-
Chương 211-215
Chương 211: Tiền bảo kê
"Không ngờ thằng vô dụng ăn no chờ chết kia không tìm việc thì thôi, đã tìm lại tìm được công việc lương tháng hơn mười ngàn tệ".
Dương Cảnh Đào kinh ngạc lẩm bẩm, rồi nhìn Lâm Hàn nói:
"Lâm Hàn, cậu ở rể nhà họ Dương tôi một năm, trong quãng thời gian đó, chúng tôi nuôi cậu ăn nuôi cậu mặc mỗi ngày. Không có nhà tôi thì cậu đã ra đường ngủ lâu rồi. Bây giờ, lương tháng cậu hơn mười ngàn tệ, tôi cảm thấy đây là lúc cậu nên báo đáp nhà chúng tôi".
"Ồ? Vậy ông nói xem, tôi nên báo đáp nhà họ Dương như thế nào?", Lâm Hàn nhếch miệng nở nụ cười đầy nghiền ngẫm.
"Vậy đi, từ nay về sau, mỗi tháng, cậu nộp sáu phần tiền lương của mình cho tôi. Nếu tháng này cậu kiếm được mười ngàn tệ, thế thì phải đưa sáu ngàn tệ cho tôi, bốn ngàn còn lại sẽ là sinh hoạt phí của cậu, sao?", Dương Cảnh Đào nói với vẻ cực kỳ nghiêm túc:
"Cậu yên tâm, đưa tiền đây tôi giữ giúp cậu. Tôi không dùng lung tung đâu, mà sẽ cất đi, đợi sau này cậu và Tiểu Lệ có con, nó sẽ coi như là tiền học phí cho đứa nhỏ".
"Đưa tiền cho ông? Ông đang nằm mơ đấy hả?"
Lâm Hàn nhìn Dương Cảnh Đào với ánh mắt như nhìn thằng ngu: "Tôi sợ để chỗ ông, ông lại cầm đi mua sản phẩm tài chính gì đó, rồi bị mất cả chì lẫn chài".
"Cậu!"
Dương Cảnh Đào thay đổi sắc mặt, tức giận đến mức thở phì phì.
Thằng vô dụng Lâm Hàn này quả thật là vạch áo cho người xem lưng mà. Chuyện ông ta cảm thấy nhục nhã nhất trong cuộc đời này chính là bị lừa năm trăm ngàn tệ lương hưu vào sản phẩm tài chính chó má kia.
Ông ta không ngờ Lâm Hàn lại dám nhắc đến chuyện ấy.
"Tức chết tôi rồi!"
Dương Cảnh Đào há miệng thở hồng hộc, cảm thấy ngực thắt lại, liên tục ho khan:
"Khụ khụ khụ..."
"Bố!"
Dương Lệ vội vàng bước tới vỗ nhẹ lên lưng Dương Cảnh Đào, sau đó trừng Lâm Hàn một cái.
Cô biết là Lâm Hàn cố ý chọc giận Dương Cảnh Đào.
Lâm Hàn chỉ cười, không nói gì nữa.
"À đúng rồi chồng ơi, Nhã Thiến còn nói, lúc anh giao hàng, đã... Đã đánh khách...", Dương Lệ hơi do dự nói.
"Cái gì? Đánh khách á!"
Dương Cảnh Đào trợn mắt: "Lâm Hàn, cậu là đồ ngu à? Một thằng shipper mà lại dám đánh khách! Vậy chẳng phải bị đuổi hả? Chuyện làm to lên, vào đồn cảnh sát thì không ai bảo lãnh cậu ra đâu!"
"Vợ yên tâm, không sao, lòng anh biết rõ mà".
Lâm Hàn cười nói, bơ đẹp Dương Cảnh Đào.
Dương Lệ nghe vậy thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu anh đã nói không sao, vậy chắc chắn là không có việc gì rồi.
Nói chuyện một lúc, Dương Lệ bèn dìu Dương Cảnh Đào vào phòng, Lâm Hàn rửa mặt xong cũng lên lầu ngủ.
...
Tối hôm sau, Lâm Hàn lại đến quán BBQ Phi Thường để giúp đỡ.
Có điều, hôm nay quán BBQ có thêm một nhân viên mới nữa.
Cô khoảng hai mươi tuổi, gương mặt hơi bầu bĩnh như em bé, cho người ta một cảm giác dễ thương.
"Cậu Lâm, để tôi giới thiệu với anh, đây là Tạ Cầm, học đại học tài chính kinh tế giống tôi", Từ Dung cười nói: "Ban đầu, cô ấy cũng làm streamer ở app Sa Ngư và thiếu bọn họ ba mươi ngàn tệ".
"Thế nhưng gần đây, hình như app đó đã hủy hợp đồng với mọi sinh viên nữ, ngay cả tiền chúng tôi nợ cũng không cần, thật là kỳ lạ".
Từ Dung lộ vẻ khó hiểu, lại nói: "Sau khi Tạ Cầm rời khỏi app live stream Sa Ngư, tôi bảo cô ấy tới đây bán BBQ với mình, hai bên hợp tác rồi cuối năm sẽ chia lợi nhuận".
"Tiểu Cầm, đây là cậu Lâm".
"Chào cậu Lâm!"
Tạ Cầm bước tới, có chút thẹn thùng nhìn Lâm Hàn, nhỏ giọng chào.
Trước đó, Từ Dung có nói lai lịch của cậu Lâm với cô rồi.
Là đại gia tặng quà lên tới một triệu tệ trên app Sa Ngư, là một người có tiền chính cống.
Lâm Hàn gật đầu, cười nói: "Hai người hợp tác với nhau mở quán nướng, vậy thì ai cũng thành bà chủ rồi, một bà chủ lớn, một bà chủ nhỏ".
"So với cậu Lâm thì chúng tôi sao xứng gọi là bà chủ chứ".
Tạ Cầm lắc đầu nói, thầm thả lỏng lại.
Cậu Lâm này có vẻ khá bình dị gần gũi.
Nói thêm mấy câu rồi Lâm Hàn đi vào hỗ trợ.
Khoảng chín giờ tối.
Bịch bịch bịch!
Bỗng nhiên, có tiếng bước chân truyền đến.
Mười mấy gã đàn ông cao to vạm vỡ bước tới.
Bọn họ ai cũng to con, mặc áo ba lỗ, xăm mình, nhìn rất đáng sợ.
Đi đầu là một gã đầu hói, trước ngực xăm hình con hổ màu xanh.
Thấy bọn họ, ánh mắt khách khứa đang ăn đồ nướng đều lộ vẻ sợ hãi.
"Ai là chủ quán?"
Gã đi đến trước quán nướng, mặt mày lạnh nhạt mở miệng nói.
"Chào các anh, tôi là bà chủ ở đây, có chuyện gì không ạ?"
Từ Dung vội vàng thả thịt nướng trên tay xuống, lau tay, bước tới cười làm lành nói:
"Các anh muốn ăn gì ạ?"
"Chúng tôi không phải đến ăn mà là tới thu tiền bảo kê", gã đầu hói lạnh lùng nói.
"Tiền bảo kê?"
Từ Dung ngẩn người, xã hội ngày nay còn có cái chuyện thu tiền bảo kê hả?
"Mấy anh à, tôi không biết còn phải nộp tiền bảo kê!", Từ Dung nặn ra một nụ cười nói.
"Không biết? Đó là do cô mới tới, tháng nào, ông chủ cũ của quán này cũng phải nộp tiền bảo kê cho anh Long ở đường Tương Lai chúng tôi đấy", gã đầu hói lạnh giọng nói.
"Anh Long?"
Nghe thấy hai chữ đó, sắc mặt khách khứa đang ăn bỗng thay đổi hẳn.
"Anh Long, chính là trùm ở cái đường Tương Lai này! Không ai dám chọc vào hết!"
"Nghe nói mỗi tháng, những cửa hàng ở mặt tiền đường Tương Lai đều phải nộp tiền bảo kê đúng hạn, không thì sẽ chẳng làm ăn yên ổn được".
"Tôi còn nghe nói, tháng trước có một tiệm không nộp tiền đúng hạn đã bị anh Long sai ba tên đàn em ngày nào cũng tới quán ăn cơm".
"Hôm nay nói trong đồ ăn có gián, ngày mai bảo giá thành quá đắt, ngày mốt thì lén đổ muối vào đồ ăn, ở trước mặt mọi người nói quá mặn, không có cách nào nuốt nổi".
"Tóm lại là quậy đủ kiểu! Hơn nữa, mấy chuyện nhỏ này, cảnh sát cũng lười quản!"
“Cuối cùng, quậy đến nỗi họ phải đóng cửa, căn bản chẳng có ai đến quán đó ăn”.
Nghe thấy những tiếng bàn tán kia, sắc mặt Từ Dung lập tức trở nên khó coi, không ngờ kết quả của việc không nộp tiền bảo kê lại đáng sợ như thế.
Quán BBQ vừa mở, đang trên đà phát triển, là lúc lôi kéo khách hàng. Nếu không nộp tiền bảo kê, vậy thì có lẽ chẳng buôn bán nổi nữa.
"Ừm... Tiền bảo kê ấy, một tháng bao nhiêu vậy?", Từ Dung dè dặt hỏi.
"Mỗi tháng một ngàn tệ, nếu trả theo năm thì bớt cô hai ngàn tệ cho tròn mười ngàn", gã đầu hói thản nhiên nói.
"Một ngàn tệ?"
Từ Dung thở phào một hơi, với lợi nhuận bây giờ thì mỗi tháng một ngàn cũng không nhiều lắm, chỉ mất nửa ngày thôi.
Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên, trên con đường Tương Lai này, chắc chắn phải có trên trăm cửa hàng, mỗi tiệm một năm mười ngàn tệ thì tiền bảo kê đã giúp anh Long kiếm được hơn triệu rồi.
"Vậy đi, tôi nộp mười ngàn tệ cho cả năm luôn".
Từ Dung cười nói: "Chỉ mong các anh lấy tiền rồi đừng đến nữa, dù sao cũng có nhiều khách khứa như vậy nhìn, rất ảnh hưởng đến tôi".
"Yên tâm, chúng tôi lấy được tiền liền đi", gã đầu hói nói.
"Được!"
Từ Dung lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị chuyển tiền.
"Đợi đã!"
Lúc này, Lâm Hàn bỗng mở miệng nói.
Chương 212: Tôi muốn nộp tiền bảo kê
“Cậu Lâm, sao vậy?”
Thấy Lâm Hàn lên tiếng, Từ Dung tò mò hỏi.
“Một năm mười ngàn, ít quá!”, Lâm Hàn thản nhiên nói.
Nghe anh nói vậy, Từ Dung thoáng sửng sốt.
Ánh mắt tên Đầu Hói đó lóe sáng, nhìn Lâm Hàn với vẻ bỡn cợt.
“Thằng kia, một năm mười ngàn mà còn ít nữa à, thế mày nói xem, một năm bao nhiêu mới hợp lý?”
“Nói thế nào cũng phải được mười triệu chứ”, Lâm Hàn nghiêm túc nói.
Một năm mười triệu!
Từ Dung kinh ngạc há hốc mồm, còn có vụ chê tiền bảo kê ít nữa à?
Dù ít cũng không đến mức một năm mười triệu chứ!
“Cậu Lâm, anh không đùa chứ!”, Từ Dung hơi lúng túng.
“Tôi không đùa!”, Lâm Hàn nghiêm túc nói.
“Thằng ranh, mày có ý gì, mày đang chơi tao à?”
Đầu Hói chau mày, sắc mặt trở nên u ám, đây là lần đầu tiên hắn ta gặp phải loại chuyện nộp thêm nhiều tiền bảo kê.
Quan trọng hơn là tên này lại mở miệng ra đòi mười triệu!
Đây chẳng phải chơi hắn ta thì là gì?
Nào có chuyện tiền bảo kê đến tận mười triệu?
“Tôi không giở trò với anh, gọi anh Long của các anh ra đây, tôi nộp mười triệu phí bảo kê cho anh ta”, Lâm Hàn không cảm xúc nói.
“Thằng ranh, anh Long không có ở đây. Nếu anh Long có ở đây, mày đòi nộp cho anh ấy mười triệu tiền bảo kê, anh ấy có thể sẽ xé rách miệng của mày”, Đầu Hói lạnh nhạt nói.
“Nực cười, tôi chủ động giao mười triệu tiền bảo kê, tại sao anh ta lại xé rách miệng của tôi, trên đời này còn có đạo lý này sao?”, Lâm Hàn cười giễu.
“Được rồi, mày cút sang một bên đi, đừng ở đây cản trở chuyện của bọn tao, nếu không bọn tao không khách sáo đâu!”
Đầu Hói mất kiên nhẫn, ánh mắt nhìn sang Từ Dung: “Cô, nộp mười ngàn tiền bảo kê ra đây, chúng tôi sẽ đi ngay!”
“Được!”
Từ Dung gật đầu, đám người này càng ở đây lâu thì khách hàng sẽ càng khó chịu, như thế ảnh hưởng đến việc kinh doanh.
Cô ấy lấy điện thoại ra vừa định chuyển tiền cho chúng thì Lâm Hàn giật lấy điện thoại.
“Tôi đã nói rồi, tôi phải nộp mười triệu, mười ngàn quá ít, không nộp!”, Lâm Hàn lạnh lùng nhìn tên Đầu Hói.
“Thằng ranh, mày thật sự muốn gây chuyện à? Mẹ kiếp, chắc mày không phải bị bại não đâu nhỉ?”
Cuối cùng Đầu Hói không nhịn được nữa, tức giận siết chặt nắm đấm, đấm thẳng vào mặt Lâm Hàn.
Ầm!
Cú đấm này khá đột ngột, tốc độ lại rất nhanh.
“Cậu Lâm, mau tránh đi!”
Từ Dung và Tạ Cầm tái mặt, lập tức hét lên, cực kỳ lo lắng.
Lúc cú đấm sắp đấm vào đầu Lâm Hàn.
Lâm Hàn vừa cử động.
Anh đưa tay trái ra, tốc độ còn nhanh hơn.
Bộp!
Cú đâm đánh vào lòng bàn tay Lâm Hàn.
“Hả?”
Đầu Hói sửng sốt, không ngờ Lâm Hàn lại chặn được cú đấm này.
Lúc này sắc mặt hắn ta trắng bệch, kêu lên một tiếng thảm thiết.
“A!”
Lâm Hàn nắm chặt bàn tay rồi đẩy lên trên!
Rắc!
Tiếng xương gãy vụn vang lên.
Cổ tay Đầu Hói bị trật khớp.
Cơn đau từ cổ tay lan sang cánh tay, đau đến nỗi trán Đầu Hói ướt đẫm mồ hôi.
“A a a! Đau chết mất!”
Hắn ta rú lên thảm thiết.
“Anh Đầu Hói!”
Đàn em của Đầu Hói biến sắc, mọi việc diễn ra quá nhanh, chúng còn chưa kịp phản ứng lại.
“Còn ngây ra đó làm gì, đánh nó! Đánh thằng này cho ông!”
Đầu Hói lớn tiếng quát.
“Lên!”
“Đánh chết hắn!”
Cuối cùng đám đàn em cũng phản ứng lại, lao về phía Lâm Hàn.
“Cậu Lâm!”
Sắc mặt Từ Dung và Tạ Cầm càng thêm tái nhợt.
Mười mấy người đánh một người, cậu Lâm gặp nguy rồi!
Thế nhưng Lâm Hàn vẫn rất bình tĩnh.
Anh giơ chân phải lên đạp Đầu Hói văng ra xa, sau đó tiến lên biến thành một cái bóng đen lao về phía đám người kia.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Ngay sau đó, từng tiếng nắm đấm chạm vào da thịt vang lên.
Trong đó còn có cả tiếng hét lên đau đớn của đám đàn em.
“A a a!”
“Đau chết mất!”
“Chân… chân của tao…”
…
Cảnh tượng trước mắt khiến Từ Dung và Tạ Cầm trố mắt.
Họ không hề nhìn thấy bóng dáng của Lâm Hàn, chỉ thấy đám đàn em kia. Chưa đến một phút, tất cả đều đã nằm rạp dưới đất, có người ôm bụng, có người ôm chân, kêu rên không ngừng.
“Thân thủ của cậu Lâm… đáng sợ thế à! Nhiều người thế này cũng không đánh lại anh ta!”
Hai người phụ nữ chấn kinh há hốc mồm.
“Thằng ranh… mày…”
Đầu Hói nằm trên đất sợ hãi nhìn Lâm Hàn.
Đám đàn em thu tiền bảo kê này của hắn ta đánh đấm rất giỏi nhưng khi đối diện với chàng trai này, chúng chẳng phải có chút sức phản kháng nào.
Tất cả đều bị hạ gục chỉ trong phút chốc.
Trình độ võ thuật của người này đáng sợ quá, hoàn toàn vượt khỏi khả năng hiểu biết của hắn ta.
Soạt!
Lâm Hàn đáp xuống đất, từ trên xuống dưới không dính một hạt bụi.
Anh cất bước đi đến trước mặt Đầu Hói.
“Thằng ranh, mày… mày muốn làm gì?”
Đầu Hói chống hai tay xuống đất, liên tục lùi về sau.
“Làm gì à? Tôi muốn nộp tiền bảo kê”.
Lâm Hàn túm lấy cổ áo Đầu Hói, nhấc bổng hắn ta lên.
“Gọi cái tên anh Long gì đó đến đây, tôi muốn nộp mười triệu tiền bảo kê!”
Đầu Hói sửng sốt hỏi:
“Thằng ranh, mày thật sự muốn gặp anh Long à?”
“Anh không hiểu lời tôi nói sao?”, Lâm Hàn nhíu mày.
Lúc này những vị khách đó đều nhìn Lâm Hàn với ánh mắt lạnh lùng và cạn lời, hệt như đang nhìn một tên ngốc.
“Nếu anh Long đến đây thì chắc chắn thằng ngu này sẽ chết!”
“Phải, đừng bảo tên này bị bại não nha!”
“Nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ chạy ngay bây giờ!”
“Nếu không anh Long mà đến, chắc chắn anh sẽ tiêu đời!”
Mọi người xì xào bàn tán.
“Nếu anh Long đến, tao đảm bảo với mày, nhẹ nhất là mày sẽ bị đánh gãy hai chân”, Đầu Hói lạnh lùng nói.
Bốp!
Lâm Hàn vả vào mặt Đầu Hói!
Sh~
Đầu Hói xuýt xoa, đau đến nỗi nửa mặt của hắn ta mất luôn cảm giác.
“Bảo anh gọi hắn ta đến thì cứ gọi hắn ta đến, nhiều lời như vậy làm gì!”, Lâm Hàn lạnh lùng nói.
“Được… tao gọi!”
Đầu Hói cắn răng lấy điện thoại ra gọi cho anh Long.
“Alo, Đầu Hói, có chuyện gì sao?”
Điện thoại được kết nối, đầu bên kia vang lên giọng nói trầm thấp.
“Anh Long…”
Đầu Hói do dự một lúc, nhìn Lâm Hàn.
“Nói thật đi, đã xảy ra chuyện gì thì cứ nói chuyện đó!”, Lâm Hàn lạnh nhạt nói.
Đầu Hói cắn răng nói:
“Anh Long, em dẫn anh em đến quán BBQ Phi Thường ở đường Tương Lai thu tiền bảo kê, em và mười mấy anh em đều bị đánh!”
“Cái gì, bị đánh?”, giọng nói ở đầu dây bên kia bỗng trở nên tức giận.
“Đối phương có mấy người, ở đường nào? Dám vô duyên vô cớ đánh người của tao, lẽ nào là thằng Ngô Xuyên đang nổi nào đó?”
“Nếu là Ngô Xuyên thì còn ổn, bọn em gặp chắc chắn sẽ không thu tiền bảo kê!”, Đầu Hói rầu rĩ nói.
“Đối phương là một thằng oát, hơn nữa chỉ có một mình”.
“Cái gì? Một mình mà đánh được mười mấy người bọn mày?”, giọng điệu biến thành khó tin.
“Phải, thật sự là một người”.
Đầu Hói sắp khóc luôn rồi, lần đầu tiên hắn ta lâm vào tình huống mất mặt như vậy.
“Thằng đó nói phải nộp tiền bảo kê cho anh, hơn nữa còn muốn mộp mười triệu!”
Chương 213: Tiền bảo kê 50 triệu
"Cái gì? Muốn đóng tiền bảo kê, lại còn đến tận 10 triệu!"
Anh Long ngây ra: "Đầu của thằng nhãi kia có vấn đề à, đánh người của tao xong còn muốn đóng tiền bảo kê? Vả lại, tận 10 triệu lận đấy, hắn đóng nổi sao?"
"Nhất định không đóng nổi 10 triệu đâu", tên đầu hói lắc đầu: "Dù cho thằng nhãi này có tiền, có lấy ra được 10 triệu đi nữa, nhưng liệu nó sẽ giao ra sao? Rõ ràng là đang chơi xỏ chúng ta mà!"
"Làm gì bây giờ đây anh Long?", tên đầu hói lại hỏi.
"Mày bảo nó chờ tao, tao lập tức qua đó!"
"Dạ!", tên đầu hói quay lại nhìn Lâm Hàn: "Nhãi ranh, anh Long bảo bọn mày chờ".
"Vậy thì chờ thôi", Lâm Hàn thờ ơ đáp.
"Cậu Lâm, hay anh tránh mặt một lát đi".
Từ Dung đi tới, mặt đầy lo lắng:
"Mấy người khách kia đang bàn luận, người gọi là anh Long kia chính là tay anh chị ở khu vực này, nếu gã ta tới đây nhất định sẽ xảy ra phiền phức. Dù không tránh thì chúng ta báo cảnh sát trước cũng được".
"Không cần đâu, cứ chờ đi", Lâm Hàn khoát tay, không thèm để ý nói.
"Ách... Được rồi!"
Thấy Lâm Hàn đã quyết thế rồi, Từ Dung cũng không nhiều lời nữa, mặt đầy khẩn trương đứng bên cạnh.
Mười lăm phút sau.
Rồ, rồ...
Tiếng máy xe rền vang, có bốn chiếc xe van chạy đến.
Cạch!
Cạch!
Cửa xe mở ra, một đám côn đồ cắc ké đầu tóc nhuộm màu sặc sỡ tay cầm gậy sắt, dao phay, ống thép bước xuống xe, nhìn sơ cũng hơn 20 người.
Dẫn đầu là một gã vạm vỡ tai đeo khuyên đinh, ở trần để lộ bả vai xăm hình một con rồng xanh, trông vô cùng dữ tợn, làm cho người khác không dám nhìn thẳng.
Mấy người khách kia vừa nhìn thấy gã vạm vỡ sắc mặt liền tái mét, sợ hãi nói:
"Anh Long đường Tương Lai đến rồi!"
"Lớn chuyện rồi!"
Sau đó, bọn họ dời mắt về phía Lâm Hàn, nhìn anh như nhìn một người sắp chết.
Thằng nhóc này chán sống rồi, dám làm đám đàn em của anh Long bị thương, anh Long mà chịu để yên cho cậu ta sao?
"Anh Long!"
Lúc này, vẻ mặt tên đầu hói mừng rỡ, chạy ra nghênh đón, rồi lập tức chỉ tay vào Lâm Hàn nói:
"Chính là thằng nhãi này, đánh người của chúng ta bị thương còn bảo là muốn đóng 10 triệu tiền bảo kê".
Đôi mắt anh Long rét lạnh, nhìn về phía Lâm Hàn:
"Nhãi ranh, mày thuộc băng nhóm nào mà dám ra tay đánh người của tao?"
Gã ta bước lên yêu cầu Lâm Hàn khai ra danh tính.
Những tên côn đồ cắc ké mà anh Long kia dẫn theo đều tiến lên vây xung quanh Lâm Hàn.
Chỉ cần anh Long ra lệnh, bọn chúng sẽ lập tức ra tay.
"Tôi không thuộc băng nhóm nào cả", Lâm Hàn chắp tay sau lưng, bình thản đáp.
"Hử?"
Anh Long nhướng mày, không ngờ câu trả lời của Lâm Hàn là như thế.
"Mày đánh nhiều người của tao bị thương như vậy, mày nói xem chuyện này nên giải quyết sao đây?"
Nếu như là tính tình của anh Long trước kia, chắc chắn sẽ bước lên thẳng tay đập cho một trận, dạy cho đối phương một bài học nhớ đời.
Nhưng chàng trai đứng trước mặt thật sự quá bình tĩnh, gã ta có chút nghi hoặc, không biết đằng sau chàng trai này có phải có ô dù nào không.
"Sao thế? Tôi đóng cho anh 10 triệu tiền bảo kê, số tiền này không đủ cho đám đàn em của anh khám bệnh sao?", Lâm Hàn nghi hoặc hỏi.
"Nhãi ranh, đến lúc này rồi mà mày còn lấy 10 triệu ra để làm nhục bọn tao à!"
Đầu hói giận đến cả người run rẩy, cắn răng nghiến lợi.
Sắc mặt Anh Long cũng hoàn toàn đen lại:
"Nhãi ranh, thà chết đứng còn hơn sống quỳ, tao khuyên mày nên chú ý lời ăn tiếng nói chút đi, dù cho sau lưng mày có ô dù đi nữa, nhưng mày buông lời nhục mạ bọn tao như thế, thật sự cho là bọn tao là quả hồng mềm, muốn bóp thế nào thì bóp à?"
"Nhục mạ sao? Tôi làm thế khi nào chứ, tôi thật sự muốn đóng tiền bảo kê mà", Lâm Hàn cười hì hì nói:
"Thế này đi, anh mời hết mấy đại ca đường Tương Lai đến luôn, 10 triệu cũng hơi ít quá, tôi nể mặt anh, đóng luôn 50 triệu tiền bảo kê luôn!"
"Nhãi ranh... Mày!"
Đầu hói giận điên lên, muốn xông lên dạy dỗ Lâm Hàn.
Đóng 50 triệu tiền bảo kê, thật sự cho bọn họ là đồ ngu sao?
Đầu óc người bình thường khi không sẽ đi đóng 50 triệu tiền bảo kê sao?
Hơn nữa thằng nhãi này lấy đâu ra 50 triệu chứ?
Còn trẻ như vậy kiếm được 50 triệu là giỏi lắm rồi!
Những lời này khác nào thẳng tay vả mặt bọn họ chứ!
"Đầu hói, khoan đã!"
Anh Long giơ tay lên ngăn đầu hói lại, tiếp theo ánh mắt gã ta dời lên người Lâm Hàn.
"Nhãi ranh, mày muốn lấy chuyện đóng 50 triệu tiền bảo kê ra làm nhục bọn tao đúng không! Được rồi, lấy thẻ ra chuyển khoản ngay bây giờ đi!"
Anh Long đưa đến trước mặt Lâm Hàn một cái thẻ:
"Nếu mày không chuyển đủ 50 triệu cho tao, tao sẽ xé rách mồm mày trong tối nay! Cái thứ không biết trời cao đất rộng, muốn sỉ nhục người khác cũng phải biết ăn nói cho phù hợp chứ!"
Biểu tình Lâm Hàn bình thản nhận lấy cái thẻ, bắt đầu chuyển tiền.
"Thằng nhãi này đừng nói là nó chuyển thật nhá!"
"Sao có thể được, tận 50 triệu lận đấy, một người trẻ như thế lấy đâu ra được số tiền này?"
"Đúng thế, 50 triệu đó! Một con số dài ngoằng!"
"Ra vẻ, tiếp tục ra vẻ đi!", đáy mắt đầu hói tràn ngập khinh thường: "Ra vẻ như đúng rồi vậy!"
Ting!
Bỗng nhiên, điện thoại di động của anh Long reo lên.
Gã ta lấy ra xem, vừa thấy thì trợn to mắt.
"Số tài khoản 3782 của quý khách vừa được chuyển vào: 50.000.000 tệ, số dư hiện tại: 50.800.096 tệ..."
"5...50 triệu đã vào tài khoản rồi?"
Anh Long dụi mắt cứ tưởng là mình nhìn lầm.
Đúng là 50 triệu rồi!
Nên biết, trong một năm trời gã ta cũng chỉ kiếm được hơn 1 triệu thôi.
50 triệu này gã ta phải cày tận 30 - 40 năm nữa mới kiếm được đấy!
"Đã chuyển khoản?"
Đầu hói thấy tin nhắn chuyển khoản trên điện thoại di động của anh Long, thì cũng ngu người tại chỗ.
"Anh Long, có phải tin nhắn giả không!"
Đầu hói nghi ngờ hỏi, 50 triệu lận đấy, đời này hắn ta còn chưa thấy nhiều tiền như vậy bao giờ.
"Có thể là tin nhắn giả đấy, không chừng là gửi từ phần mềm giả lập nào đó".
Anh Long gật đầu: "Tin nhắn đúng là có thể giả, nhưng số tài khoản trong ngân hàng thì không thể làm giả được!"
Vừa nới, gã ta vừa mở app của ngân hàng ra, khi nhìn thấy số dư thì lần này thật sự đã trợn mắt há mồm kinh ngạc vô cùng.
Số dư trong thẻ ngân hàng: 50.800.096 tệ!
"Đã...đã có thêm 50 triệu rồi!"
Toàn thân anh Long kích động đến run rẩy, có 50 triệu này rồi thì cần quái gì ra đường kiếm ăn nữa, mỗi ngày cũng chẳng cần lo bị còng đầu!
Ra giang hồ không vì tiền thì để làm gì?
Số tiền này có thể mua cả biệt tự, xế xịn, đủ sung sướng cả nửa đời còn lại rồi!
"Thật sự là 50 triệu đấy!"
Đầu hói nhìn số dư trong ngân hàng liền nuốt ực một cái, đáy mắt lóe lên tia tham lam và thèm khát.
"50 triệu tiền phí bảo kê đã vào tài khoản rồi à", lúc này, Lâm Hàn thờ ơ mở miệng.
"Đã nhận được rồi".
Anh Long gật đầu, ánh mắt nhìn Lâm Hàn bỗng nhiên trở nên phức tạp.
Thằng nhãi này đúng là không có làm nhục gã ta, chuyển đúng bon 50 triệu cho gã ta.
Khoan đã!
Bỗng nhiên anh Long nheo mắt lại, thằng nhóc này còn trẻ vậy vừa vung tay là chi ra 50 triệu, hơn nữa chuyển tiền xong vẫn mang cái dáng vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mà dáng vẻ này thì không giống giả vờ chút nào, thật sự hắn chẳng xem 50 triệu này là cái đinh gì cả.
Ngay cả 50 triệu còn không coi ra gì, vậy lai lịch và của cải của hắn khủng khiếp đến mức nào chứ?
Người có thể tùy ý lấy ra 50 triệu, vậy thì tài sản gia tộc ít nhất cũng trên chục tỉ rồi!
Loại người này có thể đụng vào sao?
Trong nháy mắt, anh Long bỗng nhiên cảm thấy 50 triệu này như biến thành củ khoai lang nóng vậy.
Bởi vì Lâm Hàn dám cho, nhưng gã ta lại không dám nhận!
Chương 214: Cắt băng khởi công
Giờ phút này, vẻ mặt anh Long trở nên vô cùng rối rắm, xoắn xuýt lại thành một cục.
50 triệu tệ là số tiền mà hai mươi ba mươi năm gã ta mới kiếm nổi, nói không cần là giả.
Thế nhưng, chàng trai này có thể tùy tiện lấy ra 50 triệu thì lai lịch phải kinh khủng tới mức nào?
Người như vậy cho mày 50 triệu tệ, mày dám lấy hả?
Nếu lấy, bị người ta ghi thù rồi mất cả mạng, vậy thì không đáng!
Con ngươi gã ta đảo một vòng, cuối cùng cắn răng, bước tới cười làm lành nói:
"Này... Người anh em, cậu lấy lại 50 triệu kia đi, tôi không cần đâu".
"Ồ? Không cần? Tại sao?", Lâm Hàn nhìn anh Long với vẻ khó hiểu.
Gã đầu hói cũng há hốc mồm, nôn nóng hỏi:
"Anh Long, tại sao lại không cần?"
"Đúng thế, tiền dâng tận tay, không cần thì uổng!"
"Đúng vậy, 50 triệu tệ đó, đây cũng chẳng phải con số nhỏ, mà còn là thằng nhóc kia tự cho!"
"Tại sao không cần chứ?"
Đám đàn em đều cảm thấy vô cùng khó hiểu, xì xào bàn tán.
"Câm miệng hết cho tao!"
Anh Long quay đầu lại, hung hăng trừng đám đàn em: "Tụi bay thì biết cái gì!"
Sau khi nói xong, gã ta quay sang nhìn Lâm Hàn nói: "Người anh em, cậu đưa số thẻ đây, tôi trả lại tiền cho, tôi không dám nhận".
"Xác định không cần hả?", Lâm Hàn hỏi lại.
"Không cần!"
Anh Long lắc đầu như trống bỏi.
Nói đùa à, số tiền ấy như củ khoai lang nóng phỏng tay vậy, lấy rồi, không chừng sẽ rước phải rắc rối lớn.
Nếu anh Long không cần, Lâm Hàn cũng không bắt ép:
"Vậy anh chuyển tiền lại đi".
Lâm Hàn nói số thẻ cho gã ta.
Một lát sau, tiền đã được trả lại.
"Hóa ra là cậu Lâm..."
Lúc chuyển tiền, anh Long biết được tên của Lâm Hàn.
"Cậu Lâm, tiền đã chuyển vào tài khoản chưa?", anh Long cẩn thận hỏi.
Lâm Hàn gật đầu.
Gã ta thở phào một hơi, cuối cùng cũng xem như trả lại tiền rồi.
"Cậu Lâm, cậu đã quen biết với bà chủ quán BBQ Phi Thường thì vầy đi, từ nay về sau, chúng tôi sẽ không thu tiền bảo kê của họ. Chuyện ngày hôm nay, cũng coi như chưa từng xảy ra".
Anh Long lại nói, bây giờ điều duy nhất mà gã ta muốn làm chính là rũ sạch quan hệ với Lâm Hàn.
"Vậy thì tốt", Lâm Hàn gật đầu.
Chuyện tiếp theo liền đơn giản, anh Long dẫn đám đàn em kia rời khỏi đường Tương Lai.
"Cậu Lâm, cảm ơn anh nhiều lắm".
Từ Dung bước tới, mặt đầy biết ơn nói: "Anh đã giúp tôi tiết kiệm được mười ngàn tệ đó!"
"Chẳng qua là một cái nhấc tay thôi".
Lâm Hàn xua tay, đây chỉ là chuyện nhỏ đối với anh.
Chỉ cần là người có chút đầu óc thì sẽ không nhận 50 triệu tệ kia.
Hơn nữa, với chuyện này, Lâm Hàn đoán, quán BBQ của Từ Dung có thể yên ổn tiếp tục buôn bán trên con đường Tương Lai.
Nếu gặp được rắc rối gì thì anh Long kia cũng sẽ cho Lâm Hàn mặt mũi mà ra tay giúp đỡ giải quyết vấn đề.
Khoảng 10 giờ tối, Lâm Hàn vẫn như thường lái xe về nhà.
Quán BBQ đã có Tạ Cầm phụ nên sau này Lâm Hàn không cần phải đến giúp nữa, lâu lâu tới xem một chút là được.
Bây giờ, anh phải chú trọng vào một công ty sắp đưa ra thị trường và việc hợp tác với bộ phận hậu cần của nhà họ Vương.
...
Ngày hôm sau, một cuộc gọi đến đánh thức Lâm Hàn từ trong giấc ngủ.
"Cậu Lâm, là tôi, Ngô Hùng đây", giọng nói cung kính của ông ấy vang lên trong điện thoại.
"Có chuyện gì à?", Lâm Hàn hỏi.
"Hôm nay sẽ khởi công xây dựng trường tiểu học trong khu Bành Hộ, tôi muốn mời cậu đến cắt băng".
Ngô Hùng nghe thấy giọng Lâm Hàn có chút trầm khàn, hẳn là vẫn đang ngủ, nên ông ấy dè dặt hỏi, sợ làm phiền anh.
"Lúc nào?"
"10 giờ sáng", Ngô Hùng đáp.
"Được, lát nữa tôi qua".
Sửa soạn một chút, Lâm Hàn bèn lái xe đến khu Bành Hộ.
Anh không có hứng thú lắm với mấy cái hoạt động cắt băng khởi công, đi chỉ là cho có mặt thôi.
Chủ yếu muốn xem cuộc sống của Triệu Nhu và Tiểu Hàm trong khu Bành Hộ dạo này thế nào rồi.
9 rưỡi, Lâm Hàn lái xe đến khu Bành Hộ.
Lúc này, khu Bành Hộ vẫn ầm ầm tiếng máy xúc, xe lu, cần trục đang hoạt động. Công nhân mặc đồng phục, đội mũ bảo hiểm đi qua đi lại, không khí bay đầy bụi đất, có chút sặc mùi khó thở.
Dự án cải tạo khu Bành Hộ là dự án lớn kéo dài tận hai ba năm, nên trong một chốc, nơi đây vẫn chưa thay đổi gì nhiều.
Có điều, tất cả người dân đã di chuyển đến nhà tái định cư để ở, hoàn cảnh bên kia tốt hơn ở đây rất nhiều.
"Cậu Lâm! Cuối cùng cậu cũng tới!"
Có tiếng cười vang lên, một người đàn ông trung niên đeo kính gọng đen, nở nụ cười bước tới. Sau lưng ông ấy còn có mười mấy người mặc vest đi theo, ai ai cũng tràn đầy khí thế.
Người đó chính là Ngô Hùng - giám đốc sở giáo dục.
"Đổi kính rồi à?", Lâm Hàn nhìn Ngô Hùng nói.
"Đổi, đổi rồi, hôm ở đại học tài chính kinh tế đã bị đánh nát, nên phải đổi thôi", Ngô Hùng cười nói:
"Cậu Lâm, tôi xin giới thiệu với cậu, những người đứng đằng sau đều là đồng nghiệp của tôi trong ngành giáo dục. Và cả hiệu trưởng, giáo viên chủ nhiệm, ban lãnh đạo trường tiểu học Phi Thường sắp tới".
"Xin chào cậu Lâm!"
Những người đó đều tiến lên kính cẩn chào Lâm Hàn.
"Cậu Lâm, cậu đúng là giàu lòng nhân ái, đã quyên góp tiền xây dựng nên trường tiểu học cho khu Bành Hộ, việc thiện của cậu quả thật khiến tôi vô cùng cảm động!"
"Đúng vậy! Cậu Lâm, xin hãy nhận một vái của tôi!"
"Cậu chính là ân nhân của hơn ba trăm đứa trẻ trong khu Bành Hộ này!"
"Cậu khác xa với những hội nghị từ thiện, chỉ vì tạo thanh danh, thậm chí là các nghệ sĩ. Cậu mới thật sự là người làm việc tốt, nói đi đôi với làm!"
Những người này liên tục mở miệng, có người dứt khoát cúi đầu trước Lâm Hàn, đó là sự biết ơn, lòng kính nể phát ra từ sâu trong tâm khảm.
Bây giờ, có rất nhiều kẻ giàu nứt đá đổ vách, nhưng người vừa giàu vừa biết đóng góp cho xã hội như Lâm Hàn lại rất ít.
Người nghèo thì lo thân, kẻ giàu lại quan tâm thế giới, có thể làm được như thế thì cực ít.
Mà hiển nhiên, Lâm Hàn chính là một trong số ít đó.
"Thế nhưng, của cải càng nhiều, trách nhiệm cũng càng lớn".
Lâm Hàn khoát tay, bình tĩnh nói.
"Thôi, cậu Lâm ơi, lễ cắt băng khởi công sắp bắt đầu rồi! Đám nhỏ kia đang chờ chúng ta đó! Chúng ta mau qua đấy đi!"
Ngô Hùng cười tít mắt nói.
Lâm Hàn gật đầu, một đám người do anh dẫn đầu đi về phía nơi đọc lễ khởi công trường tiểu học Phi Thường.
Bục làm lễ đã dựng xong từ lâu, đằng sau còn treo một tấm màn thật lớn viết "Nhiệt liệt chúc mừng lễ cắt băng khởi công trường tiểu học Phi Thường".
Dưới đài, một đám trẻ nhỏ xếp thành hàng, nhìn thì khoảng hơn ba trăm bé.
Bọn nhỏ đứa nào đứa nấy đều gầy yếu, có bé quần áo còn rách bươm chắp đầy mảnh vá. Chúng mở to đôi mắt to tròn, sợ sệt nhìn trên đài.
"Cậu Lâm, mời cậu lên đài!"
Ngô Hùng vươn tay, ý bảo Lâm Hàn đi lên trước.
Lâm Hàn cũng không khách sáo bước lên đài, những người đằng sau nối đuôi đi theo dàn thành hàng ngang. Đương nhiên, Lâm Hàn đứng ở chính giữa.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Lâm Hàn.
"Anh Lâm Hàn!"
Nhìn thấy chàng trai đứng chính giữa bục, ánh mắt một cô bé trông cực kỳ đáng yêu dưới đài tỏa sáng lấp lánh, giòn giã hô.
Cô bé ấy chính là Tiểu Hàm.
Cô bé không ngờ có thể gặp được Lâm Hàn trong lễ cắt băng khởi công.
"Tiểu Hàm, cậu biết người đứng trên đài hả?"
Một cậu bé mặt mày đen nhẻm đứng cạnh hỏi.
"Đương nhiên là biết rồi! Anh Lâm Hàn còn từng đến nhà tớ ăn cơm đó!"
Trên gương mặt Tiểu Hàm lộ vẻ đắc ý.
Chương 215: Triệu Nhu bị bệnh
“Thật sao?”
Đứa bé trai khuôn mặt xám xịt, hai mắt bỗng sáng lên: “Tiểu Hàm, cậu giỏi thật đấy, lại có thể quen biết với anh trai này! Tớ nghe nói, trường tiểu học Phi Thường của chúng ta là do anh trai này quyên góp tiền để xây dựng đó!”
“Thật vậy ư? Wow! Anh Lâm Hàn giỏi quá!”
Tiểu Hàm chớp đôi mắt to tròn, hào hứng vỗ tay, cô bé không biết còn có chuyện này nữa.
Trên bục, hiệu trưởng tương lai của trường tiểu học Phi Thường, giám đốc sở giáo dục -Ngô Hùng đang phát biểu.
Nội dung rất đơn giản, một là cảm ơn Lâm Hàn đã làm từ thiện, góp tiền để xây dựng trường tiểu học Phi Thường.
Hai là động viên những học sinh bên dưới cố gắng học tập để sau này trở thành người có ích cho xã hội, cho Hoa Hạ. Đồng thời, phải học tập lòng nhân ái vô bờ của Lâm Hàn, có tinh thần giúp đỡ mọi người.
Sau khi nghe xong, bọn trẻ phấn khởi vỗ tay.
Kết thúc bài phát biểu là nghi thức cắt băng, dải băng đỏ được kéo ra, người chủ trì đưa cái kéo cho Lâm Hàn.
Bùm bùm!
Tiếng pháo vang lên, trong không khí phảng phất mùi lưu huỳnh.
Lạch cạch...
Dải băng đỏ bị cắt đứt, Ngô Hùng đợi mọi người vỗ tay, bọn trẻ dưới bục cũng vui mừng vỗ tay.
Ánh mắt Lâm Hàn nhìn xuống dưới, trong đám đông, anh nhìn thấy một bé gái hồng hào trắng trẻo, vô cùng dễ thương, chính là Tiểu Hàm.
Ngô Hùng nói thêm vài lời khích lệ nữa, nghi thức cắt băng thi công đến đây kết thúc.
Lâm Hàn bước xuống bục làm lễ, mỉm cười nói với Tiểu Hàm:
“Tiểu Hàm, có nhớ anh không?”
“Đương nhiên có rồi, em nhớ anh Lâm Hàn chết đi được!”
Tiểu Hàm vui vẻ bật cười, để lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, sau đó chạy tới chỗ Lâm Hàn.
Lâm Hàn dang rộng hai tay ôm Tiểu Hàm vào lòng, anh vươn tay vút ve khuôn mặt cô bé:
“Gần đây em sống thế nào, vẫn ổn chứ?”
Lâm Hàn thật sự rất thích cô bé đáng yêu này.
“Khá tốt, tuy sống ở nhà tái định cư nhưng so với căn nhà trước đây của em thì tốt hơn nhiều!”
Tiểu Hàm gật gật đầu, nhưng vẻ mặt lại lập tức buồn bã:
“Có điều mẹ em bị bệnh rồi, mấy ngày nay đều nằm trên giường, cơm cũng không ăn nổi”.
“Bị bệnh?”
Lâm Hàn nhíu mày: “Bệnh gì vậy?”
“Em cũng không biết, em có hỏi mẹ nhưng mẹ không chịu nói. Chắc chỉ là bệnh lặt vặt thôi, qua vài hôm nữa sẽ khỏi ấy mà”.
Ánh mắt Lâm Hàn khẽ dao động, nếu như bệnh vặt thì không cần phải giấu diếm Tiểu Hàm làm gì.
“Dắt anh đi xem thử”, Lâm Hàn lập tức nói.
“Vâng!”
Lâm Hàn ôm Tiểu Hàm đi về phía khu tái định cư.
Khoảng 10 phút sau, Lâm Hàn đã tới căn nhà tái định cư của Triệu Nhu.
“Mẹ! Anh Lâm Hàn tới thăm mẹ này!”
Vừa tới cửa nhà, Tiểu Hàm đã kêu giòn tan.
Lâm Hàn đẩy cửa bước vào.
Triệu Nhu đang nằm trên giường nghe thấy tiếng nói, ánh mắt liền xuất hiện vẻ vui mừng, cô ấy chống hai tay xuống giường cố gắng ngồi dậy, vừa định xuống giường thì Lâm Hàn đã bước vào phòng.
“Chị Nhu...”
Lâm Hàn nhìn Triệu Nhu, sắc mặt trở nên nặng nề.
Bởi vì lúc này, cả người Triệu Nhu đã gầy đi nhiều so với lần chia tay trước đó, hai má cũng hóp lại.
Da của cô ấy trắng như tờ giấy, cả người từ trên xuống dưới đem lại cho người khác cảm giác yếu ớt.
“Chị Nhu, chị bị bệnh hả, là bệnh gì vậy?”, Lâm Hàn đặt Tiểu Hàm xuống, lo lắng hỏi.
“Chỉ là mấy loại cảm mạo phát sốt, bệnh vặt ấy mà, qua vài ngày là khỏi thôi”, Triệu Nhu phất phất tay, nở một nụ cười gượng gạo.
Chân mày Lâm Hàn nhíu chặt, bệnh cảm sốt thông thường sẽ không như thế này.
Triệu Nhu lúc này gầy đến mức hai má hóp lại, cánh tay dường như có thể thấy được khớp xương bên trong.
“Anh Lâm Hàn, mẹ em mấy hôm nay chẳng ăn gì cả, vả lại có ăn cũng chỉ có thể ăn cháo. Những thứ như rau, bánh bao đều không thể ăn được”, Tiểu Hàm mở miệng nói:
“Tôi cảm thấy không đơn giản chỉ là cảm sốt thông thường”.
“Gì chứ, cơ thể của tôi rất khoẻ mạnh!”, Triệu Nhu trừng Tiểu Hàm, doạ cô bé không dám mở miệng.
Lâm Hàn đưa mắt nhìn quanh căn phòng, đột nhiên nhìn thấy dưới gối của Triệu Nhu có một tờ giấy.
Anh giơ tay rút tờ giấy ra.
Đây là một tờ báo cáo chẩn đoán.
“Lâm Hàn, cậu trả lại cho tôi!”
Sắc mặt Triệu Nhu thay đổi, muốn lấy lại tờ báo cáo, nhưng cánh tay vừa mới vươn ra, một giây sau liền không còn sức lực mà buông thõng xuống.
Ánh mắt Lâm Hàn dừng lại trên tờ báo cáo:
“Khu vực cách răng cửa 25mm, ống thực quản bên trái phía trên phình to bất thường, thu hẹp, dễ chảy máu, 3 vùng giao nhau có tế bào ung thư...”
“Kết quả chẩn đoán: ung thư thực quản giai đoạn đầu”.
“Ung thư thực quản...”
Sắc mặt Lâm Hàn trong nháy mắt trở nên khó coi: “Chị Nhu, chị bệnh nặng như vậy, sao không nói với tôi?”
Triệu Nhu cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, bật khóc nghẹn ngào, nước mắt rơi lã chã:
“Huhuhu...nói với cậu thì có ích gì, bệnh này không phải là bệnh thông thường, đây là ung thư, căn bản không thể chữa khỏi...”
“Bác sĩ nói, với trình độ khoa học kĩ thuật hiện nay, cho dù có hoá trị, uống thuốc tây thì cũng chỉ có thể trì hoãn tế bào ung thư lây lan, hai năm sau tôi cũng sẽ...”
“Chưa nói tới tiền làm hoá trị lên đến mấy trăm ngàn, cả triệu tệ, tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy cơ chứ...huhuhu...”
Nói đến đây, Triệu Nhu càng khóc lớn hơn.
Cô ấy là phụ nữ đơn thân, một mình gồng gánh cả gia đình đã rất vất vả, ai biết được áp lực của cô ấy lớn cỡ nào?
Bây giờ lại gặp phải tai hoạ, mắc bệnh ung thư, rõ ràng là đẩy người ta vào con đường chết mà.
Nguyên nhân bị bệnh liên quan rất lớn đến việc cô ấy ngày đêm làm lụng vất vả.
“Hả? Ung thư?”
Nghe những lời này, sắc mặt Tiểu Hàm lập tức trắng bệch, nước mắt rơi tí tách:
“Mẹ, sao...sao mẹ không nói với con chứ! Huhuhu!
Tiểu Hàm khóc lớn.
Nhìn thấy con gái khóc, trong lòng Triệu Nhu cũng rất đau đớn, cô đưa tay gạt đi nước mắt trên mặt Tiểu Hàm:
“Bệnh này của tôi căn bản không thể chữa khỏi được, sau khi tôi đi rồi, Tiểu Hàm có lẽ sẽ chỉ còn một mình sống đơn độc trên thế giới này, nó còn nhỏ như vậy, tôi làm sao có thể yên tâm được cơ chứ?”
Giọng Triệu Nhu nghẹn ngào, nhìn Lâm Hàn:
“Lâm Hàn, cậu giúp tôi một việc có được không? Tôi hy vọng sau khi tôi đi, cậu có thể chăm sóc cho Tiểu Hàm...coi như tôi cầu xin cậu! Tôi nhất định cảm ơn lòng tốt của cậu!”
“Mẹ, mẹ đừng đi mà!”
Tiểu Hàm nhào vào lòng Triệu Nhu oà khóc, siết chặt cánh tay cô ấy.
“Yên tâm đi chị Nhu, chị sẽ không sao đâu”.
Lâm Hàn mở miệng, ánh mắt kiên định.
Nói xong, Lâm Hàn bước lên phía trước ôm lấy Triệu Nhu.
Cơ thể cô ấy rất nhẹ, ôm trong lòng dường như chẳng có chút cảm giác nào, hiển nhiên bởi vì mấy ngày nay không thể ăn uống, cân nặng của Triệu Nhu đã giảm đi rất nhiều.
“Lâm Hàn, cậu đưa tôi đi đâu vậy?”, Triệu Nhu ngớ người chốc lát.
“Đến bệnh viện”.
Lâm Hàn nhìn thẳng về phía trước, đi ra khỏi phòng, Tiểu Hàm lập tức nối gót theo sau.
“Vô ích thôi, Lâm Hàn, bệnh của tôi là ung thư đấy, cho dù có tiền cũng không thể chữa được...trình độ y học bây giờ chưa thể đạt đến”, ánh mắt Triệu Nhu chứa đầy tuyệt vọng:
“Vì vậy, vẫn nên từ bỏ đi!”
“Yên tâm, sẽ trị khỏi, tin tôi đi”, Lâm Hàn cúi đầu nhìn Triệu Nhu, không dễ dàng từ bỏ, nói:
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của chàng trai trẻ trước mặt, trong phút chốc Triệu Nhu có cảm giác thật sự có thể chữa khỏi.
Sau đó cô ấy liền lắc đầu, cô ấy biết Lâm Hàn có tiền nhưng đây là ung thư, có tiền cũng không thể trị được!
"Không ngờ thằng vô dụng ăn no chờ chết kia không tìm việc thì thôi, đã tìm lại tìm được công việc lương tháng hơn mười ngàn tệ".
Dương Cảnh Đào kinh ngạc lẩm bẩm, rồi nhìn Lâm Hàn nói:
"Lâm Hàn, cậu ở rể nhà họ Dương tôi một năm, trong quãng thời gian đó, chúng tôi nuôi cậu ăn nuôi cậu mặc mỗi ngày. Không có nhà tôi thì cậu đã ra đường ngủ lâu rồi. Bây giờ, lương tháng cậu hơn mười ngàn tệ, tôi cảm thấy đây là lúc cậu nên báo đáp nhà chúng tôi".
"Ồ? Vậy ông nói xem, tôi nên báo đáp nhà họ Dương như thế nào?", Lâm Hàn nhếch miệng nở nụ cười đầy nghiền ngẫm.
"Vậy đi, từ nay về sau, mỗi tháng, cậu nộp sáu phần tiền lương của mình cho tôi. Nếu tháng này cậu kiếm được mười ngàn tệ, thế thì phải đưa sáu ngàn tệ cho tôi, bốn ngàn còn lại sẽ là sinh hoạt phí của cậu, sao?", Dương Cảnh Đào nói với vẻ cực kỳ nghiêm túc:
"Cậu yên tâm, đưa tiền đây tôi giữ giúp cậu. Tôi không dùng lung tung đâu, mà sẽ cất đi, đợi sau này cậu và Tiểu Lệ có con, nó sẽ coi như là tiền học phí cho đứa nhỏ".
"Đưa tiền cho ông? Ông đang nằm mơ đấy hả?"
Lâm Hàn nhìn Dương Cảnh Đào với ánh mắt như nhìn thằng ngu: "Tôi sợ để chỗ ông, ông lại cầm đi mua sản phẩm tài chính gì đó, rồi bị mất cả chì lẫn chài".
"Cậu!"
Dương Cảnh Đào thay đổi sắc mặt, tức giận đến mức thở phì phì.
Thằng vô dụng Lâm Hàn này quả thật là vạch áo cho người xem lưng mà. Chuyện ông ta cảm thấy nhục nhã nhất trong cuộc đời này chính là bị lừa năm trăm ngàn tệ lương hưu vào sản phẩm tài chính chó má kia.
Ông ta không ngờ Lâm Hàn lại dám nhắc đến chuyện ấy.
"Tức chết tôi rồi!"
Dương Cảnh Đào há miệng thở hồng hộc, cảm thấy ngực thắt lại, liên tục ho khan:
"Khụ khụ khụ..."
"Bố!"
Dương Lệ vội vàng bước tới vỗ nhẹ lên lưng Dương Cảnh Đào, sau đó trừng Lâm Hàn một cái.
Cô biết là Lâm Hàn cố ý chọc giận Dương Cảnh Đào.
Lâm Hàn chỉ cười, không nói gì nữa.
"À đúng rồi chồng ơi, Nhã Thiến còn nói, lúc anh giao hàng, đã... Đã đánh khách...", Dương Lệ hơi do dự nói.
"Cái gì? Đánh khách á!"
Dương Cảnh Đào trợn mắt: "Lâm Hàn, cậu là đồ ngu à? Một thằng shipper mà lại dám đánh khách! Vậy chẳng phải bị đuổi hả? Chuyện làm to lên, vào đồn cảnh sát thì không ai bảo lãnh cậu ra đâu!"
"Vợ yên tâm, không sao, lòng anh biết rõ mà".
Lâm Hàn cười nói, bơ đẹp Dương Cảnh Đào.
Dương Lệ nghe vậy thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu anh đã nói không sao, vậy chắc chắn là không có việc gì rồi.
Nói chuyện một lúc, Dương Lệ bèn dìu Dương Cảnh Đào vào phòng, Lâm Hàn rửa mặt xong cũng lên lầu ngủ.
...
Tối hôm sau, Lâm Hàn lại đến quán BBQ Phi Thường để giúp đỡ.
Có điều, hôm nay quán BBQ có thêm một nhân viên mới nữa.
Cô khoảng hai mươi tuổi, gương mặt hơi bầu bĩnh như em bé, cho người ta một cảm giác dễ thương.
"Cậu Lâm, để tôi giới thiệu với anh, đây là Tạ Cầm, học đại học tài chính kinh tế giống tôi", Từ Dung cười nói: "Ban đầu, cô ấy cũng làm streamer ở app Sa Ngư và thiếu bọn họ ba mươi ngàn tệ".
"Thế nhưng gần đây, hình như app đó đã hủy hợp đồng với mọi sinh viên nữ, ngay cả tiền chúng tôi nợ cũng không cần, thật là kỳ lạ".
Từ Dung lộ vẻ khó hiểu, lại nói: "Sau khi Tạ Cầm rời khỏi app live stream Sa Ngư, tôi bảo cô ấy tới đây bán BBQ với mình, hai bên hợp tác rồi cuối năm sẽ chia lợi nhuận".
"Tiểu Cầm, đây là cậu Lâm".
"Chào cậu Lâm!"
Tạ Cầm bước tới, có chút thẹn thùng nhìn Lâm Hàn, nhỏ giọng chào.
Trước đó, Từ Dung có nói lai lịch của cậu Lâm với cô rồi.
Là đại gia tặng quà lên tới một triệu tệ trên app Sa Ngư, là một người có tiền chính cống.
Lâm Hàn gật đầu, cười nói: "Hai người hợp tác với nhau mở quán nướng, vậy thì ai cũng thành bà chủ rồi, một bà chủ lớn, một bà chủ nhỏ".
"So với cậu Lâm thì chúng tôi sao xứng gọi là bà chủ chứ".
Tạ Cầm lắc đầu nói, thầm thả lỏng lại.
Cậu Lâm này có vẻ khá bình dị gần gũi.
Nói thêm mấy câu rồi Lâm Hàn đi vào hỗ trợ.
Khoảng chín giờ tối.
Bịch bịch bịch!
Bỗng nhiên, có tiếng bước chân truyền đến.
Mười mấy gã đàn ông cao to vạm vỡ bước tới.
Bọn họ ai cũng to con, mặc áo ba lỗ, xăm mình, nhìn rất đáng sợ.
Đi đầu là một gã đầu hói, trước ngực xăm hình con hổ màu xanh.
Thấy bọn họ, ánh mắt khách khứa đang ăn đồ nướng đều lộ vẻ sợ hãi.
"Ai là chủ quán?"
Gã đi đến trước quán nướng, mặt mày lạnh nhạt mở miệng nói.
"Chào các anh, tôi là bà chủ ở đây, có chuyện gì không ạ?"
Từ Dung vội vàng thả thịt nướng trên tay xuống, lau tay, bước tới cười làm lành nói:
"Các anh muốn ăn gì ạ?"
"Chúng tôi không phải đến ăn mà là tới thu tiền bảo kê", gã đầu hói lạnh lùng nói.
"Tiền bảo kê?"
Từ Dung ngẩn người, xã hội ngày nay còn có cái chuyện thu tiền bảo kê hả?
"Mấy anh à, tôi không biết còn phải nộp tiền bảo kê!", Từ Dung nặn ra một nụ cười nói.
"Không biết? Đó là do cô mới tới, tháng nào, ông chủ cũ của quán này cũng phải nộp tiền bảo kê cho anh Long ở đường Tương Lai chúng tôi đấy", gã đầu hói lạnh giọng nói.
"Anh Long?"
Nghe thấy hai chữ đó, sắc mặt khách khứa đang ăn bỗng thay đổi hẳn.
"Anh Long, chính là trùm ở cái đường Tương Lai này! Không ai dám chọc vào hết!"
"Nghe nói mỗi tháng, những cửa hàng ở mặt tiền đường Tương Lai đều phải nộp tiền bảo kê đúng hạn, không thì sẽ chẳng làm ăn yên ổn được".
"Tôi còn nghe nói, tháng trước có một tiệm không nộp tiền đúng hạn đã bị anh Long sai ba tên đàn em ngày nào cũng tới quán ăn cơm".
"Hôm nay nói trong đồ ăn có gián, ngày mai bảo giá thành quá đắt, ngày mốt thì lén đổ muối vào đồ ăn, ở trước mặt mọi người nói quá mặn, không có cách nào nuốt nổi".
"Tóm lại là quậy đủ kiểu! Hơn nữa, mấy chuyện nhỏ này, cảnh sát cũng lười quản!"
“Cuối cùng, quậy đến nỗi họ phải đóng cửa, căn bản chẳng có ai đến quán đó ăn”.
Nghe thấy những tiếng bàn tán kia, sắc mặt Từ Dung lập tức trở nên khó coi, không ngờ kết quả của việc không nộp tiền bảo kê lại đáng sợ như thế.
Quán BBQ vừa mở, đang trên đà phát triển, là lúc lôi kéo khách hàng. Nếu không nộp tiền bảo kê, vậy thì có lẽ chẳng buôn bán nổi nữa.
"Ừm... Tiền bảo kê ấy, một tháng bao nhiêu vậy?", Từ Dung dè dặt hỏi.
"Mỗi tháng một ngàn tệ, nếu trả theo năm thì bớt cô hai ngàn tệ cho tròn mười ngàn", gã đầu hói thản nhiên nói.
"Một ngàn tệ?"
Từ Dung thở phào một hơi, với lợi nhuận bây giờ thì mỗi tháng một ngàn cũng không nhiều lắm, chỉ mất nửa ngày thôi.
Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên, trên con đường Tương Lai này, chắc chắn phải có trên trăm cửa hàng, mỗi tiệm một năm mười ngàn tệ thì tiền bảo kê đã giúp anh Long kiếm được hơn triệu rồi.
"Vậy đi, tôi nộp mười ngàn tệ cho cả năm luôn".
Từ Dung cười nói: "Chỉ mong các anh lấy tiền rồi đừng đến nữa, dù sao cũng có nhiều khách khứa như vậy nhìn, rất ảnh hưởng đến tôi".
"Yên tâm, chúng tôi lấy được tiền liền đi", gã đầu hói nói.
"Được!"
Từ Dung lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị chuyển tiền.
"Đợi đã!"
Lúc này, Lâm Hàn bỗng mở miệng nói.
Chương 212: Tôi muốn nộp tiền bảo kê
“Cậu Lâm, sao vậy?”
Thấy Lâm Hàn lên tiếng, Từ Dung tò mò hỏi.
“Một năm mười ngàn, ít quá!”, Lâm Hàn thản nhiên nói.
Nghe anh nói vậy, Từ Dung thoáng sửng sốt.
Ánh mắt tên Đầu Hói đó lóe sáng, nhìn Lâm Hàn với vẻ bỡn cợt.
“Thằng kia, một năm mười ngàn mà còn ít nữa à, thế mày nói xem, một năm bao nhiêu mới hợp lý?”
“Nói thế nào cũng phải được mười triệu chứ”, Lâm Hàn nghiêm túc nói.
Một năm mười triệu!
Từ Dung kinh ngạc há hốc mồm, còn có vụ chê tiền bảo kê ít nữa à?
Dù ít cũng không đến mức một năm mười triệu chứ!
“Cậu Lâm, anh không đùa chứ!”, Từ Dung hơi lúng túng.
“Tôi không đùa!”, Lâm Hàn nghiêm túc nói.
“Thằng ranh, mày có ý gì, mày đang chơi tao à?”
Đầu Hói chau mày, sắc mặt trở nên u ám, đây là lần đầu tiên hắn ta gặp phải loại chuyện nộp thêm nhiều tiền bảo kê.
Quan trọng hơn là tên này lại mở miệng ra đòi mười triệu!
Đây chẳng phải chơi hắn ta thì là gì?
Nào có chuyện tiền bảo kê đến tận mười triệu?
“Tôi không giở trò với anh, gọi anh Long của các anh ra đây, tôi nộp mười triệu phí bảo kê cho anh ta”, Lâm Hàn không cảm xúc nói.
“Thằng ranh, anh Long không có ở đây. Nếu anh Long có ở đây, mày đòi nộp cho anh ấy mười triệu tiền bảo kê, anh ấy có thể sẽ xé rách miệng của mày”, Đầu Hói lạnh nhạt nói.
“Nực cười, tôi chủ động giao mười triệu tiền bảo kê, tại sao anh ta lại xé rách miệng của tôi, trên đời này còn có đạo lý này sao?”, Lâm Hàn cười giễu.
“Được rồi, mày cút sang một bên đi, đừng ở đây cản trở chuyện của bọn tao, nếu không bọn tao không khách sáo đâu!”
Đầu Hói mất kiên nhẫn, ánh mắt nhìn sang Từ Dung: “Cô, nộp mười ngàn tiền bảo kê ra đây, chúng tôi sẽ đi ngay!”
“Được!”
Từ Dung gật đầu, đám người này càng ở đây lâu thì khách hàng sẽ càng khó chịu, như thế ảnh hưởng đến việc kinh doanh.
Cô ấy lấy điện thoại ra vừa định chuyển tiền cho chúng thì Lâm Hàn giật lấy điện thoại.
“Tôi đã nói rồi, tôi phải nộp mười triệu, mười ngàn quá ít, không nộp!”, Lâm Hàn lạnh lùng nhìn tên Đầu Hói.
“Thằng ranh, mày thật sự muốn gây chuyện à? Mẹ kiếp, chắc mày không phải bị bại não đâu nhỉ?”
Cuối cùng Đầu Hói không nhịn được nữa, tức giận siết chặt nắm đấm, đấm thẳng vào mặt Lâm Hàn.
Ầm!
Cú đấm này khá đột ngột, tốc độ lại rất nhanh.
“Cậu Lâm, mau tránh đi!”
Từ Dung và Tạ Cầm tái mặt, lập tức hét lên, cực kỳ lo lắng.
Lúc cú đấm sắp đấm vào đầu Lâm Hàn.
Lâm Hàn vừa cử động.
Anh đưa tay trái ra, tốc độ còn nhanh hơn.
Bộp!
Cú đâm đánh vào lòng bàn tay Lâm Hàn.
“Hả?”
Đầu Hói sửng sốt, không ngờ Lâm Hàn lại chặn được cú đấm này.
Lúc này sắc mặt hắn ta trắng bệch, kêu lên một tiếng thảm thiết.
“A!”
Lâm Hàn nắm chặt bàn tay rồi đẩy lên trên!
Rắc!
Tiếng xương gãy vụn vang lên.
Cổ tay Đầu Hói bị trật khớp.
Cơn đau từ cổ tay lan sang cánh tay, đau đến nỗi trán Đầu Hói ướt đẫm mồ hôi.
“A a a! Đau chết mất!”
Hắn ta rú lên thảm thiết.
“Anh Đầu Hói!”
Đàn em của Đầu Hói biến sắc, mọi việc diễn ra quá nhanh, chúng còn chưa kịp phản ứng lại.
“Còn ngây ra đó làm gì, đánh nó! Đánh thằng này cho ông!”
Đầu Hói lớn tiếng quát.
“Lên!”
“Đánh chết hắn!”
Cuối cùng đám đàn em cũng phản ứng lại, lao về phía Lâm Hàn.
“Cậu Lâm!”
Sắc mặt Từ Dung và Tạ Cầm càng thêm tái nhợt.
Mười mấy người đánh một người, cậu Lâm gặp nguy rồi!
Thế nhưng Lâm Hàn vẫn rất bình tĩnh.
Anh giơ chân phải lên đạp Đầu Hói văng ra xa, sau đó tiến lên biến thành một cái bóng đen lao về phía đám người kia.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Ngay sau đó, từng tiếng nắm đấm chạm vào da thịt vang lên.
Trong đó còn có cả tiếng hét lên đau đớn của đám đàn em.
“A a a!”
“Đau chết mất!”
“Chân… chân của tao…”
…
Cảnh tượng trước mắt khiến Từ Dung và Tạ Cầm trố mắt.
Họ không hề nhìn thấy bóng dáng của Lâm Hàn, chỉ thấy đám đàn em kia. Chưa đến một phút, tất cả đều đã nằm rạp dưới đất, có người ôm bụng, có người ôm chân, kêu rên không ngừng.
“Thân thủ của cậu Lâm… đáng sợ thế à! Nhiều người thế này cũng không đánh lại anh ta!”
Hai người phụ nữ chấn kinh há hốc mồm.
“Thằng ranh… mày…”
Đầu Hói nằm trên đất sợ hãi nhìn Lâm Hàn.
Đám đàn em thu tiền bảo kê này của hắn ta đánh đấm rất giỏi nhưng khi đối diện với chàng trai này, chúng chẳng phải có chút sức phản kháng nào.
Tất cả đều bị hạ gục chỉ trong phút chốc.
Trình độ võ thuật của người này đáng sợ quá, hoàn toàn vượt khỏi khả năng hiểu biết của hắn ta.
Soạt!
Lâm Hàn đáp xuống đất, từ trên xuống dưới không dính một hạt bụi.
Anh cất bước đi đến trước mặt Đầu Hói.
“Thằng ranh, mày… mày muốn làm gì?”
Đầu Hói chống hai tay xuống đất, liên tục lùi về sau.
“Làm gì à? Tôi muốn nộp tiền bảo kê”.
Lâm Hàn túm lấy cổ áo Đầu Hói, nhấc bổng hắn ta lên.
“Gọi cái tên anh Long gì đó đến đây, tôi muốn nộp mười triệu tiền bảo kê!”
Đầu Hói sửng sốt hỏi:
“Thằng ranh, mày thật sự muốn gặp anh Long à?”
“Anh không hiểu lời tôi nói sao?”, Lâm Hàn nhíu mày.
Lúc này những vị khách đó đều nhìn Lâm Hàn với ánh mắt lạnh lùng và cạn lời, hệt như đang nhìn một tên ngốc.
“Nếu anh Long đến đây thì chắc chắn thằng ngu này sẽ chết!”
“Phải, đừng bảo tên này bị bại não nha!”
“Nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ chạy ngay bây giờ!”
“Nếu không anh Long mà đến, chắc chắn anh sẽ tiêu đời!”
Mọi người xì xào bàn tán.
“Nếu anh Long đến, tao đảm bảo với mày, nhẹ nhất là mày sẽ bị đánh gãy hai chân”, Đầu Hói lạnh lùng nói.
Bốp!
Lâm Hàn vả vào mặt Đầu Hói!
Sh~
Đầu Hói xuýt xoa, đau đến nỗi nửa mặt của hắn ta mất luôn cảm giác.
“Bảo anh gọi hắn ta đến thì cứ gọi hắn ta đến, nhiều lời như vậy làm gì!”, Lâm Hàn lạnh lùng nói.
“Được… tao gọi!”
Đầu Hói cắn răng lấy điện thoại ra gọi cho anh Long.
“Alo, Đầu Hói, có chuyện gì sao?”
Điện thoại được kết nối, đầu bên kia vang lên giọng nói trầm thấp.
“Anh Long…”
Đầu Hói do dự một lúc, nhìn Lâm Hàn.
“Nói thật đi, đã xảy ra chuyện gì thì cứ nói chuyện đó!”, Lâm Hàn lạnh nhạt nói.
Đầu Hói cắn răng nói:
“Anh Long, em dẫn anh em đến quán BBQ Phi Thường ở đường Tương Lai thu tiền bảo kê, em và mười mấy anh em đều bị đánh!”
“Cái gì, bị đánh?”, giọng nói ở đầu dây bên kia bỗng trở nên tức giận.
“Đối phương có mấy người, ở đường nào? Dám vô duyên vô cớ đánh người của tao, lẽ nào là thằng Ngô Xuyên đang nổi nào đó?”
“Nếu là Ngô Xuyên thì còn ổn, bọn em gặp chắc chắn sẽ không thu tiền bảo kê!”, Đầu Hói rầu rĩ nói.
“Đối phương là một thằng oát, hơn nữa chỉ có một mình”.
“Cái gì? Một mình mà đánh được mười mấy người bọn mày?”, giọng điệu biến thành khó tin.
“Phải, thật sự là một người”.
Đầu Hói sắp khóc luôn rồi, lần đầu tiên hắn ta lâm vào tình huống mất mặt như vậy.
“Thằng đó nói phải nộp tiền bảo kê cho anh, hơn nữa còn muốn mộp mười triệu!”
Chương 213: Tiền bảo kê 50 triệu
"Cái gì? Muốn đóng tiền bảo kê, lại còn đến tận 10 triệu!"
Anh Long ngây ra: "Đầu của thằng nhãi kia có vấn đề à, đánh người của tao xong còn muốn đóng tiền bảo kê? Vả lại, tận 10 triệu lận đấy, hắn đóng nổi sao?"
"Nhất định không đóng nổi 10 triệu đâu", tên đầu hói lắc đầu: "Dù cho thằng nhãi này có tiền, có lấy ra được 10 triệu đi nữa, nhưng liệu nó sẽ giao ra sao? Rõ ràng là đang chơi xỏ chúng ta mà!"
"Làm gì bây giờ đây anh Long?", tên đầu hói lại hỏi.
"Mày bảo nó chờ tao, tao lập tức qua đó!"
"Dạ!", tên đầu hói quay lại nhìn Lâm Hàn: "Nhãi ranh, anh Long bảo bọn mày chờ".
"Vậy thì chờ thôi", Lâm Hàn thờ ơ đáp.
"Cậu Lâm, hay anh tránh mặt một lát đi".
Từ Dung đi tới, mặt đầy lo lắng:
"Mấy người khách kia đang bàn luận, người gọi là anh Long kia chính là tay anh chị ở khu vực này, nếu gã ta tới đây nhất định sẽ xảy ra phiền phức. Dù không tránh thì chúng ta báo cảnh sát trước cũng được".
"Không cần đâu, cứ chờ đi", Lâm Hàn khoát tay, không thèm để ý nói.
"Ách... Được rồi!"
Thấy Lâm Hàn đã quyết thế rồi, Từ Dung cũng không nhiều lời nữa, mặt đầy khẩn trương đứng bên cạnh.
Mười lăm phút sau.
Rồ, rồ...
Tiếng máy xe rền vang, có bốn chiếc xe van chạy đến.
Cạch!
Cạch!
Cửa xe mở ra, một đám côn đồ cắc ké đầu tóc nhuộm màu sặc sỡ tay cầm gậy sắt, dao phay, ống thép bước xuống xe, nhìn sơ cũng hơn 20 người.
Dẫn đầu là một gã vạm vỡ tai đeo khuyên đinh, ở trần để lộ bả vai xăm hình một con rồng xanh, trông vô cùng dữ tợn, làm cho người khác không dám nhìn thẳng.
Mấy người khách kia vừa nhìn thấy gã vạm vỡ sắc mặt liền tái mét, sợ hãi nói:
"Anh Long đường Tương Lai đến rồi!"
"Lớn chuyện rồi!"
Sau đó, bọn họ dời mắt về phía Lâm Hàn, nhìn anh như nhìn một người sắp chết.
Thằng nhóc này chán sống rồi, dám làm đám đàn em của anh Long bị thương, anh Long mà chịu để yên cho cậu ta sao?
"Anh Long!"
Lúc này, vẻ mặt tên đầu hói mừng rỡ, chạy ra nghênh đón, rồi lập tức chỉ tay vào Lâm Hàn nói:
"Chính là thằng nhãi này, đánh người của chúng ta bị thương còn bảo là muốn đóng 10 triệu tiền bảo kê".
Đôi mắt anh Long rét lạnh, nhìn về phía Lâm Hàn:
"Nhãi ranh, mày thuộc băng nhóm nào mà dám ra tay đánh người của tao?"
Gã ta bước lên yêu cầu Lâm Hàn khai ra danh tính.
Những tên côn đồ cắc ké mà anh Long kia dẫn theo đều tiến lên vây xung quanh Lâm Hàn.
Chỉ cần anh Long ra lệnh, bọn chúng sẽ lập tức ra tay.
"Tôi không thuộc băng nhóm nào cả", Lâm Hàn chắp tay sau lưng, bình thản đáp.
"Hử?"
Anh Long nhướng mày, không ngờ câu trả lời của Lâm Hàn là như thế.
"Mày đánh nhiều người của tao bị thương như vậy, mày nói xem chuyện này nên giải quyết sao đây?"
Nếu như là tính tình của anh Long trước kia, chắc chắn sẽ bước lên thẳng tay đập cho một trận, dạy cho đối phương một bài học nhớ đời.
Nhưng chàng trai đứng trước mặt thật sự quá bình tĩnh, gã ta có chút nghi hoặc, không biết đằng sau chàng trai này có phải có ô dù nào không.
"Sao thế? Tôi đóng cho anh 10 triệu tiền bảo kê, số tiền này không đủ cho đám đàn em của anh khám bệnh sao?", Lâm Hàn nghi hoặc hỏi.
"Nhãi ranh, đến lúc này rồi mà mày còn lấy 10 triệu ra để làm nhục bọn tao à!"
Đầu hói giận đến cả người run rẩy, cắn răng nghiến lợi.
Sắc mặt Anh Long cũng hoàn toàn đen lại:
"Nhãi ranh, thà chết đứng còn hơn sống quỳ, tao khuyên mày nên chú ý lời ăn tiếng nói chút đi, dù cho sau lưng mày có ô dù đi nữa, nhưng mày buông lời nhục mạ bọn tao như thế, thật sự cho là bọn tao là quả hồng mềm, muốn bóp thế nào thì bóp à?"
"Nhục mạ sao? Tôi làm thế khi nào chứ, tôi thật sự muốn đóng tiền bảo kê mà", Lâm Hàn cười hì hì nói:
"Thế này đi, anh mời hết mấy đại ca đường Tương Lai đến luôn, 10 triệu cũng hơi ít quá, tôi nể mặt anh, đóng luôn 50 triệu tiền bảo kê luôn!"
"Nhãi ranh... Mày!"
Đầu hói giận điên lên, muốn xông lên dạy dỗ Lâm Hàn.
Đóng 50 triệu tiền bảo kê, thật sự cho bọn họ là đồ ngu sao?
Đầu óc người bình thường khi không sẽ đi đóng 50 triệu tiền bảo kê sao?
Hơn nữa thằng nhãi này lấy đâu ra 50 triệu chứ?
Còn trẻ như vậy kiếm được 50 triệu là giỏi lắm rồi!
Những lời này khác nào thẳng tay vả mặt bọn họ chứ!
"Đầu hói, khoan đã!"
Anh Long giơ tay lên ngăn đầu hói lại, tiếp theo ánh mắt gã ta dời lên người Lâm Hàn.
"Nhãi ranh, mày muốn lấy chuyện đóng 50 triệu tiền bảo kê ra làm nhục bọn tao đúng không! Được rồi, lấy thẻ ra chuyển khoản ngay bây giờ đi!"
Anh Long đưa đến trước mặt Lâm Hàn một cái thẻ:
"Nếu mày không chuyển đủ 50 triệu cho tao, tao sẽ xé rách mồm mày trong tối nay! Cái thứ không biết trời cao đất rộng, muốn sỉ nhục người khác cũng phải biết ăn nói cho phù hợp chứ!"
Biểu tình Lâm Hàn bình thản nhận lấy cái thẻ, bắt đầu chuyển tiền.
"Thằng nhãi này đừng nói là nó chuyển thật nhá!"
"Sao có thể được, tận 50 triệu lận đấy, một người trẻ như thế lấy đâu ra được số tiền này?"
"Đúng thế, 50 triệu đó! Một con số dài ngoằng!"
"Ra vẻ, tiếp tục ra vẻ đi!", đáy mắt đầu hói tràn ngập khinh thường: "Ra vẻ như đúng rồi vậy!"
Ting!
Bỗng nhiên, điện thoại di động của anh Long reo lên.
Gã ta lấy ra xem, vừa thấy thì trợn to mắt.
"Số tài khoản 3782 của quý khách vừa được chuyển vào: 50.000.000 tệ, số dư hiện tại: 50.800.096 tệ..."
"5...50 triệu đã vào tài khoản rồi?"
Anh Long dụi mắt cứ tưởng là mình nhìn lầm.
Đúng là 50 triệu rồi!
Nên biết, trong một năm trời gã ta cũng chỉ kiếm được hơn 1 triệu thôi.
50 triệu này gã ta phải cày tận 30 - 40 năm nữa mới kiếm được đấy!
"Đã chuyển khoản?"
Đầu hói thấy tin nhắn chuyển khoản trên điện thoại di động của anh Long, thì cũng ngu người tại chỗ.
"Anh Long, có phải tin nhắn giả không!"
Đầu hói nghi ngờ hỏi, 50 triệu lận đấy, đời này hắn ta còn chưa thấy nhiều tiền như vậy bao giờ.
"Có thể là tin nhắn giả đấy, không chừng là gửi từ phần mềm giả lập nào đó".
Anh Long gật đầu: "Tin nhắn đúng là có thể giả, nhưng số tài khoản trong ngân hàng thì không thể làm giả được!"
Vừa nới, gã ta vừa mở app của ngân hàng ra, khi nhìn thấy số dư thì lần này thật sự đã trợn mắt há mồm kinh ngạc vô cùng.
Số dư trong thẻ ngân hàng: 50.800.096 tệ!
"Đã...đã có thêm 50 triệu rồi!"
Toàn thân anh Long kích động đến run rẩy, có 50 triệu này rồi thì cần quái gì ra đường kiếm ăn nữa, mỗi ngày cũng chẳng cần lo bị còng đầu!
Ra giang hồ không vì tiền thì để làm gì?
Số tiền này có thể mua cả biệt tự, xế xịn, đủ sung sướng cả nửa đời còn lại rồi!
"Thật sự là 50 triệu đấy!"
Đầu hói nhìn số dư trong ngân hàng liền nuốt ực một cái, đáy mắt lóe lên tia tham lam và thèm khát.
"50 triệu tiền phí bảo kê đã vào tài khoản rồi à", lúc này, Lâm Hàn thờ ơ mở miệng.
"Đã nhận được rồi".
Anh Long gật đầu, ánh mắt nhìn Lâm Hàn bỗng nhiên trở nên phức tạp.
Thằng nhãi này đúng là không có làm nhục gã ta, chuyển đúng bon 50 triệu cho gã ta.
Khoan đã!
Bỗng nhiên anh Long nheo mắt lại, thằng nhóc này còn trẻ vậy vừa vung tay là chi ra 50 triệu, hơn nữa chuyển tiền xong vẫn mang cái dáng vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mà dáng vẻ này thì không giống giả vờ chút nào, thật sự hắn chẳng xem 50 triệu này là cái đinh gì cả.
Ngay cả 50 triệu còn không coi ra gì, vậy lai lịch và của cải của hắn khủng khiếp đến mức nào chứ?
Người có thể tùy ý lấy ra 50 triệu, vậy thì tài sản gia tộc ít nhất cũng trên chục tỉ rồi!
Loại người này có thể đụng vào sao?
Trong nháy mắt, anh Long bỗng nhiên cảm thấy 50 triệu này như biến thành củ khoai lang nóng vậy.
Bởi vì Lâm Hàn dám cho, nhưng gã ta lại không dám nhận!
Chương 214: Cắt băng khởi công
Giờ phút này, vẻ mặt anh Long trở nên vô cùng rối rắm, xoắn xuýt lại thành một cục.
50 triệu tệ là số tiền mà hai mươi ba mươi năm gã ta mới kiếm nổi, nói không cần là giả.
Thế nhưng, chàng trai này có thể tùy tiện lấy ra 50 triệu thì lai lịch phải kinh khủng tới mức nào?
Người như vậy cho mày 50 triệu tệ, mày dám lấy hả?
Nếu lấy, bị người ta ghi thù rồi mất cả mạng, vậy thì không đáng!
Con ngươi gã ta đảo một vòng, cuối cùng cắn răng, bước tới cười làm lành nói:
"Này... Người anh em, cậu lấy lại 50 triệu kia đi, tôi không cần đâu".
"Ồ? Không cần? Tại sao?", Lâm Hàn nhìn anh Long với vẻ khó hiểu.
Gã đầu hói cũng há hốc mồm, nôn nóng hỏi:
"Anh Long, tại sao lại không cần?"
"Đúng thế, tiền dâng tận tay, không cần thì uổng!"
"Đúng vậy, 50 triệu tệ đó, đây cũng chẳng phải con số nhỏ, mà còn là thằng nhóc kia tự cho!"
"Tại sao không cần chứ?"
Đám đàn em đều cảm thấy vô cùng khó hiểu, xì xào bàn tán.
"Câm miệng hết cho tao!"
Anh Long quay đầu lại, hung hăng trừng đám đàn em: "Tụi bay thì biết cái gì!"
Sau khi nói xong, gã ta quay sang nhìn Lâm Hàn nói: "Người anh em, cậu đưa số thẻ đây, tôi trả lại tiền cho, tôi không dám nhận".
"Xác định không cần hả?", Lâm Hàn hỏi lại.
"Không cần!"
Anh Long lắc đầu như trống bỏi.
Nói đùa à, số tiền ấy như củ khoai lang nóng phỏng tay vậy, lấy rồi, không chừng sẽ rước phải rắc rối lớn.
Nếu anh Long không cần, Lâm Hàn cũng không bắt ép:
"Vậy anh chuyển tiền lại đi".
Lâm Hàn nói số thẻ cho gã ta.
Một lát sau, tiền đã được trả lại.
"Hóa ra là cậu Lâm..."
Lúc chuyển tiền, anh Long biết được tên của Lâm Hàn.
"Cậu Lâm, tiền đã chuyển vào tài khoản chưa?", anh Long cẩn thận hỏi.
Lâm Hàn gật đầu.
Gã ta thở phào một hơi, cuối cùng cũng xem như trả lại tiền rồi.
"Cậu Lâm, cậu đã quen biết với bà chủ quán BBQ Phi Thường thì vầy đi, từ nay về sau, chúng tôi sẽ không thu tiền bảo kê của họ. Chuyện ngày hôm nay, cũng coi như chưa từng xảy ra".
Anh Long lại nói, bây giờ điều duy nhất mà gã ta muốn làm chính là rũ sạch quan hệ với Lâm Hàn.
"Vậy thì tốt", Lâm Hàn gật đầu.
Chuyện tiếp theo liền đơn giản, anh Long dẫn đám đàn em kia rời khỏi đường Tương Lai.
"Cậu Lâm, cảm ơn anh nhiều lắm".
Từ Dung bước tới, mặt đầy biết ơn nói: "Anh đã giúp tôi tiết kiệm được mười ngàn tệ đó!"
"Chẳng qua là một cái nhấc tay thôi".
Lâm Hàn xua tay, đây chỉ là chuyện nhỏ đối với anh.
Chỉ cần là người có chút đầu óc thì sẽ không nhận 50 triệu tệ kia.
Hơn nữa, với chuyện này, Lâm Hàn đoán, quán BBQ của Từ Dung có thể yên ổn tiếp tục buôn bán trên con đường Tương Lai.
Nếu gặp được rắc rối gì thì anh Long kia cũng sẽ cho Lâm Hàn mặt mũi mà ra tay giúp đỡ giải quyết vấn đề.
Khoảng 10 giờ tối, Lâm Hàn vẫn như thường lái xe về nhà.
Quán BBQ đã có Tạ Cầm phụ nên sau này Lâm Hàn không cần phải đến giúp nữa, lâu lâu tới xem một chút là được.
Bây giờ, anh phải chú trọng vào một công ty sắp đưa ra thị trường và việc hợp tác với bộ phận hậu cần của nhà họ Vương.
...
Ngày hôm sau, một cuộc gọi đến đánh thức Lâm Hàn từ trong giấc ngủ.
"Cậu Lâm, là tôi, Ngô Hùng đây", giọng nói cung kính của ông ấy vang lên trong điện thoại.
"Có chuyện gì à?", Lâm Hàn hỏi.
"Hôm nay sẽ khởi công xây dựng trường tiểu học trong khu Bành Hộ, tôi muốn mời cậu đến cắt băng".
Ngô Hùng nghe thấy giọng Lâm Hàn có chút trầm khàn, hẳn là vẫn đang ngủ, nên ông ấy dè dặt hỏi, sợ làm phiền anh.
"Lúc nào?"
"10 giờ sáng", Ngô Hùng đáp.
"Được, lát nữa tôi qua".
Sửa soạn một chút, Lâm Hàn bèn lái xe đến khu Bành Hộ.
Anh không có hứng thú lắm với mấy cái hoạt động cắt băng khởi công, đi chỉ là cho có mặt thôi.
Chủ yếu muốn xem cuộc sống của Triệu Nhu và Tiểu Hàm trong khu Bành Hộ dạo này thế nào rồi.
9 rưỡi, Lâm Hàn lái xe đến khu Bành Hộ.
Lúc này, khu Bành Hộ vẫn ầm ầm tiếng máy xúc, xe lu, cần trục đang hoạt động. Công nhân mặc đồng phục, đội mũ bảo hiểm đi qua đi lại, không khí bay đầy bụi đất, có chút sặc mùi khó thở.
Dự án cải tạo khu Bành Hộ là dự án lớn kéo dài tận hai ba năm, nên trong một chốc, nơi đây vẫn chưa thay đổi gì nhiều.
Có điều, tất cả người dân đã di chuyển đến nhà tái định cư để ở, hoàn cảnh bên kia tốt hơn ở đây rất nhiều.
"Cậu Lâm! Cuối cùng cậu cũng tới!"
Có tiếng cười vang lên, một người đàn ông trung niên đeo kính gọng đen, nở nụ cười bước tới. Sau lưng ông ấy còn có mười mấy người mặc vest đi theo, ai ai cũng tràn đầy khí thế.
Người đó chính là Ngô Hùng - giám đốc sở giáo dục.
"Đổi kính rồi à?", Lâm Hàn nhìn Ngô Hùng nói.
"Đổi, đổi rồi, hôm ở đại học tài chính kinh tế đã bị đánh nát, nên phải đổi thôi", Ngô Hùng cười nói:
"Cậu Lâm, tôi xin giới thiệu với cậu, những người đứng đằng sau đều là đồng nghiệp của tôi trong ngành giáo dục. Và cả hiệu trưởng, giáo viên chủ nhiệm, ban lãnh đạo trường tiểu học Phi Thường sắp tới".
"Xin chào cậu Lâm!"
Những người đó đều tiến lên kính cẩn chào Lâm Hàn.
"Cậu Lâm, cậu đúng là giàu lòng nhân ái, đã quyên góp tiền xây dựng nên trường tiểu học cho khu Bành Hộ, việc thiện của cậu quả thật khiến tôi vô cùng cảm động!"
"Đúng vậy! Cậu Lâm, xin hãy nhận một vái của tôi!"
"Cậu chính là ân nhân của hơn ba trăm đứa trẻ trong khu Bành Hộ này!"
"Cậu khác xa với những hội nghị từ thiện, chỉ vì tạo thanh danh, thậm chí là các nghệ sĩ. Cậu mới thật sự là người làm việc tốt, nói đi đôi với làm!"
Những người này liên tục mở miệng, có người dứt khoát cúi đầu trước Lâm Hàn, đó là sự biết ơn, lòng kính nể phát ra từ sâu trong tâm khảm.
Bây giờ, có rất nhiều kẻ giàu nứt đá đổ vách, nhưng người vừa giàu vừa biết đóng góp cho xã hội như Lâm Hàn lại rất ít.
Người nghèo thì lo thân, kẻ giàu lại quan tâm thế giới, có thể làm được như thế thì cực ít.
Mà hiển nhiên, Lâm Hàn chính là một trong số ít đó.
"Thế nhưng, của cải càng nhiều, trách nhiệm cũng càng lớn".
Lâm Hàn khoát tay, bình tĩnh nói.
"Thôi, cậu Lâm ơi, lễ cắt băng khởi công sắp bắt đầu rồi! Đám nhỏ kia đang chờ chúng ta đó! Chúng ta mau qua đấy đi!"
Ngô Hùng cười tít mắt nói.
Lâm Hàn gật đầu, một đám người do anh dẫn đầu đi về phía nơi đọc lễ khởi công trường tiểu học Phi Thường.
Bục làm lễ đã dựng xong từ lâu, đằng sau còn treo một tấm màn thật lớn viết "Nhiệt liệt chúc mừng lễ cắt băng khởi công trường tiểu học Phi Thường".
Dưới đài, một đám trẻ nhỏ xếp thành hàng, nhìn thì khoảng hơn ba trăm bé.
Bọn nhỏ đứa nào đứa nấy đều gầy yếu, có bé quần áo còn rách bươm chắp đầy mảnh vá. Chúng mở to đôi mắt to tròn, sợ sệt nhìn trên đài.
"Cậu Lâm, mời cậu lên đài!"
Ngô Hùng vươn tay, ý bảo Lâm Hàn đi lên trước.
Lâm Hàn cũng không khách sáo bước lên đài, những người đằng sau nối đuôi đi theo dàn thành hàng ngang. Đương nhiên, Lâm Hàn đứng ở chính giữa.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Lâm Hàn.
"Anh Lâm Hàn!"
Nhìn thấy chàng trai đứng chính giữa bục, ánh mắt một cô bé trông cực kỳ đáng yêu dưới đài tỏa sáng lấp lánh, giòn giã hô.
Cô bé ấy chính là Tiểu Hàm.
Cô bé không ngờ có thể gặp được Lâm Hàn trong lễ cắt băng khởi công.
"Tiểu Hàm, cậu biết người đứng trên đài hả?"
Một cậu bé mặt mày đen nhẻm đứng cạnh hỏi.
"Đương nhiên là biết rồi! Anh Lâm Hàn còn từng đến nhà tớ ăn cơm đó!"
Trên gương mặt Tiểu Hàm lộ vẻ đắc ý.
Chương 215: Triệu Nhu bị bệnh
“Thật sao?”
Đứa bé trai khuôn mặt xám xịt, hai mắt bỗng sáng lên: “Tiểu Hàm, cậu giỏi thật đấy, lại có thể quen biết với anh trai này! Tớ nghe nói, trường tiểu học Phi Thường của chúng ta là do anh trai này quyên góp tiền để xây dựng đó!”
“Thật vậy ư? Wow! Anh Lâm Hàn giỏi quá!”
Tiểu Hàm chớp đôi mắt to tròn, hào hứng vỗ tay, cô bé không biết còn có chuyện này nữa.
Trên bục, hiệu trưởng tương lai của trường tiểu học Phi Thường, giám đốc sở giáo dục -Ngô Hùng đang phát biểu.
Nội dung rất đơn giản, một là cảm ơn Lâm Hàn đã làm từ thiện, góp tiền để xây dựng trường tiểu học Phi Thường.
Hai là động viên những học sinh bên dưới cố gắng học tập để sau này trở thành người có ích cho xã hội, cho Hoa Hạ. Đồng thời, phải học tập lòng nhân ái vô bờ của Lâm Hàn, có tinh thần giúp đỡ mọi người.
Sau khi nghe xong, bọn trẻ phấn khởi vỗ tay.
Kết thúc bài phát biểu là nghi thức cắt băng, dải băng đỏ được kéo ra, người chủ trì đưa cái kéo cho Lâm Hàn.
Bùm bùm!
Tiếng pháo vang lên, trong không khí phảng phất mùi lưu huỳnh.
Lạch cạch...
Dải băng đỏ bị cắt đứt, Ngô Hùng đợi mọi người vỗ tay, bọn trẻ dưới bục cũng vui mừng vỗ tay.
Ánh mắt Lâm Hàn nhìn xuống dưới, trong đám đông, anh nhìn thấy một bé gái hồng hào trắng trẻo, vô cùng dễ thương, chính là Tiểu Hàm.
Ngô Hùng nói thêm vài lời khích lệ nữa, nghi thức cắt băng thi công đến đây kết thúc.
Lâm Hàn bước xuống bục làm lễ, mỉm cười nói với Tiểu Hàm:
“Tiểu Hàm, có nhớ anh không?”
“Đương nhiên có rồi, em nhớ anh Lâm Hàn chết đi được!”
Tiểu Hàm vui vẻ bật cười, để lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, sau đó chạy tới chỗ Lâm Hàn.
Lâm Hàn dang rộng hai tay ôm Tiểu Hàm vào lòng, anh vươn tay vút ve khuôn mặt cô bé:
“Gần đây em sống thế nào, vẫn ổn chứ?”
Lâm Hàn thật sự rất thích cô bé đáng yêu này.
“Khá tốt, tuy sống ở nhà tái định cư nhưng so với căn nhà trước đây của em thì tốt hơn nhiều!”
Tiểu Hàm gật gật đầu, nhưng vẻ mặt lại lập tức buồn bã:
“Có điều mẹ em bị bệnh rồi, mấy ngày nay đều nằm trên giường, cơm cũng không ăn nổi”.
“Bị bệnh?”
Lâm Hàn nhíu mày: “Bệnh gì vậy?”
“Em cũng không biết, em có hỏi mẹ nhưng mẹ không chịu nói. Chắc chỉ là bệnh lặt vặt thôi, qua vài hôm nữa sẽ khỏi ấy mà”.
Ánh mắt Lâm Hàn khẽ dao động, nếu như bệnh vặt thì không cần phải giấu diếm Tiểu Hàm làm gì.
“Dắt anh đi xem thử”, Lâm Hàn lập tức nói.
“Vâng!”
Lâm Hàn ôm Tiểu Hàm đi về phía khu tái định cư.
Khoảng 10 phút sau, Lâm Hàn đã tới căn nhà tái định cư của Triệu Nhu.
“Mẹ! Anh Lâm Hàn tới thăm mẹ này!”
Vừa tới cửa nhà, Tiểu Hàm đã kêu giòn tan.
Lâm Hàn đẩy cửa bước vào.
Triệu Nhu đang nằm trên giường nghe thấy tiếng nói, ánh mắt liền xuất hiện vẻ vui mừng, cô ấy chống hai tay xuống giường cố gắng ngồi dậy, vừa định xuống giường thì Lâm Hàn đã bước vào phòng.
“Chị Nhu...”
Lâm Hàn nhìn Triệu Nhu, sắc mặt trở nên nặng nề.
Bởi vì lúc này, cả người Triệu Nhu đã gầy đi nhiều so với lần chia tay trước đó, hai má cũng hóp lại.
Da của cô ấy trắng như tờ giấy, cả người từ trên xuống dưới đem lại cho người khác cảm giác yếu ớt.
“Chị Nhu, chị bị bệnh hả, là bệnh gì vậy?”, Lâm Hàn đặt Tiểu Hàm xuống, lo lắng hỏi.
“Chỉ là mấy loại cảm mạo phát sốt, bệnh vặt ấy mà, qua vài ngày là khỏi thôi”, Triệu Nhu phất phất tay, nở một nụ cười gượng gạo.
Chân mày Lâm Hàn nhíu chặt, bệnh cảm sốt thông thường sẽ không như thế này.
Triệu Nhu lúc này gầy đến mức hai má hóp lại, cánh tay dường như có thể thấy được khớp xương bên trong.
“Anh Lâm Hàn, mẹ em mấy hôm nay chẳng ăn gì cả, vả lại có ăn cũng chỉ có thể ăn cháo. Những thứ như rau, bánh bao đều không thể ăn được”, Tiểu Hàm mở miệng nói:
“Tôi cảm thấy không đơn giản chỉ là cảm sốt thông thường”.
“Gì chứ, cơ thể của tôi rất khoẻ mạnh!”, Triệu Nhu trừng Tiểu Hàm, doạ cô bé không dám mở miệng.
Lâm Hàn đưa mắt nhìn quanh căn phòng, đột nhiên nhìn thấy dưới gối của Triệu Nhu có một tờ giấy.
Anh giơ tay rút tờ giấy ra.
Đây là một tờ báo cáo chẩn đoán.
“Lâm Hàn, cậu trả lại cho tôi!”
Sắc mặt Triệu Nhu thay đổi, muốn lấy lại tờ báo cáo, nhưng cánh tay vừa mới vươn ra, một giây sau liền không còn sức lực mà buông thõng xuống.
Ánh mắt Lâm Hàn dừng lại trên tờ báo cáo:
“Khu vực cách răng cửa 25mm, ống thực quản bên trái phía trên phình to bất thường, thu hẹp, dễ chảy máu, 3 vùng giao nhau có tế bào ung thư...”
“Kết quả chẩn đoán: ung thư thực quản giai đoạn đầu”.
“Ung thư thực quản...”
Sắc mặt Lâm Hàn trong nháy mắt trở nên khó coi: “Chị Nhu, chị bệnh nặng như vậy, sao không nói với tôi?”
Triệu Nhu cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, bật khóc nghẹn ngào, nước mắt rơi lã chã:
“Huhuhu...nói với cậu thì có ích gì, bệnh này không phải là bệnh thông thường, đây là ung thư, căn bản không thể chữa khỏi...”
“Bác sĩ nói, với trình độ khoa học kĩ thuật hiện nay, cho dù có hoá trị, uống thuốc tây thì cũng chỉ có thể trì hoãn tế bào ung thư lây lan, hai năm sau tôi cũng sẽ...”
“Chưa nói tới tiền làm hoá trị lên đến mấy trăm ngàn, cả triệu tệ, tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy cơ chứ...huhuhu...”
Nói đến đây, Triệu Nhu càng khóc lớn hơn.
Cô ấy là phụ nữ đơn thân, một mình gồng gánh cả gia đình đã rất vất vả, ai biết được áp lực của cô ấy lớn cỡ nào?
Bây giờ lại gặp phải tai hoạ, mắc bệnh ung thư, rõ ràng là đẩy người ta vào con đường chết mà.
Nguyên nhân bị bệnh liên quan rất lớn đến việc cô ấy ngày đêm làm lụng vất vả.
“Hả? Ung thư?”
Nghe những lời này, sắc mặt Tiểu Hàm lập tức trắng bệch, nước mắt rơi tí tách:
“Mẹ, sao...sao mẹ không nói với con chứ! Huhuhu!
Tiểu Hàm khóc lớn.
Nhìn thấy con gái khóc, trong lòng Triệu Nhu cũng rất đau đớn, cô đưa tay gạt đi nước mắt trên mặt Tiểu Hàm:
“Bệnh này của tôi căn bản không thể chữa khỏi được, sau khi tôi đi rồi, Tiểu Hàm có lẽ sẽ chỉ còn một mình sống đơn độc trên thế giới này, nó còn nhỏ như vậy, tôi làm sao có thể yên tâm được cơ chứ?”
Giọng Triệu Nhu nghẹn ngào, nhìn Lâm Hàn:
“Lâm Hàn, cậu giúp tôi một việc có được không? Tôi hy vọng sau khi tôi đi, cậu có thể chăm sóc cho Tiểu Hàm...coi như tôi cầu xin cậu! Tôi nhất định cảm ơn lòng tốt của cậu!”
“Mẹ, mẹ đừng đi mà!”
Tiểu Hàm nhào vào lòng Triệu Nhu oà khóc, siết chặt cánh tay cô ấy.
“Yên tâm đi chị Nhu, chị sẽ không sao đâu”.
Lâm Hàn mở miệng, ánh mắt kiên định.
Nói xong, Lâm Hàn bước lên phía trước ôm lấy Triệu Nhu.
Cơ thể cô ấy rất nhẹ, ôm trong lòng dường như chẳng có chút cảm giác nào, hiển nhiên bởi vì mấy ngày nay không thể ăn uống, cân nặng của Triệu Nhu đã giảm đi rất nhiều.
“Lâm Hàn, cậu đưa tôi đi đâu vậy?”, Triệu Nhu ngớ người chốc lát.
“Đến bệnh viện”.
Lâm Hàn nhìn thẳng về phía trước, đi ra khỏi phòng, Tiểu Hàm lập tức nối gót theo sau.
“Vô ích thôi, Lâm Hàn, bệnh của tôi là ung thư đấy, cho dù có tiền cũng không thể chữa được...trình độ y học bây giờ chưa thể đạt đến”, ánh mắt Triệu Nhu chứa đầy tuyệt vọng:
“Vì vậy, vẫn nên từ bỏ đi!”
“Yên tâm, sẽ trị khỏi, tin tôi đi”, Lâm Hàn cúi đầu nhìn Triệu Nhu, không dễ dàng từ bỏ, nói:
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của chàng trai trẻ trước mặt, trong phút chốc Triệu Nhu có cảm giác thật sự có thể chữa khỏi.
Sau đó cô ấy liền lắc đầu, cô ấy biết Lâm Hàn có tiền nhưng đây là ung thư, có tiền cũng không thể trị được!
Bình luận facebook