• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (2 Viewers)

  • Chương 416-420

Chương 416: Gặt hái

Tuyệt vọng, chua chát, đau khổ...

Đủ loại cảm xúc đồng loạt ập đến trong lòng Hồng Đạp Thiên.

"Anh cả, sao vậy anh?"

Nhìn thấy vẻ mặt Hồng Đạp Thiên trở nên khó coi, Hồng Chính lại hỏi.

Hồng Đạp Thiên há miệng, nhưng sau cùng cũng nói:

"Ra chỉ thị, bảo tất cả lãnh đạo, dòng chính nhà họ Hồng chúng ta chuẩn bị đến sở cảnh sát đầu thú đi".

"Đầu thú?"

Đám người Hồng Chính, Hồng Lượng đều trợn tròn mắt.

Đang yên lành sao lại đi đầu thú chứ?

"Anh cả, sao tự dưng nhà họ Hồng chúng ta phải ra đầu thú?", Hồng Chính hỏi: "Không phải chỉ cần nộp phạt 100 tỷ tệ là nhà họ Hồng bình yên vô sự rồi sao!"

"Đúng vậy!"

"Bác Đạp Thiên, ai có thể lật đổ nhà họ Hồng chúng ta được chứ?"

...

Mọi người ngồi trên bàn đều rất khó tin, mỗi người một câu ồn ào.

"Nhà họ Hồng chúng ta làm mất lòng một vị tai to mặt lớn, vị đó bảo, muốn nhà họ Hồng chúng ta diệt vong trong vòng 30 phút".

Mặt Hồng Đạp Thiên đầy cay đắng: "Hiện tại, vị kia quả thật đủ khả năng làm chuyện này, bây giờ, về nội bộ, toàn bộ các đối tác kinh doanh của nhà họ Hồng đều đồng loạt đòi chấm dứt hợp tác, nhà họ Hồng không thể nào phát triển tiếp được".

"Còn bên ngoài, ông Thang vừa gọi điện thoại cho anh, bảo anh dẫn toàn bộ ban lãnh đạo đi đầu thú. Thêm nữa, phía bên bố và cả nhà quý tộc kia cũng không thể giúp được nữa..."

Càng nói, giọng của Hồng Đạp Thiên càng nhỏ dần, lòng đau như cắt.

Để nhà họ Hồng trở thành một thế gia, ông ta gần như đã dốc hết mấy chục năm tâm huyết, giờ lại bị diệt vong chỉ trong 30 phút. Tòa cao ốc cao ngất trời đang dần dần đổ sụp xuống, sao ông ta không đau lòng cho được?

Nghe đến đây, toàn bộ đại sảnh hoàn toàn im ắng, như bị mây đen bao trùm.

Tuyệt vọng, hoảng sợ, đau đớn, không ngừng bao phủ khắp đại sảnh...

...

Sáng sớm hôm sau, trên bản tin 7 giờ sáng Kim Lăng.

Lâm Hàn và Đường Quế Hùng cùng ngồi xem ở văn phòng.

"Sáng nay, đã có tiến triển mới liên quan đến cuộc điều tra nhà họ Hồng - Kim Lăng".

Mặt phóng viên không chút thay đổi nói:

"Nhà họ Hồng - Kim Lăng ngoài mở nhà máy bóc lột, chèn ép công nhân ra còn bị tình nghi trốn thuế, buôn lậu và có hoạt động phi pháp gian lận tài chính. Một trong ban lãnh đạo gia tộc, cụ thể là Hồng Chính bị tình nghi vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng. Chủ nhà họ Hồng – Hồng Đạp Thiên dính líu đến hối lộ..."

"Đêm qua, ban lãnh đạo nhà họ Hồng đã bị cảnh sát tạm giữ và đang tiếp tục điều tra".

Trên màn hình TV, là cảnh tượng xe cảnh sát đỗ kín trang viên nhà họ Hồng, từng người một trong ban lãnh đạo nhà họ Hồng bị dẫn từ trong ra.

"Ngoài ra, rất nhiều công ty, doanh nghiệp và gia tộc đã tuyên bố chính thức chấm dứt mọi hợp tác với nhà họ Hồng - Kim Lăng. Đồng thời, sẽ tích cực phối hợp điều tra với cảnh sát, cung cấp chứng cứ phạm tội của nhà họ Hồng..."

Độ dài của bản tin tổng cộng gần 30 phút, nhưng trong đó đã nói về nhà họ Hồng hết 15 phút.

"Chuyện...chuyện gì đã xảy ra?"

Ngồi xem tin tức, Đường Quế Hùng giật mình hỏi:

"Nói thế là nhà họ Hồng đã bị diệt rồi sao?"

"Thời sự tối qua còn đưa tin chỉ cần nhà họ Hồng nộp 100 tỷ tiền phạt thì đã xong rồi, trong một đêm, tại sao tình hình lại xảy ra thay đổi lớn đến vậy!"

"Trong bản tin nói, ban lãnh đạo đều bị bắt, thế khác nào nhà họ Hồng đã gần như diệt vong rồi", Lâm Hàn mở miệng, lộ vẻ nghi hoặc:

"Có điều tôi cũng khó hiểu, tại sao chỉ trong một đêm mà lại xảy ra biến cố lớn như vậy, nhà họ Hồng nói toang là toang ngay".

"Chẳng lẽ có người giúp chúng ta sao?"

"Cậu Lâm, bất kể như thế nào, nhà họ Hồng bị diệt là điều đã định", Đường Quế Hùng nói: "Bước kế tiếp cần làm là thu dọn tàn cuộc".

"Nhà họ Hồng ngồi tít trên cao, đóng đô ở Hoa Đông đã nhiều năm, toàn bộ thị trường Hoa Đông đã bị bọn họ chiếm khá nhiều. Trong đó chủ yếu là các sản nghiệp về tài chính, bất động sản và lắp ráp chế tạo".

"Bây giờ, nhà họ Hồng đã sụp đổ, thị trường này sẽ bị bỏ trống, sẽ có rất nhiều phe cách lăm le chiếm đoạt, chúng ta phải đi trước họ một bước, chiếm lĩnh ngay thị trường này!"

Lâm Hàn gật đầu: "Tôi đã biết, lát nữa tôi sẽ bảo đám người Thẩm Hoài Xuân bắt tay xử lý chuyện này".

...

4 giờ chiều, tại biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa.

Nội thất trong nhà bị Hồng Phong đập hư đã được đổi mới.

Lâm Hàn ngồi ở trên ghế sofa nhấp một ngụm trà, vẻ mặt có hơi mệt mỏi, cả buổi chiều anh đã ngồi bàn bạc công việc với đám người Phùng Thạch, Triệu Nhã, Trần Nam.

Điều bất ngờ là, Thẩm Hoài Xuân cũng lặn lội từ tỉnh Lỗ đến Kim Lăng, cũng ngồi cùng anh vạch ra kế hoạch trong tương lai.

"Những đối sách chính đã được lập ra, kế tiếp, chúng ta chỉ cần làm theo kế hoạch là được", Lâm Hàn đặt tách trà xuống, nhàn nhạt nói".

"Lâm Hàn, cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ nắm được khu công nghiệp Kim Lăng".

Trần Nam mỉm cười nói: "Bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần kia dù đã có chữ ký nhưng là do bị ép buộc, camera giám sát của hộp đêm Ức Nam đã ghi lại toàn bộ quá trình, tòa án sẽ không chấp nhận. Vì thế, tôi vẫn là cổ đông của nhà máy họ Hồng".

"Bây giờ, nhà họ Hồng đã sụp đổ, tôi chính là cổ đông lớn nhất, muốn nắm giữ khu công nghiệp Kim Lăng rất dễ dàng. Lợi nhuận mỗi năm của khu công nghiệp này đều lên đến hàng chục tỷ tệ, là một miếng thịt béo bở đấy!"

"Ừm, mấy ngày tới vất vả cho anh rồi, sau khi anh nắm được khu công nghiệp, nhất định phải tăng tiền lương, quyền lợi, và đãi ngộ của mỗi công nhân theo quy định pháp luật đấy", Lâm Hàn gật đầu, sau lại nhắc nhở.

"Chuyện này thì cậu yên tâm đi".

"Cậu Lâm, nhà họ Hồng sụp đổ, thị trường bất động sản Kim Lăng bỗng nhiên khuyết mất 30%, trong mấy ngày tới, tôi sẽ nuốt trọn nó!"

Phùng Thạch vỗ cái bụng phệ của mình, cười ha hả nói: "Đến lúc đó, có thể nói tôi sẽ trở thành ông trùm ngành bất động sản ở Kim Lăng rồi!"

"Ừ, xem ra ban đầu không uổng công nhận ông về dưới trướng", Lâm Hàn cười nói: "Làm không tệ!"

"Haha, tôi chỉ là được thơm lây thôi! Nếu không nhờ cậu Lâm tiêu diệt nhà họ Hồng, sao tôi có thể ăn may được thế!", Phùng Thạch bật cười ha hả, trong mắt ông ta thì Lâm Hàn là người làm nhà họ Hồng sụp đổ.

"Cậu Lâm, siêu thị Hoa Nhuận của chúng ta đã phân bố hầu như khắp các phố mua sắm và quận huyện ở Kim Lăng. Đồng thời, sự sụp đổ của nhà họ Hồng cũng không ảnh hưởng quá lớn tới việc chúng ta khai trương siêu thị ở khắp Hoa Đông!"

Tâm trạng Triệu Nhã cũng không tệ, hai mắt sáng bừng, vô cùng hăng hái nói: "Trong vòng một tháng, tôi sẽ làm khắp các phố phường và hẻm nhỏ ở Hoa Đông đều có chi nhánh siêu thị Hoa Nhuận của chúng ta".

"Cố gắng lên nhé!"

Lâm Hàn khích lệ nói, nếu mở được chi nhánh siêu thị Hoa Nhuận ở khắp Hoa Đông, vậy mục tiêu đưa nó lên sàn chứng khoán trong vòng một năm là chuyện ván đã đóng thuyền.

Có thể nói, sự sụp đổ của nhà họ Hồng đã giúp Lâm Hàn kiếm được bộn tiền.

Tất cả nhà máy nhà họ Hồng để lại là tài sản cố định, quy ra cũng hơn 10 tỷ tệ.

Còn về bất động sản, cũng tầm hàng chục tỷ rồi.

Hơn nữa, đây là lợi nhuận ngắn hạn.

Tuy rằng, Lâm Hàn không thiếu tiền, nhưng cảm giác kiếm được thêm tiền ai lại không thích.

"Ông chủ Thẩm thì sao?"

Lâm Hàn nhìn về phía Thẩm Hoài Xuân.

Theo anh thấy, nhà họ Hồng sụp đổ, người được lợi nhất chính là nhà họ Thẩm.

Nhưng, trong lòng Lâm Hàn vẫn khá buồn bực, sao người này chẳng nói chẳng rằng đột nhiên lại chạy đến Kim Lăng làm gì chứ.

"Bên tôi đương nhiên cũng thâu tóm được không ít thị trường nhà họ Hồng để lại, có thể nói 60% đều bị nhà họ Thẩm chúng tôi nuốt trọn".

Thẩm Hoài Xuân tươi cười nói: "40% còn lại thì vào trong tay nhà họ Hạ ở tỉnh Chiết và một số gia tộc nhỏ khác".

Mặc dù, Thẩm Hoài Xuân đang mỉm cười, nhưng trong mắt lờ mờ còn thấy được nét hưng phấn.

Lần này nuốt trọn 60% sản nghiệp của nhà họ Hồng, có thể nói đã giúp nhà họ Thẩm tăng trưởng đến tận 40-50 năm. Nhìn vào toàn bộ các thế gia ở Hoa Hạ, nhà họ Thẩm của ông ta xem như đã dẫn đầu rồi.
Chương 417: Mẹ của Lâm Hàn

Trong vòng 20-30 năm nữa, nhà họ Thẩm chạm được ngưỡng quý tộc cũng không phải không thể.

"Tốt lắm, hôm nay bàn đến đây thôi, các vị trở về làm tốt việc của mình đi!"

Lâm Hàn cười nói.

"Tạm biệt cậu Lâm!"

"Tạm biệt!"

"Gặp lại cậu Lâm sau!"

...

Tất cả mọi người đứng lên rời đi.

"Ông xã, bọn họ về hết rồi à?"

Sau khi mọi người rời đi, Dương Lệ từ trong phòng bước ra.

Vừa rồi, Lâm Hàn cùng mọi người bàn việc ở phòng khách, Dương Lệ biết Lâm Hàn đang bận việc nên không làm phiền anh.

Hơn nữa, những người kia ăn mặc sang trọng, mỗi câu thốt ra đều là "cậu Lâm", đương nhiên Dương Lệ biết thân phận của chồng mình không hề đơn giản như bên ngoài thể hiện.

"Đã về hết rồi".

Lâm Hàn gật đầu, dịu dàng cười với Dương Lệ: "Bà xã, chúng ta đi dạo phố cho khuây khỏa đi".

Vừa dọn sạch nhà họ Hồng xong, Lâm Hàn đang muốn thư giãn một chút, lúc này ra ngoài ắt sẽ không gặp nguy hiểm gì.

Mấy hôm nay, Dương Lệ cũng bị anh làm cho có hơi căng thẳng, nhất là hôm đồ đạc trong nhà bị đập phá, Dương Lệ sợ Lâm Hàn đã đắc tội với ai.

Còn bố vợ Dương Cảnh Đào cũng đi ra từ sở cảnh sát, bây giờ đã quay về ở chỗ của Triệu Tứ Hải rồi.

"Vâng".

Dương Lệ gật đầu.

Chuẩn bị qua loa một lát, Lâm Hàn và Dương Lệ rời khỏi biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa đi dạo phố.

Lâm Hàn dẫn Dương Lệ đi mua một vài bộ quần áo và vài món mỹ phẩm. Hai người quanh quẩn mệt rồi thì ghé vào quán cà phê kế trung tâm thương mại ngồi nghỉ và uống cà phê.

"Bà xã, anh đi WC một lát".

Lâm Hàn cảm thấy bụng hơi khó chịu, anh nói.

"Dạ".

Dương Lệ gật đầu.

Đợi khi Lâm Hàn rời đi, Dương Lệ cầm điện thoại lên xem tin nhắn.

Tuy cô đã rời khỏi Đông Hải mấy ngày rồi, nhưng vẫn không bỏ bê công việc.

Công trình cải tạo khu Bành Hộ là một công trình lớn, mỗi ngày đều có hằng hà những việc vụn vặt đợi cô phê duyệt.

Tuy rằng, quỹ đầu tư Nhân Phàm đã giúp cô giải quyết hơn phân nửa, nhưng cũng sẽ có vài người tìm cô hỏi về những việc ở công trình.

"Cháu đang xem gì vậy?"

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Dương Lệ ngẩn đầu lên nhìn, chẳng biết từ lúc nào đã có một người phụ nữ đi đến ngồi đối diện cô.

Người phụ nữ này có một mái tóc ngắn, khóe mắt lờ mờ có vết chân chim, làn da trắng nõn, cặp mắt bình thản thâm thúy, liếc mắt nhìn sẽ làm cho người khác như lọt vào trong đấy.

Sau lưng người phụ nữ này là một ông cụ chống gậy đầu rồng.

"Công việc thôi ạ".

Dương Lệ ngước nhìn người phụ nữ, trong lòng tuy có hơi bất mãn sao tự dưng người này lại đến hỏi ngang như vậy, nhưng cô vẫn lễ phép trả lời.

Vả lại, không hiểu vì cớ gì, Dương Lệ lại có cảm giác ngoại hình người phụ nữ này có chút quen quen.

"Công việc?"

Người phụ nữ liếc nhìn màn hình điện thoại di động của Dương Lệ, sau đó dời tầm mắt hỏi:

"Đi dạo phố mà còn lo công việc à, cũng không tệ đấy".

"Ách... Cũng bình thường ạ".

Dương Lệ có hơi ngớ ra.

"Thôi để cô tự giới thiệu chút đi, cô tên là Liễu Nguyệt Như, là mẹ ruột của Lâm Hàn".

Người phụ nữ nói.

"Mẹ của Lâm Hàn á!"

Dương Lệ chợt ngây ngẩn cả người, không ngờ lại gặp mẹ của Lâm Hàn ở ngay tại đây.

Hơn nữa, cô nhìn lại thì đúng là ngoài hình người phụ nữ đích thật có vài phần giống Lâm Hàn, chắc chắn là mẹ của anh rồi.

Kế tiếp, khuôn mặt Dương Lệ bỗng vô thức đỏ ửng lên.

Cô cảm giác mặt mình nóng ran, dù sao cũng là gặp gỡ mẹ chồng, mà đối phương ngoại trừ có vết chân chim ở mắt, thì ngoại hình chẳng thua cô chút nào cả.

Vả lại, khí chất còn hơn cô rất nhiều.

Đó là một loại thần thái ung dung, tự tin pha lẫn khí thế uy nghiêm, chỉ cần liếc nhìn sẽ khiến người khác nảy sinh cảm giác khuất phục.

"Cháu đã ở bên cạnh Tiểu Hàn được vài năm, hẳn biết gia thế Tiểu Hàn không hề đơn giản nhỉ", Liễu Nguyệt Như lạnh nhạt nói, cũng chẳng màng đến vẻ mặt xấu hổ của Dương Lệ.

"Hồi trước thì không biết, nhưng dạo gần đây cháu mới ngờ ngợ ra", tim Dương Lệ đập thình thịch:

"Anh ấy có thể sắm biệt thự, mua xe sang, hơn nữa những người có danh vọng kia đều gọi anh ấy là cậu Lâm. Chắc hẳn chồng của cháu xuất thân từ một gia đình giàu có, sở hữu khối tài sản hàng trăm tỷ, không thì sao những người đó lại cung kính với anh ấy đến thế".

"Hàng trăm tỷ sao..."

Liễu Nguyệt Như khẽ lắc đầu, nghiêm túc nói: "Gia thế nhà chúng ta tầng lớp như cháu hoàn toàn không tưởng tượng được đâu, nó vượt xa sự nhận biết của cháu rồi".

Nói xong, Liễu Nguyệt Như lấy ra một tấm ảnh đưa đến trước mặt Dương Lệ.

Người trong ảnh là một cô gái.

Người này khoảng đôi mươi, tóc vàng mắt xanh, cô ấy đang trong một chiếc váy, cười lên vô cùng xinh đẹp, lại còn mang đậm khí chất quý tộc.

"Đây là một vị công chúa hoàng gia Anh, con bé mang dòng máu quý tộc, từ nhỏ đã được giáo dục trở thành quý tộc, cháu cảm thấy giữa cháu với con bé có khoảng cách bao xa?", Liễu Nguyệt Như hỏi:

"Khoảng cách..."

Dương Lệ ngẩn ra, không hiểu vì sao đối phương lại đột nhiên đặt ra vấn đề này, nhưng vẫn đáp:

"Đương nhiên khoảng cách rất lớn, chúng cháu vốn không cùng một thế giới, một người là công chúa hoàng gia, còn cháu chỉ là một cô gái trong nhà bình thường, vả lại từ nhỏ bố mẹ đã ly hôn, gia đình đơn thân".

"Bất kể là về giáo dục hay gia thế, cháu đều thua xa cô ấy, thậm chí là không đáng nhắc đến".

"Trái lại cũng tự biết thân biết phận đấy".

Liễu Nguyệt Như gật đầu: "Khi cháu đi dạo mà trong đầu còn nghĩ đến công việc, rõ ràng vẫn rất có lòng cầu tiến, nhưng xã hội bây giờ cũng có rất nhiều cô gái như vậy, vì thế điểm này của cháu vẫn chưa đủ thuyết phục cô, chưa xứng làm con dâu cô".

"Không xứng...làm con dâu sao..."

Nghe đến đây, cả người Dương Lệ run lên, cảm giác như bị chối bỏ, hốc mắt liền đỏ au, cô cố nén không để cho nước mắt rơi.

"Dĩ nhiên cháu cũng không xứng làm vợ của Tiểu Hàn rồi. Trong tương lai, Tiểu Hàn ắt sẽ thừa kế nhà họ Lâm, hôn nhân của nó cũng phải mang lại lợi ích cho gia tộc".

Liễu Nguyệt Như tiếp tục nói: "Nếu Tiểu Hàn dẫn cháu ra ngoài, người khác hỏi cháu là người của gia tộc nào, sau khi biết được xuất thân của cháu chỉ là một gia đình bình thường, ắt hẳn sẽ làm nhà họ Lâm xấu hổ không thôi".

"Vì thế, cô tìm đến cháu là mong cháu tự giác mà ly hôn với Tiểu Hàn, bởi vì cháu thật sự không xứng với nó".

Nói xong, người phụ nữ lấy ra một cái thẻ ngân hàng đặt lên bàn.

"Trong thẻ này có 100 triệu tệ, mật mã là sáu số 0, số tiền này đủ cho cả nhà cháu tiêu xài cả đời", Liễu Nguyệt Như nhàn nhạt nói:

"Lấy tiền rồi rời xa con trai cô đi. Cô cho cháu mấy ngày, sau mấy ngày tới cô muốn nhìn thấy đơn ly hôn của cháu".

Rốt cuộc, Dương Lệ cũng không chịu nổi nữa, toàn thân run rẩy, nhẹ giọng thút thít.

Hai hàng nước mắt cô không ngừng tuôn rơi.

"Thưa cô... Cháu thật sự không ngờ.... gia thế của chồng... không phải, của Lâm Hàn lại tốt đến vậy, cháu rất yêu anh ấy".

Dương Lệ nghẹn ngào nói.

"Cô biết là cháu yêu nó, nhưng thật sự cháu không xứng với nó", Liễu Nguyệt Như nói: "Hai đứa không phải là người ở cùng một thế giới, khoảng cách đó quá lớn".

"Vâng... Là cháu không xứng, dù sao thì cháu cũng chỉ là một cô gái bình thường, Lâm Hàn lại xuất thân từ một gia đình giàu có..."

Dương Lệ lau nước mắt đi:

"Số tiền này cháu xin không nhận... Lâm Hàn cũng có quyền chọn cô gái kia, lấy cháu thì nhà họ Lâm không có lợi ích gì cả, ngược lại anh ấy còn phải tốn tiền sắm biệt thự, mua xe... Cháu sẽ chủ động ly hôn với anh ấy".
Chương 418: Chúng ta ly hôn đi

"Trái lại cháu cũng tự mình biết mình đấy".

Liễu Nguyệt Như gật đầu: "Cháu có chắc mình không cần 100 triệu này chứ?"

"Dạ vâng".

Dương Duyệt lắc đầu, nghiêm túc nói:

"Lúc cháu và Lâm Hàn kết hôn, vốn anh ấy không có tiền. Bởi vì yêu nên cháu mới kết hôn với anh ấy, vì thế... Nếu cháu không xứng với anh ấy, vậy cháu sẽ tự biết đường rút lui, số tiền này cháu không cần đâu ạ".

"Được rồi".

Liễu Nguyệt Như không nói thêm, cất thẻ ngân hàng đi:

"Xem ra cháu thật sự rất yêu Tiểu Hàn, nhưng đáng tiếc, thân phận và địa vị của hai đứa chênh lệch quá lớn, vì Tiểu Hàn, vì nhà họ Lâm, cô không thể để mối hôn nhân này kéo dài được, xin lỗi cháu".

"Đương nhiên, nể tình xưa, nếu sau này cháu có gặp khó khăn trong công việc hay cuộc sống, lúc nào cũng có thể liên lạc với cô, cô sẽ giúp cháu giải quyết, cô sẽ cho cháu số điện thoại sau".

Dứt lời, Liễu Nguyệt Như đứng dậy, đi ra khỏi quán cà phê, ông Vân theo sát phía sau.

Nhìn theo bóng Liễu Nguyệt Như rời đi, Dương Lệ không còn kiềm được nữa, nước mắt tuôn như suối.

Cô vùi đầu cố nén tiếng khóc, cả người không ngừng run rẩy.

Đau đớn, tuyệt vọng không thôi...

Đủ loại cảm xúc ấp đến, lòng Dương Lệ đau như cắt, cảm giác như có gì đó đang nghẹn nơi cổ họng, muốn trút ra lại không dám.

Từ lúc Liễu Nguyệt Như xuất hiện đến khi rời đi còn chưa đến 1 phút đồng hồ.

Dương Lệ nhỏ giọng khóc khoảng 30 giây, trong đầu nghĩ Lâm Hàn cũng sắp quay lại rồi, cô tức thì cố gắng đè nén đau buồn, lấy khăn giấy ra lau đi nước mắt.

"Bà xã".

Giọng nói quen thuộc vang lên.

Trong lòng Dương Lệ run lên, nhìn sang đã thấy Lâm Hàn đi ra.

Nhìn vào khuôn mặt người mình yêu, lại nghĩ đến mấy ngày nữa phải ly hôn với anh, Dương Lệ chua xót vô cùng.

"Anh quay lại rồi à", Dương Lệ hít sâu một hơi, ngượng cười nói.

"Ừm, bà xã, em sao thế?"

Lâm Hàn ngồi xuống đối diện Dương Lệ, chợt thấy hốc mắt cô đỏ au, khó hiểu hỏi.

"Không có gì đâu, chắc nhìn điện thoại nhiều mắt có hơi xót, cho nên dụi vài cái nên đỏ thôi", Dương Lệ xua tay nói, càng nhìn Lâm Hàn lòng cô càng thêm khó chịu.

"Thế em xem điện thoại ít lại đi, lát nữa chúng ta ghé nhà thuốc mua thuốc nhỏ mắt nhé", Lâm Hàn cười nói.

"Vâng!"

Dương Lệ gật đầu.

Uống cà phê xong, hai người ghé qua nhà thuốc gần đó mua thuốc nhỏ mắt, rồi chuẩn bị về nhà.

"Trông có vẻ cậu Lâm cũng rất thương Dương Lệ".

Trong một chiếc xe Bentley đỗ trước cửa nhà thuốc, ông Vân nhìn Lâm Hàn và Dương Lệ vừa bước từ trong ra, cảm khái nói.

Ông Vân có thể nhận ra, mỗi khi ánh mắt Lâm Hàn nhìn Dương Lệ đều xuất phát từ tình cảm chân thành.

"Có tình cảm cũng là lẽ thường thôi".

Liễu Nguyệt Như ngồi ở hàng ghế sau, cũng nhìn ra cửa kính, bình thản nói:

"Chỉ cần là người dĩ nhiên sẽ có tình cảm. Một con người sống chung với một con chó lâu ngày cũng sẽ có tình cảm, huống chi là vợ chồng chứ?"

"Nhưng tình cảm này cũng chẳng đáng là gì với những chuyện lớn lao hơn. Nhà họ Lâm cần một người phụ nữ có gia thế tốt hơn, Dương Lệ không thích hợp làm mợ cả nhà họ Lâm".

"Tôi nghĩ Tiểu Hàn sẽ hiểu rõ vấn đề này".

"Vả lại, công chúa hoàng gia kia đương nhiên hơn hẳn Dương Lệ, chỉ cần chung sống lâu, Tiểu Hàn sẽ thích con bé thôi".

"Cũng mong là thế", ông Vân thầm than, từ bé, vì bố mẹ Lâm Hàn rất bận, ông cụ đã trông nom anh một thời gian khá dài.

Ông Vân biết, Lâm Hàn là một người trọng tình trọng nghĩa, muốn anh ly hôn, chắc hẳn chuyện này có hơi khó khăn đấy.

Từ trung tâm thương mại về nhà thì trời đã sập tối.

Dương Lệ không nói câu nào ngồi ở ghế phụ, lẳng lặng nhìn Lâm Hàn.

Trong lòng cô cuồn cuộn đủ loại suy nghĩ, mặc dù cô rất yêu Lâm Hàn, nhưng Dương Lệ nghĩ rằng lời mẹ Lâm Hàn nói không sai, một người xuất thân cao quý, gia thế bất phàm, thì làm sao một cô gái bình thường như cô có thể xứng đôi chứ?

Nếu buông tay, Lâm Hàn sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn.

Đau dai dẳng không bằng dứt khoát, bây giờ nói ly hôn với anh cho rồi.

"Lâm Hàn..."

Dương Lệ há miệng, hốc mắt nóng lên, nước mắt chợt tràn bờ mi.

"Sao vậy?"

Lâm Hàn chú tâm lái xe, không nhìn sang Dương Lệ, nhưng trong lòng lại hơi khó hiểu, sao hôm nay lại gọi tên anh cơ chứ.

Dương Lệ im lặng một lúc, vừa nghĩ tới hai chữ "ly hôn" là lòng cô đã đau như có ai khứa vào.

Cô hít sâu, rốt cuộc lấy hết can đảm nói:

"Chúng ta ly..."

Cô còn chưa nói hết câu.

Reng reng reng...

Chuông điện thoại Lâm Hàn bỗng vang lên.

"Bà xã, đợi anh nghe điện thoại đã".

Lâm Hàn cầm điện thoại lên, người gọi đến là Vương Vũ.

"Dạ!"

Dương Lệ gật đầu, trong lòng có hơi thả lỏng đôi chút, cô muốn chung sống với Lâm Hàn thêm vài hôm nữa.

"Cậu Lâm, tôi có cơ hội tiếp cận với Hoàng Liệt rồi".

Điện thoại vừa kết nối, giọng nói cung kính của Vương Vũ vang lên.

"Khi nào, ở đâu?", Lâm Hàn hỏi.

"1 giờ sáng, địa điểm là trong sòng bạc ngầm Kim Lăng", Vương Vũ nói: "Lần này ông ta triệu tập tất cả các tay trùm vùng xám Kim Lăng, dường như có chuyện quan trọng muốn bàn bạc".

"1 giờ sáng sao..."

Ánh mắt Lâm Hàn lay động, lập tức nói: "Đến lúc đó anh nghe tôi căn dặn rồi hãy làm việc".

"Vâng!"

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn lộ vẻ suy tư, thời điểm này, Hoàng Liệt lại đột ngột triệu tập các đại ca vùng xám khu Tê Hà bàn bạc chuyện quan trọng, Lâm Hàn cảm thấy chắc chắn có liên quan đến nhà họ Hồng.

Nhà họ Hồng vừa sụp đổ, để lại không ít miếng bánh ngon, đương nhiên vùng xám cũng rất quan tâm đến chuyện này.

Thêm nữa, Anh trai chạy Rolls-Royce lại livestream toàn bộ các mạng, đương nhiên cũng nói lên Lâm Hàn vẫn còn sống êm đẹp, Hoàng Liệt chắc chắn sẽ không để yên chuyện này.

"Tối nay là cơ hội tốt để diệt trừ Hoàng Liệt đây".

Lâm Hàn hít sâu một hơi.

Bỗng nhiên anh nhớ đến Dương Lệ vừa rồi muốn nói gì đó với anh.

"Bà xã, vừa rồi em định nói gì?", Lâm Hàn hỏi.

"Không có gì đâu, anh chuyên tâm lái xe đi".

Dương Lệ tránh né ánh mắt.

"Ừ".

Trong lòng Lâm Hàn dù có nghi hoặc, nhưng vẫn mãi nghĩ đến chuyện của nhà họ Hoàng, nên cũng không hỏi thêm.

Sau khi về đến nhà, Lâm Hàn nhìn đồng hồ thì đã 8 giờ tối.

"1 giờ sáng mới bắt đầu, bây giờ gọi cho Ngô Xuyên dẫn người từ thành phố Đông Hải đến vẫn kịp".

Lâm Hàn lấy điện thoại ra gọi cho Ngô Xuyên, bảo anh ta dẫn thêm người của Tôn Hàn Các chạy đến Kim Lăng trong đêm.

Theo lời Vương Vũ, Hoàng Liệt kia là trưởng lão của chấp pháp đường, người chấp pháp đường dưới trướng bản lĩnh không hề tầm thường.

Cho nên, Lâm Hàn cảm thấy chỉ có hơn 40 người của Tôn Hàn Các mà muốn làm thịt Hoàng Liệt có hơi khó khăn, đương nhiên phải gọi thêm người đến.

"Bà xã ơi, tối nay anh có việc, có thể sẽ không về".

Sau khi ngắt cuộc gọi với Ngô Xuyên, Lâm Hàn quay sang nói với Dương Lệ.

"Ông xã... Em muốn anh bên cạnh em".

Dương Lệ cắn môi nhìn Lâm Hàn, trong lòng vẫn đang rất khó chịu.

"Ngày mai sẽ ở cạnh em nhé!"

Lâm Hàn xoa đầu Dương Lệ:

"Ông xã bận chuyện rất quan trọng, đợi khi anh giải quyết xong, sẽ về với em, được không?"

Dương Lệ có hơi do dự nhưng rồi cũng gật đầu:

"Dạ được".

"Vậy anh đi trước nhé, nếu có việc gì thì gọi cho anh", Lâm Hàn mỉm cười, sau đó bước ra khỏi cửa.

Nhìn theo bóng lưng Lâm Hàn, nước mắt Dương Lệ lại tuôn rơi.

Chỉ còn lại vài ngày mà Lâm Hàn cũng không thể ở cạnh cô đêm nay, tuy rằng trong lòng Dương Lệ buồn bã không thôi, nhưng cô biết, Lâm Hàn thật sự bận việc lớn, bằng không sẽ không từ chối cô như vậy.
Chương 419: Royal No.1

Sau khi ra khỏi biệt thự Đức Hoa, Lâm Hàn tìm Trần Nam trước, nói chuyện Hoàng Liệt cho anh ta biết.

Trần Nam lập tức đồng ý đi đến sòng bạc ngầm với Lâm Hàn.

11 giờ tối, tại cửa ra đường cao tốc Kim Lăng.

Gió lạnh thổi phần phật.

Lâm Hàn và Trần Nam sóng vai đứng, chỉ thấy một hàng dài Buick Business khoảng 20 chiếc đang chậm rãi chạy ra từ cửa khẩu đường cao tốc, rồi dừng lại.

Lâm Hàn quấn chặt áo khoác, khiến cơ thể ấm hơn một chút, rồi nhìn về chiếc xe đầu tiên.

Cửa xe mở ra, một thanh niên để tóc húi cua bước xuống.

Người đó chính là Ngô Xuyên!

"Anh Hàn!"

Ngô Xuyên hô một tiếng, cười hì hì đi đến trước mặt Lâm Hàn.

"Tôi đã dẫn hết người của Tôn Hàn Các đến rồi, tổng cộng có 160 người, bọn họ đều là những tay đánh đấm giỏi".

Cạch...

Cạch...

Cửa xe của hơn 20 chiếc Buick Business đằng sau bật mở, một đám đàn ông cao to vạm vỡ bước xuống.

"Anh Hàn!"

"Anh Hàn!"

Bọn họ đồng thanh hô, tiếng hô rung trời.

Trên người ai cũng phát ra khí thế lạnh như băng, hiển nhiên đã từng trải qua rất nhiều cuộc chém giết.

Có vài người còn lén nhìn Lâm Hàn, thầm giật mình, cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa cái tên "Tôn Hàn Các" của bọn họ.

Tôn có nghĩa là kính trọng Lâm Hàn và vâng theo mọi mệnh lệnh mà anh nói.

"Ừm".

Lâm Hàn gật đầu, bảo: "Đi đến chỗ Vương Vũ trước đi".

"Vâng".

Tất cả mọi người lên xe.

Lúc này, Vương Vũ vẫn đang ở trong sòng bạc ngầm của anh ta.

Khoảng 1 tiếng sau, đoàn người đi đến cửa hàng bánh bao Lão Hoàng ở số 43, đường Thiên Dương, khu Tê Hà.

Bởi vì đang giữa đêm nên trên đường rất ít người qua lại, nếu là ban ngày thì hơn 20 chiếc xe ngồi toàn những người cao to vạm vỡ đeo kính đen, thế nào cũng sẽ có người báo cảnh sát.

"Cậu Lâm".

Vương Vũ từ cửa hàng đi ra, có kha khá đàn em theo sau.

Anh ta mặc vest, để tóc ngắn, trên gương mặt tròn trịa hiện lên nét nghiêm trọng.

Vương Vũ biết, đêm nay Lâm Hàn muốn giải quyết Hoàng Liệt nên có chút căng thẳng.

Phải biết rằng, Hoàng Liệt chính là người của Chấp Pháp đường - nhà họ Hoàng, có địa vị cực cao trong Vùng Xám. Ngay cả anh ta cũng không cách nào với tới.

Lâm Hàn muốn đối phó Hoàng Liệt, nói thật, theo Vương Vũ thì có chút nằm mơ giữa ban ngày.

Nhưng biết làm sao giờ, mạng sống của già trẻ lớn bé trong nhà đều nằm trên tay Lâm Hàn. Chuyện này, dù không muốn cũng phải làm.

"Người nhà quan trọng nhất, cùng lắm thì mình chết, chỉ cần vợ con mình vẫn sống khỏe mạnh là được", Vương Vũ thầm nghĩ.

"Ừ", Lâm Hàn gật đầu, hỏi: "Dẫn theo đủ người chưa?"

"Đã chuẩn bị xong hết rồi, tổng cộng có 30 người, họ đều là những tay đấm giỏi dưới trướng tôi... Những người này là?"

Vương Vũ nói xong, thấy một hàng dài Buick Business đậu ở ven đường, sửng sốt hỏi.

Người nào người nấy trong xe đều tỏa ra khí thế lạnh lẽo như băng, nhìn sơ thì có hơn trăm người, vả lại vừa trông đã biết không đơn giản rồi.

Vương Vũ liếc Lâm Hàn một cái, nghĩ nát óc vẫn không hiểu đối phương đào đâu ra những người này.

Hồi trước, Vương Vũ cũng từng chứng kiến người trong Tôn Hàn Các - đàn em của Lâm Hàn rồi. Ai nấy đều cực kỳ giỏi võ, theo anh ta, khoảng ba bốn mươi người đã khá là đông.

Nhưng Vương Vũ không ngờ Lâm Hàn lại tìm được nhiều người như vậy.

"Bọn họ đều là người của tôi, đối phó Hoàng Liệt, chắc đủ chứ hả", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

Vương Vũ im lặng một lúc rồi nói:

"Khó mà nói lắm, dù sao Hoàng Liệt đi đâu cũng dẫn theo không ít người của Chấp Pháp đường, vả lại họ đều rất giỏi võ".

Vương Vũ liếc nhìn đám người Tôn Hàn Các, lại nói:

"Cậu Lâm, trong mắt tôi, cậu muốn đối phó Hoàng Liệt chẳng khác nào là đi chịu chết".

"Giờ thấy cậu dẫn những người này tới, tôi cảm thấy, chúng ta có 50% giải quyết được Hoàng Liệt. Bởi vì, gã ta ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối".

"50%... Đủ rồi", Lâm Hàn gật đầu: "Chúng ta đi thôi".

Tất cả mọi người lên xe.

Nơi mà Hoàng Liệt tập hợp mấy ông trùm là quán karaoke Royal No.1 khu Lục Hợp.

0 giờ 30 phút sáng, đoàn người dừng lại cách quán karaoke 500m.

"Chúng ta xuống xe ở đây đi", Vương Vũ nói:

"Với cái tính cách cẩn thận của Hoàng Liệt thì khi tập hợp đám đại ca lại, đương nhiên sẽ sắp xếp người canh gác theo dõi xung quanh để đề phòng có việc xảy ra. Bên ta nhiều người như vậy đi qua, rất có thể sẽ bị phát hiện".

Lâm Hàn gật đầu, ý bảo đám Tôn Hàn Các xuống xe đi bộ, tản ra bốn phía.

"Royal No.1 này bên ngoài là quán karaoke, nhưng thật ra thang máy đi xuống tầng hầm thứ ba là sòng bạc ngầm, do một đại ca tên Tạ Minh Thiên nắm giữ, và gã cũng là một trong những đàn em thân tín của Hoàng Liệt".

"Bảy tám người chúng ta đi vào là được".

"Bảy tám người!"

Sắc mặt Ngô Xuyên đổi tới đổi lui, nhiêu đó đi vào lỡ mà xảy ra chuyện thì người của mình còn chưa vô kịp đã bị người ta giết chết rồi.

"Không sao, bảy tám người cũng được, chúng ta núp ở trong tối, Hoàng Liệt kia không phát hiện ra đâu. Nếu mà xông vào, gã ta đoán chừng đã sớm chạy mất dép".

Lâm Hàn bình tĩnh nói, nhưng cơ bắp cả người cũng căng chặt lên, âm thầm quan sát Vương Vũ.

Giờ anh lo lắng nhất chính là Vương Vũ, anh ta có khi sẽ thông báo cho Hoàng Liệt trước, rồi chơi chiêu gậy ông đập lưng ông với anh.

Đương nhiên, nếu là thế thật thì già trẻ lớn bé cả nhà Vương Vũ cũng chẳng cần sống nữa.

"Được!"

Ánh mắt Ngô Xuyên lập lòe, gật đầu, chọn ra bốn tinh anh trong Tôn Hàn Các dẫn theo.

Vương Vũ đi đầu, sau đó đến Lâm Hàn, Trần Nam, đám Ngô Xuyên theo sau bước về phía cửa quán karaoke Royal No.1.

"Anh Vũ!"

Hai gã đàn ông cao to đứng ở cửa nhìn thấy Vương Vũ lập tức cúi đầu, kính cẩn chào.

"Ừ, ông Hoàng đến chưa?"

Vương Vũ gật đầu, tùy tiện hỏi.

"Ông Hoàng đã đến, đang ở dưới tầng hầm thứ ba, những ông trùm ở Kim Lăng cũng sắp đến đông đủ hết rồi".

Một gã đàn ông vội đáp.

Vương Vũ gật đầu, dẫn mọi người vào quán karaoke.

Toàn bộ quán được trang trí vô cùng xa hoa lộng lẫy, một đám nhân viên phục vụ đường cong mượt mà quyến rũ đi tới đi lui, tiếng hát hò đinh tai nhức óc vọng ra từ các căn phòng.

Vương Vũ quen cửa quen nẻo dẫn mọi người vào thang máy, nhấn tầng hầm số 3.

Cùng với tiếng ròng rọc chạy ruỳnh ruỳnh, Lâm Hàn cảm thấy cơ thể chợt nhẹ tênh mấy giây, sau đó đã đến tầng hầm số ba.

Cửa thang máy mở ra, có hai gã đàn ông cao to đứng hai bên.

Hai gã đó đều đeo khăn bịt mặt, chỉ lộ ra cặp mắt lạnh lẽo như băng.

"Soát người mới được vào".

Thấy đám người Vương Vũ, một gã lạnh lùng mở miệng nói.

Lâm Hàn nhìn hai gã đó, cái cách che mặt của họ giống y như đám ở Trần Công Quán.

Bọn họ chắc chắn là người của "Chấp Pháp đường" nhà họ Hoàng.

"Được!"

Vương Vũ lấy cây súng nhét bên hông ra đặt sang bên cạnh, không làm trái yêu cầu.

"Anh Hàn..."

Ngô Xuyên nhìn sang Lâm Hàn.

Lúc bọn họ tới, đương nhiên đều mang súng, nếu như bị gỡ xuống, đến khi đánh nhau thì rắc rối rồi.

Lâm Hàn gật đầu với Ngô Xuyên, việc đã đến nước này, chỉ có thể cắn răng mà làm.

Thấy cái gật ấy, Ngô Xuyên, Trần Nam và đám Tôn Hàn Các đều lấy súng đeo bên hông ra để sang bên cạnh.

Gã đàn ông bịt mắt thấy thế cũng chẳng bất ngờ, gã rút ra một thiết bị dò tìm dài như cây gậy có nhấp nháy nút đỏ giơ về phía trước.
Chương 420: Hoàng Liệt xuất hiện

Thiết bị nhấp nháy đèn đỏ ấy gọi là máy quét phòng cháy nổ, bình thường chỉ dùng ở sân bay hay nhà ga để kiểm tra an ninh.

Người của Chấp Pháp đường - nhà họ Hoàng thì dùng nó để kiểm tra xem trên người đám Lâm Hàn có mang theo vũ khí hay không.

1 phút sau, mọi người thuận lợi thông qua kiểm tra tiến vào sòng bạc ngầm.

So với Vương Vũ thì sòng bạc ngầm này của Tạ Thiên Minh lớn hơn rất nhiều.

Chỉ bàn đánh bài đã có bốn năm mươi cái, mỗi bàn đều chật kín người, tiếng la ó ầm ĩ, nhân viên chia bài ăn mặc gợi cảm thu hút ánh nhìn người xem. Trong không khí, khói thuốc lá bay lơ lửng vô cùng gay mũi.

"Chúng ta đến thẳng chỗ ông Hoàng đi".

Vương Vũ mở miệng nói, dẫn đám Lâm Hàn đến trước cửa một căn phòng.

Ở cửa cũng có hai gã đàn ông bịt mặt đứng gác.

"Chỉ có thể dẫn ba người vào".

Một gã lạnh lùng nhìn Vương Vũ nói.

Lâm Hàn dùng mắt ra hiệu bảo Trần Nam và Ngô Xuyên đi theo Vương Vũ vào phòng.

Còn mấy người Tôn Hàn Các thì đứng bên ngoài chờ, nếu xảy ra chuyện gì, Lâm Hàn có thể dùng điện thoại báo cho họ biết.

Không khí trong căn phòng này không sặc mùi như bên ngoài sòng bạc, có chín cái sô pha xếp thành hình vòng cung.

Trên đó đã có người ngồi, người thì ngoại hình xấu xí, người mặt đầy rỗ, còn có người thì vô cùng to con, người lại xăm trổ đầy mình và đều khoảng bốn năm mươi tuổi.

Trên người ai nấy đều phát ra khí thế lạnh lẽo như băng, hiển nhiên là những nhân vật nắm trùm trong Vùng Xám.

Đằng sau mỗi người đều có ba tên đàn em mặt mày lạnh tanh đứng.

Còn ngồi ở cái sô pha chính giữa là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác dài màu đen, nước da ngăm đen, cả người toát ra nhàn nhạt uy nghiêm.

"Hoàng Liệt!"

Thấy gã ta, ánh mắt Lâm Hàn lóe lên.

Tên này chính là Hoàng Liệt - người đã bắn một phát vào người anh hôm ở Trần Công Quán!

Trước khi đến, Lâm Hàn còn hóa trang một phen, khiến làn da đen hơn bình thường rất nhiều, trên mặt lại tô thêm một cái nốt ruồi màu đen. Nếu không phải người quen thì hoàn toàn không thể nhận ra anh.

Ngô Xuyên cũng làm giống Lâm Hàn.

"Vương Vũ đến à".

Hoàng Liệt ngồi trên sô pha lạnh nhạt liếc Vương Vũ, nói: "Tìm chỗ rồi ngồi xuống đi".

"Vâng, ông Hoàng".

Vương Vũ cười nói, tìm một sô pha trống ngồi xuống.

Lâm Hàn, Trần Nam và Ngô Xuyên thì đi đến đứng sau lưng anh ta.

Hoàng Liệt nhìn ba người Lâm Hàn, rồi đưa mắt nhìn Vương Vũ, cười nói:

"Cậu cũng ác đấy chứ, dứt khoát làm thịt đại ca Tưởng Đào của mình rồi lên nắm quyền, ngồi vào vị trí đại ca khu Tê Hà luôn".

Theo mấy người trong Vùng Xám, Vương Vũ có thể lên nắm quyền là vì anh ta ra tay tàn nhẫn, trực tiếp giết chết Tưởng Đào ngồi vào vị trí của hắn ta.

"Ông Hoàng, Tưởng Đào kia tàn nhẫn máu lạnh, không được yêu thích, các anh em đã sớm gai mắt hắn ta. Tôi làm vậy, cũng chỉ thuận theo ý của các anh em thôi".

Vương Vũ bình tĩnh đáp lại một cách thỏa đáng.

"Phẩm chất khá đấy, cậu có thể diệt Tưởng Đào lên nắm quyền, đó cũng là thực lực của cậu. Tôi chưa bao giờ quản mấy chuyện đó. Tôi rất hoan nghênh các đàn em tranh đấu với nhau, chỉ có thế mới tạo ra kẻ mạnh".

Hoàng Liệt lạnh nhạt nói, xong rồi lại im lặng.

Căn phòng chợt trở nên yên tĩnh.

Mười mấy phút sau, lần lượt có mấy ông trùm của Vùng Xám - Kim Lăng bước vào, qua một chốc, chín cái sô pha đã ngồi đầy người.

"Xem ra mọi người đã đến đông đủ hết".

Hoàng Liệt đưa mắt liếc nhìn mọi người, nói:

"Hôm nay, tôi tập hợp mọi người tới là vì hai chuyện".

"Một, nhà họ Hồng đã sụp đổ, tôi nghĩ chắc ai ngồi đây cũng biết hết rồi nhỉ!"

"Đương nhiên, có thể nói tin ấy đã gây chấn động cả Hoa Đông", một gã đàn ông mặt đầy rỗ đáp:

"Nghe nói nhà họ Hồng đắc tội một thiếu niên, sau đó, cậu ta mời Anh trai chạy Rolls-Royce nổi tiếng trên mạng livestream khắp các trang".

"Vì vậy, nhà họ Hồng mới sụp đổ".

"Rốt cuộc, thiếu niên kia là ai mà có thể tiêu diệt nhà họ Hồng vậy?"

"Đúng thế, nhà họ Hồng là thế gia hơn trăm năm tuổi đó. Dù nhà họ Hoàng muốn diệt họ cũng là chuyện viển vông!"

"Cậu ta rốt cuộc là thần thánh phương nào?"

Mọi người trong phòng đều bán tán xôn xao, vừa nghi ngờ khó tin, vừa tò mò.

"Tôi tập hợp mọi người tới để nói về chuyện nhà họ Hồng sụp đổ chứ không phải bàn về thiếu niên kia".

Hoàng Liệu khẽ chau mày:

"Thiếu niên kia có thể tiêu diệt nhà họ Hồng thì lai lịch và thực lực hẳn là vô cùng ghê gớm, nhưng cậu ta không có xung đột về lợi ích nào với chúng ta. Cho nên, không cần thiết phải để ý đến như vậy".

"Ông Hoàng nói có lý!"

"Đúng nhỉ!"

Mọi người liên thanh nói.

"Ừm, chuyện thứ nhất mà tôi muốn nói chính là việc nhà họ Hồng sụp đổ, dẫn đến xuất hiện rất nhiều lỗ hổng trên thị trường, đặc biệt là ngành công nghiệp giải trí như quán karaoke, quán bar, hộp đêm, quán bi-da... Đây là một cơ hội, nên tôi hy vọng mọi người chuẩn bị đầy đủ để chiếm lấy những thị trường ấy trong vòng một tháng".

Hoàng Liệt nói tiếp:

"Phải biết rằng bây giờ, các thế gia và những dòng họ lớn nhỏ khác đều vô cùng thèm thuồng cái bánh kem béo bở đó. Nhà họ Thẩm - Hoa Đông có nuốt trọn thì chúng ta cũng phải được chia chút vụn bánh, hiểu không? Số thị trường ấy phải gần cả chục tỷ đấy!"

"Vâng, ông Hoàng!"

"Sau khi về, tôi sẽ lập tức bắt tay vào chuẩn bị làm ngay!"

"Ông Hoàng nhắc nhở thật là kịp thời!"

Mọi người vội đáp.

"Chuyện thứ hai, chính là về Anh trai chạy Rolls-Royce".

Hoàng Liệt nói: "Người này trên thực tế tên là Lâm Hàn, một con em dòng bên của nhà họ Hoàng đã chết trong tay cậu ta".

"Hồi ở Đông Hải, tôi đã bắn cậu ta một phát, không ngờ thằng nhóc ấy lại thoát chết, quan trọng hơn, giờ còndám vác xác đến Kim Lăng tính mở app livestream, đúng là ngông cuồng không biết sống chết mà!"

Hoàng Liệt nói đến đây, trong mắt chợt lóe lên sát khí.

"Tên này đến Kim Lăng chắc chắn là nhằm vào nhà họ Hoàng chúng ta. Lúc trước không bắt được cậu ta, lần này gọi mọi người tới để mấy người điều động hết đám đàn em dưới trướng tìm ra Lâm Hàn, rồi trừ khử cậu ta!"

"Lâm Hàn này đúng là ghê gớm thật, vậy mà lại khiến ông Hoàng bảo chúng ta điều động toàn bộ đàn em!"

"Đúng thế, tất cả chúng ta cộng lại chắc phải hơn mấy nghìn người đó!"

"Nhiều người như thế đi tìm Lâm Hàn, đương nhiên sẽ tìm ra cậu ta!"

"Tên này chán sống à, đắc tội nhà họ Hoàng thì ắt hẳn phải chết rồi!"

Mấy ông trùm Vùng Xám đều cười nói, bọn họ chẳng ai coi Lâm Hàn là cái đinh gì.

Trong mắt họ, điều động lực lượng lớn như vậy, chưa đến ba ngày, chắc chắn sẽ tìm ra đối phương, sau đó trừ khử cậu ta.

Mà lúc này, Lâm Hàn len lén liếc nhìn xung quanh.

Cách 4m quanh phòng đều có một gã đàn ông bịt mặt, tay đút trong túi đứng, hiển nhiên là đang cầm súng.

Tổng cộng có bốn người.

Còn Hoàng Liệt, gã ta chỉ ngồi cách Lâm Hàn khoảng 2m.

"Chuẩn bị ra tay".

Lâm Hàn đưa mắt ra hiệu cho Ngô Xuyên và Trần Nam.

Thấy ánh mắt đó của anh, hai người chợt run lên.

Đám người trong phòng này sao có thể ngờ được, Lâm Hàn mà họ nói đến đang ở ngay đây, mà còn... chuẩn bị ra tay diệt sạch bọn họ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 156-160
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom