• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (1 Viewer)

  • Chương 421-425

Chương 421: Tao cho mày gấp 10 lần

"Hôm nay, gọi mọi người tới chủ yếu là bàn về hai chuyện đó, sau khi về, mong tất cả đều thực hành", Hoàng Liệt mở miệng:

"Đặc biệt là tên Lâm Hàn kia, loại người giống như con kiến ấy dám khiêu khích nhà họ Hoàng chúng ta thì quả thật là chán sống, mau giải quyết cậu ta..."

Hoàng Liệt còn chưa nói xong, một cái bóng đen đã nhanh như chớp lao về phía gã ta.

"Ra tay!"

Trần Nam và Ngô Xuyên lập tức phản ứng lại, xông về phía mấy gã Chấp Pháp đường bịt mặt ở xung quanh.

Cùng lúc đó, đám Tôn Hàn Các ở bên ngoài cũng nhận được tin, bắt đầu ra tay.

Thấy cảnh ấy, Vương Vũ cắn răng, biết lúc này dù không muốn cũng phải bất chấp mà xông lên.

Anh ta nghĩ vậy bèn sải bước nhào tới chỗ một gã bịt mặt.

Mọi thứ nói ra thì dài, nhưng lại xảy ra chỉ trong chớp mắt.

"Hả?"

Hoàng Liệt cũng nhanh nhạy nhận ra tình hình không ổn, thấy bóng đen lao về phía mình, lập tức ngửa ra sau, tay phải sờ về phía cây súng lục dắt bên hông.

Gã ta vừa rút súng ra, Lâm Hàn đã áp sát tới, giơ tay đấm mạnh vào cằm Hoàng Liệt!

Bốp!

Một đấm đó tựa như một quả đạn pháo hung hăng nện tới, vắt hết sức cả người Lâm Hàn nhằm vào cái cằm yếu ớt của gã ta.

Nếu người bình thường dính cú đấm đó, nhẹ thì chấn động não, nặng thì ngất xỉu hoặc thậm chí là chết ngay tại chỗ!

Nhưng khiến Lâm Hàn bất ngờ là, Hoàng Liệt chỉ lùi ra sau vài bước, cơ thể nhoáng lên, rớt súng xuống đất chứ không té ngã.

"Cũng có chút bản lĩnh đấy chứ".

Ánh mắt Lâm Hàn lập lòe nghĩ.

Bên kia, đám Trần Nam cũng lập tức tấn công.

Vả lại, ba người họ cũng thuộc dạng giỏi võ, từng lăn lê bò lết trong giới xã hội đen. Chỉ trong khoảnh khắc, đã lao vào quần ẩu với ba gã Chấp Pháp đường kia, không cho chúng có cơ hội rút súng ra.

"Chuyện gì thế này?"

"Có người ám sát ông Hoàng?"

"Người của Vương Vũ à!"

Mấy ông trùm khác trong Vùng Xám cũng chợt phản ứng lại, tay sờ lên hông, chuẩn bị rút súng giải quyết đám Lâm Hàn.

Nhưng họ lại phát hiện bên hông trống rỗng, lúc này mới nhớ ra, khi vào đã bị tịch thu vũ khí.

Hiện tại, ở đây chỉ còn lại một gã bịt mặt có súng trong tay.

"Nổ súng, giết chúng đi!"

Hoàng Liệt hét lên, một đấm kia của Lâm Hàn khiến cả người gã ta chấn động, ù hết hai tai.

Nếu không phải thể chất gã ta hơn hẳn người thường thì cú đấm ban nãy đã làm Hoàng Liệt mất sức chống cự rồi.

Trên gương mặt Hoàng Liệt lộ ra vẻ giật mình hoảng sợ, ở địa bàn của mình mà lại có người dám ám sát gã ta á?

Đây không phải chán sống thì là gì?

Gã Chấp Pháp đường bịt mặt nhận được mệnh lệnh, lập tức giơ súng lên chĩa vào Lâm Hàn, bóp cò!

Đoàng!

Âm thanh trầm đục vang vọng toàn bộ căn phòng.

Một viên đạn phóng ra.

Phụt!

Máu tươi phun tung tóe.

Phát đạn đó bắn vào trên ngực gã đàn em của một ông trùm.

Lâm Hàn thuận tay đẩy gã đàn em đang chắn phía trước ra, rồi tiếp tục lao về phía Hoàng Liệt.

Anh lại giơ quyền đấm thẳng tới gã ta.

Nhằm vào góc chết khiến người ta khó lòng phòng bị.

"Tới đây!"

Nhìn thanh niên có nước da ngăm đen và một nốt ruồi trên mặt, trong mắt Hoàng Liệt chợt bùng nổ ý chí chiến đấu.

Là một trưởng lão trong Chấp Pháp đường của nhà họ Hoàng, ngón võ của gã ta đương nhiên không tệ.

Hoàng Liệt từng đi lính, còn vài lần giành được giải quán quân đấm bốc. Tuy mấy năm nay, gã ta thường dùng súng, nhưng bản lĩnh cũng không thụt lùi chút nào.

Ánh mắt gã ta nhìn chằm chằm nắm đấm của Lâm Hàn, cũng giơ tay đấm tới.

Bốp!

Hai nắm tay đấm vào nhau.

Hoàng Liệt lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh kinh khủng tựa như cơn sóng thần ập tới, các đốt ngón tay gã ta đau đớn như bị bẻ gãy, liên tục lùi ra sau ba bước.

"Là một người tập võ!"

Hoàng Liệt kinh ngạc nhìn Lâm Hàn, cú đấm đó khiến gã ta hiểu được, mình không phải đối thủ của đối phương.

Lâm Hàn cũng lùi lại vài bước, nắm tay đau đớn, đỏ ửng hết lên.

Anh cũng nhìn Hoàng Liệt, bản lĩnh của người này quả không đơn giản, muốn giải quyết gã ta hẳn phải tốn thêm sức lực và thời gian đây.

Lâm Hàn nghĩ vậy, khóe mắt lại quan sát gã bịt mặt cầm súng.

Anh sải bước, giơ tay phải túm lấy.

Lại có một gã đàn em bị Lâm Hàn kéo tới chắn trước người.

Gần như cùng lúc đó.

Đoàng!

Tiếng súng vang lên!

Lại một phát đạn bắn thẳng vào giữa trán gã đàn em kia.

Sau đó, bên ngoài chợt vang lên tiếng súng liên hoàn.

Đoàng!

Đoàng!

Đoàng!

...

Xen kẽ bên trong là tiếng thét đầy sợ hãi của mọi người.

Là đám Tôn Hàn Các bên ngoài nhận được lệnh, mạnh mẽ xông vào.

"Ha ha ha, nhóc con, không ngờ mày còn có người ở bên ngoài!"

Hoàng Liệt cười ha ha: "Nhưng vậy thì sao? Người của tao càng nhiều hơn, riêng Chấp Pháp đường thôi bên ngoài đã có bốn đến năm mươi người rồi!"

"Vả lại, còn có gần trăm tên đàn em khác, mày chết ở đây chỉ là vấn đề thời gian thôi!"

"Mày giỏi võ hơn tao thì sao, lẽ nào còn nhanh hơn súng, còn địch lại nhiều người hơn à?"

Theo Hoàng Liệt, đối phương có người bên ngoài thì chắc cũng chỉ khoảng mười mấy tên thôi.

Giờ điều khiến gã ta giật mình hoảng sợ là tên này lại đi theo Vương Vũ vào!

"Vương Vũ, mày muốn tạo phản hả!"

Ánh mắt Hoàng Liệt lập tức nhìn chòng chọc vào Vương Vũ, hét.

Gã ta cho rằng, chuyện này từ đầu tới đuôi đều do một tay Vương Vũ sắp đặt.

Lúc này, gã Chấp Pháp đường bịt mặt kia đã bị anh ta giải quyết, té trên đất, nằm im không nhúc nhíc.

Vương Vũ nghe thấy tiếng hét đó, giật bắn mình.

Anh ta nhìn Hoàng Liệt, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, nói thật, Vương Vũ rất sợ gã ta.

Nhưng anh ta lại nhìn sang Lâm Hàn, trong đầu lập tức nghĩ đến việc mạng sống già trẻ lớn bé của cả nhà đang nằm trong tay anh. Hơn nữa, Lâm Hàn có thể dẫn nhiều tinh anh đến đây như vậy, ắt hẳn lai lịch cũng chẳng đơn giản.

"Ông Hoàng, ngại quá, tôi tạo phản đấy".

Vương Vũ nghiến răng trả lời, sau đó nhặt cây súng dưới đất lên, chĩa vào gã đàn ông bịt mặt, bóp cò.

Đoàng!

Gã Chấp Pháp đường kia lập tức bị bắn vỡ đầu, mùi máu tràn ngập căn phòng.

"Giỏi, giỏi lắm!"

Hoàng Liệt nổi giận đùng đùng, hai mắt đỏ lừ, nhìn chằm chằm vào Vương Vũ:

"Vương Vũ mày quả là tàn nhẫn độc ác, giết Tưởng Đào thế chỗ cũng thôi, nay còn tới ám sát tao! Lẽ nào mày muốn ngồi lên vị trí của tao hả! Bắt lấy nó cho tao!"

"Vâng! Ông Hoàng!"

Đám đại ca kia nhận được lệnh, vung tay lên, mấy chục tên lập tức nhào về phía Vương Vũ.

Còn Lâm Hàn thì lại vọt tới trước, giơ tay đấm thêm một cú.

Cú ấy trực tiếp đấm thẳng vào huyệt thái dương của Hoàng Liệt.

Mang theo sức mạnh ngàn cân đấm phát chết ngay tại chỗ!

"Nhóc con, đợi lát nữa thằng đại ca Vương Vũ của mày bị bắt, người mày ở ngoài cũng sẽ bị giết sạch! Vậy mà mày còn không biết điều, dám ra tay với tao nữa à!"

Hoàng Liệt hét lên, vội vàng tránh đi, gã ta biết rõ, xét về công phu thì mình không phải đối thủ của đối phương.

Nhưng gã ta nghĩ mãi không ra, lẽ nào đầu tên này bị úng nước hả? Tình hình giờ thế nào mà không biết sao?

Hoàng Liệt nghĩ thầm, hơi lơ là một chút, mặt đã bị đấm cho phát.

Bốp!

Gã ta phun ra một búng máu, gãy vài cái răng, cả khuôn mặt sưng đỏ nóng rát.

"Nhóc con, bản lĩnh khá đấy, cần gì phải tự hạ thấp làm tay sai cho Vương Vũ chứ?"

Hoàng Liệt lùi ra sau, nhìn chằm chằm Lâm Hàn nói:

"Mày đến chỗ tao, Vương Vũ cho mày bao nhiêu, tao cho mày gấp 10 lần nó!"
Chương 422: Tôi chỉ cần đầu ông

“Cậu nhóc, thân thủ tốt đấy, đi theo tôi thì xe sang, người đẹp, tiền bạc, quyền lực, chỉ cần tôi có tôi sẽ cho cậu. Chưa biết chừng ba năm nữa, tôi còn có thể thăng cấp cho cậu lên làm Đường chủ của chấp pháp đường!”

“Vậy nên, hà tất phải đánh nhau vì một tên thuộc hạ sắp chết là Vương Vũ chứ?”

Hoàng Liệt vừa né tránh vừa nói lớn, trong mắt lộ vẻ thành khẩn, ra vẻ gạ gẫm:

“Cậu còn không mau dừng tay?”

“Tôi cảnh cáo cậu, nếu không dừng tay, lát nữa người bên ngoài tiến vào thì cậu cũng sẽ như Vương Vũ, trở thành một cái xác chết! Đến lúc đó đừng trách tôi không biết quý trọng nhân tài!”

Gã ta đang nói thì “bụp”!

Ngực Hoàng Liệt lại nhận thêm một cú đấm.

Cú đấm này khiến Hoàng Liệt liên tục lùi về phía sau, suýt nữa thì đứng không vững, gã cảm thấy toàn bộ lồng ngực đau như sắp vỡ ra, xương sườn hình như đã gãy.

Phụt!

Gã không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu.

“Thằng nhóc, đừng có bướng bỉnh mãi, tao cho mày cơ hội nhưng mày lại tự tìm đường chết!”

Cuối cùng trong ánh mắt Hoàng Liệt nhìn Lâm Hàn cũng hiện lên một tia sát ý.

“Cơ hội? Tôi cần ông cho tôi cơ hội à?”

Lâm Hàn chế nhạo, anh nở nụ cười nhẹ.

Khuôn mặt một chàng thiếu niên xuất hiện trước mắt Hoàng Liệt.

“Là mày! Không thể nào!”

Hoàng Liệt mở to mắt, toàn thân run lên không kiềm chế được, khó có thể tin được.

“Sao có thể? Lâm Hàn, sao mày lại ở đây?”

Hoàng Liệt không dám tin, nhưng người trước mặt đúng là Lâm Hàn!

“Là tôi, thế nào? Rất ngạc nhiên à?”

Trong mắt Lâm Hàn đầy sát khí.

“Đúng, tao rất ngạc nhiên!”

Hoàng Liệt gật đầu, không chút che giấu: “Tao không ngờ mày không chết dưới họng súng của tao, bây giờ còn chủ động tìm tới, xuất hiện trước mặt tao”.

“Đương nhiên tôi phải tìm ông rồi, ông bắn tôi một phát, nếu tôi bỏ qua chuyện này thì tôi không phải Lâm Hàn”, Lâm Hàn thờ ơ nói:

“Tôi sẽ dùng tro cốt của ông để cúng Tiểu Bắc”.

“Tro cốt của tao? Hahaha, Lâm Hàn, mày đừng khoác lác nữa được không?”

Hoàng Liệt cười lớn, vẻ mặt mỉa mai:

“Mày nghe thấy tiếng súng bên ngoài kia không? Đó đều là người của tao, lát nữa họ sẽ vào đây, khi ấy mày cũng sẽ là một xác chết”.

“Nhưng tao không ngờ mày lại mua chuộc được Vương Vũ, để nó đưa mày vào… Thôi bỏ đi, những chuyện này không cần biết nữa, dù sao người chết cũng sẽ không uy hiếp được tao”.

Nói đến cuối cùng, Hoàng Liệt lắc đầu.

Rầm!

Đột nhiên, cánh cửa phòng bị đá tung ra, vỡ tan tành thành nhiều mảnh.

“Đến rồi!”

Mắt Hoàng Liệt sáng lên, nhìn ra ngoài cửa.

Gã ta cho rằng người của chấp pháp đường có thể giải quyết được Lâm Hàn và những thuộc hạ của Vương Vũ, đã đến.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, gã đứng hình.

Những người đi vào từ ngoài cửa đều là những người đàn ông cao lớn mặc vest, hơi thở lạnh lẽo toả ra khắp người.

Một vài người trong số họ, trên quần áo, trên mặt đều dính máu, dường như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt.

“Không phải người của chấp pháp đường…”

Mắt Hoàng Liệt loé lên, dường như nghĩ đến điều gì, sắc mặt gã thoáng có chút khó coi.

Đương nhiên những người đàn ông vạm vỡ này đều là người của Tôn Hàn Các, sau khi giải quyết những người bên ngoài xong, họ lập tức làm theo chỉ thị, xông vào đây.

“Anh Hàn!”

Người của Tôn Hàn Các đều nhìn Lâm Hàn.

“Khống chế tất cả những người này đi”.

Lâm Hàn nhẹ giọng nói.

“Vâng!”

Một nhóm ba mươi, bốn mươi người ùa vào phòng.

Sau đó, tiếng đấm đá vang lên.

Những ông chủ của Vùng Xám Kim Lăng không mang súng, họ hoàn toàn không phải đối thủ của những người bên phía Tôn Hàn Các. Vài phút sau tất cả đều bị khống chế, mỗi người bị một khẩu súng dí vào trán.

Còn Hoàng Liệt thì phải mất nhiều sức lực hơn chút, phải năm người của Tôn Hàn Các mới có thể quật ngã được gã ta xuống đất.

Đây là bởi vì lúc trước Lâm Hàn đã khiến gã bị thương, nếu không bị thương thì chắc phải bảy tám người mới khống chế được gã.

“Lâm Hàn! Hahaha, không ngờ mày còn có bản lĩnh này!”

Hoàng Liệt bị đè dưới đất nhưng không hề sợ hãi, gã cười lớn tiếng:

“Không ngờ mày lại tìm được nhiều người như vậy!”

“Càng không ngờ là mày lại mua chuộc được Vương Vũ! Nếu không có Vương Vũ thì tao sẽ không có kết cục ngày hôm nay!”

“Hôm nay Hoàng Liệt tao bị mày bắt, có thể nói là thất bại ngay trong tay người của mình!”

“Được rồi, nếu tao đã thua thì mày muốn gì, cứ nói đi!”

“Tiền hay quyền lực, tao đều có thể cho mày!”

Hoàng Liệt liếc quanh phòng, cuối cùng dừng lại trên người Ngô Xuyên, cảm thấy người này khá quen, sau đó lập tức phản ứng lại.

“Không ngờ Ngô Xuyên trong giới xã hội đen của thành phố Đông Hải bây giờ cũng đến! Lâm Hàn mày đúng là rất có mặt mũi đấy, không ngờ có thể mời được cậu ta đến. Những người này đều là người của mày phải không?”

“Hoàng Liệt, tôi nghĩ có thể ông hiểu lầm rồi”.

Ngô Xuyên cau mày, lạnh lùng nói: “Tôi theo anh Hàn đến đây là do tôi tự nguyện, không phải anh ấy mời tôi. Anh ấy là đại ca của tôi, giúp anh ấy trả thù là điều tôi nên làm”.

“Cậu ta là đại ca của cậu?”

Hoàng Liệt sửng sốt, sau đó lại nhìn Lâm Hàn, không ngờ cậu thanh niên này lại có thân phận như thế.

“Được! Vậy tôi cũng không nhiều lời nữa, các cậu muốn gì thì nói đi! Nhà họ Hoàng tôi có thể nói là có địa vị rất cao ở khu vực Vùng Xám, gia tộc có thể sánh ngang với nhà họ Hoàng tôi không nhiều”, gã nghiêm túc nói:

“Nếu Lâm Hàn là đại ca cậu thì hiển nhiên cũng là người của khu vực Vùng Xám”.

“Được rồi Lâm Hàn, chỉ cần cậu thả tôi ra thì tôi có thể giao một số quyền lực của nhà họ Hoàng cho cậu quản lý, tương đương với việc địa vị của cậu ở khu vực Vùng Xám cả Hoa Đông này sẽ lập tức lên như nước thuỷ triều”.

Lâm Hàn nhìn Hoàng Liệt, khẽ lắc đầu:

“Tôi không cần gì hết, tôi chỉ cần đầu ông”.

Nghe vậy sắc mặt Hoàng Liệt thay đổi, không thể tin được:

“Cái gì? Ý mày là… muốn giết tao?”

“Tao là người của nhà họ Hoàng ở Hoa Đông, mày dựa vào đâu mà dám giết tao?”

“Đương nhiên phải giết ông rồi. Ở Trần Công Quán, ông đã suýt chút nữa giết tôi. Mối thù này đương nhiên phải báo. Hơn nữa ông còn phải chôn cùng Tiểu Bắc”.

Lâm Hàn lên tiếng, anh ngồi xổm xuống, nhặt khẩu súng đen ngòm, lạnh băng dưới đất lên, dí vào ấn đường Hoàng Liệt.

Sát khí lạnh lẽo toả ra từ người Lâm Hàn.

Cảm nhận được sát khí này, toàn thân Hoàng Liệt run lẩy bẩy, đồng tử co rút lại.

Sát khí này quá đáng sợ.

Gã tin chắc rằng Lâm Hàn sẽ giết mình!

Nghĩ đến đây, trong lòng gã dâng lên một nỗi sợ hãi, mồ hôi lạnh trên trán Hoàng Liệt túa ra, không ngừng giãy giụa:

“Đừng giết tôi! Lâm Hàn! Chú em Lâm Hàn!”

Nhưng Lâm Hàn đã đặt ngón tay lên cò súng.

Dù gã có giãy giụa thế nào đi nữa thì năm người của Tôn Hàn Các đã gữ chặt gã, không thể nhúc nhích.

“Làm ơn đừng giết tôi! Người anh em!”

“Chỉ cần cậu thả tôi, tôi có thể cho cậu tất cả!”, Hoàng Liệt liên tục hét lên, giọng nói càng ngày càng run:

“Tôi có thể cho cậu tất cả những thế lực tôi nói lúc trước!”

“Tôi còn quen một tên trùm ma tuý ở khu Tam Giác Vàng… Mỗi năm hắn đều cung cấp cho tôi một lượng lớn ma tuý để buôn bán! Chỉ cần cậu thả tôi ra, tôi có thể chia sẻ đường dây này cho cậu, chúng ta cùng nhau kiếm tiền!”

“Tôi nói rồi, tôi chỉ cần đầu ông”.

Lâm Hàn nhẹ nhàng nói, đưa tay bóp cò.
Chương 423: Một là nghe theo, hai là chết

Một âm thanh trầm thấp vang lên.

Viên đạn xuyên qua ấn đường Hoàng Liệt.

Phụt!

Máu bắn tung toé, chảy ra ồ ạt.

Hoàng Liệt mở to mắt, vẫn không thể tin được, đầu đập xuống đất, nằm im bất động.

Hoàng Liệt đã chết.

Khoảnh khắc này, cả căn phòng đều tĩnh lặng.

Đặc biệt là những ông lớn trong khu vực Vùng Xám Kim Lăng, bọn họ kinh ngạc nhìn xác chết của Hoàng Liệt, nhất thời không có phản ứng gì.

Hoàng Liệt là ai?

Thành viên cốt cán của nhà họ Hoàng ở Vùng Xám, trưởng lão của chấp pháp đường, cứ thế chết rồi?

Giờ phút này những ông chủ trong giới đều có cảm giác đang nằm mơ.

Sau đó họ lại nhìn Lâm Hàn, toàn thân run rẩy, sợ hãi, kinh hoàng.

Người trẻ tuổi này, không ngờ ngay cả Hoàng Liệt cũng dám giết, hơn nữa sau khi giết người còn không chớp mắt, cậu ta không sợ nhà họ Hoàng báo thù sao?

Địa vị của nhà họ Hoàng ở Vùng Xám rất cao, tương đương với một thế gia, nền tảng rất vững chắc.

Nguồn gốc của họ thậm chí còn liên quan đến Hoàng Kim Dung, thủ lĩnh Thanh bang của thế kỷ trước.

Người trẻ tuổi này giết nhân vật cốt cán của nhà họ Hoàng như vậy, chắc chắn phải chết!

Chỉ cần ở Hoa Đông, nhà họ Hoàng muốn giết một người không phải là chuyện rất dễ dàng sao?

Nghĩ đến đây, ánh mắt những ông trùm Vùng Xám nhìn Lâm Hàn đều trở nên lạnh lẽo, giống như đang nhìn kẻ sắp chết.

Mà lúc này, ánh mắt Lâm Hàn cũng lạnh lùng dừng trên người những ông trùm kia.

Có tổng cộng bảy người, là những người đứng đầu các khu vực Vùng Xám ở các quận khác nhau của Kim Lăng.

Bị Lâm Hàn nhìn chằm chằm như vậy, mí mắt bảy người đều giật giật, da gà nổi lên, cảm giác như bị thứ gì đó kinh hãi theo dõi.

“Cho các ông hai lựa chọn”.

Lâm Hàn không nhiều lời, anh nói thẳng:

“Một là theo tôi”.

“Hai là chết ở đây”.

“Theo mày? Nằm mơ đi!”

Anh vừa dứt lời, một người trong đám đông đã chế nhạo:

“Thằng ranh, mày giết anh Hoàng, chờ sống sót qua ba ngày rồi hẵng nói lời này! Lại còn nghe theo mày á? Mày chỉ là một thằng sắp chết thôi!”

“Mày bảo chúng tao nghe theo một người chết, đầu óc mày bị thủng lỗ à?”

Nói xong, người đó cười ha hả.

Người này có vết rỗ trên mặt, thân hình cao to, là tâm phúc của Hoàng Liệt, Tạ Minh Thiên.

Đồng thời, Hộp đêm Royal No.1 này cũng là của gã.

“Hơn nữa vừa nãy tao đã gọi người đến rồi, không đầy 10 phút nữa, đội quân của tao sẽ đến!”, Tạ Minh Thiên nói tiếp:

“Thằng ranh, mày giết anh Hoàng nhất định sẽ bị nhà họ Hoàng truy sát. Lát nữa người của tao đến, tao sẽ lấy đầu mày dâng cho nhà họ Hoàng…”

Pằng!

Gã còn chưa nói xong, tiếng súng đã vang lên.

Một viên đạn xuyên qua ấn đường Tạ Minh Thiên.

Tạ Minh Thiên há miệng, mắt trợn to, tựa như còn muốn nói gì đó, cuối cùng ngã phịch xuống đất, không động đậy.

“Tên này đúng là không có não! Thật sự cho rằng mình không dám giết gã?”

Ngô Xuyên thổi họng súng, liếc mắt nhìn xác chết Tạ Minh Thiên trên mặt đất.

Phát súng vừa rồi là anh ta bắn.

Lâm Hàn không nói gì, coi như ngầm đồng ý.

Mà thấy Tạ Minh Thiên giây trước còn kiêu ngạo vênh váo, giây sau đã trở thành một thi thể, sáu ông trùm còn lại đều sợ hãi lùi lại, áp sát vào nhau.

Họ bị bao vây bởi hàng chục người của Tôn Hàn Các, không thể chạy thoát được.

“Vừa rồi anh Hàn đã nói cho các người hai lựa chọn, tôi nói lại lần nữa thay anh ấy”, Ngô Xuyên nghịch khẩu súng, toát ra hơi thở băng giá:

“Một là nghe theo anh Hàn, hoặc là chết, chỉ đơn giản vậy thôi, tôi cho các người mười giây, mau đưa ra quyết định”.

Ngô Xuyên ngồi ở vị trí trùm xã hội đen Đông Hải cũng đã một thời gian, khi nói lời này rất uy nghiêm, hơn nữa anh ta biết rõ làm sao đối phó với những người này, chỉ cần cứng rắn, cự tuyệt thì giết!

“Một”.

“Hai”.

“Ba”.

“…”

“Mười giây đã hết, bắt đầu từ ông trước”.

Ngô Xuyên chĩa súng vào một người đàn ông trung niên có khuôn mặt đầy đặn.

Người này tên là Triệu Vong Xuyên, là ông trùm khu vực Vùng Xám quận Huyền Vũ của Kim Lăng.

“Tôi… tôi có thể nghĩ thêm được không? Mười giây quá ngắn, hơn nữa bảo tôi đột nhiên nghe theo một người tôi hoàn toàn không biết, hơi miễn cưỡng…”

Triệu Vong Xuyên cố nặn ra một nụ cười, cười xoà nói.

Pằng!

Ngô Xuyên bóp cò không chút do dự.

Trên mặt Triệu Vong Xuyên vẫn mang theo nụ cười, ông ta ngã xuống đất, bất động.

Đã chết!

Trước khi chết, ngực ông ta phụt máu, bắn lên mặt mấy ông trùm bên cạnh, bọn họ sợ hãi run lên, tiếp tục lùi lại phía sau, sắc mặt tái nhợt.

Người này ra tay quá tàn nhẫn! Suy nghĩ thêm một chút cũng không được! Không vừa ý là bắn luôn!

“Đến ông rồi, chọn cái nào?”

Ngô Xuyên chĩa súng vào ông trùm tiếp theo.

Người đàn ông này cũng tuổi trung niên, mặc vest, trên cổ có một hình xăm mờ.

Người này là ông trùm Vùng Xám quận Tần Hoài, Kim Lăng.

“Tôi… tôi chọn nghe theo!”

Ông ta nhìn thi thể Triệu Vong Xuyên trên đất, ngập ngừng một thoáng rồi cắn răng trả lời.

Đùa à? Nếu không nghe theo sẽ bị bắn chết ngay tại chỗ, chỉ cần là người có đầu óc bình thường thì đều sẽ chọn phục tùng Lâm Hàn.

“Tôi… tôi cũng chọn nghe theo!”

“Tôi phục tùng!”

“Anh Hàn, tôi nguyện theo anh!”



Có người đầu hàng, những người khác cũng lần lượt lên tiếng.

Nhìn thấy cảnh này, Ngô Xuyên hài lòng gật đầu.

“Anh Hàn, anh thấy thế nào?”, anh ta nhìn Lâm Hàn.

“Được, Vương Vũ, nếu những người này đã đồng ý theo tôi thì chuyện phụ trách tiếp quản thế lực của họ giao cho anh đấy”, Lâm Hàn gật đầu, rồi lại nói với Vương Vũ.

“Vâng thưa cậu Lâm!”

Vương Vũ vui mừng khôn xiết, Lâm Hàn giao nhiệm vụ này cho anh ta cũng có nghĩa là địa vị của anh ta trong Vùng Xám sẽ lên như nước thuỷ triều dâng.

Quan trọng hơn là, Lâm Hàn đã tin tưởng anh ta, vậy nên mới giao việc quan trọng thế này cho anh ta làm.

Dù sao bây giờ họ đã là người cùng hội cùng thuyền.

“Chúng ta về trước đi, hoả thiêu xác của Hoàng Liệt sau đó gửi tro cốt về cho tôi”, Lâm Hàn nói.

“Vâng, anh Hàn, tôi sẽ cho người đi làm”, Ngô Xuyên đáp.

Những ông trùm kia đã đồng ý phục tùng, có họ ở đây Lâm Hàn và Ngô Xuyên dễ dàng ra khỏi Hộp đêm Royal No.1.

Bên ngoài, không khí khá mát mẻ, Lâm Hàn hít sâu một hơi, lên cùng xe với Ngô Xuyên.

“Những ông trùm trong Vùng Xám ở Kim Lăng, đừng thả họ về vội, giữ lại đã. Chuyển người của chúng ta đến Kim Lăng, từng người một tiếp quản thế lực dưới quyền những người này”.

Lâm Hàn ngồi vào vị trí ghế phụ, nói với vẻ mặt không cảm xúc:

“Nếu họ đã nghe theo thì phải nghe theo một cách thật lòng, nếu ai chơi xấu, giở trò thì xử luôn”.

“Tôi biết rồi anh Hàn!”

Ngô Xuyên gật đầu: “Tôi đảm bảo sẽ xử lý ổn thoả chuyện này”.

“Còn chuyện của Tiểu Bắc, khi nào nhận được tro cốt của Hoàng Liệt, chúng ta bớt chút thời gian về quê nhà Tiểu Bắc, chôn cất tro cốt Hoàng Liệt cùng cậu ấy”.

Ánh mắt Lâm Hàn hơi loé lên, anh lại nói.

“Ngoài ra còn nhà họ Hoàng nữa. Hoàng Liệt đã chết, mấy ngày nữa ban lãnh đạo nhà họ Hoàng sẽ biết chuyện, chúng ta cũng phải chuẩn bị đối phó. Dù sao thì bây giờ chúng ta đang ở trong khu vực Vùng Xám, muốn đối phó với nhà họ Hoàng vẫn còn rất khó khăn”.
Chương 424: Có cho người khác ngủ không hả?

“Vâng anh Hàn, tôi sẽ cân nhắc kỹ những điều anh nói, cố gắng đưa ra phương án ứng phó trong thời gian sớm nhất”.

Ngô Xuyên gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng, lúc này anh ta cảm thấy như có gánh nặng đè trên vai.

Một khi Hoàng Liệt chết, nhà họ Hoàng biết chuyện này, nhất định sẽ nhắm vào thế lực của Ngô Xuyên, lúc đó sẽ không tránh khỏi một trận cuồng phong đẫm máu.

Không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết.

“Nói tới đây thôi, tôi hơi mệt rồi, đưa tôi về nhà đi”.

Lâm Hàn ngáp một hơi, anh nhìn thời gian, đã gần 3 giờ sáng, Dương Lệ ở nhà một mình, anh không yên tâm.

“Được”.

Ngô Xuyên khởi động xe, đưa Lâm Hàn về biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa.

Sau khi về đến nhà, Lâm Hàn vào phòng ngủ bật đèn lên, chỉ thấy chiếc giường màu trắng trống trải.

“Vợ mình đâu?”

Mặt Lâm Hàn đanh lại, lẽ nào người nhà họ Hoàng đã tới?

Nhưng nhìn đồ đạc trong nhà, ga trải giường đề ngăn nắp, gọn gàng, không có chỗ nào lộn xộn, không giống như bị ai xông vào. Trong lòng Lâm Hàn bớt căng thẳng một chút, nhưng anh vẫn rất lo lắng cho Dương Lệ.

“Giờ này không có ai xông vào nhà, vợ lại không ở nhà, chắc là ra ngoài tìm ai rồi nhỉ? Cô ấy không quen biết nhiều người ở Kim Lăng, Chu Nhã Thiến? Bố vợ?”

Lâm Hàn đảo mắt, lấy điện thoại ra gọi cho bố vợ Dương Cảnh Đào.

Điện thoại đổ chuông khoảng mười giây mới có người nghe máy, giọng nói mất kiên nhẫn của Dương Cảnh Đào vang lên:

“Ai đấy? Vô duyên, nửa đêm gọi điện tới có cho người khác ngủ không hả?”

Trong giọng nói này còn mang theo sự tức giận.

“Là tôi, Lâm Hàn”, anh nhẹ giọng nói.

“Lâm Hàn? Thằng vô dụng cậu có bệnh à? Nửa đêm gọi điện cho tôi!”, Dương Cảnh Đào sững người, sau đó tức giận bảo:

“Cậu không biết tôi có bệnh tim à? Nửa đêm gọi điện đánh thức tôi, bệnh tim tôi tái phát thì cậu chịu trách nhiệm hả? Những phép đối nhân xử thế này cậu cũng không biết à?”

“Vợ tôi có ở chỗ ông không?”

Lâm Hàn lười phải nghe Dương Cảnh Đào nói nhảm, anh hỏi thẳng.

“Haha, thằng vô dụng cậu còn biết quan tâm vợ cơ à? Nó đang ở chỗ tôi, ngủ rồi!”, Dương Cảnh Đào cười khẩy, nói xong thì cúp máy.

Tút tút tút…

Nghe tiếng cúp máy, Lâm Hàn yên tâm, Tiểu Lệ vẫn an toàn.

Nghĩ như vậy, anh cũng lên giường đi ngủ.



Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ấm áp chiếu vào căn biệt thự.

Dương Lệ chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đỏ hoe, còn mang theo tơ máu.

Đêm qua nghĩ đến chuyện ly hôn, cô cảm thấy khó chịu, Lâm Hàn lại không ở nhà nên cô không còn cách nào khác, đành phải đến chỗ bố Dương Cảnh Đào.

Căn biệt thự này thuộc về Triệu Tứ Hải, nghe nói anh ta đang làm dự án cho Phùng Thạch, ông trùm bất động sản thành phố Đông Hải, Phùng Thạch rất hào phóng, còn cho anh ta một căn biệt thự ở.

Sau khi đến đây, Dương Lệ được sắp xếp ở lại.

“Hai ngày… hai ngày nữa sẽ phải ly hôn với Lâm Hàn…”

Vừa nghĩ đến đây, tim Dương Lệ lại như bị dao cắt, nước mắt lưng tròng:

“Cho dù không nỡ… nhưng mình đâu có xứng với anh ấy? Dì Liễu đã tìm vợ cho anh ấy rồi, là con nhà quý tộc, thân phận địa vị của mình với cô ấy cách nhau cả vạn dặm…”

“Nếu mình vào nhà họ Lâm, sẽ chỉ khiến nhà họ Lâm xấu hổ, cũng không có lợi gì cho tương lai của Lâm Hàn…”

Càng nghĩ, Dương Lệ càng khó chịu.

“Tiểu Lệ, ra ăn sáng đi”.

Giọng nói của chị Dương Duyệt vang lên từ bên ngoài.

“Vâng!”

Dương Lệ vội lau nước mắt rồi bước ra khỏi phòng.

Bữa sáng được bày sẵn trên bàn, cháo trắng, bánh bao chay và bánh bao mặn, còn có dưa muối ăn cùng cơm.

“Tiểu Lệ, anh rể em vừa tìm được việc, cuộc sống không giống trước kia nữa, ăn sáng bánh mì với sữa, em ăn tạm cháo nhé”, Dương Duyệt đưa đũa cho Dương Lệ, mỉm cười nói.

“Không sao đâu chị, em không để ý mấy chuyện này”.

Dương Lệ lắc đầu.

Dương Cảnh Đào mặc áo ngủ màu vàng kim, ông ta cũng đang ngồi trên bàn ăn: “Tứ Hải, cà phê con tự xay đã có chưa?”

“Bố chờ chút, sắp có rồi đây!”

Giọng Triệu Tứ Hải vọng ra từ trong bếp.

Sau khi biết Dương Cảnh Đào thích uống cà phê tự xay, điều đầu tiên Triệu Tứ Hải làm sau khi chuyển đến biệt thự này là mua máy pha cà phê, mỗi sáng anh ta đều pha cà phê cho Dương Cảnh Đào.

Một lúc sau, Triệu Tứ Hải bưng cốc cà phê nóng hổi tới trước mặt Dương Cảnh Đào:

“Bố từ từ uống, cẩn thận kẻo bị bỏng”, Triệu Tứ Hải cười tươi rói.

“Ừ”.

Dương Cảnh Đào gật đầu, nhấp một ngụm cà phê: “Mùi vị không tệ, nhưng so với cà phê xay bằng tay của Hilton thì vẫn kém hơn một chút”.

“Bố, sau này Tứ Hải kiếm được tiền sẽ mua cho bố một ít hạt cà hê, đảm bảo ngon hơn ở Hilton!”, Dương Duyệt cười nói:

“Bây giờ Tứ Hải đang làm dự án cùng với ông trùm bất động sản Phùng Thạch, phất lên chỉ là vấn đề thời gian”.

“Ừ, Tứ Hải cố lên nhé! Bố rất coi trọng con!”

Dương Cảnh Đào nói với Triệu Tứ Hải: “Con hơn thằng vô dụng Lâm Hàn kia nhiều! Con biết không đêm qua ba giờ sáng thằng oắt đó còn gọi điện cho bố!”

“Đúng là mất lịch sự! Nó không biết bố yếu tim à mà nửa đêm rồi còn gọi tới, không sợ bố lên cơn đau tim à?”

Càng nói Dương Cảnh Đào càng tức giận.

“Thằng vô dụng đó, nếu có thể hiếu thuận bằng một nửa Tứ Hải thì tốt quá!”

“Bố, tối qua Lâm Hàn gọi cho bố à?”, mắt Dương Lệ sáng lên.

“Ừ, không ngờ con vẫn còn quan tâm nó”, Dương Cảnh Đào nhìn Dương Lệ: “Thằng oắt đó gọi hỏi bố con đang ở đâu?”

Lòng Dương Lệ ấm lên, không ngờ Lâm Hàn lại gọi tới, nhưng sau đó cô lại buồn bã, mũi cô cay cay, gọi thì sao chứ? Sớm muộn gì hai người cũng sẽ ly hôn.

“Đừng nhắc đến Lâm Hàn ở trên bàn ăn nữa, ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống. Các con xem thời sự mấy ngày nay chưa?”

Triệu Tứ Hải vừa ăn cháo vừa đáp: “Thần tượng anh trai chạy Rolls-Royce của con livestream phát sóng toàn mạng, lên tiếng tố cáo nhà máy độc ác của nhà họ Hồng, công nhân lao động kiệt sức mà chết. Vấn đề này vẫn chưa dừng lại, đến giờ ban lãnh đạo cấp cao nhà họ Hồng đều đã bị cơ quan Công an tạm giữ, thu thập chứng cứ, đưa ra toà”.

“Con đoán nhà họ Hồng ở Hoa Đông đi đời rồi!”

“Đương nhiên con biết!”, mắt Dương Duyệt sáng lên, đầy vẻ ngưỡng mộ:

“Lần này anh trai chạy Rolls-Royce livestream toàn mạng, đối diện với ống kính nhưng không lộ diện”.

“Mặ dù đeo khẩu trang, đội mũ trùm đầu nhưng nửa khuôn mặt lộ ra vẫn rất đẹp trai! Nhưng không hiểu sao con cảm giác có chút quen thuộc”.

“Phụ nữ các em luôn chú ý đến việc đàn ông có đẹp trai hay không, mà chẳng quan tâm đến tầm ảnh hưởng cực lớn của chuyện này”, Triệu Tứ Hải lắc đầu bất lực:

“Hơn nữa ngày nào em cũng xem video của anh trai chạy Rolls-Royce, có thể cảm thấy không quen được sao?”

“Tứ Hải, nghe câu này của con hình như anh trai chạy Rolls-Royce livestream toàn mạng có liên quan một chút đến con!”, mắt Dương Cảnh Đào loé lên, nghe ra được ý trong lời Triệu Tứ Hải.

“Đương nhiên ạ!”

Triệu Tứ Hải gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ kiêu ngạo:

“Nhà họ Hồng rớt đài sẽ có rất nhiều khoảng trống trong thị trường, đặc biệt là ngành bất động sản ở Kim Lăng sẽ bị trống 30%!”

“Mà ông chủ Phùng Thạch hiện giờ của con, ông ấy là ông trùm bất động sản ở Hoa Đông, đến Kim Lăng cực kỳ có tính cạnh tranh. Hôm qua ông ấy họp với chúng con, nói rằng vài ngày nữa ông ấy sẽ giành lại 30% bất động sản nhà họ Hồng để lại!”
Chương 425: Con muốn ly hôn

"30% á!"

Nghe thế, cả Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào ngồi trên bàn đều trợn tròn mắt.

"Kim Lăng là đô thị loại một, thị trường ngành bất động sản cũng phải hơn ngàn tỷ. Phùng Thạch này lại có thể nắm được 30% sao?", Dương Cảnh Đào giật mình há hốc miệng.

"Được chứ, ông chủ Phùng nói ông ta có quý nhân chống lưng, nắm gọn 30% thị trường bất động sản chỉ là chuyện đơn giản thôi", Triệu Tứ Hải cười đắc ý:

"Đến lúc đó, ông chủ Phùng cũng sẽ trở thành ông trùm ngành bất động sản Kim Lăng. Mà địa vị của con cũng nước lên thì thuyền lên".

"Tứ Hải, con nói đúng".

Dương Cảnh Đào gật đầu: "Con vừa về dưới trướng của Phùng Thạch, mà ông ta đã cấp biệt thự cho con ở, ắt hẳn ông ta rất tin tưởng con, muốn đào tạo con. Với con mà nói đây chính là một cơ hội lớn, nhất định phải làm thật tốt đấy, phải nắm chắc cơ hội này để còn cá chép hóa rồng chứ!"

"Ông xã cố gắng lên nha!"

Dương Duyệt cũng khích lệ nói.

"Yên tâm, con sẽ cố gắng, cơ hội này cũng có thể nói là do Anh trai chạy Rolls-Royce cho con! Mặc dù anh ấy không quen con, nhưng con cảm thấy nếu con không cố gắng hết sức thì sẽ có lỗi với anh ấy lắm!", trong mắt Triệu Tứ Hải tràn đầy ý chí chiến đấu:

"Con tin rằng, chỉ cần con cố gắng, thu nhập mỗi năm cũng sẽ được hơn chục triệu tệ! Dù sao sếp Phùng Thạch của con sau này cũng sẽ trở thành ông trùm bất động sản Kim Lăng, con cũng xem như là người mà ông ta tin tưởng nhất, chắc chắn ông ta sẽ không bạc đãi con đâu!"

"Vâng, vâng! Ông xã cố gắng lên nhé, cố gắng vượt qua thằng Lâm Hàn vô dụng kia luôn, nếu không nhờ Trần Nam thì thằng vô dụng kia làm được trò trống gì chứ!"

Dương Duyệt không ngừng cỗ vũ.

Mà khi Dương Lệ nghe đến tên Lâm Hàn, trong lòng cô lại thổn thức, cô mở miệng nhẹ giọng nói:

"Con muốn ly hôn".

Câu nói này rất nhỏ nhưng lại rất đột ngột.

Dương Duyệt, Triệu Tứ Hải, Dương Cảnh Đào đều đồng loạt sửng sốt, còn tưởng bản thân đã nghe nhầm.

"Tiểu Lệ, con vừa nói gì? Con nói lại bố nghe?"

Dương Cảnh Đào hỏi lại xác nhận, trong mắt dấy lên nét cực kỳ mừng rỡ.

"Con nói con muốn ly hôn", Dương Lệ lặp lại lời nói.

"Ly hôn á! Tiểu Lệ, rốt cuộc em cũng bằng lòng ly hôn rồi sao!"

Dương Duyệt cũng vô cùng kích động:

"Xem ra em đã nhận ra thằng Lâm Hàn kia vô dụng lắm rồi, nên không chấp nhận nổi cậu ta nữa! Vì thế mới muốn ly hôn đúng không!"

"Chị biết, chuyện hai đứa ly hôn không sớm thì muộn thôi. Thằng vô dụng Lâm Hàn kia thua xa tám con phố Tứ Hải nhà chúng ta, thằng đó chẳng có chút trách nhiệm đàn ông gì, vốn không xứng làm một người chồng!"

"Ly hôn với cậu ta là đúng đắn!"

"Tiểu Lệ, anh ủng hộ quyết định của em!", Triệu Tứ Hải cũng nói:

"Anh cũng nghĩ cậu em Lâm Hàn quả thật không xứng làm một người chồng".

"Không phải như vậy, Lâm Hàn rất xứng đáng, cũng đối xử rất tốt với em, anh ấy không phải một kẻ vô dụng", Dương Lệ vội xua tay:

"Nguyên nhân em muốn ly hôn là bởi vì em tự cảm thấy mình không xứng với anh ấy".

"Không xứng hả!"

Ba người đều sửng sốt.

"Sao lại không xứng được? Thằng Lâm Hàn kia mỗi ngày chỉ biết ăn no chờ chết, chả có chút tài cán gì, Tiểu Lệ em lại là tổng phụ trách khu Bành Hộ đấy, thu nhập mỗi năm cũng cả triệu tệ, có chỗ nào mà không xứng với cậu ta?", Dương Duyệt khó hiểu nói:

"Đừng nói em nghĩ rằng thằng Lâm Hàn kia dựa vào miệng mồm ngọt xớt ôm được đùi đại gia Trần Nam thì sẽ hơn em nhá!"

"Không phải vì Trần Nam... Em quả thật không xứng với Lâm Hàn", Dương Lệ xua tay, muốn nói lại thôi.

Cô cũng định nói ra thân thế của Lâm Hàn, nhưng nghĩ lại chắc mấy người Dương Duyệt cũng sẽ không tin.

Vả lại, nếu nói ra mà chưa được sự đồng ý của Lâm Hàn, chắc anh ấy sẽ giận lắm.

"Được rồi, chúng ta đừng bàn đến xứng hay không nữa!"

Dương Cảnh Đào mặt không cảm xúc nói: "Nếu Tiểu Lệ đã nói muốn ly hôn vậy thì ly hôn thôi! Bố cũng nhịn thằng nhãi vô dụng kia lâu rồi! Việc cần làm bây giờ là chúng ta nên cân nhắc vấn đề chia tài sản!"

"Chia tài sản sao!"

Sắc mặt cả Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải đều nghiêm túc hẳn lên.

"Nói thật với bọn con, người đứng tên giấy bất động sản núi Vân Mộng chính là Lâm Hàn", Dương Cảnh Đào nói.

"Cái gì! Biệt thự kia là của Lâm Hàn á!"

"Không thể nào, cái biệt thự đó trị giá hơn cả trăm triệu tệ đấy! Cậu ta đào đâu ra tiền mà mua chứ!"

Nghe thế, Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải đều hít thở dồn dập kinh ngạc không thôi, hai mắt trợn to không thể tin nổi.

Bọn họ cứ nghĩ biệt thự kia là do quỹ đầu tư Nhân Phàm công ty Dương Lệ cấp cho cô, vốn chẳng dính tới Lâm Hàn một đồng cắc nào.

Hơn nữa, bọn họ còn rất xem thường Lâm Hàn, cho rằng loại người như Lâm Hàn vốn không đủ tư cách ở trong một biệt thự lớn đến vậy.

Lâm Hàn chỉ là được thơm lây Dương Lệ mà thôi.

Nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ, tên trên giấy chủ quyền giấy bất động sản của biệt thự lại là Lâm Hàn.

"Giá trị biệt thự kia phải hơn cả trăm triệu đấy!"

Triệu Tứ Hải cắn răng, khó tin nói: "Thằng vô dụng Lâm Hàn kia làm sao có nhiều tiền đến vậy? Còn đủ tiền mua cả biệt thự ở núi Vân Mộng?"

"Đúng vậy đó bố, bố đừng gạt bọn con nhá!"

Dương Duyệt chêm vào.

"Gạt con á? Mấy chuyện này bố gạt con làm gì?"

Dương Cảnh Đào lắc đầu nói: "Ban đầu, lúc bố nhìn thấy giấy bất động sản biểu cảm của bố cũng có khác bọn con đâu, không tin nổi vào mắt mình nữa là. Nhưng cái tên trên đó thật sự là tên của nó, không muốn tin cũng phải tin thôi".

"Mặc dù không biết thằng vô dụng Lâm Hàn kia đào đâu ra tiền để mua biệt thự, nhưng sau khi nó mua xong cái biệt thự hơn trăm triệu tệ kia thì ắt hẳn trong người không con bao nhiêu nữa, bố đã lo liệu chuyện này từ lâu. Bởi vì bố cảm thấy sau này Tiểu Lệ và Lâm Hàn chia tay cũng là chuyện sớm muộn mà thôi".

Nói đến đây, Dương Cảnh Đào lộ ra vẻ mặt đắc ý.

"Bố, bố đã lo liệu trước chuyện gì?", Dương Duyệt tò mò hỏi.

"Bố đã thêm tên của Tiểu Lệ vào trên giấy chủ quyền bất động sản, nói cách khác, biệt thự núi Vân Mộng bây giờ là tài sản chung của Tiểu Lệ và thằng vô dụng kia", Dương Cảnh Đào vô cùng đắc ý nói:

"Nếu muốn ly hôn, biệt thự núi Vân Mộng kia phải phân chia rõ ràng".

"Hay quá!"

Triệu Tứ Hải vỗ bàn, hai mắt bừng sáng:

"Bố, không ngờ bố lại lo xa đến thế! Biệt thự kia bây giờ tệ lắm cũng được 100 triệu tệ, nếu ly hôn, dù sao thì Tiểu Lệ cũng phải có được 50 triệu tệ!"

"50 triệu tệ á!"

Dương Duyệt rùng mình, cho đến bây giờ, cô chưa từng thấy số tiền lớn đến vậy.

Nhất thời, ánh mắt Dương Duyệt nhìn Dương Lệ có hơi ganh tỵ.

Một khi ly hôn, em gái mình sẽ lập tức biến thành một nữ đại gia, có 50 triệu tệ thì nửa đời sau không cần lo nữa rồi.

"Tiểu Lệ, anh có cách giúp em tranh nhiều tài sản hơn".

Triệu Tứ Hải đảo con ngươi một vòng, rồi nói:

"Theo thường lệ, chắc sẽ được chia một nửa, em có thể cầm được 50 triệu tệ, nhưng mà thằng vô dụng Lâm Hàn kia cả năm trời chỉ ăn no chờ chết, không biết làm ăn gì, nếu không có nhà chúng ta nó sớm đã ngủ bờ ngủ bụi rồi. Phải viết thêm điểm này vào văn bản gửi cho tòa án".

"Anh có quen một luật sư rất có kinh nghiệm về chuyện phân chia tài sản sau ly hôn, nếu tìm ông ta giúp không chừng có thể tranh được 70-80 triệu tệ tài sản!"

"Nhưng có điều, người nhà cũng nên tính toán rõ ràng, nếu Tiểu Lệ lấy được 70 triệu tệ, anh muốn em chia cho anh 10 triệu, sao hả?"

Nói xong, Triệu Tứ Hải tươi cười nhìn Dương Lệ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 156-160
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom