn thanh tra quốc gia anh lập tức có tinh thần.

Những người bên này là người của tổ thanh tra thành phố Thiên Kinh, thuộc thành phố Thiên Kinh, còn tổ thanh tra quốc gia thuộc cấp quốc gia, là cấp trên của đoàn thanh tra Thiên Kinh. Nếu có thể liên lạc với đội thanh tra quốc gia thì có thể dễ dàng điều tra đội thanh tra thành phố đúng không? Dù sao bây giờ bọn họ cũng đang lạm dụng chức quyền.

“Chờ đã Lý Minh, anh vừa nói những người đó là người của đoàn thanh tra quốc gia đúng không?”, Lâm Hàn nhanh chóng hỏi lại.

“Đúng thế, có chuyện gì vậy?”, Lý Minh không hiểu chuyện gì xảy ra.

“Được rồi, Lý Minh, anh mau đưa cho tôi cách liên lạc với đoàn thanh tra quốc gia, thông tin này rất hữu ích cho tôi. Lần này thực sự may nhờ có anh, những việc còn lại chờ tôi giải quyết xong chuyện này rồi nói”, Lâm Hàn kích động nói, cả người lập tức có tinh thần.

Lý Minh không hiểu chuyện gì xảy ra lắm, nhưng nghe Lâm Hàn nói thông tin này rất hữu ích với Lâm Hàn bèn vội vàng gửi thông tin liên lạc và một số thông tin của đội thanh tra quốc gia cho Lâm Hàn.

“Cậu Lâm, những người này trước giờ luôn rất công bằng, nghiêm túc”, Lý Minh nói.

“Tôi biết rồi”, Lâm Hàn nhận được tin nhắn, xác định qua rồi nhanh chóng cúp điện thoại.

Nhóm người Ngô Xuyên thấy Lâm Hàn kích động như vậy lập tức hiểu có chuyện tốt đã xảy ra, chuyện này có thể nói là một bước ngoặt, họ vội vàng tập trung lại.

Lâm Hàn cúp máy rồi nhìn mấy người Ngô Xuyên và Tiểu Đông, ai cũng đang nhìn anh với vẻ mong chờ, anh nói: “Có cách rồi!”
Chương 570: Cuối cùng cũng có cách

“Thật không?”

Mấy người Ngô Xuyên mừng rỡ.

Lâm Hàn gật đầu: “Chúng ta đã đủ thực lực đối phó, chỉ là thiếu thời gian, nhưng bây giờ chúng ta đã có thêm mối quan hệ mới, chắc chắn có thể kéo dài thời gian của đoàn thanh tra Thiên Kinh!”

“Tốt quá rồi”, mấy người Ngô Xuyên rất phấn khích, cuối cùng cũng có cách đối phó với nhóm người nhà họ Khương.

Lần này đi, dù Lâm Hàn không thể hiện sự lo lắng ra, nhưng nhóm Ngô Xuyên đi theo anh đã lâu, cũng hiểu anh nên có thể cảm nhận được.

Họ vẫn luôn muốn giúp Lâm Hàn, nhưng không có cách nào, chuyện này không thể cứ xông lên là có thể giải quyết, họ có thể lực nhưng lại không làm gì được.

Bây giờ tốt rồi, cuối cùng cũng có cách!

Lúc này Lâm Hàn cũng có chút kích động, trong lòng đã có kế hoạch nhưng trước mắt vẫn cần liên lạc với đội thanh tra của Hoa Hạ trước, để đảm bảo có thể đối phó với đoàn thanh tra Thiên Kinh rồi tính tiếp.

“Mọi người yên lặng, để tôi gọi điện đã”, Lâm Hàn nói.

Nghe Lâm Hàn nói thế, nhóm người Ngô Xuyên lập tức im lặng, không làm phiền Lâm Hàn.

Lâm Hàn gọi vào số điện thoại mà Lý Minh đưa.

“Xin chào”, đầu bên kia truyền tới một giọng nam trung niên.

Lâm Hàn vội nói: “Chào ông, xin hỏi ông là ông Cát của đội thanh tra Hoa Hạ phải không ạ?”

“Đúng thế, cậu là…”

Sau đó Lâm Hàn bắt đầu trò chuyện với ông Cát của đội thanh tra Hoa Hạ.

Sau khi biết Lâm Hàn là người do Lý Minh giới thiệu, thái độ của ông Cát không tốt lắm, ông ta tưởng Lâm Hàn muốn tìm mình để dựa vào quan hệ, ông ta nhận được nhiều cuộc điện thoại thế này rồi.

Mà Lâm Hàn cũng không phải định tìm ông ta giúp đỡ, chỉ muốn báo cáo chút chuyện thôi, vì thế anh nói thẳng sự việc.

“Cậu chắc chắn chỉ là báo cáo, là đội thanh tra Thiên Kinh thật sự có vấn đề chứ không phải cậu muốn lôi kéo quan hệ?”, ông Cát hỏi.

“Đúng thế”.

Ngay sau đó Lâm Hàn nói những tin mình có được cho ông Cát.

Sau khi biết Lâm Hàn thực sự chỉ gọi để báo cáo, thái độ của ông Cát với anh tốt hơn nhiều.

Lâm Hàn lại nói chuyện đoàn thanh tra Thiên Kinh lạm dụng chức quyền cho ông ta.

“Tôi hiểu rồi, cậu yên tâm, tôi sẽ đình chỉ việc điều tra của họ với nhà họ Tiêu, cũng sẽ tiến hành điều tra toàn diện về đội thanh tra Thiên Kinh. Còn chuyện của nhà họ Tiêu, tổ thanh tra Hoa Hạ chúng tôi sẽ phái người đến kiểm tra vào chiều ngày kia, chuyện công giải quyết công bằng, chính trực”, cuối cùng ông Cát nói.

Lâm Hàn nghe vậy thì cảm ơn ông Cát, sau đó kết thúc cuộc gọi.

Cuối cùng lòng Lâm Hàn cũng thấy nhẹ nhõm, như vậy anh sẽ có thêm một ngày nữa để thực hiện kế hoạch của mình, có thể giúp mình đồng thời cũng giúp được nhà họ Tiêu.

Hơn nữa lần này đoàn thanh tra quốc gia sẽ xuống điều tra kỹ càng, đến lúc đó nhà họ Tiêu sẽ không bị vu oan, đương nhiên nhà họ Chu và nhà họ Khương cũng sẽ tổn thất nặng nề.

Đến lúc đó, đương nhiên Lâm Hàn cũng sẽ có cơ hội đòi lại 100 tỷ tệ và đối phó với nhà họ Khương.

“Được rồi, đừng kích động, mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai các anh sẽ mệt đấy. Sáng mai theo tôi đến nhà họ Tiêu nói chuyện, sau đó kế hoạch chính thức bắt đầu”, Lâm Hàn nói với Ngô Xuyên và những người còn lại.

“Vâng!”, tâm trạng mấy người Ngô Xuyên đều rất tốt, vội vàng đi nghỉ ngơi.

Còn Vương Tam, vì Lâm Hàn không có ý tránh mặt bọn họ nên họ cũng đã nghe thấy hết nội dung cuộc điện thoại vừa rồi.

“Anh Tam, có thật không vậy? Họ thật sự có cách đối phó với hai quý tộc lớn là nhà họ Chu và nhà họ Khương sao?”

“Đúng thế, họ là quý tộc đó, là gia tộc có thể ảnh hưởng đến vận mệnh đất nước, lại còn liên minh giữa hai quý tộc và thế gia lớn nữa”.

“Mà chúng ta mưu đồ bí mật lâu như vậy cũng không nghe thấy tin tức gì, hiển nhiên kế hoạch cực kỳ tỉ mỉ!”

Vương Tam cáu kỉnh trừng mắt nhìn bọn họ rồi nói: “Không nhìn thấy Lâm Hàn có thể liên lạc được với người của đội thanh tra Hoa Hạ sao? Tao thấy lần này Lâm Hàn có cách thật đấy, chúng ta kiếm được món tiền lớn rồi, nếu đứa nào còn dám nói lung tung, đắc tội Lâm Hàn thì đừng trách tao xử lý bằng gia pháp!”

Đột nhiên các cao thủ nhà họ Vương có chút nghi ngờ, vẫn không tin Lâm Hàn thật sự có thể dẫn dắt mình đối phó với nhà họ Khương và nhà họ Chu khi hai quý tộc lớn đã bắt tay, nhưng tất cả đều ngậm miệng.

Mà lúc này trong lòng Vương Tam đang nghĩ đến trước đây nhóm mình còn định ám sát Lâm Hàn, đúng là nực cười.

Chưa kể họ không phải là đối thủ của Lâm Hàn, mà thật sự may mắn ám sát thành công, e rằng đối với họ mà nói cũng là đại nạn.

Như tình huống này, dù họ là cao thủ của nhà họ Vương thì thế nào? Chẳng phải nhà họ Vương vẫn không tránh được sự thật trở thành thế gia phụ thuộc nhà họ Khương, bị nhà họ Khương hút máu đó sao?

Nhưng bây giờ vì có Lâm Hàn nên mọi thứ đã khác, mặc dù đối đầu với hai quý tộc vô cùng nguy hiểm, nhưng Vương Tam cực kỳ tin nhóm Lâm Hàn, cảm thấy đây là cơ hội thay đổi vận mệnh của họ.

Mãi đến tận khuya, các cao thủ Trương Thiên Sơn phái tới mới đến khách sạn.

Tổng cộng có hơn bốn mươi người, mặc dù Lâm Hàn không biết rõ thân thủ của họ nhưng Trương Thiên Sơn dám cử đến thì chắc chắn sẽ không kém.

Mặc dù có thể không bằng người của Tôn Hàn Các, nhưng so với đám cao thủ của nhà họ Vương chắc chắn lợi hại hơn nhiều.

Lại thêm rất nhiều người, sức chiến đấu càng lớn, điều này khiến Lâm Hàn càng thêm chắc chắn.

“Cậu Lâm, đại bàng núi của chúng tôi nói chúng tôi đến đây sẽ nghe theo lời cậu. Dù cậu bảo chúng tôi chết thì chúng tôi cũng không chút do dự xông lên phía trước, vậy nên cậu cứ yên tâm ra lệnh cho chúng tôi đi!”, người dẫn đầu nói.

Lâm Hàn nghe vậy thì vội bảo: “Anh nói gì vậy? Anh Trương phái nhiều cao thủ đến giúp tôi thế này, tôi biết ơn còn không kịp nữa là, sao tôi lại bảo các anh đi chết được? Các anh yên tâm, cứ làm theo kế hoạch của tôi, chúng ta sẽ không xảy ra thương vong, cùng lắm chỉ bị thương nhẹ thôi”.

Sau đó Lâm Hàn sắp xếp cho những người này ở lại khách sạn, đồng thời thông báo cho họ sáng mai đến nhà họ Tiêu cùng mình.

Chẳng bao lâu nhóm cao thủ Trương Thiên Sơn phái tới đều đã có chỗ ở.

Mà trong lòng Lâm Hàn cũng cực kỳ biết ơn Trương Thiên Sơn, ông ta không hề lừa anh, thật sự cử rất nhiều cao thủ tới.

Nhưng bây giờ dưới tình huống này, Lâm Hàn cũng không thể đến cảm ơn Trương Thiên Sơn, đợi khi nào xong việc anh sẽ tới tận nơi bày tỏ lòng biết ơn.

Sau đó Lâm Hàn cũng đi nghỉ ngơi.

Mà khi mọi người bên phía Lâm Hàn đã đi nghỉ thì nhà tổ bên nhà họ Tiêu lại đèn đuốc sáng trưng, ai nấy đều bận rộn.

“Ông hai, tôi vừa nhận được tin chiều mai người của đội thanh tra Thiên Kinh sẽ tới kiểm tra!”, cao thủ của nhà họ Tiêu đến báo cáo với Tiêu Hoa Bân, giọng nói nghiêm túc.

Tiêu Hoa Bân nghe vậy sắc mặt đột nhiên thay đổi, còn chưa tới một ngày, sao có thể kịp được?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 146-150
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom