• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (1 Viewer)

  • Chương 706-710

Chương 706: Dùng bom đe doạ

“Rõ!”

Người của La Văn đồng loạt đáp lời.

Sau đó nhóm người La Văn cũng không dám về trang viên, thậm chí còn không dám ở lại thành phố Phụng Thiên lâu hơn nữa, dù sao nơi đây đều là địa bàn của Trương Thiên Sơn.

Mà bây giờ phần lớn thuộc hạ của Trương Thiên Sơn đều không ở đây, họ đã bị Tạ Kiến An khống chế.

Thành phố Phụng Thiên có tai mắt của Tạ Kiến An ở khắp mọi nơi, nếu họ ở lại đây rất dễ bị người của Tạ Kiến An phát hiện.

Trước khi trời sáng, nhóm người La Văn đã lái xe rời khỏi thành phố Phụng Thiên suốt đêm.

Họ cũng không dám đến thành phố khác, dù sao cũng có thể có tai mắt của Tạ Kiến An.

La Văn nhanh chóng liên hệ với Uông Nghĩa và La Võ.

Mặc dù họ không dám tin Tạ Kiến An sẽ phản bội, thế mà không ngờ ông ta còn dám ra tay với Trương Thiên Sơn.

Nhưng đối với Uông Nghĩa và La Võ, La Văn có thể tin họ sẽ đồng ý gác lại mọi việc đang làm, dẫn cao thủ lập tức về Phụng Thiên để giải cứu Trương Thiên Sơn.

Nhưng vì đường khá xa nên ước chừng Uông Nghĩa và La Võ phải mất hai đến ba ngày mới về tới thành phố Phụng Thiên.

Tuy rằng thời gian hai ba ngày không lâu lắm, trước đó La Văn đã từng bị nhốt trong mật thất của Tạ Kiến An, anh ta cũng đã nghe thấy đại khái, biết được kế hoạch của bọn họ vô cùng tỉ mỉ, thời gian hai ba ngày chưa chắc đã làm được hết.

“Không biết có kịp không đây”, La Văn thở dài, trong lòng hơi lo lắng cho Trương Thiên Sơn.

Dù sao với tính của Trương Thiên Sơn, ông ta sẽ không thoả hiệp với Tạ Kiến An, như vậy với tính của Tạ Kiến An, rất có thể sẽ giết Trương Thiên Sơn.

Nếu Trương Thiên Sơn chết thì nhóm Uông Nghĩa, La Võ về tới nơi cũng không có ích gì.

Dù sao Trương Thiên Sơn cũng là đại bàng núi vùng Bắc Đông, là người đứng đầu của bọn họ, người đứng đầu cũng chết thì họ phải làm sao?

“Lão đại, chúng ta nên làm gì bây giờ?”, thuộc hạ của La Văn hỏi.

La Văn nhìn người trong xe, bởi vì trước đó các cao thủ đều đã bị đưa đi hết, tối qua lại khá vội nên La Văn chỉ dẫn theo bốn năm người. Tuy rằng thân thủ cũng họ khá ổn nhưng cũng không làm được gì, dù sao bên phía Tạ Kiến An có rất nhiều người.

“Chúng ta đến thành phố Đông Hải đi”, La Văn suy nghĩ rồi nói.

“Hả? Đến thành phố Đông Hải làm gì? Tạ Kiến Bình ở đó, chúng ta đến đó có tác dụng gì không?”, người của La Văn hơi bất ngờ.

La Văn khẽ gật đầu: “Chắc chắn Tạ Kiến Bình cùng thuyền với Tạ Kiến An, chưa biết chừng còn theo dõi chúng ta nữa. Nhưng những người Tạ Kiến Bình đưa đến đó không phải thuộc hạ trung thành với hai anh em họ, mà là những người trung thành với đại bàng núi Trương Thiên Sơn, chắc chắn chúng ta có thể đối phó được. Hơn nữa ở thành phố Đông Hải còn có một người chắc chắn có thể giúp được chúng ta”.

“Ý anh là người đó?”, thuộc hạ của La Văn hỏi.

Người đó chính là Lâm Hàn. Mặc dù họ chưa tiếp xúc nhiều với Lâm Hàn, nhưng đã nghe nói anh từng dẫn nhóm người Uông Nghĩa đến thành phố Thiên Kinh làm việc lớn, không ngờ còn thay đổi được xu thế chiến tranh giữa các quý tộc, có thể nói là một ông trùm cực kỳ lợi hại.

Hơn nữa tuy rằng Lâm Hàn và Trương Thiên Sơn quen biết nhau chưa lâu, nhưng mối quan hệ của họ có vẻ rất tốt, đã xưng em gọi anh luôn rồi, nếu không lần trước Trương Thiên Sơn cũng không phái nhiều cao thủ đến giúp như thế.

“Liệu Lâm Hàn có đồng ý giúp không? Trong tay Tạ Kiến An và Tạ Kiến An có bao nhiêu cao thủ như thế, mặc dù lần trước Trương Thiên Sơn giúp anh ta, nhưng chưa chắc Lâm Hàn đã sẵn sàng mạo hiểm giúp chúng ta đâu”, một thuộc hạ khác của La Văn nói.

Những thuộc hạ còn lại cũng khẽ gật đầu, giống như Tạ Kiến An lần này, Trương Thiên Sơn có ơn cứu mạng và ơn dưỡng dục với họ, vậy mà bây giờ họ vẫn phản bội Trương Thiên Sơn đó thôi.

La Văn khẽ thở dài: “Bây giờ chúng ta cũng không làm được chuyện gì khác, chỉ có thể liên lạc thử xem sao. Hơn nữa có thể khiến Trương Thiên Sơn coi trọng trong thời gian ngắn như vậy, còn xưng anh gọi em nữa, tôi tin Lâm Hàn không phải kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa. Trương Thiên Sơn có thể nhìn nhầm người một lần, nhưng chắc chắn không thể sai lầm nhiều lần, tôi tin tưởng con mắt nhìn người của ông ấy”.

Mấy thuộc hạ của La Văn khẽ gật đầu rồi không nói gì nữa, bây giờ họ chỉ có mấy người, trước khi Uông Nghĩa và La Võ về, đúng là họ cũng không làm được gì, chỉ có thể đến Đông Hải trước xem có cơ hội lôi kéo nhóm người mà Tạ Kiến Bình đưa đi và có được sự trợ giúp đắc lực của Lâm Hàn hay không.

Sau khi quyết định, nhóm người La Văn nhanh chóng lái xe đến thành phố Đông Hải.

Mặc dù cả đêm không ngủ, nhưng mấy người họ cũng không dám ở lại đây thêm nữa. Mặc dù đây không phải thành phố Phụng Thiên, nhưng vẫn thuộc vùng Bắc Đông, cũng nằm trong phạm vị thế lực của Tạ Kiến An, chưa biết chừng sẽ xảy ra nguy hiểm.

Lúc này mặt trời đã lên cao, trong biệt thự núi Vân Mộng ở thành phố Đông Hải, Lâm Hàn vẫn chưa biết những chuyện xảy ra ở thành phố Bắc Đông. Dương Lệ vừa thu dọn đồ đạc xong, chuẩn bị ra ngoài.

Hôm nay là cuối tuần, Lâm Hàn không có việc gì làm, Dương Lệ cũng muốn thư giãn, hai người chỉ muốn đi mua sắm vui vẻ chứ không muốn nghĩ đến công việc.

Tối qua Dương Lệ đã suy nghĩ rõ ràng rồi, chuyện của Triệu Tứ Hải vẫn phải xử lý theo việc công, cho dù cô muốn giúp Triệu Tứ Hải cũng không được.

Bây giờ chỉ có thể đợi bên phía Lý Hân điều tra rõ ràng, sau đó xem tình hình rồi xử lý. Nếu không quá nghiêm trọng thì Dương Lệ sẽ nghĩ cách để Triệu Tứ Hải không phải vào tù, nhưng bên phía công ty vẫn phải xử lý theo việc công. Nếu nghiêm trọng thì Dương Lệ cũng hết cách, cô cũng không giúp được Triệu Tứ Hải. Ai bảo anh ta làm ra chuyện quá đáng như vậy!

Mà khi Lâm Hàn và Dương Lệ lái xe đến quảng tường Trung Giao, một chiếc xe SUV thương vụ màu đen đi theo hướng khác cũng đến quảng trường này. Bên trong chiếc xe SUV chính là người nhận được lệnh của Tạ Kiến Bình, đến quảng trường Trung Giao đe doạ Dương Lệ.

Trước đó Tạ Kiến Bình đã nhận được tin từ Triệu Tứ Hải, biết hôm nay Dương Lệ sẽ đến quảng trường Trung Giao mua sắm. Mà Tạ Kiến Bình cũng đã hỏi biển số xe Dương Lệ rồi, cách đe doạ cũng rất đơn giản, đó là khi Dương Lệ đến quảng trường mua sắm thì cài một quả bom điều khiển từ xa vào xe cô, khi nào cô quay lại sắp lên xe thì cho bom nổ, lấy chuyện xe nổ ra uy hiếp Dương Lệ.

Họ đã sử dụng cách này nhiều lần, qua cách này họ đã cưỡng ép để có được rất nhiều mối quan hệ, vì thế ngựa quen đường cũ, họ cũng cực kỳ tin tưởng cách làm này.

Chẳng mấy chốc Lâm Hàn và Dương Lệ đã lái xe đến bãi đỗ xe của quảng trường Trung Giao.

Sau khi đỗ xe xong, Dương Lệ khoác tay Lâm Hàn vào thang máy đến nơi mua sắm.

Mà sau khi Dương Lệ và Lâm Hàn rời đi, một vài người từ nơi cách đó không xa bước ra, họ chính là người do Tạ Kiến Bình cử đến.

“Sẵn sàng đặt bom”, một người trong số đó nói.

Mấy người bên cạnh nghe vậy thì gật đầu, hai người khác đi về phía xe Dương Lệ, gài bom dưới gầm xe.
Chương 707: Có điều không ổn

Bãi đỗ xe dưới hầm của quảng trường Trung Giao, thành phố Đông Hải.

Có hai người đang đặt bom dưới xe Mercedes-Benz của Dương Lệ.

Những người còn lại đứng cạnh xe để chắn cho những người qua đường không nhìn thấy, đồng thời cũng né camera để người khác không thấy họ đang làm gì.

Những người này đều đeo khẩu trang và đội mũ, che kín khuôn mặt để camera không thấy mặt họ. Động tác của họ vô cùng thuần thục, hiển nhiên đây không phải lần đầu làm chuyện này.

Họ không gỡ camera bởi vì như vậy rất dễ bị phát hiện, cũng dễ khiến người bị đe doạ cảnh giác.

Thay vào đó, họ lựa chọn cách không tháo camera, mấy người giả vờ đứng nói chuyện, chắn cho hai người kia hành động, mà mặt bọn họ đều đã bị che, camera sẽ không nhìn thấy.

Mà lúc này, trong phòng bảo vệ quảng trường Trung Giao, mấy bảo vệ cũng đã phát hiện ra tình hình ở đây.

Thông thường các bảo vệ cũng không để ý lắm, chỉ coi như mấy người họ đang đứng nói chuyện phiếm mà thôi.

Nhưng tổ trưởng tổ bảo vệ nhìn thấy cảnh này lại khẽ cau mày.

Quảng trường Trung Giao vốn là một trong những công ty mới mở của nhà họ Lâm ở thành phố Đông Hải. Mà tổ trưởng tổ bảo vệ là chức vụ vô cùng quan trọng, cũng do trụ sở nhà họ Lâm cử người tới, không giống những nhân viên bảo vệ khác được tuyển dụng ở đây.

Tuy rằng tổ trưởng tổ bảo vệ này không đủ đẳng cấp lắm, nhưng vì đến thành phố Đông Hải nên có chút đặc biệt. Đây là thành phố Lâm Hàn ở, vậy nên anh ta cũng có thêm thông tin về Lâm Hàn, để tiện bảo vệ và giúp đỡ Lâm Hàn ở một mức độ nhất định.

Đương nhiên trước khi nói cho anh ta biết thông tin về Lâm Hàn, nhà họ Lâm cũng đã xem xét và kiểm tra, xác nhận không có vấn đề gì mới nói cho anh ta biết.

Tổ trưởng tổ bảo vệ đương nhiên biết mặt Lâm Hàn, cũng biết Dương Lệ là vợ anh, và cũng biết biển số xe Dương Lệ.

Sau khi Lâm Hàn chính thức được nhà họ Lâm thừa nhận thì Dương Lệ cũng được nhà họ Lâm thừa nhận. Dù sao cũng là phu nhân gia chủ tương lai nên đương nhiên không thể xảy ra chuyện gì, cô cũng cần được người của nhà họ Lâm âm thầm bảo vệ, đề phòng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Vừa nãy khi kiểm tra tình hình làm việc của các nhân viên bảo vệ, thông qua camera anh ta liếc mắt là nhận ra biển số xe chiếc Mercedes-Benz, sau khi xem camera giám sát, quả nhiên là Lâm Hàn và Dương Lệ đến quảng trường Trung Giao mua sắm.

Sau khi biết là Lâm Hàn và Dương Lệ, tổ trưởng tổ bảo vệ ngồi xuống, giám sát qua camera.

Một mặt là để quan sát xem có kẻ nào theo dõi Lâm Hàn và Dương Lệ không, hoặc là có ai muốn gây bất lợi cho Lâm Hàn và Dương Lệ không, nếu có gì đó không ổn thì anh ta sẽ lập tức liên hệ với người nhà họ Lâm để giúp đỡ.

Mặt khác tổ trưởng tổ bảo vệ cũng sẽ chú ý đến chiếc Mercedes-Benz của Dương Lệ đang để trong bãi đỗ xe.

Cũng chính vì thế, sau khi những người của Tạ Kiến Bình đến gần xe Dương Lệ, ánh mắt tổ trưởng tổ bảo vệ lập tức dõi theo.

Nếu là bình thường anh ta sẽ không để ý lắm, chỉ là một nhóm người đang tán gẫu ở đó thôi, nhưng vì họ lại tình cờ dừng bên xe Dương Lệ nên anh ta mới đột nhiên trở nên cảnh giác.

Ngay sau đó, sau khi quan sát kỹ lưỡng, tổ trưởng tổ bảo vệ cũng phát hiện ra điều gì đó không ổn. Rõ ràng vừa nãy có sáu người bước đến, nhưng bây giờ nhìn qua camera lại chỉ thấy bốn người, sao lại không thấy hai người còn lại đâu nữa?

“Không ổn rồi”, tổ trưởng tổ bảo vệ nhíu mày.

“Lão đại, có chuyện gì sao?”, một bảo vệ khác ở bên cạnh khó hiểu hỏi.

Lâm Vinh nhìn bảo vệ đó rồi nói: “Tiểu Hạ, cậu đến bãi đỗ xe âm thầm quan sát xem nhóm người này đang làm gì, sao tôi không thấy hai người nữa đâu rồi”.

“Hả? Nhóm người này có vấn đề gì sao? Không phải đang nói chuyện thôi à?”, Tiểu Hạ hơi khó hiểu.

Lâm Vinh trừng mắt nhìn Tiểu Hạ: “Chuyện này rất nghiêm trọng, cậu nghiêm túc một chút cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo! Bây giờ lập tức đi quan sát, nhớ phải đứng xa một chút, đừng để bọn chúng phát hiện, biết chưa?”

Tiểu Hạ bị Lâm Vinh quát thì giật mình, bình thường tổ trưởng đối xử với cậu ta rất tốt, tính tình cũng tương đối điềm đạm, trước đây chưa thấy anh ta nổi giận bao giờ, đây là lần đầu tiên nên Tiểu Hạ thấy hơi sợ.

Thấy Lâm Vinh nghiêm túc như thế, tuy không biết có chuyện gì nhưng Tiểu Hạ cũng tỏ ra nghiêm túc hơn, gật đầu rồi nhìn vị trí nhóm người mà Lâm Vinh chỉ, sau đó nhanh chóng rời đi.

Sau khi Tiểu Hạ đi, Lâm Vinh vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm camera.

Lúc này nhóm người của Tạ Kiến Bình cũng đã gài bom xong, chúng nhanh chóng về lại xe của mình cách đó không xa.

Nhìn có vẻ như không có chuyện gì xảy ra, cả nhóm chỉ đứng đó nói chuyện một lúc, nói xong thì đi, nhưng Lâm Vinh đã nhận ra có điều gì đó không ổn.

Đầu tiên, nhóm người này bỗng dưng đứng cạnh xe Dương Lệ để nói chuyện, còn cố ý che cho hai người kia, không biết hai người đó đã làm gì với chiếc xe.

Thứ hai là bây giờ, sau khi lên xe, nhóm người này vẫn chưa đi mà chỉ ngồi trên đó.

Kết hợp những điều này lại, Lâm Vinh càng cảm thấy có gì đó không ổn.

Chẳng mấy chốc Tiểu Hạ đã thông báo lại qua bộ đàm: “Lão đại, tôi thấy nhóm người đó đã đi rồi, nhưng bên cạnh gầm chiếc xe vừa nãy có vài vết trượt, hình như có người chui xuống gầm xe làm gì đó.”

Gầm xe? Lâm Vinh không biết nhóm người này định làm gì, nhưng anh ta chắc chắn chúng đã làm gì đó với chiếc xe, chắc chắn là có hại cho Lâm Hàn và Dương Lệ.

“Tôi biết rồi, cậu mau về đi, đừng để chúng phát hiện, đừng nhắc chuyện này với ai”, Lâm Vinh nói qua bộ đàm.

Tiểu Hạ nghe xong cũng không hiểu hôm nay Lâm Vinh làm sao, nhưng Lâm Vinh đối xử với cậu ta rất tốt, vẫn luôn quan tâm đến cậu ta nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ làm theo những gì Lâm Vinh đã dặn.

Mà lúc này Lâm Vinh do dự một lát rồi quyết định báo chuyện này cho Lâm Hàn.

Sự an toàn của Lâm Hàn và Dương Lệ là quan trọng nhất đối với họ, dù sao nhà họ Lâm to lớn không thể không có người thừa kế.

Chỉ cần là một chút khả năng có thể gây nguy hiểm cho Lâm Hàn thì đều phải loại trừ, đảm bảo không xảy ra bất kỳ nguy hiểm nào. Cho dù đôi lúc phán đoán có sai sót cũng phải báo cáo, cho dù vì thế mà bị phạt cũng phải báo cáo, vì Lâm Hàn không thể xảy ra bất cứ nguy hiểm nào.

Lâm Vinh biết rất rõ nếu mình đoán sai, nếu những người vừa nãy không làm gì thì mình sẽ quấy rầy đến Lâm Hàn, chưa biết chừng sẽ bị Lâm Hàn hoặc người nhà họ Lâm trách phạt, nhưng nếu không sai mà không báo cáo, nhà họ Lâm mà điều tra thì Lâm Vinh sẽ chết chắc. Hơn nữa Lâm Hàn xảy ra chuyện, với mỗi người nhà họ Lâm bọn họ đều không phải chuyện tốt.

Hơn nữa thông qua tất cả những dấu hiệu vừa rồi, Lâm Vinh cũng đã xác định được nhóm người này không bình thường, chắc chắn đã làm gì đó với xe của Lâm Hàn và Dương Lệ.

Nghĩ đến đây, Lâm Vinh vội tìm nơi không người rồi gọi cho Lâm Hàn.
Chương 708: Tiêu có 1 triệu tệ mà thôi

Tại quảng trường Trung Giao.

Lâm Hàn và Dương Lệ đang đi dạo cùng nhau.

Bên trong một cửa hàng bán quần áo.

Dương Lệ thay một chiếc váy dài, xoay một vòng trước mặt Lâm Hàn, cười hỏi: "Thế nào?"

Bởi vì công việc nên Dương Lệ đều mặc đồ công sở, không tiện diện váy dài. Mà dạo gần đây, Lâm Hàn khá bận bịu, rất lâu rồi chưa đi chơi với Dương Lệ, còn cô thì cũng thường xuyên tăng ca. Vì vậy, ngoài lúc đi làm ra, Dương Lệ chẳng có cơ hội nào để mặc váy cả.

Bây giờ, cuối cùng cũng có thể đi thử nên Dương Lệ vô cùng vui vẻ.

"Đẹp lắm", Lâm Hàn cười gật đầu đáp.

Dương Lệ nghe vậy, có chút cạn lời liếc nhìn Lâm Hàn, bất kể mình mặc cái gì anh cũng nói đẹp hết trơn.

"Nghe có lệ ghê, em mặc cái gì anh cũng nói y như vậy", Dương Lệ bó tay nói.

Lâm Hàn xấu hổ cười nói: "Đây chẳng phải là vì vợ anh mặc gì cũng đẹp hết à?"

Dương Lệ thẹn thùng cười, không đáp, nhưng nụ cười kia lại cho thấy cô rất vui.

Lâm Hàn nhìn nhân viên bán hàng đứng cạnh nói: "Gói hết những món mà vợ tôi vừa thử lại đi".

"Dạ?", cô gái bán hàng giật mình, có chút không dám tin nhìn Lâm Hàn.

Tuy cửa hàng này không phải hãng quần áo xa xỉ, nhưng cũng khá nổi tiếng. Những chiếc váy kia cái nào cái nấy cũng phải mười ngàn hay mười mấy ngàn tệ.

Mà số váy Dương Lệ vừa thử cũng có mấy chục cái, cộng lại chắc phải mấy trăm ngàn hoặc hơn triệu tệ.

Mua váy thôi mà tiêu cả triệu tệ, giàu vậy luôn?

"Thưa anh, số váy đó cũng khá đắt, anh có chắc là mua toàn bộ không ạ? Hết khoảng 1 triệu tệ đó ạ", cô nhân viên bán hàng lễ phép nói. Cô ấy muốn xác nhận lại để tránh Lâm Hàn không rõ giá cả.

"Ừ, mau đi thanh toán đi, sẽ trả hết cho cô mà", Lâm Hàn cười nói.

Vài tỷ Lâm Hàn còn không để vào mắt, huống chi là 1 triệu tệ này? Hơn nữa còn là tiêu cho Dương Lệ, sao anh lại tiếc cho được.

Dương Lệ đứng cạnh lại có chút không muốn, tuy cô biết Lâm Hàn có tiền, chẳng để ý 1 triệu tệ kia, nhưng mua váy mà tốn nhiều như vậy, Dương Lệ thật sự cảm thấy hơi phí.

"Ông xã, mua nhiều vậy làm gì? Bình thường em cũng đầu tắt mặt tối đi làm, sao mà mặc hết được", Dương Lệ nhỏ giọng nói.

Lâm Hàn lại cười nói: "Không sao, mua để em mặc ở nhà thay đổi qua lại cũng được, cái tủ quần áo trong nhà lớn như vậy mà đến giờ vẫn trống trơn, có kỳ không? Nghe anh, mua hết đi".

Lâm Hàn nói xong bèn thuận tay rút ra một tấm thẻ ngân hàng rồi đưa cho nhân viên bán hàng.

Tấm thẻ này không phải cái thẻ đen kia của Lâm Hàn, bên trong có lẽ sẽ ít tiền hơn. Anh cũng không nhớ có bao nhiêu tiền trong đó, nhưng chắc chắn phải hơn vài tỷ, dư sức trả 1 triệu tệ kia.

"Được rồi, mau đóng gói lại rồi cà thẻ đi, bộ đồ trên người vợ tôi thì khỏi gói, để cô ấy mặc luôn đi", Lâm Hàn dứt khoát nói.

"Dạ, vâng", nhân viên bán hàng vội vàng nhận lấy, thầm kinh ngạc không thôi. Thế giới của kẻ có tiền thật là khó hiểu, tiêu cả triệu tệ mua váy mà lại bình tĩnh như không.

Còn nhân viên bán hàng đương nhiên là hết sức mừng rỡ rồi, bán được cả triệu tệ tiền váy, cô ấy có thể nhận được một số hoa hồng cực kỳ khả quan.

Dương Lệ thấy thế, tất nhiên cũng không tiện ngăn cản Lâm Hàn, chỉ đành mặc anh.

Tuy bản thân Dương Lệ cũng có tiền, hơn nữa Lâm Hàn còn chuyển cho cô 800 triệu tệ. Nhưng giờ, Lâm Hàn vẫn cứ muốn trả thay Dương Lệ, bởi vì anh thích thế.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Lâm Hàn đột nhiên reo lên.

Lâm Hàn nhìn thì thấy là một dãy số lạ, anh cũng không nghĩ nhiều bắt máy luôn, để tránh có chuyện gì xảy ra.

"Xin hỏi là cậu Lâm ạ?", Lâm Vinh ở đầu dây bên kia cung kính hỏi.

Anh ta bị nhà họ Lâm cử tới đây xong mới được cho số điện thoại của Lâm Hàn, trước đây vẫn không có cũng chưa từng gọi lần nào.

"Là tôi", Lâm Hàn lạnh nhạt đáp.

Lâm Vinh nghe vậy thì yên tâm, vội nhỏ giọng nói: "Thưa cậu Lâm, tôi là người của nhà họ Lâm. Giờ, tôi có chuyện quan trọng muốn báo cáo với cậu".

Lâm Hàn nghe thấy thế cũng không bất ngờ, rất nhiều người trong nhà họ Lâm từ cao đến thấp đều biết số của anh.

"Tiểu Lệ, em đợi anh chút, anh nghe điện thoại cái đã", Lâm Hàn nói một tiếng với Dương Lệ rồi đi đến một góc của cửa hàng, nói: "Được rồi, nói đi".

Lâm Vinh nghe vậy, vội nói: "Cậu Lâm, tôi là Lâm Vinh, giờ là người phụ trách bảo vệ khu vực quảng trường Trung Giao trong thành phố Đông Hải. Ban nãy, chúng tôi phát hiện..."

Lúc này, Lâm Vinh bèn kể lại những điều kỳ lạ qua camera cho Lâm Hàn nghe.

Lâm Hàn nghe xong có hơi bất ngờ, nếu đúng như lời Lâm Vinh nói thì những người kia quả thật rất bất thường, chắc chắn đã động tay động chân gì đó với xe của anh và Dương Lệ, có lẽ cả hai sẽ gặp phải nguy hiểm.

"Tôi biết rồi, anh cứ theo dõi bọn họ tiếp đi, có tiến triển gì phải báo ngay cho tôi. Còn lại, tôi sẽ sắp xếp người đi giải quyết", Lâm Hàn nói xong bèn cúp máy.

Lâm Hàn trở về bên cạnh Dương Lệ, nhân viên bán hàng vẫn đang bận rộn gói đồ. Dù sao cũng cả mấy chục chiếc váy, cô nhân viên muốn đóng gói xong chắc chắn phải mất chút thời gian.

"Ông xã, lát nữa chúng ta bỏ số váy này vào xe nhé? Không thì chẳng thể nào cầm đi hết được, cũng khó mà đi dạo tiếp", Dương Lệ đề nghị.

Lâm Hàn vừa nhận được điện thoại, biết xe của cô bị động tay động chân, đương nhiên sẽ không đồng ý. Anh dứt khoát nói: "Anh có chút việc, em đứng đây đợi anh chút nhé. Những chiếc váy kia gói xong thì cứ để ở đây trước đã, tuyệt đối không được đến bãi đỗ xe, biết chưa?"

Dương Lệ nghe vậy sửng sốt, có hơi mờ mịt không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Hàn, cũng biết được tính nghiêm trọng của sự việc. Có điều, vì vô cùng tin tưởng anh nên đương nhiên là cô chẳng cần suy nghĩ bèn đồng ý.

Sau đó, Lâm Hàn nhanh chóng gọi cho Ngô Xuyên.

Lần này, Lâm Hàn ra ngoài đi dạo với Dương Lệ nên tất nhiên không dẫn người theo. Bên Lâm Vinh thì chỉ là bảo vệ, có lẽ cũng chẳng giỏi võ là mấy, nên không đủ dùng. Vì vậy, Lâm Hàm cần gọi thêm người tới.

Chẳng bao lâu sau, điện thoại đã được kết nối.

"Anh Hàn, có gì cần dặn ạ?", Ngô Xuyên hỏi thẳng.

Lâm Hàn nói: "Giờ tôi đang ở quảng trường Trung Giao, bên đây có chút chuyện, anh lập tức dẫn vài cao thủ tới đây giải quyết giúp tôi đi".

"Được, tôi sẽ xuất phát ngay. À đúng rồi, có cần điều thêm cao thủ bên Tôn Hàn Các không?", Ngô Xuyên không hỏi đã xảy ra chuyện gì mà cứ nghe theo là được.

"Khỏi, dẫn đám cao thủ dưới trướng anh tới là được, số lượng nhiều chút", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

Tuy không biết đối phương là ai, nhưng Lâm Hàn vẫn cảm thấy không cần thiết phải dùng đến người của Tôn Hàn Các, dùng người bên Ngô Xuyên là đủ rồi.

Mà bảo Ngô Xuyên dẫn thêm nhiều người không phải sợ không đánh lại, mà là sợ bọn họ trốn thoát. Vì thế mới bảo cần số lượng nhiều để đảm bảo một lưới bắt hết.
Chương 709: Tóm gọn cả lũ

Dương Lệ nghe Lâm Hàn nói vậy thì hơi kinh ngạc.

Thấy Lâm Hàn cúp máy, Dương Lệ không kiềm nổi hỏi: "Ông xã ơi, xảy ra chuyện gì sao?"

Lâm Hàn nhìn Dương Lệ, sắc mặt cũng hơi khó coi, đáp: "Ban nãy, anh vừa nhận được tin báo, có kẻ động tay động chân với xe chúng ta, hình như là muốn trả thù, không biết là ai".

Lúc này, Lâm Hàn đã hơi bực, tuy không biết đối phương làm gì, nhưng nếu động tay động chân với xe thì chắc chắn chẳng tốt lành gì.

Dù sao nói tới an toàn khi lái xe thì chỉ cần hơi làm gì đó thôi, Lâm Hàn và Dương Lệ có thể sẽ xảy ra tai nạn xe cộ.

Chẳng qua, Lâm Hàn cũng thấy có chút khó hiểu, gần đây anh đâu có kẻ thù nào. Trước đó, hai nhà Chu - Khương ở thành phố Thiên Kinh cũng đã chịu thua, nếu họ dám trả thù thì đã trả thù ở đó rồi, không cần phải đợi đến giờ, cách lúc ấy lâu như vậy rồi đuổi theo đến tận đây mới báo thù.

Còn nhà họ Hạ thì Lâm Hàn biết rõ họ không có lá gan đó. Lần trước, anh đã bày thực lực của mình ra trước mặt họ, cũng khiến họ cảm nhận được sự chênh lệch giữa bản thân và anh, nên chắc cũng hiểu được Lâm Hàn không phải là người mà mình chọc nổi.

Mà ngoài nhà họ Hạ, họ Chu và Khương thì Lâm Hàn nghĩ mãi cũng không ra mình còn kẻ thù nào nữa.

Dương Lệ đứng cạnh nghe thấy thế, sắc mặt lập tức thay đổi.

Trong phút chốc, Dương Lệ đã nghĩ tới Tạ Kiến Bình và Triệu Tứ Hải, cả cuộc điện thoại kỳ lạ mà Dương Duyệt gọi tới tối qua, kể từ đó, Dương Duyệt cũng biết được lịch trình của cô.

Lâm Hàn thấy sắc mặt Dương Lệ chợt thay đổi thì hỏi: "Sao thế? Trong công việc em chọc phải người nào nên giờ quay qua trả thù à?"

Dương Lệ vội lắc đầu đáp: "Hẳn không phải là họ, đợi điều tra rõ ràng rồi nói sau".

Bây giờ, Dương Lệ tạm thời không muốn nói cho Lâm Hàn biết, rốt cuộc nếu thật là Tạ Kiến Bình và Triệu Tứ Hải trả thù thì sự việc sẽ trở nên nghiêm trọng rồi.

Lúc ấy, Dương Lệ sẽ không khách sáo với Tạ Kiến Bình nữa. Còn Triệu Tứ Hải thì cô cũng đành chịu, chỉ có thể giải quyết theo việc công. Đến lúc đó, đương nhiên anh ta sẽ bị tống vào tù.

Mà điều khiến Dương Lệ cảm thấy chạnh lòng không chỉ vì Triệu Tứ Hải là anh rể cô, cô biết rõ cách làm người của anh ta thế nào. Nhưng, Dương Lệ không ngờ Dương Duyệt cũng tham gia vào, giúp đỡ chồng đối phó cô.

Dương Duyệt là chị ruột của Dương Lệ, cả hai người cùng nhau lớn lên. Thế mà giờ lại đối xử với cô như vậy, Dương Lệ không khỏi đau lòng và thất vọng không thôi.

Lâm Hàn thấy thế liền nhận ra Dương Lệ có gì đó là lạ, nhưng anh cũng không hỏi nhiều. Đợi lát nữa điều tra rõ ràng là được, khi mọi thứ được sáng tỏ thì không một ai tham gia vào việc này có thể trốn thoát.

Chẳng mấy chốc, Ngô Xuyên đã dẫn theo một đống người tới bãi đậu xe của quảng trường Trung Giao. Sau đó, họ chia nhau ra chặn đứng hết các cửa ra vào của bãi đậu xe, đề phòng ai trong số đám người kia có cơ hội chạy trốn.

Có một số người mua sắm xong muốn rời đi, hay muốn tiến vào bãi đậu xe đều bị đám Ngô Xuyên chặn lại, không cho vào cũng không cho ra.

Tổ bảo vệ của quảng trường Trung Giao nhanh chóng nhận được điện thoại khiển trách, nhưng có Lâm Vinh là đội trưởng nên những cuộc gọi đó đã trực tiếp bị lơ đi.

So với an toàn của Lâm Hàn thì sự phàn nàn của khách hàng, hay có khiến cả quảng trường Trung Giao không buôn bán được nữa cũng chẳng quan trọng.

Lâm Hàn đưa thẳng số của Lâm Vinh cho Ngô Xuyên để hai người nói chuyện với nhau rồi cùng xử lý chuyện này.

Hiệu suất làm việc của đám Ngô Xuyên rất cao, một lát sau, điện thoại Lâm Hàn đã vang lên, là Ngô Xuyên gọi tới.

"Alo, sao rồi?", Lâm Hàn lạnh nhạt hỏi.

"Anh Hàn, đã tóm được cả lũ, dưới hầm gửi xe cũng an toàn rồi. Anh xuống xem đi ạ", giọng điệu của Ngô Xuyên có gì đó là lạ.

Ban nãy khi Ngô Xuyên bắt được những kẻ kia cũng đã hiểu được đại khái tình hình, khi biết bọn họ gắn bom lên xe Lâm Hàn, sắc mặt Ngô Xuyên chợt thay đổi hẳn.

Lâm Hàn là nhân vật cỡ nào, dưới tay còn điều hành biết bao thế lực, lại có ơn nghĩa như núi với Ngô Xuyên. Nếu Lâm Hàn không may bị quả bom của đối phương làm bị thương hoặc tệ hơn là mất mạng thì Ngô Xuyên cũng không biết phải xoay sở thế nào.

Cho dù có giết hết đám người kia và tên chủ mưu đứng đằng sau bọn chúng, Ngô Xuyên cũng cảm thấy không bù đắp nổi chuyện chúng đã làm hại Lâm Hàn.

Sau khi Lâm Hàn cúp máy, anh bèn dẫn Dương Lệ đi thẳng xuống bãi đậu xe.

Giờ đây, toàn bộ bãi đậu xe đều đóng kín, người ở ngoài không vào được, mà những người muốn ra cũng bị đám Ngô Xuyên đuổi tới một chỗ canh giữ.

Lâm Hàn và Dương Lệ đi theo một đàn em của Ngô Xuyên bước qua bên kia, vừa hay đi ngang qua đám người bị dồn lại canh giữ.

Bọn họ thấy hai người Lâm Hàn có thể tùy tiện đi lại lập tức khó chịu, tại sao ngay cả toilet họ cũng không được đi mà hai người kia lại có thể đi lại một cách dễ dàng như vậy?

"Ơ, đây là sao? Sao hai người có thể tùy ý đi lại mà chúng tôi lại không thể?", có một khách quen bực bội hét lên.

Người đứng gác cạnh đó lập tức lạnh mặt bước tới trước mặt anh ta nói: "Im lặng cho tôi, nếu còn mở miệng ra thì đừng trách tôi không khách sáo!"

Nếu khiến Lâm Hàn khó chịu thì bọn họ không biết phải ăn nói sao với Ngô Xuyên nữa, đến lúc đó, chưa đợi Lâm Hàn trách cứ thì Ngô Xuyên đã xử đẹp họ rồi.

Khách hàng vừa hét lên kia lập tức ngậm miệng lại.

Một số khách hàng xung quanh định nói chuyện cũng vội vàng sợ sệt im phăng phắc.

Trong số những khách hàng ấy, có một số người có địa vị khác biệt, nhưng giờ đều im như chim cút.

Cũng không phải họ không chống cự, mà lúc nãy khi chống cự đã ăn vô số quả đắng rồi.

Bọn họ nghĩ mãi không hiểu tại sao đám người kia lại giữ mình trong đây, không cho phép đi lại. Nhưng khi họ chống cự thì có không ít người đã bị đánh tơi bời, đến giờ mà vẫn còn vài người nằm dưới đất không đứng dậy nổi.

Dương Lệ thấy cảnh ấy, tức thì khó hiểu nhìn Lâm Hàn, nhỏ giọng hỏi: "Ông xã, chuyện này là sao vậy?"

Dương Lệ có thể cảm nhận được bọn họ không phải cảnh sát, cũng chẳng phải nhân viên trong quảng trường Trung Giao. Vì vậy hoàn toàn không có quyền ngăn cấm quyền tự do của người khác, nhưng giờ lại canh giữ nhiều người như vậy.

Hơn nữa, dường như họ đều là người của Lâm Hàn, có một vài người nhìn về phía Lâm Hàn với ánh mắt tràn ngập kính trọng, mà đa số lại nhìn cũng không dám nhìn thẳng vào anh, đều lộ ra vẻ dè chừng kèm theo đó là nỗi sợ hãi không thôi.

Lâm Hàn lại không giải thích gì nhiều, chỉ bình tĩnh nói: "Đợi lát nữa em sẽ biết".

Một lát sau, Lâm Hàn và Dương Lệ đã đi tới gần chỗ đậu xe của mình. Bấy giờ, đám Ngô Xuyên đã đợi ở đó từ trước.

Ngô Xuyên thấy Lâm Hàn đến thì mặt mày lộ vẻ phức tạp bước tới nói: "Anh Hàn, đã điều tra ra đám người kia làm gì với xe của anh và chị dâu rồi. Bọn họ gắn bom lên xe của hai người!"
Chương 710: Sự thật của toàn bộ câu chuyện

Lâm Hàn nghe thấy Ngô Xuyên nói thế thì sắc mặt thay đổi hẳn.

Đối phương trực tiếp gắn bom vào, nếu không phải Lâm Vinh để ý thấy nhắc nhở Lâm Hàn, thì anh quả thật không thể nào phát hiện ra từ đó bị đối phương chơi cho một vố.

Đường đường là ông chủ tương lai của nhà họ Lâm lại chết trong tay người như thế, không khỏi quá mất mặt.

Hơn nữa, đây còn là khi Lâm Hàn đang ở chung với Dương Lệ, nó đồng nghĩa với việc đối phương cũng muốn hại chết cô.

Thoáng chốc, sắc mặt Lâm Hàn lạnh như băng nhìn về phía mấy tên đang bị người do Ngô Xuyên dẫn đến đè dưới đất.

Còn Dương Lệ, sau khi nghe thấy lời nói của Ngô Xuyên cũng biến sắc.

Bản thân cô chưa từng gặp chuyện như này bao giờ, đâu ngờ mình sẽ tự trải nghiệm chứ? Bị cài bom vào xe, vừa nghĩ thôi đã làm Dương Lệ cảm thấy lạnh sống lưng.

"Không sao rồi", Lâm Hàn thấy sắc mặt Dương Lệ tái mét thì ôm lấy cô an ủi.

Dương Lệ im lặng khẽ gật đầu, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ phức tạp.

Sau đó, Lâm Hàn đi tới trước mặt mấy tên bị bắt khi đang gắn bom kia.

Lúc này, mấy tên kia đều bị đàn em của Ngô Xuyên đè xuống đất, không thể nhúc nhích dù chỉ xíu xiu.

Lâm Hàn rũ mắt nhìn bọn chúng, hỏi với vẻ mặt lạnh tanh: "Ai cử bọn mày tới? Mau khai ra, không thì đừng trách tao ác".

Mấy tên đó vừa nhìn thấy Lâm Hàn thì sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Bọn chúng vốn là đàn em của Tạ Kiến Bình, nên từng gặp Lâm Hàn hôm anh tiếp đón Tạ Kiến Bình ở sơn trang Thúy Hồ. Chẳng qua, bọn chúng không phải đàn em đắc lực của ông ta, vì vậy Lâm Hàn mới không có ấn tượng, không nhận ra chúng. Nhưng bọn chúng lại biết mặt Lâm Hàn.

Mấy tên đó không hiểu biết nhiều về Lâm Hàn, nhưng lại biết anh có thế lực khủng bố ở vùng Hoa Đông này, cũng biết Lâm Hàn là anh em tốt của Đại bàng núi Trương Thiên Sơn.

Bọn chúng có mơ cũng không ngờ mình đến đe dọa Dương Lệ, Lâm Hàn lại ngồi chung xe với cô. Chẳng trách khi Dương Lệ và Lâm Hàn xuống xe thì thấy khá quen.

"Cậu Lâm, đây là hiểu lầm, hiểu lầm thật mà. Chúng tôi chỉ làm việc theo lệnh của đại ca Tạ đến đe dọa giám đốc Dương thôi, ai ngờ cậu cũng ở trên xe. Chúng tôi thật sự không có ý định làm cậu bị thương", một tên vội mở miệng nói.

Ngô Xuyên đứng cạnh thấy thế thì chợt khó hiểu, lẽ nào là hiểu lầm thật ư?

Phải biết rằng, trước khi Lâm Hàn đến, Ngô Xuyên đã tra hỏi bọn chúng, nhưng có đánh đấm kiểu gì chúng cũng không hé răng, rất cứng đầu. Anh ta lại không tiện đánh mấy tên đó nằm liệt, dù sao vẫn phải giao cho Lâm Hàn nữa, nên chẳng hỏi ra được gì. Không ngờ Lâm Hàn vừa đến, mấy tên đó lập tức khai.

Lâm Hàn nghe vậy cũng hơi kinh ngạc: "Bọn mày là đàn em của Tạ Kiến Bình?"

"Đúng thế, chúng tôi là người đến từ Bắc Đông. Hôm nay, chúng tôi nhận được lệnh của đại ca Tạ bảo đến bãi đậu xe của quảng trường Trung Giao đe dọa giám đốc Dương, ngoài ra thì không biết gì hết", tên kia lại nói.

Lâm Hàn nghe thấy thế, sắc mặt lập tức lạnh đi. Dương Lệ là vợ anh, là người anh yêu nhất, người mà anh không cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn thương đến.

Tuy quan hệ giữa Lâm Hàn và Trương Thiên Sơn khá thân thiết, Tạ Kiến Bình kia còn là cấp dưới đắc lực của ông ta. Nếu là chuyện khác, Lâm Hàn còn có thể nể mặt Trương Thiên Sơn, khách sáo với Tạ Kiến Bình, nhưng liên quan đến sự an toàn của Dương Lệ thì anh sẽ không nể nang gì hết, thậm chí sẽ trở nên cực kỳ tàn nhẫn.

"Hay cho một Tạ Kiến Bình, can đảm đấy, dám ra tay với vợ tôi à, ông ta ăn gan hùm mật gấu rồi sao?", Lâm Hàn lạnh lùng nói.

Mấy tên đang bì đè dưới đất nghe thấy câu nói ấy của Lâm Hàn thì sắc mặt đều thay đổi hẳn, Dương Lệ là vợ của Lâm Hàn ư? Người mà bọn chúng đe dọa vậy mà lại là vợ của một nhân vật tầm cỡ như Lâm Hàn?

Bọn chúng tức thì cảm thấy tiêu rồi, trong lòng hối hận không thôi, thầm chửi Tạ Kiến Bình kia thật thâm, thế mà lại để chúng tới làm việc này, tính hại chết bọn chúng hay gì.

"Cậu Lâm, chúng tôi thật sự không biết giám đốc Dương là vợ cậu. Nếu biết, có cho chúng tôi mười lá gan, chúng tôi cũng không dám đến cài bom! Chúng tôi chỉ là làm việc theo lệnh của đại ca Tạ, đây chắc chắn là hiểu lầm thôi!", một tên trong số đó lại nói.

Giờ đây, Lâm Hàn cũng mặc kệ mấy tên cài bom này, chỉ muốn đi tìm Tạ Kiến Bình làm cho ra lẽ, nguyên nhân nào mà lại khiến Tạ Kiến Bình dám ra tay với người của anh.

Dù Tạ Kiến Bình có là cấp dưới đắc lực của Trương Thiên Sơn, nhưng nếu dám ra tay với Dương Lệ thì Lâm Hàn sẽ tuyệt đối không tha thứ cho ông ta.

"Bọn mày có biết tại sao Tạ Kiến Bình lại cử bọn mày tới đe dọa vợ của tao không?", Lâm Hàn lạnh lùng hỏi.

Mấy tên dưới đất nhìn nhau, đều lắc đầu, mặt mày mờ mịt, hiển nhiên bọn chúng chỉ làm theo lệnh của Tạ Kiến Bình chứ không biết gì hết.

Mà lúc này, Dương Lệ đứng cạnh có chút muốn nói lại thôi. Cô cũng khá hoang mang, theo lời của Lâm Hàn thì dường như Tạ Kiến Bình có quen anh, còn có chút quan hệ gì đó, không thì sẽ không như vậy.

Dương Lệ do dự một lát rồi bước lên trước nói: "Em biết lý do vì sao".

Lâm Hàn nghe vậy, hơi bất ngờ nhìn Dương Lệ, lẽ nào Tạ Kiến Bình có xích mích gì với cô ư?

Lâm Hàn nhìn về phía Dương Lệ, những người còn lại cũng đổ dồn ánh mắt lên người cô.

Giờ Dương Lệ không còn suy nghĩ được gì nhiều nữa, vốn còn định cố gắng xem có thể giúp Triệu Tứ Hải một tay hay không. Suy cho cùng, anh ta cũng là anh rể cô nên cô mới giấu Lâm Hàn. Dù sao, một khi Lâm Hàn biết, Dương Lệ tin rằng anh sẽ vì công việc của cô không cho phép cô tha cho Triệu Tứ Hải, nhất định phải giải quyết theo việc công.

Nhưng giờ xảy ra chuyện như vậy, không ngờ lại cài thẳng bom đe dọa cô, thậm chí nó còn có khả năng liên quan đến Triệu Tứ Hải. Vì thế đương nhiên là Dương Lệ không thể giấu Lâm Hàn được nữa.

Bấy giờ, Dương Lệ mở miệng nói: "Ngay ngày hôm qua, em giải quyết xong các công việc của dự án hợp tác phát triển kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, bèn bắt đầu tiếp nhận dự án hợp tác kinh doanh với vùng Bắc Đông. Nhưng vừa tiếp nhận đã phát hiện ra một số điều vô lý, sau đó..."

Kế đó, Dương Lệ liền kể lại hết chuyện đã xảy ra ngày hôm qua cho Lâm Hàn nghe, kể cả sự khó hiểu và hoài nghi của mình về cuộc điện thoại của Dương Duyệt gọi tới hỏi lịch trình nay cô sẽ đi đâu.

Sau khi nói xong, Dương Lệ lại bổ sung: "Có phải chị em cấu kết với Triệu Tứ Hải nói lịch trình của em cho Tạ Kiến Bình hay không thì vẫn chưa thể xác định được. Đó chỉ là nghi ngờ của em mà thôi, cứ điều tra rõ rồi đi tìm Triệu Tứ Hải và chị em sau cũng không muộn".

Lâm Hàn nghe một hồi, sắc mặt cũng dần sa sầm xuống.

Lâm Hàn không ngờ Tạ Kiến Bình kia lại lớn gan như thế, rõ ràng đã không cho phép kinh doanh các sản nghiệp trong vùng xám, lúc ấy ông ta cũng đồng ý. Vậy mà giờ lại nghĩ cách đi làm, thậm chí còn giấu Lâm Hàn và quỹ đầu tư Nhân Phàm. Song vẫn muốn hợp tác với Nhân Phàm, lợi dùng việc hợp tác làm tấm lá chắn để che mắt người ngoài. Chẳng khác nào muốn kéo Nhân Phàm xuống vũng nước đục.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 101-105
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom