• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (1 Viewer)

  • Chương 856-860

Chương 856: Thăng chức tổng giám đốc

Đến giữa trưa.

Lâm Hàn mới nghe Hạ Sương và Dương Khiết báo cáo xong, cũng coi như đã biết tình hình của Quang Ảnh lúc này.

Bình thường thì Lâm Hàn không cần cấp dưới báo cáo tỉ mỉ như vậy, dù Quang Ảnh có là một công ty có địa vị vượt trội trong lĩnh vực giải trí.

Mà lần này làm thế, một mặt là muốn thông qua Quang Ảnh để biết năng lực của hai cô, mặt khác là vì Lâm Hàn không rành về giới giải trí, nên thừa dịp này tìm hiểu thêm luôn.

Sau này, anh sẽ trở thành ông chủ nhà họ Lâm. Tuy không cần thiết phải hiểu biết rõ hết mỗi một sản nghiệp dưới tay, nhưng vẫn nên biết đôi chút về những ngành sản xuất đang làm, không thì không thể căn cứ vào đặc điểm của từng ngành để lên kế hoạch được.

Lúc này, sau khi nghe Hạ Sương và Dương Khiết báo cáo xong. Lâm Hàn cũng biết được năng lực của hai cô và đã có quyết định.

"Đây là kế hoạch phát triển trước mắt và sau này của Quang Ảnh, theo bản kế hoạch này, phải mất nửa năm nữa mới ổn định và chuẩn bị xong để đánh vào thị trường giải trí ở nước ngoài", Hạ Sương tổng kết.

Dương Khiết đứng cạnh cũng có chút kích động nhìn Lâm Hàn, đợi anh đánh giá. Những điều vừa báo cáo chính là thành tích trong khoảng thời gian này của hai cô.

Lâm Hàn im lặng một lát, nhìn Dương Khiết, hỏi: "Dạo này đi theo Hạ Sương học hỏi thế nào rồi? Chắc cũng tiến bộ lên ở nhiều mặt chứ hả?"

Dương Khiết nghe vậy, nhìn Hạ Sương đầy biết ơn rồi gật đầu nói: "Đúng thế. Trong khoảng thời gian này, em đi theo chị Hạ học hỏi được rất nhiều điều. Mà chúng lại không thể học được dù là ở trong trường đại học nổi tiếng. Gần đây, em đã tiến bộ rất nhiều, thật sự là cảm ơn chị Hạ nhiều lắm".

Hạ Sương đứng cạnh cười nói: "Cũng do Tiểu Khiết thông minh mới học được nhanh như vậy".

Lâm Hàn khẽ gật đầu, nói tiếp: "Tiểu Khiết, giờ em có thể một mình gánh vác được chưa? Về sau, em sẽ làm tổng giám đốc của công ty Quang Ảnh nhé".

Dương Khiết nghe Lâm Hàn nói vậy thì sửng sốt, không ngờ anh lại muốn cô ấy làm tổng giám đốc của Quang Ảnh.

Trong khoảng thời gian này, kinh nghiệm và năng lực ở nhiều mặt của Dương Khiết đã tăng lên không ít. Tuy chỉ có 1 tháng, nhưng cô ấy đã học được rất nhiều từ Hạ Sương.

Có một số mặt vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm, nhưng Dương Khiết cảm thấy mình vẫn có thể gánh vác được. Chỉ là lúc mới đầu sẽ khá áp lực thôi.

Dương Khiết cũng từng nghĩ, giờ mình đã có năng lực, có thể một mình gánh vác mà không cần đi theo Hạ Sương nữa.

Mặc dù, cả hai rất hợp nhau, cô ấy cũng rất thích đi theo Hạ Sương, có thể học hỏi được nhiều điều, gặp khó khăn gì còn có Hạ Sương đứng ra giải quyết, nên Dương Khiết cũng sẽ không có áp lực mấy.

Nhưng, Dương Khiết vẫn muốn tự mình gánh vác công việc, làm nên một thành tựu nào đó.

Giống như sự phát triển của Quang Ảnh trong khoảng thời gian gần đây, thực ra chủ yếu đều do Hạ Sương xử lý, bất kể là thay người hay cắt giảm biên chế ngay từ đầu, đến hợp tác với đủ loại công ty. Gần như đều là một mình Hạ Sương giải quyết.

Tuy Dương Khiết cũng làm rất nhiều, nhưng đa số chỉ là những công việc khá đơn giản, hay chấp hành theo mệnh lệnh của Hạ Sương. Hoàn toàn chẳng có gì gọi là thử thách Dương Khiết cả.

Như vậy Dương Khiết sẽ thoải mái hơn, nhưng hiển nhiên cô ấy lại không muốn thế. Cái Dương Khiết muốn là tự mình cố gắng trưởng thành lên.

Trước khi đến công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, Lâm Hàn cũng có nói, chủ yếu là muốn Dương Khiết đi theo Hạ Sương học hỏi, để sau này cử cô ấy làm chuyện khác.

Tuy Dương Khiết muốn tự mình gánh vác, nhưng lại không ngờ rằng Lâm Hàn lại để cô ấy có được cơ hội ấy nhanh như vậy. Hơn nữa, còn là leo thẳng lên chức tổng giám đốc công ty Quang Ảnh.

Nếu Dương Khiết làm tổng giám đốc, thì Hạ Sương sẽ bị đá xuống.

Sắc mặt Dương Khiết lập tức trở nên khó xử nhìn Lâm Hàn, vậy chẳng phải là cô ấy cướp mất vị trí của Hạ Sương sao? Đi theo Hạ Sương học tập xong rồi cướp lấy vị trí của người ta luôn. Mặc dù đây không phải toan tính của Dương Khiết, mà là ý của Lâm Hàn. Nhưng, Dương Khiết vẫn cảm thấy vô cùng áy náy và không muốn như thế.

Hạ Sương đứng cạnh nghe Lâm Hàn nói vậy, sắc mặt cũng hơi khó coi. Cô ta nghĩ rằng Lâm Hàn không tin tưởng mình, nên mới để Dương Khiết thay thế vị trí của mình.

Nhưng ngay sau đó, Hạ Sương chợt nhớ tới những chuyện trước kia thì lại cảm thấy không phải như thế. Bởi vì nếu Lâm Hàn không tin cô ta, thế sao còn trả lương tận mấy triệu cho cô ta? Hơn nữa, còn để cô ta chạm vào những thông tin bí mật của Quang Ảnh.

Trong lúc Ha Sương đang cảm thấy nghi hoặc, Dương Khiết đứng cạnh đã mở miệng hỏi: "Anh rể, hình như làm thế không hay cho lắm thì phải? Tổng giám đốc Quang Ảnh là chị Hạ mà, sao em có thể cướp vị trí của chị ấy được? Anh làm vậy có phải hơi quá đáng rồi không?"

Hạ Sương nghe vậy cũng nhìn Lâm Hàn với vẻ khó hiểu, đợi anh giải thích.

Lâm Hàn nhìn vẻ mặt khó xử của hai cô, tức thì biết các cô đã hiểu lầm mình.

Anh chợt bật cười.

Hai cô thấy thế, càng khó hiểu hơn.

Lúc này, Lâm Hàn mới nói: "Hai người hiểu lầm rồi, tôi bảo Dương Khiết lên làm tổng giám đốc Quang Ảnh là vì sắp tới định cử Hạ Sương đi làm chuyện quan trọng hơn. Còn là chuyện nào, thì giờ tôi không tiện giải thích, hai người sẽ sớm biết được thôi".

Hạ Sương và Dương Khiết nghe anh nói thế đều thở phào nhẹ nhõm.

Hai cô đều tin vào lời Lâm Hàn nói. Nếu anh đã nói thế thì sau đó chắc chắn sẽ không đối xử tệ với Hạ Sương.

Giờ, Hạ Sương cũng nhớ tới lúc trước Lâm Hàn có bảo sẽ sắp xếp cho cô ta chuyện khác. Cô ta chợt tò mò, rốt cuộc là chuyện gì mà còn quan trọng hơn cả cái chức tổng giám đốc của một công ty đứng đầu trong ngành giải trí ở Hoa Hạ như Quang Ảnh.

Chẳng qua, nếu lúc này Lâm Hàn không muốn nói, đương nhiên cô ta cũng sẽ không hỏi.

Lâm Hàn lại hỏi: "Tiểu Khiết, giờ em có muốn làm tổng giám đốc công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh không?"

Dương Khiết biết Lâm Hàn không phải tính bạc đãi Hạ Sương, cũng chẳng xoắn xuýt nữa.

Tuy nhanh như vậy đã lên làm tổng giám đốc của một công ty lớn, còn phải tự mình bươn trải. Dù hơi bất ngờ, nhưng việc đã đến nước này, đương nhiên Dương Khiết sẽ không sợ sệt lùi bước, gặp được khó khăn thì cứ thẳng thắn đối mặt xử lý là được.

"Đương nhiên là muốn rồi. Anh rể, anh coi trọng em như thế, sao em có thể không đồng ý được chứ", Dương Khiết cười nói.

Hạ Sương đứng cạnh cũng cười, có chút mừng cho Dương Khiết. Từ lúc mới tập tễnh bước chân vào nghề, đến lúc trở thành tổng giám đốc của một công ty lớn mà chỉ mất nhiêu đó thời gian. Cô ta tỉn rằng tương lai Dương Khiết chắc chắn sẽ nhanh chóng trưởng thành.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, nói: "Được rồi, vậy cứ thế đi. Giờ đi ăn một bữa đã, ăn uống xong tôi còn có việc. Tôi sẽ không nhúng ta vào chuyện ở nơi này nữa, mà sẽ giao cho Tiểu Khiết quản lý".

"Vâng".

Dương Khiết vừa được lên chức nên vui mừng không thôi, còn Hạ Sương thì lại hết sức tò mò với công việc sắp tới của mình.

Sau đó, ba người Lâm Hàn bèn rời khỏi trụ sở chính của công ty Quang Ảnh đi ăn một bữa cơm. Rồi Lâm Hàn để Dương Khiết quay về công ty làm việc, còn Hạ Sương thì đi theo Lâm Hàn về khách sạn ở ngoài ô - nơi mà các cao thủ nhà họ Lâm đang ở.
Chương 857: Quái vật lớn thật sự

Ở một chỗ bên ngoài thành phố Thiên Kinh.

Tại khách sạn Song Mộc.

Thành phố Thiên Kinh cũng không có nhiều khách sạn, nhưng đây lại là khách sạn của nhà họ Lâm, chủ yếu không phải dùng để kiếm tiền, mà là để đóng quân.

Lúc này, riêng những cao thủ nhà họ Lâm đang tạm trú trong khách sạn đã là một lực lượng vô cùng đáng sợ, đủ để hoàn toàn thay đổi tình thế trong vùng xám ở thành phố Thiên Kinh.

Sau khi Lâm Hàn và Hạ Sương, Dương Khiết ăn cơm xong, liền bảo Dương Khiết trở về Quang Ảnh đảm nhiệm chức tổng giám đốc, xử lý những công việc trong công ty.

Còn Hạ Sương thì đi theo Lâm Hàn về khách sạn Song Mộc.

"Tôi sẽ báo về công việc sắp tới của cô sau, cô không cần để ý nhiều. Ban đầu, cô cũng không giúp được gì, trước cứ đi theo trải đời, cũng có lợi cho công việc sau này của mình", Lâm Hàn đi thẳng vào chủ đề.

Tuy Hạ Sương rất có năng lực, nhưng đều liên quan đến thương mại, đặc biệt là ngành giải trí.

Còn ở vùng xám, Hạ Sương lại không biết gì nhiều. Dù sao, nhà họ Hạ trước đó cũng chỉ là một thế lực hạng ba, cô ta hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với bất kỳ ai trong vùng xám.

Sắp tới, nếu muốn để Hạ Sương làm người phụ trách các sản nghiệp ở thành phố Thiên Kinh, đến lúc đó cô ta nhất định phải tiếp xúc với người trong vùng xám. Vì vậy, giờ phải đi nhìn cho biết, về sau mới dễ làm.

Hạ Sương nghe vậy, gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại thầm khó hiểu.

Tuy Hạ Sương chỉ rành về ngành giải trí, nhưng cũng có tìm hiểu sơ qua các ngành thương mại khác, không đến mức mù tịt. Phút chốc, Hạ Sương như đoán được gì đó, kinh ngạc liếc nhìn Lâm Hàn.

Hạ Sương cũng sinh ra trong thế gia, dù chẳng tiếp xúc nhiều, nhưng vẫn có nghe nói. Hơn nữa, bây giờ Lâm Hàn lại đến Thiên Kinh vào lúc này, vừa vặn mấy ngày tới ở đây sẽ diễn ra hội nghị quý tộc. Điều đó càng khiến cho Hạ Sương cảm thấy Lâm Hàn chuẩn bị tham gia hội nghị lần này.

Hạ Sương nghĩ thế bèn thầm kinh ngạc, cô ta nhớ Lâm Hàn không phải là người ở thành phố Thiên Kinh, vậy sao lại có tư cách tham gia hội nghị quý tộc mà chỉ những thế lực địa phương mới được quyền tham gia?

Hạ Sương nghĩ không ra, nhưng giờ cũng không tiện hỏi Lâm Hàn, chỉ đành chờ về sau rồi từ từ sẽ biết.

Sau đó, Lâm Hàn không có dặn gì thêm. Công việc của Hạ Sương thì Lâm Hàn sẽ cử người đến giải thích và dặn cô ta sau, không cần anh phải tự mình làm.

Còn hội nghị quý tộc ở thành phố Thiên Kinh, Lâm Hàn chỉ định dẫn Hạ Sương đi cho biết mà thôi, cũng chẳng cần cô ta làm gì. Thế nên, anh cũng không có gì để dặn hết. Mà những điều cần chú ý trong loại hội nghị như này, Lâm Hàn tin rằng Hạ Sương sẽ biết và không làm ra chuyện gì khác người, nên đương nhiên không cần thiết phải dặn dò.

Kế đó, Lâm Hàn liền lái xe đến trước cửa khách sạn Song Mộc.

Nhìn thấy khách sạn này, sắc mặt Hạ Sương chợt trở nên có chút kỳ lạ.

Trước đó, công ty truyền thông điện ảnh Quanh Ảnh có một dự án cần dùng khách sạn để bàn chuyện hợp tác cho nghệ sĩ dưới trướng. Mà khách sạn được chọn chính là Song Mộc.

Những khách sạn còn lại Thiên Kinh, dù là khách sạn năm sao, khi nghe nói là Quang Ảnh thì đều vô cùng vui lòng. Có vài khách sạn không mấy nhiệt tình, nhưng cũng sẽ khách sáo đôi câu, không dám đắc tội.

Nhưng khách sạn Song Mộc trông có vẻ bình thường nằm ở ngoại ô thành phố này lại không như những nhà kia, mà dứt khoát từ chối.

Sau đó, Hạ Sương còn tự mình đến gặp giám đốc khách sạn, chẳng qua thái độ của đối phương lại cực kỳ lạnh nhạt, bất kể Quang Ảnh đưa ra điều kiện hậu hĩnh cỡ nào cũng không chịu hợp tác.

Tuy Hạ Sương không hiểu lý do tại sao đối phương lại không cần tiền dâng tận miệng, nhưng Hạ Sương cũng chẳng có cách nào. Người ta đã không muốn lẽ nào còn ép đúng không? Cuối cùng Hạ Sương đành bó tay, chọn một khách sạn xa hơn để bàn chuyện làm ăn.

Mà khách sạn Song Mộc này cũng để lại ấn tượng sâu đậm với Hạ Sương.

Lúc này, thấy Lâm Hàn dẫn mình đi thẳng vào khách sạn kia, càng khiến cho Hạ Sương chắc chắn rằng khách sạn này có chút đặc biệt.

Cho dù là trước đây, Hạ Sương cũng không ngờ rừng khách sạn Song Mộc này lại đặc biệt như thế. Lâm Hàn là ai? Sao đến Thiên Kinh lại đến khách sạn này ở? Rốt cuộc khách sạn này là một chỗ như thế nào?

Lâm Hàn bên cạnh thấy Hạ Sương lộ ra vẻ khó hiểu nhìn khách sạn Song Mộc, đương nhiên đoán được suy nghĩ của cô ta. Lúc trước, giám đốc khách sạn vì thấy đối phương là Hạ Sương thuộc công ty dưới tay Lâm Hàn, nên cũng có thông báo với anh chuyện hợp tác.

Nhưng đó cũng không phải chuyện gì quan trọng với Quang Ảnh, Lâm Hàn đương nhiên thẳng thắn từ chối. Lỡ khách sạn Song Mộc để nhiều nghệ sĩ như vậy vào ở, rồi không cẩn thận lộ ra chuyện gì lại không hay. Sắp tới, còn có hội nghị quý tộc, tất nhiên không thể xảy ra chuyện gì được.

Bấy giờ, Lâm Hàn chợt mở miệng giải thích cho Hạ Sương: "Đây là một khách sạn đặc biệt chuyên dụng của nhà tôi, bình thường sẽ không cho người ngoài vào ở".

Hạ Sương nghe thấy thế, gật đầu, quả nhiên khách sạn này có liên quan tới Lâm Hàn, còn là một nơi chuyện dụng. Hạ Sương lập tức cảm thấy tò mò tác dụng của khách sạn này.

Xe ngừng lại trước cửa khách sạn, Lâm Hàn và Hạ Sương xuống xe, đi vào bên trong.

Hai bảo vệ nhà họ Lâm phụ trách gác cửa thấy Lâm Hàn thì hơi khom lưng, kính cẩn chào: "Chào cậu Lâm".

Lâm Hàn đã quen với cảnh ấy, mặt mày bình tĩnh gật đầu, rồi dẫn Hạ Sương vào.

Hạ Sương theo sau thấy cảnh tượng đó, nhất là khi thấy hai người bảo vệ kia thì vẻ mặt lập tức trở nên kỳ lạ.

Hai người này tôn trọng Lâm Hàn như vậy, có thể thấy được địa vị của Lâm Hàn. Và Hạ Sương cũng nhận ra được sự đặc biệt của họ.

Tuy cô ta chỉ sinh ra trong một thế gia hạng ba, chỉ coi như một gia tộc nhỏ, hơi có chút tiếng tăm.

Mà trong mắt Hạ Sương, cô ta vẫn có thể nhận ra họ không phải người thường, hẳn là cao thủ có thể lấy 1 chọi 10 trong miệng người ta.

Hạ Sương biết, cao thủ như thế rất khó kiếm được và hết sức lợi hại. Vì vậy, họ đều là lực lượng cực kỳ quan trong của mọi thế lực. Dù ở trong quý tộc, cao thủ cũng rất được coi trọng.

Nhưng ở chỗ Lâm Hàn, hai cao thủ như vậy lại chỉ là bảo vệ trông cửa?

Hạ Sương tức thì cảm thấy kinh ngạc và tò mò về thế lực của Lâm Hàn, rốt cuộc đây là một con quái vật như thế nào?

Cô ta chợt có chút căng thẳng, rồi lại hơi chờ mong. Căng thẳng là vì khó khăn sắp tới, mà chờ mong lại là đối với một tương lai toanh đang đón chờ mình.
Chương 858: Nhiệt tình

Bên trong khách sạn Song Mộc.

Khi biết Lâm Hàn đã về, Lâm Phong vội vàng chạy tới.

Thấy đằng sau Lâm Hàn có thêm một người là Hạ Sương, sắc mặt Lâm Phong cứng đờ, có chút muốn nói lại thôi.

Lâm Hàn thấy vậy bèn giải thích: "Đây là Hạ Sương, lần này chỉ dẫn theo để trải đời. Chúng ta cứ bàn chuyện của chúng ta, có gì cứ nói thẳng ở đây là được".

Lâm Phong gật đầu, khi vừa tới thành phố Thiên Kinh, ông ta đã cử một số cao thủ đi điều tra tin tức, tìm hiểu về các thế lực ở đây.

Ông ta biết Lâm Hàn đã về bèn chạy tới định báo cáo một số tin tức quan trọng mình điều tra được. Thấy bên cạnh anh có một người lạ nên do dự không biết có nên nói ra hay không.

Nếu giờ Lâm Hàn đã nói Hạ Sương đáng tin thì Lâm Phong cũng không có gì phải do dự nữa, dứt khoát báo cáo luôn: "Thưa cậu Lâm, sau mấy ngày cử cao thủ ra ngoài tìm hiểu, tôi đã điều tra được tình hình của các thế lực nơi đây. Một số tình huống gần đây đều được ghi vào trong tờ báo cáo này, còn lại cũng không có gì, chỉ có một chuyện là hết sức khẩn cấp và quan trọng".

Lâm Hàn nghe vậy lập tức đoán được là gì, nói: "Là chuyện các thế lực ở Thiên Kinh định bắt tay nhau đối phó với tôi đúng không?"

Lâm Phong vội vàng gật đầu.

"Tôi đã biết chuyện này rồi, không sao. Lát nữa, ông theo tôi đến nhà họ Tiêu bàn bạc kế hoạch và đối sách đối phó là được. Còn có chuyện gì gấp nữa không? Không thì chuẩn bị đi, lát nữa đến nhà họ Tiêu với tôi", Lâm Hàn nói.

Lâm Phong cũng không bất ngờ khi Lâm Hàn đã biết trước, dù sao thân phận của anh cũng chình ình ra đó, chắc hẳn sẽ có nhiều nguồn tin hơn ông ta.

Nếu Lâm Hàn nói không sao thì Lâm Phong cũng không nghĩ nhiều làm gì.

Thực tế, từ thông tin ông ta điều tra được, mấy thế lực kia có bắt tay đối phó Lâm Hàn cũng chẳng làm nên chuyện gì. Dẫu sao lần này, Lâm Hàn dẫn theo tận hơn 400 cao thủ nhà họ Lâm đến, hoàn toàn áp đảo họ về mặt thực lực.

"Vâng, vậy tôi sẽ đi sắp xếp người, rồi đến nhà họ Tiêu với cậu", Lâm Phong đáp.

Lâm Hàn gật đầu, Lâm Phong bèn rời đi sắp xếp cao thủ đến nhà họ Tiêu.

Hạ Sương đứng cạnh lại lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.

Ban nãy, cô ta nghe được các thế lực ở thành phố Thiên Kinh định bắt tay đối phó Lâm Hàn?

Tuy Lâm Phong chưa nói là những thế lực nào, nhưng nếu đã nói vậy, hiển nhiên đối phương không phải thế lực tầm thường gì.

Theo cô ta biết, bất kỳ một thế lực có tiếng nào ở Thiên Kinh đều là những cục xương khó nhằn.

Cho dù là vài thế gia ở đây thôi, cũng không phải loại như nhà họ Hạ có thể chống lại được.

Mọi điều mà nhà họ Hạ làm lúc trước, còn chẳng phải vì muốn chen chân vào hàng ngũ thế gia - một tầng lớp dưới chót của các thế lực ở Thiên Kinh hay sao?

Mà lúc này, lại có vài thế lực như thế định bắt tay đối phó Lâm Hàn, càng đáng sợ hơn là anh còn không để họ vào mắt, giống như chẳng đủ để gãi ngứa cho anh vậy.

Đến giờ, Hạ Sương vẫn không biết thế lực chống lưng cho Lâm Hàn mạnh đến mức nào. Nhưng cô ta cũng có thể đoán được đôi chút, hiển nhiên đó phải là một con quái vật vô cùng khổng lồ.

Dù sao, Lâm Hàn cũng là một người có thể ngồi ngang hàng với Tiêu Nhã và giới quý tộc. Thậm chí, trong trận chiến giữa các quý tộc lần trước, anh còn dựa vào sức của bản thân xoay chuyển tình thế. Có thể nói, Lâm Hàn còn đáng sợ hơn cả quý tộc.

Với một Lâm Hàn như vậy thì nhà họ Hạ quả thật như một con kiến. Đến giờ, Hạ Sương nhớ lại những chuyện mà nhà mình đã từng đắc tội cũng như khinh thường anh đều cảm thấy sởn tóc gáy. Bất kể thế lực đằng sau Lâm Hàn mạnh cỡ nào, thì muốn diệt nhà họ Hạ cũng dễ như trở bàn tay.

May mà lúc ấy Lâm Hàn tốt bụng, nếu anh mà hơi nhằm vào nhà họ Hạ chút thôi, Hạ Sương như đã thấy trước được thần chết đang vẫy gọi nhà cô ta.

Hạ Sương chợt cảm thấy Hạ Đạt và Hạ Minh thật buồn cười, thế mà lại dám chọc một người giống như Lâm Hàn.

Lâm Hàn và Hạ Sương chẳng đợi bao lâu, Lâm Phong đã sắp xếp xong người rồi đi đến.

"Thưa cậu Lâm, tôi đã sắp xếp xong, chúng ta lập tức có thể lên đường đến nhà họ Tiêu", Lâm Phong nói.

Lâm Hàn gật đầu, sau đó dẫn đoàn người xuất phát.

Lâm Hàn cũng không dẫn theo nhiều người, chỉ dẫn theo Hạ Sương, Lâm Phong, Tiểu Tây mà thôi.

Tuy tình hình gần đây ở Thiên Kinh hơi rối loạn, dẫn theo nhiều cao thủ sẽ an toàn hơn, nhưng Lâm Hàn lại lười dẫn nhiều người đi vì cảm thấy phiền.

Huống chi lúc này, đám Lâm Hàn chỉ đi đến nhà họ Tiêu, mà ở đó thì cũng khó xảy ra chuyện gì.

Lâm Phong biết rõ tính anh, nên không nói gì nhiều, cũng chẳng dẫn nhiều người theo.

Chẳng mấy chốc, đoàn người Lâm Hàn đã đến trang viên nhà họ Tiêu.

Đám người nhà họ Tiêu biết Lâm Hàn sắp tới bèn vội vã đứng chờ trước cổng trang viên.

Mấy người Lâm Hàn ngừng xe, bước xuống, thấy nhiều người nhà họ Tiêu ra đón như vậy thì đều kinh ngạc.

"Khoa trương như vậy làm gì thế?", Lâm Hàn khó hiểu hỏi Tiêu Nhã đứng gần đó.

Tiêu Nhã nghe vậy, cười đáp: "Đây cũng không phải do tôi sắp xếp, bọn họ biết anh đến bèn nhiệt tình ra đón. Tôi có muốn cản cũng không được. Tôi làm bà chủ nhà họ Tiêu chứ chưa được người trong nhà đón tiếp trang trọng như vậy luôn đó".

Lâm Hàn nghe Tiêu Nhã nói thế, bất lực lắc đầu, đương nhiên hiểu được ý của họ. Dù gì lần trước, nếu không có anh thì giờ chắc nhà họ Tiêu cũng bốc hơi rồi. Thế nên, bọn họ mới biết ơn anh và có cảnh tượng như lúc này.

"Được rồi, cảm ơn mọi người đã tiếp đón, tôi đã nhận được quà cáp rồi. Mọi người mau đi làm việc của mình đi, đừng vì tôi mà trễ nải công việc", Lâm Hàn nói với đám người nhà họ Tiêu.

Bọn họ nghe Lâm Hàn nói thế đều quay mặt nhìn nhau, rồi tản đi. Dù sao, hội nghị quý tộc cũng sắp diễn ra, ai cũng có chuyện cần làm, bận tối mặt tối mày, vì Lâm Hàn đến nên họ mới chịu bỏ dở công việc tới đón. Chứ đổi là người khác, có không bận cũng chẳng nhiều người tới tiếp đón.

Thoáng chốc, đám người nhà họ Tiêu đều rời đi, cả khoảng đất trống tức thì còn lại le que mấy người.

Tiêu Nhã thấy người nhà mình răm rắp nghe theo Lâm Hàm, còn rời đi nhanh như vậy thì bất lực cười nói: "Rốt cuộc ai mới là gia chủ nhà họ Tiêu đây, sao một người họ Lâm như anh nói lại có tác dụng hơn cả bà chủ là tôi thế?"

"Tôi cũng không biết nữa", Lâm Hàn nghe vậy cũng bật cười. Anh rõ tính Tiêu Nhã, nên biết cô ấy chỉ nói đùa chứ không có ý trách móc.
Chương 859: Lòng tham

Ở trước trang viên nhà họ Tiêu.

Hạ Sương nhìn cảnh tượng trước mắt mà sững sờ.

Hạ Sương cũng là người từng trải sự đời, nhất là quãng thời gian này đến thành phố Thiên Kinh đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc công ty Quang Ảnh nên càng gặp nhiều người có máu mặt hơn, thấy rất nhiều cảnh tượng hoành tráng.

Nhưng so với cảnh tượng trước mắt thì những thứ đó chỉ là trò trẻ con.

Trước đây Hạ Sương đã biết Lâm Hàn có quan hệ rất tốt với nhà họ Tiêu, nếu không Tiêu Nhã cũng không giúp cô ta, giúp Quang Ảnh như thế.

Nhà họ Tiêu là sự tồn tại thế nào? Là một trong những quý tộc thế lực hàng đầu Hoa Hạ, hơn nữa trong cuộc chiến quý tộc trước đây, nhà họ Tiêu còn thắng hai quý tộc còn lại, địa vị đương nhiên không nói cũng biết.

Mặc dù trước đó Hạ Sương cũng nghe nói, lần ấy nhà họ Tiêu vốn sắp bị tiêu diệt, nếu không có Lâm Hàn xuất hiện cố gắng thay đổi tình thế thì bây giờ có lẽ nhà họ Tiêu đã diệt vong.

Vậy nên Hạ Sương cũng biết Lâm Hàn có ý nghĩa quan trọng thế nào với nhà họ Tiêu, nhưng cô ta không ngờ người nhà họ Tiêu lại kính trọng Lâm Hàn đến vậy. Nhìn những người nhà họ Tiêu kính trọng Lâm Hàn, hiển nhiên không chỉ đơn giản là cảm ơn anh, trong đó hàm chứa sự khâm phục thực sự dành cho Lâm Hàn.

Hạ Sương bất giác nhìn Lâm Hàn trước mặt, bóng lưng anh dường như cao lớn hơn.

Mà lúc này Lâm Hàn cũng nói với Tiêu Nhã: “Được rồi, chúng ta không nói những chuyện này nữa, bàn chuyện chính đi, sau này có thời gian thì từ từ nói chuyện khác sau”.

“Được, mời đi theo tôi”, Tiêu Nhã nghe vậy thì hai mắt sáng lên.

Khoảng thời gian này Lâm Hàn không lo lắng, nhưng Tiêu Nhã lại rất lo lắng.

Mặc dù thân là gia chủ quý tộc, gặp chuyện không nên sợ hãi, nhưng chuyện lần này liên quan đến hội nghị quý tộc Thiên Kinh, hơn nữa còn rất quan trọng.

Nếu thành công, nhà họ Tiêu hoàn toàn có thể trở thành quý tộc số một, mà nếu thất bại thậm chí có thể mất đi vị trí quý tộc này, ảnh hưởng thật sự rất lớn.

Nhà họ Tiêu được thành lập từ trăm năm trước, tích luỹ qua nhiều năm tháng, đương nhiên Tiêu Nhã không muốn nhà họ Tiêu bị diệt vong trong tay mình, cô càng hy vọng nhà họ Tiêu có thể vươn lên một tầm cao mới.

Tuy nhiên chuyện này chủ yếu dựa vào Lâm Hàn, đương nhiên Tiêu Nhã không tiện thúc giục, vậy nên mặc dù lúc trước khá lo lắng nhưng cô ấy cũng không hề giục anh.

Lúc này Lâm Hàn chủ động nhắc đến việc bàn chuyện chính trước, đương nhiên Tiêu Nhã rất vui.

Sau đó Tiêu Nhã dẫn mấy người Lâm Hàn vào phòng họp của nhà họ Tiêu.

Trong phòng họp, Lâm Hàn, Tiêu Nhã, Lâm Phong, Tiểu Tây, Hạ Sương và Tiêu Hoa Bân đã vào vị trí.

Cuộc họp lần này liên quan đến kế hoạch của hội nghị quý tộc Thiên Kinh, đương nhiên cực kỳ quan trọng, cần phải giấu kín, vậy nên những người không quá quan trọng và không đáng tin cậy đều không đủ tư cách vào đây.

Ngay cả phòng họp này cũng không phải phòng họp trước đây của nhà họ Tiêu, mà là gian phòng họp khá bí mật.

Lâm Hàn nhìn lướt qua, anh có thể thấy được vật liệu xây dựng căn phòng này là vật liệu đặc biệt, ít nhất có thể ngăn chặn tín hiệu nghe lén và kỹ thuật chống nhiễu sóng.

“Đây là Lâm Phong, Tiểu Tây, đều là thuộc hạ của tôi, lần này chủ yếu cũng do họ làm việc. Hạ Sương thì cô cũng biết, tôi đưa cô ấy tới để có thêm kiến thức, nhưng hoạt động lần này cô ấy không tham gia”, Lâm Hàn giới thiệu.

Tiêu Nhã khẽ gật đầu, đương nhiên Hạ Sương thì không cần phải nói, lúc trước Tiêu Nhã đã làm quen, thậm chí quan hệ hai người còn rất tốt. Trước đây cô cũng từng gặp Tiểu Tây, biết anh ta là cánh tay đắc lực của Lâm Hàn.

Còn Lâm Phong, mặc dù Tiêu Nhã không quen nhưng lúc trước cũng đã được thấy ở vùng Bắc Đông, biết ông ta cũng là trợ thủ đắc lực của Lâm Hàn, và là người chỉ huy số lượng lớn cao thủ được huấn luyện bài bản.

Tiêu Hoa Bân cũng âm thầm quan sát Lâm Phong, ông ta cũng là người tài những vô lực, chủ yếu phụ trách huấn luyện và lãnh đạo cao thủ nhà họ Tiêu, trên thực tế chức vị cũng tương tự như Lâm Phong, nhưng khoảnh cách lại cách nhau khá xa.

Thời kỳ đỉnh phong nhất, Tiêu Hoa Bân cũng chỉ dẫn dắt hơn một trăm cao thủ, mà Lâm Phong, chỉ trước đây thôi đã dẫn dắt hàng trăm cao thủ được đào tạo bài bản.

Tiêu Hoa Bân khó tránh khỏi có chút kính phục và hâm mộ Lâm Phong.

Sau đó cuộc họp bắt đầu, mọi người bàn về kế hoạch hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này.

“Đây là kế hoạch sơ lược chúng tôi đã làm lúc trước, nhưng chúng tôi không biết lần này anh có thể dẫn theo bao nhiêu người nên đã dựa theo 200 cao thủ anh đưa tới để làm. Nếu số người không phù hợp thì chúng ta có thể thay đổi”, Tiêu Nhã nói rồi lấy một tập tài liệu đưa qua.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua.

Tiêu Nhã nói rất khiêm tốn rằng đây là một bản kế hoạch sơ lược, nhưng trên thực tế nó không hề sơ lược chút nào, ngược lại còn vô cùng chi tiết.

Trong bản kế hoạch, từ việc Lâm Hàn đến nhà họ Tiêu, đến quá trình tham dự hội nghị quý tộc Thiên Kinh, tới những chuyện cần làm trong hội nghị, những việc làm sau khi hội nghị kết thúc, từng điều đều cực kỳ chi tiết và hợp lý.

Lâm Hàn nhìn rồi khẽ gật đầu, năng lực của Tiêu Nhã vẫn vô cùng tốt, nếu không phải Tiêu Nhã đã là gia chủ nhà họ Tiêu thì anh rất muốn thu nạp nhân tài về làm việc cho mình.

Nhưng thực ra kế hoạch này không sử dụng được, dù sao Tiêu Nhã cũng đã nói rất rõ, cô ấy tính toán dựa theo tình huống khi anh dẫn theo 200 cao thủ, nhưng lần này anh dẫn theo những hơn 400 cao thủ đã được huấn luyện bài bản, đương nhiên mục đích không đơn giản như vậy, những điều đạt được cuối cùng cũng không thể thoả mãn được Lâm Hàn, anh không thể để hơn 400 người chỉ đến tranh giành lợi ích mà hơn 200 cao thủ có thể giành được.

Mặt khác, kế hoạch của Tiêu Nhã cũng khá thận trọng, hoàn toàn không có rủi ro.

Thận trọng đồng nghĩa với việc ít lợi nhuận, đây đương nhiên không phải thứ Lâm Hàn muốn, anh không sợ rủi ro, chỉ sợ lợi nhuận quá ít, không thoả mãn được lòng tham của anh.

Lúc này Tiêu Nhã cũng nhìn Lâm Hàn, bản kế hoạch này đúng là được làm rất thận trọng, đây cũng là tính toán dựa theo tình huống bảo thủ nhất.

Nhìn sắc mặt Lâm Hàn, Tiêu Nhã đoán được bản kế hoạch này có thể không khiến anh hài lòng, vì thế cô hỏi: “Lâm Hàn, tôi nghe nói lần này anh dẫn theo gần 500 người tới, trong số đó có bao nhiêu người là cao thủ được đào tạo bài bản?”

Tiêu Hoa Bân ở bên cạnh nghe vậy cũng nhìn Lâm Hàn, chờ mong câu trả lời từ anh. Lâm Hàn dẫn theo bao nhiêu cao thủ tới không thể nghi ngờ có liên quan đến hành động của hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này, cũng sẽ có ảnh hưởng cực lớn với nhà họ Tiêu.

Ngay cả Hạ Sương ở bên cạnh cũng tò mò nhìn Lâm Hàn. Cô ta biết Lâm Hàn rất mạnh, trong tay hẳn cũng có rất nhiều cao thủ, nếu không lúc trước anh cũng không chỉ có hai cao thủ được đào tạo bài bản đã tới thẳng cổng trước, nhưng cụ thể Lâm Hàn mạnh cỡ nào, trong tay có bao nhiêu cao thủ thì Hạ Sương không biết.

Lâm Hàn ngẩng đầu lên, không hề có ý giấu giếm, những người ở đây đều là người đáng tin cậy, nếu không cũng không được ngồi ở đây thảo luận kế hoạch lần này, anh trả lời: “Ồ, trong số đó có một số người là nhân viên quản lý, đến lúc đó sẽ tiếp quản những ngảnh sản nghiệp sau, còn lại là cao thủ đã được đào tạo bài bản, tổng cộng cũng chỉ hơn 400 người thôi”.
Chương 860: Vậy thì để tôi

“Hơn 400 người?”

Tiêu Nhã nghe Lâm Hàn nói vậy thì sửng sốt.

Lần trước đến vùng Bắc Đông, Tiêu Nhã đã biết Lâm Hàn có rất nhiều cao thủ, nhưng theo quan sát cuối cùng của cô, dù sao ở đâu cũng nên có cao thủ. Vùng Bắc Đông vừa mới ổn định, Lâm Hàn không thể không giữ lại một số người ở lại đó, nếu không rất dễ xảy ra chuyện.

“Anh không giữ một vài người ở lại vùng Bắc Đông không sao chứ?”, Tiêu Nhã hơi nghi hoặc hỏi.

“Giữ lại rồi”, Lâm Hàn bình tĩnh đáp: “Tôi giữ lại hơn trăm người, như vậy là đủ rồi, sau đó tôi cũng lại điều thêm hơn 100 cao thủ nữa tới”.

Tiêu Nhã lại sửng sốt, Lâm Hàn nói rất nhẹ nhàng, chỉ là điều hơn 100 cao thủ nữa tới, nhưng phải biết, dù nhà họ là quý tộc họ Tiêu, khi đỉnh cao nhất cũng chỉ có hơn 100 cao thủ mà thôi.

Hơn 100 cao thủ được đào tạo bài bản mà có thể nói một cách dễ dàng như vậy từ bao giờ thế? Tiêu Nhã có chút cạn lời nhìn Lâm Hàn.

Tiêu Hoa Bân cũng vậy, trước nay ông ta phụ trách cao thủ nhà họ Tiêu nên cũng hiểu rõ phương diện này hơn.

Mặc dù hơn 100 cao thủ nghe không nhiều, nhưng muốn đào tạo nhiều cao thủ như vậy là một việc cực kỳ khó.

Không chỉ cần đào tạo ngay từ khi còn nhỏ mà còn cần đầu tư nhiều thời gian và tài nguyên, cần đầu tư rất nhiều mới đào tạo được.

Đôi lúc dù đủ tài nguyên nhưng cũng không đào tạo được nhiều, vì không có nhiều tinh lực.

Cũng giống như nhà họ Tiêu, việc đào tạo cao thủ chủ yếu đều dựa vào một mình Tiêu Hoa Bân, những người khác không có năng lực đào tạo ra cao thủ, cũng không phải ai có thân thủ ngang tầm cao thủ đều đào tạo ra được cao thủ như mình.

Nhà họ Tiêu không hề thiếu tài nguyên, thậm chí để đối phó với nhà họ Khương, họ đã dốc hết sức để đào tạo ra các cao thủ, nhưng cho dù vậy, khi nhiều nhất cũng chỉ có hơn 100 người.

Hạ Sương ở bên cạnh càng kinh ngạc hơn.

Khác với nhà họ Tiêu, dù sao họ cũng đã đào tạo ra được rất nhiều cao thủ, bây giờ trong gia tộc cũng có mấy chục cao thủ, Hạ Sương lớn lên ở nhà họ Hạ từ nhỏ đến lúc, số lượng vẫn luôn là một con số.

Nhưng cao thủ hiếm có như vậy mà Lâm Hàn lại có tới hơn 400 người một lúc?

Lúc này Hạ Sương mới nhớ tới hai cao thủ canh cửa ở khách sạn Song Mộc vừa rồi, đột nhiên cảm thấy không còn lạ nữa, dù sao có bao nhiêu cao thủ như vậy, để cao thủ gác cửa cũng là chuyện rất bình thường. Đối với nhà họ Hạ, cao thủ là cực kỳ quý hiếm thì với Lâm Hàn lại chẳng là gì.

Tiêu Nhã mấp máy môi cũng không biết nên nói gì, số lượng cao thủ này đối với quý tộc họ Tiêu họ đã vô cùng đáng sợ rồi nói chi những thế lực khác.

Theo dự đoán ban đầu của Tiêu Nhã, cô không ngờ Lâm Hàn lại dẫn theo nhiều cao thủ được đào tạo bài bản đến vậy.

Hơn 400 cao thủ là thế lực đáng sợ nhường nào, hiện tại trong bốn quý tộc lớn ở Thiên Kinh, ba quý tộc lớn đã chịu thiệt hại nghiêm trọng, cao thủ của bốn quý tộc hợp lại chắc cũng chưa đến 200 người.

Lúc này cuối cùng Tiêu Nhã cũng hiểu vì sao Lâm Hàn lại bình tĩnh như thế, vì sao khi anh biết các thế lực khác của Thiên Kinh chuẩn bị bắt tay đối phó mình mà vẫn không hề lo lắng. Thì ra anh có sự tự tin này, anh có sức mạnh tuyệt đối này thì đương nhiên không sợ bị nhắm tới.

“Phải làm lại bản kế hoạch khác, dựa theo kế hoạch này chắc chắn không thể thoả mãn lòng tham của tôi”, lúc này Lâm Hàn mới nói.

Tiêu Nhã và Tiêu Hoa Bân gật đầu, đúng thế, hơn 400 cao thủ cần biết bao nhiêu tài nguyên để đào tạo, cuối cùng lại chỉ vì một chút lợi ích thì không thích hợp lắm.

“Đúng là phải làm lại từ đầu, lợi ích ít nhất cũng phải tăng gấp đôi”, Tiêu Nhã nói.

Mặc dù sức mạnh tăng lên gấp đôi, nhưng lợi nhuận thu được không chỉ như thế, dù sao thực lực tăng lên sẽ mang lại những thay đổi về chất, đương nhiên có thể giành được rất nhiều thứ.

Tiêu Hoa Bân cũng gật đầu, đồng thời có chút hưng phấn.

Dù sao Lâm Hàn dẫn theo nhiều người thế, đương nhiên sẽ có quyền phát biểu, có thể giành được rất nhiều lợi ích trong hội nghị quý tộc Thiên Kinh. Mặc dù chắc chắn phần tốt nhất sẽ thuộc về Lâm Hàn vì dù sao anh cũng bỏ ra rất nhiều, nhưng nhà họ Tiêu cũng có thể nhận được nhiều lợi ích hơn, dù với Lâm Hàn hay nhà họ Tiêu thì đều là một chuyện tốt.

Mà Lâm Hàn lại khẽ lắc đầu, anh bảo: “Kế hoạch không chỉ phải thay đổi mỗi phương diện lợi ích, dự định của tôi không còn đơn giản chỉ là tiến quân vào Thiên Kinh nữa”.

Tiêu Nhã và Tiêu Hoa Bân nghe lời này đều thấy hơi ngạc nhiên nhìn Lâm Hàn, có chút không hiểu ý anh.

Nhưng ngay lập tức, hai người đều nghĩ đến một khả năng, sau đó ngạc nhiên nhìn Lâm Hàn.

“Chẳng lẽ anh muốn…”, Tiêu Nhã hơi ngỡ ngàng, vẻ mặt đầy ngờ vực.

Tiêu Nhã đã nhìn ra được dã tâm của Lâm Hàn, từ cuộc đấu tranh giữa quý tộc lần trước, nhà họ Tiêu chỉ muốn giữ mình sống sót qua cửa ải khó khăn đó, nhưng Lâm Hàn lại không nghĩ đơn giản như vậy, không chỉ phải vượt qua khó khăn còn phải đánh bại nhà họ Chu và nhà họ Khương, còn phải gây ra thiệt hại nặng nề cho hai gia tộc đó.

Bây giờ xem ra, quyết định khi ấy của Lâm Hàn hoàn toàn đúng đắn, nếu nhà họ Tiêu cố gắng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục thì dù có thể bảo vệ bản thân, nhưng sau này cũng khó sống, đối mặt với sự gây khó dễ của nhà họ Khổng trung lập, lại đối mặt với sự ứng phó của nhà họ Chu và nhà họ Khương, chắc chắn nhà họ Tiêu sẽ chịu tổn thất về mọi mặt, đến lúc đó sẽ chỉ xuống dốc, mà trong hội nghị quý tộc lần này nhà họ Tiêu cũng sẽ không có tiếng nói gì.

Giống như bây giờ, cho dù nhà họ Chu và nhà họ Khương đã chịu ảnh hưởng nặng nề, nếu không có sự giúp đỡ của Lâm Hàn thì có lẽ lần này nhà họ Tiêu cũng không có được tiếng nói mấy trong hội nghị quý tộc lần này, chứ đừng nói là lấy được nhiều lợi ích hơn, bảo vệ lợi ích vốn của của mình đã là vô cùng khó rồi.

Đôi khi phòng thủ không phải là chuyện tốt, tấn công mới là cách phòng thủ tốt nhất.

Mà lần này, dựa theo kế hoạch ban đầu của Tiêu Nhã chỉ là giúp nhà họ Tiêu giữ được lợi ích ban đầu, đồng thời cố gắng chiếm được nhiều hơn một chút, sau đó giúp Lâm Hàn thành công tham gia vào hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này, thành công tiến quân vào Vùng Xám Thiên Kinh.

Nhưng bây giờ suy nghĩ của Lâm Hàn không còn đơn giản vậy nữa, dù sao anh cũng dẫn theo bao nhiêu cao thủ được đào tạo bài bản tới, có thực lực mạnh thế này không thể chỉ đơn giản như thế.

Hơn 400 cao thủ được đào tạo bài bản, thậm chí ở những nơi như Thiên Kinh cũng là một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ.

Đặc biệt, Tiêu Nhã còn biết những cao thủ dưới tay Lâm Hàn không như cao thủ của những gia tộc bình thường. Thực lực cá nhân của họ không chỉ không hề yếu mà tất cả đều vô cùng mạnh, thực lực trung bình đều cực kỳ kinh người, mà họ phối hợp rất tốt, sức mạnh khi liên hợp vô cùng khủng bố, không phải sự tồn tại mà cao thủ thế lực bình thường có thể so sánh được.

Mà lúc này Lâm Hàn cũng cười bảo: “Nhà họ Khổng, nhà họ Chu, nhà họ Khương đều không an phận, thân là quý tộc lại không quản lý được các thế lực khác, vậy thì để tôi”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 96-100
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom