• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (3 Viewers)

  • Chương 174-176

Chương 174: Trần Vô Cực tìm tới cửa

“Tôn Minh, cậu Lâm bị bắt rồi, bên phía các ông có kế hoạch thế nào?”, Trần Vô Cực lại hỏi.

“Ha ha, Hàn Tiếu đó không biết sống chết, ngay cả người quản lý nhà họ Lâm tương lai mà cũng dám bắt, ông ta không phải đang tìm chết thì là gì?”, Tôn Minh cười lạnh lùng một tiếng:

“Ý tôi đương nhiên là khiến cho nhà họ Hàn biến mất rồi. Tôi nghĩ cậu Lâm cũng nghĩ như vậy”.

“Ừm, chuyện diệt trừ nhà họ Hàn giao cho ông xử lý, tôi chỉ phụ trách cứu cậu Lâm ra thôi. Nhà họ Hàn có thế lực rất lớn ở thành phố Đông Hải, tôi là người của thế giới ngầm, không đánh đổ được các sản nghiệp của nhà họ”, Trần Vô Cực nói.

“Việc tiêu diệt nhà họ Hàn cũng không thể quá gấp, phải tầm hai tiếng nữa. Bây giờ tôi đang xử lý chút chuyện bên châu Phi, không thể vận dụng mối quan hệ ở thành phố Đông Hải. Thế này đi, tôi sẽ gọi cho ông Thẩm Hoài Xuân, ngoài ra chuyện này cũng nên thông báo cho ông Lâm biết nữa”, Tôn Minh chợt nở nụ cười thâm trầm.

“Tôi nghĩ, nếu ông Lâm biết con trai duy nhất của mình bị gia tộc chỉ nhỏ như hạt cát bắt mất chắc chắn sẽ còn giận hơn tôi nữa kìa! Nhà họ Hàn chuẩn bị hứng chịu cơn giận của ông Lâm đi!”

Hai người trò chuyện thêm vài câu nữa rồi Tôn Minh cúp máy, sau đó gọi cho Thẩm Hoài Xuân, thông báo chuyện này cho ông ta.



Trụ sở chính nhà họ Hàn nằm trong một trang viên phía Tây thành phố Đông Hải.

Trong trang viên này là một khu vườn với hơn ba mươi năm lịch sử, hòn non bộ, nước chảy, chòi nghỉ mát… Bầu không khí trong lành, hoa thơm chim hót, bước vào khiến lòng người thư thái, dễ chịu.

Trong đại sảnh của trang viên, Hàn Tiếu đang ngồi ở vị trí người đứng đầu, đàm phán chuyện kinh doanh với một người đàn ông trung niên đeo kính.

“Ông Hàn, trong tay ông thật sự có Californium sao?”

Người trung niên hỏi, trong mắt hiện lên vẻ háo hức và mong đợi.

Người này tên là Hồng Nhai, là nhà sản xuất thiết bị y tế, chẳng hạn như thiết bị vật lý trị liệu, thiết bị hoá học trị liệu, máy siêu âm B, máy phân tích tế bào máu…

Những thiết bị này, các nhà máy trong tay Hồng Nhai đều có sản xuất.

Mà 30% thiết bị y tế ở bệnh viện Hoa Đông cũng đều do ông ta cung cấp.

Thân phận của người này với Hàn Tiếu là không phân cao thấp!

“Đó là đương nhiên, ông chủ Hồng, tôi mời ông từ thành phố Đan Đồ xa xôi tới đây, tôi có thể lừa ông sao?”

Hàn Tiếu cười hà hà, lấy một chiếc hộp nhỏ ra, đưa tới trước mặt Hồng Nhai.

Hồng Nhai mở chiếc hộp ra xem, vẻ mặt lập tức trở nên kinh ngạc, không dám tin, giọng điệu run rẩy:

“Thật… thật sự là Californium! Hơn nữa còn là một miếng lớn, tôi đoán một phần tư lượng Californium trên thế giới đang ở đây rồi!”

Sau đó ông ta lại nhìn Hàn Tiếu, nghi hoặc hỏi: “Ông chủ Hàn, thứ giá trị thế này ông lấy từ đâu vậy?”

“Điều này thì ông không cần quan tâm, ông nói cho tôi biết cần điều kiện gì để ông hợp tác với tôi đi”, Hàn Tiếu hờ hững nói.

Hồng Nhai im lặng một lát rồi mới nói: “Thế này đi, ông Hàn, ông bán một nửa số Californium ông có cho tôi, tôi ra giá hai tỷ, thế nào?”

“Hai tỷ? Ông chủ Hồng, ông coi Hàn Tiếu tôi là kẻ ngu ngốc à?”

Vẻ mặt Hàn Tiếu trở nên lạnh lùng: “Californium này là thứ có tiền cũng không mua được. Ông ra giá hai tỷ để tôi bán một nửa cho ông, ông đang mơ à? Californium có thể chữa được bệnh ung thư, ông cho rằng tôi không biết ư? Cho dù một nửa đó nằm trong tay ông thì ông cũng có thể tạo ra hàng chục tỷ lợi nhuận cho mình! Bây giờ ông lại ra giá hai tỷ, ha ha, coi tôi là đứa trẻ ba tuổi hả?”

Hồng Nhai đột nhiên thấy có chút xấu hổ, đúng vậy, nếu có Californium trong tay thì ông ta có thể tạo ra hàng chục tỷ lợi nhuận.

Ông ta ra giá hai tỷ là muốn xem thử có thể được hời từ Hàn Tiếu không.

“Ông chủ Hồng, muốn hợp tác thì thể hiện chút thành ý đi”, Hàn Tiếu không chút cảm xúc nói.

“Khụ khụ”.

Hồng Nhai ho khẽ một tiếng: “Thế này đi, ông bán một nửa Californium này cho tôi, tôi trả ông hai tỷ. Đồng thời, tôi dùng Californium này để sản xuất ra máy chữa bệnh ung thư, mỗi lần chữa khỏi cho một người bệnh ung thư, tôi sẽ chia cho ông mười phần trăm lợi nhuận”.

“Mười phần trăm? Không được”, Hàn Tiếu lắc đầu, tôi muốn ba mươi phần trăm, một chút cũng không thể thiếu!”

“Ba mươi phần trăm á!”

Sắc mặt Hồng Nhai hơi thay đổi, cái này đã vượt khỏi phạm vi chịu đựng của ông ta.

Nhưng cũng không lỗ!

Chỉ cần Californium ở trong tay, ông ta sẽ có thể dùng nó mãi để kiếm tiền.

“Được, ba mươi phần trăm thì ba mươi phần trăm!”

Hồng Nhai cắn răng, cuối cùng nói.

“Ha ha ha, ông chủ Hồng sảng khoái đó!”

Hàn Tiếu cười ha ha, bàn thành công mối làm ăn này, năng lực kinh tế của nhà họ Hàn trong ba năm sau sẽ tăng vượt bậc.

Sau đó lấy một nửa Californium còn lại đi bàn bạc với quân đội, chắc chắn sẽ kiếm được một khoản tiền không nhỏ.

“Nhà họ Hàn tôi có hy vọng trở thành thế gia trong vòng mười năm rồi! Lâm Hàn muốn nhà họ Hàn biến thành tro bụi, nhưng cậu ta nào ngờ, chẳng những nhà họ Hàn không biến thành tro bụi, mà còn phát triển lớn mạnh hơn nữa!”

Ánh mắt Hàn Tiếu vô cùng nóng bỏng, tâm trạng sục sôi.

Ầm ầm ầm!

“Cậu là ai, mau cút đi, đây là nhà họ Hàn, không thể tùy ý xông vào được… Này!”

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng động ầm ĩ.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Hàn Tiếu hơi nhướng mày nhìn ra ngoài sảnh lớn.

Cộp cộp cộp!

Tiếng bước chân dồn dập không ngừng vang lên.

Sau đó, hai mươi, ba mươi người đột nhiên bước nhanh vào từ bên ngoài.

Mấy người này mặc vest đen, ánh mắt lạnh lùng, trong tay đều cầm một khẩu súng lục màu đen.

Người đàn ông đi đầu mặc đồ kiểu Tôn Trung Sơn, mặt vuông, để râu mép, ánh mắt sắc bén, từ trên xuống dưới cả người đều tản ra hơi thở lạnh lẽo.

Tay trái ông ta cầm hai viên bi sắt, phát ra tiếng vang cót két.

Tay phải thì cầm một khẩu súng lục!

Ông ta chính là Trần Vô Cực!

“Cút đi, đây không phải nơi các người nên đến!”

Một vệ sĩ của nhà họ Hàn hét to một tiếng, xông đến.

Trần Vô Cực nâng tay phải lên, không thèm nhìn một cái.

Đùng!

Tiếng súng vang lên!

Một viên đạn bắn chuẩn vào đầu vệ sĩ.

Phụt!

Máu bắn ra!

Một giây sau, vệ sĩ kia ngã xuống đất, không còn âm thanh.

“Ông là ai mà không biết sống chết xông vào trụ sở chính của nhà họ Hàn tôi hả!”

Hàn Tiếu giận tím mặt đập bàn một cái, đứng lên, lửa giận hừng hực trong mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn.

“Trần Vô Cực”.

Trần Vô Cực lạnh lùng cất lời.

“Trùm xã hội đen Trần Vô Cực của thành phố Đông Hải ư?”

Hàn Tiếu sửng sốt, đương nhiên ông ta biết Trần Vô Cực, trùm xã hội đen.

Nhưng người nọ gần như đã lui về ở ẩn rồi, mấy năm nay có rất ít tin tức liên quan đến ông ta.

Hàn Tiếu không ngờ Trần Vô Cực sẽ dẫn theo nhiều người như thế tìm đến đây.

“Trần Vô Cực, ông và nhà họ Hàn tôi không thù không oán, vì sao lại đến đây gây chuyện với chúng tôi?”, Hàn Tiếu lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Vô Cực:

“Nhà họ Hàn không phải nơi ông muốn tới là tới muốn đi là đi, nếu hôm nay ông không cho tôi một lời giải thích, ông sẽ không đi được dễ dàng như vậy đâu!”

Dứt lời, lại có rất nhiều vệ sĩ của nhà họ Hàn xuất hiện, nhìn một vòng, có khoảng bốn mươi, năm mươi người, bao vây lấy mấy người Trần Vô Cực.

“Không thù không oán à?”

Trần Vô Cực cười châm chọc: “Ông bắt cóc cậu Lâm của chúng tôi là đã có thù với Trần Vô Cực tôi rồi”.

“Cậu Lâm? Cậu Lâm là ai?”

Hàn Tiếu sửng sốt, sau đó mắt chợt sáng lên, nghĩ đến điều gì đó:

“Chẳng lẽ cậu Lâm trong miệng ông là đồ ăn mày Lâm Hàn kia à?”
Chương 175: Nhà họ Hàn, nhất định phải tiêu diệt!

“Hàn Tiếu, ông bắt cóc cậu Lâm của chúng tôi đã là gan to bằng trời, tự tìm đường chết rồi, bây giờ còn dám bất kính với cậu Lâm ư?”, trong mắt Trần Vô Cực hiện lên ý lạnh.

Hàn Tiếu đảo mắt, cười khẽ:

“Bây giờ cuối cùng tôi cũng hiểu, hóa ra người chống lưng cho đồ ăn mày Lâm Hàn kia là Trần Vô Cực ông, chẳng trách cậu ta dám kiêu ngạo như thế. Mấy người Vương Vi Dân kia cung kính với Lâm Hàn cũng vì ông đúng không. Dù sao vị trí trùm xã hội đen của ông gần như không thể lay động, dù là ai cũng phải nịnh bợ ông thôi!”

“Chống lưng?”

Trần Vô Cực lắc đầu: “Tôi không phải người chống lưng cho cậu Lâm, ngược lại, cậu Lâm là người chống lưng cho tôi”.

“Hừ, ông đúng là biết giả vờ, lúc này còn muốn ra oai cho đồ ăn mày kia”.

Hàn Tiếu khinh thường cười khẩy: “Lâm Hàn kia đã kết hôn rồi còn quyến rũ con gái tôi, chưa nói đến chuyện này, cậu ta còn lật lọng nữa, quà đã tặng cho nhà họ Hàn còn muốn lấy về. Đáng lẽ ông nên cảm ơn tôi vì không lấy súng ra bắn chết cậu ta luôn đấy”.

Trong mắt Trần Vô Cực lộ vẻ mất kiên nhẫn.

Ông ta không muốn nói nhảm với Hàn Tiếu, Lâm Hàn ở chỗ Hàn Tiếu nhiều thêm một giây sẽ nguy hiểm hơn một phần.

Vụt!

Ông ta vung tay lên, chĩa súng lục về phía Hàn Tiếu:

“Hàn Tiếu, bớt nói nhảm đi, thả cậu Lâm ra, nếu không tôi sẽ bắn chết ông đấy!”

Trần Vô Cực vừa dứt lời.

Vụt vụt vụt!

Mấy vệ sĩ của nhà họ Hàn cũng cùng nhau giơ súng lên, chĩa nòng súng vào Trần Vô Cực.

“Trần Vô Cực, ông tưởng chỉ ông có súng, còn nhà họ Hàn tôi không có súng à? Bây giờ ông đến tìm tôi để đòi người, chú ý thái độ của ông đi!”, Hàn Tiếu hờ hững nói:

“Nếu đến đòi người thì thái độ phải cung kính một chút…”

Đùng!

Ông ta còn chưa nói hết, Trần Vô Cực đã bóp cò, tiếng súng vang lên.

Một viên đạn bắn nhanh ra.

Phụt!

Viên đạn này bắn trúng cánh tay trái của Hàn Tiếu!

Máu tươi bắn ra!

“Xuýt!”

Hàn Tiếu đau đến mức hít vào một hơi khí lạnh, che cánh tay, nhìn Trần Vô Cực với vẻ khó tin.

Bây giờ có đến mấy chục người chĩa súng vào Trần Vô Cực, ông ta không ngờ Trần Vô Cực dám nổ súng với mình trước.

“Tự tìm đường chết!”

“Dám làm ông chủ Hàn của chúng tôi bị thương!”

“Đồ điếc không sợ súng!”

Mấy vệ sĩ của nhà họ Hàn cũng đều nổi giận, tiến lên một bước chĩa súng vào Trần Vô Cực.

Bầu không khí giương cung bạt kiếm!

Chỉ cần Hàn Tiếu ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ không chút do dự nổ súng.

Vụt vụt vụt!

Những người Trần Vô Cực dẫn đến cũng giơ tay lên, chĩa súng về phía Hàn Tiếu.

“Hàn Tiếu, có gan thì bảo người của ông nổ súng đi”.

Ánh mắt Trần Vô Cực lạnh lẽo, nhìn một vòng mấy vệ sĩ của nhà họ Hàn:

“Nếu bọn họ dám nổ súng, tôi dám đảm bảo ông sẽ bị bắn chết! Dù ông có đông người nhưng chúng tôi cũng không ít người, đạn không có mắt đâu!”

Trong mắt Hàn Tiếu có ánh sáng lướt qua, trong lòng hơi thấp thỏm, Trần Vô Cực nói đúng, dù người của ông ta đông, nhưng cũng không thể đảm bảo có thể giải quyết hai mươi người Trần Vô Cực dẫn đến trong nháy mắt.

Chỉ cần nổ súng sống mái với nhau, Hàn Tiếu ông ta cũng cửu tử nhất sinh.

“Được được được!”

Hàn Tiếu nở nụ cười lạnh lùng: “Không hổ là trùm xã hội đen Trần Vô Cực, hành động quyết đoán, có trí có dũng! Hàn Tiếu tôi khâm phục!”

“Tôi bắt Lâm Hàn chỉ là muốn giày vò cậu ta một chút thôi, dù sao tôi cũng đã lấy được Californium, đồ ăn mày kia chẳng còn chút giá trị lợi dụng nào với tôi cả, nếu trùm xã hội đen là ông đã tự mình đến nơi đòi người, vậy tôi nể mặt ông vậy”.

Ông ta lạnh nhạt nói: “Người đâu, dẫn đồ ăn mày Lâm Hàn kia từ địa lao ra, thả đi!”

“Vâng, ông chủ!”

Lập tức có hai vệ sĩ đi đến địa lao.

“Trần Vô Cực, tôi thả Lâm Hàn không phải vì sợ ông. Chỉ vì nhà họ Hàn tôi đang trong lúc phát triển lớn mạnh, người làm chủ là tôi không thể chết được! Cho nên tôi không cần thiết phải sống mái với ông!”

Hàn Tiếu nhìn chằm chằm Trần Vô Cực: “Nhưng nếu có lần sau, ông còn dám tự tiện xông vào nhà họ Hàn của tôi, dù Hàn Tiếu tôi có chết cũng sẽ không để ông đạp lên uy nghiêm của nhà họ Hàn như thế được!”

“Phát triển lớn mạnh?”

Trần Vô Cực trợn trắng mắt, tỏ vẻ châm chọc: “Không bao lâu nữa, nhà họ Hàn của ông sẽ biến thành tro bụi, phát triển lớn mạnh, hoàn toàn chỉ là đang nói mơ”.

Chưa được năm phút, Lâm Hàn đã được hai bảo vệ đưa ra ngoài.

“Cậu Lâm!”

Nhìn thấy Lâm Hàn, mắt Trần Vô Cực sáng lên, sau đó, sắc mặt ông ta lập tức trở nên khó coi.

Lâm Hàn lúc này quá thê thảm, hoàn toàn không còn hình người nữa!

Khắp người từ trên xuống dưới quần áo tả tơi, máu me đầm đìa, đều là vết máu, trên mặt cũng có dấu vết bị đánh, da tróc thịt bong, hơi thở cực kỳ yếu ớt, như có thể chết đi bất cứ lúc nào.

“Cậu Lâm!”

Hốc mắt Trần Vô Cực lập tức đỏ lên, không nhịn được rơi nước mắt.

Thân phận của cậu Lâm cao quý đến mức nào, ấy vậy mà hôm nay lại bị nhà họ Hàn sỉ nhục như thế?!

“Cậu Lâm, Trần Vô Cự tôi đến muộn rồi!”

Trần Vô Cực tiến lên đỡ lấy cánh tay Lâm Hàn, nước mắt không ngừng rơi xuống, trong lòng dâng lên sát khí ngút trời.

Hàn Tiếu phải chết!

Nhà họ Hàn, nhất định phải tiêu diệt!

“Cậu Lâm, cậu... cậu thấy thế nào, có cần đến bệnh viện không?”, Trần Vô Cực quan tâm nhìn Lâm Hàn.

“Không cần”.

Lâm Hàn phất tay, giọng nói yếu ớt.

“Trần Vô Cực, nếu đồ ăn mày Lâm Hàn này đã giao cho ông, thì ông mau dẫn người của mình cút đi, đừng cản trở tôi và ông chủ Hàn bàn chuyện làm ăn”, Hàn Tiếu lạnh lùng cất lời, còn liếc xéo Lâm Hàn một cái:

“Đồ ăn mày, tôi không ngờ người chống lưng cho cậu lại là Trần Vô Cực. Nhưng như thế thì sao, dù ông ta có là trùm xã hội đen thì tôi cũng không thấy sợ”.

“Nhưng vì nhà họ Hàn tôi có thể lớn mạnh, hôm nay sẽ tha cho cậu một mạng, chỉ là cậu phải nhớ kỹ, cậu không đắc tội được với nhà họ Hàn, nếu cậu còn dám quyến rũ con gái tôi, tôi nhất định sẽ giết chết cậu! Dù là Trần Vô Cực, cũng không bảo vệ được cậu đâu!”

“Cậu Lâm, tiếp theo phải làm thế nào? Chuyện cậu bị nhà họ Hàn bắt đi, người trong nhà đều biết, cũng đã thông báo với ông chủ Lâm rồi”, Trần Vô Cực nói.

Lâm Hàn gật đầu, hỏi:

“Trần Vô Cực, mấy giờ rồi?”

“Cậu Lâm, bây giờ là năm giờ ba mươi sáu phút chiều”, Trần Vô Cực nhìn đồng hồ.

“Năm giờ ba mươi sáu phút, còn khoảng mười phút nữa là đủ sáu tiếng!”, Lâm Hàn lẩm bẩm một tiếng, dường như đang suy nghĩ điều gì đó:

“Vậy thì đợi thêm mười phút nữa đi!”

Nói xong, Lâm Hàn khập khễnh đi tới ghế trong phòng khách, ngồi xuống.

Hàn Tiếu sững sờ: “Lâm Hàn, đừng nói cậu bị ngốc nhé! Tôi thả cậu đi, cậu không đi mà còn ngồi ở đây, cái quái gì vậy? Chẳng lẽ cậu còn muốn qua đêm ở đây à?”

“Qua đêm là không thể nào”.

Lâm Hàn lắc đầu, cầm lấy tách trà trên bàn, Trần Vô Cực lập tức tiến lên rót nước cho anh.

Lâm Hàn uống một hớp, đỡ khát hơn không ít, lúc này anh mới lạnh nhạt nói:

“Tôi nói rồi, nhà họ Hàn ông ở trong mắt Lâm Hàn tôi chính là tro bụi. Hàn Tiếu, đừng dùng ánh mắt của mình suy đoán năng lực và bối cảnh của Lâm Hàn này. Tôi muốn nhà họ Lâm của ông biến thành tro bụi cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt thôi”.

“Mười phút sau, ông sẽ trải nghiệm được cảm giác sụp đổ vì cơ ngơi mình vất vả tạo ra sẽ biến thành tro bụi trong nháy mắt”.

Lâm Ẩn nói chuyện bình thản, lại lạnh lẽo đến lạ thường, khiến người ta sởn tóc gáy.

Hàn Tiếu sửng sốt, sau đó không nhịn được ôm bụng, bắt đầu cười ha hả.
Chương 176: Không xong rồi ông chủ ơi!

"Lâm Hàn à, cậu có thể bớt khoe mẽ được không hả?!", Hàn Tiếu ông bụng cười sặc sụa.

"Nhà họ Hàn tôi đã gây dựng gia tộc từ thế kỷ trước, quân hàm của bố tôi là Thiếu tướng đấy, quan hệ trong quân đội cực kỳ lớn mạnh. Tài sản nhà họ Hàn tôi phân bố khắp Đông Hải, thậm chí còn hợp tác hàng loạt với quân đội. Lâm Hàn cậu có tư cách gì mà làm cho nhà họ Hàn tôi tan thành mây khói trong chớp mắt hả?"

"Người này quả thật không biết trời cao đất rộng mà!"

Hồng Nhai ở bên cạnh không khỏi lắc đầu:

"Thế lực nhà họ Hàn to lớn đến nhường nào, cho dù là đồn trưởng đồn Hoa Đông - Thẩm Hoài Xuân cũng chưa chắc có thể xóa sổ nhà họ Hàn chỉ trong chớp, tên nhãi ranh này lấy đâu ra can đảm mà nói ra những lời này? Chẳng lẽ cậu ta nghĩ có Trần Vô Cực chống lưng thì muốn làm gì làm sao?"

"Trần Vô Cực này cũng chỉ là một đại ca giang hồ, bàn về sản nghiệp thì làm quái gì mà so sánh được với nhà họ Hàn cơ chứ, đương nhiên cũng không đủ khả năng làm ra chuyện đó! Nói điên nói khùng mà thôi!"

Đối diện với ánh mắt xem thường của Hàn Tiếu và Hồng Nhai, Lâm Hàn cũng chẳng thèm đếm xỉa tới mà tiếp tục uống nước.

"Lâm Hàn, nếu cậu muốn đợi thêm 10 phút nữa tôi vẫn sẽ cho cậu ngồi đây chờ! Mười phút sau để tôi xem xem bộ mặt khoác lác của cậu bị vạch trần như thế nào!", Hàn Tiếu lại mở miệng với vẻ mặt đầy mỉa mai:

"Mong là đến lúc đó cậu cút xéo khỏi tầm mắt tôi ngay và luôn, nhìn bản mặt cậu là tôi cảm thấy buồn nôn rồi, gớm chết đi được!"

Tích tắc, tích tắc...

Mười phút trôi qua chỉ trong chớp mắt.

"Lâm Hàn, đã qua 10 phút rồi, hình như không có gì xảy ra nhỉ!"

Hàn Tiếu nhìn đồng hồ, nhếch mép cười nói: "Cậu xem trời thì vẫn xanh, tôi thì vẫn là ông chủ nhà họ Hàn, còn cậu vẫn chỉ là một thằng ất ơ, chẳng có chút gì thay đổi!"

"Đúng là ranh con, học gì không học đi học người ta khoác lác, lại còn dám chém gió trước mặt tôi nữa chứ, đúng là làm trò cười mà!"

Hàn Tiếu bật cười ha hả: "Chả khác nào một con chó chết chủ cả, biến ra khỏi nhà họ Hàn tôi nhanh ngay! Lần sau cậu còn động vào tôi, dù cho là Trần Vô Cực thì cũng không cứu nổi cậu đâu".

Lâm Hàn khẽ lắc đầu: "Hàn Tiếu, tầm mắt của ông quá hạn hẹp, ông chỉ có thể nhìn thấy được những gì trước mắt. Ông không nhìn thấy thời tiết thành phố Đông Hải đã thay đổi rồi sao".

Vừa dứt lời.

Lộc cộc, lộc cộc!

Bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên.

"Không xong rồi ông chủ ơi!"

Một người đàn ông trung niên đeo kính vội vã chạy vào từ căn phòng cách vách với vẻ mặt hoảng hốt và sốt ruột.

"Có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy, thật là vô lễ, không thấy tôi và ông chủ Hồng đang bàn chuyện làm ăn sao? Ông xông vào như vậy khác nào làm trò cười cho ông chủ Hồng hả?!"

Hàn Tiếu đanh mặt nhìn người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên này họ Vương, là quản lý tài vụ của nhà họ Hàn, công việc hằng ngày là thống kê và tính toán thu chi sản nghiệp của nhà họ Hàn, người này có địa vị rất cao ở nhà họ Hàn.

"Không ổn rồi ông chủ!"

Sắc mặt quản lý Vương trắng bệch: "Nếu không có chuyện gấp tôi cũng không dám đến quấy rầy ông đâu!"

"Có chuyện gì, nói nhanh đi!", trong lòng Hàn Tiếu chợt âm ỷ có chút bất an.

"Vừa rồi, toàn bộ tiền gửi ngân hàng của nhà họ Hàn chúng ta ở ngân hàng Hoa Hạ, ngân hàng Thụy Sĩ và ngân hàng Hoa Thụy đều bị đóng băng!", giọng nói quản lý Vương run rẩy, lúc ông ta vừa nhận được tin này suýt nữa đã ngất tại chỗ:

"Tổng số tài sản bị đóng băng là 57 tỷ tệ!"

"Cái gì, 57 tỷ tệ!"

Hàn Tiếu ngây ngẩn cả người, 57 tỷ này là toàn bộ vốn lưu động nhà họ Hàn gửi trong ngân hàng.

"Sao lại như thế được, ai cả gan dám động vào tiền trong ngân hàng của nhà họ Hàn tôi hả? Có điều ra ra nguyên nhân chưa?", vẻ mặt Hàn Tiếu tràn đầy kinh ngạc.

"Vẫn chưa, tôi đã gọi điện thoại cho bên ngân hàng rồi, bên đó không nói rõ nguyên nhân cho tôi biết!", quản lý Vương lắc đầu đáp.

"Không thể nào, không thể có chuyện đó được, nhà họ Hàn tôi cũng không đắc tội với ông lớn nào, sao tiền trong ngân hàng lại bị đóng băng được chứ?", Hàn Tiếu hoảng loạn.

Sau đó ông ta quay sang nhìn nhìn về phía Lâm Hàn, một ý nghĩ bỗng lóe lên nhưng ông ta lại lắc đầu, không thể nào! Hoàn toàn không thể nào! Phía sau tên Lâm Hàn chính là Trần Vô Cực, cậu ta không đủ thực lực đóng băng tiền của nhà họ Hàn!

Lúc này, Lâm Hàn vẫn dửng dưng ngồi đấy.

"Ông chủ, xảy ra chuyện rồi!"

Lại có tiếng người vang lên.

Một người phụ nữ khoảng 30 tuổi trong bộ trang phục chuyên nghiệp màu đen chạy đến.

"Lại có chuyện gì nữa?", Hàn Tiếu dần mất kiên nhẫn, lúc này ông ta đang cực kỳ xoắn xuýt, ai là người đóng băng tiền trong ngân hàng của nhà họ Hàn chứ.

Người phụ nữ này họ Nhậm, đảm đương quản lý việc đều động tất cả nhân sự của nhà họ Hàn.

"Thưa ông chủ, mới vừa rồi giám đốc Hà, giám đốc Trương đồng thời đưa đơn cho tôi xin từ chức, bảo là muốn rút khỏi công ty của nhà họ Hàn", quản lý Nhậm nói.

"Sao hả? Tại sao hai người đó lại từ chức?"

Sắc Hàn Tiếu cực kỳ khó coi, hai người này lại là trợ thủ đắc lực, khôn khéo tài giỏi của ông ta. Địa vị mà nhà họ Hàn có được như hôm nay, công lao của hai người này còn trên cả Hàn Tiếu một bậc.

Sau khi nhà họ Hàn trở thành gia tộc bậc nhất ở Đông Hải, Hàn Tiếu cũng chưa từng bạc đãi hai người họ.

Mỗi năm đều chia cho hai người họ 10% tổng lợi nhuận thu vào của nhà họ Hàn.

Hàn Tiếu vô cùng xem trọng hai vị cấp dưới này.

Cho dù ngân hàng có đóng băng tiền đi chăng nữa, Hàn Tiếu cũng không sợ, chỉ cần hai người họ vẫn ở lại, không đến 10 năm, ông ta lại có thể dốc sức quật khởi trở lại.

Nhưng hiện giờ Hàn Tiếu vẫn không tài nào hiểu nổi, vì sao hai người họ lại từ chức chứ? Từ trước tới giờ mình có bao giờ bạc đãi bọn họ đâu!

"Không được, tôi phải gọi điện hỏi cho ra lẽ!"

Hàn Tiếu lấy điện thoại ra: "Nguyên nhân vì sao ngân hàng đóng băng tiền tạm thời có thể để đó, nhưng nguyên nhân hai cánh tay đắc lực của tôi từ chức, tôi phải biết cho bằng được!"

Hàn Tiếu gọi điện thoại cho giám đốc Hà.

"Alo, giám đốc Hà", đầu bên kia vừa bắt máy, Hàn Tiếu liền lên tiếng.

"Hàn Tiếu, tôi đã từ chức rồi, tôi sẽ không giúp nhà họ Hàn quản lý sản nghiệp nữa, thế nên ông gọi tôi Hà Mộc là được rồi, đừng gọi giám đốc Hà nữa. Từ nay về sau, tôi cũng sẽ không gọi ông là ông chủ nữa", giọng nói lạnh nhạt truyền đến từ đầu dây bên kia.

Trong lòng Hàn Tiếu căng thẳng, ông ta hỏi: "Hà Mộc, tại sao ông lại từ chức? Chẳng lẽ ông cảm thấy đãi ngộ nhà họ Hàn dành cho ông vẫn chưa đủ tốt sao? Nếu ông thấy không đủ, ông có thể nói với tôi mà, dù cho mỗi năm chia hẳn cho ông 20% lợi nhuận cũng được! Nhà họ Hàn tôi không thể thiếu ông đâu!"

"Xin lỗi ông nhé Hàn Tiếu, tôi đã chọn được gia tộc khác rồi, thế nên tôi mới từ chức", Hà Mộc nhàn nhạt nói.

"Gia tộc khác?"

Hàn Tiếu nói: "Nhìn đi nhìn lại cả cái Đông Hải này, còn gia tộc nào cho ông đãi ngộ vượt qua nhà họ Hàn tôi chứ? Chỉ cần ông đồng ý quay về thì chuyện gì cũng có thể từ từ bàn bạc được mà!"

"Đừng nói nữa Hàn Tiếu, tôi còn phải đến bên đó phỏng vấn nữa. Gia tộc kia cho tôi đãi ngộ gấp mười gấp trăm lần nhà họ Hàn, tôi không thể nào quay về nhà họ Hàn đâu", dứt lời, Hà Mộc thẳng thừng cúp máy.

Hàn Tiếu trợn tròn mắt đứng ngây ra tại chỗ.

Hà Mộc, cấp dưới mà ông ta xem trọng nhất, đã cùng ông ta dốc sức phấn đấu hơn 34 năm trời, bây giờ lại vứt bỏ ông ta?

Gia tộc mà Hà Mộc chọn rốt cuộc là của ai, sao lại có thể làm ông ta quyết đoán từ chức như vậy?

Hàn Tiếu không hiểu nổi, sau đó ông ta liền gọi cho giám đốc Trương.

"Alo, giám đốc Trương, tôi là Hàn Tiếu đây".

"Tôi biết là ông".

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói hơi trầm: "Hàn Tiếu, tôi là người nói chuyện thẳng thắn, một khi tôi đã từ chức ở nhà họ Hàn thì sẽ không quay trở về nữa, ông có gọi điện thoại cho tôi cũng vô ích thôi".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 156-160
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom