• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (3 Viewers)

  • Chương 431-435

Chương 431: Hợp logic

"Đệch! Tao cho vợ sắp cưới của tao uống rượu thì liên quan cái méo gì mày, đừng có mà xía vào chuyện của người khác!"

Vương Xuân giãy giụa bò từ dưới đất dậy, đưa tay lau máu trên mép, tức đến hai mắt đỏ ngầu:

"Quán bar bọn mày tuổi chó cắn người hả?"

Trước mặt Vương Xuân là một người đàn ông cao to mặc vest, ánh mắt người nọ lạnh như băng, nghe nói đây là ông chủ mới của quán bar Danh Hào.

Vừa rồi, Vương Xuân chỉ dụ Dương Lệ uống vài ly, định lén sờ mó tay Dương Lệ chút.

Nhưng anh ta không ngờ, còn chưa đụng được bàn tay ngọc ngà của Dương Lệ, tức thì bị người cao to này tiến tới quất cho một bạt tai, sau đó còn đạp anh ta ra khỏi quán bar nữa.

"Vợ sắp cưới? Mày chê mình sống lâu quá rồi hả, phụ nữ của anh Hàn mà mày cũng dám rờ vào, chán sống à thằng kia!"

Người đàn ông lực lưỡng này nhìn chằm chằm Vương Xuân với ánh mắt lạnh tanh, mở miệng nói:

"Lập tức cút cho tao!"

"Cút? Ở đâu ra cái kiểu làm ăn đã đánh khách còn đuổi khách nữa hả?", Vương Xuân tức điên, thêm nữa vì Dương Lệ vẫn còn ở bên trong.

Khi nãy, Dương Lệ đồng ý đi đến đây uống rượu, Vương Xuân cho rằng tối nay ẵm được Dương Lệ lên giường là nắm chắc rồi, vì thế anh ta cũng không muốn dễ dàng bỏ cuộc như thế này.

Cộp cộp cộp!

Tiếng bước chân vang lên, là Dương Lệ đi ra.

"Tiểu Lệ!"

Mắt Vương Xuân sáng lên, đi về hướng Dương Lệ, đồng thời cũng vươn tay muốn kéo Dương Lệ.

Bốp!

Nhanh như cắt, người đàn ông cao to đạp ra một cước, Vương Xuân lại lãnh trọn rồi lăn đùng ra đất.

"Mày bị điếc à, hay không hiểu tiếng người? Bảo mày cút mà mày còn dám đụng đến người phụ nữ của anh Hàn!", người nọ trầm giọng quát.

Dương Lệ cúi đầu nhìn Vương Xuân, ánh mắt cô đã lạnh đi từ lúc nào:

"Vương Xuân, tôi đã vừa nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ không lấy anh đâu, bắt đầu từ bây giờ, anh đừng có tơ tưởng nữa".

"Sau khi ly hôn, tôi cũng không lấy ai nữa, trong lòng tôi chỉ có Lâm Hàn mà thôi".

Dứt lời, cô ra khỏi quán bar, bắt một chiếc taxi rồi vội vã rời đi.

"Tại sao lại như vậy? Sao Tiểu Lệ lại đột nhiên từ chối mình?"

Vương Xuân trợn tròn mắt, ngơ ngác ngồi dưới đất, nhất thời không hiểu đầu đuôi gì cả.

Với anh ta mà nói, chuyện kết hôn với Dương Lệ là điều hiển nhiên rồi, chỉ cần anh ta chịu bỏ thời gian và công sức ra, chắc chắn anh ta sẽ làm cho Dương Lệ cảm động thôi.

Nhưng sau cùng, Dương Lệ lại bất chợt khước từ anh ta.

...

Trên xe taxi.

Chẳng biết lúc nào, trời đã đổ mưa tí tách.

Dương Lệ ngồi ở hàng ghế sau ngắm nhìn thế giới mịt mù ngoài cửa kính với ánh mắt thất thần.

Vừa rồi ngồi ở quán bar cô đã suy nghĩ rất nhiều.

Đầu tiên, Dương Lệ thừa nhận bản thân rất thích, rất yêu Lâm Hàn. Nguyên nhân để cô quyết định ly hôn với Lâm Hàn cũng là bởi vì yêu anh.

Ly hôn sẽ tốt hơn cho tương lai của Lâm Hàn, Dương Lệ làm như vậy cũng vì muốn tốt cho anh.

Bất kể Lâm Hàn có đi khách sạn với cô gái ban nãy hay không... Dương Lệ cũng một mực yêu anh.

Điều thứ hai, nếu như ly hôn, Dương Lệ cho rằng bản thân không cần phải đi bước nữa, không bằng cứ sống độc thân nửa quãng đời còn lại.

Bởi vì cho dù cô đi bước nữa, người chồng mới cũng không thể nào mang cho cô cảm giác như Lâm Hàn, đến lúc đó cuộc sống lại càng đau khổ hơn.

Vậy không bằng cả đời độc thân, với thu nhập hiện tại, cô đủ khả năng để tự nuôi mình về sau rồi.

"Đã thế thì... Sau khi ly hôn, tự sống một mình vậy!"

Dương Lệ hít sâu một hơi: "Sau này cứ dồn hết tâm trí cho công việc, không nghĩ linh tinh nữa. Ông xã... Em mong anh sẽ có một tương lai tốt hơn".

...

"Anh Lâm, trời mưa rồi!"

Tần Liên mở cần gạt nước, cho xe chạy chậm lại, nhìn hàng dài trước mặt.

Lúc này là giờ cao điểm ở Kim Lăng, xe cộ trên đường đông đúc tấp nập, vô cùng huyên náo.

"Ừ".

Lâm Hàn gật đầu, hạ cửa kính xuống, gió lạnh xen lẫn hạt mưa tạt vào mặt, làm cơn say của anh vơi đi phân nửa, đầu óc tỉnh táo hơn khá nhiều.

Bỗng nhiên, anh nhớ lại Dương Lệ cứ một mực nói rằng cô không xứng với mình, vốn Lâm Hàn cho rằng "không xứng" ở đây chỉ là Dương Lệ tìm đại một cái cớ mà thôi.

Nhưng, Lâm Hàn hiểu rõ Dương Lệ, cô sẽ không tùy tiện nói dối như thế.

"Nói cách khác, không xứng... Thì chắc chắn bà xã thật sự cho rằng là thế, nhưng sao em ấy lại nói như vậy?"

Lâm Hàn lộ ra vẻ suy tư, anh ngẫm lại toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra kể từ khi đến Kim Lăng, muốn từ đó tìm ra được chút manh mối.

Bỗng nhiên, anh chợt nghĩ ra, anh chưa từng nghĩ đến nguyên nhân sâu xa về sự diệt vong đột ngột của nhà họ Hồng.

Nên biết, nhà họ Hồng dù gì cũng là một thế gia, phía sau lại có một nhà quý tộc chống lưng, Lâm Hàn cũng tự cho rằng chỉ dựa vào sức mình thì không thể nào đẩy ngã được bọn họ.

Nhưng cứ đột nhiên bị sụp đổ như vậy thì rất kỳ lạ, dường có một thế lực nào đó từ trên trời rơi xuống ngăn trở vậy.

Thế lực gì mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn lại có thể chĩa mũi dùi, gây áp lực cho cả nhà quý tộc kia, sau đó hủy diệt luôn nhà họ Hồng?

Ngay cả một nhà quý tộc cũng chưa chắc có năng suất làm việc nhanh đến vậy!

Nghĩ tới đây, đôi mắt Lâm Hàn khép hờ, dường như anh đã ngờ ngợ ra chuyện gì đó.

Tiếp đó, anh lại nghĩ đến một điểm kỳ lạ, chính là chuyện Thẩm Hoài Xuân không nói không rằng đột nhiên lại chạy đến Kim Lăng.

Theo lý mà nói, Lâm Hàn là người nắm quyền nhà họ Lâm trong tương lai, mà Thẩm Hoài Xuân lại là đồn trưởng Đồn Hoa Đông, cấp dưới của Lâm Hàn.

Ông ta thậm chí không chào hỏi gì, mà đột nhiên lại chạy đến chỗ thành phố nơi Lâm Hàn đang ở, thế có bình thường không chứ?

Điều khiến Thẩm Hoài Xuân phải như thế thì chỉ có một khả năng, có một nhân vật tầm cỡ nào đó đã đến Kim Lăng, hoặc là xảy ra một sự việc rất lớn ở đây, mới làm Thẩm Hoài Xuân không thèm báo cáo gì với Lâm Hàn mà chạy thẳng đến.

"Nhân vật tầm cỡ... Chuyện lớn..."

Lâm Hàn suy nghĩ về những biến đổi, rồi nghĩ về cú điện thoại của ông Vân, bảo rằng anh đã hoàn thành nhiệm vụ của gia tộc, bố mẹ Lâm Hàn có thể sẽ đến tìm anh.

"Chẳng lẽ bọn họ đến... Sau đó tìm được Tiểu Lệ, nói cho cô ấy biết về gia thế... Rồi dẫn đến chuyện Tiểu Lệ muốn ly hôn vì nghĩ rằng không xứng với mình..."

Hai mắt Lâm Hàn lóe sáng mở to, dường như đã nghĩ thông suốt hết tất cả mọi chuyện.

Nếu thật sự như vậy thì tất cả đều hợp logic rồi.

Có người trong gia tộc đến, nhà họ Hồng bị diệt vong, Thẩm Hoài Xuân bỗng chạy đến Kim Lăng, Dương Lệ muốn ly hôn...

Nghĩ tới đây, Lâm Hàn lấy điện thoại ra gọi cho ông Vân.

...

Tại trung tâm tiếp khách Kim Lăng, điện thoại ông Vân reo lên, ông ấy cầm điện thoại lên xem rồi sau đó nói với Liễu Nguyệt Như đang ngồi ở sofa đối diện:

"Bà chủ Lâm, cậu Lâm gọi đến".

"Đã gọi đến rồi sao? Xem ra nó đã nghĩ ra rồi".

Liễu Nguyệt Như khẽ mỉm cười, dường như hết thảy đều nằm trong dự tính: "Bắt máy đi".

"Vâng!"

Ông Vân gật đầu, bắt máy rồi cười nói:

"Alo, cậu Lâm à".

"Ông là người bảo Tiểu Lệ ly hôn với tôi?", giọng nói lạnh tạnh của Lâm Hàn vang lên.

Cả người Ông Vân run lên, đưa mắt nhìn về phía Liễu Nguyệt Như.

"Nói đúng sự thật cho nó biết đi".

Liễu Nguyệt Như nhàn nhạt nói.

"Vâng".

Ông Vân mở miệng: "Cậu Lâm, bà chủ Lâm đã đến Kim Lăng, hết thảy mọi chuyện đều là ý của bà chủ".

"Mẹ tôi đến?"

Lâm Hàn sửng sốt.

"Đúng vậy, vừa đến được vài ngày, bây giờ đang ở trung tâm tiếp khách Kim Lăng", ông Vân nói.

"Ông đưa điện thoại cho bà ấy, tôi muốn nói với bà ấy vài câu".

"Vâng".

Ông Vân đưa điện thoại di động cho Liễu Nguyệt Như.
Chương 432: Thu nhập mỗi năm chục triệu tệ

"Alo, Tiểu Hàn à".

Liễu Nguyệt Như nhận lấy điện thoại di động, khẽ mỉm cười.

Cũng đã mười mấy năm bà ấy không nói chuyện điện thoại với Lâm Hàn, bây giờ khi nghe điện thoại, trong lòng Liễu Nguyệt Như cảm thấy rất kích động, nỗi nhớ nhung đang cuộn trào nhưng lại không hề bày tỏ ra ngoài chút nào cả.

"Vâng, mẹ là người đứng sau bảo Tiểu Lệ ly hôn với con à".

Giọng nói Lâm Hàn bình thản nhưng rất thẳng thắn.

Liễu Nguyệt Như ngẩn ra, bỗng có cảm giác hơi xa cách, hơn nữa câu nói đầu tiên ngay cả một tiếng "mẹ" Lâm Hàn cũng không gọi, điều này làm Liễu Nguyệt Như cảm thấy có chút hụt hẫng.

"Đúng vậy", Liễu Nguyệt Như nói:

"Dương Lệ kia chỉ là một cô gái trong gia đình bình thường, không xứng với con, cũng không xứng với nhà họ Lâm chúng ta. Có điều cô ấy là người biết thân biết phận, không muốn lằng nhằng với mẹ và nhanh chóng đến nói thẳng với con là muốn ly hôn".

"Tiểu Hàn, con gọi cho mẹ là vì đã nghĩ thông, đồng ý chuyện ly hôn rồi đúng không".

"Mẹ cũng không gạt con, gia tộc đã tìm được một cô gái tốt hơn cho con, là công chúa hoàng gia Anh, về ngoại hình, gia thế, giáo dục, đều hơn hẳn Dương Lệ kia, con nhất định sẽ thích con bé, nếu hai đứa cùng về một nhà, sẽ rất tốt cho nhà họ Lâm chúng ta..."

"Con không nghĩ thông gì cả".

Lâm Hàn cắt ngang lời Liễu Nguyệt Như: "Con sẽ không ly hôn với Tiểu Lệ".

Liễu Nguyệt Như ngây ngẩn, nhướng mày hỏi:

"Tại sao?"

"Bởi vì con yêu cô ấy", Lâm Hàn nói.

"Yêu?", Liễu Nguyệt Như bật cười:

"Chỉ tại con ở chung với cô ấy đã lâu nên nảy sinh tình cảm, vì thế con mới không đành lòng thôi, đây chẳng phải yêu đương gì cả. Hơn nữa, Tiểu Hàn à, sau khi ly hôn, con sẽ tìm được một cô gái tốt hơn Dương Lệ kia gấp mấy trăm lần, sao lại không chịu chứ?"

"Bất kể mẹ nói thế nào, con cũng chỉ có một câu thôi, con không bao giờ ly hôn", giọng điệu Lâm Hàn cương quyết nói.

Dứt lời, tút tút tút...

Điện thoại đã ngắt.

"Thằng nhỏ này, sao lại không chịu nghe lời thế chứ!"

Liễu Nguyệt Như cầm điện thoại trên tay với vẻ mặt tức giận.

Trong xe phía bên kia.

Lâm Hàn đặt điện thoại xuống, lộ ra vẻ mặt suy tư, ngay cả anh cũng không ngờ, mẹ của anh - Liễu Nguyệt Như lại đến Kim Lăng, mà còn làm ra những chuyện sau lưng anh như vậy.

Diệt sạch nhà họ Hồng, bảo Dương Lệ ly hôn với anh...

Đã hơn mười năm Lâm Hàn không gặp Liễu Nguyệt Như, vừa rồi khi nói chuyện điện thoại, Lâm Hàn rất muốn gọi mẹ, nhưng cái từ này bỗng nghẹn lại trong miệng, không nói ra được, còn có chút lạ lẫm nữa.

Dù gì cũng đã hơn mười năm không gặp, cái từ "mẹ" này đã vô cùng xa lạ.

Nhưng khi nghe được giọng nói quen thuộc của Liễu Nguyệt Như, cảm giác thân thiết kia lại tràn ngập trong lòng.

Về chuyện của Dương Lệ, Lâm Hàn đã hiểu rõ.

Nếu Dương Lệ bị ép ly hôn với anh, không phải thật lòng cô muốn thế, đương nhiên Lâm Hàn sẽ không chấp nhận chuyện này.

Vốn dĩ đang cảm thấy mất mát, trong nháy mắt đã tốt hơn rất nhiều.

Chỉ cần ngày mai bàn bạc lại với Dương Lệ chuyện này là ổn rồi.

Ting!

Bỗng nhiên, wechat Lâm Hàn kêu, anh cầm lên đọc thì thấy tin nhắn của Ngô Xuyên.

"Anh Hàn, vừa rồi người của Tôn Hàn Các nhắn cho tôi nói đã gặp chị dâu đến quán bar Danh Hào cùng với một người đàn ông đeo kính".

"Người đó muốn dụ chị dâu uống rượu, đã bị đánh rồi đuổi ra ngoài, bây giờ chị dâu đã tự mình bắt xe đi rồi".

"Người đàn ông đeo kính..."

Lâm Hàn đảo con ngươi, đoán ra người đi cùng Dương Lệ đến quán bar Danh Hào hẳn là Vương Xuân.

"Nhưng vì sao cuối cùng Tiểu Lệ lại tự mình bắt xe rời đi".

Lâm Hàn sờ cằm, hình như anh đã nghĩ đến điều gì đó, trong lòng dần cảm thấy ấm áp.

"Ừ, tôi biết rồi".

Lâm Hàn trả lời tin nhắn của Ngô Xuyên.

Chỉ chốc lát nữa là về đến khách sạn.

Trong lòng Lâm Hàn đã không còn băn khoăn, nghiêng đầu ngủ mất.

...

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hàn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, anh vừa cầm lên nhìn thì thấy cuộc gọi của Dương Cảnh Đào.

"Alo, Lâm Hàn, cho cậu một đêm suy nghĩ rồi, cậu đã nghĩ kỹ chưa? Bây giờ cậu đang ở đâu, tôi dẫn Tiểu Lệ qua tìm cậu!"

Giọng điệu mất kiên nhẫn của Dương Cảnh Đào vang lên.

"Khách sạn Hilton, ông đến đây đi", Lâm Hàn mở miệng nói.

Nửa tiếng sau.

Đùng, đùng, đùng!

Tiếng đập cửa vang lên không dứt.

Lâm Hàn bước ra mở cửa, thì nhìn thấy đám người Dương Cảnh Đào, Triệu Tứ Hải, Dương Duyệt đứng ở ngoài cửa, dĩ nhiên cũng có cả Dương Lệ.

"Bà xã!"

Vừa nhìn thấy Dương Lệ, ánh mắt Lâm Hàn bừng sáng, muốn tiến đến gần.

"Lâm Hàn, cậu ăn nói cho đàng hoàng! Ai là bà xã của cậu! Hai đứa sắp ly hôn rồi, cậu còn táy máy tay chân với con gái tôi, coi chừng tôi báo cảnh sát đấy!"

Dương Cảnh Đào tiến lên một bước chắn ở trước người Lâm Hàn, trừng mắt nhìn anh.

Dương Lệ cũng mở to mắt nhìn Lâm Hàn, sau lại nhìn vào phòng khách sạn phía sau anh, cắn môi không nói gì.

Tuy rằng, cô đã quyết định sau khi ly hôn sẽ sống độc thân cả đời, nhưng nghĩ đến chuyện tối qua, Lâm Hàn đi khách sạn với một người khác, trong lòng cô vẫn cảm thấy có hơi khó chịu.

"Haha, Lâm Hàn, Tiểu Lệ là vợ sắp cưới của tôi, tôi khuyên cậu nên giữ khoảng cách đúng mực!"

Bỗng tiếng cười lạnh vang lên, một người đàn ông đeo kính bước vào, người đó chính là Vương Xuân, vết thương trên mép anh ta vẫn còn rướm máu.

"Sao anh lại tới đây?"

Thấy Vương Xuân, Dương Lệ cau mày, lạnh lùng nói: "Tối hôm qua tôi đã nói rõ với anh rồi, chúng ta không thể đến với nhau được, anh còn đến đây làm gì?"

"Tiểu Lệ, anh thật sự rất yêu em, cho anh một cơ hội được không?"

Vương Xuân nhìn Dương Lệ với vẻ mặt dịu dàng rồi nói: "Vả lại, anh còn có tin tốt báo với mọi người, anh được thăng chức rồi".

"Thăng chức!"

Nghe được hai chữ này, lỗ tai Dương Cảnh Đào, Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt đều dựng lên, im lặng lắng nghe.

"Mới tối hôm qua, ông chủ Phùng Thạch sếp tổng của tôi nói, sẽ đưa cho tôi 20% bất động sản ở Kim Lăng và giao toàn quyền quyết định cho tôi!", vẻ mặt Vương Xuân tràn đầy hống hách.

"20% á!"

Triệu Tứ Hải híp mắt nhìn Vương Xuân, nhất thời cảm thấy ganh tỵ:

"Trước mắt, sếp Phùng đã chiếm được hơn 30% ngành bất động sản Kim Lăng, mà ông ấy đã giao cho anh Vương Xuân quản lý hết 20%, hiển nhiên là sếp Phùng rất tính nhiệm anh rồi!"

"Lần này có thể nói anh Vương đã một bước lên mây, thu nhập mỗi năm phải đến chục triệu tệ! Đến khi anh Vương Xuân nhậm chức, đừng quên dìu dắt đàn em này nha!"

Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Triệu Tứ Hải tràn đầy nịnh hót.

"Tứ Hải, chú cứ yên tâm, một khi anh được thăng tiến ắt hẳn chú cũng sẽ thơm lây, chuyện khác chưa nói, chỉ riêng chuyện chú giới thiệu Tiểu Lệ cho anh, anh đã vô cùng cảm kích chú rồi!", Vương Xuân cười ha hả nói:

"Người một nhà đương nhiên phải săn sóc hơn rồi!"

Nghe thế, trong mắt Triệu Tứ Hải dấy lên tia mừng rỡ, dường như tương lai đầy triển vọng đang chào mời anh ta.

"Mỗi năm cả chục triệu sao..."

Dương Cảnh Đào liếc nhìn Vương Xuân đầy thâm ý, trong lòng vui như trẩy hội.

Vốn dĩ, ông ta cảm thấy Vương Xuân có hơi lớn tuổi, không thích hợp với Dương Lệ, còn bây giờ khi biết được thu nhập mỗi năm phải hơn cả chục triệu tệ, thì sao lại không hợp cho được?

Thu nhập mỗi năm của chàng rể này là cả chục triệu đấy, nếu đám họ hàng biết được, Dương Cảnh Đào chắc chắn rất nở mày nở mặt!

"Tiểu Lệ, còn đứng ngây ở đó làm gì, không nhanh ly hôn với Lâm Hàn đi, sau đó còn đi đăng ký kết hôn với Vương Xuân?", Dương Cảnh Đào thúc giục.

"Ly hôn thì được, nhưng kết hôn thì thôi".

Dương Lệ liếc nhìn Lâm Hàn, kiên quyết nói: "Tối qua con đã đưa ra quyết định, sau khi ly hôn, nửa đời còn lại không muốn lấy ai nữa".
Chương 433: Đuổi cổ anh ta đi!

"Sẽ không kết hôn nữa!"

Mọi người nghe vậy đều trợn tròn mắt.

"Tiểu Lệ, đến lúc này rồi, con đừng có mà quậy!"

Dương Cảnh Đào tức đến nỗi thổi râu trừng mắt: "Bây giờ con còn trẻ, sau khi ly hôn liền lấy chồng mới là sự lựa chọn tốt nhất cho bản thân con!"

"Không thì qua mấy năm nữa, đợi con tàn tạ đi, có thằng nào chịu cưới con nữa?"

"Đúng đó Tiểu Lệ, hơn nữa Vương Xuân kia cũng khá giả, lương một năm cả chục triệu, còn được sếp tin tưởng, con đường thăng quan tiến chức rộng mở. Quan trọng hơn là người ta còn hạ mình nhìn trúng em! Đấy là phúc của em, đến lúc này rồi, em đừng có mà ngu muội nghe không!"

Dương Duyệt cũng nói, theo cô ta, chỉ cần trở thành người một nhà với Vương Xuân, thì tất nhiên anh chồng Triệu Tứ Hải của mình cũng được anh ta dìu dắt, thăng quan tiến chức là điều hiển nhiên.

Đối với cả nhà Dương Duyệt thì đây là một chuyện cực kỳ tốt!

"Tiểu Lệ, dù tối hôm qua em đã nói sẽ không đến với anh, anh cũng không giận đâu. Anh cho rằng, mình vẫn có hơi không xứng với em, dù sao thì ngoại hình hay khí chất của em đều vô cùng xinh đẹp và xuất sắc".

Vương Xuân cũng nói: "Hôm qua, chức vụ anh thấp, thu nhập cũng thấp. Nhưng giờ lại khác, anh đã thăng chức rồi, lương một năm cả chục triệu, có thể nói đã thuộc tầng lớp giàu có trong xã hội. Anh cho rằng, mình đã xứng với em".

"Giống như lời Dương Duyệt vừa nói, đó chính là phúc của em, em phải nắm chắc vào! Chỉ cần giờ em ly hôn với Lâm Hàn, anh sẽ lập tức dẫn em đi đăng kí kết hôn! Phải biết rằng, với thu nhập hiện nay của anh, chắc chắn sẽ có rất nhiều phụ nữ theo, nhất là những cô gái xinh đẹp như em!"

Trong mắt anh ta lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Dương Cảnh Đào nghe vậy sốt ruột, sợ Vương Xuân đổi ý, lại hối:

"Dương Lệ, con còn không mau ly hôn với Lâm Hàn đi! Nếu Vương Xuân không chịu nữa, con có khóc cũng chả biết tìm ai mà khóc đâu! Cơ hội tốt như vậy mà chẳng biết nắm lấy gì hết!"

"Ngại quá, cái phúc phận hôm nay, tôi không muốn", Dương Lệ nhìn Vương Xuân, nghiêm túc nói: "Sau khi ly hôn, tôi sẽ không gả cho anh".

"Tiểu Lệ, con...!"

Dương Cảnh Đào trợn trừng mắt, không ngờ Dương Lệ lại cố chấp như thế.

Ông ta lại nhìn về phía Lâm Hàn:

"Lâm Hàn, thằng vô dụng nhà cậu, còn đứng đấy làm gì? Mau đi ly hôn với Dương Lệ đi!"

Chỉ cần ly hôn, Dương Cảnh Đào quyết định sẽ dùng bất cứ giá nào cũng phải bắt Dương Lệ lấy Vương Xuân!

"Lâm Hàn, chúng ta làm thủ tục ly hôn đi!"

Dương Lệ nhìn sang Lâm Hàn, nước mắt đong đầy trên khóe mi, suýt chút nữa không kìm nổi chảy xuống.

Cô không muốn dây dưa kéo dài thêm nữa trong chuyện này, mỗi một giây hay một phút đều là sự giày vò đối với cô. Nếu đã thế, không bằng giải quyết sớm cho xong.

"Đi thôi!"

Lâm Hàn mỉm cười với cô, sau đó bước tới, nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn đã hơi lành lạnh của Dương Lệ, kéo cô đi ra khỏi khách sạn Hilton.

"Lâm Hàn, để ý hành động của mình chút đi, Tiểu Lệ là vợ chưa cưới của tôi đó!"

Vương Xuân thấy cảnh đó giận tím mặt, có cảm giác như mình bị người ta cướp mất món đồ chơi yêu thích.

"Vợ chưa cưới của anh? Ha ha, anh đúng là không biết xấu hổ, Tiểu Lệ thành vợ chưa cưới của anh lúc nào vậy?", Lâm Hàn liếc Vương Xuân, cười lạnh.

Bị ánh mắt ấy của Lâm Hàn nhìn, Vương Xuân run bắn người, bỗng có cảm giác như bị một con thú dữ nào đó nhìn chòng chọc vào, toát mồ hôi lạnh hết cả lưng.

"Hừ, hai người đi ly hôn xong, Tiểu Lệ sẽ gả cho tôi, tôi nói Tiểu Lệ là vợ chưa cưới của mình thì có gì sai?"

Vương Xuân hừ lạnh: "Hơn nữa, cậu cũng không xứng với Tiểu Lệ, chỉ có người lương một năm cả chục triệu tệ như tôi mới xứng với sự xinh đẹp và khí chất của em ấy thôi!"

"Tôi nói mình đi ly hôn với Tiểu Lệ lúc nào cơ? Còn về thu nhập một năm được chục triệu hả? Anh giữ được công việc rồi hẵng làm ra vẻ với tôi".

Lâm Hàn lạnh nhạt nói.

Anh nói xong lại đi tiếp về phía trước.

"Lâm Hàn, buông tay ra, đứng lại đó!"

Vương Xuân hét lên, tính đuổi theo Lâm Hàn.

Nhưng anh ta vừa mới bước ra một bước, vèo, đã có một bóng đen vọt tới.

Đó là chân của Lâm Hàn, tốc độ nhanh đến khó tin!

Bốp!

Một tiếng trầm đục vang lên.

Cả người Vương Xuân bị đá bay, rồi nện lên vách tường.

Phụt!

Anh ta phun ra một ngụm máu, sắc mặt lập tức trắng bệch, không nhịn nổi hét lên đau đớn:

"Á á á!"

Tiếng hét ấy vô cùng thảm thiết, Vương Xuân cảm thấy xương cốt cả người như dập nát, tim gan phèo phổi quặn thắt vô cùng đau đớn, xây sẩm mặt mày.

Đám người Dương Cảnh Đào thấy cảnh đó đều bị dọa liên tục lùi ra sau, không ngờ Lâm Hàn lại bỗng nhiên ra tay, còn đá một phát khiến Vương Xuân bị thương nặng như thế.

"Bà xã, đi thôi".

Lâm Hàn quay sang nhìn Dương Lệ, dịu dàng cười.

Dương Lệ nghe thấy hai tiếng "Bà xã", cơ thể mềm mại run lên, nghẹn ngào nói:

"Chúng ta sắp ly hôn rồi, em sẽ không phải vợ anh nữa, anh muốn dẫn em đi đâu?"

"Dẫn em đi gặp mẹ anh".

Lâm Hàn đáp, kéo tay Dương Lệ đi ra khỏi khách sạn Hilton.

Đầu óc Dương Lệ ong ong, không ngờ Lâm Hàn lại muốn dẫn cô đi gặp Liễu Nguyệt Như. Cô sững sờ, mặc kệ Lâm Hàn kéo lên xe.

Sau khi lên xe, Lâm Hàn không vội mà đến trung tâm tiếp khách Kim Lăng, anh gọi cho Phùng Thạch trước.

"Alo, cậu Lâm ạ!"

Điện thoại vừa kết nối, giọng nói oang oang của Phùng Thạch đã truyền đến.

"Vương Xuân là nhân viên của ông à?", Lâm Hàn hỏi thẳng.

"Đúng thế, tên nhóc đó có bằng tiến sĩ công trình dân dụng, khả năng làm việc cũng khá tốt, chỉ là đức tính có chút kém. Nghe nói mấy cô nhân viên dưới trướng đều có quan hệ mờ ám với cậu ta", Phùng Thạch cười nói:

"Đương nhiên, mấy chuyện như đời tư của nhân viên, tôi rất ít quan tâm, chỉ cần kiếm tiền cho tôi là tôi sẽ dùng thôi. Tôi vừa giao phần lớn sản nghiệp bất động sản ở Kim Lăng cho cậu ta xử lý. Dù sao, bên Đông Hải cũng có rất nhiều công việc, một mình tôi thật sự lo không xuể".

"Tôi biết rồi, đuổi cổ anh ta đi".

Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

Phùng Thạch sửng sốt, chợt nhếch miệng cười nói:

"Vâng thưa cậu Lâm, tôi sẽ đuổi cổ cậu ta ngay!"

Nói đùa à, Lâm Hàn đã ra lệnh thì Phùng Thạch đương nhiên phải vâng theo rồi. Ông ta được như ngày hôm nay, đều là do Lâm Hàn ban cho.

Vả lại, dưới tay Phùng Thạch có rất nhiều nhân tài như Vương Xuân, đuổi một người cũng chả sao cả.

"Ừ", Lâm Hàn gật đầu, cúp điện thoại.

...

Bên trong khách sạn Hilton.

"Khụ khụ khụ..."

Vương Xuân ôm bụng, không ngừng ho ra máu, tức đến nỗi hai mắt đỏ lè, nghiến răng nghiến lợi:

"Mẹ kiếp!"

"Mẹ kiếp!"

"Thằng Lâm Hàn ấy dám đánh tôi ư! Tôi sẽ giết chết cậu ta! Phải biết rằng đám thợ xây dưới tay tôi, chỉ cần trả tiền thì cái gì cũng làm! 500 ngàn tệ là đủ mua cái mạng chó của cậu ta rồi!"

"Tên Lâm Hàn kia đúng là có mắt như mù, ngay cả Vương Xuân cũng dám đánh!", Triệu Tứ Hải khẽ than thở:

"Vương Xuân chính là trợ thủ đắc lực trong mắt tổng giám đốc Phùng đó, đánh anh ta đồng nghĩa với chẳng xem ông ấy ra gì. Điều đấy và chán sống thì có khác nhau à?"

"Cái loại như Lâm Hàn chết cũng tốt, sống trên đời, ngày nào cũng bị người ta chế giễu dè bỉu, nhìn với ánh mắt khinh thường, chắc chắn rất đau khổ. Chết có lẽ là giải thoát đối với cậu ta", Dương Duyệt giễu cợt.

Dương Cảnh Đào đứng cạnh cũng thờ ơ lạnh nhạt, chẳng nói gì.

Bỗng, điện thoại của Vương Xuân reo lên.

Anh ta nhìn số điện thoại thì biến sắc, mặt mày tràn đầy cung kính.

Đây là số của Phùng Thạch.

Vương Xuân vội vàng nuốt ngụm máu trong miệng xuống, nhấn nghe, nở nụ cười nịnh nọt:

"Alo, tổng giám đốc Phùng ạ!"
Chương 434: Nhân vật lớn của nhà họ Lâm

"Vương Xuân đấy à!"

Giọng Phùng Thạch vang lên.

"Vâng! Tổng giám đốc Phùng, ông có gì cần dặn dò ạ!"

Vương Xuân lập tức cười y chang một con chó Nhật.

Triệu Tứ Hải đứng cạnh nhìn thấy cảnh đó, trong lòng vô cùng hâm mộ.

Tuy anh ta đến làm việc dưới trướng Phùng Thạch, và cũng được ông ta xem trọng, thẳng tay cho anh ta một căn biệt thự để ở, nhưng đến giờ, Phùng Thạch vẫn chưa giao một công trình quan trọng nào cho Triệu Tứ Hải làm. Vả lại, trong khoảng thời gian này, hai người cũng không liên lạc gì.

Triệu Tứ Hải cảm thấy mình như một mặt hàng bị Phùng Thạch bỏ quên. Tuy nhận được đãi ngộ rất tốt, nhưng lại chẳng có quyền hành gì.

Vương Xuân có thể khiến Phùng Thạch tự mình gọi điện đến, mà Triệu Tứ Hải lại chưa từng được như thế, đương nhiên là anh ta hâm mộ rồi.

"Dặn dò? Không có, chỉ là muốn báo cho cậu một tiếng, từ giờ trở đi, cậu đã bị đuổi. Giờ đến công ty sang chỗ kế toán thanh toán tiền lương đi, rồi cuốn gói cút đi", Phùng Thạch nhàn nhạt nói.

"Bị... Bị đuổi!"

Vương Xuân trợn mắt, toàn thân run rẩy như bị sét đánh, mặt mày tái nhợt.

Tin này quá bất ngờ, mà còn chẳng hiểu ra sao nữa!

Tự nhiên bị đuổi việc!

Trong giây phút ấy, Vương Xuân có cảm giác như đang nằm mơ nên mới nghe nhầm.

"Tổng giám đốc Phùng, ông... Nói lại với, hình như tôi nghe không rõ", Vương Xuân nặn ra một nụ cười nói.

"Lỗ tai của nhóc con cậu bị điếc à?"

Phùng Thạch mất kiên nhẫn nói: "Tôi nói là cậu bị đuổi, giờ đến chỗ kế toán của công ty kết toán rồi cầm tiền cút đi!"

Bị đuổi!

Cầm tiền cút đi!

Lúc này, Vương Xuân nghe được rất rõ, con ngươi anh ta co rút lại, không tài nào tin nổi nói:

"Tổng giám đốc Phùng à, tại sao lại đuổi tôi đi vậy!"

"Ông vừa giao 20% bất động sản ở Kim Lăng cho tôi xử lý, giờ lại đuổi tôi đi? Tại sao chứ!"

"Làm gì mà lắm tại sao thế, mau cút đi, đừng nói nhảm nữa!", Phùng Thạch bực bội đáp, ông ta nói xong bèn cúp điện thoại luôn.

Tút tút tút...

Nghe tiếng điện thoại bị cúp, sắc mặt Vương Xuân trắng bệch, trong mắt hiện lên sự tuyệt vọng.

Ban nãy, anh ta còn đắm chìm trong giấc mộng lương một năm cả chục triệu tệ, trở thành tầng lớp giàu có trong xã hội.

Đến cái độ cao ấy, muốn cái gì mà chẳng có?

Tiền tài, phụ nữ, địa vị, quyền lực...

Nhưng giấc mộng ấy chưa được bao lâu đã đột nhiên bị vỡ vụn. Điều đó khiến Vương Xuân có cảm giác như từ trên thiên đường rớt thẳng xuống địa ngục, không tài nào chấp nhận nổi.

Quan trọng hơn là anh ta còn không biết mình làm sai cái gì mà Phùng Thạch lại muốn đuổi cổ mình đi.

"Tại sao chứ... Tổng giám đốc Phùng... Rốt cuộc là tại sao..."

Vương Xuân ngồi bệt xuống dưới đất, mặt mày thẫn thờ buồn rười rượi, điều này còn khó chịu hơn là bị Dương Lệ từ chối.

"Vương Xuân thế mà lại bị đuổi ư?"

Triệu Tứ Hải nghe được cuộc nói chuyện trong điện thoại, sắc mặt khẽ biến, không ngờ Phùng Thạch tự mình gọi điện đến là để nói chuyện đó với Vương Xuân.

"Không đúng, khả năng của Vương Xuân trong công ty cũng thuộc loại giỏi, được tin tưởng giao nhiệm vụ mà. Tại sao tổng giám đốc Phùng lại đuổi anh ta?"

Triệu Tứ Hải cảm thấy rất khó hiểu.

"Bị đuổi? Đây chẳng phải là mất việc ư?"

Ánh mắt Dương Cảnh Đào lập lòe, lập tức nhìn Vương Xuân với vẻ khinh bỉ. Tên Vương Xuân này bị mất việc, còn xứng với Dương Lệ nhà ông ta chắc?

"Xem ra chuyện kết hôn giữa Vương Xuân và Dương Lệ phải suy nghĩ lại rồi".

Dương Cảnh Đào thầm nghĩ.

...

Tại trung tâm tiếp khách Kim Lăng, đây là một kiến trúc Gothic to lớn, có chút giống cung điện bên châu Âu.

Trước cửa, có một đám đàn ông cao to đeo kính râm, mặt mày lạnh tanh đứng gác.

Bọn họ đều có tóc vàng mắt xanh, dáng người cao to vạm vỡ y như một ngọn núi nhỏ, nhìn rất giống vệ sĩ.

Người đi đường nhìn thấy họ đều không khỏi sợ hãi, né ra xa, tự hiểu bên trong trung tâm tiếp khách có một nhân vật lớn đang ở.

Chẳng bao lâu sau, một chiếc GMC màu trắng chậm rãi chạy tới bên ngoài trung tâm.

Một trai một gái bước xuống.

Người con trai rất trẻ, trông có chút gầy gò, cả người lại phảng phất toát ra một loại khí chất.

Người đó chính là Lâm Hàn.

Dương Lệ thì đứng bên cạnh anh, ngẩng đầu nhìn kiến trúc trước mặt, rồi nhìn một đám vệ sĩ tóc vàng mắt xanh đứng ở cửa, vẻ mặt có hơi rụt rè.

"Chúng ta vào thôi".

Lâm Hàn dịu dàng cười với cô, kéo bàn tay nhỏ bé của cô đi vào bên trong.

Đám vệ sĩ tóc vàng mắt xanh kia nhìn thấy Lâm Hàn thì trong mắt lập tức toát ra vẻ cung kính, cúi đầu lùi lại né ra, để anh đi vào.

"Cậu Lâm!"

Mới vừa vào đại sảnh đã có một giọng nói hồn hậu truyền đến.

Chỉ thấy một ông cụ mặc áo trắng, chống gậy đầu rồng chậm rãi bước tới.

Gương mặt ông cụ già nua đầy nếp nhăn, nhưng ánh mắt lại thâm thúy vô cùng, tựa như có muôn vàn trí tuệ, chỉ nhìn một cái đã khiến người ta đắm sâu vào bên trong.

"Ông Vân!"

Lâm Hàn nhìn thấy ông cụ, mắt sáng bừng lên, bước đến tiếp đón:

"Ông Vân, lâu rồi không gặp!"

Ông cụ ấy chính là ông Vân.

Lâm Hàn cũng không bất ngờ khi ông Vân ra đón mình, có lẽ mẹ đã biết mình sẽ đến.

"Đúng vậy, đã hơn 10 năm không gặp rồi!"

Ông cụ mở miệng, đúng là ông Vân, mặt mày ông ấy tràn đầy kích động, nhìn Lâm Hàn từ trên xuống dưới:

"Bao năm rồi, cậu Lâm cũng đã trưởng thành!"

Cơ thể ông ấy run lẩy bẩy, nước mắt rơi như mưa:

"Ông cụ tôi đây không ngờ khi còn sống vẫn có thể được gặp lại cậu Lâm!"

Hồi còn nhỏ, mọi công việc từ bé đến lớn đều có thể nói là do ông Vân một tay dìu dắt anh.

Ông Vân vẫn coi với anh như cháu ruột của mình, hơn mười năm không gặp, sao không kích động cho được?

"Ông Vân, ông vẫn khỏe chứ?"

Lâm Hàn hỏi, tâm trạng cũng vô cùng kích động, anh rất thương ông Vân, coi ông ấy như người thân của mình.

"Vẫn khỏe, cơ thể khỏe khoắn chán, chỉ là tim có chút không tốt, sợ có một ngày ngủ một cái khỏi tỉnh, không được nhìn thấy cậu Lâm nữa thôi", ông Vân cười khà khà nói.

"Ông Vân, yên tâm đi, ông chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi!", Lâm Hàn cũng nói.

"Ha ha ha! Hy vọng vậy!", ông Vân cười ha hả, trông vô cùng vui vẻ, sau đó ánh mắt lóe lên:

"Cậu Lâm, mấy năm nay, gia tộc áp lệnh cấm vận lên cậu, chắc cậu đã khổ lắm!"

"Cũng bình thường, có điều đến giờ tôi vẫn không hiểu, tại sao gia tộc là ban lệnh cấm vận lên mình", Lâm Hàn hết sức khó hiểu nói.

"Điều này..."

Nét mặt già nua của ông Vân chợt nghiêm túc lên, tựa như sắp nói tới chuyện gì vô cùng kiêng kị:

"Chuyện này, tôi không tiện nói nhiều, nhưng cậu Lâm phải hiểu rằng, nhà họ Lâm có cơ nghiệp to lớn, phe cánh bên trong tranh đấu với nhau rất kịch liệt. Người nắm quyền, không đơn giản chỉ là ông chủ Lâm, còn có một số người cũng rất có tiếng nói. Những năm cậu bị áp lệnh cấm vận đó đều có liên quan tới người kia..."

Ông Vân nói xong câu cuối, ánh mắt bèn nhìn sang Dương Lệ, mỉm cười:

"Xin chào cô Dương, lúc trước, chúng ta đã từng gặp nhau rồi".

"Xin... Xin chào ạ".

Dương Lệ cắn môi, cô thấy Lâm Hàn và ông cụ ấy trò chuyện với nhau rất vui vẻ, nên nghĩ rằng ông ấy là người lớn trong nhà anh.

Ông Vân gật đầu, nói với Lâm Hàn:

"Dù nói thế nào thì tôi vẫn ủng hộ cuộc hôn nhân của cậu Lâm, hơn nữa, cô Dương đây ngoài việc sinh ra trong gia đình bình thường, thì bất kể là tính cách hay đức tính đều rất tốt, tôi vô cùng thích".

"Về phía bà chủ Lâm, còn phải trông cậy vào cậu Lâm đi thuyết phục bà ấy".

Nét mặt già nua của ông Vân chợt trở nên nghiêm túc:

"Vả lại, cậu Lâm à, tôi phải nhắc nhở cậu một câu, hôn nhân của cậu không đơn giản chỉ mình bà Lâm quyết định đâu, đằng sau còn có rất nhiều người trong ban lãnh đạo lên tiếng nữa. Đặc biệt là ông lớn muốn cấm vận cậu hơn mười năm nay cũng phản đối cuộc hôn nhân này của cậu".
Chương 435: Chuyện này cho qua đi

“Nhân vật có máu mặt…”

Mắt Lâm Hàn loé lên, anh không có bất kỳ ấn tượng nào với nhân vật có máu mặt mà ông Vân nói.

“Cậu Lâm, đừng nói nữa, cậu vẫn nên đi gặp bà chủ Lâm đi, kẻo bà ấy đợi lâu”, ông Vân nói.

“Được”.

Lâm Hàn gật đầu, anh dẫn Dương Lệ đi thang máy lên đến ngoài cửa phòng ở tầng trên cùng của trung tâm tiếp khách Kim Lăng.

Cốc cốc cốc!

Lâm Hàn hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa, hơn mười năm không gặp mẹ, tâm trạng anh có hơi xúc động.

Dương Lệ cũng căng thẳng, lần trước Liễu Nguyệt Như chủ động tìm cô, bây giờ là Lâm Hàn đưa cô đến gặp Liễu Nguyệt Như.

Điều này khiến cô có cảm giác con dâu ra mắt mẹ chồng.

“Vào đi”.

Một giọng nói lãnh đạm từ trong phòng vọng ra.

Mặc dù rất bình thản, nhưng Lâm Hàn vẫn có thể nghe ra được cảm xúc kích động bị kìm nén trong giọng nói này.

Lâm Hàn đẩy cửa ra, nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa trong phòng.

Bà để tóc ngắn, khuôn mặt thanh tú rất xinh đẹp, nhưng ở khoé mắt đã có những nếp nhăn mờ.

Đó chính là Liễu Nguyệt Như!

Nhìn khuôn mặt quen thuộc lại có chút xa lạ trước mắt, Lâm Hàn mở miệng, cuối cùng cũng gọi:

“Mẹ…”

Nghe thấy tiếng “mẹ” này, toàn thân Liễu Nguyệt Như run lên, cho dù đã trải qua vô vàn sóng gió, bà cũng che giấu cảm xúc rất tốt, thế nhưng giờ phút này bà vẫn không kìm được mà bật khóc.

“Tiểu Hàn…”

Bà nhẹ nhàng lên tiếng, bước tới ôm chặt Lâm Hàn:

“Tiểu Hàn, con đã lớn…”

“Vâng, con lớn rồi”, Lâm Hàn ôm Liễu Nguyệt Như, nhẹ nhàng gật đầu.

Ôm nhau được một phút, Liễu Nguyệt Như mới từ từ bình tĩnh lại từ trong sự kích động vui mừng, bà buông Lâm Hàn ra:

“Tiểu Hàn, con ngồi đi”.

“Vâng”.

Lâm Hàn kéo tay Dương Lệ ngồi xuống sofa.

Liễu Nguyệt Như nhìn thấy cảnh này, ánh mắt bà loé lên nhưng không vội lên tiếng.

“Mẹ, con đưa Tiểu Lệ đến đây, con nghĩ chắc mẹ cũng biết con đến đây để nói gì với mẹ rồi”, Lâm Hàn nói trước.

Dương Lệ ngồi bên cạnh, hai chân khép lại, không dám nói gì.

“Mẹ biết, con tới để nói với mẹ con không muốn ly hôn với cô gái này”, Liễu Nguyệt Như nhìn Dương Lệ với vẻ mặt không chút cảm xúc.

Nói đến chuyện chính, bà lại khôi phục dáng vẻ một người phụ nữ mạnh mẽ, toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm khiến người ta khó thở.

“Tiểu Hàn, trước đây mẹ nói rồi, con người đều có tình cảm, con ở cùng cô gái này thời gian dài rồi nảy sinh tình cảm, mẹ có thể hiểu được. Nhưng vợ tương lai của con sẽ là một cô gái tốt hơn cô gái này gấp mười lần, một trăm lần, dù là gia thế hay học vấn, giáo dục đều hơn hẳn Dương Lệ, là một cô gái hoàn hảo”.

“Nếu con kết hôn với cô ấy thì sẽ yêu cô ấy nhanh thôi”.

Liễu Nguyệt Như nhìn Dương Lệ: “Còn Dương Lệ, sau khi con ly hôn với cô ấy, mẹ cũng có thể bảo đảm cô ấy không phải lo cơm ăn áo mặc cả đời, sống cuộc sống mà người bình thường không thể có được”.

“Con từ chối”.

Lâm Hàn lắc đầu, rất thẳng thắn: “Mẹ, theo ý mẹ, nếu có một người đàn ông hoàn mỹ, tốt hơn bố gấp mười lần, gấp trăm lần muốn kết hôn với mẹ thì mẹ sẽ ly hôn với bố, sau đó kết hôn với ông ta sao?”

Liễu Nguyệt Như giật mình: “Tiểu Hàn, trên đời này không có người đàn ông nào tốt hơn bố con gấp mười lần, một trăm lần cả”.

“Ý con là nếu”, Lâm Hàn nói.

“Nếu… dù có thì mẹ cũng không thể ly hôn, vì bố mẹ đã ở cùng nhau bao nhiêu năm, nương tựa lẫn nhau, mẹ rất yêu bố con”, Liễu Nguyệt Như lắc đầu, rất kiên định.

“Vậy thì đúng rồi, mẹ yêu bố con cũng giống như con yêu Tiểu Lệ, cho dù có người ưu tú hơn cô ấy gấp mười lần, trăm lần thì con cũng không có hứng thú với người đó”.

“Giống như mẹ nói, con người đều có tình cảm. Tình cảm của con đều dành hết cho Tiểu Lệ, không thể có chút hứng thú với người phụ nữ khác, huống chi là ly hôn”.

Nghe đến đây, người Dương Lệ run lên, nước mắt chảy dài, mừng rỡ, cảm động…

“Tiểu Hàn, mẹ làm những điều này đều vì tốt cho con, tốt cho nhà họ Lâm chúng ta. Tại sao con lại cố chấp như thế?”, Liễu Nguyệt Như nhíu mày.

“Tốt cho con? Mẹ luôn miệng nói tốt cho con, thế mẹ đã nghĩ đến cảm giác của con chưa?”, Lâm Hàn vô cảm nói:

“Mẹ yêu cầu con ly hôn với Tiểu Lệ, 80% là vì lợi ích của gia tộc”.

“Đúng, con ly hôn với Tiểu Lệ, kết hôn với công chúa hoàng thất đúng là có lợi cho gia tộc, mà con cũng có lợi! Đây là chuyện đôi bên cùng có lợi!”, giọng Liễu Nguyệt Như cao hơn một chút:

“Và đây không chỉ là quyết định của riêng mẹ, mà còn là của bố con, quyết định của cả gia tộc”.

“Mẹ, con không muốn nói thêm nữa, nếu mẹ muốn công chúa hoàng thất đó vào nhà họ Lâm chúng ta thì có thể bảo người khác cưới, con không làm được. Cả đời này con sẽ chỉ ở bên Tiểu Lệ”, Lâm Hàn hít vào một hơi:

“Xin hãy tôn trọng quyết định của con, con cũng đã là người trưởng thành, sẽ không nói những lời như nếu ly hôn thì sẽ tự sát để đe doạ đâu”.

“Con chỉ có một câu thôi, con sẽ không ly hôn, cho dù gia tộc đưa ra hình phạt nào đi chăng nữa, thậm chí gia tộc có thể lấy lại tất cả những gì con có bây giờ”.

Sau khi nói xong, Lâm Hàn nhìn Liễu Nguyệt Như bằng ánh mắt kiên định.

Liễu Nguyệt Như im lặng một phút, sau đó thở dài, nhìn Lâm Hàn:

“Tiểu Hàn, tính cách của con thật giống bố con, mẹ không ngờ con lại có tình cảm sâu đậm với Dương Lệ như thế. Đã vậy thì chuyện ly hôn… bỏ qua đi!”

“Thật ạ?”

Mắt Lâm Hàn sáng lên.

Dương Lệ cũng trở nên kinh ngạc, mừng rỡ.

“Còn có thể giả được sao?”, Liễu Nguyệt Như đáp:

“Con là con của mẹ, mẹ không muốn con sống không hạnh phúc. Nếu Dương Lệ là hạnh phúc của con thì mẹ sẽ ủng hộ hai đứa ở bên nhau”.

“Cảm ơn mẹ!”, Lâm Hàn chân thành nói, không ngờ mẹ anh lại dễ nói chuyện như vậy. Trước khi đến đây, Lâm Hàn đã chuẩn bị tâm lý bỏ hết tất cả, cùng Dương Lệ cao chạy xa bay.

“Cảm ơn… mẹ!”

Dương Lệ cắn đôi môi mỏng rồi cũng gọi theo, mặt cô ửng hồng.

“Đừng cảm ơn mẹ vội, hôn nhân của hai đứa có thể đi đến cuối cùng hay không vẫn còn là một vấn đề”, Liễu Nguyệt Như nhẹ giọng nói:

“Dù sao mấy ông già trong nhà không muốn con cưới một cô gái có xuất thân hèn mọn, công chúa nước Anh là vợ mà họ chọn cho con”.

“Mẹ, mấy ông già mẹ nói là…”

Vẻ mặt Lâm Hàn nghiêm túc.

“Chuyện này không nói vội, với năng lực hiện tại của con chưa thể chống lại họ, nói với con còn quá sớm”, Liễu Nguyệt Như bảo:

“Tóm lại gia tộc càng lớn thì đấu tranh nội bộ càng gay gắt, tàn khốc. Bố con là chủ nhà, bề ngoài nắm giữ quyền lực rất lớn, cực kỳ nở mày nở mặt, nhưng đôi khi ông ấy cũng tiến thoái lưỡng nan”.

Lâm Hàn gật đầu, không hỏi nhiều.

“Vâng, vậy không nói nữa”.

Liễu Nguyệt Như đứng lên: “Nếu hai đứa không ly hôn nữa thì hãy sống tốt cuộc sống của mình đi. Bên phía gia tộc, mẹ sẽ cố gắng chống đỡ bớt áp lực cho con một thời gian, nhưng Lâm Hàn, con cũng phải đấu tranh, đây là xã hội dựa vào thực lực, có thực lực mới có quyền lên tiếng”.

“Con hiểu rồi!”, Lâm Hàn nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom