• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (2 Viewers)

  • Chương 716-720

Chương 716: Chắc chắn phải chết

"Vâng thưa cậu Lâm!"

Tiểu Tây nghe Lâm Hàn dặn dò xong bèn cung kính đáp.

Đám người cài bom cũng vội vã rối rít gật đầu tán thành.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, anh lại nhìn mấy người kia nhàn nhạt nói: "Mong rằng mấy người đàng hoàng một chút, đừng có giở trò qua mặt tôi, cả Hoa Đông này đều là địa bàn của tôi, nếu mấy người dám giỡn mặt với tôi thì cùng lắm tôi chỉ thêm ít công sức, trái lại thì mấy người đừng có trách vì sao tôi lại tàn nhẫn!"

"Cậu Lâm, cậu cứ yên tâm, chúng tôi biết phân phải trái mà, chẳng qua lúc trước là bị ép vào tình thế bất đắc dĩ thôi", mấy người kia đáp.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, nói tiếp: "Được rồi, mấy người nhanh chóng lên đường đi!"

Tiểu Tây nghe thế liền gật đầu rồi lập tức cởi trói cho mấy người họ, sau đó cùng nhau đến thẳng sơn trang Thuý Hồ - nơi Tạ Kiến Bình đang ở.

Sau khi đám người Tiểu Tây rời đi, Lâm Hàn nhìn Dương Lệ với vẻ mặt phức tạp và nói: "Anh sẽ cử người đi tóm Triệu Tứ Hải về đây trước, tạm thời khoan hãy động đến Dương Duyệt, chị ta để tính sau đi".

Dương Lệ nghe thế vẻ mặt cũng hơi phức tạp, cô gật đầu nhưng rồi không nói thêm gì.

Lâm Hàn liếc mắt ra hiệu cho Ngô Xuyên, anh ta lập tức hiểu ngay, đích thân dẫn vài người nhanh chóng rời đi.

Ngay sau đó, Lâm Hàn liền gọi cho người phụ trách của sơn trang Thuý Hồ và Tôn Minh mỗi người một cuộc điện thoại.

Để người bên sơn trang Thuý Hồ phối hợp với Tiểu Tây, còn bảo Tôn Minh sắp xếp người phối hợp với Ngô Xuyên, như thế thì cả hai bên đều sẽ làm việc suôn sẻ hơn. Vả lại, cũng không nên làm lớn chuyện mà ảnh hưởng đến nhiều người không liên quan.

Lý do Lâm Hàn chỉ tóm Triệu Tứ Hải đến mà không kèm theo Dương Duyệt cũng vì anh đang nghĩ cho Dương Lệ.

Nói gì thì nói Dương Duyệt vẫn là người chị ruột thịt cùng lớn lên với Dương Lệ.

Cho nên, tạm thời Lâm Hàn vẫn chưa cho người động vào Dương Duyệt, trước cứ dẫn Triệu Tứ Hải về điều tra rõ ngọn nguồn đã, nếu không liên quan đến Dương Duyệt thì sẽ cố gắng không để Dương Duyệt biết chuyện, chỉ cần xử trí Triệu Tứ Hải là được.

Còn nếu có liên quan tới Dương Duyệt, cho dù cô ta có là chị ruột của Dương Lệ thì lần này Lâm Hàn cũng không thể nào bỏ qua cho cô ta một cách dễ dàng được.

Nhưng nếu đi đến bước đó, Lâm Hàn sẽ đích thân ra mặt xử trí, anh sẽ không để Dương Lệ đối mặt với Dương Duyệt, Lâm Hàn biết rõ Dương Lệ rất dễ mềm lòng, không chừng cô sẽ bỏ qua cho Dương Duyệt.

Dương Lệ sẵn lòng tha thứ cho Dương Duyệt nhưng Lâm Hàn thì không, suy cho cùng vấn đề lần này đã liên quan đến an nguy của Dương Lệ, đã chạm đến giới hạn cuối cùng của Lâm Hàn.

Ngay sau đó, đám người Lâm Hàn, Dương Lệ liền đợi Tiểu Tây và Ngô Xuyên bắt Tạ Kiến Bình và Triệu Tứ Hải về đây.

Trong lúc đám người Lâm Hàn đang chờ ở đây, tại trang viên của Trương Thiên Sơn bên thành phố Phụng Thiên - vùng Bắc Đông thì không yên ổn như vậy.

Lúc này, trong đại sảnh, Tạ Kiến An vừa kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại bèn đi đến trước mặt Trương Thiên Sơn.

"Trương Thiên Sơn, tôi nói cho ông biết một sự thật, lần này ông đừng hòng sống sót được, tôi muốn giành lấy cái ghế Đại bàng núi, chiếm hết các thế lực vùng Bắc Đông này, vì thế ông buộc phải bỏ mạng thôi. Nhưng có điều, chết như thế nào cũng có khác biệt rất lớn, ông cũng biết tôi là người có thủ đoạn tàn nhẫn thế nào mà, bây giờ ông muốn tôi hành hạ ông đến sống không bằng chết rồi sau đó ra đi một cách đau đớn nhất, hay ông muốn chọn một kết thúc nhẹ nhàng hả? Ông tự liệu mà chọn đi", Tạ Kiến An nhếch mép nhìn về phía Trương Thiên Sơn nói.

Trương Thiên Sơn nhìn Tạ Kiến An trong lòng hối hận cùng cực, tại sao mình không thấy rõ bộ mặt thật của Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình chứ? Sao lại tin tưởng vào hai anh em chúng như thế? Nếu không cho bọn chúng nhiều thế lực như vậy thì tuyệt đối sẽ không có ngày hôm nay.

Tình cảnh như bây giờ Trương Thiên Sơn biết rõ do bản thân tin lầm người, do ông ta tự chuốc vạ vào thân.

Mà đúng là Trương Thiên Sơn hiểu rõ bản tính Tạ Kiến An hơn ai hết, hồi trước ông ta cũng từng chứng kiến Tạ Kiến An tra tấn vài người, nó thật sự là thủ đoạn tàn nhẫn nhất mà Trương Thiên Sơn từng gặp.

Nên biết rằng, bản thân Trương Thiên Sơn là Đại bàng núi của vùng Bắc Đông, nên ông ta đã từng chứng kiến không biết bao nhiều cảnh tượng, thủ đoạn thẩm vấn và hành hạ người khác, Trương Thiên Sơn cảm thấy chưa có một ai có thể so sánh với mức độ tàn nhẫn của Tạ Kiến An.

Trương Thiên Sơn lờ mờ nhìn Tạ Kiến An, không biết ông ta muốn gì.

Lúc này, Tạ Kiến An lại có hơi mất hứng, ông ta còn tưởng Trương Thiên Sơn sẽ cảm thấy sợ hãi tột độ, nhưng từ lúc Trương Thiên Sơn bị bắt đến giờ, vẻ mặt của Trương Thiên Sơn vẫn luôn điềm tĩnh mà đôi khi còn tỏ ra khinh bỉ nhìn ông ta, dường như chẳng sợ ông ta chút nào.

Điều này đã khiến Tạ Kiến Bình rất tức giận, làm cho ông ta cảm thấy mình chỉ là hạng nhãi nhép, chẳng có cách nào đả động đến tinh thần Trương Thiên Sơn.

Tuy rằng, Tạ Kiến An cũng biết, Trương Thiên Sơn đã trải qua không ít diễn cảnh khốn cùng, thậm chí như ngàn cân treo sợi tóc, nhưng ông ta vẫn không tài nào ngờ được Trương Thiên Sơn lại có thể bình tĩnh mà đối mặt với cái chết đến vậy, như thể chẳng có một chút sợ sệt nào cả.

"Ông đừng có mà nhìn tôi với ánh mắt đó! Ông không biết bây giờ bản thân đang rơi vào tình thế nào hả?", Tạ Kiến An gần như gào lên, bước lên quất cho Trương Thiên Sơn mấy cái bạt tai.

"Chát! Chát! Chát!", tiếng tát tay không ngừng vang vọng trong đại sảnh.

Vốn dĩ võ nghệ của Tạ Kiến An cũng không tồi, thể lực cũng rất tốt, lúc này lại dốc hết sức mà tát mấy bạt tai vào mặt Trương Thiên Sơn, làm trên má ông ta hằn rõ dấu bàn tay và rướm máu đỏ chót.

Mà từ đầu đến cuối cơ thể Trương Thiên Sơn vẫn thẳng tắp, ngay cả đầu cũng không nhúc nhích chút nào, mặc cho Tạ Kiến Bình ra sức trút xuống từng cái tát vẫn không hề động đậy.

Tạ Kiến An ra sức tát thật mạnh mấy cái nhưng thấy Trương Thiên Sơn vẫn không mảy may động đậy, vẫn cứ nhìn ông ta với ánh mắt nhàn nhạt, tức thì ông ta cảm thấy buồn bực không thôi.

"Ông đừng có cứng đầu cứng cổ, tôi sẽ cho ông nếm mùi thủ đoạn tàn nhẫn của tôi, để tôi xem xem ông có chịu đựng nổi nữa không!", Tạ Kiến An chỉ Trương Thiên Sơn hung hãn quát.

Ngay sau đó, Tạ Kiến An bảo người mang đến một vài dụng cụ tra tấn, những món đồ đó đều rất tàn bạo.

Tạ Kiến An liếc nhìn những thứ này ánh mắt lại chợt lóe lên, dường như vừa nhìn thấy được món đồ mình yêu thích.

Tạ Kiến An cầm lấy một công cụ tra tấn dùng để kẹp ngón tay, bước tới trước mặt Trương Thiên Sơn, thản nhiên nói: "Bây giờ tôi muốn ông giúp tôi làm một việc, ông phải thật lòng giúp tôi, gọi cho Lâm Hàn một cuộc điện thoại, nói rằng bên ông đang thiếu một số tiền lớn nên ông muốn mượn ở chỗ Lâm Hàn, có thể tùy ý mượn bao nhiêu cũng được, nhưng không thể ít hơn 10 tỷ. Nếu như ông mượn thành công thì tôi sẽ không tra tấn ông nữa, để cho ông ra đi thanh thản nhất có thể, không phải chịu đau đớn trước khi rời khỏi thế giới này. Nếu không thì ông đừng trách tại sao tôi lại ác!"

Tạ Kiến An nói xong bèn cầm đồ kẹp ngón tay lên rồi nhìn Trương Thiên Sơn với vẻ mặt đầy tàn bạo.

Trương Thiên Sơn nghe vậy hai mắt chợt sáng lên, đương nhiên ông ta không muốn giúp Tạ Kiến An gạt tiền của Lâm Hàn. Nhưng nếu như có thể nói chuyện điện thoại thì không phải có thể báo cho Lâm Hàn biết chuyện đang xảy ra ở bên đây, nhờ Lâm Hàn đến hỗ trợ sao?

Dù rằng, khi đó rất có thể sẽ chọc Tạ Kiến An phát điên lên, Trương Thiên Sơn sẽ chết rất thê thảm, nhưng ông ta vẫn cảm thấy không sao cả. Từ lúc bị Tạ Kiến An bắt, thấy rõ được bộ mặt thật của Tạ Kiến An, Trương Thiên Sơn cũng đã biết lần này ông ta chết chắc rồi, tuyệt đối không còn bất kỳ cơ hội sống sót nào.
Chương 717: Cực hình

Trương Thiên Sơn đã sớm mặc kệ sống chết, cũng không nghĩ mình sẽ toàn mạng thoát khỏi đây.

Nhưng Trương Thiên Sơn không muốn mình sẽ chết một cách vô ích như vậy, trước khi chết nhất định phải làm được một vài chuyện đã.

Trong lúc này, quan trọng nhất là không thể để Tạ Kiến An thành công.

Nếu là hồi trước, Trương Thiên Sơn có thể bằng lòng giao hết các thế lực vùng Bắc Đông cho hai anh em Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình, đồng ý để Tạ Kiến An kế thừa vị trí Đại bàng núi vùng Bắc Đông, dù sao Tạ Kiến An cũng gần như là con nuôi của Trương Thiên Sơn, cũng thuộc dạng có năng lực làm việc.

Nhưng sau khi tiếp xúc với Lâm Hàn, Trương Thiên Sơn mới dần dần nhận ra, hiện tại kinh doanh các sản nghiệp trong vùng xám sẽ không chịu ảnh hưởng gì, thậm chí sẽ mang về nguồn lợi nhuận hậu hĩnh hơn nhiều so với kinh doanh hợp pháp.

Còn về lâu về dài thì lại không như thế, làm ăn phi pháp không thể trường tồn như hợp pháp được, mà sau này quy mô của kinh doanh hợp pháp sẽ càng được mở rộng hơn, lợi nhuận mang về càng khách quan hơn nhiều.

Cũng bởi vì đã tiếp xúc với Lâm Hàn, suy nghĩ của Trương Thiên Sơn mới thay đổi, mới quyết tâm tẩy trắng thế lực vùng xám Bắc Đông mà đi kinh doanh hợp pháp, hơn nữa còn phải mở rộng quy mô lớn.

Chẳng qua bây giờ lại xảy ra chuyện như thế này, đương nhiên Trương Thiên Sơn đã không còn cơ hội nữa, nhưng ông ta vẫn chưa muốn bỏ cuộc, nhất định phải nghĩ mọi cách làm Tạ Kiến An thất bại. Thế lực vùng Bắc Đông không thể rơi vào tay Tạ Kiến An được, nếu cứ để vậy sẽ liên lụy rất nhiều thuộc hạ vô tội.

"Được, tao sẽ gọi giúp mày", Trương Thiên Sơn thản nhiên đáp.

Tạ Kiến An lại đột nhiên bật cười, sau đó nhìn Trương Thiên Sơn với ánh mắt lạnh tanh: "Ông tưởng tôi ngu à? Ông nghĩ rằng tôi không biết ý đồ của ông là báo cho Lâm Hàn tình hình bên đây để cậu ta đến trợ giúp sao?"

Trương Thiên Sơn bình thản nhìn Tạ Kiến An, cũng không giải thích gì, vẻ mặt vẫn bình chân như vại.

Trước đó Tạ Kiến An định sẽ cho Trương Thiên Sơn nếm một vài cực hình, đợi đến khi ông ta đau đến sợ hãi, thì mới đưa điện thoại cho ông ta. Nhưng như thế cũng sẽ rất nguy hiểm, nếu như ý chí của Trương Thiên Sơn sắt đá, không quan tâm đến nhưng màn tra tấn kia thì nguy hiểm quá rồi.

Với suy nghĩ của Tạ Kiến An, không một ai có thể chịu nổi những loại cực hình đó, đúng rằng trước đó không người nào có thể chịu nổi, nhưng những điều đó vẫn không đủ chắc chắn.

Tạ Kiến An cũng không dám liều lĩnh, bởi vì ông ta không thể nào thất bại được, nếu lần này có gì bất trắc, ông ta không những không thể ngồi lên ngôi vị Đại bàng núi và nắm trong tay toàn bộ thế lực vùng Bắc Đông, mà rất có thể sẽ mất hết tất cả những gì đang có. Vì vậy, Tạ Kiến An nhất định phải cẩn thận hết mức có thể.

Bỗng dưng, Tạ Kiến An chợt nghĩ ra được một cách cực kỳ ổn thỏa mà cũng không có bất kỳ nguy hiểm nào.

"Phải rồi, tôi sẽ để ông thu âm trước, ghi lại tất cả những lời có thể dùng để mượn tiền rồi mang đi giao tiếp với Lâm Hàn, như vậy không cần phải lo trong lúc ông nói chuyện điện thoại với Lâm Hàn rồi đột nhiên thốt ra những câu không nên nói", lúc này Tạ Kiến An chợt nói.

Trương Thiên Sơn nghe thế nét mặt khẽ biến.

Nếu làm theo cách này thì quả thật Trương Thiên Sơn không còn cơ hội cầu cứu Lâm Hàn nữa, vả lại nội dung cuộc gọi gần như cũng sẽ bị sắp đặt trước, chỉ cần chuẩn bị tốt trước ắt hẳn sẽ không bị lộ tẩy.

Lúc này, ý tưởng tìm cơ hội gọi điện nhờ Lâm Hàn đến cứu viện của Trương Thiên Sơn liền tan thành mây khói, bây giờ chỉ đành mong cho La Văn khôn khéo chạy đi báo cho Lâm Hàn, hoặc Lâm Hàn dựa vào manh mối ít ỏi mà có thể nhận ra điểm khác thường sớm hơn.

Việc Trương Thiên Sơn có thể làm bây giờ ngoại trừ cầu nguyện ra thì chính là phải giữ miệng mình thật chặt, không được để Tạ Kiến An đạt được ý đồ moi một số vốn kếch xù từ Lâm Hàn.

Hơn nữa, Trương Thiên Sơn cũng hiểu rõ, dựa vào cuộc điện thoại của Lâm Hàn và Tạ Kiến An ban nãy, Trương Thiên Sơn nghe ngóng được kế hoạch của Tạ Kiến An bên kia đã thất bại, không còn bất kỳ cơ hội nào. Trương Thiên Sơn cũng rất hiểu tính của Lâm Hàn, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tạ Kiến An, cho dù anh có nể mặt Trương Thiên Sơn mà tha cho Tạ Kiến An, Lâm Hàn sẽ ghim để đó nhưng vẫn sẽ không để Tạ Kiến Bình tiếp tục hoành hành trên chính địa bàn của mình.

Trương Thiên Sơn nhìn Tạ Kiến An thản nhiên nói: "Mày đừng hòng, tao sẽ không thu âm gì cho mày hết".

Tạ Kiến An nghe thế cũng không bất ngờ mấy, nếu Trương Thiên Sơn đồng ý dễ dàng thì đã không phải là Trương Thiên Sơn rồi.

"Yên tâm, tôi sẽ có cách để ông chịu hợp tác mà", Tạ Kiến An nhếch mép, sau đó ra hiệu cho đám thuộc hạ phía sau.

"Đại ca Tạ", hai tên thuộc hạ bước lên.

"Dùng mấy món này phục vụ Đại bàng núi của chúng ta thật chu đáo nhá!", Tạ Kiến An chỉ vào mớ dụng cụ tra tấn kia nói.

Hai tên thuộc hạ nghe vậy lần lượt gật đầu, đáy mắt dần hiện lên mong đợi rồi quay sang nhìn Trương Thiên Sơn.

Giống như được hành hạ một người trước kia luôn ngồi tít trên cao, bọn họ chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mặt như Trương Thiên Sơn là một loại cảm giác cực kỳ sung sướng.

Ngay sau đó, hai tên thuộc hạ của Tạ Kiến An bắt đầu dùng các món công cụ tra tấn lên người Trương Thiên Sơn.

Ban đầu, Trương Thiên Sơn còn cố chịu đựng được.

Hai tiếng kế, Trương Thiên Sơn đã sắp không chịu nổi. Lúc này, trong đại sảnh đã không ngừng vang vọng tiếng gào hét thảm thiết của Trương Thiên Sơn.

Tầm ba tiếng sau, Tạ Kiến An bước đến trước mặt Trương Thiên Sơn.

Bấy giờ, hai tên thuộc hạ của Tạ Kiến An đã đầm đìa mồ hôi, bọn chúng tra tấn Trương Thiên Sơn đến mệt lả người.

Nhìn lại 10 đầu ngón tay của Trương Thiên Sơn đã bị rút sạch móng, quần áo trên người đều bị các thứ đồ tra tấn kia làm rách tơi tả, để lộ ra vết thương kinh khủng bên trong.

Cả người Trương Thiên Sơn đã bê bết máu tươi.

Vết máu khô lại hòa lẫn với máu tươi, trông vô cùng khủng khiếp.

"Chậc chậc chậc!"

Tạ Kiến An nhìn dáng vẻ thê thảm của Trương Thiên Sơn mặt mày lại tươi rói, ông ta đang bày ra vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác: "Sao hả? Thích mấy món công cụ tra tấn này chứ? Ngày trước ông luôn đứng trên đỉnh cao, không ngờ bây giờ lại có cảnh đâu ha, eo ôi, trông còn bẩn thua chó ấy!"

Tạ Kiến An nói xong còn nhổ một bãi nước bọt lên người của Trương Thiên Sơn rồi tỏ ra ghê tởm.

Đám thuộc hạ của Tạ Kiến An đứng nhìn bộ dạng thê thảm của Trương Thiên Sơn, nghe Tạ Kiến An nói thế thì không nhịn được mà bật cười ha hả như thể nhạo báng Trương Thiên Sơn.

Trương Thiên Sơn cảm nhận được tiếng cười nhạo xung quanh thì ý thức mới dần dần tỉnh táo.

Mặc dù, Trương Thiên Sơn đã đến tuổi trung niên, nhưng cơ thể vẫn luôn chăm chỉ rèn luyện với cường độ cao, dù nền tảng thể chất rất tốt, nhưng trước đó ông ta cũng đã ngất đi rồi tỉnh lại mấy lần.

Mỗi lần ngất đi sẽ đều bị thuộc hạ của Tạ Kiến An ra tay tàn độc để thấy đau mà tỉnh lại.

Cứ như vậy, bị cơn đau đớn hành hạ đến ngất đi, rồi lại bị đau đớn thúc giục tỉnh dậy, không biết Trương Thiên Sơn đã như thế bao nhiêu lần rồi.

Nghe thấy tiếng cười nhạo của đám thuộc hạ và lời nói giễu cợt Tạ Kiến An, trong lòng Trương Thiên Sơn xót xa không thôi. Thật lòng mà nói, trước kia Trương Thiên Sơn có thể nói là dốc lòng dốc sức mà đối đãi với Tạ Kiến An, ông ta vẫn luôn chăm sóc những tên thuộc hạ dưới trướng Tạ Kiến An, từ trước đến giờ cũng chưa bạc đãi bất kỳ người nào.

Mà giờ đây kết quả ông ta nhận được lại như thế này đây, quả thật làm người khác chạnh lòng không thôi.

Lúc này, Trương Thiên Sơn cũng đã gần như tuyệt vọng, ông ta chỉ khao khát được nhào lên giết sạch hết đám bội bạc kia. Chưa bàn đến Trương Thiên Sơn có bị trói bằng xích sắt hay không, mà sau khi lãnh đủ mọi loại cực hình thì Trương Thiên Sơn đã không thể nào đứng lên nổi nữa.
Chương 718: Một Trương Thiên Sơn chật vật

Tại thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông.

Trong đại sảnh trang viên của Đại bàng núi Trương Thiên Sơn.

Trương Thiên Sơn đang bị xích sắt cột vào trên ghế, cả người trông vô cùng chật vật, khác xa dáng vẻ Đại bàng núi bệ nghễ ngồi tít trên cao như hai người.

Trong đại sảnh, Tạ Kiến An và đám đàn em đều đang chế giễu Trương Thiên Sơn.

Chỉ có hai người là không, mà còn là hai người tra tấn Trương Thiên Sơn lúc nãy. Giờ họ thật sự mệt đến nỗi không cười nổi, có thể thấy ban nãy bọ họ đã dùng sức cỡ nào để áp dụng cực hình tra tấn Trương Thiên Sơn.

Bấy giờ, Tạ Kiến An xua tay, đám đàn em kia lập tức im lặng, trong đại sảnh chợt yên tĩnh như tờ.

Tạ Kiến An nhìn Trương Thiên Sơn, lộ rẻ đắc ý nói: "Sao, bây giờ bằng lòng phối hợp với tôi chưa? À đúng rồi, quên nói cho ông biết, ban nãy tôi bảo đàn em dùng hình chưa phải là món tàn nhẫn nhất đâu. Hai người kia, cũng không phải dân chuyên trong lĩnh vực này. Nếu ông vẫn không chịu thì lát nữa tôi sẽ cho dân lành nghề dùng cực hình tàn nhẫn nhất, ông có chắc muốn nếm thử cái cảm giác đó không? Nhưng từ trước tới nay chưa ai có thể chịu đựng được đâu, sau khi bị tra tấn bằng cực hình kia, không có bất cứ người nào là không cầu xin tôi giết họ luôn đi cả!"

Trương Thiên Sơn nghe thấy thế, gắng gượng ngẩng đầu lên, nhìn Tạ Kiến An suy yếu nói: "Mày cứ mơ đi!"

Tạ Kiến An nghe vậy, tức thì bực bội, Trương Thiên Sơn đã bị tra tấn không ra hình người, đến nỗi gần như không có sức nói nổi một câu hay ngẩng đầu lên, vậy mà còn cứng đầu cứng cổ!

Có điều, Tạ Kiến An cũng không vội, dù sao vẫn còn thời gian để ông ta dày vò Trương Thiên Sơn.

"Gọi hai người kia đến đây, dùng cực hình tàn nhẫn nhất cho tao!", Tạ Kiến An ra lệnh.

Một tên đàn em nghe vậy rời khỏi đại sảnh, chẳng bao lâu sau đã dẫn hai gã đàn ông cơ bắp cuồn cuộn để trần nửa người trên vào. Hiển nhiên, hai gã này hoàn toàn dư sức để tra tấn Trương Thiên Sơn, chứ không như hai tên trước đó, mới dùng hình 3 tiếng đã cạn kiệt sức lực.

"Trực tiếp dùng hình phạt tàn nhẫn nhất cho tao, chừng nào ông ta chưa mở miệng đồng ý thì không được ngừng lại, cũng không được để ông ta chết, nghe chưa!", Tạ Kiến An gần như quát lên.

Nếu Trương Thiên Sơn không chịu phối hợp thì kế hoạch của Tạ Kiến An sẽ phá sản. Đến lúc đó, họ chỉ có nước chọn dùng kế hoạch dự bị, nhưng chưa nói tới việc nó sẽ rất mạo hiểm, mà còn có khả năng thất bại. Dù có thành công thì bọn họ cũng phải chia cái bánh kem Bắc Đông béo bở này đi hơn phân nửa. Vì vậy, Tạ Kiến An mới nóng nảy như thế.

"Vâng, đại ca!"

Hai gã đàn ông vạm vỡ lập tức cầm lấy một số dụng cụ tra tấn, nở nụ cười nham hiểm đi tới trước mặt Trương Thiên Sơn.

Sau đó, bên trong đại sảnh không ngừng vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.

So với tiếng gào trước đó thì tiếng hét lần này cũng không lớn, nhưng lại có thể cảm nhận được sự đau đớn cùng cực khó kiềm chế nổi bên trong mỗi tiếng kên.

Khi Trương Thiên Sơn đang bị người khác tra tấn thì Lâm Hàn vẫn không hay biết tình hình xảy ra bên thành phố Phụng Thiên. Lúc này, anh đang đứng đợi ở chỗ Ngô Xuyên.

Một lúc sau, Tiểu Tây và Ngô Xuyên đã lần lượt dẫn theo Tạ Kiến Bình và Triệu Tứ Hải tới.

Hiện tại, Tạ Kiến Bình có chút mờ mịt, ông ta không ngờ Lâm Hàn lại phát hiện ra việc làm của mình, còn dứt khoát cử người tới bắt ông ta.

Mà càng đáng sợ hơn là, những cao thủ do Lâm Hàn cử tới đều cực kỳ giỏi võ.

Những cao thủ do Tạ Kiến Bình dẫn đến vậy mà 2 3 người cùng xông lên lại không phải đối thủ của 1 người bên kia, hơn nữa, bọn họ còn đông hơn bên ông ta.

Có người của sơn trang phối hợp nên chẳng mất nhiều thời gian, đám Tạ Kiến Bình đã bị bên Tiểu Tây bắt tới đây.

Lúc này, vẻ mặt Tạ Kiến Bình tràn đầy sợ hãi, không dám phát ra âm thanh nào, trong đầu thì không ngừng nghĩ cách thoái thác và chạy trốn.

Song, trong lòng Tạ Kiến Bình lại lo lắng không thôi. Dù sao, chuyện này đã bị Lâm Hàn phát hiện, kế hoạch cũng hoàn toàn phá sản.

Tuy ông lớn đứng sau Phùng Thạch có thực lực rất mạnh, nhưng Tạ Kiến Bình lại không cho rằng người đó có thể đánh lại Lâm Hàn. Suy cho cùng, Lâm Hàn mới là người đứng đầu của thế lực vùng Hoa Đông.

So với Tạ Kiến Bình thì Triệu Tứ Hải lại chẳng thể nào im lặng được.

Hôm nay là chủ nhật, nhưng Triệu Tứ Hải lại chọn tăng ca ở quỹ đầu tư Nhân Phàm.

Cũng không phải vì số tiền lương tăng ca kia, mà là Triệu Tứ Hải muốn quan sát mọi động tĩnh để biết được tình hình mới nhất.

Vốn dĩ, Triệu Tứ Hải đang vui vẻ vì Tạ Kiến Bình đã ra tay đe dọa Dương Lệ. Nếu thành công thì ông ta có thể tiếp tục hợp tác với ông lớn đứng sau Phùng Thạch, thế thì anh ta sẽ nhanh chóng thăng quan tiến chức. Nhưng ai ngờ lại xảy ra chuyện này.

Đám người Ngô Xuyên kia vậy mà lại ngông nghênh xông vào quỹ đầu tư Nhân Phàm bắt anh ta đi.

Nhìn thấy đám người này, Triệu Tứ Hải liền biết đã có chuyện xảy ra, bởi vì bọn họ không phải người bình thường.

Nhưng Triệu Tứ Hải lại hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn, càng đáng sợ hơn là đám bảo vệ của Nhân Phàm lấy lý do là không thể xung đột với kẻ bắt cóc gây tổn thương đến người bị hại, đều lui hết ra sau, mặc kệ bọn họ bắt Triệu Tứ Hải đi.

Đương nhiên Triệu Tứ Hải không tin vào cái lý do vớ vẩn của đám bảo vệ Nhân Phàm, anh ta biết rõ mặt bảo vệ được công ty làm rất tốt. Bọn họ cũng không phải bảo vệ bình thường mà đều được huấn luyện một cách chuyên nghiệp, thậm chí còn giỏi hơn một số binh lính trong quân đội. Cộng thêm côn điện và lợi thế về nhân số, đám Ngô Xuyên chắc chắn sẽ không phải đối thủ của họ.

Thế nhưng, những nhân viên bảo vệ của Nhân Phàm lại chẳng hiểu sao cứ mặc kệ đám người kia bắt Triệu Tứ Hải đi.

Thậm chí đến tận giờ, Triệu Tứ Hải vẫn không nghe thấy được tiếng còi xe cảnh sát, dường như một đống nhân viên bảo vệ kia của Nhân Phàm lại chẳng có một người đứng ra báo cảnh sát, mặc Triệu Tứ Hải bị những kẻ bắt cóc ấy lôi đi.

"Thả tôi ra, các người làm vậy là phạm pháp, nếu không thả tôi ra thì các người chết chắc rồi!"

Triệu Tứ Hải giãy giụa gào hét.

Tuy mấy tên đàn em của Ngô Xuyên không bằng đám người Tôn Hàn Các, nhưng không phải kiểu có dáng người phì nhiêu như Triệu Tứ Hải có thể đánh lại. Mặc cho Triệu Tứ Hải có giãy giụa thế nào cũng chẳng thể nhúc nhích nổi.

Tiếp theo, Triệu Tứ Hải đã bị đưa tới trước mặt Lâm Hàn và Dương Lệ.

Vừa thấy Dương Lệ thì Triệu Tứ Hải lập tức cảm thầm nghĩ thôi xong, cũng đoán được là xảy ra chuyện gì.

"Anh cũng biết là phải tuân thủ pháp luật nữa hả? Dám cấu kết với Tạ Kiến Bình cài bom hại Dương Lệ. Đây là phạm pháp đó, anh biết không?", Lâm Hàn lạnh lùng chất vấn.

Triệu Tứ Hải hoảng loạn, sau đó bình tĩnh lại, dù sao anh ta còn có Tạ Kiến Bình và ông lớn đằng sau Phùng Thạch chống lưng. Triệu Tứ Hải cảm thấy Lâm Hàn hoàn toàn không thể làm gì được mình.

"Lâm Hàn, mày đừng có mà ngông cuồng, tao có Tạ Kiến Bình và ông lớn đằng sau Phùng Thạch chống lưng đó. Nếu mày dám làm gì tao thì mày nhất định phải chết!", Triệu Tứ Hải tức tối nhìn Lâm Hàn quát.

Tạ Kiến Bình bên cạnh nghe thấy thế, thầm chửi Triệu Tứ Hải là thằng mắt mù ngu ngốc. Nếu giờ không phải Tạ Kiến Bình đang bị trói thì ông ta đã xông lên đấm vỡ mồm Triệu Tứ Hải, để anh ta bớt mở miệng nói lung tung rồi.
Chương 719: Triệu Tứ Hải kiêu ngạo

"Triệu Tứ Hải, mày câm miệng lại cho tao!"

Tạ Kiến Bình đột nhiên quát lên.

Tuy Tạ Kiến Bình tin rằng chỉ cần kế hoạch bên Bắc Đông thành công thì ông ta cũng không cần phải sợ Lâm Hàn.

Nhưng trước mắt thì không phải như vậy, dù sao Lâm Hàn cũng là đại ca của cả vùng Hoa Đông.

Huống chi, giờ ông ta còn đang ở trên địa bàn của Lâm Hàn, mà còn phải nghĩ cách kinh doanh các thương vụ trong vùng xám để phối hợp với kế hoạch bên Tạ Kiến An.

Điều khiến Tạ Kiến Bình cảm thấy đáng sợ hơn hết là những cao thủ mà Lâm Hàn vừa cử tới bắt ông ta.

Tạ Kiến Bình đã từng gặp muôn vàn cao thủ ở Bắc Đông, nhưng chưa thấy người nào có bản lĩnh lợi hại như vậy, đằng này không phải một người mà là hơn mấy chục người.

Đừng thấy con số ấy nghe có vẻ ít, nhưng thực tế bọn họ đều là những con dao cực kỳ sắc bén có một không hai.

Cũng bởi vì lý do đó, Tạ Kiến Bình mới thật sự cảm nhận được thực lực khủng bố của Lâm Hàn và dấy lên nỗi sợ hãi trước anh.

Triệu Tứ Hải nghe thấy giọng nói quen thuộc, vội vàng nhìn ra sau, tức thì thấy được Tạ Kiến Bình.

Nhưng giờ, Tạ Kiến Bình cũng bị người trói lại áp giải đến đây giống như Triệu Tứ Hải.

Mặc dù trông thì không chật vật lắm, nhưng chẳng kiêu căng ngạo mạn hay lịch lãm được như trước, nhìn cứ như là hai người khác nhau.

"Đại ca Tạ, tại sao ông lại ở đây? Sao tên Lâm Hàn kia có thể bắt được ông?", Triệu Tứ Hải hơi kinh ngạc nói.

Lúc này, Tạ Kiến Bình cũng bị đám người Tiểu Tây áp giải đến trước mặt Lâm Hàn giống như Triệu Tứ Hải.

Lâm Hàn nhìn Tạ Kiến Bình và Triệu Tứ Hải, mặt mày lạnh lẽo như băng nói: "Hai người gan đấy chứ, vậy mà lại dám ra tay với vợ tôi?"

Tạ Kiến Bình nghe thấy câu ấy của Lâm Hàn, rồi thấy Dương Lệ thân mật đứng cạnh Lâm Hàn, lập tức nhận ra sự bất thường.

Trước đó, Tạ Kiến Bình nghĩ rằng Dương Lệ chỉ là giám đốc của quỹ đầu tư Nhân Phàm thôi. Tuy là một giám đốc đại diện của công ty lớn, nhưng Tạ Kiến Bình vẫn chẳng coi cô ra gì, nên không đi điều tra thân phận của Dương Lệ.

Có điều, giờ xem ra, Dương Lệ không những là giám đốc công ty Nhân Phàm mà còn là vợ của Lâm Hàn?

Tạ Kiến Bình tức thì ngây ngẩn cả người, vốn dĩ muốn kinh doanh các thương vụ trong vùng xám thì phải giấu quỹ đầu tư Nhân Phàm, đặc biệt là phải giấu Lâm Hàn.

Kết quả ra tay với Dương Lệ, nhưng chẳng ngờ cô lại là vợ Lâm Hàn, giờ không bị phát hiện mới là lạ.

Tạ Kiến Bình tức thì hối hận muốn chết, nếu lúc ấy chịu điều tra thì chắc chắc sẽ không xảy ra cớ sự này.

Giờ lại cài bom đe dọa vợ Lâm Hàn, còn bị người của anh phát hiện, chuyện này mà không bị tính sổ mới lạ.

Triệu Tứ Hải bên cạnh nghe thấy lời nói ấy của Lâm Hàn, vẻ mặt cũng hơi xấu hổ. Suy cho cùng, Dương Lệ cũng là người nhà mình, anh ta lại còn bán đứng cô thì đúng là táng tận lương tâm.

Nhưng anh ta chỉ áy náy một lát rồi sau đó lại nhanh chóng nghĩ thông suốt.

Là do Dương Lệ ngăn cản anh ta nên tự làm tự chịu, không thì đã chẳng xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi.

Huống chi, Triệu Tứ Hải cảm thấy mình có Tạ Kiến Bình và ông lớn đứng sau Phùng Thạch chống lưng, căn bản không cần phải sợ Lâm Hàn.

Tuy không biết Lâm Hàn may mắn cỡ nào mà lại có thể dùng những người kia bắt được Tạ Kiến Bình, nhưng Triệu Tứ Hải vẫn tin rằng, mấy tên côn đồ cắc ké kia của Lâm Hàn chắc chắn không phải là đối thủ của Tạ Kiến Bình đến từ vùng Bắc Đông.

Nếu không được nữa thì vẫn còn ông lớn đứng sau Phùng Thạch, dù sao người đó chắc chắn không ở cùng một đẳng cấp với Tạ Kiến Bình.

Tuy Tạ Kiến Bình rất lợi hại, nhưng suy cho cùng ông ta cũng đến từ vùng Bắc Đông, chắc sẽ chẳng có thế lực nào ở địa bàn của người khác. Mà ông lớn đứng sau Phùng Thạch lại là trùm nơi này, lẽ nào còn sợ Lâm Hàn ư?

"Lâm Hàn, mày đừng vội đắc ý, chẳng phải chỉ là ăn may bắt được đại ca Tạ thôi sao? Tao còn có một ông lớn khác nữa chống lưng đấy. Ông ấy là một ông trùm ở đây, không phải loại người như mày có thể trêu vào đâu! Mau thả tao ra, không thì lát nữa bọn mày chết chắc rồi!", Triệu Tứ Hải nhìn chằm chằm Lâm Hàn quát.

Tạ Kiến Bình bên cạnh có chút cạn lời liếc nhìn Triệu Tứ Hải, cảm thấy hối hận vì đã hợp tác với người như vậy.

Dù không biết ông lớn đứng sau Phùng Thạch là ai, có bao nhiêu thế lực ở đây. Nhưng Lâm Hàn vốn là trùm của cả Hoa Đông, ông lớn kia hoàn toàn chẳng có cửa đấu lại anh.

Huống chi, bây giờ hai người bọn họ còn bị Lâm Hàn bắt đến đây. Ông lớn kia có thể đối phó được Lâm Hàn thì cũng chẳng có tác dụng gì, bọn họ đã rơi vào tay Lâm Hàn thì sẽ không có khả năng chạy thoát.

Lâm Hàn nhìn Triệu Tứ Hải với vẻ mặt hết sức khó coi. Triệu Tứ Hải mở miệng là đại ca Tạ, cộng thêm cú điện thoại kỳ lạ của Dương Duyệt ngày hôm qua, khỏi nói khỏi tra khảo cũng biết, lịch trình của Dương Lệ chắc chắn là do Triệu Tứ Hải báo cho Tạ Kiến Bình biết.

Dương Lệ đứng cạnh nghe thấy thế, sắc mặt cũng vô cùng thất vọng. Anh ta là anh rể của mình đó, vậy mà lại báo lịch trình của cô cho Tạ Kiến Bình để ông ta đến cài bom lên xe.

"Ông trùm ở đây? Anh nói tôi nghe thử xem là ai", Lâm Hàn bỗng nhiên hơi tò mò, lẽ nào Triệu Tứ Hải dám làm những chuyện ấy là ỷ vào có thế lực ở đây ư?

Nếu vậy thì có lẽ Lâm Hàn nên sàng lọc lại thế lực của mình.

"Sao? Sợ rồi à?", Triệu Tứ Hải nghe Lâm Hàn hỏi vậy tưởng rằng anh sợ liền vui vẻ.

"Nói cho mày biết cũng được thôi", Triệu Tứ Hải nói: "Chính là ông lớn chống lưng cho Phùng Thạch - ông chủ cũ của tao. Tuy tao không biết là ai, nhưng chắc chắn là người mà mày không thể trêu vào!"

Lâm Hàn nghe thấy câu trả lời ấy thì sắc mặt có hơi kỳ lạ, không ngờ chuyện này lại liên quan đến Phùng Thạch.

Mà ô dù của Phùng Thạch còn chẳng phải là anh sao? Lâm Hàn lập tức cảm thấy khó hiểu, không lẽ còn có ai chống lưng cho Phùng Thạch ư?

"Gọi Phùng Thạch đến đây cho tôi!", Lâm Hàn sẵng giọng nói.

Ngô Xuyên đứng cạnh gật đầu, đi tới một bên gọi cho Phùng Thạch.

"Alo, cậu Ngô à, có chuyện gì ư?", Phùng Thạch vừa bắt máy đã hết sức khách sáo hỏi.

Dưới trướng Lâm Hàn, địa vị của Phùng Thạch cũng không được coi là cao, vẫn thấp hơn Ngô Xuyên và chỉ hơi cao hơn mấy tên tay chân bình thường thôi.

Dù Phùng Thạch có muốn làm thân với đám người Ngô Xuyên, nhưng Ngô Xuyên lại chẳng thèm để ý đến ông ta, không có chuyện gì quan trọng sẽ không chủ động liên lạc.

Mà nay Ngô Xuyên lại chủ động gọi cho Phùng Thạch, nên ông ta có hơi bất ngờ.

"Giờ anh Hàn đang ở chỗ tôi, anh ấy bảo ông lập tức đến đây làm rõ một chuyện. Ông mau lại đây cho tôi!", Ngô Xuyên tức giận nói xong liền cúp máy.

Phùng Thạch ở đầu dây bên kia chợt có linh cảm xấu, tuy bình thường Ngô Xuyên nói chuyện với ông ta cũng rất lạnh nhạt, nhưng tuyệt đối không có gắt gỏng như thế.

Lần này, Lâm Hàn đột nhiên gọi ông ta tới, hình như bên đấy đã xảy ra chuyện gì đó.

"Gần đây mình có làm sai gì đâu chứ? Chuyện gì thế không biết?", Phùng Thạch mờ mịt. Lần trước, ông ta đã từ bỏ việc khuyên Lâm Hàn kinh doanh các sản nghiệp trong vùng xám, cũng từ chối Tạ Kiến Bình luôn rồi mà.

Phùng Thạch vắt óc nghĩ mãi không ra, tuy không muốn đi cho lắm, cảm thấy đi sẽ cực kỳ xui xẻo, nhưng giờ cũng không thể không vội vàng chạy tới.
Chương 720: Ông lớn chống lưng cho tôi chính là Lâm Hàn đấy!

Tại thành phố Đông Hải, trên địa bàn của Ngô Xuyên.

Triệu Tứ Hải nghe Lâm Hàn nói thế thì bất chợt thấy khó hiểu.

Sao Lâm Hàn lại quen biết Phùng Thạch, mà còn có thể trực tiếp gọi ông ta tới đây?

Thoáng chốc, Triệu Tứ Hải liền nhớ tới cảnh Phùng Thạch cực kỳ cung kính với Lâm Hàn ở sân bay vào lần trước.

Lúc ấy, Triệu Tứ Hải cũng hết sức kinh ngạc, nhưng chỉ nhìn thấy thoáng qua thôi nên không chắc lắm.

Về sau, Triệu Tứ Hải cẩn thận nghĩ lại thì cảm thấy có lẽ là mình nhìn nhầm, Phùng Thạch tuyệt đối không thể nào kính cẩn với Lâm Hàn như vậy được.

Dù sao, Phùng Thạch cũng là ông trùm bất động sản, dưới trướng có vô số tay chân, hơn hết là đằng sau ông ta còn có một ông lớn quyền thế ngập trời. Thế nên, Phùng Thạch hoàn toàn chẳng cần phải sợ Lâm Hàn, cũng không thể nào kính cẩn với anh như vậy.

Nhưng giờ nghe giọng điệu của Lâm Hàn lại làm Triệu Tứ Hải cảm thấy ngờ ngợ, giống như Phùng Thạch là cấp dưới của Lâm Hàn vậy. Bảo Phùng Thạch tới là ông ta phải tới.

Lúc này, đáy lòng Dương Lệ tràn đầy lạnh lẽo nhìn Triệu Tứ Hải hỏi: "Dương Duyệt có liên quan đến chuyện này không? Chị ấy bắt tay với anh moi ra lịch trình của tôi hay anh sai chị ấy?"

Hiện tại, Dương Lệ vẫn cứ ôm một chút hy vọng, mong rằng Dương Duyệt không phản bội mình.

Nói gì thì nói, Dương Duyệt cũng là chị ruột của cô. Nếu ngay cả Dương Duyệt mà cũng đối xử độc ác với cô như vậy thì Dương Lệ không biết nên nói gì nữa.

"Không liên quan đến Dương Duyệt, em ấy không biết, là tôi bảo em ấy hỏi", Triệu Tứ Hải thẳng thắn đáp.

Dương Lệ nghe thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Dương Duyệt không biết, điều ấy làm lòng cô cũng không đau đớn thất vọng như hồi nãy.

Lâm Hàn đứng cạnh nghe vậy, trong lòng cũng đã có cách xử lý Triệu Tứ Hải, nhưng anh sẽ không để Dương Duyệt biết.

Lâm Hàn biết cách nghĩ của Dương Lệ, nếu vì thế mà hủy hoại tình cảm chị em giữa hai người, Dương Lệ nhất định sẽ không nỡ.

Bấy giờ, Tạ Kiến Bình cạnh đó sợ sệt nhìn Lâm Hàn nói: "Cậu Lâm, đây thật sự là hiểu lầm. Tôi không biết giám đốc Dương là vợ của cậu, nếu biết thì có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám làm chuyện này. Cậu và Đại bàng núi nhà chúng tôi là bạn tốt của nhau, thân như anh em, cậu xem, có thể nể mặt Đại bàng núi mà tha cho tôi một mạng được không".

Triệu Tứ Hải bên cạnh nghe thấy những lời đó của Tạ Kiến Bình lập tức sững sờ.

Vụ này là sao? Sao Tạ Kiến Bình - người phụ trách dự án đến từ vùng Bắc Đông lại sợ hãi Lâm Hàn như vậy?

Còn nữa, Tạ Kiến Bình nói Lâm Hàn và Đại bàng núi vùng Bắc Đông là bạn tốt của nhau ư? Chuyện này là sao?

Trước đó, Triệu Tứ Hải cũng đã tìm hiểu, biết được Đại bàng núi là ông trùm vùng Bắc Đông, là đại ca của Tạ Kiến Bình, nắm giữ quyền hành ngập trời khiến người ta phải ngước nhìn.

Tức thì, Triệu Tứ Hải cảm thấy mình giống như nghe không hiểu lời nói của Tạ Kiến Bình.

Lâm Hàn nghe vậy lại chẳng nói gì, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Tạ Kiến Bình một cái, rồi đi sang chỗ khác.

Anh muốn chờ Phùng Thạch đến đây làm sáng tỏ tình hình, rồi mới đưa ra quyết định xử lý hai người họ.

Nhưng dù thế nào thì lần này, Lâm Hàn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Tạ Kiến Bình và Triệu Tứ Hải một cách dễ dàng. Dù cho Tạ Kiến Bình có là đàn em thân tín của Trương Thiên Sơn đi chăng nữa.

Lúc trước, khi nói chuyện với Trương Thiên Sơn, ông ta cũng đã nói với Lâm Hàn, nếu Tạ Kiến Bình dám đụng vào thương vụ trong vùng xám thì sẽ mặc anh xử trí.

Huống chi, trước đó Lâm Hàn đã nói rõ với Trương Thiên Sơn là sẽ không làm ăn phi pháp mà chỉ làm buôn bán hợp pháp thôi.

Sau khi Lâm Hàn đi sang chỗ khác, Triệu Tứ Hải bèn khó hiểu nhìn Tạ Kiến Bình hỏi: "Đại ca Tạ, chuyện này là sao? Ông đang nói cái gì vậy, đừng nói mê sảng chứ. Ông không cần thiết bởi vì bị bắt mà sợ cậu ta, bọn họ chỉ là những tên côn đồ các ké thôi, không sao đâu".

Tạ Kiến Bình cạn lời nhìn Triệu Tứ Hải, tức giận nói: "Một người trong số họ có thể xử đẹp 2 3 cao thủ bên tôi mà cậu bảo họ chỉ là côn đồ cắc ké thôi hả?"

Nếu không phải giờ đang bị trói, Tạ Kiến Bình đã bước tới tát cho Triệu Tứ Hải mấy bạt tai rồi. Cuối cùng Lâm Hàn mà không bỏ qua cho họ thì chắc chắn là do cái miệng xúi quẩy ăn nói lung tung của Triệu Tứ Hải đã đắc tội người ta.

Triệu Tứ Hải nghe thấy lời ấy, cũng giật mình sửng sốt.

Quay đầu nhìn ra sau, Triệu Tứ Hải thấy cả đám đàn em của Tạ Kiến Bình đều đang bị trói gô ở kia.

Triệu Tứ Hải biết những người đó đều là những cao thủ cực giỏi võ, hôm một người trong số họ so tài với người của Phùng Thạch, anh ta cũng có mặt ở đó nên đương nhiên biết rõ sự lợi hại của họ.

Không nói quá chứ, những người kia mà đánh nhau với người bình thường thì 1 người có thể cân 10 người cũng không thành vấn đề.

Nhưng cao thủ cỡ đó mà 2 3 người lại không phải đối thủ của 1 đàn em bên Lâm Hàn ư?

Triệu Tứ Hải lập tức ngây ngẩn cả người, Lâm Hàn này rốt cuộc là sao, cậu ta đào đâu ra nhiều cao thủ lợi hại như thế chứ?

Lúc này, Tạ Kiến Bình nhìn Triệu Tứ Hải với vẻ bất lực, nói tiếp: "Còn nhớ tôi từng nói với cậu là chúng tôi đến Hoa Đông là bởi vì được ông trùm nơi đây ưu ái không? Đó là vì trùm của Hoa Đông là bạn thân với Đại bàng núi Bắc Đông, mà trùm của Hoa Đông chính là Lâm Hàn! Tuy tôi không biết ông lớn chống lưng cho Phùng Thạch có thế lực thế nào, nhưng chắc chắn không phải đối thủ của Lâm Hàn".

Triệu Tứ Hải nghe thấy vậy, tức thì lại sửng sốt không thôi.

Ông trùm của Hoa Đông? Lâm Hàn á?

Triệu Tứ Hải không tài nào tưởng tượng nổi, có mơ cũng chẳng dám nghĩ rằng người mà bình thường bọn họ xỉa xói móc mỉa lại có thân phận như vậy.

Đến tận bây giờ mà Triệu Tứ Hải vẫn không dám tin vào lời nói ấy của Tạ Kiến Bình, có nghĩ kiểu gì cũng không dám tin Lâm Hàn lại là đại ca của vùng Hoa Đông.

Bấy giờ, Phùng Thạch liền vội vàng chạy tới.

Vốn dĩ Phùng Thạch cũng ở gần đây, vừa nhận được thông báo bèn lập tức chạy tới đây.

Ông ta vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Triệu Tứ Hải và Tạ Kiến Bình đang bị trói ở trong, cũng đại khái đoán được tại sao Lâm Hàn lại gọi mình tới đây.

Phùng Thạch lập tức có linh cảm xấu, song lại cảm thấy hơi khó hiểu.

Về chuyện hợp tác làm những thương vụ vùng xám với Tạ Kiến Bình, Lâm Hàn không đồng ý, nên Phùng Thạch đã bỏ ý định và từ chối Tạ Kiến Bình. Nhưng sao giờ Lâm Hàn lại bắt đám người đó và tìm ông ta đến tính sổ?

Tạ Kiến Bình thấy Phùng Thạch thì kích động không thôi. Lúc này, Tạ Kiến Bình cũng không hy vọng có thể làm ăn phi pháp gì nữa, mà chỉ mong ông lớn đứng sau Phùng Thạch có thể nể tình đối tác hụt, nói chuyện giúp bọn họ, để Lâm Hàn giơ cao đánh khẽ xử bọn họ nhẹ tay thôi.

Còn mặt khác, giờ Tạ Kiến Bình cũng chẳng hy vọng gì nhiều. Làm cái chuyện cài bom lên xe của vợ Lâm Hàn, Lâm Hàn có thể bỏ qua cho họ một cách dễ dàng mới là lạ.

Có lẽ Trương Thiên Sơn đứng ra nói giúp thì còn may ra, nhưng Tạ Kiến Bình biết kế hoạch bên Tạ Kiến An đã bắt đầu. Giờ Trương Thiên Sơn đã bị bắt, có khi còn bị giết chết luôn rồi ấy chứ.

Mà Triệu Tứ Hải thấy Phùng Thạch đến, cũng lập tức nôn nóng.

Phùng Thạch chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của anh ta.

"Ông chủ Phùng, cầu xin ông cứu chúng tôi với, mau bảo ông lớn đứng sau ông ra tay đi!", Triệu Tứ Hải nói với vẻ van xin.

Phùng Thạch nghe vậy, sắc mặt có chút cổ quái nói: "Ông lớn đứng sau lưng tôi chính là Lâm Hàn - người ra lệnh bắt các người tới đây đấy!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 101-105
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom