-
Chương 591-595
Chương 591: Càn quét
Lúc này, cả người Tiêu Hoa Bân đã bê bết máu, bị thương rất nặng, trông như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Lâm Hàn đứng sau thấy thế, sắc mặt cũng trở nên khó coi, bên quân liên minh rõ ràng đã nhận ra điều đó.
Nếu để bên kia đổi Tiêu Hoa Bân đi thì những cao thủ ngã xuống ban nãy của họ đều trở thành công cốc, vì vậy, họ mới vội vàng rút ngắn khoảng thời gian luân phiên giữa hai tốp.
Còn bên nhà họ Tiêu lại khác, bởi vì ở cửa động nên khó mà đổi người một cách nhanh chóng được.
Kể từ đó, nhà họ Tiêu không kịp thay Tiêu Hoa Bân đi, sau đó ông ta chắc chắn sẽ ngã xuống. Kế tiếp, những cao thủ nhà họ Tiêu sẽ nhanh chóng đuối sức, cuối cùng bị bên quân liên minh hạ gục.
Sau khi tốp thứ 3 kết thúc, cả người Tiêu Hoa Bân lung la lung lay, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Các cao thủ nhà họ Tiêu vội vàng định đổi người, nhưng bên liên minh đã xông lên, hoàn toàn không cho bên này chút thời gian nào cả.
Nếu bên nhà họ Tiêu thay Tiêu Hoa Bân ra, tất nhiên sẽ khiến cho 4 cao thủ còn lại không kịp ngăn cản quân liên minh, từ đó dẫn đến tổn thất rất lớn.
Tiêu Hoa Bân cũng hiểu được điều này, giơ tay đẩy một cao thủ nhà họ Tiêu đang tính dìu ông ta xuống, quát: "Tôi vẫn còn có thể đánh!"
Lúc này, 4 cao thủ trong tốp đầu tiên của nhà họ Tiêu đều rơm rớm nước mắt, nhưng vẫn phải xông lên tấn công 5 cao thủ bên liên minh, chỉ có nhanh chóng hạ gục bọn họ thì mới ngăn họ giết chết Tiêu Hoa Bân.
Những cao thủ của nhà họ Tiêu ở đằng sau thấy thế thì đều sốt ruột.
"Đám quân liên minh kia thật xảo quyệt, hoàn toàn không cho chúng ta có thời gian thay người!"
"Không thể cứ tiếp tục như vậy được, ông hai chắc chắn sẽ bị giết mất!"
"Ông hai có ơn dạy dỗ với chúng ta, chúng ta không thể trơ mắt đứng nhìn được!"
Tức thì, những cao thủ nhà họ Tiêu ở đằng sau đều đi tới trước mặt Lâm Hàn.
Có vài người dứt khoát quỳ xuống, mấy người còn lại cũng quỳ theo.
"Cậu Lâm, tôi cầu xin cậu, hãy cứu ông hai đi!"
"Chúng tôi thật sự bó tay rồi. Cậu lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ có cách cứu ông hai đúng không?"
"Chỉ cần cậu chịu cứu ông ấy, thì bảo chúng tôi làm gì cũng được!"
Lâm Hàn nghe vậy cũng sửng sốt, tuy tình hình lúc này có chút gay go, cực kỳ bất lợi với nhà họ Tiêu, nhưng không phải không có biện pháp cứu Tiêu Hoa Bân.
Nhưng mà, làm thế sẽ tổn thất rất lớn.
Nói là cứu Tiêu Hoa Bân chứ thực ra là dùng tính mạng của những người còn lại để đổi lấy mạng ông ta, hơn nữa, ít nhất cũng phải mười mạng người.
Trong lúc Lâm Hàn đang do dự thì có vài ánh đèn sáng choang chiếu đến từ đằng xa, mấy chục bóng người đang chạy về phía này với tốc độ cực nhanh. Bọn họ chính là Uông Nghĩa cùng quân cứu viện!
"Là đám Uông Nghĩa đến, chúng ta lao ra là có thể cứu ông hai của mấy người!", Lâm Hàn hô lớn.
Nếu là ban nãy, thì chỉ có thể cử một số cao thủ nhà họ Tiêu xông lên ngăn cản, đồng nghĩa với xả thân chịu chết, để tranh thủ thời gian thay Tiêu Hoa Bân xuống.
Nhưng giờ lại khác, Uông Nghĩa đã dẫn theo một đám cao thủ đến chi viện, Lâm Hàn bèn bảo các cao thủ nhà họ Tiêu trực tiếp xông ra, cũng đồng nghĩa với việc cứu Tiêu Hoa Bân.
Nếu quân cứu viện không đến thì lao ra chẳng khác gì là đi chịu chết cả.
Các cao thủ nhà họ Tiêu thấy thế đều vô cùng kích động, không ngờ quân cứu viện lại đến nhanh như vậy!
Bên quân liên minh lập tức hơi hoảng loạn, ban đầu bọn họ tưởng rằng nhà họ Tiêu cử ra nhiều cao thủ như thế đã là dốc hết vốn liếng rồi, không ngờ lại còn có nhiều người như thế đến giúp đỡ.
"Tôi không tin nhà họ Tiêu lại có thể lấy ra được nhiều cao thủ như thế, quân cứu viện kia chắc chắn chỉ là những tay đấm bình thường thôi, số lượng còn không bằng bên ta. Các tay đấm bình thường xông lên xử lý bọn họ, những cao thủ còn lại tiếp tục đối phó nhà họ Tiêu cho tôi!", một tên cầm đầu quân liên minh nói.
"Vâng!". quân liên minh đồng thanh đáp rồi xông lên.
Nhưng mà, những tay đấm bình thường vừa mới sáp vô đánh nhau với quân cứu viện đã cảm thấy không đúng.
Những người kia hoàn toàn không phải tay đấm bình thường, người nào người nấy đều là cao thủ, hơn nữa còn cực kỳ lợi hại, dường như còn mạnh hơn đám cao thủ nhà họ Tiêu nữa, cái này thì sao mà họ đối phó được đây?
Tình thế lập tức xoay chuyển.
Những tay đấm bình thường của quân liên minh hoàn toàn không ngăn cản được các cao thủ do Uông Nghĩa mang đến.
Mặc dù bọn họ đông hơn, nhưng bốn năm tay đấm bình thường cũng không địch lại một cao thủ bên Uông Nghĩa thì sao mà đánh đấm gì nữa?
Những cao thủ do Uông Nghĩa dẫn đến lập tức như hổ xông vào bầy dê, đập tan mặt trận quân liên minh, rồi xông thẳng về phía cửa động.
Thấy người của hai bên đang đánh nhau ở cửa động, Uông Nghĩa vội vàng ra lệnh: "Mau, mau đến hỗ trợ, tuyệt đối không thể để cậu Lâm bị thương!"
Tức thì, những cao thủ dưới trướng Uông Nghĩa tựa như phát điên xông về phía cửa động.
Bên quân liên minh cũng có rất nhiều cao thủ, nhưng mặt bằng chung lại yếu hơn đám Uông Nghĩa, lại không ngờ bọn họ có thể giải quyết những tay đấm bình thường kia nhanh như vậy, rồi xông thẳng tới đây, nên đã trở tay không kịp.
Hơn nữa, những cao thủ nhà họ Tiêu bên trong động lại giống như phát điên xông ra ngoài, làm quân liên minh nhất thời không chống trả nổi.
Nếu dựa theo thực lực chân chính của hai phe, có lẽ vốn là có thể đánh ngang tay, nhưng bởi vì trước sau đều có địch nên bọn họ đã trở nên rối loạn. Cộng thêm với việc bây giờ những tay đấm bình thường đã chẳng còn tác dụng gì nữa, trái lại còn ảnh hưởng đến cao thủ quân liên minh, nên tình thế lập tức nghiêng về một phía. Gần như là những cao thủ do Uông Nghĩa mang đến cùng cao thủ bên nhà họ Tiêu đồng loạt tàn sát cao thủ bên liên minh.
Uông Nghĩa nhìn thấy Lâm Hàn bèn vội vàng giải quyết mấy cao thủ bên liên minh đang chặn đường, vụt qua đám người hỗn loạn chạy tới bên cạnh anh.
"Cậu Lâm, cậu không sao chứ? Ngại quá, chúng tôi đã đến chậm", Uông Nghĩa lo lắng nói, khi anh ta bắt đầu xuất phát từ thành phố Phụng Thiên, Trương Thiên Sơn đã từng dặn, bất kể kế hoạch lần này của Lâm Hàn có thành công hay không thì bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ được Lâm Hàn. Đây là lệnh mà Uông Nghĩa phải chấp hành.
"Tôi có thể bị gì chứ?", Lâm Hàn cười lắc đầu nói: "Mau giải quyết hết đám quân liên minh kia đi!"
"Vâng!"
Xác định Lâm Hàn quả thật không sao, Uông Nghĩa mới yên tâm, rồi vội vàng xông vào đối phó quân liên minh.
Nói là chiến đấu chứ thực chất lại là một bên đang tàn sát bên còn lại.
Tuy phe liên minh cũng có rất nhiều cao thủ, tổng thể thực lực rất mạnh, nhưng trước sau đều có địch nên đã bị rối loạn thế trận. Lúc này, cả đám đều muốn chạy trốn, chẳng tâm trí đâu mà chiến đấu.
Tiếng hét thảm thiết không ngừng vọng lại, những tay đấm bình thường trong quân liên minh giống như là vật hy sinh chẳng có cơ hội chống trả, lần lượt ngã xuống.
Cho dù là cao thủ, tuy là mạnh đấy, nhưng dưới sự tấn công của những cao thủ do Uông Nghĩa mang đến và bên phía nhà họ Tiêu cũng không thể chống chọi nổi, từng người từng người một đều bị hạ gục.
Lúc này, mặc dù Tiêu Hoa Bân đã bị thương rất nặng, cả người đầy máu, nhưng vẫn cứ xông lên giúp mọi người chém giết quân liên minh.
Những cao thủ nhà họ Tiêu muốn ngăn ông ta lại, nhưng hiển nhiên là không ngăn được con người cứng đầu như Tiêu Hoa Bân, chỉ đành cử ra mấy người đối phó với cao thủ liên minh xung quanh ông ta. Nếu Tiêu Hoa Bân không chịu nổi, bọn họ sẽ vội vàng xông đến giúp đỡ, để đảm bảo ông ta sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc.
Chương 592: Là một người đàn ông thực thụ
Nhìn đám người quân liên minh lần lượt ngã xuống, Tiêu Hoa Bân không khỏi rơm rớm nước mắt, trong lòng lại vô cùng vui sướng.
Vốn dĩ, cứ nghĩ rằng nhà họ Tiêu đã không còn cơ hội trở mình được nữa, Tiêu Hoa Bân ông ta sẽ trở thành tội đồ của gia tộc, nhưng giờ lại xoay chuyển được thế cục, chuyển bại thành thắng.
Tuy lần này, trong quá trình đối phó với quân liên minh, nhà họ Tiêu cũng tổn thất rất lớn, nhưng trái lại, bên đối phương còn tổn thất lớn hơn mình.
Đợi chuyện này qua đi, nhà họ Tiêu sẽ bước vào thời kỳ phát triển, chiếm được càng nhiều miếng bánh ngọt trong giới quý tộc ở thành phố Thiên Kinh, rồi có thể khiến nhà họ Tiêu khôi phục lại như trước một cách dễ dàng, hay thậm chí là vượt xa quá khứ.
Đây vốn là một cuộc khủng hoảng của nhà họ Tiêu, giờ lại biến thành một cơ hội.
Mà tất cả đều nhờ có Lâm Hàn.
Một lát sau, dưới sự bao vây và càn quét của những cao thủ do Uông Nghĩa mang đến và cao thủ nhà họ Tiêu, toàn bộ quân liên minh đã bị giải quyết sạch sẽ.
"Cậu Lâm, đã càn quét sạch rồi, không có bất cứ tên nào trong quân liên minh chạy ra được khỏi hầm mỏ số 1", Uông Nghĩa báo cáo.
Lâm Hàn gật đầu, nói với Uông Nghĩa và những cao thủ nhà họ Tiêu: "Chúng ta đã giải quyết xong hầm mỏ số 1, nhưng những căn hầm khác vẫn chưa giải quyết xong. Giờ, để lại một vài người đưa người bị thương đi bệnh viện, còn những ai không bị thương hay chỉ xây xát nhẹ hãy theo tôi đi chi viện cho những nơi khác".
Sau khi Uông Nghĩa dẫn những cao thủ kia tới, trong quá trình bọn họ và cao thủ nhà họ Tiêu đối phó với quân liên minh thì đa số chỉ bị thương nhẹ, rất ít người bị thương nặng.
Trái lại, phía trước trong quá trình đối phó với quân liên minh, đặc biệt là lúc chưa tiến vào tầng dưới cùng của hầm mỏ số 1, đã có rất nhiều cao thủ nhà họ Tiêu bị thương nặng, thậm chí là không ít người đã chết.
Nhưng mọi thứ đều nằm trong dự đoán của Lâm Hàn, nên anh vẫn khá bình tĩnh. Dù sao đây cũng là sự tranh đấu giữa các quý tộc, mỗi một quý tộc đều có thể ảnh hưởng đến tương lai đất nước, mà mấy con quái vật như vậy đấu tranh với nhau thì có người chết là điều khó tránh khỏi.
Những cao thủ mà Uông Nghĩa mang đến và cao thủ bên nhà họ Tiêu nhanh chóng để lại một số ít giúp đỡ người bị thương, bèn vội vàng đi theo Lâm Hàn rời khỏi hầm mỏ số 1, giúp đỡ các hầm còn lại.
Lúc này, trong xe Lâm Hàn, Tiêu Nhã lo lắng nhìn cửa hầm mỏ số 1.
Tuy ban nãy Uông Nghĩa đã dẫn theo một số lượng lớn cao thủ đi vào chi viện, nhưng quân liên minh đã đi xuống từ trước, cũng không biết có tới kịp không. Nếu mà xui thì chưa biết chừng toàn bộ cao thủ nhà họ Tiêu đã bị giết chết hết rồi.
"Hy vọng có thể còn chừa lại chút cao thủ cho nhà họ Tiêu, không thì dù đối phó được quân liên minh kia, vượt qua được khủng hoảng lần này, nhưng đến kỳ hội nghị quý tộc đợt sau cũng sẽ khó mà được chia chác lợi ích", Tiêu Nhã lẩm bẩm.
Đang lo lắng thì Tiêu Nhã chợt nghĩ tới một chuyện, lần này, nếu không có gì bất ngờ thì đương nhiên nhà họ Tiêu sẽ đối phó được liên minh hai nhà Chu - Khương và vượt qua khủng hoảng, dù gì cũng có Lâm Hàn giúp đỡ nhiều như vậy rồi.
Mà về sau, bất kể nhà họ Tiêu còn lại bao nhiêu cao thủ cũng sẽ bị suy yếu, còn hai nhà Chu - Khương kia cũng tổn thất thảm trọng, thậm chí còn nghiêm trọng hơn nhà họ Tiêu.
Từ đấy, nhà họ Khổng vẫn án binh bất động kia chẳng phải sẽ một mình nuốt trọn phần lớn lợi ích, ngồi mát ăn bát vàng?
Tiêu Nhã nghĩ vậy bèn có chút khó chịu, cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ được, phải tranh thủ kiếm chút đỉnh cho nhà họ Tiêu, không dám mưu cầu càng nhiều, ít nhất cũng phải lấy được phần vốn nên thuộc về mình để khôi phục lại mọi tổn thất sau lần đối phó với quân liên minh.
Nhưng mà, chỉ dựa vào nhà họ Tiêu hiện giờ thì căn bản chẳng có biện pháp nào cả, có vẻ phải nhờ Lâm Hàn giúp mới được. Chẳng qua, lần này đã làm phiền anh rất nhiều rồi, nói là trả cho anh 100 tỷ chứ thật ra Tiêu Nhã biết số tiền kia là quá nhỏ. Rất có thể là Lâm Hàn nể mặt cô ấy mới giúp. Nếu lại làm phiền anh nữa, Tiêu Nhã cũng chẳng có mặt mũi nào mà mở miệng. Cô ấy nghĩ bụng, không biết có cách nào để Lâm Hàn giúp nhà họ Tiêu mà anh cũng cướp được lợi ích trong hội nghị quý tộc kia không nhỉ.
Ngay lúc này, có một đám người bước ra từ cửa hầm mỏ số 1 của nhà họ Tiêu.
Tiêu Nhã quay sang nhìn thì thấy là cao thủ nhà họ Tiêu cùng những cao thủ do Uông Nghĩa dẫn đến. Cô ấy lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy qua.
"Mọi người có sao không?", Tiêu Nhã vừa đến đã hỏi.
"Thưa cô chủ, chúng ta bị tổn thất rất nghiêm trọng, ông hai còn bị thương nặng".
"May mà những cao thủ của Uông Nghĩa chạy tới kịp, không thì chúng tôi đã chết hết rồi".
"Cô chủ ơi, chúng tôi mau chóng đi chi viện cho các hầm mỏ khác đây, không nói với cô nữa".
Mấy cao thủ nhà họ Tiêu nói xong thì vội vàng rời đi, trên đường đi ra khỏi hầm, bọn họ đã phân công nhiệm vụ xong, mỗi một cao thủ đều biết được mình nên đi chi viện cho hầm mỏ nào.
Những cao thủ đi ra từ trong hầm mỏ số 1 đều không nán lại, vội vàng chạy tới chi viện cho các nơi khác.
Mà Lâm Hàn và mấy người của Tôn Hàn Các lại không đi, có đám người kia đi là đủ rồi, bọn anh ở trên mặt đất đợi chi viện là được.
Tiêu Nhã nghe nói Tiêu Hoa Bân bị thương nặng thì lập tức lo lắng, tuy vì chuyện lúc trước cô ấy cũng rất hận Tiêu Hoa Bân, nếu chẳng phải do ông ta, nhà họ Tiêu đã không lọt vào tình trạng này. Nhưng dù sao đó cũng là chú hai của cô ấy, bình thường cũng đóng góp rất nhiều cho nhà họ Tiêu, nên Tiêu Nhã vẫn cảm thấy lo lắng.
"Lâm Hàn, chú hai tôi sao rồi? Chẳng phải ông ấy rất mạnh sao? Thế nào lại bị thương nặng?", Tiêu Nhã vội hỏi Lâm Hàn.
Lâm Hàn nghe vậy đáp: "Tiêu Hoa Bân ở đằng sau đó, lát nữa sẽ lên, đúng là bị thương hơi nặng, còn nguyên nhân thì về sau cô sẽ biết. Tiêu Hoa Bân là một người đàn ông thực thụ".
Đêm khuya, tại hầm mỏ nhà họ Tiêu.
Bởi vì có danh sách phân bố của các cao thủ nhà họ Khương, nên Uông Nghĩa dẫn theo các cao thủ đã có thể dễ dàng tìm được vị trí ẩn nấp của bọn họ.
Tuy ở hầm mỏ số 1, quân liên minh đã cử chi viện tới nên hơi khó giải quyết.
Nhưng dưới sự kéo dài thời gian của Lâm Hàn và đám Tôn Hàn Các và toàn thể cao thủ nhà họ Tiêu liều chết chống trọi, trả giá thương vong rất lớn, đợi được quân chi viện do Uông Nghĩa dẫn đến, cuối cùng cũng quét sạch được toàn bộ những cao thủ của phe liên minh đang núp trong hầm.
Sau đó, Uông Nghĩa lại dẫn theo những cao thủ còn lại của nhà họ Tiêu chia nhau đi chi viện cho các hầm mỏ khác.
Ban đầu khi Lâm Hàn và Tiêu Nhã bố trí nhân lực đến những hầm mỏ kia, cũng chỉ hơi dư ra một chút để đề phòng bên liên minh chi viện. Giờ thì toàn bộ quân chi viện kia đã đi vào hầm mỏ số 1, nên không đến hỗ trợ cho các hầm khác.
Bởi vậy, các hầm mỏ khác liền dễ thở hơn, sau khi được chi viện thì việc càn quét càng diễn ra nhanh chóng hơn.
Bên trong hầm, tổ ba người Ngô Xuyên đang âm thầm tiến về phía trước mà không phát ra một chút tiếng động nào.
Ngay lúc này, phía trước chợt có bảy bóng người xông tới, toàn bộ đều là cao thủ đang núp trong đây của phe liên minh.
Họ như đã phát hiện ra đám Ngô Xuyên từ lâu, thậm chí còn lẳng lặng tập hợp lại, tính phục kích tổ ba người của Ngô Xuyên.
"Không xong, có phục kích", Ngô Xuyên hét lên rồi vội vàng chống trả.
Hai cao thủ của Tôn Hàn Các cũng vội vàng đánh trả.
Chương 593: Thắng
Lúc này, bảy tên cao thủ phe liên minh đang núp trong đây lập tức xông về phía đám Ngô Xuyên từ nhiều hướng.
Ngô Xuyên thấy thế vội vàng tiến lên chống trả lại đòn tấn công của hai tên cao thủ liên minh.
Hai người Tôn Hàn Các thì đối phó với năm tên cao thủ còn lại.
Tuy những cao thủ kia không mạnh bằng Ngô Xuyên, lại càng đừng nói đến hai người Tôn Hàn Các. Nhưng dù sao cũng là hai đánh một, thậm chí ba đánh một. Đám Ngô Xuyên và Tôn Hàn Các nhanh chóng bị lép vế, đều bị xây xát nhẹ và một vài vết thương sâu.
Cùng lúc đó, bảy tên cao thủ phe liên minh cũng vô cùng kinh ngạc.
Cả đám bọn họ đều được coi là cao thủ, nhưng giờ bảy người đánh lén ba người, vậy mà không thể giải quyết đối phương trong một đòn? Ba người này phải mạnh tới cỡ nào chứ?
Nhưng ngay cả như vậy, bảy tên kia cũng sắp giải quyết được đám Ngô Xuyên và hai người Tôn Hàn Các. Bọn họ đã dần không chống đỡ nổi nữa.
Mắt thấy Ngô Xuyên và hai người Tôn Hàn Các sắp thua, đằng sau lại bỗng nhiên xông ra vài bóng người.
Bảy tên cao thủ liên minh đang bận rộn đối phó với đám Ngô Xuyên khó nhằn này, hoàn toàn không ngờ tới đằng sau còn có người xông đến, nên hoàn toàn không kịp chuẩn bị, rất nhanh đã bị vài người kia hạ gục.
Mà lúc này, vài người kia cũng lộ mặt ra, chính là đám Uông Nghĩa tới chi viện.
"Không sao chứ? Cậu Lâm cử chúng tôi đến đây hỗ trợ", Uông Nghĩa nói xong bèn vội vàng giải quyết đám cao thủ liên minh đã mất hết sức chiến đấu cùng những người mình mang đến.
"Không sao", Ngô Xuyên lắc đầu, cười nói: "Đám liên minh kia đúng là xảo quyệt, chúng tôi di chuyển khẽ khàng như vậy cũng phát hiện ra được, còn tập hợp lại đánh lén bọn tôi. Nếu mấy người không tới kịp có lẽ chúng tôi đã nằm xuống ở đây rồi".
Uông Nghĩa gật đầu, hỏi: "Đằng sau còn có người đúng không? Chúng ta mau đến chi viện cho họ rồi giải quyết gọn lẹ luôn đi".
"Được!"
Đám Ngô Xuyên lập tức nhanh chân đi chi viện cho những người còn lại.
Mà lúc này, cảnh tượng như vậy cũng diễn ra ở bên trong những hầm mỏ khác.
Cùng lúc đó, trên mặt đất, Lâm Hàn và mấy người Tôn Hàn Các cùng Tiêu Nhã đang giúp đỡ nâng những người bị thương đi.
Bên trong những hầm mỏ khác cũng lần lượt có người giải quyết xong phe liên minh đi lên, nhiều ít vẫn có thương vong, nhưng đa số đều là những cao thủ nhà họ Tiêu trong quặng số 1.
"Xem ra lần này nhà họ Tiêu mấy người cũng có khá nhiều người chết, sau khi kết thúc cuộc chiến đấu tranh với phe liên minh, có lẽ phải mất một thời gian khá lâu mới có thể khôi phục lại như cũ", Lâm Hàn cười nói.
Tiêu Nhã gật đầu, nói: "Không sao, chỉ cần nhà họ Tiêu vẫn tồn tại là được, những tổn thất kia có thể từ từ bù đắp sau".
Tiêu Nhã quả thật không lo lắng cái đó cho lắm, dù sao năng lực của cô ấy cũng bày ra đó, chỉ cần nhà họ Tiêu vẫn còn, cô ấy có lòng tin sẽ dẫn dắt nhà mình khôi phục lại như xưa, thậm chí là phát triển vượt bậc.
Sau đó, trong lúc đám Lâm Hàn chờ đợi để chi viện thì những hầm mỏ khác lại diễn ra vô cùng thuận lợi, không cần anh và mấy người Tôn Hàn Các ra tay giúp đỡ.
Lần lượt có cao thủ của Lâm Hàn và nhà họ Tiêu đi ra từ trong các căn hầm lớn nhỏ khác nhau, toàn bộ đám cao thủ đang núp bên trong đều đã được quét sạch.
Trên bầu trời đêm, phía chân trời chậm rãi ló ra ánh rạng đông, trời đã sắp sáng.
Vào lúc này, một cao thủ cuối cùng của nhà họ Vương phụ trách một căn hầm cùng vài cao thủ đến chi viện cũng đi ra.
Trên người Vương Tam có mấy vết thương nhẹ, vừa ra khỏi cửa hầm đã nhìn thấy những cao thủ khác đang chờ bên ngoài, trong lòng gã ta không khỏi cảm thấy vui sướng.
Hiển nhiên, dưới sự lãnh đạo của Lâm Hàn, trận chiến đối đầu với quân liên minh lần này, người thắng là phe bọn họ. Mà Vương Tam gã ta cũng đặt cược thắng giúp nhà họ Vương xoay chuyển tình thế, thậm chí là mang đến một cơ hội phát triển cho gia tộc!
Vương Tam dẫn theo những cao thủ nhà họ Vương đi đến trước mặt Lâm Hàn nói: "Cậu Lâm, tôi đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình, dẫn dắt các cao thủ nhà họ Vương không tiếc bất cứ giá nào quét sạch cao thủ phe liên minh ẩn núp trong mấy căn hầm. Hy vọng cậu sẽ thực hiện lời hứa trước đó".
Lâm Hàn đương nhiên hiểu ý gã ta, anh gật đầu nói: "Vất vả rồi, cứ nghỉ ngơi trước đi đã. Sau đó, chúng ta còn phải tiếp đón đoàn thanh tra Hoa Hạ kiểm tra, rồi đi gặp hai quý tộc lớn Chu - Khương kia nữa. Đợi mọi chuyện xong xuôi, tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình, cho nhà họ Vương ông những gì mà ông đáng nên được".
"Cảm ơn cậu Lâm", Vương Tam nói xong, bèn gập người khom lưng cúi chào, sau đó dẫn theo những cao thủ còn lại của nhà họ Vương đi ra sau Lâm Hàn, chờ đợi mệnh lệnh từ anh.
Lần này, cao thủ nhà họ Vương đi xuống các mỏ càn quét đám cao thủ liên minh đang núp bên trong, tuy đa số đều có bị thương, nhưng không ai chết, chỉ vài người là bị thương nặng, nên chẳng ảnh hưởng nhiều. Nhưng đổi lại, bọn họ đã gặt hái được một cơ hội khó mà tượng tượng nổi.
Sau khi những cao thủ nhà họ Vương đi lên, đồng nghĩa với việc toàn bộ cao thủ phe liên minh đang ẩn núp bên trong đã bị quét sạch, và cho thấy trận này Lâm Hàn và nhà họ Tiêu đã giành chiến thắng!
Lâm Hàn ngửa đầu nhìn trời, cả người nhẹ nhàng thoải mái, những áp lực trong khoảng thời gian này đều hoàn toàn biến mất.
"Mặt trời hôm nay đẹp ghê".
Lâm Hàn nhìn ánh mắt trời dần ló rạng cười nói.
Tiêu Nhã đứng cạnh cũng cười tươi đáp: "Đúng là rất đẹp, làm con người ta thoải mái trong lòng, chỉ là giờ có một số người của gia tộc nào đó, tâm trạng đang rất tệ".
"Thật à?", Lâm Hàn nói: "Vậy chúng ta đi qua đó nhìn thử xem coi sao".
Cao thủ mà Lâm Hàn dẫn đến tổng cộng có gần 100 người, cộng thêm 40-50 cao thủ của nhà họ Tiêu.
Dựa theo lời cấp dưới báo cáo thì con số thương vong của cả hai bên là hơn 20 người, có 40 người bị thương nặng, còn lại đa số chỉ bị xây xát nhẹ.
Thực ra theo kế hoạch ban đầu, con số tử vong chỉ khoảng 10 người thôi. Dù sao khi đang càn quét đám cao thủ liên minh núp bên trong hầm mỏ, có gặp nguy hiểm thì đã có các thành viên khác hỗ trợ, dẫu có thất bại hay bị thương nặng vẫn có thời gian chạy trốn. Sau đó, lại để các nhóm nhỏ còn lại hoặc quân chi viện đến giải quyết bọn họ.
Nhưng ở bên trong hầm mỏ số 1 lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, quân chi viện của phe liên minh chẳng dựa theo lẽ thường, trực tiếp xông vào quặng số 1 hết, vì vậy mới gây ra con số thương vong và bị thương nặng vượt mức dự đoán.
Số người tử vong và bị thương nặng đa số đều là những cao thủ nhà họ Tiêu, bên Lâm Hàn thì lại đỡ hơn.
Bấy giờ, một số xe cấp cứu do nhà họ Tiêu gọi tới và xe tải lớn chở những tay đấm bình thường chạy đến.
Mặc dù những tay đấm bình thường kia không giúp được gì khi quét sạch đám cao thủ liên minh ẩn núp trong hầm, nhưng giờ, bọn họ lại phát huy được tác dụng rất lớn.
Trước khi xuất phát, Lâm Hàn và Tiêu Nhã đã lên kế hoạch hết, những tay đấm bình thường và một số công nhân sẽ liên lạc với nhân viên y tế. Chỉ cần người của Lâm Hàn và cao thủ nhà họ Tiêu giải quyết xong, thì bọn họ sẽ ngay lập tức chạy tới hầm mỏ.
Rồi những nhân viên y tế kia sẽ đưa người bị thương của bên Lâm Hàn và nhà họ Tiêu đến bệnh viện, bên cạnh đó còn có tay đấm bình thường đi theo bảo vệ để tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Chương 594: Đến nhà họ Khương trước đi
Ngoài những tay đấm phụ trách vận chuyển người bị thương và bảo vệ họ ra, số công nhân còn lại sẽ chịu trách nhiệm dọn dẹp hiện trường. Dù sao, nếu để người của đoàn thanh tra Hoa Hạ đến phát hiện ra nhiều máu và dấu vết đánh nhau thì cũng không dễ ăn nói.
Tiêu Nhã đi dặn dò công việc xong liền bước tới cạnh Lâm Hàn, nói: "Yên tâm đi, bọn họ đều là do tôi dìu dắt, rất đáng tin tưởng, giao cho bọn họ không sao đâu. Giờ chúng ta đi gặp mấy liên minh hả? À đúng rồi, chúng ta đi đến nhà nào trước đây?"
"Đến nhà họ Khương trước đi", Lâm Hàn đáp.
Tiêu Nhã gật đầu, đương nhiên không cảm thấy gì.
Mà Lâm Hàn lại có chút chờ mong, không biết người nhà họ Khương, đặc biệt là Khương Thư Nhai, khi nhìn thấy anh sẽ có vẻ mặt như thế nào nhỉ?
Sau đó, Lâm Hàn bèn dẫn theo những cao thủ còn lại của cả hai bên đi đến nhà họ Khương.
Cùng lúc đó, trong căn phòng họp bí mật dưới lòng đất nhà chính nhà họ Chu, các gia chủ của gia tộc trong liên minh đều ngồi ở đây, đa số đều thức trắng đêm.
Tối hôm qua, bên nhà họ Tiêu đột nhiên xuất hiện nhiều người như thế, bọn họ đều hơi lo lắng, nên vội vàng cử quân chi viện đi.
Nhưng mà sau khi cử chi viện đi lại bặt vô âm tín, họ lại vội cử thêm người đến điều tra, có điều, đến giờ vẫn chẳng có tin tức gì.
Lúc này, trời vừa sáng, người đi điều tra cũng trở về.
"Không xong rồi, các gia chủ ơi, tối hôm qua khi tôi tới hầm mỏ nhà họ Tiêu, vừa hay gặp phải những cao thủ của họ đi ra khỏi quặng số 1. Lúc ấy, bọn họ đã càn quét sạch toàn bộ những cao thủ của liên minh đang ẩn núp bên trong, và cả quân chi viện của chúng ta nữa!", người trở về vội vàng báo cáo.
"Cái gì?"
Mấy gia chủ nhìn nhau, sắc mặt đều thay đổi hẳn.
Hầm mỏ số 1 kia là hầm quan trọng nhất của nhà họ Tiêu, nên đương nhiên liên minh bọn họ cũng bỏ ra nhiều vốn liếng nhất, trực tiếp cử số đông cao thủ ẩn núp bên trong, mà những cao thủ ấy đều thuộc hàng đầu.
Nhưng giờ, những cao thủ tinh anh nhất ấy và cao thủ trong quân chi viện đều bị giết chết hết?
Nhiều cao thủ như vậy mà cũng bị giết sạch, vậy thì các hầm mỏ khác cũng sẽ không ngoại lệ, chắc chắn đã bị càn quét sạch không sớm thì muộn thôi.
Ông chủ nhà họ Chu - Chu Thiên là một người đàn ông trung niên mặt mày nghiêm nghị, nhưng lúc này cũng lộ ra vẻ hoảng loạn.
"Rầm!", Chu Thiên đập bàn đứng dậy, chỉ vào người trở về báo cáo chửi: "Nhóc con, mày có điều tra rõ ràng không đấy? Nếu mà sai thì có biết hậu quả sẽ là gì không!"
"Ông chủ!", người đi điều tra lập tức sợ tới nhũn cả chân, vội nói: "Ông chủ, tôi cũng không dám tin mà, nên đã liều mạng đến gần để quan sát cho rõ, thậm chí còn tìm cơ hội lẻn vào hầm mỏ số 1. Tại đáy hầm, toàn bộ xác chết của cao thủ liên minh ẩn núp bên trong và quân chi viện đều chất đầy ở đó, và chẳng có một ai may mắn thoát chết! Đó cũng là lý do tại sao tôi về trễ, mất rất nhiều thời gian để đi xuống quặng số 1".
Mấy gia chủ nghe vậy, vốn dĩ còn nuôi một tia hy vọng, giờ lại tan thành mây khói.
Trong hầm mỏ số 1 ẩn núp nhiều tinh anh như vậy, cộng với số đông cao thủ đến chi viện, thế mà nhà họ Tiêu vẫn giết sạch được. Vậy thì các cao thủ núp trong những hầm mỏ khác đương nhiên cũng chẳng thoát nổi.
"Tiêu rồi tiêu rồi, lẽ nào những cao thủ của liên minh chúng ta đều chết hết bên trong đó rồi ư?"
"Đấy chính là toàn bộ cao thủ của thế gia chúng tôi đó, nếu chết sạch thì nhà chúng tôi cũng coi như xong!"
"Lo gì? Chết thì chết thôi, lẽ nào gia tộc bọn tôi không thế chắc? Ai mà ngờ được chứ? Ai biết bên nhà họ Tiêu lại đột nhiên lòi ra một tên Lâm Hàn, còn dẫn theo nhiều người như thế đến giúp bọn họ chứ".
"Đúng vậy, giờ ván đã đóng thuyền rồi, nếu việc đã xảy ra thì chúng ta cũng đừng ngồi đây oán giận nữa, nghĩ cách giải quyết mới là điều gấp rút ngay lúc này".
"Thực ra cũng không cần phải sốt ruột, dù nhà họ Tiêu có thể quét sạch tất cả cao thủ núp trong hầm thì cũng chẳng kịp nữa. Sáng nay, đoàn thanh tra của thành phố Thiên Kinh sẽ xuống, một khi họ đến điều tra thì nhà họ Tiêu cũng toang thôi!"
"Đúng thế, dù bọn họ có quét sạch hết toàn bộ cao thủ của chúng ta thì cũng vậy thôi, còn nhiều máy móc và thuốc nổ vậy, bọn họ căn bản là không kịp xử lý!"
Tức thì, mấy gia chủ trong liên minh đều gật đầu, yên tâm. Tổn thất cao thủ, về sau có thể đào tạo lại, chỉ cần lần này nhà họ Tiêu ngã xuống, bọn họ đều có thể được chia một miếng bánh lớn!
Ngay lúc này, một chiếc điện thoại dành riêng để liên lạc với người nọ của ông chủ nhà họ Chu - Chu Thiên bỗng có thông báo tới. Ông ta mở ra đọc nội dung tin nhắn thì biến sắc.
Nhìn nội dung trong điện thoại, sắc mặt Chu Thiên chợt trở nên vô cùng khó coi.
Tin nhắn mà Chu Thiên nhận được là từ một người trong đoàn thanh tra thành phố Thiên Kinh, nói rằng bọn họ đang bị đoàn thanh tra Hoa Hạ điều tra, nên không thể đến nhà họ Tiêu điều tra giúp họ được. Còn chuyện nhà họ Tiêu, sẽ có người từ đoàn thanh tra Hoa Hạ xuống làm việc, nhưng là với một cách công bằng nghiêm minh, mọi việc đều được thực hiện một cách nghiêm chỉnh mà không có bất kỳ thiên vị gì.
Thấy Chu Thiên lộ ra vẻ mặt khó coi, những gia chủ có mặt ở đây đều chợt có linh cảm xấu.
"Ông chủ Chu, xảy ra chuyện gì hả?", cụ Khương hỏi.
Những gia chủ của các gia tộc trong liên minh cũng đồng loạt nhìn về phía Chu Thiên.
Sắc mặt Chu Thiên tràn đầy nghiêm túc nhìn các gia chủ còn lại, nói: "Đoàn thanh tra của thành phố Thiên Kinh đột nhiên bị thanh tra Hoa Hạ điều tra, nên sáng nay họ sẽ không thể xuống điều tra nhà họ Tiêu được. Ngày mai, sẽ có đoàn thanh tra Hoa Hạ xuống điều tra nhà họ Tiêu một cách công bằng".
"Cái gì? Tại sao lại xảy ra chuyện như thế?"
"Người của nhà họ Tiêu lại có thể liên lạc với đoàn thanh tra Hoa Hạ ư?"
Chắc hẳn người của đoàn thanh tra chính phủ đã nhận được thông báo của nhà họ Tiêu, không thì chẳng thể nào lại đột nhiên xuống điều tra đoàn thanh tra thành phố Thiên Kinh ngay lúc này, rồi còn thay bọn họ tra chuyện nhà họ Tiêu.
Từ đó, người nhà họ Tiêu không chỉ có thêm một ngày chuẩn bị, mà còn vì là đoàn thanh tra Hoa Hạ xuống điều tra, dù bên bọn họ chưa giải quyết kịp, thì chuyện ở mỏ than nhà họ Tiêu cũng không liên quan gì tới bên liên minh. Hơn nữa, giờ lại có thêm một ngày, các cao thủ của quân liên minh họ đã bị giết sạch, nhà họ Tiêu hoàn toàn có đủ thời gian để xử lý tốt.
Ngay sau đó, các gia chủ những gia tộc trong liên minh cũng lập tức hiểu được sự nghiêm trọng của chuyện này.
"Tiêu rồi tiêu rồi, kế hoạch của chúng ta coi như đổ bể hết rồi".
"Vốn dĩ, kế hoạch đang vô cùng thuận lợi, tự dưng xuất hiện một tên Lâm Hàn, giờ mọi thứ đều tanh bành hết cả rồi!"
"Rốt cuộc thì Lâm Hàn kia là ai? Mà lại có nhiều cao thủ như vậy?"
"Dựa theo tư liệu thì Lâm Hàn chỉ là một người nổi tiếng trên mạng, không thể nào có nhiều cao thủ như vậy được!"
Lúc này, sắc mặt của tất cả gia chủ có mặt ở đây đều trở nên cực kỳ khó coi, một kế hoạch bí mật như thế, mắt thấy sắp thành công thì lại thất bại.
Chẳng những không thể chia cắt nhà họ Tiêu, gia tộc họ còn tổn thất nặng nề, mất hết vốn liếng.
Chương 595: Tình hình xoay vần
"Chúng ta còn có cơ hội nào không?", ông cụ Khương mặt mày khó coi hỏi.
Mấy gia chủ nhìn nhau, đều lắc đầu bó tay.
Bọn họ đã sớm lên kế hoạch để đối phó nhà họ Tiêu.
Một quý tộc có thể ảnh hưởng tới tương lai đất nước, bọn họ muốn chia cắt nó nên đã dốc hết vốn liếng, đừng nói cao thủ trong gia tộc, ngay cả những tay đấm bình thường cũng được cử ra hết, hoàn toàn chẳng còn ai nữa.
Mà các cao thủ thì có lẽ giờ đã bị nhà họ Tiêu và người của Lâm Hàn giết chết hết, cũng chẳng còn thừa bao nhiêu.
Tức thì, cụ Khương và các gia chủ của những thế gia phụ thuộc đều nhìn về phía ông chủ nhà họ Chu - Chu Thiên, hy vọng nhà quý tộc đứng đầu ấy có thể lấy ra được điều gì đó xoay chuyển tình hình. Mặc dù trong lòng họ cũng không tin là còn có cơ hội nào nữa.
Đối mặt với ánh mắt chờ mong của những gia chủ kia, Chu Thiên cũng muốn lấy ra một cách nào đó, nhưng mà lại chỉ đành bất lực lắc đầu.
"Mọi người, cao thủ của các nhà chúng ta đã hy sinh hơn phân nửa rồi, lấy đâu ra cách xoay chuyển tình hình nữa? Giờ nhà họ Tiêu và bên Lâm Hàn, ít nhất cũng còn có hơn trăm cao thủ, những cao thủ còn lại của chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của họ", Chu Thiên bất lực nói.
Mặc kệ ngày mai đoàn thanh tra Hoa Hạ xuống sẽ có kết quả như thế nào thì nhà họ Tiêu cũng chỉ tổn thất về tiền bạc thôi, chẳng có quan hệ gì tới mấy gia tộc bọn họ cả, thậm chí, họ còn có khả năng đối mặt với việc bị tính sổ.
Mấy gia chủ kia nghe vậy, mặt mày suy sụp.
Đặc biệt là cụ Khương, vốn đang cực kỳ hăng hái, giờ cả người lại héo như quả cà, tựa như đã già đi mấy chục tuổi.
Cụ Khương là ông chủ nhà họ Khương, cũng sắp về hưu, vốn nghĩ rằng lớn như vậy, sống từng tuổi này mà vẫn chưa làm được cống hiến lớn lao nào, bấy giờ mới mặt dày mày dạn đến cầu xin nhà họ Chu, bắt tay kết đồng minh cùng đối phó nhà họ Tiêu.
Cụ Khương cứ tưởng rằng trước khi về hưu có thể làm nên chuyện lớn, tiêu diệt kẻ thù truyền kiếp của nhà họ Khương, khiến gia tộc mình càng lớn mạnh hơn.
Nhưng kết quả lại chẳng những không thể tiêu diệt nhà họ Tiêu, mà giờ còn khiến nhà họ Khương tổn thất nặng nề.
"Mọi người, hãy đối mặt với sự thật đi", Chu Thiên thở dài, nói với giọng đầy bất lực: "Bây giờ chúng ta đã không còn sức để xoay chuyển tình thế đâu, vẫn nên ai về nhà nấy, nhanh chóng giảm mức tổn thất xuống thấp nhất đi. Lần sau, nếu có cơ hội thì chúng ta lại bắt tay nhau sau vậy".
Trước buổi tối ngày hôm qua, mấy gia chủ của các nhà đã nghĩ rằng kế hoạch lần này ổn thỏa hết rồi, nhà họ Tiêu sắp bị diệt vong, mỗi một gia tộc trong họ đều có thể được phân một phần sản nghiệp của nhà họ Tiêu. Nhưng sau một đêm, tình thế lại xoay chuyển, liên minh hai nhà quý tộc lớn cũng bó tay hết cách.
Mấy gia chủ nhìn nhau, đều hơi không cam tâm, nhưng lại chẳng có cách nào. Hành động lần này của họ vốn coi hai nhà Chu - Khương là chính, chủ yếu cũng dựa vào lực lượng của hai nhà đó.
Giờ cả hai nhà Chu - Khương đều bó tay, thì những thế gia phụ thuộc như họ càng không có biện pháp.
"Haiz!"
Mấy gia chủ đều thở dài, lần lượt bất lực bỏ về.
Còn cụ Khương, sắc mặt lại cực kỳ khó coi. Những gia tộc kia, có lẽ về sau sẽ bị nhà họ Tiêu tìm tới cửa, nhưng chỉ cần bồi thường thích đáng thì có thể coi như xong, nhà họ Tiêu cũng không thể làm gì họ.
Nhưng nhà họ Khương lại khác, hai nhà Tiêu - Khương vốn là kẻ thù mấy đời với nhau. Giờ nhà họ Khương tổn thất nặng nề, nhà họ Tiêu lại có Lâm Hàn giúp đỡ, bọn họ chẳng phải sẽ nghĩ cách để đối phó nhà họ Khương sao? Lần này, e rằng nhà họ sẽ tổn thất cực kỳ nghiêm trọng.
Cùng lúc đó, tại một hộp đêm ở thành phố Thiên Kinh.
Khương Thư Nhai sung sướng cả đêm, nên giờ đang ngủ trong một căn phòng, cả người cậu ta nồng nặc mùi rượu, bên cạnh lại có một đám gái xinh ăn diện nóng bỏng.
Khương Hồng là một người làm của nhà họ Khương, bình thường vẫn đi theo Khương Thư Nhai làm việc. Tối hôm qua, anh ta phát hiện Khương Thư Nhai biến mất, còn xảy ra chuyện khẩn cấp như vậy, nên Khương Hồng cũng không dám giấu giếm, đành phải báo cho cụ Khương.
Sau đó mới có hội nghị các đồng minh, rồi các gia tộc cử toàn bộ cao thủ đi chi viện. Giờ anh ta cũng biết lần hành động này của quân liên minh đã thất bại, không thể cứu vãn được nữa, các nhà đều lo bo bo giữ mình.
Mà nhà họ Khương là gia tộc có khả năng bị nhà họ Tiêu trả thù nhất. Bây giờ, phải về nhà họ Khương họp, bàn cách để đối phó với sự trả thù của nhà họ Tiêu và Lâm Hàn. Khương Hồng có nhiệm vụ đi tìm Khương Thư Nhai về.
Bước vào hộp đêm mà cậu chủ hay đến, hỏi thăm nhân viên trong quán, Khương Hồng đã nhanh chóng tìm tới căn phòng của Khương Thư Nhai.
Đẩy cửa ra, cả phòng đều tràn ngập mùi vị của sự xa hoa dâm dật. Khương Hồng đi tới cạnh Khương Thư Nhai, cẩn thận dời đùi của một người nữ ra khỏi ngực cậu ta.
"Cậu chủ, dậy, dậy nào, mau theo tôi về. Nếu không trở về, cụ Khương sẽ nổi giận đó", Khương Hồng không ngừng gọi.
Khương Thư Nhai chậm rãi tỉnh lại, thấy là Khương Hồng, mơ mơ màng màng nhìn đồng hồ, mới sáng sớm.
"Khương Hồng, sớm vậy mà tới tìm tôi làm gì? Dù sao mọi chuyện bên liên minh đều suôn sẻ, tôi ngủ thêm một lát rồi về cũng chẳng ảnh hưởng tới toàn cuộc", Khương Thư Nhai hơi bực bội nói. Cậu ta quẩy cả đêm ở hộp đêm nên không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng bên liên minh hết thảy vẫn thuận lợi.
"Cậu chủ, cậu mau đi về đi, xảy ra chuyện lớn rồi", Khương Hồng ỉu xìu nói: "Ngay tối hôm qua, sau khi cậu rời khỏi, nhà họ Tiêu bên kia bèn hành động, chỉ trong một đêm, toàn bộ cao thủ của quân liên minh chúng ta đang núp trong hầm mỏ đều bị giết chết hết. Chúng ta thất bại rồi!"
"Cái gì? Bị giết chết hết? Không thể nào? Nhà họ Tiêu lấy đâu ra nhiều người như vậy?", Khương Thư Nhai lập tức tỉnh cả ngủ.
"Cậu chủ ơi, tôi nào dám lấy chuyện này ra để lừa cậu chứ? Tự cậu về xem sẽ biết, giờ mau theo tôi về đi. Lát nữa, ông chủ mà không thấy cậu thì sẽ nổi giận đó", Khương Hồng vội vàng nói.
Khương Thư Nhai nhìn chằm chằm vào Khương Hồng, có vẻ thật sự không phải đang nói đùa. Bình thường, Khương Hồng cũng không dám nói xạo cậu ta, trong lòng lập tức giật mình hoảng sợ. Nhà họ Tiêu kia lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy mà càn quét hết toàn bộ cao thủ quân liên minh đang núp trong hầm chứ?
Nhưng ngay sau đó, Khương Thư Nhai lại nghĩ tới kế hoạch của họ, chẳng phải sáng nay đoàn thanh tra thành phố Thiên Kinh sẽ đến đây sao? Cho dù nhà họ Tiêu có giết chết được hết những cao thủ bên phe liên minh đang núp trong hầm thì sao mà kịp đối phó với đoàn thanh tra chứ?
"Sợ cái gì, chẳng phải chỉ tổn thất số đông cao thủ thôi sao? Nhìn thời gian thì đoàn thanh tra thành phố Thiên Kinh hẳn là sắp đến rồi. Nhà họ Tiêu họ vẫn không thoát khỏi cảnh diệt vong đâu", Khương Thư Nhai cười nói.
Tuy không biết nhà họ Tiêu đào đâu ra nhiều cao thủ như vậy, có thể càn quét sạch cao thủ bên liên minh, nhưng bọn họ vẫn khó mà thoát khỏi cảnh diệt vong. Nhà họ Khương cậu ta tổn thất những cao thủ kia thì vẫn có thể dùng tiền để đào tạo ra lại.
Khương Hồng nghe vậy, sắc mặt lại hơi khó coi, nói: "Cậu chủ, cậu ở đây suốt đêm nên không biết đã xảy ra chuyện. Hôm nay, đoàn thanh tra của thành phố Thiên Kinh sẽ không tới".
Lúc này, cả người Tiêu Hoa Bân đã bê bết máu, bị thương rất nặng, trông như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Lâm Hàn đứng sau thấy thế, sắc mặt cũng trở nên khó coi, bên quân liên minh rõ ràng đã nhận ra điều đó.
Nếu để bên kia đổi Tiêu Hoa Bân đi thì những cao thủ ngã xuống ban nãy của họ đều trở thành công cốc, vì vậy, họ mới vội vàng rút ngắn khoảng thời gian luân phiên giữa hai tốp.
Còn bên nhà họ Tiêu lại khác, bởi vì ở cửa động nên khó mà đổi người một cách nhanh chóng được.
Kể từ đó, nhà họ Tiêu không kịp thay Tiêu Hoa Bân đi, sau đó ông ta chắc chắn sẽ ngã xuống. Kế tiếp, những cao thủ nhà họ Tiêu sẽ nhanh chóng đuối sức, cuối cùng bị bên quân liên minh hạ gục.
Sau khi tốp thứ 3 kết thúc, cả người Tiêu Hoa Bân lung la lung lay, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Các cao thủ nhà họ Tiêu vội vàng định đổi người, nhưng bên liên minh đã xông lên, hoàn toàn không cho bên này chút thời gian nào cả.
Nếu bên nhà họ Tiêu thay Tiêu Hoa Bân ra, tất nhiên sẽ khiến cho 4 cao thủ còn lại không kịp ngăn cản quân liên minh, từ đó dẫn đến tổn thất rất lớn.
Tiêu Hoa Bân cũng hiểu được điều này, giơ tay đẩy một cao thủ nhà họ Tiêu đang tính dìu ông ta xuống, quát: "Tôi vẫn còn có thể đánh!"
Lúc này, 4 cao thủ trong tốp đầu tiên của nhà họ Tiêu đều rơm rớm nước mắt, nhưng vẫn phải xông lên tấn công 5 cao thủ bên liên minh, chỉ có nhanh chóng hạ gục bọn họ thì mới ngăn họ giết chết Tiêu Hoa Bân.
Những cao thủ của nhà họ Tiêu ở đằng sau thấy thế thì đều sốt ruột.
"Đám quân liên minh kia thật xảo quyệt, hoàn toàn không cho chúng ta có thời gian thay người!"
"Không thể cứ tiếp tục như vậy được, ông hai chắc chắn sẽ bị giết mất!"
"Ông hai có ơn dạy dỗ với chúng ta, chúng ta không thể trơ mắt đứng nhìn được!"
Tức thì, những cao thủ nhà họ Tiêu ở đằng sau đều đi tới trước mặt Lâm Hàn.
Có vài người dứt khoát quỳ xuống, mấy người còn lại cũng quỳ theo.
"Cậu Lâm, tôi cầu xin cậu, hãy cứu ông hai đi!"
"Chúng tôi thật sự bó tay rồi. Cậu lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ có cách cứu ông hai đúng không?"
"Chỉ cần cậu chịu cứu ông ấy, thì bảo chúng tôi làm gì cũng được!"
Lâm Hàn nghe vậy cũng sửng sốt, tuy tình hình lúc này có chút gay go, cực kỳ bất lợi với nhà họ Tiêu, nhưng không phải không có biện pháp cứu Tiêu Hoa Bân.
Nhưng mà, làm thế sẽ tổn thất rất lớn.
Nói là cứu Tiêu Hoa Bân chứ thực ra là dùng tính mạng của những người còn lại để đổi lấy mạng ông ta, hơn nữa, ít nhất cũng phải mười mạng người.
Trong lúc Lâm Hàn đang do dự thì có vài ánh đèn sáng choang chiếu đến từ đằng xa, mấy chục bóng người đang chạy về phía này với tốc độ cực nhanh. Bọn họ chính là Uông Nghĩa cùng quân cứu viện!
"Là đám Uông Nghĩa đến, chúng ta lao ra là có thể cứu ông hai của mấy người!", Lâm Hàn hô lớn.
Nếu là ban nãy, thì chỉ có thể cử một số cao thủ nhà họ Tiêu xông lên ngăn cản, đồng nghĩa với xả thân chịu chết, để tranh thủ thời gian thay Tiêu Hoa Bân xuống.
Nhưng giờ lại khác, Uông Nghĩa đã dẫn theo một đám cao thủ đến chi viện, Lâm Hàn bèn bảo các cao thủ nhà họ Tiêu trực tiếp xông ra, cũng đồng nghĩa với việc cứu Tiêu Hoa Bân.
Nếu quân cứu viện không đến thì lao ra chẳng khác gì là đi chịu chết cả.
Các cao thủ nhà họ Tiêu thấy thế đều vô cùng kích động, không ngờ quân cứu viện lại đến nhanh như vậy!
Bên quân liên minh lập tức hơi hoảng loạn, ban đầu bọn họ tưởng rằng nhà họ Tiêu cử ra nhiều cao thủ như thế đã là dốc hết vốn liếng rồi, không ngờ lại còn có nhiều người như thế đến giúp đỡ.
"Tôi không tin nhà họ Tiêu lại có thể lấy ra được nhiều cao thủ như thế, quân cứu viện kia chắc chắn chỉ là những tay đấm bình thường thôi, số lượng còn không bằng bên ta. Các tay đấm bình thường xông lên xử lý bọn họ, những cao thủ còn lại tiếp tục đối phó nhà họ Tiêu cho tôi!", một tên cầm đầu quân liên minh nói.
"Vâng!". quân liên minh đồng thanh đáp rồi xông lên.
Nhưng mà, những tay đấm bình thường vừa mới sáp vô đánh nhau với quân cứu viện đã cảm thấy không đúng.
Những người kia hoàn toàn không phải tay đấm bình thường, người nào người nấy đều là cao thủ, hơn nữa còn cực kỳ lợi hại, dường như còn mạnh hơn đám cao thủ nhà họ Tiêu nữa, cái này thì sao mà họ đối phó được đây?
Tình thế lập tức xoay chuyển.
Những tay đấm bình thường của quân liên minh hoàn toàn không ngăn cản được các cao thủ do Uông Nghĩa mang đến.
Mặc dù bọn họ đông hơn, nhưng bốn năm tay đấm bình thường cũng không địch lại một cao thủ bên Uông Nghĩa thì sao mà đánh đấm gì nữa?
Những cao thủ do Uông Nghĩa dẫn đến lập tức như hổ xông vào bầy dê, đập tan mặt trận quân liên minh, rồi xông thẳng về phía cửa động.
Thấy người của hai bên đang đánh nhau ở cửa động, Uông Nghĩa vội vàng ra lệnh: "Mau, mau đến hỗ trợ, tuyệt đối không thể để cậu Lâm bị thương!"
Tức thì, những cao thủ dưới trướng Uông Nghĩa tựa như phát điên xông về phía cửa động.
Bên quân liên minh cũng có rất nhiều cao thủ, nhưng mặt bằng chung lại yếu hơn đám Uông Nghĩa, lại không ngờ bọn họ có thể giải quyết những tay đấm bình thường kia nhanh như vậy, rồi xông thẳng tới đây, nên đã trở tay không kịp.
Hơn nữa, những cao thủ nhà họ Tiêu bên trong động lại giống như phát điên xông ra ngoài, làm quân liên minh nhất thời không chống trả nổi.
Nếu dựa theo thực lực chân chính của hai phe, có lẽ vốn là có thể đánh ngang tay, nhưng bởi vì trước sau đều có địch nên bọn họ đã trở nên rối loạn. Cộng thêm với việc bây giờ những tay đấm bình thường đã chẳng còn tác dụng gì nữa, trái lại còn ảnh hưởng đến cao thủ quân liên minh, nên tình thế lập tức nghiêng về một phía. Gần như là những cao thủ do Uông Nghĩa mang đến cùng cao thủ bên nhà họ Tiêu đồng loạt tàn sát cao thủ bên liên minh.
Uông Nghĩa nhìn thấy Lâm Hàn bèn vội vàng giải quyết mấy cao thủ bên liên minh đang chặn đường, vụt qua đám người hỗn loạn chạy tới bên cạnh anh.
"Cậu Lâm, cậu không sao chứ? Ngại quá, chúng tôi đã đến chậm", Uông Nghĩa lo lắng nói, khi anh ta bắt đầu xuất phát từ thành phố Phụng Thiên, Trương Thiên Sơn đã từng dặn, bất kể kế hoạch lần này của Lâm Hàn có thành công hay không thì bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ được Lâm Hàn. Đây là lệnh mà Uông Nghĩa phải chấp hành.
"Tôi có thể bị gì chứ?", Lâm Hàn cười lắc đầu nói: "Mau giải quyết hết đám quân liên minh kia đi!"
"Vâng!"
Xác định Lâm Hàn quả thật không sao, Uông Nghĩa mới yên tâm, rồi vội vàng xông vào đối phó quân liên minh.
Nói là chiến đấu chứ thực chất lại là một bên đang tàn sát bên còn lại.
Tuy phe liên minh cũng có rất nhiều cao thủ, tổng thể thực lực rất mạnh, nhưng trước sau đều có địch nên đã bị rối loạn thế trận. Lúc này, cả đám đều muốn chạy trốn, chẳng tâm trí đâu mà chiến đấu.
Tiếng hét thảm thiết không ngừng vọng lại, những tay đấm bình thường trong quân liên minh giống như là vật hy sinh chẳng có cơ hội chống trả, lần lượt ngã xuống.
Cho dù là cao thủ, tuy là mạnh đấy, nhưng dưới sự tấn công của những cao thủ do Uông Nghĩa mang đến và bên phía nhà họ Tiêu cũng không thể chống chọi nổi, từng người từng người một đều bị hạ gục.
Lúc này, mặc dù Tiêu Hoa Bân đã bị thương rất nặng, cả người đầy máu, nhưng vẫn cứ xông lên giúp mọi người chém giết quân liên minh.
Những cao thủ nhà họ Tiêu muốn ngăn ông ta lại, nhưng hiển nhiên là không ngăn được con người cứng đầu như Tiêu Hoa Bân, chỉ đành cử ra mấy người đối phó với cao thủ liên minh xung quanh ông ta. Nếu Tiêu Hoa Bân không chịu nổi, bọn họ sẽ vội vàng xông đến giúp đỡ, để đảm bảo ông ta sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc.
Chương 592: Là một người đàn ông thực thụ
Nhìn đám người quân liên minh lần lượt ngã xuống, Tiêu Hoa Bân không khỏi rơm rớm nước mắt, trong lòng lại vô cùng vui sướng.
Vốn dĩ, cứ nghĩ rằng nhà họ Tiêu đã không còn cơ hội trở mình được nữa, Tiêu Hoa Bân ông ta sẽ trở thành tội đồ của gia tộc, nhưng giờ lại xoay chuyển được thế cục, chuyển bại thành thắng.
Tuy lần này, trong quá trình đối phó với quân liên minh, nhà họ Tiêu cũng tổn thất rất lớn, nhưng trái lại, bên đối phương còn tổn thất lớn hơn mình.
Đợi chuyện này qua đi, nhà họ Tiêu sẽ bước vào thời kỳ phát triển, chiếm được càng nhiều miếng bánh ngọt trong giới quý tộc ở thành phố Thiên Kinh, rồi có thể khiến nhà họ Tiêu khôi phục lại như trước một cách dễ dàng, hay thậm chí là vượt xa quá khứ.
Đây vốn là một cuộc khủng hoảng của nhà họ Tiêu, giờ lại biến thành một cơ hội.
Mà tất cả đều nhờ có Lâm Hàn.
Một lát sau, dưới sự bao vây và càn quét của những cao thủ do Uông Nghĩa mang đến và cao thủ nhà họ Tiêu, toàn bộ quân liên minh đã bị giải quyết sạch sẽ.
"Cậu Lâm, đã càn quét sạch rồi, không có bất cứ tên nào trong quân liên minh chạy ra được khỏi hầm mỏ số 1", Uông Nghĩa báo cáo.
Lâm Hàn gật đầu, nói với Uông Nghĩa và những cao thủ nhà họ Tiêu: "Chúng ta đã giải quyết xong hầm mỏ số 1, nhưng những căn hầm khác vẫn chưa giải quyết xong. Giờ, để lại một vài người đưa người bị thương đi bệnh viện, còn những ai không bị thương hay chỉ xây xát nhẹ hãy theo tôi đi chi viện cho những nơi khác".
Sau khi Uông Nghĩa dẫn những cao thủ kia tới, trong quá trình bọn họ và cao thủ nhà họ Tiêu đối phó với quân liên minh thì đa số chỉ bị thương nhẹ, rất ít người bị thương nặng.
Trái lại, phía trước trong quá trình đối phó với quân liên minh, đặc biệt là lúc chưa tiến vào tầng dưới cùng của hầm mỏ số 1, đã có rất nhiều cao thủ nhà họ Tiêu bị thương nặng, thậm chí là không ít người đã chết.
Nhưng mọi thứ đều nằm trong dự đoán của Lâm Hàn, nên anh vẫn khá bình tĩnh. Dù sao đây cũng là sự tranh đấu giữa các quý tộc, mỗi một quý tộc đều có thể ảnh hưởng đến tương lai đất nước, mà mấy con quái vật như vậy đấu tranh với nhau thì có người chết là điều khó tránh khỏi.
Những cao thủ mà Uông Nghĩa mang đến và cao thủ bên nhà họ Tiêu nhanh chóng để lại một số ít giúp đỡ người bị thương, bèn vội vàng đi theo Lâm Hàn rời khỏi hầm mỏ số 1, giúp đỡ các hầm còn lại.
Lúc này, trong xe Lâm Hàn, Tiêu Nhã lo lắng nhìn cửa hầm mỏ số 1.
Tuy ban nãy Uông Nghĩa đã dẫn theo một số lượng lớn cao thủ đi vào chi viện, nhưng quân liên minh đã đi xuống từ trước, cũng không biết có tới kịp không. Nếu mà xui thì chưa biết chừng toàn bộ cao thủ nhà họ Tiêu đã bị giết chết hết rồi.
"Hy vọng có thể còn chừa lại chút cao thủ cho nhà họ Tiêu, không thì dù đối phó được quân liên minh kia, vượt qua được khủng hoảng lần này, nhưng đến kỳ hội nghị quý tộc đợt sau cũng sẽ khó mà được chia chác lợi ích", Tiêu Nhã lẩm bẩm.
Đang lo lắng thì Tiêu Nhã chợt nghĩ tới một chuyện, lần này, nếu không có gì bất ngờ thì đương nhiên nhà họ Tiêu sẽ đối phó được liên minh hai nhà Chu - Khương và vượt qua khủng hoảng, dù gì cũng có Lâm Hàn giúp đỡ nhiều như vậy rồi.
Mà về sau, bất kể nhà họ Tiêu còn lại bao nhiêu cao thủ cũng sẽ bị suy yếu, còn hai nhà Chu - Khương kia cũng tổn thất thảm trọng, thậm chí còn nghiêm trọng hơn nhà họ Tiêu.
Từ đấy, nhà họ Khổng vẫn án binh bất động kia chẳng phải sẽ một mình nuốt trọn phần lớn lợi ích, ngồi mát ăn bát vàng?
Tiêu Nhã nghĩ vậy bèn có chút khó chịu, cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ được, phải tranh thủ kiếm chút đỉnh cho nhà họ Tiêu, không dám mưu cầu càng nhiều, ít nhất cũng phải lấy được phần vốn nên thuộc về mình để khôi phục lại mọi tổn thất sau lần đối phó với quân liên minh.
Nhưng mà, chỉ dựa vào nhà họ Tiêu hiện giờ thì căn bản chẳng có biện pháp nào cả, có vẻ phải nhờ Lâm Hàn giúp mới được. Chẳng qua, lần này đã làm phiền anh rất nhiều rồi, nói là trả cho anh 100 tỷ chứ thật ra Tiêu Nhã biết số tiền kia là quá nhỏ. Rất có thể là Lâm Hàn nể mặt cô ấy mới giúp. Nếu lại làm phiền anh nữa, Tiêu Nhã cũng chẳng có mặt mũi nào mà mở miệng. Cô ấy nghĩ bụng, không biết có cách nào để Lâm Hàn giúp nhà họ Tiêu mà anh cũng cướp được lợi ích trong hội nghị quý tộc kia không nhỉ.
Ngay lúc này, có một đám người bước ra từ cửa hầm mỏ số 1 của nhà họ Tiêu.
Tiêu Nhã quay sang nhìn thì thấy là cao thủ nhà họ Tiêu cùng những cao thủ do Uông Nghĩa dẫn đến. Cô ấy lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy qua.
"Mọi người có sao không?", Tiêu Nhã vừa đến đã hỏi.
"Thưa cô chủ, chúng ta bị tổn thất rất nghiêm trọng, ông hai còn bị thương nặng".
"May mà những cao thủ của Uông Nghĩa chạy tới kịp, không thì chúng tôi đã chết hết rồi".
"Cô chủ ơi, chúng tôi mau chóng đi chi viện cho các hầm mỏ khác đây, không nói với cô nữa".
Mấy cao thủ nhà họ Tiêu nói xong thì vội vàng rời đi, trên đường đi ra khỏi hầm, bọn họ đã phân công nhiệm vụ xong, mỗi một cao thủ đều biết được mình nên đi chi viện cho hầm mỏ nào.
Những cao thủ đi ra từ trong hầm mỏ số 1 đều không nán lại, vội vàng chạy tới chi viện cho các nơi khác.
Mà Lâm Hàn và mấy người của Tôn Hàn Các lại không đi, có đám người kia đi là đủ rồi, bọn anh ở trên mặt đất đợi chi viện là được.
Tiêu Nhã nghe nói Tiêu Hoa Bân bị thương nặng thì lập tức lo lắng, tuy vì chuyện lúc trước cô ấy cũng rất hận Tiêu Hoa Bân, nếu chẳng phải do ông ta, nhà họ Tiêu đã không lọt vào tình trạng này. Nhưng dù sao đó cũng là chú hai của cô ấy, bình thường cũng đóng góp rất nhiều cho nhà họ Tiêu, nên Tiêu Nhã vẫn cảm thấy lo lắng.
"Lâm Hàn, chú hai tôi sao rồi? Chẳng phải ông ấy rất mạnh sao? Thế nào lại bị thương nặng?", Tiêu Nhã vội hỏi Lâm Hàn.
Lâm Hàn nghe vậy đáp: "Tiêu Hoa Bân ở đằng sau đó, lát nữa sẽ lên, đúng là bị thương hơi nặng, còn nguyên nhân thì về sau cô sẽ biết. Tiêu Hoa Bân là một người đàn ông thực thụ".
Đêm khuya, tại hầm mỏ nhà họ Tiêu.
Bởi vì có danh sách phân bố của các cao thủ nhà họ Khương, nên Uông Nghĩa dẫn theo các cao thủ đã có thể dễ dàng tìm được vị trí ẩn nấp của bọn họ.
Tuy ở hầm mỏ số 1, quân liên minh đã cử chi viện tới nên hơi khó giải quyết.
Nhưng dưới sự kéo dài thời gian của Lâm Hàn và đám Tôn Hàn Các và toàn thể cao thủ nhà họ Tiêu liều chết chống trọi, trả giá thương vong rất lớn, đợi được quân chi viện do Uông Nghĩa dẫn đến, cuối cùng cũng quét sạch được toàn bộ những cao thủ của phe liên minh đang núp trong hầm.
Sau đó, Uông Nghĩa lại dẫn theo những cao thủ còn lại của nhà họ Tiêu chia nhau đi chi viện cho các hầm mỏ khác.
Ban đầu khi Lâm Hàn và Tiêu Nhã bố trí nhân lực đến những hầm mỏ kia, cũng chỉ hơi dư ra một chút để đề phòng bên liên minh chi viện. Giờ thì toàn bộ quân chi viện kia đã đi vào hầm mỏ số 1, nên không đến hỗ trợ cho các hầm khác.
Bởi vậy, các hầm mỏ khác liền dễ thở hơn, sau khi được chi viện thì việc càn quét càng diễn ra nhanh chóng hơn.
Bên trong hầm, tổ ba người Ngô Xuyên đang âm thầm tiến về phía trước mà không phát ra một chút tiếng động nào.
Ngay lúc này, phía trước chợt có bảy bóng người xông tới, toàn bộ đều là cao thủ đang núp trong đây của phe liên minh.
Họ như đã phát hiện ra đám Ngô Xuyên từ lâu, thậm chí còn lẳng lặng tập hợp lại, tính phục kích tổ ba người của Ngô Xuyên.
"Không xong, có phục kích", Ngô Xuyên hét lên rồi vội vàng chống trả.
Hai cao thủ của Tôn Hàn Các cũng vội vàng đánh trả.
Chương 593: Thắng
Lúc này, bảy tên cao thủ phe liên minh đang núp trong đây lập tức xông về phía đám Ngô Xuyên từ nhiều hướng.
Ngô Xuyên thấy thế vội vàng tiến lên chống trả lại đòn tấn công của hai tên cao thủ liên minh.
Hai người Tôn Hàn Các thì đối phó với năm tên cao thủ còn lại.
Tuy những cao thủ kia không mạnh bằng Ngô Xuyên, lại càng đừng nói đến hai người Tôn Hàn Các. Nhưng dù sao cũng là hai đánh một, thậm chí ba đánh một. Đám Ngô Xuyên và Tôn Hàn Các nhanh chóng bị lép vế, đều bị xây xát nhẹ và một vài vết thương sâu.
Cùng lúc đó, bảy tên cao thủ phe liên minh cũng vô cùng kinh ngạc.
Cả đám bọn họ đều được coi là cao thủ, nhưng giờ bảy người đánh lén ba người, vậy mà không thể giải quyết đối phương trong một đòn? Ba người này phải mạnh tới cỡ nào chứ?
Nhưng ngay cả như vậy, bảy tên kia cũng sắp giải quyết được đám Ngô Xuyên và hai người Tôn Hàn Các. Bọn họ đã dần không chống đỡ nổi nữa.
Mắt thấy Ngô Xuyên và hai người Tôn Hàn Các sắp thua, đằng sau lại bỗng nhiên xông ra vài bóng người.
Bảy tên cao thủ liên minh đang bận rộn đối phó với đám Ngô Xuyên khó nhằn này, hoàn toàn không ngờ tới đằng sau còn có người xông đến, nên hoàn toàn không kịp chuẩn bị, rất nhanh đã bị vài người kia hạ gục.
Mà lúc này, vài người kia cũng lộ mặt ra, chính là đám Uông Nghĩa tới chi viện.
"Không sao chứ? Cậu Lâm cử chúng tôi đến đây hỗ trợ", Uông Nghĩa nói xong bèn vội vàng giải quyết đám cao thủ liên minh đã mất hết sức chiến đấu cùng những người mình mang đến.
"Không sao", Ngô Xuyên lắc đầu, cười nói: "Đám liên minh kia đúng là xảo quyệt, chúng tôi di chuyển khẽ khàng như vậy cũng phát hiện ra được, còn tập hợp lại đánh lén bọn tôi. Nếu mấy người không tới kịp có lẽ chúng tôi đã nằm xuống ở đây rồi".
Uông Nghĩa gật đầu, hỏi: "Đằng sau còn có người đúng không? Chúng ta mau đến chi viện cho họ rồi giải quyết gọn lẹ luôn đi".
"Được!"
Đám Ngô Xuyên lập tức nhanh chân đi chi viện cho những người còn lại.
Mà lúc này, cảnh tượng như vậy cũng diễn ra ở bên trong những hầm mỏ khác.
Cùng lúc đó, trên mặt đất, Lâm Hàn và mấy người Tôn Hàn Các cùng Tiêu Nhã đang giúp đỡ nâng những người bị thương đi.
Bên trong những hầm mỏ khác cũng lần lượt có người giải quyết xong phe liên minh đi lên, nhiều ít vẫn có thương vong, nhưng đa số đều là những cao thủ nhà họ Tiêu trong quặng số 1.
"Xem ra lần này nhà họ Tiêu mấy người cũng có khá nhiều người chết, sau khi kết thúc cuộc chiến đấu tranh với phe liên minh, có lẽ phải mất một thời gian khá lâu mới có thể khôi phục lại như cũ", Lâm Hàn cười nói.
Tiêu Nhã gật đầu, nói: "Không sao, chỉ cần nhà họ Tiêu vẫn tồn tại là được, những tổn thất kia có thể từ từ bù đắp sau".
Tiêu Nhã quả thật không lo lắng cái đó cho lắm, dù sao năng lực của cô ấy cũng bày ra đó, chỉ cần nhà họ Tiêu vẫn còn, cô ấy có lòng tin sẽ dẫn dắt nhà mình khôi phục lại như xưa, thậm chí là phát triển vượt bậc.
Sau đó, trong lúc đám Lâm Hàn chờ đợi để chi viện thì những hầm mỏ khác lại diễn ra vô cùng thuận lợi, không cần anh và mấy người Tôn Hàn Các ra tay giúp đỡ.
Lần lượt có cao thủ của Lâm Hàn và nhà họ Tiêu đi ra từ trong các căn hầm lớn nhỏ khác nhau, toàn bộ đám cao thủ đang núp bên trong đều đã được quét sạch.
Trên bầu trời đêm, phía chân trời chậm rãi ló ra ánh rạng đông, trời đã sắp sáng.
Vào lúc này, một cao thủ cuối cùng của nhà họ Vương phụ trách một căn hầm cùng vài cao thủ đến chi viện cũng đi ra.
Trên người Vương Tam có mấy vết thương nhẹ, vừa ra khỏi cửa hầm đã nhìn thấy những cao thủ khác đang chờ bên ngoài, trong lòng gã ta không khỏi cảm thấy vui sướng.
Hiển nhiên, dưới sự lãnh đạo của Lâm Hàn, trận chiến đối đầu với quân liên minh lần này, người thắng là phe bọn họ. Mà Vương Tam gã ta cũng đặt cược thắng giúp nhà họ Vương xoay chuyển tình thế, thậm chí là mang đến một cơ hội phát triển cho gia tộc!
Vương Tam dẫn theo những cao thủ nhà họ Vương đi đến trước mặt Lâm Hàn nói: "Cậu Lâm, tôi đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình, dẫn dắt các cao thủ nhà họ Vương không tiếc bất cứ giá nào quét sạch cao thủ phe liên minh ẩn núp trong mấy căn hầm. Hy vọng cậu sẽ thực hiện lời hứa trước đó".
Lâm Hàn đương nhiên hiểu ý gã ta, anh gật đầu nói: "Vất vả rồi, cứ nghỉ ngơi trước đi đã. Sau đó, chúng ta còn phải tiếp đón đoàn thanh tra Hoa Hạ kiểm tra, rồi đi gặp hai quý tộc lớn Chu - Khương kia nữa. Đợi mọi chuyện xong xuôi, tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình, cho nhà họ Vương ông những gì mà ông đáng nên được".
"Cảm ơn cậu Lâm", Vương Tam nói xong, bèn gập người khom lưng cúi chào, sau đó dẫn theo những cao thủ còn lại của nhà họ Vương đi ra sau Lâm Hàn, chờ đợi mệnh lệnh từ anh.
Lần này, cao thủ nhà họ Vương đi xuống các mỏ càn quét đám cao thủ liên minh đang núp bên trong, tuy đa số đều có bị thương, nhưng không ai chết, chỉ vài người là bị thương nặng, nên chẳng ảnh hưởng nhiều. Nhưng đổi lại, bọn họ đã gặt hái được một cơ hội khó mà tượng tượng nổi.
Sau khi những cao thủ nhà họ Vương đi lên, đồng nghĩa với việc toàn bộ cao thủ phe liên minh đang ẩn núp bên trong đã bị quét sạch, và cho thấy trận này Lâm Hàn và nhà họ Tiêu đã giành chiến thắng!
Lâm Hàn ngửa đầu nhìn trời, cả người nhẹ nhàng thoải mái, những áp lực trong khoảng thời gian này đều hoàn toàn biến mất.
"Mặt trời hôm nay đẹp ghê".
Lâm Hàn nhìn ánh mắt trời dần ló rạng cười nói.
Tiêu Nhã đứng cạnh cũng cười tươi đáp: "Đúng là rất đẹp, làm con người ta thoải mái trong lòng, chỉ là giờ có một số người của gia tộc nào đó, tâm trạng đang rất tệ".
"Thật à?", Lâm Hàn nói: "Vậy chúng ta đi qua đó nhìn thử xem coi sao".
Cao thủ mà Lâm Hàn dẫn đến tổng cộng có gần 100 người, cộng thêm 40-50 cao thủ của nhà họ Tiêu.
Dựa theo lời cấp dưới báo cáo thì con số thương vong của cả hai bên là hơn 20 người, có 40 người bị thương nặng, còn lại đa số chỉ bị xây xát nhẹ.
Thực ra theo kế hoạch ban đầu, con số tử vong chỉ khoảng 10 người thôi. Dù sao khi đang càn quét đám cao thủ liên minh núp bên trong hầm mỏ, có gặp nguy hiểm thì đã có các thành viên khác hỗ trợ, dẫu có thất bại hay bị thương nặng vẫn có thời gian chạy trốn. Sau đó, lại để các nhóm nhỏ còn lại hoặc quân chi viện đến giải quyết bọn họ.
Nhưng ở bên trong hầm mỏ số 1 lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, quân chi viện của phe liên minh chẳng dựa theo lẽ thường, trực tiếp xông vào quặng số 1 hết, vì vậy mới gây ra con số thương vong và bị thương nặng vượt mức dự đoán.
Số người tử vong và bị thương nặng đa số đều là những cao thủ nhà họ Tiêu, bên Lâm Hàn thì lại đỡ hơn.
Bấy giờ, một số xe cấp cứu do nhà họ Tiêu gọi tới và xe tải lớn chở những tay đấm bình thường chạy đến.
Mặc dù những tay đấm bình thường kia không giúp được gì khi quét sạch đám cao thủ liên minh ẩn núp trong hầm, nhưng giờ, bọn họ lại phát huy được tác dụng rất lớn.
Trước khi xuất phát, Lâm Hàn và Tiêu Nhã đã lên kế hoạch hết, những tay đấm bình thường và một số công nhân sẽ liên lạc với nhân viên y tế. Chỉ cần người của Lâm Hàn và cao thủ nhà họ Tiêu giải quyết xong, thì bọn họ sẽ ngay lập tức chạy tới hầm mỏ.
Rồi những nhân viên y tế kia sẽ đưa người bị thương của bên Lâm Hàn và nhà họ Tiêu đến bệnh viện, bên cạnh đó còn có tay đấm bình thường đi theo bảo vệ để tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Chương 594: Đến nhà họ Khương trước đi
Ngoài những tay đấm phụ trách vận chuyển người bị thương và bảo vệ họ ra, số công nhân còn lại sẽ chịu trách nhiệm dọn dẹp hiện trường. Dù sao, nếu để người của đoàn thanh tra Hoa Hạ đến phát hiện ra nhiều máu và dấu vết đánh nhau thì cũng không dễ ăn nói.
Tiêu Nhã đi dặn dò công việc xong liền bước tới cạnh Lâm Hàn, nói: "Yên tâm đi, bọn họ đều là do tôi dìu dắt, rất đáng tin tưởng, giao cho bọn họ không sao đâu. Giờ chúng ta đi gặp mấy liên minh hả? À đúng rồi, chúng ta đi đến nhà nào trước đây?"
"Đến nhà họ Khương trước đi", Lâm Hàn đáp.
Tiêu Nhã gật đầu, đương nhiên không cảm thấy gì.
Mà Lâm Hàn lại có chút chờ mong, không biết người nhà họ Khương, đặc biệt là Khương Thư Nhai, khi nhìn thấy anh sẽ có vẻ mặt như thế nào nhỉ?
Sau đó, Lâm Hàn bèn dẫn theo những cao thủ còn lại của cả hai bên đi đến nhà họ Khương.
Cùng lúc đó, trong căn phòng họp bí mật dưới lòng đất nhà chính nhà họ Chu, các gia chủ của gia tộc trong liên minh đều ngồi ở đây, đa số đều thức trắng đêm.
Tối hôm qua, bên nhà họ Tiêu đột nhiên xuất hiện nhiều người như thế, bọn họ đều hơi lo lắng, nên vội vàng cử quân chi viện đi.
Nhưng mà sau khi cử chi viện đi lại bặt vô âm tín, họ lại vội cử thêm người đến điều tra, có điều, đến giờ vẫn chẳng có tin tức gì.
Lúc này, trời vừa sáng, người đi điều tra cũng trở về.
"Không xong rồi, các gia chủ ơi, tối hôm qua khi tôi tới hầm mỏ nhà họ Tiêu, vừa hay gặp phải những cao thủ của họ đi ra khỏi quặng số 1. Lúc ấy, bọn họ đã càn quét sạch toàn bộ những cao thủ của liên minh đang ẩn núp bên trong, và cả quân chi viện của chúng ta nữa!", người trở về vội vàng báo cáo.
"Cái gì?"
Mấy gia chủ nhìn nhau, sắc mặt đều thay đổi hẳn.
Hầm mỏ số 1 kia là hầm quan trọng nhất của nhà họ Tiêu, nên đương nhiên liên minh bọn họ cũng bỏ ra nhiều vốn liếng nhất, trực tiếp cử số đông cao thủ ẩn núp bên trong, mà những cao thủ ấy đều thuộc hàng đầu.
Nhưng giờ, những cao thủ tinh anh nhất ấy và cao thủ trong quân chi viện đều bị giết chết hết?
Nhiều cao thủ như vậy mà cũng bị giết sạch, vậy thì các hầm mỏ khác cũng sẽ không ngoại lệ, chắc chắn đã bị càn quét sạch không sớm thì muộn thôi.
Ông chủ nhà họ Chu - Chu Thiên là một người đàn ông trung niên mặt mày nghiêm nghị, nhưng lúc này cũng lộ ra vẻ hoảng loạn.
"Rầm!", Chu Thiên đập bàn đứng dậy, chỉ vào người trở về báo cáo chửi: "Nhóc con, mày có điều tra rõ ràng không đấy? Nếu mà sai thì có biết hậu quả sẽ là gì không!"
"Ông chủ!", người đi điều tra lập tức sợ tới nhũn cả chân, vội nói: "Ông chủ, tôi cũng không dám tin mà, nên đã liều mạng đến gần để quan sát cho rõ, thậm chí còn tìm cơ hội lẻn vào hầm mỏ số 1. Tại đáy hầm, toàn bộ xác chết của cao thủ liên minh ẩn núp bên trong và quân chi viện đều chất đầy ở đó, và chẳng có một ai may mắn thoát chết! Đó cũng là lý do tại sao tôi về trễ, mất rất nhiều thời gian để đi xuống quặng số 1".
Mấy gia chủ nghe vậy, vốn dĩ còn nuôi một tia hy vọng, giờ lại tan thành mây khói.
Trong hầm mỏ số 1 ẩn núp nhiều tinh anh như vậy, cộng với số đông cao thủ đến chi viện, thế mà nhà họ Tiêu vẫn giết sạch được. Vậy thì các cao thủ núp trong những hầm mỏ khác đương nhiên cũng chẳng thoát nổi.
"Tiêu rồi tiêu rồi, lẽ nào những cao thủ của liên minh chúng ta đều chết hết bên trong đó rồi ư?"
"Đấy chính là toàn bộ cao thủ của thế gia chúng tôi đó, nếu chết sạch thì nhà chúng tôi cũng coi như xong!"
"Lo gì? Chết thì chết thôi, lẽ nào gia tộc bọn tôi không thế chắc? Ai mà ngờ được chứ? Ai biết bên nhà họ Tiêu lại đột nhiên lòi ra một tên Lâm Hàn, còn dẫn theo nhiều người như thế đến giúp bọn họ chứ".
"Đúng vậy, giờ ván đã đóng thuyền rồi, nếu việc đã xảy ra thì chúng ta cũng đừng ngồi đây oán giận nữa, nghĩ cách giải quyết mới là điều gấp rút ngay lúc này".
"Thực ra cũng không cần phải sốt ruột, dù nhà họ Tiêu có thể quét sạch tất cả cao thủ núp trong hầm thì cũng chẳng kịp nữa. Sáng nay, đoàn thanh tra của thành phố Thiên Kinh sẽ xuống, một khi họ đến điều tra thì nhà họ Tiêu cũng toang thôi!"
"Đúng thế, dù bọn họ có quét sạch hết toàn bộ cao thủ của chúng ta thì cũng vậy thôi, còn nhiều máy móc và thuốc nổ vậy, bọn họ căn bản là không kịp xử lý!"
Tức thì, mấy gia chủ trong liên minh đều gật đầu, yên tâm. Tổn thất cao thủ, về sau có thể đào tạo lại, chỉ cần lần này nhà họ Tiêu ngã xuống, bọn họ đều có thể được chia một miếng bánh lớn!
Ngay lúc này, một chiếc điện thoại dành riêng để liên lạc với người nọ của ông chủ nhà họ Chu - Chu Thiên bỗng có thông báo tới. Ông ta mở ra đọc nội dung tin nhắn thì biến sắc.
Nhìn nội dung trong điện thoại, sắc mặt Chu Thiên chợt trở nên vô cùng khó coi.
Tin nhắn mà Chu Thiên nhận được là từ một người trong đoàn thanh tra thành phố Thiên Kinh, nói rằng bọn họ đang bị đoàn thanh tra Hoa Hạ điều tra, nên không thể đến nhà họ Tiêu điều tra giúp họ được. Còn chuyện nhà họ Tiêu, sẽ có người từ đoàn thanh tra Hoa Hạ xuống làm việc, nhưng là với một cách công bằng nghiêm minh, mọi việc đều được thực hiện một cách nghiêm chỉnh mà không có bất kỳ thiên vị gì.
Thấy Chu Thiên lộ ra vẻ mặt khó coi, những gia chủ có mặt ở đây đều chợt có linh cảm xấu.
"Ông chủ Chu, xảy ra chuyện gì hả?", cụ Khương hỏi.
Những gia chủ của các gia tộc trong liên minh cũng đồng loạt nhìn về phía Chu Thiên.
Sắc mặt Chu Thiên tràn đầy nghiêm túc nhìn các gia chủ còn lại, nói: "Đoàn thanh tra của thành phố Thiên Kinh đột nhiên bị thanh tra Hoa Hạ điều tra, nên sáng nay họ sẽ không thể xuống điều tra nhà họ Tiêu được. Ngày mai, sẽ có đoàn thanh tra Hoa Hạ xuống điều tra nhà họ Tiêu một cách công bằng".
"Cái gì? Tại sao lại xảy ra chuyện như thế?"
"Người của nhà họ Tiêu lại có thể liên lạc với đoàn thanh tra Hoa Hạ ư?"
Chắc hẳn người của đoàn thanh tra chính phủ đã nhận được thông báo của nhà họ Tiêu, không thì chẳng thể nào lại đột nhiên xuống điều tra đoàn thanh tra thành phố Thiên Kinh ngay lúc này, rồi còn thay bọn họ tra chuyện nhà họ Tiêu.
Từ đó, người nhà họ Tiêu không chỉ có thêm một ngày chuẩn bị, mà còn vì là đoàn thanh tra Hoa Hạ xuống điều tra, dù bên bọn họ chưa giải quyết kịp, thì chuyện ở mỏ than nhà họ Tiêu cũng không liên quan gì tới bên liên minh. Hơn nữa, giờ lại có thêm một ngày, các cao thủ của quân liên minh họ đã bị giết sạch, nhà họ Tiêu hoàn toàn có đủ thời gian để xử lý tốt.
Ngay sau đó, các gia chủ những gia tộc trong liên minh cũng lập tức hiểu được sự nghiêm trọng của chuyện này.
"Tiêu rồi tiêu rồi, kế hoạch của chúng ta coi như đổ bể hết rồi".
"Vốn dĩ, kế hoạch đang vô cùng thuận lợi, tự dưng xuất hiện một tên Lâm Hàn, giờ mọi thứ đều tanh bành hết cả rồi!"
"Rốt cuộc thì Lâm Hàn kia là ai? Mà lại có nhiều cao thủ như vậy?"
"Dựa theo tư liệu thì Lâm Hàn chỉ là một người nổi tiếng trên mạng, không thể nào có nhiều cao thủ như vậy được!"
Lúc này, sắc mặt của tất cả gia chủ có mặt ở đây đều trở nên cực kỳ khó coi, một kế hoạch bí mật như thế, mắt thấy sắp thành công thì lại thất bại.
Chẳng những không thể chia cắt nhà họ Tiêu, gia tộc họ còn tổn thất nặng nề, mất hết vốn liếng.
Chương 595: Tình hình xoay vần
"Chúng ta còn có cơ hội nào không?", ông cụ Khương mặt mày khó coi hỏi.
Mấy gia chủ nhìn nhau, đều lắc đầu bó tay.
Bọn họ đã sớm lên kế hoạch để đối phó nhà họ Tiêu.
Một quý tộc có thể ảnh hưởng tới tương lai đất nước, bọn họ muốn chia cắt nó nên đã dốc hết vốn liếng, đừng nói cao thủ trong gia tộc, ngay cả những tay đấm bình thường cũng được cử ra hết, hoàn toàn chẳng còn ai nữa.
Mà các cao thủ thì có lẽ giờ đã bị nhà họ Tiêu và người của Lâm Hàn giết chết hết, cũng chẳng còn thừa bao nhiêu.
Tức thì, cụ Khương và các gia chủ của những thế gia phụ thuộc đều nhìn về phía ông chủ nhà họ Chu - Chu Thiên, hy vọng nhà quý tộc đứng đầu ấy có thể lấy ra được điều gì đó xoay chuyển tình hình. Mặc dù trong lòng họ cũng không tin là còn có cơ hội nào nữa.
Đối mặt với ánh mắt chờ mong của những gia chủ kia, Chu Thiên cũng muốn lấy ra một cách nào đó, nhưng mà lại chỉ đành bất lực lắc đầu.
"Mọi người, cao thủ của các nhà chúng ta đã hy sinh hơn phân nửa rồi, lấy đâu ra cách xoay chuyển tình hình nữa? Giờ nhà họ Tiêu và bên Lâm Hàn, ít nhất cũng còn có hơn trăm cao thủ, những cao thủ còn lại của chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của họ", Chu Thiên bất lực nói.
Mặc kệ ngày mai đoàn thanh tra Hoa Hạ xuống sẽ có kết quả như thế nào thì nhà họ Tiêu cũng chỉ tổn thất về tiền bạc thôi, chẳng có quan hệ gì tới mấy gia tộc bọn họ cả, thậm chí, họ còn có khả năng đối mặt với việc bị tính sổ.
Mấy gia chủ kia nghe vậy, mặt mày suy sụp.
Đặc biệt là cụ Khương, vốn đang cực kỳ hăng hái, giờ cả người lại héo như quả cà, tựa như đã già đi mấy chục tuổi.
Cụ Khương là ông chủ nhà họ Khương, cũng sắp về hưu, vốn nghĩ rằng lớn như vậy, sống từng tuổi này mà vẫn chưa làm được cống hiến lớn lao nào, bấy giờ mới mặt dày mày dạn đến cầu xin nhà họ Chu, bắt tay kết đồng minh cùng đối phó nhà họ Tiêu.
Cụ Khương cứ tưởng rằng trước khi về hưu có thể làm nên chuyện lớn, tiêu diệt kẻ thù truyền kiếp của nhà họ Khương, khiến gia tộc mình càng lớn mạnh hơn.
Nhưng kết quả lại chẳng những không thể tiêu diệt nhà họ Tiêu, mà giờ còn khiến nhà họ Khương tổn thất nặng nề.
"Mọi người, hãy đối mặt với sự thật đi", Chu Thiên thở dài, nói với giọng đầy bất lực: "Bây giờ chúng ta đã không còn sức để xoay chuyển tình thế đâu, vẫn nên ai về nhà nấy, nhanh chóng giảm mức tổn thất xuống thấp nhất đi. Lần sau, nếu có cơ hội thì chúng ta lại bắt tay nhau sau vậy".
Trước buổi tối ngày hôm qua, mấy gia chủ của các nhà đã nghĩ rằng kế hoạch lần này ổn thỏa hết rồi, nhà họ Tiêu sắp bị diệt vong, mỗi một gia tộc trong họ đều có thể được phân một phần sản nghiệp của nhà họ Tiêu. Nhưng sau một đêm, tình thế lại xoay chuyển, liên minh hai nhà quý tộc lớn cũng bó tay hết cách.
Mấy gia chủ nhìn nhau, đều hơi không cam tâm, nhưng lại chẳng có cách nào. Hành động lần này của họ vốn coi hai nhà Chu - Khương là chính, chủ yếu cũng dựa vào lực lượng của hai nhà đó.
Giờ cả hai nhà Chu - Khương đều bó tay, thì những thế gia phụ thuộc như họ càng không có biện pháp.
"Haiz!"
Mấy gia chủ đều thở dài, lần lượt bất lực bỏ về.
Còn cụ Khương, sắc mặt lại cực kỳ khó coi. Những gia tộc kia, có lẽ về sau sẽ bị nhà họ Tiêu tìm tới cửa, nhưng chỉ cần bồi thường thích đáng thì có thể coi như xong, nhà họ Tiêu cũng không thể làm gì họ.
Nhưng nhà họ Khương lại khác, hai nhà Tiêu - Khương vốn là kẻ thù mấy đời với nhau. Giờ nhà họ Khương tổn thất nặng nề, nhà họ Tiêu lại có Lâm Hàn giúp đỡ, bọn họ chẳng phải sẽ nghĩ cách để đối phó nhà họ Khương sao? Lần này, e rằng nhà họ sẽ tổn thất cực kỳ nghiêm trọng.
Cùng lúc đó, tại một hộp đêm ở thành phố Thiên Kinh.
Khương Thư Nhai sung sướng cả đêm, nên giờ đang ngủ trong một căn phòng, cả người cậu ta nồng nặc mùi rượu, bên cạnh lại có một đám gái xinh ăn diện nóng bỏng.
Khương Hồng là một người làm của nhà họ Khương, bình thường vẫn đi theo Khương Thư Nhai làm việc. Tối hôm qua, anh ta phát hiện Khương Thư Nhai biến mất, còn xảy ra chuyện khẩn cấp như vậy, nên Khương Hồng cũng không dám giấu giếm, đành phải báo cho cụ Khương.
Sau đó mới có hội nghị các đồng minh, rồi các gia tộc cử toàn bộ cao thủ đi chi viện. Giờ anh ta cũng biết lần hành động này của quân liên minh đã thất bại, không thể cứu vãn được nữa, các nhà đều lo bo bo giữ mình.
Mà nhà họ Khương là gia tộc có khả năng bị nhà họ Tiêu trả thù nhất. Bây giờ, phải về nhà họ Khương họp, bàn cách để đối phó với sự trả thù của nhà họ Tiêu và Lâm Hàn. Khương Hồng có nhiệm vụ đi tìm Khương Thư Nhai về.
Bước vào hộp đêm mà cậu chủ hay đến, hỏi thăm nhân viên trong quán, Khương Hồng đã nhanh chóng tìm tới căn phòng của Khương Thư Nhai.
Đẩy cửa ra, cả phòng đều tràn ngập mùi vị của sự xa hoa dâm dật. Khương Hồng đi tới cạnh Khương Thư Nhai, cẩn thận dời đùi của một người nữ ra khỏi ngực cậu ta.
"Cậu chủ, dậy, dậy nào, mau theo tôi về. Nếu không trở về, cụ Khương sẽ nổi giận đó", Khương Hồng không ngừng gọi.
Khương Thư Nhai chậm rãi tỉnh lại, thấy là Khương Hồng, mơ mơ màng màng nhìn đồng hồ, mới sáng sớm.
"Khương Hồng, sớm vậy mà tới tìm tôi làm gì? Dù sao mọi chuyện bên liên minh đều suôn sẻ, tôi ngủ thêm một lát rồi về cũng chẳng ảnh hưởng tới toàn cuộc", Khương Thư Nhai hơi bực bội nói. Cậu ta quẩy cả đêm ở hộp đêm nên không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng bên liên minh hết thảy vẫn thuận lợi.
"Cậu chủ, cậu mau đi về đi, xảy ra chuyện lớn rồi", Khương Hồng ỉu xìu nói: "Ngay tối hôm qua, sau khi cậu rời khỏi, nhà họ Tiêu bên kia bèn hành động, chỉ trong một đêm, toàn bộ cao thủ của quân liên minh chúng ta đang núp trong hầm mỏ đều bị giết chết hết. Chúng ta thất bại rồi!"
"Cái gì? Bị giết chết hết? Không thể nào? Nhà họ Tiêu lấy đâu ra nhiều người như vậy?", Khương Thư Nhai lập tức tỉnh cả ngủ.
"Cậu chủ ơi, tôi nào dám lấy chuyện này ra để lừa cậu chứ? Tự cậu về xem sẽ biết, giờ mau theo tôi về đi. Lát nữa, ông chủ mà không thấy cậu thì sẽ nổi giận đó", Khương Hồng vội vàng nói.
Khương Thư Nhai nhìn chằm chằm vào Khương Hồng, có vẻ thật sự không phải đang nói đùa. Bình thường, Khương Hồng cũng không dám nói xạo cậu ta, trong lòng lập tức giật mình hoảng sợ. Nhà họ Tiêu kia lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy mà càn quét hết toàn bộ cao thủ quân liên minh đang núp trong hầm chứ?
Nhưng ngay sau đó, Khương Thư Nhai lại nghĩ tới kế hoạch của họ, chẳng phải sáng nay đoàn thanh tra thành phố Thiên Kinh sẽ đến đây sao? Cho dù nhà họ Tiêu có giết chết được hết những cao thủ bên phe liên minh đang núp trong hầm thì sao mà kịp đối phó với đoàn thanh tra chứ?
"Sợ cái gì, chẳng phải chỉ tổn thất số đông cao thủ thôi sao? Nhìn thời gian thì đoàn thanh tra thành phố Thiên Kinh hẳn là sắp đến rồi. Nhà họ Tiêu họ vẫn không thoát khỏi cảnh diệt vong đâu", Khương Thư Nhai cười nói.
Tuy không biết nhà họ Tiêu đào đâu ra nhiều cao thủ như vậy, có thể càn quét sạch cao thủ bên liên minh, nhưng bọn họ vẫn khó mà thoát khỏi cảnh diệt vong. Nhà họ Khương cậu ta tổn thất những cao thủ kia thì vẫn có thể dùng tiền để đào tạo ra lại.
Khương Hồng nghe vậy, sắc mặt lại hơi khó coi, nói: "Cậu chủ, cậu ở đây suốt đêm nên không biết đã xảy ra chuyện. Hôm nay, đoàn thanh tra của thành phố Thiên Kinh sẽ không tới".
Bình luận facebook