• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (2 Viewers)

  • Chương 831-835

Chương 831: Quan trọng

Màn đêm bao trùm.

Bên trong sân ở trang viên.

Đám người Lâm Hàn đang liên hoan.

Ngô Xuyên thấy Lâm Hàn kính rượu mình lập tức có cảm giác không nhận nổi, vội vàng đứng lên nói: “Anh Hàn, đừng đừng đừng, không cần phải làm như này đâu”.

Ngô Xuyên cũng không ngờ được rằng Lâm Hàn lại khách sáo với mình như thế.

Phải biết, trước đây Ngô Xuyên chỉ là một tên tiểu lưu manh mà thôi, có thể có được tất cả mọi thứ như bây giờ cũng là nhờ hưởng lợi từ Lâm Hàn, không có Lâm Hàn thì Ngô Xuyên bây giờ cũng chẳng là cái thá gì hết.

Mà nhất là sau khi đi theo Lâm Hàn một thời gian dài, Ngô Xuyên mới chính thức hiểu được Lâm Hàn lợi hại đến nhường nào.

Lúc mới quen biết Lâm Hàn, Ngô Xuyên chỉ cảm thấy Lâm Hàn là một người có khá nhiều tiền, cũng tốt hơn so với đám giả tạo kia, nhưng thời gian càng lâu, Ngô Xuyên càng thấy được nhiều điều hơn về Lâm Hàn, Ngô Xuyên càng ngày càng kinh ngạc về sự lợi hại của Lâm Hàn.

Mà sau thời gian dài tiếp xúc, Ngô Xuyên cũng cực kỳ bái phục Lâm Hàn, bất kể là năng lực cá nhân về mọi mặt hay là thế lực đứng đằng sau anh, cũng đều bí ẩn mạnh mẽ.

Đặc biệt là sự kiện xảy ra ở khu vực Bắc Đông lần này và chuyện Lâm Hàn trực tiếp thu mua, vận chuyển mấy cái công xưởng máy móc hạng nặng ở La Quốc, cũng lại một lần nữa khiến Ngô Xuyên ý thức được sức mạnh của Lâm Hàn.

Mà Ngô Xuyên và Lâm Hàn vốn có quan hệ tốt như vậy, đã sớm thật lòng đi theo Lâm Hàn, chứ đừng nói là bây giờ phát hiện ra Lâm Hàn mạnh mẽ nhường nào.

Lâm Hàn lúc này nhìn bộ dáng kích động của Ngô Xuyên, cũng cười một tiếng: “Được, vậy thì đừng để ý nhiều thế làm gì”.

Nói xong, Lâm Hàn và Ngô Xuyện cụng ly một cái, cùng nhau uống chung chén rượu.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Hàn vẫn luôn bận rộn nhiều việc, mà Lâm Hàn cũng dần dần nhận ra Ngô Xuyên càng ngày càng đáng tin cậy.

Lúc Ngô Xuyên vừa mới đi theo Lâm Hàn, làm việc vẫn còn xảy ra sai sót, có đôi khi xuất hiện một vài vấn đề, nhưng bây giờ đã càng ngày càng thành thục đã có thể tự mình gánh vác một phương diện, Lâm Hàn cũng càng ngày càng yên tâm về Ngô Xuyên.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này Ngô Xuyên quả thật cũng có chút bận rộn, trong lòng Lâm Hàn cũng rất cảm kích Ngô Xuyên.

Mà ở trong lòng Lâm Hàn thật ra cũng đã quyết định một chuyện, chờ tình hình Vùng Xám Bắc Đông bên này ổn định, sau khi Lâm Hàn xử lý tốt chuyện ở thành phố Thiên Kinh, Lâm Hàn sẽ phải trở về nhà họ Lâm kế thừa, trở thành ông chủ nhà họ Lâm, đến lúc đó sẽ phải chính thức tiếp nhận tất cả sự nghiệp và thủ hạ của nhà họ Lâm.

Mà đến lúc đó, Lâm Hàn quyết định nâng đỡ Ngô Xuyên lên, để anh ta trợ giúp mình cùng quản lý nhà họ Lâm, để Ngô Xuyên giúp mình san sẻ một phần áp lực.

Cùng lúc đó, đám người Lâm Phong ở bên cạnh nhìn thấy Lâm Hàn khách sáo với Ngô Xuyên như thế cũng có hơi kinh ngạc.

Mấy người bọn họ đều hiểu Lâm Hàn mạnh mẽ nhường nào, mặc dù cho đến bây giờ bọn họ vẫn chưa rõ thực lực cụ thể của Lâm Hàn đến đâu, nhưng Lâm Hàn bí ẩn và mạnh mẽ là điều không thể nghi ngờ, có thể nói địa vị cũng khác xa người thường.

Mà trong số đó, Lâm Phong lại càng hiểu rõ điều đó, Lâm Phong không giống với mấy người còn lại, Lâm Phong hiểu rõ thân phận của Lâm Hàn trước mắt là người thừa kế của nhà họ Lâm, hơn nữa cũng đã nhận được sự công nhận của tất cả các quản sự, chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành ông chủ của nhà họ lâm, tiếp nhận nhà họ Lâm khổng lồ ấy.

Địa vị của nhà họ Lâm trên toàn thế giới cũng khác xa người bình thường, sức mạnh hoàn toàn có thể tương đồng với không ít các quốc gia, thậm chí nếu xét về sức mạnh tổng hợp thì về mọi mặt cũng đã vượt qua không ít các quốc gia.

Mà Lâm Hàn là ông chủ của nhà họ Lâm, địa vị này đương nhiên là không còn gì phải nghi ngờ hết.

Mà bây giờ, Lâm Hàn lại đối xử khách khí với một người không quyền không thế như Ngô Xuyên quả thật khiến Lâm Phong hơi kinh ngạc.

Đừng nhìn Ngô Xuyên lúc trước là lão đại Vùng Xám Bắc Đông, bây giờ cũng đang tiếp nhận quản lý Vùng Xám Bắc Đông, nhìn qua có vẻ là một ông lớn nhưng Lâm Phong hiểu rõ tất cả những cái này là do Lâm Hàn cho, nếu không có Lâm hàn thì cho dù Ngô Xuyên có thực lực đến đâu đi chăng nữa, nhiều nhất cũng chỉ là một lão đại của một thế lực nhỏ bé, so với một gia tộc bình thường cũng chẳng thể sánh bằng, chứ đừng nói là một thế lực đẳng cấp như nhà họ Lâm.

Nhưng bây giờ, Lâm Hàn lại đối xử với một người không quyền không thế khách sáo đến như vậy, điều này có nghĩa là gì, Lâm Phong suy nghĩ một chút liền hiểu.

Nghĩ đến đây, Lâm Phong nhìn thật sâu vào mắt của Ngô Xuyên, đại khái đã đoán được chủ ý của Lâm Hàn, đoán chừng đến lúc đó Ngô Xuyên sẽ theo Lâm hàn cùng trở về nhà họ Lâm, tiếp nhận sản nghiệp của nhà họ Lâm, Ngô Xuyên sẽ thực sự trở thành phụ tá quan trọng đắc lực cho Lâm Hàn.

Lâm Phong âm thầm ghi nhớ điểm này, Ngô Xuyên khác biệt so với những người ở đây, sau này Lâm Phong cũng cần phải chủ động tạo dựng mối quan hệ với Ngô Xuyên, như vậy thì cũng sẽ tốt cho tương lai sau này của ông ta.

Địa vị của Lâm Phong ở nhà họ Lâm bây giờ mặc dù cũng không thấp, nhưng dù sao cũng không phải là trực hệ, mà đã không phải là trực hệ thì có nghĩa là dù có năng lực đi chăng nữa, nếu không chiếm được sự coi trọng của người cầm quyền chính thức của nhà họ Lâm thì cũng khó mà trèo cao được.

Mà Lâm Hàn này lại là ông chủ tương lai của nhà họ Lâm, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là người cầm quyền lớn nhất đó.

Lúc này, Lâm Hàn và Ngô Xuyên đã uống cạn ly rượu riêng, Lâm Hàn nhìn về phía mấy người còn lại, nói: “Trong khoảng thời gian này, mấy người cũng đã vất vả rồi, đến đây, mọi người cùng nhau uống một chén”.

“Được, được”.

Mấy người nhao nhao đáp lại.

Lập tức, Lâm Hàn và mấy người tán gẫu đơn giản vài câu, sau khi cơm nước rượu say, Lâm Hàn bắt đầu nhắc đến chính sự.

“Tình hình Bắc Đông bên này mặc dù vừa mới bắt đầu nhưng cũng xem như đã ổn định, đi vào quỹ đạo, chuyện sau này chủ yếu giao cho hai người Ngô Xuyên và La Văn phụ trách, nếu không có vấn đề gì lớn thì tôi sẽ không hỏi đến”. Lâm Hàn nói thẳng.

Ngô Xuyên và La Văn đưa mắt nhìn nhau, cả hai cũng đều có chút vui mừng, Lâm Hàn có quyết định như thế, không còn nghi ngờ gì nữa, anh cực kỳ tín nhiệm bọn họ, cho bọn họ đủ quyền tự do và quyền lợi.

“Anh Phàm, anh yên tâm, em nhất định sẽ làm thật tốt”.

“Cậu Lâm yên tâm”.

Ngô Xuyên và La Văn nhao nhao đáp.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, lại nhìn về phía La Võ, nói: “La Võ, cậu không giỏi mấy cái này, vậy cậu đến chỗ công xưởng máy móc hạng nặng ở bên kia, hợp tác giám sát những thế lực Vùng Xám đó cho tốt, nhất định phải nhớ kỹ, tất cả toàn bộ đều phải làm theo quy củ, không được coi trọng tình nghĩa gì hết, các cậu trước hết thu hồi lại tất cả công việc kinh doanh vùng xám kia lại, đừng để xuất hiện nữa”.

La Võ nghe thấy vậy cũng có chút mừng rỡ, trong khoảng thời gian này, La Văn đến La Quốc, mà La Võ cũng phối hợp làm việc với Ngô Xuyên ở Bắc Đông, nhưng những chuyện bắt đầu làm ăn đoan chính này cho dù cậu ta có tâm đi làm thì cũng chẳng thể nào làm tốt được, cái này căn bản không phải là lĩnh vực mà cậu ta am hiểu.

Mà bây giờ, Lâm Hàn lại để cậu ta đi đến công xưởng máy móc hạng nặng bên kia tiến hành giám sát và bảo đảm an ninh, không còn nghi ngờ gì nữa chính là phù hợp nhất với cậu ta.

“Cậu Lâm, cậu yên tâm đi, tôi vốn không có xem trọng tình cảm với mấy người Vùng Xám này, tôi nhất định sẽ giám sát thật tốt”, La Võ một mặt vui mừng nói.

Lâm Hàn thấy thế khẽ gật đầu, vẫn rất yên tâm, điểm này lúc trước Lâm Hàn đã sớm hiểu rõ La Võ, La Võ ngoại trừ La Văn và Trương Thiên Sơn ra cũng không có xem trọng tình cảm, vẫn luôn làm việc theo quy củ, cho nên trước đó cũng không có giao tình tốt đối với mấy người Vùng Xám Bắc Đông này, thậm chí La Võ còn đắc tội với không ít thế lực.
Chương 832: Danh chính ngôn thuận

Sau khi Lâm Hàn phân công cho La Văn, La Võ và Ngô Xuyên xong.

Người ở chỗ này cũng chỉ còn lại có Tiểu Tây và Lâm Phong.

Người của Tôn Hàn Các do Tiểu Tây lãnh đạo mặc dù không nhiều nhưng ai nấy đều là cao thủ hiếm thấy, đối với người giúp mình, đương nhiên Lâm hàn vẫn rất coi trọng.

Mà Lâm Phong ở bên này cũng dẫn theo gần bốn trăm cao thủ của nhà họ lâm, bây giờ tất cả bọn họ cũng đang ở khu vực Bắc Đông, sau khi liên quân đối phó với Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình xong vẫn luôn phối hợp với Ngô Xuyên thu chiếm lấy từng thế lực Vùng Xám Bắc Đông.

Nhưng bây giờ đã thành công thu chiếm toàn bộ thế lực Vùng Xám Bắc Đông, hơn nữa bởi vì chuyện công xưởng máy móc hạng nặng, không chỉ trợ giúp những thế lực này vượt qua được khó khăn trước mắt mà đồng thời còn thu phục được lòng người.

Lâm Hàn tin thông qua chuyện công xưởng máy móc hạng nặng này, phần lớn các thế lực sẽ không còn hai lòng nữa, đều sẽ thật lòng đi theo làm việc cho Lâm Hàn.

Dù sao lời dặn dò cuối cùng của Trương Thiên Sơn là muốn bọn họ đi theo Lâm Hàn, mà Lâm Hàn lại có sức mạnh tuyệt đối, đồng thời đối xử với bọn họ cũng không tệ, bọn họ hoàn toàn không cần thiết phải nổi loạn.

Cho dù là nghĩa hay là lợi ích cũng không có xung đột.

Như vậy thì bốn trăm cao thủ của nhà họ lâm này đương nhiên không cần phải ở lại khu vực Bắc Đông nữa.

Chuyện đảm bảo an ninh mấy công xưởng máy móc hạng nặng ở bên kia đều đã có cao thủ nhà họ Lâm khác phái đi riêng, cũng không cần phải dùng đến những cao thủ do Lâm Phong mang đến.

Mà những cao thủ này, Lâm Hàn định sẽ mang theo cùng đến thành phố Thiên Kinh tham gia hội nghị quý tộc lần này, giành được thêm một số lợi ích từ hội nghị quý tộc này, đồng thời đây cũng là cơ hội tốt để Lâm Hàn chân chính tiến vào chiếm giữ thành phố Thiên Kinh.

Lâm Hàn lúc này cũng nhìn về phía của Lâm Phong và Tiểu Tây.

Tiểu Tây ngược lại rất bình tĩnh, anh ta giống với những người còn lại trong Tôn Hàn Các, không thích nghĩ ngợi nhiều, có thời gian thì càng thích cải thiện bản thân hơn, thời gian còn lại thì Lâm Hàn giao phó việc gì sẽ đi làm việc đó, không thích suy nghĩ quá nhiều đến những chuyện khác.

Còn Lâm Phong, ngược lại có chút chờ mong.

Chuyện ở khu vực Bắc Đông bên này cũng đã giải quyết xong, mặc dù sau này còn có đôi chuyện, thế nhưng đều không liên quan đến ông ta, ông ta và các cao thủ do ông ta lãnh đạo cũng không am hiểu những chuyện đó, cũng không thể bảo bọn họ đi xử lý mấy chuyện làm ăn đoan chính kia được. Kiếm tiền, cái chuyện này bọn họ căn bản không biết một chút nào.

Mà Lâm Phong đương nhiên cũng không muốn cứ rời đi như thế, tiếp tục quay về nhà họ Lâm, đi làm mấy cái nhiệm vụ chẳng quan trọng, ông ta càng hi vọng có thể đi theo Lâm Hàn làm việc.

Mặt khác, Lâm Phong cũng có tâm tư riêng nhất định, không bao lâu nữa Lâm Hàn sẽ trở thành ông chủ của nhà họ Lâm, trên thực tế Lâm Phong cũng muốn tạo quan hệ với Lâm Hàn, thậm chí muốn nhận được sự coi trọng của Lâm Hàn, như thế thì sau khi anh trở thành ông chủ, Lâm Phong mới có thể tiếp tục leo cao được.

Ít nhất thông qua chuyện giúp Lâm Hàn làm việc, chứng minh năng lực của bản thân có thể đảm bảo bản thân sẽ không gặp phải biến cố gì, địa vị cũng sẽ không bị tụt xuống.

Cho nên từ mọi mặt mà nói, Lâm Phong cũng rất hi vọng có thể đi theo Lâm Hàn làm những chuyện quan trọng mới.

Mà Lâm Hàn lúc này lại không suy nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp mở miệng nói: “Khu vực Bắc Đông bên này về sau sẽ giao cho Ngô Xuyên và La Văn, sau này tôi sẽ đến thành phố Thiên Kinh để tham gia hội nghị quý tộc được tổ chức ở thành phố Thiên Kinh, lần này là cơ hội tốt ngàn năm có một, nếu nắm bắt tốt thời cơ, tôi có thể giành được một vài lợi ích lớn trong hội nghị quý tộc ở thành phố Thiên Kinh này, đồng thời cũng có thể hoàn hảo tiến vào chiếm giữ Vùng Xám thành phố Thiên Kinh”.

Mấy người bên cạnh nghe thấy lời Lâm Hàn nói cũng đều có chút bất ngờ.

Hội nghị quý tộc ở thành phố Thiên Kinh, bọn họ đương nhiên hiểu rõ là hội nghị do bốn gia tộc lớn ở thành phố Thiên Kinh cùng hợp tác tổ chức, tất cả các thế lực lớn nhỏ có tiếng ở đây sẽ đều đến tham gia hội nghị thường niên.

Mà hội nghị quý tộc ở thành phố Thiên Kinh này, nói là hội nghị, trên thực tế là cuộc phân chia bánh ngọt lợi ích, căn cứ vào thực lực riêng của mỗi người.

Cho nên trước mỗi lần tổ chức hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh, các thế lực lớn ở thành phố Thiên Kinh sẽ đều dốc sức nghĩ đủ mọi cách để nâng cao thực lực của mình, liên minh, kết thông gia, tập hợp cao thủ gia tộc, đủ loại thủ đoạn, tất cả đều được đem ra dùng hết.

Tuy nhiên, cho dù trong hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh này, thế lực nào có thực lực mạnh thì càng có thể phân chia được nhiều lợi ích, nhưng cũng có một điều kiện, đó chính là nhất định phải là thế lực gần thành phố Thiên Kinh.

Nếu là thế lực gần thành phố Thiên Kinh, chỉ cần là những thế lực có đủ tự tin thì đều có thể tham gia, còn nếu là thế lực ở vùng khác thì cho dù mạnh mẽ đến mấy cũng không có tư cách tham gia. Đây cũng là thủ đoạn của thế lực thành phố Thiên Kinh bảo toàn thế lực bản địa, không để các thế lực bên ngoài dễ dàng đoạt được những lợi ích kia.

Cũng chính bởi vì như thế mà cho dù nhà họ Lâm có thực lực mạnh mẽ cũng vẫn không thể tiến vào chiếm giữ thành phố Thiên Kinh được.

Thực lực của nhà họ Lâm ở Hoa Hạ vẫn chưa đủ mạnh, vẫn chưa được công khai chính thức, cộng thêm cơ chế của hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh này, nhà họ Lâm cũng không có cơ hội tham gia vào hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh, không có cơ hội tiến vào chiếm giữ thành phố Thiên Kinh.

Đương nhiên, thực lực của nhà họ Lâm vẫn còn đó, nếu muốn tiến vào chiếm giữ thành phố Thiên Kinh cũng không phải là không thể. Cách đó chính là dựa vào sức mạnh tuyệt đối nghiền nát bốn gia tộc lớn, nghiền nát tất cả các thế lực lớn nhỏ ở thành phố Thiên Kinh, cưỡng ép tiến vào chiếm giữ thành phố Thiên Kinh.

Nhưng thành phố Thiên Kinh và khu vực Bắc Đông khác nhau, bên khu vực Bắc Đông này nhà họ lâm chỉ cần phái đến bốn trăm cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh thì đã có thể trực tiếp nghiền nát tất cả các thế lực Vùng Xám Bắc Đông, nhưng thành phố Thiên Kinh hiển nhiên là không thể được.

Nhà họ Lâm nếu như muốn cưỡng ép tiến vào chiếm giữ thành phố Thiên Kinh đương nhiên sẽ cần phải tốn rất nhiều sức lực, cho nên trước đó mặc dù nhà họ Lâm đã có cách tiến vào chiếm giữ thành phố Thiên Kinh nhưng vẫn không thực hiện, chính là bởi vì không muốn làm to chuyện, phải trả một cái giá quá đắt.

Mấy người cũng không ngờ được rằng Lâm Hàn vậy mà lại muốn tham gia hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh lần này.

“Cậu Lâm, hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh này cậu đã tìm hiểu rõ ràng chưa? Tôi biết dưới tay của cậu có rất nhiều cao thủ, nhưng cái hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh này rất khác biệt”, La Văn lúc này nói.

Lâm Phong ở bên cạnh cũng hiểu những điều này, nói: “Đúng vậy đấy, đừng nhìn các thế lực lớn ở thành phố Thiên Kinh ngấm ngầm tranh đấu, đấu đá túi bụi, nhưng lúc đối mặt với thế lực bên ngoài bên ngoài đều đoàn kết nhất trí chống ngoại, cực kỳ đoàn kết”.

Mấy người còn lại cũng hiểu điều này, đang muốn nói thêm gì đó.

Lâm Hàn trực tiếp khoác tay một cái, ngắt lời bọn họ nói: “Những chuyện này tôi đều biết cả, sau khi nhìn thấy cuộc tranh đấu của ba gia tộc lớn trước đó, tôi đã liên minh với nhà họ Tiêu, đã đạt được hợp tác ở một mức nhất định, hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh lần này tôi có cách danh chính ngôn thuận tham gia, cụ thể như nào thì mấy người không cần phải hiểu rõ, nhưng chắc chắn sẽ không có vấn đề gì hết”.

Nghe thấy lời Lâm Hàn nói, mấy người có mặt đều có chút bất ngờ.

Bọn họ đương nhiên biết chuyện Lâm Hàn tham gia vào cuộc tranh đấu giữa nhà họ Tiêu và liên minh của hai gia tộc lớn khác. Trận đại chiến quý tộc lần đó, Lâm Hàn gần như dựa vào sức một mình mình ngăn cơn sóng dữ, trợ giúp nhà họ Tiêu chuyển bại thành thắng, những chuyện này bọn họ đều rõ cả, thậm chí chuyện này còn có thể được gọi là sự tích truyền kỳ của Lâm Hàn.

Mấy người có mặt ở đây đều có thể tưởng tượng được nhà họ Tiêu cảm kích Lâm Hàn, nhưng không ngờ nhà họ Tiêu lại trực tiếp kết đồng minh với Lâm Hàn, thậm chí còn nghĩ cách trợ giúp một thế lực khác như Lâm Hàn tiến vào chiếm giữ thành Thiên Kinh, kiếm một bát cơm từ trong hội nghị quý tộc thành Thiên Kinh.
Chương 833: Gom người

Lâm Phong nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt hơi kỳ lạ.

Ông ta đương nhiên biết rõ về trận cá cược lần trước giữa Lâm Hàn với Dương Tiêu.

Hơn nữa, Lâm Phong cũng biết trận cá cược ấy đã khiến cho Lâm Hàn trở thành người thừa kế chân chính của nhà họ Lâm, nhận được sự đồng ý của tất cả mọi người.

Mà trong lần cá cược ấy, Lâm Hàn không thể sử dụng bất cứ tài nguyên hay thế lực nào của gia tộc để đòi lại tiền từ một quý tộc như nhà họ Khương.

Kết quả, anh đã lấy lại được gấp mấy lần số tiền ban đầu mà không dựa vào nhà họ Lâm, còn xoay chuyển tình thế trong trận chiến giữa ba quý tộc lớn, quả là đáng nể.

Nhưng giờ xem ra, có vẻ mọi thứ không chỉ đơn giản như vậy.

Lâm Hàn không những vượt xa hạn mức cá cược với Dương Tiêu, mà còn tự mình tạo được mối quan hệ thân thiết với quý tộc họ Tiêu, cùng nhau trở thành đồng minh.

Phải biết rằng, Lâm Hàn của lúc đó chẳng có thực lực mạnh mẽ cùng thế lực và tài nguyên của nhà họ Lâm, nhà họ Tiêu cũng hoàn toàn không biết anh có một con quái vật khổng lồ chống lưng.

Lúc ấy, tuy Lâm Hàn có ơn cứu mạng, giúp nhà họ Tiêu tránh khỏi họa diệt vong, nhưng suy cho cùng, thực lực mà anh thể hiện ra ngoài cũng chỉ bình thường mà thôi.

Chỉ có thế, vậy mà nhà họ Tiêu vẫn bằng lòng kết đồng minh với Lâm Hàn, thậm chì còn chịu giúp một người ngoài như anh bước chân vào thành phố Thiên Kinh, tranh giành lợi ích.

Lâm Phong liếc nhìn Lâm Hàn, bấy giờ mới nhận ra có khi năng lực của anh còn tốt hơn, thậm chí là vượt ngoài sức tưởng tượng của mình.

Trong lòng Lâm Phong tức thì càng thêm bội phục Lâm Hàn, cũng ngày càng coi trọng đời gia chủ kế tiếp và chờ mong anh kế thừa vị trí ông chủ của nhà họ Lâm rồi mang lại một tương lai hoàn toàn mới cho gia tộc.

Trước đây, thực ra Lâm Phong vẫn có chút lo lắng. Tuy trước đó, Lâm Hàn đã giành chiến thắng trong cuộc cá cược với Dương Tiêu và chứng minh được năng lực của mình.

Lâm Phong cảm thấy nếu đặt mình vào tình huống của Lâm Hàn, ông ta cảm thấy bản thân sẽ không thể nào làm được như anh. Nói cách khác, năng lực của Lâm Hàn hoàn toàn bỏ xa ông ta.

Nhưng giỏi hơn ông ta không có nghĩa là có thể gánh vác được vị trí ông chủ của nhà họ Lâm. Dù sao, nhà họ Lâm cũng khác những thế lực còn lại, địa vị cũng vượt xa bọn họ, là một con quái vật khổng lồ chân chính.

Nếu muốn quản lý tốt con quái vật khổng lồ ấy thì không phải cứ có năng lực là được.

Dù là Lâm Thiên Tiếu, lúc trước dẫn dắt nhà họ Lâm từ con số không đến một gia tộc khổng lồ như bây giờ, được coi như một nhân vật truyền kỳ của bao thế hệ.

Nhưng theo sự phát triển càng ngày càng lớn mạnh của nhà họ Lâm, Lâm Thiên Tiếu cũng dần có chút bất lực, đôi khi sẽ đưa ra vài quyết định sai sót.

Đương nhiên, đa số người nhà họ Lâm sẽ không biết đến điều này, dù là người có địa vị như Lâm Phong cũng chỉ tình cờ biết được mà thôi.

Bởi vậy, khi Lâm Hàn giành chiến thắng trong trận cá cược với Dương Tiêu, tất cả mọi người trong nhà họ Lâm đều tin tưởng anh, thì thực tế, Lâm Phong vẫn cứ có chút nghi ngờ về anh.

Có điều, giờ xem ra, Lâm Phong chợt cảm thấy mọi lo lắng của mình đều là thừa thãi. Lâm Hàn chẳng hề đơn giản như bề ngoài anh thể hiện ra.

Có lẽ, Lâm Hàn thật sự có năng lực trở thành ông chủ nhà họ Lâm. Thậm chí, thực lực ở mọi khía cạnh của anh còn vượt trội hơn Lâm Thiên Tiếu.

Lâm Phong nghĩ vậy thì thầm kinh ngạc không thôi.

Lúc này, mấy người khác cũng không hiểu tại sao Lâm Hàn lại có thể khiến cho nhà họ Tiêu bằng lòng giúp một người ngoài như anh tham gia vào hội nghị quý tộc ở thành phố Thiên Kinh, tìm được chỗ đứng trong đây.

Thông qua khoảng thời gian này, mấy người họ cũng coi như có chút hiểu biết về Lâm Hàn, biết anh không phải loại thích khoác lác. Nếu Lâm Hàn đã nói thế thì chắc chắn sẽ làm được.

"Vậy anh Hàn, nếu có thể đúng lý hợp tình mà tham gia hội nghị quý tộc lần này ở thành phố Thiên Kinh, bên mình còn có thực lực thì chẳng phải sẽ giành được rất nhiều lợi ích, trực tiếp đứng vững gót chân trong vùng xám ở đây ư?", Ngô Xuyên mừng rỡ nói.

Lâm Hàn thấy Ngô Xuyên vui vẻ như vậy thì cười nói: "Đương nhiên rồi. Có điều, chuyện này cũng không liên quan đến anh. Bên Bắc Đông còn có chuyện chờ anh đó".

"Tôi biết mà", Ngô Xuyên gật đầu, đương nhiên biết bên Bắc Đông còn cả đống việc, trong khoảng thời gian ngắn, anh ta sẽ không rảnh để đi làm chuyện khác. Chuyện ở Thiên Kinh đành có duyên không phận với mình vậy. Nhưng khi biết được Lâm Hàn sẽ có cơ hội đứng vững gót chân trong vùng xám thông qua hội nghị quý tộc lần này ở Thiên Kinh, Ngô Xuyên liền kích động.

Đến tận giờ, vùng xám ở Hoa Đông và Bắc Đông đã bị Lâm Hàn thu phục. Lúc này, nếu thành công bước chân vào thành phố Thiên Kinh, với tính tình của Lâm Hàn, Ngô Xuyên cảm thấy chẳng bao lâu nữa, anh cũng sẽ bỏ vùng xám ở đây vào túi mình thôi.

La Văn đứng cạnh chợt nghĩ tới cái gì đó, nói: "Nếu thật sự có thể đúng lý hợp tình tham gia vào hội nghị quý tộc lần này ở thành phố Thiên Kinh thì đúng là cơ hội ngàn năm có một. Dẫu sao, trận chiến giữa các quý tộc lần trước đã khiến ba nhà bị tổn thất nặng nề, chỉ có mỗi nhà họ Khương là còn nguyên vẹn. Nhưng bản thân lại quá cẩn thận, nên sẽ không chèn ép anh nhiều. Mà anh lại có nhiều cao thủ như vậy, hoàn toàn áp đảo bọn họ về mặt thực lực. Vì thế, sẽ giành được rất nhiều lợi ích một cách dễ dàng. Nếu bỏ qua cơ hội này thì chẳng biết phải chờ bao lâu mới có cái tiếp theo".

Lâm Hàn nghe vậy, khẽ gật đầu. Lần này đúng là cơ hội có một không hai, nhất định phải nắm chắc mới được.

Nếu bỏ qua thì về sau muốn tìm một chỗ đứng trong thành phố Thiên Kinh cũng không phải không được, nhưng sẽ phải châm ngòi chiến tranh, tổn thất rất lớn, chứ chẳng thể nào ngon ăn như lúc này được.

"Đúng thế", Lâm Hàn gật đầu nói: "Vì vậy, lần này tôi sẽ cố gắng dẫn nhiều cao thủ đến, đảm bảo không xảy ra sai sót nào. Tôi đã điều động một số cao thủ đến thành phố Thiên Kinh trước, nhưng không nhiều. Thế nên, mới phải tranh thủ điều người từ bên này qua".

Mấy người còn lại, đặc biệt là Lâm Phong nghe vậy thì kích động nhìn Lâm Hàn. Những người khác đều có nhiệm vụ của mình, chỉ có ông ta là dư người để Lâm Hàn điều động đến Thiên Kinh, tham gia hội nghị quý tộc, tranh giành lợi ích, rồi tìm chỗ đứng ở đó.

Bấy giờ, Lâm Hàn bèn nhìn về phía Lâm Phong và Tiểu Tây, nói: "Tiểu Tây, anh dẫn theo toàn bộ người của Tôn Hàn Các theo tôi đến Thiên Kinh. Còn Lâm Phong, 400 cao thủ dưới tay ông cũng cố gắng tập hợp, để lại những ai có công việc, đảm bảo bên Bắc Đông đủ người là được. Số còn lại sẽ đi theo tôi tham gia hội nghị quý tộc lần này. Phải nhớ là để lại đủ người ở đây, đảm bảo Bắc Đông không xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, rồi mới điều người theo tôi đi đến thành phố Thiên Kinh!"
Chương 834: Quen với việc bận rộn

"Vâng, thưa cậu Lâm!"

Lâm Phong vội đáp, mừng rỡ ra mặt.

Thấy Lâm Hàn bằng lòng dẫn mình đến thành phố Thiên Kinh, tham gia chuyện lần này thì hết sức kích động.

Dẫu sao, nếu đi theo Lâm Hàn làm việc, mà còn là chuyện quan trọng như thế này thì chỉ cần làm tốt, đương nhiên sẽ được anh thưởng thức và trọng dụng.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, rồi nói tiếp: "Trước cứ giải quyết ổn thỏa bên này đi đã, không cần vội. Đừng để chuyện bên thành phố Thiên Kinh ảnh hưởng đến Bắc Đông. Chỉ cần trong vòng ba ngày tập hợp đủ người là được".

Lâm Phong nghe vậy, gật đầu. Đương nhiên hiểu được ý của Lâm Hàn. Không thể bởi vì sốt ruột đi Thiên Kinh tham gia hội nghị quý tộc mà khiến cho bên Bắc Đông xảy ra vấn đề. Tuy chuyện lần này rất quan trọng, những bên Bắc Đông cũng quan trọng không kém.

Vốn, Bắc Đông có cũng được mà không có cũng chẳng sao, chẳng quan trọng gì mấy với nhà họ Lâm, nên đương nhiên không thể sánh với chuyện bên thành phố Thiên Kinh. Nhưng sau khi vài nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng của La quốc được vận chuyển đến đây, bên Bắc Đông cũng nước dâng thuyền lên. Sau này, có lẽ sẽ trở thành một căn cứ quan trọng của nhà họ Lâm, nên không thể xảy ra sai sót gì được.

Mà khi biết được Lâm Hàn chịu cho 3 ngày để chuẩn bị thì Lâm Phong cũng yên tâm hơn. Nhiêu đó đã đủ để ông ta giải quyết ổn thỏa tình hình bên này. Sau đó, điều người đi theo Lâm Hàn đến thành phố Thiên Kinh tham gia hội nghị quý tộc.

"Cậu Lâm yên tâm, tôi chắc chắn sẽ xử lý tốt, không để xảy ra bất cứ vấn đề gì", Lâm Phong đáp.

Lâm Hàn nghe vậy gật đầu, không nói thêm gì nữa. Anh khá yên tâm về ông ta. Dù sao Lâm Phong có thể nắm giữ một chức vị quan trọng như vậy trong nhà họ Lâm thì năng lực khỏi phải bàn rồi. Nhà họ Lâm có một bộ máy quản lý cực kỳ nghiêm ngặt, ai đủ tư cách mới được quyền đảm nhiệm vị trí quản lý.

Đến tận đây, chuyện điều người từ Bắc Đông đến thành phố Thiên Kinh đã được Lâm Hàn sắp xếp xong.

Trong hội nghị quý tộc lần này, Lâm Hàn tổng cộng điều một phân đội nhỏ mười mấy cao thủ của Tôn Hàn Các, cùng khoảng 100 cao thủ từ nhà họ Lâm đã đến Thiên Kinh trước và người bên Lâm Phong đi.

Bên Bắc Đông có vẻ đã ổn định, Lâm Phong cũng không cần để lại bao nhiêu người. Vì vậy, Lâm Hàn tin rằng bên ông ta có thể điều động kha khá cao thủ đi.

Từ đó, anh đoán mình có thể dẫn theo khoảng 400 cao thủ tham gia hội nghị quý tộc lần này ở Thiên Kinh. Cộng thêm thế lực của nhà họ Tiêu, chắc hẳn có thể khuấy đảo sự kiện lần này.

Người khác chỉ biết Lâm Hàn muốn tham gi hội nghị quý tộc ở Thiên Kinh để giành được một số lợi ích, sau đó chiếm lấy vùng xám ở đó. Nhưng lại không ai biết, từ trước tới nay, Lâm Hàn chưa hề nghĩ đơn giản như vậy.

Nếu chỉ tham giam hội nghị để tranh giành lợi ích, rồi tìm được một chỗ đứng trong thành phố Thiên Kinh thì chẳng cần anh phải tự mình ra mặt làm gì. Nếu Lâm Hàn đã định đến, đương nhiên không thể chỉ có vài tham vọng nhỏ bé như thế.

Dầu gì anh cũng là ông chủ tương lai của nhà họ Lâm, chỉ đòi hỏi chút lợi ích ấy, không khỏi quá rớt giá.

Lâm Hàn chợt mong đợi hội nghị quý tộc sẽ diễn ra vào 6 ngày sau. Lần này, có anh tham gia, tin chắc rằng sẽ xảy ra một đợt phong ba bão táo, chứ chẳng thể bình yên như bao lần.

Sau đó, đám người Lâm Hàn tiếp tục ăn cơm, rồi trò chuyện với nhau.

Trong số họ, ngoài Lâm Hàn trước mắt không bận gì ra thì những người khác đều có chuyện cần làm. Thế nên, anh cũng không làm phiền họ. Chẳng mấy chốc, bữa cơm này đã kế thúc, để họ đi nghỉ ngơi, rồi mai còn làm việc.

Còn Lâm Hàn, anh chẳng có gì làm nên đi dạo trong trang viện một lát cũng trở về phòng mình, gọi điện thoại cho Dương Lệ.

Bên Dương Lệ cũng vô cùng suôn sẻ, trước mắt thì người phụ trách bên Bắc Đông là Uông Nghĩa, số còn lại đều là người trung thành với Trương Thiên Sơn, nên đương nhiên chịu nghe theo Uông Nghĩa. Vì vậy, chẳng có chuyện gì xảy ra hết.

Uông Nghĩa biết Dương Lệ là vợ của Lâm Hàn, nên cũng không dám gây khó dễ cho cô. Thậm chí còn nhường nhịn và giành nhiều lợi ích trên nhiều khía cạnh cho quỹ đầu tư Nhân Phàm.

Có điều, Dương Lệ không phải là loại người thích chiếm lợi, nên mọi việc đều hợp tác một cách công bằng.

Do đó, việc hợp tác giữa Bắc Đông và Nhân Phàm cũng cực kỳ suôn sẻ.

Sau hôm nay, hai bên đã bàn bạc xong các mục và kế hoạch hợp tác. Dương Lệ cùng Uông Nghĩa quyết định ngày mai sẽ bắt đầu triển khai kế hoạch một cách nhanh chóng nhất có thể để mang lại lợi ích cho hai bên.

Những chi tiết còn lại thì đa số cũng không quan trọng mấy, có thể dần bổ sung thêm trong quá trình hợp tác.

Lâm Hàn biết bên Dương Lệ đều thuận lợi thì cũng yên tâm. Hai vợ chồng trò chuyện thêm một lát, Lâm Hàn liền không làm phiền cô nữa, tạm biệt để Dương Lệ đi nghỉ sớm.

Phút chốc, Lâm Hàn chẳng còn gì để làm, nên đành đi ngủ.

Trưa hôm sau.

Lâm Hàn vừa ngủ nướng dậy, rảnh rỗi không gì làm bèn đi dạo trong trang viên.

Những người khác đều đi làm việc của mình, còn mỗi anh là rảnh rỗi nhất.

Lâm Hàn đã nắm được hết tình hình bên Bắc Đông, nên không cần phải đi thị sát. Dẫu sao, sau này khi trở thành ông chủ nhà họ Lâm, sẽ có vô số sản nghiệp, đương nhiên không thể đi xem xét từng cái một được. Chỉ phải đào tạo một số cấp dưới vừa đáng tin vừa có năng lực để họ quản lý những sản nghiệp ấy.

Còn mấy nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng, hôm qua Lâm Hàn đã đi xem xét, không có bất cứ vấn đều nào, nên chẳng cần phải thị sát tiếp. Muốn đi thì cũng để một thời gian nữa mới đi, ít nhất phải đợi xong chuyện bên thành phố Thiên Kinh đã.

Lâm Hàn rảnh rỗi không gì làm bèn nằm phơi nắng trong trang viên, lẳng lặng chờ đợi.

Nằm đến chiều thì anh có chút không thể chịu đựng được nữa.

Theo kế hoạch, còn hơn 2 ngày nữa bên Lâm Phong mới tập hợp đủ người. Sau đó, Lâm Hàn mới có thế lên đường tham gia hội nghị quý tộc lần này ở Thiên Kinh.

Nói cách khác, hơn 2 ngày này, anh sẽ chẳng có gì để làm hết.

Lâm Hàn tức thì buồn bực, trước anh sẽ chẳng lo lắng điều này, không ngờ lại chợt cảm thấy nhàm chán như thế.

Nếu là trước đây, có lẽ Lâm Hàn sẽ không cảm thấy chán. Dù sao, anh đã quen với việc ngày nào cũng làm việc nhà. Nhưng từ sau khi trở thành người thừa kế nhà họ Lâm, anh dần trở nên bận rộn hơn. Tuy khá là chán ghét việc phải bận rộn, song đến giờ anh mới phát hiện ra mình đã dần quen với nó. Giờ chợt rảnh rỗi, trái lại có chút không quen.

Mãi đến khi Mặt Trời lặn, hoàng hôn dần bao phủ, Lâm Hàn thật sự không thể ngồi yên được nữa. Anh tính ra ngoài đi dạo trong thành phố, tìm một nơi sôi động để uống rượu.
Chương 835: Mùi máu tươi

Tại cổng trang viên.

Thấy Lâm Hàn đi đến, các cao thủ nhà họ Lâm phụ trách đứng gác hơi khom lưng kính cẩn chào hỏi.

"Cậu Lâm".

"Cậu Lâm".

Lâm Hàn khẽ gật đầu xem như đáp lại, rồi đi thẳng ra ngoài.

Mặc dù trang viên này không nằm trong trung tâm thành phố Phụng Thiên, nhưng cũng thuộc khu vực sầm uất. Lâm Hàn dứt khoát không lái xe mà đi bộ coi như hóng gió luôn.

Anh mới bước ra khỏi cổng đã gặp phải La Văn và Lâm Phong đang trên đường về.

Cả hai người đang trò chuyện về tình hình ở Bắc Đông, bàn bạc những công việc cụ thể cần để người lại, đảm bảo đủ người nhằm tránh xảy ra chuyện, song cũng cố gắng tập hợp cao thủ để đi theo Lâm Hàn đến Thiên Kinh tham gia hội nghị quý tộc lần này.

Hai người thấy Lâm Hàn ra ngoài thì đều bước tới.

"Cậu Lâm, cậu muốn ra ngoài ạ? Để tôi cử người bảo vệ cậu", Lâm Phong nói.

La Văn đứng cạnh cũng gật đầu nói: "Đúng đó anh Lâm, trước mắt thì tình hình bên đây chỉ vừa ổn định, bên ngoài rất loạn, cần phải cẩn thận vẫn hơn".

Tuy những thế lực chính ở vùng xám đã bị Lâm Hàn thu phục, cũng coi như yên ổn.

Nhưng trong chuyện Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình lúc trước, đã có rất nhiều thế lực tham gia, bao gồm cả các thế lực bên ngoài Bắc Đông. Vì vậy trước mắt, tình hình ở đây vẫn khá hỗn loạn và không an toàn. Ngay cả đám La Văn khi ra ngoài làm việc cũng phải dẫn theo vài vệ sĩ theo để đề phòng bất cứ tình huống nào.

Đương nhiên là Lâm Hàn hiểu được điều đó, bình thường anh cũng sẽ dẫn theo vệ sĩ, nhưng hôm nay lại không thích, chỉ muốn một mình ra ngoài giải sầu mà không dẫn theo bất cứ ai.

Hơn nữa, Lâm Hàn cũng rất lợi hại. Anh lại không đi gây chuyện, nên cảm thấy mình sẽ không gặp phải chuyện gì hay xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

"Khỏi, tôi muốn một mình ra ngoài giải sầu, cũng sẽ cẩn thận, không sao đâu", Lâm Hàn đáp.

La Văn và Lâm Phong nghe vậy, đang định đi theo anh coi như bảo vệ anh luôn, nhưng thấy Lâm Hàn chỉ muốn đi một mình nên không nói thêm gì nữa.

"Được rồi, vậy cậu cẩn thận nhé. Nếu gặp phải chuyện gì thì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ dẫn người chạy tới ngay", Lâm Phong nói.

Lâm Hàn khẽ cười rồi gật đầu đồng ý.

Còn La Văn, thấy Lâm Phong đã đồng ý thì đương nhiên anh ta cũng không tiện nói thêm gì.

Sau đó, Lâm Hàn tạm biệt Lâm Phong và La Văn, một mình ra ngoài đi dạo trong thành phố Phụng Thiên.

Lâm Phong nhìn Lâm Hàn đi xa mà hơi lo lắng. Dù sao anh cũng không phải người thường, mà là người thừa kế duy nhất, ông chủ tương lai của nhà họ Lâm, tầm quan trọng thì khỏi phải bàn rồi.

Có điều, nghĩ đến việc các thế lực ở Bắc Đông không biết thân phận của Lâm Hàn, mà anh cũng giỏi võ nên ông ta cũng không nghĩ nhiều.

Chẳng mấy chốc, bóng đêm đã dần bao phủ thành phố, đủ loại đèn nê - ông với những màu sắc khác nhau sáng lên, thắp sáng cả thành phố Phụng Thiên.

Thành phố Phụng Thiên nằm ở phía Bắc nên không có sự tinh tế của phía Nam, mà lại có chút phóng khoáng, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.

Cho dù là buổi tối, nhưng dưới ánh đèn nê - ông, nó vẫn toát lên đôi chút hào sảng.

Lâm Hàn nhìn cảnh đêm ở Phụng Thiên, chậm rãi dạo bước tìm nơi thích hợp.

Tuy đã đến giờ ăn cơm, nhưng anh vẫn chưa đói lắm, bèn nghĩ bụng tìm một nơi uống rượu, thư giãn tinh thần.

Dẫu sao, giờ cũng hiếm thấy được rảnh rỗi, 2 ngày sau sẽ phải đi tham gia hội nghị quý tộc ở Thiên Kinh. Tuy Lâm Hàn rất tự tin, vì anh có thực lực ấy, nên khó mà xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

Nhưng suy cho cùng, chuyện này cũng khá quan trọng. Lâm Hàn chắc chắn sẽ không lơ là, đến lúc đó, rượu là khỏi đụng đến được ồi.

Dù anh tự tin, nhưng cũng phải tôn trọng đối thủ, nghiêm túc và dốc hết sức để chuẩn bị cho hội nghị quý tộc lần này.

Mà giờ, tuyệt đối là lúc khó có được để thả lỏng. 2 ngày nay, Lâm Hàn cũng không có gì để làm, nên đành yên lặng chờ đợi.

Chẳng bao lâu sau, Lâm Hàn đã tìm được một nơi thích hợp, là một quán bar tên Dạ Sắc.

Từng ánh đèn nhấp nháy chiếu xạ ra ngoài, tuy không không lớn, chỉ thuộc loại nhỏ, nhưng nghe âm thanh thì có vẻ khá đông khách.

Lâm Hàn dứt khoát không tìm nữa mà đi vào luôn.

Sau khi bước vào, quả nhiên không khác mấy với suy đoán của anh.

Quán bar không lớn, cũng chẳng sang trọng là mấy, nhưng được cái khá đông khách, gần như chật ních.

Lâm Hàn đi đến một góc trên quầy bar, tùy tiện gọi ly rượu.

Hương vị của nó lại khiến anh hơi bất ngờ, không tính là thơm ngon và chẳng thể sánh bằng những loại rượu mà Lâm Hàn từng uống. Nhưng lại khá thơm, có sự độc đáo riêng, ngẫu nhiên nếm thử một lần cũng khá ngon.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Lâm Hàn chỉ ngồi nhâm nhi ly rượu, rồi quan sát đám đông còn lại trong quán.

Trong bầu không khí sôi nổi nơi đây, Lâm Hàn một mình ngồi kia uống rượu, tạo nên một sự khác biệt rõ rệt.

Những người còn lại trong quán đều có mục đích riêng, đàn ông đa số đều đang săn mồi, còn phụ nữ thì đang đợi anh thợ săn của mình, thậm chí có người còn chủ động ra trận.

Nhưng cuối cùng ai là con mồi, ai là thợ săn thì lại chưa biết được.

Tuy Lâm Hàn không hứng thú tham gia, vì đa số phụ nữ trong quán chỉ thuộc loại thường thường, huống chi anh đã có Dương Lệ, nên chẳng có ý định đó.

Chỉ là, hình ảnh ấy lại khá thú vị, nó khiến Lâm Hàn cảm thấy thích thú.

Đang quan sát thì Lâm Hàn thấy một người phụ nữ vội vàng đi tới gần anh, tùy tiện gọi hai ly rượu rồi cúi đầu lẳng lặng uống.

Anh hơi bất ngờ nhìn chằm chằm cô ta.

Bề ngoài thì trông cô ta chẳng khác gì những người phụ nữ trong quán, nhưng Lâm Hàn lại cảm thấy cô ta không thuộc về nơi này.

Đầu tiên là vội vã đến, tùy tiện gọi rượu, còn cúi đầu im lặng uống, dường như muốn trốn ai. Song cũng như muốn hòa mình vào không khí nơi này, giấu mình đi.

Nhưng cái khiến Lâm Hàn khẳng định người phụ nữ này khác những người còn lại là từ trên người cô ta, anh ngửi thấy mùi máu tươi.

Mùi máu ấy chỉ thoang thoảng, đặc biệt là ở trong một nơi như quán bar, trộn lẫn đủ loại nước hoa cùng mùi rượu, sẽ rất khó để ngửi được nó.

Có điều, Lâm Hàn lại không phải người thường, anh đã trải qua rất nhiều trận chiến, mùi máu đã rất quen thuộc với anh. Dù sao, một người đạp mọi gió tanh mưa máu như anh, đương nhiên sẽ ngửi được mùi máu trên cơ thể người phụ nữ kia.

Cùng lúc đó, cách đó không xa chợt truyền tới từng tiếng chửi đổng, một đám đàn ông cao to mặc đồ đen đẩy đám đông ra xông tới bên này, dường như đang tìm ai đó.

Lâm Hàn nhìn đám đàn ông không phải hạng tầm thường kia, rồi lại nhìn người phụ nữ bên cạnh, lập tức đoán ra được chút gì đó. Anh chợt cảm thấy thú vị.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 96-100
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom