• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (1 Viewer)

  • Chương 901-905

Chương 901: Cậu chủ lớn kỳ lạ

Khổng Tử Dục nghe Lâm Hàn hỏi vậy thì sửng sốt, đúng là anh ta đã đoán được thân phận của Lâm Hàn.

Mà sở dĩ anh ta đoán được thật ra chủ yếu là vì khi đi du học, anh ta vô tình biết đến sự tồn tại của nhà họ Lâm.

Tuy nhà họ Lâm khổng lồ nhưng người biết sự tồn tại của họ lại không nhiều, chỉ có người ở tầng lớp cao nhất thật sự trên thế giới mới biết, ví như Hoàng gia Anh trước đây, cũng chỉ họ mới biết đến sự tồn tại của nhà họ Lâm.

Nhà họ Lâm che giấu rất tốt, rất nhiều thế gia đều không hề biết đến sự tồn tại của họ.

Đặc biệt là với các thế lực ở Hoa Hạ, nhà họ Lâm lại càng là một sự tồn tại cực kỳ lạ lẫm, họ còn không biết có một sự tồn tại như vậy.

Đó là lý do tại sao những việc mà Lâm Hàn làm trước đây không hề khơi dậy sự nghi ngờ, bởi vì họ không biết rằng trên thế giới này còn có một gia tộc khủng bố như nhà họ Lâm.

Nếu không những chuyện lúc trước Lâm Hàn làm, kết hợp với họ của anh rất dễ khiến người khác liên tưởng đến nhà họ Lâm, dù sao cũng chỉ nhà họ Lâm mới có năng lực này, mới có thể giúp Lâm Hàn làm được nhiều điều không tưởng như thế.

Ví dụ như lần trước giúp nhà họ Tiêu xử lý nhà họ Khương và nhà họ Chu, nói là hoàn toàn phụ thuộc vào Lâm Hàn, nhưng nếu không có Tôn Minh âm thầm giúp đỡ, vận dụng tài nguyên và quan hệ của nhà họ Lâm thì dù Lâm Hàn có thêm năm mươi cao thủ được đào tạo bài bản nữa cũng không làm được điều đó. Cho dù có thể giúp nhà họ Tiêu vượt qua nguy cơ, nhưng cũng không thể gây ra tổn thất như vậy cho nhà họ Chu và nhà họ Khương, cuối cùng còn có thể khiến hai nhà đó ngoan ngoãn bồi thường bao nhiêu thứ, tất cả đều do Lâm Hàn có sự giúp đỡ từ bên ngoài.

Mà cho dù là sự tồn tại hàng đầu Hoa Hạ như quý tộc cũng không thể biết được sự tồn tại của gia tộc họ Lâm, có thể thấy khoảng cách giữa nhà họ Lâm và quý tộc là rất lớn. Khoảng cách này, một mặt là khoảng cách về thực lực, mặt khác là sự tiên tiến của kế hoạch quản lý gia tộc. Lâm Thiên Tiếu đã sớm nhận ra điều này, biết gia tộc dù có lớn đến đâu, sau khi để người khác biết thì kiểu gì cũng sẽ có đối thủ, vậy nên lựa chọn tốt nhất là để càng ít người biết càng tốt, cố gắng che giấu bản thân, vừa mở rộng tầm ảnh hưởng của nhà họ Lâm trong nhiều lĩnh vực, vừa chú trọng che giấu bản thân, nhìn tưởng chừng như mâu thuẫn nhưng thực tế hoàn toàn có thể cùng tồn tại.

Mà theo Khổng Tử Dục thấy, nếu không phải anh ta vô tình biết được sự tồn tại của nhà họ Lâm thì cũng không nghĩ đến Lâm Hàn là người nhà họ Lâm.

Dù sao trải nghiệm lần đó chỉ có Khổng Tử Dục biết, anh ta cũng không tiết lộ cho ai, theo lý mà nói căn bản không ai biết chuyện này chứ đừng nói là trong nội địa Hoa Hạ.

Mà nếu Khổng Tử Dục không nghĩ đến Lâm Hàn có thể có liên quan đến nhà họ Lâm thì cũng sẽ không đi thăm dò thân phận anh, thông qua các chi tiết và thông qua sự tự tin của Lâm Hàn để phán đoán anh có thực sự liên quan đến nhà họ Lâm không.

Khổng Tử Dục nghĩ rằng việc làm của mình hôm qua sẽ rất khó để Lâm Hàn phát hiện ra anh ta đang muốn xác nhận việc này, dù sao anh ta cũng không thể hiện ra nhiều.

Nhưng bây giờ Lâm Hàn đã đoán được điểm này, thực sự khiến anh ta bất ngờ.

Lúc này Khổng Tử Dục nghe thấy câu hỏi của Lâm Hàn cũng không nghĩ nhiều, anh ta cũng không định giấu Lâm Hàn điều gì, anh ta có thể nói hết những điều mình biết cho Lâm Hàn để thể hiện thành ý của mình, từ đó được Lâm Hàn đánh giá cao, được Lâm Hàn giúp đỡ, cũng có thể giúp anh ta thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này.

“Đúng vậy cậu Lâm, lúc trước khi đi du học, tôi vô tình biết về sự tồn tại nhà họ Lâm, chỉ một mình tôi biết thôi, tôi cũng không nói cho người khác, cậu cứ yên tâm”, Khổng Tử Dục nói thẳng.

Lâm Hàn nghe xong khẽ gật đầu, đã xác nhận được điều này, về cơ bản anh cũng khẳng định có thể hợp tác với Khổng Tử Dục. Dù sao Khổng Tử Dục đã biết đến sự tồn tại của nhà họ Lâm, đương nhiên anh không muốn anh ta tiết lộ cho ai, như vậy dù với anh hay với gia tộc đều không phải chuyện tốt. Mà nếu Lâm Hàn không thể khống chế Khổng Tử Dục thì có lẽ sẽ phải thực hiện một số thủ đoạn khác.

Tóm lại dù thế nào Lâm Hàn cũng sẽ không để Khổng Tử Dục tiết lộ bất cứ điều gì về nhà họ Lâm.

Mặc dù trước mắt Khổng Tử Dục cũng không biết bao nhiêu chuyện về nhà họ Lâm, chỉ biết rằng có một sự tồn tại như vậy mà thôi.

Nhưng chỉ riêng một điều này, Lâm Hàn cũng không cho phép tiết lộ.

Lúc này Lâm Hàn lại nói tiếp: “Câu hỏi thứ hai, anh muốn hợp tác gì với tôi? Anh có thể cho tôi thứ gì, anh cần tôi giúp gì? Anh cứ nói thẳng đi”.

Khổng Tử Dục nghe vậy thì hít sâu một hơi, đối mặt với Lâm Hàn lúc này, anh ta cảm thấy có chút căng thẳng, đã rất lâu rồi anh ta không có cảm giác này.

Khổng Tử Dục lúc này cũng hiểu ra Lâm Hàn lợi hại hơn trong lời đồn rất nhiều, rất nhiều. Các thế lực Vùng Xám Thiên Kinh đều biết Lâm Hàn lợi hại, có năng lực kinh khủng, là một sự tồn tại đáng sợ, nhưng họ không thể biết được sự đáng sợ ấy lớn nhường nào. Những gì họ nhìn thấy hay nghe thấy thực ra chỉ là phần nổi của tảng băng mà Lâm Hàn cố ý thể hiện ra mà thôi.

Khổng Tử Dục cũng không dám giở trò gì, Lâm Hàn đã đoán được mục đích của anh ta, anh ta cũng không dám giấu giếm gì một người như vậy.

Khổng Tử Dục nói luôn gần như không cần suy nghĩ hay do dự: “Tôi cần cậu giúp tôi an toàn rời khỏi nhà họ Khổng, thoát khỏi tình cảnh trước mắt, hơn nữa đừng để bất cứ ai của nhà họ Khổng có cơ hội đi tìm tôi. Mà điều tôi có thể giúp cậu cũng rất đơn giản, đó là tôi nắm giữ rất nhiều bí mật của nhà họ Khổng, có thể giúp cậu đối phó nhà họ Khổng, mặc dù không đến mức khiến họ diệt vong nhưng khiến họ thiệt hại nặng nề thì không thành vấn đề. Ngoài ra tôi cũng có một vài bí mật của nhà họ Chu và nhà họ Khương, tôi cũng có thể giúp cậu đối phó bọn họ”.

Lâm Hàn nghe vậy thì hơi bất ngờ, điều kiện Khổng Tử Dục đưa ra không thuyết phục được anh, dù sao trước đó anh đã cho bộ phận tình báo nhà họ Lâm điều tra, hiện tại anh đã nắm được điểm yếu lớn nhất của ba quý tộc lớn, mượn thêm mối quan hệ của nhà họ Lâm, anh hoàn toàn đủ khả năng đối phó với họ.

Mà hiển nhiên Khổng Tử Dục không biết những điều này, cũng hoàn toàn không biết nhà họ Lâm có khả năng này, đặc biệt là bí mật nhà họ Khổng cẩn thận che giấu rất nhiều năm trước anh cũng có thể tra được.

Nói cách khác, những gì Khổng Tử Dục có thể cung cấp, trên thực tế không giúp được gì cho Lâm Hàn.

Nhưng điều kiện của Khổng Tử Dục khiến anh hơi bất ngờ, không ngờ anh ta không có bất kỳ kế hoạch to lớn nào mà chỉ để thoát thân.

Mà theo hiểu biết của Lâm Hàn, Khổng Tử Diệp là em trai ruột của Khổng Tử Dục, Khổng Trung Thiên là bố ruột của Khổng Tử Dục, điều gì khiến cho cậu chủ lớn nhà họ Khổng mong muốn rời đi và thoát thân như vậy? Lâm Hàn hơi tò mò, nhưng anh cũng biết bây giờ không còn nhiều thời gian nữa, cuộc họp đã sắp bắt đầu, bây giờ không thể tiếp tục tìm hiểu, chỉ có thể sau này có thời gian thì tìm hiểu sau.
Chương 902: Động lòng

“Mục đích của anh chỉ có một điều này thôi?”, Lâm Hàn lại hỏi.

Những yêu cầu Khổng Tử Dục đưa ra với người khác mà nói thì khó, nhưng với Lâm Hàn có chỗ dựa khủng như nhà họ Lâm phía sau lại là chuyện rất đơn giản, thật ra chỉ cần một câu nói là xong, cấp dưới của anh sẽ sắp xếp ổn thoả.

Điều này cũng khiến Lâm Hàn hơi bất ngờ, vòng vo mãi hoá ra mục đích của Khổng Tử Dục chỉ vì bảo vệ bản thân. Ban đầu Lâm Hàn còn tưởng anh ta có tham vọng gì lớn lắm, dù sao với sự hiểu biết của anh, Khổng Tử Dục là một người rất tài giỏi, giỏi hơn em trai Khổng Tử Diệp của anh ta rất nhiều.

Nghe vậy Khổng Tử Dục khẽ gật đầu: “Đúng vậy, tôi chỉ có mục đích này thôi, chỉ cần cậu giúp tôi thực hiện điều này, tôi có thể cung cấp những thông tin đó cho cậu, giúp đỡ cậu”.

Lâm Hàn gật đầu nhưng vẫn im lặng.

Những điều Khổng Tử Dục có thể giúp Lâm Hàn, thực ra Lâm Hàn đã dựa vào nhà họ Lâm để có được, không cần anh ta cung cấp, cũng có nghĩa là Khổng Tử Dục hoàn toàn không giúp được gì cho anh.

Đối với những việc Khổng Tử Dục cần nhờ Lâm Hàn giúp, anh cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết, một lời là xong.

Nhưng nếu vậy thì Lâm Hàn có vẻ không có lợi ích gì, mà anh không thân quen gì với Khổng Tử Dục, thậm chí mới chỉ gặp nhau lần thứ hai, nhưng anh vẫn đánh giá rất cao anh ta, cảm thấy anh ta là một người rất giỏi, dù sao giả khùng giả điên bao nhiêu năm, chỉ với sự nghị lực này thôi cũng rất ít người làm được.

Lâm Hàn lại nghĩ tới chuyện của Lam Tư Vũ, anh hỏi: “Anh thuê sát thủ cấp Hắc Kim hàng đầu tốn kém không ít, mục đích chỉ vì giúp tôi?”

Khổng Tử Dục nghe vậy thì hơi ngạc nhiên nhìn Lâm Hàn, anh ta đang định nhắc đến chuyện này. Đúng là anh ta đã bỏ số tiền ngất trời để thuê sát thủ cấp Hắc Kim hàng đầu, ngoài mặt là để ám sát Khổng Tử Diệp, nhưng thực tế là giúp Lâm Hàn.

Sở dĩ anh ta làm vậy là để che tai mắt mọi người, nếu để sát thủ cấp Hắc Kim kia trực tiếp đến giúp Lâm Hàn thì quá dễ dàng khơi dậy sự nghi ngờ, ngược lại nếu là ám sát thì Khổng Tử Diệp và Khổng Trung Thiên sẽ cho là bình thường, cũng có thể hiểu được và sẽ không ai nghi ngờ anh ta.

Đương nhiên thuê sát thủ cấp Hắc Kim tốn rất nhiều tiền, Khổng Tử Dục đã gần như tiêu hết tiền riêng của mình.

Mà Khổng Tử Dục cảm thấy hoàn toàn xứng đáng, dù sao Lâm Hàn không cần phải giúp anh ta, nhờ lần này coi như thể hiện được thành ý của Khổng Tử Dục, mặt khác cũng để Lâm Hàn nợ anh ta, càng khiến Lâm Hàn giúp anh ta.

Nhiều tiền đến mấy cũng không bằng tính mạng, vậy nên hoàn toàn xứng đáng.

Chỉ là điểm này Khổng Tử Dục làm rất kí đáo, chỉ mình anh ta biết, ngay cả sát thủ được anh ta thuê cũng không hề biết.

Khổng Tử Dục thấy Lâm Hàn im lặng, vừa định nhắc đến điều này để nhờ anh giúp mình, nhưng không ngờ Lâm Hàn đã nhắc đến trước, hiển nhiên anh đã có dự định từ lâu.

Đột nhiên Khổng Tử Dục cảm thấy có chút đáng sợ, chỉ điều này thôi Lâm Hàn cũng đoán được ý đồ thật sự của anh ta, thật quá kinh khủng. Nếu Khổng Trung Thiên hay Khổng Tử Diệp có khả năng này của Lâm Hàn, Khổng Tử Dục nghĩ cả đời này mình cũng không thoát được.

Lâm Hàn nhìn vẻ mặt sợ hãi của Khổng Tử Dục thì biết mình đã đoán đúng, cũng không cần anh ta trả lời, vì anh đã biết đáp án.

“Được rồi, anh không cần nói nữa, tôi biết đáp án rồi. Câu hỏi cuối cùng, anh chỉ muốn thoát khỏi đó bắt đầu cuộc sống mới, hay là muốn được tôi giúp đỡ để quản lý nhà họ Khổng, trở thành gia chủ nhà họ Khổng? Đương nhiên thực ra vẫn là làm việc cho tôi, sau này sẽ là thuộc hạ của tôi, nhưng tôi cũng sẽ cho anh sự tự do nhất định, anh có thể làm rất nhiều việc theo ý mình”, Lâm Hàn nói thẳng.

Nếu Khổng Tử Dục không có tham vọng này, chỉ muốn rời khỏi nhà họ Khổng, sống cuộc sống bình thường của người bình thường, Lâm Hàn cũng có thể thoả mãn anh ta. Chỉ dựa vào việc Khổng Tử Dục giúp mình thôi, Lâm Hàn đã đánh giá rất cao anh ta rồi.

Nhưng nếu Khổng Tử Dục có tham vọng này, Lâm Hàn cũng sẵn sàng bỏ thêm tâm sức để giúp anh ta, làm vậy anh cũng được một lợi ích nhất định chứ không phải không được gì.

Còn về việc làm sao để Khổng Tử Dục lên làm gia chủ nhà họ Khổng, thật ra cũng không cần Lâm Hàn tốn quá nhiều tâm sức. Dù sao dựa theo kế hoạch lần này, anh vốn định sau khi thành công tiếp quản thống nhất mấy quý tộc lớn sẽ đổi gia chủ cho họ, đây chỉ là chuyện đơn giản, huống hồ gia chủ mới đổi này còn là người của quý tộc họ Khổng bọn họ.

Hơn nữa làm vậy Lâm Hàn cũng có thể yên tâm hơn nhiều, dù sao để Khổng Trung Thiên hay Khổng Tử Diệp tiếp tục quản lý nhà họ Khổng, chắc chắn anh không thể yên tâm, dù sao cũng không phải người của mình.

Mà Khổng Tử Dục, tuy anh chưa hoàn toàn tin tưởng nhưng ít nhất cũng đáng tin hơn Khổng Trung Thiên và Khổng Tử Diệp.

Lúc này Khổng Tử Dục cũng sửng sốt khi nghe Lâm Hàn nói, anh ta có chút ngạc nhiên nhìn anh.

Nhưng nhìn một hồi Khổng Tử Dục cũng không nhìn ra điều gì, chỉ nhìn thấy vẻ bình tĩnh và tự tin trên mặt anh, dường như chuyện họ đang nói tới là một chuyện vô cùng đơn giản.

Sao Khổng Tử Dục lại không có tham vọng? Nếu không có tham vọng thì khi xưa anh ta cũng không vất vả học tập ở nước ngoài, thay vào đó có thể sống tiêu dao tự tại như những tên con ông cháu cha khác, chơi đùa người đẹp khắp nơi trên thế giới, đua đủ loại xe thể thao.

Anh ta vất vả học tập và kinh doanh là để gánh vác nhà họ Khổng, làm nên sự nghiệp, thực hiện ước mơ của mình.

Theo lý mà nói, Khổng Tử Dục có thể thuận lợi trở thành gia chủ nhà họ Khổng, dù sao anh ta cũng có năng lực để làm gia chủ, hơn nữa còn là con trai trưởng trực hệ của gia tộc, hoàn toàn là điều đương nhiên.

Nhưng sau khi từ nước ngoài về gặp phải biến cố đó, cuối cùng Khổng Tử Dục không thể không giả ngốc để bảo vệ bản thân, một lần giả ngốc này kéo dài những mấy năm.

Khổng Tử Dục đã từ bỏ ý định trở thành gia chủ nhà họ Khổng từ lâu, dù sao sự nghiệp quan trọng hơn nữa cũng không bằng mạng sống của mình, nhất là sau khi biết thủ đoạn của Khổng Trung Thiên và Khổng Tử Diệp, anh ta lại càng thêm tuyệt vọng.

Sau này Khổng Tử Dục mới dần biết đó chỉ là những thủ đoạn thông thường của các thế lực trong nước, là anh ta kiến thức hạn hẹp, tưởng rằng chỉ cần mình có đủ năng lực kinh doanh là có thể làm chủ gia tộc, đúng là nực cười.

Khổng Tử Dục vốn đã từ bỏ, không dám nghĩ tới vị trí đó nữa, chỉ muốn bảo vệ bản thân. Nhưng bây giờ nghe Lâm Hàn nói vậy, còn có vẻ mặt bình tĩnh của anh khiến anh ta lập tức động lòng.

Chẳng lẽ Lâm Hàn thật sự có cách? Khổng Tử Dục ngạc nhiên nhìn Lâm Hàn, càng nhìn Lâm Hàn càng suy nghĩ kỹ, anh ta cảm thấy rất có khả năng, dù sao Lâm Hàn cũng là người nhà họ Lâm, là một con quái vật khổng lồ, có chuyện gì Lâm Hàn không thể làm được?

Khổng Tử Dục động lòng, có lẽ vẫn còn cơ hội.
Chương 903: Lựa chọn

Khổng Tử Dục nhìn Lâm Hàn, anh ta vẫn còn đang do dự.

Nếu là người khác đề xuất chuyện này, Khổng Tử Dục chắc chắn sẽ không thèm nghĩ ngợi, suy cho cùng đây cũng là chuyện không có khả năng, làm sao một người ngoài có thể quyết định vị trí gia chủ của một nhà quý tộc chứ?

Huống hồ nhà họ Khổng hiện đã là quý tộc mạnh nhất trong bốn nhà quý tộc, đâu phải ai cũng có thể thao túng gia chủ nhà họ Khổng?

Nhưng người này là Lâm Hàn, là Lâm Hàn đến từ con quái vật khổng lồ kia, mọi chuyện liền khó nói.

Khổng Tử Dục vẫn nhìn chằm chằm Lâm Hàn, anh ta đang do dự cân nhắc lợi và hại.

Nếu chọn ra đi, anh ta có thể có được cuộc sống an nhàn, một cuộc sống mới nhàn hạ.

Còn nếu chọn ở lại, Khổng Tử Dục có thể sẽ trở thành gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Khổng, cũng có thể thực hiện ước mơ và sự trả thù của mình, nhưng cũng giống vậy, nếu thất bại, Khổng Tử Dục biết đời này của mình rất có thể sẽ kết thúc như thế này.

Ngã tư đường này là một lựa chọn.

Lựa chọn này sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống sau này của Khổng Tử Dục, sẽ khiến cuộc sống sau này của anh ta hoàn toàn khác.

Lâm Hàn nhìn Khổng Tử Dục, anh cũng hiểu được sự khó xử của anh ta, dù sao đó cũng là một lựa chọn quan trọng như vậy, chắc chắn cần phải suy nghĩ và lưỡng lự.

Nếu là ngày thường Lâm Hàn sẽ sẵn sàng cho Khổng Tử Dục một ít thời gian suy nghĩ thật kỹ, nhưng bây giờ tình huống đặc biệt, Lâm Hàn không thể cho Khổng Tử Dục nhiều thời gian như vậy, anh còn phải gấp rút tiếp tục tổ chức hội nghị bỏ phiếu kìa.

Sau đó Lâm Hàn cũng chưa chắc có cơ hội đích thân tiếp xúc với Khổng Tử Dục nên không thể để Khổng Tử Dục chọn sau, nhất định phải đưa ra lựa chọn ngay bây giờ.

Nghĩ tới đây, Lâm Hàn nói thẳng: “Tôi không có thời gian, giờ anh nhất định phải đưa ra lựa chọn, nhanh lên đi”.

Nghe vậy, trong lòng Khổng Tử Dục trở nên căng thẳng, đến giờ anh ta vẫn chưa nghĩ kỹ rốt cuộc nên chọn thế nào, nhưng đã không còn thời gian nữa.

Lâm Hàn thấy Khổng Tử Dục không đáp cũng không rảnh lo cho anh ta nữa, anh bước thẳng về phía đại sảnh hội nghị, vừa đi vừa bảo: “Nếu anh không đưa ra lựa chọn vậy cứ chọn cuộc sống an nhàn đi, tôi sẽ cho người cứu anh rồi đưa anh đi”.

Nhưng Lâm Hàn vừa đi được hai bước, trong lòng Khổng Tử Dục đã có quyết định, anh ta vội nói: “Đợi đã, tôi chọn liều mạng thử một lần!”

Lâm Hàn dừng bước, khẽ gật đầu rồi lập tức rời đi.

Khổng Tử Dục nhìn theo bóng dáng rời đi của Lâm Hàn cũng không hối hận nữa, ngay lúc Lâm Hàn chọn giúp anh ta, Khổng Tử Dục đột nhiên cảm thấy rất đáng tiếc nếu bỏ lỡ cơ hội thực hiện ước mơ của mình, nên lúc đó anh ta cũng chợt hiểu ra suy nghĩ thật sự của mình.

Nếu không nắm bắt cơ hội lần này, Khổng Tử Dục biết sau này mình sẽ không còn cơ hội nào nữa, sẽ chỉ để lại những tiếc nuối, nửa đời còn lại trôi qua trong sự an nhàn và nuối tiếc, chi bằng bây giờ chọn liều một phen, bất luận kết quả ra sao, ít nhất có thể không hối tiếc.

Khổng Tử Dục cũng biết đây có thể là cơ hội duy nhất trong đời để anh ta ngồi lên vị trí gia chủ nhà họ Khổng, cơ hội để thực hiện ước mơ của mình.

Ở nơi khác, Lâm Hàn đã rời đi cũng thầm bật cười, trên thực tế những lời vừa rồi đều do anh cố ý nói.

Lâm Hàn biết phải đưa ra lựa chọn chính xác trong thời điểm này khá là khó, anh cũng không cần phải giúp Khổng Tử Dục.

Nhưng lại có một cách có thể khiến Khổng Tử Dục nhanh chóng đưa ra lựa chọn và để anh ta nhanh chóng hiểu được suy nghĩ thật sự của mình, đó là Lâm Hàn giúp anh ta tùy tiện đưa ra một lựa chọn, nếu Khổng Tử Dục thật sự muốn vậy thì sẽ không nói gì, còn nếu suy nghĩ thật sự của anh ta khác thì anh ta nhất định sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu và hối hận, tự nhiên cũng sẽ lập tức đưa ra lựa chọn thật sự của mình.

Sự thật chứng minh là đúng như vậy, Lâm Hàn vừa ép, Khổng Tử Dục lập tức hiểu suy nghĩ thật sự của mình.

“Nếu bỏ lỡ cơ hội như vậy, sau này anh sẽ an nhàn sống cả đời, tất nhiên sẽ nuối tiếc rồi”, Lâm Hàn cười bảo, đương nhiên là biết suy nghĩ của Khổng Tử Dục.

Như vậy đối với Lâm Hàn cũng có lợi hơn, tuy thế lực nhà họ Lâm lớn mạnh, thậm chí có thể làm Lâm Hàn bây giờ có niềm tin tuyệt đối đối phó nhà họ Khổng, nhưng nhiều nhất chỉ khiến nhà họ Khổng bị thiệt hại nặng mà thôi, muốn khiến nhà họ Khổng diệt vong vẫn hơi khó, dù sao cũng là gia tộc đứng vững trăm năm, nội tình chắc chắn vẫn có.

Mà cho dù nhà họ Lâm thật sự có thể khiến nhà họ Khổng bị diệt vong, nhà họ Lâm chắc chắn cũng cần trả cái giá không nhỏ, đây là điều mà Lâm Hàn không muốn thấy.

Nhưng bây giờ đổi thành Khổng Tử Dục kế thừa vị trí gia chủ thì mọi thứ lại khác, nhà họ Lâm cũng không cần tiêu tốn nhiều tài nguyên như vậy, lại có thể khống chế nhà họ Khổng dễ dàng hơn.

Lâm Hàn tin tưởng tuyệt đối vào tính cách và năng lực của Khổng Tử Dục, nhưng về mặt độ trung thành thì chưa nói trước được, chẳng ai biết Khổng Tử Dục sẽ phản bội sau lưng Lâm Hàn lúc nào.

Nhưng Lâm Hàn cũng không sợ chuyện này lắm, bởi vì dù Khổng Tử Dục có phản bội, anh chắc chắn sẽ có cách đối phó anh ta nên chỉ có thể hi vọng anh ta không làm chuyện ngu ngốc.

Đây là sự thuận tiện sau khi đạt đến một trình độ nhất định, nó có thể kiểm soát tuyệt đối rất nhiều thứ.

Chẳng mấy chốc Lâm Hàn đã quay lại đại sảnh hội nghị.

Lúc này mọi người đều đã đến đủ, chỉ đang đợi Lâm Hàn. Anh vừa đến, hội nghị lại nhanh chóng tiếp tục.

Không lâu sau đó Khổng Tử Dục cũng trở lại, anh ta vẫn giả ngốc, không ai chú ý tới anh ta, ngay cả Khương Thư Nhai cũng chỉ trừng mắt nhìn anh ta một lát rồi lờ đi, dù sao bây giờ cũng có chuyện quan trọng hơn, sau này cậu ta còn nhiều thời gian để đối phó tên ngốc này mà.

“Bàn xong rồi phải không? Vậy chúng ta bắt đầu bỏ phiếu nhé?”, Lâm Hàn cười nhìn các gia chủ nhà quý tộc.

Gia chủ nhà họ Khổng, gia chủ nhà họ Chu và gia chủ nhà họ Khương nhìn nhau cười, họ đã có cách nên lúc này không sợ bỏ phiếu, cũng không cần phải đắc tội Lâm Hàn.

“Chúng tôi bàn xong rồi, bây giờ có thể bắt đầu bỏ phiếu”, Khổng Trung Thiên cười đáp.

Ngay sau đó ông Khương đứng lên chủ trì cuộc hội nghị.

“Mọi người, giờ chúng ta sẽ bắt đầu tiến hành bỏ phiếu quý tộc, chỉ có gia chủ của bốn nhà quý tộc mới có quyền bỏ phiếu. Bây giờ tôi tuyên bố, ai đồng ý Lâm Hàn được coi là người của thế lực Vùng Xám thành phố Thiên Kinh thì giơ tay!” Giọng ông Khương vọng ra từ micro.

Trong đại sảnh, rất nhiều lãnh đạo của các thế lực Vùng Xám Thiên Kinh đều nhìn về phía này, một mặt là hơi tò mò về kết quả bỏ phiếu của bốn nhà quý tộc, mặt khác lại cảm thấy ước chừng chẳng khác mấy với những gì họ đoán.

Dù sao các nhà quý tộc này làm vậy không phải vì khiến Lâm Hàn rời khỏi Vùng Xám Thiên Kinh, không thể tham dự hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này sao? Ngoại trừ Tiêu Nhã, có ai sẽ giơ tay đồng ý Lâm Hàn được coi là thế lực thuộc Vùng Xám Thiên Kinh, đồng ý Lâm Hàn được tham dự hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này chứ?

Nhưng trong tầm mắt mọi người, khi ông Khương vừa dứt lời, gia chủ của bốn nhà quý tộc bao gồm cả Tiêu Nhã lại không hẹn mà đồng loạt giơ tay đồng ý Lâm Hàn ở lại!
Chương 904: Phối hợp diễn xuất

Trong một nhà thi đấu ở ngoại ô thành phố Thiên Kinh.

Lúc này tất cả thế lực Vùng Xám có máu mặt của thành phố Thiên Kinh đã tập hợp đông đủ trong đại sảnh.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, rất nhiều gia chủ đều không thể tin được, thậm chí có một số gia chủ dụi mắt vì nghi ngờ mình bị hoa mắt, nhưng dù có dụi mắt thế nào, khi mở mắt ra cảnh tượng đó vẫn như cũ, gia chủ của cả bốn nhà quý tộc ở trên đài đằng trước đều giơ tay tỏ vẻ đồng ý Lâm Hàn trở thành thế lực Vùng Xám thành phố Thiên Kinh.

Lâm Hàn và Tiêu Nhã thấy cảnh này đều tỏ ra “kinh ngạc” như là khó tin, không thể tin được ba nhà quý tộc này lại giơ tay.

Gia chủ của ba nhà quý tộc này nhìn nhau, đặc biệt khi thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Lâm Hàn và Tiêu Nhã đều có chút vui mừng, hiển nhiên họ cho rằng Lâm Hàn cũng không ngờ tới cảnh tượng này.

Lúc này gia chủ nhà họ Khổng – Khổng Trung Thiên lên tiếng: “Cậu Lâm, chúng tôi vừa mới bàn kỹ lại, tình hình của cậu quả thật có thể tính là thế lực Vùng Xám Thiên Kinh, nên chúng tôi thống nhất ý kiến đồng ý cậu trở thành thế lực Vùng Xám Thiên Kinh, đồng thời cậu cũng hoàn toàn có tư cách tham dự hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này”.

Đương nhiên Lâm Hàn và Tiêu Nhã hiểu ý đồ của đối phương, anh với Tiêu Nhã đã dự đoán trước và đã chuẩn bị xong biện pháp đối phó, người của ba nhà quý tộc cho rằng đây là một kế hay, trên thực tế họ lại không biết mình đang trợ giúp Lâm Hàn và Tiêu Nhã, ngược lại hại chính mình.

Nhưng hiện tại rõ ràng họ vẫn chưa nhận ra điều này, họ còn ở đó mừng rỡ, cho rằng mình đã có một lựa chọn đúng đắn và một chiến lược khôn ngoan.

Lúc này ngay cả Khổng Tử Dục đứng sau Khổng Trung Thiên cũng ngạc nhiên, anh ta hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao ba nhà quý tộc này lại đột nhiên đồng ý cho Lâm Hàn trở thành thế lực Vùng Xám Thiên Kinh? Tình huống gì thế này?

Lâm Hàn hiểu thì hiểu đó, nhưng anh sẽ không vạch trần, ngược lại còn sẽ phối hợp diễn.

Lúc này Lâm Hàn giả vờ cười vui vẻ nói: “Rất cảm ơn mọi người, hi vọng sau này chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ, chúng ta đã cùng là thế lực Vùng Xám Thiên Kinh rồi. À mà nếu hội nghị bỏ phiếu này của chúng ta đã kết thúc, vậy thì chúng ta có thể chính thức bắt đầu hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh luôn chứ?”

Lâm Hàn giả vờ rất gấp gáp như đã vội vã không nhịn nổi muốn giành lợi ích.

Gia chủ ba nhà quý tộc thấy Lâm Hàn như vậy cũng thầm vui mừng, đợi lát nữa tiến hành đánh giá tư cách sẽ đá Lâm Hàn ra khỏi hội nghị quý tộc Thiên Kinh.

Thành công trở thành thế lực Vùng Xám Thiên Kinh thì có thể làm gì? Không thể tham dự hội nghị quý tộc Thiên Kinh phân chia quyền lợi khác gì sẽ tuột dốc không phanh, không lâu nữa sẽ không thể phát triển tiếp được, hoặc là diệt vong hoặc chỉ có thể hết cách rời khỏi thành phố Thiên Kinh.

Gia chủ ba nhà quý tộc nhìn nhau, cả ba đều thầm đắc ý.

Nhưng lúc này Lâm Hàn và Tiêu Nhã cũng thầm đắc ý trong lòng, dù sao theo kế hoạch, tình hình này gần như là có lợi nhất cho Lâm Hàn.

Nói cách khác, khi kế hoạch diễn ra đến đây, cả Lâm Hàn và Tiêu Nhã đều thuận lợi nhất và phát triển theo chiều hướng tốt.

Lúc này ông Khương lên tiếng: “Khụ khụ, được rồi, nếu các quý tộc đã bỏ phiếu xong thì tiếp theo chúng ta tiến hành bỏ phiếu cho các thế lực Vùng Xám Thiên Kinh còn lại. Tôi đếm ba hai một, người nào đồng ý Lâm Hàn trở thành thế lực Vùng Xám Thiên Kinh thì giơ tay”.

“Ba!”

“Hai!”

“Một!”

Ông Khương vừa dứt lời, gia chủ của các thế lực Vùng Xám Thiên Kinh đang sững sờ này đều giơ tay.

Tuy đến giờ họ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì sao gia chủ ba nhà quý tộc bàn bạc cả buổi lại đột nhiên đồng ý Lâm Hàn trở thành thế lực Vùng Xám Thiên Kinh.

Có điều, dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng gia chủ của nhiều thế lực Vùng Xám Thiên Kinh cũng không ngốc, tất cả các nhà quý tộc đều đã đồng ý, họ cũng không cần phải phản đối. Nếu không đồng ý trái lại sẽ đắc tội Lâm Hàn, ngay cả nhà quý tộc cũng không dám đắc tội Lâm Hàn huống chi là những thế lực cấp bậc thế gia như họ?

Lúc này Lâm Hàn đã được nhất trí thông qua và trở thành thế lực Vùng Xám Thiên Kinh.

Lâm Hàn và Tiêu Nhã lập tức nở nụ cười cực kỳ vui vẻ, một mặt thì giả vờ vui vẻ để người của ba nhà quý tộc tin tưởng, để họ tiếp tục kế hoạch của mình, mặc khác Lâm Hàn và Tiêu Nhã cũng vui thật, dù sao mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt. Nếu tiếp tục thế này, kế hoạch của Lâm Hàn và Tiêu Nhã sẽ có thể thành công một cách suôn sẻ, sao họ không vui cho được?

Gia chủ ba nhà quý tộc thấy vẻ mừng rỡ không kiềm chế được trên mặt Lâm Hàn và Tiêu Nhã thì thầm cười khẩy trong lòng.

Lúc này ông Khương tuyên bố: “Nhất trí thông qua, cậu Lâm chính thức trở thành thế lực Vùng Xám Thiên Kinh, tiếp đó chỉ cần phù hợp yêu cầu là có thể tham dự hội nghị quý tộc Thiên Kinh phân chia quyền lợi được tổ chức mỗi năm một lần”.

“Tôi biết rồi, cảm ơn mọi người đã bỏ phiếu”, Lâm Hàn nói cảm ơn với mấy nhà quý tộc.

Gia chủ các nhà quý tộc nhìn nhau, trong lòng họ đều thầm cười mỉa mai.

Lúc này Khổng Trung Thiên lên tiếng nhắc nhở: “Nếu hội nghị bỏ phiếu đã kết thúc thì chúng ta có thể chính thức bắt đầu hội nghị quý tộc Thiên Kinh năm nay, tôi tin nhiều người đã đợi lâu lắm rồi”.

“Đúng, nhưng trước khi tiến hành hội nghị quý tộc Thiên Kinh, chúng ta cần phải tiến hành kiểm tra chính xác có phù hợp với quy định hay không. Nếu không phù hợp sẽ bị đuổi ra khỏi hội nghị quý tộc Thiên Kinh, hơn nữa không được tham dự hội nghị quý tộc Thiên Kinh trong vòng ba năm tới”, gia chủ nhà họ Chu tiếp lời.

“Chắc không có ai dám vi phạm quy định đâu nhỉ? Hậu quả của người vi phạm đợt trước thê thảm như vậy, hẳn sẽ không có ai dám vi phạm nữa đâu”, gia chủ nhà họ Khương góp lời.

Khổng Trung Thiên cười đáp: “Có lẽ không có ai đâu, nhưng tôi nghe nói có thế lực nào đó dẫn tới hơn năm trăm người, đây là lần đầu tiên tôi thấy một thế lực có hơn năm trăm cao thủ đấy, đúng là hơi phô trương, hay chúng ta đi xem thử xem?”

“Vậy đi xem sao, chắc không ai dám vi phạm đâu, chúng tôi chỉ đi xem thử, tất nhiên nếu thật sự để chúng tôi phát hiện người nào dám vi phạm quy định, chúng tôi chắc chắn sẽ xử lý theo quy định, không dễ dàng khoan dung. Cô nói xem có đúng không, gia chủ nhà họ Tiêu?”, ông Khương lại cười hỏi Tiêu Nhã.

Tiêu Nhã và Lâm Hàn đương nhiên hiểu ý đồ của họ, nhưng bây giờ hai người vẫn đang giả vờ, chưa thể bại lộ, nhất định phải lừa gạt ba thế lực này.

“Đúng thật là vậy”, Tiêu Nhã vờ như chần chừ, khó xử trả lời.

“Vậy được rồi, chúng ta đi tham quan, tiện thể kiểm tra luôn”, gia chủ nhà họ Tiêu cười bảo.

Sau đó gia chủ ba nhà quý tộc lần lượt đưa mọi người rời khỏi đại sảnh, chuẩn bị đi quan sát hơn năm trăm người do Lâm Hàn và Tiêu Nhã dẫn tới, tiện thể kiểm tra có phải tất cả họ đều là cao thủ không.
Chương 905: Phát hiện

Lâm Hàn và Tiêu Nhã liếc nhìn nhau, đều cảm thấy khá là buồn cười, sau đó tiếp tục diễn.

Tuy là bấy giờ Lâm Hàn đã thành công trở thành thế lực vùng xám của thành phố Thiên Kinh, hoàn toàn đủ tư cách tham gia hội nghị quý tộc lần này.

Lâm Hàn và Tiêu Nhã biết rất rõ suy nghĩ của ba quý tộc lớn, bọn họ không muốn đắc tội với Lâm Hàn như thế, rồi lại muốn dùng việc Lâm Hàn dẫn mấy tay đấm bình thường đến để làm lý do ngăn không cho anh tham gia vào hội nghị quý tộc Thiên Kinh trong suốt ba năm.

Không thể tham gia vào hội nghị cũng đồng nghĩa với việc với việc không thu hoạch được chút lợi ích nào, cũng không thể ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ, sau ba năm đó, tất cả vẫn còn khó nói trước.

Lâm Hàn biết rõ những điều đó, thậm chí đó còn là kế hoạch mà Tiêu Nhã và Lâm Hàn cố tình dụ dỗ bọn họ dùng, từ đầu anh đã cố tình nhấn mạnh rằng nếu ai đó đắc tội mình thì anh sẽ tiến hành trả thù, tiến hành trả thù bằng tất cả mọi giá.

Mục đích làm vậy là để ba quý tộc lớn bắt đầu kiêng kị anh, để bọn họ có làm gì cũng không muốn đắc tội với Lâm Hàn.

Ba quý tộc lớn cũng có bất hòa từ đầu nên chẳng hề tin tưởng nhau, dù bây giờ nhà họ Chu và nhà họ Khương liên minh với nhau cũng chỉ là tạm thời, cũng chẳng tin tưởng gì cho cam.

Cũng vì bọn họ không hề tin tưởng lẫn nhau nên Lâm Hàn và Tiêu Nhã mới dùng đến cách này, nếu bọn họ gắn kết chặt chẽ với nhau thì hai người cũng hết cách, tuyệt đối không thể khiến Lâm Hàn trở thành thế lực vùng xám Thiên Kinh dễ dàng như vậy, chỉ có thễ dùng đến sức mạnh tuyệt đối.

Nhưng ba quý tộc lớn lại không hề biết rằng hơn năm trăm người Lâm Hàn và Tiêu Nhã mang đến đều là cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, không có bất kỳ ngoại lệ nào, cũng không có tay đấm bình thường nào.

Điểm này, bọn họ hoàn toàn không thể ngờ được, thế nên mới trúng kế của hai người, nếu không chuyện này đã chẳng thành công.

Từ đầu đến cuối, Lâm Hàn luôn che giấu thực lực của mình để không cho đối phương biết tất cả những người anh mang theo đều là cao thủ. Chỉ cần anh che giấu tốt, bọn họ sẽ không thể ngờ được rằng tất cả đều là cao thủ hàng thật giá thật, dù sao nó cũng khá là khó tin.

Đó cũng chính là điểm mấu chốt của kế hoạch lần này, tuy họ có sức mạnh tuyệt đối nhưng vẫn không thể để lộ ra được, phải sử dụng tốt hết tất cả mọi thứ thì kế hoạch mới được thực hiện với xác suất thành công tốt nhất.

Đến thời điểm này, Lâm Hàn và Tiêu Nhã vẫn không có ý định để lộ chuyện đó, phải chờ thêm một lúc nữa mới nói được, nếu để lộ ra bây giờ thì rất có thể đối phương sẽ đổi ý, khá là bất lợi cho hai người, thậm chí có thể thành kiếm củi ba năm lại đốt trong một giờ.

Chẳng mấy chốc, Lâm Hàn và Tiêu Nhã, cùng với ba quý tộc lớn không mấy tình nguyện đã ra đến bên ngoài sân vận động, đi tới hơn năm trăm người mà Lâm Hàn và nhà họ Tiêu mang đến.

Thấy thế, phần lớn thế lực xám thành phố Thiên Kinh đi theo sau lưng cũng dần đoán được ý đồ của ba quý tộc lớn.

“Thì ra là thế, thì ra kế hoạch của ba nhà đó là như thế”.

“Đúng đó, nếu lúc nãy bầu phiếu bác bỏ Lâm Hàn thì bọn họ sẽ đắc tội với anh ta, chẳng có nhà nào muốn thấy cảnh đó, nếu dùng đến cách này thì chẳng ai đắc tội với anh, Lâm Hàn cũng không thể nói được gì, chẳng có lý do gì để gây chuyện nữa. Dù sao nguyên tắc cũng đặt ở đó, chẳng có thế lực nào cố tình nhắm vào anh ta cả”.

“Lâm Hàn này cũng hay thật, suy tính cả buổi trời lại quên mất điểm này, dẫn tay đấm bình thường tới thì có tác dụng gì đâu? Trong tranh đấu thế này, nó chẳng có chút tác dụng gì cả, ngược lại còn hại thân”.

“Đúng đó, dùng cách này có thể đuổi được Lâm Hàn ra khỏi hội nghị quý tộc Thiên Kinh, vừa không đắc tội cậu ta”.

“Ba nhà quý tộc này ranh ma thật đó, tôi còn chẳng nghĩ đến chuyện này”.

Khi phần lớn gia chủ của các thế lực bàn tán thì ai cũng khen lấy khen để, cảm thấy ba quý tộc đó quá là thông minh, nghĩ Lâm Hàn và người nhà họ Tiêu lần này quá sơ sẩy.

Bấy giờ, Khổng Tử Dục theo sau Khổng Trung Thiên lại hơi khó hiểu.

Anh ta đã đoán được ý đồ của ba quý tộc lớn, bọn họ muốn nắm cái thóp việc Lâm Hàn và nhà họ Tiêu mang tay đấm bình thường đến.

Quy tắc là giấy trắng mực đen, ngoại trừ gia chủ và ba người quản lý ra thì những người được dẫn đến phải là cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, nếu để ai phát hiện ra họ dẫn người bình thường tới thì sẽ bị đuổi khỏi hội nghị quý tộc Thiên Kinh, hơn nữa hai năm tới dù có xảy ra chuyện gì cũng không thể tham dự hội nghị, cũng chính là lỡ mất tròn ba năm hội nghị diễn ra.

Quy định đó cực kỳ nghiêm khắc và khắc nghiệt, mấy năm trước vẫn còn những gia tộc nghĩ mình sẽ may mắn, nhưng chẳng có một ngoại lệ nào, tất cả đều bị điều tra ra, ba năm không thể tham gia hội nghị quý tộc Thiên Kinh.

Tất cả những thế lực làm trái với quy định trước đó, bây giờ phần lớn đều sụp đổ, số ít còn lại đã rời khỏi Thiên Kinh, đến nơi khác phát triển.

Có thể thấy sự tàn khốc của quy định này, chỉ cần làm trái với quy định thì ba năm không được tham dự hội nghị, nhưng hội nghị quý tộc lại quan trọng với tất cả các thế lực, không thể tham dự cũng tức là bước lên con đường xuống dốc, thậm chí là diệt vong.

Bấy giờ, Khổng Tử Dục cũng bất giác cảm thấy lo lắng cho Lâm Hàn.

Nhưng sau đó anh ta lại cảm thấy sai sai, theo những gì anh ta biết về Lâm Hàn, nhất là khi vừa tiếp xúc với anh thì Khổng Tử Dục phát hiện Lâm Hàn là một người cực kỳ khôn khéo và cẩn thận, là người sẽ tính toán hết tất cả mọi thứ để không có bất cứ một sai lầm nào.

Trong mắt Khổng Tử Dục, Lâm Hàn không thể mắc sai lầm nhỏ thế này được, nhà họ Tiêu không thể không biết về quy định này, đó chính là những điều luật do nhà họ Tiêu đích thân tham gia lập ra, họ không thể quên không nói cho Lâm Hàn.

Cả vẻ bối rối trên mặt Lâm Hàn lúc nãy cũng khiến Khổng Tử Dục thấy rất giả, dù anh bất cẩn thật thì cũng không cần thiết phải căng thẳng hay sợ hãi, dù sao sau lưng anh cũng có con quái vật lớn là nhà họ Lâm, cần gì phải sợ như thế? Dù Lâm Hàn làm gì cũng có nhà họ Lâm sau lưng dọn dẹp.

Càng nghĩ, Khổng Tử Dục lại cảm thấy cảnh này quá ư là giả, là Lâm Hàn cố tình lừa gạt nhóm quý tộc này.

Khổng Tử Dục lén liếc sang Lâm Hàn.

Nhận ra ánh mắt của anh ta, anh biết Khổng Tử Dục cũng không ngốc, đã nhận ra kế hoạch của mình bèn cười đầy ẩn ý với anh ta.

Khổng Tử Dục thấy thế vội vàng chuyển tầm mắt đi để những người khác không phát hiện ra điều bất thường, trong lòng lại cảm thấy kinh ngạc. Không thể tưởng tượng nổi sự thật lại là như thế, ba quý tộc lớn tưởng kế hoạch của mình sẽ thành công, lại không biết rằng mình đã rơi vào cái bậy của Lâm Hàn. Anh và Tiêu Nhã tỏ ra bối rối cũng chỉ là giả vờ, chỉ là một màn kịch họ diễn cùng với ba nhà quý tộc lớn mà thôi.

Nhất thời, Khổng Tử Dục cảm thấy hơi khủng bố.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom