• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (1 Viewer)

  • Chương 281-285

Chương 281: Tiệc chúc mừng

“Vì vậy đạo diễn ekip chương trình đã ra lệnh mấy số tiếp theo của ‘Tôi là triệu phú’ bắt buộc phải có rating cao hơn tập của Triệu Tứ Hải, không được thấp hơn”.

Phóng viên Tiểu Trần nói với giọng rất nghiêm túc:

“Cho nên Lâm Hàn à, chúng ta đều có áp lực rất lớn. Tôi thấy video anh quay lúc trước vẫn còn thiếu sót, chúng ta có thể dành thời gian quay lại một chút. Anh có thể bắt chước Triệu Tứ Hải, mua biệt thự rồi tổ chức tiệc tân gia”.

“Đương nhiên rồi, hình tượng của anh trong lòng hàng chục triệu khán giả ‘Tôi là triệu phú’ hiện nay đang rất xấu”.

“Tôi có đề nghị này, khi anh mua biệt thự làm lễ tân gia nên quỳ xuống xin lỗi bố vợ anh trước mặt mọi người, để cứu vớt hình tượng của anh. Sau đó thêm vào đoạn video anh thấy việc bất bình dũng cảm hành động, bắt cướp trên đường tôi quay lúc trước. Tôi chắc chắn có thể đảo ngược tình thế, lấy lại hình tượng cho anh, đồng thời có thể khiến rating đạt mức cao mới!”

Phóng viên Tiểu Trần càng nói càng hăng, cô ta hào hứng nói tiếp:

“Lâm Hàn, có Triệu Tứ Hải làm nền cho anh, khán giả rất quan tâm đến anh, anh đang nổi tiếng lắm đấy. Đây là cơ hội, vậy nên khi nào anh có thời gian chúng ta đi mua biệt thự, sau đó quay lại quá trình đi”.

“Tôi không rảnh”, Lâm Hàn hờ hững đáp.

“Không rảnh?”, phóng viên Tiểu Trần hơi sửng sốt: “Lâm Hàn, lẽ nào anh bận lắm hả?”

“Đúng vậy, tôi rất bận, không có thời gian đi mua biệt thự, quay video với cô”, Lâm Hàn bảo:

“Hơn nữa, theo quy định của chương trình ‘Tôi là triệu phú’ hẳn là cô không có quyền yêu cầu tôi phải làm gì đúng không? Tôi không có hứng thú với việc mua biệt thự. Mười triệu tệ đó, trong khoảng thời gian này gần như tôi cũng không tiêu gì”.

“Nhưng… Lâm Hàn, đây là cơ hội tốt ngàn năm hiếm gặp đó!”

Tiểu Trần cao giọng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:

“Có Triệu Tứ Hải làm nền cho anh, bây giờ anh đang rất nổi tiếng, đã lên hot search Weibo rồi!”

“Chỉ cần chúng ta làm tốt số này, rating chắc chắn sẽ đạt tầm cao mới. Điều này rất có lợi với anh, chưa biết chừng đạo diễn cũng sẽ đối xử với anh như Triệu Tứ Hải, đào tạo anh trở thành ngôi sao. Lâm Hàn, anh nên nắm bắt cơ hội lần này!”

“Tôi không có hứng thú với việc trở thành ngôi sao”.

Lâm Hàn nói: “Nếu dùng tới mười triệu tệ kia, tôi sẽ nói với cô, tôi cúp máy trước đây”.

“Này này này, Lâm Hàn, đừng cúp máy! Nếu anh không muốn thì đừng có thật sự coi mình là người giàu, alo…”

Phóng viên Tiểu Trần còn chưa nói xong thì điện thoại đã vọng lại tiếng tút tút, cuộc gọi đã kết thúc.

“Mẹ kiếp! Đáng chết!”

Phóng viên Tiểu Trần tức đến mức giậm chân:

“Lâm Hàn này đúng là không có chí cầu tiến! Cho anh ta mười triệu tệ đã thật sự coi mình là người giàu có! Anh ta còn chẳng thèm nghe lời của ekip chương trình!”

“Dù thế nào cũng phải viết chuyện này lại đã!”

Cô ta lấy sổ ra viết:

“Lâm Hàn đã hoàn toàn bị tiền mê hoặc, không còn biết mình là ai nữa. Có mười triệu tệ đã thật sự coi mình là người giàu có, còn chẳng thèm quan tâm lời của ekip chương trình”.

“Có người nhận được mười triệu tệ thì mua biệt thự, xe sang, đóng góp cho gia đình. Có người sau khi nhận được mười triệu tệ lại quên mất người đưa tiền cho mình là ai! Không biết cảm ơn! Thấy lợi ích mà quên tình nghĩ!”

“Đúng là hạt gạo nuôi ngàn loại người!”

“Hơn nữa người này tính tình kiêu ngạo, chẳng màng đến danh tiếng của bản thân. Tôi khuyên anh ta nếu lần này mua biệt thự, quay video, chắc chắn có thể cứu được hình tượng, thậm chí còn có thể coi anh ta như Triệu Tứ Hải, thế nhưng anh ta lại coi lòng tốt của tôi là lòng lang dạ thú, hoàn toàn phớt lờ!”

“Từ những điều này, chúng ta có thể thấy rõ Lâm Hàn cứng đầu, cố chấp thế nào!”



Sau khi cúp điện thoại của phóng viên Tiểu Trần, Lâm Hàn bắt đầu suy nghĩ làm sao để đạt được hợp tác với nhà họ Vương.

Anh gửi tin nhắn trên Wechat hỏi Trịnh Minh Sơn xem gã đã giải thích rõ ràng với nhà họ Tống chưa.

Không lâu sau, Trịnh Minh Sơn gửi tin nhắn trả lời lại:

“Cậu Lâm yên tâm, tôi đã đích thân đến nhà họ Tống giải thích rõ ràng, họ vẫn chưa biết thân phận thật sự của cậu đâu”.

“Tôi nói với cô Tống Ngọc rằng nhóm chat đó là do tôi cố tình tạo ra, những người trong nhóm đó cũng được tôi bỏ tiền ra thuê. Tất cả là do tôi cố ý lừa nhà họ Tống, hãm hại cậu Lâm cậu”.

“Cô Tống Ngọc tin lời giải thích của tôi, đồng thời rất phiền muộn vì ngày hôm đó ở Sky Garden, khi anh bị đuổi đã không ngăn anh lại, cho anh cơ hội giải thích”.

“Vậy thì tốt”, Lâm Hàn gửi tin nhắn lại.

Bên phía Tống Ngọc đã giải thích rõ ràng, vậy là được rồi.

Chuyện tiếp theo sẽ rất đơn giản.

Bốn gia tộc lớn ở thành phố Đông Hải bây giờ, nhà họ Hàn đang do Lâm Hàn kiểm soát, anh có thể chỉ huy thoải mái.

Nhà họ Trịnh hôm qua đã đồng ý nói giúp cho Lâm Hàn.

Bên phía nhà họ Tống, sau khi giải thích rõ ràng, hẳn là Tống Ngọc cũng sẽ giúp đỡ.

Ba gia tộc lớn đồng thời nói giúp Lâm Hàn, anh không tin anh điều động nhiều nhân lực như vậy mà nhà họ Vương lại không đồng ý hợp tác mảng vận chuyển.

Hơn nữa chuyện này với nhà họ Vương cũng chỉ có lợi chứ không có hại.

Ting!

Wechat của anh lại có thông báo.

Là trưởng phòng tài chính Lý Minh.

“Cậu Lâm, vừa nãy gọi điện cho cậu tôi quên nói điều này. ‘Tôi là triệu phú’ đạt mức rating cao nhất trong khung giờ vàng, đây là một khởi đầu tốt”.

“Vậy nên các nhà tài trợ lớn của chúng tôi nhất trí quyết định tổ chức tiệc ăn mừng, mọi người quây quần dùng bữa, nhân tiện thảo luận phương hướng phát triển ‘Tôi là triệu phú’ trong tương lai. Những phóng viên kia cũng sẽ tham gia tiệc mừng này, cậu Lâm có muốn đi không ạ?”

“Đi”, Lâm Hàn trả lời tin nhắn: “Thời gian, địa điểm”.

‘Tôi là triệu phú’ do Sa Ngư làm nhà tài trợ chính, ba trăm triệu tệ trong đó là tiền của Lâm Hàn.

Tất nhiên anh phải đi dự tiệc chúc mừng này rồi.

“Bảy giờ tối ở nhà hàng tên là ‘A Little House’ ạ”, Lý Minh gửi tin nhắn lại.

“Được, tôi sẽ đến”, Lâm Hàn trả lời.

“Vâng thưa cậu Lâm!”



6 giờ 55 phút tối, Lâm Hàn đến ‘A Little House’ ở thành phố Đông Hải.

Đây là một nhà hàng nổi tiếng trên mạng ở thành phố Đông Hải, chủ yếu là ẩm thực Giang Nam, hương vị món ăn rất ngon. Ở thành phố Đông Hải, nhà hàng này có tiếng tăm không nhỏ, kinh doanh mỗi ngày rất tốt.

Lâm Hàn đỗ xe xong rồi đi xuống.

Lúc này trời đã tối, những toà nhà cao tầng nhiều màu sắc, trên đường toàn là người tan sở, ngựa xe như nước, ồn ào huyên náo.

Nhiệt độ ngoài trời hơi lạnh, Lâm Hàn mặc áo khoác, anh nhìn thấy bên cạnh xe mình là một chiếc Merceses-Benz G350 màu trắng.

“Hửm?”

Chiếc xe này trị giá hơn 1,5 triệu nhân dân tệ, sở dĩ Lâm Hàn nhìn nó nhiều hơn là vì biển số xe này thuộc tỉnh Giang Tô.

SA. 66666!

“Xe của Kim Lăng?”

Kim Lăng là thủ phủ của tỉnh Giang Tô Hoa Đông, cách thành phố Đông Hải khoảng 300 km, ở đây có xe của Kim Lăng là chuyện rất bình thường.

Chỉ là có thể có được biển số xe này, thân phận của chủ xe không đơn giản.

Mà bên cạnh chiếc Mercedes này cũng có những chiếc xe cao cấp khác.

Audi A8, Mercedes-Benz 7 Series, Porsche Palamera…

Lâm Hàn thu lại ánh mắt, anh không suy nghĩ nữa rồi bước đến cửa nhà hàng.

Trên cửa có tấm biển đề mấy chữ lớn “A Little House”, phông chữ rất mạnh mẽ và uy quyền, rồng bay phượng múa.

Lâm Hàn bước vào.

“Xin hỏi anh đi mấy người?”

Thấy có người tới, nhân viên phục vụ mỉm cười hỏi ngay.

“Bàn đã được đặt trước, phòng VIP số 1”, Lâm Hàn đáp.

“Phòng VIP số 1!”

Người phục vụ càng cười tươi hơn, vừa nãy cô ta đã thấy hơn hai mươi người cũng vào phòng VIP số 1.
Chương 282: Ăn cháo đá bát

Những người đó không những ăn mặc sang trọng mà cử chỉ lại còn tao nhã, lái các loại xe rất có phong cách, tệ nhất cũng là Audi A6.

Nhưng chàng trai trước mặt này, nếu đã hỏi VIP số 1 thì hiển nhiên là cùng hội với những người vừa rồi.

Thân phận anh nhất định không đơn giản.

"Chào anh, anh đi thang máy lên lầu 4 rồi rẽ trái, phòng đầu tiên chính là phòng VIP số 1 ạ", nhân viên phục vụ tươi cười nói.

Lâm Hàn gật đầu, vừa định đi theo hướng dẫn thì bỗng vang lên một giọng nói:

"Ơ, Lâm Hàn, sao anh lại ở đây?"

Lâm Hàn quay đầu lại thì nhìn thấy mười mấy người đang đứng ở cửa, đám người này có nam có nữ, trên cổ còn đeo thẻ phóng viên.

Lúc này, một cô gái mặc quần jean đang nhìn anh với vẻ mặt bất ngờ.

Người này là phóng viên Tiểu Trần.

Bên cạnh cô ta là một người đàn ông trung niên đeo kính, ông ta là phóng viên Tiểu Vương.

"Tôi đến ăn cơm", Lâm Hàn liếc nhìn Tiểu Trần, hờ hững đáp.

"Ăn cơm?", Tiểu Trần ngẩn ra.

"Xin hỏi các anh chị đi bao nhiêu người ạ?", nhân viên phục vụ thấy khách vào, đi đến trước mặt đám phóng viên, mỉm cười hỏi.

"Đã đặt phòng rồi, VIP số 1", phóng viên Tiểu Trần nói.

"Ồ, thật trùng hợp, các vị đây đều đặt cùng một phòng", nhân viên phục vụ cười nói:

"Phòng VIP số 1 nằm ở lầu 4, lên thang máy rồi rẽ trái phòng đầu tiên ạ".

"Trùng hợp?"

Phóng viên Tiểu Trần nhìn Lâm Hàn, không chắc hỏi lại:

"Lâm Hàn, đừng nói anh cũng ăn cơm ở phòng VIP số 1 nha!"

"Đúng vậy".

Lâm Hàn gật đầu, thành thật đáp.

Mà khi nghe đến đây, mười mấy người phóng viên kia đồng loạt sửng sốt rồi xì xào bàn tán.

"Thằng nhóc này chính là Lâm Hàn xuất hiện trên 'Tôi là triệu phú' tối qua à?"

"Không ngờ hôm nay lại được gặp mặt".

"Cậu ta còn bảo đến VIP số 1 ăn cơm, thật luôn à?"

"Lâm Hàn, anh có nhầm lẫn gì không, chắc chắn là VIP số 1 chứ? Đây chính là phòng cao cấp nhất trong nhà hàng này đấy, một bữa ăn cũng phải mấy chục ngàn rồi", phóng viên Tiểu Trần nói:

"Quan trọng hơn hết là những người đến ăn cơm ở VIP số 1 hôm nay đều là nhà tài trợ của 'Tôi là triệu phú' và thêm nhóm phóng viên chúng tôi, anh đến làm gì?"

Tuy giọng nói Tiểu Trần không quá lớn, nhưng vẫn bị nhân viên phụ và những thực khách trong nhà hàng nghe thấy.

"Chương trình 'Tôi là triệu phú'? Nhà tài trợ? Lâm Hàn?"

"Có phải 'Tôi là triệu phú' tôi vừa xem hôm qua không?"

Không ít thực khách đều nhìn qua, chăm chú quan sát Lâm Hàn.

"Anh...anh là Lâm Hàn!"

Người phục vụ chỉ vào Lâm Hàn, trợn tròn hai mắt, che miệng lại, tức khắc nhận ra.

Tối hôm qua, cô ta cũng có xem chương trình "Tôi là triệu phú", cô ta cực kỳ căm phẫn người con rể trời đánh Lâm Hàn này, thức trắng đêm tám chuyện với mấy người bạn trên mạng ở weibo về chuyện của Lâm Hàn.

Người phục vụ không ngờ hôm nay lại gặp được nhân vật tên Lâm Hàn trong chương trình ở tại đây!

"Đệt! Lâm Hàn thật kìa!"

"Chậc chậc, không ngờ lại gặp được ở đây!"

"Là cái tên con rể Lâm Hàn keo kiệt, thích sĩ diện hão, không biết tôn trọng bậc cha chú đây sao?"

Không ít những thực khách kia đã nhận ra Lâm Hàn, bọn họ xì xào bàn tán với nhau, trong mắt còn tỏ vẻ xem thường.

Trong tập "Tôi là triệu phú" tối qua, người kéo oán hận nhiều nhất chính là Lâm Hàn.

Vẻ mặt Lâm Hàn không thay đổi, xem những lời nói này như gió thoảng bên tai.

Ánh mắt phóng viên Tiểu Trần chợt lóe, lập tức nói:

"Lâm Hàn, vì an toàn của anh, tôi khuyên anh nên về nhà đi, không nên xuất đầu lộ diện ở bên ngoài".

"Tuy nói pháp luật Hoa Hạ chặt chẽ, buổi tối cũng rất an toàn. Nhưng bây giờ, có hàng chục triệu người ở khắp Hoa Hạ đều chướng mắt anh, biết đâu được trong nhóm này có người nào đó bị điên, vừa nhìn thấy anh thì sẽ tấn công để giải tỏa cơn tức trong lòng, thậm chí có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của anh nữa".

"Tôi đến đây ăn cơm, ăn xong thì về nhà ngay", Lâm Hàn nói.

"Anh vẫn còn ăn cơm được à?", phóng viên Tiểu Vương đứng cạnh đã hoàn toàn chướng mắt.

Ông ta là người ghi hình từ đầu đến cuối tập của Triệu Tứ Hải, vì thế Tiểu Vương khinh thường Lâm Hàn thấu tận đáy lòng.

"Dù có cậu có 10 triệu tệ trong tay, cậu cũng không đủ tư cách bước vào phòng VIP số 1 ăn cơm đâu!", ánh mắt ông ta nhìn Lâm Hàn tràn đầy chế giễu:

"Những người đến ăn cơm ở phòng VIP số 1 hôm nay đều là các nhà tài trợ cho chương trình 'Tôi là triệu phú', phẩm chất của những người này đều tính bằng tiền tỷ đấy. Lâm Hàn, cậu có tư cách gì bước vào VIP số 1 để ăn cơm chứ?"

"Hơn nữa, trong căn phòng đó lại tổ chức tiệc ăn mừng tập 'Tôi là triệu phú' tối qua đạt rating cao nhất. Thân phận của Lâm Hàn cậu sao xứng để bước vào VIP số 1 ăn cơm? Cậu chỉ là một người bình thường may mắn được ê-kíp chương trình chọn trúng mà thôi".

"Đúng vậy Lâm Hàn!", phóng viên Tiểu Trần cũng bắt kịp: "Lâm Hàn, sao anh lại biết hôm nay ê-kíp chương trình chúng tôi tổ chức tiệc ăn mừng ở VIP số 1 vậy?"

"Lý Minh nói cho tôi biết", Lâm Hàn thờ ơ nói.

"To gan!"

Phóng viên Tiểu Vương trừng mắt, giận tím mặt quát:

"Lâm Hàn, cậu ăn nói cho cẩn thận! Anh Lý đã đầu tư 300 triệu nhân dân tệ và là nhà tài trợ chính của 'Tôi là triệu phú' đấy! Lâm Hàn cậu lại dám gọi thẳng tên anh ấy thế à! Quả thật không biết phép tắc mà!"

Vừa nói, ông ta vừa cầm máy ảnh lên quay hình Lâm Hàn:

"Bây giờ, tôi sẽ quay lại hết những hành vi vô lễ của cậu, khi 'Tôi là triệu phú' phát đến tập của cậu, khán giả cả nước sẽ nhìn thấy rõ bộ mặt thiếu đạo đức của cậu".

"Lâm Hàn, sao anh có thể gọi thẳng tên của anh Lý thế!"

Tiểu Trần cũng cau mày khó chịu:

"Lâm Hàn, anh thật sự quá vô lễ rồi! Anh nên biết rằng, 10 triệu tệ kia đều là tiền do anh Lý cho anh, nói sao thì cũng nhờ có anh ấy mà anh mới từ một dân đen biến thành triệu phú đấy!"

"Đã mất công cho anh 10 triệu tệ, để anh tậu xe sang, sắm Armani lại còn tặng quà cho streamer... Nếu như không có anh Lý, anh sẽ được như ngày hôm nay sao? Anh gọi thẳng tên anh ấy như vậy thật sự quá vô lễ! Nói trắng ra là ăn cháo đá bát đó!"

"Đúng thế, không có nhà tài trợ thì một dân đen như Lâm Hàn cậu sao có được 10 triệu chứ?"

"Không sai, Lâm Hàn, cậu quá vô lễ rồi!"

"Tôi đọc những tài liệu Tiểu Trần tổng hợp, cậu đã bị tiền bạc làm biến chất, đúng là không sai chút nào!"

"Bởi vì 10 triệu kia mà cậu đã đánh mất hết thảy nhân, nghĩa, lễ, trí, tín!"

Mười mấy người phóng viên kia không ngừng ồn ào chỉ trích Lâm Hàn.

Thế nên, những thực khách quanh đó và cả người phục vụ khi nghe xong những lời nói của đám phóng viên với Lâm Hàn, trong nháy đã hiểu được đại khái.

"Hình như Lâm Hàn cũng là người được 'Tôi là triệu phú' chọn trúng thì phải!"

"Theo lời của những người phóng viên này, gần như là đúng thế rồi, cũng nhận được 10 triệu tệ luôn ấy"

"Đúng là ông trời không có mắt mà, sao lại để loại người này được 10 triệu tệ mà không phải là tôi chứ?"

"Hơn hết, Lâm Hàn này hình như là một thằng ăn cháo đá bát! Xúc phạm nhà tài trợ!"

"Ăn quả thì phải nhớ kẻ trồng cây, 10 triệu tệ kia là do nhà tài trợ cho cậu ta, cậu ta còn dám vô lễ với nhà tài trợ!"

"Nhà tài trợ có khác gì bố mẹ thứ hai của cậu ta đâu cơ chứ!"

...

Những người phục vụ và thực khách nhìn Lâm Hàn với ánh mắt khinh thường và chán ghét.

Loại người ăn cháo đá bát này ghê tởm chết đi được!
Chương 283: Nhà họ Hồng ở Kim Lăng

"Lâm Hàn đúng là loại làm cho người ta ghét cay ghét đắng mà! Sĩ diện hão, ích kỷ, hỗn hào với người lớn đã đành, giờ lại còn ăn cháo đá bát!"

"Đúng đó, nếu không có nhà tài trợ, cậu ta được như bây giờ sao? Vậy mà còn vô lễ với nhà tài trợ nữa! Họ có khác gì bố mẹ thứ hai của cậu ta đâu chứ!"

"Nếu không phải xã hội bây giờ có luật pháp, không được tùy tiện đánh người ta, tôi đã xông lên đập cho cậu ta một trận từ lâu rồi!"

"Phải tát cho cậu ta một bạt tai tôi mới hả dạ được!"

Âm thanh bàn tán xôn xao càng ngày càng lớn.

Có mấy gã vạm vỡ cũng lườm Lâm Hàn rồi siết chặt nắm đấm, cứ như lúc nào cũng có thể xông lên.

Ánh mắt người phục vụ của nhà hàng nhìn Lâm Hàn cũng dần hiện lên tia chán ghét.

"Lâm Hàn, anh nên đi nhanh đi!"

Thấy tình cảnh có vẻ căng thẳng, phóng viên Tiểu Trần nói:

"Cho dù, đạo đức của anh có tồi tệ như thế nào, nhưng thời gian tới anh còn phải quay video với tôi nữa. Vì nghĩ cho an toàn của anh, cũng vì chương trình 'Tôi là triệu phú', anh nhanh chóng về nhà đi, tôi thật sự lo rằng anh sẽ bị người ta đánh đấy".

"Không sao đâu", Lâm Hàn cười nhạt, không may mảy lo lắng.

"Không sao?"

Phóng viên Tiểu Vương giễu cợt: "Đợi khi cậu xảy ra chuyện, bị đánh vỡ đầu chảy máu thì có hối hận cũng không kịp nữa! Hơn nữa, với hạng người ăn cháo đá bát như cậu, tôi cũng sẽ đề nghị nhà tài trợ thu hồi lại 10 triệu kia của cậu!"

"Đúng rồi! Lấy lại 10 triệu kia đi, hạng người này không xứng có được số tiền lớn như vậy!"

"Lấy được tiền rồi quay ngoắt đi, đúng là cái thứ ăn cháo đá bát!"

"Tôi khinh nhất là loại người này đấy!"

Mấy người phóng viên luyên thuyên không dứt.

Cộp cộp cộp!

Lúc này, có tiếng bước chân vang lên.

Một người đàn ông hiên ngang bước vào.

Người đàn ông này mặc một bộ vest, khuôn mặt chữ điền rất điềm đạm, cả người từ trên xuống dưới tỏa ra khí chất uy nghiêm, vừa nhìn đã biết không phải người tầm thường.

"Anh Lý!"

"Chào anh Lý!"

"Lần đầu gặp mặt anh Lý!"

...

Vừa nhìn thấy người đàn ông này, những phóng viên kia liền thay đổi sắc mặt, vô cùng lễ phép chào hỏi, còn tự động dạt ra hai bên để anh ta bước vào.

Người này chính là trưởng phòng tài chính của livestream Sa Ngư - Lý Minh.

Đồng thời cũng là nhà tài trợ chính cho ê-kíp chương trình "Tôi là triệu phú".

Sáu mươi phần trăm tiền lương của mấy người phóng viên này đều do Lý Minh trả.

Lý Minh chính là cơm áo gạo tiền của bọn họ, nên hiển nhiên bọn họ phải đối đãi cung kính.

"Ừ".

Biểu cảm Lý Minh không thay đổi, chỉ khẽ gật đầu với các phóng viên, sau đó anh ta lập tức muốn đi lên lầu.

Bất chợt, khi vừa nhìn thấy chàng trai đang đứng gần đó, ánh mắt anh ta lóe lên.

Anh ta khẽ giật mình, tức thì mỉm cười cung kính, vội vã bước đến chào đón:

"Cậu Lâm, không ngờ cậu lại tới sớm hơn tôi một bước! Tôi còn tính gọi điện thoại hỏi khi nào cậu đến đây!"

"Bình thường tôi rất đúng giờ", Lâm Hàn liếc nhìn Lý Minh, nhàn nhạt nói.

"Cậu...cậu Lâm?"

Lúc mười mấy người phóng viên vừa nghe thấy lời của Lý Minh, tập thể đều ngây ra tại chỗ, trợn to mắt không thể tin nổi.

Hiện trường lặng ngắt như tờ.

Anh Lý gọi tên Lâm Hàn ăn cháo đá bát kia là “cậu Lâm”?

Sao lại thế chứ!

Mình có nghe lầm không?

Mười mấy phóng viên đều ngây ra như phỗng, không thể tin nổi.

Nhất là hai người phóng viên Tiểu Trần và Tiểu Vương, bọn họ há hốc cả mồm, hô hấp dồn dập, không tài nào tin nổi vào mắt mình.

Không ai có thể hiểu rõ Lâm Hàn hơn bọn họ.

Lâm Hàn chính là một tên sĩ diện hão, ích kỷ, hỗn hào với người lớn, là một kẻ ty tiện ăn cháo đá bát!

Mà kẻ ty tiện này nếu không có 10 triệu tệ của anh Lý thì sẽ không bao giờ có thể trở thành triệu phú được.

Nhưng, vì cớ gì mà anh Lý lại gọi hạng người này là "cậu Lâm"?

Cậu ta xứng với danh xưng "cậu Lâm" sao?

Hơn nữa thân phận của anh Lý danh giá cỡ nào chứ, sao có thể cung kính với Lâm Hàn như vậy?

Bọn họ càng nghĩ thì lại càng không hiểu nổi.

Chẳng lẽ Lâm Hàn này còn có lai lịch bí ẩn gì mà bọn họ không biết sao?

Khoan đã!

Sắc mặt phóng viên Tiểu Trần bỗng nhiên tái nhợt, trong lòng nổi lên phong ba bão táp.

Thân phận anh Lý đã ngồi tít trên cao, không tài nào chạm đến được.

Nhưng anh Lý lại một mực đối đãi cung kính với Lâm Hàn như thế, còn gọi anh ta là "cậu Lâm".

Nếu thật sự Lâm Hàn còn một thân phận đang che giấu, vậy thận phận này sẽ khủng khiếp đến mức nào?

Nghĩ tới đây, Tiểu Trần bị dọa đến hai chân run rẩy, suýt nữa đã ngồi bịch xuống đất.

Đợi đến khi cô ta nhìn sang, Lý Minh đã cung kính hết mực đưa Lâm Hàn lên lầu.

"Chúng ta...cũng lên thôi!"

Tiểu Trần hít một hơi sâu, cố gắng đè nén cảm giác sợ hãi trong lòng, run giọng nói.

...

Phòng VIP số 1, tại lầu bốn.

Phòng này rất lớn, trên tường dán kín tranh thuỷ mặc mang phong cách cổ xưa.

Bên trong đã bày xong hai bàn đầy thức ăn, tất cả đều là món ăn đặc sắc nhất của A Little House.

Cá giấm Tây Hồ, thịt kho Đông Pha, nem rán giòn, thịt heo hấp lá sen...

Đầy đủ màu sắc và hương vị, tất cả đều là món ăn vùng Giang Nam làm người khác phải thèm nhỏ dãi.

Trong hai bàn thì vẫn còn một bàn có ghế trống, dĩ nhiên là bàn của đám phóng viên.

Bàn còn lại thì đã ngồi kín chỗ.

Những người này đều ăn mặc sang trọng, tuổi tác cũng tầm 40, có người thì mặc vest đi giày da trông rất lịch lãm, có người lại đeo dây chuyên vàng bản lớn, mặt mày dữ dằn, trông như một tên nhà giàu mới nổi.

Nhưng họ có một điểm giống nhau là người nào người nấy đều rất giàu có.

Lâm Hàn đảo mắt nhìn, Trịnh Lượng của nhà họ Trịnh cũng ngồi trong bàn này.

Lúc này, vị trí chủ tọa vẫn để trống, không có ai ngồi đấy.

Ngồi cạnh ghế chủ tọa là một người đàn ông trung niên đeo mắt kính.

Người đàn ông này trong một cái áo sơ mi trắng rộng rãi, cúc áo được thay bằng dây thừng loại nhỏ, trông có vẻ là một người bình dị dễ gần.

Nhưng ánh mắt của ông ta sáng lên vẻ tinh anh, hiển nhiên không phải một người tầm thường.

Lâm Hàn vừa nhìn người đàn ông này thì có cảm giác như đã gặp ở đâu rồi.

"Anh Lý đến rồi!"

"Anh Lý nhanh ngồi xuống đi nào!"

"Đã để ghế chủ tọa cho anh rồi đấy!"

Lý Minh vừa vào, những nhà tài trợ kia đều vội vã đứng lên, nhiệt tình chào hỏi.

Chỉ có Trịnh Lượng bước đến cạnh Lâm Hàn, cung kính cúi đầu khẽ nói:

"Cậu Lâm!"

Ông ta đang cực kỳ đắc ý, đám nhà tài trợ này đúng là không có mắt nhìn người, đâu biết được vị trí cao nhất nơi này lại chính là cậu Lâm.

Lâm Hàn khẽ gật đầu.

"Cậu Lâm, cậu ngồi vào ghế chủ tọa đi".

Lý Minh cung kính nói với Lâm Hàn.

Lâm Hàn cũng không khách sáo, bước thẳng đến chủ tọa ngồi xuống, biểu cảm cực kỳ điềm đạm.

Lý Minh thì ngồi bên cạnh anh.

"Hử?"

Những nhà tài trợ kia đồng loạt sửng sốt, không hiểu vì sao Lý Minh lại nhường ghế chủ tọa cho một tên nhóc hỉ mũi chưa sạch.

Tên nhóc này có tài cán gì mà ngồi vào ghế chủ tọa chứ?

Nên biết rằng, trong số những nhà tài trợ ở đây, không một ai có giá trị con người thấp hơn 1 tỷ cả, địa vị bọn họ đều rất cao.

Địa vị thằng nhóc này chẳng lẽ còn cao hơn bọn họ sao?

Cơ mà, bọn họ cảm thấy thằng nhóc con hỉ mũi chưa sạch này cũng có chút quen quen.

"Đợi đã! Cậu ta là Lâm Hàn!"

Có người nhận ra thân phận của Lâm Hàn.

"Lâm Hàn trong 'Tôi là triệu phú' tối qua!"

"Sao lại là cậu ta được!"

Sắc mặt những nhà tài trợ kia liền thay đổi, vô cùng ngạc nhiên.

Mặc dù rất sốc, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, bọn họ lại trở nên bình tĩnh chỉ trong tích tắc.

Đám người ở đây đều là cáo già, nếu Lý Minh đã nhường lại vị trí chủ tọa cho Lâm Hàn, hiển nhiên thân phận Lâm Hàn này không hề đơn giản rồi.

Lúc này, tốt nhất là nên thành thật ngồi yên theo dõi thôi.

"Cậu Lâm, lâu rồi không gặp".

Người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng bên cạnh khẽ mỉm cười, lịch sự chào hỏi Lâm Hàn.

"Ông biết tôi à?"

Lâm Hàn nhìn người đàn ông trung niên cảm thấy có chút quen quen.

"Tôi là Hồng Nhai, đã từng ra mắt cậu Lâm rồi".

Người đàn ông trung niên cười nói, tỏ ra vô cùng điềm đạm.

"Cậu Lâm, ông ta là người của nhà họ Hồng ở Kim Lăng", Lý Minh nhìn sang Hồng Nhai, nghiêm túc nói:

"Nhà họ Hồng ở Kim Lăng - một trong ba thế gia lớn của Hoa Đông à".
Chương 284: Con kiến to



“Là người của nhà họ Hồng ở Kim Lăng!”

Lâm Hàn cũng bất ngờ liếc Hồng Nhai.

Ba thế gia lớn của Hoa Đông: Thẩm, Hạ, Hồng.

Ba thế gia lớn này là gia tộc lớn chân chính, có vị trí rất cao ở Hoa Đông, khiến người khác phải ngưỡng vọng.

So với ba thế gia lớn này, bốn gia tộc lớn của Đông Hải chỉ có thể tính là kiến hôi, không đáng nhắc tới.

Lâm Hàn không ngờ tới tại đây lại có thể gặp được người của nhà họ Hồng ở Kim Lăng.

Bây giờ nghĩ lại, chiếc Mercedes-Benz G350 ở lối vào quán ăn, với biển số SA.66666 tám mươi phần trăm là của Hồng Nhai này.

“Thì ra là ông Hồng đến từ nhà họ Hồng ở Kim Lăng, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu”.

Lâm Hàn cười nhạt với Hồng Nhai, vẻ mặt lại lạnh tanh.

Nhà họ Hồng ở Kim Lăng, mặc dù có thể nói là rất lớn nhưng anh hoàn toàn không quan tâm đến điều này.

Họ cho dù là một trong ba thế gia lớn của Đông Hoa, nhưng trong mắt anh cũng giống như bốn gia tộc lớn kia, đều là sự tồn tại như con sâu cái kiến.

Phải biết rằng, sản nghiệp, kinh tế của gia đình Lâm Hàn không thể ước lượng được và có thể lay chuyển toàn bộ hệ thống kinh tế của thế giới.

Nhà họ Hồng ở Kim Lăng có thể uy danh động trời ở Hoa Đông, nhưng đối với Lâm Hàn mà nói thì chỉ có thể được coi là lớn hơn con kiến một chút.

Nhưng vẫn chỉ là kiến mà thôi.

“Ha ha, tôi chỉ là một con em chi thứ của nhà họ Hồng, nếu tính thật ra thì không có tư cách để được gọi là nhà họ Hồng của Kim Lăng”.

Hồng Nhai cười khiêm tốn nhưng đôi mắt lại lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Mặc dù chỉ là con em một chi thứ thuộc nhà họ Hồng tại Kim Lăng, nhưng người đứng đầu của bất kỳ gia tộc nào ở cả Hoa Đông này khi gặp ông ta cũng đều phải đối đãi một cách cung kính.

Cũng giống như lần trước, ông ta bàn bạc việc kinh doanh với Hàn Tiếu- người đứng đầu nhà họ Hàn thành phố Hoa Đông.

Mặc dù bản thân Hồng Nhai cũng không có bao nhiêu vốn.

Toàn bộ Hoa Đông đều có nhà máy sản xuất thiết bị y tế của ông ta, và 30% thiết bị y tế trong các bệnh viện tại Hoa Đông đều do nhà máy của ông ta cung cấp.

Nhưng, Hàn Tiếu thân là người giàu nhất cả Đông Hải, người đứng đầu nhà họ Hàn- gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn, địa vị cũng rất cao, Hàn Tiếu hoàn toàn không cần phải thể hiện thái độ kính cẩn và nghiêm túc với ông ta.

Nhưng Hàn Tiếu vẫn làm như vậy

Nguyên nhân trong đó chính là vì Hồng Nhai là con em chi thứ của nhà họ Hồng tại Kim Lăng.

“Ông Hồng vừa rồi nói trước kia đã gặp qua tôi, không biết là vào lúc nào?”, Lâm Hàn đánh giá Hồng Nhai, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.

“Tại nhà họ Hàn”.

Hồng Nhai cười đáp: “Hành động lúc đó của cậu Lâm cho đến bây giờ vẫn như đang diễn ra trước mắt, trong lòng tôi vẫn còn sợ hãi!”

Dứt lời, ông ta nhìn Lâm Hàn thật sâu.

Tại nhà họ Hàn ngày đó, ông ta được mời đến để thảo luận với Hàn Tiếu làm thế nào hợp tác kim loại Californium.

Trong khi thương lượng, những điều xảy tiếp theo trong nháy mắt đã vượt ra ngoài dự đoán của ông ta.

Trần Vô Cực tới nhà họ Hàn tìm người, đi theo Hàn Thiên Thu tới ....

Kết quả cuối cùng khiến Hồng Nhai đặc biệt kinh hãi.

Hàn Thiên Thu và Hàn Tiếu cúi lạy sát đất với Lâm Hàn, họ cầu xin tha thứ, đồng thời giao lại toàn bộ nhà họ Hàn cho anh mới có thể giữ lại tính mạng.

Điều này đã khiến hình ảnh của Lâm Hàn khắc sâu trong lòng ông ta.

Đối với người thanh niên này, ngay cả Hồng Nhai cũng có chút sợ hãi.

Vừa rồi thấy Lâm Hàn bước vào phòng ông ta liền dựng đứng lông tóc.

“Cậu Lâm, thực ra không chỉ có một con em chi thứ như tôi mà cả nhà họ Hồng đều rất có hứng thú với kim loại californium này của cậu. Không biết cậu có thể nén đau vứt bỏ thứ yêu thích mà bán cho chúng tôi không”.

Hồng Nhai lại nói: "Đương nhiên, giá cả dễ thương lượng".

“Cái này…”

Khuôn mặt Lâm Hàn mang theo nét do dự, vừa muốn trả lời, các phóng viên như Tiểu Trần, Tiểu Vương cũng tiến vào gian phòng.

“Ông Hồng, đây là tiệc ăn mừng, đợi buổi tiệc kết thúc hãy thảo luận những chuyện khác”, Lâm Hàn lạnh nhạt đáp.

"Đó là đương nhiên."

Hồng Nhai mỉm cười và không nói thêm gì nữa.

“Hửm?”

Những phóng viên kia vừa bước vào phòng liền phát hiện Lâm Hàn đang ngồi ở ghế phía trên, điều này khiến sắc mặt của từng người đều thay đổi.

Bọn họ nhìn thấy cảnh, ngay cả anh Lý- đều làn những nhà tài trợ chính của “Tôi là triệu phú” cũng đều phải đối đãi cung kính với Lâm Hàn.

Lâm Hàn ngồi ở ghế trên là rất bình thường.

Trong số các phóng viên này, người bối rối nhất là Tiểu Vương.

Lâm Hàn bây giờ bị hàng triệu khán giả coi thường căn bản là do anh ta nhúng tay vào.

Ví dụ như nói Lâm Hàn đại nghịch bất đạo, thiếu tôn trọng người bề trên, sống chết muốn thể diện… những điều này, đều được anh ta ghi chép lại vào sổ tay.

Hiện tại chắc chắn không thể đắc tội tới Lâm Hàn.

Nếu Lâm Hàn ghi hận những điều này trong lòng, vậy thì công việc của anh ta, nói không chừng sẽ phải chấm dứt tại đây.

Nghĩ tới đây, phóng viên Tiểu Vương lập tức toát mồ hôi lạnh, trong lòng bất an, sợ hãi vô cùng.

...

Không lâu sau, mọi người đã tới đủ, bữa tiệc mừng công cũng bắt đầu.

Lâm Hàn trầm mặc không nói một lời ngồi ở ghế trên, Lý Minh thì đứng dậy và chủ trì tiệc ăn mừng.

Thứ nhất là vì cảm ơn đạo diễn ê-kip chương trình, đã thiết kế một tiết mục hay đến vậy.

Thứ hai, là cảm ơn sự đánh đổi vất vả của những phóng viên, sự chăm chỉ làm việc của họ có quan hệ trực tiếp tới thành tích đạt được ngày hôm nay.

Tiếp đó chính là động viên ê-kip chương trình tiếp tục cố gắng, làm cho “Tôi là triệu phú” càng ngày càng trở nên đặc sắc, rating sẽ đạt thêm kỷ lục mới!

Cuối cùng là vấn đề kinh phí.

Quá trình quay dựng trong tương lai của “Tôi là triệu phú” tất nhiên sẽ tiêu tốn rất nhiều tài lực.

Lý Minh nói với ê-kíp chương trình, chỉ cần chương trình được thực hiện tốt, tiền, tuyệt đối không thành vấn đề.

Những lời này khích lệ lòng người.

Lời của Lý Minh còn chưa nói xong, đã vang lên tiếng vỗ tay như sấm, ê-kíp chương trình trông rất phấn khích.

Những nhà tài trợ kia cũng mặt mày rạng rỡ.

Thành tích của “Tôi là triệu phú” càng tốt, số tiền mà họ kiếm được càng nhiều.

Bước tiếp theo là dùng tiệc.

Đạo diễn chương trình, nhà sản xuất, lần lượt nâng ly kính rượu nhà tài trợ, vỗ ngực bảo đảm nhất định sẽ làm “Tôi là triệu phú” thật tốt, hiện trường náo nhiệt, không khí tràn ngập vui mừng.

Khoảng hai giờ đồng hồ sau tiệc mừng công mới kết thúc.

“Anh Lý…”

Phóng viên Tiểu Trần đi tới, nhìn hướng Lý Minh rồi lại nhìn Lâm Hàn, mấp máy môi, nét mặt căng thẳng không biết phải nói thế nào.

Tuy rằng hiện giờ vẫn chưa biết được thân phận cụ thể của Lâm Hàn, nhưng từ thái độ của Lý Minh, Lâm Hàn chắc chắn không đơn giản.

Điều này khiến cô ta có chút thận trọng.

Hơn nữa, trước đây cô ta cũng đã nói rất nhiều lời bất lịch sự với Lâm Hàn, nếu Lâm Hàn ghi nhớ trong lòng, vậy thì phiền phức thật rồi!

“Cậu Lâm, vừa rồi tôi đã nói hết những điều cần nói, anh có gì chỉ bảo không?"

Lý Minh hỏi dò Lâm Hàn.

Với tư cách là nhà tài trợ chính, app Sa Ngư có tiếng nói rất lớn trong ê-kíp “Tôi là triệu phú”.

Điều này tương đương với quyền lên tiếng của Lâm Hàn rất lớn.

“Chương trình tuần sau của tôi, xóa đi đừng phát sóng nữa”, Lâm Hàn nhìn Tiểu Trần mới nói.

“Về phần mười triệu kia, một lúc nữa tôi sẽ trả lại cho ê-kíp chương trình, các anh có thể chọn những người bình thường khác, cho mười triệu”.

Lâm Hàn không hứng thú lắm với việc lên TV.

“Cậu Lâm, cậu suy xét lại lần nữa có được không?”

Phóng viên Tiểu Trần sắc mặt tái mét cố gắng thuyết phục: “Danh tiếng hiện giờ của cậu thực sự không phải là rất tốt, thái độ bất mãn của hàng chục triệu khán giả với cậu hoàn toàn có thể thông qua chương trình tuần này của cậu có thể tẩy trắng”.

“Tôi không quan tâm đến danh tiếng hay gì đó”, Lâm Hàn hờ hững đáp.

"Còn tập tuần sau của Triệu Tứ Hải thì sao?”

Phóng viên Tiểu Vương cũng hỏi.

Anh ta không ngốc, sau khi biết được thân phận của Lâm Hàn không bình thường, lập tức đối đãi với anh một cách cung kính.

Với sự bất hòa giữa Lâm Hàn và Triệu Tứ Hải, Lâm Hàn sẽ cam tâm tình nguyện nâng đỡ anh ta sao?

“Triệu Tứ Hải tiếp tục phát sóng, tất cả vẫn như cũ”.

Lâm Hàn thờ ơ nói.

Triệu Tứ Hải giành được vị trí đứng đầu về tỷ lệ người xem, trong tương lai chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền cho anh, bởi vậy không cần thiết phải xóa bỏ anh ta.

Đương nhiên nếu như Triệu Tứ Hải giành được mười triệu tệ để làm điều gì đó vi phạm quy tắc của "Tôi là triệu phú”, Lâm Hàn anh cũng sẽ không nương tay.
Chương 285: Đá ông ta ra khỏi nhóm chat

Chương 285: Đuổi ông ta ra khỏi nhóm

“Vâng thưa cậu Lâm!”

Phóng viên Tiểu Vương vội vàng đáp.

Trong phòng, nhà tài trợ và ê-kíp chương trình lại hàn huyên một lúc, lễ mừng công lần này, tuyên bố kết thúc, từng nhóm người rời ra khỏi nhà hàng.

Bên ngoài nhà hàng, Lâm Hàn rảo bước đi về phía xe của mình, đi theo phía sau là Hồng Nhai.

Chiếc Mercedes-Benz G350 của ông ta đang đậu bên cạnh Lâm Hàn.

“Cậu Lâm, cậu nghĩ thế nào về những điều mà tôi nói với cậu vừa rồi?”, Hồng Nhai không vội lên xe, mà cười híp mắt nhìn Lâm Hàn.

“Nhà họ Hồng coi trọng kim loại californium của tôi, nhưng tôi muốn bán cũng không bán được”, Lâm Hàn đáp.

"Kim loại californium đó về cơ bản được chế tạo thành thiết bị xạ trị bằng kim loại californium và bán cho các bệnh viện để điều trị ung thư, không còn thừa chút nào cả”.

“Cậu Lâm, cậu thật sự biết nói đùa”.

Hồng Nhai lắc đầu, trong mắt xẹt qua tia sáng.

"Toàn bộ Hoa Đông, 30% thiết bị y tế ở các bệnh viện lớn đều do tôi cung cấp. Vì vậy, tôi cũng có số liệu thiết bị xạ trị bằng kim loại californium ở các bệnh viện lớn. Hơn nữa, các công đoạn sản xuất thiết bị xạ trị bằng kim loại californium vô cùng phức tạp, đâu có nhanh như vậy đã dùng hết số kim loại đó rồi, sao lại có thể không còn sót chút nào chứ”.

"Theo thông tin tình báo của nhà họ Hồng, một nửa số kim loại californium đã được bán cho chiến khu của Hoa Đông. ¼ trong số đó được chế tạo thành thiết bị xạ trị, ¼ còn lại vẫn chưa sử dụng hết”.

Nghe vậy, lông mày Lâm Hàn không bất giác nhíu lại.

Hồng Nhai nói không sai, californium đúng là còn ¼ vẫn chưa dùng hết.

Sở dĩ còn lại nhiều như vậy là do thế lực của nhà họ Hàn, nhiều nhất cũng chỉ có ảnh hưởng đến một số khu đô thị xung quanh thành phố Đông Hải.

Do đó, chỉ có hơn mười thiết bị xạ trị bằng californium được sản xuất và chúng chỉ được sử dụng ở hơn chục thành phố xung quanh.

Sẽ rất khó khăn nếu muốn triển khai ở tất cả các thành phố lớn ở Hoa Đông.

Bởi mỗi thiết bị xạ trị bằng kim loại californium khi được đưa vào mỗi một thành phố, thì tương đương với việc chiếm đoạt quyền lợi của các công ty thiết bị y tế khác trong thành phố đó.

Những công ty thiết bị y tế đó đương nhiên không thể chỉ đứng nhìn quyền lợi của mình bị cướp đi, vì vậy họ kiên quyết chống lại việc xâm nhập của thiết bị xạ trị bằng kim loại californium của nhà họ Hàn.

Trong thời gian này, Hàn Hinh Nhi cũng đang bận rộn triển khai thiết bị xạ trị khắp Hoa Đông, nhưng dưới áp lực nặng nề, kết quả thu được không đáng kể.

Kết quả dẫn đến vẫn còn một phần tư kim loại californium vẫn đang bỏ không, muốn sử dụng nhưng không có nơi nào để sử dụng.

“Tin tức của ông Hồng còn khá nhanh nhạy đấy”.

Lâm Hàn liếc Hồng Nhai, ánh mắt có chút lạnh lùng.

“Đâu có đâu có, không phải là tôi thông tin nhanh nhạy, mà là tin tức của nhà họ Hồng nhanh nhạy”.

Hồng Nhai bật cười ha ha, đáp sáu chữ “nhà họ Hồng ở Kim Lăng”, giọng điệu thêm phần nghiêm túc.

Lâm Hàn tất nhiên hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Hồng Nhai.

Ông ta đang lấy nhà họ Hồng Kim Lăng gây áp lực lên Lâm Hàn!

“Cậu Lâm, kim loại californium đó, theo giá ước tính là một tỷ nhân dân tệ”, Hồng Nhai nói tiếp.

“Hiện giờ chỉ còn ¼ , giá là 250 triệu tệ. Như thế này đi, cậu thấy thế nào, nhà họ Hồng sẵn sàng đưa ra 500 triệu để mua ¼ số california trong tay cậu”.

"Việc kinh doanh này chắc chắn là có lợi với cậu Lâm, cậu lại cân nhắc xem?”

Lâm Hàn cười lạnh: "Ông Hồng tính toán hay lắm, cho dù số california chỉ còn lại ¼, nhưng nếu như chế tạo thành thiết bị xạ trị bằng kim loại californium, sẽ đưa vào bệnh viện dùng cho chữa bệnh ung thư”.

"Thu nhập trong năm mười năm tới sẽ không chỉ dừng lại ở con số 500 triệu! Theo ước tính của tôi, thu nhập trong năm năm tới ít nhất cũng phải một tỷ nhân dân tệ, lợi nhuận lớn như vậy, ông nói xem tại sao tôi lại phải bán cho ông?”

Vẻ mặt của Hồng Nhai vẫn không thay đổi, cười nhẹ nói: “Cậu Lâm, lời cậu nói không sai, thu nhập trong năm năm tới của ¼ số californium đó, ít nhất là một tỷ. Tuy nhiên, 30% thiết bị y tế ở Hoa Đông đang nằm trong tầm kiểm soát của tôi".

“Lãnh đạo của các bệnh viện lớn tại 43 thành phố của Hoa Đông tôi đều quen biết, hơn nữa còn có quan hệ hợp tác sâu rộng. Chỉ cần một câu nói của tôi, tôi đảm bảo, bệnh viện của họ sẽ không để cậu đưa thiết bị xạ trị bằng kim loại californium vào sử dụng”.

Đôi mắt của Hồng Nhai tràn ngập sự tự tin.

“Đến lúc đó, ¼ s californium đó chỉ có thể nát rữa trong tay cậu, thậm chí thiết bị xạ trị cậu đã đưa vào cũng sẽ bị trả lại".

"Californium trong tay cậu chỉ là một thứ phế phẩm vô dụng!”

“Lâm Hàn, tôi khuyên cậu, nên cân nhắc kỹ lưỡng, nếu không những sắp đặt trước đó của cậu đều sẽ trở thành bong bóng. Californium đó cũng sẽ thối nát trong tay cậu, không hề có lợi”.

Lâm Hàn nghe xong liếc Hồng Nhai một cái, nói với giọng nói bình thản:

“Ông đang uy hiếp tôi?”

“Đúng, uy hiếp!”

Hồng Nhai trực tiếp thừa nhận, ông ta thu lại nụ cười, trở nên lạnh lùng:

“Hơn nữa không phải là tôi đang uy hiếp cậu, là nhà họ Hồng- một trong ba thế gia lớn của Hoa Đông, uy hiếp cậu”.

“Nếu cậu bán californium cho nhà họ Hồng chúng tôi với giá năm trăm triệu, mọi người đều vui vẻ. Xung quanh thành phố Đông Hải, hơn mười thành phố, thiết bị xạ trị bằng kim loại californium bệnh viện lớn đã kiếm cho cậu không ít tiền rồi, cậu nên biết đủ”.

"Nếu cậu không chịu bán, vậy thì xin lỗi, đừng trách nhà họ Hồng lòng dạ độc ác. Tất cả thiết bị xạ trị bằng kim loại californium từ hơn chục thành phố sẽ bị trả lại và biến thành một đống phế thải trong tay cậu. Tôi còn bảo đảm, tất cả bệnh viện của cả Hoa Đông này, không có một bệnh viện nào dám để cậu đưa thiết bị xạ trị vào”.

“Lâm Hàn cậu, sẽ mất hết tiền vốn! Chỉ riêng việc chế tạo dụng cụ xạ trị bằng kim loại californium cũng tốn không ít nhỉ!”

Sau khi nói xong, Hồng Nhai nhìn Lâm Hàn chằm chằm với ánh mắt sắc bén, chờ đợi quyết định của anh.

Theo ông ta, Lâm Hàn sẽ không từ chối.

Nếu như bán, đôi bên đều có lợi.

Không bán, Lâm Hàn sẽ đơn phương mất tiền, mà còn tổn thất rất nhiều, giá trị của thiết bị xạ trị kim loại californium ít nhất cũng phải một tỷ!

Điều càng quan trọng hơn là số californium còn lại trong tay Lâm Hàn hoàn toàn không có đất dụng võ và ngay lập tức trở thành phế phẩm.

Hơn nữa còn có thể đắc tội với nhà họ Hồng.

Vì vậy Hồng Nhai tin rằng, chỉ cần là người có chút đầu óc, đều sẽ đồng ý. Lâm Hàn, đương nhiên sẽ đồng ý.

"Chưa từng có ai uy hiếp tôi như ông".

Lâm Hàn có một chút cảm khái phẩy tay.

“Cậu Lâm, có gì phân phó ạ?”

Lý Minh liền bước tới.

“Ông ta cũng là một trong những nhà tài trợ cho“ Tôi là triệu phú?”, Lâm Hàn liếc Hồng Nhai một cái.

“Vâng, Hồng Nhai, đã tài trợ một trăm triệu cho “Tôi là triệu phú””, Lý Minh lập tức trả lời.

“Đá ông ta ra khỏi nhóm chát, 100 triệu kia sẽ lấy ra từ tài khoản công ty chúng ta”, Lâm Hàn nói hờ hững.

“Vâng thưa cậu Lâm!”

Lý Minh rút ra điện thoại di động và ngay lập tức mời Hồng Nhai ra khỏi nhóm trò chuyện giữa các nhà tài trợ của “Tôi là triệu phú”.

Ting ting!

Điện thoại Hồng Nhai ngay lập tức vang lên tiếng thông báo.

Ông ta mở ra xem: "Bạn đã bị xóa khỏi cuộc trò chuyện nhóm”.

“Lâm Hàn, cậu dám…”

Hồng Nhai trừng mắt, lửa giận trong đó như đang bùng cháy mãnh liệt.

Lâm Hàn này hoàn toàn không coi ông ta ra gì, càng không coi nhà họ Hồng phía sau ông ta ra gì!

“Đây chỉ là một bài học nhỏ mà thôi”.

Lâm Hàn mở cửa xe và liếc xéo Hồng Nhai đầy ẩn ý.

"Về phần ông nói bán californium cho ông, tôi đề nghị ông về nhà ngủ một giấc đi, vì trong mơ cái gì cũng có”.

“Ngoài ra, ông còn nói sẽ khiến tôi mất tất cả, và khiến californium trong tay tôi trở thành phế phẩm".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 161-165
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom