• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (3 Viewers)

  • Chương 556-560

Chương 556: Tiêu Nhã đau đầu

Tiêu Nhã khẽ cau mày, thấy hơi đau đầu.

Tiêu Hoa Bân luôn không ưa cô ấy, ngày thường trước mặt bố Tiêu Nhã thì còn tạm hòa hoãn, nhưng hiện tại thì không có ông ấy ở đây.

Bây giờ lại xảy ra chuyện hệ trọng như này, Tiêu Nhã không thể nào bỏ mặc không quan tâm được, nếu cứ để sự tình này diễn ra thì ít nhất nhà họ Tiêu cũng sẽ phải tổn thất nghiêm trọng, có khi trực tiếp diệt vong.

"Chú hai, hiện tại không phải là lúc nên hành động theo cảm tính, trong lúc dầu sôi lửa bỏng này, dù chú không ưa cháu thì cũng nên tạm gác lại đi chứ, nếu cứ không làm gì thì thật sự không còn kịp đâu", Tiêu Nhã khuyên bảo.

Bác Phúc đứng một bên cũng sốt ruột, bác ấy trông Tiêu Nhã từ nhỏ đến lớn, mọi khía cạnh năng lực đương nhiên nắm rõ, nhất là khi cô ấy bắt đầu tiếp nhận công việc của nhà họ Tiêu thì con người càng trở nên chín chắn bình tĩnh hơn. Đây là lần đầu tiên bác Phúc thấy Tiêu Nhã cuống cuồng như vậy, ắt hẳn cục diện trước mắt đang rất bất lợi cho nhà họ Tiêu.

Nhưng mà Tiêu Hoa Bân vẫn không tin, lắc đầu cười nói: "Tiểu Nhã, thật sự cháu quá sốt sắng rồi, cháu xem lại bộ dạng cháu bây giờ đi, chú làm sao yên tâm giao nhà họ Tiêu lại cho cháu đây? Vốn dĩ là con gái thì đã làm người khác chê cười rồi, hiện tại còn không điềm tĩnh được nữa, ở đâu lại có một bà chủ gia tộc với dáng vẻ này hả?"

"Chú hai, lúc này không thích hợp để nói mấy chuyện này, chú có bất mãn gì với cháu thì sau này ngồi lại nói sau được không, chuyện quan trọng trước mắt là phải bảo vệ gia tộc chu toàn chứ?", Tiêu Nhã dằn lại tính tình nói.

Bác Phúc đứng cạnh nhìn không nổi nữa, cũng vội khuyên: "Đúng vậy thưa ông hai, lo cho chuyện chính trước đã, cô chủ cũng chỉ vì nghĩ cho nhà họ Tiêu thôi".

Tiêu Hoa Bân xua tay, mất kiên nhẫn nói: "Đủ rồi, mấy người đừng nói nữa, thật sự nghĩ ông hai nhà họ Tiêu này chỉ biết đánh đấm thôi sao? Không quan tâm gì tới công việc của nhà họ Tiêu à? Tôi nói cho mấy người biết, tôi đã ngầm sắp đặt tai mắt trong nhà họ Khương từ lâu rồi, đến bây giờ cũng không có phát hiện điểm gì kỳ lạ cả, người do tôi đào tạo mấy người cũng biết, đương nhiên vô cùng đắc lực rồi. Tiểu Nhã, cháu vẫn còn non quá, chú không biết cháu nghe từ đâu cái tin vịt kia, nhưng chú khuyên cháu vẫn nên cẩn thận đừng quá tin người!"

Dứt lời, Tiêu Hoa Bân không muốn dây dưa với hai người họ nữa nên đã đi thẳng ra khỏi phòng khách, định về phòng ngủ bù một giấc.

Tiêu Nhã thấy vậy, định bước lên kéo Tiêu Hoa Bân lại khuyên thêm.

Nhưng bác Phúc đứng cạnh liền khoát tay, bày tỏ Tiêu Nhã đừng nói gì thêm nữa, tính tình Tiêu Hoa Bân hai người họ cũng không lạ gì.

"Haiz..."

Tiêu Nhã thở dài chỉ đành phải từ bỏ, tính cách Tiêu Hoa Bân cô ấy rất rõ, ông ta là người cố chấp nhất mà Tiêu Nhã từng gặp, một khi ông ta đã quyết thì dù có là bố của Tiêu Nhã cũng không khuyên được huống chi là cô ấy.

"Cô chủ, nếu ông hai không chịu nghe vậy cô chỉ có thể một mình làm vài bước đề phòng thôi, mặc dù bây giờ người làm chủ là ông hai nhưng nhà họ Tiêu vẫn có vài người nghe lời cô", Bác Phúc khuyên nhủ.

Tiêu Nhã xoa trán, có chút đau đầu, nói: "Tin tôi mang về rất chính xác, không thể bị lừa được, bên ông hai không có tin gì thì chắc chắn đã bị che giấu, dù sao cuộc hợp tác giữa hai nhà họ Chu và Khương cũng vô cùng bí mật, nhất định là không muốn bên chúng ta nhận được chút tin gì rồi".

"Còn về chuyện bây giờ chúng ta tiến hành đề phòng", Tiêu Nhã suy ngẫm rồi nói: "Tôi cũng chỉ biết được hai nhà quý tộc và các thế gia lệ thuộc hợp tác ra tay với nhà họ Tiêu chúng ta, nhưng còn kế hoạch cụ thể là như thế nào thì lại không biết gì cả, vốn dĩ không biết nên đề phòng từ đâu".

Bác Phúc nghe vậy cũng có chút khó xử, không biết nên giúp Tiêu Nhã thế nào đây.

Một nhà họ Tiêu lớn như này, dưới trướng có biết bao nhiêu nhân lực và sản nghiệp cơ chứ, bây giờ làm sao biết nên bắt đầu phòng bị từ đâu đây.

"Thôi được rồi", Tiêu Nhã suy nghĩ rồi nói: "Chúng ta cũng không còn cách gì hay, bác Phúc, bác cứ nhanh đánh tiếng cho tất cả sản nghiệp lớn nhỏ của nhà họ Tiêu chúng ta, bảo họ gần đây nên cẩn thận một chút, vài ba lợi ích nhỏ thì cứ bỏ qua!"

Bác Phúc nghe vậy gật đầu, mặc dù hiện tại bác ấy cũng không nắm chắc được gì, nhưng nếu cô chủ đã nhất quyết bảo hai nhà quý tộc kia đang có âm mưu thì đương nhiên bác Phúc sẽ sẵn lòng hỗ trợ cô chủ.

Dù sao những thứ này cũng chỉ là mối làm ăn nhỏ, so với sự tồn vong của gia tộc họ Tiêu thì chẳng đáng là gì.

