-
Chương 641-645
Chương 641: Tham ô bạc tỷ
Nghe xong lời Hạ Sương nói, cả đám ban giám đốc điều hành của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh chợt sửng sốt.
Một vài người trong số đó cũng không tham ô quá nhiều, vừa nghe Hạ Sương nói xong thì tỏ vẻ do dự.
Mặc dù, công việc ở công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh lãnh được mức lương rất hậu hĩnh, nếu tham hơn chút thì còn có thể kiếm đầy kho vàng.
Nhưng bây giờ chuyện đã đến nước này, tìm được con đường sống sót đã tốt lắm rồi, mà không cần phải ói ra số tiền tham nhũng kia thì càng tốt hơn.
Mà một vài giám đốc điều hành vì tham hơi nhiều nên lúc nhận ra mánh khoé của Hạ Sương vừa quá nhanh mà còn hung hiểm bèn có hơi lo sợ, nếu bọn họ bị điều tra ra thì chết chắc.
"Không thì chúng ta cứ để cô ta đi vào điều tra đi? Chuyện này có cản cũng không được rồi".
"Không được đâu, muốn điều tra thì cũng đợi đến mai đi".
"Không thì chúng ta làm sao ngăn được đây? Chúng ta cũng không phải đối thủ của đám người kia".
Một đám giám đốc điều hành của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh nhỏ giọng bàn bạc, Ôn Xuân Vũ đứng gần đấy sắc mặt càng khó coi hơn.
Nếu nói ai tham ô nhiều nhất thì chắc chắn chính là phó tổng giám đốc ông ta rồi, suy cho cùng, ngoại trừ Thạch Phi ra, ông ta là người lãnh đạo có quyền hành lớn nhất.
Chần chừ một hồi Ôn Xuân Vũ đột nhiên nói: "Đưa họ vào kiểm tra đi!"
Ban điều hành của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh lần lượt sửng sốt, sao để bọn họ vào điều tra được?
"Ông Ôn, sao ông..."
Một đám nhân viên ban điều hành nháo nhào tỏ vẻ muốn nói rồi lại thôi, không hiểu nổi tại sao Ôn Xuân Vũ lại đồng ý để đám người Hạ Sương đi vào kiểm tra.
Hơn nữa, đám ban điều hành nghĩ mãi không ra, nói gì nói chứ Ôn Xuân Vũ là người "ăn" nhiều nhất. Cứ để cho đám người Hạ Sương đi vào điều tra thì đám ban điều hành tổn thất 9 còn Ôn Xuân Vũ phải mất đến 10.
Lúc này, đám ban điều hành sốt ruột muốn khuyên Ôn Xuân Vũ, để ông ta nghĩ cách kéo dài thời gian, dù sao cũng đừng để cho đám người Hạ Sương tiến vào. Nhưng bởi vì Hạ Sương đang đứng ngay cạnh, nên họ không biết nên nói thế nào mới được.
Ôn Xuân Vũ lại lạnh mặt, nói: "Tôi nói để họ vào kiểm tra, không nghe thấy à?"
Đám ban điều hành nháo nhào nhìn nhau, lưỡng lự một lúc, song vẫn gật đầu, sau đó một người trong số họ lấy chìa khóa ra mở cửa.
Hạ Sương thấy vậy cũng hơi bất ngờ, Ôn Xuân Vũ này lại bằng lòng để bọn họ vào trong kiểm tra sao?
Mặc dù nghi hoặc, nhưng Hạ Sương cũng không suy nghĩ nhiều, phất tay lên rồi dẫn đám người Dương Khiết và Nhan Thành vào cao ốc trụ sở chính công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.
Thấy đám người Hạ Sương đã vào trong, cả đám ban điều hành mới ồn ào lên tiếng khó hiểu.
"Ông Ôn à, ông đang làm gì thế? Sao lại để bọn họ vào chứ?"
"Đúng đó, ông làm thế không những hại chúng tôi mà cũng tự hại chính mình đấy".
"Tại sao thế? Ông Ôn, ông đang nghĩ gì thế?"
"Toang, toang thật rồi, không chừng chúng ta sẽ bị kiện ra tòa cho coi".
Mà lúc này, sắc mặt Ôn Xuân Vũ cũng không khá mấy, nói: "Còn biết làm sao nữa? Muốn đám côn đồn họ dẫn tới đập cho bầm mình à? Chỉ đành để họ vào kiểm tra, đến lúc đó chúng ta đoàn kết lại, buộc bọn họ gác lại chuyện ‘thụt két’ kia, sau này chúng ta làm ăn đàng hoàng lại là được rồi".
"Vậy nếu cô ta không bỏ qua mà cắn chặt chúng ta không tha thì sao?", một người hỏi ra tiếng lòng của cả đám.
Nét mặt Ôn Xuân Vũ lạnh đi, không còn hòa hoãn như ban nãy, ông ta nói: "Vì thế mới bảo chúng ta phải đoàn kết, ban điều hành toàn bộ công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh đều ở đây, chẳng lẽ cô ta dám tống cổ hết đám chúng ta sao? Nếu đuổi hết thì cái công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh này cũng không còn hoạt động được, để tôi xem xem cô ta làm gì được".
Cả đám ban điều hành của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh liền được thông não.
Nghĩ tới nghĩ lui, hình như đúng là thế thật, tất cả ban điều hành của công ty không "ăn" nhiều thì cũng "ăn" ít. Đám người Hạ Sương có điều tra ra được thì đã sao? Cả đám bọn họ chỉ cần một lòng đoàn kết thì chắc rằng Hạ Sương sẽ không dám làm gì bọn họ.
"Ông Ôn nói đúng đấy, chúng ta nhất định phải đoàn kết!"
"Không sai, cô ta chắc hẳn không dám đuổi hết toàn bộ chúng ta đâu!"
"Có lý lắm, chúng ta cứ nhận sai rồi sau này cẩn thận lại là được, cô ta mà dám đưa hết đám chúng ta ra tòa sao?"
"Công ty này cũng không phải của cô ta, cô ta chỉ là CEO mà thôi, nên cô ta cũng không dám làm tới cùng đâu".
"Đúng đó, nếu đuổi hết toàn bộ chúng ta đi, cả công ty này sẽ không có cách nào hoạt động tiếp được, cô ta cũng sẽ không biết báo cáo thế nào với cấp trên".
Cả đám ban điều hành rối rít tán thành.
Ngay sau đó, mấy người trong ban điều hành lần lượt kéo nhau vào cao ốc trụ sở chính của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, họ muốn xem xem đám người Hạ Sương điều tra thế nào.
Lúc này, đám người Hạ Sương đã vào trong cao ốc trụ sở chính của Quang Ảnh, họ liền đi một mạch đến nơi chứa tài liệu.
Hạ Sương vốn dĩ có kinh nghiệm dày dặn ở mặt này, hoàn toàn biết nên đến nơi nào để điều tra, không bao lâu cô ta liền tìm được phần lớn hoá đơn của công ty.
Bởi vì chưa kịp xử lý nên đã bị đám người Hạ Sương tìm được một cách dễ dàng.
"Chị Hạ, mấy hóa đơn ở đây đều có vấn đề, rõ ràng đã bị người ta giở trò, à này, ở đây cũng có", Dương Khiết vừa kiểm tra thì lại hô lên.
Hạ Sương vội bước qua xem rồi cũng khẽ gật đầu, nói: "Bên chị cũng có rất nhiều hóa đơn có vấn đề, một số khoản tiền không biết đã đi đâu. Xem ra đám ban điều hành này đã tham nhũng rất nhiều, tối nay chúng ta đành phải thức khuya tăng ca vậy, chịu khó chút thôi".
"Không sao đâu", Dương Khiết không thèm để ý nói, nhưng trong lòng thầm kinh ngạc không thôi, cô ấy chỉ vừa kiểm tra vài cuốn hóa đơn mà đã phát hiện ra một khoản chi lên đến hàng chục triệu tệ có vấn đề, nếu đoán không lầm, số tiền này đã lọt vào túi một hoặc vài người nằm trong ban điều hành kia rồi.
Lúc này, đám ban điều hành công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh mới nhao nhao đi vào, khi nhìn thấy đám người Hạ Sương đã tìm ra được căn phòng tài vụ khá khuất này bèn giật bắn cả người, nhưng khi nhớ lại cách Ôn Xuân Vũ vừa nói, bọn họ mới dần yên tâm hơn. Chỉ cần lúc đó đoàn kết nhất trí, tin chắc rằng Hạ Sương sẽ không dám loại trừ bọn họ, bọn họ liền nhận lỗi rồi sau này rút kinh nghiệm là được, còn lại sẽ không sao đâu.
Ngay sau đó, đám ban điều hành của công ty nhốn nháo chờ ở ngoài.
Mà hai người Hạ Sương và Dương Khiết lại quyết định thức khuya để kiểm kê hết mớ hóa đơn này.
Đám của Nhan Thành vì không hiểu mấy việc chuyên môn này nên cũng khó giúp đỡ một tay, chỉ đành đứng ở ngoài lẳng lặng trông chừng.
Thẳng đến sáng ngày hôm sau, hai người Hạ Sương và Dương Khiết mới sắp xếp lại mớ hóa đơn có vấn đề trong ba tháng gần đây.
Sau khi tính toán sơ bộ xong, Hạ Sương và Dương Khiết cũng có chút kinh ngạc, dựa theo hóa đơn của ba tháng gần đây, thì tổng số tiền quỹ không cánh mà bay đã lên đến cả tỷ tệ rồi, khỏi cần nghĩ nhiều, chắc chắn đã vào túi đám giám đốc điều hành rồi.
Mà đây chỉ mới là mớ hóa đơn vừa thống kê được, chưa kể còn không đủ, dù có đủ thì cũng chỉ có 3 tháng. Nếu tính tất cả thời gian trước đây, thì con số tài chính bị hao hụt phải là một con số cực kỳ khổng lồ.
Lúc này, Ôn Xuân Vũ ngáp ngắn ngáp dài, đứng trước cửa nói: "Tôi thừa nhận chúng tôi đã tham nhũng rất nhiều, sau này chúng tôi sẽ chú ý hơn, sẽ không tái phạm nữa. Nhưng, chúng tôi là ban giám đốc điều hành, có ảnh hưởng rất lớn tới công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, không có chúng tôi ở đây thì công ty này không thể tiếp tục hoạt động được, vì thế có thể bỏ qua chuyện này không?"
Chương 642: Sa thải toàn bộ
Ôn Xuân Vũ dứt lời.
Hai người Hạ Sương bèn sửng sốt, vậy là thẳng thắn thừa nhận luôn đó à? Nhưng bộ muốn được bỏ qua là bỏ qua dễ dàng như vậy sao?
Hạ Sương cười nói: "Ông dựa vào đâu mà cảm thấy tôi sẽ bỏ qua chuyện này? Đây không phải là một con số nhỏ, hai người chúng tôi chỉ mới thống kê trong một đêm mà đã gần cả tỷ tệ rồi!"
Lúc này, đám người ban điều hành còn lại mới rối rít nhìn sang Hạ Sương.
"Sếp Hạ, tha được cho người khác thì hãy tha đi".
"Thú thật với sếp Hạ thì đám người trong ban điều hành chúng tôi chức cao hay thấp cũng đều có, nếu cô kiện chúng tôi ra tòa, cả cái công ty này cũng không thể hoạt động tiếp được".
"Đúng vậy, cô đừng động vào chúng tôi, nếu không cả cái công ty này sẽ bị tê liệt đấy, mà bản thân cô cũng khó ăn nói với cấp trên".
"Sau này chúng tôi sẽ sửa đổi, không tái phạm lần nào nữa là được mà".
"Nếu cô dám động vào bất kỳ người nào trong chúng tôi, toàn bộ chúng tôi cũng sẽ đình công, nhưng nếu chịu bỏ qua, sau này chúng tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ".
Từng người trong ban điều hành anh một câu, tôi một câu.
Hạ Sương và Dương Khiết thấy vậy mới vỡ lẽ ra toan tính trong lòng bọn họ, khó trách Ôn Xuân Vũ đồng ý để bọn họ đi vào trong kiểm tra, hóa ra đã trù tính rằng Hạ Sương sẽ không dám động đến cả đám bọn họ.
Bấy giờ, Dương Khiết lại hơi khó xử, không biết phải nên giải quyết chuyện này sao cho phải.
Xem ra, đám ban điều hành đã quyết tâm đoàn kết, nếu bọn họ thật sự lôi đầu một người trong số bọn họ ra thì có thể dẫn đến từ chức tập thể. Đến khi đó, cả công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh chỉ buộc phải dừng hoạt động thôi.
Dương Khiết cảm thấy vấn đề này khá đau đầu, cô ấy và Hạ Sương đều vừa đến đây, vốn dĩ không quen biết ai ở thành phố Thiên Kinh này, ngoài đám người Nhan Thành cũng không còn ai có thể giúp.
Mấy chuyện đánh đấm thì đám Nhan Thành có thể xử lý gọn gàng và đáng tin cậy, nhưng bảo bọn họ nhúng tay vào chuyện quản lý công ty đương nhiên là bất khả thi rồi, bọn họ cơ bản không phải kiểu người am hiểu về mặt này.
Có thể nói, Dương Khiết thật sự không dám tống cổ hết đám người ban điều hành này, nếu đuổi thì công ty không còn người quản lý, dẫn đến sẽ bị đình trệ hoạt động.
Mà dù có tuyển dụng thêm nhưng số lượng nhiều như thế này cũng không thể tìm được trong một thời gian ngắn. Thậm chí đừng nói đến chuyện tuyển được nhiều nhân viên như thế cùng một lúc hay không, mà trong thời gian ngắn tìm được hai ba người am hiểu cũng đã khó lắm rồi.
Nhưng cũng không thể thỏa hiệp với đám ban điều hành này mà bỏ qua việc bọn họ tham nhũng được. Chung quy số tiền mà bọn họ "nuốt" đều là tiền quỹ của công ty, là tiền của Lâm Hàn, vả lại cũng không phải con số nhỏ, vì thế không thể cứ bỏ qua như vậy được.
Dương Khiết bối rối nhìn về phía Hạ Sương, nhỏ giọng nói: "Chị Hạ, chúng ta nên làm gì đây? Nếu sa thải toàn bộ thì không thể tuyển được một lúc nhiều người có chuyên môn như thế?"
Đám người bên ban điều hành Quang Ảnh thấy Dương Khiết khó xử, còn Hạ Sương thì không nói lời nào, nên đoán rằng đã làm khó được hai người bọn họ, liền tỏ ra đắc ý.
Chuyện này xong xuôi thì bọn họ vẫn có thể ở lại mà không bị gì cả. Còn về chuyện sau này có tham nhũng nữa hay không thì ai mà biết được? Chỉ cần không bị phát hiện có tham nhũng nữa thì đã sao?
Hạ Sương nghe Dương Khiết nói thế nhưng chưa vội đáp, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, hình như đang tập trung suy nghĩ.
Mặc dù, cô ta cũng có kinh nghiệm dày dặn với công ty giải trí, nhưng trường hợp đuổi cổ hết toàn bộ ban điều hành, Hạ Sương cũng chưa từng làm bao giờ. Mà một khi đã đuổi thì phải tuyển lại ngay trong một thời gian ngắn, nếu không công ty cũng không có cách nào tiếp tục kinh doanh được.
Ngay cả khi sau này có thể tuyển dụng lại được hết nhân viên trong ban điều hành. Nhưng, việc công ty tạm ngừng hoạt động trong khoảng thời gian này cũng sẽ mang lại những tổn thất ngoài sức tưởng tượng.
Còn nếu không khai trừ, Hạ Sương càng không thể làm ngơ được, dù sao đám ban điều hành vốn cũng không phải loại người tốt lành gì, những người đã từng tham nhũng thì làm sao có thể không chứng nào tật nấy được? Loại chuyện này hoặc là không bao giờ làm hoặc là làm rất nhiều lần, Hạ Sương quá hiểu rõ vấn nạn này rồi.
Hạ Sương cẩn thận suy tính, trước đó Lâm Hàn đã cho cô ta số điện thoại của Tiêu Nhã, dựa theo lời miêu tả của anh thì Tiêu Nhã có thế lực tương đối lớn ở thành phố Thiên Kinh, bất kỳ mặt nào cô ấy cũng có thể giúp.
Mà trừ những điều này ra, trước đây Hạ Sương đã từng kinh doanh cho công ty Tinh Quang nên thời gian lăn lộn trong giới giải trí cũng không ít, đương nhiên quen biết rất nhiều người. Trong số đó có những ứng cử viên phù hợp cho vị trí trong ban điều hành, nếu đưa ra mức lương tốt vả lại còn được làm việc ở công ty hàng đầu của ngành giải trí Hoa Hạ nữa, kèm theo mối quan hệ tốt đẹp với Hạ Sương, nhất định sẽ lôi kéo được bọn họ rất dễ dàng.
Nghĩ tới đây, Hạ Sương quyết đoán nói: "Mấy người thích đoàn kết chứ gì? Vốn dĩ trong số mấy người có những người tham nhũng không bao nhiêu, chẳng phải chuyện to tát gì, cùng lắm chỉ bị sa thải nhưng không phải dính đến kiện tụng bồi thường, vì dẫu có 'thụt két' nhưng cũng đã cống hiến rất nhiều cho công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh. Nếu bây giờ lòng tham mấy người đã không đáy thì tôi cũng không khách sáo nữa, bắt đầu từ hôm nay, toàn bộ ban giám đốc điều hành đều bị sa thải, tôi sẽ sắp xếp người điều tra rõ từng người rồi mời tất cả ra hầu tòa!"
Dương Khiết vừa nghe xong cũng kinh ngạc không thôi, không ngờ Hạ Sương lại quyết đoán như vậy nên có hơi lo lắng. Nếu bây giờ thẳng tay sa thải hết ban điều hành, và trong vòng thời gian ngắn không tuyển dụng lại được đủ số lượng thì sẽ là thiệt hại cực kỳ to lớn đối với công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.
Mặc dù có lo, nhưng Dương Khiết cũng không nói gì, nếu Hạ Sương đã đưa ra quyết định như thế thì cô ấy chỉ có thể phối hợp theo thôi. Đồng thời, Dương Khiết cũng tin tưởng Hạ Sương, một khi cô ta đã dứt khoát như thế thì chắc hẳn đã có suy tính rồi.
Tuy rằng chưa tiếp xúc Hạ Sương bao lâu, chỉ mới thảo luận được vài ngày về chuyện sắp xếp công ty trong tương lai, nhưng lúc này Dương Khiết lại rất khâm phục Hạ Sương, cho rằng Hạ Sương là một người phụ nữ cực kỳ mạnh mẽ.
Lúc này, cả đám ban điều hành của Quang Ảnh đang chờ mấy người Hạ Sương thỏa hiệp thì đột nhiên nghe thấy những lời này của Hạ Sương, tất cả bọn họ bèn hết hồn, nháo nhào không tin nổi.
"Tôi không nghe lầm chứ? Sếp Hạ muốn đuổi toàn bộ ban điều hành chúng tôi ư?"
"Thú vị lắm, nếu sa thải chúng tôi rồi thì Quang Ảnh làm sao kinh doanh tiếp được đây?"
"Cô bé ơi, cô nói chuyện có suy nghĩ kỹ chưa vậy?"
"Nói trước nha, bây giờ mà sa thải thì sau này cô có cầu xin chúng tôi cũng sẽ không quay về đâu đấy".
"Đừng đùa chứ, cô thật sự dám sa thải toàn bộ chúng tôi sao?"
Cả đám ban điều hành của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh xôn xao không thể nào tin nổi, bèn phản bác lại Hạ Sương. Có điều trong bụng đa số đều đã hoảng hốt, sợ rằng Hạ Sương là người không lường trước hậu quả, chẳng màng đến phát triển của công ty mà thật sự tống cổ hết tất cả bọn họ.
Lúc này, Hạ Sương lại điềm tĩnh nhìn đám người ban điều hành Quang Ảnh: "Tôi không nói đùa, quyết định này tôi đã suy tính kỹ càng, toàn bộ mấy người sẽ bị sa thải. Còn chuyện sau này công ty có thể tuyển được nhân viên mới hay không, tiếp tục hoạt động thế nào thì cũng không phiền mấy người bận tâm. Kể từ hôm nay, mấy người đã không còn bất kỳ quan hệ gì với công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh nữa, xin mời nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc và làm thủ tục thôi việc đi, sau đó lập tức rời khỏi Quang Ảnh ngay!"
Đám ban điều hành nghe xong bèn kinh hoảng, bọn họ vẫn không tài nào tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.
Chương 643: Biến lớn
"Thật á? Cô nói thật sao?"
"Cô có biết sa thải hết toàn bộ ban điều hành chúng tôi là có nghĩa gì không hả? Cô cảm thấy công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh còn có thể hoạt động ổn định sao?"
"Cô gái này bị điên rồi à?"
Cả đám ban điều hành nháo nhào không tin.
Lúc này, Ôn Xuân Vũ cũng nói: "Sếp Hạ, nhắc nhở cô một câu, nếu sa thải chúng tôi thì việc kinh doanh của công ty không chỉ bị đình trệ mà hơn nữa chúng tôi quen biết rất nhiều người trong giới giải trí ở Thiên Kinh, đến khi đó dù cô có thật sự tuyển được nhiều nhân viên điều hành thì hoạt động của công ty cũng sẽ cực kỳ khó khăn".
Đám người trong ban điều hành nghe thế bèn gật đầu hùa theo, bọn họ đều có không ít thì nhiều bạn bè ở thành phố Thiên Kinh đặc biệt là trong giới giải trí, đến lúc đó cứ đi đâu cũng chĩa mũi dùi vào Quang Ảnh thì cả công ty nay sẽ kinh doanh rất khó khăn.
Dương Khiết nghe thế cũng hơi lo lắng. Bọn họ cũng chỉ vừa đến thành phố Thiên Kinh nên chẳng có mạng lưới quan hệ gì cả, nếu thật sự bị nhằm vào há chẳng phải mệt rồi sao?
Nhưng, Dương Khiết cũng hiểu một điều, không thể nào bỏ qua dễ dàng cho đám ban điều hành công ty này được, kế hoạch cụ thể thế nào thì cô ấy chưa rõ, cơ bản là Dương Khiết hoàn toàn chưa có kinh nghiệm gì để điều hành một cái công ty giải trí khổng lồ như vậy.
Lần này, Dương Khiết đến công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh ở Thiên Kinh chủ yếu là để trợ giúp Hạ Sương, sau đó tiện thể học hỏi Hạ Sương nhằm nâng cao khả năng của mình.
Bấy giờ, Hạ Sương vẫn điềm tĩnh không thôi, nhàn nhạt nói: "Không cần mấy người nhắc nhở, những vấn đề này tôi đã cân nhắc rồi, tôi không muốn lặp lại thêm lần nữa, nếu mấy người không chịu phối hợp thì tôi đành để người của mình dùng vũ lực vậy".
Hạ Sương vừa dứt lời thì Nhan Thành liền bước đến bên này mấy bước, không cần nhiều lời, chỉ cần đám ban điều hành này không chịu phối hợp thì đám người Nhan Thành sẽ ra tay ngay.
Nhan Thành dù không quá hiểu về hoạt động của công ty này, nhưng mặt đánh đấm thì khỏi phải bàn, những điều cậu ấy cần làm là nghe theo lời Hạ Sương và Dương Khiết, tiếp đó sẽ dốc sức đào tạo một ít thế lực ở thành phố Thiên Kinh.
Cả đám ban điều hành Quang Ảnh nhìn thấy mấy người Nhan Thành đến gần thì theo bản năng lùi về sau mấy bước.
Tại trước cửa công ty vào tối qua, bọn họ đã tận mắt chứng kiến bản lĩnh của mấy người Nhan Thành, đối phó với những bảo vệ chuyên nghiệp mà còn dễ dàng như vậy thì đám người bình thường bọn họ càng không cần phải bàn đến.
Ôn Xuân Vũ không tin nổi nhìn Hạ Sương, không biết sự tự tin này của Hạ Sương ở đâu mà ra.
Nhưng, chuyện đã đến nước này rồi, ông ta hoặc là thôi việc, hoặc là bị đám người Nhan Thành đập cho một trận.
"Hừ! Nghỉ thì nghỉ, trái lại tôi cũng muốn xem xem, không có đám người chúng tôi thì mấy người sẽ làm nên trò trống gì với cái công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh này, đến lúc đó đừng hòng chúng tôi quay trở về!", Ôn Xuân Vũ dứt lời thì đi thẳng đến phòng nhân sự làm thủ tục thôi việc.
Thấy Ôn Xuân Vũ rời đi những người còn lại trong ban điều hành đương nhiên cũng không biết nói gì nữa, bọn họ trừng mắt căm hận lườm Hạ Sương và Dương Khiết, sau đó cũng đến phòng nhân sự làm thủ tục thôi việc.
Tại phòng nhân sự của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.
Lúc này đang là buổi sáng, bọn họ vừa đến công ty không bao lâu. Bởi vì là nhân viên của phòng nhân sự công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, có thể nói công việc của bọn họ tương đối nhàn, vì là công ty giải trí, chủ yếu sống nhờ quan hệ và ngoại giao, thế nên không hay thay đổi nhân viên lắm, phần lớn là gọi điện thoại vào phòng nhờ bọn họ làm một vài thủ tục nào đó, bọn họ cũng không cần làm những công việc như tuyển dụng hay xét duyệt giống như ở những công ty khác.
Mà cũng bởi vì đây là công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, nên càng ít thay đổi nhân sự, thế nên nhân viên thuộc phòng nhân sự khá nhàn rỗi, mỗi ngày đến công ty nghịch điện thoại và máy tính để đốt thời gian, cấp trên có căn dặn gì thì làm theo là được.
Lúc này, cô người đẹp của phòng nhân sự đang ngồi nhàn nhã nghịch điện thoại di động thì thấy phó tổng giám đốc công ty - Ôn Xuân Vũ đi vào nên vội vã cất điện thoại, niềm nở đón tiếp.
"Sếp Ôn có chuyện gì không ạ? Nào, mời ông qua đây", người đẹp của phòng nhân sự ân cần tiếp đãi.
Nhưng, cả mặt Ôn Xuân Vũ đang méo xệ, hiển nhiên là vì tâm trạng đang không tốt liền nói với cô em của phòng nhân sự: "Giúp tôi làm thủ tục thôi việc, tôi bị đuổi rồi".
"Vâng, tôi sẽ làm ngay", cô em phòng nhân sự trả lời theo phản xạ, nhưng lập tức sửng sốt, nghi ngờ bản thân mình đã nghe lầm, ngơ ngác nhìn Ôn Xuân Vũ.
"Sếp Ôn, ông vừa nói...", cô em phòng nhân sự có hơi khó tin hỏi lại, kể từ lần tổng giám đốc Thạch Phi bị sa thải đến giờ, sếp Ôn - phó tổng giám đốc là người có quyền hành lớn nhất ở công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, ai có tư cách đuổi ông ta cơ chứ?
Ôn Xuân Vũ càng bực bội hơn, quát: "Tôi nói là giúp tôi làm thủ tục thôi việc, lập tức làm ngay cho tôi đi, đừng nói nhảm nữa!"
Vốn dĩ tâm trạng Ôn Xuân Vũ đã không tốt rồi, bình thường chỉ có ông ta đuổi việc người ta chứ làm gì có chuyện ông ta bị người ta đuổi việc? Nhưng hôm nay, ông ta mà lại bị đuổi, hơn nữa còn đành bó tay chịu trận.
Thời điểm nhạy cảm này mà còn bị cô em phòng nhân sự hỏi tới hỏi lui, càng làm Ôn Xuân Vũ cảm thấy mất mặt hơn.
Lúc này, Ôn Xuân Vũ chỉ muốn làm cho nhanh thủ tục thôi việc rồi rời khỏi công ty, sau đó ông ta sẽ liên lạc với những người ông ta quen biết để họ chĩa mũi nhọn vào công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, vào Hạ Sương kia!
"Dạ, vâng, vâng!"
Cô em phòng nhân sự hoảng hồn, trong bụng tràn đầy nghi hoặc, nhưng không dám hỏi Ôn Xuân Vũ nữa, tránh cho chọc điên ông ta lên.
Thoáng chốc, cô em phòng nhân sự đã hoàn thành thủ tục thôi việc.
Ôn Xuân Vũ nhận lấy giấy tờ rồi vội vàng đi thu dọn đồ đạc của mình, ông ta muốn rời khỏi công ty này ngay lập tức.
Cô em phòng nhân sự có chút ngớ ra, sao mà Ôn Xuân Vũ cũng bị sa thải rồi? Hôm qua không phải vẫn yên ổn lắm mà, sao đột nhiên xảy ra chuyện lớn thế này.
Ngay vào lúc này, người đẹp trong phòng nhân sự lại thấy cả đám ban điều hành công ty đi vào.
"Mọi người...", người đẹp phòng nhân sự ngạc nhiên hỏi, cô ta rất ít khi thấy tất cả ban điều hành cùng xuất hiện, mấy người này đều thuộc ban điều hành công ty, là những ông tai to mặt lớn, một nhân viên quản lý phòng ban nho nhỏ như cô ta vốn không thể nào so sánh được.
"Giúp tôi làm thủ tục thôi việc".
"Nhanh chóng làm hộ tôi thủ tục thôi việc đi".
Cả đám ban điều hành trước sau như một, đều đến đây muốn làm thủ tục thôi việc.
Người đẹp phòng nhân sự nghe được bèn sửng sốt, không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra, tại sao toàn bộ ban điều hành của công ty lại bị sa thải chứ? Dù rất muốn hỏi nguyên do nhưng trông vẻ mặt của bọn họ không tốt lắm, người đẹp phòng nhân sự vẫn ngoan ngoãn im miệng mà nhanh chóng giúp bọn họ làm thủ tục.
Thoáng chốc, tất cả đã làm xong thủ tục, bọn họ cầm theo giấy tờ lần lượt rời khỏi công ty.
Cho đến hiện tại, tất cả nhân viên thuộc ban điều hành của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh đều bị sa thải trong cùng một ngày.
Dương Khiết dựa vào cửa sổ kiểu Pháp nhìn các giám đốc điều hành ở tầng trệt lần lượt rời đi, rồi quay sang hỏi Hạ Sương: "Chị Hạ, kế tiếp chúng ta sẽ làm gì? Chắc hẳn chị đã có cách nên mới dám làm như thế chứ?"
Hạ Sương nghe vậy khẽ gật đầu, nói: "Vì thời gian có hạn, chị không kịp bàn kỹ với em, bây giờ chị sẽ liên lạc người hỗ trợ, nhanh chóng tuyển lại toàn bộ ban điều hành có chuyên môn, em lập tức dẫn người đi phân loại những hóa đơn kia, chuẩn bị bằng chứng để khởi kiện tất cả bọn họ".
Chương 644: Điện thoại của Trương Thiên Sơn
"Được, yên tâm đi. Em sẽ xử lý tốt chuyện này".
Dương Khiết nghe vậy gật đầu đáp.
Hạ Sương gật đầu rồi vội vàng rời đi.
Nhìn theo bóng lưng đi xa của Hạ Sương, Dương Khiết có hơi tò mò, chỉ trong một thời gian ngắn, chị ấy sẽ làm gì để tuyển được nhiều người trong ban điều hành như vậy? Hơn nữa, tiếp đó còn phải đối mặt với sự làm khó của những nhân viên cũ, Hạ Sương sẽ giải quyết như thế nào đây?
Nhưng dù hiếu kỳ, Dương Khiết cũng hiểu được đây không phải lúc để hỏi, chỉ có thể chờ sau này hỏi lại sau.
Còn về nhiệm vụ mà Hạ Sương giao cho Dương Khiết, cô ấy lại rất có lòng tin.
Sắp xếp kỹ càng tỉ mỉ lại sổ sách trong công ty vốn là sở trường của Dương Khiết. Mặc dù đây là lần đầu cô ấy chỉnh lý lại giấy tờ của một công ty lớn như vậy, nhưng Dương Khiết tin rằng, chỉ cần bỏ ra chút công sức và thời gian nhiều hơn là cô ấy có thể làm tốt.
Tiếp theo, Dương Khiết bèn đi tìm nhân viên của phòng tài vụ kiểm tra lại hết tất cả thu chi của của công ty.
Toàn bộ ban điều hành đã bị sa thải, nhưng những nhân viên cấp dưới vẫn được giữ lại. Bọn họ có thể giải quyết được một số công việc cơ bản, nhưng lên kế hoạch hay tính toán, không có ban điều hành thì họ sẽ không thể làm tốt được.
Cùng lúc đó, Hạ Sương cũng tìm một chỗ không người liên lạc với Tiêu Nhã.
"Xin chào, xin hỏi ai thế?", Tiêu Nhã bắt máy, nghi ngờ hỏi. Số điện thoại này là số riêng chứ không phải số làm việc của cô ấy, nên rất ít người biết.
"Xin chào, tôi là Hạ Sương, là CEO mới của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh. Số điện thoại này là cậu Lâm cho tôi, bảo có rắc rối gì thì tìm cô giúp", Hạ Sương nói thẳng.
"Ồ là vậy à, cô gặp rắc rối gì?", Tiêu Nhã lập tức hiểu. Hóa ra là người của Lâm Hàn, nên cũng kiên nhẫn hơn.
Sau đó, Hạ Sương bèn kể lại chuyện tối hôm qua cho Tiêu Nhã nghe, tỏ vẻ cần cô ấy giúp.
Tiêu Nhã nghe vậy lại thấy hơi bất ngờ, Hạ Sương này cũng mạnh tay và quyết đoán ghê, vậy mà ngay mặt sa thải hết đám ban điều hành luôn. Đổi lại là Tiêu Nhã, cô ấy ngẫm nghĩ rồi tự cảm thấy mình không dám làm thế. Ít nhất sẽ chậm rãi tìm được người có chuyên môn để bàn giao lại công việc rồi mới ra tay với dám người cũ kia.
Lúc này, Tiêu Nhã mở miệng nói: "Bên tôi không có nhiều người am hiểu về điều hành mảng giải trí, nhưng vẫn tìm được một ít. Có lẽ có thể đưa cho cô 7 8 người, nhưng chắc còn thiếu. Ngược lại, nếu những công ty khác có nhằm vào các cô hay gì đó, thì bên tôi sẽ ra tay hỗ trợ".
"7 8 người là đủ rồi", Hạ Sương nghe vậy, vui vẻ nói: "Vậy làm phiền cô Tiêu rồi. Cô có thể đưa 7 8 người có chuyên môn trong lĩnh vực điều hành giới giải trí đến cho tôi ngay được không? Bên tôi cũng quen biết một số người, gom lại chắc là đủ".
"Đương nhiên là được, giờ tôi sẽ liên lạc với họ. Hôm nay là có thể bảo họ đến tòa nhà chính của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh nộp hồ sơ. Còn sau này nếu những người kia nhằm vào cô thì cô cứ liên hệ với tôi", Tiêu Nhã dứt khoát nói.
Hạ Sương lại cảm ơn, rồi kết thúc trò chuyện với Tiêu Nhã.
Sau khi cúp máy, Hạ Sương hơi kích động, không ngờ sự việc lại thuận lợi hơn so với dự đoán của cô ta. Vốn dĩ, theo kế hoạch của Hạ Sương thì chỉ lấy được 3 4 người từ chỗ Tiêu Nhã là đã đủ để giúp công ty truyền thông điện ảnh Quảng Ảnh vượt qua khó khăn lần này. Dù sao, cô ta cũng quen rất nhiều người trong ngành. Nếu dùng một số tiền lớn, chắc hẳn vẫn có thể lôi kéo được rất nhiều người đến.
Mà giờ, Hạ Sương không ngờ Tiêu Nhã lại cung cấp ngay 7 8 người có chuyên môn trong lĩnh vực điều hành giới giải trí.
Đừng nhìn chỉ có 7 8 người, bọn họ đều có sở trường điều hành, lương một năm hơn cả triệu tệ, còn phải thuộc lĩnh vực giải trí. Người như vậy cực kỳ ít ỏi.
Giống như công ty giải trí Tinh Quang trước đó của Hạ Sương, nghiêm khắc mà nói thì trong công ty chỉ có một người điều hành thôi, những công việc khác đa số là nhờ Hạ Sương hỗ trợ giải quyết.
Sau đó, Tiêu Nhã lại gọi cho Lâm Hàn.
Lâm Hàn nhàn nhã ở nhà không có việc gì làm, thấy Hạ Sương gọi tới bèn nghe máy.
"Xảy ra chuyện gì à?", Lâm Hàn vừa bắt máy đã hỏi thẳng.
"Cậu Lâm, là như vầy..."
Lúc này, Hạ Sương bèn kể lại chuyện đã xảy ra và tính toán của mình cho Lâm Hàn nghe. Còn gọi điện cho anh chủ yếu là muốn được Lâm Hàn cho phép cô ta sử dụng một số tiền lớn để đi lôi kéo những người có chuyên môn mà trước kia mình quen về điều hành công ty.
"Đại khái là thế, tuy sẽ tốn khá nhiều tiền, nhưng tôi biết rõ mấy người kia, lôi kéo về sẽ không chỉ giúp công ty vượt qua khó khăn lần này, mà còn có tác dụng rất lớn để phát triển về sau. Mặt khác, lôi kéo họ về đây thì những công ty giải trí khác sẽ không sánh nổi công ty ta. Từ nay về sau, công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh của chúng ta sẽ độc chiếm cả giới giải trí Hoa Hạ!", Hạ Sương nói với giọng đầy khẳng định.
Lâm Hàn nghe xong, gật đầu, rất hài lòng với phong cách làm việc dứt khoát và quyết đoán của Hạ Sương. Đuổi thẳng đám ban điều hành cũ không chút thỏa hiệp.
Còn đối với những chính sách của Hạ Sương, Lâm Hàn cũng không có ý kiến gì, chỉ nói: "Không sao, cô cần làm gì thì cứ việc làm. Nếu tôi dùng cô, đương nhiên tin cô, xài bao nhiêu cũng không thành vấn đề, chỉ cần dùng sao cho đáng là được".
"Được, cảm ơn cậu Lâm. Thôi không nói với cậu nữa, tôi phải đi làm việc đây", Hạ Sương vội vàng nói cảm ơn.
Lâm Hàn gật đầu rồi cúp máy, hoàn toàn chẳng để bụng, tiếp tục thảnh thơi phơi nắng.
Còn Hạ Sương, sau khi cúp điện thoại bèn vội vàng lướt tìm số điện thoại của mấy người có chuyên môn mà cô ta biết, rồi lần lượt gọi cho họ, dùng một số tiền lớn lôi kéo họ đến đây.
Bởi vì bên Tiêu Nhã đưa được số người nhiều hơn mong đợi của Hạ Sương, nên cô ta cũng có thể bỏ qua một số người có năng lực hơi yếu một chút mà mình biết, chỉ chọn tốt nhất, phải dùng tiền sao cho đáng.
Trong lúc cả Hạ Sương và Dương Khiết đều đang bận tối mặt tối mày thì Lâm Hàn chẳng nằm phơi nắng, không bao lâu thì điện thoại anh lại đổ chuông.
Lâm Hàn lười biếng cầm điện thoại lên nhìn thì thấy là Trương Thiên Sơn gọi tới, bèn ngồi bật dậy bắt máy.
"Alo, chú em Lâm à, dạo này sao rồi?"
Điện thoại vừa kết nối thì giọng nói oang oang của Trương Thiên Sơn đã truyền tới.
"Vẫn khỏe, cũng vì lần trước anh Trương cử nhiều cao thủ như vậy đến hỗ trợ, nên em mới thành công giúp nhà họ Tiêu đối phó liên minh hai quý tộc lớn kia, cũng lấy lại được 100 tỷ từ nhà họ Khương và thậm chí còn nhiều hơn thế", Lâm Hàn vui vẻ nói. Đối với Trương Thiên Sơn, Lâm Hàn cảm kích ông ta từ tận đáy lòng, mới quen mấy ngày đã bằng lòng cử nhiều một lượng lớn cao thủ đến giúp anh. Lúc ấy, Lâm Hàn thật sự cảm thấy khá bất ngờ.
"Anh nghe nói chú tính làm một vố lớn, nhưng không ngờ lại xoay chuyển được tình hình tranh đấu giữa các quý tộc, quả là lợi hại. Anh không nhìn nhầm người mà, chú đúng là người làm nên việc lớn, ha ha! À phải rồi, trước đó chúng ta có bàn việc hợp tác, bên anh đã chuẩn bị xong người và nguồn vốn rồi, tính bảo bọn họ hôm nay lên đường đến thành phố Đông Hải hợp tác với chú kiếm món hời lớn!", Trương Thiên Sơn lại nói.
Chương 645: Tới
"Được, anh bảo người của mình đến thì liên lạc với em, bên em đã chuẩn bị sẵn một chút rồi, các anh vừa đến là có thể bắt tay vào hợp tác ngay", Lâm Hàn nói với Trương Thiên Sơn.
Sau đó, anh và ông ta lại trò chuyện một lát mới cúp điện thoại.
Lâm Hàn lại hy vọng Trương Thiên Sơn tự mình đến, vậy thì anh mới có cơ hội cảm ơn ông ta một cách đàng hoàng. Đáng tiếc, nghe Trương Thiên Sơn bảo gần đây trên địa bàn của mình có chút không yên, cần phải xử lý một số việc nên sẽ không đến.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Trương Thiên Sơn, Lâm Hàn bèn liên lạc cho Tôn Minh, báo người bên Trương Thiên Sơn đã lên đường. Không có gì ngoài ý muốn thì đêm nay sẽ tới, dặn ông ta chuẩn bị sắp xếp tiếp đón, nhất định phải tiếp đãi những người đó một cách chu đáo.
Tôn Minh nhận được tin, bèn lập tức ra lệnh cho cấp dưới đi sắp xếp.
Bên trong một văn phòng của quỹ đầu tư Nhân Phàm, Triệu Tứ Hải nhận được tin đêm nay người vùng Bắc Đông sẽ tới, thì mừng rỡ không thôi. Đám người kia cuối cùng cũng tới, cơ hội của anh ta đến rồi.
Nếu người vùng Bắc Đông đến muộn hết kỳ thực tập của Triệu Tứ Hải, anh ta cảm thấy mình chẳng thể nào tiếp tục ở lại công ty Nhân Phàm, bởi vì thành tích thật sự quá tệ.
Cùng lúc đó, bên Hạ Sương và Dương Khiết đều bận tối mày tối mặt.
Mấy chuyện trước đó, Dương Khiết không có kinh nghiệm lắm nên không biết xử lý thế nào. Nhưng về mặt sắp xếp giấy tờ, cô ấy lại cực kỳ am hiểu. Dưới sự chỉ huy của Dương Khiết, các nhân viên công tác phân chia nhau hợp lý, sắp xếp giấy tờ theo trình tự một cách dễ dàng với hiệu suất cực cao, lại còn toàn diện, không bỏ sót một chút nào.
Dương Khiết nhìn sơ thì đoán chừng đến tối là có thể chỉnh lý lại hơn nửa. Cô ấy bèn ra lệnh, đêm nay, toàn bộ nhân viên phòng tài vụ đều tăng ca, tiền lương gấp đôi.
Mặt khác, Dương Khiết cũng đi tìm nhân viên phòng pháp lý để bắt tay chuẩn bị, đợi ngày mai bên cô ấy chỉnh lý giấy tờ xong là lập tức khởi kiện đám Ôn Xuân Vũ và ban điều hành.
Lúc này, bên Hạ Sương lại có vẻ thuận lợi hơn.
Dựa vào cái mác “ông trùm” ngành giải trí ở Hoa Hạ của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, cộng thêm mức lương cao cùng mối quan hệ với Hạ Sương, mọi việc đều được diễn ra một cách suôn sẻ. Hạ Sương vừa liên lạc với mấy người có chuyên môn thì họ đều tỏ vẻ đồng ý, giờ đang trên đường tới công ty Quang Ảnh. Nếu không có gì bất ngờ thì sẽ nhảy sang công ty Quang Ảnh luôn.
Đến tận lúc mặt trời lặn, Hạ Sương mới gọi hết các số điện thoại. Cô ta nhìn một lượt thì nhanh nhất chắc lát nữa sẽ đến, còn chậm thì trưa mai cũng sẽ tới.
Thiếu ban điều hành một ngày cũng không ảnh hưởng mấy tới sự vận hành của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.
Mọi thứ đều được giải quyết xong xuôi, Hạ Sương mới đi tìm Dương Khiết, xem bên cô ấy làm đến đâu rồi.
Hạ Sương tìm Dương Khiết hỏi: "Thế nào rồi? Mọi thứ có suôn sẻ không?"
Lúc này, Dương Khiết vẫn đang bận bù đầu, vội đáp: "Cũng ổn, tuy có rất nhiều giấy tờ, nhưng những nhân viên kia lại rất cố gắng, không chút lười biếng, có lẽ sáng mai là có thể chuẩn bị xong hết. À đúng rồi, em vừa mới đồng ý tăng gấp đôi tiền tăng ca cho họ".
"Tăng gấp đôi tiền tăng ca? Không thành vấn đề, vậy em cố lên, vất vả cho em rồi. Chị đi chuẩn bị tiếp đón một người có chuyên môn điều hành sắp đến đây", Hạ Sương nói xong bèn rời đi.
Tăng gấp đôi tiền tăng ca đương nhiên không sao, so với chi phí lôi kéo người ban nãy của Hạ Sương thì không đáng kể chút nào. Mà so với số tiền bồi thường của đám ban điều hành cũ lại chẳng là gì.
Hạ Sương cũng hơi bất ngờ trước khả năng làm việc của Dương Khiết.
Trước đây, Lâm Hàn bảo Dương Khiết đến giúp cô ta rồi học hỏi luôn. Hạ Sương mới nghĩ rằng Dương Khiết là em vợ Lâm Hàn nên thực tế chỉ đến đây học hỏi thêm kiến thức, lãnh mức lương cao mà thôi.
Nhưng từ những giấy tờ mà Dương Khiết chỉnh lý lại ban nãy và sự sắp xếp phân công các nhân viên trong phòng tài vụ, Hạ Sương đã thấy được cô ấy thật sự là một người có năng lực.
Một công ty khổng lồ như truyền thông điện ảnh Quang Ảnh thì có vô số giấy tờ, đổi lại bảo Hạ Sương sắp xếp người chỉnh lý lại, có tăng ca suốt đêm, cô ta cũng cảm thấy không mất 2 3 ngày là không thể làm xong.
Nhưng Dương Khiết lại hoàn thành nó chỉ trong một ngày một đêm, hiệu suất nhanh hơn cô ta rất nhiều. Vả lại, từ cách làm việc của Dương Khiết, Hạ Sương cũng nhận ra được cô ấy cực kỳ thành thạo nó.
Tức thì, Hạ Sương lại càng có lòng tin hơn, có Dương Khiết giúp đỡ, cô ta chắc chắn mình sẽ lèo lái công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh gặt hái được thành tích to lớn.
Sau đó, Hạ Sương bèn đi đón người có chuyên môn điều hành đầu tiên đến. Bởi vì có mức lương hậu hĩnh cùng danh tiếng của công ty, mọi thứ đều cực kỳ suôn sẻ. Hạ Sương chẳng mất bao lâu đã thỏa thuận xong và ký luôn hợp đồng làm việc. Người kia cũng dứt khoát bắt tay chuẩn bị tiếp nhận công việc, ngày mai là có thể đến đi làm luôn.
"Tạm thời cứ thế đã, anh cứ tìm hiểu đi, tôi còn có việc bận, sẽ mở tiệc liên hoan chào mừng anh sau", Hạ Sương nói xong bèn đi đến phòng tài vụ hỗ trợ Dương Khiết.
Mà cùng lúc đó, ở bên thành phố Đông Hải, có một đoàn mấy chục chiếc xe Hummer đang lao nhanh trên cao tốc, nhìn vô cùng đồ sộ.
Một chiếc Hummer rẻ nhất cũng 2 triệu tệ, mà đây còn là mấy chục chiếc.
Sau khi ra cao tốc, mấy chục chiếc xe kia bèn lái về phía sơn trang Thúy Hồ của thành phố Đông Hải.
Lúc này, trước cửa sơn trang, Lâm Hàn và Tôn Minh đã dẫn theo cấp dưới đứng chờ ở đó.
Lần này, Lâm Hàn cũng rất cho mặt mũi, chỉ là đàn em của Trương Thiên Sơn thôi, nhưng anh lại tự mình tiếp đón, chủ yếu là vì thể hiện sự kính trọng với ông ta. Lâm Hàn sẽ mãi nhớ ơn Trương Thiên Sơn đã đến giúp đỡ anh khi ở thành phố Thiên Kinh.
Còn Tôn Minh thì lại cảm thấy không thỏa đáng, theo lý, Tôn Minh ông ta có cùng cấp bậc với đám người sắp đến, có khi còn cao hơn một chút.
Nhưng Lâm Hàn lại khác, anh chính là người thừa kế nhà họ Lâm, gia chủ tương lai của cả gia tộc. Cho dù là Trương Thiên Sơn đến, theo Tôn Minh thì ông ta cũng không xứng để Lâm Hàn tự mình tiếp đón.
"Cậu Lâm, hay là cậu vào trong chờ đi? Tôi ở đây tiếp đón là được, thế đã đủ cho đối phương mặt mũi rồi", Tôn Minh do dự nói.
Lâm Hàn nghe vậy lại lắc đầu nói: "Ơn nghĩa với địa vị thì những thứ như mặt mũi không đáng quan trọng đâu. Ông khỏi phải khuyên, lần này tôi sẽ tự mình tiếp đón".
Tôn Minh thấy khuyên không được Lâm Hàn thì thở dài đầy bất lực, cũng chỉ đành đứng chờ.
Bên cạnh đó, Tôn Minh cũng thầm tò mò về Trương Thiên Sơn, có thể khiến cho Lâm Hàn kính trọng như thế, nhất định là một nhân vật lớn.
Một lát sau, Lâm Hàn và đám người Tôn Minh đã thấy một đoàn xe Hummer chạy tới, mấy chục chiếc nối đuôi nhau thành một hàng, trông rất là hoành tráng.
"Đám người vùng Bắc Đông kia cũng phô trương ghế đấy chứ?", Tôn Minh hơi kinh ngạc cười nói.
Lâm Hàn cũng khẽ cười gật đầu.
Lúc này, vài vị khách trước cửa sơn trang Thúy Hồ thấy cảnh tượng hoành tráng ấy đều có chút kinh ngạc.
Nghe xong lời Hạ Sương nói, cả đám ban giám đốc điều hành của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh chợt sửng sốt.
Một vài người trong số đó cũng không tham ô quá nhiều, vừa nghe Hạ Sương nói xong thì tỏ vẻ do dự.
Mặc dù, công việc ở công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh lãnh được mức lương rất hậu hĩnh, nếu tham hơn chút thì còn có thể kiếm đầy kho vàng.
Nhưng bây giờ chuyện đã đến nước này, tìm được con đường sống sót đã tốt lắm rồi, mà không cần phải ói ra số tiền tham nhũng kia thì càng tốt hơn.
Mà một vài giám đốc điều hành vì tham hơi nhiều nên lúc nhận ra mánh khoé của Hạ Sương vừa quá nhanh mà còn hung hiểm bèn có hơi lo sợ, nếu bọn họ bị điều tra ra thì chết chắc.
"Không thì chúng ta cứ để cô ta đi vào điều tra đi? Chuyện này có cản cũng không được rồi".
"Không được đâu, muốn điều tra thì cũng đợi đến mai đi".
"Không thì chúng ta làm sao ngăn được đây? Chúng ta cũng không phải đối thủ của đám người kia".
Một đám giám đốc điều hành của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh nhỏ giọng bàn bạc, Ôn Xuân Vũ đứng gần đấy sắc mặt càng khó coi hơn.
Nếu nói ai tham ô nhiều nhất thì chắc chắn chính là phó tổng giám đốc ông ta rồi, suy cho cùng, ngoại trừ Thạch Phi ra, ông ta là người lãnh đạo có quyền hành lớn nhất.
Chần chừ một hồi Ôn Xuân Vũ đột nhiên nói: "Đưa họ vào kiểm tra đi!"
Ban điều hành của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh lần lượt sửng sốt, sao để bọn họ vào điều tra được?
"Ông Ôn, sao ông..."
Một đám nhân viên ban điều hành nháo nhào tỏ vẻ muốn nói rồi lại thôi, không hiểu nổi tại sao Ôn Xuân Vũ lại đồng ý để đám người Hạ Sương đi vào kiểm tra.
Hơn nữa, đám ban điều hành nghĩ mãi không ra, nói gì nói chứ Ôn Xuân Vũ là người "ăn" nhiều nhất. Cứ để cho đám người Hạ Sương đi vào điều tra thì đám ban điều hành tổn thất 9 còn Ôn Xuân Vũ phải mất đến 10.
Lúc này, đám ban điều hành sốt ruột muốn khuyên Ôn Xuân Vũ, để ông ta nghĩ cách kéo dài thời gian, dù sao cũng đừng để cho đám người Hạ Sương tiến vào. Nhưng bởi vì Hạ Sương đang đứng ngay cạnh, nên họ không biết nên nói thế nào mới được.
Ôn Xuân Vũ lại lạnh mặt, nói: "Tôi nói để họ vào kiểm tra, không nghe thấy à?"
Đám ban điều hành nháo nhào nhìn nhau, lưỡng lự một lúc, song vẫn gật đầu, sau đó một người trong số họ lấy chìa khóa ra mở cửa.
Hạ Sương thấy vậy cũng hơi bất ngờ, Ôn Xuân Vũ này lại bằng lòng để bọn họ vào trong kiểm tra sao?
Mặc dù nghi hoặc, nhưng Hạ Sương cũng không suy nghĩ nhiều, phất tay lên rồi dẫn đám người Dương Khiết và Nhan Thành vào cao ốc trụ sở chính công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.
Thấy đám người Hạ Sương đã vào trong, cả đám ban điều hành mới ồn ào lên tiếng khó hiểu.
"Ông Ôn à, ông đang làm gì thế? Sao lại để bọn họ vào chứ?"
"Đúng đó, ông làm thế không những hại chúng tôi mà cũng tự hại chính mình đấy".
"Tại sao thế? Ông Ôn, ông đang nghĩ gì thế?"
"Toang, toang thật rồi, không chừng chúng ta sẽ bị kiện ra tòa cho coi".
Mà lúc này, sắc mặt Ôn Xuân Vũ cũng không khá mấy, nói: "Còn biết làm sao nữa? Muốn đám côn đồn họ dẫn tới đập cho bầm mình à? Chỉ đành để họ vào kiểm tra, đến lúc đó chúng ta đoàn kết lại, buộc bọn họ gác lại chuyện ‘thụt két’ kia, sau này chúng ta làm ăn đàng hoàng lại là được rồi".
"Vậy nếu cô ta không bỏ qua mà cắn chặt chúng ta không tha thì sao?", một người hỏi ra tiếng lòng của cả đám.
Nét mặt Ôn Xuân Vũ lạnh đi, không còn hòa hoãn như ban nãy, ông ta nói: "Vì thế mới bảo chúng ta phải đoàn kết, ban điều hành toàn bộ công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh đều ở đây, chẳng lẽ cô ta dám tống cổ hết đám chúng ta sao? Nếu đuổi hết thì cái công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh này cũng không còn hoạt động được, để tôi xem xem cô ta làm gì được".
Cả đám ban điều hành của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh liền được thông não.
Nghĩ tới nghĩ lui, hình như đúng là thế thật, tất cả ban điều hành của công ty không "ăn" nhiều thì cũng "ăn" ít. Đám người Hạ Sương có điều tra ra được thì đã sao? Cả đám bọn họ chỉ cần một lòng đoàn kết thì chắc rằng Hạ Sương sẽ không dám làm gì bọn họ.
"Ông Ôn nói đúng đấy, chúng ta nhất định phải đoàn kết!"
"Không sai, cô ta chắc hẳn không dám đuổi hết toàn bộ chúng ta đâu!"
"Có lý lắm, chúng ta cứ nhận sai rồi sau này cẩn thận lại là được, cô ta mà dám đưa hết đám chúng ta ra tòa sao?"
"Công ty này cũng không phải của cô ta, cô ta chỉ là CEO mà thôi, nên cô ta cũng không dám làm tới cùng đâu".
"Đúng đó, nếu đuổi hết toàn bộ chúng ta đi, cả công ty này sẽ không có cách nào hoạt động tiếp được, cô ta cũng sẽ không biết báo cáo thế nào với cấp trên".
Cả đám ban điều hành rối rít tán thành.
Ngay sau đó, mấy người trong ban điều hành lần lượt kéo nhau vào cao ốc trụ sở chính của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, họ muốn xem xem đám người Hạ Sương điều tra thế nào.
Lúc này, đám người Hạ Sương đã vào trong cao ốc trụ sở chính của Quang Ảnh, họ liền đi một mạch đến nơi chứa tài liệu.
Hạ Sương vốn dĩ có kinh nghiệm dày dặn ở mặt này, hoàn toàn biết nên đến nơi nào để điều tra, không bao lâu cô ta liền tìm được phần lớn hoá đơn của công ty.
Bởi vì chưa kịp xử lý nên đã bị đám người Hạ Sương tìm được một cách dễ dàng.
"Chị Hạ, mấy hóa đơn ở đây đều có vấn đề, rõ ràng đã bị người ta giở trò, à này, ở đây cũng có", Dương Khiết vừa kiểm tra thì lại hô lên.
Hạ Sương vội bước qua xem rồi cũng khẽ gật đầu, nói: "Bên chị cũng có rất nhiều hóa đơn có vấn đề, một số khoản tiền không biết đã đi đâu. Xem ra đám ban điều hành này đã tham nhũng rất nhiều, tối nay chúng ta đành phải thức khuya tăng ca vậy, chịu khó chút thôi".
"Không sao đâu", Dương Khiết không thèm để ý nói, nhưng trong lòng thầm kinh ngạc không thôi, cô ấy chỉ vừa kiểm tra vài cuốn hóa đơn mà đã phát hiện ra một khoản chi lên đến hàng chục triệu tệ có vấn đề, nếu đoán không lầm, số tiền này đã lọt vào túi một hoặc vài người nằm trong ban điều hành kia rồi.
Lúc này, đám ban điều hành công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh mới nhao nhao đi vào, khi nhìn thấy đám người Hạ Sương đã tìm ra được căn phòng tài vụ khá khuất này bèn giật bắn cả người, nhưng khi nhớ lại cách Ôn Xuân Vũ vừa nói, bọn họ mới dần yên tâm hơn. Chỉ cần lúc đó đoàn kết nhất trí, tin chắc rằng Hạ Sương sẽ không dám loại trừ bọn họ, bọn họ liền nhận lỗi rồi sau này rút kinh nghiệm là được, còn lại sẽ không sao đâu.
Ngay sau đó, đám ban điều hành của công ty nhốn nháo chờ ở ngoài.
Mà hai người Hạ Sương và Dương Khiết lại quyết định thức khuya để kiểm kê hết mớ hóa đơn này.
Đám của Nhan Thành vì không hiểu mấy việc chuyên môn này nên cũng khó giúp đỡ một tay, chỉ đành đứng ở ngoài lẳng lặng trông chừng.
Thẳng đến sáng ngày hôm sau, hai người Hạ Sương và Dương Khiết mới sắp xếp lại mớ hóa đơn có vấn đề trong ba tháng gần đây.
Sau khi tính toán sơ bộ xong, Hạ Sương và Dương Khiết cũng có chút kinh ngạc, dựa theo hóa đơn của ba tháng gần đây, thì tổng số tiền quỹ không cánh mà bay đã lên đến cả tỷ tệ rồi, khỏi cần nghĩ nhiều, chắc chắn đã vào túi đám giám đốc điều hành rồi.
Mà đây chỉ mới là mớ hóa đơn vừa thống kê được, chưa kể còn không đủ, dù có đủ thì cũng chỉ có 3 tháng. Nếu tính tất cả thời gian trước đây, thì con số tài chính bị hao hụt phải là một con số cực kỳ khổng lồ.
Lúc này, Ôn Xuân Vũ ngáp ngắn ngáp dài, đứng trước cửa nói: "Tôi thừa nhận chúng tôi đã tham nhũng rất nhiều, sau này chúng tôi sẽ chú ý hơn, sẽ không tái phạm nữa. Nhưng, chúng tôi là ban giám đốc điều hành, có ảnh hưởng rất lớn tới công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, không có chúng tôi ở đây thì công ty này không thể tiếp tục hoạt động được, vì thế có thể bỏ qua chuyện này không?"
Chương 642: Sa thải toàn bộ
Ôn Xuân Vũ dứt lời.
Hai người Hạ Sương bèn sửng sốt, vậy là thẳng thắn thừa nhận luôn đó à? Nhưng bộ muốn được bỏ qua là bỏ qua dễ dàng như vậy sao?
Hạ Sương cười nói: "Ông dựa vào đâu mà cảm thấy tôi sẽ bỏ qua chuyện này? Đây không phải là một con số nhỏ, hai người chúng tôi chỉ mới thống kê trong một đêm mà đã gần cả tỷ tệ rồi!"
Lúc này, đám người ban điều hành còn lại mới rối rít nhìn sang Hạ Sương.
"Sếp Hạ, tha được cho người khác thì hãy tha đi".
"Thú thật với sếp Hạ thì đám người trong ban điều hành chúng tôi chức cao hay thấp cũng đều có, nếu cô kiện chúng tôi ra tòa, cả cái công ty này cũng không thể hoạt động tiếp được".
"Đúng vậy, cô đừng động vào chúng tôi, nếu không cả cái công ty này sẽ bị tê liệt đấy, mà bản thân cô cũng khó ăn nói với cấp trên".
"Sau này chúng tôi sẽ sửa đổi, không tái phạm lần nào nữa là được mà".
"Nếu cô dám động vào bất kỳ người nào trong chúng tôi, toàn bộ chúng tôi cũng sẽ đình công, nhưng nếu chịu bỏ qua, sau này chúng tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ".
Từng người trong ban điều hành anh một câu, tôi một câu.
Hạ Sương và Dương Khiết thấy vậy mới vỡ lẽ ra toan tính trong lòng bọn họ, khó trách Ôn Xuân Vũ đồng ý để bọn họ đi vào trong kiểm tra, hóa ra đã trù tính rằng Hạ Sương sẽ không dám động đến cả đám bọn họ.
Bấy giờ, Dương Khiết lại hơi khó xử, không biết phải nên giải quyết chuyện này sao cho phải.
Xem ra, đám ban điều hành đã quyết tâm đoàn kết, nếu bọn họ thật sự lôi đầu một người trong số bọn họ ra thì có thể dẫn đến từ chức tập thể. Đến khi đó, cả công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh chỉ buộc phải dừng hoạt động thôi.
Dương Khiết cảm thấy vấn đề này khá đau đầu, cô ấy và Hạ Sương đều vừa đến đây, vốn dĩ không quen biết ai ở thành phố Thiên Kinh này, ngoài đám người Nhan Thành cũng không còn ai có thể giúp.
Mấy chuyện đánh đấm thì đám Nhan Thành có thể xử lý gọn gàng và đáng tin cậy, nhưng bảo bọn họ nhúng tay vào chuyện quản lý công ty đương nhiên là bất khả thi rồi, bọn họ cơ bản không phải kiểu người am hiểu về mặt này.
Có thể nói, Dương Khiết thật sự không dám tống cổ hết đám người ban điều hành này, nếu đuổi thì công ty không còn người quản lý, dẫn đến sẽ bị đình trệ hoạt động.
Mà dù có tuyển dụng thêm nhưng số lượng nhiều như thế này cũng không thể tìm được trong một thời gian ngắn. Thậm chí đừng nói đến chuyện tuyển được nhiều nhân viên như thế cùng một lúc hay không, mà trong thời gian ngắn tìm được hai ba người am hiểu cũng đã khó lắm rồi.
Nhưng cũng không thể thỏa hiệp với đám ban điều hành này mà bỏ qua việc bọn họ tham nhũng được. Chung quy số tiền mà bọn họ "nuốt" đều là tiền quỹ của công ty, là tiền của Lâm Hàn, vả lại cũng không phải con số nhỏ, vì thế không thể cứ bỏ qua như vậy được.
Dương Khiết bối rối nhìn về phía Hạ Sương, nhỏ giọng nói: "Chị Hạ, chúng ta nên làm gì đây? Nếu sa thải toàn bộ thì không thể tuyển được một lúc nhiều người có chuyên môn như thế?"
Đám người bên ban điều hành Quang Ảnh thấy Dương Khiết khó xử, còn Hạ Sương thì không nói lời nào, nên đoán rằng đã làm khó được hai người bọn họ, liền tỏ ra đắc ý.
Chuyện này xong xuôi thì bọn họ vẫn có thể ở lại mà không bị gì cả. Còn về chuyện sau này có tham nhũng nữa hay không thì ai mà biết được? Chỉ cần không bị phát hiện có tham nhũng nữa thì đã sao?
Hạ Sương nghe Dương Khiết nói thế nhưng chưa vội đáp, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, hình như đang tập trung suy nghĩ.
Mặc dù, cô ta cũng có kinh nghiệm dày dặn với công ty giải trí, nhưng trường hợp đuổi cổ hết toàn bộ ban điều hành, Hạ Sương cũng chưa từng làm bao giờ. Mà một khi đã đuổi thì phải tuyển lại ngay trong một thời gian ngắn, nếu không công ty cũng không có cách nào tiếp tục kinh doanh được.
Ngay cả khi sau này có thể tuyển dụng lại được hết nhân viên trong ban điều hành. Nhưng, việc công ty tạm ngừng hoạt động trong khoảng thời gian này cũng sẽ mang lại những tổn thất ngoài sức tưởng tượng.
Còn nếu không khai trừ, Hạ Sương càng không thể làm ngơ được, dù sao đám ban điều hành vốn cũng không phải loại người tốt lành gì, những người đã từng tham nhũng thì làm sao có thể không chứng nào tật nấy được? Loại chuyện này hoặc là không bao giờ làm hoặc là làm rất nhiều lần, Hạ Sương quá hiểu rõ vấn nạn này rồi.
Hạ Sương cẩn thận suy tính, trước đó Lâm Hàn đã cho cô ta số điện thoại của Tiêu Nhã, dựa theo lời miêu tả của anh thì Tiêu Nhã có thế lực tương đối lớn ở thành phố Thiên Kinh, bất kỳ mặt nào cô ấy cũng có thể giúp.
Mà trừ những điều này ra, trước đây Hạ Sương đã từng kinh doanh cho công ty Tinh Quang nên thời gian lăn lộn trong giới giải trí cũng không ít, đương nhiên quen biết rất nhiều người. Trong số đó có những ứng cử viên phù hợp cho vị trí trong ban điều hành, nếu đưa ra mức lương tốt vả lại còn được làm việc ở công ty hàng đầu của ngành giải trí Hoa Hạ nữa, kèm theo mối quan hệ tốt đẹp với Hạ Sương, nhất định sẽ lôi kéo được bọn họ rất dễ dàng.
Nghĩ tới đây, Hạ Sương quyết đoán nói: "Mấy người thích đoàn kết chứ gì? Vốn dĩ trong số mấy người có những người tham nhũng không bao nhiêu, chẳng phải chuyện to tát gì, cùng lắm chỉ bị sa thải nhưng không phải dính đến kiện tụng bồi thường, vì dẫu có 'thụt két' nhưng cũng đã cống hiến rất nhiều cho công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh. Nếu bây giờ lòng tham mấy người đã không đáy thì tôi cũng không khách sáo nữa, bắt đầu từ hôm nay, toàn bộ ban giám đốc điều hành đều bị sa thải, tôi sẽ sắp xếp người điều tra rõ từng người rồi mời tất cả ra hầu tòa!"
Dương Khiết vừa nghe xong cũng kinh ngạc không thôi, không ngờ Hạ Sương lại quyết đoán như vậy nên có hơi lo lắng. Nếu bây giờ thẳng tay sa thải hết ban điều hành, và trong vòng thời gian ngắn không tuyển dụng lại được đủ số lượng thì sẽ là thiệt hại cực kỳ to lớn đối với công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.
Mặc dù có lo, nhưng Dương Khiết cũng không nói gì, nếu Hạ Sương đã đưa ra quyết định như thế thì cô ấy chỉ có thể phối hợp theo thôi. Đồng thời, Dương Khiết cũng tin tưởng Hạ Sương, một khi cô ta đã dứt khoát như thế thì chắc hẳn đã có suy tính rồi.
Tuy rằng chưa tiếp xúc Hạ Sương bao lâu, chỉ mới thảo luận được vài ngày về chuyện sắp xếp công ty trong tương lai, nhưng lúc này Dương Khiết lại rất khâm phục Hạ Sương, cho rằng Hạ Sương là một người phụ nữ cực kỳ mạnh mẽ.
Lúc này, cả đám ban điều hành của Quang Ảnh đang chờ mấy người Hạ Sương thỏa hiệp thì đột nhiên nghe thấy những lời này của Hạ Sương, tất cả bọn họ bèn hết hồn, nháo nhào không tin nổi.
"Tôi không nghe lầm chứ? Sếp Hạ muốn đuổi toàn bộ ban điều hành chúng tôi ư?"
"Thú vị lắm, nếu sa thải chúng tôi rồi thì Quang Ảnh làm sao kinh doanh tiếp được đây?"
"Cô bé ơi, cô nói chuyện có suy nghĩ kỹ chưa vậy?"
"Nói trước nha, bây giờ mà sa thải thì sau này cô có cầu xin chúng tôi cũng sẽ không quay về đâu đấy".
"Đừng đùa chứ, cô thật sự dám sa thải toàn bộ chúng tôi sao?"
Cả đám ban điều hành của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh xôn xao không thể nào tin nổi, bèn phản bác lại Hạ Sương. Có điều trong bụng đa số đều đã hoảng hốt, sợ rằng Hạ Sương là người không lường trước hậu quả, chẳng màng đến phát triển của công ty mà thật sự tống cổ hết tất cả bọn họ.
Lúc này, Hạ Sương lại điềm tĩnh nhìn đám người ban điều hành Quang Ảnh: "Tôi không nói đùa, quyết định này tôi đã suy tính kỹ càng, toàn bộ mấy người sẽ bị sa thải. Còn chuyện sau này công ty có thể tuyển được nhân viên mới hay không, tiếp tục hoạt động thế nào thì cũng không phiền mấy người bận tâm. Kể từ hôm nay, mấy người đã không còn bất kỳ quan hệ gì với công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh nữa, xin mời nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc và làm thủ tục thôi việc đi, sau đó lập tức rời khỏi Quang Ảnh ngay!"
Đám ban điều hành nghe xong bèn kinh hoảng, bọn họ vẫn không tài nào tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.
Chương 643: Biến lớn
"Thật á? Cô nói thật sao?"
"Cô có biết sa thải hết toàn bộ ban điều hành chúng tôi là có nghĩa gì không hả? Cô cảm thấy công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh còn có thể hoạt động ổn định sao?"
"Cô gái này bị điên rồi à?"
Cả đám ban điều hành nháo nhào không tin.
Lúc này, Ôn Xuân Vũ cũng nói: "Sếp Hạ, nhắc nhở cô một câu, nếu sa thải chúng tôi thì việc kinh doanh của công ty không chỉ bị đình trệ mà hơn nữa chúng tôi quen biết rất nhiều người trong giới giải trí ở Thiên Kinh, đến khi đó dù cô có thật sự tuyển được nhiều nhân viên điều hành thì hoạt động của công ty cũng sẽ cực kỳ khó khăn".
Đám người trong ban điều hành nghe thế bèn gật đầu hùa theo, bọn họ đều có không ít thì nhiều bạn bè ở thành phố Thiên Kinh đặc biệt là trong giới giải trí, đến lúc đó cứ đi đâu cũng chĩa mũi dùi vào Quang Ảnh thì cả công ty nay sẽ kinh doanh rất khó khăn.
Dương Khiết nghe thế cũng hơi lo lắng. Bọn họ cũng chỉ vừa đến thành phố Thiên Kinh nên chẳng có mạng lưới quan hệ gì cả, nếu thật sự bị nhằm vào há chẳng phải mệt rồi sao?
Nhưng, Dương Khiết cũng hiểu một điều, không thể nào bỏ qua dễ dàng cho đám ban điều hành công ty này được, kế hoạch cụ thể thế nào thì cô ấy chưa rõ, cơ bản là Dương Khiết hoàn toàn chưa có kinh nghiệm gì để điều hành một cái công ty giải trí khổng lồ như vậy.
Lần này, Dương Khiết đến công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh ở Thiên Kinh chủ yếu là để trợ giúp Hạ Sương, sau đó tiện thể học hỏi Hạ Sương nhằm nâng cao khả năng của mình.
Bấy giờ, Hạ Sương vẫn điềm tĩnh không thôi, nhàn nhạt nói: "Không cần mấy người nhắc nhở, những vấn đề này tôi đã cân nhắc rồi, tôi không muốn lặp lại thêm lần nữa, nếu mấy người không chịu phối hợp thì tôi đành để người của mình dùng vũ lực vậy".
Hạ Sương vừa dứt lời thì Nhan Thành liền bước đến bên này mấy bước, không cần nhiều lời, chỉ cần đám ban điều hành này không chịu phối hợp thì đám người Nhan Thành sẽ ra tay ngay.
Nhan Thành dù không quá hiểu về hoạt động của công ty này, nhưng mặt đánh đấm thì khỏi phải bàn, những điều cậu ấy cần làm là nghe theo lời Hạ Sương và Dương Khiết, tiếp đó sẽ dốc sức đào tạo một ít thế lực ở thành phố Thiên Kinh.
Cả đám ban điều hành Quang Ảnh nhìn thấy mấy người Nhan Thành đến gần thì theo bản năng lùi về sau mấy bước.
Tại trước cửa công ty vào tối qua, bọn họ đã tận mắt chứng kiến bản lĩnh của mấy người Nhan Thành, đối phó với những bảo vệ chuyên nghiệp mà còn dễ dàng như vậy thì đám người bình thường bọn họ càng không cần phải bàn đến.
Ôn Xuân Vũ không tin nổi nhìn Hạ Sương, không biết sự tự tin này của Hạ Sương ở đâu mà ra.
Nhưng, chuyện đã đến nước này rồi, ông ta hoặc là thôi việc, hoặc là bị đám người Nhan Thành đập cho một trận.
"Hừ! Nghỉ thì nghỉ, trái lại tôi cũng muốn xem xem, không có đám người chúng tôi thì mấy người sẽ làm nên trò trống gì với cái công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh này, đến lúc đó đừng hòng chúng tôi quay trở về!", Ôn Xuân Vũ dứt lời thì đi thẳng đến phòng nhân sự làm thủ tục thôi việc.
Thấy Ôn Xuân Vũ rời đi những người còn lại trong ban điều hành đương nhiên cũng không biết nói gì nữa, bọn họ trừng mắt căm hận lườm Hạ Sương và Dương Khiết, sau đó cũng đến phòng nhân sự làm thủ tục thôi việc.
Tại phòng nhân sự của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.
Lúc này đang là buổi sáng, bọn họ vừa đến công ty không bao lâu. Bởi vì là nhân viên của phòng nhân sự công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, có thể nói công việc của bọn họ tương đối nhàn, vì là công ty giải trí, chủ yếu sống nhờ quan hệ và ngoại giao, thế nên không hay thay đổi nhân viên lắm, phần lớn là gọi điện thoại vào phòng nhờ bọn họ làm một vài thủ tục nào đó, bọn họ cũng không cần làm những công việc như tuyển dụng hay xét duyệt giống như ở những công ty khác.
Mà cũng bởi vì đây là công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, nên càng ít thay đổi nhân sự, thế nên nhân viên thuộc phòng nhân sự khá nhàn rỗi, mỗi ngày đến công ty nghịch điện thoại và máy tính để đốt thời gian, cấp trên có căn dặn gì thì làm theo là được.
Lúc này, cô người đẹp của phòng nhân sự đang ngồi nhàn nhã nghịch điện thoại di động thì thấy phó tổng giám đốc công ty - Ôn Xuân Vũ đi vào nên vội vã cất điện thoại, niềm nở đón tiếp.
"Sếp Ôn có chuyện gì không ạ? Nào, mời ông qua đây", người đẹp của phòng nhân sự ân cần tiếp đãi.
Nhưng, cả mặt Ôn Xuân Vũ đang méo xệ, hiển nhiên là vì tâm trạng đang không tốt liền nói với cô em của phòng nhân sự: "Giúp tôi làm thủ tục thôi việc, tôi bị đuổi rồi".
"Vâng, tôi sẽ làm ngay", cô em phòng nhân sự trả lời theo phản xạ, nhưng lập tức sửng sốt, nghi ngờ bản thân mình đã nghe lầm, ngơ ngác nhìn Ôn Xuân Vũ.
"Sếp Ôn, ông vừa nói...", cô em phòng nhân sự có hơi khó tin hỏi lại, kể từ lần tổng giám đốc Thạch Phi bị sa thải đến giờ, sếp Ôn - phó tổng giám đốc là người có quyền hành lớn nhất ở công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, ai có tư cách đuổi ông ta cơ chứ?
Ôn Xuân Vũ càng bực bội hơn, quát: "Tôi nói là giúp tôi làm thủ tục thôi việc, lập tức làm ngay cho tôi đi, đừng nói nhảm nữa!"
Vốn dĩ tâm trạng Ôn Xuân Vũ đã không tốt rồi, bình thường chỉ có ông ta đuổi việc người ta chứ làm gì có chuyện ông ta bị người ta đuổi việc? Nhưng hôm nay, ông ta mà lại bị đuổi, hơn nữa còn đành bó tay chịu trận.
Thời điểm nhạy cảm này mà còn bị cô em phòng nhân sự hỏi tới hỏi lui, càng làm Ôn Xuân Vũ cảm thấy mất mặt hơn.
Lúc này, Ôn Xuân Vũ chỉ muốn làm cho nhanh thủ tục thôi việc rồi rời khỏi công ty, sau đó ông ta sẽ liên lạc với những người ông ta quen biết để họ chĩa mũi nhọn vào công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, vào Hạ Sương kia!
"Dạ, vâng, vâng!"
Cô em phòng nhân sự hoảng hồn, trong bụng tràn đầy nghi hoặc, nhưng không dám hỏi Ôn Xuân Vũ nữa, tránh cho chọc điên ông ta lên.
Thoáng chốc, cô em phòng nhân sự đã hoàn thành thủ tục thôi việc.
Ôn Xuân Vũ nhận lấy giấy tờ rồi vội vàng đi thu dọn đồ đạc của mình, ông ta muốn rời khỏi công ty này ngay lập tức.
Cô em phòng nhân sự có chút ngớ ra, sao mà Ôn Xuân Vũ cũng bị sa thải rồi? Hôm qua không phải vẫn yên ổn lắm mà, sao đột nhiên xảy ra chuyện lớn thế này.
Ngay vào lúc này, người đẹp trong phòng nhân sự lại thấy cả đám ban điều hành công ty đi vào.
"Mọi người...", người đẹp phòng nhân sự ngạc nhiên hỏi, cô ta rất ít khi thấy tất cả ban điều hành cùng xuất hiện, mấy người này đều thuộc ban điều hành công ty, là những ông tai to mặt lớn, một nhân viên quản lý phòng ban nho nhỏ như cô ta vốn không thể nào so sánh được.
"Giúp tôi làm thủ tục thôi việc".
"Nhanh chóng làm hộ tôi thủ tục thôi việc đi".
Cả đám ban điều hành trước sau như một, đều đến đây muốn làm thủ tục thôi việc.
Người đẹp phòng nhân sự nghe được bèn sửng sốt, không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra, tại sao toàn bộ ban điều hành của công ty lại bị sa thải chứ? Dù rất muốn hỏi nguyên do nhưng trông vẻ mặt của bọn họ không tốt lắm, người đẹp phòng nhân sự vẫn ngoan ngoãn im miệng mà nhanh chóng giúp bọn họ làm thủ tục.
Thoáng chốc, tất cả đã làm xong thủ tục, bọn họ cầm theo giấy tờ lần lượt rời khỏi công ty.
Cho đến hiện tại, tất cả nhân viên thuộc ban điều hành của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh đều bị sa thải trong cùng một ngày.
Dương Khiết dựa vào cửa sổ kiểu Pháp nhìn các giám đốc điều hành ở tầng trệt lần lượt rời đi, rồi quay sang hỏi Hạ Sương: "Chị Hạ, kế tiếp chúng ta sẽ làm gì? Chắc hẳn chị đã có cách nên mới dám làm như thế chứ?"
Hạ Sương nghe vậy khẽ gật đầu, nói: "Vì thời gian có hạn, chị không kịp bàn kỹ với em, bây giờ chị sẽ liên lạc người hỗ trợ, nhanh chóng tuyển lại toàn bộ ban điều hành có chuyên môn, em lập tức dẫn người đi phân loại những hóa đơn kia, chuẩn bị bằng chứng để khởi kiện tất cả bọn họ".
Chương 644: Điện thoại của Trương Thiên Sơn
"Được, yên tâm đi. Em sẽ xử lý tốt chuyện này".
Dương Khiết nghe vậy gật đầu đáp.
Hạ Sương gật đầu rồi vội vàng rời đi.
Nhìn theo bóng lưng đi xa của Hạ Sương, Dương Khiết có hơi tò mò, chỉ trong một thời gian ngắn, chị ấy sẽ làm gì để tuyển được nhiều người trong ban điều hành như vậy? Hơn nữa, tiếp đó còn phải đối mặt với sự làm khó của những nhân viên cũ, Hạ Sương sẽ giải quyết như thế nào đây?
Nhưng dù hiếu kỳ, Dương Khiết cũng hiểu được đây không phải lúc để hỏi, chỉ có thể chờ sau này hỏi lại sau.
Còn về nhiệm vụ mà Hạ Sương giao cho Dương Khiết, cô ấy lại rất có lòng tin.
Sắp xếp kỹ càng tỉ mỉ lại sổ sách trong công ty vốn là sở trường của Dương Khiết. Mặc dù đây là lần đầu cô ấy chỉnh lý lại giấy tờ của một công ty lớn như vậy, nhưng Dương Khiết tin rằng, chỉ cần bỏ ra chút công sức và thời gian nhiều hơn là cô ấy có thể làm tốt.
Tiếp theo, Dương Khiết bèn đi tìm nhân viên của phòng tài vụ kiểm tra lại hết tất cả thu chi của của công ty.
Toàn bộ ban điều hành đã bị sa thải, nhưng những nhân viên cấp dưới vẫn được giữ lại. Bọn họ có thể giải quyết được một số công việc cơ bản, nhưng lên kế hoạch hay tính toán, không có ban điều hành thì họ sẽ không thể làm tốt được.
Cùng lúc đó, Hạ Sương cũng tìm một chỗ không người liên lạc với Tiêu Nhã.
"Xin chào, xin hỏi ai thế?", Tiêu Nhã bắt máy, nghi ngờ hỏi. Số điện thoại này là số riêng chứ không phải số làm việc của cô ấy, nên rất ít người biết.
"Xin chào, tôi là Hạ Sương, là CEO mới của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh. Số điện thoại này là cậu Lâm cho tôi, bảo có rắc rối gì thì tìm cô giúp", Hạ Sương nói thẳng.
"Ồ là vậy à, cô gặp rắc rối gì?", Tiêu Nhã lập tức hiểu. Hóa ra là người của Lâm Hàn, nên cũng kiên nhẫn hơn.
Sau đó, Hạ Sương bèn kể lại chuyện tối hôm qua cho Tiêu Nhã nghe, tỏ vẻ cần cô ấy giúp.
Tiêu Nhã nghe vậy lại thấy hơi bất ngờ, Hạ Sương này cũng mạnh tay và quyết đoán ghê, vậy mà ngay mặt sa thải hết đám ban điều hành luôn. Đổi lại là Tiêu Nhã, cô ấy ngẫm nghĩ rồi tự cảm thấy mình không dám làm thế. Ít nhất sẽ chậm rãi tìm được người có chuyên môn để bàn giao lại công việc rồi mới ra tay với dám người cũ kia.
Lúc này, Tiêu Nhã mở miệng nói: "Bên tôi không có nhiều người am hiểu về điều hành mảng giải trí, nhưng vẫn tìm được một ít. Có lẽ có thể đưa cho cô 7 8 người, nhưng chắc còn thiếu. Ngược lại, nếu những công ty khác có nhằm vào các cô hay gì đó, thì bên tôi sẽ ra tay hỗ trợ".
"7 8 người là đủ rồi", Hạ Sương nghe vậy, vui vẻ nói: "Vậy làm phiền cô Tiêu rồi. Cô có thể đưa 7 8 người có chuyên môn trong lĩnh vực điều hành giới giải trí đến cho tôi ngay được không? Bên tôi cũng quen biết một số người, gom lại chắc là đủ".
"Đương nhiên là được, giờ tôi sẽ liên lạc với họ. Hôm nay là có thể bảo họ đến tòa nhà chính của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh nộp hồ sơ. Còn sau này nếu những người kia nhằm vào cô thì cô cứ liên hệ với tôi", Tiêu Nhã dứt khoát nói.
Hạ Sương lại cảm ơn, rồi kết thúc trò chuyện với Tiêu Nhã.
Sau khi cúp máy, Hạ Sương hơi kích động, không ngờ sự việc lại thuận lợi hơn so với dự đoán của cô ta. Vốn dĩ, theo kế hoạch của Hạ Sương thì chỉ lấy được 3 4 người từ chỗ Tiêu Nhã là đã đủ để giúp công ty truyền thông điện ảnh Quảng Ảnh vượt qua khó khăn lần này. Dù sao, cô ta cũng quen rất nhiều người trong ngành. Nếu dùng một số tiền lớn, chắc hẳn vẫn có thể lôi kéo được rất nhiều người đến.
Mà giờ, Hạ Sương không ngờ Tiêu Nhã lại cung cấp ngay 7 8 người có chuyên môn trong lĩnh vực điều hành giới giải trí.
Đừng nhìn chỉ có 7 8 người, bọn họ đều có sở trường điều hành, lương một năm hơn cả triệu tệ, còn phải thuộc lĩnh vực giải trí. Người như vậy cực kỳ ít ỏi.
Giống như công ty giải trí Tinh Quang trước đó của Hạ Sương, nghiêm khắc mà nói thì trong công ty chỉ có một người điều hành thôi, những công việc khác đa số là nhờ Hạ Sương hỗ trợ giải quyết.
Sau đó, Tiêu Nhã lại gọi cho Lâm Hàn.
Lâm Hàn nhàn nhã ở nhà không có việc gì làm, thấy Hạ Sương gọi tới bèn nghe máy.
"Xảy ra chuyện gì à?", Lâm Hàn vừa bắt máy đã hỏi thẳng.
"Cậu Lâm, là như vầy..."
Lúc này, Hạ Sương bèn kể lại chuyện đã xảy ra và tính toán của mình cho Lâm Hàn nghe. Còn gọi điện cho anh chủ yếu là muốn được Lâm Hàn cho phép cô ta sử dụng một số tiền lớn để đi lôi kéo những người có chuyên môn mà trước kia mình quen về điều hành công ty.
"Đại khái là thế, tuy sẽ tốn khá nhiều tiền, nhưng tôi biết rõ mấy người kia, lôi kéo về sẽ không chỉ giúp công ty vượt qua khó khăn lần này, mà còn có tác dụng rất lớn để phát triển về sau. Mặt khác, lôi kéo họ về đây thì những công ty giải trí khác sẽ không sánh nổi công ty ta. Từ nay về sau, công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh của chúng ta sẽ độc chiếm cả giới giải trí Hoa Hạ!", Hạ Sương nói với giọng đầy khẳng định.
Lâm Hàn nghe xong, gật đầu, rất hài lòng với phong cách làm việc dứt khoát và quyết đoán của Hạ Sương. Đuổi thẳng đám ban điều hành cũ không chút thỏa hiệp.
Còn đối với những chính sách của Hạ Sương, Lâm Hàn cũng không có ý kiến gì, chỉ nói: "Không sao, cô cần làm gì thì cứ việc làm. Nếu tôi dùng cô, đương nhiên tin cô, xài bao nhiêu cũng không thành vấn đề, chỉ cần dùng sao cho đáng là được".
"Được, cảm ơn cậu Lâm. Thôi không nói với cậu nữa, tôi phải đi làm việc đây", Hạ Sương vội vàng nói cảm ơn.
Lâm Hàn gật đầu rồi cúp máy, hoàn toàn chẳng để bụng, tiếp tục thảnh thơi phơi nắng.
Còn Hạ Sương, sau khi cúp điện thoại bèn vội vàng lướt tìm số điện thoại của mấy người có chuyên môn mà cô ta biết, rồi lần lượt gọi cho họ, dùng một số tiền lớn lôi kéo họ đến đây.
Bởi vì bên Tiêu Nhã đưa được số người nhiều hơn mong đợi của Hạ Sương, nên cô ta cũng có thể bỏ qua một số người có năng lực hơi yếu một chút mà mình biết, chỉ chọn tốt nhất, phải dùng tiền sao cho đáng.
Trong lúc cả Hạ Sương và Dương Khiết đều đang bận tối mặt tối mày thì Lâm Hàn chẳng nằm phơi nắng, không bao lâu thì điện thoại anh lại đổ chuông.
Lâm Hàn lười biếng cầm điện thoại lên nhìn thì thấy là Trương Thiên Sơn gọi tới, bèn ngồi bật dậy bắt máy.
"Alo, chú em Lâm à, dạo này sao rồi?"
Điện thoại vừa kết nối thì giọng nói oang oang của Trương Thiên Sơn đã truyền tới.
"Vẫn khỏe, cũng vì lần trước anh Trương cử nhiều cao thủ như vậy đến hỗ trợ, nên em mới thành công giúp nhà họ Tiêu đối phó liên minh hai quý tộc lớn kia, cũng lấy lại được 100 tỷ từ nhà họ Khương và thậm chí còn nhiều hơn thế", Lâm Hàn vui vẻ nói. Đối với Trương Thiên Sơn, Lâm Hàn cảm kích ông ta từ tận đáy lòng, mới quen mấy ngày đã bằng lòng cử nhiều một lượng lớn cao thủ đến giúp anh. Lúc ấy, Lâm Hàn thật sự cảm thấy khá bất ngờ.
"Anh nghe nói chú tính làm một vố lớn, nhưng không ngờ lại xoay chuyển được tình hình tranh đấu giữa các quý tộc, quả là lợi hại. Anh không nhìn nhầm người mà, chú đúng là người làm nên việc lớn, ha ha! À phải rồi, trước đó chúng ta có bàn việc hợp tác, bên anh đã chuẩn bị xong người và nguồn vốn rồi, tính bảo bọn họ hôm nay lên đường đến thành phố Đông Hải hợp tác với chú kiếm món hời lớn!", Trương Thiên Sơn lại nói.
Chương 645: Tới
"Được, anh bảo người của mình đến thì liên lạc với em, bên em đã chuẩn bị sẵn một chút rồi, các anh vừa đến là có thể bắt tay vào hợp tác ngay", Lâm Hàn nói với Trương Thiên Sơn.
Sau đó, anh và ông ta lại trò chuyện một lát mới cúp điện thoại.
Lâm Hàn lại hy vọng Trương Thiên Sơn tự mình đến, vậy thì anh mới có cơ hội cảm ơn ông ta một cách đàng hoàng. Đáng tiếc, nghe Trương Thiên Sơn bảo gần đây trên địa bàn của mình có chút không yên, cần phải xử lý một số việc nên sẽ không đến.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Trương Thiên Sơn, Lâm Hàn bèn liên lạc cho Tôn Minh, báo người bên Trương Thiên Sơn đã lên đường. Không có gì ngoài ý muốn thì đêm nay sẽ tới, dặn ông ta chuẩn bị sắp xếp tiếp đón, nhất định phải tiếp đãi những người đó một cách chu đáo.
Tôn Minh nhận được tin, bèn lập tức ra lệnh cho cấp dưới đi sắp xếp.
Bên trong một văn phòng của quỹ đầu tư Nhân Phàm, Triệu Tứ Hải nhận được tin đêm nay người vùng Bắc Đông sẽ tới, thì mừng rỡ không thôi. Đám người kia cuối cùng cũng tới, cơ hội của anh ta đến rồi.
Nếu người vùng Bắc Đông đến muộn hết kỳ thực tập của Triệu Tứ Hải, anh ta cảm thấy mình chẳng thể nào tiếp tục ở lại công ty Nhân Phàm, bởi vì thành tích thật sự quá tệ.
Cùng lúc đó, bên Hạ Sương và Dương Khiết đều bận tối mày tối mặt.
Mấy chuyện trước đó, Dương Khiết không có kinh nghiệm lắm nên không biết xử lý thế nào. Nhưng về mặt sắp xếp giấy tờ, cô ấy lại cực kỳ am hiểu. Dưới sự chỉ huy của Dương Khiết, các nhân viên công tác phân chia nhau hợp lý, sắp xếp giấy tờ theo trình tự một cách dễ dàng với hiệu suất cực cao, lại còn toàn diện, không bỏ sót một chút nào.
Dương Khiết nhìn sơ thì đoán chừng đến tối là có thể chỉnh lý lại hơn nửa. Cô ấy bèn ra lệnh, đêm nay, toàn bộ nhân viên phòng tài vụ đều tăng ca, tiền lương gấp đôi.
Mặt khác, Dương Khiết cũng đi tìm nhân viên phòng pháp lý để bắt tay chuẩn bị, đợi ngày mai bên cô ấy chỉnh lý giấy tờ xong là lập tức khởi kiện đám Ôn Xuân Vũ và ban điều hành.
Lúc này, bên Hạ Sương lại có vẻ thuận lợi hơn.
Dựa vào cái mác “ông trùm” ngành giải trí ở Hoa Hạ của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, cộng thêm mức lương cao cùng mối quan hệ với Hạ Sương, mọi việc đều được diễn ra một cách suôn sẻ. Hạ Sương vừa liên lạc với mấy người có chuyên môn thì họ đều tỏ vẻ đồng ý, giờ đang trên đường tới công ty Quang Ảnh. Nếu không có gì bất ngờ thì sẽ nhảy sang công ty Quang Ảnh luôn.
Đến tận lúc mặt trời lặn, Hạ Sương mới gọi hết các số điện thoại. Cô ta nhìn một lượt thì nhanh nhất chắc lát nữa sẽ đến, còn chậm thì trưa mai cũng sẽ tới.
Thiếu ban điều hành một ngày cũng không ảnh hưởng mấy tới sự vận hành của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.
Mọi thứ đều được giải quyết xong xuôi, Hạ Sương mới đi tìm Dương Khiết, xem bên cô ấy làm đến đâu rồi.
Hạ Sương tìm Dương Khiết hỏi: "Thế nào rồi? Mọi thứ có suôn sẻ không?"
Lúc này, Dương Khiết vẫn đang bận bù đầu, vội đáp: "Cũng ổn, tuy có rất nhiều giấy tờ, nhưng những nhân viên kia lại rất cố gắng, không chút lười biếng, có lẽ sáng mai là có thể chuẩn bị xong hết. À đúng rồi, em vừa mới đồng ý tăng gấp đôi tiền tăng ca cho họ".
"Tăng gấp đôi tiền tăng ca? Không thành vấn đề, vậy em cố lên, vất vả cho em rồi. Chị đi chuẩn bị tiếp đón một người có chuyên môn điều hành sắp đến đây", Hạ Sương nói xong bèn rời đi.
Tăng gấp đôi tiền tăng ca đương nhiên không sao, so với chi phí lôi kéo người ban nãy của Hạ Sương thì không đáng kể chút nào. Mà so với số tiền bồi thường của đám ban điều hành cũ lại chẳng là gì.
Hạ Sương cũng hơi bất ngờ trước khả năng làm việc của Dương Khiết.
Trước đây, Lâm Hàn bảo Dương Khiết đến giúp cô ta rồi học hỏi luôn. Hạ Sương mới nghĩ rằng Dương Khiết là em vợ Lâm Hàn nên thực tế chỉ đến đây học hỏi thêm kiến thức, lãnh mức lương cao mà thôi.
Nhưng từ những giấy tờ mà Dương Khiết chỉnh lý lại ban nãy và sự sắp xếp phân công các nhân viên trong phòng tài vụ, Hạ Sương đã thấy được cô ấy thật sự là một người có năng lực.
Một công ty khổng lồ như truyền thông điện ảnh Quang Ảnh thì có vô số giấy tờ, đổi lại bảo Hạ Sương sắp xếp người chỉnh lý lại, có tăng ca suốt đêm, cô ta cũng cảm thấy không mất 2 3 ngày là không thể làm xong.
Nhưng Dương Khiết lại hoàn thành nó chỉ trong một ngày một đêm, hiệu suất nhanh hơn cô ta rất nhiều. Vả lại, từ cách làm việc của Dương Khiết, Hạ Sương cũng nhận ra được cô ấy cực kỳ thành thạo nó.
Tức thì, Hạ Sương lại càng có lòng tin hơn, có Dương Khiết giúp đỡ, cô ta chắc chắn mình sẽ lèo lái công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh gặt hái được thành tích to lớn.
Sau đó, Hạ Sương bèn đi đón người có chuyên môn điều hành đầu tiên đến. Bởi vì có mức lương hậu hĩnh cùng danh tiếng của công ty, mọi thứ đều cực kỳ suôn sẻ. Hạ Sương chẳng mất bao lâu đã thỏa thuận xong và ký luôn hợp đồng làm việc. Người kia cũng dứt khoát bắt tay chuẩn bị tiếp nhận công việc, ngày mai là có thể đến đi làm luôn.
"Tạm thời cứ thế đã, anh cứ tìm hiểu đi, tôi còn có việc bận, sẽ mở tiệc liên hoan chào mừng anh sau", Hạ Sương nói xong bèn đi đến phòng tài vụ hỗ trợ Dương Khiết.
Mà cùng lúc đó, ở bên thành phố Đông Hải, có một đoàn mấy chục chiếc xe Hummer đang lao nhanh trên cao tốc, nhìn vô cùng đồ sộ.
Một chiếc Hummer rẻ nhất cũng 2 triệu tệ, mà đây còn là mấy chục chiếc.
Sau khi ra cao tốc, mấy chục chiếc xe kia bèn lái về phía sơn trang Thúy Hồ của thành phố Đông Hải.
Lúc này, trước cửa sơn trang, Lâm Hàn và Tôn Minh đã dẫn theo cấp dưới đứng chờ ở đó.
Lần này, Lâm Hàn cũng rất cho mặt mũi, chỉ là đàn em của Trương Thiên Sơn thôi, nhưng anh lại tự mình tiếp đón, chủ yếu là vì thể hiện sự kính trọng với ông ta. Lâm Hàn sẽ mãi nhớ ơn Trương Thiên Sơn đã đến giúp đỡ anh khi ở thành phố Thiên Kinh.
Còn Tôn Minh thì lại cảm thấy không thỏa đáng, theo lý, Tôn Minh ông ta có cùng cấp bậc với đám người sắp đến, có khi còn cao hơn một chút.
Nhưng Lâm Hàn lại khác, anh chính là người thừa kế nhà họ Lâm, gia chủ tương lai của cả gia tộc. Cho dù là Trương Thiên Sơn đến, theo Tôn Minh thì ông ta cũng không xứng để Lâm Hàn tự mình tiếp đón.
"Cậu Lâm, hay là cậu vào trong chờ đi? Tôi ở đây tiếp đón là được, thế đã đủ cho đối phương mặt mũi rồi", Tôn Minh do dự nói.
Lâm Hàn nghe vậy lại lắc đầu nói: "Ơn nghĩa với địa vị thì những thứ như mặt mũi không đáng quan trọng đâu. Ông khỏi phải khuyên, lần này tôi sẽ tự mình tiếp đón".
Tôn Minh thấy khuyên không được Lâm Hàn thì thở dài đầy bất lực, cũng chỉ đành đứng chờ.
Bên cạnh đó, Tôn Minh cũng thầm tò mò về Trương Thiên Sơn, có thể khiến cho Lâm Hàn kính trọng như thế, nhất định là một nhân vật lớn.
Một lát sau, Lâm Hàn và đám người Tôn Minh đã thấy một đoàn xe Hummer chạy tới, mấy chục chiếc nối đuôi nhau thành một hàng, trông rất là hoành tráng.
"Đám người vùng Bắc Đông kia cũng phô trương ghế đấy chứ?", Tôn Minh hơi kinh ngạc cười nói.
Lâm Hàn cũng khẽ cười gật đầu.
Lúc này, vài vị khách trước cửa sơn trang Thúy Hồ thấy cảnh tượng hoành tráng ấy đều có chút kinh ngạc.
Bình luận facebook