-
Chương 331-335
Chương 331: Eiffel
“Một người bạn của tôi”, Lâm Hàn mặt không biểu cảm liếc Trần Thông nói.
“Bạn của cậu? Lâm Hàn, sao tôi lại có cảm giác cậu đang đùa giỡn tôi vậy”.
Khuôn mặt Trần Thông toát lên vẻ khó hiểu: “Một tên nghèo kiết hủ lậu như cậu, cũng không phải người bản địa Kim Lăng, ở đây ngay cả một căn nhà cũng không có, làm sao có thể kết bạn với mỹ nữ xinh đẹp như vậy? Nói đi, có phải hôm qua cô ấy hỏi đường cậu không?”
“Nếu là hỏi đường, anh còn tới tìm tôi hỏi wechat của cô ấy?”, Lâm Hàn nhìn Trần Thông giống như đang nhìn một đứa ngốc.
Dứt lời anh liền bước vào lớp chuẩn bị giảng dạy…
“Cậu!”
Trần Thông giọng điệu ngưng trệ, trong mắt lộ ra lạnh lùng: “Tên nghèo kiết xác chết tiệt, cậu không xứng với mỹ nữ đó, còn ì ạch không chịu đưa id wechat cho tôi, đúng là đồ keo kiệt! Nếu cậu đã như vậy cũng đừng trách tôi không khách khí!”
Lúc Lâm Hàn đến lớp cũng đã sắp vào giờ học.
“Chào thầy!”
Các bạn nhỏ trong lớp đồng thanh hô to chào Lâm Hàn.
“Chào các em”, Lâm Hàn mỉm cười, bỗng nhiên phát hiện trong góc có nhiều thêm một bạn học nữ.
Bạn học nữ này tầm mười bảy mười tám tuổi, có lẽ vẫn đang là học sinh phổ thông.
Cô mặc đồng phục học sinh xanh trắng, trông trưởng thành hơn nhiều so với các bạn cùng lứa tuổi. Mái tóc dài đen nhánh buông sau lưng, làn da trắng nõn, bộ ngực nở nang, tràn đầy hơi thở thiếu nữ thanh xuân.
"Bạn học mới đến, mời em giới thiệu bản thân với mọi người."
Lâm Hàn mỉm cười với cô gái.
Nữ sinh đó đứng lên và nói với mọi người: "Xin chào mọi người, tớ tên là Tạ Huyên, là học sinh năm ba khoa nghệ thuật trung học số một Kim Lăng”.
“Được rồi, mời em ngồi”.
Lâm Hàn gật đầu bảo Tạ Huyên ngồi xuống.
Hệ thống kiểm tra đầu vào đại học ở tỉnh tỉnh Tô chắc chắn là đứng số một số hai trong những khuôn mẫu khắc nghiệt nhất ở Hoa Hạ nói chung.
Vì vậy, một số học sinh học văn hóa không tốt lắm sẽ chọn học các môn học nghệ thuật như hội họa, piano, violin….
Đến lúc đó có thể thi vào học viện nghệ thuật, loại học viện này không yêu cầu quá cao về điểm văn hóa mà coi trọng điểm nghệ thuật.
Tạ Huyên này năm thứ 3 cấp ba lại đến đây để học guitar, đương nhiên, cô ta cũng là một học sinh khoa nghệ thuật.
Tiếp đó Lâm Hàn bắt đầu tiết học.
Trong lớp, Lâm Hàn nhận thấy Tạ Huyên vẫn luôn im lặng lắng nghe, rất ít khi phát biểu đặt câu hỏi, có chút trầm lặng ít nói so với các bạn học khác.
“Thời kỳ thanh xuân của người trẻ tuổi có lẽ đều là như vậy, mình khi còn trẻ cũng có chút kiệm lời".
Lâm Hàn thầm nghĩ trong lòng.
Đã gần trưa, khi tiết học của Lâm Hàn kết thúc, Khúc Hà đột nhiên gọi anh tới phòng họp.
Đẩy cửa phòng họp tiến vào, các giáo viên khác đều đã ở đó, Trần Thông đang ngồi ở đó, trước mặt đặt một tờ chứng chỉ.
"Chứng chỉ guitar cấp bảy!”
“Thầy Trần Thông thật là lợi hại, 25 tuổi đã thi đậu chứng chỉ guitar cấp bảy!”
“Thế này thì ông chủ của chúng ta nhất định sẽ tăng lương cho thầy Trần Thông thôi, thu nhập một tháng trên mười ngàn tệ cũng không phải là không thể!”
Các giáo viên nữ gần đó vô cùng hâm mộ nhìn vào tấm giấy chứng nhận, bàn luận sôi nổi.
Đặc biệt có một nữ giáo viên nghe nói thu nhập hàng tháng của Trần Thông trên mười ngàn tệ thì ánh mắt sáng ngời nhìn anh ta.
Đối với những lời này, Trần Thông rất hưởng thụ, khuôn mặt tràn đầy đắc ý cười nói:
"Chỉ cần các cô nỗ lực luyện tập guitar thì đạt được chứng chỉ cấp bảy chỉ là việc trong tầm tay”.
Mắt anh ta lại lóe sáng khi thấy Lâm Hàn bước vào phòng họp, cầm tờ giấy chứng nhận trên bàn và lắc lắc với Lâm Hàn.
“Lâm Hàn, thấy chưa, tôi đã thi đỗ chứng chỉ guitar cấp bảy rồi”.
“Ồ”.
Lâm Hàn đáp nhẹ một tiếng, vẻ mặt bình đạm.
“Lâm Hàn, chúng ta đều là đồng nghiệp, thầy Trần Thông đã đạt được chứng chỉ cấp bảy, anh không phải là nên chúc mừng một tiếng sao?”, Khúc Hà đứng ở bên cạnh cau mày nói.
“Đúng vậy thầy Lâm Hàn, thầy như vậy quá bất lịch sự!”
“Trong lòng thầy không phải là sẽ ghen tị với thầy Trần Thông đã đạt được cấp bảy đó chứ!”
Các thầy cô giáo khác đều lên tiếng.
“Chỉ là chứng chỉ cấp bảy mà thôi, có cái gì để ghen tị cơ chứ”, Lâm Hàn trợn trắng mắt.
“Chứng chỉ cấp bảy mà thôi!”
Nét mặt của các nữ giáo viên trong văn phòng thay đổi.
“Lâm Hàn, anh có biết thi lấy chứng chỉ cấp bảy khó như thế nào không?"
“Đúng vậy! Anh vậy mà nói chỉ cấp bảy mà thôi, không lẽ anh có chứng chỉ cấp bảy?”
“Guitar cấp bảy, không bỏ ra tâm huyết khổ luyện thì hoàn toàn không thể đạt được!”
Thái độ của các giáo viên nữ dành cho Lâm Hàn có chút bất mãn.
Thấy Lâm Hàn trở thành mục tiêu công kích của mọi người, Trần Thông cười thầm trong lòng, nhưng vẫn lên tiếng:
“Mọi người đừng nói Lâm Hàn như vậy, các cô phải biết rằng, tên nhóc này chỉ có thể gảy một khúc “Kỷ niệm yêu”, căn bản chưa bao giờ làm bài kiểm tra trình độ guitar thì làm sao có thể hiểu được độ khó của bài kiểm tra cấp bảy này như thế nào?”
“Thầy Trần Thông nói đúng, Lâm Hàn này, căn bản chẳng hiểu gì, cùng anh ta nói guitar cấp bảy, anh ta cũng không thể hiểu được”, một nữ giáo viên nói rồi cười:
“Thầy Trần Thông, trình độ guitar của thầy đã qua cấp bảy, đạt được chứng chỉ, có phải là nên mời chúng tôi một bữa cơm chúc mừng hay không”.
“Chiêu đãi mọi người đương nhiên là việc phải làm!”
Trần Thông đáp, lại hỏi Lâm Hàn: “Lâm Hàn, cậu có muốn đi không?”
“Tôi không đi”.
Lâm Hàn lắc đầu, anh không có hứng thú dùng cơm chung bàn với Trần Thông này.
“Tôi đoán anh có lẽ sẽ phải hối hận nếu không đi, vì tôi quyết định sẽ mời mọi người đến Eiffel dùng bữa”, Trần Thông thần thần bí bí nói.
“Eiffel!”
“Thầy Trần Thông, anh muốn mời chúng tôi tới Eiffel dùng cơm sao?”
“Đó thế nhưng là một nơi cao cấp, một bữa cơm, ít nhất cũng phải năm sáu ngàn tệ, đắt thì phải trên mười ngàn đó!”
“Đúng vậy, quá xa xỉ!”
“Hơn nữa tôi còn nghe nói ông chủ của Eiffel có xuất thân từ nhà họ Thẩm của Hoa Đông, đó là gia tộc lớn, ở đó có thể gặp được không ít các công tử phú nhị đại!”
“Thầy Trần Thông, thầy quả thật muốn mời chúng tôi đến Eiffel?”
Nghe nói đến Eiffel, những nữ giáo viên kia đều bùng nổ, vừa kích động, vừa hưng phấn và mong đợi.
Chỉ tùy tiện một bữa ăn ở đó cũng đã ngang ngửa một tháng tiền lương của họ.
“Đương nhiên là tôi chắc chắn!”, Trần Thông nhếch mép cười, cảm giác được người khác phái vây quanh thật sảng khoái:
“Hôm qua nhà tôi vừa bán một căn phòng, kiếm được hơn 5 triệu, không thiếu chút tiền này”.
Anh ta lại nhìn hướng Lâm Hàn nói: “Lâm Hàn, chúng tôi muốn tới Eiffel dùng bữa, cậu thực sự không muốn đi à?”
Lâm Hàn vuốt cằm: “Đi!”
Nghe những nữ giáo viên này nói rằng ông chủ của Eiffel là người của nhà họ Thẩm của Hoa Đông, rất rõ ràng, là sản nghiệp của Thẩm Hoài Xuân, anh vừa vặn cũng muốn gặp ông chủ của họ.
“Ôi trời! Lâm Hàn, anh vừa rồi không phải nói là không muốn đi sao, bây giờ sửa miệng cũng nhanh thật đấy, lại nói muốn đi rồi!”
"Chậc chậc chậc, đây chính là sức hấp dẫn của tiền bạc! Có lẽ anh ta vốn tưởng rằng chúng ta sẽ tới quán ăn vỉa hè, vì vậy mới coi thường. Hiện giờ vừa nghe được là sẽ tới Eiffel, dĩ nhiên đổi ý!"
"Dù gì thì một bữa ăn ở Eiffel cũng đáng giá bằng một tháng lương của thầy Lâm Hàn!”
“Đúng là hám của!”
Ánh mắt nữ giáo viên nhìn Lâm Hàn ẩn ẩn có chút xem thường.
“Được rồi, mọi người đừng nói Lâm Hàn như vậy nữa”.
Trần Thông cười: "Lâm Hàn là người từ nơi khác tới, ở Kim Lăng lại không có phòng ở, chỉ có thể thuê một căn hộ, bây giờ cậu ấy mới chỉ vừa tìm được việc làm, trong người không có nhiều tiền, tôi nghĩ ngay cả vấn đề vấn đề ấm no của bản thân cậu ấy có lẽ cũng chưa thể giải quyết được”.
"Anh ta đổi ý nhanh như vậy, là rất bình thường! Rốt cuộc nơi chúng ta sẽ đến cũng là Eiffel! Đời này của anh ấy, còn chưa từng đến một nơi cao cấp như vậy”.
Chương 332: BMW 3-Series
"Thế nên để Lâm Hàn đi ăn một bữa trải nghiệm cuộc sống cũng chẳng sao cả, mọi người nói xem đúng không?", Trần Thông lên giọng.
"Đi thì đi!"
"Để anh ta xem thử người giàu thì ăn uống ở chỗ thế nào!"
Những giáo viên nữ liên tục nói.
"Cơ mà Lâm Hàn à, tôi cũng nhắc nhở cậu, đến Eiffel phải biết phép tắc, đừng nhìn ngó lung tung, có thấy những món đắt tiền cũng đừng tỏ ra quá ngạc nghiên, cứ giả vờ bình tĩnh là được. Không thì người ta sẽ nói cậu là đồ nhà quê đấy", Trần Thông nhắc nhở:
"Một mình cậu mất mặt thì không sao, đừng liên lụy đến chúng tôi là được!"
Nghe xong, Lâm Hàn trợn mắt lười phản ứng với loại người như Trần Thông.
Trò chuyện một lúc nữa thì tất cả mới cùng đi xuống lầu.
Trước khi rời khỏi Wanda Plaza, Lâm Hàn gửi tin nhắn trên wechat cho Tần Liên, nói anh sẽ đi ăn cơm, bảo cô ấy tự đón xe về.
Xuống dưới lầu.
"Thầy Trần Thông, chúng ta đi bằng gì?", Khúc Hà hỏi.
"Đương nhiên là tôi chở các cô đi rồi".
Trần Thông ấn nút trên chìa khóa xe, đèn của một chiếc BMW 3-Series màu lam đang đỗ ở ven đường liền nhấp nháy.
"Wow, thầy Trần Thông lại đổi xe rồi à, còn là BMW cơ đấy!"
Mấy cô giáo đều sáng bừng cả mắt, nhìn chằm chằm xe BMW của Trần Thông.
"Trước kia không phải còn chạy Volkswagen Golf à, sao lên đời thành BMW rồi!"
"Xe này còn sạch thế, chắc là xe mới rồi!"
"Đúng là xe mới", Trần Thông gật đầu: "Vừa đổi hôm qua thôi, BMW 3-Series đời mới nhất, cũng khoảng 400 ngàn tệ à!"
"Đỉnh quá!"
"Tôi còn chưa được ngồi BMW bao giờ!"
"Thật muốn trải nghiệm cảm giác ngồi BMW nó như thế nào quá!"
Mấy cô giáo vô cùng nôn nóng.
"Hửm?"
Khúc Hà nhìn sang phía sau xe BMW còn đỗ một chiếc xe màu trắng rất lớn, trông khá giống xe van.
"Xe van của ai thế, mắt chủ xe này kém quá, lại đỗ ở sau xe BMW, không sợ làm xước xe mới à!", Khúc Hà chế giễu nói:
"Nếu làm xước thật thì chắc đền tiền đến táng gia bại sản mất!"
"Đúng đó, đúng là không có mắt nhìn mà!"
"Thầy Trần Thông, lúc chạy xe ra chúng ta chạy chậm tí nhé, xe mới mà bị xước thì lại không hay".
"Một chiếc xe van vài chục ngàn mà dám đỗ kế xe BMW, không biết xấu hổ à!"
Mấy cô giáo nhìn với ánh mắt xem thường.
Trần Thông quay qua, mí mắt hơi giật, vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Các cô ăn nói chú ý chút, đây không phải là xe van, đây là Business Star GMC trị giá hơn cả triệu tệ đấy! Nó còn cao hơn 3-Series của tôi gấp mấy lần!"
"Sao chứ? Xe van nát này đắt thế á!"
"Thầy Trần Thông, anh không nhìn lầm chứ!"
"Đúng thế, chiếc xe này mà hơn cả triệu tệ à?"
Mấy cô giáo há hốc cả miệng, không thể tin nổi một chiếc xe bề ngoài xấu xí như vậy mà trị giá hơn cả triệu tệ.
"Không đâu, tôi khá am hiểu về các loại xe. Đủ điều kiện để chạy con xe này thì chắc chắn phải là một doanh nhân thành đạt. Kim Lăng dù sao cũng là tỉnh lỵ của Giang Tô, đương nhiên là lắm nhà giàu rồi".
Trần Thông nhìn chiếc GMC với ánh mắt thèm khát.
Con xe này bất kể là thiết kế hay động cơ cũng đều bỏ xa 3-Series của anh ta.
"Không biết chủ nhân chiếc xe này có đẹp trai không nhỉ!"
"Đúng đó, nếu đã đỗ xe ở đây, đừng nói cũng làm việc trong Wanda Plaza nhá!"
"Nếu có cơ hội được gặp người này một lần thì hay quá".
Mấy giáo viên nữ nhất thời tỏ ra si mê, vẻ mặt chán ghét khi nãy không biết biến đâu mất.
"Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta lên xe đi!"
Trần Thông bất lực cười trừ, mở cửa để 4 cô giáo ngồi vào.
Khúc Hà ngồi ở ghế phụ, 3 cô giáo còn lại thì ngồi dãy ghế sau.
"Ôi chết, xin lỗi Lâm Hàn nhá, xe kín chỗ rồi, không thì cậu bắt taxi đến Eiffel nhé!", Trần Thông nhô đầu ra nói với Lâm Hàn.
"Bộ thầy Trần Thông còn định để cho Lâm Hàn lên xe của anh à?"
"Đúng đó, đây là xe mới của anh mà, nếu Lâm Hàn bỏ cái gì bậy bạ vào thì làm sao?"
"Lâm Hàn, anh nên bắt taxi đi đi! Dù còn dư chỗ ngồi, tôi nghĩ thầy Trần Thông cũng không cho anh ngồi vào đâu, dù sao với người có xuất thân như anh cũng không hợp ngồi BMW".
"Có thể đưa anh đến Eiffel ăn một bữa thì đã không tệ rồi".
Các cô giáo liên thanh nói, ánh mắt nhìn Lâm Hàn còn hơi có chút khinh khỉnh.
"Haha, mấy cô giáo thật thông minh, vốn dĩ tôi không định để cho Lâm Hàn ngồi ké xe mình", Trần Thông cười khà khà, mở hết tất cả cửa kính và cửa trên trần xe.
Bốn cô gái đẹp cùng ngồi chung xe, chắc chắn ra đường sẽ có rất nhiều người quay đầu lại nhìn.
Nếu muốn làm màu, vậy thì chơi cho lớn chút!
"Thầy Lâm Hàn nhớ bảo tài xế taxi chạy nhanh chút nhé! Nếu đến trễ thì cậu chỉ có thể ăn đồ thừa thôi!"
Trần Thông cười trêu chọc, anh ta đạp chân ga, động cơ 3-Series liền gầm rú vọt như hỏa tiễn phóng đến Eiffel.
Đợi Trần Thông đi rồi, Lâm Hàn mới lấy chìa khóa xe ra rồi ngồi vào GMC.
...
Nhà hàng Eiffel tọa lạc ở phía bắc khu Tần Hoài, lái xe tầm 10 phút đã đến.
20 phút sau.
Trần Thông và 4 cô giáo vừa cười vừa nói đi ra khỏi bãi đỗ xe.
"Ôi chao, thầy Trần Thông ơi, hình như khi nãy tôi lại thấy chiếc GMC kia trong bãi đỗ xe đó!"
"Đúng rồi, là chiếc xe khi nãy đỗ ở Wanda Plaza!"
Khúc Hà đẩy gọng kính đen lên, hai má đỏ hây hây.
"Chẳng lẽ người chủ xe này cũng đến Eiffel ăn sao?"
"Không chừng lát nữa có thể đụng phải đấy!"
"Cơ mà cô Hà này, chúng ta nói trước với nhau nhá, không được giành với tôi đâu đấy!"
Trần Thông đứng cạnh đã hơi nổi giận.
Anh ta dẫn 4 cô giáo đi ăn, còn lái cả BMW 3-Series mới toanh, là vì muốn ra vẻ với mấy cô giáo.
Nhưng suốt đường đi, 4 cô giáo này cứ luyên thuyên về người chủ xe GMC kia, còn bày ra vẻ mặt si mê, điều này làm Trần Thông vô cùng bực bội.
Trần Thông cảm thấy danh tiếng của mình cứ như bị người còn chưa gặp này cướp mất vậy.
"Ơ? Lâm Hàn?"
Vừa đi đến trước cổng Eiffel, anh ta hơi ngạc nhiên khi thấy Lâm Hàn đã đứng đó từ trước.
"Sao cậu đến nhanh vậy?"
Lâm Hàn gật đầu.
"Taxi mà chạy nhanh thế á!"
"Chậc chậc, chắc là ghen ăn tức ở chúng ta được đi xe BMW, nên bảo tài xế phóng cho nhanh đó mà".
Đám người Khúc Hà cười nói.
"Được rồi, chúng ta vào trong đi", Trần Thông dẫn đầu bước vào Eiffel trước.
Nhà hàng Eiffel là nhà hàng kiểu Âu, rất nổi tiếng ở khu Tần Hoài.
Trang trí bên trong vô cũng tráng lệ, trên trần đại sảnh treo một cái đèn chùm lớn, xung quanh còn có 4 cái đèn nhỏ lấp lánh rực rỡ.
"Wow, cái đèn chùm đó làm bằng kim cương à!"
"Cái quầy màu vàng kia không biết có phải vàng ròng hay không!"
"Sang chảnh quá!"
Vừa nhìn thấy trang trí bên trong, mấy cô giáo hưng phấn chỉ chỏ.
Ngay cả Trần Thông cũng đánh một cái rùng mình, không hổ là sản nghiệp của nhà họ Thẩm - Hoa Đông, chi phí trang hoàng của nhà hàng này chắc cũng phải hơn mấy trăm triệu tệ rồi!
Lâm Hàn đứng cạnh với vẻ mặt bình tĩnh.
"Lâm Hàn, có phải cậu bị dọa ngây người rồi không, sao chẳng có biểu cảm gì vậy?", Trần Thông nhìn về phía Lâm Hàn, cười khẩy:
"Cơ mà nghĩ cũng phải thôi, một kẻ đến từ vùng khác chắc chắn lần đầu tiên đi những chỗ như này, nhìn mà có ngây người cũng là lẽ thường".
Với sự hướng dẫn của phục vụ, mọi người cũng đã có bàn ngồi.
Chương 333: Ăn quỵt
Trần Thông đẩy menu đến trước mặt Khúc Hà và mấy giáo viên nữ, hào phóng nói:
"Muốn ăn gì thì cứ gọi nhé".
Nhưng trong lòng anh ta có hơi xót, bữa ăn hôm nay chắc cũng phải tiêu hết mấy chục ngàn tệ rồi.
"Đúng rồi Lâm Hàn, về cậu thì chỉ nên gọi một miếng steak thăn bò và một ly nước cam thôi nhá", Trần Thông nhìn Lâm Hàn nói:
"Chỗ đó gộp lại cũng 888 tệ rồi, tôi chỉ đãi cậu nhiêu đó thôi, đắt hơn thì không có cửa đâu!"
"Thầy Trần Thông nói không sai, Lâm Hàn anh được đến ăn ở Eiffel là vinh hạnh lắm rồi, anh không đủ tư cách để ăn những món đắt tiền đâu!"
Một cô giáo mở miệng nói, sau đó thì cúi đầu chọn món.
Lâm Hàn cầm một cuốn menu khác lên, nhàn nhạt nói với người phục vụ:
"Cho tôi một phần trứng cá tầm, một phần gan ngỗng, một phần steak phi-lê bò Kobe, một phần nấm truffle và thêm một phần nước trái cây Van Nahmen".
"Vâng, thưa anh", người phục vụ ghi lại những món Lâm Hàn đã gọi.
Nghe một loạt món Lâm Hàn gọi, đám Trần Thông liền ngây ra tại chỗ.
"Lâm Hàn, cậu bị điên à, toàn chọn những món đắt trong món Âu không vậy!", Trần Thông trừng mắt:
"Những món cậu vừa gọi cũng phải 5-60 ngàn tệ rồi đấy! Nhất là loại Van Nahmen kia, nó là thương hiệu nước trái cây hàng đầu cũng như chất lượng nhất ở Đức đấy, một ly cũng đã 8 ngàn tệ rồi!"
"Còn cả trứng cá tầm và nấm truffle nữa, toàn là nguyên liệu nấu ăn xa xỉ, loại người như cậu có ăn nổi không?"
"Lâm Hàn, anh chưa từng được ăn món Âu nên đừng chọn lung tung chứ?", Khúc Hà cũng cau mày:
"Loại như anh chỉ đủ tầm ăn steak thăn bò và uống nước cam như Trần Thông vừa nói thôi, biết chưa?"
"Đúng đó, anh chọn bậy bạ gì thế! Phục vụ nhanh bỏ hết những món anh ta vừa gọi đi!"
Mấy cô giáo đều rất bất mãn, thầm nghĩ Lâm Hàn bị ngu à? Không biết nhìn lại trong túi mình xem có được bao nhiêu chứ, toàn chọn những món đắt đỏ thế kia!
Hơn hết, Trần Thông là người trả tiền, cứ gọi những món đắt thế thì đúng là không biết ngại mà.
"Tôi muốn ăn đó thì sao?", Lâm Hàn liếc mắt.
"Muốn ăn? Tôi cũng muốn ăn vậy! Nhưng đủ khả năng ăn sao? Một bàn ăn 5-60 ngàn tệ, là thu nhập cả năm của anh đấy!", Khúc Hà không nhịn được nữa.
Ăn ngon ai mà chả muốn, nhưng đắt như này một người vùng ngoài như Lâm Hàn anh ăn nổi sao?
"Lâm Hàn, có phải cậu thấy tôi đãi rồi nhận cơ hội ăn cho đã cái bụng không hả?", Trần Thông chau mày, sắc mặt lạnh như băng:
"Tôi mời cậu một bữa 888 tệ đã tốt với cậu lắm rồi, đừng có mà được voi đòi tiên nhá!"
"Một bữa ăn 5-60 ngàn tệ, xứng với cậu sao?"
"Hôm nay, vì có các đồng nghiệp ở đây tôi cũng không muốn làm cậu bẽ mặt, thôi thì tôi sẽ đãi cho cậu ăn một bữa 2 ngàn tệ! Những món cậu vừa chọn hủy hết đi!"
"Phục vụ, cảm phiền bỏ hết những món của người này vừa chọn đi!", anh ta lại quay sang nói với người phục vụ.
"Thưa anh..."
Người phục vụ nhìn về phía Lâm Hàn.
"Không bỏ, tôi tự trả được", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
"Vâng ạ!", người phục vụ gật đầu rời đi.
"Lâm Hàn, cậu trả nổi không hả? Đến tận 5-60 ngàn tệ đấy, không phải 5-6 tệ đâu!", Trần Thông trợn mắt khó tin.
Khúc Hà cũng nói: "Lâm Hàn, bằng một năm tiền lương của anh đấy, anh trả nổi à? Dù cho anh có đủ trả đi nữa cũng tiêu hết một năm tiền lương của anh, đáng không chứ?"
"Chắc xong bữa này anh ta cạp đất mà ăn rồi, có thể còn không đủ tiền đóng tiền thuê nhà luôn nữa là!"
"Đúng là cái thứ thích sĩ diện hão mà, cả đám chúng ta cộng lại cũng chỉ có 7-80 ngàn thôi, một mình anh ta ăn mà đã 5-60 ngàn tệ rồi!"
"Muốn ra vẻ trước mặt chúng ta chứ sao nữa! Giả vờ làm thánh nổ làm gì không biết, đúng là càng thiếu cái gì thì càng muốn show cho người ta thấy là mình có mà!"
Mấy cô giáo kia luyên thuyên không dứt.
"Tôi có trả nổi hay không thì liên quan gì tới mấy người? Mấy người lo ăn đồ của mấy người đi, tôi ăn đồ của tôi!", Lâm Hàn liếc xéo cả đám, nhàn nhạt nói:
"Vả lại, tôi ăn ở đây cũng có cần phải trả tiền đâu".
"Không...không trả tiền á!"
Nghe thế, cả đám Trần Thông ngây ngẩn tại chỗ.
"Lâm Hàn, chẳng lẽ anh muốn ăn quỵt hay sao! Lại còn nói ăn ở đây không cần trả tiền!"
"Lâm Hàn, ăn quỵt mà tận 5-60 ngàn tệ á, bây giờ anh nói với người phục vụ hủy order vẫn còn kịp đấy, lát nữa người ta bưng đồ ăn lên, anh ăn rồi không trả nổi thì phiền to đấy!"
"Ăn quỵt mấy ngàn thì xác định rồi, cùng lắm bị đập cho một trận nhừ tử sau đó bắt đi rửa chén trừ nợ thôi".
"Bữa ăn 5-60 ngàn tệ của anh cũng đủ để người ta bắt anh làm tạp vụ cho nhà hàng rồi đấy!"
Các cô giáo liên thanh không ngừng.
Lâm Hàn chỉ xem những lời này như gió thổi ngoài tai.
Lát sau, những món mọi người gọi đều được bưng lên.
Lâm Hàn cầm dao nĩa lên bắt đầu thưởng thức.
Ực...
Mấy cô giáo nhìn cả bàn món Âu của Lâm Hàn, kiềm lòng không đặng mà nuốt nước miếng ừng ực.
Trứng cá tầm, nấm truffle, nước trái cây Van Nahmen đang đặt trước mặt Lâm Hàn đều là những món ăn đắt đỏ, hương vị cũng thuộc hàng cao cấp nhất. Bình thường, mấy cô chỉ có thể ngồi xem chương trình ẩm thực mà thèm thuồng thôi.
Mà trước mặt mấy cô giờ đây lại là steak và nước trái cây loại thường.
Thua xa tám con phố luôn ấy!
Lâm Hàn ăn bào ngư tôm hùm, sơn hào hải vị.
Còn mấy cô thì là bánh ngô đen xì, sao mà nuốt nổi chứ.
Ngay cả Trần Thông cũng khó kiềm được nuốt ực một tiếng.
Hơn hết là đồ ăn của Lâm Hàn trông vô cùng ngon mắt, anh lại còn vừa ăn vừa khen:
"Chậc chậc, miếng steak phi-lê bò Kobe này ngon quá, đúng là đánh thức vị giác mà!"
"Trứng cá tầm này cũng thế... ừmmm, ngon quá..."
"Xứng đáng là ngon nhất trong các loại nước trái cây mà, dăm ba cái nước cam, nước dừa so với nó chỉ là đồ bỏ đi!"
Nghe thế, đám người Trần Thông càng điên cuồng nuốt nước miếng, những món ăn trước mặt bọn họ bây giờ chẳng khác gì đang nhai sáp cả, chả có chút mùi vị gì.
"Hừ! Ăn đi, ăn cho sướng mồm đi, đợt lát nữa tính tiền thì hối hận cũng đã muộn!"
"Lại còn nói không phải tốn tiền, thế có khác gì ăn quỵt đâu chứ, đến lúc đó xem xem bảo vệ của Eiffel đập cậu thế nào!", Trần Thông ra sức xiên vào miếng steak rồi bỏ vào miệng, hằn học thầm nghĩ.
"Giờ ăn cho đã đi, lát nữa rồi khóc tiếng Miên luôn nhá!"
Mấy cô giáo kia đều liếc xéo Lâm Hàn, ánh mắt cứ như đang nhìn một kẻ sắp tắt thở vậy.
Khoảng nửa tiếng sau, bữa ăn kết thúc.
"Đi, tính tiền thôi!"
Trần Thông đặt dao xuống, nhanh chóng đứng dậy, anh ta nóng lòng muốn nhìn thấy cảnh Lâm Hàn bị đánh lắm rồi.
Khúc Hà và đám cô giáo cũng đều nhanh chân bước đến quầy thu ngân, bọn họ cũng có ý nghĩ giống như Trần Thông vậy.
"Hóa đơn các vị tổng cộng là 74 ngàn 2 trăm tệ", nhân viên thu ngân mỉm cười nói với Trần Thông.
"Tôi chỉ thanh toán phần của tôi và 4 cô này, những món cậu ta gọi cậu ta tự trả", Trần Thông chỉ vào Lâm Hàn.
"Vậy hóa đơn của 5 vị là 12 ngàn tệ ạ", thu ngân cười nói.
"Được".
Trần Thông quẹt thẻ thanh toán.
Lâm Hàn bước đến quầy thu ngân.
"Thưa anh, hóa đơn của anh là 62 ngàn 2 trăm tệ ạ", nhân viên thu ngân nhìn Lâm Hàn cười nói.
"Nhóc con, tính ăn quỵt chứ gì, haha, bây giờ hối hận thì cũng đã muộn!", Trần Thông hả hê nhìn Lâm Hàn.
Mấy cô giáo kia cũng giống vậy, nhìn Lâm Hàn với ánh mắt tràn đầy chế giễu.
"Gọi ông chủ mấy người ra đây", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
Chương 334: Tôi không muốn ra tay với mấy người
"Gọi ông chủ đến?", cô thu ngân ngẩn ra.
"Haha, để tôi nói cô nghe, tên nhóc này đến ăn quỵt đấy!", Trần Thông cười ha hả, cao giọng nói:
"Lúc cậu ta ngồi chọn món, cậu ta có nói bữa ăn hôm nay không cần phải trả tiền, quá rõ rồi, vừa bước vào nhà hàng đã có ý muốn ăn quỵt".
"Cơ mà tôi có hơi khó hiểu, nếu đã tính ăn quỵt thì sao lại đòi gọi ông chủ đến?", Khúc Hà buồn bực nói:
"Chẳng lẽ anh ta muốn bị ăn đòn trước mặt ông chủ sao?"
"Lâm Hàn này đúng là vì sĩ diện mà hại thân mà, không đủ tiền thì đừng ăn chứ! Haiz!"
"Loại người này như vậy mới đáng đời, chúng ta không cần phải thương xót cho anh ta!"
Mấy giáo viên nữ kia rối rít nói, ánh mắt nhìn Lâm Hàn vừa chế giễu vừa thương hại.
"Ăn quỵt?"
Ánh mắt người thu ngân bỗng dưng lạnh đi, cô ta đưa mắt ra hiệu với mấy bảo vệ đang gác cửa.
Hai gã bảo vệ lập tức bước đến trước mặt Lâm Hàn.
"Nhóc con, dám đến Eiffel ăn quỵt, cậu chán sống rồi à?"
Một trong hai gã bảo vệ cười lạnh, bốp nắm đấm răng rắc.
"Đã ăn quỵt thì thôi, lại còn ăn một bữa hơn 60 ngàn tệ, đúng là liều mạng mà!", gã bảo vệ còn lại nói.
"Lâm Hàn, tôi cho cậu một cơ hội".
Trần Thông bỗng nhiên mở miệng, nói với Lâm Hàn: "Nếu cậu cho tôi số wechat người đẹp đi với cậu hôm qua, 60 ngàn tệ này tôi sẽ giúp cậu thanh toán, đỡ cho cậu bị đau đớn thể xác, có khi còn bị bắt ở lại đây làm tạp vụ nữa".
"Đương nhiên cậu phải trả lại tôi 60 ngàn này, mai mốt cậu đưa hết tiền lương một năm của cậu cho tôi, sao hả?"
"Thầy Trần Thông, anh vì muốn tán gái mà giúp tên Lâm Hàn này á!", Khúc Hà bất ngờ: "Người này hoàn toàn tự làm tự chịu mà, giúp anh ta làm gì cơ chứ!"
"Haiz, ai bảo cô gái hôm qua đẹp đến thế chứ, tôi rung động trước cô ấy rồi! Đêm qua tôi nhớ cô ấy mà trằn trọc cả đêm!", Trần Thông than nhẹ.
"Thầy Trần Thông tương tư rồi!"
"Lâm Hàn, anh cho thầy Trần Thông số wechat đi! Dù sao cô gái xinh đẹp hôm qua và anh cũng không cùng thế giới, anh đâu có xứng với người ta, đừng giấu nữa!"
"Đúng là hời cho anh quá rồi, ăn quỵt mà còn được thầy Trần Thông cho mượn tiền trả trước".
Mấy cô giáo khác cũng nói.
"Lâm Hàn, cậu nghĩ sao?"
Trần Thông lại nhìn về phía Lâm Hàn, tươi cười nói, anh ta nghĩ rằng Lâm Hàn sẽ đồng ý thôi.
Nếu không đồng ý, thì sẽ bị bảo vệ đập cho một trận nhừ đòn, lại còn bị bắt ở lại làm công trừ nợ nữa.
Chỉ cần có chút đầu óc thì cũng biết nên chọn cái nào.
"Anh bị đần à? Tôi đã nói bữa ăn này tôi không cần phải trả tiền mà", Lâm Hàn liếc Trần Thông.
"Cậu!"
Nụ cười Trần Thông cứng lại, kéo đám người Khúc Hà đứng nép qua một bên, tránh để bị liên lụy.
"Chúng ta né qua bên này đi!"
"Nếu như ăn quỵt, mấy người bảo vệ kia chắc chắn sẽ thẳng tay trừng trị, chúng ta đứng hóng là được rồi".
Cả đám Trần Thông đều cười trên nỗi đau của người khác.
"Lâm Hàn này không biết điều gì cả, thầy Trần Thông cho anh ta cơ hội mà cũng không biết nắm bắt!"
"Chắc là thích bị ăn đòn!"
...
Lâm Hàn chắp tay sau lưng, ánh mắt vẫn bình thản nhìn hai gã bảo vệ kia, anh bình thản nói:
"Tôi không muốn ra tay với mấy người, gọi ông chủ mấy người ra đây".
"Đệch! Đã ăn quỵt rồi còn muốn gặp ông chủ của bọn tôi! Cậu là cái đách gì chứ!"
Bảo vệ nổi giận, hùng hổ vung quả đấm về phía mặt Lâm Hàn!
Vèo!
Cú đấm vụt đến trước mắt.
"Hay!"
Trần Thông vỗ tay khen, dường như sắp được nhìn thấy cảnh tượng Lâm Hàn bị đánh tơi bời.
Bộp!
Một tiếng động vang lên.
Nắm đấm của gã bảo vệ bị một bàn tay trắng muốt chụp lấy.
"Hở?", bảo vệ sửng sốt: "Nhóc con này cũng khá đấy!"
Tay trái Lâm Hàn đã ngăn chặn được cú đấm.
Gã bảo vệ còn lại nhìn thấy, cũng vung về phía Lâm Hàn một đấm.
Vèo!
Nhưng chân trái Lâm Hàn lại nhấc lên đạp nhanh hơn.
Bốp!
Gã bảo vệ lập tức bị đạp ngã nhào.
"Oái!"
Gã bảo vệ ôm mông gào to.
Vèo!
Chân Lâm Hàn lại đá một cước!
Bụp!
Gã bảo vệ trước mặt cũng đồng cảnh ngộ ngã ngửa ra đất, khuôn mặt méo mó kêu rên.
Bởi vì hai gã bảo vệ này là người của nhà họ Thẩm, cũng tính là người của Lâm Hàn. Vì thế Lâm Hàn đã nương tay, chỉ làm cho hai gã bảo vệ này bị thương ngoài da thôi.
Đám người Trần Thông chứng kiến cảnh tượng này thì ngây ngẩn tại chỗ.
"Lâm...Lâm Hàn này có học võ sao?"
"Hai bảo vệ cũng không phải đối thủ của anh ta?"
"Không ngờ luôn đó!"
"Lo gì chứ, nhà hàng Eiffel lớn thế này không thể nào chỉ có hai người bảo vệ đâu. Lâm Hàn có thể đánh thắng hai người, nhưng sao có thể thắng được 10 người chứ?", ánh mắt Trần Thông chợt lóe, lập tức nói.
Quả nhiên, tiếng động lớn bên này tức thì đã dẫn đến 10 mấy người bảo vệ, bọn họ liền bao vây Lâm Hàn lại.
Người thu ngân cảm thấy tình hình đã khó kiểm soát, nhanh chóng đi đến tầng cao nhất của nhà hàng tìm ông chủ.
"Nhóc con, cậu đã đến Eiffel ăn quỵt rồi, còn dám đánh bảo vệ nữa, đúng là chán sống mà!"
"Cậu có biết sau lưng Eiffel là nhà họ Thẩm - Hoa Đông không?"
"Hành động này là đang gây hấn với nhà họ Thẩm - Hoa Đông biết không hả? Một ngón tay của nhà họ Thẩm là có thể đè chết cậu rồi đấy!"
Mười mấy bảo vệ bao vây Lâm Hàn với vẻ mặt bất thiện, không ngừng đe dọa và chuẩn bị ra tay.
"Lần này Lâm Hàn chết chắc rồi!", Trần Thông cười nói: "Dù cho cậu ta có bản lĩnh thế nào cũng không địch lại được mười mấy người đâu!"
"Đúng vậy! Tự tìm đường chết mà! Chắc là tính ăn quỵt bữa này vì nghĩ bản lĩnh của mình cũng không tệ, cho rằng có thể chạy thoát. Nhưng cậu ta đánh giá quá thấp số lượng bảo vệ của Eiffel rồi".
"Mười mấy người này đủ đập anh ta bại liệt luôn ấy!"
Đám cô giáo và Khúc Hà đều không ngừng châm chọc.
Lâm Hàn chắp tay sau lưng nhìn đám bảo vệ đang vây quanh mình, bình thản nói:
"Tôi không muốn ra tay với mấy người, gọi ông chủ mấy người ra đây là được rồi".
"Giọng điệu thật hống hách, không muốn ra tay với bọn tôi à! Còn chúng tôi lại muốn ra tay đập cậu đấy!"
Một người trong đám bảo vệ nắm chặt quả đấm nổi giận, định xông về phía Lâm Hàn.
Những bảo vệ còn lại cũng ép sát anh.
"Dừng tay!"
Một giọng nói khàn đục vang lên.
Mười mấy bảo vệ nhìn sang liền biến sắc, lập tức cúi đầu cung kính chào:
"Ông chủ!"
Xuất hiện trước mặt bọn họ là một ông cụ 7-80 tuổi, mặc một bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn màu xám, râu tóc bạc phơi, nhưng toàn thân tràn đầy sinh lực, đôi mắt thỉnh thoảng lóe sáng.
Người này là ông chủ của Eiffel, Đường Quế Hùng!
"Ông chủ Eiffel đã đến, có kịch hay xem rồi!"
Trần Thông hưng phấn:
"Ăn quỵt một bữa 60 ngàn tệ, chắc chắn ông chủ sẽ nổi giận cho đập Lâm Hàn thừa sống thiếu chết!"
"Chúng ta xem kịch vui đi!"
Mấy cô giáo cũng vô cùng mong đợi.
"Có người ăn quỵt sao?"
Sắc mặt Đường Quế Hùng u ám hỏi, ông cụ bước về phía Lâm Hàn, đám bảo vệ tự động tách ra hai bên nhường đường, để Lâm Hàn chân chính đối mặt với Đường Quế Hùng.
Lâm Hàn chắp tay sau lưng, mỉm cười nhìn Đường Quế Hùng đứng trước mặt.
"Ông chủ, người ăn quỵt chính là cậu ta! Nhanh chóng để bảo vệ nện cậu ta đi!", Trần Thông không kiềm được hô lên, hưng phấn mong đợi.
"Cậu là..."
Vừa thấy chàng trai trước mặt, con ngươi Đường Quế Hùng bỗng nhiên co rút lại, vô cùng kinh ngạc.
Chương 335: Mong cụ Đường chỉ dạy tôi!
Thấy Đường Quế Hùng nhận ra mình, Lâm Hàn mỉm cười, chắp tay sau lưng, bước về phía thang máy ông cụ đi ra.
Đường Quế Hùng giật giật mí mắt, vẻ mặt kính cẩn, im lặng đi theo sau Lâm Hàn.
"Hử? Vụ gì vậy trời?"
Trần Thông đứng cạnh thấy thế sững sờ: "Đầu óc ông chủ Eiffel này có vấn đề à, vậy mà chẳng nói chẳng rằng đi theo Lâm Hàn luôn hở? Hai người đó đang làm trò gì vậy?"
"Tôi nghĩ là Lâm Hàn kia sợ mất mặt trước mặt mọi người, nên mới muốn nói câu xin lỗi riêng với ông chủ, tránh cho chúng ta nhìn thấy ấy mà!", ánh mắt Khúc Hà lóe lên nói.
"80% là vậy rồi. Đến bây giờ mà còn sĩ diện hão! Muốn xin lỗi riêng với ông chủ nữa chứ!"
Mấy cô giáo khác cũng lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.
Lâm Hàn và Đường Quế Hùng bước vào thang máy, cánh cửa chậm rãi đóng lại.
"Cậu Lâm, phòng làm việc của tôi ở trên lầu 8 ạ!"
Đường Quế Hùng kính cẩn nói, sau đó ấn vào số 8.
"Biết nhìn đó, vừa gặp đã nhận ra tôi rồi", Lâm Hàn có chút bất ngờ nhìn ông cụ.
"Cậu Lâm quá khen rồi", Đường Quế Hùng vẫn cung kính nói:
"Ngày hôm qua, ông chủ Thẩm đã báo tin cậu đến Kim Lăng cho đám cấp dưới chúng tôi, trong đó còn kèm theo ảnh chụp của cậu. Tôi đã nhớ kỹ gương mặt cậu, nên vừa gặp đã nhận ra là chuyện bình thường thôi".
"Hơn nữa hồi đó, tôi còn may mắn được nhìn thấy bố cậu - ông chủ Lâm một lần. Ngoại hình của cậu cũng hao hao giống ông ấy mà".
Lâm Hàn gật đầu, chỉ một chốc đã đến lầu 8, cả hai cùng đi vào văn phòng của Đường Quế Hùng.
Văn phòng rất rộng, trước mặt là bàn làm việc, đằng sau đặt một cái kệ sắp đầy sách, khiến cho người ta cảm thấy người này rất uyên bác.
Lâm Hàn bước đến chiếc ghế xoay ngồi xuống, tay phải chống cằm nhìn Đường Quế Hùng:
"Thẩm Hoài Xuân có nói mục đích tôi đến Kim Lăng cho ông biết không?"
"Có thưa cậu", Đường Quế Hùng cúi đầu cung kính đáp.
"Vậy bên cụ có gì giúp được cho tôi không?", Lâm Hàn lại hỏi.
"Ầy... Cậu Lâm à, xin cho ông cụ tôi nói thẳng, tôi là dân mở nhà hàng, mà sản nghiệp của ông chủ Thẩm ở Kim Lăng đa số đều thế", Đường Quế Hùng gượng cười nói:
"Mấy phòng Gym lớn, quán karaoke, công ty tài chính... của mấy gia tộc nhỏ ở Kim Lăng như nhà họ Nghiêm, nhà họ Trương thì chúng tôi còn có thể đối phó được. Dù gì cũng có nhà họ Thẩm chống lưng nên bọn họ không dám chọc chúng tôi".
"Nhưng muốn dùng sức của chúng tôi đối phó nhà họ Hồng và họ Hoàng, tôi nói thật với cậu Lâm là vô cùng khó".
Lâm Hàn gật đầu, Đường Quế Hùng nói cũng đúng.
Dù sao Kim Lăng cũng là địa bàn của nhà họ Hồng.
"Cụ bao nhiêu rồi?", Lâm Hàn chợt hỏi.
Đường Quế Hùng ngẩn ra, không hiểu tại sao anh lại hỏi vấn đề này, vội đáp:
"Thưa cậu Lâm, năm nay ông cụ tôi được 73 tuổi rồi".
"Tuổi đó đã sớm về hưu, Thẩm Hoài Xuân lại để cụ quản lý nhà hàng Eiffel, chắc là có chỗ hơn người nhỉ?", Lâm Hàn cười nói.
"Nào có, chỉ là được ông chủ Thẩm thích thôi ạ", Đường Quế Hùng cười khiêm tốn, nhưng vẫn giải thích:
"Nhà họ Thẩm ngồi vào vị trí thế gia được như hôm nay, thứ nhất là vì có bố cậu Lâm dìu dắt và nâng đỡ. Thứ hai, là bởi vì tôi và ông chủ Thẩm bắt tay nhau cùng tính toán mà ra. Nói thật với cậu Lâm, tôi là thầy hướng dẫn của ông chủ Thẩm, toàn bộ sản nghiệp nhà họ ở khu này đều do tôi phụ trách".
"Thầy hướng dẫn à! Hèn gì!"
Lâm Hàn chợt hiểu ra, tuổi này của Đường Quế Hùng lẽ ra phải nên về nhà ôm cháu, nhưng lại ở đây làm ông chủ nhà hàng, còn quản lý sản nghiệp ở Kim Lăng, 80% là do cái thân phận thầy hướng dẫn kia.
Hơn nữa, nhìn kệ sách sau lưng, trên đó có muôn màu muôn vẻ đủ loại sách, còn có cả dấu vết đã lật xem. Rõ ràng là kiến thức của Đường Quế Hùng cũng rất uyên bác.
"Nếu là thầy hướng dẫn của Thẩm Hoài Xuân thì chắc cụ học sâu biết rộng lắm nhỉ", Lâm Hàn đứng lên, cung kính khom lưng chào Đường Quế Hùng, nghiêm túc nói:
"Phải làm thế nào mới thực hiện được mục đích của tôi trong chuyến đi lần này, mong cụ Đường chỉ dạy tôi!"
Lâm Hàn hiểu, tuy mình vượt trội hơn bạn cùng trang lứa ở mọi mặt, nhưng so với Đường Quế Hùng thì vẫn còn kém xa.
Dù sao đối phương đã trải qua mấy chục năm sóng gió cuộc đời, nên có kinh nghiệm xã hội rất phong phú.
Làm cách nào để giải quyết hai nhà Hoàng và Hồng luôn là một vấn đề nan giải trong lòng Lâm Hàn, anh vẫn chưa biết nên bắt đầu từ đâu.
Mà theo anh, xin Đường Quế Hùng chỉ bảo là biện pháp tốt nhất hiện nay.
"Ôi trời, cậu Lâm ơi, cậu làm thế tổn thọ tôi quá!"
Đường Quế Hùng biến sắc, vội vàng đỡ lấy Lâm Hàn: "Cái tấm thân già nua này sao chịu nổi một cúi của cậu chứ?"
"Vả lại, nhà họ Thẩm ở Hoa Đông được như ngày hôm nay đều là họ Lâm ban tặng. Vấn đề của cậu Lâm chính là vấn đề của tôi, lão già này nhất định sẽ dốc hết sức giải quyết vấn đề làm khó cậu!"
Đường Quê Hùng nâng Lâm Hàn dậy, nhất thời ông cụ cũng đánh giá chàng trai trước mặt này cao hơn.
Ban đầu, ông cụ tưởng rằng Lâm Hàn có thân phận cao quý thì đương nhiên sẽ là một cậu ấm đầy kiêu căng ngạo mạn.
Nhưng Đường Quế Hùng không ngờ anh lại khom lưng, chẳng ngại ngần học hỏi kẻ dưới với ông cụ.
Tính cách như thế, sau này chắc chắn sẽ lộn mình hóa rồng khuấy động Hoa Hạ!
"Cụ Đường, cụ có kế gì có thể lật đổ hai ngọn núi lớn là nhà họ Hồng và họ Hoàng không?", Lâm Hàn hỏi thẳng.
Đường Quế Hùng im lặng, mặt mày trầm tư suy nghĩ, đi qua đi lại trước bàn làm việc, khoảng 2 phút sau, ông cụ mới dừng lại nói:
"Cậu Lâm, tôi có một kế hoạch, chỉ cần cậu làm theo nó, thì có 70% là lật đổ được hai nhà kia".
"Cụ nói thử xem", Lâm Hàn đáp.
"Về phía nhà họ Hồng, ta phải dùng biện pháp mềm dẻo", Đường Quế Hùng vuốt râu, mỉm cười nói.
"Mềm dẻo như thế nào?"
"Nhà họ có rất nhiều sản nghiệp ở Kim Lăng, hơn nữa, bọn họ còn có người nắm giữ vị trí nhân viên công chức cấp cao trong tỉnh. Muốn lật đổ họ ngay, trừ khi phải có sức mạnh áp đảo, không thì chẳng thể nào làm được đâu", Đường Quế Hùng chậm rãi nói:
"Có điều, cơ nghiệp nhà họ Hồng lớn như vậy, đương nhiên sẽ có điểm yếu như là trốn thuế, sản xuất các sản phẩm kém chất lượng, làm giả, hoặc là con cháu trong nhà quậy phá gây ra tai tiếng... Nếu nắm giữ được những điều đó, rồi phơi bày ra, thì sẽ sinh ra những ảnh hưởng tiêu cực vô cùng lớn tới họ. Dưới áp lực của dư luận, ngay cả mấy cán bộ công chức cấp cao cũng không thể bảo vệ nổi".
Lâm Hàn gật đầu, cảm thấy Đường Quế Hùng nói có lý.
"Tóm lại là đối với nhà họ Hồng thì cậu Lâm có thể bắt tay vào làm hai chuyện. Một, cậu thành lập sản nghiệp của mình ở Kim Lăng, mà tốt nhất là nên kinh doanh ngành nào có làm ăn với bọn họ ấy. Đến lúc đó, một khi điểm yếu của họ bị điều tra ra, và sụp đổ thì cậu Lâm có thể chớp lấy cơ hội chiếm đoạt sản nghiệp nhà họ Hồng luôn".
"Hai là thuê mấy tay già đời điều tra điểm yếu của nhà họ Hồng, thậm chí có thể vung tiền ra mua chuộc người nhà họ".
"Cụ Đường nói có lý", ánh mắt Lâm Hàn sáng lên:
"Đợi đến khi nắm được điểm yếu của họ rồi phơi bày ra ánh sáng, tôi lại chớp lấy cơ hội phát triển. Cho dù không diệt được nhà họ Hồng, cũng có thể khiến bọn họ tổn thất nặng nề".
"Đúng vậy! Cậu Lâm thông minh thật, vừa nghe đã hiểu ngay!", Đường Quế Hùng cười ha ha nói:
"Nếu là người khác muốn diệt nhà họ Hồng, căn bản không có khả năng. Nhưng riêng cậu Lâm thì lại được, dù cậu không có thế lực và sản nghiệp ở Kim Lăng, nhưng có tiền! Những điều đó, đều dùng tiền mua được hết!"
“Một người bạn của tôi”, Lâm Hàn mặt không biểu cảm liếc Trần Thông nói.
“Bạn của cậu? Lâm Hàn, sao tôi lại có cảm giác cậu đang đùa giỡn tôi vậy”.
Khuôn mặt Trần Thông toát lên vẻ khó hiểu: “Một tên nghèo kiết hủ lậu như cậu, cũng không phải người bản địa Kim Lăng, ở đây ngay cả một căn nhà cũng không có, làm sao có thể kết bạn với mỹ nữ xinh đẹp như vậy? Nói đi, có phải hôm qua cô ấy hỏi đường cậu không?”
“Nếu là hỏi đường, anh còn tới tìm tôi hỏi wechat của cô ấy?”, Lâm Hàn nhìn Trần Thông giống như đang nhìn một đứa ngốc.
Dứt lời anh liền bước vào lớp chuẩn bị giảng dạy…
“Cậu!”
Trần Thông giọng điệu ngưng trệ, trong mắt lộ ra lạnh lùng: “Tên nghèo kiết xác chết tiệt, cậu không xứng với mỹ nữ đó, còn ì ạch không chịu đưa id wechat cho tôi, đúng là đồ keo kiệt! Nếu cậu đã như vậy cũng đừng trách tôi không khách khí!”
Lúc Lâm Hàn đến lớp cũng đã sắp vào giờ học.
“Chào thầy!”
Các bạn nhỏ trong lớp đồng thanh hô to chào Lâm Hàn.
“Chào các em”, Lâm Hàn mỉm cười, bỗng nhiên phát hiện trong góc có nhiều thêm một bạn học nữ.
Bạn học nữ này tầm mười bảy mười tám tuổi, có lẽ vẫn đang là học sinh phổ thông.
Cô mặc đồng phục học sinh xanh trắng, trông trưởng thành hơn nhiều so với các bạn cùng lứa tuổi. Mái tóc dài đen nhánh buông sau lưng, làn da trắng nõn, bộ ngực nở nang, tràn đầy hơi thở thiếu nữ thanh xuân.
"Bạn học mới đến, mời em giới thiệu bản thân với mọi người."
Lâm Hàn mỉm cười với cô gái.
Nữ sinh đó đứng lên và nói với mọi người: "Xin chào mọi người, tớ tên là Tạ Huyên, là học sinh năm ba khoa nghệ thuật trung học số một Kim Lăng”.
“Được rồi, mời em ngồi”.
Lâm Hàn gật đầu bảo Tạ Huyên ngồi xuống.
Hệ thống kiểm tra đầu vào đại học ở tỉnh tỉnh Tô chắc chắn là đứng số một số hai trong những khuôn mẫu khắc nghiệt nhất ở Hoa Hạ nói chung.
Vì vậy, một số học sinh học văn hóa không tốt lắm sẽ chọn học các môn học nghệ thuật như hội họa, piano, violin….
Đến lúc đó có thể thi vào học viện nghệ thuật, loại học viện này không yêu cầu quá cao về điểm văn hóa mà coi trọng điểm nghệ thuật.
Tạ Huyên này năm thứ 3 cấp ba lại đến đây để học guitar, đương nhiên, cô ta cũng là một học sinh khoa nghệ thuật.
Tiếp đó Lâm Hàn bắt đầu tiết học.
Trong lớp, Lâm Hàn nhận thấy Tạ Huyên vẫn luôn im lặng lắng nghe, rất ít khi phát biểu đặt câu hỏi, có chút trầm lặng ít nói so với các bạn học khác.
“Thời kỳ thanh xuân của người trẻ tuổi có lẽ đều là như vậy, mình khi còn trẻ cũng có chút kiệm lời".
Lâm Hàn thầm nghĩ trong lòng.
Đã gần trưa, khi tiết học của Lâm Hàn kết thúc, Khúc Hà đột nhiên gọi anh tới phòng họp.
Đẩy cửa phòng họp tiến vào, các giáo viên khác đều đã ở đó, Trần Thông đang ngồi ở đó, trước mặt đặt một tờ chứng chỉ.
"Chứng chỉ guitar cấp bảy!”
“Thầy Trần Thông thật là lợi hại, 25 tuổi đã thi đậu chứng chỉ guitar cấp bảy!”
“Thế này thì ông chủ của chúng ta nhất định sẽ tăng lương cho thầy Trần Thông thôi, thu nhập một tháng trên mười ngàn tệ cũng không phải là không thể!”
Các giáo viên nữ gần đó vô cùng hâm mộ nhìn vào tấm giấy chứng nhận, bàn luận sôi nổi.
Đặc biệt có một nữ giáo viên nghe nói thu nhập hàng tháng của Trần Thông trên mười ngàn tệ thì ánh mắt sáng ngời nhìn anh ta.
Đối với những lời này, Trần Thông rất hưởng thụ, khuôn mặt tràn đầy đắc ý cười nói:
"Chỉ cần các cô nỗ lực luyện tập guitar thì đạt được chứng chỉ cấp bảy chỉ là việc trong tầm tay”.
Mắt anh ta lại lóe sáng khi thấy Lâm Hàn bước vào phòng họp, cầm tờ giấy chứng nhận trên bàn và lắc lắc với Lâm Hàn.
“Lâm Hàn, thấy chưa, tôi đã thi đỗ chứng chỉ guitar cấp bảy rồi”.
“Ồ”.
Lâm Hàn đáp nhẹ một tiếng, vẻ mặt bình đạm.
“Lâm Hàn, chúng ta đều là đồng nghiệp, thầy Trần Thông đã đạt được chứng chỉ cấp bảy, anh không phải là nên chúc mừng một tiếng sao?”, Khúc Hà đứng ở bên cạnh cau mày nói.
“Đúng vậy thầy Lâm Hàn, thầy như vậy quá bất lịch sự!”
“Trong lòng thầy không phải là sẽ ghen tị với thầy Trần Thông đã đạt được cấp bảy đó chứ!”
Các thầy cô giáo khác đều lên tiếng.
“Chỉ là chứng chỉ cấp bảy mà thôi, có cái gì để ghen tị cơ chứ”, Lâm Hàn trợn trắng mắt.
“Chứng chỉ cấp bảy mà thôi!”
Nét mặt của các nữ giáo viên trong văn phòng thay đổi.
“Lâm Hàn, anh có biết thi lấy chứng chỉ cấp bảy khó như thế nào không?"
“Đúng vậy! Anh vậy mà nói chỉ cấp bảy mà thôi, không lẽ anh có chứng chỉ cấp bảy?”
“Guitar cấp bảy, không bỏ ra tâm huyết khổ luyện thì hoàn toàn không thể đạt được!”
Thái độ của các giáo viên nữ dành cho Lâm Hàn có chút bất mãn.
Thấy Lâm Hàn trở thành mục tiêu công kích của mọi người, Trần Thông cười thầm trong lòng, nhưng vẫn lên tiếng:
“Mọi người đừng nói Lâm Hàn như vậy, các cô phải biết rằng, tên nhóc này chỉ có thể gảy một khúc “Kỷ niệm yêu”, căn bản chưa bao giờ làm bài kiểm tra trình độ guitar thì làm sao có thể hiểu được độ khó của bài kiểm tra cấp bảy này như thế nào?”
“Thầy Trần Thông nói đúng, Lâm Hàn này, căn bản chẳng hiểu gì, cùng anh ta nói guitar cấp bảy, anh ta cũng không thể hiểu được”, một nữ giáo viên nói rồi cười:
“Thầy Trần Thông, trình độ guitar của thầy đã qua cấp bảy, đạt được chứng chỉ, có phải là nên mời chúng tôi một bữa cơm chúc mừng hay không”.
“Chiêu đãi mọi người đương nhiên là việc phải làm!”
Trần Thông đáp, lại hỏi Lâm Hàn: “Lâm Hàn, cậu có muốn đi không?”
“Tôi không đi”.
Lâm Hàn lắc đầu, anh không có hứng thú dùng cơm chung bàn với Trần Thông này.
“Tôi đoán anh có lẽ sẽ phải hối hận nếu không đi, vì tôi quyết định sẽ mời mọi người đến Eiffel dùng bữa”, Trần Thông thần thần bí bí nói.
“Eiffel!”
“Thầy Trần Thông, anh muốn mời chúng tôi tới Eiffel dùng cơm sao?”
“Đó thế nhưng là một nơi cao cấp, một bữa cơm, ít nhất cũng phải năm sáu ngàn tệ, đắt thì phải trên mười ngàn đó!”
“Đúng vậy, quá xa xỉ!”
“Hơn nữa tôi còn nghe nói ông chủ của Eiffel có xuất thân từ nhà họ Thẩm của Hoa Đông, đó là gia tộc lớn, ở đó có thể gặp được không ít các công tử phú nhị đại!”
“Thầy Trần Thông, thầy quả thật muốn mời chúng tôi đến Eiffel?”
Nghe nói đến Eiffel, những nữ giáo viên kia đều bùng nổ, vừa kích động, vừa hưng phấn và mong đợi.
Chỉ tùy tiện một bữa ăn ở đó cũng đã ngang ngửa một tháng tiền lương của họ.
“Đương nhiên là tôi chắc chắn!”, Trần Thông nhếch mép cười, cảm giác được người khác phái vây quanh thật sảng khoái:
“Hôm qua nhà tôi vừa bán một căn phòng, kiếm được hơn 5 triệu, không thiếu chút tiền này”.
Anh ta lại nhìn hướng Lâm Hàn nói: “Lâm Hàn, chúng tôi muốn tới Eiffel dùng bữa, cậu thực sự không muốn đi à?”
Lâm Hàn vuốt cằm: “Đi!”
Nghe những nữ giáo viên này nói rằng ông chủ của Eiffel là người của nhà họ Thẩm của Hoa Đông, rất rõ ràng, là sản nghiệp của Thẩm Hoài Xuân, anh vừa vặn cũng muốn gặp ông chủ của họ.
“Ôi trời! Lâm Hàn, anh vừa rồi không phải nói là không muốn đi sao, bây giờ sửa miệng cũng nhanh thật đấy, lại nói muốn đi rồi!”
"Chậc chậc chậc, đây chính là sức hấp dẫn của tiền bạc! Có lẽ anh ta vốn tưởng rằng chúng ta sẽ tới quán ăn vỉa hè, vì vậy mới coi thường. Hiện giờ vừa nghe được là sẽ tới Eiffel, dĩ nhiên đổi ý!"
"Dù gì thì một bữa ăn ở Eiffel cũng đáng giá bằng một tháng lương của thầy Lâm Hàn!”
“Đúng là hám của!”
Ánh mắt nữ giáo viên nhìn Lâm Hàn ẩn ẩn có chút xem thường.
“Được rồi, mọi người đừng nói Lâm Hàn như vậy nữa”.
Trần Thông cười: "Lâm Hàn là người từ nơi khác tới, ở Kim Lăng lại không có phòng ở, chỉ có thể thuê một căn hộ, bây giờ cậu ấy mới chỉ vừa tìm được việc làm, trong người không có nhiều tiền, tôi nghĩ ngay cả vấn đề vấn đề ấm no của bản thân cậu ấy có lẽ cũng chưa thể giải quyết được”.
"Anh ta đổi ý nhanh như vậy, là rất bình thường! Rốt cuộc nơi chúng ta sẽ đến cũng là Eiffel! Đời này của anh ấy, còn chưa từng đến một nơi cao cấp như vậy”.
Chương 332: BMW 3-Series
"Thế nên để Lâm Hàn đi ăn một bữa trải nghiệm cuộc sống cũng chẳng sao cả, mọi người nói xem đúng không?", Trần Thông lên giọng.
"Đi thì đi!"
"Để anh ta xem thử người giàu thì ăn uống ở chỗ thế nào!"
Những giáo viên nữ liên tục nói.
"Cơ mà Lâm Hàn à, tôi cũng nhắc nhở cậu, đến Eiffel phải biết phép tắc, đừng nhìn ngó lung tung, có thấy những món đắt tiền cũng đừng tỏ ra quá ngạc nghiên, cứ giả vờ bình tĩnh là được. Không thì người ta sẽ nói cậu là đồ nhà quê đấy", Trần Thông nhắc nhở:
"Một mình cậu mất mặt thì không sao, đừng liên lụy đến chúng tôi là được!"
Nghe xong, Lâm Hàn trợn mắt lười phản ứng với loại người như Trần Thông.
Trò chuyện một lúc nữa thì tất cả mới cùng đi xuống lầu.
Trước khi rời khỏi Wanda Plaza, Lâm Hàn gửi tin nhắn trên wechat cho Tần Liên, nói anh sẽ đi ăn cơm, bảo cô ấy tự đón xe về.
Xuống dưới lầu.
"Thầy Trần Thông, chúng ta đi bằng gì?", Khúc Hà hỏi.
"Đương nhiên là tôi chở các cô đi rồi".
Trần Thông ấn nút trên chìa khóa xe, đèn của một chiếc BMW 3-Series màu lam đang đỗ ở ven đường liền nhấp nháy.
"Wow, thầy Trần Thông lại đổi xe rồi à, còn là BMW cơ đấy!"
Mấy cô giáo đều sáng bừng cả mắt, nhìn chằm chằm xe BMW của Trần Thông.
"Trước kia không phải còn chạy Volkswagen Golf à, sao lên đời thành BMW rồi!"
"Xe này còn sạch thế, chắc là xe mới rồi!"
"Đúng là xe mới", Trần Thông gật đầu: "Vừa đổi hôm qua thôi, BMW 3-Series đời mới nhất, cũng khoảng 400 ngàn tệ à!"
"Đỉnh quá!"
"Tôi còn chưa được ngồi BMW bao giờ!"
"Thật muốn trải nghiệm cảm giác ngồi BMW nó như thế nào quá!"
Mấy cô giáo vô cùng nôn nóng.
"Hửm?"
Khúc Hà nhìn sang phía sau xe BMW còn đỗ một chiếc xe màu trắng rất lớn, trông khá giống xe van.
"Xe van của ai thế, mắt chủ xe này kém quá, lại đỗ ở sau xe BMW, không sợ làm xước xe mới à!", Khúc Hà chế giễu nói:
"Nếu làm xước thật thì chắc đền tiền đến táng gia bại sản mất!"
"Đúng đó, đúng là không có mắt nhìn mà!"
"Thầy Trần Thông, lúc chạy xe ra chúng ta chạy chậm tí nhé, xe mới mà bị xước thì lại không hay".
"Một chiếc xe van vài chục ngàn mà dám đỗ kế xe BMW, không biết xấu hổ à!"
Mấy cô giáo nhìn với ánh mắt xem thường.
Trần Thông quay qua, mí mắt hơi giật, vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Các cô ăn nói chú ý chút, đây không phải là xe van, đây là Business Star GMC trị giá hơn cả triệu tệ đấy! Nó còn cao hơn 3-Series của tôi gấp mấy lần!"
"Sao chứ? Xe van nát này đắt thế á!"
"Thầy Trần Thông, anh không nhìn lầm chứ!"
"Đúng thế, chiếc xe này mà hơn cả triệu tệ à?"
Mấy cô giáo há hốc cả miệng, không thể tin nổi một chiếc xe bề ngoài xấu xí như vậy mà trị giá hơn cả triệu tệ.
"Không đâu, tôi khá am hiểu về các loại xe. Đủ điều kiện để chạy con xe này thì chắc chắn phải là một doanh nhân thành đạt. Kim Lăng dù sao cũng là tỉnh lỵ của Giang Tô, đương nhiên là lắm nhà giàu rồi".
Trần Thông nhìn chiếc GMC với ánh mắt thèm khát.
Con xe này bất kể là thiết kế hay động cơ cũng đều bỏ xa 3-Series của anh ta.
"Không biết chủ nhân chiếc xe này có đẹp trai không nhỉ!"
"Đúng đó, nếu đã đỗ xe ở đây, đừng nói cũng làm việc trong Wanda Plaza nhá!"
"Nếu có cơ hội được gặp người này một lần thì hay quá".
Mấy giáo viên nữ nhất thời tỏ ra si mê, vẻ mặt chán ghét khi nãy không biết biến đâu mất.
"Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta lên xe đi!"
Trần Thông bất lực cười trừ, mở cửa để 4 cô giáo ngồi vào.
Khúc Hà ngồi ở ghế phụ, 3 cô giáo còn lại thì ngồi dãy ghế sau.
"Ôi chết, xin lỗi Lâm Hàn nhá, xe kín chỗ rồi, không thì cậu bắt taxi đến Eiffel nhé!", Trần Thông nhô đầu ra nói với Lâm Hàn.
"Bộ thầy Trần Thông còn định để cho Lâm Hàn lên xe của anh à?"
"Đúng đó, đây là xe mới của anh mà, nếu Lâm Hàn bỏ cái gì bậy bạ vào thì làm sao?"
"Lâm Hàn, anh nên bắt taxi đi đi! Dù còn dư chỗ ngồi, tôi nghĩ thầy Trần Thông cũng không cho anh ngồi vào đâu, dù sao với người có xuất thân như anh cũng không hợp ngồi BMW".
"Có thể đưa anh đến Eiffel ăn một bữa thì đã không tệ rồi".
Các cô giáo liên thanh nói, ánh mắt nhìn Lâm Hàn còn hơi có chút khinh khỉnh.
"Haha, mấy cô giáo thật thông minh, vốn dĩ tôi không định để cho Lâm Hàn ngồi ké xe mình", Trần Thông cười khà khà, mở hết tất cả cửa kính và cửa trên trần xe.
Bốn cô gái đẹp cùng ngồi chung xe, chắc chắn ra đường sẽ có rất nhiều người quay đầu lại nhìn.
Nếu muốn làm màu, vậy thì chơi cho lớn chút!
"Thầy Lâm Hàn nhớ bảo tài xế taxi chạy nhanh chút nhé! Nếu đến trễ thì cậu chỉ có thể ăn đồ thừa thôi!"
Trần Thông cười trêu chọc, anh ta đạp chân ga, động cơ 3-Series liền gầm rú vọt như hỏa tiễn phóng đến Eiffel.
Đợi Trần Thông đi rồi, Lâm Hàn mới lấy chìa khóa xe ra rồi ngồi vào GMC.
...
Nhà hàng Eiffel tọa lạc ở phía bắc khu Tần Hoài, lái xe tầm 10 phút đã đến.
20 phút sau.
Trần Thông và 4 cô giáo vừa cười vừa nói đi ra khỏi bãi đỗ xe.
"Ôi chao, thầy Trần Thông ơi, hình như khi nãy tôi lại thấy chiếc GMC kia trong bãi đỗ xe đó!"
"Đúng rồi, là chiếc xe khi nãy đỗ ở Wanda Plaza!"
Khúc Hà đẩy gọng kính đen lên, hai má đỏ hây hây.
"Chẳng lẽ người chủ xe này cũng đến Eiffel ăn sao?"
"Không chừng lát nữa có thể đụng phải đấy!"
"Cơ mà cô Hà này, chúng ta nói trước với nhau nhá, không được giành với tôi đâu đấy!"
Trần Thông đứng cạnh đã hơi nổi giận.
Anh ta dẫn 4 cô giáo đi ăn, còn lái cả BMW 3-Series mới toanh, là vì muốn ra vẻ với mấy cô giáo.
Nhưng suốt đường đi, 4 cô giáo này cứ luyên thuyên về người chủ xe GMC kia, còn bày ra vẻ mặt si mê, điều này làm Trần Thông vô cùng bực bội.
Trần Thông cảm thấy danh tiếng của mình cứ như bị người còn chưa gặp này cướp mất vậy.
"Ơ? Lâm Hàn?"
Vừa đi đến trước cổng Eiffel, anh ta hơi ngạc nhiên khi thấy Lâm Hàn đã đứng đó từ trước.
"Sao cậu đến nhanh vậy?"
Lâm Hàn gật đầu.
"Taxi mà chạy nhanh thế á!"
"Chậc chậc, chắc là ghen ăn tức ở chúng ta được đi xe BMW, nên bảo tài xế phóng cho nhanh đó mà".
Đám người Khúc Hà cười nói.
"Được rồi, chúng ta vào trong đi", Trần Thông dẫn đầu bước vào Eiffel trước.
Nhà hàng Eiffel là nhà hàng kiểu Âu, rất nổi tiếng ở khu Tần Hoài.
Trang trí bên trong vô cũng tráng lệ, trên trần đại sảnh treo một cái đèn chùm lớn, xung quanh còn có 4 cái đèn nhỏ lấp lánh rực rỡ.
"Wow, cái đèn chùm đó làm bằng kim cương à!"
"Cái quầy màu vàng kia không biết có phải vàng ròng hay không!"
"Sang chảnh quá!"
Vừa nhìn thấy trang trí bên trong, mấy cô giáo hưng phấn chỉ chỏ.
Ngay cả Trần Thông cũng đánh một cái rùng mình, không hổ là sản nghiệp của nhà họ Thẩm - Hoa Đông, chi phí trang hoàng của nhà hàng này chắc cũng phải hơn mấy trăm triệu tệ rồi!
Lâm Hàn đứng cạnh với vẻ mặt bình tĩnh.
"Lâm Hàn, có phải cậu bị dọa ngây người rồi không, sao chẳng có biểu cảm gì vậy?", Trần Thông nhìn về phía Lâm Hàn, cười khẩy:
"Cơ mà nghĩ cũng phải thôi, một kẻ đến từ vùng khác chắc chắn lần đầu tiên đi những chỗ như này, nhìn mà có ngây người cũng là lẽ thường".
Với sự hướng dẫn của phục vụ, mọi người cũng đã có bàn ngồi.
Chương 333: Ăn quỵt
Trần Thông đẩy menu đến trước mặt Khúc Hà và mấy giáo viên nữ, hào phóng nói:
"Muốn ăn gì thì cứ gọi nhé".
Nhưng trong lòng anh ta có hơi xót, bữa ăn hôm nay chắc cũng phải tiêu hết mấy chục ngàn tệ rồi.
"Đúng rồi Lâm Hàn, về cậu thì chỉ nên gọi một miếng steak thăn bò và một ly nước cam thôi nhá", Trần Thông nhìn Lâm Hàn nói:
"Chỗ đó gộp lại cũng 888 tệ rồi, tôi chỉ đãi cậu nhiêu đó thôi, đắt hơn thì không có cửa đâu!"
"Thầy Trần Thông nói không sai, Lâm Hàn anh được đến ăn ở Eiffel là vinh hạnh lắm rồi, anh không đủ tư cách để ăn những món đắt tiền đâu!"
Một cô giáo mở miệng nói, sau đó thì cúi đầu chọn món.
Lâm Hàn cầm một cuốn menu khác lên, nhàn nhạt nói với người phục vụ:
"Cho tôi một phần trứng cá tầm, một phần gan ngỗng, một phần steak phi-lê bò Kobe, một phần nấm truffle và thêm một phần nước trái cây Van Nahmen".
"Vâng, thưa anh", người phục vụ ghi lại những món Lâm Hàn đã gọi.
Nghe một loạt món Lâm Hàn gọi, đám Trần Thông liền ngây ra tại chỗ.
"Lâm Hàn, cậu bị điên à, toàn chọn những món đắt trong món Âu không vậy!", Trần Thông trừng mắt:
"Những món cậu vừa gọi cũng phải 5-60 ngàn tệ rồi đấy! Nhất là loại Van Nahmen kia, nó là thương hiệu nước trái cây hàng đầu cũng như chất lượng nhất ở Đức đấy, một ly cũng đã 8 ngàn tệ rồi!"
"Còn cả trứng cá tầm và nấm truffle nữa, toàn là nguyên liệu nấu ăn xa xỉ, loại người như cậu có ăn nổi không?"
"Lâm Hàn, anh chưa từng được ăn món Âu nên đừng chọn lung tung chứ?", Khúc Hà cũng cau mày:
"Loại như anh chỉ đủ tầm ăn steak thăn bò và uống nước cam như Trần Thông vừa nói thôi, biết chưa?"
"Đúng đó, anh chọn bậy bạ gì thế! Phục vụ nhanh bỏ hết những món anh ta vừa gọi đi!"
Mấy cô giáo đều rất bất mãn, thầm nghĩ Lâm Hàn bị ngu à? Không biết nhìn lại trong túi mình xem có được bao nhiêu chứ, toàn chọn những món đắt đỏ thế kia!
Hơn hết, Trần Thông là người trả tiền, cứ gọi những món đắt thế thì đúng là không biết ngại mà.
"Tôi muốn ăn đó thì sao?", Lâm Hàn liếc mắt.
"Muốn ăn? Tôi cũng muốn ăn vậy! Nhưng đủ khả năng ăn sao? Một bàn ăn 5-60 ngàn tệ, là thu nhập cả năm của anh đấy!", Khúc Hà không nhịn được nữa.
Ăn ngon ai mà chả muốn, nhưng đắt như này một người vùng ngoài như Lâm Hàn anh ăn nổi sao?
"Lâm Hàn, có phải cậu thấy tôi đãi rồi nhận cơ hội ăn cho đã cái bụng không hả?", Trần Thông chau mày, sắc mặt lạnh như băng:
"Tôi mời cậu một bữa 888 tệ đã tốt với cậu lắm rồi, đừng có mà được voi đòi tiên nhá!"
"Một bữa ăn 5-60 ngàn tệ, xứng với cậu sao?"
"Hôm nay, vì có các đồng nghiệp ở đây tôi cũng không muốn làm cậu bẽ mặt, thôi thì tôi sẽ đãi cho cậu ăn một bữa 2 ngàn tệ! Những món cậu vừa chọn hủy hết đi!"
"Phục vụ, cảm phiền bỏ hết những món của người này vừa chọn đi!", anh ta lại quay sang nói với người phục vụ.
"Thưa anh..."
Người phục vụ nhìn về phía Lâm Hàn.
"Không bỏ, tôi tự trả được", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
"Vâng ạ!", người phục vụ gật đầu rời đi.
"Lâm Hàn, cậu trả nổi không hả? Đến tận 5-60 ngàn tệ đấy, không phải 5-6 tệ đâu!", Trần Thông trợn mắt khó tin.
Khúc Hà cũng nói: "Lâm Hàn, bằng một năm tiền lương của anh đấy, anh trả nổi à? Dù cho anh có đủ trả đi nữa cũng tiêu hết một năm tiền lương của anh, đáng không chứ?"
"Chắc xong bữa này anh ta cạp đất mà ăn rồi, có thể còn không đủ tiền đóng tiền thuê nhà luôn nữa là!"
"Đúng là cái thứ thích sĩ diện hão mà, cả đám chúng ta cộng lại cũng chỉ có 7-80 ngàn thôi, một mình anh ta ăn mà đã 5-60 ngàn tệ rồi!"
"Muốn ra vẻ trước mặt chúng ta chứ sao nữa! Giả vờ làm thánh nổ làm gì không biết, đúng là càng thiếu cái gì thì càng muốn show cho người ta thấy là mình có mà!"
Mấy cô giáo kia luyên thuyên không dứt.
"Tôi có trả nổi hay không thì liên quan gì tới mấy người? Mấy người lo ăn đồ của mấy người đi, tôi ăn đồ của tôi!", Lâm Hàn liếc xéo cả đám, nhàn nhạt nói:
"Vả lại, tôi ăn ở đây cũng có cần phải trả tiền đâu".
"Không...không trả tiền á!"
Nghe thế, cả đám Trần Thông ngây ngẩn tại chỗ.
"Lâm Hàn, chẳng lẽ anh muốn ăn quỵt hay sao! Lại còn nói ăn ở đây không cần trả tiền!"
"Lâm Hàn, ăn quỵt mà tận 5-60 ngàn tệ á, bây giờ anh nói với người phục vụ hủy order vẫn còn kịp đấy, lát nữa người ta bưng đồ ăn lên, anh ăn rồi không trả nổi thì phiền to đấy!"
"Ăn quỵt mấy ngàn thì xác định rồi, cùng lắm bị đập cho một trận nhừ tử sau đó bắt đi rửa chén trừ nợ thôi".
"Bữa ăn 5-60 ngàn tệ của anh cũng đủ để người ta bắt anh làm tạp vụ cho nhà hàng rồi đấy!"
Các cô giáo liên thanh không ngừng.
Lâm Hàn chỉ xem những lời này như gió thổi ngoài tai.
Lát sau, những món mọi người gọi đều được bưng lên.
Lâm Hàn cầm dao nĩa lên bắt đầu thưởng thức.
Ực...
Mấy cô giáo nhìn cả bàn món Âu của Lâm Hàn, kiềm lòng không đặng mà nuốt nước miếng ừng ực.
Trứng cá tầm, nấm truffle, nước trái cây Van Nahmen đang đặt trước mặt Lâm Hàn đều là những món ăn đắt đỏ, hương vị cũng thuộc hàng cao cấp nhất. Bình thường, mấy cô chỉ có thể ngồi xem chương trình ẩm thực mà thèm thuồng thôi.
Mà trước mặt mấy cô giờ đây lại là steak và nước trái cây loại thường.
Thua xa tám con phố luôn ấy!
Lâm Hàn ăn bào ngư tôm hùm, sơn hào hải vị.
Còn mấy cô thì là bánh ngô đen xì, sao mà nuốt nổi chứ.
Ngay cả Trần Thông cũng khó kiềm được nuốt ực một tiếng.
Hơn hết là đồ ăn của Lâm Hàn trông vô cùng ngon mắt, anh lại còn vừa ăn vừa khen:
"Chậc chậc, miếng steak phi-lê bò Kobe này ngon quá, đúng là đánh thức vị giác mà!"
"Trứng cá tầm này cũng thế... ừmmm, ngon quá..."
"Xứng đáng là ngon nhất trong các loại nước trái cây mà, dăm ba cái nước cam, nước dừa so với nó chỉ là đồ bỏ đi!"
Nghe thế, đám người Trần Thông càng điên cuồng nuốt nước miếng, những món ăn trước mặt bọn họ bây giờ chẳng khác gì đang nhai sáp cả, chả có chút mùi vị gì.
"Hừ! Ăn đi, ăn cho sướng mồm đi, đợt lát nữa tính tiền thì hối hận cũng đã muộn!"
"Lại còn nói không phải tốn tiền, thế có khác gì ăn quỵt đâu chứ, đến lúc đó xem xem bảo vệ của Eiffel đập cậu thế nào!", Trần Thông ra sức xiên vào miếng steak rồi bỏ vào miệng, hằn học thầm nghĩ.
"Giờ ăn cho đã đi, lát nữa rồi khóc tiếng Miên luôn nhá!"
Mấy cô giáo kia đều liếc xéo Lâm Hàn, ánh mắt cứ như đang nhìn một kẻ sắp tắt thở vậy.
Khoảng nửa tiếng sau, bữa ăn kết thúc.
"Đi, tính tiền thôi!"
Trần Thông đặt dao xuống, nhanh chóng đứng dậy, anh ta nóng lòng muốn nhìn thấy cảnh Lâm Hàn bị đánh lắm rồi.
Khúc Hà và đám cô giáo cũng đều nhanh chân bước đến quầy thu ngân, bọn họ cũng có ý nghĩ giống như Trần Thông vậy.
"Hóa đơn các vị tổng cộng là 74 ngàn 2 trăm tệ", nhân viên thu ngân mỉm cười nói với Trần Thông.
"Tôi chỉ thanh toán phần của tôi và 4 cô này, những món cậu ta gọi cậu ta tự trả", Trần Thông chỉ vào Lâm Hàn.
"Vậy hóa đơn của 5 vị là 12 ngàn tệ ạ", thu ngân cười nói.
"Được".
Trần Thông quẹt thẻ thanh toán.
Lâm Hàn bước đến quầy thu ngân.
"Thưa anh, hóa đơn của anh là 62 ngàn 2 trăm tệ ạ", nhân viên thu ngân nhìn Lâm Hàn cười nói.
"Nhóc con, tính ăn quỵt chứ gì, haha, bây giờ hối hận thì cũng đã muộn!", Trần Thông hả hê nhìn Lâm Hàn.
Mấy cô giáo kia cũng giống vậy, nhìn Lâm Hàn với ánh mắt tràn đầy chế giễu.
"Gọi ông chủ mấy người ra đây", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
Chương 334: Tôi không muốn ra tay với mấy người
"Gọi ông chủ đến?", cô thu ngân ngẩn ra.
"Haha, để tôi nói cô nghe, tên nhóc này đến ăn quỵt đấy!", Trần Thông cười ha hả, cao giọng nói:
"Lúc cậu ta ngồi chọn món, cậu ta có nói bữa ăn hôm nay không cần phải trả tiền, quá rõ rồi, vừa bước vào nhà hàng đã có ý muốn ăn quỵt".
"Cơ mà tôi có hơi khó hiểu, nếu đã tính ăn quỵt thì sao lại đòi gọi ông chủ đến?", Khúc Hà buồn bực nói:
"Chẳng lẽ anh ta muốn bị ăn đòn trước mặt ông chủ sao?"
"Lâm Hàn này đúng là vì sĩ diện mà hại thân mà, không đủ tiền thì đừng ăn chứ! Haiz!"
"Loại người này như vậy mới đáng đời, chúng ta không cần phải thương xót cho anh ta!"
Mấy giáo viên nữ kia rối rít nói, ánh mắt nhìn Lâm Hàn vừa chế giễu vừa thương hại.
"Ăn quỵt?"
Ánh mắt người thu ngân bỗng dưng lạnh đi, cô ta đưa mắt ra hiệu với mấy bảo vệ đang gác cửa.
Hai gã bảo vệ lập tức bước đến trước mặt Lâm Hàn.
"Nhóc con, dám đến Eiffel ăn quỵt, cậu chán sống rồi à?"
Một trong hai gã bảo vệ cười lạnh, bốp nắm đấm răng rắc.
"Đã ăn quỵt thì thôi, lại còn ăn một bữa hơn 60 ngàn tệ, đúng là liều mạng mà!", gã bảo vệ còn lại nói.
"Lâm Hàn, tôi cho cậu một cơ hội".
Trần Thông bỗng nhiên mở miệng, nói với Lâm Hàn: "Nếu cậu cho tôi số wechat người đẹp đi với cậu hôm qua, 60 ngàn tệ này tôi sẽ giúp cậu thanh toán, đỡ cho cậu bị đau đớn thể xác, có khi còn bị bắt ở lại đây làm tạp vụ nữa".
"Đương nhiên cậu phải trả lại tôi 60 ngàn này, mai mốt cậu đưa hết tiền lương một năm của cậu cho tôi, sao hả?"
"Thầy Trần Thông, anh vì muốn tán gái mà giúp tên Lâm Hàn này á!", Khúc Hà bất ngờ: "Người này hoàn toàn tự làm tự chịu mà, giúp anh ta làm gì cơ chứ!"
"Haiz, ai bảo cô gái hôm qua đẹp đến thế chứ, tôi rung động trước cô ấy rồi! Đêm qua tôi nhớ cô ấy mà trằn trọc cả đêm!", Trần Thông than nhẹ.
"Thầy Trần Thông tương tư rồi!"
"Lâm Hàn, anh cho thầy Trần Thông số wechat đi! Dù sao cô gái xinh đẹp hôm qua và anh cũng không cùng thế giới, anh đâu có xứng với người ta, đừng giấu nữa!"
"Đúng là hời cho anh quá rồi, ăn quỵt mà còn được thầy Trần Thông cho mượn tiền trả trước".
Mấy cô giáo khác cũng nói.
"Lâm Hàn, cậu nghĩ sao?"
Trần Thông lại nhìn về phía Lâm Hàn, tươi cười nói, anh ta nghĩ rằng Lâm Hàn sẽ đồng ý thôi.
Nếu không đồng ý, thì sẽ bị bảo vệ đập cho một trận nhừ đòn, lại còn bị bắt ở lại làm công trừ nợ nữa.
Chỉ cần có chút đầu óc thì cũng biết nên chọn cái nào.
"Anh bị đần à? Tôi đã nói bữa ăn này tôi không cần phải trả tiền mà", Lâm Hàn liếc Trần Thông.
"Cậu!"
Nụ cười Trần Thông cứng lại, kéo đám người Khúc Hà đứng nép qua một bên, tránh để bị liên lụy.
"Chúng ta né qua bên này đi!"
"Nếu như ăn quỵt, mấy người bảo vệ kia chắc chắn sẽ thẳng tay trừng trị, chúng ta đứng hóng là được rồi".
Cả đám Trần Thông đều cười trên nỗi đau của người khác.
"Lâm Hàn này không biết điều gì cả, thầy Trần Thông cho anh ta cơ hội mà cũng không biết nắm bắt!"
"Chắc là thích bị ăn đòn!"
...
Lâm Hàn chắp tay sau lưng, ánh mắt vẫn bình thản nhìn hai gã bảo vệ kia, anh bình thản nói:
"Tôi không muốn ra tay với mấy người, gọi ông chủ mấy người ra đây".
"Đệch! Đã ăn quỵt rồi còn muốn gặp ông chủ của bọn tôi! Cậu là cái đách gì chứ!"
Bảo vệ nổi giận, hùng hổ vung quả đấm về phía mặt Lâm Hàn!
Vèo!
Cú đấm vụt đến trước mắt.
"Hay!"
Trần Thông vỗ tay khen, dường như sắp được nhìn thấy cảnh tượng Lâm Hàn bị đánh tơi bời.
Bộp!
Một tiếng động vang lên.
Nắm đấm của gã bảo vệ bị một bàn tay trắng muốt chụp lấy.
"Hở?", bảo vệ sửng sốt: "Nhóc con này cũng khá đấy!"
Tay trái Lâm Hàn đã ngăn chặn được cú đấm.
Gã bảo vệ còn lại nhìn thấy, cũng vung về phía Lâm Hàn một đấm.
Vèo!
Nhưng chân trái Lâm Hàn lại nhấc lên đạp nhanh hơn.
Bốp!
Gã bảo vệ lập tức bị đạp ngã nhào.
"Oái!"
Gã bảo vệ ôm mông gào to.
Vèo!
Chân Lâm Hàn lại đá một cước!
Bụp!
Gã bảo vệ trước mặt cũng đồng cảnh ngộ ngã ngửa ra đất, khuôn mặt méo mó kêu rên.
Bởi vì hai gã bảo vệ này là người của nhà họ Thẩm, cũng tính là người của Lâm Hàn. Vì thế Lâm Hàn đã nương tay, chỉ làm cho hai gã bảo vệ này bị thương ngoài da thôi.
Đám người Trần Thông chứng kiến cảnh tượng này thì ngây ngẩn tại chỗ.
"Lâm...Lâm Hàn này có học võ sao?"
"Hai bảo vệ cũng không phải đối thủ của anh ta?"
"Không ngờ luôn đó!"
"Lo gì chứ, nhà hàng Eiffel lớn thế này không thể nào chỉ có hai người bảo vệ đâu. Lâm Hàn có thể đánh thắng hai người, nhưng sao có thể thắng được 10 người chứ?", ánh mắt Trần Thông chợt lóe, lập tức nói.
Quả nhiên, tiếng động lớn bên này tức thì đã dẫn đến 10 mấy người bảo vệ, bọn họ liền bao vây Lâm Hàn lại.
Người thu ngân cảm thấy tình hình đã khó kiểm soát, nhanh chóng đi đến tầng cao nhất của nhà hàng tìm ông chủ.
"Nhóc con, cậu đã đến Eiffel ăn quỵt rồi, còn dám đánh bảo vệ nữa, đúng là chán sống mà!"
"Cậu có biết sau lưng Eiffel là nhà họ Thẩm - Hoa Đông không?"
"Hành động này là đang gây hấn với nhà họ Thẩm - Hoa Đông biết không hả? Một ngón tay của nhà họ Thẩm là có thể đè chết cậu rồi đấy!"
Mười mấy bảo vệ bao vây Lâm Hàn với vẻ mặt bất thiện, không ngừng đe dọa và chuẩn bị ra tay.
"Lần này Lâm Hàn chết chắc rồi!", Trần Thông cười nói: "Dù cho cậu ta có bản lĩnh thế nào cũng không địch lại được mười mấy người đâu!"
"Đúng vậy! Tự tìm đường chết mà! Chắc là tính ăn quỵt bữa này vì nghĩ bản lĩnh của mình cũng không tệ, cho rằng có thể chạy thoát. Nhưng cậu ta đánh giá quá thấp số lượng bảo vệ của Eiffel rồi".
"Mười mấy người này đủ đập anh ta bại liệt luôn ấy!"
Đám cô giáo và Khúc Hà đều không ngừng châm chọc.
Lâm Hàn chắp tay sau lưng nhìn đám bảo vệ đang vây quanh mình, bình thản nói:
"Tôi không muốn ra tay với mấy người, gọi ông chủ mấy người ra đây là được rồi".
"Giọng điệu thật hống hách, không muốn ra tay với bọn tôi à! Còn chúng tôi lại muốn ra tay đập cậu đấy!"
Một người trong đám bảo vệ nắm chặt quả đấm nổi giận, định xông về phía Lâm Hàn.
Những bảo vệ còn lại cũng ép sát anh.
"Dừng tay!"
Một giọng nói khàn đục vang lên.
Mười mấy bảo vệ nhìn sang liền biến sắc, lập tức cúi đầu cung kính chào:
"Ông chủ!"
Xuất hiện trước mặt bọn họ là một ông cụ 7-80 tuổi, mặc một bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn màu xám, râu tóc bạc phơi, nhưng toàn thân tràn đầy sinh lực, đôi mắt thỉnh thoảng lóe sáng.
Người này là ông chủ của Eiffel, Đường Quế Hùng!
"Ông chủ Eiffel đã đến, có kịch hay xem rồi!"
Trần Thông hưng phấn:
"Ăn quỵt một bữa 60 ngàn tệ, chắc chắn ông chủ sẽ nổi giận cho đập Lâm Hàn thừa sống thiếu chết!"
"Chúng ta xem kịch vui đi!"
Mấy cô giáo cũng vô cùng mong đợi.
"Có người ăn quỵt sao?"
Sắc mặt Đường Quế Hùng u ám hỏi, ông cụ bước về phía Lâm Hàn, đám bảo vệ tự động tách ra hai bên nhường đường, để Lâm Hàn chân chính đối mặt với Đường Quế Hùng.
Lâm Hàn chắp tay sau lưng, mỉm cười nhìn Đường Quế Hùng đứng trước mặt.
"Ông chủ, người ăn quỵt chính là cậu ta! Nhanh chóng để bảo vệ nện cậu ta đi!", Trần Thông không kiềm được hô lên, hưng phấn mong đợi.
"Cậu là..."
Vừa thấy chàng trai trước mặt, con ngươi Đường Quế Hùng bỗng nhiên co rút lại, vô cùng kinh ngạc.
Chương 335: Mong cụ Đường chỉ dạy tôi!
Thấy Đường Quế Hùng nhận ra mình, Lâm Hàn mỉm cười, chắp tay sau lưng, bước về phía thang máy ông cụ đi ra.
Đường Quế Hùng giật giật mí mắt, vẻ mặt kính cẩn, im lặng đi theo sau Lâm Hàn.
"Hử? Vụ gì vậy trời?"
Trần Thông đứng cạnh thấy thế sững sờ: "Đầu óc ông chủ Eiffel này có vấn đề à, vậy mà chẳng nói chẳng rằng đi theo Lâm Hàn luôn hở? Hai người đó đang làm trò gì vậy?"
"Tôi nghĩ là Lâm Hàn kia sợ mất mặt trước mặt mọi người, nên mới muốn nói câu xin lỗi riêng với ông chủ, tránh cho chúng ta nhìn thấy ấy mà!", ánh mắt Khúc Hà lóe lên nói.
"80% là vậy rồi. Đến bây giờ mà còn sĩ diện hão! Muốn xin lỗi riêng với ông chủ nữa chứ!"
Mấy cô giáo khác cũng lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.
Lâm Hàn và Đường Quế Hùng bước vào thang máy, cánh cửa chậm rãi đóng lại.
"Cậu Lâm, phòng làm việc của tôi ở trên lầu 8 ạ!"
Đường Quế Hùng kính cẩn nói, sau đó ấn vào số 8.
"Biết nhìn đó, vừa gặp đã nhận ra tôi rồi", Lâm Hàn có chút bất ngờ nhìn ông cụ.
"Cậu Lâm quá khen rồi", Đường Quế Hùng vẫn cung kính nói:
"Ngày hôm qua, ông chủ Thẩm đã báo tin cậu đến Kim Lăng cho đám cấp dưới chúng tôi, trong đó còn kèm theo ảnh chụp của cậu. Tôi đã nhớ kỹ gương mặt cậu, nên vừa gặp đã nhận ra là chuyện bình thường thôi".
"Hơn nữa hồi đó, tôi còn may mắn được nhìn thấy bố cậu - ông chủ Lâm một lần. Ngoại hình của cậu cũng hao hao giống ông ấy mà".
Lâm Hàn gật đầu, chỉ một chốc đã đến lầu 8, cả hai cùng đi vào văn phòng của Đường Quế Hùng.
Văn phòng rất rộng, trước mặt là bàn làm việc, đằng sau đặt một cái kệ sắp đầy sách, khiến cho người ta cảm thấy người này rất uyên bác.
Lâm Hàn bước đến chiếc ghế xoay ngồi xuống, tay phải chống cằm nhìn Đường Quế Hùng:
"Thẩm Hoài Xuân có nói mục đích tôi đến Kim Lăng cho ông biết không?"
"Có thưa cậu", Đường Quế Hùng cúi đầu cung kính đáp.
"Vậy bên cụ có gì giúp được cho tôi không?", Lâm Hàn lại hỏi.
"Ầy... Cậu Lâm à, xin cho ông cụ tôi nói thẳng, tôi là dân mở nhà hàng, mà sản nghiệp của ông chủ Thẩm ở Kim Lăng đa số đều thế", Đường Quế Hùng gượng cười nói:
"Mấy phòng Gym lớn, quán karaoke, công ty tài chính... của mấy gia tộc nhỏ ở Kim Lăng như nhà họ Nghiêm, nhà họ Trương thì chúng tôi còn có thể đối phó được. Dù gì cũng có nhà họ Thẩm chống lưng nên bọn họ không dám chọc chúng tôi".
"Nhưng muốn dùng sức của chúng tôi đối phó nhà họ Hồng và họ Hoàng, tôi nói thật với cậu Lâm là vô cùng khó".
Lâm Hàn gật đầu, Đường Quế Hùng nói cũng đúng.
Dù sao Kim Lăng cũng là địa bàn của nhà họ Hồng.
"Cụ bao nhiêu rồi?", Lâm Hàn chợt hỏi.
Đường Quế Hùng ngẩn ra, không hiểu tại sao anh lại hỏi vấn đề này, vội đáp:
"Thưa cậu Lâm, năm nay ông cụ tôi được 73 tuổi rồi".
"Tuổi đó đã sớm về hưu, Thẩm Hoài Xuân lại để cụ quản lý nhà hàng Eiffel, chắc là có chỗ hơn người nhỉ?", Lâm Hàn cười nói.
"Nào có, chỉ là được ông chủ Thẩm thích thôi ạ", Đường Quế Hùng cười khiêm tốn, nhưng vẫn giải thích:
"Nhà họ Thẩm ngồi vào vị trí thế gia được như hôm nay, thứ nhất là vì có bố cậu Lâm dìu dắt và nâng đỡ. Thứ hai, là bởi vì tôi và ông chủ Thẩm bắt tay nhau cùng tính toán mà ra. Nói thật với cậu Lâm, tôi là thầy hướng dẫn của ông chủ Thẩm, toàn bộ sản nghiệp nhà họ ở khu này đều do tôi phụ trách".
"Thầy hướng dẫn à! Hèn gì!"
Lâm Hàn chợt hiểu ra, tuổi này của Đường Quế Hùng lẽ ra phải nên về nhà ôm cháu, nhưng lại ở đây làm ông chủ nhà hàng, còn quản lý sản nghiệp ở Kim Lăng, 80% là do cái thân phận thầy hướng dẫn kia.
Hơn nữa, nhìn kệ sách sau lưng, trên đó có muôn màu muôn vẻ đủ loại sách, còn có cả dấu vết đã lật xem. Rõ ràng là kiến thức của Đường Quế Hùng cũng rất uyên bác.
"Nếu là thầy hướng dẫn của Thẩm Hoài Xuân thì chắc cụ học sâu biết rộng lắm nhỉ", Lâm Hàn đứng lên, cung kính khom lưng chào Đường Quế Hùng, nghiêm túc nói:
"Phải làm thế nào mới thực hiện được mục đích của tôi trong chuyến đi lần này, mong cụ Đường chỉ dạy tôi!"
Lâm Hàn hiểu, tuy mình vượt trội hơn bạn cùng trang lứa ở mọi mặt, nhưng so với Đường Quế Hùng thì vẫn còn kém xa.
Dù sao đối phương đã trải qua mấy chục năm sóng gió cuộc đời, nên có kinh nghiệm xã hội rất phong phú.
Làm cách nào để giải quyết hai nhà Hoàng và Hồng luôn là một vấn đề nan giải trong lòng Lâm Hàn, anh vẫn chưa biết nên bắt đầu từ đâu.
Mà theo anh, xin Đường Quế Hùng chỉ bảo là biện pháp tốt nhất hiện nay.
"Ôi trời, cậu Lâm ơi, cậu làm thế tổn thọ tôi quá!"
Đường Quế Hùng biến sắc, vội vàng đỡ lấy Lâm Hàn: "Cái tấm thân già nua này sao chịu nổi một cúi của cậu chứ?"
"Vả lại, nhà họ Thẩm ở Hoa Đông được như ngày hôm nay đều là họ Lâm ban tặng. Vấn đề của cậu Lâm chính là vấn đề của tôi, lão già này nhất định sẽ dốc hết sức giải quyết vấn đề làm khó cậu!"
Đường Quê Hùng nâng Lâm Hàn dậy, nhất thời ông cụ cũng đánh giá chàng trai trước mặt này cao hơn.
Ban đầu, ông cụ tưởng rằng Lâm Hàn có thân phận cao quý thì đương nhiên sẽ là một cậu ấm đầy kiêu căng ngạo mạn.
Nhưng Đường Quế Hùng không ngờ anh lại khom lưng, chẳng ngại ngần học hỏi kẻ dưới với ông cụ.
Tính cách như thế, sau này chắc chắn sẽ lộn mình hóa rồng khuấy động Hoa Hạ!
"Cụ Đường, cụ có kế gì có thể lật đổ hai ngọn núi lớn là nhà họ Hồng và họ Hoàng không?", Lâm Hàn hỏi thẳng.
Đường Quế Hùng im lặng, mặt mày trầm tư suy nghĩ, đi qua đi lại trước bàn làm việc, khoảng 2 phút sau, ông cụ mới dừng lại nói:
"Cậu Lâm, tôi có một kế hoạch, chỉ cần cậu làm theo nó, thì có 70% là lật đổ được hai nhà kia".
"Cụ nói thử xem", Lâm Hàn đáp.
"Về phía nhà họ Hồng, ta phải dùng biện pháp mềm dẻo", Đường Quế Hùng vuốt râu, mỉm cười nói.
"Mềm dẻo như thế nào?"
"Nhà họ có rất nhiều sản nghiệp ở Kim Lăng, hơn nữa, bọn họ còn có người nắm giữ vị trí nhân viên công chức cấp cao trong tỉnh. Muốn lật đổ họ ngay, trừ khi phải có sức mạnh áp đảo, không thì chẳng thể nào làm được đâu", Đường Quế Hùng chậm rãi nói:
"Có điều, cơ nghiệp nhà họ Hồng lớn như vậy, đương nhiên sẽ có điểm yếu như là trốn thuế, sản xuất các sản phẩm kém chất lượng, làm giả, hoặc là con cháu trong nhà quậy phá gây ra tai tiếng... Nếu nắm giữ được những điều đó, rồi phơi bày ra, thì sẽ sinh ra những ảnh hưởng tiêu cực vô cùng lớn tới họ. Dưới áp lực của dư luận, ngay cả mấy cán bộ công chức cấp cao cũng không thể bảo vệ nổi".
Lâm Hàn gật đầu, cảm thấy Đường Quế Hùng nói có lý.
"Tóm lại là đối với nhà họ Hồng thì cậu Lâm có thể bắt tay vào làm hai chuyện. Một, cậu thành lập sản nghiệp của mình ở Kim Lăng, mà tốt nhất là nên kinh doanh ngành nào có làm ăn với bọn họ ấy. Đến lúc đó, một khi điểm yếu của họ bị điều tra ra, và sụp đổ thì cậu Lâm có thể chớp lấy cơ hội chiếm đoạt sản nghiệp nhà họ Hồng luôn".
"Hai là thuê mấy tay già đời điều tra điểm yếu của nhà họ Hồng, thậm chí có thể vung tiền ra mua chuộc người nhà họ".
"Cụ Đường nói có lý", ánh mắt Lâm Hàn sáng lên:
"Đợi đến khi nắm được điểm yếu của họ rồi phơi bày ra ánh sáng, tôi lại chớp lấy cơ hội phát triển. Cho dù không diệt được nhà họ Hồng, cũng có thể khiến bọn họ tổn thất nặng nề".
"Đúng vậy! Cậu Lâm thông minh thật, vừa nghe đã hiểu ngay!", Đường Quế Hùng cười ha ha nói:
"Nếu là người khác muốn diệt nhà họ Hồng, căn bản không có khả năng. Nhưng riêng cậu Lâm thì lại được, dù cậu không có thế lực và sản nghiệp ở Kim Lăng, nhưng có tiền! Những điều đó, đều dùng tiền mua được hết!"
Bình luận facebook