• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (2 Viewers)

  • Chương 336-340

Chương 336: Tôi bắn chết cậu!

"Dù sao có tiền là có thể sai khiến cả quỷ thần, chẳng qua, trước khi mua lại những công ty ấy, tốt nhất cậu nên điều tra kỹ càng về sản nghiệp nhà họ Hồng. Song cũng phải khống chế một số truyền thông như đài truyền hình Kim Lăng, nhật báo Kim Lăng... Vậy thì mới được".

"Tránh cho đến lúc đó, nắm được điểm yếu rồi, nhưng những nhà truyền thông ấy lại chẳng thèm để ý đến cậu".

Đường Quế Hùng cười khà khà nói.

"Cụ Đường nói có lý", Lâm Hàn gật đầu: "Còn việc điều tra sản nghiệp của nhà họ Hồng thì giao cho cụ Đường nhé?"

"Cậu Lâm yên tâm, chút chuyện nhỏ, tôi hoàn toàn có thể làm được".

"Vậy còn phía nhà họ Hoàng, nên làm thế nào?", Lâm Hàn lại hỏi.

"Nhà họ Hoàng là thế lực ngầm xã hội đen, nên không cần rắc rối như vậy, dứt khoát dùng sức mạnh luôn", trong mắt Đường Quế Hùng lóe lên vẻ sắc lạnh:

"Kế của tôi là cậu Lâm tìm vài người trung thành đưa vào giới xã hội đen, giành được sự tín nhiệm, tranh thủ tiếp xúc với ban lãnh đạo của nhà họ Hoàng. Đến lúc đó, trực tiếp dùng biện pháp mạnh giải quyết họ luôn".

"Có lý".

Lâm Hàn gật đầu, hai kế của Đường Quế Hùng có thể nói là vừa cứng rắn vừa mềm dẻo.

Còn chuyện chọn người trung thành đưa vào thế lực nhà họ Hoàng, Lâm Hàn đã nghĩ kỹ rồi, một là Trần Nam, hai thì là người của Tôn Hàn Các.

Lý do anh dẫn Trần Nam đến Kim Lăng cũng là vì có chung suy nghĩ với Đường Quế Hùng.

Hồi trước, đại ca của Trần Nam là Lý Vọng Sơn, mà đại ca của Lý Vọng Sơn là Hoàng Báo, Hoàng Báo lại có bà con với nhà họ Hoàng.

Có mối quan hệ đó thì việc đưa Trần Nam vào thế lực nhà bọn họ chắc hẳn sẽ khá dễ dàng.

"Cụ Đường, chuyện điều tra sản nghiệp nhà họ Hồng nhờ cụ nhé", Lâm Hàn cười nói.

"Cậu Lâm yên tâm đi, tôi sẽ hoàn thành thật tốt việc đó", Đường Quế Hùng gật đầu đáp.

Nói chuyện thêm một lát rồi Lâm Hàn nhắn wechat cho Ngô Xuyên, bảo anh ta điều bốn người đáng tin nhất Tôn Hàn Các đến Kim Lăng. Sau đó, anh đi thang máy xuống lầu một, tính rời khỏi đây.

"Hử? Tên Lâm Hàn nghèo kiết xác kia đi ra rồi kìa!"

Ánh mắt Trần Thông sáng lên, lập tức nhìn thấy Lâm Hàn.

"Ơ, sao cả người anh ta lại sạch sẽ, chẳng chút sứt mẻ gì vậy?", Khúc Hà chớp chớp mắt, bất ngờ nói: "Ăn quỵt mà ông chủ không đánh anh ta à?"

"Đúng thế, kỳ lạ ghê, ăn quỵt tận 60 ngàn tệ đó, ông chủ Eiffel sảng khoái, hào phóng như vậy hả?"

Các cô giáo đều vô cùng bất ngờ.

"Ha ha, ai biết cậu ta nói cái gì với ông chủ Eiffel ở trong đó!", Trần Thông cười khẩy:

"Chưa biết chừng, Lâm Hàn đã dứt khoát quỳ xuống dập đầu xin lỗi người ta ấy chứ!"

"Hai người đàn ông ở trong phòng thì chắc là làm giao dịch mờ ám gì rồi! Chứ không sao Lâm Hàn kia có thể dễ dàng mà đi ra như vậy được?", Khúc Hà khinh khỉnh cười nói.

"Giao dịch mờ ám á? Cô Hà, cô nghĩ đi đâu thế, không thấy ông chủ kia cũng bảy tám chục tuổi rồi à, đào đâu ra năng lực kia?"

"Tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi à!"

"Được rồi, chúng ta về thôi, đừng quan tâm tới tên nghèo kiết xác đó nữa", Trần Thông nói.

Lâm Hàn không bị đánh, nó khiến Trần Thông rất thất vọng.

Anh ta đoán ban nãy Lâm Hàn ở riêng với ông chủ Eiffel chắc chắn đã phải trả cái gì, hoặc là quỳ xuống xin tha, không thì ông cụ kia chẳng thể để cậu ta rời khỏi dễ dàng như vậy được.

Trần Thông và đám Khúc Hà không thèm nhìn Lâm Hàn lấy một cái, rời khỏi Eiffel luôn.

Lâm Hàn đương nhiên cũng chẳng quan tâm tới bọn họ, anh lái xe về khách sạn Hilton.

Ngô Xuyên cũng rep tin nhắn của Lâm Hàn, ok, đang chọn người đáng tin trong Tôn Hàn Các.

Sau khi chọn xong sẽ đến Kim Lăng ngay, 8 9h tối gì đó sẽ đến cửa vào đường cao tốc Tần Hoài.

...

Nửa tiếng sau, Lâm Hàn lái xe vào bãi đỗ xe của khách sạn Hilton.

Ngọn đèn trong bãi có chút lờ mờ, đỗ xong, Lâm Hàn bước xuống xe.

Lách cách!

Ngay sau đó, một vật thể cứng rắn lạnh lẽo kề lên gáy Lâm Hàn.

Lâm Hàn nghiêng đầu nhìn thì thấy đằng sau có một gã to con đeo kính đen, tay cầm một cây súng lục 77.

Họng súng kề sát vào gáy anh!

"Nhóc con, đứng im, nhúc nhích một chút thử coi, tao bắn chết mày đó!", gã to con đeo kính đen lạnh lùng mở miệng nói.

Gương mặt Lâm Hàn vẫn bình tĩnh, mắt nhìn thẳng, nhưng trong mắt lại lập lòe vẻ lạnh lẽo.

Cộp cộp cộp!

Có tiếng bước chân truyền đến.

Ở phía trước, một thanh niên bước ra từ bên cạnh một chiếc xe.

Cậu ta mặc áo sơ mi màu hồng nhạt, đeo cà vạt, tóc vuốt ngược ra sau, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ Roger Dubuis sáng lấp lánh.

Đó đúng là Thẩm Xuân Phong!

Sau lưng cậu ta còn có mấy gã to con đeo kính đen đi theo, trông như vệ sĩ.

"Lâm Hàn, đợi được cậu về cũng khó khăn ghê!"

Thẩm Xuân Phong đi tới trước mặt Lâm Hàn, nhếch mép cười gằn: "Cậu đừng có mà lộn xộn nha, chỉ cần cậu nhúc nhích một xíu thôi là đầu cậu sẽ bị bắn nát bươm như trái dưa đó".

"Cậu có biết cái hành động bảo vệ sĩ cầm súng chỉ vào đầu tôi có nghĩa là gì không?"

Lâm Hàn lạnh lùng nhìn Thẩm Xuân Phong nói.

Anh cũng không bất ngờ trước việc Thẩm Xuân Phong điều tra ra được chỗ ở của mình.

Với khả năng của cậu ta thì chuyện đó dễ như ăn cháo thôi.

"Có nghĩa là gì?", Thẩm Xuân Phong tò mò hỏi.

"Có nghĩa là cậu đang tự tìm đường chết", giọng điệu Lâm Hàn lạnh lẽo tràn ngập sát khí.

"Tự tìm đường chết?"

Thẩm Xuân Phong sửng sốt, không kiềm nổi bật cười ha hả:

"Lâm Hàn, cậu đang đùa tôi đó hả? Tôi tự tìm đường chết á? Ha ha ha, tôi là người nhà họ Thẩm đấy, mà nhà họ Thẩm lại là một trong ba thế gia lớn của Hoa Đông!"

"Tôi bảo vệ sĩ cầm súng chỉa vào cậu là đang tìm đường chết? Ha ha ha, cười chết tôi rồi!"

Thẩm Xuân Phong ôm bụng cười muốn sốc hông.

Ngay cả đám vệ sĩ sau lưng cậu ta cũng không nhịn được bật cười ha ha.

"Lâm Hàn, cậu cũng không về mà tự soi gương xem mình là cái thá gì! Tự cho rằng vung ra 100 triệu là có thể chẳng coi nhà họ Thẩm ra gì à?"

Thẩm Xuân Phong chợt im lặng, hung hăng nhìn chằm chằm vào Lâm Hàn:

"Tôi điều tra rồi, cả cái Hoa Hạ này chẳng có thế gia nào họ Lâm hết, cũng không có nhà quý tộc nào họ Lâm. Suy cho cùng thì Lâm Hàn cậu chỉ là con cháu của một dòng họ nhỏ thôi!"

"Cậu có biết loại con cháu của một dòng họ nhỏ như cậu, nhà họ Thẩm tôi giơ tay cái là bóp chết tươi không?"

"Thế mà cậu cả gan so tiền với nhà họ Thẩm - Hoa Đông trên thuyền hoa, còn không coi tôi ra gì trước mặt mọi người, quả thật là chán sống mà!"

Thẩm Xuân Phong nói xong, giơ chân lên đá một cái.

Bốp!

Một cước đó đá mạnh vào bụng Lâm Hàn, khiến anh đau quặn lại.

Lâm Hàn nhướng mày, trong mắt tràn ngập sát khí, chuẩn bị ra tay.

"Đứng im!"

"Nhúc nhích thử coi, ông đây bắn chết mày!"

Gã to con đeo kính đen đứng đằng sau dí mạnh họng súng vào gáy Lâm Hàn.

Hai gã khác cũng cầm súng lục bước tới, chỉa vào hai bên thái dương của anh!

Lâm Hàn không nhúc nhích nữa.

Ba cây súng cùng chỉa vào chỗ trí mạng, dù anh có giỏi võ đến mấy cũng chẳng thể tránh được.

"Chậc chậc chậc, Lâm Hàn à, tôi nói cho cậu biết, nhà họ Thẩm ở Hoa Đông không phải là nhà mà cậu chọc vào được đâu!", Thẩm Xuân nói với vẻ đầy đắc ý:

"Cậu biết không, dù tôi bắn chết cậu trong bãi đỗ xe này, Thẩm Xuân Phong tôi cũng chẳng sao cả. Bởi vì chúng tôi có cả quyền lẫn tiền! Hoàn toàn có thể tiêu tiền tìm một kẻ chết thay ngồi tù cho tôi. Hơn nữa, tôi lại còn quen người làm ở trong tòa án nữa!"

Cậu ta nói xong, lại đá một cái vào bụng Lâm Hàn.

Bốp!
Chương 337: Giả làm chú tôi à?

Một đá đó, Thẩm Xuân Phong dùng sức rất mạnh nên tim gan phèo phổi Lâm Hàn như thắt lại.

Nhưng anh vẫn không lùi lại dù chỉ một bước!

"Mạnh mẽ đấy chứ!"

Thấy dáng vẻ ấy của Lâm Hàn, Thẩm Xuân Phong càng thích thú hơn.

Cậu ta tháo cà vạt ra, xắn ống tay áo lên, trong mắt tràn ngập phấn khích, lớn tiếng nói:

"Từ giờ trở đi, chỉ cần tên Lâm Hàn kia có động tác phản kháng lại thì trực tiếp bắn chết cậu ta!"

"Vâng thưa cậu Thẩm!"

Ba gã vệ sĩ đeo kính đen đồng thanh hô, họng súng dí sát vào hai bên thái dương và sau gáy anh.

"Được rồi, nhóc con, chưa bàn tới cái khác, trước tiên để tôi trút giận chuyện hôm ở trên thuyền hoa đi đã".

Thẩm Xuẩn Phong lắc lắc cổ, siết chặt nắm tay, đấm một phát lên má trái Lâm Hàn.

Bốp!

Một đấm ấy khiến má anh đau đớn nhức nhối.

Nửa khuôn mặt Lâm Hàn lập tức sưng phù, nhưng anh vẫn không rên một tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào Thẩm Xuân Phong bằng ánh mắt tràn ngập sát khí.

Thẩm Xuân Phong bị ánh mắt ấy nhìn mà bất giác rùng mình, không ngờ lại có cảm giác sắp tiêu đến nơi.

"Hù ai đó, ông đây là người của nhà họ Thẩm! Sợ cái búa ấy!"

Cậu ta nghĩ bụng, rồi càng phấn khích hơn, lại giơ tay đấm vào mặt Lâm Hàn.

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Từng tiếng đánh trầm đục lập tức quanh quẩn trong bãi đỗ xe.

Đánh khoảng 2 phút thì cả người Thẩm Xuân Phong đổ mồ hôi nhễ nhại, thở hắt ra, mệt như cún.

Cậu ta chỉ là một tên công tử bột, cơ thể đã sớm bị rượu chè gái gú nạo rỗng, cái hành động tốn sức như vậy, căn bản chẳng kéo dài được bao lâu.

"Hộc... Mệt chết ông đây rồi... Có điều đánh sướng thật, nó đã gì đâu... Cái thứ khinh thường nhà họ Thẩm ở Hoa Đông đáng bị đánh như vậy!"

Thẩm Xuân Phong bóp bóp cổ, nhìn Lâm Hàn trước mặt.

Lúc này, hai má anh sưng phù, khóe miệng chảy máu, trên quần áo cũng vương vãi vết máu.

Nhưng đôi mắt kia vẫn âm trầm lạnh lẽo, càng toát ra nhiều sát khí hơn, tựa như tảng băng ngàn năm.

"Nhóc con, có chí khí, ông đây đánh cậu lâu thế mà không mở miệng xin tha lần nào, còn chẳng rên một tiếng, nể, nể thật!"

Thẩm Xuân Phong bất ngờ nhìn Lâm Hàn:

"Chỉ là, dù cậu có lỳ đòn cũng vô dụng thôi, ai bảo cậu gặp phải Thẩm Xuân Phong tôi, gặp phải nhà họ Thẩm chứ!"

"Ông đây đánh sướng tay rồi, giờ nói chuyện chính với cậu đây".

Cậu ta nhếch mép cười gằn:

"Cho cậu hai lựa chọn, một, quỳ xuống xin lỗi tôi vì hôm ở trên thuyền hoa dám đấu giá rồi khiến tôi mất mặt. Sau khi nói xong, cậu phải hủy hợp đồng với Tần Liên, tặng cô ấy lại cho tôi".

"Hai là cậu có thể không quỳ, nhưng tôi sẽ bảo vệ sĩ bắn bỏ cậu luôn, sau đó đi tìm Tần Liên rồi ký hợp đồng với cô ấy".

"Cho cậu mười giây, hy vọng cậu nhanh chóng đưa ra lựa chọn của mình".

Thẩm Xuân Phong đếm:

"10".

"9".

"8".

...

Cậu ta mỉm cười đầy tự tin, theo Thẩm Xuân Phong, chỉ cần là người có não thì sẽ chọn cái thứ nhất quỳ xuống xin lỗi thôi.

Không thì, kết quả chỉ có chết!

Có điều gì còn quan trọng hơn mạng sống sao?

"3".

...

Mười giây sắp hết, Thẩm Xuân Phong bỗng nhíu mày, bởi vì Lâm Hàn vẫn chưa đưa ra lựa chọn.

"2, 1, Lâm Hàn, cậu nói ra lựa chọn của mình đi, quỳ xuống xin lỗi hay là chết".

Mặt mày Thẩm Xuân Phong đen lại, Lâm Hàn không có quỳ xuống xin lỗi trong mười giây khiến cậu ta rất bực bội.

"Tôi cũng cho cậu hai sự lựa chọn, quỳ xuống xin lỗi tôi, sau đó cút về nhà họ Thẩm".

Lâm Hàn lạnh giọng mở miệng:

"Hoặc là tự đánh gãy hai chân thì chuyện hôm nay tôi coi như bỏ qua".

Lúc nói câu này, cơ bắp cả người Lâm Hàn gồng lên, nhìn chòng chọc vào Thẩm Xuân Phong như một con báo chuẩn bị săn mồi.

Anh đang tìm cơ hội để khống chế cậu ta trước khi ba gã vệ sĩ kịp phản ứng lại.

Có vậy mới xoay chuyển được tình hình trước mắt, mà anh chỉ nắm chắc 50% thôi, hơn nữa còn sẽ bị thương.

"Cậu cho tôi sự lựa chọn á? Ha ha ha, Lâm Hàn, cậu trúng gió giật kinh phong rồi à, giờ cậu bị họng súng chĩa vào thì có tư cách gì bắt tôi chọn?"

Thẩm Xuân Phong sửng sốt, rồi chợt phá lên cười ha ha.

"Ha ha ha, tên nhóc là thằng ngu à!"

"Cũng không nhìn lại xem giờ mình bị mấy khẩu súng chĩa vào!"

"Trước khi chết còn làm màu nữa chứ!"

Ba gã vệ sĩ nghe vậy đều bật cười ha ha, sự chú ý cũng hơi lơ là.

"Chính là lúc này!"

Ánh mắt Lâm Hàn bỗng chốc lóe sáng!

Chuẩn bị ra tay!

È è è...

Đột nhiên, điện thoại anh chợt rung lên.

"Ồ, nhóc con, vậy mà trước khi chết lại có người gọi cho cậu à! Để tôi xem là ai nào!"

Thẩm Xuân Phong kinh ngạc ồ lên, không phát hiện ra mình vừa thoát chết.

Cậu ta nói xong, thò tay vào túi áo Lâm Hàn lấy điện thoại anh ra, vừa nhìn thì thấy một dãy số quen thuộc.

Thẩm Xuân Phong không có nghĩ nhiều, ngón tay vuốt một cái nhận cuộc gọi:

"Alo".

"Alo, cậu Lâm ạ, tôi là Thẩm Hoài Xuân đây", một giọng nói cung kính truyền tới từ đầu dây bên kia: "Tôi đã làm xong việc cậu dặn là thu thập tư liệu về các dòng họ lớn ở Kim Lăng rồi. Giờ tôi gửi cậu luôn hay sao ạ?"

"Thẩm Hoài Xuân?"

Thẩm Xuân Phong sửng sốt, cười ha hả: "Ông là đồ ngu hả? Giả làm chú tôi trước mặt tôi á? Tôi nói cho mà biết, lát nữa Lâm Hàn sẽ bị tôi bắn chết, ông mau chuẩn bị ít tiền đến đốt vàng mã đi!"

"Hử? Cậu là ai?"

Thẩm Hoài Xuân cũng ngẩn ra một lát, nghe giọng thì không phải Lâm Hàn.

"Tôi là ai à? Tôi là Thẩm Xuân Phong - cháu ruột của chú Thẩm! Bà mẹ nó, ông chẳng có chút tố chất nào cả, dám đóng giả làm chú tôi trước mặt tôi à!", Thẩm Xuân Phong chửi ầm lên:

"Thứ rác rưởi, mau chuẩn bị tiền làm đám ma đốt vàng mã cho Lâm Hàn đi!"

"Thẩm Xuân Phong?"

Cuối cùng Thẩm Hoài Xuân cũng nhận ra đây là giọng của thằng cháu Thẩm Xuân Phong nhà mình. Ông ta biến sắc, theo lời nói ban nãy thì có vẻ Thẩm Xuân Phong muốn bắn chết cậu Lâm.

Bắn... Bắn chết cậu Lâm á?

Thẩm Hoài Xuân giật bắn mình, mồ hôi ướt nhẹp lưng, quát:

"Thẩm Xuân Phong, cái thằng trời đánh nhà cậu, cậu muốn tạo phản à?! Mau thả cậu Lâm ra!"

"Thả cái con mẹ nhà mày ấy!"

Thẩm Xuân Phong cũng chửi: "Giả làm chú tôi à, thứ giẻ rách! Có điều giọng cũng hơi giống đấy!"

Cậu ta chửi xong bèn cúp điện thoại luôn, rồi nói với ba gã vệ sĩ:

"Bắn chết cậu ta cho tôi! Sau đó đi tìm Tần Liên!"

"Vâng!"

Ba gã nghe vậy, ngón tay đặt lên cò súng, chuẩn bị bóp cò.

Bỗng nhiên, điện thoại của Thẩm Xuân Phong chợt đổ chuông. Cậu ta cầm ra nhìn thì thấy là cuộc gọi video đến từ cái tên "Chú".

"Đợi đã, khoan hãy ra tay, chú tôi gọi video đến", Thẩm Xuân Phong nói: "Nếu để chú ấy nghe thấy tiếng súng chắc chắn sẽ hỏi này hỏi nọ, để thằng Lâm Hàn ấy sống thêm vài phút đi".

"Vâng thưa cậu Thẩm!", ba gã vệ sĩ đáp.

Thẩm Xuân Phong nhận cuộc gọi, cười nói:

"Chú, sao chú lại gọi điện cho cháu thế? Để cháu kể chú nghe, ban nãy vậy mà có người giả làm chú, giọng còn giống y chang, có điều đã bị cháu chửi cho một trận rồi, he he!"

Bên kia màn hình là một người đàn ông hơn 50 tuổi có mái tóc hoa râm trông y như ông cụ. Nhưng cả người lại tràn ngập khí thế khiến người ta khó thở.

Đó đúng là Thẩm Hoài Xuân!

Lúc này, sắc mặt ông ta đen kịt như đáy nồi.

"Thẩm Xuân Phong, người cậu vừa chửi chính là tôi".

Thẩm Hoài Xuân lạnh lùng mở miệng nói.
Chương 338: Nếu không phải cậu họ Thẩm

“Hả?”

Nghe thấy câu này, Thẩm Xuân Phong hơi giật mình.

Cậu ta lại nhìn vào màn hình điện thoại, cho dù cách xa sáu bảy trăm cây số, cậu ta cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trong mắt Thẩm Hoài Xuân, khiến cậu ta lạnh sống lưng, toàn thân run rẩy.

“Vệ sĩ đang ở bên cạnh cậu chứ?”, Thẩm Hoài Xuân lại lên tiếng.

“Có ạ!”

Thẩm Xuân Phong vội vàng trả lời, một dự cảm không lành đang dần dâng lên trong lòng cậu ta.

“Để tôi gặp họ”.

“Vâng!”

Thẩm Xuân Phong không dám làm trái, quay camera về phía ba vệ sĩ.

Cảnh tượng phía trước khiến hai mắt Thẩm Hoài Xuân bừng bừng lửa giận, ngọn lửa lập tức bùng cháy.

Ba tên vệ sĩ đang chĩa súng vào Lâm Hàn!

Sau đầu! Huyệt Thái Dương!

Đây đều là những bộ phận chí mạng, chỉ cần sơ suất một chút, cướp cò là Lâm Hàn nhất định sẽ chết!

Nếu Lâm Hàn chết, hơn nữa còn chết trong tay người nhà họ Thẩm thì cả nhà họ Thẩm ở Hoa Đông này sẽ phải chôn cùng anh!

“Thẩm Xuân Phong, cậu đúng là tự tìm cái chết!”

Thẩm Hoài Xuân nghiến răng nghiến lợi, tức đến nỗi suýt ngất.

“Ông chủ!”

“Ông chủ!”

Ba vệ sĩ nhìn thấy Thẩm Hoài Xuân thì đều cung kính chào.

“Ba người các cậu bỏ súng xuống ngay”, Thẩm Hoài Xuân quát to một tiếng.

“Vâng thưa ông chủ!”

Ba vệ sĩ nghe lệnh, lập tức bỏ súng xuống.

“Bắt Thẩm Xuân Phong lại cho tôi!”

Thẩm Hoài Xuân lại nói.

“Bắt cậu Thẩm ạ?”, ba vệ sĩ sửng sốt.

Thẩm Xuân Phong cũng sững sờ.

“Sao, lời tôi nói mà cũng không nghe à? Tôi bảo các cậu bắt Thẩm Xuân Phong lại, bây giờ, ngay lập tức!”

Thẩm Hoài Xuân cao giọng, vẻ uy nghiêm áp đảo bọn họ.

“Rõ!”

Ba người vệ sĩ run lên vì sợ hãi, lập tức tiến lên bắt Thẩm Xuân Phong.

“Chú làm gì vậy? Sao lại bắt cháu?”, Thẩm Xuân Phong rất khó hiểu, lớn tiếng hỏi.

“Đưa điện thoại cho cậu Lâm”, Thẩm Hoài Xuân không trả lời.

“Cậu Lâm? Cậu Lâm nào?”, Thẩm Xuân Phong nhìn xung quanh, vẫn chưa phản ứng lại.

“Đưa cho Lâm Hàn, cậu Lâm!”, Thẩm Hoài Xuân hét lên.

“Lâm Hàn… Cậu… Cậu Lâm!”

Thẩm Xuân Phong lúng túng, hai chân run rẩy, không ngờ chú Thẩm Hoài Xuân lại gọi Lâm Hàn là cậu Lâm!

Cậu ta sợ hãi ngớ người.

Chú Thẩm Hoài Xuân là ai, là ông chủ của ba thế gia lớn ở Hoa Đông, Đồn trưởng đồn Hoa Đông, đứng đầu cả Hoa Đông này!

Những nhân vật cốt cán trong giới quan chức ở năm tỉnh lớn của Hoa Đông nhìn thấy Thẩm Hoài Xuân cũng phải kính nể.

Nhưng bây giờ, Thẩm Hoài Xuân lại gọi Lâm Hàn là cậu Lâm?

Nghĩ đến đây, lòng Thẩm Xuân Phong nổi lên từng đợt sóng gió, sau lưng toát mồ hôi lạnh, nhìn chằm chằm Lâm Hàn.

Chú cậu ta gọi Lâm Hàn là cậu Lâm, vậy thân phận của tên này là gì?

Ba tên vệ sĩ cũng ngẩn người nhìn Lâm Hàn, suy nghĩ của họ cũng không khác Thẩm Xuân Phong là bao.

“Đừng để tôi nói lại lần nữa. Thẩm Xuân Phong, đưa điện thoại cho cậu Lâm ngay lập tức!”

Thẩm Hoài Xuân lớn tiếng nói, thấy Thẩm Xuân Phong vẫn đờ người bất động, ông ta có chút mất kiên nhẫn.

“Vâng, vâng, vâng! Cháu sẽ đưa cho cậu ta ngay!”

Thẩm Xuân Phong phản ứng lại, nhanh chóng đưa điện thoại cho Lâm Hàn”.

“Cậu Lâm”, nhìn thấy Lâm Hàn, Thẩm Hoài Xuân nghiêm giọng nói:

“Thẩm Xuân Phong là cháu trai tôi, nó làm ra chuyện vô lễ như vậy, tôi cũng có trách nhiệm, sau này tôi sẽ trực tiếp nhận lỗi với cậu”.

“Ngoài ra, Thẩm Xuân Phong suýt nữa đã gây nguy hiểm đến tính mạng của cậu, đương nhiên nó cũng phải chịu trách nhiệm, cậu Lâm xử lý thế nào cũng được”.

Lâm Hàn không trả lời Thẩm Hoài Xuân, anh nhìn một vệ sĩ:

“Đưa súng cho tôi”.

"Việc này…”

Vệ sĩ ngập ngừng.

“Cậu Lâm bảo cậu đưa súng cho cậu ấy thì đưa đi!”

Thẩm Hoài Xuân giận dữ quát lên, trán ông ta đã toát mồ hôi lạnh, vì ông ta cũng không biết được suy nghĩ hiện tại của Lâm Hàn.

“Vâng, thưa ông chủ!”

Người vệ sĩ đó lập tức đưa súng cho Lâm Hàn.

Lâm Hàn giơ súng lên, chĩa vào Thẩm Xuân Phong.

“Lâm… Lâm Hàn, cậu muốn làm gì?”

Thẩm Xuân Phong giật nảy mình, bị chĩa súng vào người, da đầu cậu ta tê dại, tim đập thình thịch, da gà trên người dựng đứng, cực kỳ sợ hãi, cậu ta lập tức né họng súng.

“Giữ nó lại cho tôi!”

Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Hoài Xuân quát lên.

Ba vệ sĩ ngay lập tức giữ chặt Thẩm Xuân Phong, không cho cậu ta di chuyển.

“Thẩm Xuân Phong, vừa nãy tôi đã cho cậu cơ hội rồi”, Lâm Hàn lên tiếng, giọng nói lạnh lùng:

“Nể mặt Thẩm Hoài Xuân, cậu chỉ cần quỳ xuống xin lỗi tôi, sau đó cút khỏi nhà họ Thẩm thì chuyện hôm nay coi như cho qua. Nhưng cậu không biết quý trọng, còn muốn giết tôi, đương nhiên phải trả giá”.

Nói xong, Lâm Hàn bóp cò.

Đoàng!

Đoàng!

Đoàng!

Đoàng!

Bốn tiếng súng vang vọng khắp bãi đỗ xe dưới hầm.

Phịch!

Phịch!



Hai chân hai tay Thẩm Xuân Phong máu bắn tung toé, mùi máu tanh nồng nặc.

Bốn viên đạn lần lượt ghim vào hai khuỷu tay và hai đầu gối.

“Aaaaa!”

Mặt Thẩm Xuân Phong trong nháy mắt trắng bệch, la hét thảm thiết, đau đớn khiến toàn thân cậu ta co giật, vẻ mặt vặn vẹo:

“Aaaa! Đau chết mất!”

Máu liên tục tuôn ra từ miệng vết thương.

Cả người cậu ta mềm nhũn, yết ớt ngã nhào xuống đất.

“Cậu Thẩm!”

“Cậu Thẩm!”

Mấy tên vệ sĩ nhanh chóng đỡ cậu ta dậy.

“Không ai được đỡ!”, Thẩm Hoài Xuân lớn tiếng quát.

Ba vệ sĩ lập tức giải tán.

Phịch!

Thẩm Xuân Phong nằm trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.

“Cậu Lâm, Thẩm Xuân Phong phạm tội, thiếu chút nữa khiến tính mạng cậu gặp nguy hiểm, vậy nên dù cậu muốn giết nó, Thẩm Hoài Xuân tôi cũng không kêu ca nửa lời. Đây là hình phạt mà nó đáng phải chịu!”

Thẩm Hoài Xuân lại cất lời, giọng ông ta nghiêm túc, không hề giả dối.

“Chú, đừng giết cháu mà!”

Nghe đến đây, sắc mặt Thẩm Xuân Phong thay đổi dữ dội, cậu ta hét lên:

“Cầu xin chú đừng giết cháu! Cháu là cháu ruột chú mà!”

Thẩm Hoài Xuân chỉ lạnh lùng nhìn Thẩm Xuân Phong, im lặng không nói.

Thấy vậy, nỗi tuyệt vọng dâng lên trong lòng Thẩm Xuân Phong.

Cậu ta lại nhìn Lâm Hàn, bò tới trước mặt anh cầu xin:

“Lâm Hàn… À không, cậu Lâm, đừng giết tôi, xin đừng giết tôi!”

“Chỉ cần cậu không giết tôi, tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu! Cầu xin cậu đấy!”

Bây giờ cậu ta đã hối hận xanh ruột rồi, cuối cùng cũng hiểu câu nói “Thẩm Hoài Xuân cũng không cứu được cậu” của Lâm Hàn trên thuyền Tuý Hồng. Câu này là bốc phét ư? Là sự thật đó!

Ngay cả Thẩm Hoài Xuân cũng phải gọi Lâm Hàn là cậu Lâm, thái độ còn tôn kính như vậy thì sao ông có thể cứu được cậu?

Lâm Hàn liếc mắt nhìn Thẩm Xuân Phong:

“Hôm nay tôi tha cho cậu một mạng, nếu không phải cậu họ Thẩm thì bây giờ cậu đã là một cái xác rồi”.

Nói xong Lâm Hàn ném khẩu súng sang một bên, vệ sĩ lập tức bắt lấy.

“Thẩm Xuân Phong, còn không cảm ơn cậu Lâm!”

Thẩm Hoài Xuân nói.

“Cảm ơn cậu Lâm! Cảm ơn cậu Lâm!”

Bộp, bộp, bộp!

Thẩm Xuân Phong dập đầu cảm ơn, trán cậu ta chảy đầy máu.

“Tập hợp thông tin của tất cả các gia tộc lớn thành một file, lát nữa gửi vào wechat cho tôi”, Lâm Hàn nói với Thẩm Hoài Xuân.

“Vâng thưa cậu Lâm!”, Thẩm Hoài Xuân lập tức gật đầu.

Lâm Hàn ném điện thoại cho Thẩm Xuân Phong, chắp hai tay sau lưng, đi về phía lối ra của bãi đỗ xe.
Chương 339: Bao nuôi Tần Liên

Nhìn theo bóng lưng Lâm Hàn, Thẩm Xuân Phong vẫn còn sợ hãi.

Tay phải cậu ta run lên, nhấc máy nói:

“Chú à, rốt cuộc… Lâm Hàn này là thần thánh phương nào mà chú lại đối xử cung kính với cậu ta như vậy?”

“Thẩm Xuân Phong, tôi chỉ nói với cậu một điều!”

Thẩm Hoài Xuân hừ lạnh một tiếng, sắc mặt u ám: “Nhà họ Thẩm chúng ta có được ngày hôm nay, có thể trở thành một trong ba thế gia lớn ở Hoa Đông, Thẩm Xuân Phong cậu có thể có cuộc sống lụa là gấm vóc đủ đầy, tất cả đều nhờ nhà họ Lâm của cậu Lâm!”

“Nếu không có nhà họ Lâm thì Thẩm Xuân Phong cậu chẳng là gì cả!”

“Hả?”

Thẩm Xuân Phong trợn tròn mắt, chết lặng, cậu ta không ngờ gia tộc Lâm Hàn lại kinh khủng đến thế.

“Vừa nãy cậu Lâm cũng nói rồi, vì cậu họ Thẩm nên mới tha cho cậu một mạng, tôi hy vọng cậu sẽ ghi nhớ bài học hôm nay, nếu sau này cậu còn dám đắc tội cậu Lâm nữa thì không cần cậu Lâm ra tay, mà chính tôi sẽ xử lý cậu!”, Thẩm Hoài Xuân sát khí đằng đằng:

“Không thể vì một mình cậu mà khiến cả nhà họ Thẩm gặp nguy hiểm được, cậu hiểu không?”

“Vâng, vâng, vâng! Cháu hiểu rồi! Sau này cháu sẽ không bao giờ đắc tội với Lâm Hàn… à không, cậu Lâm nữa!”

Thẩm Xuân Phong gật đầu thật mạnh, không dám làm trái lời.



Lâm Hàn về đến phòng tổng thống của khách sạn Hilton.

“Hế, anh Lâm, sao anh lại bị thương rồi?”

Tần Liên đang livestream, nhìn thấy Lâm Hàn bước vào, trên quần áo đều là máu, hai bên má sưng đỏ thì vội vàng chạy tới hỏi.

“Tôi vừa xảy ra chút xung đột với người ta”.

Lâm Hàn chạm nhẹ vào má trái, đau rát:

“Cô vào tủ lạnh lấy ít đá cho tôi chườm nhé”.

“Được!”

Tần Liên lập tức tìm túi đá cho Lâm Hàn.

Đá lạnh như băng áp vào má khiến Lâm Hàn đau thấu xương, anh không nhịn được nhe răng há miệng.

Tần Liên ở bên cạnh nhìn cũng cực kỳ đau lòng:

“Anh Lâm, ai xảy ra xung đột với anh vậy, đang yên đang lành sao tự nhiên lại gây phiền phức cho anh?”

“Thẩm Xuân Phong”, Lâm Hàn nhẹ giọng đáp.

“Thẩm Xuân Phong!”

Tần Liên sợ hãi: “Thẩm Xuân Phong của nhà họ Thẩm ở Hoa Đông?”

“Ừm”.

Đôi mắt to của cô ấy khẽ đảo: “Anh Lâm, vậy Thẩm Xuân Phong gây phiền phức cho anh có phải là chuyện anh vì tôi mà nâng giá với anh ta ở thuyền Tuý Hồng không? Hay là chúng ta đổi nơi khác sống để tránh đi, dù sao anh ta cũng là người của nhà họ Thẩm ở Hoa Đông, chúng ta không động vào được đâu”.

“Yên tâm, tôi chỉ bị thương thôi, còn Thẩm Xuân Phong có thể sẽ phải nằm trên giường bệnh năm, sáu tháng tới”, Lâm Hàn cười khẽ: “Vậy nên không cần phải trốn”.

Nghe đến đây, Tần Liên thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù không biết Lâm Hàn xử lý Thẩm Xuân Phong thế nào, nhưng từ giọng điệu của anh, cô biết anh hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này.

“À đúng rồi, buổi livestream hôm nay thế nào?”, Lâm Hàn hỏi.

“Cũng được, tôi tính sơ quà trong hai giờ livestream nhận được có giá trị khoảng hai triệu tệ. Sa Ngư quảng cáo tuyên truyền tôi trên rất nhiều trang mạng xã hội, hôm nay lại có thêm rất nhiều khán giả mới”, Tần Liên cười đáp.

“Ừ, khá đấy”, Lâm Hàn gật đầu, có thể số quà hôm nay Tần Liên nhận được sẽ vượt mức bốn triệu tệ.

“Nhưng có một ID của đại gia tên Chàng trai trong gió, hôm nay lại donate cho tôi món quà trị giá năm trăm ngàn tệ”, Tần Liên nhíu mày.

“Khá ổn mà”, Lâm Hàn mỉm cười.

“Mấu chốt là sau khi donate cho tôi xong, anh ta nói ngay trong phòng livestream là muốn bao nuôi tôi”, Tần Liên nói: “Mỗi năm sẽ cho tôi 10 triệu tệ tiền bao nuôi”.

“Gặp phải loại người này, cô cứ thẳng tay chặn luôn đi”.

Lâm Hàn lắc đầu không nói nên lời, nhưng nghĩ lại cũng đúng, những tên nhà giàu donate nhiều tiền như vậy chắc chắn là có suy nghĩ khác.

Ví dụ như… ngủ với người nổi tiếng trên mạng.

“Tôi không chặn được, tôi không có quyền hạn đó”.

Tần Liên nói: “Streamer không có quyền chặn ID những khán giả đại gia đó. Ngoài ra, Chàng trai trong gió còn nói đã tra ra được IP livestream của tôi ở tỉnh Tô, anh ta cũng là người ở đây, sẽ lần theo ID tìm ra tôi”.

“Anh Lâm, nếu Chàng trai trong gió thật sự tìm được tôi, liệu có gặp nguy hiểm không?”

Trong mắt Tần Liên hiện lên vẻ lo lắng.

“Yêm tâm đi, cứ để anh ta tìm tới, đừng quên phía sau cô là tôi”, Lâm Hàn mỉm cười, không chút lo lắng.

“Ừm, ừm!”

Tần Liên gật đầu, có lời này của Lâm Hàn, cô cũng yên tâm, quay lại tiếp tục livestream.

Lâm Hàn mở wechat lên, việc đầu tiên anh làm là thông báo cho Lý Minh của livestream Sa Ngư, chặn ID Chàng trai trong gió, cho vào danh sách đen để tài khoản của anh ta không thể đăng nhập vào ứng dụng Sa Ngư.

Việc thứ hai là nhận tập tài liệu Thẩm Hoài Xuân gửi tới, tài liệu về các gia tộc lớn ở Kim Lăng.

Sau khi nhận rồi tải xuống, Lâm Hàn mở tệp ra đọc.

Năm phút sau, anh bỏ điện thoại xuống.

Theo như tài liệu, thành phố Kim Lăng có ba gia tộc lớn, nhà họ Nghiêm, nhà họ Trương, nhà họ Khánh.

Bản chất của ba gia tộc lớn này cũng tương tự như bốn gia tộc lớn ở thành phố Đông Hải.

Nhưng vì Kim Lăng có một thế gia họ Hồng chèn ép, dẫn đến việc thế lực tổng hợp của ba gia tộc lớn này kém hơn nhiều so với bốn gia tộc lớn ở thành phố Đông Hải.

Hơn nữa, ba gia tộc lớn này nương tựa vào nhà họ Hồng, nói một cách đơn giản thì họ là đàn em của nhà họ Hồng.

Nhà họ Hồng ăn thịt, ba gia tộc lớn có thể húp canh.

Nếu như lợi nhuận kinh tế một năm của nhà họ Hồng không tốt thì ba gia tộc lớn kia cũng sẽ thua lỗ theo.

“Trưa hôm qua, người muốn giành phòng tổng thống với mình họ Nghiêm, chắc là người nhà họ Nghiêm”, Lâm Hàn sờ cằm nghĩ thầm.



Tám giờ tối, một chiếc GMC màu trắng từ từ đi đến, tấp vào con đường nơi quận Tần Hoài chỉ dẫn lối ra.

Người lái xe, chính là Lâm Hàn.

Không lâu sau khi xe dừng lại, một chiếc xe Buick Business phóng ra khỏi lối ra cao tốc.

Nhìn thấy chiếc xe này, Lâm Hàn đẩy cửa xuống xe, ánh mắt anh dửng dưng, chắp tay sau lưng yên lặng chờ đợi.

Chiếc xe Buick Business từ từ lái đến như thể nhìn thấy Lâm Hàn, dừng trước mặt anh.

Cửa xe mở ra, bốn người đàn ông cao lớn lần lượt bước xuống xe, đứng thành một hàng trước mặt Lâm Hàn.

Mấy tên đàn ông này đều rất cao to, mặc vest, cơ thể ẩn chứa hơi thở lạnh lẽo mờ nhạt khiến người khác nhìn thấy đều hoảng sợ, sống lưng lạnh toát.

Bốn người này là tinh anh trong tinh anh của Tôn Hàn Các, theo lệnh Ngô Xuyên tới đây làm việc cho Lâm Hàn.

“Anh Hàn!”

Bốn người đồng thanh gọi, giọng nói cung kính.

Người đàn ông to cao bên trái thoáng liếc nhìn Lâm Hàn, đồng tử đột nhiên co rút:

“Là cậu ta…”

Gã nhớ chàng thanh niên này.

Vào ngày làm lễ kế nhiệm của Ngô Xuyên, tại phòng khách số ba, gã thấy thân thủ chàng thanh niên này không tệ, khống chế được Khương Khang mà không chút tổn hại, vì vậy gã muốn kéo anh vào Tôn Hàn Các, nhưng anh lại từ chối.

Khi ấy gã còn cảm thấy người trẻ tuổi này có chút không biết tốt xấu.

Nhưng gã không ngờ người Ngô Xuyên muốn gã bảo vệ bằng cả tính mạng, lại là chàng thiếu niên này!

Sau đó, ánh mắt gã lại đảo qua, trong lòng kinh hãi.

Khi đến đây, anh Xuyên nói với gã, người phải bảo vệ và nghe lệnh lần này tên là Lâm Hàn.

“Lâm Hàn… Tôn Hàn Các…”

Gã bỗng nhiên nhận ra, tên của tổ chức Ngô Xuyên thành lập và đặc biệt chú tâm tuyển chọn, còn có ý nghĩa khác.

Tôn Hàn… Tôn trọng Lâm Hàn!
Chương 340: Rõ là quả báo mà!

"Tôn...tôn sùng Lâm Hàn!", trong lòng người đàn ông vạm vỡ dậy sóng, chẳng lẽ Lâm Hàn này chính là đại ca của anh Xuyên sao?

"Anh biết tôi à?"

Nhìn thấy biểu cảm của người đàn ông không ngừng thay đổi, Lâm Hàn tò mò hỏi.

"Anh Hàn, anh đúng là bận nhiều việc mau quên, hôm ở phòng tiếp khách số 3 tại Trần Công Quán chúng ta từng gặp nhau rồi", người đàn ông vạm vỡ cười gượng.

Lâm Hàn nhìn anh ta một lúc thì cũng đã nhớ ra:

"Thì ra là anh".

"Vâng, nhưng tôi không ngờ anh Xuyên cử tôi đến bảo vệ người tên Lâm Hàn lại là anh Hàn anh", anh ta cười nói, đáy mắt hiện lên tia kính nể.

Bọn họ đều là tinh anh của Tôn Hàn Các, chỉ nghe lệnh từ Ngô Xuyên.

Nhưng từ bây giờ, bọn họ sẽ một mực trung thành với Lâm Hàn.

"Mục đích Ngô Xuyên để mấy anh đến đây, anh ta đã nói rõ với mấy anh rồi nhỉ", Lâm Hàn mở miệng.

"Thưa anh Hàn, đã nói rõ rồi ạ, anh Xuyên bảo chúng tôi đến Kim Lăng tất cả đều nghe anh Hàn phân phó, đồng thời phải đảm bảo được an toàn cho anh Hàn", người đàn ông vạm vỡ nói.

"Ừ", Lâm Hàn gật đầu: "Trước hết, giới thiệu cho tôi biết đi".

"Thưa anh Hàn, khi gia nhập Tôn Hàn Các, những thành viên như chúng tôi đã bỏ tên thật, thay vào đó là danh hiệu để tiện làm việc. Danh hiệu bốn người chúng tôi theo thứ tự là Đông, Tây, Nam, Bắc. Sau này, anh Hàn gọi tôi là Tiểu Đông được rồi ạ", người đàn ông đáp.

"Chào anh Hàn, tôi là Tiểu Nam".

"Tôi là Tiểu Tây".

"Tiểu Bắc".

Lâm Hàn gật đầu, Tiểu Nam thì xỏ khuyên bên tai trái, bờ vai cơ bắp cuồn cuộn. Khóe mắt Tiểu Tây có một vết sẹo nhỏ do dao để lại, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy. Cả người Tiểu Bắc toát lên vẻ yên tĩnh kiệm lời.

Sau khi Lâm Hàn ghi nhớ ngoại hình và danh hiệu của bốn người rồi nói:

"Trước tiên trở về với tôi đi, đợi khi thời cơ chín muồi, tôi sẽ sắp xếp để mấy anh làm việc".

"Vâng!"

Lâm Hàn lên xe, lái chiếc Buick Business về hướng Hilton.

Về đến khách sạn, Lâm Hàn lại đặt một phòng Tổng thống hạn một tháng cho bốn người Đông, Tây, Nam, Bắc.

Anh cũng sắp xếp ổn thỏa bữa ăn cho bốn người rồi mới quay về phòng nghỉ ngơi.

Một đêm yên tĩnh.

Sáng sớm, Lâm Hàn thức dậy liền ra soi gương.

Hai bên má vẫn còn hơi đau, sưng tấy đỏ lựng cả lên, hình như bị viêm rồi.

Hôm qua, anh bị Thẩm Xuân Phong đánh ứa máu, cả khuôn mặt đều sưng phù, bây giờ như vậy đã đỡ hơn rất nhiều.

Nhưng so với bình thường thì lại có khác biệt khá lớn, nhìn thoáng qua đã thấy cứ như bị đánh một trận tơi bời. Nó ảnh hưởng đến hình tượng lắm.

"Ăn sáng xong đến hiệu thuốc mua ít thuốc tiêu sưng vậy".

Lâm Hàn thầm mắng Thẩm Xuân Phong một trận, anh vén áo lên.

Lớp vảy trên bụng đã bong gần hết, để lộ ra vết sẹo.

Hiển nhiên vết thương trên bụng cũng đã sắp lành hẳn.

Ăn sáng xong, anh và Tần Liên đến Wanda Plaza. Trên đường đi, Lâm Hàn ghé hiệu thuốc mua ít thuốc tiêu sưng và một chai gel lô hội để bôi.

Đến trung tâm dạy ghi-ta punk ở Wanda Plaza, anh bước vào phòng họp.

Theo quy định quản lý của ghi-ta punk, cách mỗi ngày sẽ có một cuộc họp.

Lâm Hàn đến phòng họp rất sớm, mấy giáo viên khác vẫn chưa đến.

Anh lấy một ly nước để uống vài viên thuốc tiêu sưng, sau đó bôi một ít gel lô hộ lên mặt, cảm giác đau đớn ở miệng vết thương đã giảm đi rất nhiều.

Tiếng bước chân "cộp cộp cộp" vang lên.

Trần Thông, Khúc Hà và nhóm giáo viên đẩy cửa vào, vừa đi vừa trò chuyện.

"Thấy không, chiếc GMC hơn triệu tệ hôm qua lại đỗ ở dưới đấy, cũng là chỗ y như hôm qua!", ánh mắt Khúc Hà lóe lên tia nguy hiểm, cô ta đẩy gọng kính lên, tâm hồn thiếu nữ lại mơ mộng:

"Có khả năng cao, chủ xe GMC cũng làm ở Wanda Plaza đấy!"

"Đúng vậy, đến sớm thế này thì chắc chắn là hệ đi làm rồi!"

"Không đâu, cô nói sai rồi, loại xe phục vụ thương mại GMC này chỉ có thể làm boss lái thôi!"

Mấy người giáo viên thảo luận sôi nổi, vô cùng tò mò về người chủ xe GMC.

"Sau khi tan ca, tôi sẽ đi chắn chiếc GMC kia nhìn thử xem, kiểu đàn ông gì mà có thể lái được con xe như này", mặt Khúc Hà ửng đỏ:

"Nếu như thật sự là trai đẹp, tôi sẽ theo đuổi anh ấy!"

"Chậc chậc, cô Hà cô rung động rồi á!"

"Cô nói gì thế, mẫu đàn ông thành đạt như thế thì có người phụ nữ nào mà không rung động cơ chứ?"

"Đúng đó, tôi cũng rung động rồi này, đến lúc đó cô Hà đừng có giành trai với tôi đó!"

...

Trần Thông đứng cạnh cau mày bực bội.

Kể từ khi từ Eiffel trở về vào tối qua, mấy cô giáo này cứ luyên thuyên không dứt về người chủ xe GMC kia, điều này khiến anh ta rất khó chịu.

Bởi vì, mấy cô giáo còn chưa gặp người ta nữa mà đang trồng cây si rồi!

Nếu gặp được, chắc hẳn cởi sẵn đồ leo lên giường người ta quá.

"Biết thế từ đầu không nói cho mấy cô ấy giá trị thật sự của chiếc xe GMC kia, để mấy cô ấy nghĩ là xe van thì tốt rồi".

Trần Thông nổi giận, vốn dĩ mấy cô giáo đang vây quanh anh ta, bây giờ thì cứ mở miệng ra là người chủ xe GMC kia.

Hơn hết là còn chưa gặp được mặt nữa, có biết ai với ai đâu. Vì thế Trần Thông ôm một cục tức trong bụng không có chỗ để xả.

"Hở? Lâm Hàn?"

Ánh mắt Trần Thông chợt lóe khi thấy Lâm Hàn ngồi đấy.

Mấu chốt hơn, trước mặt anh đang có một hộp thuốc tiêu sưng và gel lô hội.

Anh ta ngớ ra một hồi, sau đó nhìn về phía khuôn mặt sưng đỏ vừa bôi gel lô hội của Lâm Hàn, không kiềm được mà bật cười ha hả:

"Lâm Hàn, hahaha, cậu bị thương á! Chắc chắn do hôm qua ăn quỵt bị đánh chứ gì!"

Nghe thế, những cô giáo kia cũng đồng loạt nhìn sang:

"Ồ, thật sự bị thương rồi!"

"Cô nhìn hai má anh ta đang sưng lên kìa!"

"Đúng rồi, tối qua trước khi đi đâu có đâu!"

Mấy cô giáo nhìn Lâm Hàn với vẻ ngạc nhiên.

Trần Thông ngẫm nghĩ rồi nói: "Tôi đoán là sau khi chúng ta rời khỏi, Lâm Hàn mới bị đánh. Nên nhớ, bữa ăn kia cũng hơn 60 ngàn tệ, Lâm Hàn bị đánh là chuyện dễ hiểu mà!"

"Haha, rõ là quả báo mà!"

Khúc Hà cười nhạt: "Tối hôm qua còn hiên ngang bảo không cần trả tiền, ăn một bữa ngon lành như thế rồi ăn luôn một trận đòn, quả báo đó!"

"Đáng đời!"

"Sung sướng chưa, Lâm Hàn bị đánh kìa, đáng đời lắm! Haha!"

Mấy cô giáo đều không ngừng cười nhạo.

"Lâm Hàn, có đau không?", Trần Thông đi tới, hả hê cười nói:

"Tối hôm qua tôi đã cho cậu cơ hội mượn tiền rồi, nhưng cậu không biết trân trọng, bây giờ bị đánh là do cậu tự làm tự chịu mà thôi!"

"Nói xong chưa?"

Lâm Hàn lườm Trần Thông: "Nói xong rồi thì họp nhanh đi, tôi còn phải lên lớp".

"Haha, nổi giận rồi".

"Bị chúng tôi nói nên khó chịu à".

"Thôi chúng ta đừng nói nữa, Lâm Hàn nhỏ mọn keo kiệt lắm, ngay cả một cái wechat cũng không chịu cho, chúng ta vừa chọc ghẹo cậu ta có chút, ắt hẳn cậu ta đã ghim trong bụng rồi".

"Cho nên chúng ta đừng chọc đến anh ta nữa, tiểu nhân mà trả thù sau lưng là đáng sợ lắm đó!"

Mấy giáo viên lảm nhảm không ngừng.

Trong mắt Trần Thông lộ ra nụ cười tự tin, bây giờ danh tiếng của Lâm Hàn trong lòng các đồng nghiệp đã nát bét, anh ta tin chắc, không bao lâu nữa Lâm Hàn sẽ tự nộp đơn xin nghỉ việc thôi.

Đến lúc đó, trung tâm ghi-ta punk này chỉ có mỗi anh ta là giáo viên nam.

Dù anh không chủ động xin nghỉ, Trần Thông cũng có mánh khoé ép anh phải đi!

Kế tiếp là bắt đầu buổi họp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 161-165
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom