• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (3 Viewers)

  • Chương 201-205

Chương 201: Còn không xin lỗi?

“Lập tức làm theo lời ông nói?”

Hạ Tiến Trung trợn mắt nhìn Ngô Hùng, lạnh lùng chất vấn:

“Ông đang đùa đấy à? Dám nói với tôi như vậy sao? Tôi là chủ nhiệm khoa của đại học Kinh tế -Tài chính, bằng tốt nghiệp của Từ Dung tôi muốn đưa thì đưa, không muốn đưa sẽ không đưa! Chính sách bạn đồng hành của trường chúng tôi là do nhà trường quyết định, ông có tư cách gì ở đây nói nhăng nói cuội?”

Ngô Hùng há hốc mồm, một chủ nhiệm khoa cỏn còn mà dám dùng giọng điệu này nói chuyện với người đứng đầu sở giáo dục như ông ấy sao? Còn hỏi ông ấy đùa cái gì?

Bịch, bịch, bịch!

Lúc này, có tiếng bước chân truyền tới.

7,8 bảo vệ chạy đến.

“Chủ nhiệm Hạ, thầy có sao không?”

Nhìn thấy mặt Hạ Tiến Trung chảy đầy máu, mấy người bảo vệ vậy quanh hỏi han.

“Các người bị điếc à? Tôi kêu bao nhiêu lần rồi? Bây giờ mới tới!”, Hạ Tiến Trung nổi giận với bảo vệ.

“Xin lỗi chủ nhiệm Hạ, phòng làm việc của thầy ở cao quá, chúng tôi ở bên dưới không nghe thấy! Nếu không phải bảo vệ đi kiểm tra nói có tiếng động, chúng tôi cũng không biết chuyện này”, một người bảo vệ trong số đó vội vàng cười cười giải thích.

“Được rồi, đừng nhiều lời nữa, bắt hai người này lại cho tôi!”

Ngón tay Hạ Tiến Trung chỉ về phía Lâm Hàn và Ngô Hùng: “Một tên dám đánh chủ nhiệm khoa, một tên không biết từ đâu đến đây đùa cợt, dám khua môi múa mép với chính sách của trường chúng ta! Sau khi trói lại thì đánh một trận ra hồn, rồi báo cảnh sát!”

“Ngoài ra, gọi hiệu trưởng đến đây nữa, có du học sinh da đen bị thương, đây là việc lớn, chỉ có hiệu trưởng mới có thể xử lí được!”

“Vâng, chủ nhiệm Hạ!”

Mấy người bảo vệ nhanh chóng chia nhau làm việc.

Ba người đi về phía Lâm Hàn, trong tay cầm dùi cui đánh thẳng vào bả vai của Lâm Hàn.

Bốn người khác bao vây Ngô Hùng.

Người còn lại thì chạy đi gọi hiệu trưởng.

Vù!

Dùi cui còn chưa đánh xuống người Lâm Hàn thì đã bị bàn tay trắng trẻo nắm chặt.

Ánh mắt Lâm Hàn rét lạnh, chân phải đá liên tiếp về phía trước.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Mấy tên bảo vệ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đá bay.

Nhưng Ngô Hùng bên này lại không ổn lắm.

Ông ấy vốn dĩ là người có văn hoá, hai tay trói gà không chặt, làm sao có thể là đối thủ của mấy tên bảo vệ đó?

Lâm Hàn còn chưa đá bay 3 tên bảo vệ bên mình thì Ngô Hùng đã bị đánh ngã trên đất, mặt mũi bầm dập.

Một cái dùi cui đập trên mặt ông ấy, đánh gãy hai cái răng cửa.

“Đau chết mất!”

Ngô Hùng hét lớn, nổi giận đùng đùng, hai mắt đỏ ngầu:

“Phản rồi! Quả nhiên làm phản rồi, mấy tên bảo vệ trường học mà dám đánh cả tôi! Các người thật không biết lớn bé!”

“Hơ! Ông là cái thá gì, có gì mà không dám đánh?”

Hạ Tiến Trung hừ một tiếng, hét lên: “Đánh cho tôi, đánh chết luôn đi!”

Bảo vệ nghe lệnh, cánh tăng càng dùng sức.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Côn sắt đánh liên tục vào vai, lưng, bụng của Ngô Hùng, đau đến tái mặt.

“Tạo phản rồi!”

“Một chủ nhiệm khoa nhỏ bé như ông cũng dám tạo phản!”

Ngô Hùng kêu lên.

Cộp, cộp, cộp!

Có tiếng bước chân đi tới.

Bảo vệ vừa chạy đi đã gọi đến một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên này mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, trên cằm để mấy sợi râu, ánh mắt sáng ngời.

“Hiệu trưởng Trịnh!”

Ánh mắt Hạ Tiến Trung sáng lên, nhanh chóng đi về phía trước, chỉ vào Lâm Hàn và Ngô Hùng:

“Thằng nhóc này, đánh tôi, còn đánh bị thương một du học sinh da đen!”

“Người này, khua tay múa chân với chính sách bạn đồng hành của chúng ta! Bảo tôi hủy bỏ chính sách này. Hiệu trưởng, thầy phải xử lý rõ ràng chuyện này!”

“Hửm?”

Hiệu trưởng Trịnh nhíu mày, không ngờ còn có người dám đến đại học Kinh Tế -Tài chính của ông ta gây sự.

“Để tôi xem thử là kẻ nào ăn gan hùm mật báo, dám đến đây gây chuyện!”, ánh mắt hiệu trưởng Trịnh lạnh lẽo nhìn sang.

Lúc nhìn thấy Lâm Hàn, ông ta liền lướt qua.

Nhưng khi nhìn đến Ngô Hùng, đồng tử của hiệu trưởng Trịnh co lại, cả người sững sờ.

“Giám... Giám đốc Ngô...”

Cả người hiệu trưởng Trịnh run rẩy, không thể tin nổi người bị đánh trước mặt ông ta là giám đốc sở giáo dục thành phố Đông Hải, Ngô Hùng!

Mà lúc này, Ngô Hùng còn bị đánh thê thảm.

Mặt mũi bầm dập, trong miệng chảy đầy máu, thảm thương đến mức không thể nhìn nổi, mắt kính mang theo cũng rơi xuống đất, bị dẫm nát.

“Trịnh Hạo! Ông thế này là muốn làm phản hả? Dám để cấp dưới của ông đánh tôi!”, Ngô Hùng nhìn hiệu trưởng Trịnh, nổi giận đùng đùng, hét lớn:

“Tôi thấy ông không muốn làm chức hiệu trưởng này nữa rồi!”

“Giám đốc Ngô, tôi...tôi không biết gì hết!”

Sắc mặt Trịnh Hạo trắng bệch, nói to: “Dừng tay, dừng tay lại cho tôi, ngay cả giám đốc Ngô cũng dám đánh!”

“Giám đốc Ngô? Giám đốc Ngô nào vậy?”, Hạ Tiến Trung ngơ ngác.

Mấy người bảo vệ cũng dừng tay, tò mò nhìn Trịnh Hạo.

“Còn giám đốc Ngô nào nữa, là giám đốc sở giáo dục thành phố Đông Hải đấy! Ngoài ông ấy ra thì còn ai nữa!”

Trịnh Hạo tức đến mức giậm chân giậm cẳng: “Đám ngu xuẩn, vô dụng các người! Ngay cả giám đốc Ngô cũng không nhận ra!”

“Giám đốc Ngô?”

Giờ phút này, Hạ Tiến Trung và đám bảo vệ đều trợn tròn mắt.

Đờ đẫn nhìn người đàn ông trung niên.

Ông ấy...ông ấy là giám đốc sở giáo dục thành phố Đông Hải sao?

Bùm!

Trong nháy mắt cả người Hạ Tiến Trung như bị sét đánh run lên dữ dội, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

Giám đốc Ngô là ai? Ngành giáo dục của cả thành phố Đông Hải này đều do ông ấy quản lý, đẳng cấp khác một trời một vực với một chủ nhiệm khoa như ông ta.

Nhưng bây giờ, mình...mình lại bảo người đánh giám đốc Ngô một trận?

Nghĩ đến đây, hàm răng của Hạ Tiến Trung đánh vào nhau cầm cập, trong lòng chết lặng, vẻ mặt tuyệt vọng, xong đời rồi!

“Đáng sợ, thật đáng sợ!”

Ngô Hùng nhặt mắt kính dưới đất đeo lên, toàn thân phát hoả, ông ấy hít một hơi:

“Trịnh Hạo, ông nói xem việc này nên giải quyết thế nào đây! Nếu như không cho tôi một đáp án hài lòng thì chức hiệu trưởng của ông cũng đừng hòng làm nữa! Bây giờ tôi cử người đến thay thế chức vụ của ông!”

“Giám đốc Ngô, Tôi, tôi...tôi thật sự không biết ông đến!”

Trịnh Hạo mở miệng giải thích: “Việc này vốn chẳng liên quan gì đến tôi! Nếu như tôi biết là ông, thì cho dù có cho 10 lá gan tôi cũng không dám vô lễ như vậy!”

“Hơ, chủ nhiệm khoa cấp dưới của ông không nhận ra giám đốc sở giáo dục, là do ông thất trách!”, Ngô Hùng hừ lạnh.

Ánh mắt Trịnh Hạo chuyển động, sau đó nghiến răng, nhấc một chân lên.

Ầm!

Cái đá này, đá thẳng vào lưng Hạ Tiến Trung.

Bịch!

Hạ Tiến Trung quỳ xuống trước mặt Trịnh Hạo.

“Hạ Tiến Trung, mắt chó của ông đúng là mù rồi! Giám đốc Ngô mà không nhận ra! Còn không nhanh xin lỗi giám đốc Ngô!”, Trịnh Hạo lạnh lùng: “Xin lỗi xong thì chức chủ nhiệm khoa này ông để người khác làm đi!”

“Hả?”

Mặt Hạ Tiến Trung tái mét, bắt đầu dập đầu!

Bịch, bịch, bịch!

“Giám đốc Ngô, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn! Ông bỏ qua cho tôi lần này đi!”

“Giám đốc Ngô, mong ông khoan dung độ lượng!”

Hạ Tiến Trung kêu thảm, trên trán chảy ra máu tươi.

“Xin lỗi tôi cũng vô dụng, phải xin lỗi cậu Lâm kia kìa!”, Ngô Hùng lạnh lùng nói:

“Ông vô lễ với tôi cũng được, còn thất lễ với cậu Lâm, kêu bảo vệ đánh cậu Lâm! Tội của ông không thể tha thứ được!”

“Cậu Lâm?”

Hạ Tiến Trung nhìn Lâm Hàn.

Ông ta cho dù có ngốc hơn nữa cũng hiểu được, ngay cả giám đốc Ngô còn cung kính như vậy, thì thân phận của cậu Lâm này chắc chắn cũng không đơn giản.
Chương 202: Trường tiểu học Phi Thường

Bịch bịch bịch!

Hạ Tiến Trung xoay người cúi lạy với Lâm Hàn.

"Cậu Lâm, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, xin cậu tha cho tôi lần này đi!"

Lâm Hàn liếc nhìn Hạ Tiến Trung, thờ ơ nói:

"Có thể trả lại bằng tốt nghiệp cho Từ Dung chưa?"

"Vâng, vâng, dĩ nhiên sẽ trả!"

Hạ Tiến Trung lập tức nói, ông ta đứng dậy chạy tới kéo ngăn tủ bàn làm việc lấy bằng tốt nghiệp ra đưa tới trước mặt Từ Dung.

"Em Từ Dung, đây là bằng tốt nghiệp của em!"

"Bằng tốt nghiệp?"

Ánh mắt Từ Dung sáng lên, dè dặt nhận lấy mở ra nhìn, đúng là bằng tốt nghiệp của cô ấy rồi.

"Có thể hủy bỏ chính sách đôi bạn cùng tiến không?", Lâm Hàn lại hỏi.

"Ơ..."

Sắc mặt Hạ Tiến Trung liền thay đổi: "Cậu Lâm chuyện này tôi cũng không quyết định được! Cần phải thông qua hiệu trưởng Trịnh!"

Hạ Tiến Trung nhìn về phía Trịnh Hạo.

"Đương nhiên có thể hủy bỏ!"

Trịnh Hạo lập tức lên tiếng, đùa à, người đứng đầu hệ thống giáo dục cũng đã tới, chính sách này nhất định là phải hủy bỏ.

Không hủy bỏ, cái ghế hiệu trưởng của ông ta cũng khỏi ngồi nữa.

Lâm Hàn gật đầu: "Tôi đề nghị mấy người làm một cuộc điều tra, tra xét cho rõ đám du học sinh người da đen kia đến Hoa Hạ du học với mục đích gì, để học tập và tìm hiểu văn hóa Hoa Hạ hay là có ý đồ gì khác".

"Yên tâm, chúng tôi nhất định tra xét từng người một! Chỉ cần du học sinh người da đen nào có ý đồ xấu, tất cả sẽ bị trục xuất về nước!"

Trịnh Hạo giật bắn cả người, lập tức đồng ý.

Lâm Hàn gật đầu cũng không nói gì thêm, chắp tay sau lưng đi ra khỏi phòng.

Chuyện này đã dàn xếp xong xuôi rồi.

"Cậu Lâm!"

Từ Dung và Ngô Hùng đồng thanh gọi theo Lâm Hàn.

Ra khỏi văn phòng, Lâm Hàn lấy điện thoại ra gọi cho ông Vân:

"Alo, ông Vân à, về chuyện thảm họa khai thác mỏ vàng ở châu Phi, ông bảo các tầng lớp cấp cao trong gia tộc điều tra kỹ lại, chắc hẳn là do người của bộ lạc châu Phi cố ý tạo ra để nhằm lừa tiền bồi thường".

"Cái gì? Chuyện lại như thế à!"

Giọng ông Vân ở đầu dây bên kia khẽ biến, bởi vì thảm họa khai thác kia mà nhà họ Lâm phải bồi thường mấy tỉ đô la.

Ông ấy không ngờ đến, đằng sau chuyện này còn có bàn tay gây nên tội ác.

"Cậu Lâm yên tâm, tôi sẽ cử người đi điều tra rõ. Nếu thật sự có người đứng sau giật dây, với năng lực tình báo hùng mạnh của nhà họ Lâm, chỉ cần có hướng đi thì không bao lâu nữa cũng sẽ có kết quả", ông Vân nghiêm nghị nói.

"Ừ".

Lâm Hàn cúp điện thoại.

Lúc này, Ngô Hùng và Từ Dung cũng đã đuổi kịp.

"Cậu Lâm, cùng đi ăn cơm trưa nhé!", Ngô Hùng tươi cười nói: "Cậu đã cống hiến quá nhiều cho ngành giáo dục thành phố Đông Hải của chúng ta, các cán bộ trong hệ thống giáo dục đều muốn gặp gỡ cậu, để còn cảm ơn tình cảm to lớn của cậu nữa!"

Nghe thế, Từ Dung nhìn Lâm Hàn với ánh mắt nghi hoặc, Lâm Hàn đã làm gì mà giám đốc Ngô lại bày tỏ đến vậy?

Trong nháy mắt, chàng trai này lại càng bí ẩn hơn.

"Không cần đâu, tôi không có hứng thú ăn cơm trưa gì cả", Lâm Hàn khoát tay.

Nụ cười Ngô Hùng có hơi xụ xuống, nhưng cũng không nổi giận:

"Được rồi, theo ý cậu Lâm vậy. À đúng rồi cậu Lâm, việc xây dựng trường tiểu học ở khu Bành Hộ đã được phê duyệt. Sau một thời gian nữa sẽ chính thức khởi công. Đến lúc đó, tôi muốn mời cậu Lâm đến tham gia buổi lễ cắt băng khởi công".

"Dù sao không có cậu Lâm, trường tiểu học này cũng không thể xây dựng. Với cả tên của trường tiểu học còn chưa được quyết định, phía chúng tôi cũng mong cậu Lâm đặt giúp một cái tên".

Lâm Hàn sờ càm nói: "Chuyện này thì được, đến lúc đó ông báo với tôi một tiếng, tôi sẽ đến".

Anh nhớ chị Nhu và Tiểu Hàm cũng đang ở khu Bành Hộ, lâu rồi không gặp, không biết cuộc sống của bọn họ thế nào rồi.

Nếu trường tiểu học được xây dựng xong, Tiểu Hàm có thể đi học luôn ở khu Bành Hộ, không cần mỗi ngày đi đường xa.

"Còn về tên của trường tiểu học", Lâm Hàn ngẫm nghĩ, anh nói: "Vậy gọi là trường tiểu học Phi Thường đi!"

"Trường tiểu học Phi Thường?"

Ánh mắt Ngô Hùng sáng lên: "Phi thường phi thường, sinh ra để phi thường, sau này cũng muốn trở thành một người phi thường! Tên rất hay! Mong rằng đám nhỏ trong khu Bành Hộ có thể hiểu được hết ý nghĩa của cái tên này".

Lâm Hàn bật cười, cũng không nói gì thêm.

Ngay lúc này, tại văn phòng chủ nhiệm khoa.

"Alo, bố à".

Charles đang nói chuyện điện thoại với bố của cậu ta - thủ lĩnh bộ lạc Ami.

"Charles! Bây giờ lập tức mua vé máy bay quay về nhanh!", đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói quyết đoán.

"Sao thế bố?", Charles hơi sửng sốt.

"Con vừa đến Hoa Hạ không bao lâu mà, sao bố lại bảo con về? Con không muốn về đâu, con vô cùng thích chỗ này, nhất là con gái Hoa Hạ. Tuy rằng trường học của con đã hủy bỏ chính sách đôi bạn cùng tiến, nhưng vẫn có vài cô nhìn thấy con là người da đen thì rất chủ động".

"Bố ơi bố! Bố còn chưa biết mấy cô ấy chủ động đến mức nào đâu, vừa quen biết ngày đầu mà đã có thể nảy sinh quan hệ luôn đó! Đây là điều hết sức tuyệt vời! Con không thể rời khỏi nơi này được!"

Charles bày tỏ thái độ kiên quyết.

"Ôi thần linh ơi!! Đến lúc nào rồi mà mày còn nghĩ tới con gái Hoa Hạ nữa hả! Con heo háo sắc nhà mày!", bố Charles mắng to:

"Bố của mày, là tao đây sắp bị tống vào tù rồi này! Mỏ vàng của bộ lạc chúng ta cũng sắp bị cướp mất rồi! Đến lúc đó, mày đào đâu ra tiền mà trêu đùa con gái Hoa Hạ hả?"

"Hả? Sao có thể xảy ra chuyện này được?", Charles trợn tròn mắt.

"Chuyện chúng ta cố ý gây nên thảm họa khai thác để lấy tiền bồi thường đã bị gia tộc họ Lâm phát giác! Chúa ơi, bố cũng không hiểu nổi, tất cả những chuyện này đều không để lộ chút sơ hở nào mà tại sao lại bị phát giác chứ", bố của Charles khó hiểu:

"Chuyện này chỉ có bố với con biết, con thì đang ở Hoa Hạ, vậy thì còn ai tiết lộ bí mật này chứ?"

Ầm!

Trong nháy mắt, Charles liền biến sắc, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Vừa rồi, cậu ta đã nói với chủ nhiệm khoa trường học chuyện thảm họa khai thác kia là cố ý gây nên để gạt lấy tiền bồi thường.

Chẳng lẽ khi nãy lỡ miệng nói ra, tin tức đã bị lan truyền về bên bộ lạc rồi sao?

Vả lại, người gọi là cậu Lâm khi nãy cũng nghe được tin tức này, quan trọng là hắn cũng họ Lâm.

Gia tộc...gia tộc họ Lâm...

Nghĩ tới đây, trong lòng Charles nổi lên phong ba bão tố.

"Ôi thần linh ơi! Lẽ nào cậu Lâm kia chính là người của gia tộc họ Lâm!"

Charles hoảng hốt há hốc mồm, sau đó lại lắc đầu:

"Không thể nào! Không thể như vậy được! Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ! Cậu Lâm đó chắc cũng chỉ là họ Lâm bình thường thôi, không thể nào là người của gia tộc họ Lâm kia được!"

"Charles, con làm sao thế? Sao con không nói gì?", bố Charles hỏi.

"Con chỉ nhớ lại một chuyện, nhưng cảm thấy khả năng không cao", Charles thành thật đáp.

"Đồ đầu đất! Đồ óc heo! Lúc này rồi mà còn nghĩ gì nữa? Nhanh chóng trở về ngay, nếu tao vào tù, vẫn còn rất nhiều chuyện ở bộ lạc cần mày giải quyết đấy!"

"Vâng, bây giờ con lập tức mua vé máy bay!"

Charles vô cùng bất lực, gặp chuyện thế này, dù sao cũng phải chạy về thôi.

...

Ngô Hùng ngồi lên xe GMC rời đi.

"Cậu Lâm, chuyện lần này thật sự cảm ơn anh, nếu không có anh, tôi không biết làm sao để lấy lại được bằng tốt nghiệp nữa".

Từ Dung vô cùng cảm kích nhìn Lâm Hàn: "Tôi cũng không biết nên báo đáp anh thế nào đây".

"Báo đáp gì chứ, chuyện nhỏ như cọng lông ấy mà".

Lâm Hàn khoát khoát tay: "Sắp tới cô có dự định gì không?"
Chương 203: Mua lại nền tảng livestream Sa Ngư

"Dự tính à..."

Ánh mắt Từ Dung lấp lánh: "Anh đã cho tôi 5 triệu tệ, tôi tính khoan hãy mua nhà, tôi muốn dùng số tiền này mở một cái cửa hàng gì đó gây dựng sự nghiệp".

Lâm Hàn gật đầu, 5 triệu đó có thể giúp Từ Dung cả đời yên ổn. Cũng có thể trở thành tiền vốn để cô ấy kiếm được nhiều hơn.

Tất cả chuyện này phải xem Từ Dung lựa chọn thế nào thôi.

"Vậy giờ cô muốn đi đâu?", Lâm Hàn khởi động xe.

"Đến đường Tương Lai đi, bên đó có rất nhiều cửa hàng ở mặt tiền, tôi muốn đến xem thử có cái nào phù hợp với ý định của tôi không", Từ Dung nói.

"Được!"

Lâm Hàn không nói thêm nữa, lái xe rời khỏi Đại học Kinh tế - Tài chính.

Sau khi chở Từ Dung đến đường Tương Lai, Lâm Hàn liền quay trở về núi Vân Mộng.

Trên đường, điện thoại của anh bỗng nhiên reo lên.

"Alo, anh trai chạy Rolls-Royce à, tôi là Điềm Điềm quản lý cấp cao đây", một giọng nữ vang lên.

"Có chuyện gì không?", Lâm Hàn tò mò hỏi, bây giờ anh cũng không có liên quan gì với nền tảng Sa Ngư.

"Chuyện là thế này..."

Bên kia đầu dây, Điềm Điềm hơi do dự rồi nói tiếp:

"Khi nãy, sau khi ban hội đồng quản trị của chúng tôi họp xong thì đã đưa ra một quyết định, không biết anh trai chạy Rolls-Royce anh có hứng thú nghe không?"

"Nói thử xem", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

"Tại buổi đấu giá đồng hành tối nay, anh cứ ra giá 10 triệu, còn nền tảng Sa Ngư chúng tôi sẽ ra 5 triệu. Ý định của nền tảng chúng tôi là như này, 5 triệu đó của anh sẽ đổi lại 10% cổ phần nền tảng Sa Ngư chúng tôi, anh thấy sao?", Điềm Điềm hỏi.

Ánh mắt Lâm Hàn chợt lóe, khóe môi nhếch lên, chuyện này cũng thú vị đó.

Cho không 5 triệu không muốn, trái lại muốn đưa cho Lâm Hàn 10% cổ phần.

Tròng mắt anh đảo một vòng, trong lòng đã có suy tính.

Chắc chắn là tình hình kinh doanh của nền tảng livestream Sa Ngư cũng chẳng ra làm sao rồi.

Nếu tình hình kinh doanh khá khẩm cũng sẽ không cần mời những đại gia đến tham gia Gia Liên Hoa, còn cử hành buổi đấu giá đồng hành tối nay để xoay tiền.

Bây giờ Lâm Hàn đối với nền tảng Sa Ngư mà nói chính là đại gia trong đại gia, cái bắp đùi này phải ôm thật chặt.

"Cho tôi 10% cổ phần thì mấy người có điều kiện gì không?"

Lâm Hàn hỏi lại, ở đời làm gì có chuyện ngon ăn như cho không cổ phần chứ, dù sao cũng phải kiếm tiền sống mà.

"Anh trai chạy Rolls-Royce quả đúng là người thông minh, đúng là có một điều kiện nhưng cũng đơn giản thôi", Điềm Điềm cười hì hì nói:

"Đó là sau này, nếu như nền tảng Sa Ngư chúng tôi trong quá trình kinh doanh nảy sinh các vấn đề làm ăn khó ăn, không kịp xoay vốn, mong rằng anh trai chạy Rolls-Royce có thể đầu tư, đưa tay ra viện trợ".

"Dĩ nhiên là tiền vốn anh rót vào thì cũng sẽ quy vào cổ phần, cuối năm có thể nhận lợi nhuận", Điềm Điềm bổ sung thêm.

Lâm Hàn im lặng như đang ngẫm nghĩ.

"Anh trai chạy Rolls-Royce, anh có đồng ý không?", Điềm Điềm có chút khẩn trương: "Nếu anh từ chối, 5 triệu kia khác nào đổ sông đổ biển chứ, chẳng được chút cổ phần nào".

"Tôi không hẳn là không đồng ý, chẳng qua tôi đang suy nghĩ, nếu mua đứt nền tảng livestream Sa Ngư của mấy người thì mất bao nhiêu tiền", Lâm Hàn hờ hững đáp.

"Ơ..."

Điềm Điềm ngây ra, anh trai chạy Rolls-Royce này giàu đến thế á, lại còn muốn mua đứt luôn nền tảng Sa Ngư của bọn họ.

"Nếu như mua đứt thì cũng khoảng 100 triệu tệ", Điềm Điềm ngẫm nghĩ rồi đáp.

"Một trăm triệu thì được", Lâm Hàn gật đầu: "Vậy mua đứt đi!"

Shhhh!

Điềm Điềm hít một hơi sâu, trong lòng hết sức kinh hãi, 100 triệu lận đấy trời, hơn nữa cô ta đã cố ý khống lên hơn 10 triệu rồi, không ngờ đối phương nói mua là mua như thế.

"Anh trai chạy Rolls-Royce à, anh có chắc là anh không nói đùa đấy chứ?"

Điềm Điềm nửa tin nửa ngờ nói, đây là vụ mua bán lên đến trăm triệu tệ, mà sao cô ta cứ cảm thấy như đang mua rau cải ở vỉa hè vậy.

"Tôi giống đang nói đùa lắm sao?", Lâm Hàn hỏi ngược lại: "Trụ sở chính của công ty mấy người ở đâu, bây giờ tôi đến bàn bạc chuyện mua lại luôn".

"Số 36 đường Dân Tiến, tầng 28 tòa nhà Kyle, anh trai chạy Rolls-Royce à, nếu bây giờ anh đến tôi sẽ lập tức báo cho cấp trên công ty", Điềm Điềm nói.

"Được, tôi sẽ đến đó ngay".

Lâm Hàn cúp máy, mở bản đồ chỉ đường đến số 36 đường Dân Tiến.

Nửa tiếng sau, Lâm Hàn đã đến nơi.

Phía bên đường chính là tòa nhà Kyle.

Cũng đã giữa trưa, thời tiết cũng khá nóng nực, nắng chiếu nóng rát.

Sau khi Lâm Hàn đỗ xe, anh đi thang máy lên tầng 28.

Cửa thang máy mở ra, đập vào mắt là một cái băng rôn, trên đó viết "Nền tảng livestream Sa Ngư", dưới gốc phải còn có một cái logo hình cá mập đang bơi giữa sóng biển màu đỏ.

"Anh trai chạy Rolls-Royce!"

Vừa vào cửa đã có một cô gái bước ra đón.

Người này mặc váy ngắn, áo khoét sâu ngực, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, cô ta chính là quản lý cấp cao Điềm Điềm.

"Thế cô vừa làm quản lý cấp cao cũng vừa làm streamer à?"

Lâm Hàn nhìn Điềm Điềm không nhịn được hỏi.

Bởi vì cô ta trang điểm quá dày, nếu chỉ làm quản lý cấp cao thì cũng không cần trang điểm nhiều đến mức đó.

"Haiz, cũng không còn cách nào, dạo gần đây công ty làm ăn sa sút lắm".

Điềm Điềm tỏ vẻ bất lực nói: "Hơn nữa, chi phí để vận hành nền tảng livestream quá cao, nào là xây dựng nền tảng, lương nhân viên kỹ thuật, chi phí lưu lượng truy cập, chi phí máy chủ, quảng cáo, dịch vụ khách hàng... Tóm lại mỗi ngày đều phải đốt tiền và lỗ vốn, những người quản lý cấp cao chúng tôi đều phải kiêm hai việc, còn phải đi làm streamer lừa tiền quà của khán giả đây".

Lâm Hàn sờ cằm, không ngờ đằng sau nền tảng livestream lại có nhiều quy định cứng nhắc như vậy.

Điềm Điềm tiếp tục nói:

"Hơn nữa, con đường này vốn là cá lớn nuốt cá bé, mạnh thì càng mạnh, còn yếu thì tạch. Nền tảng càng lớn thì tiếng tăm càng vang xa, càng có nhiều streamer hot, khán giả nhiều thì quà được tặng cũng nhiều theo. Lúc đó nền tảng cũng sẽ kiếm được nhiều tiền, rồi tạo thành một vòng tuần hoàn phát triển tốt".

"Trong nước có hai nền tảng livestream lớn, là Đậu Ngư và Hồ Nha đều đã chiếm lĩnh thị trường, đây chính là ví dụ cho vòng tuần hoàn phát triển tốt".

Lâm Hàn im lặng lắng nghe, những chuyện này không nằm trong lĩnh vực của anh, nghe nhiều thì cũng tốt.

"Mà có một vài nền tảng ngay cả khi có ông chủ lớn chống lưng, cũng có thể bị phá sản do nhiều nguyên nhân khác nhau: Streamer, khán giả, các nguyên nhân vận hành... Ví dụ cụ thể là nền tảng livestream Hùng Miêu Nhãn".

"Còn giống như livestream Sa Ngư chúng tôi hiện nay thì có Giang Hà Nhật Hạ, mỗi ngày đều lỗ vốn. Nếu không thì chúng tôi cũng sẽ không tổ chức buổi đấu giá đồng hành làm gì, lại còn đến các trường học tuyển sinh viên đại học làm streamer".

Điềm Điềm nhìn về phía Lâm Hàn, nghiêm túc nói:

"Anh trai chạy Rolls-Royce à, kể cho anh nghe nhiều như thế chủ yếu cũng muốn nói cho anh hiểu, con đường làm nền tảng livestream này cạnh tranh rất khốc liệt, nói không chừng hôm nay còn đang tốt ngày mai phá sản khi nào không hay".

"Hơn hết, với tình hình kinh doanh như này của nền tảng Sa Ngư chúng tôi, nếu anh dùng 100 triệu tệ mua lại nó, mục đích muốn kiếm lời thì sau này phải đổ thêm không ít tiền vào đấy, có thể 500 triệu hoặc 1 tỉ cũng nên".

"Thế cho nên tôi vẫn mong anh suy tính cho kỹ càng".

Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên, không ngờ người quản lý cấp cao này còn nói tình hình hiện tại cho anh biết một cách thẳng thắn như vậy.

Nếu theo bình thường, khi công ty kinh doanh sa sút mà nghe nói sẽ được mua lại, chắc chắn sẽ vui mừng không thôi, còn làm ra vài bảng báo cáo giả nhằm lừa gạt người muốn mua lại để đạt thành mục đích.
Chương 204: Niêm yết trên sàn chứng khoán NASDAQ

“Anh trai Rolls Royce à, thu mua là một chuyện lớn. Tôi cảm thấy lựa chọn tốt nhất của anh vẫn nên làm theo đề nghị của chúng tôi”.

Quản lý cao cấp Điềm Điềm nói tiếp: “5 triệu đó coi như để mua 10% cổ phần của app Sa Ngư chúng tôi. Nếu kinh doanh không tốt, bị lỗ vốn cũng không tính là nhiều quá”.

“Không cần, tôi mua luôn”.

Lâm Hàn thản nhiên nói: “Nếu sau khi thu mua mà app Sa Ngư hoạt động không tốt dẫn đến phá sản vậy thì 100 triệu đó coi như tiêu chơi cũng được”.

“100 triệu để tiêu chơi”.

Điềm Điềm sốc đến nỗi há hốc mồm, lấy 100 triệu ra chơi, anh trai Rolls Royce thật quá lắm tiền!

Thật sự là cô ta không hiểu nổi thể giới của người giàu có.

“Vâng, thưa anh. Vậy tôi đưa anh đến gặp người của hội đồng quản trị để đàm phán chuyện thu mua ạ”, Điềm Điềm nói.

“Được”, Lâm Hàn gật đầu, đi theo quản lý cao cấp đi vào phòng họp.

Trên chiếc bàn dài có bảy, tám người đang ngồi, có nam có nữ, những người này đều là cổ đông của app live stream Sa Ngư.

Chuyện tiếp theo thì đơn giản rồi.

Lâm Hàn tìm một chỗ rồi ngồi xuống, uống cà phê, quản lý cao cấp Điềm Điềm thì đi in ấn đủ loại hợp đồng thu mua.

Hợp đồng được in ra một tập dày, đưa tới trước mặt Lâm Hàn.

Lâm Hàn lần lượt ký lên hợp đồng, điểm chỉ sau đó thanh toán, chuyển 100 triệu tới tài khoản của cổ đông app Sa Ngư.

Làm xong tất cả thủ tục thì đã tốn khoảng một giờ đồng hồ.

“Cậu chủ Lâm, từ giờ trở đi, cậu chính là ông chủ của app Sa Ngư”.

Mấy cổ đông đều đứng dậy, ánh mắt nhìn Lâm Hàn cũng đầy cung kính:

“Vì cậu đã thu mua toàn bộ công ty cho nên mọi chuyện phát sinh đều do cậu quyết định, không cần phải bỏ phiếu”.

Lâm Hàn gật đầu, từ giờ phút này, app Sa Ngư chính là của anh rồi.

“Cậu chủ Lâm, đây là báo cáo tài chính của quý này, mời cậu xem ạ?”

“Ngoài ra, cậu vừa thu mua công ty, có rất nhiều sự biến động nhân sự cần cậu quyết định”.

“Còn phải tuyển dụng vì gần đây thiếu kỹ thuật, cần cậu quyết định xem lương và phúc lợi thế nào”.



Chỉ có một lát mà phòng kế toán, phòng nhân sự và các quản lý cao cấp đều tìm Lâm Hàn, hỏi anh những chỉ thị liên quan đến tương lai phát triển của công ty.

Lâm Hàn chợt thấy đầu phình to lên, không ngờ một cái app bé tí mà phải quản lý nhiều chuyện như thế.

Anh lại nghĩ tới ông bố Lâm Thiên Tiếu của mình, người nắm giữ khối tài sản có thể ảnh hướng tới nền kinh tế toàn cầu thì mỗi ngày còn có bao nhiêu chuyện cần xử lý đây?

Chắc là sẽ bận tới mức không rời ra được.

Lâm Hàn tập hợp toàn bộ quản lý cao cấp và cổ đông của app Sa Ngư để tổ chức họp bàn.

“Tôi vừa nhận chức, mấy việc cỏn con trong nội bộ công ty, ví dụ như thẩm duyệt báo cáo tài chính, tuyển dụng nhân sự, tuyển idol, phân loại quà, tất cả vẫn như cũ, chỉ cần không xảy ra những vấn đề vi phạm nguyên tắc là được”, Lâm Hàn lên tiếng.

Nghe thấy những lời này thì mấy người ngồi đây đều thở phào nhẹ nhõm.

Họ thật sự sợ một ông chủ không biết làm gì, cả ngày khoa tay múa chân, quản lý từ việc lớn đến việc nhỏ.

Chính sách thả cửa kiểu này khiến họ rất thích thú.

Đương nhiên, ông chủ đã nhắc nhở, không được để xảy ra vấn đề vi phạm quy tắc.

“Tôi sẽ nói một chút về phương hướng phát triển của công ty”, Lâm Hàn lại nói: “Mục tiêu của chúng ta là trong vòng một năm, xây dựng app Sa Ngư trở thành app livestream hàng đầu trong nước, đồng thời niêm yết trên sàn NASDAQ”.

“Một năm, niêm yết trên sàn NASDAQ!”

Nghe thấy câu nói này, tất cả mọi người đều sững sờ, còn cho rằng mình nghe lầm rồi.

“Cậu chủ Lâm, cậu đang nói đùa à…”

Trưởng phòng tài chính ho khan một tiếng, trong lòng không biết là dư vị gì, cậu chủ Lâm hoàn toàn không hiểu được, niêm yết sàn NASDAQ là như thế nào!

“Đúng thế, sàn NASDAQ, cái này… cảm giác có hơi giống thằng khờ nằm mơ”.

“Cũng phải thôi, cậu chủ Lâm trẻ tuổi, có nhiều chuyện không hiểu, mọi người đừng trêu trọc cậu chủ Lâm!”

“Đúng vậy, ai cũng có lúc trẻ tuổi! Nói đùa vài câu!”

“Cậu chủ Lâm hiên ngang lẫm liệt thật, khâm phục, khâm phục!”

Mấy người xì xào bán tán.

“Sao nào, niêm yết NASDAQ rất khó sao?”

Lâm Hàn lại tỏ vẻ tò mò. Anh nhớ không lầm thì hơn chục công ty của nhà họ Lâm đều đang niêm yết trên sàn NASDAQ.

Trong đó có hai công ty chỉ mất nửa năm để đạt được điều đó mà thôi.

Cho nên, dưới góc nhìn của anh, có lẽ đó là một việc vô cùng đơn giản, hơn nữa anh đưa ra thời gian 1 năm đã xem như là đủ đài rồi.

“Khụ khụ, cậu chủ Lâm, chuyên này không chỉ khó mà là khó như lên trời”, trưởng phòng tài chính bất lực lắc đầu. Anh ta cảm thấy cần thiết phải cho Lâm Hàn biết, niêm yết trên sàn NASDAQ là một chuyện khó thế nào:

“Cậu chủ Lâm, muốn niêm yết trên sàn chứng khoản thì phải có ba tiêu chuẩn, thấp nhất là vốn chủ sở hữu phải đạt tới 15 triệu đô, mà trước mắt vốn chủ sở hữu của công ty chúng ta còn chưa được 5 triệu. Mà 5 triệu tôi nói có đơn vị là nhân dân tệ”.

“Ngoài ra, giá trị cổ phiếu tự do phải đạt tới 8 triệu đô. Nhưng bây giờ, app Sa Ngư của chúng ta không hề có cổ phiếu tự do chứ đừng nói là 8 triệu đô”.

“Cậu thử nghĩ xem, muốn app Sa Ngư niêm yết trên sàn NASDAQ trong vòng một năm, chuyện này… Nếu cho tôi làm, còn không bằng nằm mơ, mà đến mơ còn không dám ấy chứ”.

Nói đến câu cuối, trưởng phòng tài chính không nhịn nổi mà bật cười.

“Đúng vậy, cậu chủ Lâm, app livestream của Hoa Hạ có tới hơn 1000 công ty, nhưng số công ty lên sàn chứng khoán thì cũng chỉ có hai công ty, cạnh tranh khốc liệt. Thời gian trước còn có một app livestream lớn bị phá sản phải đóng cửa. Dựa vào tình hình trước mắt của app Sa Ngư, khả năng được niêm yết lên sàn NASDAQ chỉ là con số 0. Ngay cả khi niêm yết thì cũng phải mất 10 năm, 20 năm”.

“Nhưng ai biết được, 10 năm, 20 năm sau, cái ngành này có còn được yêu thích như bây giờ không?”

“Cậu chủ Lâm, cậu là người trẻ tuổi dồi dào nhiệt huyết, dù sao tôi cũng có thể hiểu được suy nghĩ của cậu, muốn bay vút lên trời trở thành rồng phượng giữa đám người, khiến người khác phải chú ý”, một quản lý cấp cao khá lớn tuổi nói:

“Nhưng, những người có thể tỏa sáng trên sàn NASDAQ đều là những nhân vật cực cao cấp. Còn app Sa Ngư, chưa nói những thứ khác, có thể từ app livestream hạng ba trong vòng một năm đạt được hạng hai đã là bước tiến rất lớn rồi”.

“Còn về phần niêm yết trên sàn NASDAQ, nói thật lòng, cậu chủ Lâm, cậu đừng nghĩ quá nhiều về chuyện đó”.

Nghe những lời nói này, sắc mặt của Lâm Hàn cũng không chút thay đổi, anh chỉ lạnh nhạt nói:

“App Sa Ngư muốn lớn mạnh thì cần phải đạt được số người theo dõi nhiều hơn, mà có hai cách để thu hút mọi người, một là quảng cáo, hai là nẫng idol từ những app khác. Những idol này sẽ mang tới có lượng fan nhất định”.

“Chỉ cần làm tốt hai điểm này thì còn sợ một năm chưa được lên sàn?”

“Cậu chủ Lâm, cậu nói đúng lắm. Cậu có thể hiểu điểm này, cũng coi như là có óc kinh doanh”, trưởng phòng tài chính nói:

“Nhưng cậu đã quên một điều, quảng cáo tiếp thị thì cũng phải dùng đến tiền. Cướp idol thì cũng phải dùng tiền. Muốn cướp idol, thì chắc chắn họ sẽ phải bồi thường tiền vi phạm cho app trước, hơn nữa, còn phải cần tiền cược. Đây là số tiền gấp 4, 5 lần số tiền đáng nhẽ phải bỏ ra, không đáng chút nào!”
Chương 205: Nhiệm vụ của dòng họ

“Cậu chủ Lâm, muốn cướp một idol xuất sắc trong nước, cộng tiền vi phạm hợp đồng, tiền cược, thì cũng phải tới 100 triệu còn là ít”, trưởng phòng tài chính tiếp tục nói:

“Một trăm triệu đó! Nhưng muốn niêm yết trên sàn NASDAQ thì 1 idol xuất sắc cũng không đủ, sao có thể nói sẽ nẫng đi tất cả idol xuất sắc về cho mình, đảm bảo cần phải 2 tỷ, cộng thêm phí quảng cáo, tuyên truyền app cũng phải mất 3 tỷ”.

“Đầu tư 3 tỷ mới có khả năng trong vòng một năm niêm yết được lên sàn NASDAQ”.

“3 tỷ?”, ánh mắt Lâm Hàn lóe lên.

“Nhưng nếu cần dùng đến 3 tỷ thì chuyển sang ngành khác có phải tốt hơn không? Ví dụ như tài chính, bất động sản, đây đều là những ngành hái ra tiền, hoàn toàn không cần dùng cho ngành livestream”, trưởng phòng tài chính tiếp tục nói. Anh ta nhìn Lâm Hàn:

“Hơn nữa, cậu chủ Lâm, cậu vừa thu mua app Sa Ngư thì chắc cũng không còn bao nhiêu tiền nhỉ. Lấy đâu ra 3 tỷ để làm những chuyện này? Ngay cả có cũng không biết bao lâu mới hoàn vốn!”

Lâm Hàn gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:

“Tiền mặt thì thật sự không có nhiều, trong thẻ của tôi chỉ còn hơn 10 tỷ”.

“Hơn… hơn 10 tỷ!”

“Vậy mà nói là không nhiều?”

Nghe thấy lời nói này, mọi người có mặt tai đây đều sững sờ, tiếp theo là hít một hơi lạnh, sốc đến tột đỉnh. Hơn 10 tỷ còn kêu không nhiều thì thế nào mới gọi là nhiều?

Đây là hơn 10 tỷ đấy!

Một người bình thường mà có gom 100 đời, 1000 đời, 10.000 đời thì có khi cũng chưa có nhiều tiền đến thế!

Lâm Hàn lại còn nói, hơn 10 tỷ, không có là bao!

Cùng là người mà sao lại thế chứ, tức chết mất, ngàn vạn lần đừng có mà đọ tiền với người có tiền!

Lúc này, ánh mắt Lâm Hàn nhìn trưởng phòng tài chính:

“Nếu tôi đầu tư 6 tỷ, số tiền này có đủ để cướp về 10 idol xuất sắc nhất không? Thêm cả chi phí tuyên truyền, quảng cáo”.

6 tỷ, gấp đôi 3 tỷ, theo Lâm Hàn thấy, chắc là đủ nhỉ.

Mà những người trong phòng họp thì chỉ biết há hốc mồm, ngồi đờ đẵn.

Cậu chủ Lâm này, vừa tiêu 100 triệu để mua app Sa Ngư, giờ lại tiêu thêm 6 tỷ nữa?

Quá là nhiều tiền!

“Nếu không đủ thì tôi sẽ đầu tư 10 tỷ”, thấy mọi người không nói gì, Lâm Hàn cho rằng không đủ tiền:

“Nếu 10 tỷ chưa đủ thì tôi về nhà lấy thêm, 20 tỷ, 30 tỷ, 50 tỷ… Tóm lại, trong vòng một năm, app Sa Ngư phải được niêm yết trên sàn chứng khoán!”

“Đủ rồi, đủ rồi, 6 tỷ đủ rồi!”

Trưởng phòng tài chính vội vàng nói, tim đập thình thịch, cậu chủ Lâm nhiều tiền quá!

Nhưng, điều này đã không thể dùng từ nhiều tiền để hình dung nữa.

Quả thật là giàu có siêu cấp!

Giàu không có đối thủ!

“Đủ là được”.

Lâm Hàn gật đầu: “Trong vòng một tuần, tổng hợp tất cả thông tin của những idol xuất sắc nhất, còn phải ghi rõ số tiền dự toán cần để cướp được người, đến lúc đó đưa tôi xem. Sau khi tôi xem thì bắt đầu bỏ tiền ra để cướp người!”

“Vâng!”

Ai cũng trở nên vô cùng phấn khích.

Nết thật sự cướp được mấy idol lớn kia thì app livestream Sa Ngư chắc chắn sẽ ngày càng mạnh hơn!

Chuyện lên sàn NASDAQ chưa hẳn là việc không thể làm! Nếu không hoàn thành trong một năm thì cũng có thể hoàn thành trong hai năm.

“Nhân tiện, vẫn còn một chuyện”, Lâm Hàn lên tiếng, anh vừa nhớ tới chuyện này:

“Những sinh viên đại học mà app chúng ta tuyển dụng đã ký đến khi tốt nghiệp thì dù đã ký những điều khoản vô lý trong hợp đồng thì cũng đều hủy bỏ toàn bộ. Người ta muốn ở thì ở, không muốn ở lại thì để họ rời đi”.

Lúc đó, Từ Dung ký một hợp đồng vô lý với app Sa Ngư là trả lại tiền vay mới có thể rời khỏi app Sa Ngư.

“Vâng! Cậu chủ Lâm, tôi đi làm bây giờ ạ!”

Trưởng phòng nhân sự nói ngay.

Ở lại bàn bạc thêm một lát về phương hướng phát triển của công ty rồi Lâm Hàn mới rời đi.



Hai ngày sau.

Hai ngày này, Lâm Hàn nhận được tin, chuyên gia khoa tim trong tỉnh đã tới làm phẫu thuật ghép tim cho Dương Cảnh Đào.

Ca phẫu thuật rất thuận lợi, Dương Cảnh Đào đã tỉnh táo.

Nhưng bây giờ ông ta vẫn còn yếu, bắt buộc phải nằm theo dõi trong viện một thời gian.

Những người trong họ tới thăm Dương Cảnh Đào rất đông. Chỉ riêng đứa con ở rể này thì lại như không biết chuyện. Mỗi ngày đều ngủ cho tới lúc tự tỉnh, nên làm gì thì làm, nhưng cũng không tới viện thăm nom gì.

Điều này khiến danh tiếng của Lâm Hàn trong lòng họ hàng lại càng trở nên kém hơn.

Vốn dĩ là thằng đàn ăn bám, bây giờ lại là một thằng ở rể không có hiếu.

Mà đối với những lời bán tàn của họ hàng, Lâm Hàn không thèm cho vào tai.

Buổi chiều, anh đang đứng trên sân thượng để hóng gió, ngắm hoàng hôn thì điện thoại chợt đổ chuông, là ông Vân gọi tới.

“Alo, ông Vân”.

“Cậu chủ Lâm”.

Giọng nói của ông Vân vang lên: “Thảm họa khai thác mỏ vàng, quả thật là có kẻ động chân tay để lừa tiền bồi thường. Kẻ nhúng tay vào là tộc trưởng của bộ lạc Ami”.

“May mà cậu chủ Lâm kịp thời báo tin, giúp chúng ta không những thu lại được tiền bồi thường mà bây giờ, tòa án đã phán quyết giao những mỏ vàng đó cho nhà họ Lâm chúng ta, chớp mắt đã kiếm được mẩy chục tỷ đô. Còn tộc trưởng thì đã vào tù rồi”.

Ông Vân phấn khởi nói:

“Nhưng cậu chủ à, tôi có chút tò mò. Sao cậu lại biết sau vụ thảm họa khai thác mỏ có người nhúng tay vào để lừa tiền bồi thường?”

“Chỉ là tình cờ nghe được thôi”, Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

“Hóa ra là vậy”, ông cũng không hỏi nhiều, lại nói:

“Cậu chủ Lâm, lần này biểu hiện của cậu rất tốt, ông chủ rất vui mừng, nói không hổ là con trai của Lâm Thiên Tiếu”.

“Rất mừng? Mừng mà ông ấy cũng không thể gọi cho tôi một cuộc điện thoại, mà phải bảo ông chuyển lời”, Lâm Hàn trợn trắng mắt.

“Khụ khụ, ông chủ còn bận mà. Mỗi ngày đều bị việc cuốn lấy thân, gần như không lấy ra thời gian để gọi điện thoại, đành phải bảo tôi chuyển lời”, ông Vân cười hiền:

“Nhưng sau khi tuyên dương xong, thì ông chủ lại giao cho cậu một nhiệm vụ”.

“Nhiệm vụ gì?”, Lâm Hàn hỏi.

“Thứ nhất, trong một năm, xây dựng hai công ty lên sàn chứng khoán ở thành phố Đông Hải, bất kể là niêm yết trong nước hay NASDAQ hay ở Hồng Kông thì chỉ cần niêm yết lên sàn là được. Nhà họ Lâm, chỉ ủng hộ về mặt tiền bạc, còn những vấn đề khác, ví dụ như đồn Hoa Đông, quỹ đầu tư Nhân Phàm thì cậu cũng không được huy động”.

“Thứ hai, gần đây ông chủ đang bố trí hậu cần thương mại điện tử, vận tải hàng không, vận tải đường biển. Mà cậu đang ở thành phố Đông Hải, ở đây có nhà họ Vương đứng đầu bảng về ngành thương mại điện tử. Nhiệm vụ thứ hai của cậu là hợp tác hậu cần với nhà họ Vương”.

“Nhà họ Vương?”

Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên, bất giác nghĩ tới Vương Huy, người ăn cơm cùng anh ở Thiên Thượng Nhân Gian.

Dòng họ nhà Vương Huy, hình như cũng làm hậu cần, có thể đằng sau Vương Huy chính là nhà họ Vương mà ông Vân nhắc tới.

“Nếu hoàn thành hai nhiệm vụ này thì có lợi gì?”, Lâm Hàn lạnh nhạt hỏi, không đồng ý ngay: “Nếu không có lợi ích gì, tôi từ chối nhiệm vụ này”.

Ông Vân nghe vậy thì sững người, thở dài, hận không thể rèn sắt thành thép nói:

“Cậu chủ Lâm, đây là cơ hội tốt ngàn năm có một để rèn luyện kinh nghiệm lập nghiệp, đằng sau cậu có một dòng họ siêu lớn ủng hộ về tiền bạc, ngay cả thất bại cũng không sao, cậu… cậu lại còn muốn có lợi ích?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 156-160
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom