-
Chương 461-465
Chương 461: Dự cảm của Lâm Hàn
“Thưa anh, đây là phòng bệnh đặc biệt, anh không được vào!”
Bỗng nhiên một giọng nói từ bên ngoài vọng vào, trong giọng nói mang theo sự lo lắng:
“Thưa anh, nếu anh còn xông vào thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Ở lối đi bên ngoài phòng bệnh, một thanh niên để đầu cua đang đứng đó với vẻ mặt lạnh lùng, người này chính là Ngô Xuyên.
Một y tá đang chắn trước mặt anh ta, có chút sợ hãi.
Từ vết thương do đạn bắn của người trong phòng bệnh thì biết đó không phải người bình thường, vì vậy bệnh viện lập tức báo cảnh sát, đồng thời sắp xếp đưa vào phòng đặc biệt.
Người trong bệnh viện không biết Lâm Hàn là người tốt hay người xấu, vì vậy họ chỉ có thể cử nhân viên bảo vệ đến canh chừng, một mặt là ngăn Lâm Hàn trốn thoát trước khi cảnh sát tới, mặt khác cũng là để bảo vệ Lâm Hàn.
Nhưng vừa rồi, nam thanh niên trước mặt đột nhiên xông tới, đối mặt với sự cản trở của bao nhiêu nhân viên bảo vệ, nhưng chỉ vài phút sau, một mình anh ta tay không tấc sắt dễ dàng giải quyết được mấy tên bảo vệ tay cầm dùi cui điện.
Lúc này ở nơi cách đó không xa, mấy nhân viên bảo vệ nằm trên mặt đất, tất cả đều sợ hãi nhìn Ngô Xuyên, co rúm người lại, không dám tiến lên.
“Tôi đến tìm bạn tôi, tôi nhất định phải vào!”
Ngô Xuyên lạnh lùng nhìn y tá.
“Nhưng…”
Cô y tá mở miệng.
Mà nghe thấy giọng nói này, Lâm Hàn cũng đã đi ra, thấy Ngô Xuyên đến, anh khẽ cười:
“Để anh ấy vào đi, anh ấy là bạn tôi”.
Khi đến bệnh viện, Lâm Hàn gửi tin nhắn cho Ngô Xuyên, nhưng lại không gửi cho Trần Nam, vì anh có một dự cảm khó giải thích.
Y tá nghe thấy Lâm Hàn nói vậy thì hơi nghi ngờ nhìn anh, người đàn ông đang định xông vào này nhìn có vẻ rất tàn ác, mà người bệnh lại nho nhã như một thư sinh, sao có thể là bạn bè được chứ?
Ngô Xuyên không quan tâm lắm, nhìn thấy Lâm Hàn bị băng bó thì vội chạy đến, hỏi với vẻ mặt lo lắng:
“Anh Hàn, chuyện gì xảy ra vậy? Ai khiến anh bị thương?”
“Vào trong rồi nói đi”.
Lâm Hàn nhìn mấy nhân viên bảo vệ và y tá ở xung quanh, đương nhiên anh không thể để những người này nghe thấy chuyện vừa xảy ra.
Sau khi vào phòng bệnh đóng cửa lại, Ngô Xuyên cũng nhanh chóng nói:
“Anh Hàn, vừa nãy tôi đọc được tin nhắn của anh, rồi lập tức chạy tới đây. Lúc nãy tôi với Trần Nam đang họp với mấy ông trùm kia để bàn chuyện đối phó với nhà họ Hoàng. Anh Hàn, anh bị sao vậy?”
Nói đến câu cuối, Ngô Xuyên lại nhìn lên cánh tay Lâm Hàn, ánh mắt đầy lo lắng.
Lâm Hàn nghe thế, sắc mặt trở nên hơi kỳ lạ.
Ngô Xuyên là người anh em đáng tin cậy nhất của anh, trong thời gian này thân thủ của anh ta cũng tăng lên rất nhiều.
Trần Nam bảo đang hẹn Hoàng Bạch Đào ở một quán trà, cuối cùng anh ta lại mở cuộc họp với Ngô Xuyên và những ông trùm kia…
Nghĩ đến đây, lông mày Lâm Hàn cau lại thật chặt, dự cảm trong lòng anh càng trở nên mạnh mẽ hơn, có khi nào Trần Nam muốn một mình anh đến gặp Hoàng Bạch Đào, còn anh ta lại kéo mấy người Ngô Xuyên đi chỗ khác, hơn nữa còn lấy lý do đi họp.
Lâm Hàn lại khẽ lắc đầu, anh không dám tin, anh coi Trần Nam như anh em ruột của mình, cuối cùng lại bị Trần Nam phản bội…
“Anh Hàn, rốt cuộc là sao vậy? Ai đã khiến anh bị thương thế này?”
Ngô Xuyên thấy Lâm Hàn không lên tiếng thì càng lo lắng hơn.
“Anh thông báo cho Trần Nam để anh ta đến đây trước đi, tôi muốn hỏi anh ta chút chuyện”.
Vẻ mặt Lâm Hàn đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Ngô Xuyên có chút không hiểu ý Lâm Hàn, không phải Trần Nam vẫn luôn họp cùng anh ta sao? Liên quan gì đến chuyện Lâm Hàn gặp phải?
Nhưng dù sao cũng là lệnh của Lâm Hàn, Ngô Xuyên vẫn nhanh chóng liên lạc với Trần Nam, thông báo cho anh ta biết để anh ta tới đây.
“Ngô Xuyên, hôm nay tôi nhận được tin nhắn Trần Nam gửi tới, nói là Hoàng Bạch Đào muốn hẹn chúng ta cùng nhau nói chuyện, vì thế…”
Lâm Hàn hít một hơi thật sâu, kể ngắn gọn những chuyện đã xảy ra.
Mặc dù trong lòng anh vẫn không dám tin, nhưng dự cảm đó rất mãnh liệt.
Ngô Xuyên nghe xong, sắc mặt đột nhiên thay đổi:
“Anh Hàn, lẽ nào Trần Nam phản bội anh? Không phải chứ, anh vẫn luôn đối xử rất tốt với anh ta, hơn nữa quan hệ giữa tôi và anh Nam cũng rất tốt, tại sao anh ta lại thế này?”
“Tôi cũng không biết tại sao lại thế này, cách đơn giản nhất là gọi Trần Nam tới để đối chất”.
Lâm Hàn khẽ lắc đầu, anh vẫn luôn rất tin tưởng Trần Nam, hy vọng chuyện này không như anh nghĩ.
Ngô Xuyên đảo mắt, vẻ mặt đột nhiên trở nên khó coi:
“Anh Hàn, nếu như, tôi nói là nếu như Trần Nam thật sự phản bội anh, bây giờ tôi nói địa chỉ cho anh ta, lỡ anh ta phái người đến ám sát anh thì sao? Hay là anh rút lui trước, để tôi ở lại đây xác nhận an toàn đã rồi tính tiếp?”
“Hơn nữa trước khi đến, tôi đã nói với anh ta rằng tôi sẽ đến bệnh viện tìm anh. Nếu anh ta thật sự có ý đồ, có khi nào anh ta sẽ hành động trước không?”
“Không sao, tôi ở đây chờ anh ta. Nếu anh ta thật sự dám phái người tới ám sát, vậy thì… tôi sẽ coi như không có người anh em này!”
Lâm Hàn khẽ thở dài, nói thật anh vẫn có chút không tin Trần Nam sẽ phản bội mình.
Nhan Thành ở bên cạnh có vẻ ngạc nhiên, cậu từng gặp Trần Nam, bây giờ anh ta đang là người đứng đầu trong khu vực Vùng Xám ở Kim Lăng.
Mặc dù người đứng sau là Lâm Hàn, nhưng trong tay Trần Nam cũng có rất nhiều thế lực nghe theo mệnh lệnh của anh ta.
Nếu anh ta thật sự phản bội Lâm Hàn, cử người đến đây ám sát thì sẽ gây ra hậu quả không thể tưởng tượng.
“Anh Hàn, hay là tôi thông báo với bệnh viện để họ cử thêm vài bảo vệ nữa tới bảo vệ anh nhé?”, Nhan Thành nói.
Lâm Hàn nghe vậy thì khẽ lắc đầu.
Ngô Xuyên cũng mỉm cười.
Bầu không khí hơi căng thẳng dường như chợt dịu đi rất nhiều.
Tuy nhiên Nhan Thành lại nhìn hai người với vẻ khó hiểu.
Lâm Hàn thấy vậy thì giải thích: “Cậu thấy bảy tám nhân viên bảo vệ đó có tác dụng gì khi Ngô Xuyên xông vào vừa nãy không?”
Nhan Thành gãi đầu suy nghĩ, vừa nãy khi Ngô Xuyên đến, đúng là có bảy tám nhân viên bảo vệ trông chừng cho Lâm Hàn, nhưng vừa rồi họ đều nằm trên đất, hoàn toàn không phải đối thủ của Ngô Xuyên.
Nhan Thành lại nhớ về thân thủ đáng sợ của Lâm Hàn khi ở thôn nhà họ Nhan lúc trước, cậu đột nhiên nghĩ thông suốt, nếu Trần Nam chỉ phái người bình thường đến ám sát thì sẽ chẳng có ích gì.
“Hơn nữa mặc dù Trần Nam có thể chỉ huy thế lực hắc đạo ở Kim Lăng, nhưng họ biết Ngô Xuyên, biết tôi, chưa chắc đã đồng ý tới ám sát tôi, nhất là người của Tôn Hàn Các, Trần Nam không thể chỉ huy họ”.
Lâm Hàn lại nói: “Nếu Trần Nam thật sự cử người tới thì chắc sẽ cử một số sát thủ chân chính tới, hoặc là… người của khu Tam Giác Vàng”.
Lâm Hàn lại nhớ tới ngày đó ở Hộp đêm Royal No.1, Trần Nam rất có hứng thú với ma tuý, có lẽ đây là lý do anh ta phản bội anh.
“Chỉ hy vọng là tôi nghĩ nhiều, Trần Nam vẫn là người anh em của tôi”, Lâm Hàn khẽ thở dài:
“Được rồi, cậu đi báo cho các nhân viên bảo vệ kia tránh xa một chút, kẻo đến lúc đó lại làm tổn thương người vô tội. Nếu Trần Nam thật sự phái sát thủ đến thì họ cũng vô dụng”.
Nhan Thành gật đầu rồi vội vã ra khỏi phòng bệnh.
Lúc này, bên ngoài lại có thêm một nhóm nhân viên bảo vệ nữa tới, tổng cộng có 20 hay 30 người, vì vừa rồi Ngô Xuyên mạnh mẽ xông vào nên họ tưởng có người gây rối ở đây.
“Đừng nhìn nữa, các anh mau tránh đi đi, lát nữa có thể nơi này sẽ có nguy hiểm, kẻo các anh lại bị thương”, Nhan Thành nói thẳng.
Mấy nhân viên bảo vệ nhìn nhau, nhưng rồi đột nhiên bật cười.
“Cậu nói gì vậy? Chúng tôi có 20, 30 người, có thể có nguy hiểm gì?”
Chương 462: Nguyễn Nguyên đến
“Đừng tưởng người bạn vừa rồi của cậu đánh nhau được là đuôi vểnh lên trời! Vừa nãy chúng tôi chưa thật sự đánh thôi, huống hồ người cũng ít, cậu thật sự cho rằng chúng tôi sợ cậu à?”
“Đúng thế, tôi thấy là cậu muốn dụ chúng tôi đi sau đó chạy thoát đúng không? Không ngại nói cho các cậu biết, chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, đám người xấu các cậu chờ bị bắt đi!”
Các nhân viên bảo vệ nhao nhao chế nhạo, không hề coi trọng lời Nhan Thành nói.
Thấy phản ứng này của mấy nhân viên bảo vệ, sắc mặt Nhan Thành thay đổi, Lâm Hàn bảo cậu thông báo cho họ là vì muốn bảo vệ họ, nhưng họ lại cho rằng Lâm Hàn muốn chạy trốn.
Cô y tá lúc trước, giờ phút này lại trở nên nghiêm túc, hỏi:
“Rốt cuộc là nguy hiểm gì? Kẻ thù của các anh sắp tìm đến à? Bệnh viện chúng tôi còn một số nhân viên bảo vệ nữa, hay là tôi gọi họ tới đây nhé?”
Nhan Thành nghe vậy thì sắc mặt cũng thoáng dịu đi:
“Chúng tôi không định chạy trốn, tôi ra đây là có ý tốt muốn khuyên các anh, lát nữa người tới không phải các anh đông người là có thể đối phó được, hãy nhanh chóng tránh xa kẻo bị ảnh hưởng. Nếu các anh không đi, tôi cũng không còn cách nào khác”.
Nói xong Nhan Thành rời đi đầu không ngoảnh lại, cậu đã thông báo lại lời Lâm Hàn cho họ rồi, còn việc có nghe hay không là tuỳ họ.
…
Cùng lúc đó, ở lối vào bệnh viện, một chiếc xe van chậm rãi dừng lại, bốn người đội mũ, mặc áo khoác xuống xe.
Trên người bốn người đều toát ra hơi thở lạnh lẽo nhàn nhạt, da mặt ngăm đen, hai má hóp lại, tạo cho người ta cảm giác con lai.
“Là bệnh viện này đúng không?”
Người đàn ông đi giữa trầm giọng hỏi, người này chính là Nguyễn Nguyên của khu Tam Giác Vàng!
Mà những người khác chính là đám Tiểu Lỗ.
“Là nơi này, Trần Nam gửi tin nhắn nói là phòng bệnh đặc biệt ở trên tầng cao nhất. Lâm Hàn bị thương rồi, có một người tên Ngô Xuyên thân thủ không tệ, những người khác đều là nhân viên bảo vệ bình thường”.
Tiểu Lỗ liếm môi, ánh mắt tàn nhẫn.
“Trần Nam rất thức thời, chỉ cần hợp tác với khu Tam Giác Vàng của chúng ta thì anh ta muốn kiếm bao nhiêu tiền có bấy nhiêu”.
Nguyễn Nguyên đi về phía trước, lạnh lùng nói: “Tôi thấy Lâm Hàn này là một kẻ ngốc, tiền dâng tới tận cửa rồi không kiếm, không phải là coi bản thân là triệu phú đấy chứ!”
“Dù sao chỉ cần hôm nay trừ khử được Lâm Hàn thì mục đích đến Kim Lăng của chúng ta sẽ thật sự đạt được!”
Sau đó, bốn người đi thang máy lên tầng cao nhất.
Lúc này, các nhân viên bảo vệ đang tụ tập nói chuyện cười đùa.
“Đừng bảo những người này thật sự có ý đó, cho rằng dấn thân vào xã hội là trở thành nhân vật lớn đó nhé?”
“Đúng vậy, tưởng mình đang đóng phim truyền hình đấy à? Lại còn gặp nguy hiểm nữa, chậc chậc chậc, có thể có nguy hiểm gì”.
“Bây giờ là xã hội pháp quyền, ai dám làm loạn ở bệnh viện? Cho dù có thì thế nào? Chúng ta nhiều người thế này, cầm dùi cui điện trong tay còn sợ gì nữa?”
…
Cô y tá nhỏ ở bên cạnh lại có chút sợ hãi, vì cô cảm giác được vừa nãy Nhan Thành không hề nói dối.
Nhất là khi nãy, cô giúp Lâm Hàn xử lý vết thương, cô hiểu đó là vết thương do súng bắn, người bình thường làm gì có súng?
Chắc chắn người tên Lâm Hàn đó có kẻ thù.
Lời Nhan Thành nói lúc nãy hẳn là không giả.
“Các anh bảo vệ, hay là chúng ta nghe người đó, tránh xa nơi này một chút đi?”, cô y tá nhỏ cắn môi nói với mấy bảo vệ:
“Tôi thấy những người đó cũng không phải muốn trốn đâu, dù sao lát nữa cảnh sát cũng sẽ tới”.
Mấy nhân viên bảo vệ dừng lại, nhìn cô y tá nhỏ rồi ai nấy đều bật cười.
“Đúng là phụ nữ, sợ này sợ kia!”
“Cô là sinh viên thực tập đúng không? Cô sợ như vậy thì cũng không làm được gì, chi bằng nhân lúc còn sớm thì đi đi”.
“Đúng đó, có chuyện gì ở bệnh viện này mà chúng tôi chưa gặp chứ? Cùng lắm là xã hội đen thôi, sợ cái gì!”
Mấy nhân viên bảo vệ đang nói, họ không nhận ra bốn người đàn ông mới đi lên từ lối vào thang máy.
Mãi cho đến khi bốn người đến gần, một trong những nhân viên bảo vệ mới chú ý đế họ, lên tiếng:
“Đứng lại, các anh là ai? Đây là khu phòng bệnh đặc biệt, không thể lại gần, mau cút khỏi đây đi!”
Những nhân viên bảo vệ khác nghe thấy lời này thì cũng đều có phản ứng, lần lượt nhìn chằm chằm vào bốn người đàn ông.
Làn da ngăm đen, hai má hóp lại, trông không giống người địa phương.
“Đang nói với mấy người đấy, bốn người các anh còn ngây ra đó làm gì?”
“Không phải là kẻ thù của người bệnh trong phòng đặc biệt đó chứ? Thế này thôi mà cũng bảo có nguy hiểm, hahaha!”
Mấy nhân viên bảo vệ vừa nói câu đó vừa sờ dùi cui điện trong tay, giây tiếp theo họ đều ngậm miệng, trợn tròn mắt.
Bởi vì bốn người kia đều giơ súng lục đen ngòm, chĩa họng súng về phía họ.
Đối mặt với họng súng đen ngòm đáng sợ đó, nhóm bảo vệ thậm chí còn không dám nhúc nhích.
Họ không ngờ bốn người này lại có súng!
“Chúng tôi, chúng tôi chỉ đùa thôi, các anh muốn làm gì thì làm, chúng tôi nhường… nhường đường, được không?”, một tên bảo vệ lấy hết dũng khí, run rẩy nói.
Nhưng đáp lại họ là tiếng cười khẩy của bốn người Nguyễn Nguyên.
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Đột nhiên họ bóp cò, rất nhiều viên đạn bay ra!
Một vài nhân viên bảo vệ đi cuối bị trúng đạn, la hét thảm thiết ngã xuống đất.
“Mau chạy đi!”
Những tên bảo vệ khác lập tức sợ hãi, vừa nãy họ còn tự hào về cây dùi cui điện trong tay, giờ phút này đã đồng loạt ném hết xuống đất, ai nấy đều chạy vội về phía cầu thang.
“Haha, mới đó đã sợ chạy mất rồi!”
Tiểu Lỗ chế nhạo, cầm súng định đuổi theo những Nguyễn Nguyên đã lên tiếng:
“Đừng quan tâm những kẻ ngáng đường đó, chuyện chính quan trọng hơn!”
“Vâng thưa đại ca”.
Ngay sau đó, bốn người đồng loạt đi về phía phòng bệnh.
Lúc này mấy nhân viên bảo vệ bị thương đang nằm trên đất và y tá đang ở trên lối đi, vừa nãy cô vô tình bị vấp ngã.
Thấy bốn người, cô y tá sợ hãi lập tức muốn bỏ chạy, nhưng một họng súng lạnh lẽo đã chĩa vào trán cô.
“Đứng lên đi”, Nguyễn Nguyên cười nhạt.
Cô y tá run rẩy đúng lên, trong lòng sợ hãi cực độ, cô nói:
“Trước đó tôi đã báo cảnh sát rồi, bây giờ các anh chạy chắc vẫn còn kịp!”
“Ồ, miệng cũng khá cứng đấy, trông em gái xinh xắn thế này nhưng nếu não bị vỡ thì không còn xinh nữa đâu!”
Tiểu Lỗ cầm súng tiếng lại gần, trên mặt anh ta nở nụ cười, nhưng nụ cười đó lại rất tàn nhẫn.
Nguyễn Nguyên xua tay: “Lát nữa hãy giết, cô gái này có ích với anh”.
Nói xong Nguyễn Nguyên đưa tay túm cổ cô y tá, đưa cô đến bên ngoài phòng bệnh rồi lớn tiếng nói:
“Lâm Hàn, tao biết mày ở trong đó, không phải mày rất có chính nghĩa, vì không hại người khác nên không kiếm tiền từ thuốc sao? Haha, loại nguỵ quân tử ra vẻ đạo mạo như mày, tao thấy nhiều rồi, để tao xem xem mày chính nghĩa đến mức nào”.
“Bây giờ nếu mày ra đây thì tao sẽ không giết cô y tá này, nếu mày không ra tao sẽ bắn vỡ sọ cô ta!”
Sau đó, họng súng của Nguyễn Nguyên dí sát trán cô y tá nhỏ.
“Không biết nếu cô y tá nhỏ vô tội này chết vì mày thì mày có thấy áy náy không?”
Khoé miệng Nguyễn Nguyên gợn lên nụ cười tàn nhẫn.
Lúc này trong phòng bệnh, ba người Lâm Hàn đã nhận thấy có người tới, đang định dựa vào giường bệnh để phòng thủ, nhưng nghe thấy lời này của Nguyễn Nguyên, lông mày Lâm Hàn chợt chau lại.
Chương 463: Đinh Phong
“Không ngờ mấy người Nguyễn Nguyên lại tới, sao Trần Nam lại có dính líu tới bọn họ?”
Mắt Lâm Hàn loé lên, tuy rằng anh đã đoán trước được nếu Trần Nam phản bội nhất định sẽ phái người tới ám sát anh, nhưng không ngờ lại là mấy người Nguyễn Nguyên.
Ngay sau đó anh đã hiểu ra.
Nếu Nguyễn Nguyên trừ khử mình, điều này có lợi cho chúng.
Dù sao ý Lâm Hàn là hàng hoá từ khu Tam Giác Vàng có thể tuỳ ý tràn vào Kim Lăng.
“Anh Hàn, những người này đều là cao thủ, ai cũng nham hiểm độc ác, hay là chúng ta rút lui từ cửa sổ trước đi?”, Ngô Xuyên nhìn lướt qua khe hở ở cửa, vẻ mặt nặng nề.
Lâm Hàn thoáng suy nghĩ rồi lắc đầu:
“Không được, nếu rút lui thì chắc chắn cô y tá kia sẽ chết ở đây, cô ấy là người vô tội, không cần phải chết vì chúng ta”.
“Hơn nữa xuống từ cửa sổ, anh với tôi có thể leo xuống được, còn Nhan Thành thì không”.
Nhan Thành ở bên cạnh sắc mặt đột nhiên có chút lúng túng, vì mình quá yếu khiến mọi người bị kéo lại.
“Nhan Thành, cậu ở đây, Ngô Xuyên, cậu theo tôi ra ngoài, tuỳ cơ ứng biến”, Lâm Hàn vừa nói vừa mở cửa phòng bệnh bước ra ngoài.
Lâm Hàn và Ngô Xuyên giơ tay, bước ra khỏi phòng bệnh, Lâm Hàn nói thẳng:
“Nguyễn Nguyên, anh thật sự cho rằng kết hợp với Trần Nam là có thể mở thị trường ma tuý ở Kim Lăng à? Không có tôi, các anh chỉ có thể kiếm được chút tiền thôi, chi bằng ngồi xuống nói chuyện?”
Mà thấy Lâm Hàn đi ra, mấy người Nguyễn Nguyên không nói gì chỉ nhìn hai người.
Đến khi hai người hoàn toàn bước ra khỏi phòng bệnh mới đồng loạt chĩa súng vào Lâm Hàn, sau đó bóp cò.
“Nguy hiểm!”
Lâm Hàn lập tức đẩy Ngô Xuyên ra, đồng thời anh cũng né sang một bên.
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Giây tiếp theo, tiếng súng liền vang lên.
Nơi Lâm Hàn và Ngô Xuyên vừa đứng xuất hiện một hàng viên đạn dày đặc.
Nếu Lâm Hàn phản ứng chậm hơn một chút thì e rằng hai người sẽ bị bắn lỗ chỗ.
Lâm Hàn cau mày, bốn người Nguyễn Nguyên đến từ khu Tam Giác Vàng, độ hung hãn của họ vượt xa dự đoán của anh.
Một lời không hợp lập tức nổ súng!
Nguyễn Nguyên rất bất ngờ, tốc độ phản ứng của Lâm Hàn nằm ngoài dự đoán của anh ta.
Nhưng chúng cũng chỉ ngẩn ra trong chốc lát mà thôi, lăn lộn ở khu Tam Giác Vàng bao nhiêu năm, cũng đã trải qua vô số các cuộc chiến lớn nhỏ.
Bốn người Nguyễn Nguyên lập tức phản ứng lại, quay đầu súng, đạn bắn liên tục ra tứ phía.
Lâm Hàn và Ngô Xuyên cũng phản ứng nhanh, liên tiếp né được, những viên đạn gần như vụt qua tai họ.
Dựa vào tốc độ phản ứng và cơ thể nhanh nhạy, Lâm Hàn và Ngô Xuyên né được đạn hai lần, nhưng làm sao tránh được mãi, mà hai người đã hết chỗ trống. Lúc này, hai người Lâm Hàn đã bị dồn vào đường cùng.
Cái chết đã cận kề ngay trước mắt.
Bốn người Nguyễn Nguyên không cho hai người Lâm Hàn cơ hội, dồn họ vào chỗ chết.
“Lâm Hàn, đừng chạy lung tung, ngoan ngoãn chịu chết không được sao?”
Nguyễn Nguyên cười khẩy, họng súng lại chĩa vào đầu cô y tá nhỏ:
“Tao thề, từ lần bắt tiếp theo của tao, nếu mày còn dám nhúc nhích nữa thì tao sẽ bắn nát đầu y tá này!”
“Lâm Hàn, không phải mày rất chính nghĩa sao? Mày sẽ trơ mắt nhìn người vô tội vì mình mà chết ư?”
Mặt Nguyễn Nguyên đầy vẻ tàn nhẫn.
Mà nghe thấy câu này, bước chân Lâm Hàn đột nhiên khựng lại, anh nhìn cô y tá nhỏ.
Lúc này cô y tá đã nước mắt đầy mặt, liên tục run rẩy.
Lâm Hàn lắc đầu, một người vô tội vì anh mà chết… Nói thật, anh không làm được.
Nghĩ như vậy, Lâm Hàn không nhúc nhích nữa.
Mà nhìn thấy cảnh này, đám người Nguyễn Nguyên vui mừng khôn xiết, giơ súng chĩa vào Lâm Hàn.
“Anh Hàn!”
Sắc mặt Ngô Xuyên đại biến, không nói lời nào chuẩn bị chắn trước người Lâm Hàn.
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Vài tiếng súng đột nhiên vang lên, bốn người Nguyễn Nguyên ngã xuống đất, bất động.
Không lệch một phát nào, gần như tất cả bốn người Nguyễn Nguyên đều bị bắn trúng điểm yếu.
Người duy nhất bị bắn hơi chệch điểm yếu cũng đã bị bắn thêm phát nữa.
Năm phát súng, nhanh chóng, chuẩn xác giết chết bốn người Nguyễn Nguyên.
Cả Lâm Hàn và Ngô Xuyên đều sửng sốt, ngạc nhiên nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở trong thang máy.
Người này mặc đồng phục cảnh sát, nhìn có vẻ không khác cảnh sát bình thường là mấy, chỉ là khuôn mặt có hơi trắng.
Nhưng vừa rồi, anh ta cách đám người Nguyễn Nguyên những 20 mét mà có thể bắn trúng điểm yếu của chúng chỉ bằng một phát súng, thủ pháp bắn súng này chắc chắn không phải cảnh sát bình thường.
Lúc này, cảnh sát đó đã bước tới trước mặt Lâm Hàn, giậm chân một cái rồi chào Lâm Hàn kiểu quân đội:
“Chào cậu Lâm, tôi là Đinh Phong, đến từ đại đội đặc chủng của Kim Lăng, tôi được ông Thang phái tới để bảo vệ cậu, cậu không sao chứ?”
Lâm Hàn khẽ lắc đầu: “Tôi không sao”.
Ánh mắt anh đảo một vòng, sau đó hiểu ra.
Ông Thang mà Đinh Phong nói, khả năng là Thang Ân Đình, người đứng đầu Kim Lăng.
Còn về tại sao ông ta lại phái người đến bảo vệ mình, anh nghĩ đó là do lệnh của mẹ anh.
“Cảm ơn anh!”
Lâm Hàn lại chân thành nói.
“Cậu Lâm nói gì thế, cậu là quý nhân trong miệng ông Thang, tôi nhất định phải bảo vệ cậu bằng cả tính mạng mình, bảo vệ cậu là bổn phận của tôi!”
Đinh Phong cười nhẹ, nhưng vẫn còn hơi sốc.
Vừa nãy khi nhận được điện thoại của Thang Ân Đình, người đứng đầu Kim Lăng, ông ta lệnh cho anh đến bệnh viện quận Tần Hoài bảo vệ một người tên là Lâm Hàn.
Theo anh ta thấy, có thể khiến người đứng đầu Kim Lăng đích thân gọi tới, vậy thì thân phận và địa vị của Lâm Hàn chắc chắn không thấp, chắc hẳn là quan chức, thậm chí có thể là cấp tỉnh, cấp bộ!
Nhưng anh ta không ngờ Lâm Hàn lại chỉ là một chàng thanh niên, đoán chừng còn không nhiều tuổi bằng mình!
Lẽ nào Lâm Hàn còn có lai lịch bối cảnh gì khác mới có thể khiến ông Thang đích thân gọi điện như thế?
Lâm Hàn nhìn cô y tá đang sợ mất mật trên đất rồi bảo:
“Đinh Phong, anh xử lý tình huống ở đây đi, tôi không tiện lắm”.
“Vâng thưa cậu Lâm!”
Đinh Phong gật đầu, sau đó liên hệ với thuộc hạ cùng bên phía bệnh viện, lập tức xử lý hiện trường.
Là cảnh sát, đương nhiên giải quyết những chuyện này rất thuận lợi, không giống như Lâm Hàn vừa bị thương một chút phải điều trị đã khiến bệnh viện phải gọi cảnh sát.
Những việc này chỉ cần nói một câu là mọi thứ đều dễ dàng.
Sau khi để Đinh Phong giải quyết, Lâm Hàn và Ngô Xuyên cùng về phòng bệnh.
Lâm Hàn ngồi xuống, vẻ mặt có chút lạnh lùng, anh khẽ thở dài:
“Xem ra Trần Nam thật sự đã phản bội tôi”.
Ngô Xuyên và Nhan Thành nghe vậy, sắc mặt đều thay đổi.
Trần Nam là người kiểm soát khu vực Vùng Xám ở Kim Lăng trên danh nghĩa, họ biết dưới tay anh ta có bao nhiêu thế lực.
Mọi người vốn là anh em, cùng nhau cố gắng, đương nhiên không cần lo nghĩ nhiều.
Nhưng bây giờ Trần Nam phản bội, tình hình đột nhiên trở nên phức tạp.
Dù sao bây giờ về cơ bản Trần Nam đang nằm giữ tất cả thế lực Vùng Xám ở Kim Lăng.
“Anh Hàn, phải làm sao bay giờ? Hay là tôi điều người từ Đông Hải đến đây, bây giờ chúng ta ở Kim Lăng, nhưng lại là địa bàn của Trần Nam, hay là tránh đi trước?”, Ngô Xuyên lên tiếng:
“Mà chúng ta vẫn còn rất nhiều anh em Tôn Hàn Các ở Kim Lăng, họ đều là người trung thành, gọi họ đến, cho dù không phải đối thủ của Trần Nam thì tự bảo vệ mình cũng vẫn dư sức!”
Chương 464: Tại sao phản bội tôi?
Lâm Hàn không nói lời nào, trong lòng rất buồn bã.
Anh một mực xem Trần Nam như anh em, hai người họ cũng đã cùng trải qua rất nhiều chuyện. Nhất là trong cuộc chiến diệt trừ nhà họ Hồng, Trần Nam cũng đã bỏ ra không ít công sức, nhưng cuối cùng lại nhận về kết quả thế này, anh em phản bội nhau...
Đúng là lòng người khó đoán!
Đứng trước lợi ích khổng lồ kia, ngay cả lòng người và tình nghĩa anh em cũng không vượt qua được cám dỗ?
"Không cần phiền phức như vậy", Lâm Hàn lắc đầu, nói thẳng:
"Ngô Xuyên, anh liên lạc Tôn Hàn Các, bảo ba người Tiểu Đông đến chỗ tôi đi. Sau đó chúng ta đi thẳng đến chỗ Trần Nam là được! Còn về các thế lực vùng xám vừa thu nhận kia, ắt hẳn bọn họ sẽ không dám làm thế đâu!"
"Chuyện này..."
Ngô Xuyên hơi do dự, cảm thấy Lâm Hàn quá liều lĩnh rồi, nhưng anh ta cũng không dông dài nữa, gọi điện thoại kêu người đến.
Không lâu sau đó, Đinh Phong đã xử lý ổn thỏa tình hình bên ngoài, rồi đi vào gõ cửa phòng bệnh của Lâm Hàn.
"Cậu Lâm, tôi là Đinh Phong".
Nhan Thành nghe vậy, lập tức bước ra mở cửa.
Chỉ thấy đằng sau Đinh Phong còn một đám bảo vệ, chính là những người phụ trách bảo vệ và giám thị Lâm Hàn.
"Đây là?", Lâm Hàn hơi khó hiểu nhìn Đinh Phong.
Đinh Phong lách qua một bên rồi nói:
"Cậu Lâm, tôi vừa tra hỏi xong, những người bảo vệ này không làm tốt trách nhiệm của họ, đồng thời cũng đã phụ lòng tốt cậu Lâm nhắc nhở, bây giờ tôi dẫn họ đến xin lỗi cậu!"
Mười mấy bảo vệ đang đứng ở đấy nhìn về phía Lâm Hàn với ánh mắt phức tạp.
Có người ngạc nhiên, có người áy náy và nhiều hơn là lúng túng ra mặt.
Bọn họ không tài nào ngờ được, những nguy hiểm mà Lâm Hàn nói lại khủng khiếp như vậy. Bốn người nọ chẳng nói chẳng rằng liền xả súng giết người.
Còn họ đều sợ hãi không thôi, bản thân làm bảo vệ mà lại nhanh chân chạy mất tăm, không làm tròn chức trách.
Càng nực cười hơn là Lâm Hàn đã tốt bụng nhắc nhở trước đó, bảo bọn họ rời đi càng sớm càng tốt, nhưng bọn họ lại còn cười nhạo anh.
"Xin lỗi!"
"Cậu Lâm, chúng tôi đúng là không biết tốt xấu, không hiểu lòng tốt của cậu, dù sao thì cậu cũng đừng để bụng nhé!"
Những bảo vệ kia liên thanh nói.
"Không có gì".
Lâm Hàn khoác tay, vừa rồi bọn họ chạy trốn cũng là chuyện bình thường, dù sao cũng chỉ là con người, bảo vệ tính mạng cũng là bản năng thôi.
Mà lúc này, y tá trẻ đứng cách đó không xa đã dần hoàn hồn từ trong cơn hoảng sợ tột độ, lúc nhìn thấy cảnh này thì vẻ mặt đầy khó hiểu.
"Chuyện này như vậy được rồi, Đinh Phong, anh để bọn họ ra ngoài đi, sau đó quay lại nói chuyện với tôi".
Lâm Hàn liếc nhìn Đinh Phong, bình thản nói hết câu, rồi quay vào lại phòng bệnh.
"Vậy..."
Mười mấy bảo vệ thấy thế sắc mặt đều hơi mất tự nhiên.
Đinh Phong lại không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng giải tán đám bảo vệ này, sau đó anh ta quay lại phòng bệnh của Lâm Hàn bàn bạc chuyện chính.
Lâm Hàn là người ông Thang chỉ đích danh phải bảo vệ, Đinh Phong cho rằng bản thân nên nghe theo lệnh của anh.
Tầm 20 phút sau, ba người Tiểu Đông của Tôn Hàn Các cũng đã đến.
"Anh Hàn!"
"Anh Hàn!"
...
Ba người Tiểu Đông liên tục chào hỏi.
Lâm Hàn gật đầu, anh rất tin tưởng ba người Tiểu Đông.
Lâm Hàn lại nhìn sang Đinh Phong nói: "Cảnh sát Đinh, có thể giúp tôi một chuyện không?"
"Cậu Lâm, cậu có việc gì xin cứ dặn!", vẻ mặt Đinh Phong khẽ động, lập tức nói.
"Được, cảnh sát Đinh, trước tiên anh đổi thường phục đã rồi chúng ta tập hợp trước cửa Royal No.1, đến lúc đó anh giúp tôi làm vài việc nhé".
"Được!"
Đinh Phong nghe vậy, lập tức đi ra ngoài.
Lâm Hàn nhìn ba người Tôn Hàn Các, lại không nói gì nhiều, bọn họ đều là những người đáng tin nhất, đương nhiên không cần phải nhiều lời.
"Ngô Xuyên, Nhan Thành, hai người không cần đi, chỉ cần sắp xếp tiếp nhận thế lực vùng xám ở Kim Lăng. Đương nhiên, việc đầu tiên là phải trấn an những đại ca xã hội đen kia, lúc tôi đến Royal No.1 thì hãy cố gắng ổn định được bọn họ", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
"Vâng!"
"Vâng!"
Ngô Xuyên và Nhan Thành đồng thanh đáp.
Sau đó, Lâm Hàn dẫn theo ba người Tôn Hàn Các đi thẳng đến Royal No.1.
Nhan Thành ở lại trong phòng bệnh nhìn bóng lưng Lâm Hàn rời đi thoáng chốc buồn bã, nếu mình mạnh hơn chút, thì có lẽ đã giúp được và đi thẳng đến đấy cùng anh ấy rồi!
Ngô Xuyên đứng cạnh nhìn thấy được vẻ mặt ủ rũ của Nhan Thành, nhất thời hiểu rõ, anh ta bật cười nói:
"Suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, anh Hàn cũng không phải là người bình thường, chúng ta đi theo chỉ trở thành gánh nặng cho anh ấy thôi".
"Chúng ta có bao nhiêu sức thì làm bấy nhiêu. Hơn nữa, không phải lần này nhờ có cậu mà anh Hàn mới thoát khỏi cuộc mai phục kia sao? Cậu đã làm tốt lắm rồi, sau này cứ dần mạnh mẽ hơn là được!"
"Vâng ạ! Anh Xuyên, anh nói rất có lý!"
Nhan Thành nghe thế lập tức gật đầu, trên mặt đã có nụ cười xuất hiện:
"Đúng vậy, lần này tôi đã cứu anh Hàn, cũng xem như có chút cống hiến rồi!"
...
Nửa tiếng sau, bốn người Lâm Hàn đã đi đến trước cửa Royal No.1.
Lúc này, Đinh Phong chờ ở đấy từ lâu, anh ta đã thay sang thường phục, trông không khác người bình thường là mấy. Nhưng có điều, cặp mắt sắc bén của anh ta vẫn cứ như một con chim ưng khiến người khác phải e sợ.
Vừa thấy Lâm Hàn, Đinh Phong cũng đi đến sau lưng anh, im lặng đợi anh ra lệnh.
"Đi thôi!"
Lâm Hàn nhàn nhạt nói, khuôn mặt lạnh tanh dẫn người bước vào Royal No.1, nghĩ đến việc Trần Nam đã gây ra, Lâm Hàn vẫn đau lòng không thôi.
Bây giờ là ban ngày, trong Royal No.1 dĩ nhiên không có khách khứa, chỉ có vài nhân viên đang quét dọn, nhìn thấy có người vào cũng không mấy chú ý, lo bận rộn làm việc của mình.
Lâm Hàn dẫn người đi thẳng vào bên trong Royal No.1, đi vào không bao lâu cũng đã có một tay sai nhận ra anh.
"Cậu Lâm, cậu đến tìm anh Nam à? Tôi dẫn cậu đi nhé!", người nọ nói.
Lâm Hàn khẽ gật đầu, đi theo sau cậu ta.
Việc Trần Nam làm không liên quan gì đến mấy người này, đương nhiên Lâm Hàn cũng không muốn để ý nhiều, sau chuyện này, sẽ để cho đám Ngô Xuyên đến tiếp nhận hết bọn họ.
Không bao lâu, tên tay sai kia đã dừng lại trước một căn phòng riêng, nói: "Cậu Lâm, anh Nam đang nghỉ ngơi ở trong đây".
"Ừ", Lâm Hàn khẽ gật đầu, nói: "Cậu đi được rồi, để tôi tự tìm anh ta".
Người kia nghe vậy cũng không nghĩ nhiều mà nhanh chóng rời đi, đương nhiên cậu ta cũng không biết chuyện Trần Nam đã phản bội Lâm Hàn.
Cốc cốc cốc!
Lâm Hàn vươn tay gõ cửa, mở miệng nói:
"Trần Nam, tôi là Lâm Hàn đây".
Lâm Hàn vừa cất giọng, cửa đã đột ngột mở ra.
Chỉ thấy Trần Nam và Vương Hiểu Dung đứng trong phòng, bốn góc còn có mấy gã đeo kính đen, dường như là thân tín của Trần Nam.
Trần Nam vừa thấy Lâm Hàn, sắc mặt anh ta khẽ biến, đầu tiên là Hoàng Bạch Đào - người của chấp pháp đường mai phục ở quán ăn, kế đó lại có 4 người Nguyễn Nguyên đến từ Tam Giác Vàng ám sát, Trần Nam không ngờ Lâm Hàn còn đến được đây.
Hơn nữa, lúc này Lâm Hàn hình như chỉ bị thương nhẹ, trong lòng Trần Nam vừa khiếp sợ lại vừa lo lắng, kèm theo là xấu hổ...
Anh ta biết, một khi Lâm Hàn đến thì mình coi như xong đời.
"Chú em Lâm Hàn, thương tích cậu thế nào rồi?"
Nghĩ đến tất cả những chuyện đã xảy ra trước đó, Trần Nam lên tiếng hỏi, ánh mắt vô cùng chân thành và tràn đầy lo lắng.
"Nói đi, tại sao phản bội tôi?", Lâm Hàn nhàn nhạt lên tiếng, trong lòng tràn ngập cảm xúc phức tạp.
Chương 465: Lập tức rời khỏi Kim Lăng
"Chú em Lâm Hàn, tôi..."
Trần Nam há miệng, không biết nên giải thích như thế nào.
Anh ta thừa nhận, quả thật phản bội Lâm Hàn một mặt là vì tham lam tiền tài, mặt khác là do người yêu Vương Hiểu Dung đầu độc.
Lâm Hàn mặt đầy lạnh lẽo, ngồi xuống đối diện Trần Nam, dường như đang đợi Trần Nam giải thích.
"Haiz..."
Trần Nam than nhẹ, việc đã đến nước này có giải thích thế nào thì cũng vô dụng.
Trần Nam không biết nên nói gì, cô người yêu Vương Hiểu Dung bên cạnh cắn răng, đột nhiên chị ta móc súng ra chĩa thẳng vào Lâm Hàn.
"Lâm Hàn, nếu cậu là đại ca thì tại sao lại ngăn cản bọn tôi kiếm tiền hả?"
"Loại người như cậu không xứng làm đại ca!"
Vương Hiểu Dung vừa nói, vừa định bắn Lâm Hàn.
"Hiểu Dung, không được!"
Trần Nam mặt cắt không còn giọt máu, tức khắc quát lớn.
Nhưng tức thì, một tiếng "Pằng" vang vọng!
Vương Hiểu Dung đột nhiên kêu lên, cây súng trên tay cũng đã rớt xuống đất.
Kế tiếp là tiếng gào hét thảm thiết của Vương Hiểu Dung vang lên.
Trần Nam nhìn lại, chẳng biết Vương Hiểu Dung đã trúng đạn từ bao giờ, trên tay máu đỏ không ngừng tuôn ra, sắc mặt trắng bệch vì đau đớn, còn súng lục cũng đã nằm yên trên mặt đất.
"Nhanh quá..."
Trần Nam và mấy người thân tín mặt đầy kinh ngạc.
Lúc này, Đinh Phong đã thổi một hơi trên họng súng:
"Xin lỗi cậu Lâm, chưa có lệnh của cậu mà đã nổ súng, nhưng ông Thang đã giao nhiệm vụ cho tôi là phải bảo vệ cậu, không được để cậu gặp bất cứ nguy hiểm nào".
Lâm Hàn khoác tay, không so đo gì với anh ta.
Vương Hiểu Dung tự làm tự chịu, đừng nói có Đinh Phong ở đây, mà nếu không có, dựa vào bản lĩnh của Lâm Hàn và ba người Tôn Hàn Các, Vương Hiểu Dung này cũng không có cơ hội thành công.
"Đau quá..."
Sắc mặt Vương Hiểu Dung trắng bệch, ánh mắt nhìn Lâm Hàn tràn đầy oán hận.
Lâm Hàn cũng không thèm liếc nhìn chị ta, nhàn nhạt nói với Trần Nam: "Bảo người của anh yên lặng chút".
"V...vâng".
Vẻ mặt Trần Nam lúng túng quay sang Vương Hiểu Dung, trong lòng lo lắng không thôi, đây chính là người mà anh ta yêu thương nhất.
Có điều, Trần Nam hiểu rõ Lâm Hàn, Lâm Hàn sẽ nể tình nghĩa anh em mà nương tay với anh ta. Nhưng ngược lại, với hành động vừa rồi của Vương Hiểu Dung, Lâm Hàn có thể lập tức lấy mạng của Vương Hiểu Dung.
"Lâm Hàn, cậu là cái thá gì mà bắt tôi phải câm miệng!"
Vương Hiểu Dung gào lớn: "Cậu là thằng đầu đất, số tiền cả chục tỷ mà cũng không muốn! Lại còn ngăn anh em mình làm! Cậu không xứng làm đại ca!"
"Hiểu Dung, im miệng!"
Trần Nam vừa nói thì bèn ra tay đánh ngất Vương Hiểu Dung, mặc kệ Vương Hiểu Dung ngã gục xuống bàn, trên tay máu chảy không ngừng.
Với tính cách vô lý của Vương Hiểu Dung, chỉ đành làm thế thì chị ta mới chịu im miệng.
"Bây giờ yên tĩnh hơn rồi đấy, Trần Nam, anh còn gì để giải thích thì nói đi!", Lâm Hàn mở miệng nói.
Trần Nam khẽ thở dài, cảm thấy bất lực, lúc này trong lòng cũng hối hận không thôi, đến nỗi hiện tại cũng không màng phản kháng làm gì, nhưng vốn dĩ cũng chẳng dám.
Thứ nhất, suy cho cùng, Trần Nam xem Lâm Hàn là anh em thì đã không đối xử với anh như thế.
Thứ hai, bản lĩnh của Tôn Hàn Các và Lâm Hàn, Trần Nam là người rõ nhất, cực kỳ kinh khủng, Trần Nam vốn không phải đối thủ của bọn họ.
"Ngày đó, sau khi bốn người Nguyễn Nguyên rời đi..."
Lúc này, Trần Nam thuật lại hết tất cả mọi chuyện.
Lâm Hàn nghe xong, nhất thời cũng biết, Trần Nam này quả thật là một gã lụy tình, bởi vì Vương Hiểu Dung thổi gió bên tai mà quay ngoắt phản bội mình.
Vương Hiểu Dung này là một người có tầm nhìn hạn hẹp, chỉ thấy được lợi ích khi hợp tác với đám người Nguyễn Nguyên mà không thấy được một khi bọn chúng mở rộng được thị trường tiêu thụ ở Kim Lăng, thì sẽ có bao nhiêu gia đình nhà tan cửa nát.
Lâm Hàn lắc đầu nói: "Trần Nam, tôi đã đối xử với anh như anh em ruột thịt rồi mà! Tuy rằng hợp tác với bên Tam Giác Vàng lợi ích rất nhiều, nhưng đó vốn là làm chuyện hại người, Lâm Hàn tôi không thèm làm chuyện khốn nạn này".
"Vả lại, anh là anh em của Lâm Hàn tôi, làm sao tôi bạc đãi anh cho được, số tiền kiếm được sau này chắc gì đã ít hơn lợi nhuận khi hợp tác với bên Tam Giác Vàng?"
Trần Nam nghe vậy ngây ngẩn cả người, lợi ích khi hợp tác với Lâm Hàn còn nhiều hơn bên Tam Giác Vàng sao?
Trong lòng Trần Nam hoảng hốt, số tiền hợp tác với bên Tam Giác Vàng là trên chục tỷ đấy!
Khoảng thời gian này, anh ta ở cạnh Lâm Hàn nói thật thì cũng chỉ kiếm được hơn triệu tệ thôi, vốn dĩ không thể so sánh được.
Anh ta không tài nào tin nổi Lâm Hàn có thể giúp anh ta kiếm được nhiều đến thế.
Nhưng, nếu Lâm Hàn đã nói ra lời này, thì Trần Nam tin!
"Có lẽ, tất cả mọi chuyện đã sai ngay từ ban đầu rồi..."
Trong lòng Trần Nam hối hận không thôi.
Lâm Hàn nhìn Trần Nam với đôi mắt lạnh tanh, đương nhiên anh cũng thấy khuôn mặt đang hối hận của anh ta, nhưng một lần bất tín thì vạn lần bất tin!
"Trần Nam, xem như tôi đã nhìn lầm anh, nếu là người khác gây nên những chuyện này thì bây giờ đã là một cái xác rồi", Lâm Hàn đứng dậy, chắp tay sau lưng, mặt vô cảm nói:
"Nể tình anh em đã qua, tôi tha cho anh, dẫn hết đám thân tín của anh lập tức rời khỏi Kim Lăng ngay, sau này mãi mãi cũng không được xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nên nhớ, nếu còn để tôi gặp lại anh, tôi sẽ giết anh đấy!"
Cả người Lâm Hàn tỏa ra sát khí.
Cùng lúc đó, ba người Tôn Hàn Các đứng sau Lâm Hàn cũng lạnh lùng nhìn Trần Nam, dường như đang muốn nhớ kỹ khuôn mặt này, sau này nếu có gặp lại thì giết chết không tha!
Cảm nhận được luồng sát khí này, Trần Nam khẽ run, không chút nghi ngờ về lời nói của Lâm Hàn.
"Tôi...tôi biết rồi, tôi sẽ rời khỏi tầm mắt của cậu ngay lập tức, sau này không xuất hiện trước mặt cậu nữa!", Trần Nam cúi đầu nói.
Trần Nam chợt hốt hoảng nhận ra, bản thân khi đối mặt với Lâm Hàn lại không dám mảy may có ý định chống cự.
Bởi vì, bản năng mách bảo với anh ta rằng, nếu dám phản kháng, đám người của Lâm Hàn chắc chắn sẽ bắn chết anh ta tại chỗ!
Cũng ngay lúc này, Trần Nam mới ý thức được chênh lệch giữa mình với Lâm Hàn. Tuy rằng anh ta đã tiếp nhận thế lực vùng xám ở Kim Lăng, trở thành "ông vua" của thế giới ngầm. Nhưng những danh tiếng và quyền lực này khi đứng trước Lâm Hàn dường như chẳng đáng là gì cả.
Hơn nữa, tất cả những thứ này đều do Lâm Hàn cho anh ta!
"Lâm Hàn... cho tôi gọi cậu một tiếng chú em Lâm Hàn lần cuối! Tôi sẽ biến mất mãi mãi khỏi cuộc sống của cậu!"
Trần Nam mở miệng, giọng nói có hơi nghẹn ngào, trong đầu lại hiện lên hình ảnh ngày trước ở cùng Lâm Hàn.
Lâm Hàn không nói gì thêm, xoay người rời đi.
Còn về chuyện Trần Nam nói được làm được hay không, Lâm Hàn vốn chẳng quan tâm, nếu anh dám làm trái, cứ giết là xong!
Bởi vì lần này, Trần Nam đã trực tiếp uy hiếp đến tính mạng của Lâm Hàn.
Nếu Nhan Thành, Đinh Phong không cứu viện kịp thời... Chỉ cần quá trình đó có chút sơ sẩy gì, chắc chắn Lâm Hàn đã bỏ mạng rồi!
Sau khi Lâm Hàn rời đi, Trần Nam cũng không đưa cô người yêu của mình đến bệnh viện, mà tìm hộp cứu thương để sơ cứu tạm thời cho Vương Hiểu Dung, sau đó lập tức dẫn đám thân tín rời khỏi Kim Lăng.
...
Một tiếng sau, một chiếc xe Hummer vọt nhanh trên đường cao tốc Kim Lăng.
Vương Hiểu Dung tỉnh lại, nhìn ngó xung quanh, mặt đầy khó hiểu hỏi: "Chúng ta đang ở đâu vậy? Tên Lâm Hàn kia giải quyết sao rồi?"
Trần Nam ngồi cạnh nghe thế, sắc mặt bỗng lạnh đi nhìn Vương Hiểu Dung.
“Thưa anh, đây là phòng bệnh đặc biệt, anh không được vào!”
Bỗng nhiên một giọng nói từ bên ngoài vọng vào, trong giọng nói mang theo sự lo lắng:
“Thưa anh, nếu anh còn xông vào thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Ở lối đi bên ngoài phòng bệnh, một thanh niên để đầu cua đang đứng đó với vẻ mặt lạnh lùng, người này chính là Ngô Xuyên.
Một y tá đang chắn trước mặt anh ta, có chút sợ hãi.
Từ vết thương do đạn bắn của người trong phòng bệnh thì biết đó không phải người bình thường, vì vậy bệnh viện lập tức báo cảnh sát, đồng thời sắp xếp đưa vào phòng đặc biệt.
Người trong bệnh viện không biết Lâm Hàn là người tốt hay người xấu, vì vậy họ chỉ có thể cử nhân viên bảo vệ đến canh chừng, một mặt là ngăn Lâm Hàn trốn thoát trước khi cảnh sát tới, mặt khác cũng là để bảo vệ Lâm Hàn.
Nhưng vừa rồi, nam thanh niên trước mặt đột nhiên xông tới, đối mặt với sự cản trở của bao nhiêu nhân viên bảo vệ, nhưng chỉ vài phút sau, một mình anh ta tay không tấc sắt dễ dàng giải quyết được mấy tên bảo vệ tay cầm dùi cui điện.
Lúc này ở nơi cách đó không xa, mấy nhân viên bảo vệ nằm trên mặt đất, tất cả đều sợ hãi nhìn Ngô Xuyên, co rúm người lại, không dám tiến lên.
“Tôi đến tìm bạn tôi, tôi nhất định phải vào!”
Ngô Xuyên lạnh lùng nhìn y tá.
“Nhưng…”
Cô y tá mở miệng.
Mà nghe thấy giọng nói này, Lâm Hàn cũng đã đi ra, thấy Ngô Xuyên đến, anh khẽ cười:
“Để anh ấy vào đi, anh ấy là bạn tôi”.
Khi đến bệnh viện, Lâm Hàn gửi tin nhắn cho Ngô Xuyên, nhưng lại không gửi cho Trần Nam, vì anh có một dự cảm khó giải thích.
Y tá nghe thấy Lâm Hàn nói vậy thì hơi nghi ngờ nhìn anh, người đàn ông đang định xông vào này nhìn có vẻ rất tàn ác, mà người bệnh lại nho nhã như một thư sinh, sao có thể là bạn bè được chứ?
Ngô Xuyên không quan tâm lắm, nhìn thấy Lâm Hàn bị băng bó thì vội chạy đến, hỏi với vẻ mặt lo lắng:
“Anh Hàn, chuyện gì xảy ra vậy? Ai khiến anh bị thương?”
“Vào trong rồi nói đi”.
Lâm Hàn nhìn mấy nhân viên bảo vệ và y tá ở xung quanh, đương nhiên anh không thể để những người này nghe thấy chuyện vừa xảy ra.
Sau khi vào phòng bệnh đóng cửa lại, Ngô Xuyên cũng nhanh chóng nói:
“Anh Hàn, vừa nãy tôi đọc được tin nhắn của anh, rồi lập tức chạy tới đây. Lúc nãy tôi với Trần Nam đang họp với mấy ông trùm kia để bàn chuyện đối phó với nhà họ Hoàng. Anh Hàn, anh bị sao vậy?”
Nói đến câu cuối, Ngô Xuyên lại nhìn lên cánh tay Lâm Hàn, ánh mắt đầy lo lắng.
Lâm Hàn nghe thế, sắc mặt trở nên hơi kỳ lạ.
Ngô Xuyên là người anh em đáng tin cậy nhất của anh, trong thời gian này thân thủ của anh ta cũng tăng lên rất nhiều.
Trần Nam bảo đang hẹn Hoàng Bạch Đào ở một quán trà, cuối cùng anh ta lại mở cuộc họp với Ngô Xuyên và những ông trùm kia…
Nghĩ đến đây, lông mày Lâm Hàn cau lại thật chặt, dự cảm trong lòng anh càng trở nên mạnh mẽ hơn, có khi nào Trần Nam muốn một mình anh đến gặp Hoàng Bạch Đào, còn anh ta lại kéo mấy người Ngô Xuyên đi chỗ khác, hơn nữa còn lấy lý do đi họp.
Lâm Hàn lại khẽ lắc đầu, anh không dám tin, anh coi Trần Nam như anh em ruột của mình, cuối cùng lại bị Trần Nam phản bội…
“Anh Hàn, rốt cuộc là sao vậy? Ai đã khiến anh bị thương thế này?”
Ngô Xuyên thấy Lâm Hàn không lên tiếng thì càng lo lắng hơn.
“Anh thông báo cho Trần Nam để anh ta đến đây trước đi, tôi muốn hỏi anh ta chút chuyện”.
Vẻ mặt Lâm Hàn đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Ngô Xuyên có chút không hiểu ý Lâm Hàn, không phải Trần Nam vẫn luôn họp cùng anh ta sao? Liên quan gì đến chuyện Lâm Hàn gặp phải?
Nhưng dù sao cũng là lệnh của Lâm Hàn, Ngô Xuyên vẫn nhanh chóng liên lạc với Trần Nam, thông báo cho anh ta biết để anh ta tới đây.
“Ngô Xuyên, hôm nay tôi nhận được tin nhắn Trần Nam gửi tới, nói là Hoàng Bạch Đào muốn hẹn chúng ta cùng nhau nói chuyện, vì thế…”
Lâm Hàn hít một hơi thật sâu, kể ngắn gọn những chuyện đã xảy ra.
Mặc dù trong lòng anh vẫn không dám tin, nhưng dự cảm đó rất mãnh liệt.
Ngô Xuyên nghe xong, sắc mặt đột nhiên thay đổi:
“Anh Hàn, lẽ nào Trần Nam phản bội anh? Không phải chứ, anh vẫn luôn đối xử rất tốt với anh ta, hơn nữa quan hệ giữa tôi và anh Nam cũng rất tốt, tại sao anh ta lại thế này?”
“Tôi cũng không biết tại sao lại thế này, cách đơn giản nhất là gọi Trần Nam tới để đối chất”.
Lâm Hàn khẽ lắc đầu, anh vẫn luôn rất tin tưởng Trần Nam, hy vọng chuyện này không như anh nghĩ.
Ngô Xuyên đảo mắt, vẻ mặt đột nhiên trở nên khó coi:
“Anh Hàn, nếu như, tôi nói là nếu như Trần Nam thật sự phản bội anh, bây giờ tôi nói địa chỉ cho anh ta, lỡ anh ta phái người đến ám sát anh thì sao? Hay là anh rút lui trước, để tôi ở lại đây xác nhận an toàn đã rồi tính tiếp?”
“Hơn nữa trước khi đến, tôi đã nói với anh ta rằng tôi sẽ đến bệnh viện tìm anh. Nếu anh ta thật sự có ý đồ, có khi nào anh ta sẽ hành động trước không?”
“Không sao, tôi ở đây chờ anh ta. Nếu anh ta thật sự dám phái người tới ám sát, vậy thì… tôi sẽ coi như không có người anh em này!”
Lâm Hàn khẽ thở dài, nói thật anh vẫn có chút không tin Trần Nam sẽ phản bội mình.
Nhan Thành ở bên cạnh có vẻ ngạc nhiên, cậu từng gặp Trần Nam, bây giờ anh ta đang là người đứng đầu trong khu vực Vùng Xám ở Kim Lăng.
Mặc dù người đứng sau là Lâm Hàn, nhưng trong tay Trần Nam cũng có rất nhiều thế lực nghe theo mệnh lệnh của anh ta.
Nếu anh ta thật sự phản bội Lâm Hàn, cử người đến đây ám sát thì sẽ gây ra hậu quả không thể tưởng tượng.
“Anh Hàn, hay là tôi thông báo với bệnh viện để họ cử thêm vài bảo vệ nữa tới bảo vệ anh nhé?”, Nhan Thành nói.
Lâm Hàn nghe vậy thì khẽ lắc đầu.
Ngô Xuyên cũng mỉm cười.
Bầu không khí hơi căng thẳng dường như chợt dịu đi rất nhiều.
Tuy nhiên Nhan Thành lại nhìn hai người với vẻ khó hiểu.
Lâm Hàn thấy vậy thì giải thích: “Cậu thấy bảy tám nhân viên bảo vệ đó có tác dụng gì khi Ngô Xuyên xông vào vừa nãy không?”
Nhan Thành gãi đầu suy nghĩ, vừa nãy khi Ngô Xuyên đến, đúng là có bảy tám nhân viên bảo vệ trông chừng cho Lâm Hàn, nhưng vừa rồi họ đều nằm trên đất, hoàn toàn không phải đối thủ của Ngô Xuyên.
Nhan Thành lại nhớ về thân thủ đáng sợ của Lâm Hàn khi ở thôn nhà họ Nhan lúc trước, cậu đột nhiên nghĩ thông suốt, nếu Trần Nam chỉ phái người bình thường đến ám sát thì sẽ chẳng có ích gì.
“Hơn nữa mặc dù Trần Nam có thể chỉ huy thế lực hắc đạo ở Kim Lăng, nhưng họ biết Ngô Xuyên, biết tôi, chưa chắc đã đồng ý tới ám sát tôi, nhất là người của Tôn Hàn Các, Trần Nam không thể chỉ huy họ”.
Lâm Hàn lại nói: “Nếu Trần Nam thật sự cử người tới thì chắc sẽ cử một số sát thủ chân chính tới, hoặc là… người của khu Tam Giác Vàng”.
Lâm Hàn lại nhớ tới ngày đó ở Hộp đêm Royal No.1, Trần Nam rất có hứng thú với ma tuý, có lẽ đây là lý do anh ta phản bội anh.
“Chỉ hy vọng là tôi nghĩ nhiều, Trần Nam vẫn là người anh em của tôi”, Lâm Hàn khẽ thở dài:
“Được rồi, cậu đi báo cho các nhân viên bảo vệ kia tránh xa một chút, kẻo đến lúc đó lại làm tổn thương người vô tội. Nếu Trần Nam thật sự phái sát thủ đến thì họ cũng vô dụng”.
Nhan Thành gật đầu rồi vội vã ra khỏi phòng bệnh.
Lúc này, bên ngoài lại có thêm một nhóm nhân viên bảo vệ nữa tới, tổng cộng có 20 hay 30 người, vì vừa rồi Ngô Xuyên mạnh mẽ xông vào nên họ tưởng có người gây rối ở đây.
“Đừng nhìn nữa, các anh mau tránh đi đi, lát nữa có thể nơi này sẽ có nguy hiểm, kẻo các anh lại bị thương”, Nhan Thành nói thẳng.
Mấy nhân viên bảo vệ nhìn nhau, nhưng rồi đột nhiên bật cười.
“Cậu nói gì vậy? Chúng tôi có 20, 30 người, có thể có nguy hiểm gì?”
Chương 462: Nguyễn Nguyên đến
“Đừng tưởng người bạn vừa rồi của cậu đánh nhau được là đuôi vểnh lên trời! Vừa nãy chúng tôi chưa thật sự đánh thôi, huống hồ người cũng ít, cậu thật sự cho rằng chúng tôi sợ cậu à?”
“Đúng thế, tôi thấy là cậu muốn dụ chúng tôi đi sau đó chạy thoát đúng không? Không ngại nói cho các cậu biết, chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, đám người xấu các cậu chờ bị bắt đi!”
Các nhân viên bảo vệ nhao nhao chế nhạo, không hề coi trọng lời Nhan Thành nói.
Thấy phản ứng này của mấy nhân viên bảo vệ, sắc mặt Nhan Thành thay đổi, Lâm Hàn bảo cậu thông báo cho họ là vì muốn bảo vệ họ, nhưng họ lại cho rằng Lâm Hàn muốn chạy trốn.
Cô y tá lúc trước, giờ phút này lại trở nên nghiêm túc, hỏi:
“Rốt cuộc là nguy hiểm gì? Kẻ thù của các anh sắp tìm đến à? Bệnh viện chúng tôi còn một số nhân viên bảo vệ nữa, hay là tôi gọi họ tới đây nhé?”
Nhan Thành nghe vậy thì sắc mặt cũng thoáng dịu đi:
“Chúng tôi không định chạy trốn, tôi ra đây là có ý tốt muốn khuyên các anh, lát nữa người tới không phải các anh đông người là có thể đối phó được, hãy nhanh chóng tránh xa kẻo bị ảnh hưởng. Nếu các anh không đi, tôi cũng không còn cách nào khác”.
Nói xong Nhan Thành rời đi đầu không ngoảnh lại, cậu đã thông báo lại lời Lâm Hàn cho họ rồi, còn việc có nghe hay không là tuỳ họ.
…
Cùng lúc đó, ở lối vào bệnh viện, một chiếc xe van chậm rãi dừng lại, bốn người đội mũ, mặc áo khoác xuống xe.
Trên người bốn người đều toát ra hơi thở lạnh lẽo nhàn nhạt, da mặt ngăm đen, hai má hóp lại, tạo cho người ta cảm giác con lai.
“Là bệnh viện này đúng không?”
Người đàn ông đi giữa trầm giọng hỏi, người này chính là Nguyễn Nguyên của khu Tam Giác Vàng!
Mà những người khác chính là đám Tiểu Lỗ.
“Là nơi này, Trần Nam gửi tin nhắn nói là phòng bệnh đặc biệt ở trên tầng cao nhất. Lâm Hàn bị thương rồi, có một người tên Ngô Xuyên thân thủ không tệ, những người khác đều là nhân viên bảo vệ bình thường”.
Tiểu Lỗ liếm môi, ánh mắt tàn nhẫn.
“Trần Nam rất thức thời, chỉ cần hợp tác với khu Tam Giác Vàng của chúng ta thì anh ta muốn kiếm bao nhiêu tiền có bấy nhiêu”.
Nguyễn Nguyên đi về phía trước, lạnh lùng nói: “Tôi thấy Lâm Hàn này là một kẻ ngốc, tiền dâng tới tận cửa rồi không kiếm, không phải là coi bản thân là triệu phú đấy chứ!”
“Dù sao chỉ cần hôm nay trừ khử được Lâm Hàn thì mục đích đến Kim Lăng của chúng ta sẽ thật sự đạt được!”
Sau đó, bốn người đi thang máy lên tầng cao nhất.
Lúc này, các nhân viên bảo vệ đang tụ tập nói chuyện cười đùa.
“Đừng bảo những người này thật sự có ý đó, cho rằng dấn thân vào xã hội là trở thành nhân vật lớn đó nhé?”
“Đúng vậy, tưởng mình đang đóng phim truyền hình đấy à? Lại còn gặp nguy hiểm nữa, chậc chậc chậc, có thể có nguy hiểm gì”.
“Bây giờ là xã hội pháp quyền, ai dám làm loạn ở bệnh viện? Cho dù có thì thế nào? Chúng ta nhiều người thế này, cầm dùi cui điện trong tay còn sợ gì nữa?”
…
Cô y tá nhỏ ở bên cạnh lại có chút sợ hãi, vì cô cảm giác được vừa nãy Nhan Thành không hề nói dối.
Nhất là khi nãy, cô giúp Lâm Hàn xử lý vết thương, cô hiểu đó là vết thương do súng bắn, người bình thường làm gì có súng?
Chắc chắn người tên Lâm Hàn đó có kẻ thù.
Lời Nhan Thành nói lúc nãy hẳn là không giả.
“Các anh bảo vệ, hay là chúng ta nghe người đó, tránh xa nơi này một chút đi?”, cô y tá nhỏ cắn môi nói với mấy bảo vệ:
“Tôi thấy những người đó cũng không phải muốn trốn đâu, dù sao lát nữa cảnh sát cũng sẽ tới”.
Mấy nhân viên bảo vệ dừng lại, nhìn cô y tá nhỏ rồi ai nấy đều bật cười.
“Đúng là phụ nữ, sợ này sợ kia!”
“Cô là sinh viên thực tập đúng không? Cô sợ như vậy thì cũng không làm được gì, chi bằng nhân lúc còn sớm thì đi đi”.
“Đúng đó, có chuyện gì ở bệnh viện này mà chúng tôi chưa gặp chứ? Cùng lắm là xã hội đen thôi, sợ cái gì!”
Mấy nhân viên bảo vệ đang nói, họ không nhận ra bốn người đàn ông mới đi lên từ lối vào thang máy.
Mãi cho đến khi bốn người đến gần, một trong những nhân viên bảo vệ mới chú ý đế họ, lên tiếng:
“Đứng lại, các anh là ai? Đây là khu phòng bệnh đặc biệt, không thể lại gần, mau cút khỏi đây đi!”
Những nhân viên bảo vệ khác nghe thấy lời này thì cũng đều có phản ứng, lần lượt nhìn chằm chằm vào bốn người đàn ông.
Làn da ngăm đen, hai má hóp lại, trông không giống người địa phương.
“Đang nói với mấy người đấy, bốn người các anh còn ngây ra đó làm gì?”
“Không phải là kẻ thù của người bệnh trong phòng đặc biệt đó chứ? Thế này thôi mà cũng bảo có nguy hiểm, hahaha!”
Mấy nhân viên bảo vệ vừa nói câu đó vừa sờ dùi cui điện trong tay, giây tiếp theo họ đều ngậm miệng, trợn tròn mắt.
Bởi vì bốn người kia đều giơ súng lục đen ngòm, chĩa họng súng về phía họ.
Đối mặt với họng súng đen ngòm đáng sợ đó, nhóm bảo vệ thậm chí còn không dám nhúc nhích.
Họ không ngờ bốn người này lại có súng!
“Chúng tôi, chúng tôi chỉ đùa thôi, các anh muốn làm gì thì làm, chúng tôi nhường… nhường đường, được không?”, một tên bảo vệ lấy hết dũng khí, run rẩy nói.
Nhưng đáp lại họ là tiếng cười khẩy của bốn người Nguyễn Nguyên.
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Đột nhiên họ bóp cò, rất nhiều viên đạn bay ra!
Một vài nhân viên bảo vệ đi cuối bị trúng đạn, la hét thảm thiết ngã xuống đất.
“Mau chạy đi!”
Những tên bảo vệ khác lập tức sợ hãi, vừa nãy họ còn tự hào về cây dùi cui điện trong tay, giờ phút này đã đồng loạt ném hết xuống đất, ai nấy đều chạy vội về phía cầu thang.
“Haha, mới đó đã sợ chạy mất rồi!”
Tiểu Lỗ chế nhạo, cầm súng định đuổi theo những Nguyễn Nguyên đã lên tiếng:
“Đừng quan tâm những kẻ ngáng đường đó, chuyện chính quan trọng hơn!”
“Vâng thưa đại ca”.
Ngay sau đó, bốn người đồng loạt đi về phía phòng bệnh.
Lúc này mấy nhân viên bảo vệ bị thương đang nằm trên đất và y tá đang ở trên lối đi, vừa nãy cô vô tình bị vấp ngã.
Thấy bốn người, cô y tá sợ hãi lập tức muốn bỏ chạy, nhưng một họng súng lạnh lẽo đã chĩa vào trán cô.
“Đứng lên đi”, Nguyễn Nguyên cười nhạt.
Cô y tá run rẩy đúng lên, trong lòng sợ hãi cực độ, cô nói:
“Trước đó tôi đã báo cảnh sát rồi, bây giờ các anh chạy chắc vẫn còn kịp!”
“Ồ, miệng cũng khá cứng đấy, trông em gái xinh xắn thế này nhưng nếu não bị vỡ thì không còn xinh nữa đâu!”
Tiểu Lỗ cầm súng tiếng lại gần, trên mặt anh ta nở nụ cười, nhưng nụ cười đó lại rất tàn nhẫn.
Nguyễn Nguyên xua tay: “Lát nữa hãy giết, cô gái này có ích với anh”.
Nói xong Nguyễn Nguyên đưa tay túm cổ cô y tá, đưa cô đến bên ngoài phòng bệnh rồi lớn tiếng nói:
“Lâm Hàn, tao biết mày ở trong đó, không phải mày rất có chính nghĩa, vì không hại người khác nên không kiếm tiền từ thuốc sao? Haha, loại nguỵ quân tử ra vẻ đạo mạo như mày, tao thấy nhiều rồi, để tao xem xem mày chính nghĩa đến mức nào”.
“Bây giờ nếu mày ra đây thì tao sẽ không giết cô y tá này, nếu mày không ra tao sẽ bắn vỡ sọ cô ta!”
Sau đó, họng súng của Nguyễn Nguyên dí sát trán cô y tá nhỏ.
“Không biết nếu cô y tá nhỏ vô tội này chết vì mày thì mày có thấy áy náy không?”
Khoé miệng Nguyễn Nguyên gợn lên nụ cười tàn nhẫn.
Lúc này trong phòng bệnh, ba người Lâm Hàn đã nhận thấy có người tới, đang định dựa vào giường bệnh để phòng thủ, nhưng nghe thấy lời này của Nguyễn Nguyên, lông mày Lâm Hàn chợt chau lại.
Chương 463: Đinh Phong
“Không ngờ mấy người Nguyễn Nguyên lại tới, sao Trần Nam lại có dính líu tới bọn họ?”
Mắt Lâm Hàn loé lên, tuy rằng anh đã đoán trước được nếu Trần Nam phản bội nhất định sẽ phái người tới ám sát anh, nhưng không ngờ lại là mấy người Nguyễn Nguyên.
Ngay sau đó anh đã hiểu ra.
Nếu Nguyễn Nguyên trừ khử mình, điều này có lợi cho chúng.
Dù sao ý Lâm Hàn là hàng hoá từ khu Tam Giác Vàng có thể tuỳ ý tràn vào Kim Lăng.
“Anh Hàn, những người này đều là cao thủ, ai cũng nham hiểm độc ác, hay là chúng ta rút lui từ cửa sổ trước đi?”, Ngô Xuyên nhìn lướt qua khe hở ở cửa, vẻ mặt nặng nề.
Lâm Hàn thoáng suy nghĩ rồi lắc đầu:
“Không được, nếu rút lui thì chắc chắn cô y tá kia sẽ chết ở đây, cô ấy là người vô tội, không cần phải chết vì chúng ta”.
“Hơn nữa xuống từ cửa sổ, anh với tôi có thể leo xuống được, còn Nhan Thành thì không”.
Nhan Thành ở bên cạnh sắc mặt đột nhiên có chút lúng túng, vì mình quá yếu khiến mọi người bị kéo lại.
“Nhan Thành, cậu ở đây, Ngô Xuyên, cậu theo tôi ra ngoài, tuỳ cơ ứng biến”, Lâm Hàn vừa nói vừa mở cửa phòng bệnh bước ra ngoài.
Lâm Hàn và Ngô Xuyên giơ tay, bước ra khỏi phòng bệnh, Lâm Hàn nói thẳng:
“Nguyễn Nguyên, anh thật sự cho rằng kết hợp với Trần Nam là có thể mở thị trường ma tuý ở Kim Lăng à? Không có tôi, các anh chỉ có thể kiếm được chút tiền thôi, chi bằng ngồi xuống nói chuyện?”
Mà thấy Lâm Hàn đi ra, mấy người Nguyễn Nguyên không nói gì chỉ nhìn hai người.
Đến khi hai người hoàn toàn bước ra khỏi phòng bệnh mới đồng loạt chĩa súng vào Lâm Hàn, sau đó bóp cò.
“Nguy hiểm!”
Lâm Hàn lập tức đẩy Ngô Xuyên ra, đồng thời anh cũng né sang một bên.
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Giây tiếp theo, tiếng súng liền vang lên.
Nơi Lâm Hàn và Ngô Xuyên vừa đứng xuất hiện một hàng viên đạn dày đặc.
Nếu Lâm Hàn phản ứng chậm hơn một chút thì e rằng hai người sẽ bị bắn lỗ chỗ.
Lâm Hàn cau mày, bốn người Nguyễn Nguyên đến từ khu Tam Giác Vàng, độ hung hãn của họ vượt xa dự đoán của anh.
Một lời không hợp lập tức nổ súng!
Nguyễn Nguyên rất bất ngờ, tốc độ phản ứng của Lâm Hàn nằm ngoài dự đoán của anh ta.
Nhưng chúng cũng chỉ ngẩn ra trong chốc lát mà thôi, lăn lộn ở khu Tam Giác Vàng bao nhiêu năm, cũng đã trải qua vô số các cuộc chiến lớn nhỏ.
Bốn người Nguyễn Nguyên lập tức phản ứng lại, quay đầu súng, đạn bắn liên tục ra tứ phía.
Lâm Hàn và Ngô Xuyên cũng phản ứng nhanh, liên tiếp né được, những viên đạn gần như vụt qua tai họ.
Dựa vào tốc độ phản ứng và cơ thể nhanh nhạy, Lâm Hàn và Ngô Xuyên né được đạn hai lần, nhưng làm sao tránh được mãi, mà hai người đã hết chỗ trống. Lúc này, hai người Lâm Hàn đã bị dồn vào đường cùng.
Cái chết đã cận kề ngay trước mắt.
Bốn người Nguyễn Nguyên không cho hai người Lâm Hàn cơ hội, dồn họ vào chỗ chết.
“Lâm Hàn, đừng chạy lung tung, ngoan ngoãn chịu chết không được sao?”
Nguyễn Nguyên cười khẩy, họng súng lại chĩa vào đầu cô y tá nhỏ:
“Tao thề, từ lần bắt tiếp theo của tao, nếu mày còn dám nhúc nhích nữa thì tao sẽ bắn nát đầu y tá này!”
“Lâm Hàn, không phải mày rất chính nghĩa sao? Mày sẽ trơ mắt nhìn người vô tội vì mình mà chết ư?”
Mặt Nguyễn Nguyên đầy vẻ tàn nhẫn.
Mà nghe thấy câu này, bước chân Lâm Hàn đột nhiên khựng lại, anh nhìn cô y tá nhỏ.
Lúc này cô y tá đã nước mắt đầy mặt, liên tục run rẩy.
Lâm Hàn lắc đầu, một người vô tội vì anh mà chết… Nói thật, anh không làm được.
Nghĩ như vậy, Lâm Hàn không nhúc nhích nữa.
Mà nhìn thấy cảnh này, đám người Nguyễn Nguyên vui mừng khôn xiết, giơ súng chĩa vào Lâm Hàn.
“Anh Hàn!”
Sắc mặt Ngô Xuyên đại biến, không nói lời nào chuẩn bị chắn trước người Lâm Hàn.
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Vài tiếng súng đột nhiên vang lên, bốn người Nguyễn Nguyên ngã xuống đất, bất động.
Không lệch một phát nào, gần như tất cả bốn người Nguyễn Nguyên đều bị bắn trúng điểm yếu.
Người duy nhất bị bắn hơi chệch điểm yếu cũng đã bị bắn thêm phát nữa.
Năm phát súng, nhanh chóng, chuẩn xác giết chết bốn người Nguyễn Nguyên.
Cả Lâm Hàn và Ngô Xuyên đều sửng sốt, ngạc nhiên nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở trong thang máy.
Người này mặc đồng phục cảnh sát, nhìn có vẻ không khác cảnh sát bình thường là mấy, chỉ là khuôn mặt có hơi trắng.
Nhưng vừa rồi, anh ta cách đám người Nguyễn Nguyên những 20 mét mà có thể bắn trúng điểm yếu của chúng chỉ bằng một phát súng, thủ pháp bắn súng này chắc chắn không phải cảnh sát bình thường.
Lúc này, cảnh sát đó đã bước tới trước mặt Lâm Hàn, giậm chân một cái rồi chào Lâm Hàn kiểu quân đội:
“Chào cậu Lâm, tôi là Đinh Phong, đến từ đại đội đặc chủng của Kim Lăng, tôi được ông Thang phái tới để bảo vệ cậu, cậu không sao chứ?”
Lâm Hàn khẽ lắc đầu: “Tôi không sao”.
Ánh mắt anh đảo một vòng, sau đó hiểu ra.
Ông Thang mà Đinh Phong nói, khả năng là Thang Ân Đình, người đứng đầu Kim Lăng.
Còn về tại sao ông ta lại phái người đến bảo vệ mình, anh nghĩ đó là do lệnh của mẹ anh.
“Cảm ơn anh!”
Lâm Hàn lại chân thành nói.
“Cậu Lâm nói gì thế, cậu là quý nhân trong miệng ông Thang, tôi nhất định phải bảo vệ cậu bằng cả tính mạng mình, bảo vệ cậu là bổn phận của tôi!”
Đinh Phong cười nhẹ, nhưng vẫn còn hơi sốc.
Vừa nãy khi nhận được điện thoại của Thang Ân Đình, người đứng đầu Kim Lăng, ông ta lệnh cho anh đến bệnh viện quận Tần Hoài bảo vệ một người tên là Lâm Hàn.
Theo anh ta thấy, có thể khiến người đứng đầu Kim Lăng đích thân gọi tới, vậy thì thân phận và địa vị của Lâm Hàn chắc chắn không thấp, chắc hẳn là quan chức, thậm chí có thể là cấp tỉnh, cấp bộ!
Nhưng anh ta không ngờ Lâm Hàn lại chỉ là một chàng thanh niên, đoán chừng còn không nhiều tuổi bằng mình!
Lẽ nào Lâm Hàn còn có lai lịch bối cảnh gì khác mới có thể khiến ông Thang đích thân gọi điện như thế?
Lâm Hàn nhìn cô y tá đang sợ mất mật trên đất rồi bảo:
“Đinh Phong, anh xử lý tình huống ở đây đi, tôi không tiện lắm”.
“Vâng thưa cậu Lâm!”
Đinh Phong gật đầu, sau đó liên hệ với thuộc hạ cùng bên phía bệnh viện, lập tức xử lý hiện trường.
Là cảnh sát, đương nhiên giải quyết những chuyện này rất thuận lợi, không giống như Lâm Hàn vừa bị thương một chút phải điều trị đã khiến bệnh viện phải gọi cảnh sát.
Những việc này chỉ cần nói một câu là mọi thứ đều dễ dàng.
Sau khi để Đinh Phong giải quyết, Lâm Hàn và Ngô Xuyên cùng về phòng bệnh.
Lâm Hàn ngồi xuống, vẻ mặt có chút lạnh lùng, anh khẽ thở dài:
“Xem ra Trần Nam thật sự đã phản bội tôi”.
Ngô Xuyên và Nhan Thành nghe vậy, sắc mặt đều thay đổi.
Trần Nam là người kiểm soát khu vực Vùng Xám ở Kim Lăng trên danh nghĩa, họ biết dưới tay anh ta có bao nhiêu thế lực.
Mọi người vốn là anh em, cùng nhau cố gắng, đương nhiên không cần lo nghĩ nhiều.
Nhưng bây giờ Trần Nam phản bội, tình hình đột nhiên trở nên phức tạp.
Dù sao bây giờ về cơ bản Trần Nam đang nằm giữ tất cả thế lực Vùng Xám ở Kim Lăng.
“Anh Hàn, phải làm sao bay giờ? Hay là tôi điều người từ Đông Hải đến đây, bây giờ chúng ta ở Kim Lăng, nhưng lại là địa bàn của Trần Nam, hay là tránh đi trước?”, Ngô Xuyên lên tiếng:
“Mà chúng ta vẫn còn rất nhiều anh em Tôn Hàn Các ở Kim Lăng, họ đều là người trung thành, gọi họ đến, cho dù không phải đối thủ của Trần Nam thì tự bảo vệ mình cũng vẫn dư sức!”
Chương 464: Tại sao phản bội tôi?
Lâm Hàn không nói lời nào, trong lòng rất buồn bã.
Anh một mực xem Trần Nam như anh em, hai người họ cũng đã cùng trải qua rất nhiều chuyện. Nhất là trong cuộc chiến diệt trừ nhà họ Hồng, Trần Nam cũng đã bỏ ra không ít công sức, nhưng cuối cùng lại nhận về kết quả thế này, anh em phản bội nhau...
Đúng là lòng người khó đoán!
Đứng trước lợi ích khổng lồ kia, ngay cả lòng người và tình nghĩa anh em cũng không vượt qua được cám dỗ?
"Không cần phiền phức như vậy", Lâm Hàn lắc đầu, nói thẳng:
"Ngô Xuyên, anh liên lạc Tôn Hàn Các, bảo ba người Tiểu Đông đến chỗ tôi đi. Sau đó chúng ta đi thẳng đến chỗ Trần Nam là được! Còn về các thế lực vùng xám vừa thu nhận kia, ắt hẳn bọn họ sẽ không dám làm thế đâu!"
"Chuyện này..."
Ngô Xuyên hơi do dự, cảm thấy Lâm Hàn quá liều lĩnh rồi, nhưng anh ta cũng không dông dài nữa, gọi điện thoại kêu người đến.
Không lâu sau đó, Đinh Phong đã xử lý ổn thỏa tình hình bên ngoài, rồi đi vào gõ cửa phòng bệnh của Lâm Hàn.
"Cậu Lâm, tôi là Đinh Phong".
Nhan Thành nghe vậy, lập tức bước ra mở cửa.
Chỉ thấy đằng sau Đinh Phong còn một đám bảo vệ, chính là những người phụ trách bảo vệ và giám thị Lâm Hàn.
"Đây là?", Lâm Hàn hơi khó hiểu nhìn Đinh Phong.
Đinh Phong lách qua một bên rồi nói:
"Cậu Lâm, tôi vừa tra hỏi xong, những người bảo vệ này không làm tốt trách nhiệm của họ, đồng thời cũng đã phụ lòng tốt cậu Lâm nhắc nhở, bây giờ tôi dẫn họ đến xin lỗi cậu!"
Mười mấy bảo vệ đang đứng ở đấy nhìn về phía Lâm Hàn với ánh mắt phức tạp.
Có người ngạc nhiên, có người áy náy và nhiều hơn là lúng túng ra mặt.
Bọn họ không tài nào ngờ được, những nguy hiểm mà Lâm Hàn nói lại khủng khiếp như vậy. Bốn người nọ chẳng nói chẳng rằng liền xả súng giết người.
Còn họ đều sợ hãi không thôi, bản thân làm bảo vệ mà lại nhanh chân chạy mất tăm, không làm tròn chức trách.
Càng nực cười hơn là Lâm Hàn đã tốt bụng nhắc nhở trước đó, bảo bọn họ rời đi càng sớm càng tốt, nhưng bọn họ lại còn cười nhạo anh.
"Xin lỗi!"
"Cậu Lâm, chúng tôi đúng là không biết tốt xấu, không hiểu lòng tốt của cậu, dù sao thì cậu cũng đừng để bụng nhé!"
Những bảo vệ kia liên thanh nói.
"Không có gì".
Lâm Hàn khoác tay, vừa rồi bọn họ chạy trốn cũng là chuyện bình thường, dù sao cũng chỉ là con người, bảo vệ tính mạng cũng là bản năng thôi.
Mà lúc này, y tá trẻ đứng cách đó không xa đã dần hoàn hồn từ trong cơn hoảng sợ tột độ, lúc nhìn thấy cảnh này thì vẻ mặt đầy khó hiểu.
"Chuyện này như vậy được rồi, Đinh Phong, anh để bọn họ ra ngoài đi, sau đó quay lại nói chuyện với tôi".
Lâm Hàn liếc nhìn Đinh Phong, bình thản nói hết câu, rồi quay vào lại phòng bệnh.
"Vậy..."
Mười mấy bảo vệ thấy thế sắc mặt đều hơi mất tự nhiên.
Đinh Phong lại không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng giải tán đám bảo vệ này, sau đó anh ta quay lại phòng bệnh của Lâm Hàn bàn bạc chuyện chính.
Lâm Hàn là người ông Thang chỉ đích danh phải bảo vệ, Đinh Phong cho rằng bản thân nên nghe theo lệnh của anh.
Tầm 20 phút sau, ba người Tiểu Đông của Tôn Hàn Các cũng đã đến.
"Anh Hàn!"
"Anh Hàn!"
...
Ba người Tiểu Đông liên tục chào hỏi.
Lâm Hàn gật đầu, anh rất tin tưởng ba người Tiểu Đông.
Lâm Hàn lại nhìn sang Đinh Phong nói: "Cảnh sát Đinh, có thể giúp tôi một chuyện không?"
"Cậu Lâm, cậu có việc gì xin cứ dặn!", vẻ mặt Đinh Phong khẽ động, lập tức nói.
"Được, cảnh sát Đinh, trước tiên anh đổi thường phục đã rồi chúng ta tập hợp trước cửa Royal No.1, đến lúc đó anh giúp tôi làm vài việc nhé".
"Được!"
Đinh Phong nghe vậy, lập tức đi ra ngoài.
Lâm Hàn nhìn ba người Tôn Hàn Các, lại không nói gì nhiều, bọn họ đều là những người đáng tin nhất, đương nhiên không cần phải nhiều lời.
"Ngô Xuyên, Nhan Thành, hai người không cần đi, chỉ cần sắp xếp tiếp nhận thế lực vùng xám ở Kim Lăng. Đương nhiên, việc đầu tiên là phải trấn an những đại ca xã hội đen kia, lúc tôi đến Royal No.1 thì hãy cố gắng ổn định được bọn họ", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
"Vâng!"
"Vâng!"
Ngô Xuyên và Nhan Thành đồng thanh đáp.
Sau đó, Lâm Hàn dẫn theo ba người Tôn Hàn Các đi thẳng đến Royal No.1.
Nhan Thành ở lại trong phòng bệnh nhìn bóng lưng Lâm Hàn rời đi thoáng chốc buồn bã, nếu mình mạnh hơn chút, thì có lẽ đã giúp được và đi thẳng đến đấy cùng anh ấy rồi!
Ngô Xuyên đứng cạnh nhìn thấy được vẻ mặt ủ rũ của Nhan Thành, nhất thời hiểu rõ, anh ta bật cười nói:
"Suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, anh Hàn cũng không phải là người bình thường, chúng ta đi theo chỉ trở thành gánh nặng cho anh ấy thôi".
"Chúng ta có bao nhiêu sức thì làm bấy nhiêu. Hơn nữa, không phải lần này nhờ có cậu mà anh Hàn mới thoát khỏi cuộc mai phục kia sao? Cậu đã làm tốt lắm rồi, sau này cứ dần mạnh mẽ hơn là được!"
"Vâng ạ! Anh Xuyên, anh nói rất có lý!"
Nhan Thành nghe thế lập tức gật đầu, trên mặt đã có nụ cười xuất hiện:
"Đúng vậy, lần này tôi đã cứu anh Hàn, cũng xem như có chút cống hiến rồi!"
...
Nửa tiếng sau, bốn người Lâm Hàn đã đi đến trước cửa Royal No.1.
Lúc này, Đinh Phong chờ ở đấy từ lâu, anh ta đã thay sang thường phục, trông không khác người bình thường là mấy. Nhưng có điều, cặp mắt sắc bén của anh ta vẫn cứ như một con chim ưng khiến người khác phải e sợ.
Vừa thấy Lâm Hàn, Đinh Phong cũng đi đến sau lưng anh, im lặng đợi anh ra lệnh.
"Đi thôi!"
Lâm Hàn nhàn nhạt nói, khuôn mặt lạnh tanh dẫn người bước vào Royal No.1, nghĩ đến việc Trần Nam đã gây ra, Lâm Hàn vẫn đau lòng không thôi.
Bây giờ là ban ngày, trong Royal No.1 dĩ nhiên không có khách khứa, chỉ có vài nhân viên đang quét dọn, nhìn thấy có người vào cũng không mấy chú ý, lo bận rộn làm việc của mình.
Lâm Hàn dẫn người đi thẳng vào bên trong Royal No.1, đi vào không bao lâu cũng đã có một tay sai nhận ra anh.
"Cậu Lâm, cậu đến tìm anh Nam à? Tôi dẫn cậu đi nhé!", người nọ nói.
Lâm Hàn khẽ gật đầu, đi theo sau cậu ta.
Việc Trần Nam làm không liên quan gì đến mấy người này, đương nhiên Lâm Hàn cũng không muốn để ý nhiều, sau chuyện này, sẽ để cho đám Ngô Xuyên đến tiếp nhận hết bọn họ.
Không bao lâu, tên tay sai kia đã dừng lại trước một căn phòng riêng, nói: "Cậu Lâm, anh Nam đang nghỉ ngơi ở trong đây".
"Ừ", Lâm Hàn khẽ gật đầu, nói: "Cậu đi được rồi, để tôi tự tìm anh ta".
Người kia nghe vậy cũng không nghĩ nhiều mà nhanh chóng rời đi, đương nhiên cậu ta cũng không biết chuyện Trần Nam đã phản bội Lâm Hàn.
Cốc cốc cốc!
Lâm Hàn vươn tay gõ cửa, mở miệng nói:
"Trần Nam, tôi là Lâm Hàn đây".
Lâm Hàn vừa cất giọng, cửa đã đột ngột mở ra.
Chỉ thấy Trần Nam và Vương Hiểu Dung đứng trong phòng, bốn góc còn có mấy gã đeo kính đen, dường như là thân tín của Trần Nam.
Trần Nam vừa thấy Lâm Hàn, sắc mặt anh ta khẽ biến, đầu tiên là Hoàng Bạch Đào - người của chấp pháp đường mai phục ở quán ăn, kế đó lại có 4 người Nguyễn Nguyên đến từ Tam Giác Vàng ám sát, Trần Nam không ngờ Lâm Hàn còn đến được đây.
Hơn nữa, lúc này Lâm Hàn hình như chỉ bị thương nhẹ, trong lòng Trần Nam vừa khiếp sợ lại vừa lo lắng, kèm theo là xấu hổ...
Anh ta biết, một khi Lâm Hàn đến thì mình coi như xong đời.
"Chú em Lâm Hàn, thương tích cậu thế nào rồi?"
Nghĩ đến tất cả những chuyện đã xảy ra trước đó, Trần Nam lên tiếng hỏi, ánh mắt vô cùng chân thành và tràn đầy lo lắng.
"Nói đi, tại sao phản bội tôi?", Lâm Hàn nhàn nhạt lên tiếng, trong lòng tràn ngập cảm xúc phức tạp.
Chương 465: Lập tức rời khỏi Kim Lăng
"Chú em Lâm Hàn, tôi..."
Trần Nam há miệng, không biết nên giải thích như thế nào.
Anh ta thừa nhận, quả thật phản bội Lâm Hàn một mặt là vì tham lam tiền tài, mặt khác là do người yêu Vương Hiểu Dung đầu độc.
Lâm Hàn mặt đầy lạnh lẽo, ngồi xuống đối diện Trần Nam, dường như đang đợi Trần Nam giải thích.
"Haiz..."
Trần Nam than nhẹ, việc đã đến nước này có giải thích thế nào thì cũng vô dụng.
Trần Nam không biết nên nói gì, cô người yêu Vương Hiểu Dung bên cạnh cắn răng, đột nhiên chị ta móc súng ra chĩa thẳng vào Lâm Hàn.
"Lâm Hàn, nếu cậu là đại ca thì tại sao lại ngăn cản bọn tôi kiếm tiền hả?"
"Loại người như cậu không xứng làm đại ca!"
Vương Hiểu Dung vừa nói, vừa định bắn Lâm Hàn.
"Hiểu Dung, không được!"
Trần Nam mặt cắt không còn giọt máu, tức khắc quát lớn.
Nhưng tức thì, một tiếng "Pằng" vang vọng!
Vương Hiểu Dung đột nhiên kêu lên, cây súng trên tay cũng đã rớt xuống đất.
Kế tiếp là tiếng gào hét thảm thiết của Vương Hiểu Dung vang lên.
Trần Nam nhìn lại, chẳng biết Vương Hiểu Dung đã trúng đạn từ bao giờ, trên tay máu đỏ không ngừng tuôn ra, sắc mặt trắng bệch vì đau đớn, còn súng lục cũng đã nằm yên trên mặt đất.
"Nhanh quá..."
Trần Nam và mấy người thân tín mặt đầy kinh ngạc.
Lúc này, Đinh Phong đã thổi một hơi trên họng súng:
"Xin lỗi cậu Lâm, chưa có lệnh của cậu mà đã nổ súng, nhưng ông Thang đã giao nhiệm vụ cho tôi là phải bảo vệ cậu, không được để cậu gặp bất cứ nguy hiểm nào".
Lâm Hàn khoác tay, không so đo gì với anh ta.
Vương Hiểu Dung tự làm tự chịu, đừng nói có Đinh Phong ở đây, mà nếu không có, dựa vào bản lĩnh của Lâm Hàn và ba người Tôn Hàn Các, Vương Hiểu Dung này cũng không có cơ hội thành công.
"Đau quá..."
Sắc mặt Vương Hiểu Dung trắng bệch, ánh mắt nhìn Lâm Hàn tràn đầy oán hận.
Lâm Hàn cũng không thèm liếc nhìn chị ta, nhàn nhạt nói với Trần Nam: "Bảo người của anh yên lặng chút".
"V...vâng".
Vẻ mặt Trần Nam lúng túng quay sang Vương Hiểu Dung, trong lòng lo lắng không thôi, đây chính là người mà anh ta yêu thương nhất.
Có điều, Trần Nam hiểu rõ Lâm Hàn, Lâm Hàn sẽ nể tình nghĩa anh em mà nương tay với anh ta. Nhưng ngược lại, với hành động vừa rồi của Vương Hiểu Dung, Lâm Hàn có thể lập tức lấy mạng của Vương Hiểu Dung.
"Lâm Hàn, cậu là cái thá gì mà bắt tôi phải câm miệng!"
Vương Hiểu Dung gào lớn: "Cậu là thằng đầu đất, số tiền cả chục tỷ mà cũng không muốn! Lại còn ngăn anh em mình làm! Cậu không xứng làm đại ca!"
"Hiểu Dung, im miệng!"
Trần Nam vừa nói thì bèn ra tay đánh ngất Vương Hiểu Dung, mặc kệ Vương Hiểu Dung ngã gục xuống bàn, trên tay máu chảy không ngừng.
Với tính cách vô lý của Vương Hiểu Dung, chỉ đành làm thế thì chị ta mới chịu im miệng.
"Bây giờ yên tĩnh hơn rồi đấy, Trần Nam, anh còn gì để giải thích thì nói đi!", Lâm Hàn mở miệng nói.
Trần Nam khẽ thở dài, cảm thấy bất lực, lúc này trong lòng cũng hối hận không thôi, đến nỗi hiện tại cũng không màng phản kháng làm gì, nhưng vốn dĩ cũng chẳng dám.
Thứ nhất, suy cho cùng, Trần Nam xem Lâm Hàn là anh em thì đã không đối xử với anh như thế.
Thứ hai, bản lĩnh của Tôn Hàn Các và Lâm Hàn, Trần Nam là người rõ nhất, cực kỳ kinh khủng, Trần Nam vốn không phải đối thủ của bọn họ.
"Ngày đó, sau khi bốn người Nguyễn Nguyên rời đi..."
Lúc này, Trần Nam thuật lại hết tất cả mọi chuyện.
Lâm Hàn nghe xong, nhất thời cũng biết, Trần Nam này quả thật là một gã lụy tình, bởi vì Vương Hiểu Dung thổi gió bên tai mà quay ngoắt phản bội mình.
Vương Hiểu Dung này là một người có tầm nhìn hạn hẹp, chỉ thấy được lợi ích khi hợp tác với đám người Nguyễn Nguyên mà không thấy được một khi bọn chúng mở rộng được thị trường tiêu thụ ở Kim Lăng, thì sẽ có bao nhiêu gia đình nhà tan cửa nát.
Lâm Hàn lắc đầu nói: "Trần Nam, tôi đã đối xử với anh như anh em ruột thịt rồi mà! Tuy rằng hợp tác với bên Tam Giác Vàng lợi ích rất nhiều, nhưng đó vốn là làm chuyện hại người, Lâm Hàn tôi không thèm làm chuyện khốn nạn này".
"Vả lại, anh là anh em của Lâm Hàn tôi, làm sao tôi bạc đãi anh cho được, số tiền kiếm được sau này chắc gì đã ít hơn lợi nhuận khi hợp tác với bên Tam Giác Vàng?"
Trần Nam nghe vậy ngây ngẩn cả người, lợi ích khi hợp tác với Lâm Hàn còn nhiều hơn bên Tam Giác Vàng sao?
Trong lòng Trần Nam hoảng hốt, số tiền hợp tác với bên Tam Giác Vàng là trên chục tỷ đấy!
Khoảng thời gian này, anh ta ở cạnh Lâm Hàn nói thật thì cũng chỉ kiếm được hơn triệu tệ thôi, vốn dĩ không thể so sánh được.
Anh ta không tài nào tin nổi Lâm Hàn có thể giúp anh ta kiếm được nhiều đến thế.
Nhưng, nếu Lâm Hàn đã nói ra lời này, thì Trần Nam tin!
"Có lẽ, tất cả mọi chuyện đã sai ngay từ ban đầu rồi..."
Trong lòng Trần Nam hối hận không thôi.
Lâm Hàn nhìn Trần Nam với đôi mắt lạnh tanh, đương nhiên anh cũng thấy khuôn mặt đang hối hận của anh ta, nhưng một lần bất tín thì vạn lần bất tin!
"Trần Nam, xem như tôi đã nhìn lầm anh, nếu là người khác gây nên những chuyện này thì bây giờ đã là một cái xác rồi", Lâm Hàn đứng dậy, chắp tay sau lưng, mặt vô cảm nói:
"Nể tình anh em đã qua, tôi tha cho anh, dẫn hết đám thân tín của anh lập tức rời khỏi Kim Lăng ngay, sau này mãi mãi cũng không được xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nên nhớ, nếu còn để tôi gặp lại anh, tôi sẽ giết anh đấy!"
Cả người Lâm Hàn tỏa ra sát khí.
Cùng lúc đó, ba người Tôn Hàn Các đứng sau Lâm Hàn cũng lạnh lùng nhìn Trần Nam, dường như đang muốn nhớ kỹ khuôn mặt này, sau này nếu có gặp lại thì giết chết không tha!
Cảm nhận được luồng sát khí này, Trần Nam khẽ run, không chút nghi ngờ về lời nói của Lâm Hàn.
"Tôi...tôi biết rồi, tôi sẽ rời khỏi tầm mắt của cậu ngay lập tức, sau này không xuất hiện trước mặt cậu nữa!", Trần Nam cúi đầu nói.
Trần Nam chợt hốt hoảng nhận ra, bản thân khi đối mặt với Lâm Hàn lại không dám mảy may có ý định chống cự.
Bởi vì, bản năng mách bảo với anh ta rằng, nếu dám phản kháng, đám người của Lâm Hàn chắc chắn sẽ bắn chết anh ta tại chỗ!
Cũng ngay lúc này, Trần Nam mới ý thức được chênh lệch giữa mình với Lâm Hàn. Tuy rằng anh ta đã tiếp nhận thế lực vùng xám ở Kim Lăng, trở thành "ông vua" của thế giới ngầm. Nhưng những danh tiếng và quyền lực này khi đứng trước Lâm Hàn dường như chẳng đáng là gì cả.
Hơn nữa, tất cả những thứ này đều do Lâm Hàn cho anh ta!
"Lâm Hàn... cho tôi gọi cậu một tiếng chú em Lâm Hàn lần cuối! Tôi sẽ biến mất mãi mãi khỏi cuộc sống của cậu!"
Trần Nam mở miệng, giọng nói có hơi nghẹn ngào, trong đầu lại hiện lên hình ảnh ngày trước ở cùng Lâm Hàn.
Lâm Hàn không nói gì thêm, xoay người rời đi.
Còn về chuyện Trần Nam nói được làm được hay không, Lâm Hàn vốn chẳng quan tâm, nếu anh dám làm trái, cứ giết là xong!
Bởi vì lần này, Trần Nam đã trực tiếp uy hiếp đến tính mạng của Lâm Hàn.
Nếu Nhan Thành, Đinh Phong không cứu viện kịp thời... Chỉ cần quá trình đó có chút sơ sẩy gì, chắc chắn Lâm Hàn đã bỏ mạng rồi!
Sau khi Lâm Hàn rời đi, Trần Nam cũng không đưa cô người yêu của mình đến bệnh viện, mà tìm hộp cứu thương để sơ cứu tạm thời cho Vương Hiểu Dung, sau đó lập tức dẫn đám thân tín rời khỏi Kim Lăng.
...
Một tiếng sau, một chiếc xe Hummer vọt nhanh trên đường cao tốc Kim Lăng.
Vương Hiểu Dung tỉnh lại, nhìn ngó xung quanh, mặt đầy khó hiểu hỏi: "Chúng ta đang ở đâu vậy? Tên Lâm Hàn kia giải quyết sao rồi?"
Trần Nam ngồi cạnh nghe thế, sắc mặt bỗng lạnh đi nhìn Vương Hiểu Dung.
Bình luận facebook