• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (1 Viewer)

  • Chương 271-275

Chương 271: Chống lưng của Trương Đào

Ngoài ra, còn lại đều miêu tả về Lâm Hàn.

Dưới ngòi bút của phóng viên Tiểu Trần, Lâm Hàn hoàn toàn chính là một tên nhà giàu mới nổi.

Lại còn là tên nhà giàu mới nổi sĩ diện hão, muốn dấn thân vào giới xã hội thượng lưu mà đánh mất bản thân.

"Ồ, tôi còn chưa làm gì đã bị miêu tả thành như vậy rồi, buồn cười thật!"

Lâm Hàn lắc đầu, không nghĩ thêm nữa, cầm tài liệu của Triệu Tứ Hải lên đọc.

Lâm Hàn lướt qua giới thiệu về Triệu Tứ Hải, xem đến phần ghi chép của phóng viên Tiểu Vương.

Nội dung chính là tường thuật lại quá trình sau khi Triệu Tứ Hải nhận được 10 triệu tệ, anh ta lập tức bán biệt thự đi, mua lại biệt thự ở núi Vân Mộng.

Về hôm đãi tân gia, vô cùng nở mày nở mặt trước bà con họ hàng, hơn nữa còn “vả mặt” tên con rể Lâm Hàn trời đánh mà anh ta chướng mắt từ lâu.

Dưới ngòi bút của Tiểu Vương, Lâm Hàn như cũng biến thành một người khác.

Là một thằng ranh thích sĩ diện, nhưng lại không thể hiện ra mặt.

Trong bữa tiệc tân gia, mọi người đều xem thường Lâm Hàn, nhưng anh còn cố lên tiếng để thu hút sự chú ý của đám họ hàng, sau cùng lại bị họ chế nhạo.

Kết luận, đoạn video này khi được phát sóng, ắt hẳn tỷ suất lượt xem sẽ rất cao.

"Mớ tài liệu này thật là ẩu tả".

Lâm Hàn ném xấp tài liệu lên bàn, lắc đầu không nói nên lời, ngoài việc phóng viên không biết gì mà bịa ra, còn một nguyên nhân là vì muốn đạt tỷ suất lượt xem cao nên đã vẽ vời còn khủng khiếp hơn nữa.

Kèm theo mấy cái video này, chắc chắn sẽ làm khán giả càng thêm thích thú.

Lâm Hàn ném xấp tài liệu lên bàn rồi hỏi Lý Minh:

"Nghe nói livestream Sa Ngư chúng ta vừa lôi kéo được thêm hai streamer hot à".

"Đúng vậy", Lý Minh mở miệng: "Một người là Tinh Tú Lan Mục, còn lại là..."

Anh ta còn chưa nói xong, ngoài phòng vang lên tiếng gọi.

"Không xong rồi trưởng phòng Lý, bên ngoài có một streamer tìm tới tận đây!"

"Tìm tới tận đây?", Lý Minh ngẩn ra, không ngờ lại có chuyện streamer tìm tới tận cửa.

Anh ta đưa mắt nhìn Lâm Hàn trưng cầu ý kiến.

"Ra xem thử đi".

Lâm Hàn nhàn nhạt nói, đẩy cửa đi ra đầu tiên.

Chỉ thấy một cô gái đang ngồi bệch dưới đất trước lối ra vào văn phòng làm việc của Sa Ngư.

Cô gái này mặc một cái áo khoác đỏ chót, trên mặt đầy thẹo mụn và sẹo rỗ, thân hình hơi mập mạp.

Quản lý Điềm Điềm đang đứng kế bên.

"Trương Đào?"

Vừa thấy cô gái này thì Lâm Hàn ngẩn ra.

Người này là con gái của Trương Đức Thuận, Trương Đào!

"Cô Trương Đào, cô bình tĩnh đã, đừng gây rối ở đây được không?", quản lý Điềm Điềm đứng kế bên nói.

"Gây rối? Tôi không có!"

Trương Đào liếc mắt: "Tôi tới đây là muốn livestream Sa Ngư mấy người tiến cử tôi thôi, được chứ? Ví dụ như đề cử lên đầu trang, hoặc đề xuất trong các kênh khác cũng được! Tôi đâu có yêu cầu quá đáng gì đâu!"

"Ặc... Việc được tiến cử hay không là do bộ phận điều hành sắp xếp, tôi không có quyền quyết định chuyện này", khuôn mặt quản lý Điềm Điềm đầy khó xử.

"Ban điều hành quyết định sao? Vậy gọi quản lý của mấy người ra đây, một người quản lý nhỏ như cô không xứng nói chuyện với tôi!", Trương Đào ra vẻ chảnh chọe.

"Tôi có người chống lưng đấy!"

"Có người?"

Nghe thế, quản lý Điềm Điềm ngẩn ra.

"Hừ, nói ra sợ cô bị dọa hú vía mất!"

Vẻ mặt Trương Đào đầy đắc ý: "Chống lưng cho tôi là Anh trai chạy Rolls-Royce, ông chủ của livestream Sa Ngư mấy người đó! Tối qua, ngày đầu tiên tôi livestream, Anh trai chạy Rolls-Royce đã ấn follow tôi! Chắc chắn là anh ấy đã nhìn trúng tôi!"

Nghe đến đây, ánh mắt quản lý Điềm Điềm chợt lóe lên, nhanh chóng đi tới bàn làm việc mở máy tính lên kiểm tra.

Vừa xem thì thấy, phòng livestream của Trương Đào có một follow, mà người nhấn follow lại chính là Anh trai chạy Rolls-Royce!

Shhh!

Điềm Điềm rùng mình, không ngờ ông chủ của mình lại đi follow Trương Đào này.

Tuy là ngoại hình Trương Đào chẳng ra gì, nhưng ai mà biết được khẩu vị cậu Lâm có "mặn" đến vậy không chứ?

Nếu quả thật là vậy, cậu Lâm thực sự nhìn trúng Trương Đào, vậy phải thành thật tiếp đãi Trương Đào này rồi!

Đương nhiên phải đề cử phòng của ta nữa!

"Cô Trương Đào, vừa rồi tôi ăn nói lỗ mãng, mong rằng cô đừng để bụng nhé!", Quản lý Điềm Điềm đi đến trước mặt Trương Đào, cười xòa nói:

"Cô Trương Đào, nếu ông chủ chúng tôi đã ấn follow cô, vậy đương nhiên là xem trọng cô rồi, cô muốn đề cử thế nào thì cứ nói!"

"Hứ! Xem như cô biết điều!", Trương Đào nở nụ cười nói: "Dĩ nhiên tôi muốn đề cử cao nhất trên nền tảng của mấy người rồi".

"Cái này được ạ!", quản lý Điềm Điềm khẽ mỉm cười.

Bịch bịch bịch!

Có tiếng bước chân vang lên.

Lâm Hàn và Lý Minh đã bước vào đi vào phòng làm việc.

"Lâm Hàn?"

Ngay lúc Trương Đào nhìn thấy Lâm Hàn thì bất ngờ:

"Lâm Hàn, sao anh lại ở livestream Sa Ngư?"

Con ngươi cô ta đánh một vòng, chẳng mấy chốc đã biết, cười ha hả nói:

"Haha, Lâm Hàn, đừng nói tên vô tích sự anh cũng đến đây làm streamer nhá! Còn chạy tới tận trụ sở chính của livestream Sa Ngư nữa chứ!"

"Xem ra trong bữa tiệc tân gia hôm qua, không chỉ mỗi tôi có hứng thú với công việc streamer, mà tên vô tích sự nhà anh cũng muốn làm streamer!"

"Dù gì mỗi ngày ở nhà mà tháng nào cũng kiếm được 600 ngàn tệ, ai mà không bị cám dỗ chứ!"

"Cậu Lâm quen biết Trương Đào này ạ?", nghe thế, quản lý Điềm Điềm có hơi ngỡ ngàng, ánh nhìn chợt quay về phía Lâm Hàn, há hốc cả miệng.

Lâm Hàn giơ tay lên, quản lý Điềm Điềm mới không nói tiếp.

"Còn muốn nói gì nữa thì nói đi", Lâm Hàn nhìn Trương Đào, hờ hững mở miệng.

Khóe môi anh nhếch lên, vẽ ra một nụ cười hài hước, như đang nhìn thấy một chú hề đang nhảy nhót vậy.

"Đương nhiên tôi phải nói tiếp rồi!"

Trong mắt Trương Đào tràn đầy sự chế nhạo:

"Lâm Hàn, bây giờ streamer kiếm ra tiền đều là nữ, một thằng đàn ông như anh sao làm được streamer chứ? Trong tiệc tân gia hôm qua, tôi nói muốn làm streamer, anh lại bảo tôi nên đi Hàn Tịch phẫu thuật thẩm mỹ".

"Bây giờ, tôi phải nói lại với anh, muốn làm streamer hả, đề nghị anh đi Thái Quốc phẫu thuật chuyển giới thành phụ nữ thì mới kiếm ra tiền được!"

"Tiếp đó thì sao?", Lâm Hàn lại nói.

"Sau đó hả?", Trương Đào cười ha hả: "Dù cho anh có trở thành phụ nữ rồi cũng chưa chắc kiếm tiền được đâu! Nên biết cạnh tranh trong cái nghề này rất khốc liệt, nếu không có ô dù thì chẳng làm ăn gì được đâu!"

Càng nói, cô ta càng thêm đắc ý.

"Nói thế chắc sau lưng cô cũng có ô dù nhỉ?", Lâm Hàn hỏi.

"Đương nhiên rồi!"

Trương Đào hất càm lên: "Người chống lưng cho tôi là Anh trai chạy Rolls-Royce, ông chủ của livestream Sa Ngư đấy!"

"Nói cho biết nhá, tối qua tôi vừa livestream thôi, còn chưa đến nửa tiếng đồng hồ, Anh trai chạy Rolls-Royce đã ấn follow tôi rồi, chắc chắn anh ấy đã nhìn trúng tôi! Cho nên hôm nay tôi đến đây để yêu cầu quản lý Sa Ngư phải đề cử cho tôi!"

"Quản lý Sa Ngư vừa rồi mới cam kết, muốn đề cử thế nào thì cứ việc nói! Đây chính là ưu ái cho người có ô dù đó biết chưa?"

Trương Đào tiếp tục nhạo báng Lâm Hàn:

"Lâm Hàn à, anh muốn làm streamer cũng được, nhưng ở cái nền tảng Sa Ngư này thì anh không làm ăn được gì đâu! Bởi vì người chống lưng cho tôi là Anh trai chạy Rolls-Royce, ông chủ của Sa Ngư! Tôi sẽ nhắn tin riêng, bảo anh ấy đuổi cổ anh!"

"Đuổi tôi á?"

Nụ cười Lâm Hàn càng sâu hơn: "Vậy cô thử nhắn tin bảo đuổi tôi thử xem!"

"Anh tưởng tôi không dám à?"

Trương Đào lập tức lấy điện thoại mở app livestream Sa Ngư ra.
Chương 272: Biến!

Trương Đào lục tìm tên ID Anh trai chạy Rolls-Royce, mở ra bắt đầu nhắn.

"Anh trai chạy Rolls-Royce, anh ấn follow em vì nhìn trúng em rồi đúng không?"

"Hôm nay, em đến công ty của anh lại bị tên Lâm Hàn nghèo kiết xác kia ăn hiếp, anh phải đứng ra bênh vực em đó!"

"Người này cũng muốn đến Sa Ngư làm streamer, lại còn mặt dày lết đến tận trụ sở chính công ty Sa Ngư nữa!"

"Anh trai chạy Rolls-Royce ơi, anh là ông chủ của Sa Ngư mà, anh đuổi anh ta giúp em đi! Để cảm ơn anh, anh muốn gì em cũng chiều hết á!"

Gửi xong tin nhắn, Trương Đào chảnh chọe nhìn về phía Lâm Hàn:

"Lâm Hàn, tôi đã gửi tin nhắn rồi, chỉ cần Anh trai chạy Rolls-Royce đọc được, chắc chắn sẽ đuổi cổ anh đi! Giấc mơ làm streamer của anh cũng tan thành mây khói luôn!"

"Ồ", Lâm Hàn gật đầu không nói không rằng lấy điện thoại ra.

"Hứ, lấy điện thoại di động ra làm cái quái gì? Trong lòng anh đang rất bứt rứt đúng không, còn giả vờ bấm điện thoại để che giấu", Trương Đào cười nhạo:

"Lâm Hàn, nếu như anh chịu cầu xin tôi, tôi sẽ giúp xin Anh trai chạy Rolls-Royce tha thứ, để anh ấy không đuổi anh nữa".

Đinh đông!

Cô ta vừa dứt lời, liền có tiếng tin nhắn trong điện thoại vang lên.

Cô ta nhìn vào thì thấy một nhắc nhở: "Có người trả lời tin nhắn riêng của bạn".

"Anh trai chạy Rolls-Royce trả lời tin nhắn của tôi rồi này, lại còn chỉ trong vài giây thôi đấy!"

Trương Đào ngạc nhiên mừng rỡ, tim đập loạn nhịp, hai má cũng đỏ lên, mở ra xem thì đúng là tin nhắn của Anh trai chạy Rolls-Royce, anh ấy chỉ nhắn lại một chữ:

"Biến!"

"Sao Anh trai chạy Rolls-Royce lại bảo mình biến chứ?"

Trương Đào trợn tròn mắt, nghệt mặt ra, không ngờ Anh trai chạy Rolls-Royce lại trả lời cô ta như vậy!

Sau đó, con người cô ta xoay tròn, sao Anh trai chạy Rolls-Royce lại bảo cô ta biến được chứ?

Nhất định là anh ấy bảo Lâm Hàn biến rồi!

"Lâm Hàn, nhìn thấy chưa! Anh trai chạy Rolls-Royce bảo anh biến đi kìa!"

Trương Đào quơ màn hình điện thoại trước mặt Lâm Hàn, vô cùng đắc ý nói:

"Bây giờ anh còn không biến ngay đi hả?"

"Livestream Sa Ngư không phải là chỗ loại người như anh có thể đến, ngoan ngoãn về nhà ăn no chờ chết đi! Anh tưởng cỡ như anh mà cũng làm streamer được à?"

Lâm Hàn không có động thái gì, chỉ đứng đó nở nụ cười.

Thấy Lâm Hàn vẫn chưa chịu đi, Trương Đào nôn nóng chỉ tay vào quản lý Điềm Điềm, ra lệnh cho cô ta:

"Cô đó! Sao còn không gọi bảo vệ đuổi tên Lâm Hàn này ra ngoài? Ông chủ mấy ngươi cũng lên tiếng bảo Lâm Hàn biến khỏi đây rồi đấy! Nhanh chóng gọi bảo vệ đến đi!"

"Tôi nói cho cô biết, tôi là người được Anh trai chạy Rolls-Royce vừa ý! Nếu cô không nghe theo chỉ thị của tôi, tôi cũng bảo Anh trai chạy Rolls-Royce đuổi cô luôn!"

Nghe đến đây, quản lý Điềm Điềm không khỏi lắc đầu ngao ngán, ánh mắt nhìn Trương Đào như đang nhìn kẻ ngu.

"Màn hài kịch này cũng nên kết thúc thôi".

Nụ cười ban nãy của Lâm Hàn cũng đã vụt tắt, anh mất kiên nhẫn phất tay về phía Trương Đào.

"Ý của anh là sao?", Trương Đào sửng sốt.

Được Lâm Hàn ra hiệu, quản lý Điềm Điềm mở miệng:

"Bảo vệ, đuổi người này ra ngoài".

Bốn người bảo vệ nhanh chóng đi vào.

"Haha, bảo vệ đến rồi! Lâm Hàn, anh sắp bị đuổi rồi!"

Vừa thấy bảo vệ, Trương Đào bật cười ha hả, mặt đầy đắc ý: "Còn cô quản lý này cũng biết điều lắm đấy! Lát nữa tôi sẽ nhắn tin cho Anh trai chạy Rolls-Royce, kể cho anh ấy nghe cô đã nghe lời tôi thế nào, biết đâu cô còn được tăng lương, lại còn..."

Cô ta còn chưa nói hết câu, sắc mặt lập tức thay đổi:

"Mấy người làm gì vậy!"

"Buông tôi ra!"

Bốn người bảo vệ kia nhấc luôn Trương Đào lên, đi thẳng ra ngoài.

"Buông tôi ra!"

"Mấy người bắt nhầm người rồi, người phải bắt là tên Lâm Hàn vô dụng kia kìa!"

"Buông tôi ra nhanh coi!"

Trương Đào không ngừng giãy giụa, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, tiếng gào hét ngày một xa hơn.

Bịch!

Trương Đào bị bốn người bảo vệ nâng lên quăng ra ngoài đường.

"Ôi trời ôi, đau quá đi mất!"

Trương Đào xoa mông, đau đến nhe răng toét miệng.

Vẻ mặt cô ta hết sức kinh ngạc, không hiểu vì sao bảo vệ không đuổi Lâm Hàn mà lại đuổi cô ta ra ngoài!

"Tại sao chứ? Mấy gã bảo vệ này bị đui hết rồi à, đuổi cũng đuổi nhầm người nữa!"

Trương Đào tức giận đến nghiến răng nghiến lợi:

"Không được, mình phải mách với Anh trai chạy Rolls-Royce, mình phải trả thù!"

"Mình muốn Anh trai chạy Rolls-Royce phải đuổi Lâm Hàn, không chỉ thế, còn đuổi luôn cái cô quản lý kia nữa!"

"Đúng rồi, đuổi luôn mấy gã bảo vệ bị đui kia luôn! Tóm lại, chỉ cần xúc phạm đến mình đều không cho ở lại!"

Vừa nói, cô ta vừa lấy điện thoại mở app livestream Sa Ngư ra, định nhắn tin cho Anh trai chạy Rolls-Royce.

Nhưng vừa nhấn mở app ra, cả người cô ta liền chưng hửng.

Cô ta nhìn thấy nhắc nhở của app livestream:

"Tài khoản của bạn đã bị xóa vĩnh viễn vì vị phạm nội quy, không thể đăng nhập được".

"Bị...bị xóa á?"

Trương Đào dụi mắt, không dám tin vào mắt mình, cô ta đã bị xóa khỏi livestream Sa Ngư rồi.

"Tại sao chứ? Tại sao lại xóa tài khoản của tôi! Tôi là người được Anh trai chạy Rolls-Royce nhìn trúng mà, anh ấy là ông chủ của Sa Ngư đấy!"

Trương Đào tức đến giậm chân, cô ta như sắp phát điên:

"Người được ông chủ nhìn trúng mà mấy người cũng dám xóa, ban quản lý Sa Ngư mấy người đều là một lũ đần độn!"

"Chết tiệt!"

"Chết tiệt!"

Trương Đào thở hổn hển gào hét.

Brừm...

Đột nhiên có một tiếng động cơ xe đinh tai nhức óc vang lên, một chiếc Maserati nữ hoàng màu đỏ ngừng lại giữa giao lộ.

"Chiếc xe này đẹp quá, hiệu gì thế nhỉ?"

Ánh mắt Trương Đào nhìn vào chiếc xe có hơi khó hiểu.

Đường cong chiếc xe này thật mĩ miều, bề ngoài bóng bẫy mà lại rất ngầu lòi.

Nhưng Trương Đào không biết chiếc xe này hãng gì, dù sao cô ta cũng chỉ biết BMW, Mercedes, Audi.

"Hừ, chắc chỉ là mấy chiếc xe nội địa vài trăm ngàn tệ thôi! Bên ngoài bắt mắt thế thôi chứ chất lượng đương nhiên thua xa BMW, Mercedes, Audi rồi", Trương Đào liếc xéo xem thường:

"Những loại có vẻ ngoài thế này cũng chỉ thu hút mắt người khác thôi!"

Lúc này, cửa xe mở ra, một người thanh niên và một người đàn ông trung niên bước xuống.

Người thanh niên với khuôn mặt sáng sủa, hai má hơi gầy, cũng khá đẹp trai. Gã ta mặc một bộ vest Armani, trông vô cùng sang trọng.

"Ôi anh đẹp trai kìa!"

Khi nhìn thấy người thanh niên này, hai mắt Trương Đào như phát sáng lên.

"Không đề cập đến xe thì anh chàng này đẹp trai quá đi mất!", Trương Đào thầm nghĩ.

Mà người đàn ông trung niên kia, thì lại có bụng bia, mặt mày dữ dằn, khoảng 40 đến 50 tuổi.

"Hửm?"

Người thanh niên vừa xuống xe, liền thấy có một cô gái đang ngồi bệch trên mặt đường, nhìn chằm chằm gã ta với vẻ mặt thèm khát.

"Cái quái gì thế này? Cô nhìn trúng anh đây rồi hả?"

Trong mắt người thanh niên hiện lên tia xem thường: "Sao không tự soi mình vào bãi nước tiểu xem, mặt đầy thẹo mụn với sẹo rỗ, còn mập như heo nữa, gớm chết đi được".

"Minh Sơn, thứ con gái này có gì mà nhìn?", người đàn ông trung niên bên cạnh vừa thấy ánh mắt gã thanh niên thì cười nói.

"Đúng vậy, con dân đen dưới đáy xã hội vừa nhìn thấy cháu đẹp trai, còn chạy Maserati, chắc là mê mệt cháu rồi", gã thanh niên nhàn nhạt nói.

"Nhưng đúng là con xe Maserati nữ hoàng này của cháu tốt thật đấy, tính năng hiện đại mà động cơ cũng rất mạnh nữa", người đàn ông trung niên lại nói.
Chương 273: Trịnh Minh Sơn tới cửa chào hỏi

"Đương nhiên rồi, hồi trước cháu định tặng chiếc xe này cho Hinh Nhi. Nhưng trong hôm sinh nhật, thằng bịp bợp Lâm Hàn kia không biết lấy đâu ra viên kim loại Californium, khiến cho cô ấy chẳng kịp nhận, nên cháu đành lái nó".

Thanh niên lộ ra vẻ mặt bực bội, mọi nổi bật của gã ta trong bữa tiệc đều bị thằng vô tích sự ấy chiếm hết trước.

Người thanh niên này chính là Trịnh Minh Sơn!

"Không những thế, ở trong nhà cô Tống Ngọc, cũng vì thằng Lâm Hàn đó, chúng ta đã bị đá ra khỏi nhóm chat nhà tài trợ của chương trình Tôi là triệu phú. Tên đó quả thật là ngôi sao chổi của cháu mà!"

Trịnh Minh Sơn giận nghiến răng nghiến lợi.

"Cũng không phải vì Lâm Hàn chúng ta mới bị đá ra khỏi group", người đàn ông trung niên bên cạnh nói:

"Theo lời cháu, cậu ta chỉ là một thằng shipper, một tên dân đen, thế thì làm sao có thể tác động đến quyết định của anh Lý được? Phải biết rằng, đằng sau anh ta chính là ông chủ Sa Ngư vô cùng bí ẩn đó! Loại rác rưởi của xã hội như Lâm Hàn, ảnh hưởng được đến quyết định của anh Lý ư?"

"Chú hai, cháu chỉ thuận miệng nói thôi, đương nhiên Lâm Hàn không thể tác động đến quyết định của anh Lý rồi".

Trịnh Minh Sơn cười, người đàn ông ấy chính là chú hai Trịnh Lượng của gã ta, và cũng là người chịu trách nhiệm chính của nhà họ Trịnh trong việc tài trợ chương trình "Tôi là triệu phú".

Hôm nay, hai người đến công ty Sa Ngư để giáp mặt hỏi anh Lý xem, tại sao lại đá họ ra khỏi group.

"Được rồi, không nói nữa, chúng ta vào thôi!"

Trịnh Lượng mở miệng dặn: "Có điều Minh Sơn này, chú phải nhắc cháu một câu, tính cách cháu có hơi ngang ngạnh, đợi đến khi gặp anh Lý thì phải kiềm chế lại, chú ý lời ăn tiếng nói, phải cung kính với anh ta nghe không!"

"Chú hai, chú yên tâm đi, cháu biết mà!"

Trịnh Minh Sơn cười: "Hơn nữa, ông chủ của Sa Ngư chắc chắn là nhân vật đứng ở đỉnh của xã hội, người như thế, đáng để cháu phải tôn trọng và đối xử một cách kính cẩn, cháu biết nên làm gì mà! Cũng sẽ chú ý lời ăn tiếng nói của mình!"

"Vậy là tốt rồi, chúng ta vào thôi!"

Trịnh Lượng vừa lòng gật đầu, hai người cùng bước vào tòa nhà.

Thấy Trịnh Minh Sơn đi vào, Trương Đào lẩm bẩm:

"Ban nãy nghe bọn họ nói chuyện, loáng thoáng có nhắc đến app livestream Sa Ngư, lẽ nào hai người đó là người của công ty ấy?"

Ánh mắt cô ta lại liếc sang chiếc xe kia.

"Anh chàng đẹp trai kia trông khí chất ngời ngời, chắc hẳn không phải người bình thường, có lẽ xe anh ta lái cũng chẳng phải mấy hãng nội địa hơn vài trăm ngàn tệ đâu! Hơn nữa, người đi đường vừa thấy nó đều ngoái đầu lại nhìn mấy lần".

Trương Đào nghĩ vậy bèn lấy điện thoại ra chụp chiếc xe, rồi lên Baidu tìm kiếm bằng hình ảnh.

"Maserati nữ hoàng, có giá hơn 2 triệu tệ!"

Nhìn thấy thông tin trên web, Trương Đào sững người: "Chiếc xe ấy thế mà lại có giá hơn 2 triệu tệ! Anh chàng đẹp trai kia giàu ghê!"

Ánh mắt cô ta lóe sáng: "Đẹp trai như thế, còn giàu, anh ấy... Chắc không phải là anh trai chạy Rolls-Royce - ông chủ của app Sa Ngư đó chứ!"

Trương Đào nghĩ vậy tim đập thình thịch, vô cùng kích động.

Trịnh Minh Sơn hoàn toàn phù hợp với hình tượng anh trai chạy Rolls-Royce trong lòng cô ta.

Vừa đẹp trai, vừa lái xế xịn.

"Nhưng sao ban nãy anh ấy lại không nhận ra mình? Anh ấy có xem livestream của mình rồi còn follow nữa mà!"

Trương Đào lại nghĩ:

"Có lẽ là bề bộn công việc quá nên quên mất! Không được, mình phải ngồi đây chờ anh ấy đi ra mới được! Sau đó, nói với anh ấy mình là streamer nữ mà anh đã follow tối qua! Chỉ cần nói ra, anh ấy chắc chắn sẽ thích mình!"

Trương Đào càng nghĩ càng kích động, dứt khoát đi tới trước mui chiếc Maserati rồi ngồi bịch xuống, yên lặng đợi.

...

"Cậu Lâm, anh quen Trương Đào kia à?", quản lý Điềm Điềm bảo người đuổi cô ta đi xong, tò mò hỏi.

"Quen, một người bà con đáng ghét, kệ cô ta đi".

Lâm Hàn cười nhạt, người như thế, anh sẽ chẳng để tâm làm gì.

Chỉ chợt xuất hiện rồi điểm tô chút thú vị cho cuộc sống buồn tẻ của anh mà thôi.

"Trưởng phòng Lý, chúng ta thảo luận tiếp về vấn đề mời chào streamer đi", Lâm Hàn lại bảo.

"Vâng, cậu Lâm!"

Hai người quay trở về văn phòng.

Mới nói chưa được bao lâu, ngoài phòng đã có tiếng thông báo:

"Trưởng phòng Lý, bên ngoài có một người tên là Trịnh Lượng tìm anh!"

"Trịnh Lượng?", Lý Minh sửng sốt.

Anh ta đương nhiên biết ông ta, chính là người bị Lý Minh đá ra khỏi group hai ngày trước.

Bị đá ra đồng nghĩa với việc mất tư cách làm nhà tài trợ chương trình "Tôi là triệu phú".

"Cậu Lâm, sao ạ, có gặp không?", Lý Minh nhìn Lâm Hàn hỏi.

"Gặp thử xem".

Lâm Hàn đáp, anh cũng khá tò mò, Trịnh Lượng đến đây làm gì.

"Vâng, để bọn họ vào đi!", Lý Minh mở miệng.

"Mấy người cứ nói chuyện, tôi ở cạnh nghe thử xem bọn họ muốn làm gì".

Lâm Hàn cười, xoay ghế lại, cúi đầu chơi điện thoại.

Một lát sau, có tiếng bước chân truyền tới.

Trịnh Minh Sơn và Trịnh Lượng bước vào phòng.

Hai người vừa vào đều lén lút đánh giá căn phòng.

Văn phòng rất rộng, sau bàn làm việc trước mặt có một cái ghế dựa quay lưng lại với bọn họ, không thể nhìn thấy người đang ngồi đó là ai, chỉ thấy mỗi đôi giày.

Hiển nhiên, người ngồi trên ghế không muốn lộ mặt ra.

Bên cạnh ghế, có một người đàn ông mặc vest cung kính đứng, khi thấy hai người bèn mỉm cười.

"Xin chào!"

Trịnh Lượng cũng mỉm cười với anh ta:

"Tôi là Trịnh Lượng, đứng cạnh là cháu tôi - Trịnh Minh Sơn. Lần này chúng tôi đến đây là muốn tìm anh Lý bàn chút việc".

Trịnh Lượng nói xong, liếc về phía chiếc ghế.

Trịnh Minh Sơn cũng tò mò nhìn sang.

Bọn họ đoán, người ngồi trên ghế có 80% là anh Lý, chẳng qua anh ta không muốn lộ mặt ra thôi.

Nghĩ lại thì cũng đúng thôi, ông chủ app livestream Sa Ngư đã hết sức bí ẩn thì anh Lý dưới trướng anh chắc chắn cũng học theo kiểu giả vờ bí ẩn thôi.

Hơn nữa, anh Lý cũng không cần thiết phải lộ mặt cho bọn họ thấy.

"Chào hai người, tôi là anh Lý".

Lý Minh mỉm cười giới thiệu mình với hai người.

"Anh chính là anh Lý!"

Mí mắt Trịnh Minh Sơn và Trịnh Lượng giật giật, trong lòng sóng gầm mãnh liệt.

Anh Lý còn đứng thì người ngồi trên ghế quay lưng về phía họ là ai?

Lẽ nào... Trên ghế chính là ông chủ của app livestream Sa Ngư?!

Ánh mắt của hai người đều nhìn đăm đăm vào chiếc ghế dựa.

Lý Minh nhận ra suy nghĩ của họ, cười nói:

"Người ngồi bên cạnh chính là ông chủ chúng tôi".

Hai người nghe vậy thì trong lòng dậy sóng, không ngờ hôm nay đến đây lại có cơ hội nhìn thấy ông chủ thần bí của app Sa Ngư!

Tuy chỉ là một cái bóng lưng, nhưng chẳng ai dám chắc lát nữa anh có quay lại lộ mặt ra không.

"Đó chính là ông chủ Sa Ngư gây chấn động giới livestream đấy, quan trọng hơn, anh mới là kẻ có tiền, đại gia thật sự!"

Ánh mắt Trịnh Minh Sơn nhìn chiếc ghế lập tức trở nên cung kính:

"Mua lại app Sa Ngư, mời chào những streamer nổi tiếng của các nền tảng khác, trở thành nhà tài trợ chính chương trình "Tôi là triệu phú". Làm hết những điều đó cũng phải mất 5 tỷ!"

"Dùng nhiều tiền như vậy đầu tư vào một ngành đã bị Đậu Ngư và Hồ Nha lũng đoạn, sự quyết đoán và tiền của ấy là điều nhà họ Trịnh không tài nào có nổi!"

"Cho nên, nhất định phải xử xự một cách kính cẩn mới được!
Chương 274: Người không thể chọc vào

Trịnh Minh Sơn nhìn chiếc ghế mà nỗi lòng dậy sóng, vẻ mặt càng kính cẩn hơn.

Trịnh Lượng cũng vậy, nhưng ông ta đang đoán lai lịch của ông chủ Sa Ngư này chứ không nghĩ như Trịnh Minh Sơn.

"Từ việc mua lại app livestream Sa Ngư, rồi mời chào streamer, lên hot search, sau đó tài trợ chương trình "Tôi là triệu phú", một loạt hoạt động đó chắc cũng phải tốn mấy tỷ!"

"Dùng nhiều tiền như vậy để đầu tư vào một ngành đã bị các nền tảng lớn khác lũng đoạn, sự quyết đoán và nguồn vốn ấy là điều nhà họ Trịnh không tài nào có nổi".

Sắc mặt Trịnh Lượng trở nên nghiêm túc hơn:

"Đằng sau ông chủ app Sa Ngư này chắc chắn 80% là có thế gia chống lưng, hoặc sản nghiệp của anh sáng ngang với cả một thế gia".

Thế gia là một thế lực có đẳng cấp vượt xa bốn gia tộc lớn ở thành phố Đông Hải.

Nhìn khắp toàn bộ 43 tỉnh thành của Hoa Đông thì gia tộc như nhà họ Trịnh, mỗi thành phố đều có ba bốn cái.

Cả Hoa Đông sẽ có hơn 100 nhà.

Nhưng thế gia thì lại rất ít, chỉ có ba nhà mà thôi.

Một là nhà họ Thẩm, hai là nhà họ Hạ, còn lại là nhà họ Hồng.

Ba thế gia kia đều nằm tít trên cao khó mà với tới, ngay cả nhà họ Hàn đứng đầu thành phố Đông Hải cũng không dám đắc tội.

Ở trước mặt đối phương, những gia tộc nhỏ đó chỉ là con kiến, có thể tùy tiện nắn bóp khiến bọn họ phá sản.

Mà ông chủ app liestream Sa Ngư có sự quyết đoán khiến người ta khâm phục và vung tay rộng rãi như vậy, thì 80% là có thế gia chống lưng!

Trịnh Lượng nghĩ vậy, giật bắn cả mình, vẻ mặt cũng chợt trở nên kính cẩn.

"Không biết hai người đến đây có chuyện gì không?"

Lý Minh nhìn bọn họ, mỉm cười hỏi.

"Anh Lý, chúng tôi đến là muốn hỏi anh một chuyện".

Trịnh Lượng lập tức nở nụ cười nịnh nọt: "Chính là chuyện anh đá nhà họ Trịnh chúng tôi ra khỏi group nhà tài trợ của chương trình "Tôi là triệu phú"".

"Việc đầu tư vào chương ấy có quan trọng rất lớn đối với nhà chúng tôi, là một lần thử chuyển đổi từ ngành công nghiệp sản xuất vật liệu thép sang mảng công nghiệp truyền thông hiện đại. Ban lãnh đạo bên tôi hết sức coi trọng chuyện này".

"Nhưng mà anh Lý lại đá chúng tôi ra khỏi group chat, tôi rất thắc mắc, có phải chúng tôi đã làm sai điều gì khiến anh khó chịu! Nếu có, mong anh chỉ rõ, chúng tôi nhất định sẽ sửa!"

"Đúng vậy đó anh Lý!"

Trịnh Minh Sơn cũng mở miệng nói: "Trong khoảng thời gian tài trợ chương trình "Tôi là triệu phú", nhà chúng tôi tự nhận đã làm việc vô cùng thỏa đáng, không xuất hiện chút sai sót nào".

"Chúng tôi vẫn chẳng hiểu tại sao mình lại bị đá ra, hy vọng anh Lý có thể giải thích thắc mắc này!"

"Bởi vì... Các người đã đắc tội người không thể chọc vào".

Anh Lý xoa cằm đáp.

"Người không thể chọc vào?"

Trịnh Minh Sơn và Trịnh Lượng đều sửng sốt, im lặng đứng nghĩ lại.

Khoảng 5 phút sau, hai người vẫn không biết mình rốt cuộc đã đắc tội ai.

"Anh Lý, gần đây, nhà họ Trịnh chúng tôi đâu có đắc tội với ai đâu!", Trịnh Minh Sơn cười xòa nói.

"Đúng thế!"

Trịnh Lượng cũng nói: "Nếu là người không thể trêu vào thì lai lịch của đối phương chắc chắn không đơn giản. Đối với người như thế, bên tôi đều chủ động bắt tay chứ sao mà đắc tội được".

"Hai người nghĩ kỹ lại xem".

Anh Lý vẫn mỉm cười nói.

Hai chú cháu Trịnh Lượng lại im lặng.

"Nếu đắc tội người khác thì hai ngày trước quả thật là có".

Ánh mắt Trịnh Minh Sơn lóe lên: "Có điều, người đó lại là một thằng shipper nghèo rớt mồng tơi tên Lâm Hàn. Cái loại dân đen như cậu ta, lẽ nào chúng tôi lại không đắc tội nổi?"

"Hơn nữa, tôi đây cũng không thể gọi là đắc tội được. Tôi chỉ lột tẩy thân phận của cậu ta mà thôi, cậu ta chính là một tên lừa đảo!"

"Đúng vậy!", Trịnh Lương cũng nói ngay:

"Gần đây, nhà họ Trịnh đã đắc tội một thằng shipper! Lẽ nào loại dân đen ấy, chúng tôi lại không thể chọc vào sao?"

Nói xong, Trịnh Lượng và Trịnh Minh Sơn đều phá lên cười ha hả.

Lâm Hàn, không thể chọc vào á?

Càng nghĩ càng buồn cười.

Lý Minh nghe vậy, ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo.

"Anh Lý, anh đừng có thừa nước đục thả câu nữa!"

Trịnh Minh Sơn có chút sốt ruột nói: "Anh nói cho tôi biết rốt cuộc thì nhà họ Trịnh đã đắc tội với ai đi, giờ chúng tôi sẽ đến xin lỗi người ta ngay! Chỉ cần có thể để nhà tôi tiếp tục tài trợ chương trình "Tôi là triệu phú", cái gì tôi cũng đồng ý hết!"

"Đúng đó anh Lý, anh nói cho tôi biết mình dây vào ai đi. Nhưng đừng nói với tôi là tên Lâm Hàn kia, vậy thì quá có lệ rồi".

Trịnh Lượng cười giễu cợt nói.

Kẹt...

Ông ta mới nói xong, chiếc ghế trước mặt bỗng xoay lại.

Một chàng trai đang ngồi trên đó, nhìn hai người cười đầy nghiền ngẫm.

"Hả?"

Khi vừa thấy anh, Trịnh Minh Sơn và Trịnh Lượng đều sửng sốt, thốt lên:

"Lâm Hàn, sao cậu lại ở đây?"

Sau đó, bọn họ chợt nhớ tới ban nãy Lý Minh có nói một câu.

"Trên ghế là ông chủ của chúng tôi!"

Đùng!

Đùng!

Khoảnh khắc ấy, con ngươi hai người bỗng trợn to, cả người như bị sét đánh, đứng chôn chân tại chỗ.

Trong lòng hai người chợt nổi lên sóng gió rợp trời, hít thở dồn dập.

"Lâm Hàn, sao...sao cậu lại ở đây?"

Trịnh Minh Sơn cố gắng bình tĩnh lại, nhìn anh rồi dụi dụi mắt, chàng trai trước mặt quả thật là tên nghèo kiết xác Lâm Hàn kia.

"Đây là công ty tôi, tại sao tôi lại không thể ở đây?"

Lâm Hàn cười nhạt hỏi.

"Đây là công ty của cậu!"

Sau khi thốt ra câu đó, bắp chân Trinh Minh Sơn và Trịnh Lượng run lên, suýt chút nữa ngồi bệt xuống đất.

"Công...công ty Sa Ngư này là của cậu?"

Trịnh Minh Sơn lắp bắp nói, hoàn toàn không thể tin nổi, bịch bịch bịch lùi ra sau ba bước.

"Cậu chính là ông chủ app Sa Ngư vô cùng bí ẩn trong giới livestream?"

Trịnh Lượng cũng khó có thể tin hỏi.

"Ban nãy tôi đã giới thiệu rồi mà, người ngồi trên ghế là ông chủ chúng tôi, lẽ nào hai người lại không tin lời nói của Lý Minh tôi?"

Lý Minh nhướng mày, lạnh lùng mở miệng.

"Nhưng sao có thể thế được!"

Sắc mặt Trịnh Minh Sơn trắng bệch, nhìn chằm chằm Lâm Hàn, con ngươi đỏ lừ:

"Sao có thể! Sao có thể thế được!"

"Lâm Hàn kia chỉ là một thằng shipper, làm sao có thể là ông chủ app livestream Sa Ngư được! Tôi không tin!"

Gã ta không thể tin nổi điều đó, bởi vì nó quá chấn động.

Trong mắt Trịnh Minh Sơn, Lâm Hàn chỉ là một shipper, một tên dân đen.

Trong ghi chép của phóng viên Tiểu Vương, cậu ta còn là một người sĩ diện, muốn chen chân vào xã hội thượng lưu.

Trịnh Minh Sơn vẫn luôn khinh bỉ Lâm Hàn.

Nhưng giờ, cậu ta chợt lắc mình biến thành ông chủ của app Sa Ngư!

Thân phận của hai người kém nhau quá lớn.

Một người như chim trên trời, một người như kiến bò dưới đất.

Ầm!

Hai chân gã ta xụi lơ, không ngừng run rẩy, cảm giác thế giới quan bỗng chốc sụp đổ.

"Lâm Hàn... Lâm Hàn thế mà lại là ông chủ của app livestream Sa Ngư!"

Trịnh Lượng cũng hoàn toàn thay đổi sắc mặt, không thể nào tin nổi điều ấy.

Ông ta cũng không hiểu biết nhiều về Lâm Hàn, nhưng từ trong lời nói của Trịnh Minh Sơn thì Trịnh Lượng biết cậu ta chỉ là một thằng dân đen làm nghề giao hàng mà thôi.

Nhưng nay, thằng shipper ấy chợt biến thành ông chủ app Sa Ngư!

Kia chính là người bí ẩn nhất giới livestream, còn ra tay rất rộng rãi và quyết đoán, vung mấy tỷ vào app Sa Ngư.

Người như thế, chắc chắn có thế gia chống lưng.

Nhà họ Trịnh chẳng qua chỉ là con kiến trước mặt cậu ta.
Chương 275: Khoan dung độ lượng

“Sao, để các người thừa nhận tôi là ông chủ của Sa Ngư khó khăn đến vậy à?”, Lâm Hàn nhìn hai người đầy châm chọc.

Hai người sợ hãi đến mức hai chân nhũn ra, kinh hồn bạt vía.

Trịnh Lượng phản ứng lại trước tiên, ông ta hít một hơi thật sâu, đè nén sự sợ hãi trong lòng, cười xòa nói:

“Thật bất ngờ, không ngờ người giao hàng, giẻ rách dưới đáy xã hội trong miệng cháu trai tôi lại là ông chủ thâm sâu khó dò của Sa Ngư, đúng là nhìn nhầm rồi!”

“Cậu Lâm, trước kia Minh Sơn bất kính với cậu, mong cậu tha thứ!”

Trịnh Lượng cúi đầu khom lưng.

Bây giờ thân phận của của Lâm Hàn đã được xác nhận, dù có kinh ngạc đến mấy cũng vô ích.

Những cảm xúc này không giúp ích gì.

Điều cần làm bây giờ là khôi phục ấn tượng của Lâm Hàn về Trịnh Minh Sơn, giành được sự ưu ái của Lâm Hàn.

Vì Trịnh Lượng biết, mình không động vào nổi Lâm Hàn này!

“Tha thứ?”

Ánh mắt Lâm Hàn hơi lạnh:

“Một lời tha thứ là có thể bỏ qua tất cả những chuyện đã xảy ra trước kia à? Cháu trai ông trước đây châm chọc tôi rất nhiều, Lâm Hàn tôi chưa bao giờ là người rộng lượng, chuyện này tôi sẽ không quên đâu”.

Nghe thấy câu này, sắc mặt Trịnh Lượng và Trịnh Minh Sơn đều tái nhợt.

Mắt Trịnh Lượng đảo liên tục, sau đó ông ta cắn răng, đột nhiên vung tay lên!

Chát!

Ông ta tát một phát thật mạnh vào mặt Trịnh Minh Sơn.

“Trịnh Minh Sơn, còn ngây ra đấy làm gì, không mau xin lỗi cậu Lâm đi?!”, Trịnh Lượng nghiêm giọng quát:

“Cái đồ có mắt không tròng, cậu Lâm mà cũng dám đắc tội! Tại mày mà chuyện tài trợ cho chương trình ‘Tôi là triệu phú’ của nhà họ Trịnh mới thất bại đấy!”

“Chú hai…”

Trịnh Minh Sơn ngẩn người, há hốc mồm, không ngờ Trịnh Lượng lại đột nhiên đánh mình.

Chát!

“Vẫn chưa chịu xin lỗi à!”

Trịnh Lượng lại tát thêm cái nữa.

Trịnh Minh Sơn hít vào một ngụm khí lạnh, hai cái tát khiến má gã đau rát, hai bên má sưng phồng, đỏ ửng.

Hai phát tát này khiến gã bừng tỉnh từ cơn bàng hoàng trong tích tắc.

Tạm thời gác chuyện trước kia sang một bên, có nghĩ cũng vô ích.

Vì sự thật đã ở ngay trước mắt, dù gã không thể tin được thì Lâm Hàn cũng đã ngồi vào vị trí ông chủ Sa Ngư!

Một câu của anh có thể quyết định nhà họ Trịnh có được tiếp tục tài trợ cho ‘Tôi là triệu phú’ nữa hay không. Chuyện này liên quan đến nhà họ Trịnh, họ đang cố gắng chuyển từ ngành vật liệu thép truyền thống sang ngành công nghệ truyền thông hiện đại.

Ai cũng biết ngành truyền thống rất khó phát triển, đặc biệt là vật liệu thép.

Đất nước đang ra sức thực hiện chính sách bảo vệ môi trường, vừa muốn núi vàng núi bạc, vừa muốn non xanh nước biếc.

Mà luyện thép sẽ sinh ra rất nhiều sự ô nhiễm, cứ cách một thời gian Cục bảo vệ môi trường lại đến công ty Bảo Sơn của nhà họ Trịnh kiểm tra một lần.

Vì các chỉ số không đạt tiêu chuẩn, nhà họ Trịnh đã buộc phải đóng cửa một số xưởng luyện thép.

Trong khoảng thời gian này, lợi nhuận của nhà họ Trịnh không hề lạc quan, thậm chí còn tăng trưởng âm.

Vì vậy ban lãnh đạo cấp cao của nhà họ Trịnh rất coi trọng việc chuyển đổi.

Lần này nhà họ Trịnh tài trợ cho chương trình “Tôi là triệu phú” chính là để thử nghiệm.

Nếu để ban lãnh đạo biết, nguyên nhân khiến nhà họ Trịnh bị đá ra khỏi nhóm chat là do Trịnh Minh Sơn đắc tội ông chủ Sa Ngư, chắc chắn họ sẽ nổi trận lôi đình!

Trịnh Minh Sơn cũng không có kết cục tốt đẹp!

Vậy nên nhất định phải xin lỗi, phải khiến Lâm Hàn đồng ý để nhà họ Trịnh được tiếp tục tài trợ cho ‘Tôi là triệu phú’.

“Trịnh Minh Sơn, sao vẫn còn ngây ra đó?”

Thấy Trịnh Minh Sơn vẫn đứng im không nhúc nhích, Trịnh Lượng trợn mắt, lửa giận bùng cháy, lại giơ tay lên.

“Xin lỗi, cháu xin lỗi!”

Trịnh Minh Sơn phản ứng lại rồi nhanh chóng đáp lại.

Gã ta nhìn Lâm Hàn, cúi đầu, cung kính nói:

“Cậu Lâm, trước đây tôi đã buông lời xúc phạm cậu, hy vọng cậu khoan dung độ lượng, tha cho tôi lần này!”

“Tha cho anh cũng không phải không thể”, Lâm Hàn nhẹ giọng nói: “Nhưng có điều kiện”.

Từ đầu đến cuối, Lâm Hàn không hề coi trọng Trịnh Minh Sơn, sở dĩ anh nói những lời vừa nãy là để đưa ra điều kiện.

“Điều kiện gì? Xin cậu Lâm cứ nói”, Trịnh Lượng nói ngay:

“Chỉ cần cậu Lâm tha thứ cho nhà họ Trịnh chúng tôi, đồng ý cho chúng tôi tiếp tục làm nhà tài trợ cho ‘Tôi là triệu phú’ thì điều kiện gì tôi cũng đồng ý. Đương nhiên, tiền đề là nhà họ Trịnh có thể làm được”.

Nói đến câu cuối, Trịnh Lượng lại cười hì hì.

Lâm Hàn lười quan tâm chút suy tính ấy trong lòng Trịnh Lượng, anh nói:

“Điều kiện của tôi rất đơn giản. Tôi muốn hợp tác về mảng vận chuyển với nhà họ Vương ở thành phố Đông Hải trong tương lai, nhưng nhà họ Vương không đồng ý. Có lẽ cần nhà họ Trịnh mấy người nói giúp tôi vài câu, dù sao bốn gia tộc lớn cũng có quen biết”.

Nghe thấy điều kiện này, cả hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu Lâm đừng lo, đây chỉ là chuyện nhỏ!”, Trịnh Lượng cười híp mắt.

“Đúng thế, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi”, Trịnh Minh Sơn cũng cười khà khà:

“Ngày đó ở trang viên Hoàng Gia, Vương Huy không biết điều, nói năng lỗ mãng với cậu Lâm, nếu cho anh ta biết thân phận của cậu Lâm thì có lẽ cậu Lâm cũng không phải phiền như vậy, Vương Huy sẽ tới cầu xin được hợp tác với cậu”.

“Tôi muốn tạm thời giữ bí mật chuyện thân phận của mình”, Lâm Hàn xua tay: “Nếu lúc đó cần giúp đỡ, tôi sẽ tìm hai người”.

“Được!”

Hai người đồng thanh đáp.

“À đúng rồi cậu Lâm, chuyện tài trợ cho ‘Tôi là triệu phú’ của nhà họ Trịnh chúng tôi…”

Trịnh Lượng mở miệng.

“Các người tiếp tục tài trợ đi, Lý Minh, lát nữa thêm họ vào nhóm”, Lâm Hàn hờ hững nói.

“Vâng thưa cậu Lâm”, Lý Minh gật đầu.

Nghe đến đây, Trịnh Minh Sơn và Trịnh Lượng đều vui mừng không xiết, họ không ngờ Lâm Hàn lại dễ nói chuyện như vậy.

Lần này về nhà họ Trịnh, họ có thể giải thích cho ban lãnh đạo rồi.

“Đúng rồi, còn một chuyện nữa”, Lâm Hàn nhìn Trịnh Minh Sơn:

“Chuyện xảy ra ở biệt thự nhà họ Tống trong Sky Garden, tôi mong rằng anh sẽ giải thích với Tống Ngọc. Và tất nhiên phải nói thế nào thì trong lòng anh hẳn tự biết!”

“Tôi biết! Tôi biết!”

Trịnh Minh Sơn cười đáp.

“Ừm, không còn chuyện gì nữa rồi, hai người ra ngoài đi”.

Lâm Hàn thờ ơ lên tiếng.

Trịnh Minh Sơn và Trịnh Lượng nhìn nhau, cuối cùng nói với Lâm Hàn:

“Vậy chúng tôi đi đây, cậu Lâm”.

Nói xong hai người cung kính lui ra.

Ra khỏi Sa Ngư, Trịnh Lượng cảm thán:

“Thật không ngờ Lâm Hàn lại là ông chủ đứng sau app livestream Sa Ngư. Hơn nữa bây giờ hẳn là rất ít người biết chuyện này, ba gia tộc lớn kia có thể cũng chưa biết. Nhà họ Trịnh chúng ta được biết thân phận Lâm Hàn trước, nếu tận dụng khoảng thời gian này tạo dựng quan hệ tốt với Lâm Hàn, chưa biết chừng sau này nhà họ Trịnh chúng ta lại gặt hái được lợi ích lớn”.

“Vâng, đúng thế!”

Trịnh Minh Sơn gật đầu: “Cháu cũng bất ngờ! Vừa nãy khi chiếc ghế xoay lại, nhìn thấy Lâm Hàn ngồi trên đó, cháu đã sợ đến mức suýt ngã ngồi xuống đất. Chú cũng biết cháu và Lâm Hàn có không ít hiềm khích mà”.

“Nhưng cậu ấy đã gạt bỏ hiềm khích trước kia, cho phép nhà họ Trịnh được tài trợ cho chương trình ‘Tôi là triệu phú’ lần nữa, sự độ lượng này, Trịnh Minh Sơn cháu tự nhận là mình không có, điều này khiến cháu rất khâm phục!”

Nói đến đây, Trịnh Minh Sơn tỏ vẻ chân thành, không hề nói dối.

“Được rồi, bây giờ chúng ta về báo cáo chuyện này với ban lãnh đạo đi”, Trịnh Lượng cười nói:

“Nhà họ Trịnh chúng ta có thể tài trợ cho ‘Tôi là triệu phú’ lần nữa là phải cảm ơn Lâm Hàn! Đồng thời nỗi lo này của chú cũng đã được trút bỏ”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom