-
Chương 181-185
Chương 181: Hàn Tiếu từ chức
Cộng tất cả tài sản của nhà họ Hàn lại cũng phải lên đến hơn trăm tỷ.
Lẽ nào lại dâng hai tay cho người khác như vậy?
Đây là sản nghiệp mà hai thế hệ Hàn Thiên Thu và Hàn Tiếu cực khổ, dốc sức gây dựng! Bây giờ bảo bọn họ sáp nhập với Lâm Hàn, chẳng khác nào cắt đi da thịt trên người, sao có thể chấp nhận được chứ?
“Thế nào, các người không đồng ý với điều kiện cậu Lâm đưa ra?”
Nhìn thấy bọn họ chần chừ không chịu lên tiếng, sắc mặt Trần Vô Cực lạnh dần, chĩa súng vào hai người họ.
“Đừng, đừng, đừng! Đừng giết tôi mà!
Hàn Tiếu bị doạ chết khiếp, vội vàng nói:
“Tôi đồng ý, tôi đồng ý, kể từ bây giờ nhà họ Hàn thuộc về cậu Lâm! Tất cả sản nghiệp đều là của cậu Lâm!”
“Ông thì sao?”, Trần Vô Cực nhìn Hàn Thiên Thu.
“Tôi cũng đồng ý, nhà họ Hàn, mang họ Lâm rồi”.
Hàn Thiên Thu thở dài nói.
Không đồng ý?
Sao có thể không đồng ý được, nếu như không đồng ý thì Hàn Tiếu sẽ phải chết!
Chỉ cần sống thì sao cũng được!
Nếu như Hàn Tiếu chết đi, kết cục nhà họ Hàn cũng sẽ là sụp đổ.
So với kết cục đó, chẳng thà đáp ứng yêu cầu của Lâm Hàn, như vậy nhà họ Hàn vẫn tồn tại, vẫn là gia tộc danh giá của thành phố Đông Hải như trước.
“Đồng ý thì được”, Lâm Hàn gật đầu: “Phải rồi Hàn Tiếu, vị trí chủ nhà của ông, bắt đầu từ hôm nay để Hinh Nhi đảm nhận đi”.
“Hả?”
Hàn Tiếu trợn mắt, đây là có ý bảo ông ta từ chức sao?
Hàn Hinh Nhi cũng kinh ngạc.
“Có vấn đề gì sao?”, Lâm Hàn mặt không cảm xúc hỏi.
“Không có, không có, nhà họ Hàn bây giờ đã là của cậu Lâm rồi, bất kì mệnh lệnh nào của cậu Lâm, nhà họ Hàn chúng tôi cũng đều đáp ứng cả!”
Hàn Tiếu lập tức nói: “Hinh Nhi, kể từ hôm nay con chính là chủ của nhà họ Hàn”.
Hàn Hinh Nhi còn chưa kịp phản ứng, cô, đã ngồi vào vị trí chủ nhà rồi sao?
“Được...Được!”
Hàn Hinh Nhi cắn cắn môi, cuối cùng cũng gật đầu: “Lâm Hàn, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ thay anh xử lý việc của nhà họ Hàn”.
Lâm Hàn gật đầu, chắp hai tay sau lưng, bước ra khỏi phòng khách.
“Californium để ở đây, các người phải biết tận dụng, ngoài ra, việc đóng băng tài sản, cướp cấp cao chủ chốt, đình chỉ hợp tác của các nhà cung cấp, kênh kinh doanh đều sẽ được khôi phục lại như trước”.
Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
Nghe những lời này, Hàn Tiếu mừng như điên, nhà họ Hàn không những không biến mất mà còn danh chính ngôn thuận có được californium sao?
Có californium rồi, cũng có nghĩa là tương lai nhà họ Hàn có thể sẽ trở thành thế gia!
“Bố, thằng ăn mày này thật không cẩn thận, chẳng lẽ hắn không biết rằng nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, vậy mà lại để californium lại đây...”
Bốp!
Còn chưa nói dứt lời thì Hàn Thiên Thu đã đánh một bạt tai thật mạnh vào mặt Hàn tiếu.
“Hàn Tiếu, thằng trời đánh này, lẽ nào đến giờ phút này mà con vẫn còn muốn trả thù hả?”, Hàn Thiên Thu phẫn nộ nhìn Hàn Tiếu.
“Bố, con...”
Hàn Tiếu há mồm, cứng họng: “Tên Lâm Hàn đó, sỉ nhục nhà họ Hàn như vậy, bây giờ hắn mềm lòng, không nhổ cỏ tận gốc...”
“Thằng nhóc này, thật là không biết sống chết thế nào mà!”
Hàn Thiên Thu ngắt lời ông ta: “Bố nói cho con biết, thế lực phía sau Lâm Hàn rất đáng sợ, rất kinh khủng. Lúc nãy thủ trưởng của thành phố Thiên Kinh còn gọi điện thoại tới nói giúp cho Lâm Hàn. Con nghĩ thử xem, ngay cả thủ trưởng còn bảo vệ cậu ấy, Lâm Hàn này, chúng ta dám đụng đến sao?”
“Cái gì?”
Hàn Tiếu khó lòng chấp nhận được, không ngờ còn có chuyện này: “Bố, lúc nãy bố vào trong xe nhận điện thoại, lẽ nào là của thủ trưởng?”
“Đúng vậy”.
Hàn Thiên Thu gật đầu, ánh mắt nghiêm túc.
Hàn Tiếu trong lòng dậy sóng, bị doạ đến điếng người, thủ trưởng là ai cơ chứ? Là vị quân nhân đứng đầu năm chiến khu lớn của Hoa Hạ. Ngay cả ông ấy cũng gọi điện đến để nói giúp, Lâm Hàn này rốt cuộc có bối cảnh như thế nào vậy?
Lẽ nào thế lực phía sau Lâm Hàn là thế phiệt?
Trong lòng Hàn Tiếu dâng lên cảm giác bất lực.
Cho dù nhà họ Hàn có trở thành thế gia cũng không thể nào địch lại Lâm Hàn!
Dù gì anh cũng là người được thủ trưởng gọi điện thoại đến giúp đỡ.
“Bây giờ việc chúng ta nên làm là xoá bỏ thù hận, thật lòng phục vụ cho cậu Lâm”, Hàn Thiên Thu nói:
“Bố thấy chàng trai này, tuy rằng ra tay tàn nhẫn, lạnh lùng vô tình, nhưng cũng là người hiểu đạo lý. Nếu không phải con năm lần bảy lượt ức hiếp cậu ấy, cậu Lâm cũng sẽ không đối xử với nhà họ Hàn như vậy”.
Hàn Tiếu gật đầu, quả thật là như vậy.
“Hơn nữa, nhà họ Hàn thuộc quyền sở hữu của cậu Lâm, cũng chẳng có chỗ nào không tốt”.
Hàn Thiên Thu lại nói: “Thế lực của cậu Lâm rất đáng sợ, nhà họ Hàn chúng ta sáp nhập với cậu ấy chẳng khác nào ôm một cái đùi to. Sau này nếu như nhà họ Hàn gặp nguy hiểm thì cậu Lâm có thể khoanh tay đứng nhìn sao?”
“Vả lại, dưới quyền của cậu ấy cũng rất có lợi cho sự phát triển của nhà họ Hàn. Lúc nãy con cũng thấy cậu Lâm ra tay vô cùng hào phóng, tặng californium cho nhà họ Hàn chúng ta, con nói xem ai có thể ra tay phóng khoáng như vậy?”
“Bố, bố nói rất đúng”, Hàn Tiếu nói.
“Tóm lại, đã ở dưới quyền cậu Lâm, vậy thì phải phục vụ cậu Lâm thật tốt, nhất định không được có một chút ý muốn trả thù nào. Việc hôm nay coi như chưa từng xảy ra”.
“Cảm ơn bố đã chỉ bảo!”, Hàn Tiếu nghiêm túc nói.
Hàn Thiên Thu lại nhìn sang Hàn Hinh Nhi:
“Hinh Nhi, kể từ hôm nay, cháu đã là chủ của nhà họ Hàn rồi, nắm quyền hành rất lớn trong tay, có điều cháu vừa mới đảm nhiệm chức vụ này, nếu như có gì không hiểu thì vẫn nên hỏi bố cháu”.
“Còn nữa, Lâm Hàn tuy đã kết hôn nhưng vẫn giả làm bạn trai của cháu, có thể thấy cậu ấy rất có thiện cảm với cháu. Sau này cháu phải gần gũi với cậu ấy hơn nữa. Vì nhà họ Hàn, cho dù có hi sinh một chút cũng không đáng là gì, suy cho cùng đó cũng là phúc phần của cháu”.
Nghe xong, sắc mặt Hàn Hinh Nhi ửng hồng, ngại ngùng nói:
“Cháu biết rồi, thưa ông”.
“Ừm”, Hàn Thiên Thu gật đầu hài lòng.
Cùng lúc đó.
Tại phòng làm việc của bộ quân sự thành phố Thiên Kinh.
Một ông lão mặc quân phục, tay cầm điện thoại, vô cùng cung kính:
“Ông chủ Lâm, việc của cậu Lâm tôi đã giải quyết xong rồi, cậu Lâm rất an toàn”.
“Ừ, tôi biết rồi”, đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói trầm thấp.
Âm thanh này vô cùng nghiêm nghị, dường như là một người đàn ông đứng trên đỉnh cao của thế giới, nhất cử nhất động, đều ảnh hưởng tới toàn thế giới.
“Nếu Tiểu Hàn đã an toàn thì việc này bỏ qua đi, người trẻ mà, để nó trải nghiệm nhiều cũng tốt”, đầu dây bên kia tiếp tục nói:
“Có điều trải nghiệm cũng chỉ là trải nghiệm, nếu như đi quá giới hạn mà để bản thân Tiểu Hàn gặp nguy hiểm thì sẽ có rất nhiều người phải chết cùng với nó! Hoa Hạ sẽ máu chảy thành sông!”
Nghe những lời này, cả người lão già run rẩy, sau lưng ướt đẫm mồ hôi:
“Ông chủ Lâm yên tâm, những việc như vậy sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa! Tôi lập tức phái người ầm thầm bảo vệ an toàn cho cậu Lâm”.
“Ừm, như vậy là tốt nhất, tôi còn có việc, cúp máy đây”.
Tút, tút, tút!
Tiếng ngắt điện thoại truyền tới.
“Phù...”
Lão già đặt điện thoại xuống, hít một hơi, trong lòng ông ấy mắng một lượt nhà họ Hàn ở Giang Nam.
Một gia tộc nhỏ như hạt mè, chọc ai không chọc lại đi chọc cậu Lâm, không phải chê sống lâu quá đấy chứ?
Vậy cũng thôi đi, còn dính dáng đến người của quân đội, làm một thủ trưởng như ông ấy suýt chút nữa cũng bị liên lụy.
“Hàn Thiên Thu ơi Hàn Thiên Thu, ông thật là càng già càng hồ đồ mà!”
...
Từ nhà họ Hàn trở về, vừa tới cửa, Lâm Hàn liền cảm thấy hoa mắt.
Cả người anh ngã lăn trên đất.
“Cậu Lâm! Cậu Lâm!”
Trần Vô Cực hoảng loạn gọi lớn.
Chương 182: Lời châm chọc
Lâm Hàn mở mắt, phát hiện trước mắt là một mảng trắng toát.
Giường trắng, tường trắng, cuối cùng nhìn đến bản thân mình, anh mới phát hiện toàn thân đều được băng bó, chỉ lộ ra ánh mắt còn chút khí chất.
“Ở đây...là bệnh viện?”
Lâm Hàn bỗng chốc có phản ứng, hôm đó từ tổng bộ nhà họ Hàn trở về, cuối cùng anh cũng không chịu nổi nữa mà ngất đi.
Chẳng còn cách nào, lúc đó toàn thân anh đều là vết thương, mất nhiều máu, có thể kiên trì đến lúc ra khỏi nhà họ Hàn đã tốt lắm rồi.
Anh nhìn bên cạnh giường, Dương Lệ đang nằm sấp ở đó ngủ.
Hốc mắt cô đỏ ngầu, khoé mắt còn lưu lại vệt nước, lúc ngủ, trên khuôn mặt xinh đẹp còn có vẻ lo lắng, dường như trong lòng chất chứa u sầu, vẻ mặt ẩn chứa nét nhợt nhạt.
Cảm thấy được tiếng động, Dương Lệ từ từ mở mắt, nhìn thấy Lâm Hàn đã tỉnh hai mắt cô sáng lên, ôm chầm lấy Lâm Hàn:
“Ông xã, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi... Huhuhu!”
Cô vừa nói vừa khóc:
“Anh hôn mê 3 ngày rồi, mất rất nhiều máu, bác sĩ đã truyền cho anh rất nhiều huyết tương, em sợ anh không tỉnh lại nữa... Huhuhu!”
Trong lòng Lâm Hàn bỗng ấm áp lạ thường, dĩ nhiên 3 ngày 3 đêm này Dương Lệ luôn bên cạnh chăm sóc Lâm Hàn.
“Đừng khóc nữa, chẳng phải anh đã tỉnh rồi sao”.
Lâm Hàn dịu dàng vuốt ve tấm lưng của Dương Lệ.
“Ừm!”
Dương Lệ gật đầu, đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn Lâm Hàn:
“Ông xã, anh đã 3 ngày 3 đêm không ăn gì rồi, anh muốn ăn gì em làm cho anh ăn, muốn uống canh gà không?”
“Không vội”, Lâm Hàn lắc đầu, hỏi: “Phải rồi, bây giờ anh đang ở đâu vậy?”
“Đây là bệnh viện quân y đa khoa thành phố Đông Hải, là Trần Vô Cực và mấy người lính đưa anh đến đây”, Dương Lệ trả lời.
“Bệnh viện quân y đa khoa?”
Ánh mắt Lâm Hàn khẽ dao động, đây là bệnh viện có yêu cầu cao nhất của thành phố Đông Hải, có thiết bị trị liệu tiên tiến nhất, là bệnh viện tốt nhất, cũng phải đứng nhất nhì ở Hoa Đông.
Anh có thể đại khái đoán được là ai đã hạ lệnh đưa anh vào bệnh viện này.
“Ba ngày anh hôn mê có xảy ra chuyện gì không?”, Lâm Hàn lại hỏi.
“Không có gì, chỉ là có rất nhiều người tới thăm anh, còn tặng rất nhiều quà nữa”, Dương Lệ nói:
“Có vài người em biết là Trần Vô Cực, Phùng Thạch, Tôn Minh, còn có một người em không quen, hình như họ Thẩm”.
Lâm Hàn gật đầu, họ Thẩm, chắc chắn là Thẩm Hoài Xuân.
Anh nhìn trên bàn bày la liệt quà tặng, hơn nữa lại vô cùng quý hiếm.
Nhân sâm, nhung hươu, tùng nhung, linh chi...
Những thứ này đều vô cùng bổ dưỡng.
“Mấy người đến thăm nói chuyện với em rất khách sáo, quà tặng cũng rất quý giá”, ánh mắt Dương Lệ dừng trên mấy món quà:
“Cộng hết số này lại, chắc cũng hơn 1 triệu tệ”.
“Haizz, bố đã nói bao nhiêu lần rồi, tên vô tích sự Lâm Hàn đó tự chuốc lấy phiền phức, dụ dỗ con gái Hàn Tiếu, nằm viện là nó đáng đời, bố vỗn dĩ cũng chẳng muốn đến thăm!”
Lúc này, giọng Dương Cảnh Đào từ bên ngoài truyền đến.
“Con nói bố nghe, con cũng không muốn đến thăm đâu, nhưng dù gì cũng là người một nhà. Tên vô dụng đó chẳng phải vẫn chưa ly hôn với Tiểu Lệ sao, nó nằm viện chúng ta vẫn phải có trách nhiệm đến thăm!”, lần này là giọng của Triệu Tứ Hải:
“Nếu như để họ hàng biết được nhà chúng ta có người bệnh mà chúng ta ngay cả bệnh viện cũng không đi, nhất định sẽ có lời ra tiếng vào! Vì vậy, vẫn nên đến thăm một chút thì tốt hơn, đi cho có hình thức là được rồi!”
Lại có giọng nói vang lên, lần này là Triệu Tứ Hải.
Kẹt, kẹt...
Cửa phòng bệnh mở ra, Dương Cảnh Đào, Triệu Tứ Hải, Dương Duyệt đi vào.
“Ồ, em trai Lâm Hàn, cậu tỉnh rồi hả?”
Nhìn thấy Lâm Hàn đã tỉnh, Triệu Tứ Hải hơi ngẩn người: “Em trai Lâm Hàn, những lời tôi vừa mới nói ở bên ngoài, cậu không nghe thấy đấy chứ?”
“Hơ, nghe thấy thì đã sao?”
Dương Cảnh Đào hừ lạnh: “Tôi vốn dĩ không muốn đến thăm tên phế vật như cậu đâu, nếu không phải Tứ Hải kéo tôi tới đây, hơn nữa sợ mấy người họ hàng nói này nói nọ thì tôi cũng không thèm tới! Tôi ở biệt thự tắm nắng thoải mái biết bao nhiêu!”
“Dô, Lâm Hàn, cả người cậu đều bị băng bó chỉ đề lộ hai con mắt, xem ra bị thương cũng không nhẹ đâu ha!”
Dương Duyệt nhìn Lâm Hàn từ trên xuống dưới, ánh mắt như cười trên nỗi đau của người khác.
Nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của Lâm Hàn, Dương Duyệt đương nhiên rất vui vẻ.
Lúc trước cô ta đã không vừa mắt với Lâm Hàn.
Đặc biệt sau khi chuyển đến sống ở biệt thự trên núi Vân Mộng, Dương Duyệt đối với nhà Lâm Hàn càng thêm đố kị.
“Vẫn ổn”, Lâm Hàn mặt không cảm xúc nói.
“Haha, cậu bị Hàn Tiếu bắt đi, tôi còn tưởng tên bất tài là cậu chết ở nhà họ Hàn rồi chứ! Cậu mà chết đi thì biệt thự trên núi Vân Mộng kia sẽ là của Tiểu Lệ, cũng là của tôi rồi!”
Dương Cảnh Đào lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng:
“Nhưng mà thật không ngờ, cậu lại không chết ở nhà họ Hàn, haiz! Xem ra Hàn Tiếu vẫn còn mềm lòng với cậu, chỉ đánh cậu bị thương nặng thôi”.
“Bố, nói thế nào Lâm Hàn cũng là con rể của bố, sao bố có thể nói những lời châm chọc như thế với anh ấy?”, sắc mặt Dương Lệ lập tức trầm xuống.
“Lời châm chọc? Bố đang nói là lời châm chọc sao?”
Dương Cảnh Đào trợn mắt: “Tên vô dụng này đã kết hôn với con rồi còn dụ dỗ con gái Hàn Tiếu, muốn trèo cao, có vấn đề về đạo đức! Bây giờ nó bị thương nặng phải nằm bệnh viện, những việc này, là nó đáng phải chịu! Không chết, nó còn phải cảm ơn trời đất đó!”
“Bố, bố...”
Dương Lệ tức đến bốc khói: “Con đã nói với bố Lâm Hàn không có dụ dỗ Hàn Hinh Nhi, quan hệ giữa hai người bọn họ rất trong sạch! Sao bố không chịu tin cơ chứ!”
Lúc này, Triệu Tứ Hải cũng mở miệng:
“Tôi nói này Lâm Hàn, việc này cậu thật sự đã sai lại càng thêm sai. Ai không cua lại đi cua Hàn Hinh Nhi, đó là cô chủ giàu có nhất thành phố Đông Hải này đấy, thân phận của hai người khác biệt lớn như vậy, tôi thật không hiểu cậu nghĩ thế nào nữa!”
“Có khi người ta nghĩ bản thân sống trong biệt thự trên núi Vân Mộng thì địa vị cũng được nâng cao, có thể xứng với con gái của người giàu có nhất Đông Hải!”, Dương Duyệt quái gở nói.
“Lâm Hàn, lần dạy dỗ này cậu nhất định phải rút ra bài học, đừng suy nghĩ viển vông, không thực tế nữa. Không có công việc thì yên phận ở nhà để Tiểu Lệ nuôi là được rồi”, Triệu Tứ Hải lại nói.
“Bệnh viện quân y đa khoa thành phố Đông Hải là bệnh viện tốt nhất nhì Hoa Đông, còn tốt hơn bệnh viện nhân dân gấp mấy lần, cậu nằm ở đây 3 ngày, các loại viện phí cũng phải trên 10 ngàn tệ đấy!”
Dương Cảnh Đào nhìn ngó xung quanh, chép chép miệng: “Lâm Hàn, tên vô tích sự cậu thật sự là bậc thầy ăn cơm dẻo đấy. Không thể ăn được cơm dẻo của cô chủ giàu có nhưng lại ăn được cơm dẻo của con gái Tiểu Lệ nhà tôi, viện phí 3 ngày này đều do Tiểu Lệ trả đấy nhé!”
“Không có, là do người khác trả, con không tốn đồng nào cả!”
Dương Lệ lắc đầu, bác sĩ nói với cô ấy tiền điều trị và các loại viện phí khác đều đã có người trả rồi, còn ai thì Dương Lệ cũng không biết.
“Hừ, con tưởng bố sẽ tin con chắc! Tiểu Lệ, con cái gì cũng tốt, chỉ là quá thích bảo vệ nó, nói giúp nó, cho nó mặt mũi”, Dương Cảnh Đào thở dài, ánh mắt đột nhiên dừng trên bàn.
Bên trên bày đầy quà tặng.
“Chậc, chậc, chậc, nhiều quà quá vậy!”
Dương Cảnh Đào bước lên trước, cầm lấy một hộp quà nhìn ngắm, ánh mắt lập tức sáng lên.
Bên trong chiếc hộp đó đựng ba rễ nhân sâm rừng, giá ghi ở trên là 10 ngàn tệ!
Chương 183: Chuyển hết vào xe đi!
“Nhân sâm rừng 66 năm trên vùng núi sâu Vân Quý, bồi bổ sức khoẻ...”
Dương Cảnh Đào nhìn dòng giới thiệu trên hộp nhân sâm, ánh mắt ngày càng phát sáng.
“Còn có cái này”.
Dương Cảnh Đào lại cầm lên một hộp quà: “Đây là... Linh chi! Linh chi 50 năm tuổi cũng là vật vô cùng bổ dưỡng đấy! Giá 50 ngàn tệ!”
Dương Cảnh Đào kích động đến mức cả người run lên, còn có rất nhiều thứ bổ dưỡng nữa!
Ông ta nhìn từng hộp một, nào là tùng nhung, hồng hoa Tây Tạng, nhung hươu, còn có quả tuyết liên,...
“Cộng hết mấy thứ này lại, cũng phải hơn triệu tệ!”
Dương Cảnh Đào xem xong, trong mắt nổi lên sự tham lam tột độ, ông ta nhìn Dương Lệ.
“Tiểu Lệ, mấy món quà này là ai tặng vậy?”
“Là mấy người Trần Vô Cực, Phùng Thạch tặng đấy”, Dương Lệ trả lời.
“Hơ hơ, không hổ là tổng phụ trách hạng mục cải tạo khu Bành Hộ”, Dương Cảnh Đào cười cười:
“Thằng chồng vô tích sự của con nằm viện, mấy tên đó như ruồi nhặng ngửi thấy mùi tanh vậy, nhanh chóng tới tặng quà nịnh bợ con!”
“Bố, mấy món quà đó không phải để lấy lòng con đâu”, Dương Lệ nói.
“Không lấy lòng con lẽ nào lại đi lấy lòng tên vô dụng Lâm Hàn đó?”
Dương Cảnh Đào liếc mắt khinh thường, căn bản không tin những lời Dương Lệ nói:
“Dương Lệ, mấy món quà này nói là biếu cho Lâm Hàn nhưng thực chất là tặng cho con đó. Con là con gái của bố, bố tuổi tác cũng đã lớn rồi, thực sự cần những thứ bổ dưỡng như thế này”.
“Bố, lẽ nào bố muốn...”, sắc mặt Dương Lệ thay đổi, lập tức lắc đầu:
“Không được, những thứ này đều tặng cho chồng con, hơn nữa chồng con cũng vừa mới tỉnh lại, cần những thứ này để bồi bổ, điều dưỡng cơ thể, bố không thể lấy đi được!”
“Haha, tên vô dụng đó nằm bệnh viện tốt như thế này đã là phúc đức nó tích cả đời rồi, những vật bổ dưỡng quý giá này nó xứng được ăn sao?”
Dương Cảnh Đào cười khà khà, nói: “Hơn nữa quà này cũng có phải tặng cho nó đâu! Tứ Hải, chuyển hết mấy món quà này vào trong xe đi, đợi lát nữa đưa đến biệt thự trên núi Vân Mộng của bố!”
“Vâng, thưa bố!”
Triệu Tứ Hải nhoẻn miệng cười, lập tức đi lên phía trước bắt đầu chuyển quà.
“Ông xã, em giúp anh”.
Dương Duyệt cũng bước tới giúp đỡ: “Mấy thứ đồ này đều quý giá như vậy, Lâm Hàn không xứng được ăn!”
Một lúc sau, chiếc bàn bày đầy quà tặng đã trống rỗng.
“Bố, bố làm như thế này thật quá đáng mà!”
Dương Lệ tức đến xì khói.
“Quá đáng? Bố là người lớn, bây giờ nghỉ hưu ở nhà dưỡng già, ăn chút đồ bổ dưỡng thì có sao đâu? Quá đáng chỗ nào hả?”, Dương Cảnh Đào không quan tâm nói.
“Được rồi, nếu như bố đã muốn những món quà này thì đưa cho bố đi, những thứ bổ dưỡng như thế này anh cũng không cần, qua vài ngày nữa vết thương của anh cũng lành lại rồi”, Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
Thể lực của anh rất tốt, khả năng hồi phục cũng cao hơn người khác mấy lần.
Tuy nói rằng anh bị roi da đánh, cả người toàn vết thương, máu me be bét, nhưng chung quy vẫn chỉ là vết thương ngoài da, nguyên nhân hôn mê là do bị mất quá nhiều máu mà thôi.
Lâm Hàn tính toán, với khả năng hồi phục của anh thì không bao lâu nữa sẽ khỏi hẳn thôi.
“Hơ, tên nhóc nhà cậu, cũng biết thân biết phận đấy!”
Dương Cảnh Đào hừ lạnh, ngó nghiêng với Lâm Hàn:
“Xem ra cậu cũng biết mấy món quà này được tặng đến đây đều do nể mặt Tiểu Lệ”.
Sau khi nói xong, Dương Cảnh Đào liền rời đi.
Đầu mày đuôi mắt ông ta đều mang theo ý cười, chuyến đi này không thiệt chút nào, có thể nhìn thấy bộ dạng băng bó của Lâm Hàn, chế giễu anh một trận, mấu chốt là còn đem về không ít đồ bổ nữa.
...
Hai ngày sau, Lâm Hàn đã xuất viện.
Xoẹt...
Lâm Hàn nằm trên giường ở nhà, tháo hết tất cả vải băng trên người xuống.
“Xem ra hồi phục rất tốt”.
Lâm Hàn cúi đầu nhìn, những vết thương sâu hoắc kia đã không còn dấu vết, thịt non đã làm liền miệng vết thương, không để lại sẹo.
Có điều nếu nhìn kĩ cũng có thể nhìn thấy những vết mờ nhạt, đoán chừng khoảng 1 tuần nữa mới có thể hoàn toàn hồi phục.
Miệng vết thương đã liền lại hệt như lúc trước.
“Trình độ của bác sĩ bệnh viện quân y đa khoa thật sự rất tốt”.
Lâm Hàn cười cười, trước tiên đi tắm rửa thay quần áo.
Tắm xong, Lâm Hàn xuống lầu ăn cơm trưa.
Dương Cảnh Đào ngồi vắt chéo hai chân trên sofa, tay cầm bát canh nhân sâm uống.
“Chậc, chậc, chậc, không hổ là nhân sâm rừng, màu sắc đậm đà, mùi vị ngọt ngào”.
Cầm lấy muỗng, múc một muỗng nhân sâm cho vào miệng, Dương Cảnh Đào tấm tắc khen ngợi.
Ông ta bây giờ mặt mũi căng bóng, sắc mặt hồng hào, trông vô cùng có sức sống.
Hai hôm nay, Dương Cảnh Đào đã ăn không ít đồ bổ, ăn hết một lượt mấy thứ đồ lấy ở chỗ Lâm Hàn về.
Sáng, trưa, chiều đều ăn, thậm chí nửa đêm cũng bật dậy ăn một chút.
Nhân sâm, linh chi, nhung hươu, không thiếu thứ gì.
Nhìn thấy Lâm Hàn đi xuống lầu, Dương Cảnh Đào mở miệng châm chọc: “Ồ, có thể xuống lầu được rồi hả, xem ra vết thương đã khỏi rồi nhỉ!”
“Sắp lành hẳn rồi”.
Lầm Hàn nhìn bát canh nhân sâm trong tay Dương Cảnh Đào liền lên tiếng nhắc nhở:
“Mấy thứ như nhân sâm, linh chi này tuy đều là thứ bổ dưỡng, nhưng ăn mỗi ngày cũng không tốt, sẽ gây tăng cân, gây ra nóng trong người, quan trọng là cân nặng tăng lên sẽ làm các cơ quan trong cơ thể hoạt động quá tải, có thể sẽ phải nằm viện. Vậy nên, ăn ít một chút thì tốt hơn”.
“Hứ, Lâm Hàn, tên nghèo hèn như cậu thì hiểu cái gì chứ!”
Dương Cảnh Đào hừ lạnh: “Tôi lớn tuổi rồi, cơ thể cũng không còn khoẻ mạnh, đương nhiên phải ăn đồ bổ! Cậu không thấy bây giờ sắc mặt tôi hồng hào, rất có sức sống sao? Hai ngày hôm nay, buổi tối tôi đều không thể ngủ được, dồi dào sực lực, cảm thấy bản thân như một chàng trai 18 vậy!”
Nói xong, đột nhiên vẻ mặt Dương Cảnh Đào trở nên đề phòng:
“Lâm Hàn, tên bất tài kia, cậu kêu tôi ăn ít lại, không phải để ý mấy món đồ bổ kia rồi chứ! Khà khà, tôi khuyên cậu đừng có mơ mộng gì nhiều, mấy món quà đó đều là người ta nể mặt Tiểu Lệ nên mới tặng, chẳng liên quan gì đến cậu cả!”
“Tôi thà để chúng lên mốc, cũng không thể để cậu chạm vào! Đồ bổ này đều là của tôi!”
Lâm Hàn lắc đầu, lười phải tranh cãi nên ngồi vào bàn ăn cơm.
Dì Hà đã làm xong cơm trưa, bày đồ ăn lên bàn sau đó gọi Dương Cảnh Đào:
“Ông Dương, cơm trưa làm xong rồi, có thể ăn được rồi!”
“Không ăn đâu, các người ăn đi, tôi ăn mấy đồ bổ này được rồi!”, Dương Cảnh Đào lắc đầu, ánh mắt đầy vẻ khinh thường:
“Đồ bổ có thể ăn thay cơm, mấy món chị làm sao có dinh dưỡng chứ?”
Nói xong, ông ta ngẩng đầu, một hơi uống sạch.
“A! Ngon quá! Tôi lên lầu lấy tiếp ít tùng nhung ăn! Để tránh ăn không hết lại bị Lâm Hàn ăn vụng mất!”
Vừa nói, Dương Cảnh Đào vừa bước bịch bịch bịch lên lầu.
Dì Hà cũng lắc đầu bất lực, chỉ có thể ngồi vào bàn ăn.
“Tùng nhung này thật sự ăn rất ngon nha! Tôi đặc biệt ninh trong nồi áp suất, không tệ!”
Không lâu sau, Dương Cảnh Đào bưng tùng nhung từ trên lầu xuống, vừa ăn vừa khen ngợi.
Ông ta vừa ngồi lên sofa thì mặt mũi bỗng nhiên trắng bệch, trán đổ đầy mồ hôi:
“Ai dô! Đau chết tôi mất!”
“Khó chịu quá! Đau chết tôi mất thôi!”
Ông ta ôm ngực, cảm thấy tim gan thắt lại như bị ai đó dùng tay bóp mạnh, đau đến mức cả ngươi ông ta co quắp lại.
Chương 184: Lại lật ngói
Phụt phụt!
Dương Cảnh Đào ngồi bệt xuống nền nhà, cả người không ngừng run rẩy, khuôn mặt vặn vẹo, miệng sùi bọt mép, la oai oái:
"Ôi! Đau chết tôi rồi!"
"Ông Dương, ông làm sao vậy?"
Dì Hà hoảng sợ, vội vàng bước tới lo lắng hỏi.
Lâm Hàn vẫn cứ ngồi đó ăn cơm, chẳng thèm nhìn Dương Cảnh Đào cái nào.
Dì Hà nấu đồ ăn cũng khá ngon, mấy ngày chưa ăn nên Lâm Hàn rất thèm.
"Đau... Đau ngực..."
Dương Cảnh Đào chỉ vào ngực mình, há miệng thở dốc, run giọng nói.
"Hả?!"
Dì Hà thay đổi sắc mặt, nhìn Lâm Hàn lo lắng nói:
"Cậu Lâm, cậu mau tới nhìn ông Dương thử xem! Miệng ông ấy sùi bọt mép luôn rồi kìa".
"Ăn nhiều đồ bổ quá nên nóng trong người, phản ứng bình thường thôi, sùi chút bọt mép chẳng sao đâu".
Lâm Hàn gắp đồ ăn bỏ vào miệng, chậm rãi nhai, vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh nói.
"Ơ? Vậy phải làm sao bây giờ?", dì Hà ngẩn người một lúc, rồi chân tay luống cuống hỏi.
"Tôi đã nói rồi mà, bảo ăn ít mấy thứ đồ bổ này lại, ăn chút đồ lót dạ đi, ông ấy không nghe thì trách ai?", Lâm Hàn trợn trắng mắt, chẳng thèm ngó Dương Cảnh Đào nói.
"A a a... Đau quá... Ngực tôi..."
Dương Cảnh Đào rên la, ngón tay run lẩy bẩy chỉ vào Lâm Hàn, tức tới nghiến răng nghiến lợi nói:
"Lâm Hàn, thằng vô dụng nhà mày, bố vợ mình ngã dưới đất mà mày... Mày còn ở đó nói mát, có chút hiếu thảo nào không thế?"
"Hiếu thảo?", Lâm Hàn uống miếng canh, ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường:
"Dương Cảnh Đào, ông là người lớn, tôi là phận con thì ông hẳn phải có lòng nhân ái và khoan dung, chứ không phải suốt ngày khinh thường, coi rẻ, xỉ vả tôi. Ngay cả điều đó, ông cũng không làm được, ông bảo tôi phải có hiếu với ông như thế nào? Thứ này, vốn là từ cả hai phía".
"Mày, mày, mày... Hỗn láo!"
Dương Cảnh Đào tức run người, cơn đau và sự tức giận khiến cả khuôn mặt ông ta biến thành màu gan heo.
Lâm Hàn ăn xong, cầm lấy khăn tay lau miệng, rồi đi tới trước mặt Dương Cảnh Đào. Anh chắp tay sau lưng, cúi đầu lạnh lùng nhìn ông ta:
"Dương Cảnh Đào, tôi cảm thấy mình đã rất có hiếu với ông rồi".
"Ít nhất, tôi không đuổi ông ra khỏi căn biệt thự này, còn nhắc ông ăn thêm chút đồ lót dạ, không sẽ tổn hại đến sức khỏe. Thế nhưng ông lại chẳng phân rõ đúng sai, không nghe lời tôi, thì tôi cũng đành bó tay".
"Hừ! Lẽ nào thằng vô tích sự nhà mày muốn đuổi tao ra khỏi đây à?", Dương Cảnh Đào tức đến mức dựng râu.
"Không phải không muốn, nhưng tôi lại nghĩ đến việc vợ mình có lẽ sẽ buồn, nên đành thôi. Chỉ cần ông đừng động đến nguyên tắc của tôi, tôi sẽ để ông sống yên ổn ở đây", Lâm Hàn lạnh nhạt nói.
"Phản rồi, Lâm Hàn, thằng vô tích sự nhà mày lại muốn lật ngói hả!"
Dương Cảnh Đào tức giận la lối om sòm, rồi bỗng cảm thấy nghẹt thở, ôm ngực ho khan:
"Khụ khụ khụ..."
Phụt!
Ông ta phun ra một ngụm máu tươi.
Trong máu còn có canh sâm và nấm tùng nhung.
Vừa phun máu xong thì Dương Cảnh Đào lập tức trở nên uể oải ỉu xìu, ánh mắt lờ đờ, hơi thở mong manh.
Dáng vẻ hùng hùng hổ hổ ban nãy y như là giả.
"Cậu Lâm, làm... Làm sao bây giờ!", dì Hà sốt ruột tới mức giậm chân tại chỗ.
Dương Khiết bị Trần Diễm Diễm đón về ở mấy ngày, giờ trong nhà chỉ còn mình Lâm Làm Hàn có thể làm chủ.
"Tôi cũng không biết phải làm sao".
Lâm Hàn nhìn Dương Cảnh Đào với vẻ thờ ơ.
"Gọi... Gọi xe cấp cứu..."
Dương Cảnh Đào yếu ớt mở miệng nói.
"Đúng nhỉ, gọi xe cấp cứu!", dì Hà bỗng phản ứng lại: "Tôi thật ngốc mà, điều đầu tiên khi thấy ông Dương ngã xuống đất là nên gọi xe cấp cứu!"
Dì Hà lấy điện thoại ra tính gọi.
Nhưng dì ấy vừa móc điện thoại ra đã bị Lâm Hàn cầm mất.
"Cậu Lâm?"
Dì Hà sửng sốt, không hiểu cậu Lâm lấy điện thoại của mình làm gì.
"Lâm Hàn... Thằng vô tích sự nhà mày có ý gì?", Dương Cảnh Đào trừng mắt nhìn anh.
"Dáng vẻ bây giờ của ông ấy hoàn toàn là tự làm tự chịu. Tôi bảo ăn ít đồ lót dạ đi thì không nghe, trách được ai?"
Lâm Hàn liếc Dương Cảnh Đảo một cái: "Giờ phát bệnh lại bảo chúng ta chùi đít cho, nằm mơ à? Muốn gọi xe cấp cứu thì tự đi mà gọi!"
Lâm Hàn nói xong, ném điện thoại của dì Hà lên sô pha.
"Mày, mày... Lâm Hàn, thằng vô tích sự kia, không cho người khác gọi xe là tính giết bố vợ mày à!"
Dương Cảnh Đào nghiến răng nghiến lợi, tức tới mức miệng mồm bật máu, vành mắt đỏ bừng.
"Giết ông? Ông chết thì Tiểu Lệ sẽ rất buồn".
Lâm Hàn trợn trắng mắt, nguyên nhân Dương Cảnh Đào phát bệnh hết sức đơn giản, do ăn quá nhiều đồ bổ nên khiến tim, gan, thận không chịu nổi mới gây ra phản ứng kịch liệt như thế.
Cho dù không gọi xe cấp cứu thì ông ta cũng chỉ phun mấy ngụm máu rồi ngất thôi, chứ chắc chắn không chết được.
Có điều, Dương Cảnh Đào lại không nghĩ thế, ông ta cực kỳ sợ chết!
Bây giờ, ông ta cảm thấy tim gan phèo phổi mình như bị nướng, vô cùng khó chịu, máu trào lên tận cổ.
Phụt!
Ông ta lại phun ra thêm một ngụm máu nữa!
"Phản rồi... Lâm Hàn, thằng vô dụng nhà mày lại muốn làm phản à! Trơ mắt nhìn bố vợ phát bệnh, ngay cả xe cấp cứu cũng không thèm gọi!"
Tay phải Dương Cảnh Đào run rẩy cho vào trong túi, móc điện thoại ra.
"Mày không gọi thì tự tao gọi!"
Bộp!
Tay phải ông ta xụi lơ, vừa móc điện thoại ra đã rớt xuống nền nhà rồi lăn sang một bên.
"Ông Dương!"
Dì Hà khom lưng tính nhặt điện thoại lên.
"Dì Hà, dừng lại".
Lâm Hàn mở miệng cản, nhìn Dương Cảnh Đào nói: "Chuyện mình làm sai thì tự mình phải chịu trách nhiệm".
Dì Hà run lên, nhìn Lâm Hàn, cuối cùng cắn môi, nói:
"Vâng, cậu Lâm".
Dì Hà lui sang bên cạnh.
"Khốn thật, chó chết, Lâm Hàn, thằng vô dụng nhà mày, bố vợ phát bệnh mà cũng không gọi xe cấp cứu cho tao!"
Dương Cảnh Đào giận dữ rủa xả, dùng hết sức mạnh cả người bò tới, tính lấy điện thoại.
Ông ta giống như một con chó, miệng thì không ngừng chảy máu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Lâm Hàn vẫn chắp tay sau lưng, mặt mày lạnh lùng nhìn cảnh ấy.
"Đợi... Đợi tao đến bệnh viện chữa khỏi xong, chắc chắn sẽ nói việc mày làm hôm nay... Cho Dương Lệ nghe, để con bé ly hôn với mày!"
Trong mắt Dương Cảnh Đào tràn ngập sự căm hận, tay phải run rẩy với tới.
Cuối cùng ông ta cũng đụng đến điện thoại di động.
Gương mặt Dương Cảnh Đào lập tức hiện lên vẻ kích động, giống như là bắt được sợi dây cứu mạng.
"120..."
Ngón tay ông ta run rẩy bấm điện thoại.
"Alo, mau tới biệt thự núi Vân Mộng, cứu tôi..."
Vừa nói xong, Dương Cảnh Đào rốt cuộc không kiên trì nổi nữa, hai mắt trợn ngược, ngất xỉu.
"Cậu Lâm, giờ phải làm sao đây?", dì Hà nhìn Lâm Hàn hỏi.
"Để ông ta nằm ở đó đi".
Lâm Hàn nói, chắp hai tay sau lưng đi lên lầu.
Khoảng nửa tiếng sau, tiếng còi xe cấp cứu truyền tới.
Có mấy y tá đi vào biệt thự nâng Dương Cảnh Đào lên xe.
"Người nhà đâu? Người nhà bệnh nhân đâu rồi? Mau đến bệnh viện với tôi nộp tiền viện phí!", một y tá la lên.
"Cậu Lâm, y tá bảo người nhà đi cùng!"
Dì Hà hô lên với phòng của Lâm Hàn ở trên lầu.
"Đưa số điện thoại của Triệu Tứ Hải cho y tá, báo cho anh ta đến bệnh viện đi", giọng nói lạnh nhạt của Lâm Hàn truyền ra từ trong phòng. Anh không rảnh đến bệnh viện với Dương Cảnh Đào.
Chương 185: Xe thương vụ GMC
"Hả?"
Dì Hà dưới lầu nghe thế hơi hoang mang, cuối cùng đành phải gọi cho Triệu Tứ Hải để anh ta đến bệnh viện với Dương Cảnh Đào.
Một lát sau, xe cấp cứu đã chở Dương Cảnh Đào rời khỏi biệt thự núi Vân Mộng.
Sau khi về phòng, Lâm Hàn cầm điện thoại lên.
Mấy ngày nằm viện, anh hoàn toàn không cầm điện thoại nên có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Tin thứ nhất là của Hàn Hinh Nhi:
"Cậu Lâm, bố đã nhường lại vị trí chủ nhà họ Hàn cho tôi. Bây giờ, mọi công việc lớn nhỏ đều do tôi phụ trách, anh có căn dặn gì với đường lối phát triển của nhà họ Hàn không?"
"Cậu Lâm, tôi đã dùng một nửa Californium để đạt được hợp tác với Hồng Nhai - ông trùm về thiết bị y tế của Hoa Đông rồi".
"Hôm nay, người của bên chiến khu Hoa Đông cũng tới bàn chuyện hợp tác với nhà họ Hàn chúng tôi".
...
Tin nhắn của Hàn Hinh Nhi chỉ là một số chuyện công việc trong nhà, chắc là cô ta không biết Lâm Hàn nằm viện.
"Ừ, tôi biết rồi", Lâm Hàn nhắn lại.
Tiếp đó là đám Trần Vô Cực, Thẩm Hoài Xuân, Thẩm Na Na, Ngô Xuyên. Họ đều hỏi sức khỏe Lâm Hàn thế nào rồi.
"Tôi vừa ra viện, sức khỏe cũng không có gì đáng ngại nữa".
Lâm Hàn nhắn lại từng người.
Ngón tay anh lướt xuống, còn bảy tám tin nhắn chưa đọc, đều là của quản lý app live stream Sa Ngư gửi tới.
Bấy giờ, Lâm Hàn mới nhớ ra bên trong danh sách bạn bè của mình còn có người này.
Tin nhắn ba ngày trước là:
"Anh trai chạy Rolls-Royce ơi, mấy ngày nay không thấy anh online app của chúng tôi, anh bận gì à?"
Hai ngày trước:
"Anh trai chạy Rolls-Royce này, bên app tôi mới có mấy nữ streamer xinh đẹp đó, mau tới xem đi nè, nếu thích, tôi sẽ giới thiệu họ cho anh! Chỉ cần tặng quà ok thì làm cái gì cũng được hết á!"
Đằng sau câu này còn kèm theo một icon ngại ngùng.
Một ngày trước:
"Anh trai chạy Rolls-Royce ơi, tại sao anh không trả lời tin nhắn tôi vậy? Có phải do app chúng tôi khiến anh cảm thấy không hài lòng? Nếu anh có ý kiến gì thì lúc nào cũng có thể nói với tôi hết á!"
Hôm nay, Lâm Hàn vừa tỉnh dậy, quản lý app live stream Sa Ngư lại nhắn tới tiếp.
"Anh trai Rolls-Royce này, ngày mai app chúng tôi chuẩn bị tổ chức buổi tiệc hóa trang, anh có rảnh tới tham gia không? Có nhiều streamer xinh đẹp lắm đó nha, còn cả streamer đang học đại học nữa! Tôi đều có thể giới thiệu cho anh! Rất nhiều người trong giới cũng sẽ đến đó!"
"Tiệc hóa trang của app live stream Sa Ngư à?"
Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên, dù gì anh cũng chẳng làm gì, hay là ngày mai đi thử xem.
"Địa điểm, thời gian", Lâm Hàn nhắn lại.
Ting ting!
Quản lý app Sa Ngư lập tức trả lời: "Tổ chức vào lúc năm giờ chiều ở khách sạn Tùng Sơn số 26 đường Đông Giang. Chúng tôi hân hạnh chờ mong anh đến tham gia buổi tiệc!"
"Khách sạn? Năm giờ chiều?"
Lâm Hàn ngẩn ra, nơi tổ chức tiệc hóa trang này kỳ lạ ghê, vậy mà lại là ở trong khách sạn, còn là năm giờ chiều nữa. Có lẽ ăn xong thì trời cũng tối luôn rồi.
Anh ngầm hiểu nở nụ cười, có lẽ app Sa Ngư kia có ý gì đó, bữa tiệc hóa trang này chắc cũng chẳng phải một buổi tiệc đơn giản.
"Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ đến đúng giờ", Lâm Hàn nhắn lại.
"Vâng, lúc đấy app chúng tôi sẽ có rất nhiều người xem đại gia đến, hy vọng mọi người chơi vui vẻ nè!"
Quản lý app trả lời, sau câu đó còn kèm một icon chảy nước miếng, hai mắt hiện lên hình trái tim.
Lâm Hàn lắc đầu, để điện thoại di động xuống ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Hàn bỗng nhớ ra, lần này đến tham gia tiệc hóa trang cũng không thể đạp chiếc xe cà tàng kia của mình đi được.
Lý do bình thường anh hay đi xe đạp cũng chẳng phải cố ý sống khiêm nhường gì, mà là vì đường xá thành phố Đông Hải thật sự cực kỳ ách tắc, chạy xe đạp còn nhanh hơn một chút ấy chứ.
Nhưng nếu chạy xe đạp đến buổi tiệc hó trang kia, chắc chắn sẽ bị rất nhiều người chế giễu.
Lâm Hàn anh cũng không phải người thích chịu ngược.
Trong nhà còn có một chiếc Mercedes-Benz, Dương Cảnh Đào nằm viện, chìa khóa thì không biết ông ta giấu đằng nào rồi, nên chắc chắn không lái đi được.
"Thôi mua một chiếc đi".
Lâm Hàn móc điện thoại ra, lên trang của một số cửa hàng 4S giao tới tận nhà của thành phố Đông Hải.
Một lát sau, Lâm Hàn đã chọn được một chiếc xe.
GMC, đây là một hãng xe thương vụ, không gian bên trong rộng rãi, thiết kế tinh tế khéo léo, dùng chất liệu sang trọng, ghế ngồi toàn bộ đều bằng da thật, thích hợp cho cả gia đình đi xa.
"Chiếc này đi, giá cả cũng ok, một triệu năm trăm ngàn tệ".
Lâm Hàn để lại số điện thoại trên trang, một hồi sau đã có nhân viên bán hàng gọi đến, hỏi có phải anh mua xe không.
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ anh, cô ta bèn hỏi địa chỉ của Lâm Hàn, nói rằng trong vòng một tiếng sẽ lái xe đến nhà anh, để anh trải nghiệm thử.
Chưa tới một tiếng, nhân viên bán hàng đã lái tới bên ngoài biệt thự của Lâm Hàn.
"Anh Lâm đúng không ạ?"
Cô nhân viên thấy Lâm Hàn đi ra lập tức nở nụ cười niểm nở.
Cô ta mặc một bộ đồ công sở màu đen, đi tất đen, khe ngực trắng ngần sâu hun hút, dáng người gợi cảm nóng bỏng.
"Là tôi", Lâm Hàn gật đầu, nhìn về chiếc xe màu trắng đỗ bên cạnh cô ta.
Nhìn bên ngoài thì trông nó như một chiếc xe màu trắng bình thường, nhưng nếu quan sát kỹ, ta vẫn có thể cảm thấy sự sang trọng quý phái tỏa ra từ nó.
"Anh Lâm có muốn lái thử không ạ?", nhân viên bán hàng cười hỏi.
Chàng trai trước mặt ăn mặc bình thường chẳng có gì bắt mắt y như một người đi đường.
Nhưng anh ta lại ở trong căn biệt thự xa hoa trên núi Vân Mộng của thành phố Đông Hải, nó lập tức khiến cả người anh ta như có thêm một loại khí chất của người giàu.
"Được".
Lâm Hàn mở cửa xe ra ngồi vào tay lái, cô nhân viên thì ngồi bên ghế phụ, giới thiệu:
"Thưa anh Lâm, chiếc GMC này chỉ nhìn bề ngoài thì bình thường y như xe cho thuê, nhưng cái đặc biệt của nó lại ở bên trong. Với hệ thống động lực dẫn động bốn bánh, bộ tăng áp động cơ, khi tăng tốc có thể sánh với một số xe thể thao. Ngồi ở ghế lái phụ cũng sẽ cảm nhận được sức giật ngược".
Lâm Hàn gật đầu, khởi động xe.
Ầm ầm...
Tiếng động cơ vang lên y như tên lửa, sau đó nó lập tức lao nhanh về phía trước.
Cơ thể của nhân viên bán hàng giật ngược ra sau.
Lâm Hàn cũng theo quán tính ngửa ra sau, đúng là có cảm giác mạnh thật.
Cô ta cười tủm tỉm nói tiếp: "Xe còn lắp đặt hệ thống ghế nóng mát xa, trang bị thêm máy tính, bộ điều khiển dao diện mạng không giây... Nội thất đều được chế tạo từ gỗ, khiêm tốn nhưng xa hoa. Hơn nữa, nó còn vô cùng rộng rãi, anh và người yêu muốn làm gì đó cũng không sao hết".
Nhân viên bán hàng nói xong, nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt anh hiểu mà.
Lâm Hàn bất lực lắc đầu, anh đương nhiên hiểu được ý của cô ta.
"Gầm chiếc xe này cũng được đóng thêm, tính năng chống va đập hết sức ngon nghẻ...", cô ta tiếp tục giới thiệu.
Lâm Hàn lái xe chạy một vòng quanh núi Vân Mộng, cuối cùng dừng lại trước cửa, hài lòng gật đầu bảo:
"Xe này được đó, tôi mua nó".
"Vâng!"
Nhân viên bán hàng mừng rỡ: "Thưa anh, chiếc xe này chỉ cần trả trước bốn trăm năm mươi ngàn tệ, mỗi tháng đóng..."
"Trả hết".
Lâm Hàn bình tĩnh ngắt lời cô ta.
Sắc mặt nhân viên bán hàng đổi tới đổi lui, trái tim chợt giật thột, có chút căng thẳng, cô ta phát hiện mình nói lỡ lời rồi!
Người ở trong khu biệt thự núi Vân Mộng mua xe mà cần trả góp à?
Ban nãy, cô ta nói thế rõ ràng là khinh thường người ta!
Kẻ có tiền mua xe mà cô ta nói trả góp, khinh ai thế?
Cộng tất cả tài sản của nhà họ Hàn lại cũng phải lên đến hơn trăm tỷ.
Lẽ nào lại dâng hai tay cho người khác như vậy?
Đây là sản nghiệp mà hai thế hệ Hàn Thiên Thu và Hàn Tiếu cực khổ, dốc sức gây dựng! Bây giờ bảo bọn họ sáp nhập với Lâm Hàn, chẳng khác nào cắt đi da thịt trên người, sao có thể chấp nhận được chứ?
“Thế nào, các người không đồng ý với điều kiện cậu Lâm đưa ra?”
Nhìn thấy bọn họ chần chừ không chịu lên tiếng, sắc mặt Trần Vô Cực lạnh dần, chĩa súng vào hai người họ.
“Đừng, đừng, đừng! Đừng giết tôi mà!
Hàn Tiếu bị doạ chết khiếp, vội vàng nói:
“Tôi đồng ý, tôi đồng ý, kể từ bây giờ nhà họ Hàn thuộc về cậu Lâm! Tất cả sản nghiệp đều là của cậu Lâm!”
“Ông thì sao?”, Trần Vô Cực nhìn Hàn Thiên Thu.
“Tôi cũng đồng ý, nhà họ Hàn, mang họ Lâm rồi”.
Hàn Thiên Thu thở dài nói.
Không đồng ý?
Sao có thể không đồng ý được, nếu như không đồng ý thì Hàn Tiếu sẽ phải chết!
Chỉ cần sống thì sao cũng được!
Nếu như Hàn Tiếu chết đi, kết cục nhà họ Hàn cũng sẽ là sụp đổ.
So với kết cục đó, chẳng thà đáp ứng yêu cầu của Lâm Hàn, như vậy nhà họ Hàn vẫn tồn tại, vẫn là gia tộc danh giá của thành phố Đông Hải như trước.
“Đồng ý thì được”, Lâm Hàn gật đầu: “Phải rồi Hàn Tiếu, vị trí chủ nhà của ông, bắt đầu từ hôm nay để Hinh Nhi đảm nhận đi”.
“Hả?”
Hàn Tiếu trợn mắt, đây là có ý bảo ông ta từ chức sao?
Hàn Hinh Nhi cũng kinh ngạc.
“Có vấn đề gì sao?”, Lâm Hàn mặt không cảm xúc hỏi.
“Không có, không có, nhà họ Hàn bây giờ đã là của cậu Lâm rồi, bất kì mệnh lệnh nào của cậu Lâm, nhà họ Hàn chúng tôi cũng đều đáp ứng cả!”
Hàn Tiếu lập tức nói: “Hinh Nhi, kể từ hôm nay con chính là chủ của nhà họ Hàn”.
Hàn Hinh Nhi còn chưa kịp phản ứng, cô, đã ngồi vào vị trí chủ nhà rồi sao?
“Được...Được!”
Hàn Hinh Nhi cắn cắn môi, cuối cùng cũng gật đầu: “Lâm Hàn, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ thay anh xử lý việc của nhà họ Hàn”.
Lâm Hàn gật đầu, chắp hai tay sau lưng, bước ra khỏi phòng khách.
“Californium để ở đây, các người phải biết tận dụng, ngoài ra, việc đóng băng tài sản, cướp cấp cao chủ chốt, đình chỉ hợp tác của các nhà cung cấp, kênh kinh doanh đều sẽ được khôi phục lại như trước”.
Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
Nghe những lời này, Hàn Tiếu mừng như điên, nhà họ Hàn không những không biến mất mà còn danh chính ngôn thuận có được californium sao?
Có californium rồi, cũng có nghĩa là tương lai nhà họ Hàn có thể sẽ trở thành thế gia!
“Bố, thằng ăn mày này thật không cẩn thận, chẳng lẽ hắn không biết rằng nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, vậy mà lại để californium lại đây...”
Bốp!
Còn chưa nói dứt lời thì Hàn Thiên Thu đã đánh một bạt tai thật mạnh vào mặt Hàn tiếu.
“Hàn Tiếu, thằng trời đánh này, lẽ nào đến giờ phút này mà con vẫn còn muốn trả thù hả?”, Hàn Thiên Thu phẫn nộ nhìn Hàn Tiếu.
“Bố, con...”
Hàn Tiếu há mồm, cứng họng: “Tên Lâm Hàn đó, sỉ nhục nhà họ Hàn như vậy, bây giờ hắn mềm lòng, không nhổ cỏ tận gốc...”
“Thằng nhóc này, thật là không biết sống chết thế nào mà!”
Hàn Thiên Thu ngắt lời ông ta: “Bố nói cho con biết, thế lực phía sau Lâm Hàn rất đáng sợ, rất kinh khủng. Lúc nãy thủ trưởng của thành phố Thiên Kinh còn gọi điện thoại tới nói giúp cho Lâm Hàn. Con nghĩ thử xem, ngay cả thủ trưởng còn bảo vệ cậu ấy, Lâm Hàn này, chúng ta dám đụng đến sao?”
“Cái gì?”
Hàn Tiếu khó lòng chấp nhận được, không ngờ còn có chuyện này: “Bố, lúc nãy bố vào trong xe nhận điện thoại, lẽ nào là của thủ trưởng?”
“Đúng vậy”.
Hàn Thiên Thu gật đầu, ánh mắt nghiêm túc.
Hàn Tiếu trong lòng dậy sóng, bị doạ đến điếng người, thủ trưởng là ai cơ chứ? Là vị quân nhân đứng đầu năm chiến khu lớn của Hoa Hạ. Ngay cả ông ấy cũng gọi điện đến để nói giúp, Lâm Hàn này rốt cuộc có bối cảnh như thế nào vậy?
Lẽ nào thế lực phía sau Lâm Hàn là thế phiệt?
Trong lòng Hàn Tiếu dâng lên cảm giác bất lực.
Cho dù nhà họ Hàn có trở thành thế gia cũng không thể nào địch lại Lâm Hàn!
Dù gì anh cũng là người được thủ trưởng gọi điện thoại đến giúp đỡ.
“Bây giờ việc chúng ta nên làm là xoá bỏ thù hận, thật lòng phục vụ cho cậu Lâm”, Hàn Thiên Thu nói:
“Bố thấy chàng trai này, tuy rằng ra tay tàn nhẫn, lạnh lùng vô tình, nhưng cũng là người hiểu đạo lý. Nếu không phải con năm lần bảy lượt ức hiếp cậu ấy, cậu Lâm cũng sẽ không đối xử với nhà họ Hàn như vậy”.
Hàn Tiếu gật đầu, quả thật là như vậy.
“Hơn nữa, nhà họ Hàn thuộc quyền sở hữu của cậu Lâm, cũng chẳng có chỗ nào không tốt”.
Hàn Thiên Thu lại nói: “Thế lực của cậu Lâm rất đáng sợ, nhà họ Hàn chúng ta sáp nhập với cậu ấy chẳng khác nào ôm một cái đùi to. Sau này nếu như nhà họ Hàn gặp nguy hiểm thì cậu Lâm có thể khoanh tay đứng nhìn sao?”
“Vả lại, dưới quyền của cậu ấy cũng rất có lợi cho sự phát triển của nhà họ Hàn. Lúc nãy con cũng thấy cậu Lâm ra tay vô cùng hào phóng, tặng californium cho nhà họ Hàn chúng ta, con nói xem ai có thể ra tay phóng khoáng như vậy?”
“Bố, bố nói rất đúng”, Hàn Tiếu nói.
“Tóm lại, đã ở dưới quyền cậu Lâm, vậy thì phải phục vụ cậu Lâm thật tốt, nhất định không được có một chút ý muốn trả thù nào. Việc hôm nay coi như chưa từng xảy ra”.
“Cảm ơn bố đã chỉ bảo!”, Hàn Tiếu nghiêm túc nói.
Hàn Thiên Thu lại nhìn sang Hàn Hinh Nhi:
“Hinh Nhi, kể từ hôm nay, cháu đã là chủ của nhà họ Hàn rồi, nắm quyền hành rất lớn trong tay, có điều cháu vừa mới đảm nhiệm chức vụ này, nếu như có gì không hiểu thì vẫn nên hỏi bố cháu”.
“Còn nữa, Lâm Hàn tuy đã kết hôn nhưng vẫn giả làm bạn trai của cháu, có thể thấy cậu ấy rất có thiện cảm với cháu. Sau này cháu phải gần gũi với cậu ấy hơn nữa. Vì nhà họ Hàn, cho dù có hi sinh một chút cũng không đáng là gì, suy cho cùng đó cũng là phúc phần của cháu”.
Nghe xong, sắc mặt Hàn Hinh Nhi ửng hồng, ngại ngùng nói:
“Cháu biết rồi, thưa ông”.
“Ừm”, Hàn Thiên Thu gật đầu hài lòng.
Cùng lúc đó.
Tại phòng làm việc của bộ quân sự thành phố Thiên Kinh.
Một ông lão mặc quân phục, tay cầm điện thoại, vô cùng cung kính:
“Ông chủ Lâm, việc của cậu Lâm tôi đã giải quyết xong rồi, cậu Lâm rất an toàn”.
“Ừ, tôi biết rồi”, đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói trầm thấp.
Âm thanh này vô cùng nghiêm nghị, dường như là một người đàn ông đứng trên đỉnh cao của thế giới, nhất cử nhất động, đều ảnh hưởng tới toàn thế giới.
“Nếu Tiểu Hàn đã an toàn thì việc này bỏ qua đi, người trẻ mà, để nó trải nghiệm nhiều cũng tốt”, đầu dây bên kia tiếp tục nói:
“Có điều trải nghiệm cũng chỉ là trải nghiệm, nếu như đi quá giới hạn mà để bản thân Tiểu Hàn gặp nguy hiểm thì sẽ có rất nhiều người phải chết cùng với nó! Hoa Hạ sẽ máu chảy thành sông!”
Nghe những lời này, cả người lão già run rẩy, sau lưng ướt đẫm mồ hôi:
“Ông chủ Lâm yên tâm, những việc như vậy sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa! Tôi lập tức phái người ầm thầm bảo vệ an toàn cho cậu Lâm”.
“Ừm, như vậy là tốt nhất, tôi còn có việc, cúp máy đây”.
Tút, tút, tút!
Tiếng ngắt điện thoại truyền tới.
“Phù...”
Lão già đặt điện thoại xuống, hít một hơi, trong lòng ông ấy mắng một lượt nhà họ Hàn ở Giang Nam.
Một gia tộc nhỏ như hạt mè, chọc ai không chọc lại đi chọc cậu Lâm, không phải chê sống lâu quá đấy chứ?
Vậy cũng thôi đi, còn dính dáng đến người của quân đội, làm một thủ trưởng như ông ấy suýt chút nữa cũng bị liên lụy.
“Hàn Thiên Thu ơi Hàn Thiên Thu, ông thật là càng già càng hồ đồ mà!”
...
Từ nhà họ Hàn trở về, vừa tới cửa, Lâm Hàn liền cảm thấy hoa mắt.
Cả người anh ngã lăn trên đất.
“Cậu Lâm! Cậu Lâm!”
Trần Vô Cực hoảng loạn gọi lớn.
Chương 182: Lời châm chọc
Lâm Hàn mở mắt, phát hiện trước mắt là một mảng trắng toát.
Giường trắng, tường trắng, cuối cùng nhìn đến bản thân mình, anh mới phát hiện toàn thân đều được băng bó, chỉ lộ ra ánh mắt còn chút khí chất.
“Ở đây...là bệnh viện?”
Lâm Hàn bỗng chốc có phản ứng, hôm đó từ tổng bộ nhà họ Hàn trở về, cuối cùng anh cũng không chịu nổi nữa mà ngất đi.
Chẳng còn cách nào, lúc đó toàn thân anh đều là vết thương, mất nhiều máu, có thể kiên trì đến lúc ra khỏi nhà họ Hàn đã tốt lắm rồi.
Anh nhìn bên cạnh giường, Dương Lệ đang nằm sấp ở đó ngủ.
Hốc mắt cô đỏ ngầu, khoé mắt còn lưu lại vệt nước, lúc ngủ, trên khuôn mặt xinh đẹp còn có vẻ lo lắng, dường như trong lòng chất chứa u sầu, vẻ mặt ẩn chứa nét nhợt nhạt.
Cảm thấy được tiếng động, Dương Lệ từ từ mở mắt, nhìn thấy Lâm Hàn đã tỉnh hai mắt cô sáng lên, ôm chầm lấy Lâm Hàn:
“Ông xã, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi... Huhuhu!”
Cô vừa nói vừa khóc:
“Anh hôn mê 3 ngày rồi, mất rất nhiều máu, bác sĩ đã truyền cho anh rất nhiều huyết tương, em sợ anh không tỉnh lại nữa... Huhuhu!”
Trong lòng Lâm Hàn bỗng ấm áp lạ thường, dĩ nhiên 3 ngày 3 đêm này Dương Lệ luôn bên cạnh chăm sóc Lâm Hàn.
“Đừng khóc nữa, chẳng phải anh đã tỉnh rồi sao”.
Lâm Hàn dịu dàng vuốt ve tấm lưng của Dương Lệ.
“Ừm!”
Dương Lệ gật đầu, đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn Lâm Hàn:
“Ông xã, anh đã 3 ngày 3 đêm không ăn gì rồi, anh muốn ăn gì em làm cho anh ăn, muốn uống canh gà không?”
“Không vội”, Lâm Hàn lắc đầu, hỏi: “Phải rồi, bây giờ anh đang ở đâu vậy?”
“Đây là bệnh viện quân y đa khoa thành phố Đông Hải, là Trần Vô Cực và mấy người lính đưa anh đến đây”, Dương Lệ trả lời.
“Bệnh viện quân y đa khoa?”
Ánh mắt Lâm Hàn khẽ dao động, đây là bệnh viện có yêu cầu cao nhất của thành phố Đông Hải, có thiết bị trị liệu tiên tiến nhất, là bệnh viện tốt nhất, cũng phải đứng nhất nhì ở Hoa Đông.
Anh có thể đại khái đoán được là ai đã hạ lệnh đưa anh vào bệnh viện này.
“Ba ngày anh hôn mê có xảy ra chuyện gì không?”, Lâm Hàn lại hỏi.
“Không có gì, chỉ là có rất nhiều người tới thăm anh, còn tặng rất nhiều quà nữa”, Dương Lệ nói:
“Có vài người em biết là Trần Vô Cực, Phùng Thạch, Tôn Minh, còn có một người em không quen, hình như họ Thẩm”.
Lâm Hàn gật đầu, họ Thẩm, chắc chắn là Thẩm Hoài Xuân.
Anh nhìn trên bàn bày la liệt quà tặng, hơn nữa lại vô cùng quý hiếm.
Nhân sâm, nhung hươu, tùng nhung, linh chi...
Những thứ này đều vô cùng bổ dưỡng.
“Mấy người đến thăm nói chuyện với em rất khách sáo, quà tặng cũng rất quý giá”, ánh mắt Dương Lệ dừng trên mấy món quà:
“Cộng hết số này lại, chắc cũng hơn 1 triệu tệ”.
“Haizz, bố đã nói bao nhiêu lần rồi, tên vô tích sự Lâm Hàn đó tự chuốc lấy phiền phức, dụ dỗ con gái Hàn Tiếu, nằm viện là nó đáng đời, bố vỗn dĩ cũng chẳng muốn đến thăm!”
Lúc này, giọng Dương Cảnh Đào từ bên ngoài truyền đến.
“Con nói bố nghe, con cũng không muốn đến thăm đâu, nhưng dù gì cũng là người một nhà. Tên vô dụng đó chẳng phải vẫn chưa ly hôn với Tiểu Lệ sao, nó nằm viện chúng ta vẫn phải có trách nhiệm đến thăm!”, lần này là giọng của Triệu Tứ Hải:
“Nếu như để họ hàng biết được nhà chúng ta có người bệnh mà chúng ta ngay cả bệnh viện cũng không đi, nhất định sẽ có lời ra tiếng vào! Vì vậy, vẫn nên đến thăm một chút thì tốt hơn, đi cho có hình thức là được rồi!”
Lại có giọng nói vang lên, lần này là Triệu Tứ Hải.
Kẹt, kẹt...
Cửa phòng bệnh mở ra, Dương Cảnh Đào, Triệu Tứ Hải, Dương Duyệt đi vào.
“Ồ, em trai Lâm Hàn, cậu tỉnh rồi hả?”
Nhìn thấy Lâm Hàn đã tỉnh, Triệu Tứ Hải hơi ngẩn người: “Em trai Lâm Hàn, những lời tôi vừa mới nói ở bên ngoài, cậu không nghe thấy đấy chứ?”
“Hơ, nghe thấy thì đã sao?”
Dương Cảnh Đào hừ lạnh: “Tôi vốn dĩ không muốn đến thăm tên phế vật như cậu đâu, nếu không phải Tứ Hải kéo tôi tới đây, hơn nữa sợ mấy người họ hàng nói này nói nọ thì tôi cũng không thèm tới! Tôi ở biệt thự tắm nắng thoải mái biết bao nhiêu!”
“Dô, Lâm Hàn, cả người cậu đều bị băng bó chỉ đề lộ hai con mắt, xem ra bị thương cũng không nhẹ đâu ha!”
Dương Duyệt nhìn Lâm Hàn từ trên xuống dưới, ánh mắt như cười trên nỗi đau của người khác.
Nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của Lâm Hàn, Dương Duyệt đương nhiên rất vui vẻ.
Lúc trước cô ta đã không vừa mắt với Lâm Hàn.
Đặc biệt sau khi chuyển đến sống ở biệt thự trên núi Vân Mộng, Dương Duyệt đối với nhà Lâm Hàn càng thêm đố kị.
“Vẫn ổn”, Lâm Hàn mặt không cảm xúc nói.
“Haha, cậu bị Hàn Tiếu bắt đi, tôi còn tưởng tên bất tài là cậu chết ở nhà họ Hàn rồi chứ! Cậu mà chết đi thì biệt thự trên núi Vân Mộng kia sẽ là của Tiểu Lệ, cũng là của tôi rồi!”
Dương Cảnh Đào lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng:
“Nhưng mà thật không ngờ, cậu lại không chết ở nhà họ Hàn, haiz! Xem ra Hàn Tiếu vẫn còn mềm lòng với cậu, chỉ đánh cậu bị thương nặng thôi”.
“Bố, nói thế nào Lâm Hàn cũng là con rể của bố, sao bố có thể nói những lời châm chọc như thế với anh ấy?”, sắc mặt Dương Lệ lập tức trầm xuống.
“Lời châm chọc? Bố đang nói là lời châm chọc sao?”
Dương Cảnh Đào trợn mắt: “Tên vô dụng này đã kết hôn với con rồi còn dụ dỗ con gái Hàn Tiếu, muốn trèo cao, có vấn đề về đạo đức! Bây giờ nó bị thương nặng phải nằm bệnh viện, những việc này, là nó đáng phải chịu! Không chết, nó còn phải cảm ơn trời đất đó!”
“Bố, bố...”
Dương Lệ tức đến bốc khói: “Con đã nói với bố Lâm Hàn không có dụ dỗ Hàn Hinh Nhi, quan hệ giữa hai người bọn họ rất trong sạch! Sao bố không chịu tin cơ chứ!”
Lúc này, Triệu Tứ Hải cũng mở miệng:
“Tôi nói này Lâm Hàn, việc này cậu thật sự đã sai lại càng thêm sai. Ai không cua lại đi cua Hàn Hinh Nhi, đó là cô chủ giàu có nhất thành phố Đông Hải này đấy, thân phận của hai người khác biệt lớn như vậy, tôi thật không hiểu cậu nghĩ thế nào nữa!”
“Có khi người ta nghĩ bản thân sống trong biệt thự trên núi Vân Mộng thì địa vị cũng được nâng cao, có thể xứng với con gái của người giàu có nhất Đông Hải!”, Dương Duyệt quái gở nói.
“Lâm Hàn, lần dạy dỗ này cậu nhất định phải rút ra bài học, đừng suy nghĩ viển vông, không thực tế nữa. Không có công việc thì yên phận ở nhà để Tiểu Lệ nuôi là được rồi”, Triệu Tứ Hải lại nói.
“Bệnh viện quân y đa khoa thành phố Đông Hải là bệnh viện tốt nhất nhì Hoa Đông, còn tốt hơn bệnh viện nhân dân gấp mấy lần, cậu nằm ở đây 3 ngày, các loại viện phí cũng phải trên 10 ngàn tệ đấy!”
Dương Cảnh Đào nhìn ngó xung quanh, chép chép miệng: “Lâm Hàn, tên vô tích sự cậu thật sự là bậc thầy ăn cơm dẻo đấy. Không thể ăn được cơm dẻo của cô chủ giàu có nhưng lại ăn được cơm dẻo của con gái Tiểu Lệ nhà tôi, viện phí 3 ngày này đều do Tiểu Lệ trả đấy nhé!”
“Không có, là do người khác trả, con không tốn đồng nào cả!”
Dương Lệ lắc đầu, bác sĩ nói với cô ấy tiền điều trị và các loại viện phí khác đều đã có người trả rồi, còn ai thì Dương Lệ cũng không biết.
“Hừ, con tưởng bố sẽ tin con chắc! Tiểu Lệ, con cái gì cũng tốt, chỉ là quá thích bảo vệ nó, nói giúp nó, cho nó mặt mũi”, Dương Cảnh Đào thở dài, ánh mắt đột nhiên dừng trên bàn.
Bên trên bày đầy quà tặng.
“Chậc, chậc, chậc, nhiều quà quá vậy!”
Dương Cảnh Đào bước lên trước, cầm lấy một hộp quà nhìn ngắm, ánh mắt lập tức sáng lên.
Bên trong chiếc hộp đó đựng ba rễ nhân sâm rừng, giá ghi ở trên là 10 ngàn tệ!
Chương 183: Chuyển hết vào xe đi!
“Nhân sâm rừng 66 năm trên vùng núi sâu Vân Quý, bồi bổ sức khoẻ...”
Dương Cảnh Đào nhìn dòng giới thiệu trên hộp nhân sâm, ánh mắt ngày càng phát sáng.
“Còn có cái này”.
Dương Cảnh Đào lại cầm lên một hộp quà: “Đây là... Linh chi! Linh chi 50 năm tuổi cũng là vật vô cùng bổ dưỡng đấy! Giá 50 ngàn tệ!”
Dương Cảnh Đào kích động đến mức cả người run lên, còn có rất nhiều thứ bổ dưỡng nữa!
Ông ta nhìn từng hộp một, nào là tùng nhung, hồng hoa Tây Tạng, nhung hươu, còn có quả tuyết liên,...
“Cộng hết mấy thứ này lại, cũng phải hơn triệu tệ!”
Dương Cảnh Đào xem xong, trong mắt nổi lên sự tham lam tột độ, ông ta nhìn Dương Lệ.
“Tiểu Lệ, mấy món quà này là ai tặng vậy?”
“Là mấy người Trần Vô Cực, Phùng Thạch tặng đấy”, Dương Lệ trả lời.
“Hơ hơ, không hổ là tổng phụ trách hạng mục cải tạo khu Bành Hộ”, Dương Cảnh Đào cười cười:
“Thằng chồng vô tích sự của con nằm viện, mấy tên đó như ruồi nhặng ngửi thấy mùi tanh vậy, nhanh chóng tới tặng quà nịnh bợ con!”
“Bố, mấy món quà đó không phải để lấy lòng con đâu”, Dương Lệ nói.
“Không lấy lòng con lẽ nào lại đi lấy lòng tên vô dụng Lâm Hàn đó?”
Dương Cảnh Đào liếc mắt khinh thường, căn bản không tin những lời Dương Lệ nói:
“Dương Lệ, mấy món quà này nói là biếu cho Lâm Hàn nhưng thực chất là tặng cho con đó. Con là con gái của bố, bố tuổi tác cũng đã lớn rồi, thực sự cần những thứ bổ dưỡng như thế này”.
“Bố, lẽ nào bố muốn...”, sắc mặt Dương Lệ thay đổi, lập tức lắc đầu:
“Không được, những thứ này đều tặng cho chồng con, hơn nữa chồng con cũng vừa mới tỉnh lại, cần những thứ này để bồi bổ, điều dưỡng cơ thể, bố không thể lấy đi được!”
“Haha, tên vô dụng đó nằm bệnh viện tốt như thế này đã là phúc đức nó tích cả đời rồi, những vật bổ dưỡng quý giá này nó xứng được ăn sao?”
Dương Cảnh Đào cười khà khà, nói: “Hơn nữa quà này cũng có phải tặng cho nó đâu! Tứ Hải, chuyển hết mấy món quà này vào trong xe đi, đợi lát nữa đưa đến biệt thự trên núi Vân Mộng của bố!”
“Vâng, thưa bố!”
Triệu Tứ Hải nhoẻn miệng cười, lập tức đi lên phía trước bắt đầu chuyển quà.
“Ông xã, em giúp anh”.
Dương Duyệt cũng bước tới giúp đỡ: “Mấy thứ đồ này đều quý giá như vậy, Lâm Hàn không xứng được ăn!”
Một lúc sau, chiếc bàn bày đầy quà tặng đã trống rỗng.
“Bố, bố làm như thế này thật quá đáng mà!”
Dương Lệ tức đến xì khói.
“Quá đáng? Bố là người lớn, bây giờ nghỉ hưu ở nhà dưỡng già, ăn chút đồ bổ dưỡng thì có sao đâu? Quá đáng chỗ nào hả?”, Dương Cảnh Đào không quan tâm nói.
“Được rồi, nếu như bố đã muốn những món quà này thì đưa cho bố đi, những thứ bổ dưỡng như thế này anh cũng không cần, qua vài ngày nữa vết thương của anh cũng lành lại rồi”, Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
Thể lực của anh rất tốt, khả năng hồi phục cũng cao hơn người khác mấy lần.
Tuy nói rằng anh bị roi da đánh, cả người toàn vết thương, máu me be bét, nhưng chung quy vẫn chỉ là vết thương ngoài da, nguyên nhân hôn mê là do bị mất quá nhiều máu mà thôi.
Lâm Hàn tính toán, với khả năng hồi phục của anh thì không bao lâu nữa sẽ khỏi hẳn thôi.
“Hơ, tên nhóc nhà cậu, cũng biết thân biết phận đấy!”
Dương Cảnh Đào hừ lạnh, ngó nghiêng với Lâm Hàn:
“Xem ra cậu cũng biết mấy món quà này được tặng đến đây đều do nể mặt Tiểu Lệ”.
Sau khi nói xong, Dương Cảnh Đào liền rời đi.
Đầu mày đuôi mắt ông ta đều mang theo ý cười, chuyến đi này không thiệt chút nào, có thể nhìn thấy bộ dạng băng bó của Lâm Hàn, chế giễu anh một trận, mấu chốt là còn đem về không ít đồ bổ nữa.
...
Hai ngày sau, Lâm Hàn đã xuất viện.
Xoẹt...
Lâm Hàn nằm trên giường ở nhà, tháo hết tất cả vải băng trên người xuống.
“Xem ra hồi phục rất tốt”.
Lâm Hàn cúi đầu nhìn, những vết thương sâu hoắc kia đã không còn dấu vết, thịt non đã làm liền miệng vết thương, không để lại sẹo.
Có điều nếu nhìn kĩ cũng có thể nhìn thấy những vết mờ nhạt, đoán chừng khoảng 1 tuần nữa mới có thể hoàn toàn hồi phục.
Miệng vết thương đã liền lại hệt như lúc trước.
“Trình độ của bác sĩ bệnh viện quân y đa khoa thật sự rất tốt”.
Lâm Hàn cười cười, trước tiên đi tắm rửa thay quần áo.
Tắm xong, Lâm Hàn xuống lầu ăn cơm trưa.
Dương Cảnh Đào ngồi vắt chéo hai chân trên sofa, tay cầm bát canh nhân sâm uống.
“Chậc, chậc, chậc, không hổ là nhân sâm rừng, màu sắc đậm đà, mùi vị ngọt ngào”.
Cầm lấy muỗng, múc một muỗng nhân sâm cho vào miệng, Dương Cảnh Đào tấm tắc khen ngợi.
Ông ta bây giờ mặt mũi căng bóng, sắc mặt hồng hào, trông vô cùng có sức sống.
Hai hôm nay, Dương Cảnh Đào đã ăn không ít đồ bổ, ăn hết một lượt mấy thứ đồ lấy ở chỗ Lâm Hàn về.
Sáng, trưa, chiều đều ăn, thậm chí nửa đêm cũng bật dậy ăn một chút.
Nhân sâm, linh chi, nhung hươu, không thiếu thứ gì.
Nhìn thấy Lâm Hàn đi xuống lầu, Dương Cảnh Đào mở miệng châm chọc: “Ồ, có thể xuống lầu được rồi hả, xem ra vết thương đã khỏi rồi nhỉ!”
“Sắp lành hẳn rồi”.
Lầm Hàn nhìn bát canh nhân sâm trong tay Dương Cảnh Đào liền lên tiếng nhắc nhở:
“Mấy thứ như nhân sâm, linh chi này tuy đều là thứ bổ dưỡng, nhưng ăn mỗi ngày cũng không tốt, sẽ gây tăng cân, gây ra nóng trong người, quan trọng là cân nặng tăng lên sẽ làm các cơ quan trong cơ thể hoạt động quá tải, có thể sẽ phải nằm viện. Vậy nên, ăn ít một chút thì tốt hơn”.
“Hứ, Lâm Hàn, tên nghèo hèn như cậu thì hiểu cái gì chứ!”
Dương Cảnh Đào hừ lạnh: “Tôi lớn tuổi rồi, cơ thể cũng không còn khoẻ mạnh, đương nhiên phải ăn đồ bổ! Cậu không thấy bây giờ sắc mặt tôi hồng hào, rất có sức sống sao? Hai ngày hôm nay, buổi tối tôi đều không thể ngủ được, dồi dào sực lực, cảm thấy bản thân như một chàng trai 18 vậy!”
Nói xong, đột nhiên vẻ mặt Dương Cảnh Đào trở nên đề phòng:
“Lâm Hàn, tên bất tài kia, cậu kêu tôi ăn ít lại, không phải để ý mấy món đồ bổ kia rồi chứ! Khà khà, tôi khuyên cậu đừng có mơ mộng gì nhiều, mấy món quà đó đều là người ta nể mặt Tiểu Lệ nên mới tặng, chẳng liên quan gì đến cậu cả!”
“Tôi thà để chúng lên mốc, cũng không thể để cậu chạm vào! Đồ bổ này đều là của tôi!”
Lâm Hàn lắc đầu, lười phải tranh cãi nên ngồi vào bàn ăn cơm.
Dì Hà đã làm xong cơm trưa, bày đồ ăn lên bàn sau đó gọi Dương Cảnh Đào:
“Ông Dương, cơm trưa làm xong rồi, có thể ăn được rồi!”
“Không ăn đâu, các người ăn đi, tôi ăn mấy đồ bổ này được rồi!”, Dương Cảnh Đào lắc đầu, ánh mắt đầy vẻ khinh thường:
“Đồ bổ có thể ăn thay cơm, mấy món chị làm sao có dinh dưỡng chứ?”
Nói xong, ông ta ngẩng đầu, một hơi uống sạch.
“A! Ngon quá! Tôi lên lầu lấy tiếp ít tùng nhung ăn! Để tránh ăn không hết lại bị Lâm Hàn ăn vụng mất!”
Vừa nói, Dương Cảnh Đào vừa bước bịch bịch bịch lên lầu.
Dì Hà cũng lắc đầu bất lực, chỉ có thể ngồi vào bàn ăn.
“Tùng nhung này thật sự ăn rất ngon nha! Tôi đặc biệt ninh trong nồi áp suất, không tệ!”
Không lâu sau, Dương Cảnh Đào bưng tùng nhung từ trên lầu xuống, vừa ăn vừa khen ngợi.
Ông ta vừa ngồi lên sofa thì mặt mũi bỗng nhiên trắng bệch, trán đổ đầy mồ hôi:
“Ai dô! Đau chết tôi mất!”
“Khó chịu quá! Đau chết tôi mất thôi!”
Ông ta ôm ngực, cảm thấy tim gan thắt lại như bị ai đó dùng tay bóp mạnh, đau đến mức cả ngươi ông ta co quắp lại.
Chương 184: Lại lật ngói
Phụt phụt!
Dương Cảnh Đào ngồi bệt xuống nền nhà, cả người không ngừng run rẩy, khuôn mặt vặn vẹo, miệng sùi bọt mép, la oai oái:
"Ôi! Đau chết tôi rồi!"
"Ông Dương, ông làm sao vậy?"
Dì Hà hoảng sợ, vội vàng bước tới lo lắng hỏi.
Lâm Hàn vẫn cứ ngồi đó ăn cơm, chẳng thèm nhìn Dương Cảnh Đào cái nào.
Dì Hà nấu đồ ăn cũng khá ngon, mấy ngày chưa ăn nên Lâm Hàn rất thèm.
"Đau... Đau ngực..."
Dương Cảnh Đào chỉ vào ngực mình, há miệng thở dốc, run giọng nói.
"Hả?!"
Dì Hà thay đổi sắc mặt, nhìn Lâm Hàn lo lắng nói:
"Cậu Lâm, cậu mau tới nhìn ông Dương thử xem! Miệng ông ấy sùi bọt mép luôn rồi kìa".
"Ăn nhiều đồ bổ quá nên nóng trong người, phản ứng bình thường thôi, sùi chút bọt mép chẳng sao đâu".
Lâm Hàn gắp đồ ăn bỏ vào miệng, chậm rãi nhai, vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh nói.
"Ơ? Vậy phải làm sao bây giờ?", dì Hà ngẩn người một lúc, rồi chân tay luống cuống hỏi.
"Tôi đã nói rồi mà, bảo ăn ít mấy thứ đồ bổ này lại, ăn chút đồ lót dạ đi, ông ấy không nghe thì trách ai?", Lâm Hàn trợn trắng mắt, chẳng thèm ngó Dương Cảnh Đào nói.
"A a a... Đau quá... Ngực tôi..."
Dương Cảnh Đào rên la, ngón tay run lẩy bẩy chỉ vào Lâm Hàn, tức tới nghiến răng nghiến lợi nói:
"Lâm Hàn, thằng vô dụng nhà mày, bố vợ mình ngã dưới đất mà mày... Mày còn ở đó nói mát, có chút hiếu thảo nào không thế?"
"Hiếu thảo?", Lâm Hàn uống miếng canh, ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường:
"Dương Cảnh Đào, ông là người lớn, tôi là phận con thì ông hẳn phải có lòng nhân ái và khoan dung, chứ không phải suốt ngày khinh thường, coi rẻ, xỉ vả tôi. Ngay cả điều đó, ông cũng không làm được, ông bảo tôi phải có hiếu với ông như thế nào? Thứ này, vốn là từ cả hai phía".
"Mày, mày, mày... Hỗn láo!"
Dương Cảnh Đào tức run người, cơn đau và sự tức giận khiến cả khuôn mặt ông ta biến thành màu gan heo.
Lâm Hàn ăn xong, cầm lấy khăn tay lau miệng, rồi đi tới trước mặt Dương Cảnh Đào. Anh chắp tay sau lưng, cúi đầu lạnh lùng nhìn ông ta:
"Dương Cảnh Đào, tôi cảm thấy mình đã rất có hiếu với ông rồi".
"Ít nhất, tôi không đuổi ông ra khỏi căn biệt thự này, còn nhắc ông ăn thêm chút đồ lót dạ, không sẽ tổn hại đến sức khỏe. Thế nhưng ông lại chẳng phân rõ đúng sai, không nghe lời tôi, thì tôi cũng đành bó tay".
"Hừ! Lẽ nào thằng vô tích sự nhà mày muốn đuổi tao ra khỏi đây à?", Dương Cảnh Đào tức đến mức dựng râu.
"Không phải không muốn, nhưng tôi lại nghĩ đến việc vợ mình có lẽ sẽ buồn, nên đành thôi. Chỉ cần ông đừng động đến nguyên tắc của tôi, tôi sẽ để ông sống yên ổn ở đây", Lâm Hàn lạnh nhạt nói.
"Phản rồi, Lâm Hàn, thằng vô tích sự nhà mày lại muốn lật ngói hả!"
Dương Cảnh Đào tức giận la lối om sòm, rồi bỗng cảm thấy nghẹt thở, ôm ngực ho khan:
"Khụ khụ khụ..."
Phụt!
Ông ta phun ra một ngụm máu tươi.
Trong máu còn có canh sâm và nấm tùng nhung.
Vừa phun máu xong thì Dương Cảnh Đào lập tức trở nên uể oải ỉu xìu, ánh mắt lờ đờ, hơi thở mong manh.
Dáng vẻ hùng hùng hổ hổ ban nãy y như là giả.
"Cậu Lâm, làm... Làm sao bây giờ!", dì Hà sốt ruột tới mức giậm chân tại chỗ.
Dương Khiết bị Trần Diễm Diễm đón về ở mấy ngày, giờ trong nhà chỉ còn mình Lâm Làm Hàn có thể làm chủ.
"Tôi cũng không biết phải làm sao".
Lâm Hàn nhìn Dương Cảnh Đào với vẻ thờ ơ.
"Gọi... Gọi xe cấp cứu..."
Dương Cảnh Đào yếu ớt mở miệng nói.
"Đúng nhỉ, gọi xe cấp cứu!", dì Hà bỗng phản ứng lại: "Tôi thật ngốc mà, điều đầu tiên khi thấy ông Dương ngã xuống đất là nên gọi xe cấp cứu!"
Dì Hà lấy điện thoại ra tính gọi.
Nhưng dì ấy vừa móc điện thoại ra đã bị Lâm Hàn cầm mất.
"Cậu Lâm?"
Dì Hà sửng sốt, không hiểu cậu Lâm lấy điện thoại của mình làm gì.
"Lâm Hàn... Thằng vô tích sự nhà mày có ý gì?", Dương Cảnh Đào trừng mắt nhìn anh.
"Dáng vẻ bây giờ của ông ấy hoàn toàn là tự làm tự chịu. Tôi bảo ăn ít đồ lót dạ đi thì không nghe, trách được ai?"
Lâm Hàn liếc Dương Cảnh Đảo một cái: "Giờ phát bệnh lại bảo chúng ta chùi đít cho, nằm mơ à? Muốn gọi xe cấp cứu thì tự đi mà gọi!"
Lâm Hàn nói xong, ném điện thoại của dì Hà lên sô pha.
"Mày, mày... Lâm Hàn, thằng vô tích sự kia, không cho người khác gọi xe là tính giết bố vợ mày à!"
Dương Cảnh Đào nghiến răng nghiến lợi, tức tới mức miệng mồm bật máu, vành mắt đỏ bừng.
"Giết ông? Ông chết thì Tiểu Lệ sẽ rất buồn".
Lâm Hàn trợn trắng mắt, nguyên nhân Dương Cảnh Đào phát bệnh hết sức đơn giản, do ăn quá nhiều đồ bổ nên khiến tim, gan, thận không chịu nổi mới gây ra phản ứng kịch liệt như thế.
Cho dù không gọi xe cấp cứu thì ông ta cũng chỉ phun mấy ngụm máu rồi ngất thôi, chứ chắc chắn không chết được.
Có điều, Dương Cảnh Đào lại không nghĩ thế, ông ta cực kỳ sợ chết!
Bây giờ, ông ta cảm thấy tim gan phèo phổi mình như bị nướng, vô cùng khó chịu, máu trào lên tận cổ.
Phụt!
Ông ta lại phun ra thêm một ngụm máu nữa!
"Phản rồi... Lâm Hàn, thằng vô dụng nhà mày lại muốn làm phản à! Trơ mắt nhìn bố vợ phát bệnh, ngay cả xe cấp cứu cũng không thèm gọi!"
Tay phải Dương Cảnh Đào run rẩy cho vào trong túi, móc điện thoại ra.
"Mày không gọi thì tự tao gọi!"
Bộp!
Tay phải ông ta xụi lơ, vừa móc điện thoại ra đã rớt xuống nền nhà rồi lăn sang một bên.
"Ông Dương!"
Dì Hà khom lưng tính nhặt điện thoại lên.
"Dì Hà, dừng lại".
Lâm Hàn mở miệng cản, nhìn Dương Cảnh Đào nói: "Chuyện mình làm sai thì tự mình phải chịu trách nhiệm".
Dì Hà run lên, nhìn Lâm Hàn, cuối cùng cắn môi, nói:
"Vâng, cậu Lâm".
Dì Hà lui sang bên cạnh.
"Khốn thật, chó chết, Lâm Hàn, thằng vô dụng nhà mày, bố vợ phát bệnh mà cũng không gọi xe cấp cứu cho tao!"
Dương Cảnh Đào giận dữ rủa xả, dùng hết sức mạnh cả người bò tới, tính lấy điện thoại.
Ông ta giống như một con chó, miệng thì không ngừng chảy máu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Lâm Hàn vẫn chắp tay sau lưng, mặt mày lạnh lùng nhìn cảnh ấy.
"Đợi... Đợi tao đến bệnh viện chữa khỏi xong, chắc chắn sẽ nói việc mày làm hôm nay... Cho Dương Lệ nghe, để con bé ly hôn với mày!"
Trong mắt Dương Cảnh Đào tràn ngập sự căm hận, tay phải run rẩy với tới.
Cuối cùng ông ta cũng đụng đến điện thoại di động.
Gương mặt Dương Cảnh Đào lập tức hiện lên vẻ kích động, giống như là bắt được sợi dây cứu mạng.
"120..."
Ngón tay ông ta run rẩy bấm điện thoại.
"Alo, mau tới biệt thự núi Vân Mộng, cứu tôi..."
Vừa nói xong, Dương Cảnh Đào rốt cuộc không kiên trì nổi nữa, hai mắt trợn ngược, ngất xỉu.
"Cậu Lâm, giờ phải làm sao đây?", dì Hà nhìn Lâm Hàn hỏi.
"Để ông ta nằm ở đó đi".
Lâm Hàn nói, chắp hai tay sau lưng đi lên lầu.
Khoảng nửa tiếng sau, tiếng còi xe cấp cứu truyền tới.
Có mấy y tá đi vào biệt thự nâng Dương Cảnh Đào lên xe.
"Người nhà đâu? Người nhà bệnh nhân đâu rồi? Mau đến bệnh viện với tôi nộp tiền viện phí!", một y tá la lên.
"Cậu Lâm, y tá bảo người nhà đi cùng!"
Dì Hà hô lên với phòng của Lâm Hàn ở trên lầu.
"Đưa số điện thoại của Triệu Tứ Hải cho y tá, báo cho anh ta đến bệnh viện đi", giọng nói lạnh nhạt của Lâm Hàn truyền ra từ trong phòng. Anh không rảnh đến bệnh viện với Dương Cảnh Đào.
Chương 185: Xe thương vụ GMC
"Hả?"
Dì Hà dưới lầu nghe thế hơi hoang mang, cuối cùng đành phải gọi cho Triệu Tứ Hải để anh ta đến bệnh viện với Dương Cảnh Đào.
Một lát sau, xe cấp cứu đã chở Dương Cảnh Đào rời khỏi biệt thự núi Vân Mộng.
Sau khi về phòng, Lâm Hàn cầm điện thoại lên.
Mấy ngày nằm viện, anh hoàn toàn không cầm điện thoại nên có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Tin thứ nhất là của Hàn Hinh Nhi:
"Cậu Lâm, bố đã nhường lại vị trí chủ nhà họ Hàn cho tôi. Bây giờ, mọi công việc lớn nhỏ đều do tôi phụ trách, anh có căn dặn gì với đường lối phát triển của nhà họ Hàn không?"
"Cậu Lâm, tôi đã dùng một nửa Californium để đạt được hợp tác với Hồng Nhai - ông trùm về thiết bị y tế của Hoa Đông rồi".
"Hôm nay, người của bên chiến khu Hoa Đông cũng tới bàn chuyện hợp tác với nhà họ Hàn chúng tôi".
...
Tin nhắn của Hàn Hinh Nhi chỉ là một số chuyện công việc trong nhà, chắc là cô ta không biết Lâm Hàn nằm viện.
"Ừ, tôi biết rồi", Lâm Hàn nhắn lại.
Tiếp đó là đám Trần Vô Cực, Thẩm Hoài Xuân, Thẩm Na Na, Ngô Xuyên. Họ đều hỏi sức khỏe Lâm Hàn thế nào rồi.
"Tôi vừa ra viện, sức khỏe cũng không có gì đáng ngại nữa".
Lâm Hàn nhắn lại từng người.
Ngón tay anh lướt xuống, còn bảy tám tin nhắn chưa đọc, đều là của quản lý app live stream Sa Ngư gửi tới.
Bấy giờ, Lâm Hàn mới nhớ ra bên trong danh sách bạn bè của mình còn có người này.
Tin nhắn ba ngày trước là:
"Anh trai chạy Rolls-Royce ơi, mấy ngày nay không thấy anh online app của chúng tôi, anh bận gì à?"
Hai ngày trước:
"Anh trai chạy Rolls-Royce này, bên app tôi mới có mấy nữ streamer xinh đẹp đó, mau tới xem đi nè, nếu thích, tôi sẽ giới thiệu họ cho anh! Chỉ cần tặng quà ok thì làm cái gì cũng được hết á!"
Đằng sau câu này còn kèm theo một icon ngại ngùng.
Một ngày trước:
"Anh trai chạy Rolls-Royce ơi, tại sao anh không trả lời tin nhắn tôi vậy? Có phải do app chúng tôi khiến anh cảm thấy không hài lòng? Nếu anh có ý kiến gì thì lúc nào cũng có thể nói với tôi hết á!"
Hôm nay, Lâm Hàn vừa tỉnh dậy, quản lý app live stream Sa Ngư lại nhắn tới tiếp.
"Anh trai Rolls-Royce này, ngày mai app chúng tôi chuẩn bị tổ chức buổi tiệc hóa trang, anh có rảnh tới tham gia không? Có nhiều streamer xinh đẹp lắm đó nha, còn cả streamer đang học đại học nữa! Tôi đều có thể giới thiệu cho anh! Rất nhiều người trong giới cũng sẽ đến đó!"
"Tiệc hóa trang của app live stream Sa Ngư à?"
Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên, dù gì anh cũng chẳng làm gì, hay là ngày mai đi thử xem.
"Địa điểm, thời gian", Lâm Hàn nhắn lại.
Ting ting!
Quản lý app Sa Ngư lập tức trả lời: "Tổ chức vào lúc năm giờ chiều ở khách sạn Tùng Sơn số 26 đường Đông Giang. Chúng tôi hân hạnh chờ mong anh đến tham gia buổi tiệc!"
"Khách sạn? Năm giờ chiều?"
Lâm Hàn ngẩn ra, nơi tổ chức tiệc hóa trang này kỳ lạ ghê, vậy mà lại là ở trong khách sạn, còn là năm giờ chiều nữa. Có lẽ ăn xong thì trời cũng tối luôn rồi.
Anh ngầm hiểu nở nụ cười, có lẽ app Sa Ngư kia có ý gì đó, bữa tiệc hóa trang này chắc cũng chẳng phải một buổi tiệc đơn giản.
"Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ đến đúng giờ", Lâm Hàn nhắn lại.
"Vâng, lúc đấy app chúng tôi sẽ có rất nhiều người xem đại gia đến, hy vọng mọi người chơi vui vẻ nè!"
Quản lý app trả lời, sau câu đó còn kèm một icon chảy nước miếng, hai mắt hiện lên hình trái tim.
Lâm Hàn lắc đầu, để điện thoại di động xuống ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Hàn bỗng nhớ ra, lần này đến tham gia tiệc hóa trang cũng không thể đạp chiếc xe cà tàng kia của mình đi được.
Lý do bình thường anh hay đi xe đạp cũng chẳng phải cố ý sống khiêm nhường gì, mà là vì đường xá thành phố Đông Hải thật sự cực kỳ ách tắc, chạy xe đạp còn nhanh hơn một chút ấy chứ.
Nhưng nếu chạy xe đạp đến buổi tiệc hó trang kia, chắc chắn sẽ bị rất nhiều người chế giễu.
Lâm Hàn anh cũng không phải người thích chịu ngược.
Trong nhà còn có một chiếc Mercedes-Benz, Dương Cảnh Đào nằm viện, chìa khóa thì không biết ông ta giấu đằng nào rồi, nên chắc chắn không lái đi được.
"Thôi mua một chiếc đi".
Lâm Hàn móc điện thoại ra, lên trang của một số cửa hàng 4S giao tới tận nhà của thành phố Đông Hải.
Một lát sau, Lâm Hàn đã chọn được một chiếc xe.
GMC, đây là một hãng xe thương vụ, không gian bên trong rộng rãi, thiết kế tinh tế khéo léo, dùng chất liệu sang trọng, ghế ngồi toàn bộ đều bằng da thật, thích hợp cho cả gia đình đi xa.
"Chiếc này đi, giá cả cũng ok, một triệu năm trăm ngàn tệ".
Lâm Hàn để lại số điện thoại trên trang, một hồi sau đã có nhân viên bán hàng gọi đến, hỏi có phải anh mua xe không.
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ anh, cô ta bèn hỏi địa chỉ của Lâm Hàn, nói rằng trong vòng một tiếng sẽ lái xe đến nhà anh, để anh trải nghiệm thử.
Chưa tới một tiếng, nhân viên bán hàng đã lái tới bên ngoài biệt thự của Lâm Hàn.
"Anh Lâm đúng không ạ?"
Cô nhân viên thấy Lâm Hàn đi ra lập tức nở nụ cười niểm nở.
Cô ta mặc một bộ đồ công sở màu đen, đi tất đen, khe ngực trắng ngần sâu hun hút, dáng người gợi cảm nóng bỏng.
"Là tôi", Lâm Hàn gật đầu, nhìn về chiếc xe màu trắng đỗ bên cạnh cô ta.
Nhìn bên ngoài thì trông nó như một chiếc xe màu trắng bình thường, nhưng nếu quan sát kỹ, ta vẫn có thể cảm thấy sự sang trọng quý phái tỏa ra từ nó.
"Anh Lâm có muốn lái thử không ạ?", nhân viên bán hàng cười hỏi.
Chàng trai trước mặt ăn mặc bình thường chẳng có gì bắt mắt y như một người đi đường.
Nhưng anh ta lại ở trong căn biệt thự xa hoa trên núi Vân Mộng của thành phố Đông Hải, nó lập tức khiến cả người anh ta như có thêm một loại khí chất của người giàu.
"Được".
Lâm Hàn mở cửa xe ra ngồi vào tay lái, cô nhân viên thì ngồi bên ghế phụ, giới thiệu:
"Thưa anh Lâm, chiếc GMC này chỉ nhìn bề ngoài thì bình thường y như xe cho thuê, nhưng cái đặc biệt của nó lại ở bên trong. Với hệ thống động lực dẫn động bốn bánh, bộ tăng áp động cơ, khi tăng tốc có thể sánh với một số xe thể thao. Ngồi ở ghế lái phụ cũng sẽ cảm nhận được sức giật ngược".
Lâm Hàn gật đầu, khởi động xe.
Ầm ầm...
Tiếng động cơ vang lên y như tên lửa, sau đó nó lập tức lao nhanh về phía trước.
Cơ thể của nhân viên bán hàng giật ngược ra sau.
Lâm Hàn cũng theo quán tính ngửa ra sau, đúng là có cảm giác mạnh thật.
Cô ta cười tủm tỉm nói tiếp: "Xe còn lắp đặt hệ thống ghế nóng mát xa, trang bị thêm máy tính, bộ điều khiển dao diện mạng không giây... Nội thất đều được chế tạo từ gỗ, khiêm tốn nhưng xa hoa. Hơn nữa, nó còn vô cùng rộng rãi, anh và người yêu muốn làm gì đó cũng không sao hết".
Nhân viên bán hàng nói xong, nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt anh hiểu mà.
Lâm Hàn bất lực lắc đầu, anh đương nhiên hiểu được ý của cô ta.
"Gầm chiếc xe này cũng được đóng thêm, tính năng chống va đập hết sức ngon nghẻ...", cô ta tiếp tục giới thiệu.
Lâm Hàn lái xe chạy một vòng quanh núi Vân Mộng, cuối cùng dừng lại trước cửa, hài lòng gật đầu bảo:
"Xe này được đó, tôi mua nó".
"Vâng!"
Nhân viên bán hàng mừng rỡ: "Thưa anh, chiếc xe này chỉ cần trả trước bốn trăm năm mươi ngàn tệ, mỗi tháng đóng..."
"Trả hết".
Lâm Hàn bình tĩnh ngắt lời cô ta.
Sắc mặt nhân viên bán hàng đổi tới đổi lui, trái tim chợt giật thột, có chút căng thẳng, cô ta phát hiện mình nói lỡ lời rồi!
Người ở trong khu biệt thự núi Vân Mộng mua xe mà cần trả góp à?
Ban nãy, cô ta nói thế rõ ràng là khinh thường người ta!
Kẻ có tiền mua xe mà cô ta nói trả góp, khinh ai thế?
Bình luận facebook