• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (3 Viewers)

  • Chương 436-440

Chương 436: Vậy chúng ta thuê phòng đi

“Ừ, vậy mẹ không nói nhiều nữa”.

Liễu Nguyệt Như gật đầu, đứng lên: “Nếu con không chịu ly hôn thì mẹ cũng phải về Mỹ nói chuyện này với mấy ông già trong gia tộc, hy vọng mấy ông đó không lấy chuyện này ra làm điểm yếu của chúng ta để làm lớn chuyện!”

“Mẹ, mẹ phải đi luôn à?”

Lâm Hàn cũng đứng dậy, trong mắt hiện lên vẻ không nỡ.

“Đúng vậy, mẹ có thể dành thời gian đến Kim Lăng đã là cố gắng lắm rồi. Bên phía gia tộc vẫn còn rất nhiều chuyện chờ mẹ giải quyết”, Liễu Nguyệt Như thở dài:

“Nếu đã ngồi vào vị trí này thì rất nhiều việc đều không tự chủ được. Tiểu Hàn, mẹ vẫn nói câu đó con phải cố gắng trở nên mạnh mẽ, chỉ có như vậy mới có thể giúp đỡ gia đình, giải quyết tình thế tiến thoái lưỡng nan hiện tại của bố con”.

“Vâng, con sẽ cố”, Lâm Hàn gật đầu.

“Còn cháu nữa Tiểu Lệ”, Liễu Nguyệt Như nhìn Dương Lệ.

Người Dương Lệ khẽ run lên.

“Nếu Tiểu Hàn đã không muốn ly hôn thì trước mắt cô sẽ coi cháu là con dâu cô, bây giờ cháu nên gọi cô là gì?”, Liễu Nguyệt Như cong môi cười, có chút trêu đùa.

Trên mặt Dương Lệ hiện lên vẻ kinh ngạc, có phải Liễu Nguyệt Như đã chấp nhận cô rồi không?

“Mẹ…”

Dương Lệ cắn đôi môi mỏng, lấy hết can đảm để gọi.

“Ừm, con có xuất thân hơi thấp, nhưng tính cách, phẩm chất và năng lực đều rất tốt, con và Tiểu Hàn ở bên nhau cũng đừng quá căng thẳng”, Liễu Nguyệt Như mỉm cười:

“Dù sao nhà họ Lâm chúng ta chỉ là một gia tộc nhỏ bình thường, ừm… con có thể hiểu là ở nước ngoài nhà chúng ta có chút thế lực nhỏ. Nhưng phạm vi thế lực này cũng chỉ giới hạn trong một thành phố, gần như tương đương với thế lực một gia tộc ở thành phố Đông Hải của Hoa Hạ này”.

Nghe vậy Dương Lệ sửng sốt, cô không ngờ phạm vi thế lực nhà họ Lâm lại có thể lớn như một thành phố.

Đối với người xuất thân từ gia đình bình thường như Dương Lệ, gia tộc này đã là gia đình giàu có rồi.

“Thành phố Đông Hải có bốn gia tộc lớn, tất cả đều là gia tộc không ai sánh kịp, nhà họ Hàn, nhà họ Tống, nhà họ Vương… vô số người phải ngước nhìn. Gia tộc hiện tại của chồng mình chắc cũng gần giống như bốn gia tộc lớn ở thành phố Đông Hải”.

Dương Lệ thầm nghĩ, ngoài mặt không khỏi có chút sợ hãi, làm sao có thể không căng thẳng khi kết hôn với con cháu của gia tộc lớn thế này chứ?

Mà nhìn thấy biểu cảm của Dương Lệ, Liễu Nguyệt Như hơi sửng sốt.

Lâm Hàn mỉm cười bất đắc dĩ, anh biết mẹ đã cố ý giảm bớt thực lực của gia tộc nhỏ đi một trăm lần, một ngàn lần để Dương Lệ không cảm thấy quá áp lực.

Nhưng bà không biết gia tộc có thể ảnh hưởng đến cả một thành phố đã là một gia tộc lớn đối với Dương Lệ rồi, điều này cũng sẽ làm tăng áp lực cho cô.

Nếu nói thật, nói với Dương Lệ rằng thực lực của nhà họ Lâm có thể ảnh hưởng đến kinh tế toàn cầu và công việc của hàng trăm triệu người, Lâm Hàn không biết Dương Lệ sẽ có biểu cảm gì.

“Được rồi, các con về đi, lát nữa mẹ cũng phải về Mỹ rồi”, Liễu Nguyệt Như xua tay.

“Mẹ…”

Lâm Hàn không nỡ rời xa, đã hơn mười năm không gặp nhau, khó khăn lắm mới gặp một lần mà hai mẹ con anh còn chẳng được ở với nhau một tiếng, Lâm Hàn rất lưu luyến.

“Mau đi đi, có phải sau này không gặp được nữa đâu! Lớn rồi mà cứ như trẻ con, làm việc theo cảm tính”, Liễu Nguyệt Như thúc giục, dường như không kiên nhẫn.

Lâm Hàn mấp máy môi, cuối cùng nghiêm túc nói:

“Được rồi, vậy mẹ giữ gìn sức khoẻ nhé!”

Nói xong anh kéo Dương Lệ ra khỏi phòng.

Khi Lâm Hàn đi, nước mắt Liễu Nguyệt Như cuối cùng cũng không kìm được tuôn trào.

Bà cố gắng kìm lại, căn phòng im ắng không một tiếng động.

Sau hai phút, Liễu Nguyệt Như hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Bà ngồi trên ghế sofa, lau đi nước mắt, dặm lại lớp trang điểm, một lần nữa trở lại làm người phụ nữ mạnh mẽ, vẻ mặt không cảm xúc, toàn thân toát ra sự uy nghi.

“Ông Vân”, Liễu Nguyệt Như nhẹ giọng gọi.

Ông Vân chống cây gậy đầu rồng vào phòng, thấy trong mắt Liễu Nguyệt Như còn có nước mắt, trong lòng ông cũng hiểu nhưng không nhiều lời, ông chỉ bảo:

“Bà chủ Lâm, cậu Lâm đã đi rồi”.

“Ừ, chúng ta sửa soạn một chút rồi lát nữa lên đường. Ngoài ra chào hỏi Thang Ân Đình ở Kim Lăng một tiếng, chỉ cần Tiểu Hàn còn ở Kim Lăng một ngày thì phải đảm bảo an toàn ở Kim Lăng cho thằng bé. Nếu Lâm Hàn xảy ra chuyện gì thì chiếc mũ ô sa của ông ta để cho người khác đội đi”.

Liễu Nguyệt Như nhẹ giọng nói nhưng lại cực kỳ uy nghiêm.

“Vâng thưa bà chủ Lâm!”, ông Vân gật đầu.

“Tiểu Hàn cũng không còn nhỏ nữa, mấy ông già hạn chế nó hơn mười năm, đã đến lúc để thằng bé thực sự đứng trên sân khấu lớn rồi”, Liễu Nguyệt Như lại nói:

“Một thời gian nữa có Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương, tôi muốn để Tiểu Hàn tham gia, ông thấy sao?”

“Tôi nghĩ là được”, ông Vân suy nghĩ rồi đáp:

“Dù bây giờ ông Lâm có khó khăn thế nào, nhưng thân phận của cậu Lâm là điều không thể nghi ngờ. Cậu ấy là người cầm quyền nhà họ Lâm trong tương lai, đây là sự thật không thể chối cãi. Để cậu Lâm thực sự tham gia giải quyết các công việc lớn của gia tộc là điều cậu Lâm nên làm, sớm muộn gì cũng phải trải qua”.

“Ừ, khi nào về rồi thu xếp chuyện này, hy vọng mấy ông già kia không nhiều lời”, Liễu Nguyệt Như bảo.



Sau khi ra khỏi trung tâm tiếp khách Kim Lăng, Lâm Hàn và Dương Lệ cùng lên xe, Dương Lệ không nói gì, có cảm giác như đang mơ.

Hôm qua cô còn vì chuyện ly hôn mà lòng đau như cắt, hôm nay mọi chuyện đã qua rồi sao?

“Bà xã”, Lâm Hàn lên tiếng, dịu dàng nhìn Dương Lệ, tràn đầy yêu thương, anh nghiêm túc nói:

“Em là vợ anh, anh yêu em, cả đời này anh chỉ có mình em, vậy nên anh hy vọng chuyện ly hôn sẽ không tái diễn”.

“Ông xã, em cũng yêu anh”.

Trong lòng Dương Lệ cảm động, nước mắt rơi lã chã, cô chủ động vươn tay ôm Lâm Hàn.

Lâm Hàn cũng dang rộng vòng tay, ôm vợ vào lòng: “Bà xã, lần sau có chuyện gì em cứ nói, đừng giấu anh được không? Nếu không phải anh nghĩ thông suốt thì thật sự cho rằng em muốn ly hôn với anh!”

“Ừm, ừm! Có chuyện gì em sẽ nói!”

Dương Lệ gật đầu, đột nhiên buông Lâm Hàn ra, cô nhìn anh hỏi: “Đúng rồi, cô gái vào quán bar Danh Hào với anh tối qua là ai?”

Lâm Hàn giật mình, không ngờ Dương Lệ lại biết chuyện này, anh mỉm cười:

“Đó chỉ là một nhân viên dưới quyền của anh thôi, tối qua anh với cô ấy không xảy ra chuyện gì hết”.

Dương Lệ cũng bất ngờ, nhưng cô tin Lâm Hàn: “Vậy thì tốt, em còn tưởng tối qua anh đi thuê phòng với cô gái kia!”

“Sao thế được, nếu thuê phòng thì cũng là đi với em”, Lâm Hàn nhéo mũi Dương Lệ.

Mặt Dương Lệ thoáng chốc đỏ bừng, cô liếc nhìn Lâm Hàn: “Ba hoa!”

“Bà xã, chúng ta đi thuê phòng đi”, Lâm Hàn cười toe toét.

“Thuê phòng…”

Mặt Dương Lệ càng thêm ửng hồng, cô cắn chặt đôi môi mỏng hồng nhạt, yếu ớt đáp:

“Vâng…”

Lâm Hàn không nói gì nữa, khởi động xe đi khỏi trung tâm tiếp khách Kim Lăng.



Cùng lúc này.

“Vâng! Vâng! Vâng! Tôi sẽ sắp xếp nhân lực bí mật bảo vệ sự an toàn cho cậu Lâm!”

“Xin hãy yên tâm, chỉ cần cậu Lâm ở Kim Lăng một ngày thì cậu ấy sẽ được an toàn tuyệt đối!”

Bên trong văn phòng của người đứng đầu Kim Lăng, một giọng nói nghiêm túc truyền đến.
Chương 437: Thành phố Thất Giang

Sống lưng Thang Ân Đình thẳng tắp, ông ta đứng trước bàn làm việc, một tay cầm điện thoại cố định, một tay cầm khăn tay lau mồ hôi lạnh trên trán:

“Đừng lo lắng! Tôi biết rồi! Nếu cậu Lâm ở Kim Lăng gặp phải chuyện gì thì tôi sẽ chủ động xin từ chức với tỉnh!”

Sau khi cúp máy, Thang Ân Đình thở dài một hơi, lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Ông ta không ngờ Lâm Hàn lại có quan hệ với nhân vật có máu mặt mà Tỉnh uỷ cũng phải quan tâm!

Lâm Hàn, trước đây Thang Ân Đình cũng đã nghe nói đến anh, cũng biết rõ lai lịch của anh.

Anh là anh trai chạy Rolls-Royce nổi tiếng trên mạng, đồng thời anh cũng giúp cảnh sát phá án, tiếp nữa anh còn là kẻ thù của nhà họ Hồng ở Kim Lăng…

Nếu ở trước mặt người bình thường, có thể Lâm Hàn mang lại cho người ta cảm giác rất ngầu, ở trên cao, nổi tiếng trên mạng, có hàng triệu người hâm mộ.

Nhưng Thang Ân Đình là người đứng đầu Kim Lăng, có tầm nhìn rất rộng, đương nhiên ông ta sẽ không để Lâm Hàn vào mắt.

Trong mắt ông ta, Lâm Hàn chỉ là một người dân bình thường có một vài người hâm mộ mà thôi.

Nhưng cuộc gọi vừa rồi đã khiến Thang Ân Đình lập tức thay đổi suy nghĩ.

Mặc dù không biết Lâm Hàn có quan hệ gì với khách quý kia, nhưng xét từ thái độ trong điện thoại, vị khách quý đến Kim Lăng đó rất coi trọng Lâm Hàn.

“Dù thế nào thì thân phận Lâm Hàn cũng không đơn giản, chắc chắn cậu ấy không phải người dân bình thường, nhất định phải đảm bảo an toàn cho cậu ấy!”

Thang Ân Đình thầm nghĩ, rồi bấm số điện thoại của đại đội cảnh sát đặc nhiệm Kim Lăng.



Gần trưa ngày hôm sau, Lâm Hàn và Dương Lệ mới ra khỏi khách sạn và trở về biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa.

Vừa về đến nhà điện thoại Dương Lệ đã đổ chuông, cô cầm lên xem:

“Là bố gọi”.

“Nghe đi”.

Lâm Hàn ngồi trên ghế sofa, mệt mỏi cả đêm, anh cảm thấy hơi ê ẩm.

“Alo Tiểu Lệ à, tối qua con đi cả đêm không về, con đi đâu vậy? Con đã ly hôn với tên vô dụng Lâm Hàn kia chưa?”, điện thoại vừa kết nối, giọng Dương Cảnh Đào đã vang lên.

“Tối qua con ở với chồng con, chúng con… không ly hôn”, Dương Lệ đáp.

“Cái gì? Không ly hôn?”

Dương Cảnh Đào cao giọng: “Không phải Lâm Hàn đã đưa con đi làm thủ tục ly hôn rồi sao?”

“Không phải”.

“Không phải? Tại sao? Tiểu Lệ, không phải lúc trước con nói sẽ ly hôn ư?”, Dương Cảnh Đào không hiểu:

“Bố nói con nghe, Vương Xuân kia đã bị công ty sa thải rồi, công việc cũng mất, bố cảm thấy người này không thích hợp làm con rể bố. Vậy nên hôm nay bố đã cố ý đến trung tâm xem mắt chọn vài người đàn ông có điều kiện tốt cho con đấy”.

“Bố đã xin được thông tin liên lạc, con thì hay rồi, lại không ly hôn nữa!”

Trong giọng Dương Cảnh Đào mang theo sự tức giận.

“Bố… Con không biết phải giải thích chuyện này với bố thế nào, tóm lại vợ chồng con không thể ly hôn được, có chuyện gì chúng ta nói trực tiếp sau”.

Nói xong Dương Lệ cúp máy.

“Haiz, đôi lúc em cũng cảm thấy một số việc bố làm không được hợp lý, nhưng hết cách rồi, ông ấy là bố em, em là con gái thì phải nhân nhượng ông ấy…”

Cúp máy xong Dương Lệ khẽ thở dài.

“Không sao đâu bà xã, anh sẽ luôn sát cánh bên em”, Lâm Hàn cười dịu dàng với Dương Lệ.

Sau khi hoà hợp với Dương Lệ như ban đầu, tâm trạng Lâm Hàn rất tốt, anh lập tức cân nhắc bước tiếp theo.

“Hoàng Liệt của nhà họ Hoàng đã chết, đã đến lúc đưa tro cốt của Tiểu Bắc về quê nhà, chôn cất tử tế cho cậu ấy rồi”.

Lâm Hàn ngay lập tức nghĩ đến chuyện này, vào đêm Tiểu Bắc chết, Lâm Hàn đã đưa ra quyết định này.

“Bà xã, ngày mai có thể anh phải đến một nơi xa, không ở với em được”, Lâm Hàn nói với Dương Lệ.

“Đi xa? Anh đi đâu?”, mắt Dương Lệ loé lên.

“Tỉnh Cán”.

Lâm Hàn biết quê Tiểu Bắc ở thành phố Thất Giang, tỉnh Cán, cách Kim Lăng khoảng hơn 400 km.

“Tỉnh Cán… xa lắm đó…”

Dương Lệ cắn đôi môi đỏ hồng của mình, trong lòng cảm thấy không nỡ, nhưng cô biết Lâm Hàn đến nơi xa như thế nhất định là có mục đích, anh không nói, cô cũng không tiện hỏi.

“Bao giờ anh đi?”, Dương Lệ lại hỏi.

“Sáng mai!”

Lâm Hàn suy nghĩ một chút, anh định ở lại với Dương Lệ một đêm nữa.

“Vâng”, Dương Lệ gật đầu: “Anh đến tỉnh Cán, vừa lúc em cũng phải về Đông Hải, đến Kim Lăng một thời gian rồi, có rất nhiều việc ở bên kia chờ em giải quyết”.



Sáng sớm hôm sau, trên trạm thu phí đường cao tốc Kim Lăng, một chiếc GMC từ từ chạy vào đường cao tốc.

Trên xe có Lâm Hàn, Ngô Xuyên và ba người của Tôn Hàn Các.

Trước khi đến tỉnh Cán, Lâm Hàn đã dặn dò chuyện ở khu vực Vùng Xám Kim Lăng chủ yếu giao cho Trần Nam xử lý. Còn việc bên thành phố Đông Hải thì giao cho anh Long.

Cứ như vậy, anh, Ngô Xuyên và 3 người của Tôn Hàn Các đưa tro cốt của Tiểu Bắc và Hoàng Liệt lên đường cao tốc đến tỉnh Cán.

“Tiểu Bắc thường lầm lì ít nói, tuổi còn rất trẻ mới hơn 20, tuổi trẻ rất đáng để chiến đấu. Nhưng chính tôi cũng không ngờ cậu ấy lại đỡ phát súng đó cho anh Hàn”.

Ngô Xuyên rất cảm động: “Đây mới là anh em thật sự”.

Lâm Hàn gật đầu, hình ảnh Tiểu Bắc nằm trong vũng máu lại hiện lên trong đầu anh.

“Lần này đến nhà Tiểu Bắc, nếu gia đình cậu ấy gặp khó khăn gì, chúng ta giúp được thì sẽ giúp, không thể có lỗi với cái chết của Tiểu Bắc được”, Lâm Hàn lên tiếng.

“Theo tài liệu, Tiểu Bắc có một cậu em trai, vì gia đình nghèo nên bỏ học cấp 3 rồi ra ngoài làm thuê. Cậu ấy có một cô bạn gái, hai người đã chuẩn bị kết hôn”, Ngô Xuyên nghĩ rồi nói tiếp:

“Tiền lương mỗi tháng của Tiểu Bắc đều sẽ chuyển cho em trai, gửi tiết kiệm làm tiền thách cưới. Tóm lại, Tiểu Bắc rất thương yêu đứa em trai này”.

“Sau khi Tiểu Bắc qua đời, chúng tôi đã gửi cho em trai Tiểu Bắc tấm thẻ ngân hàng 1 triệu tệ, chắc cuộc sống bây giờ của em trai Tiểu Bắc cũng không quá khó khăn. Có lẽ cậu ấy có thể kết hôn được rồi, dù sao chúng ta cũng vẫn chưa thông báo cho gia đình họ về sự ra đi của Tiểu Bắc”.

“Ừm, đến rồi nói sau”, Lâm Hàn nhẹ giọng đáp.

Từ Kim Lăng đến tỉnh Cán của thành phố Thất Giang mất hơn năm tiếng, khi đến nơi thì đã là 2, 3 giờ chiều.

Mà nhà Tiểu Bắc ở trong một ngôi làng nhỏ bình thường thuộc quyền quản lý của thành phố Thất Giang, nằm ở một vùng núi, đường xá đều là đường đất, rất lầy lội.

Khi đến được nhà Tiểu Bắc, nhà họ Nhan trong thôn đã là hơn 5 giờ.

“Cuối cùng cũng đến nơi!”

Ngô Xuyên đỗ xe ở cổng thôn nhà họ Nhan rồi vươn vai, tuy dọc đường anh ta với Lâm Hàn thay nhau lái xe nhưng vẫn rất mệt.

Lâm Hàn không có nhiều cảm giác, anh nhìn vào ngôi làng trước mặt.

Ngôi làng không lớn, chỉ có 30, 40 hộ dân, hầu hết đều là nhà vách đất, chỉ có vài ngôi nhà nhỏ hai tầng được xây bằng xi măng.

“Đây là nhà của Tiểu Bắc!”, Lâm Hàn nhìn ngôi làng trước mặt.

“Theo thông tin thì hẳn là nơi này đấy”, Ngô Xuyên cũng nhìn theo, hơi giật mình:

“Anh Hàn, người trong ngôi làng hình như đang tổ chức đám cưới! Có nhiều xe lắm, trên mặt đất đầy pháo”.

Lâm Hàn gật đầu: “Chắc thế”.

Cổng vào ngôi làng có hàng chục chiếc xe Passat màu đen, phía trên treo vải đỏ, cắm hoa tươi, hình như đang đi đón dâu.
Chương 438: Tiền thách cưới

Đang nói, bỗng có tiếng ồn ào vang lên.

Có 7-8 người thanh niên đi từ trong một ngôi nhà trình tường ra, tất cả đều mặc đồ vest, tuổi tác tầm khoảng 20.

Người thanh niên dẫn đầu trước ngực còn cài một bông hoa hồng, hẳn đây là chú rể, ngoại hình có mấy phần khá giống Tiểu Bắc.

"Chú rể ra rồi!"

"Người ta kết hôn đều do nhà trai đến nhà gái rước dâu, còn nhà này thì khác, cô dâu phải tự mình đến tận cửa!"

"Nhan Thành cũng 21 tuổi rồi, vì cuộc hôn nhân này, nghe nói đã lấy hết toàn bộ tiền bạc đi làm mấy năm trời tích góp được, với cả bán luôn 2 con trâu trong nhà để làm tiền thách cưới! Tổng cộng được 1,7 kg, 168 ngàn tệ!"

"168 ngàn tệ! Tiền thách cưới ít quá rồi!"

"Hôm Nhà họ Vương kế bên gả con gái, tiền thách cưới cũng đã hơn 600 ngàn tệ!"

Thôn dân vây quanh người thanh niên kia bàn tán xôn xao.

Thanh niên này tên là Nhan Thành, là em trai của Tiểu Bắc.

Hôm nay là ngày vui của cậu ấy.

Tuy nói là ngày vui, nhưng vẻ mặt Nhan Thành lại buồn rười rượi.

Bởi vì ngay vừa rồi, cậu ấy nhận được tin nhắn của người yêu mình là Trần Mộng, bảo muốn thêm tiền thách cưới!

168 ngàn tệ! Không đủ!

Muốn 800 ngàn tệ!

Nếu không có tiền thì không chịu xuống xe, sẽ không bước vào cửa nhà họ Nhan!

Ở khu vực tỉnh Cán, tiền thách cưới thường rất nhiều, tối thiểu cũng vài trăm ngàn tệ. Nhan Thành đã đập nồi bán sắt mới gom được 168 ngàn tệ để cưới vợ.

Nhưng cậu ấy không ngờ, vốn đã bàn bạc xong xuôi nhưng ngay thời điểm mấu chốt này, đối phương lại đòi thêm tiền thách cưới.

"Mộng Mộng!"

Vẻ mặt Nhan Thành đau khổ đi đến trước chiếc Passat.

Ngồi ở hàng ghế sau là một cô gái mặc áo cưới tầm đôi mươi, vóc dáng hơi đầy đặn, ngoại hình cũng bình thường, lúc này, cô gái đó đang nhìn Nhan Thành với đôi mắt lạnh lẽo:

"Nhan Thành, chuẩn bị đủ 800 ngàn tiền thách cưới chưa?"

Bên cạnh cô ta còn có hai người phù dâu, cũng nhìn Nhan Thành với ánh mắt lạnh tanh.

"800 ngàn..."

Nhan Thành lộ vẻ đau buồn cầu xin:

"Mộng Mộng, 168 ngàn trước đó đã là tài sản tích góp cả đời của bố mẹ anh rồi, em bảo anh đi đâu để đào ra 800 ngàn tệ cho em chứ!"

"Không có tiền sao? Không có tiền thì không xuống xe, để mặt mũi nhà họ Nhan của anh mất sạch trước người trong thôn đi, khỏi ngóc đầu lên luôn!", Trần Mộng hừ nhẹ.

"Mộng Mộng, anh xin em mà, đừng như vậy được không?"

Nhan Thành sốt ruột đến cả mặt đều đã tái nhợt, để nhiều người nhìn thấy cảnh cô dâu không chịu xuống xe, sau này cả nhà cậu ấy thật sự không còn dám nhìn mặt ai trong thôn nữa mất.

"Tình cảm 3 năm của chúng ta khó khăn lắm mới đến được hôm nay, chẳng lẽ vì số tiền thách cưới này mà chấm dứt sao?", Nhan Thành năn nỉ.

"Tình cảm hả? Nếu không phải anh nói với tôi anh trai Nhan Bắc của anh phát tài ở Đông Hải, sau này sẽ săn sóc anh, cho anh một cuộc sống tốt đẹp hơn, tôi lại nhìn trúng anh sao?", Trần Mộng giễu cợt:

"Nhưng rồi tôi nhận ra, anh chính là một tên lừa gạt, đã bao năm rồi, anh của anh cũng có về đâu! Nhan Thành anh vẫn chỉ là một thằng nghèo rớt mồng tơi mà thôi!"

"Tôi đã nói rồi, tiền thách cưới là 800 ngàn tệ, không được thiếu một đồng nào! Nếu không, đừng hòng tôi bước xuống xe!"

Nghe thế, những thôn dân kia không ngừng chỉ chỉ chõ chõ bàn tán.

"Ôi chao, thằng nhóc Nhan Thành này trẻ con quá rồi, tiền thách cưới có 168 ngàn mà muốn cưới vợ á!"

"Giờ thì hay rồi, bị đòi đến 800 ngàn tệ!"

"Hôm nay nhà họ Nhan mất sạch mặt mũi cho mà xem!"

"Còn thằng nhóc Nhan Bắc kia đến Đông Hải mấy năm trời, chắc cũng chưa làm ăn được gì đâu! Nếu như ngon ăn thì đã về từ lâu rồi còn gì!"

"Tiền thách cưới 168 ngàn tệ mà muốn cưới vợ á, ngây thơ thế!"

"Tôi gả con gái cũng có 500 ngàn tệ tiền thách cưới rồi đây!"

...

Bị mấy người cùng thôn luyên thuyên bàn tán, cả người Nhan Thành không ngừng đổ mồ hôi hột, sốt ruột đến mức nước mắt cũng ứa ra:

"Mộng Mộng! Anh xin em đó, xuống xe đi! Nhiều người đang nhìn lắm! Không thì em cứ xuống xe trước, 800 ngàn kia anh xin nợ trước, từ từ anh trả lại mà!"

"Từ từ trả? Anh trả nổi sao?", Trần Mộng liếc mắt: "Xuống xe cũng không phải không được, trừ khi anh quỳ xuống dưới chân tôi ngay trước mọi người!"

"Quỳ xuống..."

Sắc mặt Nhan Thành trắng bệch, rồi tự mình an ủi, lúc kết hôn có quỳ xuống trước mặt vợ mình, để vợ mình chịu bước xuống xe cũng không có vấn đề gì, vợ nhà mình quỳ có chút cũng chẳng sao.

Nghĩ đến đây.

Bịch!

Nhan Thành quỳ xuống cạnh xe, ngẩng đầu ngượng cười:

"Mộng Mộng, anh quỳ rồi, em xuống xe đi!"

"Haha, Mộng Mộng, người chồng này của cậu đúng là đồ hèn, cậu bảo anh ta quỳ anh ta liền quỳ ngay!", một người phù dâu ngồi cạnh Trần Mộng giễu cợt, nhìn Nhan Thành với ánh mắt tràn đầy khinh thường.

"Dù sao cũng là một thằng nghèo sơ nghèo xác, không tiền lẫn quyền, tiền thách cưới có 800 ngàn cũng không lấy ra nổi. Vừa không tự tin lại không có bản lĩnh, không hèn mới là lạ đó?", Trần Mộng than nhẹ:

"Nhan Thành, tôi bảo anh quỳ là chỉ đùa với anh thôi! Tóm lại một câu, có đủ 800 ngàn tệ thì tôi sẽ lập tức xuống xe!"

"Đùa anh sao!"

Nhan Thành trợn tròn mắt, quỳ xuống với vợ trước mặt mọi người, sau cùng đối phương lại nói chỉ đùa mà thôi.

Nhan Thành liền mặt xám như tro tàn, mà những thôn dân kia đều không ngừng bàn tán:

"Nhan Thành này lỗ mãng quá!"

"Đàn ông con trai mà quỳ xuống trước mặt đàn bà, hahaha, buồn cười quá đi mất!"

"Đầu óc có vấn đề à, không có tiền mà đòi lấy vợ!"

...

Những lời bàn tán xôn xao làm Nhan Thành vừa lúng túng vừa xấu hổ, khao khát có một cái hố để chui xuống.

"Nhan Thành, anh thật sự không lấy ra được 800 ngàn tệ sao?", Trần Mộng lại nói:

"Đừng tưởng tôi không biết, mấy ngày trước vừa có 1 triệu chuyển vào thẻ ngân hàng của anh! 1 triệu kia không phải tiền à? Nếu là đứa con gái khác thì đã đòi luôn 1 triệu rồi!"

"Tôi chỉ bảo anh lấy ra 800 ngàn tệ làm lễ hỏi cưới, như vậy đã rất khoan dung với anh rồi còn gì".

"Mộng Mộng, sao em biết có 1 triệu được chuyển vào thẻ của anh?"

Nhan Thành sửng sốt, 1 triệu kia là do anh trai của cậu ấy dùng tài khoản người khác chuyển cho cậu ấy, bảo cậu ấy dùng số tiền đó để chăm sóc người trong nhà.

"Haha, lúc anh ngủ, tôi đã lén đọc được tin nhắn của ngân hàng trong điện thoại anh", Trần Mộng cười nhạt.

"Mộng Mộng, không thể đụng vào 1 triệu đó!"

Nhan Thành lắc đầu: "Số tiền đó anh để dành mua nhà cho bố mẹ dưỡng lão, bây giờ giá cả nhà đất rất đắt, 1 triệu cũng chưa chắc đã đủ, làm sao có thể tùy ý lấy ra sử dụng chứ?"

"Mua nhà dưỡng lão? Vậy bố mẹ anh quan trọng hay tôi quan trọng đây!", Trần Mộng lạnh lùng chất vấn.

"Sao...sao em lại vô lý như vậy!"

Nhan Thành khẽ cắn răng, dù là tượng đất thì cũng phải nổi giận thôi.

"Được rồi! Anh không chịu cho 1 triệu đó đúng không! Nhan Thành, anh là thằng tồi! Xem như tôi đã nhìn rõ bộ mặt của anh! Chúng ta đi thôi!", Trần Mộng lớn giọng nói.

Nói xong, chiếc Passat liền quay đầu xe rời khỏi thôn họ Nhan.

Thôn xóm vốn đang tưng bừng vui vẻ, chỉ trong chớp mắt lại trở nên vắng vẻ buồn hiu.

"Đệch! Thằng nhóc Nhan Thành này vậy mà còn có 1 triệu tệ á!"

"Nhiều như thế sao!"

"Tối tối tranh thủ chạy qua nhà cậu ta mượn chút tiền, để cho con trai tôi làm tiền thách cưới!"

"Nhà Nhan Thành này nghèo rớt mồng tơi, 10 mấy năm trước tôi còn giúp đỡ không ít! Bây giờ có cả triệu tệ rồi, cũng đã đến lúc trả nợ!"

...

Những thôn dân kia nghe thấy Nhan Thành còn có 1 triệu tệ thì đều hết sức ngạc nhiên, rồi bàn tán không dứt.

...

"Anh Hàn, Nhan Thành là em trai của Tiểu Bắc, nhưng hình như có vẻ đang gặp rắc rối thì phải!"

Ngô Xuyên đứng chứng kiến toàn bộ sự việc vừa diễn ra rồi mở miệng nói.
Chương 439: Bạn của Tiểu Bắc

"Chắc là đang gặp rắc rối rồi".

Lâm Hàn cũng nhìn sang: "Sau khi đám đông giải tán, chúng ta hãy qua đó, bây giờ còn nhiều người quá".

"Vâng!", Ngô Xuyên gật đầu.

Cùng lúc đó, ở hàng ghế sau của Passat.

"Hừ, Nhan Thành kia đúng là một thằng tồi, có 1 triệu trong tay, lấy 800 ngàn để làm tiền cưới thì sao chứ? Keo kiệt thế, sau này lấy về thì sao mà sống được chứ!", Trần Mộng hừ lạnh:

"Tôi hỏi giữa tôi và bố mẹ anh ta ai quan trọng hơn mà anh ta lại nói tôi vô lý! Thằng tồi!"

"Cũng may Mộng Mộng cậu biết dừng kịp lúc, quay đầu về nhà", người phù dâu bên cạnh cười nói:

"Quan trọng hơn hết là hai người vẫn chưa đăng ký kết hôn, bằng không cả đời cậu xem như bị hủy trong tay Nhan Thành nghèo rách kia rồi!"

Người phù dâu này là bạn thân nhất của Trần Mộng, tình cảm hai người rất tốt.

"Không sai, may cho tớ đã tính toán từ trước!", Trần Mộng gật đầu.

"Đúng rồi Mộng Mộng, cậu không xuống xe, tương đương với chuyện không lấy Nhan Thành kia làm chồng. Tiền thách cưới 168 ngàn tệ lúc trước cậu có trả lại không?", phù dâu lại hỏi.

"Trả lại á? Trả cái khỉ mốc ấy!"

Trần Mộng liếc mắt: "Tuy rằng, ngoại hình Trần Mộng tớ không xinh đẹp như idol, nhưng cũng không tệ đâu, cũng chung sống với tên nghèo kiết xác Nhan Thành được 3 năm rồi, 168 ngàn kia xem như là phí chia tay đi!"

"Vả lại, 168 ngàn kia còn lâu mới đủ! Dù sao thanh xuân tươi đẹp của tớ cũng đã lãng phí cho anh ta rồi!"

Nói xong lời cuối cùng, Trần Mộng cười nhạt, trong lòng lại vạch ra một kế hoạch mới.

...

Tại thôn họ Nhan, đám thôn dân hóng hớt cũng đã dần giải tán.

Trong phòng khách của một ngôi nhà trình tường, có hai người đang ngồi trên hai cái ghế gỗ.

Người đàn ông và người phụ nữ này chỉ tầm 50 tuổi.

Nhưng bởi vì làm việc đồng áng lâu năm, khuôn mặt hai người nọ đã ngăm đen và đầy nếp nhăn, trên tay còn có không ít nốt chai sạn, trông vẻ ngoài cứ như đã hơn 60 tuổi.

Hai người này là bố mẹ của Nhan Thành, Nhan Đại Sơn và Trương Quế Như.

"Tiểu Thành, Tiểu Mộng đâu? Tại sao không vào nhà?"

Nhìn thấy Nhan Thành trở về một mình, khóe mắt còn ứa nước mắt, Trương Quế Như vội vã hỏi, bà ấy vẫn đang chờ gặp con dâu đây!

"Mộng Mộng nói sẽ không vào, bởi vì tiền thách cưới không đủ", vẻ mặt Nhan Thành như đưa đám.

"Không đủ? Đã xảy ra chuyện gì? Nhà chúng ta đã bán hết trâu già, cộng thêm tiền dành dụm cả đời, khó khăn lắm mới gom đủ 168 ngàn tệ. Đã nói sẽ chịu gả mà, sao thời điểm mấu chốt lại bảo tiền thách cưới không đủ?"

Nhan Đại Sơn cầm tẩu thuốc, cuống quýt hỏi.

"Khi nãy Mộng Mộng nói, phải thêm 800 ngàn tệ nữa mới chịu gả!", Nhan Thành đáp.

"800 ngàn sao..."

Nhan Đại Sơn há to miệng, hai mắt trợn to, với một người nông dân cả đời bán mặt cho đất, bán lưng cho trời như ông ấy mà nói, 800 ngàn tệ là một con số thiên văn.

Nên biết rằng, với một gia đình nông dân, thu nhập mỗi năm còn chưa đến 10 ngàn tệ nữa là.

Con số 800 ngàn này, ông ấy có nghĩ cũng không dám nghĩ.

"800 ngàn tệ!"

Trương Quế Như cũng trợn to mắt: "Chẳng phải đã nói rõ là 168 ngàn tệ rồi sao? Tại sao lại muốn 800 ngàn tệ!"

"Haiz, có thể cô ấy đã nhắm đến 1 triệu tệ anh con vừa gửi!"

Nhan Thành thở dài, mặt đầy tuyệt vọng: "Lúc trước đã đưa cho cô ấy 168 ngàn tệ rồi, nếu đưa thêm 800 ngàn tệ nữa thì đã hơn 900 ngàn tệ, thế có khác gì là 1 triệu tệ đâu! Tiền thách cưới mà 1 triệu tệ, một gia đình nông dân như chúng ta đào đâu ra?"

"Tiểu Thành à, Mộng Mộng muốn 800 ngàn thì cứ đưa cho con bé đi! Kết hôn mới là chuyện hệ trọng!", Nhan Đại Sơn lo lắng nói.

"Vậy sao được! 1 triệu tệ kia là của anh con để dành cho bố mẹ dưỡng già mà, con không thể đụng vào được!"

Nhan Thành lập tức nói: "Dù con có độc thân cả đời, con cũng sẽ không bao giờ đưa cho Mộng Mộng 1 triệu kia làm sính lễ!"

"Bố mẹ vì con đã làm lụng vất vả cả đời rồi, khó khăn lắm mới gom góp đủ hơn 100 ngàn làm sính lễ, con không thể ngay cả tiền dưỡng lão của bố mẹ mà cũng lấy... Như thế con khác gì thằng súc vật cơ chứ?"

Càng nói, nước mắt Nhan Thành càng rơi lã chã.

"Dưỡng lão? Chúng ta đã bước một chân vào quan tài rồi, còn cần gì dưỡng lão chứ... Phận làm bố mẹ như chúng ta chính là muốn nhìn thấy con lập gia đình, sinh con đẻ cái, đó mới là chuyện lớn cần lo..."

Nhan Đại Sơn rít một hơi thuốc, tận tình khuyên bảo, hai mắt ông ấy hơi mờ mịt, trong lòng tự trách, nếu mình có thể kiếm được nhiều tiền, thì con trai sẽ không đau khổ như vậy! Sẽ không bị mất mặt trước toàn bộ người trong thôn!

Nhưng ông ấy chỉ là một người nông dân, nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, đi đâu làm kiếm được tiền đây?

Trương Quế Như ngồi một bên không ngừng lau nước mắt: "Chắc là từ hôm nay, cả nhà chúng ta sẽ bị mọi người trong thôn cười nhạo đến chết mất...haiz!"

Cộc cộc cộc!

Bỗng nhiên, bên ngoài tiếng bước chân vang lên.

Nhan Thành nhìn sang thì thấy có 5 người đứng ở ngoài cửa.

Người dẫn đầu là một chàng trai, vóc dáng có hơi gầy gò, làm cho người khác có cảm giác là kiểu người tri thức nho nhã. Cả người thế mà lại toát ra một loại khí chất kỳ lạ.

Cạnh anh có một thanh niên đầu húi cua, sau lưng là ba người đàn ông vạm vỡ mặc vest.

Thân thể của ba người này phảng phất một loại hơi thở rét buốt, sau khi đi vào nhà, tự động chia ra đứng bất động hai bên. Chỉ cần liếc nhìn cũng đã làm cho cả người Nhan Thành giật bắn, trong nháy mắt cậu ấy chợt nhận ra, những người này không hề đơn giản.

"Các ngươi là?"

Nhan Thành tò mò hỏi, ánh mắt lại đang hướng về chàng trai kia.

Chàng trai này đứng ở vị trí dẫn đầu, những người còn lại dường như là thuộc hạ của anh.

"Tôi xin giới thiệu, tôi tên Lâm Hàn, là bạn của Nhan Bắc".

Lâm Hàn khẽ mỉm cười.

"Bạn của anh tôi sao?", ánh mắt Nhan Thành sáng lên.

"Tiểu Bắc đâu? Sao nó không về?"

"Bây giờ Tiểu Bắc sống như thế nào rồi?"

Nhan Đại Sơn và Trương Quế Như đều lần lượt hỏi, mặt đầy lo lắng.

"Tiểu Bắc..."

Lâm Hàn do dự một lúc, vẫn quyết định kể lại chuyện của Tiểu Bắc cho người thân anh ta biết, dù sao chuyện này cũng không thể giấu được.

Lâm Hàn vừa định mở miệng nói.

Brừm brừm...

Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe.

Có 7-8 chiếc xe mô-tô RSZ chạy đến, đỗ thành một hàng ngay ngắn. Trên mỗi chiếc xe đều có 2-3 người ngồi, nhìn sơ qua cũng hơn 20 người.

Đầu tóc tất cả đều nhuộm đủ loại màu sắc, trông rất giống một đám côn đồ cắc ké, trong số đó còn có mấy tên cầm theo dao phay và gậy sắt.

Gã cầm đầu là một thanh niên nhuộm tóc đỏ, cổ đeo dây chuyền vàng, trong tay còn cầm một con dao bổ dưa, vừa xuống xe liền quát lớn:

"Nhan Thành đâu? Lăn ra đây cho ông!"

Vừa thấy những người này, bố mẹ Nhan Thành đã bị dọa tái mét, cả người Nhan Thành cũng run lên, nhắm mắt bước đến trước mặt thanh niên tóc đỏ kia, cười xòa mở miệng:

"Anh Tiếu!"

Thanh niên tóc đỏ này tên là Trần Tiếu, đầu sỏ của thôn bên cạnh, đồng thời cũng là anh trai của Trần Mộng.

"Haha, đừng có mà bắt quàng làm họ với tao!"

Trần Tiếu cười lạnh, giơ sống dao bổ dưa đặt ngay cổ Nhan Thành:

"Tao tới chỉ có mục đích là đòi tiền!"

"Đòi tiền? Tiền gì vậy anh Tiếu?"

Sắc mặt Nhan Thành trắng bệch, không dám nhúc nhích tí nào.

"Tiền gì à? Em gái tao sống cùng mày mấy năm rồi, đã lãng phí biết bao nhiêu thời gian với mày, dù sao thì cũng phải đưa phí chia tay chứ!", vẻ mặt Trần Tiếu không chút thay đổi nói:

"Ngoài ra, hôm nay đám cưới của mày với em tao không thành, chuyện này đã lan truyền đến mấy thôn lân cận, mặt mũi của em gái tao biết để đâu hả, sau này làm sao còn lập gia đình được nữa?"

"Sau khi về nhà, em gái tao đã khóc đến sưng cả mắt. Ngoại trừ phí chia tay, tao còn phải đòi thêm tiền bồi thường tổn thương tinh thần nữa!"
Chương 440: Anh không xứng được biết tôi là ai

“Phí chia tay… phí tổn thất tinh thần…”

Nhan Thành cắn răng: “Anh Tiếu, anh muốn bao nhiêu, em sẽ đưa!”

Hôm nay Trần Mộng đã làm làm bẽ mặt Nhan Thành trước bao nhiêu người, giờ phút này Nhan Thành đã hoàn toàn hết hy vọng với cô ta.

Thà chia tay sớm còn hơn đau đớn tột cùng.

“Thằng ranh mày cũng thức thời đấy”.

Trần Tiếu nhìn Nhan Thành: “Phí chia tay tao không lấy nhiều, 1 triệu tệ”.

“Cái gì? 1 triệu tệ?”

Nhan Thành trợn to mắt, cho rằng mình nghe nhầm, Trần Tiếu miệng thật rộng!

“Sao, mày không đưa à?”

Trần Tiếu cau mày, ánh mắt chợt lạnh đi.

“Anh Tiếu, 1 triệu tệ… nhiều quá! Anh cũng biết cả đời này nhà em cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy”, Nhan Thành khó xử.

“Nhà mày không kiếm được nhiều thế, nhưng mày có 1 triệu tệ!”

Trần Tiếu trợn mắt.

Đúng lúc này lại có tiếng động cơ xe vang lên.

Một chiếc Passat màu đen từ từ chạy tới và dừng lại trước cửa nhà Nhan Thành.

Cửa xe mở ra, hai người phụ nữ bước xuống.

Trong số đó có một người vẻ ngoài bình thường, mũm mĩm, mặc áo khoác đỏ, đó chính là Trần Mộng.

Bên cạnh là bạn thân cô ta, cũng chính là phù dâu hôm nay.

Sau khi trở về nhà, Trần Mộng thay váy cưới ra rồi vội vã trở lại đây.

“Mộng Mộng…”

Nhìn thấy Trần Mộng, ánh mắt Nhan Thành loé lên.

“Đừng gọi tôi là Mộng Mộng, Nhan Thành, giữa tôi và anh đã không còn quan hệ gì nữa!”, Trần Mộng hừ lạnh, nhìn Trần Tiếu:

“Anh, thế nào rồi, đòi được tiền chưa?”

“Vẫn chưa, anh vừa nói với nó nhưng nhìn nó có vẻ là không chịu đưa tiền!”, Trần Tiếu châm chọc.

“Không chịu đưa!”

Vẻ mặt Trần Mộng thay đổi, cô ta lạnh lùng nhìn Nhan Thành:

“Nhan Thành, anh nên đưa tôi 1 triệu tệ này, vì anh mà thanh danh của tôi bị mất sạch, sau này tôi có thể kết hôn được nữa hay không vẫn còn là vấn đề. Số tiền này không phải nên đưa cho tôi sao?”

“Mộng Mộng, đúng là anh nên đưa tiền cho em, nhưng 1 triệu tệ… quá nhiều! 100 ngàn được không?”, Nhan Thành cố nặn ra một nụ cười: “Anh cũng không lấy lại 168 ngàn tệ tiền thách cưới nữa”.

“100 ngàn tệ? Nhan Thành, anh cho tiền để đuổi ăn mày à?”, cô bạn thân bên cạnh Trần Mộng chế nhạo:

“Mộng Mộng cũng được coi là khá ưa nhìn, cô ấy đi theo anh ba năm thì thôi, còn chưa kết hôn. Bây giờ mất hết mặt mũi, anh bảo sau này ai cưới Mộng Mộng được nữa? 100 ngàn tệ mà định đuổi Mộng Mộng đi à?”

“Nhan Thành, tôi nói rồi 1 triệu tệ này, chỉ có thể hơn chứ không thể thiếu!”, Trần Mộng cũng lạnh giọng nói.

“Thằng ranh, mày nghe thấy chưa, em gái tao nói rồi, 1 triệu tệ này chỉ có thể hơn chứ không thể thiếu!”

Con dao dưa hấu trong tay Trần Tiếu kề sát cổ Nhan Thành, khoé miệng gã ta nở nụ cười tàn nhẫn:

“Nếu mày không đồng ý thì tao sẽ chặt bỏ hai tay mày, sau đó chặt hai chân bố mẹ mày!”

“Trần Tiếu, anh dám!”

Nghe vậy, hai mắt Nhan Thành lập tức đỏ như máu.

Cậu ấy có thể bị thương, nhưng bố mẹ thì không được!

“Có chuyện gì mà tao không dám!”

Trong mắt Trần Tiếu hiện lên vẻ tự tin:

“Mày đừng quên trong vùng này Trần Tiếu tao là chủ! Tao bảo đảm dù chặt chân bố mẹ mày, tao cũng không phải ngồi tù, mày phải tin vào thực lực của tao!”

Nghe câu này, sắc mặt Nhan Thành trở nên khó coi.

Trần Tiếu nói đúng, thôn họ Nhan là một thôn nhỏ trên núi, trời cao hoàng đế xa, chẳng ai quan tâm, nếu bố mẹ cậu thật sự bị đánh gãy chân thì cấp trên cũng làm như không biết.

Một điểm nữa là phía sau Trần Tiếu có một ông chủ bảo kê cho gã ta.

Người đó ở trong huyện này có thể hô mưa gọi gió, là ông chủ lò gạch, nghe nói tài sản cá nhân lên đến mấy chục triệu tệ, người đứng đầu huyện nhìn thấy ông ta cũng phải cúi đầu khom lưng.

Dù sao sự phát triển kinh tế của huyện đều phụ thuộc vào ông ta.

Hàng trăm ngôi làng thuộc quyền quản lý của quận, một nửa trong số đó đều có lò gạch của ông chủ kia, ngay cả thôn họ Nhan cũng không ngoại lệ.

Hai ngày trước 5 mẫu đất của nhà cậu còn được ông chủ đó mua lại để xây dựng nhà máy sau này.

Trần Tiếu đánh gãy hai chân bố mẹ, dù cấp trên có biết thì Trần Tiếu cũng không sao.

Chỉ cần một câu của ông chủ phía sau là Trần Tiếu sẽ được thả ra.

“Tôi… tôi đưa 1 triệu tệ!”

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Nhan Thành cắn răng nói.

Hết cách, thực lực không bằng người ta thì phải cúi đầu thôi!

Nếu không cúi đầu, bố mẹ cậu sẽ gặp xui xẻo theo!

Khi nói đưa 1 triệu tệ, tay Nhan Thành đã siết chặt thành nắm đấm, móng tay cắm vào da thịt, trong mắt đầy sự phẫn nộ và tự trách, hận thù ngút trời!

Cậu hận!

Hận Trần Tiếu ức hiếp người đồng hương, dựa vào người phía sau mà chèn ép cậu!

Hận Trần Mộng lật lọng, bắt cậu quỳ xuống, mất thể diện nhà họ Nhan!

Cậu hận bản thân mình không có năng lực phản kháng, chỉ có thể bị người khác ức hiếp!

Nhưng dù hận hơn nữa thì làm được gì?

Cậu cũng không thể đi lên liều mạng với Trần Tiếu được.

Không nói có đánh lại bao nhiêu người của đối phương hay không, dù đánh lại nhưng sau này thì sao? Trần Tiếu vẫn sẽ tìm tới cửa, kết cục vẫn như cũ.

Nếu giết Trần Tiếu thì ai chăm sóc bố mẹ cậu?

Nghĩ đến đây, hai hàng lệ tuôn ra từ khoé mắt Nhan Thành, bất lực, uất nghẹn, phẫn hận, bất công…

Chẳng lẽ trong sơn thôn nhỏ này Trần Tiếu có thể thật sự muốn làm gì thì làm ư? Tại sao?

Người tốt không được quả báo tốt, kẻ ác lại hưởng báo lành!

Mà khi nghe Nhan Thành nói đồng ý đưa 1 triệu tệ, Trần Tiếu và Trần Mộng nhìn nhau mỉm cười.

“Thằng nhóc mày rất thức thời, chờ ông chủ Triệu của tao xây xong lò gạch sẽ cho mày đến làm bảo vệ, một tháng kiếm được 1, 2 ngàn tệ, không cần cảm ơn tao”, Trần Tiếu bỏ con dao dưa hấu xuống.

“Thằng nghèo hèn!”

Trong ánh mắt bạn thân Trần Mộng nhìn Nhan Thành đầy vẻ khinh thường.

“Nhan Thành, hay là chuyển khoản đi?”

Trần Mộng sốt ruột thúc giục, lòng vui sướng như thể đã nhìn thấy 1 triệu tệ trong tài khoản.

“Tôi chuyển…”

Nhan Thành cắn răng lấy điện thoại ra, nước mắt tủi nhục không ngừng tuôn rơi.

“Tôi chuyển cho cậu 1 triệu tệ là để cậu giữ lại phụng dưỡng bố mẹ, chứ không phải để cậu đưa cho người khác”.

Bỗng nhiên một giọng nói lãnh đạm vang lên.

“Hửm?”

Nhan Thành sững sờ, quay đầu lại nhìn người thanh niên phía sau.

Là anh ấy nói câu này.

Lúc này, chàng thanh niên đang chắp tay sau lưng, mỉm cười nhìn cậu.

Nụ cười ấy có sự tự tin mạnh mẽ, dường như mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.

“Người này tên là Lâm Hàn, anh ấy nói 1 triệu tệ này là anh ấy cho mình? Là có ý gì?”, Nhan Thành khó hiểu.

“Mày là ai?”

Trần Tiếu cũng sững sờ, lạnh lùng nhìn Lâm Hàn:

“Nhãi ranh, cút đi càng xa càng tốt, đừng có xía vào chuyện của người khác!”

“Tôi là ai?”

Lâm Hàn bước tới, ánh mắt nhìn Trần Tiếu không có một tia cảm xúc:

“Anh không xứng được biết tôi là ai”.

Bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, toàn thân Trần Tiếu run lên, sự run rẩy từ tận trong linh hồn.

Cảrm giác như mình là con kiến, rồi bị một con vật khổng lồ nhìn chằm chằm vậy.

Hoàn toàn không cùng một tầng lớp!

“Đây là bạn của Nhan Thành à?”

“Quần áo bình thường, vừa nhìn đã biết là tên giẻ rách!”

Trần Mộng và bạn thân cô ta nhìn Lâm Hàn rồi cả hai đều cười chế nhạo.

“Nói tao không xứng hả? Được, được lắm! Ở thôn họ Nhan này, người mà tao không xứng được biết vẫn chưa ra đời đâu!”

Trần Tiếu cười lạnh, vung tay rồi nghiêm giọng quát lên:

“Xử nó cho tao!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom