• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (1 Viewer)

  • Chương 671-675

Chương 671: Âm mưu

Ở thành phố Đông Hải, trên một chiếc xe Buick Business.

Phùng Thạch nhìn điện thoại bị cúp, đột nhiên thấy sợ hãi.

Ông ta hiếm khi thấy Lâm Hàn nổi giận, bình thường hậu quả của việc anh nổi giận đều rất thảm.

Nhưng Phùng Thạch đã đồng ý với Tạ Kiến Bình là sẽ hợp tác.

Ông ta chợt hối hận, biết trước thì đã không nhanh miệng đồng ý như vậy, nên nói phải suy nghĩ đã mới phải.

Để đến lúc này, Phùng Thạch chợt cảm thấy thật xấu hổ.

Một bên là người vùng Bắc Đông, thế lực không nhỏ thậm chí là rất mạnh, ông ta không dám đắc tội, hơn nữa đã đồng ý thì chắc chắn không dễ gì đổi ý, dù sao Phùng Thạch cũng đã đồng ý với họ và bảo họ chuẩn bị.

Nếu bây giờ lại nói với Tạ Kiến Bình rằng không thể hợp tác, chẳng phải là chơi người ta sao?

Phùng Thạch suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, lúc này không thể từ chối Tạ Kiến Bình, nếu không sẽ thật sự đắc tội với người ta.

Đắc tội người khác thì không thành vấn đề, Phùng Thạch cũng không sợ lắm, hơn nữa sau lưng còn có Lâm Hàn. Nhưng đại bàng núi vùng Bắc Đông thì không thể đắc tội, người ta là ông trùm lớn, nếu chọc giận đối phương thì không tốt, không ai biết họ sẽ làm gì.

Mặc dù không biết tính của đại bàng núi, nhưng Phùng Thạch thấy có thể trở thành đại bàng núi thì chắc chắn có năng lực rất lớn, cũng rất tàn nhẫn.

Riêng Tạ Kiến Bình thôi cũng đã thấy tính khí cực kỳ nóng nảy, không hề khách sáo với cao thủ cấp dưới của mình.

Mà bên còn lại là Lâm Hàn, Phùng Thạch cũng không dám đắc tội.

Phùng Thạch không dám hợp tác riêng với mấy người Tạ Kiến Bình. Ông ta không có năng lực nên không thể nuốt trôi, mà cũng không thể giấu Lâm Hàn để kinh doanh phi pháp được, bởi Phùng Thạch biết rõ hậu quả nếu để Lâm Hàn biết.

Suy đi nghĩ lại, Phùng Thạch cảm thấy mình chỉ có thể đi gặp Lâm Hàn lần nữa để thuyết phục, khuyên anh đồng ý kinh doanh Vùng Xám lần cuối.

Trên thực tế, từ sau khi đi theo Lâm Hàn, Phùng Thạch đã dần ngừng kinh doanh Vùng Xám rồi, thậm chí là bỏ cả thời gian dài.

Mặc dù lợi nhuận khi kinh doanh Vùng Xám rất lớn, nhưng bây giờ có sự giúp đỡ của Lâm Hàn nên dù kinh doanh hợp pháp thì Phùng Thạch cũng kiếm được nhiều hơn khi tự kinh xoanh Vùng Xám.

Vì vậy bản thân Phùng Thạch cũng không thực sự muốn kinh doanh Vùng Xám lắm. Mà Lâm Hàn cũng không thích, nếu ông ta vẫn cứ cứng đầu chắc chắn sẽ đắc tội Lâm Hàn, sẽ bị Lâm Hàn xoá sổ.

Nhưng lần này lại khác, đối phương không phải một thế lực nhỏ mà là đại bàng núi ở vùng Bắc Đông, nắm giữ toàn bộ thế lực của Vùng Xám ở Bắc Đông, vô cùng hùng mạnh.

Theo Phùng Thạch, đại bàng núi vùng Bắc Đông là người cùng cấp độ với Lâm Hàn, vì vậy khi nghe tin họ muốn kinh doanh Vùng Xám, Phùng Thạch cho rằng Lâm Hàn sẽ đồng ý hợp tác. Ai ngờ gọi điện đến, Lâm Hàn vừa nghe là kinh doanh phi pháp đã cúp máy luôn.

Lúc này Phùng Thạch cũng hơi bất lực, chỉ có thể cầu nguyện vì Lâm Hàn không biết đối phương là đại bàng núi vùng Bắc Đông nên mới từ chối. Khi nào ông đến gặp Lâm Hàn nói cho anh biết người muốn hợp tác kinh doanh Vùng Xám với mình là đại bàng núi vùng Bắc Đông, Lâm Hàn sẽ động lòng, sẽ làm vụ làm ăn Vùng Xám lần cuối cùng này.

Sau khi cân nhắc kỹ càng, Phùng Thạch cảm thấy chỉ có cách này là khả thi, vì thế chuẩn bị đi về nghỉ ngơi, rạng sáng ngày mai sẽ đến tìm gặp Lâm Hàn nói rõ ràng, bây giờ đã muộn rồi đến làm phiền Lâm Hàn cũng không hay.

Cùng lúc đó, trong một căn phòng trang nhã ở sơn trang Thuý Hồ, Tạ Kiến Bình vừa quay về đây.

Căn phòng này cũng là căn phòng ngày hôm đó Lâm Hàn và Tôn Minh sắp xếp cho mấy người Tạ Kiến Bình. Đây là khách sạn sang trọng và trang nhã nhất thành phố Đông Hải, đủ cho thấy sự tôn trọng với đối phương.

Lâm Hàn có đối xử tốt với Tạ Kiến Bình thế nào cũng không phải do anh coi trọng ông ta, mà là Tạ Kiến Bình là người của Trương Thiên Sơn, lần trước Trương Thiên Sơn đã giúp Lâm Hàn rất nhiều nên anh luôn nhớ ơn, muốn tìm cơ hội báo đáp ân tình này.

Sau khi Tạ Kiến Bình về phòng thì nói với vệ sĩ phía sau: “Ra ngoài canh cho tôi, không có sự đồng ý của tôi, không ai được phép vào làm phiền”.

“Vâng!”, mấy cao thủ Tạ Kiến Bình đưa tới đáp lại, sau đó ra đứng gác ở ngoài.

Sau khi Tạ Kiến Bình về phòng thì nhanh chóng gọi đi một cách thận trọng.

“Kiến Bình, bên đó thế nào rồi?”, ngay khi điện thoại được kết nối, một giọng nói hơi thô vang lên ở đầu dây bên kia.

Tạ Kiến Bình thấp giọng bảo: “Anh à, Lâm Hàn này không biết điều gì hết, thế mà lại vẫn cứ sống chết không chịu hợp tác kinh doanh Vùng Xám với em, giống hệt Trương Thiên Sơn, tên nào cũng nhát, không dám kiếm món tiền lớn. Nhưng em mới quen được một ông lớn ở đây, có đủ tư cách hợp tác kinh doanh Vùng Xám với em. Hôm nay em đã xác nhận đối phương thực sự có thực lực này, bây giờ chỉ cần chuẩn bị hợp tác thôi”.

“Vậy thì tốt”, Tạ Kiến An ở bên kia nghe xong liền thấy nhẹ nhõm: “Kinh doanh Vùng Xám bên phía chú phải đảm bảo tiến hành một cách nhanh chóng. Một khi kế hoạch bên tôi bắt đầu cướp vị trí đại bàng núi sẽ cần rất nhiều kinh phí, không thì sẽ chẳng thể dẹp yên đám thuộc hạ đông đảo của Trương Thiên Sơn đâu. Những tên đó kính trọng Trương Thiên Sơn lắm, không có đủ lợi nhuận khổng lồ, dù chúng ta có giết được Trương Thiên Sơn thì chúng cũng sẽ phản lại, không đi theo chúng ta đâu”.

Tạ Kiến Bình nghe xong cũng hơi kích động: “Anh yên tâm đi, mọi thứ bên em vẫn đang diễn ra rất tốt đẹp, kế hoạch bên anh khi nào thì bắt đầu? Mọi chuyện thuận lợi chứ?”

“Vẫn thuận lợi”, Tạ Kiến An gật đầu bảo: “Những cao thủ và Uông Nghĩa cánh tay đắc lực của Trương Thiên Sơn đã bị tôi điều khỏi vùng Bắc Đông rồi. Bây giờ hầu hết những người còn lại đều không trung thành với Trương Thiên Sơn lắm, nếu có lợi ích lớn thì sẽ phản bội. Cho dù một vài người không phản bội thì cũng chẳng phải đối thủ của chúng ta, còn việc khi nào kế hoạch bắt đầu hả? Nhanh thôi”.

“Tốt quá rồi”, Tạ Kiến Bình liếm môi, có chút kích động. Mọi chuyện đều tốt đẹp thì không lâu nữa vùng Bắc Đông sẽ thuộc về anh em họ Tạ họ, sau này họ sẽ là vua của Bắc Đông!

Hai anh em Tạ Kiến Bình và Tạ Kiến An nói chuyện thêm lúc nữa rồi mau chóng cúp điện thoại, kẻo bị người khác nghe thấy sẽ rò rỉ kế hoạch hành động khổng lồ và bí mật này.

Trong một căn phòng ở vùng Bắc Đông, Tạ Kiến An vừa cúp máy thì nghe thấy tiếng gõ cửa khe khẽ.

“Ông chủ, tôi đã mời La Văn đến rồi, bây giờ ông có ra ngoài gặp anh ta không ạ?”, một giọng nói đã được hạ thấp truyền tới từ ngoài cửa, nói to thì sợ người khác sẽ nghe thấy.

“Đưa cậu ta xuống tầng hầm, lát nữa tôi sẽ qua gặp”, Tạ Kiến An bình tĩnh nói.

“Vâng”, người ngoài cửa trả lời, sau đó im lặng rời đi.

Tạ Kiến An uống một ngụm nước, cắn môi, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.

Thuộc hạ võ lực chính của đại bàng núi Trương Thiên Sơn vùng Bắc Đông phân bố ở phía Uông Nghĩa, anh em họ La và họ Tạ.

Uông Nghĩa và La Võ là thuộc hạ trung thành của đại bàng núi Trương Thiên Sơn, bây giờ đã thành công bị điều đi khỏi Bắc Đông, sẽ không quay về ngay.

Bây giờ Tạ Kiến An chỉ cần lôi kéo được La Văn thì kế hoạch lần này chắc chắn sẽ thành công!
Chương 672: Sóng ngầm cuộn trào

Tại vùng Bắc Đông.

Trong một căn phòng bí mật dưới lòng đất.

Đây là một căn phòng bí mật, không có bất kỳ thiết bị điện tử nào, tất cả các bức tường đều được làm bằng vật liệu đặc biệt, chặn hoàn toàn tín hiệu.

Trong phòng thậm chí còn không có ánh sáng, chỉ có vài ngọn nến dùng để thắp sáng.

Vài ngọn nến có vẻ vẫn chưa đủ trong căn phòng tối tăm này, ánh sáng vô cùng mờ ảo, chỉ có thể chiếu sáng một khu vực nhỏ.

La Văn ngồi trên bàn, vẻ mặt không được tốt lắm.

Anh ta vừa làm việc xong, đang định về nhà nghỉ ngơi thì bất ngờ bị mấy tên mặc đồ đen bắt cóc đưa tới đây.

Hai mắt La Văn bị bịt kín, không thể nhìn thấy vật gì phía trước, đến khi anh ta có thể nhìn thấy thì đã ở đây.

Căn phòng âm u được thắp sáng bởi những ngọn nến kiểu cũ.

La Văn khác với em trai La Võ của mình, anh ta không giỏi võ như em trai mà chỉ là một người bình thường, thậm chí thân thể còn yếu ớt, đánh không lại người trưởng thành bình thường.

Cũng chính vì lý do này, La Văn chỉ phụ trách mảng kinh doanh dưới trướng Trương Thiên Sơn đại bàng núi vùng Bắc Đông, còn em trai La Võ thì phụ trách mặt võ lực.

Lúc này trên bàn chỉ có một mình La Văn, xung quanh không có ai hay bất kỳ âm thanh nào, yên lặng đến mức có hơi đáng sợ.

Qua ánh nến mờ ảo, La Văn có thể nhìn thấy loáng thoáng một vài người trong góc phòng, chắc là người đã bắt cóc anh ta tới đây.

La Văn biết đối phương là cao thủ, anh ta không thể phản kháng hay chạy trốn, chỉ có thể làm rõ đối phương là ai, muốn làm gì rồi tính tiếp.

Lúc này trong lòng La Văn cũng thấy có gì đó không đúng, mặc dù anh ta không có võ nhưng bình thường vẫn có vệ sĩ đi theo bảo vệ, nếu không thì quá nguy hiểm.

Mà chỉ khi La Văn chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi mới cho vệ sĩ rời đi.

Mà nhà La Văn cũng ở trong sơn trang của Trương Thiên Sơn, cho dù lúc này bên cạnh không có vệ sĩ thì cũng vẫn được bảo vệ bởi những vệ sĩ bảo vệ trang viên của Trương Thiên Sơn, người ngoài không thể vào được.

Dù sao đây là nơi ở của đại bàng núi vùng Bắc Đông Trương Thiên Sơn, người bình thường đừng nói là đi vào, thậm chí còn không thể đến gần.

Thế nhưng hôm nay La Văn vừa làm việc xong, đang định về nhà nghỉ ngơi thì bất ngờ bị bắt cóc.

Trên đường bị đưa đến đây, mặc dù không nhìn thấy nhưng La Văn vẫn có thể cảm nhận được mình không bị đưa đi xa lắm, vẫn chưa ra khỏi phạm vi sơn trang của Trương Thiên Sơn.

Hơn nữa, nếu anh ta bị đưa ra khỏi sơn trang của Trương Thiên Sơn thì chí ít những người bảo vệ sơn trang cũng sẽ kiểm tra người ra vào, nhưng anh ta lại không nghe thấy động tĩnh gì.

Mà điều này đã quá rõ ràng rồi, người bắt cóc anh ta có lẽ chính là người ở trong sơn trang của Trương Thiên Sơn.

Có thể sống trong sơn trang của Trương Thiên Sơn, trong tay còn có cao thủ, lại dám bắt cóc người khác thì chỉ có vài người, La Văn liệt kê loại trừ từng người trong đầu.

Khi La Văn đang loại trừ từng người trong đầu thì nghe thấy tiếng bước chân từ xa lại gần.

Không lâu sau, một bóng người xuất hiện, ngồi xuống đối diện La Văn.

Xung quanh tối như vậy, rõ ràng người này có thể không cần lộ mặt, trực tiếp nói chuyện với La Văn trong bóng tối, nhưng bây giờ người ấy lại lựa chọn ngồi xuống đối diện anh ta, lộ ra khuôn mặt của mình.

La Văn nhìn thấy là Tạ Kiến An, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành.

Trong thời gian này, mặc dù nơi đây vẫn thái bình dưới sự quản lý của đại bàng núi Trương Thiên Sơn, không có gì bất ổn.

Nhưng La Văn là một người không có võ, thậm chí thân thủ còn không bằng người trưởng thành bình thường, nhưng lại được Trương Thiên Sơn coi trọng thì đương nhiên anh ta phải có năng lực khác.

La Văn có thể cảm nhận được dưới sự yên bình của vùng Bắc Đông có một nguồn sóng ngầm đang cuộn trào mạnh mẽ, có chuyện lớn sắp xảy ra rồi.

Thời gian này, La Văn cứ cảm thấy không ổn.

Xét cho cùng, kể từ khi Trương Thiên Sơn thống nhất thế lực Vùng Xám ở vùng Bắc Đông, nơi đây vẫn luôn rất bình yên, tuy bình thường có chút xáo trộn nhỏ nhưng chưa từng xảy ra sự cố lớn, cũng không có mâu thuẫn lớn.

Mà lần này đột nhiên có một dòng nước ngầm dâng cao, La Văn cảm nhận được thời gian này sắp xảy ra một chuyện lớn.

Cũng bởi vậy nên gần đây La Văn luôn phái người điều tra, nghe ngóng động tĩnh, nhưng qua mấy ngày vẫn không thấy có gì bất thường.

Nếu có thể nghe ngóng được một chút tin tức, La Văn có thể sẽ cho rằng đó chỉ là ảo giác của mình, thời gian này sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng vì không nghe ngóng được gì, La Văn biết rõ sơn trang của Trương Thiên Sơn đã bị người nào đó áp chế, có tên cấp dưới nào đó của Trương Thiên Sơn đang giở trò.

Nhưng La Văn vừa định ngày mai bắt đầu cho thân tín bí mật điều tra người của Trương Thiên Sơn, thì tối nay anh ta đã gặp chuyện.

Nhìn Tạ Kiến An đang ngồi trước mặt mình, trong lòng La Văn đột nhiên có dự cảm không tốt.

Rõ ràng ông ta có thể lựa chọn tiếp tục che giấu thân phận, nhưng ông ta không làm thế, hiển nhiên là ông ta không lo La Văn sẽ nói chuyện hôm nay ra, không định để La Văn sống sót trở về.

Mà lúc này, trong lòng La Văn cũng chợt hiểu ra, thì ra thời gian này Tạ Kiến An đang giở trò, chẳng trách có thể che giấu tốt như vậy.

Có thể giở trò quỷ dưới mí mắt La Văn mà không để anh ta phát hiện, e rằng trong phủ của Trương Thiên Sơn ngoài Tạ Kiến An ra cũng không còn mấy ai.

“La Văn, thời gian này vẫn khoẻ chứ? Cậu vẫn luôn được Trương Thiên Sơn gọi là người thông minh nhất trong sơn trang này. Tôi nghĩ chắc bây giờ cậu đã biết tôi muốn làm gì rồi đúng không?”, Tạ Kiến An lạnh lùng cười.

La Văn giật mình, đương nhiên anh ta đã đoán được ý đồ của Tạ Kiến An, mặc dù vẫn chưa biết kế hoạch cụ thể của ông ta, nhưng rất rõ ràng ông ta đang muốn tạo phản.

“Ông thật to gan, dám phản bội đại bàng núi Trương Thiên Sơn, ông cũng tự biết hậu quả của việc phản bội ông ấy là gì mà”, La Văn thờ ơ nói.

Tạ Kiến An nghe xong liền bật cười, quả nhiên là La Văn, trông có vẻ yếu ớt không đỡ được một đòn, nhưng đầu óc lại rất thông minh. Rõ ràng họ đã che giấu rất kỹ nhưng vẫn để La Văn phát hiện ra điều bất thường, mà bây giờ bị bắt tới đây cũng đã đoán được ý định của họ.

“Hậu quả của việc phản bội Trương Thiên Sơn? Đương nhiên là tôi biết”, Tạ Kiến An lạnh lùng nói: “Sau khi phản bội bị phát hiện, chắc chắn sẽ phải nhận sự trả thù đáng sợ của Trương Thiên Sơn, sống không bằng chết. Nhưng nếu tạo phản thành công, giết chết Trương Thiên Sơn thì tôi sẽ là đại bàng núi”.

Trước khi lên kế hoạch, Tạ Kiến An đã biết hậu quả của việc thất bại, vì vậy kế hoạch vẫn luôn được che giấu rất kỹ lưỡng và hoàn hảo, phải đảm bảo thành công 100%. Bởi vì bọn họ không gánh nổi hậu quả của việc thất bại, một khi thất bại thì sẽ phải đón nhận sự trả thù điên cuồng của đại bàng núi, sống không bằng chết.

“Lá gan của ông cũng lớn nhỉ, ông cho rằng mình thật sự có thể tạo phản thành công sao? Dưới tay đại bàng núi có biết bao người tin tưởng, phục tùng ông ấy, dựa vào đâu mà ông cho rằng mình có thể thành công?”, La Văn chất vấn.

Đại bàng núi Trương Thiên Sơn không chỉ là ông chủ của họ, mà còn là ân nhân của họ. Ơn của ông ấy với họ chất cao như núi, họ đều vô cùng tin tưởng, phục tùng Trương Thiên Sơn, tự nguyện đi theo ông ấy, không có khả năng sẽ phản bội.
Chương 673: Nguyên nhân phản bội

Tạ Kiến An đột nhiên bật cười khi nghe lời này của La Văn.

“Hahaha…”

Tiếng cười khá phô trương vang lên trong căn phòng tăm tối này có vẻ hơi đáng sợ.

La Văn khẽ nhíu mày nhìn Tạ Kiến An, anh ta cảm nhận được sự tự tin từ ông ta, dường như Tạ Kiến An thật sự tự tin rằng mình có thể thành công lật đổ Trương Thiên Sơn.

Lúc này, Tạ Kiến An đột nhiên ngừng cười, nhìn La Văn với vẻ mặt hơi dữ tợn rồi nói: “Đúng thế, Trương Thiên Sơn có ân với rất nhiều người các cậu, nhưng cậu sẽ không thật sự cho rằng đứng trước những lợi ích to lớn, đám người đó vẫn kiên quyết đi theo Trương Thiên Sơn chứ? Nhất là khi Trương Thiên Sơn chết, cậu cảm thấy họ vẫn sẽ đi theo ông ta sao?”

La Văn nghe vậy sắc mặt chợt thay đổi, anh ta không ngờ Tạ Kiến An lại muốn hại chết Trương Thiên Sơn.

Đúng là những người này đều rất tin tưởng Trương Thiên Sơn, nhưng nếu ông ấy chết mà Tạ Kiến An lại có thể cho họ những món lợi khổng lồ, thì bọn họ vẫn có thể vững vàng không bị dao động sao?

Hiển nhiên La Văn cảm thấy vào thời điểm đó, bọn họ chắc chắn sẽ lựa chọn đi theo Tạ Kiến An.

Mà trước giờ Trương Thiên Sơn đều theo tôn chỉ: Đã nghi ngờ thì không dùng, đã dùng thì không nghi ngờ.

Đối với Tạ Kiến An, Trương Thiên Sơn lựa chọn tin tưởng ông ta, vì vậy cũng chưa bao giờ nghi ngờ.

Mà trong tay Tạ Kiến An cũng có rất nhiều cao thủ, bình thường cũng có thể nắm được hành tung của Trương Thiên Sơn bất cứ lúc nào.

Hơn nữa Trương Thiên Sơn ở ngoài sáng còn Tạ Kiến An ở trong tối, nếu Tạ Kiến An ra tay với Trương Thiên Sơn sau khi đã lên hế hoạch kỹ lưỡng thì dù bình thường bên cạnh Trương Thiên Sơn có vài cao thủ cực kỳ lợi hại đi theo bảo vệ, La Văn cảm thấy Tạ Kiến An vẫn rất có khả năng thành công.

Tạ Kiến An thấy La Văn thay đổi sắc mặt thì cười bảo: “Hơn nữa, không phải tất cả thuộc hạ của Trương Thiên Sơn đều cực kỳ trung thành với ông ta, có một số người không như thế. Mà những người cực kỳ trung thành với Trương Thiên Sơn, một là đã bị Uông Nghĩa dẫn theo đi xử lý những chuyện ở phía Bắc, hai là đã bị tôi sắp xếp đến thành phố Đông Hải rồi. Bây giờ, những cao thủ có thân thủ lợi hại còn lại bên cạnh Trương Thiên Sơn cũng không còn mấy ai, nhân thủ và cao thủ tâm phúc của tôi cũng tầm đó. Lại thêm tôi ở trong tối, Trương Thiên Sơn ở ngoài sáng, cậu cảm thấy tôi có bao nhiêu phần trăm thành công?”

La Văn không cần nghĩ cũng biết Tạ Kiến An gần như có thể thành công 100% trong tình huống này.

Nếu là bình thường, chắc chắn Trương Thiên Sơn sẽ không sợ Tạ Kiến An, dù ông ta tạo phản cũng không thành công, ngược lại còn bị Trương Thiên Sơn điên cuồng trả thù.

Nhưng với tình hình bây giờ thì lại khác.

Trương Thiên Sơn vốn rất tin tưởng Tạ Kiến An, vậy nên không hề đề phòng ông ta.

Mà bây giờ hầu hết các cao thủ dưới trướng Trương Thiên Sơn đều không ở bên cạnh, vì vậy điều này cũng mang lại cho Tạ Kiến An một cơ hội rất lớn.

Cơ bản là do Trương Thiên Sơn quá tin tưởng Tạ Kiến An, không chút đề phòng nên mới cho ông ta cơ hội.

Vẻ mặt La Văn có chút phẫn nộ, anh ta trừng mắt nhìn Tạ Kiến An rồi lạnh giọng nói: “Đại bàng núi tin tưởng ông như vậy, cũng có ơn cứu mạng ông mà bây giờ ông trả ơn ông ấy thế này sao?”

La Văn không thể ngờ Tạ Kiến An lại phản bội Trương Thiên Sơn.

Anh ta biết Trương Thiên Sơn có ơn cứu mạng Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình, từ khi họ còn rất nhỏ đã được ông ấy cứu, sau đó dẫn họ đến đây một tay nuôi dưỡng, đào tạo.

Cũng chính vì vậy nên Trương Thiên Sơn mới tin tưởng hai anh em Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình như thế.

“Đúng vậy, Trương Thiên Sơn có ơn cứu mạng tôi, nhưng những năm qua anh em chúng tôi cũng đã đi theo làm trâu làm ngựa cho ông ta, đã làm không biết bao nhiêu việc lớn nhỏ, lập được bao nhiêu thành tích, cũng đã đủ báo ơn ông ta rồi. Nhưng bây giờ ông ta lại đối xử với anh em chúng tôi thế nào? Chúng tôi có năng lực, cũng đã giúp đỡ ông ta rất nhiều, thế mà ông ta lại định đưa Uông Nghĩa trở thành đại bàng núi tiếp theo? Anh em chúng tôi đi theo Trương Thiên Sơn từ khi nào? Uông Nghĩa đi theo từ khi nào?”, vẻ mặt Tạ Kiến An vặn vẹo, ông ta gầm lên dữ tợn.

La Văn sửng sốt, lúc này mới hiểu lý do Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình phản bội.

Theo lý mà nói, đúng là Trương Thiên Sơn sẽ đưa Tạ Kiến An hoặc Tạ Kiến Bình làm đại bàng núi tiếp theo, giao toàn bộ thế lực trong tay cho hai anh em họ quản lý.

Dù sao Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình cũng được Trương Thiên Sơn dẫn về huấn luyện từ nhỏ, nói đúng ra thì thậm chí có thể coi Trương Thiên Sơn là ba nuôi của hai anh em họ.

Mà Trương Thiên Sơn không có con, anh em họ Tạ lại rất có năng lực, Trương Thiên Sơn giao toàn bộ thế lực vùng Bắc Đông cho họ quản lý cũng là chuyện bình thường.

Vốn dĩ là như vậy, Trương Thiên Sơn cũng đã có dự định này.

Nhưng kể từ lần trước, khi Lâm Hàn từ Hoa Đông tới đây, mọi chuyện đã dần thay đổi.

Ngay cả La Văn cũng phát hiện, Trương Thiên Sơn dần trở nên coi trọng Uông Nghĩa hơn, giao những việc quan trọng hơn cho Uông Nghĩa lo liệu.

Rõ ràng là Trương Thiên Sơn đang dần coi trọng Uông Nghĩa hơn, muốn giao toàn bộ thế lực ở vùng Bắc Đông cho Uông Nghĩa xử lý.

Mà cụ thể tại sao Trương Thiên Sơn lựa chọn như thế thì La Văn cũng không hiểu lắm.

Xét cho cùng, mặc dù Uông Nghĩa cũng do Trương Thiên Sơn một tay huấn luyện, nhưng vẫn sau Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình.

Hơn nữa, Uông Nghĩa hiện tại còn khá trẻ, chưa đến 20 tuổi, nhưng anh em Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình đã ngoài 30. Theo lý mà nói Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình sẽ chín chắn hơn, nhiều kinh nghiệm hơn, thích hợp trở thành đại bàng núi vùng Bắc Đông trong tương lai hơn.

Tuy nhiên từ sau khi Lâm Hàn đến, Trương Thiên Sơn đã dần coi trọng Uông Nghĩa hơn.

Nguyên nhân cụ thể thì La Văn cũng không rõ lắm, nhưng anh ta đã nghe Trương Thiên Sơn nhắc đến vài điều, đại khái là Uông Nghĩa thích hợp với thời đại mới hơn, không giống như hai anh em Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình, chỉ làm việc theo lối cũ, cuối cùng vẫn sẽ bị đào thải.

Ngoài ra, mặc dù Uông Nghĩa còn khá trẻ nhưng thiên phú và năng lực không hề thua kém hai anh em Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình. Vả lại, anh ta còn có khả năng thích ứng với thời đại mới, cũng thích hợp với vị trí đại bàng núi vùng Bắc Đông này hơn.

La Văn thở dài nhìn Tạ Kiến An rồi bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng nhìn ra được đại bàng núi Trương Thiên Sơn coi trọng Uông Nghĩa hơn, quả thật có chút không công bằng với hai anh em ông. Dù sao trước đây ông ấy vẫn luôn dự định chọn một trong hai anh em ông, nhưng tôi tin ông ấy làm vậy cũng có lý do riêng của mình. Nếu ông không phục thì có thể đến tìm đại bàng núi Trương Thiên Sơn nói chuyện, làm rõ lý do vì sao. Ông ấy cũng chưa quyết định chọn Uông Nghĩa, chỉ mới coi trọng hơn thôi, điều đó có nghĩa là hai anh em ông vẫn có thể trở thành đại bàng núi vùng Bắc Đông sau này”.

“Đủ rồi!”

Tạ Kiến An lạnh lùng xua tay bảo: “Tại sao tôi phải đi hỏi Trương Thiên Sơn, tại sao phải cầu xin ông ta truyền lại thế lực vùng Bắc Đông cho tôi? Bây giờ tôi đã có năng lực, tự tôi có thể chiếm lấy vị trí đại bàng núi vùng Bắc Đông này, không cần ông ta phải bố thí. Thực lực của tôi mạnh hơn, tôi có thể tự chiếm lấy!”
Chương 674: Tuyệt vọng

La Văn nghe thấy vậy bất lực nhìn Tạ Kiến An một lúc, rồi cúi đầu xuống.

Ban đầu, La Văn còn định khuyên Tạ Kiến An, nhưng giờ xem ra là hoàn toàn không thể khuyên được. Tạ Kiến An đã hạ quyết tâm và bắt đầu hành động rồi.

Đương nhiên La Văn hiểu được cái lý do thoái thác và phản bội Trương Thiên Sơn của Tạ Kiến An, nhưng thực tế cũng biết đó chỉ là cái cớ của ông ta mà thôi.

Theo Tạ Kiến An, cái vị trí Đại bàng núi Bắc Đông vốn là thuộc về ông ta, chứ không phải của Trương Thiên Sơn.

Tạ Kiến Bình cảm thấy Trương Thiên Sơn nên nhường cái ghế Đại bàng núi Bắc Đông lại cho mình.

Nhưng theo La Văn thì lại không phải như thế.

Cả cái vùng Bắc Đông này là do một tay Trương Thiên Sơn dẫn theo các đàn em dốc sức gầy dựng nên, đồng nghĩa rằng đây là địa bàn của ông ta.

Giờ Trương Thiên Sơn đã bước sang tuổi trung niên, không còn sức để mà lo liệu hết, nên mới muốn chọn một người thích hợp lên làm Đại bàng núi vùng Bắc Đông, tiếp tục dẫn dắt đàn em của mình bảo vệ cảnh bình yên nơi đây.

Vì vậy, người mà Trương Thiên Sơn chọn phải là người phù hợp.

Vốn dĩ, Trương Thiên Sơn định chọn giữa một trong hai người Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình, là vì cảm thấy họ có năng lực, còn là do một tay ông ta đào tạo nên rất đáng tin.

Nhưng giờ Trương Thiên Sơn lại đổi ý, cảm thấy Uông Nghĩa càng thích hợp hơn. Vì vậy, ông ta muốn chọn Uông Nghĩa.

Theo La Văn thì nó là chuyện rất đỗi bình thường.

Nếu La Văn ở trong vị trí của Tạ Kiến An thì chắc chắn cũng sẽ cảm thấy bực tức, nhưng một là anh ta sẽ đi tìm Trương Thiên Sơn tranh luận, hai là sẽ cố gắng làm việc, chứng minh mình có đầy đủ năng lực mà còn giỏi hơn Uông Nghĩa cho Trương Thiên Sơn thấy. Từ đó, khiến ông ta thay đổi suy nghĩ rồi chọn lại người. Chứ không giống như Tạ Kiến An, chọn cách phản bội, thậm chí là có ý định giết chết Trương Thiên Sơn chỉ để ngồi lên vị trí Đại bàng núi vùng Bắc Đông.

Lúc này, trong lòng La Văn biết đã không thể khuyên được Tạ Kiến An nữa, đành bất lực nói: "Thôi bỏ nó sang bên đi, ông nói thẳng ông trói tôi lại đây làm gì đi. Nhưng nói trước, tôi sẽ không phản bội Đại bàng núi Trương Thiên Sơn, ông khỏi phải có cái suy nghĩ ấy, có giết tôi, tôi cũng không phản bội ông ấy đâu".

Tạ Kiến An nghe vậy bật cười nói: "Thật không? Cậu thật sự không nghĩ kỹ lại à? Nếu cậu không phối hợp, tôi chẳng những sẽ giết cậu, mà còn có thể khiến La Võ có đi mà không có về, cho hai anh em cậu xuống suối vàng gặp nhau luôn. Chỉ vì một Trương Thiên Sơn mà cả hai cùng mất mạng, đáng sao? Chẳng bằng đi theo tôi, tôi sẽ để cậu thành trợ thủ đắc lực của mình, đảm bảo tương lai hai người sẽ có nhiều đàn em và của cải hơn khi đi theo Trương Thiên Sơn".

La Văn nghe vậy lại chẳng có vẻ gì là lo lắng, nói thẳng: "Ông khỏi phải nói nữa, tôi sẽ không phản bội Đại bàng núi đâu. Tạ Kiến An, ông nhầm rồi, chúng tôi đi theo Trương Thiên Sơn không phải vì ông ấy có thể cho chúng tôi nhiều cao thủ, địa vị cùng những lợi ích kia. Chỉ là đi theo ông ấy làm việc thôi, chúng tôi khác ông. Giờ ông trói tôi đến đây, muốn chém muốn giết gì tùy ông. Còn về La Võ - em trai tôi, ông muốn sát muốn xẻo gì cũng được. Nói trước, nó cũng không đơn giản vậy đâu, muốn giết nó chưa chắc đã dễ dàng. Hơn hết, cho dù có chết, nó cũng tuyệt đối không vì sợ chết hay mớ lợi ích to lớn mà bằng lòng phản bội Trương Thiên Sơn rồi đi theo ông đâu".

Tạ Kiến An nghe thấy vậy thì ngẩn ra, có chút không dám tin nhìn La Văn.

Nhưng mà cả hai nhìn nhau một hồi, Tạ Kiến An lại đành bất lực. Vì từ trong mắt La Văn, ông ta chỉ nhìn thấy sự kiên định, sẵn sàng đi chết mà chẳng có chút sợ hãi hay do dự nào cả.

Rõ ràng là La Văn hoàn toàn không sợ chết và cũng không sợ Tạ Kiến An sẽ giết La Võ - em trai mình.

"Đúng là cứng đầu, thật là không hiểu Trương Thiên Sơn có cái gì mà lại đáng để các cậu bán mạng như vậy. Chẳng phải chỉ là cho các cậu thế lực và tài nguyên thôi sao? Các cậu cũng đi theo lâu như vậy, bỏ sức ra cày cỡ đó, đã được đền đáp chưa? Cậu đã không muốn thì chờ chết trong căn hầm này đi, khi nào đổi ý thì tôi sẽ đến!"

Tạ Kiến An nói xong, bất lực rời khỏi hầm.

Tạ Kiến An cũng đã đoán được La Văn sẽ không làm việc cho mình từ trước, bắt cóc cậu ta là vì không để cho cậu ta phát hiện ra rồi gây ảnh hưởng đến kế hoạch của mình. Dù sao, cậu ta thật sự rất thông minh.

Còn về việc có thể bị phát hiện gì đó khi thiếu La Văn hay không, Tạ Kiến An cũng không lo lắng lắm, dù sao theo kế hoạch thì giờ bọn họ đã bắt đầu hành động rồi.

Cho dù Đại bàng núi có cảm thấy có gì đo là lạ, đoán được có người phản bội mình, thì Tạ Kiến An tin rằng Trương Thiên Sơn chắc chắn sẽ không đoán ra người này lại là hai anh em Kiến An và Kiến Bình do một tay mình đào tạo từ thuở ấu thơ. Không có La Văn bên cạnh, Trương Thiên Sơn cũng sẽ không phát hiện ra được âm mưu của hai anh em họ.

La Văn nhìn Tạ Kiến An rời đi, khẽ thở dài bất lực.

Tuy anh ta không biết rõ về kế hoạch của Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình, nhưng với những điều ít ỏi biết được trước mắt thì bên Đại bàng núi không có nhiều phần thắng, hai anh em kia có vẻ nắm chắc phần thắng hơn.

Dù sao, giờ những cao thủ nòng cốt của Trương Thiên Sơn cũng không ở bên cạnh. Họ đều đi ra ngoài xử lý công việc, còn cao thủ bên cạnh lại hơn nửa là người của Tạ Kiến An.

Mà lúc này, La Văn lại không thể giúp gì, La Võ thì ở bên ngoài, còn chẳng phát hiện ra điều gì. Uông Nghĩa cũng ra ngoài, nên chẳng thể giúp được.

La Văn thở dài, chỉ đành thầm cầu nguyện cho Đại bàng núi đừng xảy ra chuyện gì. Mà theo La Văn, giờ đây người có thể xoay chuyển được tình hình chỉ có Lâm Hàn đang ở thành phố Đông Hải thôi.

Lâm Hàn và Trương Thiên Sơn là anh em tốt của nhau, Đại bàng núi cũng rất thưởng thức Lâm Hàn. Giờ Tạ Kiến Bình đang ở Đông Hải, chỉ có thể gửi hy vọng vào Lâm Hàn, hy vọng anh nhận ra được một ít khác thường.

Khi La Văn đang bị nhốt trong căn hầm bí mật tối tăm u ám này, thì trong một gian phòng của khách sạn ở thành phố Thiên Kinh, Hạ Sương và những nhân viên của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh đang ngồi trao đổi gì đó.

Mà ngoài những nhân viên của Quang Ảnh ra, trên bàn còn có đạo diễn Ngô - đạo diễn nổi tiếng nhất ở Hoa Hạ vào lúc này, cùng với một số nhân viên mà ông ta dẫn đến.

"Đạo diễn Ngô, tôi đại diện công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh nhiệt liệt chào mừng ông cùng hợp tác quay nên bộ phim này", Hạ Sương bưng ly rượu nói.

Chiều hôm nay, Hạ Sương và đạo diễn Ngô đã bàn bạc xong và bắt tay hợp tác quay một bộ phim. Mà nó cũng do một nhà văn nổi tiếng viết, được kỳ vọng sẽ gặt hái được doanh số bán vé cực cao.

Còn diễn viên thì vẫn chưa chọn ra, lần này Hạ Sương mời đạo diễn Ngô ăn cơm một là vì chúc mừng hai bên đã đạt được hợp tác, mặt khác là muốn khuyên ông ta chịu sử dụng một diễn viên mới đảm nhiệm vai nữ chính của bộ phim này.
Chương 675: Cơ hội của Tần Liên

Trong gian phòng đầy trang nhã của một khách sạn ở thành phố Thiên Kinh.

Đạo diễn Ngô thấy Hạ Sương mời mình rượu thì vội vàng đứng lên, kính cẩn nói: "Tổng giám đốc Hạ khách sáo quá, có thể hợp tác với bên cô cũng là vinh hạnh của tôi".

Sau đó, cả hai cùng cụng ly rồi ngồi xuống.

Mặc dù công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh là công ty lớn trong ngành giải trí Hoa Hạ, nhưng đạo diễn Ngô lại rất ít hợp tác với họ.

Bởi vì hợp tác với công ty lớn như thế, bình thường sẽ bị phân chia đi rất nhiều lợi nhuận, mà đạo diễn Ngô thì không muốn thế.

Dù sao, bản thân đạo diễn Ngô chính là đạo diễn nổi tiếng nhất trong nước, bất kỳ bộ phim nào của ông ta đều trở nên ăn khách ở các rạp lớn, nên doanh số bán vé cũng rất khả quan. Vì vậy, không cần phải hợp tác với những công ty lớn làm gì, chỉ bị chia bớt lợi nhuận mà thôi.

Cho nên bình thường, đạo diễn Ngô vẫn không mấy thích công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh. Suy cho cùng, ông ta cũng là đạo diễn nổi tiếng nhất ở Hoa Hạ, nên hoàn toàn không cần hợp tác với Quang Ảnh làm gì.

Thậm chí là trước đây, công ty Quang Ảnh cũng từng nhiều lần mời đạo diễn Ngô, muốn hợp tác với ông ta, nhưng đều bị ông ta từ chối thẳng thừng.

Mà lần này lại còn dùng bộ phim hay như vậy để hợp tác, chẳng khác gì tặng không một mớ lợi nhuận cho công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, mà hết thảy đều là vì Hạ Sương và Dương Khiết.

Trong bữa tiệc do Tiêu Nhã tổ chức, đạo diễn Ngô cũng có mặt. Ông ta cũng muốn kéo gần quan hệ với người như Tiêu Nhã.

Đối với những thế gia bình thường, tuy đạo diễn Ngô không thể so sánh được với họ, nhưng cũng sẽ không đi nịnh bợ, mà trái lại trong lòng còn hơi xem thường. Dù sao, ông ta đã là đạo diễn nổi tiếng nhất Hoa Hạ, nên cũng chẳng cần quan hệ tốt với đám thế gia ấy.

Dầu gì, có tạo mối quan hệ tốt thì đạo diễn Ngô cũng chỉ là cây rụng tiền của đối phương mà thôi, nên đương nhiên ông ta không muốn rồi.

Nhưng quý tộc lại khác, nó hoàn toàn không cùng đẳng cấp với thế gia. Đặc biệt là nhà họ Tiêu - gia tộc vừa mới giành chiến thắng trong trận chiến với hai nhà quý tộc lớn.

Tuy trước mắt, thực lực của Tiêu Nhã và nhà họ Tiêu bởi vì cuộc chiến đó mà bị tổn thất nặng, giảm đi kha khá, nên đương nhiên kém hơn nhà họ Khổng.

Nhưng trên thực tế, tiềm lực của nhà họ Tiêu lại lớn hơn, suy cho cùng sau lưng bọn họ còn có thế lực bí ẩn kia giúp đỡ, vì vậy chắc chắn sẽ nhanh chóng vươn lên.

Cũng vì lý do đó, đạo diễn Ngô mới muốn nịnh bợ nhà họ Tiêu, đặc biệt là Tiêu Nhã - bà chủ mới của nhà họ Tiêu.

Có điều, bất đắc dĩ là dù ông ta có là đạo diễn nổi tiếng nhất ở Hoa Hạ, nhưng ngay cả tư cách nói chuyện với Tiêu Nhã cũng không có.

Mặc dù trong bữa tiệc ấy, đạo diễn Ngô rất muốn nói chuyện với Tiêu Nhã để kéo gần quan hệ, nhưng khi thấy Tiêu Nhã bước qua bên cạnh mình, ông ta lại không dám mở miệng.

Đành chịu thôi, địa vị cả hai chênh lệch quá nhiều, ông ta hoàn toàn không có tư cách nói chuyện và cũng không dám bắt chuyện với Tiêu Nhã.

Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại vượt ngoài dự đoán của đạo diễn Ngô, Tiêu Nhã thế mà lại ngồi cùng bàn trò chuyện vui vẻ với hai cô gái trông rất bình thường mà còn khá là thân thiết nữa.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, đạo diễn Ngô bèn vội vàng đi điều tra, chẳng mấy chốc đã tra được tư liệu về Hạ Sương và Dương Khiết.

Hai người đều là lãnh đạo mới của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, nhìn thì giống như không có lai lịch gì, nhưng lại có quan hệ khá thân thiết với Tiêu Nhã - bà chủ hiện nay của quý tộc nhà họ Tiêu.

Trước đó, đạo diễn Ngô không hợp tác gì với bên công ty Quang Ảnh, nhưng dù sao cũng cùng trong giới, nên vẫn có đôi chút hiểu biết.

Trong số đó, đạo diễn Ngô biết một điều, thực tế thì công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh kia là sản nghiệp của nhà họ Khương. Nhưng sau khi hai nhà Khương và Chu thất bại trong cuộc chiến tiêu diệt nhà họ Tiêu, công ty đó đã được sang tên cho thế lực bí ẩn đã giúp họ.

Mới đây không lâu, toàn bộ ban điều hành của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh đã bị đuổi, rồi được thay bằng Hạ Sương và Dương Khiết.

Mà Hạ Sương và Dương Khiết lại có quan hệ khá thân thiết với Tiêu Nhã.

Đạo diễn Ngô cũng không ngu, trái lại còn rất thông minh, lúc này bèn đoán được hai cô chính là người mà thế lực bí ẩn kia cử tới, trông thì chẳng có lai lịch gì, nhưng thực tế lại có ông lớn bí ẩn chống lưng cho.

Vì thế, bây giờ đạo diễn Ngô mới chạy tới công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, thậm chí còn sử dụng bộ phim hay nhất đang định bấm máy quay trong tay để hợp tác với họ, đưa không cho Quang Ảnh một nguồn lợi nhuận khổng lồ, chính là vì có thể tạo mối quan hệ tốt với Hạ Sương và Dương Khiết. Có lẽ hai cô không được coi là bà này bà kia, nhưng thế lực đằng sau lại rất lớn, thuộc về phạm trù đạo diễn Ngô phải ngước nhìn.

Mà Hạ Sương và Dương Khiết thì đương nhiên hiểu rõ điều này, nên vui vẻ nhận lấy, làm gì có cái chuyện tiền dâng tận tay mà không cầm chứ.

Huống chi, bộ phim mà công ty Quang Ảnh hợp tác với đạo diễn Ngô, không những sẽ gặt hái lợi nhuận to lớn mà còn mang lại rất nhiều ý nghĩa khác.

Dù sao, đạo diễn Ngô này cũng là đạo diễn nổi tiếng nhất Hoa Hạ, ngay cả ông ta mà còn hợp tác với công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh thì sẽ càng củng cố thêm cho vị trí đứng đầu của nó trong giới giải trí.

Sau lần hợp tác này, Hạ Sương và Dương Khiết tin rằng, danh tiếng của công ty sẽ nổi như cồn trong giới giải trí Hoa Hạ. Từ đó sẽ càng thu hút được nhiều diễn viên và đạo diễn có thực lực đến hợp tác.

Đây mới là lợi ích chính hấp dẫn hai cô.

Mặt khác, nó cũng là một cơ hội tốt cho Tần Liên.

Có đạo diễn nổi tiếng cùng bộ phim hay như vậy, bên cạnh đó, diễn viên cũng toàn là tay lão luyện. Bình thường, công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh chắc chắn sẽ nhét một số diễn viên vào để tăng độ hot của họ lên, trải đường cho họ phát triển, sau này mới có thể mang lại càng nhiều lợi ích cho công ty.

Thường thì với bộ phim toàn các diễn viên nổi tiếng, lại có đạo diễn Ngô làm đạo diễn, công ty Quang Ảnh sẽ chỉ thay đổi một số vai phụ thôi, còn nhưng vai chính thì vẫn giữ nguyên, để đạo diễn Ngô tiếp tục sử dụng những diễn viên nổi tiếng của Hoa Hạ.

Nhưng lần này lại khác.

Đầu tiên, năng lực của Tần Liên cũng khá tốt, ngoại hình thì khỏi phải bàn. Trước đó, Hạ Sương và Dương Khiết cũng kiểm tra thử kỹ năng diễn xuất của Tần Liên, tuy chưa đến mức xuất sắc, nhưng vẫn đủ tư cách để đóng phim. Vì vậy, nhất định phải tranh thủ cho cô ấy, để Tần Liên tận dụng cơ hội này tích góp tên tuổi rồi vươn mình nổi tiếng.

Mặt khác, Tần Liên cũng là người do Lâm Hàn sắp xếp tới, nên đương nhiên Hạ Sương và Dương Khiết không dám lơ là, nhất định phải dành những gì tốt nhất cho cô ấy, dù có khiến công ty lỗ vốn cũng phải trải đường cho Tần Liên phát triển.

Cũng vì thế, hai cô mới quyết định phải nghĩ cách để Tần Liên giành được vai nữ chính trong bộ phim toàn người nổi tiếng này, dứt khoát để mấy ngôi sao nổi tiếng kia làm nền cho Tần Liên, khiến cô ấy bỗng chốc nổi tiếng nhờ lần này.

Hạ Sương nghĩ vậy, chợt mở miệng nói: "Đạo diễn Ngô này, thật ra chúng tôi còn có một chuyện muốn bàn bạc với ông, chính là muốn thay đổi một vai diễn để diễn viên của chúng tới tới đóng. Ông thấy thế nào?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 141-145
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom