-
Chương 656-660
Chương 656: Hạ Sương khiếp sợ
Lúc này, những người cùng bàn Hạ Sương và Dương Khiết đang ăn như những người gần đó, mọi người đều chú ý thấy Tiêu Nhã đã đến bèn buông bát đũa xuống.
Chỉ có Dương Khiết, vì đưa lưng lại với Tiêu Nhã nên không chú ý thấy, lúc này cô ấy đang gắp một miếng thức ăn ở nơi khá xa, cánh tay đang cố gắng duỗi ra.
Hạ Sương thấy Tiêu Nhã đến thì đã nhanh chóng buông bát đũa xuống, nhìn Tiêu Nhã với vẻ hơi kích động.
Tuy Tiêu Nhã không thể hiện biểu cảm gì, vẻ mặt bình thản nhưng mang lại cho người khác áp lực rất lớn, cho dù Hạ Sương có kinh nghiệm phong phú trong lòng cũng khó tránh khỏi ngạc nhiên.
Biết Tiêu Nhã đã đến phía sau Dương Khiết, lúc này Hạ Sương mới phát hiện ra điều không ổn, không ngờ cô ta lại quên nhắc nhở Dương Khiết.
Đột nhiên Hạ Sương thầm kêu lên “không xong rồi”, liệu lần này Dương Khiết có đắc tội với Tiêu Nhã không?
Mặc dù Tiêu Nhã và Lâm Hàn có quan hệ tốt, thậm chí có thể nói là rất tốt, nhưng hai cô không có quan hệ tốt với Tiêu Nhã lắm, thậm chí còn chưa gặp mặt.
Không ai biết tính khí người này kỳ quái đến mức nào, lỡ cô ấy cảm thấy Dương Khiết không tôn trọng mình mà trách tội, vậy chẳng phải sẽ đi đời sao?
Nhưng lúc này Hạ Sương cũng không thể nhắc nhở Dương Khiết, chỉ có thể để mặc mọi chuyện, lòng thầm cầu nguyện sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra.
Tiêu Nhã không biết Hạ Sương nhưng biết Dương Khiết.
Lần trước sau khi Lâm Hàn đi, thực ra Tiêu Nhã đã âm thầm cho người điều tra về anh.
Không phải cô muốn điều tra xem sao Lâm Hàn có nhiều cao thủ như vậy, chỉ là muốn xem vợ Lâm Hàn, Dương Lệ trông như thế nào, người phụ nữ thế nào lại hạnh phúc được Lâm Hàn cưng chiều như thế.
Đối với Lâm Hàn, Tiêu Nhã đã bỏ cuộc, dù sao Lâm Hàn đã nói rõ ràng với cô rằng không thể.
Mặc dù Tiêu Nhã đã từ bỏ nhưng vẫn muốn điều tra, vì vậy cũng đã điều tra thông tin về vợ Lâm Hàn, Dương Lệ.
Mà trong đó cũng có cả ảnh Dương Khiết.
Vừa nãy khi Tiêu Nhã đi từ lối vào đại sảnh đến bục cao trong cùng, thực ra cô đã nhận ra Dương Khiết, cũng biết người phụ nữ bên cạnh cô ấy có lẽ là Hạ Sương, người đến đây với Dương Khiết lần này để cùng quản lý công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.
Lúc này nhìn thấy Dương Khiết đang gắp thức ăn, Tiêu Nhã chẳng những không tức giận mà còn đến bên cạnh cô ấy, xoay bàn xoay trên bàn, chuyển món Dương Khiết muốn ăn tới trước mặt cô ấy.
“Ăn đi”, Tiêu Nhã cười nói.
Dương Khiết nhất thời vui vẻ, vừa nãy cô phát hiện đồ ăn ở đây cực kỳ ngon, ngon hơn hầu hết những món cô đã ăn nên cũng ăn nhiều hơn.
Dương Khiết nhanh chóng gắp vài miếng món mình thích ăn vào bát, sau đó vô thức ngẩng đầu lên nói: “Cảm ơn nha”.
“Không cần cảm ơn”, Tiêu Nhã mỉm cười đáp lại.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Nhã, Dương Khiết đã bị sốc, cả người đều sững sờ.
Dương Khiết nhìn từ trên xuống dưới, xác định là Tiêu Nhã thì cực kỳ kinh hãi.
Cho dù tới giờ Dương Khiết vẫn chưa biết quý tộc là gì, nhưng cũng nhìn ra được Tiêu Nhã là một người cực kỳ lợi hại, nếu không cũng không thể khiến bao nhiêu người kính nể như vậy.
Nếu vừa nãy nhìn thấy Tiêu Nhã đến, Dương Khiết chắc chắn cũng sẽ buông bát đũa xuống, thể hiện sự tôn trọng cô ấy.
Nhưng buồn thay, cô đưa lưng lại với Tiêu Nhã nên không nhìn thấy, sau đó vì thức ăn quá ngon nên cũng không để ý đến phản ứng của những người còn lại trên bàn.
“Ặc…”, Dương Khiết đột nhiên không biết nên nói gì, nhìn Tiêu Nhã với vẻ mặt sợ hãi.
Tiêu Nhã không quan tâm lắm, nhìn thấy bên cạnh Dương Khiết còn một ghế trống thì ngồi xuống.
Thấy mọi người cùng bàn đều đang nhìn mình, lúc này Tiêu Nhã mới nhìn họ nói: “Ăn đi, đừng nhìn nữa”.
Tiêu Nhã chỉ hờ hững nói một câu, nhưng mọi người trên bàn ăn nghe thấy lại không dám oán than một lời, lập tức nghiêm túc ăn cơm.
Nhưng đồng thời họ cũng vẫn chú ý tới Tiêu Nhã trên bàn ăn.
Người tinh ý đều nhìn ra có vẻ Tiêu Nhã có quen biết cô gái này, hơn nữa mối quan hệ còn khá tốt.
Lúc này ai cũng có chút tò mò, không biết Dương Khiết là ai, là thế lực nào sao lại được Tiêu Nhã đối xử đặc biệt như vậy.
Cùng lúc đó, Dương Khiết cũng nhìn Tiêu Nhã với vẻ lúng túng, nói năng lộn xộn: “À, cô Tiêu, không đúng, gia chủ Tiêu, xin lỗi cô, tôi thật sự không biết cô đến, nếu không chắc chắn tôi sẽ không làm thế, tôi…”
Tiêu Nhã xua tay nói: “Em nói với chị những lời này làm gì? Em là em vợ Lâm Hàn, quan hệ của chị và Lâm Hàn như thế, chúng ta cũng coi như là một nửa họ hàng, sau này cứ gọi chị Tiêu Nhã là được”.
Dương Khiết nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Nhã không trách cô đã là tốt lắm rồi, còn về việc gọi thẳng cô ấy là Tiêu Nhã, Dương Khiết vẫn chưa có lá gan này.
Mà Hạ Sương ở bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cô thật sự sợ Dương Khiết sẽ khiến Tiêu Nhã không hài lòng, nếu vậy thì xong đời rồi.
Tiêu Nhã là gia chủ nhà họ Tiêu, quý tộc đang hưng thịnh như mặt trời ban trưa hiện tại, nếu có gì bất mãn với Dương Khiết, Hạ Sương thật sự cảm thấy sẽ chết chắc, không còn cách nào khác.
Mà những vị khách trên bàn đang vểnh tai lắng nghe cuộc trò chuyện của Tiêu Nhã và Dương Khiết, sắc mặt ai nấy đều lần lượt thay đổi, trong lòng choáng ngợp, hồi lâu không thể bình tĩnh lại.
Cô gái nhìn chỉ được coi là tương đối xinh đẹp trước mắt này, hoá ra lại là em vợ Lâm Hàn, là Lâm Hàn đã giúp nhà họ Tiêu lật ngược tình thế, chuyển bại thành thắng đó?
Cũng chính lúc này, những người xung quanh mới hiểu ra, chẳng trách Tiêu Nhã lại đối xử tốt với Dương Khiết như vậy, thì ra là em vợ của thế lực bí ẩn Lâm Hàn.
Nhất thời những người lúc trước không để ý đến Dương Khiết, lúc này lại lần lượt âm thầm nhớ mặt cô ấy.
Không tiện tạo dựng quan hệ tốt với Tiêu Nhã, nhưng chưa biết chừng với Dương Khiết lại có thể.
Mà Dương Khiết là em vợ Lâm Hàn, Tiêu Nhã cũng rất coi trọng cô ấy, chỉ cần tạo mối quan hệ tốt với Dương Khiết thì chẳng phải sẽ phát tài sao? Thế lực gia tộc sẽ ngày càng đi lên!
“Vâng, được rồi chị Tiêu”, Dương Khiết hơi ngượng ngùng.
Tiêu Nhã thấy vậy chỉ cười chứ không nói gì, cô biết thân phận hiện tại của mình quá thu hút sự chú ý khiến Dương Khiết hơi áp lực, Dương Khiết cần thời gian để thích ứng với mối quan hệ này.
Lúc này Tiêu Nhã lại nhìn sang Hạ Sương ở bên cạnh hỏi: “Cô là Hạ Sương đúng không? Là người Lâm Hàn cử đến quản lý công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh cùng Dương Khiết nhỉ? Thiên phú kinh doanh của cô rất tốt, rôi rất coi trọng cô”.
Hạ Sương cảm thấy được chú ý mà lo sợ, vì thế vội nói: “Đúng thế, tôi là Hạ Sương, cô Tiêu Nhã khách sáo rồi, chút thiên phú kinh doanh đó của tôi tới đâu chứ?”
Mà đồng thời những người khách xung quanh nghe câu này cũng hơi kinh ngạc, bây giờ người điều hành công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh là cấp dưới của Lâm Hàn và em vợ Lâm Hàn?
Trong số đó có mấy người hôm nay còn đang nhằm vào Quang Ảnh, lúc này nghe vậy thì sợ chết khiếp, thầm nói lát nữa phải lập tức dừng nhắm tới, sau đó đến công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh xin lỗi!
Chương 657: Nguy cơ được loại bỏ
Hạ Sương nghe thấy những lời này của Tiêu Nhã thì ngây người.
Đột nhiên Hạ Sương hiểu ra, thực ra lúc này nguy cơ của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh đã được loại bỏ.
Chẳng những đã giải quyết xong mà những công ty và bộ phận nhắm vào Quang Ảnh rất có thể còn tới tận nơi xin lỗi.
Mà một số công ty khác, chỉ cần có liên quan đến ngành công nghiệp của công ty Quang Ảnh, chắc chắn cũng sẽ chủ động đến yêu cầu hợp tác.
Quang Ảnh sẽ không những không gặp khủng hoảng, mà còn thuận buồm xuôi gió trong suốt một thời gian dài!
Mà tất cả những điều này có lẽ chỉ vì một lời nói của Tiêu Nhã.
Bởi vì những người xung quanh Tiêu Nhã đều vô cùng quan tâm, muốn kéo gần quan hệ và thậm chí là hợp tác.
Nhưng Tiêu Nhã là ai? Cô ấy là thế lực hàng đầu Hoa Hạ hiện tại, gia chủ nhà họ Tiêu quý tộc, không phải ai cũng có tư cách đến gần Tiêu Nhã.
Khi các thế lực đang mặt ủ mày chau, không biết làm thế nào mới có đủ tư cách để kéo gần quan hệ thậm chí là hợp tác với Tiêu Nhã, đột nhiên Tiêu Nhã lại “vô tình” tiết lộ một tin tức, giám đốc Hạ Sương và phó giám đốc Dương Khiết của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh là bạn thân của Lâm Hàn và Tiêu Nhã cô.
Kết quả đương nhiên không cần phải suy nghĩ, chắc chắn sẽ có rất nhiều thế lực nghĩ cách tạo dựng quan hệ tốt với công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh. Những công ty và xí nghiệp nhằm vào Quang Ảnh sợ rằng lúc này đã hối hận xanh ruột, khi về chắc chắn sẽ lập tức ngừng nhắm tới, họ xin lỗi, lấy lòng còn không kịp, nào dám nhắm đến Quang Ảnh nữa?
Nhất thời Hạ Sương có chút khâm phục Tiêu Nhã, không cần nghĩ cũng biết đây là cách mà Tiêu Nhã đã nghĩ ra từ lâu để giúp đỡ công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.
Tiêu Nhã là gia chủ nhà họ Tiêu quý tộc, muốn giúp đỡ công ty Quang Ảnh chỉ cần một câu nói, những người dưới quyền cô ấy sẽ xử lý.
Nhưng như vậy Tiêu Nhã vẫn thoải mái, còn những người dưới quyền cô ấy chắc chắn ít nhiều sẽ gặp phiền phức.
Mà bây giờ, một câu nói của Tiêu Nhã không cần cấp dưới phải chạy gãy chân, mà các thế lực khác ở Thiên Kinh này đều phải chạy gãy chân, điên cuồng đến giúp đỡ và lấy lòng công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, không cần Tiêu Nhã và nhà họ Tiêu phải giúp sức, mối nguy cơ của Quang Ảnh cũng tự động được giải quyết, còn mở ra một sự phát triển rất tốt.
Sau đó Tiêu Nhã không nói gì nữa, ngồi cạnh Dương Khiết ăn mấy miếng rồi rời đi.
Dù sao ở đây nhiều người phức tạp, cũng không tiện nói một số việc.
Nhìn Tiêu Nhã rời đi, Hạ Sương không khỏi có chút kính nể, Hạ Sương muốn trở thành người phụ nữ mạnh mẽ như Tiêu Nhã, làm nên nghiệp lớn, được mọi người tôn trọng và kính nể.
Hạ Sương biết khoảng cách giữa mình và Tiêu Nhã bây giờ rất lớn, nhưng dù khoảng cách rất lớn nhưng Hạ Sương tin rằng mình làm việc cho Lâm Hàn, chỉ cần làm tốt thì sẽ có cơ hội kéo gần khoảng cách với Tiêu Nhã, không còn xa xôi nữa.
Mà lúc đó thật ra cũng đã đủ rồi.
Xét cho cùng, Tiêu Nhã xuất thân là cô chủ quý tộc, từ nhỏ đã được đào tạo và được nhận tài nguyên mà người thường không thể so sánh được, muốn vượt qua Tiêu Nhã gần như là không thể. Dù sao sản nghiệp nhà họ Tiêu là do những người đời trước phải làm việc vất vả bao nhiêu đời mới có, nếu Hạ Sương muốn dựa vào sức mình để vượt qua sự cố gắng và tiền tích luỹ của các thế hệ tổ tiên người khác để lại thì đúng là điều viển vông.
Mà lúc này Dương Khiết nhìn Tiêu Nhã đi xa cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ Tiêu Nhã lại có năng lực lớn đến vậy.
Mặc dù đến giờ Dương Khiết vẫn chưa biết quý tộc là gì, nhưng cô cũng đoán được đại khái, chỉ từ những việc lúc nãy có thể nhìn ra được, hàng nhìn người đều vô cùng tôn trọng Tiêu Nhã, có thể thấy Tiêu Nhã xứng đáng là nhân vật lớn.
Lúc này những người còn lại trên bàn ăn thấy Tiêu Nhã đã rời khỏi đại sảnh, họ lập tức đến gần Hạ Sương và Dương Khiết.
“Công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh các cô gần đây có cần hợp tác không? Có thể công ty chúng tôi sẽ giúp được các cô rất nhiều”.
“Tôi nghe nói gần đây Quang Ảnh bị công ty khác nhắm tới, các cô có cần chúng tôi giúp không?”
“Chào hai cô gái xinh đẹp, có thể làm quen một chút không?”
“Xin hỏi có thể hợp tác cùng hai cô không? Công ty chúng tôi có thể miễn phí cung cấp cho các cô rất nhiều tài nguyên đấy”.
“Hai cô gái xinh đẹp, có thể để lại phương thức liên lạc không?”
“Hai người đẹp à, tôi thấy quần áo các cô đang mặc không hợp lắm, cửa hàng hàng hiệu của tôi có rất nhiều bộ quần áo phù hợp với hai cô, tôi tặng cửa hàng cho các cô được không?”
Lập tức mấy người cùng bàn đều cực kỳ niềm nở với Hạ Sương và Dương Khiết.
Vẻ mặt Dương Khiết đột nhiên có chút lúng túng, vừa rồi khi hai cô đến, mấy người cùng bàn này còn chẳng thèm nhìn các cô một lần.
Nhưng sau khi Tiêu Nhã đến, những người này lại trở nên vô cùng ân cần, niềm nở.
Sự đối lập giữa thái độ trước và sau cực kỳ lớn.
Đột nhiên Dương Khiết cảm thấy những người này quá thực tế, cô không thoải mái lắm.
Nhưng dù không thoải mái, Dương Khiết cũng không thể hiện ra ngoài, những người này đại diện cho thực lực, mặc dù có thể không là gì so với Tiêu Nhã, nhưng với hai cô mà nói, Quang Ảnh vẫn cần sự hợp tác của họ.
Sau đó Dương Khiết nhìn sang Hạ Sương, chờ cô ta đưa ra quyết định.
Hạ Sương nhìn mọi người xung quanh rồi nói: “Xin lỗi mọi người, công ty chúng tôi vẫn còn một số việc cần giải quyết, chúng tôi đang vội nên đi trước. Nếu cần hợp tác, hy vọng mọi người tới công ty chúng tôi nói chuyện. Chú ý, chỉ bàn chuyện hợp tác, không nói những chuyện khác”.
Ý của Hạ Sương rất rõ ràng, chỉ hợp tác với họ, vì vậy đã đến thì công ty bạn phải có nghiệp vụ đúng với truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, như vậy mới có thể đến.
Về phần những người khác muốn có quan hệ cá nhân với họ thì đừng mơ, tặng không cho các cô quần áo, tiền bạc, đồ trang sức… cũng đừng nghĩ tới. Nhận đồ của người thì phải trả, Hạ Sương không muốn nợ họ bất cứ thứ gì, cô không muốn dựa vào danh Tiêu Nhã và Lâm Hàn để lợi dụng những người này.
Hạ Sương chỉ muốn hợp tác với các công ty kinh doanh liên quan, đôi bên cùng có lợi và có được sự hợp tác tốt đẹp cho cả hai bên.
Như vậy đến ngày nào đó, khi những công ty này không cần nhìn sắc mặt Tiêu Nhã và Lâm Hàn nữa vẫn sẽ tiếp tục hợp tác với Quang Ảnh, vậy mới thể hiện được giá trị kinh doanh của truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.
Nếu không, sao Hạ Sương không mở thẳng một công ty vỏ rỗng, dựa vào danh tiếng của Lâm Hàn và Tiêu Nhã để kiếm tiền? Như vậy thì có ý nghĩa gì?
Dương Khiết nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, bây giờ cô thật sự không muốn giao lưu nhiều với những người này, họ quá ồn ào.
Hạ Sương kéo Dương Khiết đứng lên, chuẩn bị ra về.
Những người xung quanh dù rất muốn giao lưu hợp tác với hai cô thêm nữa, nhưng cũng không dám khiến hai cô nổi giận nên không dám chặn đường, vì vậy họ đã nhường đường cho hai người Hạ Sương.
“Hoan nghênh mọi người đến bàn chuyện hợp tác”, Hạ Sương mỉm cười nói với họ, sau đó kéo Dương Khiết đi, cô ta bước đi trên đôi giày cao gót rời khỏi đại sảnh dưới ánh nhìn chăm chú của hàng ngàn khách mời xung quanh.
Chương 658: Người thuộc tầng lớp thượng lưu thực sự
Trong đại sảnh lớn nhất của khách sạn Thiên Hoa.
Mấy ngàn khách mời xung quanh nhìn Hạ Sương và Dương Khiết rời đi, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Họ nhìn thấy rõ ràng vừa nãy hình như Tiêu Nhã đã ngồi bên đó nói chuyện một lúc, còn ăn cùng mấy người đó.
Sau khi Tiêu Nhã đến đại sảnh này, ngoại trừ lên sân khấu phát biểu thì chính là tới bàn đó trò chuyện, sau đó rời đi.
Họ sẽ không tin Tiêu Nhã chỉ ngẫu nhiên tìm một bàn rồi ngồi vào đó ăn, và tình cờ lại là bàn này đâu.
Mà hai người phụ nữ kia rời đi, dường như là vì Tiêu Nhã đã đến bàn đó.
Nhất thời hàng ngàn khách mời đều nhìn chằm chằm Hạ Sương và Dương Khiết, ai nấy đều tò mò quan hệ của Tiêu Nhã với hai cô.
Đồng thời nhiều người cũng thầm nhớ lại dáng vẻ Hạ Sương và Dương Khiết, thậm chí còn có người lén lấy điện thoại ra chụp.
Hiển nhiên, những người này muốn sau khi về điều tra Hạ Sương và Dương Khiết, sau đó lôi kéo quan hệ, làm quen với hai cô.
Dù sao Tiêu Nhã cũng là gia chủ nhà họ Tiêu quý tộc, những người này cố ý muốn tạo quan hệ tốt với Tiêu Nhã, nhưng họ không có tư cách đó, Tiêu Nhã sẽ không cho họ cơ hội, họ không thể lại gần Tiêu Nhã.
Mà dường như hai người phụ nữ này có quan hệ với Tiêu Nhã, vậy nên họ cũng tập trung vào Hạ Sương và Dương Khiết, muốn điều tra xem có thể lôi kéo quan hệ hay không.
Dù sao trong mắt những vị khách này, sau khi thân thiết hơn với Hạ Sương và Dương Khiết, tự nhiên có thể tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với Tiêu Nhã.
Mặt khác, có thể khiến Tiêu Nhã coi trọng như thế chắc chắn không phải người bình thường, bản thân hai cô gái này cũng rất đáng để kết giao.
Cảm nhận được ánh mắt những người xung quanh, Hạ Sương và Dương Khiết cũng thấy hơi kỳ lạ.
Tuy nhiên hai cô cũng coi như đã quen, không thể hiện ra mặt, nhanh chóng rời khỏi đại sảnh rồi đến bãi đỗ xe.
Sau khi lên xe, Hạ Sương và Dương Khiết đều không tự chủ thở phào nhẹ nhõm.
Dương Khiết chưa bao giờ gặp tình huống này, có thể gắng gượng không thể hiện ra bất kỳ hành động nào khác đã là tốt lắm rồi.
Còn Hạ Sương, mặc dù đã thấy rất nhiều sự kiện lớn, nhưng sự kiện lớn thế này cô ta vẫn chưa gặp bao giờ.
Dù sao hơn một ngàn người này đều không phải người bình thường, mà là người thuộc tầng lớp thượng lưu.
Hạ Sương vốn chỉ xuất thân từ thế gia nhỏ của đại phương mà thôi, thậm chí còn không thể sánh với thế gia ở thành phố Thiên Kinh này.
Không ngoa khi nói rằng hàng ngàn người trong đại sảnh vừa nãy, thế lực phía sau mỗi người ít nhất cũng tương đương với nhà họ Hạ, hơn nữa phần lớn đều vượt xa nhà họ Hạ.
Mà lần này, Hạ Sương cũng coi như đã được thấy sự kiện lớn thật sự, cuối cùng cũng bước ra khỏi nhà họ Hạ nho nhỏ.
Trong lòng Dương Khiết vốn đã đầy nghi hoặc, cô ấy đã muốn hỏi Hạ Sương từ lâu, chỉ là trong tình cảnh nhiều người phức tạp vừa rồi nên không tiện hỏi, sau khi nhận được lời ra hiệu của Hạ Sương, Dương Khiết vẫn luôn kìm nén, không hỏi ra những nghi ngờ trong lòng.
Lúc này cuối cùng cũng không còn ai khác, chỉ còn hai người họ, Dương Khiết vội hỏi: “Chị Hạ, rốt cuộc quý tộc là gì? Nhà họ Tiêu là gia tộc thế nào? Sao lại có nhiều người sợ chị ấy như vậy? Hơn nữa sau khi chúng ta đi, họ nhìn chằm chằm vào chúng ta như thế làm gì? Còn nữa, còn nữa, không phải chị Tiêu Nhã nói chỉ cần chúng ta tới tham dự buổi tiệc này là có thể hoàn toàn giải quyết được nguy cơ của Quang Ảnh sao? Thậm chí còn có thể mang lại cho Quang Ảnh của chúng ta rất nhiều cơ hội. Nhưng sao vừa nãy chị ý không nói gì đến chuyện chính mà chỉ nói chuyện với chúng ta, ăn vài miếng rồi đi luôn thế?”
Đột nhiên Dương Khiết đưa ra một loạt các câu hỏi.
Hạ Sương nhìn Dương Khiết rồi lắc đầu bất đắc dĩ, nhưng cũng không trách cô ấy, dù sao Dương Khiết xuất thân từ gia đình bình thường, chưa từng tiếp xúc với những chuyện như thế này nên đương nhiên cô ấy không hiểu.
“Chị hỏi em một chuyện trước đã, em có biết thế gia là gì không?”, Hạ Sương hỏi.
“Thế gia?”, Dương Khiết lại mờ mịt lắc đầu: “Em không biết, thế gia là gì ạ?”
Hạ Sương lập tức hiểu ra, nhưng cũng không vội, giải thích cho Dương Khiết hiểu: “Lát nữa chị sẽ nói cho em biết những thắc mắc vừa rồi của em, chị sẽ nói cho em thế gia là gì trước đã”.
Dương Khiết vẫn hơi khó hiểu, Hạ Sương không nói những chuyện vừa rồi là thế nào mà nói thế gia là gì trước làm gì? Nhưng Dương Khiết cũng kiên nhẫn dừng lại lắng nghe.
Hạ Sương lập tức nói: “Thế gia nói đơn giản là một vài gia tộc lớn, so với gia đình bình thường thì giàu có hơn nhiều, cũng có rất nhiều tài nguyên phong phú. Hầu hết đều được truyền lại từ nhiều đời, nhiều thế hệ, dù là tiền hay các mối quan hệ, còn có một số khía cạnh bí mật, vượt trội hơn nhiều so với các gia đình bình thường. Nói về số lượng cho dễ hiểu hơn, thông thường một thế gia có khối tài sản từ hàng tỷ tệ, hàng chục tỷ tệ. Đương nhiên thế gia không chỉ mạnh về tiền mà rất nhiều mặt khác cũng vượt xa những gia đình bình thường. Đó là quần thể mà người bình thường không đủ tư cách vươn tới”.
“Không ngờ lại có sự tồn tại này, mấy tỷ tệ là bao nhiêu chứ? Những người xuất thân ở thế gia chẳng phải cả đời cũng không thiếu tiền sao?”, Dương Khiết hơi ngạc nhiên, lần đầu nghe đến từ “thế gia” này.
Hạ Sương nghe vậy cũng không có ý gì nhiều, cô ta nói tiếp: “Giống như tụi chị cũng xuất thân từ thế gia, nhà họ Hạ là thế gia nhỏ của địa phương. Xuất thân từ thế gia đúng là hơn gia đình bình thường rất nhiều, chẳng hạn như học vấn, chẳng hạn như tiền bạc, mọi mặt… đều là thứ những đứa trẻ xuất thân từ gia đình bình thường không thể so sánh được. Giống như chị từ nhỏ đã muốn rời khỏi nhà họ Hạ nhưng mãi vẫn không thể hạ quyết tâm. Cuối cùng thời gian trước chị đã hạ quyết tâm rời đi, lựa chọn đi theo Lâm Hàn, làm việc cho Lâm Hàn”.
Dương Khiết nghe vậy, lúc này mới hiểu ra.
Dương Khiết không hiểu nhà họ Hạ, nhưng cũng biết một điều, ít nhất nhà họ Hạ cũng là một gia đình giàu có, chỉ riêng Giải trí Tinh Quang thôi đã có giá trị thị trường gần 10 tỷ tệ, còn có một số tài sản khác.
Dần dần Dương Khiết cũng hiểu ra, cô ấy không ngốc, chỉ là tiếp xúc hơi ít thôi, vì trước đây chỉ luôn đi học.
Hạ Sương nói thế gia hơn hẳn những gia đình bình thường, Dương Khiết cũng có thể hiểu điều này. Dù sao có tiền thì những phương diện khác cũng thuận tiện hơn rất nhiều, ví dụ như các mối quan hệ, tài nguyên, sự chênh lệch về thông tin… Đây là những điều dù Dương Khiết chưa từng tiếp xúc nhưng cũng đoán được đại khái.
“Nếu thế gia tốt như thế, sao chị Hạ lại muốn rời khỏi thế gia? Ở nhà không phải vẫn luôn có tiền tiêu không hết sao? Thế gia lợi hại như vậy, em không hiểu lắm tại sao chị lại muốn ra khỏi đó”, Dương Khiết lại thắc mắc.
Hạ Sương nghe vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất lực: “Đầu tiên, thế gia rất lợi hại nhưng cũng chỉ là so với gia tộc bình thường thôi. So với người trên cao hơn, thật ra thế gia cũng chẳng là gì. Thế gia chỉ thuộc tầng lớp thấp nhất trong xã hội thượng lưu thôi. Nhà họ Hạ chỉ là thế gia nhỏ của địa phương, không thể so với thế gia lớn, chứ đừng nói đến phía trên thế gia lớn còn có thế lực lợi hại hơn”.
Chương 659: Thực lực của Lâm Hàn
“Thế gia này chỉ thuộc đáy của tầng lớp thượng lưu? Phía trên còn có nhiều thế lực mạnh hơn nữa?”
Dương Khiết nghe vậy thì hơi ngạc nhiên.
Thế gia vốn đã có tài sản hàng tỷ tệ, thậm chí hàng chục tỷ tệ, đó đã là số tiền mà người bình thường cả đời cũng không kiếm được, là số vốn cực kỳ khổng lồ.
Nhưng đây mới chỉ là người thuộc đáy của tầng lớp thượng lưu? Phía trên vẫn còn nhiều thế lực mạnh hơn.
Dương Khiết đột nhiên cảm thấy vô cùng khó tin, mặc dù hơi nghi ngờ nhưng mấy ngày nay tiếp xúc với Hạ Sương, Dương Khiết cũng biết Hạ Sương không phải người hay nói khoác, và điều đó cũng có nghĩa là những thế gia ấy thực sự tồn tại trên thế giới này.
Đột nhiên Dương Khiết cảm thấy dường như đây là lần đầu tiên mình biết đến thế giới.
“Đúng thế”, Hạ Sương lúc này mới nói tiếp: “Vừa nãy chỉ là một thế gia nhỏ của địa phương thôi, thực ra cũng không hẳn là một thế gia thực sự. Chỉ có thành phố Thiên Kinh và một số thành phố thuộc tỉnh mới có nhũng thế gia thật sự. Những thế gia đó mới là sự tồn tại mạnh mẽ chân chính, có thể tác động rất lớn đến nền kinh tế của một khu vực. Vì vậy, cho dù là người làm trong trong chính phủ nhưng thông thường cũng đều sẽ lấy lòng thế gia, không dám dễ dàng đắc tội người của thế gia, thậm chí còn thường xuyên tạo nhiều điều có lợi cho họ”.
Dương Khiết khẽ gật đầu, đã hiểu sự lớn mạnh của thế gia thật sự mà Hạ Sương nói. Những thế gia này thật sự có thể ảnh hưởng đến nền kinh tế của một vùng nhất định, và là thế lực thực sự thống trị xã hội này.
Hạ Sương lại nói: “Như nhà họ Hạ tụi chị vẫn luôn mong muốn trở thành thế gia thật sự. Từ nhỏ chị cũng đã coi đây là mục tiêu, cố gắng quản lý sản nghiệp nhà họ Hạ nên mới có nhà họ Hạ ngày nay. Nhưng vẫn thiếu một chút, không được thừa nhận, muốn khiến nhà họ Hạ trở thành thế gia thật sự thì cần có sự giúp đỡ từ bên ngoài. Mà em cũng biết chuyện thời gian trước đó, nhà họ Hạ vẫn luôn chặn ở cửa nhà Dương Lệ, thật ra là muốn Dương Lệ lạm dụng chức quyền, giúp gia nghiệp nhà họ Hạ đi lên, như vậy mới có cơ hội trở thành thế gia”.
Dương Khiết nghe xong thì sửng sốt: “Chị gái em có thể khiến nhà họ Hạ trở thành thế gia?”
Đột nhiên Dương Khiết cảm thấy hơi khó tin. Dương Lệ là chị gái cô, là người lớn lên trong một gia đình bình thường, thậm chí là gia đình nghèo khó, không được coi là gia đình giống cô.
Mà Dương Lệ cũng chỉ học ở trường đại học bình thường, thành tích của Dương Khiết tốt hơn Dương Lệ nhiều, còn được ra nước ngoài du học.
Nhưng vài năm sau, khi Dương Khiết đi du học trở về, muốn vào một công ty lớn với tư cách nhân viên chính thức đã khó hơn, thế mà lúc này Dương Lệ đã có khả năng khiến một thế gia trở thành thế gia lớn thực sự rồi?
Đột nhiên Dương Khiết cảm thấy khoảng cách giữa mình và Dương Lệ thật lớn, mặc dù biết Dương Lệ sống tốt, từ tận đáy lòng Dương Khiết rất vui cho chị, nhưng thấy mình không bằng Dương Lệ cũng khó tránh khỏi hơi buồn bã.
Khi vừa về nước, Dương Khiết biết Dương Lệ đang làm giám đốc điều hành công ty quỹ đầu tư Nhân Phàm, Dương Khiết cảm thấy không sao cả. Lúc đó Dương Khiết chỉ cảm thấy Dương Lệ vào làm sớm hơn mình vài năm và được vào công ty lớn mà thôi, vậy nên mới có thể sông tốt. Dương Khiết tin mình vào công ty lớn cũng chắc chắn có thể sống tốt, có thể nhanh chóng đuổi kịp Dương Lệ.
Nhưng sau đó khi tìm việc lại luôn tục gặp phải rào cản, Dương Lệ lại một lần nữa được thăng chức, trở thành CEO của quỹ đầu tư Nhân Phàm.
Khi đó, lần đầu tiên Dương Khiết nhận ra khoảng cách giữa mình và Dương Lệ đã hơi lớn hơn, vài năm nữa cô sẽ không thể theo kịp Dương Lệ.
Mà bây giờ, sau khi biết Dương Lệ có thể khiến một gia tộc trở thành thế gia, Dương Khiết mới nhớ ra, quỹ đầu tư Nhân Phàm không phải một công ty lớn bình thường, mà là công ty lớn thuộc tầm cỡ quốc tế, có thể ảnh hưởng đến nền kinh tế.
Mà Dương Lệ cũng có thể khiến một gia tộc trở thành thế gia, trở thành thế gia mà Dương Khiết phải ngước nhìn.
Lúc này cuối cùng Dương Khiết cũng nhận ra, khoảng cách giữa mình và Dương Lệ không phải hơn lớn, mà đã không còn thuộc cùng một tầng lớp nữa rồi. Chỉ dựa vào kiến thức và khả năng bồi dưỡng Dương Khiết được học ở nước ngoài, có lẽ cả đời này cô cũng không theo kịp Dương Lệ.
Dường như Hạ Sương nhìn ra được Dương Khiết có chút buồn bã, vì thế cười bảo: “Sở dĩ Dương Lệ có năng lực đó cũng là vì Lâm Hàn âm thầm cho cô ấy cơ hội. Bây giờ Lâm Hàn cũng cho em cơ hội, thậm chí còn cho em cơ hội tốt hơn Dương Lệ một chút, em hoàn toàn có thể theo kịp cô ấy, không cần lo lắng”.
Lúc này Dương Khiết mới có tự tin, cô khẽ gật đầu.
“Ý chị là chị em có được thành tựu hiện tại là do có sự giúp đỡ của Lâm Hàn?”, Dương Khiết lại hơi nghi ngờ hỏi.
“Nếu không em nghĩ là gì? Từ một nhân viên nhỏ trở thành CEO chỉ trong chưa đầy một năm. Cho dù có năng lực hơn nữa cũng không thể thăng chức nhanh như vậy, điều này hẳn là em hiểu rõ hơn chị”, Hạ Sương nói thẳng.
Dương Khiết ngẩn người, lúc này mới phát hiện có gì đó không đúng. Dương Khiết vẫn khá hiểu phương diện này.
Một nhân viên dù có năng lực hơn nữa, muốn thăng chức cũng cần thông qua các bước kiểm tra, càng lên cao thì càng phải kiểm tra nhiều, mà cũng cần thời gian rất dài để cân nhắc.
Như vậy dù có năng lực hơn nữa, nhưng sau khi năng lực đã gần đủ để thăng chức vẫn cần một thời gian kiểm tra mới được lên chức.
Mà trừ khi vượt qua được liên tiếp thăng cấp, nếu không chắc chắn chỉ có thể lên từ từ từng chức một.
Như vậy dù một người có năng lực vượt qua cả giám đốc, khi anh ta bắt đầu từ nhân viên nhỏ sẽ phải mất ít nhất vài năm hoặc thậm chí hơn mười năm mới được lên chức tổng giám đốc. Nhưng còn là khi tình hình lý tưởng, không bị ai nhắm tới.
Còn Dương Lệ thì sao? Chỉ mới chưa đầy một năm, rất rõ ràng cấp trên đã kiểm tra cô ấy rất nhanh, hoặc là có người ở phía trên để ý tới Dương Lệ, chỉ cần cô ấy đủ năng lực thì sẽ được thăng chức, đưa cô ấy vào vị trí tương ứng với năng lực của mình nên mới có thể thăng tiến nhanh như vậy.
“Người có thể thăng chức cho chị em lên vị trí CEO chỉ có tổng giám đốc quỹ đầu tư Nhân Phàm thôi. Tôn Minh cũng phải nghe lời Lâm Hàn, vậy quỹ đầu tư Nhân Phàm là của Lâm Hàn sao?”, nghĩ đến đây Dương Khiết đột nhiên hô lên.
“Đúng thế, vậy nên chị luôn cảm thấy tò mò về thực lực của Lâm Hàn. Thực lực của anh ấy không thể đoán được, dường như không có giới hạn nào ở trên cả, khiến người ta không thể đoán trước được. Mà sau buổi tiệc ngày hôm nay, cuối cùng chị cũng đã đoán được đại khái thực lực của Lâm Hàn”, Hạ Sương nghiêm túc nói.
“Thực lực của Lâm Hàn? Chị Hạ mau nói cho em đi, rốt cuộc thực lực của Lâm Hàn thế nào? Em đã tò mò vấn đề này từ lâu lắm rồi. Không ngờ anh ấy có thể thoải mái trả cho hai chúng ta mức lương 2,5 tỷ, còn có thể phái cao thủ như Nhan Thành tới nữa”, vẻ mặt Dương Khiết cực kỳ nghi hoặc.
Hạ Sương khẽ gật đầu, lúc này mới nói: “Vừa nãy chị đã nói cho em sức mạnh của thế gia chân chính, mà trên thế gia vẫn còn có thế lực hàng đầu Hoa Hạ, chúng ta thường gọi thế lực này là quý tộc”.
Chương 660: Ngang ngửa với quý tộc
“Quý tộc? Quý tộc còn trên thế gia? Vậy quý tộc mạnh cỡ nào chứ?”
Dương Khiết hỏi ra một số điều thắc mắc, Dương Khiết lần đầu nghe nói đến thế gia, quý tộc, giống như mở ra cánh cửa một thế giới mới, thực sự bắt đầu hiểu bộ mặt thật của thế giới này.
Vẻ mặt Hạ Sương có chút nghiêm túc, cô ta nói: “Đầu tiên phải nói với em chuyện này, hàng ngàn khách mời trong đại sảnh hôm nay, ít nhất hàng trăm người trong số họ đại diện cho thế gia phía sau, mà những người còn lại đa phần đều có thực lực gần như thế gia!”
Dương Khiết nghe vậy thì sững sờ.
Trong đại sảnh hôm nay có hàng ngàn người, không ngờ trong bao nhiêu người như vậy lại có hàng trăm người đại diện cho thế gia phía sau? Cũng có nghĩa là tài sản của gia tộc lên đến hàng chục tỷ tệ, thậm chí là hàng trăm tỷ tệ.
Mà những người còn lại cũng có thực lực gần với thế gia?
Đột nhiên Dương Khiết cảm thấy vô cùng khó tin, không ngờ ở đây lại tụ tập nhiều thế lực lớn mạnh đến vậy?
Mà lúc này, Dương Khiết lại nghĩ đến nhiều thế lực lớn mạnh như thế nhưng đều tôn trọng Tiêu Nhã, rốt cuộc Tiêu Nhã ở mức độ nào?
“Chị Tiêu Nhã…”
Dương Khiết kinh hãi nhìn Hạ Sương.
Hạ Sương nhận ra suy nghĩ của Dương Khiết, khẽ gật đầu nói tiếp: “Đúng thế, nhà họ Tiêu phía sau Tiêu Nhã chính là quý tộc. Ở trước quý tộc, những thế gia đó cũng chỉ là gia tộc bình thường mà thôi. Họ cũng giống như những người bình thường ở khắp mọi nơi trên đường phố. Bây giờ em đã hiểu quý tộc hùng mạnh nhường nào rồi chứ? Ở Hoa Hạ này chỉ có bốn quý tộc, từ xưa đến nay những quý tộc này đều là nhân vật cực kỳ có máu mặt, là thế lực hàng đầu Hoa Hạ. Mỗi quý tộc đều có thể ảnh hưởng lớn đến vận mệnh quốc gia, là sự tồn tại cực kỳ đáng sợ”.
Lúc này Dương Khiết đã hoàn toàn sững sờ, vừa rồi cô nghe thấy rõ ràng Tiêu Nhã đã trở thành gia chủ nhà họ Tiêu, trở thành chủ nhân của quý tộc đó?
Vậy có nghĩa là Tiêu Nhã là chủ nhân của thế lực hàng đầu cả Hoa Hạ này?
Lúc này, cuối cùng Dương Khiết mới nhận ra sự đáng sợ của thân phận Tiêu Nhã, chẳng trách những người kia lại tôn trọng cô ấy như thế.
Lúc này Hạ Sương lại nói: “Giờ em đã hiểu rồi chứ? Vừa nãy em hỏi sao Tiêu Nhã không giúp chúng ta, trên thực tế cô ấy đã giúp chúng ta rồi. Là chủ nhân nhà họ Tiêu quý tộc, những thế lực còn lại đều muốn có quan hệ với Tiêu Nhã, nhưng họ không xứng, không có tư cách nói chuyện riêng với Tiêu Nhã. Mà trong tình huống vừa rồi, Tiêu Nhã ngồi cạnh em, mặc dù chỉ nói vài câu đơn giản với em, cùng ăn vài miếng cơm, nhưng người tinh ý đều nhìn ra được quan hệ giữa em và Tiêu Nhã không bình thường, em nói xem họ sẽ đối xử với chúng ta thế nào?”
Lúc này Dương Khiết mới hiểu ý đồ Tiêu Nhã vừa nãy, chậm rãi nói: “Họ sẽ đến nịnh bợ chúng ta”.
“Đúng”, Hạ Sương khẽ gật đầu; “Tin rằng em cũng cảm nhận được, khi chúng ta rời đi, toàn bộ ánh nhìn đều tập trung trên người chúng ta, không cần nghĩ cũng biết lát nữa chúng ta về công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, mối nguy cơ đã được dẹp bỏ hết. Vì những kẻ nhắm vào Quang Ảnh đã biết chúng ta là giám đốc công ty, mà Tiêu Nhã lại có quan hệ với chúng ta, chắc chắn họ sẽ dẹp bỏ ý định với Quang Ảnh ngay lập tức, thậm chí sau này còn đến tận nơi xin lỗi. Mà những công ty còn lại cũng muốn nghĩ cách bàn chuyện hợp tác với chúng ta, đương nhiên cũng là một cơ hội cho truyền thông điện ảnh Quang Ảnh”.
Dương Khiết gật đầu, lúc này mới hiểu ra ý nghĩa của điều này. Chẳng trách vừa nãy Tiêu Nhã không nhắc đến công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.
Trên thực tế, mặc dù Tiêu Nhã không nhắc đến, nhưng đã giải trừ được mối nguy cơ của Quang Ảnh, cũng đã mang lại cho Quang Ảnh rất nhiều cơ hội.
Đúng lúc này, điện thoại Hạ Sương đổ chuông, cô ta nhìn thì thấy là trợ lý của truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.
“Xem đi, trợ lý gọi tới rồi. Nếu chị đoán không nhầm thì nguy cơ đã được giải quyết”, Hạ Sương nói xong thì nghe máy.
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói vô cùng phấn khích và vui mừng của trợ lý truyền đến.
“Sếp Hạ, tin tốt đây. Tất cả những công ty huỷ bỏ hợp tác với chúng ta vừa gọi điện đến nói sẽ tiếp tục hợp tác, hơn nữa còn hứa mang lại cho chúng ta nhiều lợi ích hơn. Ngoài ra, các bộ phận giám sát cũng đã nói là do nhầm đối tượng, không phải công ty họ, còn nói đã gây ra hiểu lầm cho chúng ta, họ sẽ bồi thường tương ứng, tiền bồi thường sẽ được đưa đến sau, còn nữa còn nữa…”
Trợ lý cực kỳ kích động, còn muốn nói rất nhiều tin tức tốt, nhưng bị Hạ Sương cắt ngang.
“Được rồi, tôi biết rồi, nên ứng phó thế nào thì cô cứ làm thế đi. Lát nữa tôi về rồi nói”, Hạ Sương nói xong thì cúp máy, nhìn Dương Khiết.
Dương Khiết hơi kinh ngạc, không ngờ tốc độ và hiệu quả lại nhanh như vậy. không cần nói cũng biết chắc chắn những thế lực đó đều tham gia trong bữa tiệc vừa nãy, nên mới nhanh nhu vậy.
“Không ngờ Tiêu Nhã lại là gia chủ của quý tộc, thân phận quá tôn quý. Sau này chúng ta phải đối mặt với chị ấy như thế nào?”, Dương Khiết hơi lo lắng.
Hạ Sương cũng hơi bất lực: “Gia chủ quý tộc là người nắm quyền thật sự, chị cũng không biết phải đối mặt sao, chỉ có thể cố gắng cẩn thận. Nhưng thật ra cũng không sao, chỉ cần chúng ta không đắc tội cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ không làm gì chúng ta. Dù sao chúng ta đang làm việc cho Lâm Hàn, mà quan hệ của cô ấy với Lâm Hàn lại rất tốt”.
Dương Khiết nhẹ gật đầu, lúc này mới yên tâm, sau đó cũng nhận ra sự đáng sợ về thân phận của Lâm Hàn.
Hạ Sương tiếp tục giải thích: “Vừa nãy em cũng đã nghe thấy họ thảo luận rồi, Lâm Hàn đã tham gia vào cuộc chiến giữa các quý tộc, giúp nhà họ Tiêu đảo ngược tình thế, chuyển bại thành thắng, gây thiệt hại rất lớn cho hai quý tộc kia. Mà thực lực của Lâm Hàn chắc cũng ngang với quý tộc”.
“Ngang với thế lực của một quý tộc?”, Dương Khiết hơi ngạc nhiên. Lúc này mới nhận ra sự đáng sợ của Lâm Hàn, anh không đơn giản chỉ có chút tiền mà là có rất nhiều tiền, có thế lực rất mạnh, tầng lớp của anh đã vượt lên trước họ không biết bao nhiêu tầng.
Nghĩ đến đây, Dương Khiết cảm thấy kinh ngạc. Lâm Hàn có thực lực mạnh mẽ đến vậy, không ngờ Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt còn coi thường Lâm Hàn đủ kiểu. Lâm Hàn có thực lực khủng khiếp tương đương với quý tộc, trong tay anh có không biết bao nhiêu tiền tài và quyền lực, thế lực đáng sợ.
Mà Dương Khiết cũng tò mò, nếu Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt biết thực lực của Lâm Hàn mạnh như thế, họ sẽ nghĩ gì?
Dương Khiết suy nghĩ một lúc, cảm thấy có thể Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt sẽ xin lỗi Lâm Hàn, sau đó nghĩ cách kéo gần quan hệ với anh, mong anh giúp đỡ.
Dù sao không nói đến chuyện khác, chỉ đơn giản nhất là chiếc xe Hummer với giá hơn 2 triệu tệ thực sự không là gì với Lâm Hàn, anh có thể thoải mái tặng cho người khác.
Lúc này, những người cùng bàn Hạ Sương và Dương Khiết đang ăn như những người gần đó, mọi người đều chú ý thấy Tiêu Nhã đã đến bèn buông bát đũa xuống.
Chỉ có Dương Khiết, vì đưa lưng lại với Tiêu Nhã nên không chú ý thấy, lúc này cô ấy đang gắp một miếng thức ăn ở nơi khá xa, cánh tay đang cố gắng duỗi ra.
Hạ Sương thấy Tiêu Nhã đến thì đã nhanh chóng buông bát đũa xuống, nhìn Tiêu Nhã với vẻ hơi kích động.
Tuy Tiêu Nhã không thể hiện biểu cảm gì, vẻ mặt bình thản nhưng mang lại cho người khác áp lực rất lớn, cho dù Hạ Sương có kinh nghiệm phong phú trong lòng cũng khó tránh khỏi ngạc nhiên.
Biết Tiêu Nhã đã đến phía sau Dương Khiết, lúc này Hạ Sương mới phát hiện ra điều không ổn, không ngờ cô ta lại quên nhắc nhở Dương Khiết.
Đột nhiên Hạ Sương thầm kêu lên “không xong rồi”, liệu lần này Dương Khiết có đắc tội với Tiêu Nhã không?
Mặc dù Tiêu Nhã và Lâm Hàn có quan hệ tốt, thậm chí có thể nói là rất tốt, nhưng hai cô không có quan hệ tốt với Tiêu Nhã lắm, thậm chí còn chưa gặp mặt.
Không ai biết tính khí người này kỳ quái đến mức nào, lỡ cô ấy cảm thấy Dương Khiết không tôn trọng mình mà trách tội, vậy chẳng phải sẽ đi đời sao?
Nhưng lúc này Hạ Sương cũng không thể nhắc nhở Dương Khiết, chỉ có thể để mặc mọi chuyện, lòng thầm cầu nguyện sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra.
Tiêu Nhã không biết Hạ Sương nhưng biết Dương Khiết.
Lần trước sau khi Lâm Hàn đi, thực ra Tiêu Nhã đã âm thầm cho người điều tra về anh.
Không phải cô muốn điều tra xem sao Lâm Hàn có nhiều cao thủ như vậy, chỉ là muốn xem vợ Lâm Hàn, Dương Lệ trông như thế nào, người phụ nữ thế nào lại hạnh phúc được Lâm Hàn cưng chiều như thế.
Đối với Lâm Hàn, Tiêu Nhã đã bỏ cuộc, dù sao Lâm Hàn đã nói rõ ràng với cô rằng không thể.
Mặc dù Tiêu Nhã đã từ bỏ nhưng vẫn muốn điều tra, vì vậy cũng đã điều tra thông tin về vợ Lâm Hàn, Dương Lệ.
Mà trong đó cũng có cả ảnh Dương Khiết.
Vừa nãy khi Tiêu Nhã đi từ lối vào đại sảnh đến bục cao trong cùng, thực ra cô đã nhận ra Dương Khiết, cũng biết người phụ nữ bên cạnh cô ấy có lẽ là Hạ Sương, người đến đây với Dương Khiết lần này để cùng quản lý công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.
Lúc này nhìn thấy Dương Khiết đang gắp thức ăn, Tiêu Nhã chẳng những không tức giận mà còn đến bên cạnh cô ấy, xoay bàn xoay trên bàn, chuyển món Dương Khiết muốn ăn tới trước mặt cô ấy.
“Ăn đi”, Tiêu Nhã cười nói.
Dương Khiết nhất thời vui vẻ, vừa nãy cô phát hiện đồ ăn ở đây cực kỳ ngon, ngon hơn hầu hết những món cô đã ăn nên cũng ăn nhiều hơn.
Dương Khiết nhanh chóng gắp vài miếng món mình thích ăn vào bát, sau đó vô thức ngẩng đầu lên nói: “Cảm ơn nha”.
“Không cần cảm ơn”, Tiêu Nhã mỉm cười đáp lại.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Nhã, Dương Khiết đã bị sốc, cả người đều sững sờ.
Dương Khiết nhìn từ trên xuống dưới, xác định là Tiêu Nhã thì cực kỳ kinh hãi.
Cho dù tới giờ Dương Khiết vẫn chưa biết quý tộc là gì, nhưng cũng nhìn ra được Tiêu Nhã là một người cực kỳ lợi hại, nếu không cũng không thể khiến bao nhiêu người kính nể như vậy.
Nếu vừa nãy nhìn thấy Tiêu Nhã đến, Dương Khiết chắc chắn cũng sẽ buông bát đũa xuống, thể hiện sự tôn trọng cô ấy.
Nhưng buồn thay, cô đưa lưng lại với Tiêu Nhã nên không nhìn thấy, sau đó vì thức ăn quá ngon nên cũng không để ý đến phản ứng của những người còn lại trên bàn.
“Ặc…”, Dương Khiết đột nhiên không biết nên nói gì, nhìn Tiêu Nhã với vẻ mặt sợ hãi.
Tiêu Nhã không quan tâm lắm, nhìn thấy bên cạnh Dương Khiết còn một ghế trống thì ngồi xuống.
Thấy mọi người cùng bàn đều đang nhìn mình, lúc này Tiêu Nhã mới nhìn họ nói: “Ăn đi, đừng nhìn nữa”.
Tiêu Nhã chỉ hờ hững nói một câu, nhưng mọi người trên bàn ăn nghe thấy lại không dám oán than một lời, lập tức nghiêm túc ăn cơm.
Nhưng đồng thời họ cũng vẫn chú ý tới Tiêu Nhã trên bàn ăn.
Người tinh ý đều nhìn ra có vẻ Tiêu Nhã có quen biết cô gái này, hơn nữa mối quan hệ còn khá tốt.
Lúc này ai cũng có chút tò mò, không biết Dương Khiết là ai, là thế lực nào sao lại được Tiêu Nhã đối xử đặc biệt như vậy.
Cùng lúc đó, Dương Khiết cũng nhìn Tiêu Nhã với vẻ lúng túng, nói năng lộn xộn: “À, cô Tiêu, không đúng, gia chủ Tiêu, xin lỗi cô, tôi thật sự không biết cô đến, nếu không chắc chắn tôi sẽ không làm thế, tôi…”
Tiêu Nhã xua tay nói: “Em nói với chị những lời này làm gì? Em là em vợ Lâm Hàn, quan hệ của chị và Lâm Hàn như thế, chúng ta cũng coi như là một nửa họ hàng, sau này cứ gọi chị Tiêu Nhã là được”.
Dương Khiết nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Nhã không trách cô đã là tốt lắm rồi, còn về việc gọi thẳng cô ấy là Tiêu Nhã, Dương Khiết vẫn chưa có lá gan này.
Mà Hạ Sương ở bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cô thật sự sợ Dương Khiết sẽ khiến Tiêu Nhã không hài lòng, nếu vậy thì xong đời rồi.
Tiêu Nhã là gia chủ nhà họ Tiêu, quý tộc đang hưng thịnh như mặt trời ban trưa hiện tại, nếu có gì bất mãn với Dương Khiết, Hạ Sương thật sự cảm thấy sẽ chết chắc, không còn cách nào khác.
Mà những vị khách trên bàn đang vểnh tai lắng nghe cuộc trò chuyện của Tiêu Nhã và Dương Khiết, sắc mặt ai nấy đều lần lượt thay đổi, trong lòng choáng ngợp, hồi lâu không thể bình tĩnh lại.
Cô gái nhìn chỉ được coi là tương đối xinh đẹp trước mắt này, hoá ra lại là em vợ Lâm Hàn, là Lâm Hàn đã giúp nhà họ Tiêu lật ngược tình thế, chuyển bại thành thắng đó?
Cũng chính lúc này, những người xung quanh mới hiểu ra, chẳng trách Tiêu Nhã lại đối xử tốt với Dương Khiết như vậy, thì ra là em vợ của thế lực bí ẩn Lâm Hàn.
Nhất thời những người lúc trước không để ý đến Dương Khiết, lúc này lại lần lượt âm thầm nhớ mặt cô ấy.
Không tiện tạo dựng quan hệ tốt với Tiêu Nhã, nhưng chưa biết chừng với Dương Khiết lại có thể.
Mà Dương Khiết là em vợ Lâm Hàn, Tiêu Nhã cũng rất coi trọng cô ấy, chỉ cần tạo mối quan hệ tốt với Dương Khiết thì chẳng phải sẽ phát tài sao? Thế lực gia tộc sẽ ngày càng đi lên!
“Vâng, được rồi chị Tiêu”, Dương Khiết hơi ngượng ngùng.
Tiêu Nhã thấy vậy chỉ cười chứ không nói gì, cô biết thân phận hiện tại của mình quá thu hút sự chú ý khiến Dương Khiết hơi áp lực, Dương Khiết cần thời gian để thích ứng với mối quan hệ này.
Lúc này Tiêu Nhã lại nhìn sang Hạ Sương ở bên cạnh hỏi: “Cô là Hạ Sương đúng không? Là người Lâm Hàn cử đến quản lý công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh cùng Dương Khiết nhỉ? Thiên phú kinh doanh của cô rất tốt, rôi rất coi trọng cô”.
Hạ Sương cảm thấy được chú ý mà lo sợ, vì thế vội nói: “Đúng thế, tôi là Hạ Sương, cô Tiêu Nhã khách sáo rồi, chút thiên phú kinh doanh đó của tôi tới đâu chứ?”
Mà đồng thời những người khách xung quanh nghe câu này cũng hơi kinh ngạc, bây giờ người điều hành công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh là cấp dưới của Lâm Hàn và em vợ Lâm Hàn?
Trong số đó có mấy người hôm nay còn đang nhằm vào Quang Ảnh, lúc này nghe vậy thì sợ chết khiếp, thầm nói lát nữa phải lập tức dừng nhắm tới, sau đó đến công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh xin lỗi!
Chương 657: Nguy cơ được loại bỏ
Hạ Sương nghe thấy những lời này của Tiêu Nhã thì ngây người.
Đột nhiên Hạ Sương hiểu ra, thực ra lúc này nguy cơ của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh đã được loại bỏ.
Chẳng những đã giải quyết xong mà những công ty và bộ phận nhắm vào Quang Ảnh rất có thể còn tới tận nơi xin lỗi.
Mà một số công ty khác, chỉ cần có liên quan đến ngành công nghiệp của công ty Quang Ảnh, chắc chắn cũng sẽ chủ động đến yêu cầu hợp tác.
Quang Ảnh sẽ không những không gặp khủng hoảng, mà còn thuận buồm xuôi gió trong suốt một thời gian dài!
Mà tất cả những điều này có lẽ chỉ vì một lời nói của Tiêu Nhã.
Bởi vì những người xung quanh Tiêu Nhã đều vô cùng quan tâm, muốn kéo gần quan hệ và thậm chí là hợp tác.
Nhưng Tiêu Nhã là ai? Cô ấy là thế lực hàng đầu Hoa Hạ hiện tại, gia chủ nhà họ Tiêu quý tộc, không phải ai cũng có tư cách đến gần Tiêu Nhã.
Khi các thế lực đang mặt ủ mày chau, không biết làm thế nào mới có đủ tư cách để kéo gần quan hệ thậm chí là hợp tác với Tiêu Nhã, đột nhiên Tiêu Nhã lại “vô tình” tiết lộ một tin tức, giám đốc Hạ Sương và phó giám đốc Dương Khiết của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh là bạn thân của Lâm Hàn và Tiêu Nhã cô.
Kết quả đương nhiên không cần phải suy nghĩ, chắc chắn sẽ có rất nhiều thế lực nghĩ cách tạo dựng quan hệ tốt với công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh. Những công ty và xí nghiệp nhằm vào Quang Ảnh sợ rằng lúc này đã hối hận xanh ruột, khi về chắc chắn sẽ lập tức ngừng nhắm tới, họ xin lỗi, lấy lòng còn không kịp, nào dám nhắm đến Quang Ảnh nữa?
Nhất thời Hạ Sương có chút khâm phục Tiêu Nhã, không cần nghĩ cũng biết đây là cách mà Tiêu Nhã đã nghĩ ra từ lâu để giúp đỡ công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.
Tiêu Nhã là gia chủ nhà họ Tiêu quý tộc, muốn giúp đỡ công ty Quang Ảnh chỉ cần một câu nói, những người dưới quyền cô ấy sẽ xử lý.
Nhưng như vậy Tiêu Nhã vẫn thoải mái, còn những người dưới quyền cô ấy chắc chắn ít nhiều sẽ gặp phiền phức.
Mà bây giờ, một câu nói của Tiêu Nhã không cần cấp dưới phải chạy gãy chân, mà các thế lực khác ở Thiên Kinh này đều phải chạy gãy chân, điên cuồng đến giúp đỡ và lấy lòng công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, không cần Tiêu Nhã và nhà họ Tiêu phải giúp sức, mối nguy cơ của Quang Ảnh cũng tự động được giải quyết, còn mở ra một sự phát triển rất tốt.
Sau đó Tiêu Nhã không nói gì nữa, ngồi cạnh Dương Khiết ăn mấy miếng rồi rời đi.
Dù sao ở đây nhiều người phức tạp, cũng không tiện nói một số việc.
Nhìn Tiêu Nhã rời đi, Hạ Sương không khỏi có chút kính nể, Hạ Sương muốn trở thành người phụ nữ mạnh mẽ như Tiêu Nhã, làm nên nghiệp lớn, được mọi người tôn trọng và kính nể.
Hạ Sương biết khoảng cách giữa mình và Tiêu Nhã bây giờ rất lớn, nhưng dù khoảng cách rất lớn nhưng Hạ Sương tin rằng mình làm việc cho Lâm Hàn, chỉ cần làm tốt thì sẽ có cơ hội kéo gần khoảng cách với Tiêu Nhã, không còn xa xôi nữa.
Mà lúc đó thật ra cũng đã đủ rồi.
Xét cho cùng, Tiêu Nhã xuất thân là cô chủ quý tộc, từ nhỏ đã được đào tạo và được nhận tài nguyên mà người thường không thể so sánh được, muốn vượt qua Tiêu Nhã gần như là không thể. Dù sao sản nghiệp nhà họ Tiêu là do những người đời trước phải làm việc vất vả bao nhiêu đời mới có, nếu Hạ Sương muốn dựa vào sức mình để vượt qua sự cố gắng và tiền tích luỹ của các thế hệ tổ tiên người khác để lại thì đúng là điều viển vông.
Mà lúc này Dương Khiết nhìn Tiêu Nhã đi xa cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ Tiêu Nhã lại có năng lực lớn đến vậy.
Mặc dù đến giờ Dương Khiết vẫn chưa biết quý tộc là gì, nhưng cô cũng đoán được đại khái, chỉ từ những việc lúc nãy có thể nhìn ra được, hàng nhìn người đều vô cùng tôn trọng Tiêu Nhã, có thể thấy Tiêu Nhã xứng đáng là nhân vật lớn.
Lúc này những người còn lại trên bàn ăn thấy Tiêu Nhã đã rời khỏi đại sảnh, họ lập tức đến gần Hạ Sương và Dương Khiết.
“Công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh các cô gần đây có cần hợp tác không? Có thể công ty chúng tôi sẽ giúp được các cô rất nhiều”.
“Tôi nghe nói gần đây Quang Ảnh bị công ty khác nhắm tới, các cô có cần chúng tôi giúp không?”
“Chào hai cô gái xinh đẹp, có thể làm quen một chút không?”
“Xin hỏi có thể hợp tác cùng hai cô không? Công ty chúng tôi có thể miễn phí cung cấp cho các cô rất nhiều tài nguyên đấy”.
“Hai cô gái xinh đẹp, có thể để lại phương thức liên lạc không?”
“Hai người đẹp à, tôi thấy quần áo các cô đang mặc không hợp lắm, cửa hàng hàng hiệu của tôi có rất nhiều bộ quần áo phù hợp với hai cô, tôi tặng cửa hàng cho các cô được không?”
Lập tức mấy người cùng bàn đều cực kỳ niềm nở với Hạ Sương và Dương Khiết.
Vẻ mặt Dương Khiết đột nhiên có chút lúng túng, vừa rồi khi hai cô đến, mấy người cùng bàn này còn chẳng thèm nhìn các cô một lần.
Nhưng sau khi Tiêu Nhã đến, những người này lại trở nên vô cùng ân cần, niềm nở.
Sự đối lập giữa thái độ trước và sau cực kỳ lớn.
Đột nhiên Dương Khiết cảm thấy những người này quá thực tế, cô không thoải mái lắm.
Nhưng dù không thoải mái, Dương Khiết cũng không thể hiện ra ngoài, những người này đại diện cho thực lực, mặc dù có thể không là gì so với Tiêu Nhã, nhưng với hai cô mà nói, Quang Ảnh vẫn cần sự hợp tác của họ.
Sau đó Dương Khiết nhìn sang Hạ Sương, chờ cô ta đưa ra quyết định.
Hạ Sương nhìn mọi người xung quanh rồi nói: “Xin lỗi mọi người, công ty chúng tôi vẫn còn một số việc cần giải quyết, chúng tôi đang vội nên đi trước. Nếu cần hợp tác, hy vọng mọi người tới công ty chúng tôi nói chuyện. Chú ý, chỉ bàn chuyện hợp tác, không nói những chuyện khác”.
Ý của Hạ Sương rất rõ ràng, chỉ hợp tác với họ, vì vậy đã đến thì công ty bạn phải có nghiệp vụ đúng với truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, như vậy mới có thể đến.
Về phần những người khác muốn có quan hệ cá nhân với họ thì đừng mơ, tặng không cho các cô quần áo, tiền bạc, đồ trang sức… cũng đừng nghĩ tới. Nhận đồ của người thì phải trả, Hạ Sương không muốn nợ họ bất cứ thứ gì, cô không muốn dựa vào danh Tiêu Nhã và Lâm Hàn để lợi dụng những người này.
Hạ Sương chỉ muốn hợp tác với các công ty kinh doanh liên quan, đôi bên cùng có lợi và có được sự hợp tác tốt đẹp cho cả hai bên.
Như vậy đến ngày nào đó, khi những công ty này không cần nhìn sắc mặt Tiêu Nhã và Lâm Hàn nữa vẫn sẽ tiếp tục hợp tác với Quang Ảnh, vậy mới thể hiện được giá trị kinh doanh của truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.
Nếu không, sao Hạ Sương không mở thẳng một công ty vỏ rỗng, dựa vào danh tiếng của Lâm Hàn và Tiêu Nhã để kiếm tiền? Như vậy thì có ý nghĩa gì?
Dương Khiết nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, bây giờ cô thật sự không muốn giao lưu nhiều với những người này, họ quá ồn ào.
Hạ Sương kéo Dương Khiết đứng lên, chuẩn bị ra về.
Những người xung quanh dù rất muốn giao lưu hợp tác với hai cô thêm nữa, nhưng cũng không dám khiến hai cô nổi giận nên không dám chặn đường, vì vậy họ đã nhường đường cho hai người Hạ Sương.
“Hoan nghênh mọi người đến bàn chuyện hợp tác”, Hạ Sương mỉm cười nói với họ, sau đó kéo Dương Khiết đi, cô ta bước đi trên đôi giày cao gót rời khỏi đại sảnh dưới ánh nhìn chăm chú của hàng ngàn khách mời xung quanh.
Chương 658: Người thuộc tầng lớp thượng lưu thực sự
Trong đại sảnh lớn nhất của khách sạn Thiên Hoa.
Mấy ngàn khách mời xung quanh nhìn Hạ Sương và Dương Khiết rời đi, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Họ nhìn thấy rõ ràng vừa nãy hình như Tiêu Nhã đã ngồi bên đó nói chuyện một lúc, còn ăn cùng mấy người đó.
Sau khi Tiêu Nhã đến đại sảnh này, ngoại trừ lên sân khấu phát biểu thì chính là tới bàn đó trò chuyện, sau đó rời đi.
Họ sẽ không tin Tiêu Nhã chỉ ngẫu nhiên tìm một bàn rồi ngồi vào đó ăn, và tình cờ lại là bàn này đâu.
Mà hai người phụ nữ kia rời đi, dường như là vì Tiêu Nhã đã đến bàn đó.
Nhất thời hàng ngàn khách mời đều nhìn chằm chằm Hạ Sương và Dương Khiết, ai nấy đều tò mò quan hệ của Tiêu Nhã với hai cô.
Đồng thời nhiều người cũng thầm nhớ lại dáng vẻ Hạ Sương và Dương Khiết, thậm chí còn có người lén lấy điện thoại ra chụp.
Hiển nhiên, những người này muốn sau khi về điều tra Hạ Sương và Dương Khiết, sau đó lôi kéo quan hệ, làm quen với hai cô.
Dù sao Tiêu Nhã cũng là gia chủ nhà họ Tiêu quý tộc, những người này cố ý muốn tạo quan hệ tốt với Tiêu Nhã, nhưng họ không có tư cách đó, Tiêu Nhã sẽ không cho họ cơ hội, họ không thể lại gần Tiêu Nhã.
Mà dường như hai người phụ nữ này có quan hệ với Tiêu Nhã, vậy nên họ cũng tập trung vào Hạ Sương và Dương Khiết, muốn điều tra xem có thể lôi kéo quan hệ hay không.
Dù sao trong mắt những vị khách này, sau khi thân thiết hơn với Hạ Sương và Dương Khiết, tự nhiên có thể tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với Tiêu Nhã.
Mặt khác, có thể khiến Tiêu Nhã coi trọng như thế chắc chắn không phải người bình thường, bản thân hai cô gái này cũng rất đáng để kết giao.
Cảm nhận được ánh mắt những người xung quanh, Hạ Sương và Dương Khiết cũng thấy hơi kỳ lạ.
Tuy nhiên hai cô cũng coi như đã quen, không thể hiện ra mặt, nhanh chóng rời khỏi đại sảnh rồi đến bãi đỗ xe.
Sau khi lên xe, Hạ Sương và Dương Khiết đều không tự chủ thở phào nhẹ nhõm.
Dương Khiết chưa bao giờ gặp tình huống này, có thể gắng gượng không thể hiện ra bất kỳ hành động nào khác đã là tốt lắm rồi.
Còn Hạ Sương, mặc dù đã thấy rất nhiều sự kiện lớn, nhưng sự kiện lớn thế này cô ta vẫn chưa gặp bao giờ.
Dù sao hơn một ngàn người này đều không phải người bình thường, mà là người thuộc tầng lớp thượng lưu.
Hạ Sương vốn chỉ xuất thân từ thế gia nhỏ của đại phương mà thôi, thậm chí còn không thể sánh với thế gia ở thành phố Thiên Kinh này.
Không ngoa khi nói rằng hàng ngàn người trong đại sảnh vừa nãy, thế lực phía sau mỗi người ít nhất cũng tương đương với nhà họ Hạ, hơn nữa phần lớn đều vượt xa nhà họ Hạ.
Mà lần này, Hạ Sương cũng coi như đã được thấy sự kiện lớn thật sự, cuối cùng cũng bước ra khỏi nhà họ Hạ nho nhỏ.
Trong lòng Dương Khiết vốn đã đầy nghi hoặc, cô ấy đã muốn hỏi Hạ Sương từ lâu, chỉ là trong tình cảnh nhiều người phức tạp vừa rồi nên không tiện hỏi, sau khi nhận được lời ra hiệu của Hạ Sương, Dương Khiết vẫn luôn kìm nén, không hỏi ra những nghi ngờ trong lòng.
Lúc này cuối cùng cũng không còn ai khác, chỉ còn hai người họ, Dương Khiết vội hỏi: “Chị Hạ, rốt cuộc quý tộc là gì? Nhà họ Tiêu là gia tộc thế nào? Sao lại có nhiều người sợ chị ấy như vậy? Hơn nữa sau khi chúng ta đi, họ nhìn chằm chằm vào chúng ta như thế làm gì? Còn nữa, còn nữa, không phải chị Tiêu Nhã nói chỉ cần chúng ta tới tham dự buổi tiệc này là có thể hoàn toàn giải quyết được nguy cơ của Quang Ảnh sao? Thậm chí còn có thể mang lại cho Quang Ảnh của chúng ta rất nhiều cơ hội. Nhưng sao vừa nãy chị ý không nói gì đến chuyện chính mà chỉ nói chuyện với chúng ta, ăn vài miếng rồi đi luôn thế?”
Đột nhiên Dương Khiết đưa ra một loạt các câu hỏi.
Hạ Sương nhìn Dương Khiết rồi lắc đầu bất đắc dĩ, nhưng cũng không trách cô ấy, dù sao Dương Khiết xuất thân từ gia đình bình thường, chưa từng tiếp xúc với những chuyện như thế này nên đương nhiên cô ấy không hiểu.
“Chị hỏi em một chuyện trước đã, em có biết thế gia là gì không?”, Hạ Sương hỏi.
“Thế gia?”, Dương Khiết lại mờ mịt lắc đầu: “Em không biết, thế gia là gì ạ?”
Hạ Sương lập tức hiểu ra, nhưng cũng không vội, giải thích cho Dương Khiết hiểu: “Lát nữa chị sẽ nói cho em biết những thắc mắc vừa rồi của em, chị sẽ nói cho em thế gia là gì trước đã”.
Dương Khiết vẫn hơi khó hiểu, Hạ Sương không nói những chuyện vừa rồi là thế nào mà nói thế gia là gì trước làm gì? Nhưng Dương Khiết cũng kiên nhẫn dừng lại lắng nghe.
Hạ Sương lập tức nói: “Thế gia nói đơn giản là một vài gia tộc lớn, so với gia đình bình thường thì giàu có hơn nhiều, cũng có rất nhiều tài nguyên phong phú. Hầu hết đều được truyền lại từ nhiều đời, nhiều thế hệ, dù là tiền hay các mối quan hệ, còn có một số khía cạnh bí mật, vượt trội hơn nhiều so với các gia đình bình thường. Nói về số lượng cho dễ hiểu hơn, thông thường một thế gia có khối tài sản từ hàng tỷ tệ, hàng chục tỷ tệ. Đương nhiên thế gia không chỉ mạnh về tiền mà rất nhiều mặt khác cũng vượt xa những gia đình bình thường. Đó là quần thể mà người bình thường không đủ tư cách vươn tới”.
“Không ngờ lại có sự tồn tại này, mấy tỷ tệ là bao nhiêu chứ? Những người xuất thân ở thế gia chẳng phải cả đời cũng không thiếu tiền sao?”, Dương Khiết hơi ngạc nhiên, lần đầu nghe đến từ “thế gia” này.
Hạ Sương nghe vậy cũng không có ý gì nhiều, cô ta nói tiếp: “Giống như tụi chị cũng xuất thân từ thế gia, nhà họ Hạ là thế gia nhỏ của địa phương. Xuất thân từ thế gia đúng là hơn gia đình bình thường rất nhiều, chẳng hạn như học vấn, chẳng hạn như tiền bạc, mọi mặt… đều là thứ những đứa trẻ xuất thân từ gia đình bình thường không thể so sánh được. Giống như chị từ nhỏ đã muốn rời khỏi nhà họ Hạ nhưng mãi vẫn không thể hạ quyết tâm. Cuối cùng thời gian trước chị đã hạ quyết tâm rời đi, lựa chọn đi theo Lâm Hàn, làm việc cho Lâm Hàn”.
Dương Khiết nghe vậy, lúc này mới hiểu ra.
Dương Khiết không hiểu nhà họ Hạ, nhưng cũng biết một điều, ít nhất nhà họ Hạ cũng là một gia đình giàu có, chỉ riêng Giải trí Tinh Quang thôi đã có giá trị thị trường gần 10 tỷ tệ, còn có một số tài sản khác.
Dần dần Dương Khiết cũng hiểu ra, cô ấy không ngốc, chỉ là tiếp xúc hơi ít thôi, vì trước đây chỉ luôn đi học.
Hạ Sương nói thế gia hơn hẳn những gia đình bình thường, Dương Khiết cũng có thể hiểu điều này. Dù sao có tiền thì những phương diện khác cũng thuận tiện hơn rất nhiều, ví dụ như các mối quan hệ, tài nguyên, sự chênh lệch về thông tin… Đây là những điều dù Dương Khiết chưa từng tiếp xúc nhưng cũng đoán được đại khái.
“Nếu thế gia tốt như thế, sao chị Hạ lại muốn rời khỏi thế gia? Ở nhà không phải vẫn luôn có tiền tiêu không hết sao? Thế gia lợi hại như vậy, em không hiểu lắm tại sao chị lại muốn ra khỏi đó”, Dương Khiết lại thắc mắc.
Hạ Sương nghe vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất lực: “Đầu tiên, thế gia rất lợi hại nhưng cũng chỉ là so với gia tộc bình thường thôi. So với người trên cao hơn, thật ra thế gia cũng chẳng là gì. Thế gia chỉ thuộc tầng lớp thấp nhất trong xã hội thượng lưu thôi. Nhà họ Hạ chỉ là thế gia nhỏ của địa phương, không thể so với thế gia lớn, chứ đừng nói đến phía trên thế gia lớn còn có thế lực lợi hại hơn”.
Chương 659: Thực lực của Lâm Hàn
“Thế gia này chỉ thuộc đáy của tầng lớp thượng lưu? Phía trên còn có nhiều thế lực mạnh hơn nữa?”
Dương Khiết nghe vậy thì hơi ngạc nhiên.
Thế gia vốn đã có tài sản hàng tỷ tệ, thậm chí hàng chục tỷ tệ, đó đã là số tiền mà người bình thường cả đời cũng không kiếm được, là số vốn cực kỳ khổng lồ.
Nhưng đây mới chỉ là người thuộc đáy của tầng lớp thượng lưu? Phía trên vẫn còn nhiều thế lực mạnh hơn.
Dương Khiết đột nhiên cảm thấy vô cùng khó tin, mặc dù hơi nghi ngờ nhưng mấy ngày nay tiếp xúc với Hạ Sương, Dương Khiết cũng biết Hạ Sương không phải người hay nói khoác, và điều đó cũng có nghĩa là những thế gia ấy thực sự tồn tại trên thế giới này.
Đột nhiên Dương Khiết cảm thấy dường như đây là lần đầu tiên mình biết đến thế giới.
“Đúng thế”, Hạ Sương lúc này mới nói tiếp: “Vừa nãy chỉ là một thế gia nhỏ của địa phương thôi, thực ra cũng không hẳn là một thế gia thực sự. Chỉ có thành phố Thiên Kinh và một số thành phố thuộc tỉnh mới có nhũng thế gia thật sự. Những thế gia đó mới là sự tồn tại mạnh mẽ chân chính, có thể tác động rất lớn đến nền kinh tế của một khu vực. Vì vậy, cho dù là người làm trong trong chính phủ nhưng thông thường cũng đều sẽ lấy lòng thế gia, không dám dễ dàng đắc tội người của thế gia, thậm chí còn thường xuyên tạo nhiều điều có lợi cho họ”.
Dương Khiết khẽ gật đầu, đã hiểu sự lớn mạnh của thế gia thật sự mà Hạ Sương nói. Những thế gia này thật sự có thể ảnh hưởng đến nền kinh tế của một vùng nhất định, và là thế lực thực sự thống trị xã hội này.
Hạ Sương lại nói: “Như nhà họ Hạ tụi chị vẫn luôn mong muốn trở thành thế gia thật sự. Từ nhỏ chị cũng đã coi đây là mục tiêu, cố gắng quản lý sản nghiệp nhà họ Hạ nên mới có nhà họ Hạ ngày nay. Nhưng vẫn thiếu một chút, không được thừa nhận, muốn khiến nhà họ Hạ trở thành thế gia thật sự thì cần có sự giúp đỡ từ bên ngoài. Mà em cũng biết chuyện thời gian trước đó, nhà họ Hạ vẫn luôn chặn ở cửa nhà Dương Lệ, thật ra là muốn Dương Lệ lạm dụng chức quyền, giúp gia nghiệp nhà họ Hạ đi lên, như vậy mới có cơ hội trở thành thế gia”.
Dương Khiết nghe xong thì sửng sốt: “Chị gái em có thể khiến nhà họ Hạ trở thành thế gia?”
Đột nhiên Dương Khiết cảm thấy hơi khó tin. Dương Lệ là chị gái cô, là người lớn lên trong một gia đình bình thường, thậm chí là gia đình nghèo khó, không được coi là gia đình giống cô.
Mà Dương Lệ cũng chỉ học ở trường đại học bình thường, thành tích của Dương Khiết tốt hơn Dương Lệ nhiều, còn được ra nước ngoài du học.
Nhưng vài năm sau, khi Dương Khiết đi du học trở về, muốn vào một công ty lớn với tư cách nhân viên chính thức đã khó hơn, thế mà lúc này Dương Lệ đã có khả năng khiến một thế gia trở thành thế gia lớn thực sự rồi?
Đột nhiên Dương Khiết cảm thấy khoảng cách giữa mình và Dương Lệ thật lớn, mặc dù biết Dương Lệ sống tốt, từ tận đáy lòng Dương Khiết rất vui cho chị, nhưng thấy mình không bằng Dương Lệ cũng khó tránh khỏi hơi buồn bã.
Khi vừa về nước, Dương Khiết biết Dương Lệ đang làm giám đốc điều hành công ty quỹ đầu tư Nhân Phàm, Dương Khiết cảm thấy không sao cả. Lúc đó Dương Khiết chỉ cảm thấy Dương Lệ vào làm sớm hơn mình vài năm và được vào công ty lớn mà thôi, vậy nên mới có thể sông tốt. Dương Khiết tin mình vào công ty lớn cũng chắc chắn có thể sống tốt, có thể nhanh chóng đuổi kịp Dương Lệ.
Nhưng sau đó khi tìm việc lại luôn tục gặp phải rào cản, Dương Lệ lại một lần nữa được thăng chức, trở thành CEO của quỹ đầu tư Nhân Phàm.
Khi đó, lần đầu tiên Dương Khiết nhận ra khoảng cách giữa mình và Dương Lệ đã hơi lớn hơn, vài năm nữa cô sẽ không thể theo kịp Dương Lệ.
Mà bây giờ, sau khi biết Dương Lệ có thể khiến một gia tộc trở thành thế gia, Dương Khiết mới nhớ ra, quỹ đầu tư Nhân Phàm không phải một công ty lớn bình thường, mà là công ty lớn thuộc tầm cỡ quốc tế, có thể ảnh hưởng đến nền kinh tế.
Mà Dương Lệ cũng có thể khiến một gia tộc trở thành thế gia, trở thành thế gia mà Dương Khiết phải ngước nhìn.
Lúc này cuối cùng Dương Khiết cũng nhận ra, khoảng cách giữa mình và Dương Lệ không phải hơn lớn, mà đã không còn thuộc cùng một tầng lớp nữa rồi. Chỉ dựa vào kiến thức và khả năng bồi dưỡng Dương Khiết được học ở nước ngoài, có lẽ cả đời này cô cũng không theo kịp Dương Lệ.
Dường như Hạ Sương nhìn ra được Dương Khiết có chút buồn bã, vì thế cười bảo: “Sở dĩ Dương Lệ có năng lực đó cũng là vì Lâm Hàn âm thầm cho cô ấy cơ hội. Bây giờ Lâm Hàn cũng cho em cơ hội, thậm chí còn cho em cơ hội tốt hơn Dương Lệ một chút, em hoàn toàn có thể theo kịp cô ấy, không cần lo lắng”.
Lúc này Dương Khiết mới có tự tin, cô khẽ gật đầu.
“Ý chị là chị em có được thành tựu hiện tại là do có sự giúp đỡ của Lâm Hàn?”, Dương Khiết lại hơi nghi ngờ hỏi.
“Nếu không em nghĩ là gì? Từ một nhân viên nhỏ trở thành CEO chỉ trong chưa đầy một năm. Cho dù có năng lực hơn nữa cũng không thể thăng chức nhanh như vậy, điều này hẳn là em hiểu rõ hơn chị”, Hạ Sương nói thẳng.
Dương Khiết ngẩn người, lúc này mới phát hiện có gì đó không đúng. Dương Khiết vẫn khá hiểu phương diện này.
Một nhân viên dù có năng lực hơn nữa, muốn thăng chức cũng cần thông qua các bước kiểm tra, càng lên cao thì càng phải kiểm tra nhiều, mà cũng cần thời gian rất dài để cân nhắc.
Như vậy dù có năng lực hơn nữa, nhưng sau khi năng lực đã gần đủ để thăng chức vẫn cần một thời gian kiểm tra mới được lên chức.
Mà trừ khi vượt qua được liên tiếp thăng cấp, nếu không chắc chắn chỉ có thể lên từ từ từng chức một.
Như vậy dù một người có năng lực vượt qua cả giám đốc, khi anh ta bắt đầu từ nhân viên nhỏ sẽ phải mất ít nhất vài năm hoặc thậm chí hơn mười năm mới được lên chức tổng giám đốc. Nhưng còn là khi tình hình lý tưởng, không bị ai nhắm tới.
Còn Dương Lệ thì sao? Chỉ mới chưa đầy một năm, rất rõ ràng cấp trên đã kiểm tra cô ấy rất nhanh, hoặc là có người ở phía trên để ý tới Dương Lệ, chỉ cần cô ấy đủ năng lực thì sẽ được thăng chức, đưa cô ấy vào vị trí tương ứng với năng lực của mình nên mới có thể thăng tiến nhanh như vậy.
“Người có thể thăng chức cho chị em lên vị trí CEO chỉ có tổng giám đốc quỹ đầu tư Nhân Phàm thôi. Tôn Minh cũng phải nghe lời Lâm Hàn, vậy quỹ đầu tư Nhân Phàm là của Lâm Hàn sao?”, nghĩ đến đây Dương Khiết đột nhiên hô lên.
“Đúng thế, vậy nên chị luôn cảm thấy tò mò về thực lực của Lâm Hàn. Thực lực của anh ấy không thể đoán được, dường như không có giới hạn nào ở trên cả, khiến người ta không thể đoán trước được. Mà sau buổi tiệc ngày hôm nay, cuối cùng chị cũng đã đoán được đại khái thực lực của Lâm Hàn”, Hạ Sương nghiêm túc nói.
“Thực lực của Lâm Hàn? Chị Hạ mau nói cho em đi, rốt cuộc thực lực của Lâm Hàn thế nào? Em đã tò mò vấn đề này từ lâu lắm rồi. Không ngờ anh ấy có thể thoải mái trả cho hai chúng ta mức lương 2,5 tỷ, còn có thể phái cao thủ như Nhan Thành tới nữa”, vẻ mặt Dương Khiết cực kỳ nghi hoặc.
Hạ Sương khẽ gật đầu, lúc này mới nói: “Vừa nãy chị đã nói cho em sức mạnh của thế gia chân chính, mà trên thế gia vẫn còn có thế lực hàng đầu Hoa Hạ, chúng ta thường gọi thế lực này là quý tộc”.
Chương 660: Ngang ngửa với quý tộc
“Quý tộc? Quý tộc còn trên thế gia? Vậy quý tộc mạnh cỡ nào chứ?”
Dương Khiết hỏi ra một số điều thắc mắc, Dương Khiết lần đầu nghe nói đến thế gia, quý tộc, giống như mở ra cánh cửa một thế giới mới, thực sự bắt đầu hiểu bộ mặt thật của thế giới này.
Vẻ mặt Hạ Sương có chút nghiêm túc, cô ta nói: “Đầu tiên phải nói với em chuyện này, hàng ngàn khách mời trong đại sảnh hôm nay, ít nhất hàng trăm người trong số họ đại diện cho thế gia phía sau, mà những người còn lại đa phần đều có thực lực gần như thế gia!”
Dương Khiết nghe vậy thì sững sờ.
Trong đại sảnh hôm nay có hàng ngàn người, không ngờ trong bao nhiêu người như vậy lại có hàng trăm người đại diện cho thế gia phía sau? Cũng có nghĩa là tài sản của gia tộc lên đến hàng chục tỷ tệ, thậm chí là hàng trăm tỷ tệ.
Mà những người còn lại cũng có thực lực gần với thế gia?
Đột nhiên Dương Khiết cảm thấy vô cùng khó tin, không ngờ ở đây lại tụ tập nhiều thế lực lớn mạnh đến vậy?
Mà lúc này, Dương Khiết lại nghĩ đến nhiều thế lực lớn mạnh như thế nhưng đều tôn trọng Tiêu Nhã, rốt cuộc Tiêu Nhã ở mức độ nào?
“Chị Tiêu Nhã…”
Dương Khiết kinh hãi nhìn Hạ Sương.
Hạ Sương nhận ra suy nghĩ của Dương Khiết, khẽ gật đầu nói tiếp: “Đúng thế, nhà họ Tiêu phía sau Tiêu Nhã chính là quý tộc. Ở trước quý tộc, những thế gia đó cũng chỉ là gia tộc bình thường mà thôi. Họ cũng giống như những người bình thường ở khắp mọi nơi trên đường phố. Bây giờ em đã hiểu quý tộc hùng mạnh nhường nào rồi chứ? Ở Hoa Hạ này chỉ có bốn quý tộc, từ xưa đến nay những quý tộc này đều là nhân vật cực kỳ có máu mặt, là thế lực hàng đầu Hoa Hạ. Mỗi quý tộc đều có thể ảnh hưởng lớn đến vận mệnh quốc gia, là sự tồn tại cực kỳ đáng sợ”.
Lúc này Dương Khiết đã hoàn toàn sững sờ, vừa rồi cô nghe thấy rõ ràng Tiêu Nhã đã trở thành gia chủ nhà họ Tiêu, trở thành chủ nhân của quý tộc đó?
Vậy có nghĩa là Tiêu Nhã là chủ nhân của thế lực hàng đầu cả Hoa Hạ này?
Lúc này, cuối cùng Dương Khiết mới nhận ra sự đáng sợ của thân phận Tiêu Nhã, chẳng trách những người kia lại tôn trọng cô ấy như thế.
Lúc này Hạ Sương lại nói: “Giờ em đã hiểu rồi chứ? Vừa nãy em hỏi sao Tiêu Nhã không giúp chúng ta, trên thực tế cô ấy đã giúp chúng ta rồi. Là chủ nhân nhà họ Tiêu quý tộc, những thế lực còn lại đều muốn có quan hệ với Tiêu Nhã, nhưng họ không xứng, không có tư cách nói chuyện riêng với Tiêu Nhã. Mà trong tình huống vừa rồi, Tiêu Nhã ngồi cạnh em, mặc dù chỉ nói vài câu đơn giản với em, cùng ăn vài miếng cơm, nhưng người tinh ý đều nhìn ra được quan hệ giữa em và Tiêu Nhã không bình thường, em nói xem họ sẽ đối xử với chúng ta thế nào?”
Lúc này Dương Khiết mới hiểu ý đồ Tiêu Nhã vừa nãy, chậm rãi nói: “Họ sẽ đến nịnh bợ chúng ta”.
“Đúng”, Hạ Sương khẽ gật đầu; “Tin rằng em cũng cảm nhận được, khi chúng ta rời đi, toàn bộ ánh nhìn đều tập trung trên người chúng ta, không cần nghĩ cũng biết lát nữa chúng ta về công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, mối nguy cơ đã được dẹp bỏ hết. Vì những kẻ nhắm vào Quang Ảnh đã biết chúng ta là giám đốc công ty, mà Tiêu Nhã lại có quan hệ với chúng ta, chắc chắn họ sẽ dẹp bỏ ý định với Quang Ảnh ngay lập tức, thậm chí sau này còn đến tận nơi xin lỗi. Mà những công ty còn lại cũng muốn nghĩ cách bàn chuyện hợp tác với chúng ta, đương nhiên cũng là một cơ hội cho truyền thông điện ảnh Quang Ảnh”.
Dương Khiết gật đầu, lúc này mới hiểu ra ý nghĩa của điều này. Chẳng trách vừa nãy Tiêu Nhã không nhắc đến công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.
Trên thực tế, mặc dù Tiêu Nhã không nhắc đến, nhưng đã giải trừ được mối nguy cơ của Quang Ảnh, cũng đã mang lại cho Quang Ảnh rất nhiều cơ hội.
Đúng lúc này, điện thoại Hạ Sương đổ chuông, cô ta nhìn thì thấy là trợ lý của truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.
“Xem đi, trợ lý gọi tới rồi. Nếu chị đoán không nhầm thì nguy cơ đã được giải quyết”, Hạ Sương nói xong thì nghe máy.
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói vô cùng phấn khích và vui mừng của trợ lý truyền đến.
“Sếp Hạ, tin tốt đây. Tất cả những công ty huỷ bỏ hợp tác với chúng ta vừa gọi điện đến nói sẽ tiếp tục hợp tác, hơn nữa còn hứa mang lại cho chúng ta nhiều lợi ích hơn. Ngoài ra, các bộ phận giám sát cũng đã nói là do nhầm đối tượng, không phải công ty họ, còn nói đã gây ra hiểu lầm cho chúng ta, họ sẽ bồi thường tương ứng, tiền bồi thường sẽ được đưa đến sau, còn nữa còn nữa…”
Trợ lý cực kỳ kích động, còn muốn nói rất nhiều tin tức tốt, nhưng bị Hạ Sương cắt ngang.
“Được rồi, tôi biết rồi, nên ứng phó thế nào thì cô cứ làm thế đi. Lát nữa tôi về rồi nói”, Hạ Sương nói xong thì cúp máy, nhìn Dương Khiết.
Dương Khiết hơi kinh ngạc, không ngờ tốc độ và hiệu quả lại nhanh như vậy. không cần nói cũng biết chắc chắn những thế lực đó đều tham gia trong bữa tiệc vừa nãy, nên mới nhanh nhu vậy.
“Không ngờ Tiêu Nhã lại là gia chủ của quý tộc, thân phận quá tôn quý. Sau này chúng ta phải đối mặt với chị ấy như thế nào?”, Dương Khiết hơi lo lắng.
Hạ Sương cũng hơi bất lực: “Gia chủ quý tộc là người nắm quyền thật sự, chị cũng không biết phải đối mặt sao, chỉ có thể cố gắng cẩn thận. Nhưng thật ra cũng không sao, chỉ cần chúng ta không đắc tội cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ không làm gì chúng ta. Dù sao chúng ta đang làm việc cho Lâm Hàn, mà quan hệ của cô ấy với Lâm Hàn lại rất tốt”.
Dương Khiết nhẹ gật đầu, lúc này mới yên tâm, sau đó cũng nhận ra sự đáng sợ về thân phận của Lâm Hàn.
Hạ Sương tiếp tục giải thích: “Vừa nãy em cũng đã nghe thấy họ thảo luận rồi, Lâm Hàn đã tham gia vào cuộc chiến giữa các quý tộc, giúp nhà họ Tiêu đảo ngược tình thế, chuyển bại thành thắng, gây thiệt hại rất lớn cho hai quý tộc kia. Mà thực lực của Lâm Hàn chắc cũng ngang với quý tộc”.
“Ngang với thế lực của một quý tộc?”, Dương Khiết hơi ngạc nhiên. Lúc này mới nhận ra sự đáng sợ của Lâm Hàn, anh không đơn giản chỉ có chút tiền mà là có rất nhiều tiền, có thế lực rất mạnh, tầng lớp của anh đã vượt lên trước họ không biết bao nhiêu tầng.
Nghĩ đến đây, Dương Khiết cảm thấy kinh ngạc. Lâm Hàn có thực lực mạnh mẽ đến vậy, không ngờ Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt còn coi thường Lâm Hàn đủ kiểu. Lâm Hàn có thực lực khủng khiếp tương đương với quý tộc, trong tay anh có không biết bao nhiêu tiền tài và quyền lực, thế lực đáng sợ.
Mà Dương Khiết cũng tò mò, nếu Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt biết thực lực của Lâm Hàn mạnh như thế, họ sẽ nghĩ gì?
Dương Khiết suy nghĩ một lúc, cảm thấy có thể Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt sẽ xin lỗi Lâm Hàn, sau đó nghĩ cách kéo gần quan hệ với anh, mong anh giúp đỡ.
Dù sao không nói đến chuyện khác, chỉ đơn giản nhất là chiếc xe Hummer với giá hơn 2 triệu tệ thực sự không là gì với Lâm Hàn, anh có thể thoải mái tặng cho người khác.
Bình luận facebook