"Đúng rồi cô chủ", bác Phúc sắp đi thì chợt nhớ ra gì đó, khựng lại hỏi: "Mỏ than chính của nhà họ Tiêu chúng ta có cần phải đề phòng không? Cơ mà cũng rất khó để phòng bị, dù sao cũng là thi công ở dưới lòng đất, vốn đã có độ khó nhất định rồi, nhân lực lại không đủ, giờ thêm đề phòng thì năng suất mang lại rất thấp".

Tiêu Nhã nghe vậy, biểu cảm có hơi khó xử.

Những sản nghiệp dưới trướng nhà họ Tiêu khác thì có thể, nhưng còn về mỏ than, đó là sản nghiệp chính của nhà họ Tiêu, hơn nữa cũng vì tính đặc thù của ngành khai thác than rất khó để tiến hành đề phòng.

Nếu cưỡng ép mỏ than phải cảnh giác, hiệu suất tất nhiên sẽ giảm mạnh, lợi ích đương nhiên cũng sẽ vơi đi hơn một nửa.

Nó không giống những sản nghiệp kia, những cái kia nhà họ Tiêu vẫn có thể thỏa hiệp buông tha, thế nhưng lợi nhuận của hết thảy sản nghiệp kia gộp lại vẫn thua xa mỏ than.

"Không đúng, hai nhà quý tộc hợp tác chắc chắn sẽ ra tay từ sản nghiệp quan trọng nhất của nhà họ Tiêu. Vì mỏ than rất khó đề phòng, một khi tiến hành phòng bị hiệu suất sẽ rất thấp, lợi nhuận cũng sẽ tổn thất nhiều, vậy đành dứt khoát để mỏ than tạm ngưng, sau đó cố gắng hết sức liên lạc với gia chủ, đợi bố về rồi tính tiếp!", Tiêu Nhã nói.

"Để mỏ than ngừng khai thác sao? Cô chủ, mỏ than này là nguồn thu nhập chính của nhà họ Tiêu chúng ta đấy, lợi nhuận khổng lồ, ngừng một ngày cũng đã tổn thất rất lớn rồi", Bác Phúc lo lắng nói.

"Haiz!", Tiêu Nhã khoát tay nói: "Chuyện này đương nhiên cháu hiểu chứ, nhưng lúc này không phải thời điểm nhạy cảm sao? Bác Phúc, bác thử nghĩ lại xem, khi hai nhà quý tộc kia ra tay với mỏ than đá của chúng ta, đến lúc đó tổn thất của nhà ta lớn hay lợi nhuận vài ngày từ mỏ than lớn hơn? Đừng tham cái nhỏ mà để mất cái lớn, bác nhanh đi thông báo đi!"

Bác Phúc do dự một lúc, sau cùng cân nhắc đến năng lực của Tiêu Nhã trước đây, vẫn chọn tin theo lời Tiêu Nhã, bác ấy thở dài nói: "Cô chủ, tôi biết rồi, vậy tôi đi thông báo đây, để mỏ than của nhà ta tạm ngừng khai thác, những sản nghiệp khác cũng sẽ hạn chế, bỏ qua mấy lợi nhuận nhỏ".

"Nhanh đi đi", Tiêu Nhã nói, nhưng trong lòng vẫn còn đang suy tính lại cho kỹ càng, hai nhà quý tộc kia ngoại trừ có thể ra tay với mỏ than nhà họ Tiêu thì còn có khả năng động vào đâu nữa.

Đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Nhã phải đối mặt với thế tấn công của hai nhà quý tộc lớn, quả thực còn rất thiếu kinh nghiệm. Vả lại cô ấy còn không biết gì về kế hoạch của bọn họ, độ khó đề phòng quả thật quá lớn.

Bác Phúc gật đầu đang định rời đi, nhưng Tiêu Hoa Bân đứng sau đã trộm nghe được hết, lúc này không nhìn nổi nữa trực tiếp bước ra.

"Đứng lại cho tôi!", Tiêu Hoa Bân quát: "Đúng là xằng bậy mà! Những sản nghiệp khác hạn chế còn được đi, để Tiểu Nhã cháu nghịch ngợm cho vui, mỏ than mà cháu cũng dám cho ngừng à? Ngày hôm nay tôi cũng muốn xem xem, tôi không cho phép thì ai dám để mỏ than ngừng khai thác!"
Chương 557: Thất vọng

Trong đại sảnh nhà họ Tiêu.

Nghe được giọng nói của Tiêu Hoa Bân, có không ít người ở nhà chính của họ Tiêu đi ra.

"Ông hai sao thế? Sao lại nổi giận đến vậy".

"Đúng đó ông hai, ông bất mãn chuyện gì thì cứ nói ra chúng ta cùng nhau giải quyết, ông giận thế ảnh hưởng sức khỏe lắm".

"Ơ, sao cô chủ lại về rồi? Không phải bảo đi thư giãn thêm vài ngày sao?"

"Bác Phúc, chuyện gì xảy ra thế? Rốt cuộc thì ai đã làm cho ông hai tức giận vậy?"

"..."

Ban lãnh đạo nhà họ Tiêu ồn ào khó hiểu, chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Lúc này, Tiêu Hoa Bân mới cười nói: "Tôi kể mấy người chuyện này, mấy người cũng đừng cười nhé. Tiêu Nhã vừa về thì nói với tôi hai nhà quý tộc họ Khương, họ Chu và thêm một vài thế gia lệ thuộc đang bắt tay với nhau âm mưu đối phó nhà họ Tiêu chúng ta. Mấy tai mắt của tôi lại không gửi tin gì về, chẳng phát hiện có gì lạ cả, cũng không biết Tiêu Nhã nghe được từ đâu cái tin tức buồn cười thế không biết. Giờ chạy về muốn bắt mỏ than nhà ta tạm ngừng khai thác đó!"

Ban lãnh đạo nhà họ Tiêu vừa nghe lời Tiêu Hoa Bân nói thì bèn cảm thấy không hiểu nổi, hai nhà quý tộc bắt tay đối phó nhà họ Tiêu? Thật hay đùa vậy?

Nhưng khi họ nghe đến đoạn muốn tạm ngừng khai thác mỏ than, thì người nào người nấy liền sốt ruột, mỏ than kia là nguồn thu nhập chính của nhà họ Tiêu đấy, đừng nói là tạm ngừng vài ngày, chỉ ngừng một giờ thôi cũng đã thiệt hại cực lớn rồi!

"Cô chủ, tuyệt đối không được đâu, mỏ than này là sản nghiệp chính của nhà họ Tiêu chúng ta, chỉ cần ngừng vài giờ thì đã tổn thất rất lớn rồi!"

"Đúng thế, phải hơn 10 triệu tệ chứ không thấp!"

"Những sản nghiệp khác còn có thể châm chước ngừng lại, nhưng mỏ than này sao có thể ngừng được chứ?"

"..."

Ngay lập tức, ban lãnh đạo nhà họ Tiêu ồn ào phản đối, sau cùng không có lấy một người đứng về phe Tiêu Nhã.

Tiêu Hoa Bân thấy vậy mới khá hài lòng, đắc ý nhìn Tiêu Nhã, lại khuyên: "Tiểu Nhã à, cháu vẫn còn quá trẻ, nhưng mỏ than này quan trọng thế nào với nhà họ Tiêu chúng ta cháu còn không biết sao? Sao có thể ngừng là ngừng? Những chuyện khác cũng thôi đi, chú nể mặt anh cả kệ cháu tùy ý quậy chút, nhưng còn chuyện liên quan đến mỏ than há có phải chuyện đùa?"

Tiêu Nhã nghe vậy, tức thì trở nên sốt ruột, vội nói: "Chú hai và mấy chú bác chủ quản, cháu đã va chạm và kinh doanh cho nhà họ Tiêu mấy năm rồi, đương nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của mỏ than với nhà họ Tiêu chúng ta. Tạm ngừng kinh doanh vài ngày dĩ nhiên sẽ tổn thất rất nhiều, nhưng mang tổn thất ở mỏ than và tồn vong của nhà họ Tiêu đặt lên bàn cân, thì những lợi nhuận đó có đáng là gì cơ chứ?"

Mấy người quản lý hai mắt nhìn nhau, điều này còn phải hỏi, đương nhiên cả nhà họ Tiêu này quan trọng hơn rồi. Nhưng vấn đề là, họ Tiêu lại là nhà quý tộc đấy, một dõng dõi chân chính có sức ảnh hưởng đến tương lai đất nước, một dòng tộc thế này bộ muốn diệt là diệt sao?

Nhà họ Khương và nhà họ Tiêu xưa nay đều không đội trời chung, vài thập kỷ qua nhà họ Khương luôn muốn diệt trừ nhà họ Tiêu, nhưng bọn họ làm được chuyện gì lớn lao sao? Không có! Bởi vì nhà họ Khương họ cũng rõ, không thể nào diệt nổi! Dốc hết vốn liếng để xóa sổ nhà họ Tiêu chưa đâu vào đâu, mà có khi nhà họ Khương cũng đã bị những nhà quý tộc khác dòm ngó rồi.

"Cô chủ, chúng tôi hiểu ý của cô, nhưng cô nói ra thử xem, rốt cuộc cô đã lấy được tin gì? Có chắc chắn nhà họ Khương và nhà họ Chu thật sự muốn hợp tác đối phó nhà họ Tiêu chúng ta không?"

"Đúng đấy cô chủ, nếu có thể chắc chắn nhà họ Khương đã bắt tay với nhà họ Chu ra tay với nhà chúng ta, đừng nói là tạm ngừng khai thác mỏ than vài ngày, dù cho tạm ngừng một tháng thì chúng tôi cũng sẽ không có ý kiến. Nhưng nếu không chắc, cô bảo làm sao chúng tôi từ bỏ những lợi nhuận kia được? Khoản thu nhập mỗi ngày của mỏ than đều là con số khổng lồ đấy".

Người của nhà họ Tiêu nháo nhào lên tiếng.

Tiêu Nhã nghe xong cũng thấy hơi khó xử, phía cô ấy chỉ nhận được tin nhà họ Khương và nhà họ Chu họp kín chuyện gì đó, dựa vào tính tình nhà họ Khương cộng thêm cách đây không lâu muốn bắt cóc cô ấy, nên Tiêu Nhã mới suy ra mục tiêu của nhà họ Khương và của Chu gia là nhà họ Tiêu mà thôi.

Dù sao thì cũng chỉ là suy đoán của Tiêu Nhã, tuy rằng Tiêu Nhã vẫn tin tưởng vào điều đó. Nhưng như này vẫn chưa đủ để ban lãnh đạo nhà họ Tiêu tin vào ý nghĩ của cô ấy.

Thấy Tiêu Nhã im lặng, Tiêu Hoa Bân liền cười nói: "Cháu thấy chưa Tiểu Nhã, không biết cháu nhận được tin vịt kia từ đâu nữa, mà trên thực tế thì ngay cả cháu cũng không cách nào xác nhận được đúng không? Cháu thật sự cho rằng chú hai cháu chỉ biết đánh đấm thôi à? Chú nói cho cháu biết, tai mắt nhà họ Tiêu chúng ta ở bên nhà họ Khương đến bây giờ cũng không nghe ngóng được tin gì, quá rõ là nhà họ Khương vốn chẳng có hành động gì lớn".

Ban lãnh đạo nghe Tiêu Hoa Bân nói thế bèn đứng về phía ông ta, càng thêm tin vào Tiêu Hoa Bân hơn.

Tiêu Nhã thấy vậy cũng hiểu không thể nhiều lời nữa rồi, bất lực nói: "Tin cháu nhận được quả thật không chắc chắn, nhưng căn cứ vào trực giác của cháu, cháu tin lần này nhà họ Khương và nhà họ Chu nhất định sẽ đối phó với nhà họ Tiêu chúng ta, vì để an toàn, hãy từ bỏ một số lợi ích mà để mỏ than đóng cửa vài ngày được không?"

Ban lãnh đạo nhìn nhau với vẻ do dự, chủ yếu là bọn họ không hề tin nhà họ Khương có thể gây sóng gió gì lớn cho nhà họ Tiêu, quả quyết chuyện này không thể nào xảy ra được.

Phân vân một lúc, đám người ban lãnh đạo rốt cuộc vẫn chọn tin tưởng ông hai nhà họ Tiêu, Tiêu Hoa Bân.

"Cô chủ, thật sự xin lỗi cô, tôi cảm thấy cô còn non kinh nghiệm quá".

"Một người trẻ chỉ biết giữ mình như này làm sao có thể dẫn dắt nhà họ Tiêu chúng ta đây".

"Thật ra, trước mắt nhà họ Tiêu chúng ta không thiếu người có thể quản chặt tài sản trong tay mà là người có thể mang thêm tài lực về".

"..."

Trong tức thì, ban lãnh đạo nhà họ Tiêu lời ra tiếng vào phản đối Tiêu Nhã.

Tiêu Hoa Bân thấy vậy càng thêm đắc ý, ông ta luôn cho rằng Tiêu Nhã không thích hợp đảm đương vị trí bà chủ nhà họ Tiêu, bây giờ những người này cũng đã phản đối, đợi khi ông chủ nhà họ Tiêu về, ông ta sẽ có đủ cớ để khuyên ông chủ hủy bỏ tư cách thừa kế của Tiêu Nhã mà chọn một người khác thay thế vị trí gia chủ nhà họ Tiêu trong tương lai.

Đối diện với lời châm chọc của chú hai mình và cả đám người ban lãnh đạo, trong lòng Tiêu Nhã đột nhiên cảm thấy rét lạnh.

Kể từ mấy năm trước, Tiêu Nhã đã bắt đầu tiếp quản công việc làm ăn của nhà họ Tiêu và luôn tận tâm tận lực mang về biết bao nhiêu lợi ích cho nhà họ Tiêu. Mà cũng bởi vì cái nhà này cô ấy đã mất rất nhiều thứ, thậm chí mới vài hôm trước thôi, Tiêu Nhã đã từ bỏ cả người đàn ông hiếm có làm cô ấy xem trọng, buông bỏ hạnh phúc cả đời mình.

Nhưng tất cả những nỗ lực này cuối cùng lại đổi lấy được sự ngờ vực, sự châm chọc của chính những người thân trong nhà họ Tiêu mình.

"Tùy các người vậy, tôi mặc kệ hết!", Tiêu Nhã thả lại những lời này rồi quay về phòng nghỉ ngơi.

Bác Phúc vội vàng đi theo khuyên nhủ: "Cô chủ à, mấy người này không tin cô cũng là chuyện bình thường, những công sức của cô tôi đều nhìn thấy được, chỉ cần cô kiên nhẫn thêm chút, sau cùng bọn họ nhất định sẽ chấp nhận cô mà".

"Được rồi, bác Phúc, bác đừng nói nữa, cháu mệt rồi cháu muốn nghỉ ngơi, bác giúp cháu cố gắng liên lạc với bố, khi nào liên lạc được thì báo cho cháu biết", Tiêu Nhã có chút chán nản nói, sau đó thì đi thẳng về phòng của mình.

Bác Phúc thấy vậy chỉ đành thở dài, không biết nên làm sao nữa.

Phía bên đám người Tiêu Hoa Bân, cũng không tin vào lời nói của Tiêu Nhã, tất cả sản nghiệp nhà họ Tiêu đều vẫn hoạt động bình thường.
Chương 558: Mỏ khai thác than xảy ra chuyện

Tại trang viên nhà họ Tiêu.

Kể từ khi Tiêu Nhã không khuyên được người trong gia tộc, cô ấy vẫn luôn nghỉ ngơi trong phòng mình, chẳng làm gì cả.

Nhìn bầu trời âm u, Tiêu Nhã không khỏi nghi ngờ về lựa chọn của mình.

Lựa chọn hy sinh và cống hiến bản thân, chỉ vì có thể làm nhà họ Tiêu phát triển có thật là đúng đắn không?

Khoảng thời gian này, bác Phúc có hơi lo lắng cho Tiêu Nhã nên cũng tới khuyên cô ấy, nhưng vẫn chẳng được gì.

Cùng lúc đó, nhà họ Khương và nhà họ Chu cùng những thế lực phụ thuộc vào mình đã tập hợp lại thành một đội ngũ lớn mạnh.

"Thư Nhai, cháu có chắc là những người kia không truyền tin ra đấy chứ?", cụ Khương nhìn Khương Thư Nhai hơi lo lắng nói.

"Ông nội, ông yên tâm đi, cháu đã sớm chú ý tới mấy tên mật thám do nhà họ Tiêu xếp vào nhà chúng ta rồi. Cháu đã mua chuộc bọn họ, khiến họ không truyền tin về hành động lần này của chúng ta, nhưng vẫn đưa tin như bình thường. Nhà bên kia vẫn chẳng hay biết gì đâu ạ", Khương Thư Nhai đắc ý nói.

"Vậy thì tốt rồi".

Cụ Khương gật đầu thấy yên tâm hơn. Tuy lần hành động này có nhà họ Chu làm một đồng minh rất mạnh, cộng với nhiều thế gia phụ thuộc, có thể nói đây là một sức mạnh khổng lồ.

Nhưng ngay cả như thế, muốn đối phó hay thậm chí diệt một nhà quý tộc, cũng cực kỳ khó khăn.

Điểm quan trọng trong lần hành động này là tính bí mật, phải đánh cho nhà họ Tiêu trở tay không kịp mới coi như thành công. Nếu nhà họ Tiêu mà biết được tin rồi chuẩn bị trước, thì bọn họ không chỉ thất bại, mà rất có thể sẽ tự hủy luôn.

Dù sao có thể nói rằng lần hành động này cả hai quý tộc lớn và những thế gia phụ thuộc đều đã bỏ ra nhiều vốn, nếu thất bại, bọn họ sẽ bị tổn thất cực lớn.

"Ông nội, bọn họ đã chuẩn bị xong hết, kế hoạch sắp bắt đầu rồi, cháu đi trước đây", Khương Thư Nhai nói.

Cụ Khương gật đầu, Khương Thư Nhai bèn rời đi.

Kế hoạch lần này, nhà họ Khương và họ Chu cùng các thế lực phụ thuộc đã điều động rất nhiều người, đương nhiên là sẽ không hành động cùng nhau, làm thế quá rêu rao, chưa đạt được mục đích thì tin tức đã truyền tới tai người nhà họ Tiêu rồi.

Bởi vậy, bọn họ đã thảo luận ra một đối sách đó là chia nhau ra đi, nhưng lại ra tay cùng một lúc.

Sau đó, Khương Thư Nhai bèn dẫn theo một đội ngũ nhỏ đi đến mục đích trước.

Cùng lúc đó, tại nhiều hướng của thành phố Thiên Kinh, vô số phân đội nhỏ cũng cùng nhau xuất phát. Có lẽ hướng đi của họ khác nhau, nhưng lại có cùng chung điểm đến, đó là mỏ khai thác than của nhà họ Tiêu.

Buổi chiều, Tiêu Nhã cũng bước ra khỏi phòng, sau nửa ngày, cô ấy xem như đã nghĩ thông.

Người nhà họ Tiêu không tin tưởng Tiêu Nhã, đây là điều mà cô ấy không thể thay đổi được, nhưng cái chức bà chủ nhà họ Tiêu lại vẫn do Tiêu Nhã đảm nhiệm.

Suy cho cùng, cô ấy đã trả giá nhiều vậy thì đương nhiên sẽ không từ bỏ một cách dễ dàng như thế, không thể bởi vì bọn họ không tin tưởng mình mà từ bỏ được.

Còn về lòng tin của người trong gia tộc, về sau dần dần thay đổi là được.

Đám Tiêu Hoa Bân lại đi làm chuyện của từng người, lúc này, ông ta đang bận huấn luyện những tinh anh nòng cốt của nhà họ Tiêu.

Bấy giờ, một người làm vội vàng chạy từ ngoài vào, mới vừa bước vào phòng khách đã bị vấp ngay cửa, ngã sấp xuống.

"Làm trò gì thế? Hớt ha hớt hải, còn ra thể thống gì nữa!", Tiêu Hoa Bân mắng.

Mà người đó lại lộ ra vẻ mặt hoảng loạn, nói năng lộn xộn đáp: "Không xong, không xong rồi, phía bên mỏ khai thác than, nó..."

"Nó làm sao, cậu nói coi!", Tiêu Hoa Bân tức giận hét.

Mấy người trong ban lãnh đạo còn ở lại nghe thấy tiếng ồn đều quay đầu nhìn sang.

Mà Tiêu Nhã, khi nghe thấy mỏ khai thác than thì sắc mặt chợt thay đổi, trong lòng xuất hiện một linh cảm xấu.

"Mỏ khai thác than làm sao? Anh mau nói coi", Tiêu Nhã vội vàng hỏi.

Bấy giờ, người hầu mới thở nổi, vội đáp: "Không xong rồi, nhiều nơi của mỏ khai thác than chúng ta đồng loạt bị đánh lén và đang bị phá hủy trên diện rộng!"

"Cái gì?", Tiêu Hoa Bân biến sắc, có rất nhiều người thèm thuồng mỏ khai thác than của nhà họ Tiêu nên muốn đến đập phá, chỉ riêng người mà ông ta bắt được thôi đã không biết bao nhiêu rồi.

Nhưng đây là chuyện hồi xưa rồi, mấy năm gần đây, từ khi người nhà họ Tiêu trừng phạt đám người đó một cách nghiêm khắc thì đã rất lâu chưa ai dám ra tay với mỏ khai thác than nhà họ.

"Chẳng phải ở mấy cái mỏ chính đều đã sai người gác ư? Ai dám phá thì bắt lại không phải xong chuyện à?", Tiêu Hoa Bân nói.

Người hầu vội báo cáo: "Ông hai, có nhiều người lắm, mỗi quặng mỏ chính đều bị số đông kẻ địch đập phá, hơn nữa, thực lực của đối phương còn rất mạnh, những vệ sĩ tinh anh bên ta cũng không phải đối thủ của họ!"

"Cái gì? Những vệ sĩ tinh anh kia cũng không phải đối thủ của họ?", sắc mặt Tiêu Hoa Bân đổi tới đổi lui, lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Những vệ sĩ tinh anh kia đều do một tay Tiêu Hoa Bân đào tạo, nên đương nhiên ông ta biết rõ thực lực của họ.

Nói là tinh anh chứ cũng chỉ là đối với người của nhà họ Tiêu thôi, tùy tiện đặt trước mặt bất cứ thế gia nào cũng đều là cao thủ hết, được các gia tộc kính cẩn mời chào!

Nhưng giờ, những cao thủ kia lại không đánh lại được kẻ địch đột nhiên xuất hiện kia? Vả lại, số lượng kẻ địch còn cực kỳ đông?

Tiêu Hoa Bân có chút không tài nào tin nổi, rốt cuộc thì sao lại bỗng xuất hiện nhiều cao thủ như vậy? Lẽ nào họ muốn diệt nhà họ Tiêu sao?

"Ông Hai, ông mau đưa ra cách giải quyết đi, lúc tôi vừa nhận được tin, thì rất nhiều quặng mỏ bên ta đã có vô số người chết, đặc biệt là công nhân, chết hơn nửa luôn rồi. Hơn nữa, hầm cũng bị nổ, sụp xuống rất nhiều, cứ tiếp diễn như thế, mỏ khai thác than của chúng ta sẽ bị phá hủy hết!", người làm vội nói.

"Hừ! Tôi đây muốn xem là ai cả gan dám ra tay với nhà họ Tiêu chúng ta! Thông báo cho tất cả cao thủ, cùng tôi đi ra ngoài chiến đấu!", Tiêu Hoa Bân tức giận quát.

"Vâng!"

Lập tức, một đám người nhà họ Tiêu đều vội vàng đi thông báo, toàn bộ cao thủ trong trang viên đều tập hợp đến, chuẩn bị theo Tiêu Hoa Bân đi chiến đấu.

Mà các cao thủ phân bố ở những chỗ khác cũng nhận được thông báo, chạy đến quặng mỏ gần nhất hỗ trợ.

Chưa tới 10 phút, các cao thủ đã tập hợp hết lại trong trang viên, rồi cùng xuất phát.

Còn Tiêu Nhã, từ đầu tới cuối vẫn chẳng nói câu nào, chỉ lẳng lặng đứng trong đại sảnh, giống như chuyện vừa xảy ra không liên quan gì đến cô hết.

Bác Phúc nhìn đám người Tiêu Hoa Bân rời đi, rồi quay lại đại sảnh, thấy Tiêu Nhã ngẩn người đứng đó, hơi lo lắng vội vàng bước tới.

"Cô chủ, cô không sao chứ?", bác Phúc lo lắng hỏi.

Tiêu Nhã không nói gì, chỉ lắc đầu.

"Haiz!"

Bác Phúc thở dài, thầm hối hận, sáng nay, nếu bác ấy khuyên ông hai để ông ấy tạm dừng khai thác mỏ than thì có phải đã chẳng xảy ra chuyện như vậy rồi không?

Giờ công nhân chết, hầm sập, nhà họ Tiêu sẽ gặp phải tổn thất khó có thể tưởng tượng nổi!

Bao nhiêu năm qua, từ khi nhà họ Tiêu lên làm quý tộc, đã rất lâu chưa trải qua tai họa lớn như vậy rồi.
Chương 559: Kế hoạch thật sự

"Cô chủ, cô đừng sốt ruột, ông hai đã dẫn hết các cao thủ của nhà họ Tiêu chúng ta đi đến đó rồi. Bọn họ được ông hai đào tạo có năng lực cực kỳ mạnh, chắc chắn sẽ giải quyết được những kẻ địch ấy!", bác Phúc an ủi.

Tiêu Nhã nghe vậy lại lắc đầu, bất lực nói: "Bác Phúc, bác vẫn chưa hiểu ạ? Những người đập phá hầm mỏ chính là người của nhà họ Khương và họ Chu cùng các thế gia phụ thuộc. Bác cảm thấy bọn họ mưu tính lâu như vậy, kế hoạch sẽ không đủ vẹn toàn? Sẽ không nghĩ tới việc cao thủ nhà họ Tiêu chúng ta xuất phát đến đó ư?"

Bác Phúc nghe thấy thế, trái tim chợt lạnh, hỏi: "Vậy ý của cô chủ là?"

Tiêu Nhã thở dài, nói: "Quá trễ rồi, có lẽ giờ tôi và chú hai có cố cứu vãn thế nào cũng chẳng xoay chuyển được đâu. Hai nhà quý tộc bắt tay cùng những thế gia phụ thuộc, còn mưu tính chuẩn bị lâu như vậy, một mình nhà chúng ta sao có thể đối phó lại? Bọn họ chắc chắn còn có bước tiếp theo. Dù sao thì phá hoại hầm mỏ chỉ khiến chúng ta tổn thất cực lớn, cũng không mang lại lợi ích gì nhiều cho họ. Tôi đoán, chẳng bao lâu nữa, bên phía chính phủ sẽ cho người xuống tìm cớ để điều tra. Đến lúc đó, mỏ khai thác than nhà ta sẽ bị đóng cửa hết, thậm chí là phải bồi thường một số tiền khổng lồ hoặc còn có thể ngồi tù. Và khi ấy, mới chính là lúc kế hoạch chia cắt nhà họ Tiêu của đám người nhà họ Khương, họ Chu cùng những thế gia phụ thuộc kia bắt đầu!"

"Cái gì? Chia cắt nhà họ Tiêu chúng ta ư?"

Bác Phúc nghe vậy chợt biến sắc, có chút không tài nào tin nổi. Ban đầu, bác ấy nghĩ rằng lần này chỉ là hai nhà họ Khương và Chu cùng những thế gia phụ thuộc kia bắt tay nhau đối phó nhà họ Tiêu, khiến nhà mình chịu tổn thất nghiêm trọng mà thôi. Ai ngờ thực tế lại muốn ăn chia toàn bộ nhà họ Tiêu.

"Vậy cô chủ, chúng ta còn cách nào không?", sắc mặt bác Phúc trở nên khó coi hỏi. Dù là ai cũng không ngờ một quý tộc lớn có thể tác động đến nền kinh tế đất nước như nhà họ Tiêu, lại có ngày sẽ gặp phải nguy cơ bị diệt vong.

Tiêu Nhã lắc đầu, nói: "Quá muộn rồi, giờ nghĩ cách cũng chẳng có tác dụng gì. Kế hoạch của họ bí mật như thế, đương nhiên cũng đã chuẩn bị đầy đủ, vốn sẽ không cho chúng ta bất cứ cơ hội nào, muốn lật ngược ván cờ, thật sự rất khó. Bác Phúc, bác mau liên lạc với bố cháu đi, có lẽ chỉ có người bên phía ông ấy mới có cách, còn lại đều vô dụng thôi, chẳng có ích gì đâu".

"Vâng, vâng, tôi sẽ đi liên lạc với ông chủ ngay", bác Phúc gật đầu rồi vội vã rời đi.

Còn Tiêu Nhã, cô ấy nhìn nhà họ Tiêu trống vắng không một ai, cũng hơi nản, không biết làm sao mới được.

Trong những năm được rèn luyện vừa qua, cô ấy đã có kha khá kinh nghiệm, cũng đoán sơ được kế hoạch của đối phương, nhưng bảo Tiêu Nhã nghĩ cách để giải quyết thì cô ấy hoàn toàn không nghĩ ra được.

Ở trước mặt sự chênh lệch về sức mạnh, đào đâu ra cách gì nữa? Huống chi, đối phương còn có một bản kế hoạch kín kẽ và bí mật như vậy.

Tiêu Nhã chợt cảm thấy bất lực, đối diện với sức mạnh ấy, chỉ với sức một mình cô ấy dường như có vẻ chẳng đáng là gì.

Mà khi nhà họ Khương, họ Chu cùng những thế gia phụ thuộc kia ra tay với nhà họ Tiêu thì các gia tộc khác cũng nhận được tin tức, trong đó có cả nhà họ Vương.

"Chuyện này là sao? Cũng có người dám ra tay với nhà họ Tiêu ư? Bọn họ muốn chết à?", Vương Vĩnh có hơi không hiểu nổi nói.

Một người đàn ông trung niên bên cạnh Vương Vĩnh, cũng là ông chủ nhà họ Vương - Vương Thiên lắc đầu nói: "Dường như bố đã ngửi được mùi âm mưu đâu đây rồi. Lần này, bọn họ dám ra tay với nhà họ Tiêu, thì chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ. Con cứ chờ xem đi, đợt này nhà họ lành ít dữ nhiều rồi".

"Ghê gớm vậy á? Không biết bọn họ là ai nhỉ?", Vương Vĩnh cảm thán nói.

Vương Thiên nhíu mày hỏi: "Những cao thủ chúng ta cử đi vẫn chưa trở lại hả? Cái lúc nhạy cảm này, cao thủ của gia tộc không ở trong nhà, thật sự rất nguy hiểm, mau gọi bọn họ về đi".

Vương Vĩnh nghe vậy, sắc mặt chợt trở nên lúng túng, đáp: "Bố, từ tối qua đã không liên lạc được với họ rồi, mãi về sau cũng chẳng có tin tức nào, và cũng chẳng thấy ai trở về".

"Cái gì?", sắc mặt Vương Thiên chợt thay đổi hẳn, nói: "Bọn họ đều đã được đào tạo rất lâu, không thể nào không liên lạc với chúng ta được, hay là đã xảy ra chuyện gì rồi? Nhưng thế cũng vô lý, dù đã xảy ra chuyện, cũng không thể bị một mẻ bắt hết, rồi lại chẳng ai đến báo với chúng ta cả. Huống chi, đối phương còn là một tên nổi tiếng trên mạng nhỏ nhoi thôi".

Vương Vĩnh gãi đầu, cũng không hiểu, một tên nổi tiếng trên mạnh nhỏ nhoi như cậu ta sống được dưới trận ám sát đã may mắn lắm rồi, chứ nói chi là làm cao thủ nhà họ Vương bị thương?

Mà lúc này, có một thanh niên đi tới nhà chính nhà họ Vương.

"Báo với ông chủ mấy người rằng tôi là người mà nhà họ Khương cử đến", giọng điệu thanh niên rất kiêu ngạo, giống như nói chuyện với người trong gia tộc này là đang hạ thấp thân phận của cậu ta vậy.

Bảo vệ nhà họ Vương thấy cậu ta lạ hoắc, đang tính đuổi đi thì nghe thấy mấy chữ nhà họ Khương bèn vội vã cúi đầu.

"Anh chờ một lát, tôi phải đi thông báo cái đã", bảo vệ nói xong liền rời đi.

Nháy mắt, bảo vệ lại chạy về, cực kỳ kính cẩn mời thanh niên này vào nhà.

Chẳng bao lâu sau, thanh niên đã gặp được Vương Thiên và Vương Vĩnh ở trong phòng khách một cách dễ dàng.

"Cậu là?", Vương Thiên dè dặt hỏi, đừng thấy ông ta là ông chủ nhà họ Vương, nhưng dù đối mặt với một tên bảo vệ trông cửa của quý tộc thôi, ông ta cũng không dám chọc rồi.

Sự chênh lệch giữa quý tộc và thế gia thật sự rất lớn.

"Tôi tên Khương Nhạc, là người nhà họ Khương cử đế, lần này tới là cho các người một cơ hội để làm thế gia phụ thuộc vào nhà chúng tôi", mặt mày Khương Nhạc tràn đầy vẻ kiêu căng ngạo mạn nói.

Vương Thiên và Vương Vĩnh nhìn nhau, đều cảm thấy có chút khó hiểu, không hiểu đối phương đến đây để làm gì.

Khương Nhạc đã sớm đoán được cảnh này, giải thích: "Chắc mấy người biết chuyện nhà họ Tiêu rồi nhỉ? Tôi nói thẳng với ông luôn, người ra tay với nhà họ Tiêu chính là hai nhà họ Khương và họ Chu cùng các thế gia phụ thuộc. Lần hành động này đã được lên kế hoạch từ lâu, ít nhất cũng sẽ khiến nhà họ Tiêu tổn thất nghiêm trọng, thậm chí là diệt bọn họ!"

"Cái gì? Tiêu diệt nhà họ Tiêu ư? Không thể nào, đó là quý tộc đấy", Vương Vĩnh khó có thể tin nói, thực lực của quý tộc là điều mà người thường không thể tưởng tượng nổi.

"Biết chắc loại người thiển cận như các người sẽ không tin mà", Khương Nhạc cười khẩy, nói: "Cậu cho rằng chỉ là phá hoại thôi à? Sáng mai, nhà họ Khương sẽ bị người của cơ quan nhà nước điều tra, đến lúc đó, bọn họ sẽ phải bồi thường một số tiền khổng lồ và ngồi tù. Mà khi ấy, kế hoạch của chúng tôi mới chính thức bắt đầu, lần này, nhà họ Tiêu chết chắc rồi!"

Vương Vĩnh và Vương Thiên nhìn nhau, đều thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương. Bọn họ không ngờ con quái vật khổng lồ như nhà họ Tiêu, giờ đây lại gặp phải nguy cơ lớn đến thế.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, hai nhà họ Khương và họ Chu đều là những quý tộc mạnh, đặc biệt là nhà họ Chu, bọn họ là quý tộc mạnh nhất đứng đầu trong bốn nhà. Hai quý tộc lớn không biết bắt tay với nhau từ lúc nào, giờ đột nhiên ra tay, thì làm sao nhà họ Tiêu có thể chống đỡ nổi?
Chương 560: Lâm Hàn tới

"Đừng nói nhảm nữa, lần này tôi đến nhà họ Vương mấy người là cho mấy người một cơ hội trở thành thế gia phụ thuộc vào nhà họ Khương chúng tôi, mau đưa ra quyết định đi!", Khương Nhạc hơi mất kiên nhẫn nói.

Vương Thiên và Vương Vĩnh nghe vậy thì nhìn nhau, họ đều là người của thế gia, đã từng trải qua những chuyện như vậy, nên đương nhiên hiểu được ý của Khương Nhạc.

Rõ ràng là nhà họ Khương đang muốn mở rộng thế lực, mới tính thâu tóm thêm nhiều thế gia phụ thuộc vào.

Nói là cho nhà họ Vương cơ hội, chứ trên thực tế bọn họ vẫn phải trả giá rất nhiều mới trở thành thế gia phụ thuộc vào nhà họ Khương được.

Mà nếu bọn họ không muốn, nhà họ Khương cũng sẽ không bỏ qua cho họ, chắc chắn sẽ làm khó, chưa biết chừng sẽ diệt nhà họ Vương luôn.

Xét đến cùng thì Khương Nhạc này đến nhà họ Vương thực tế là ép mua ép bán, khiến nhà họ trả một cái giá đắt để trở thành thế gia phụ thuộc vào nhà họ Khương. Nếu không muốn, sẽ cho nhà họ vào danh sách tiêu diệt.

Bình tĩnh mà xem xét thì Vương Thiên muốn trở thành thế gia phụ thuộc vào nhà họ Tiêu hơn, tuy cũng phải trả giá một số thứ, nhưng người nhà họ Tiêu không ngang tàng như người nhà họ Khương.

Vả lại, trở thành thế gia phụ thuộc vào nhà họ Tiêu và phụ thuộc vào họ Khương đương nhiên có ý nghĩa khác nhau.

Nếu là nhà họ Tiêu thì tương đương với quan hệ hợp tác, đôi bên cùng có lợi. Đó là nguyên nhân nhà họ Vương vẫn muốn trở thành thế gia phụ thuộc vào nhà họ Tiêu.

Còn nếu là nhà họ Khương lại khác, nó giống như một mối quan hệ chủ tớ, lấy ví dụ như những thế gia phụ thuộc vào họ Khương trước đó, đa số đều chẳng làm ăn gì nổi, toàn bị bọn họ lợi dụng thôi.

Mặc dù Vương Thiên không muốn trở thành thế gia phụ thuộc vào nhà họ Khương, nhưng với tình hình trước mắt cộng thêm giờ nhà họ Tiêu lại gặp phải chuyện đó nữa.

Ông ta do dự một lát bèn gật đầu nói: "Có thể trở thành thế gia phụ thuộc vào nhà họ Khương là vinh hạnh của họ Vương chúng tôi".

Vương Vĩnh ngồi cạnh nghe vậy, cả người lại như xụi lơ tại chỗ. Kể từ đó, bọn họ sẽ không thể trở thành thế gia phụ thuộc vào nhà họ Tiêu nữa, Vương Vĩnh anh ta cũng càng không thể cua được Tiêu Nhã rồi nắm lấy nhà họ Tiêu.

Khương Nhạc nghe vậy cũng không bất ngờ, ở trước mặt nhà họ Khương, nhà họ Vương dù là thế gia cũng chẳng khác gì người thường.

"Nếu trở thành thế gia phụ thuộc vào nhà họ Khương, vậy thì chắc các người cũng biết hết quy tắc rồi đúng không?", Khương Nhạc nói xong, vươn tay ra.

Vương Thiên thở dài, nói: "Cậu chờ một chút".

Ông ta nói xong bèn rời đi.

Một lát sau, Vương Thiên đã quay lại, trên tay cầm một tấm thẻ ngân hàng nói: "Trong đây có 3 tỷ, là phí tổn cho năm nay".

Khương Nhạc nhận lấy tấm thẻ, vừa lòng nở nụ cười, chẳng thèm nói thêm câu nào đi khỏi đây luôn.

Đợi đến khi Khương Nhạc đi rồi, Vương Vĩnh mới vội nói: "Bố, chúng ta sẽ trở thành thế gia phụ thuộc vào nhà họ Khương ư? Mỗi năm 3 tỷ đó, còn không bằng khỏi làm thế gia phụ thuộc. Phụ thuộc vào nhà bọn họ chẳng có lợi ích gì mà mỗi năm còn phải nộp lên 3 tỷ. Vậy lợi nhuận cả năm của chúng ta còn thừa lại bao nhiêu chứ?"

Vương Thiên tức giận trừng Vương Vĩnh một cái, nói: "Bớt nói đi, nếu bị người nhà họ Khương nghe thấy, chẳng phải chúng ta sẽ chết chắc sao?"

Rồi ông ta thở dài, bất lực nói: "Chúng ta còn cách nào nữa đây? Nhà họ Khương đã tự mình tới cửa, chúng ta còn có thể từ chối sao? Trước còn có nhà họ Tiêu đỡ đần, giờ bọn họ ngay cả bản thân còn lo chưa xong, chắc chắn không thể bảo vệ chúng ta. Chưa biết chừng, sau vụ này, nhà họ Tiêu sẽ hoàn toàn biến mất, từ nay về sau chỉ còn lại ba quý tộc lớn thôi".

Vương Vĩnh có chút khó có thể tin, nói: "Bố, lần này nhà họ Tiêu thật sự sẽ xong đời ư? Bọn họ là quý tộc đó, là dòng dõi có thể tác động đến sự tồn vong của đất nước, một gia tộc khổng lồ như thế nói sụp đổ là sụp đổ được sao?"

"Quý tộc thì sao? Nhà họ Chu và Khương không phải quý tộc chắc? Hai nhà quý tộc lớn đối phó với một nhà, còn là âm mưu từ lâu rồi đột nhiên hành động, nhà họ Tiêu trở tay không kịp, rất có khả năng sẽ diệt vong. Con cứ chờ mà xem, lần này bọn họ không sụp đổ thì về sau cũng chẳng thể nào đối phó được nhà họ Khương đâu", Vương Thiên nói.

Vương Vĩnh thở dài, không dám nói gì nữa. Lần này quả thật là một nguy cơ ngập đầu đối với nhà họ Tiêu, đến nỗi mọi sự chuẩn bị của nhà họ Vương anh ta coi như phí công vô ích.

Nếu không có hai nhà kia khởi động kế hoạch, thì chưa biết chừng nhà họ Vương đã thuận lợi trở thành thế gia phụ thuộc vào nhà họ Tiêu rồi. Thậm chí Vương Vĩnh anh ta còn có cơ hội cua được Tiêu Nhã, rồi nắm lấy nhà họ Tiêu luôn.

Sau đó, hai bố con đều tự trở về phòng mình.

Hôm nay là một nguy cơ đầy hung hiểm với nhà họ Tiêu nhưng đấy sao lại không phải với cả nhà họ Vương nữa.

Mà cùng lúc đó, bên phía Lâm Hàn đã điều tra được thông tin về nhà họ Vương, biết được địa chỉ. Lúc này, anh đang dẫn theo Ngô Xuyên và đám Tôn Hàn Các đi đến nhà bọn họ.

Lúc chiều tà, đoàn người Lâm Hàn đã đi đến trước cổng nhà chính của nhà họ Vương.

"Mấy người muốn làm gì? Nơi này là chỗ của thế gia họ Vương, ai không phận sự phải lập tức rời đi!", bảo vệ nhà họ Vương quát.

Lâm Hàn cười nói: "Tôi à? Tôi là người đến tìm nhà họ Vương các người tính sổ".

Anh nói xong, phất tay, Ngô Xuyên và Nhan Thành cùng bước lên phía trước.

Mấy tên bảo vệ chợt phản ứng lại, đám người này là tới gây chuyện, đang tính chống chọi thì Ngô Xuyên và Nhan Thành đã ra tay.

Chưa tới 2 phút, dưới nắm đấm của cả hai, mấy tên bảo vệ kia đã té xỉu đầy đất.

"Đi thôi".

Lâm Hàn nói xong bèn đẩy cổng nhà chính nhà họ Vương ra, đi vào, đám Ngô Xuyên và Tôn Hàn các nối gót theo sau.

Đoàn người Lâm Hàn vừa bước vào nhà chính, bảo vệ bên trong đã phát hiện ra họ.

"Mịa nó, thế mà lại dám xông vào nhà họ Vương tao!", mấy gã bảo vệ quát, rồi xông lên.

Một người trong Tôn Hàn Các cũng xông lên, những người khác lại chẳng thèm liếc mấy gã kia lấy một cái, coi bọn họ như không khí.

Mấy tên nhãi nhép này hoàn toàn chẳng thể khiến đám người Tôn Hàn Các để mắt đến.

Một lát sau, mấy gã bảo vệ kia cũng nằm liệt dưới đất, mà người ra tay chỉ có duy nhất một người trong Tôn Hàn Các.

Vốn, cao thủ của nhà họ Vương đã bị đám Lâm Hàn một mẻ tóm gọn trong khách sạn rồi. Bây giờ, trong nhà chính của họ hoàn toàn không có cao thủ nào hết, đa số chỉ là loại tôm tép nhãi nhép thôi. Ngẫu nhiên có một vài cao thủ, nhưng cũng chẳng thể cản được đám người Lâm Hàn.

Chẳng bao lâu sau, đoàn người đã đi vào trong đại sảnh nhà họ Vương.

Một số người còn lại thấy đám Lâm Hàn cũng không dám tiến lên, bọn họ vốn không phải tay đấm, chỉ là mấy nhân viên công chức. Huống chi, ban nãy họ đã chứng kiến bản lĩnh của đám Lâm Hàn, nên giờ làm gì dám xông lên.

"Thưa mấy anh cao thủ, tôi là quản gia nhà họ Vương, rốt cuộc mọi người là ai? Nhà chúng tôi có chọc tới mấy người ạ?", một người đàn ông trung niên hơi lớn tuổi sợ hãi nói.

Lâm Hàn nghe thấy thế, cười nói: "Có chọc tôi không ấy hả? Mấy người muốn giết tôi luôn rồi còn hỏi có chọc tôi không? Vui tính ghê vậy đó".

Ngô Xuyên lạnh lùng lườm gã quản gia kia, nói: "Mau gọi hết mấy người của nhà họ Vương lăn ra đây cho tôi!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 146-150
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom