-
Chương 471-475
Chương 471: Nhà họ Hoàng tới
"Được rồi, dẫn tôi vào phòng trước đi, sau đó nhớ dạy dỗ lại. Lần sau còn như vậy, thì đừng trách tôi không khách sáo", Lâm Hàn lại nói.
Sếp Lý gật đầu như giã tỏi, vội vàng kính cẩn đưa Lâm Hàn đi vào phòng trong.
Thấy đám Lâm Hàn rời khỏi, mọi người trong đại sảnh mới thở phào một hơi.
"Đù, cậu Lâm kia rốt cuộc là ai? Còn trẻ vậy mà lại có thể làm cho sếp Lý kính trọng như thế".
"Chưa từng thấy, có điều tôi nghe nói công ty giải trí Tinh Quang chúng ta vừa có một cổ đông lớn mới. Trước mắt thì chính là cổ đông lớn thứ hai trong công ty, không phải cậu Lâm đó đấy chứ?"
"Chắc vậy rồi, chỉ có doanh nhân thành đạt mới khiến sếp Lý kính trọng như vậy thôi".
"Haiz, ban nãy bản thân còn khinh chàng trai kia, giờ xem ra là chúng ta quá ngây thơ rồi. Ở trước mặt người cầm quyền chân chính, chúng ta chẳng là cái thá gì cả".
"..."
Mọi người đang thảo luận thì sếp Lý lại quay ra một mình, cầm mic nói: "Cậu Lâm là cổ đông mới lớn thứ hai của chúng ta, không ai được đắc tội cậu ấy. Cô Tần là nghệ sĩ mới ký hợp đồng, sẽ được công ty giải trí Tinh Quang chú trọng đào tạo để trở thành nghệ sĩ hàng đầu. Ban nãy, người nào từng xấc láo với cậu Lâm và cô Tần, giờ lập tức chủ động cút đi. Đợi tôi tra camera, thì không chỉ đơn giản là cút đi đâu!"
...
Khi Lâm Hàn dẫn theo Tần Liên đi vào phòng trong, đám người Hạ Sương đã tới trước rồi.
Hạ Sương thấy Lâm Hàn bèn lên tiếng chào hỏi, rồi lập tức giới thiệu mấy người khác cho anh.
Lâm Hàn biết bọn họ đều là cổ đông của công ty giải trí Tinh Quang, như sếp Lý, thực tế chỉ được coi là cấp thấp nhất, được trả lương cao làm việc mà thôi.
Bữa tiệc bắt đầu, mấy cổ đông bèn bàn bạc hướng phát triển trong tương lai của công ty, cũng có vài người muốn làm quen kéo gần quan hệ với Lâm Hàn.
Lâm Hàn không hứng thú lắm với chuyện đó, dù sao đầu tư vào Tinh Quanh chỉ là anh làm cho vui thôi, chủ yếu trải đường trước cho Tần Liên.
Mà cái gọi là cổ đông, đối với người bên ngoài thì có thể là những nhà đầu tư thành đạt có quyền hành lớn, nhưng với Lâm Hàn, họ thật sự chẳng đáng để mắt tới.
Dù sao, anh mới đầu tư vào công ty giải trí Tinh Quang này 2 tỷ rưỡi đã trở thành cổ đông lớn thứ hai rồi.
Sau khi xác nhận sẽ rót một lượng lớn tài nguyên cho Tần Liên xong, Lâm Hàn bèn ngồi chăm chú ăn uống.
Bữa tiệc diễn ra được một nửa, Lâm Hàn dứt khoát dẫn Tần Liên rời khỏi.
Anh vừa mới trở về biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa đã nhận được điện thoại của Ngô Xuyên.
"Anh Hàn, đàn em của tôi vừa nhận được tin, nhà họ Hoàng đã quyết định phái hết tất cả đệ tử trong chấp pháp đường ra, vả lại, tốc độ tập kết còn cực kỳ nhanh. Dự tính khoảng giữa trưa mai là tới Kim Lăng. Bên phía chúng ta toàn là người mới thu phục, chuẩn bị có thể không kịp", Ngô Xuyên lo lắng nói.
"Ồ, cái này hả".
Giờ Lâm Hàn mới nhớ ra anh vẫn chưa nói chuyện bên Thang Ân Đình sẽ giúp đỡ anh cho Ngô Xuyên biết, bèn đáp: "Chuyện này anh không cần bận tâm, đã có người khác giúp đỡ rồi, chúng ta khỏi phải ra tay. Đến lúc đó, anh dẫn theo những người đáng tin đã tập hợp được đến, để phòng có chuyện gì xảy ra là được".
"Ơ? Có người khác giúp à? Đám chấp pháp đường kia đều là cao thủ, mà còn là những tên điên, không phải người bình thường có thể đối phó được đâu", Ngô Xuyên nghe vậy lộ vẻ ngờ vực.
"Tôi biết chừng mực, anh không cần phải lo lắng. Vả lại..."
Lâm Hàn dặn dò vài câu rồi cúp điện thoại, gọi cho Thang Ân Đình. Không ngờ tốc độ tập kết của nhà họ Hoàng lại nhanh như thế.
Bên kia, Thang Ân Đình nhận được tin báo của Lâm Hàn, cũng lập tức báo cho người đứng đầu thành phố Lư Châu tỉnh Hoản. Sau khi bàn bạc thì cả hai quyết định cùng hành động, một người ở Lư Châu, một người ở Kim Lăng gậy ông đập lưng ông tiêu diệt thế lực nòng cốt của nhà họ Hoàng.
Lúc này, cảnh sát của hai thành phố bắt đầu bận rộn.
Lâm Hàn nhận được điện thoại gọi lại của Thang Ân Đình, sau khi biết sơ về kế hoạch của họ, Lâm Hàn cũng đồng ý. Dù sao tới tận giờ, tin tức vẫn bị ém xuống, bên chấp pháp đường - nhà họ Hoàng hành động nhanh như vậy, có lẽ là vì không để anh có thời gian chuẩn bị, tính đánh cho Lâm Hàn trở tay không kịp. Nhưng họ không biết rằng, chuyện này đã bị cảnh sát theo dõi.
Lâm Hàn suy nghĩ một lát, lại bấm gọi cho Ngô Xuyên, bảo ngày mai anh ta dẫn người chờ lệnh ở cổng ra vào đường cao tốc. Đến lúc ấy, xem có thể giúp được gì không, phòng hờ có chuyện ngoài ý muốn.
Mọi thứ đều được chuẩn bị cặn kẽ, Lâm Hàn mới yên tâm.
"Sau khi giải quyết xong chuyện này, bên Kim Lăng sẽ nhanh chóng yên ổn lại, cuối cùng cũng có thể về Đông Hải gặp vợ rồi", Lâm Hàn xoa xoa trán, nằm nghỉ trong biệt thự.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng, có mấy chiếc Hummer phóng nhanh trên cao tốc đi về hướng Kim Lăng.
Trên một chiếc xe, Hoàng Bạch Đào nghiêm mặt ngồi ở ghế sau.
"Đường chủ, chúng ta có cần thiết phải điều động toàn bộ người của chấp pháp đường như vậy không? Chỉ vì đối phó một tên Lâm Hàn đột nhiên xuất hiện ở Kim Lăng thôi ư?"
Một thanh niên ngồi cạnh Hoàng Bạch Đào hơi khó hiểu hỏi.
Ông ta khẽ lắc đầu, nói: "Tiểu Phong, Lâm Hàn kia không phải một nhân vật bình thường đâu. Tuy trước đây tôi chưa từng nghe đến người này, nhưng chỉ với lần tiếp xúc trước, không diệt cậu ta, sau này ắt sẽ thành mối họa lớn! Hơn nữa, thị trường vùng xám ở Kim Lăng cũng hết sức quan trọng đối với nhà họ Hoàng, phải cướp lại bằng được".
"Vậy thì cũng không đến nỗi phải điều động hết toàn bộ chấp pháp đường chứ?"
Thanh niên tên Tiểu Phong còn muốn nói nữa, nhưng nhìn thấy vẻ nghiêm nghị trên gương mặt Hoàng Bạch Đào, lại ngậm miệng không dám hỏi tiếp.
Tuy Hoàng Bạch Đào đeo kính, khuôn mặt cũng nho nhã, nhưng Tiểu Phong lại hiểu rất rõ sự đáng sợ của ông ta.
Còn Hoàng Bạch Đào, ông ta nhớ đến chuyện hôm đó cũng cảm thấy hơi hối hận, lúc ấy không nên có lòng mời chào mà giết Lâm Hàn luôn có phải giờ bớt việc rồi không.
Tin tức của ông ta rất nhanh nhạy, cũng có nghe thấy chuyện bốn người buôn lậu ma túy Nguyễn Nguyên đến từ Tam Giác Vàng đi ám sát Lâm Hàn, nhưng kết quả lại không ai đi ra bệnh viện nổi.
Còn Trần Nam kia, bỗng nhiên dẫn theo đàn em thân tín rời khỏi Kim Lăng, mất liên lạc luôn. Khi đó, Hoàng Bạch Đào lập tức hiểu được mình vẫn quá coi thường anh, nên mới dẫn người của chấp pháp đường rời đi, tập hợp toàn bộ nhân thủ vây giết Lâm Hàn thêm lần nữa.
Phía bên kia, Lâm Hàn đã đến Royal No.1, dẫn theo đám Tôn Hàn Các và Ngô Xuyên đi tới cạnh cổng ra vào đường cao tốc.
"Mấy người ở đây chờ đi, đợi lệnh của tôi", Lâm Hàn dặn.
Lâm Hàn nói xong bèn đi đến gần cổng ra phía Nam đường cao tốc thành phố Kim Lăng với Đinh Phong.
Giờ tuy là buổi sáng, cách buổi trưa còn mấy tiếng, nhưng cảnh sát Kim Lăng đã tập hợp xong trong đêm.
Lâm Hàn vừa tới đã bị mấy anh cảnh sát ngăn lại.
"Nơi này đang đang tiến hành diễn tập quân sự, mời đi đường vòng", cảnh sát thẳng thừng nói.
Đinh Phong bước lên trước lấy giấy chứng nhận ra, nói: "Tôi là Đinh Phong, đội trưởng đội đặc nhiệm Kim Lăng, giờ hãy dẫn chúng tôi đến gặp ông Thang".
Chương 472: Phục kích từ hai bên!
Mấy anh cảnh sát kiểm tra, xác nhận xong, mới nghiêm mặt nói với Đinh Phong và Lâm Hàn:
"Xin chào đội trưởng Đinh! Cậu Lâm, ông Thang đã nói tình hình bên cậu cho chúng tôi biết rồi, mời đi theo chúng tôi".
Tức thì, Lâm Hàn và Đinh Phong bèn đi theo bọn họ tới chỗ Thang Ân Đình và cảnh sát đang phục kích.
"Giám đốc Thang, hành động cũng bí mật thật đó".
Lâm Hàn bước tới bắt tay với Thang Ân Đình, trên đường đến đây, Lâm Hàn quan sát sơ một lượt thì thấy địa điểm phục kích là ở ven đường cao tốc, nơi này có rất nhiều bụi cây mọc, khó bị phát hiện.
"Cậu Lâm tới rồi à, vị trí phục kích này là chuyên gia trong bộ chỉ huy tác chiến chọn đó, chắc chắn đáng tin".
Thang Ân Đình bắt tay anh, nói: "Vả lại, để tránh người của nhà họ Hoàng cài vào trong cục biết được lần hành động này, rồi báo lại cho bên họ. Vì thế, những người tham gia vào trận chiến đều được bảo mật".
"Ngay cả người nhà của họ cũng không biết, công tác chuẩn bị rất kín kẽ và chu toàn, đảm bảo một lướt bắt hết những phần tử vi phạm pháp luật ấy!"
Thang Ân Đình nói đến cuối cùng, gương mặt lộ vẻ xúc động. Nếu lần này thành công, ngoài việc giúp đỡ Lâm Hàn, khiến vị khách quý kia có thiện cảm với mình, mà con đường thăng quan tiến chức của ông ta đương nhiên cũng vì việc này càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Vào thủ đô nhận chức cũng không thành vấn đề!
Lúc này, một cảnh sát đi đến bên cạnh, giậm chân chào:
"Báo cáo giám đốc Thang, dựa theo camera bên Lư Châu, đã phát hiện đoàn xe nghi là của chấp pháp đường - nhà họ Hoàng đang trên đường cao tốc chạy về phía Kim Lăng. Đội cảnh sát bên thành phố Lư Châu đã ngụy trang xong và đi theo sau đoàn xe đó!"
"Được, có tin tức mới thì phải lập tức báo ngay cho tôi!"
Toàn thân Thang Ân Đình run lên, bắt đầu rồi!
Lần hành động này, vì không gây ra nguy hiểm cho người dân, nên mới đặc biệt chọn nơi trống trải ở đây để tiến hành vây bắt. Dù sao, đám người nhà họ Hoàng đều trang bị vũ khí, nếu ở trong thành phố thì sẽ rất nguy hiểm.
Lâm Hàn đứng cạnh cũng yên tâm, xem ra tin tức mà bên Ngô Xuyên nhận được khá chính xác đó chứ.
Còn về mặt chi tiết trong lần hành động này, Lâm Hàn không nhất thiết phải quan tâm nhiều làm gì, đã có Thang Ân Đình lo rồi.
Thang Ân Đình là ai, người lãnh đạo Kim Lăng đấy, sau lưng ông ta chính là chính phủ!
Dù nhà họ Hoàng có địa vị hay thực lực mạnh tới đâu trong vùng xám, nếu bị chính phủ chú ý thì khả năng tồn tại gần như bằng không.
Sau đó, đám Lâm Hàn bắt đầu ngồi tại chỗ chờ đợi.
Sắp đến giữa trưa, có một đoàn xe Hummer chạy vào cao tốc Kim Lăng.
Mà lúc này, nhân viên thu phí cũng đã được thay đổi, toàn bộ đều là cảnh sát đặc nhiệm.
Sau khi xác nhận đoàn xe này chính là đám người chấp pháp đường, có hai "Cảnh sát giao thông" bước tới, cản lại, nói: "Thưa ông, con đường này đang kẹt xe, mời đi theo con đường vòng kia!"
"Cảnh sát giao thông" chỉ con đường bên trái nói.
Bên trong trạm thu phí, những chiến sĩ cảnh sát vũ trang đầy đủ đang ngồi xổm lắng nghe tình hình bên ngoài, nếu có chuyện gì xảy ra, bọn họ sẽ ra tay.
"Đường chủ, phía trước kẹt xe, họ bảo đi theo con đường vòng kia", một gã đàn ông bên trong xe dẫn đoàn nói.
"Con đường kia xa không?", người đàn ông trung niên ngồi ở ghế lái phụ hỏi.
Ông ta có làn da trắng ngần, mặc áo sơ mi trắng, khiến cho người ta có cảm giác nho nhã lịch sự, nhưng trong ánh mắt lâu lâu lại lóe lên vẻ tàn nhẫn.
Đó chính là Hoàng Bạch Đào - đường chủ chấp pháp đường của nhà họ Hoàng!
Lần này đến Kim Lăng, có thể nói toàn là những tinh anh trong tinh anh của chấp pháp đường - nhà họ Hoàng, quyết tâm tóm gọn cả bọn Lâm Hàn!
"Hơi xa một chút, mất khoảng 20 phút", gã đàn ông ngồi ở ghế lái đáp.
Hoàng Bạch Đào nghe vậy, khẽ cau mày, cảm giác hơi lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, gật đầu.
"Được rồi, đồng chí cảnh sát giao thông vất vả quá, chúng tôi sẽ đi đường vòng!"
Dưới sự chỉ dẫn của hai "Cảnh sát giao thông", đoàn xe Hummer đổi sang con đường khác phóng đi.
Cảnh sát đặc nhiệm trốn trong trạm thu phí yên lặng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu ra tay ở đây, khó tránh khỏi sẽ có cảnh sát bị thương hay mất mạng, giờ mọi thứ đều diễn ra thuận lợi, đưa được đám người kia vào nơi đã phục kích, thì sẽ giảm thiểu được thương vong.
Cùng lúc đó, ở phía bên kia, Thang Ân Đình cũng nhận được báo cáo tình huống.
"Người nhà họ Hoàng đã rời đường cao tốc đi về phía chúng ta, khoảng 10 phút nữa sẽ đến nơi, tất cả chuẩn bị chiến đấu!"
Sắc mặt Thang Ân Đình đanh lại, ra lệnh.
Toàn bộ cảnh sát lập tức kiểm tra trang bị, tuy đã sắp xếp kế hoạch xong, chỉ cần đám người nhà họ Hoàng tiến vào “bẫy”, thì dù bọn họ lợi hại đến mấy cũng có thể một mẻ tóm gọm mà không có chút thương vong nào.
Nhưng dù sao đám chấp pháp đường kia đều là kẻ điên, nếu liều mạng thì quả thật khó nói trước được điều gì.
Lâm Hàn thấy vậy, báo cho Ngô Xuyên, bảo bên anh ta chuẩn bị sẵn sàng, nếu có gì ngoài ý muốn thì sẽ cần đến bọn họ bất cứ lúc nào.
Không đến lúc bất đắc dĩ lắm thì Lâm Hàn cũng không muốn gọi Ngô Xuyên đến giúp, tuy là truy bắt tội phạm giúp dân trừ hại, nhưng chuyện như này nên để cho người thuộc chuyên môn đi làm vẫn tốt hơn.
10 phút nháy mắt trôi qua, chẳng bao lâu, đám Lâm Hàn đã nhìn thấy mấy chiếc xe Hummer màu đen đang lao nhanh tới hướng này.
Dựa theo tin tức nhận được trước đó thì có thể xác định bọn họ chính là người của chấp pháp đường - nhà họ Hoàng.
Lúc này, phía trước nơi cảnh sát phục kích là một khoảng đất trống, chướng ngại vật dùng để ẩn núp đã chuẩn bị xong từ lâu.
Mà ở chỗ cổng ra vào đường cao tốc cũng có cảnh sát thành phố Lư Châu đang chạy tới, phối hợp tiến hành bao vây, không để cho đám người phạm pháp này có cá lọt lưới.
Ngay sau đó, mấy chiếc Hummer chạy vào nơi phục kích.
Thấy họ đã vào chỗ, Thang Ân Đình cầm bộ đàm ra lệnh:
"Bắt đầu hành động!"
Trên con đường trống trải chợt có tiếng còi xe cảnh sát vang lên inh ỏi!
Những chiếc xe cảnh sát đã chờ sẵn đột nhiên xông ra chặn đường.
Mấy chiếc Hummer vội phanh gấp, sắc mặt đám người chấp pháp đường trong xe đều thay đổi hẳn.
"Đường chủ, đột nhiên có rất nhiều cảnh sát xuất hiện, chúng ta bị phục kích rồi!"
Gã đàn ông ngồi ở ghế lái liếc nhìn bên ngoài cửa sổ xe, biến sắc nói.
Chỉ thấy bên ngoài, một đám cảnh sát cơ động mặc đồ chiến đấu, cầm súng tiểu liên chậm rãi xuất hiện, ánh mắt sắc bén lạnh người.
Hoàng Bạch Đào nhìn sang, vẻ mặt lập tức sa sầm, quả thật là bị trúng “chiêu”!
Quan trọng hơn, cảnh sát phục kích người của chấp pháp đường - nhà họ Hoàng, vậy đại biểu một điều!
Phía chính phủ Hoa Hạ đã chú ý đến nhà họ Hoàng!
Cái này rắc rối rồi!
Tức thì, Hoàng Bạch Đào có cảm giác tai vạ sắp ập xuống đầu!
"Mau, đừng ham chiến, mau tản ra trốn đi!"
Hoàng Bạch Đào hít sâu một hơi, ra lệnh.
Nhận được mệnh lệnh của ông ta, đám người chấp pháp đường ban nãy còn đang hoang mang rối loạn lập tức bình tĩnh lại. Dù sao thì họ cũng là người của chấp pháp đường, là tinh anh trong tinh anh, đã trải qua vô số trận chém giết.
Mấy chiếc Hummer nhanh chóng bẻ lái thay đổi phương hướng, tốc độ phản xạ cực nhanh.
Rồi sau đó, đám người chấp pháp đường ngồi trong xe hạ cửa kính xuống, chĩa họng súng ra trực tiếp nổ súng để đánh yểm trợ.
Đoàng!
Đoàng!
Đoàng!
Tiếng súng chợt vang lên liên hồi!
Cùng lúc đó, lại có thêm tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi truyền đến từ xa, họ chính là cảnh sát thành phố Lư Châu vừa ra khỏi đường cao tốc chạy tới đây.
Chương 473: Súng Bazooka
Cảnh sát cơ động của hai thành phố Kim Lăng và Lư Châu gần như ra quân hơn nửa, cộng thêm những bộ phận khác cùng phối hợp hành động.
Chỉ vì có thể đảm bảo một lưới bắt hết và giảm thiểu thương vong xuống mức thấp nhất.
"Tiêu rồi, đằng sau cũng có một đống cảnh sát, chúng ta đã bị bao vây!"
"Sao lại có nhiều cảnh sát như vậy? Làm cách nào mà họ biết chúng ta đến?"
"Xong rồi, lần này chúng ta sẽ bị bắt hết sao?"
"..."
...
Đám người chấp pháp đường bên trong xe Hummer lập tức hoảng loạn.
Nếu bảo bọn họ chiến đấu với những tay xã hội đen thì họ đều là cao thủ, chắc chắn sẽ không sợ hãi.
Nhưng giờ, đối thủ của họ lại là cảnh sát, là chính phủ!
Cho dù trong tay họ có súng thì sao?
Người ta có trực thăng, đại bác, xe tăng, hoàn toàn nghiền áp về mặt vũ trang!
Một khi đánh nhau, dù hôm nay chạy thoát được thì chẳng bao lâu sau cũng sẽ bị bắt lại thôi!
Nghe thấy tiếng bàn tán của đám người chấp pháp đường, sắc mặt Hoàng Bạch Đào xanh mét. Chấp pháp đường nhà họ Hoàng, từ khi chưa có gì đến dần lớn mạnh, từ một đoàn đội không hề tiếng tắm đến nổi tiếng cả Hoa Đông, đều do một tay ông ta lèo lái biết bao năm qua.
Nó là toàn bộ tâm huyết của Hoàng Bạch Đào và cũng là lực lượng nòng cốt của nhà họ Hoàng!
"Không, chấp pháp đường không thể bị tiêu diệt hết ở đây được!"
Sắc mặt ông ta chợt trở nên ngoan độc, nhìn gã đàn ông ngồi trên ghế lái nói:
"Tiểu Phong, cậu dẫn theo người của chấp pháp đường cố gắng hết sức rút lui khỏi đây, nhất định phải bảo vệ lực lượng nòng cốt của nhà họ Hoàng!"
Lúc này, mặt mày Tiểu Phong cũng trắng bệch: "Đường chủ, có nhiều cảnh sát bao vây chúng ta như vậy, thì làm sao chạy đây?"
Hoàng Bạch Đào cười gằn nói: "Yên tâm, tôi có vũ khí bí mật, tôi sẽ mở đường cho các cậu!"
Ông ta nói xong bèn bưng một cái thùng đen để ở ghế sau qua.
Nó dài hơn 1m, không biết làm từ gỗ gì mà nặng trịch, Hoàng Bạch Đào phải dùng hai tay mới bưng sang được:
Cạch...
Mở thùng ra, bên trong có một cái vũ khí.
Toàn bộ vũ khí có màu xanh sẫm được tạo thành tử kim loại, to khoảng ba cái nắm tay, thình lình lại là một cây súng Bazooka RPG!
Bên cạnh, còn đặt mấy quả đạn pháo!
Tiểu Phong vui vẻ ra mặt: "Đường chủ, ông còn có thứ này à!"
Hoàng Bạch Đào vừa nhét đạn vào súng Bazooka, vừa nói:
"Hồi trước, tôi mua nó từ Tam Giác Vàng, vất vả lắm mới vận chuyển về nước được, mang theo cũng chỉ phòng hờ chuyện ngoài ý muốn, ai ngờ hôm nay thật sự phát huy tác dụng".
Hoàng Bạch Đào nhanh chóng chuẩn bị xong, hô:
"Mở mui xe ra!"
...
Cách lối ra vào đường cao tốc Kim Lăng không xa.
Đám người Tôn Hàn Các và Ngô Xuyên, Nhan Thành đang đứng chờ mệnh lệnh của Lâm Hàn.
"Anh Xuyên, theo ý của anh Hàn thì có lẽ chúng ta khỏi cần phải ra tay ạ? Rốt cuộc thì anh ấy tìm ai giúp mà có thể đối phó được với người của chấp pháp đường - nhà họ Hoàng vậy?"
Nhan Thành ngờ vực hỏi, đến tận bây giờ, cậu ấy vẫn cảm thấy sợ hãi chuyện ở trong quán ăn.
Đám người kia đều là kẻ điên, người bình thường không thể nào là đối thủ của họ được.
Ngô Xuyên lắc đầu, mặt mày cũng mở mịt. Anh ta đi theo Lâm Hàn khá lâu nên cũng xem như là hiểu anh.
Nhưng Lâm Hàn cứ mang lại cho anh ta một cảm giác bí ẩn, mặt nào anh cũng giữ lại một ít, không có thể hiện ra hết sức mạnh và khả năng của mình.
Ví dụ như lần này, ngay cả Ngô Xuyên cũng không biết Lâm Hàn tìm ai giúp đỡ.
Ngay lúc này, chợt có tiếng còi xe cảnh sát vang lên.
Sắc mặt đám người Tôn Hàn Các đều thay đổi hẳn.
Bọn họ xem như là người trong vùng xám nên rất mẫn cảm với tiếng còi xe cảnh sát.
"Đừng hoảng, đứng đây chờ lệnh của anh Hàn đi!", Ngô Xuyên quát.
Đám Tôn Hàn Các mời chậm rãi bình tĩnh lại.
...
Cùng lúc đó, bên phía Lâm Hàn, mọi thứ đều thuận lợi diễn ra theo kế hoạch.
Số đông cảnh sát thành phố Kim Lăng và Lư Châu một trước một sau bao vây lấy đám người chấp pháp đường - nhà họ Hoàng, chuẩn bị tiến hành bắt giữ.
Lúc này, một chiếc xe Hummer chợt mở mui, có một bóng người ngoi lên.
Các cảnh sát thấy thế đều lộ vẻ khó hiểu.
Ngay cả tay súng bắn tỉa đang núp cũng không nổ súng ngay.
Theo chỉ thị thì khi đối phó với những phần tử phạm tội này, nếu bắt được thì bắt, dù sao còn sống mới có nhiều giá trị, bất đắc dĩ lắm mới bắn chết tại chỗ thôi.
Cảm thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn đến, Hoàng Bạch Đào cười lạnh, ôm lấy súng Bazooka, nhắm...
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Sau đó, từng tiếng nổ đinh tai nhức nhóc không ngừng vang lên.
..
Lâm Hàn đứng sau lùm cây cách đó không xa, thấy cảnh ấy, cau mày.
Anh không ngờ Hoàng Bạch Đào lại mang theo vũ khí nóng nguy hiểm như thế bên cạnh, tình hình có hơi ngoài dự đoán của anh.
Khoảng 10 phút, tiếng nổ mới dần lắng xuống, brừm...
Chỉ thấy một chiếc Hummer lao ra khỏi làn khói đặc, phóng vọt đi.
Dưới lực sát thương của vũ khí nóng, phần lớn cảnh sát đều bị thương, có mấy chiếc xe cảnh sát bị hư hỏng nặng, căn bản không đuổi theo được.
Sắc mặt Thang Ân Đình lập tức trở nên khó coi, lẽ nào lại để cho bọn họ chạy thoát ư?
Tuy với hệ thống Skynet của Hoa Hạ như bây giờ, hoàn toàn không thể nào có tội phạm trốn thoát được. Nhưng nếu để họ trốn thoát ngay dưới mí mắt mình, chắc chắn ông ta sẽ mất hết mặt mũi mất!
Lúc này, Lâm Hàn móc điện thoại ra gọi cho Ngô Xuyên:
"Có một chiếc xe Hummer màu đen của chấp pháp đường - nhà họ Hoàng trốn thoát, đang chạy về hướng anh đấy, các anh mau ngăn lại đi, nhớ chú ý an toàn!"
Ở đầu dây bên kia, Ngô Xuyên cúp điện thoại, sắc mặt có hơi kỳ lạ:
"Lẽ nào người giúp chúng ta là cảnh sát? Anh Hàn có thể điều động cả cảnh sát luôn ư? Ngầu dữ! Mau lên xe, đi bắt người nào!"
Ngô Xuyên, Nhan Thành và một số người của Tôn Hàn Các lập tức lên xe.
Còn phía bên Lâm Hàn, cảnh sát Lư Châu đã nhanh chóng bổ khuyết chỗ trống. Mấy chiếc xe Hummer còn lại bị tay thiện xạ Đinh Phong bắn bể lốp xe, người của chấp pháp đường - nhà họ Hoàng tức thì biến thành cá trong chậu, bị bắt hết là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Giờ, sắc mặt Thang Ân Đình rất lạnh lẽo, vốn dĩ cho rằng sẽ tóm gọn họ không chút thương vong, nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của ông ta. Ngay cả ông ta cũng không ngờ Hoàng Bạch Đào sẽ mang theo vũ khí nóng kinh khủng như thế.
Lúc này, trên chiến trường, khói vẫn chưa tan đi.
Thang Ân Đình cầm loa, nói:
"Tất cả nghe đây, các người đã bị bao vây, tôi cho các người 1 phút, nếu không bước xuống xe đầu hàng, thì sẽ bị bắn chết tại chỗ không nhân nhượng!"
Bàn tay đám chấp pháp đường kia đa số đều đã nhuốm máu người, Thang Ân Đình hoàn toàn có quyền xử bắn.
Nếu không phải muốn bắt sống một ít để có được nhiều thông tin hơn thì ông ta đã dứt khoát bắn chết hết, chẳng cho 1 phút nào cả rồi.
Thang Ân Đình nói xong, lại cầm bộ đàm ra lệnh:
"Tất cả tay súng bắn tỉa nghe lệnh, lát nữa nếu phát hiện ra ai có ý đồ phản kháng, không cần đợi lệnh, bắn chết tại chỗ!"
...
Trong xe Hummer, số chấp pháp đường còn lại nghe thấy lời nói của Thang Ân Đình, sắc mặt tái nhợt đầy tuyệt vọng.
"Làm sao bây giờ? Đám cảnh sát kia thật sự sẽ tàn nhẫn bắn chết hết chúng ta ư?"
"Có nhiều cảnh sát như vậy, xem ra đây là đợt phục kích quy mô lớn, không biết sao mà biết được tin nữa, chúng ta xong đời rồi".
"Còn có thể làm sao? Đầu hàng!"
"Đầu hàng? Đầu hàng cũng chỉ có con đường chết, tao không đầu hàng đâu!"
Chỉ một lát, đám người chấp pháp đường có ý kiến trái chiều đều xuống xe, ở lại bên trong cơ bản chẳng có đường sống nào cả.
Chương 474: Cá lọt lưới
Thang Ân Đình cầm kính viễn vọng quan sát một hồi, lại cầm loa nói:
"Tất cả giơ hai tay lên đi về phía này, giao hết vũ khí trên người ra, không thì một khi bị phát hiện sẽ lập tức bắn chết!"
Có mấy người của chấp pháp đường - nhà họ Hoàng do dự một lúc, cuối cùng vẫn vứt súng xuống đất, giơ tay lên.
"Cử người lên đi, cẩn thận một chút, toàn bộ tay súng bắn tỉa chuẩn bị sẵn sàng, không được để có thương vong xảy ra nữa", Thang Ân Đình ra lệnh.
Một lát sau, có mười mấy cảnh sát cơ động ôm súng cẩn thận đến gần.
Vừa mới đến gần đã có mấy gã chấp pháp đường bỗng móc súng ra, nhưng chưa kịp bắn đã có vài tiếng súng vang lên. Họ đều bị bắn trúng mấy chỗ trí mạng ngã xoài ra đất, không còn nhúc nhích nữa.
Mười mấy cảnh sát cơ động thấy thế lập tức vọt lên, ấn số còn lại xuống đất, còng tay lại.
Cùng lúc đó, phía bên Ngô Xuyên, bọn họ vừa tới lối ra cao tốc đã gặp phải một chiếc Hummer đầy vết đạn...
Bên trong chiếc xe Hummer đang lao nhanh.
"Nhanh nhanh lên! Chạy nhanh nữa vào, đám cảnh sát kia sắp đuổi theo rồi!"
Tiểu Phong điên cuồng hô, nhìn Hoàng Bạch Đào ngồi cạnh đổ máu không ngừng, sắc mặt lại trắng bệch.
"Anh Phong, yên tâm đi, xe này đã được nâng cấp, xe cảnh sát không thể đuổi kịp đâu!"
Gã đàn ông đang lái xe lộ vẻ tự tin nói.
Lúc này, cả người Hoàng Bạch Đào run rẩy, mặt đầy buồn bã, toàn bộ người của chấp pháp đường đều đến, giờ chỉ có ba người họ trốn ra được, nhà họ Hoàng coi như đã mất toàn bộ lực lượng nòng cốt.
Nhà bọn họ có rất nhiều mảng kinh doanh trong vùng xám ở khắp các thành phố tại Hoa Đông, bên cạnh đó cũng có vô số người đang nhìn chằm chằm vào họ. Nhưng bởi vì chấp pháp đường quá đáng sợ, nên từ trước đến nay không ai dám chọc bọn họ.
Ngày mai, e rằng không biết sẽ có bao nhiêu người đến cửa tranh giành lợi ích...
Cùng lúc đó, đám Ngô Xuyên đang lái xe chạy tới, bọn họ đã canh chiếc Hummer ấy từ lâu.
"Hẳn là người của chấp pháp đường rồi, đâm thẳng vào đi, tuyệt đối không thể để bọn họ chạy thoát!", Ngô Xuyên ra lệnh.
"Ok, anh Xuyên!"
Người cầm lái vừa đáp xong, giẫm mạnh chân ga, điên cuồng lao thẳng vào chiếc Hummer.
"Bà mẹ nó! Mày có biết lái xe không thế?"
Bên trong xe Hummer, gã tài xế chửi ầm lên, vội đánh vô lăng, lại thấy đối phương cũng thay đổi phương hướng theo.
Hai chiếc xe chạy với tốc độ cao nhanh chóng đâm thẳng vào nhau.
"Ầm!"
Người hai bên nhanh nhẹn nhảy ra khỏi xe vào phút cuối.
"Đường chủ, ông không sao chứ?", một người đàn ông trung niên bế Hoàng Bạch Đào hỏi.
"Không sao... Khụ khụ khụ... Mau giải quyết bọn họ đi!"
Hoàng Bạch Đào ho ra máu, sắc mặt tái nhợt, đanh giọng nói.
Nếu không nhanh chóng giải quyết, thì đợi cảnh sát đuổi tới, ông ta có mà chạy đằng trời.
Bên Ngô Xuyên cũng đứng lên, mấy chiếc xe đằng sau phanh lại, một đám người bước xuống.
"Bọn họ rất đáng sợ, mọi người cẩn thận nhé!"
Ngô Xuyên biết đám người chấp pháp đường kia rất khó giải quyết.
Lúc này, ba người Tiểu Đông cùng xông lên.
Hai người A Đạt thấy có ba người xông tới lập tức rút súng mang theo bên người ra, mặc kệ bọn người kia là ai, cứ giết chết là được, đỡ tốn thời gian, đằng sau còn có cảnh sát nữa.
Nhưng bấy giờ, ba người Tiểu Đông cũng đã xông tới trước mặt bọn họ, một gã chấp pháp đường vừa định bóp cò, liền bị anh ta giữ chặt.
"Mày..."
Trên mặt gã chấp pháp đường lộ vẻ kinh ngạc, đang định dùng sức bóp cò, lại phát hiện mình có dùng sức như thế nào cũng không nhúc nhích được. Gã vừa ngẩng đầu lên đã bị đấm thẳng vào mặt.
Cùng lúc đó, hai người còn lại của Tôn Hàn Các đã giải quyết xong hai gã chấp pháp đường khác.
Ngô Xuyên thấy thế, thở phào một hơi, lấy dây thừng sau cốp xe ra, nói: "Buộc chặt vào, không thể lơ là với đám người này được!"
Phía Lâm Hàn, cảnh sát đã giết chết mấy gã chấp pháp đường tính giãy giụa, cũng thuận lợi tóm gọn đám còn lại.
Tiếng xe cứu thương vọng lại, những cảnh sát thành phố Lư Châu bị thương đều được nâng lên xe đưa đến bệnh viện điều trị.
Một cảnh sát thống kê xong, bèn đi tới bên cạnh Thang Ân Đình báo cáo:
"Thưa giám đốc Thang, có tổng cộng 20 cảnh sát thành phố Lư Châu bị thương nặng, 31 người bị thương ngoài da. Bên ta đã hạ gục 18 phần tử tội phạm, bắt giữ 21 người, để chạy 3 người".
Thang Ân Đình gật đầu, dựa theo tình báo thì người của chấp pháp đường đều đến đây hết. Chỉ là bởi vì sơ suất không ngờ đối phương lại cầm theo súng Bazooka nên mới khiến cảnh sát thành phố Lư Châu bị thương nặng, cũng khiến chúng có cơ hội bỏ chạy.
"Đã có người đuổi theo chưa? Nhất định phải bắt hết ba người đó lại không để sót một tên nào, không thì tôi chẳng còn mặt mũi đâu mà đối mặt với các đồng chí bên Lư Châu nữa!", Thang Ân Đình nghiêm mặt nói.
Sắc mặt anh cảnh sát kia chợt trở nên khó coi, nói: "Giám đốc Thang, lúc ấy cũng có người đuổi theo, nhưng hình như xe của đối phương đã được nâng cấp, tốc độ xe rất nhanh không tài nào đuổi kịp. Cảnh sát bên phía lối ra đường cao tốc tạm thời chưa phát hiện ra họ, đoạn đường hẻo lánh này cũng không có camera..."
"Cho nên ý cậu là đã để cho đối phương chạy thoát?"
Sắc mặt Thang Ân Đình lập tức trở nên khó coi.
Đằng sau, điện thoại Lâm Hàn đột nhiên đổ chuông, anh nhìn thì thấy là tin nhắn Ngô Xuyên gửi tới báo đã bắt được ba người còn lại của chấp pháp đường, giờ đang trên đường tới đây.
"Giám đốc Thang, ông đừng giận, tôi có người bạn vừa khéo gặp được ba con cá lọt lưới kia, nên đã tóm họ lại đưa tới đây giúp chúng ta rồi".
“Thật ư? Vậy là tốt rồi, tốt quá rồi”, sắc mặt Thang Ân Đình thoáng dịu đi.
Anh cảnh sát đứng cạnh thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt biết ơn, sau đó liền đi bận việc khác.
Chẳng bao lâu sau, một chiếc xe chạy đến rồi dừng lại, ném ba tên bị trói chặt xuống. Đó đúng là đám nguời Hoàng Bạch Đào vừa chạy trốn, nhưng bị Ngô Xuyên bắt được.
"Giải ba con cá lọt lưới này đi!", Thang Ân Đình ra lệnh.
Ba người Tiểu Phong ngơ ngác, sao trên đường lại đột nhiên gặp phải cao thủ rồi bị bắt lại, ném lên xe. Cả đám lập tức sững sờ, thầm nghĩ tiêu rồi.
"Sao đám cảnh sát kia lại sắp đặt một đợt phục kích lớn như vậy? Trên đường còn có cả cao thủ phòng hờ bọn họ chạy trốn nữa chứ?", Tiểu Phong nghĩ thầm, mặt mày khóc không ra nước mắt. Đây là lần đầu tiên cậu ta tham gia hành động đó.
Lâm Hàn thấy cảnh sát đã bắt hết và hạ gục một số người của chấp pháp đường, tạm biệt giám đốc Thang rồi rời đi cùng đám Ngô Xuyên.
"Ngô Xuyên, giờ chấp pháp đường - lực lượng nòng cốt của nhà họ Hoàng đã bị tiêu diệt, dưới tay bọn họ nắm giữ rất nhiều khu vực vùng xám và xí nghiệp có lợi nhuận khổng lồ. Anh phải chớp cơ hội lập tức phân công nhau với đám Nhan Thành dẫn người xuất phát thừa thắng xông lên, một lưới bắt hết!", Lâm Hàn ngồi ở ghế lái phụ nhắc nhở.
Ngô Xuyên nghe vậy, ánh mắt sáng lên, nhà họ Hoàng nổi tiếng đã lâu, ngay cả cảnh sát cũng không có cách nào làm gì được họ. Giờ đột nhiên rơi đài, nhiều khu vực vùng xám và xí nghiệp như thế, nếu nắm hết được chẳng phải là phát tài?
Chương 475: Họp báo công bố tin tức
"Lần này may mà có cậu Lâm!"
Thấy Lâm Hàn định đi, Thang Ân Đình lập tức nói cảm ơn: "Nếu không nhờ cậu, ba người Hoàng Bạch Đào đã trốn thoát rồi! Đến lúc đó mặt mũi của tôi xem như mất sạch!"
"Nào có, lần hành động thành công này công đầu phải là ông Thang ông đấy", Lâm Hàn khẽ mỉm cười.
"Nếu không có ông huy động lực lượng cảnh sát, cái mạng nhỏ của tôi cũng mất luôn rồi".
"Haha, cậu Lâm, cậu khiêm tốn quá rồi!"
Thang Ân Đình cười ha hả nói: "Chuyện khác không bàn đến, tôi cảm thấy với thực lực của cậu Lâm dù không địch lại, nhưng tự vệ hẳn không thành vấn đề".
"Cuộc tiêu diệt người chấp pháp đường nhà họ Hoàng lần này có thể nói là làm chuyện tốt, mang lại bình an cho dân. Đồng thời, bên thành phố Lư Châu cũng cử lực lượng cảnh sát tiến thẳng vào tổng bộ nhà họ Hoàng, chuẩn bị diệt cỏ tận gốc thế lực đen tối nhà họ Hoàng rồi!"
"Ông Thang biết yêu nước thương dân như thế, đây đúng là phúc phần của người dân!", Lâm Hàn nói: "Không nói nữa, phía bên kia tôi còn nhiều việc quan trọng cần làm, tôi về trước đây!"
"Được, cậu Lâm đi thong thả!"
Thang Ân Đình không ngăn nữa, ông ta cũng còn nhiều việc phải xử lý.
"Giải quyết ổn thỏa tất cả tôi sẽ lại đến thăm cậu Lâm nhé!"
"Được!"
Không dong dài nữa, Lâm Hàn dẫn đám người Ngô Xuyên, Nhan Thành lên xe rời đi.
Ngồi trên xe.
"Ngô Xuyên, bây giờ chấp pháp đường của nhà họ Hoàng gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, bọn họ đã tổn thất nghiêm trọng. Hơn nữa, cảnh sát thành phố Lư Châu đã truy quét vào tận trụ sở chính nhà họ Hoàng, theo dự đoán của tôi, khoảng 3 ngày nữa vùng xám thuộc về nhà họ Hoàng sẽ hoàn toàn biến mất!"
Lâm Hàn ngồi bên ghế phụ, dửng dưng nói:
"Bây giờ, anh cử người đến tỉnh Hoản, và những nơi có tập trung thế lực nhà họ Hoàng khác, chuẩn bị thu về hết sản nghiệp mà nhà họ Hoàng để lại đi!"
Ngô Xuyên nghe vậy, hai mắt sáng lên, nhà họ Hoàng tiếng tăm lừng lẫy đã lâu, bây giờ đột nhiên sụp đổ, địa bàn vùng xám và các xí nghiệp nhiều cỡ nào chứ, chỉ cần chiếm được một mảng há chẳng phải phát tài rồi sao?
Hơn hết là, thanh danh của anh ta sẽ càng vang dội khắp vùng xám Hoa Đông! Không ai mà không biết!
Lâm Hàn nhìn Ngô Xuyên, dường như đoán được anh ta đang nghĩ gì, khẽ mỉm cười:
"Tôi nhắc nhở anh trước, sau khi nắm được hết những thế lực và mớ sản nghiệp này, toàn bộ phải tẩy trắng hết, thậm chí càng phải giải quyết tận gốc rễ. Tóm lại, cái gì nên làm thì hãy làm! Đừng như nhà họ Hoàng gieo họa trăm họ mà trục lợi trên nỗi đau người khác. Dù chỉ là kinh doanh hợp pháp thì cũng đã kiếm được mớ lợi nhuận khổng lồ rồi".
"Tôi không muốn trở thành một Trần Nam thứ hai đâu!"
"Anh Hàn, anh yên tâm, tôi hiểu rõ mà!", Ngô Xuyên nghiêm túc nói, anh hiểu ý Lâm Hàn, nếu không làm ăn đàng hoàng thì không thể lâu dài được.
Hơn nữa, với tính cách và đạo đức của Lâm Hàn, cho tới bây giờ cũng chừa từng đụng đến những thứ kia.
...
Đêm đó, trăng sáng trên cao chiếu rọi khắp Kim Lăng.
Từng chiếc Buick Business phóng trên đường cao tốc Kim Lăng, hướng về phía Đan Đồ, Dương Châu, tỉnh Hoản... các khu vực kế cận Kim Lăng.
Những nơi này đều tồn tại thế lực nhà họ Hoàng.
Một khi nhà họ Hoàng sụp đổ, là thời điểm tốt nhất quy phục hết các thế lực này.
Đợt hành động này quy mô rất lớn, có thể nói là đã điều động hết tất cả người thuộc vùng xám Kim Lăng, quân số phải hơn ngàn người!
Mà trong số đó, Ngô Xuyên đã dẫn gần 400 người tiến về trụ sở chính nhà họ Hoàng ở thành phố Lư Châu!
...
7 giờ sáng hôm sau, tin thời sự Kim Lăng, tin tức Hoa Đông, báo sáng Đan Đồ... Các đài truyền thông chính thống đều đưa tin nóng.
"Mới hôm qua, cảnh sát Kim Lăng và cảnh sát thành phố Lư Châu đã cùng nhau phối hợp bắt giữ gia tộc nhà họ Hoàng, gia tộc này được cho là một thế lực xã hội đen vô cùng lớn!"
"Đợt ra quân này, đã ghi dấu ấn đậm nét trong lịch sử càn quét thế lực đen tối ở Hoa Hạ. Nhà họ Hoàng kia đã tồn tại sừng sững hơn trăm năm ở Hoa Đông, bọn chúng đã gieo rắc đau khổ cho trăm họ, hiếp đáp biết bao nhiêu đồng bào... Lần hành động này của cảnh sát đã làm bao người hả lòng hả dạ!"
"9 giờ sáng nay, cảnh sát Kim Lăng và cảnh sát thành phố Lư Châu sẽ cùng tổ chức họp báo công bố rõ từng chi tiết, hoan nghênh quý khán giả đón xem".
...
Theo bản tin, chuyện nhà họ Hoàng đã bị thanh tẩy, lập tức được lan truyền toàn bộ Hoa Đông.
Dân cư khắp Hoa Đông liền sôi sục.
"Làm tốt lắm!"
"Loại thế lực đen tối này cần phải nghiêm trị!"
"Đã cái nư ghê vậy đó, yên lòng dân rồi!"
"Lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt!"
"Ủng hộ hai tay hai chân!"
"Hóng buổi họp báo tin tức 9 giờ quá!"
...
Chỉ trong nháy mắt, các bản tin trên client, weibo, diễn đàn đều nhảy bình luận không ngừng.
Mà những người biết rõ về nhà họ Hoàng khi nhìn thấy tin tức này, từng người một đều cực kỳ ngạc nhiên.
"Cái gì? Nhà họ Hoàng đã bị tóm hết, sao có thể như vậy được? Nhà họ Hoàng kia là kẻ xưng bá thế lực vùng xám Hoa Đông đấy! Quan hệ, chống lưng đều vô cùng vững chắc, sao có thể bị quét sạch đột ngột như này?"
"Đúng thế, vô lý quá!"
"Chẳng lẽ, có ông lớn nào thù hằn gì nhà họ Hoàng sao?"
"Nghe đồn rằng, nguyên nhân là nhà họ Hoàng vì muốn giải quyết một người trẻ tuổi mà đã điều động toàn bộ nhân lực của chấp pháp đường, kết quả lại trở thành người sập bẩy".
"Người nào có bản lĩnh lớn vậy, khiến nhà họ Hoàng phải cử đi toàn bộ người của chấp pháp đường chứ?"
"..."
Gần như các gia tộc thuộc vùng xám ở khắp Hoa Đông cũng không ngừng bàn luận xôn xao.
Những người này đều đã từng trải, vừa nhìn đã biết tin tức này không đơn giản như thế, sau lưng ắt hẳn còn có người giật dây.
Nhà họ Hoàng ngồi tít trên cao đã lâu, vẫn luôn bình an vô sự, đột nhiên lại bị càn quét như thế, chuyện này chẳng phải rất lạ sao?
Cùng lúc đó, những thế lực vùng xám luôn thòm thèm nhà họ Hoàng bèn rục rịch ngóc đầu dậy, bọn họ muốn nuốt trọn những lợi ích mà nhà họ Hoàng đã để lại, dù chỉ là một "chén canh" hay một "miếng thịt".
9 giờ sáng, buổi họp báo tin tức của cảnh sát được tổ chức tại trung tâm triển lãm Kim Lăng.
Người đứng đầu Kim Lăng - Thang Ân Đình, lãnh đạo hệ thống cảnh sát Kim Lăng, người đứng đầu thành phố Lư Châu và người phụ trách hệ thống cảnh sát thành phố Lư Châu...
Những người này đều là người có quyền cao chức trọng.
Từ TV, nền tảng livestream đến cả video ngắn đều có hơn chục triệu khán giả háo hức đón chờ xem buổi họp báo này.
Trong buổi họp báo, Thang Ân Đình tóm tắt lại các hành vi tội ác của nhà họ Hoàng từ trước tới nay, đồng thời cũng công bố một vài đoạn video quá trình ra quân vây bắt, sau cùng là trình bày ảnh hưởng sâu xa từ sự kiện này.
"Tuyệt!"
"Càn quét thế lực đen tối, thuận theo ý dân!"
"Đã cái nư ghê!"
...
Khán giả ngồi xem truyền hình trực tiếp đều rối rít vỗ tay khen ngợi.
Phấn khích nhất là lúc xem đoạn video vây bắt, những đoạn này làm người khác cảm thấy như đang xem phim cảnh sát bắt cướp phiên bản đời thực vậy.
"Hửm?"
Bỗng nhiên, có người phát hiện trong quá trình vây bắt, tất cả mọi người đều mặc đồng phục.
Ngoại trừ một người, chỉ mặc áo khoác, vóc dáng lại có hơi gầy guộc. Hơn nữa, khoảng cách cũng khá xa nên chỉ quay trúng mặt thôi.
Nhưng tầm vóc người này quen quá.
"Đây là... Anh trai chạy Rolls-Royce!"
Có người đột nhiên hét lớn.
"Anh trai chạy Rolls-Royce - idol của mị!"
"Đệch! Anh trai chạy Rolls-Royce có mặt ở hiện trường á!"
"Mặc dù không quay ngay mặt, nhưng vóc dáng này tôi nhớ rõ, 100% là idol Anh trai chạy Rolls-Royce của tôi!"
"Anh trai chạy Rolls-Royce cũng tham gia cuộc càn quét thế lực đen tối này của cảnh sát á!"
Khán giả đang xem livestream đều là fan của Anh trai chạy Rolls-Royce, bọn họ đồng loạt hưng phấn gào hét.
"Không hổ là idol của mị, mỗi lần lên sóng công cộng đều là chuyện trời long đất lở thế này đây!"
"Được rồi, dẫn tôi vào phòng trước đi, sau đó nhớ dạy dỗ lại. Lần sau còn như vậy, thì đừng trách tôi không khách sáo", Lâm Hàn lại nói.
Sếp Lý gật đầu như giã tỏi, vội vàng kính cẩn đưa Lâm Hàn đi vào phòng trong.
Thấy đám Lâm Hàn rời khỏi, mọi người trong đại sảnh mới thở phào một hơi.
"Đù, cậu Lâm kia rốt cuộc là ai? Còn trẻ vậy mà lại có thể làm cho sếp Lý kính trọng như thế".
"Chưa từng thấy, có điều tôi nghe nói công ty giải trí Tinh Quang chúng ta vừa có một cổ đông lớn mới. Trước mắt thì chính là cổ đông lớn thứ hai trong công ty, không phải cậu Lâm đó đấy chứ?"
"Chắc vậy rồi, chỉ có doanh nhân thành đạt mới khiến sếp Lý kính trọng như vậy thôi".
"Haiz, ban nãy bản thân còn khinh chàng trai kia, giờ xem ra là chúng ta quá ngây thơ rồi. Ở trước mặt người cầm quyền chân chính, chúng ta chẳng là cái thá gì cả".
"..."
Mọi người đang thảo luận thì sếp Lý lại quay ra một mình, cầm mic nói: "Cậu Lâm là cổ đông mới lớn thứ hai của chúng ta, không ai được đắc tội cậu ấy. Cô Tần là nghệ sĩ mới ký hợp đồng, sẽ được công ty giải trí Tinh Quang chú trọng đào tạo để trở thành nghệ sĩ hàng đầu. Ban nãy, người nào từng xấc láo với cậu Lâm và cô Tần, giờ lập tức chủ động cút đi. Đợi tôi tra camera, thì không chỉ đơn giản là cút đi đâu!"
...
Khi Lâm Hàn dẫn theo Tần Liên đi vào phòng trong, đám người Hạ Sương đã tới trước rồi.
Hạ Sương thấy Lâm Hàn bèn lên tiếng chào hỏi, rồi lập tức giới thiệu mấy người khác cho anh.
Lâm Hàn biết bọn họ đều là cổ đông của công ty giải trí Tinh Quang, như sếp Lý, thực tế chỉ được coi là cấp thấp nhất, được trả lương cao làm việc mà thôi.
Bữa tiệc bắt đầu, mấy cổ đông bèn bàn bạc hướng phát triển trong tương lai của công ty, cũng có vài người muốn làm quen kéo gần quan hệ với Lâm Hàn.
Lâm Hàn không hứng thú lắm với chuyện đó, dù sao đầu tư vào Tinh Quanh chỉ là anh làm cho vui thôi, chủ yếu trải đường trước cho Tần Liên.
Mà cái gọi là cổ đông, đối với người bên ngoài thì có thể là những nhà đầu tư thành đạt có quyền hành lớn, nhưng với Lâm Hàn, họ thật sự chẳng đáng để mắt tới.
Dù sao, anh mới đầu tư vào công ty giải trí Tinh Quang này 2 tỷ rưỡi đã trở thành cổ đông lớn thứ hai rồi.
Sau khi xác nhận sẽ rót một lượng lớn tài nguyên cho Tần Liên xong, Lâm Hàn bèn ngồi chăm chú ăn uống.
Bữa tiệc diễn ra được một nửa, Lâm Hàn dứt khoát dẫn Tần Liên rời khỏi.
Anh vừa mới trở về biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa đã nhận được điện thoại của Ngô Xuyên.
"Anh Hàn, đàn em của tôi vừa nhận được tin, nhà họ Hoàng đã quyết định phái hết tất cả đệ tử trong chấp pháp đường ra, vả lại, tốc độ tập kết còn cực kỳ nhanh. Dự tính khoảng giữa trưa mai là tới Kim Lăng. Bên phía chúng ta toàn là người mới thu phục, chuẩn bị có thể không kịp", Ngô Xuyên lo lắng nói.
"Ồ, cái này hả".
Giờ Lâm Hàn mới nhớ ra anh vẫn chưa nói chuyện bên Thang Ân Đình sẽ giúp đỡ anh cho Ngô Xuyên biết, bèn đáp: "Chuyện này anh không cần bận tâm, đã có người khác giúp đỡ rồi, chúng ta khỏi phải ra tay. Đến lúc đó, anh dẫn theo những người đáng tin đã tập hợp được đến, để phòng có chuyện gì xảy ra là được".
"Ơ? Có người khác giúp à? Đám chấp pháp đường kia đều là cao thủ, mà còn là những tên điên, không phải người bình thường có thể đối phó được đâu", Ngô Xuyên nghe vậy lộ vẻ ngờ vực.
"Tôi biết chừng mực, anh không cần phải lo lắng. Vả lại..."
Lâm Hàn dặn dò vài câu rồi cúp điện thoại, gọi cho Thang Ân Đình. Không ngờ tốc độ tập kết của nhà họ Hoàng lại nhanh như thế.
Bên kia, Thang Ân Đình nhận được tin báo của Lâm Hàn, cũng lập tức báo cho người đứng đầu thành phố Lư Châu tỉnh Hoản. Sau khi bàn bạc thì cả hai quyết định cùng hành động, một người ở Lư Châu, một người ở Kim Lăng gậy ông đập lưng ông tiêu diệt thế lực nòng cốt của nhà họ Hoàng.
Lúc này, cảnh sát của hai thành phố bắt đầu bận rộn.
Lâm Hàn nhận được điện thoại gọi lại của Thang Ân Đình, sau khi biết sơ về kế hoạch của họ, Lâm Hàn cũng đồng ý. Dù sao tới tận giờ, tin tức vẫn bị ém xuống, bên chấp pháp đường - nhà họ Hoàng hành động nhanh như vậy, có lẽ là vì không để anh có thời gian chuẩn bị, tính đánh cho Lâm Hàn trở tay không kịp. Nhưng họ không biết rằng, chuyện này đã bị cảnh sát theo dõi.
Lâm Hàn suy nghĩ một lát, lại bấm gọi cho Ngô Xuyên, bảo ngày mai anh ta dẫn người chờ lệnh ở cổng ra vào đường cao tốc. Đến lúc ấy, xem có thể giúp được gì không, phòng hờ có chuyện ngoài ý muốn.
Mọi thứ đều được chuẩn bị cặn kẽ, Lâm Hàn mới yên tâm.
"Sau khi giải quyết xong chuyện này, bên Kim Lăng sẽ nhanh chóng yên ổn lại, cuối cùng cũng có thể về Đông Hải gặp vợ rồi", Lâm Hàn xoa xoa trán, nằm nghỉ trong biệt thự.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng, có mấy chiếc Hummer phóng nhanh trên cao tốc đi về hướng Kim Lăng.
Trên một chiếc xe, Hoàng Bạch Đào nghiêm mặt ngồi ở ghế sau.
"Đường chủ, chúng ta có cần thiết phải điều động toàn bộ người của chấp pháp đường như vậy không? Chỉ vì đối phó một tên Lâm Hàn đột nhiên xuất hiện ở Kim Lăng thôi ư?"
Một thanh niên ngồi cạnh Hoàng Bạch Đào hơi khó hiểu hỏi.
Ông ta khẽ lắc đầu, nói: "Tiểu Phong, Lâm Hàn kia không phải một nhân vật bình thường đâu. Tuy trước đây tôi chưa từng nghe đến người này, nhưng chỉ với lần tiếp xúc trước, không diệt cậu ta, sau này ắt sẽ thành mối họa lớn! Hơn nữa, thị trường vùng xám ở Kim Lăng cũng hết sức quan trọng đối với nhà họ Hoàng, phải cướp lại bằng được".
"Vậy thì cũng không đến nỗi phải điều động hết toàn bộ chấp pháp đường chứ?"
Thanh niên tên Tiểu Phong còn muốn nói nữa, nhưng nhìn thấy vẻ nghiêm nghị trên gương mặt Hoàng Bạch Đào, lại ngậm miệng không dám hỏi tiếp.
Tuy Hoàng Bạch Đào đeo kính, khuôn mặt cũng nho nhã, nhưng Tiểu Phong lại hiểu rất rõ sự đáng sợ của ông ta.
Còn Hoàng Bạch Đào, ông ta nhớ đến chuyện hôm đó cũng cảm thấy hơi hối hận, lúc ấy không nên có lòng mời chào mà giết Lâm Hàn luôn có phải giờ bớt việc rồi không.
Tin tức của ông ta rất nhanh nhạy, cũng có nghe thấy chuyện bốn người buôn lậu ma túy Nguyễn Nguyên đến từ Tam Giác Vàng đi ám sát Lâm Hàn, nhưng kết quả lại không ai đi ra bệnh viện nổi.
Còn Trần Nam kia, bỗng nhiên dẫn theo đàn em thân tín rời khỏi Kim Lăng, mất liên lạc luôn. Khi đó, Hoàng Bạch Đào lập tức hiểu được mình vẫn quá coi thường anh, nên mới dẫn người của chấp pháp đường rời đi, tập hợp toàn bộ nhân thủ vây giết Lâm Hàn thêm lần nữa.
Phía bên kia, Lâm Hàn đã đến Royal No.1, dẫn theo đám Tôn Hàn Các và Ngô Xuyên đi tới cạnh cổng ra vào đường cao tốc.
"Mấy người ở đây chờ đi, đợi lệnh của tôi", Lâm Hàn dặn.
Lâm Hàn nói xong bèn đi đến gần cổng ra phía Nam đường cao tốc thành phố Kim Lăng với Đinh Phong.
Giờ tuy là buổi sáng, cách buổi trưa còn mấy tiếng, nhưng cảnh sát Kim Lăng đã tập hợp xong trong đêm.
Lâm Hàn vừa tới đã bị mấy anh cảnh sát ngăn lại.
"Nơi này đang đang tiến hành diễn tập quân sự, mời đi đường vòng", cảnh sát thẳng thừng nói.
Đinh Phong bước lên trước lấy giấy chứng nhận ra, nói: "Tôi là Đinh Phong, đội trưởng đội đặc nhiệm Kim Lăng, giờ hãy dẫn chúng tôi đến gặp ông Thang".
Chương 472: Phục kích từ hai bên!
Mấy anh cảnh sát kiểm tra, xác nhận xong, mới nghiêm mặt nói với Đinh Phong và Lâm Hàn:
"Xin chào đội trưởng Đinh! Cậu Lâm, ông Thang đã nói tình hình bên cậu cho chúng tôi biết rồi, mời đi theo chúng tôi".
Tức thì, Lâm Hàn và Đinh Phong bèn đi theo bọn họ tới chỗ Thang Ân Đình và cảnh sát đang phục kích.
"Giám đốc Thang, hành động cũng bí mật thật đó".
Lâm Hàn bước tới bắt tay với Thang Ân Đình, trên đường đến đây, Lâm Hàn quan sát sơ một lượt thì thấy địa điểm phục kích là ở ven đường cao tốc, nơi này có rất nhiều bụi cây mọc, khó bị phát hiện.
"Cậu Lâm tới rồi à, vị trí phục kích này là chuyên gia trong bộ chỉ huy tác chiến chọn đó, chắc chắn đáng tin".
Thang Ân Đình bắt tay anh, nói: "Vả lại, để tránh người của nhà họ Hoàng cài vào trong cục biết được lần hành động này, rồi báo lại cho bên họ. Vì thế, những người tham gia vào trận chiến đều được bảo mật".
"Ngay cả người nhà của họ cũng không biết, công tác chuẩn bị rất kín kẽ và chu toàn, đảm bảo một lướt bắt hết những phần tử vi phạm pháp luật ấy!"
Thang Ân Đình nói đến cuối cùng, gương mặt lộ vẻ xúc động. Nếu lần này thành công, ngoài việc giúp đỡ Lâm Hàn, khiến vị khách quý kia có thiện cảm với mình, mà con đường thăng quan tiến chức của ông ta đương nhiên cũng vì việc này càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Vào thủ đô nhận chức cũng không thành vấn đề!
Lúc này, một cảnh sát đi đến bên cạnh, giậm chân chào:
"Báo cáo giám đốc Thang, dựa theo camera bên Lư Châu, đã phát hiện đoàn xe nghi là của chấp pháp đường - nhà họ Hoàng đang trên đường cao tốc chạy về phía Kim Lăng. Đội cảnh sát bên thành phố Lư Châu đã ngụy trang xong và đi theo sau đoàn xe đó!"
"Được, có tin tức mới thì phải lập tức báo ngay cho tôi!"
Toàn thân Thang Ân Đình run lên, bắt đầu rồi!
Lần hành động này, vì không gây ra nguy hiểm cho người dân, nên mới đặc biệt chọn nơi trống trải ở đây để tiến hành vây bắt. Dù sao, đám người nhà họ Hoàng đều trang bị vũ khí, nếu ở trong thành phố thì sẽ rất nguy hiểm.
Lâm Hàn đứng cạnh cũng yên tâm, xem ra tin tức mà bên Ngô Xuyên nhận được khá chính xác đó chứ.
Còn về mặt chi tiết trong lần hành động này, Lâm Hàn không nhất thiết phải quan tâm nhiều làm gì, đã có Thang Ân Đình lo rồi.
Thang Ân Đình là ai, người lãnh đạo Kim Lăng đấy, sau lưng ông ta chính là chính phủ!
Dù nhà họ Hoàng có địa vị hay thực lực mạnh tới đâu trong vùng xám, nếu bị chính phủ chú ý thì khả năng tồn tại gần như bằng không.
Sau đó, đám Lâm Hàn bắt đầu ngồi tại chỗ chờ đợi.
Sắp đến giữa trưa, có một đoàn xe Hummer chạy vào cao tốc Kim Lăng.
Mà lúc này, nhân viên thu phí cũng đã được thay đổi, toàn bộ đều là cảnh sát đặc nhiệm.
Sau khi xác nhận đoàn xe này chính là đám người chấp pháp đường, có hai "Cảnh sát giao thông" bước tới, cản lại, nói: "Thưa ông, con đường này đang kẹt xe, mời đi theo con đường vòng kia!"
"Cảnh sát giao thông" chỉ con đường bên trái nói.
Bên trong trạm thu phí, những chiến sĩ cảnh sát vũ trang đầy đủ đang ngồi xổm lắng nghe tình hình bên ngoài, nếu có chuyện gì xảy ra, bọn họ sẽ ra tay.
"Đường chủ, phía trước kẹt xe, họ bảo đi theo con đường vòng kia", một gã đàn ông bên trong xe dẫn đoàn nói.
"Con đường kia xa không?", người đàn ông trung niên ngồi ở ghế lái phụ hỏi.
Ông ta có làn da trắng ngần, mặc áo sơ mi trắng, khiến cho người ta có cảm giác nho nhã lịch sự, nhưng trong ánh mắt lâu lâu lại lóe lên vẻ tàn nhẫn.
Đó chính là Hoàng Bạch Đào - đường chủ chấp pháp đường của nhà họ Hoàng!
Lần này đến Kim Lăng, có thể nói toàn là những tinh anh trong tinh anh của chấp pháp đường - nhà họ Hoàng, quyết tâm tóm gọn cả bọn Lâm Hàn!
"Hơi xa một chút, mất khoảng 20 phút", gã đàn ông ngồi ở ghế lái đáp.
Hoàng Bạch Đào nghe vậy, khẽ cau mày, cảm giác hơi lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, gật đầu.
"Được rồi, đồng chí cảnh sát giao thông vất vả quá, chúng tôi sẽ đi đường vòng!"
Dưới sự chỉ dẫn của hai "Cảnh sát giao thông", đoàn xe Hummer đổi sang con đường khác phóng đi.
Cảnh sát đặc nhiệm trốn trong trạm thu phí yên lặng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu ra tay ở đây, khó tránh khỏi sẽ có cảnh sát bị thương hay mất mạng, giờ mọi thứ đều diễn ra thuận lợi, đưa được đám người kia vào nơi đã phục kích, thì sẽ giảm thiểu được thương vong.
Cùng lúc đó, ở phía bên kia, Thang Ân Đình cũng nhận được báo cáo tình huống.
"Người nhà họ Hoàng đã rời đường cao tốc đi về phía chúng ta, khoảng 10 phút nữa sẽ đến nơi, tất cả chuẩn bị chiến đấu!"
Sắc mặt Thang Ân Đình đanh lại, ra lệnh.
Toàn bộ cảnh sát lập tức kiểm tra trang bị, tuy đã sắp xếp kế hoạch xong, chỉ cần đám người nhà họ Hoàng tiến vào “bẫy”, thì dù bọn họ lợi hại đến mấy cũng có thể một mẻ tóm gọm mà không có chút thương vong nào.
Nhưng dù sao đám chấp pháp đường kia đều là kẻ điên, nếu liều mạng thì quả thật khó nói trước được điều gì.
Lâm Hàn thấy vậy, báo cho Ngô Xuyên, bảo bên anh ta chuẩn bị sẵn sàng, nếu có gì ngoài ý muốn thì sẽ cần đến bọn họ bất cứ lúc nào.
Không đến lúc bất đắc dĩ lắm thì Lâm Hàn cũng không muốn gọi Ngô Xuyên đến giúp, tuy là truy bắt tội phạm giúp dân trừ hại, nhưng chuyện như này nên để cho người thuộc chuyên môn đi làm vẫn tốt hơn.
10 phút nháy mắt trôi qua, chẳng bao lâu, đám Lâm Hàn đã nhìn thấy mấy chiếc xe Hummer màu đen đang lao nhanh tới hướng này.
Dựa theo tin tức nhận được trước đó thì có thể xác định bọn họ chính là người của chấp pháp đường - nhà họ Hoàng.
Lúc này, phía trước nơi cảnh sát phục kích là một khoảng đất trống, chướng ngại vật dùng để ẩn núp đã chuẩn bị xong từ lâu.
Mà ở chỗ cổng ra vào đường cao tốc cũng có cảnh sát thành phố Lư Châu đang chạy tới, phối hợp tiến hành bao vây, không để cho đám người phạm pháp này có cá lọt lưới.
Ngay sau đó, mấy chiếc Hummer chạy vào nơi phục kích.
Thấy họ đã vào chỗ, Thang Ân Đình cầm bộ đàm ra lệnh:
"Bắt đầu hành động!"
Trên con đường trống trải chợt có tiếng còi xe cảnh sát vang lên inh ỏi!
Những chiếc xe cảnh sát đã chờ sẵn đột nhiên xông ra chặn đường.
Mấy chiếc Hummer vội phanh gấp, sắc mặt đám người chấp pháp đường trong xe đều thay đổi hẳn.
"Đường chủ, đột nhiên có rất nhiều cảnh sát xuất hiện, chúng ta bị phục kích rồi!"
Gã đàn ông ngồi ở ghế lái liếc nhìn bên ngoài cửa sổ xe, biến sắc nói.
Chỉ thấy bên ngoài, một đám cảnh sát cơ động mặc đồ chiến đấu, cầm súng tiểu liên chậm rãi xuất hiện, ánh mắt sắc bén lạnh người.
Hoàng Bạch Đào nhìn sang, vẻ mặt lập tức sa sầm, quả thật là bị trúng “chiêu”!
Quan trọng hơn, cảnh sát phục kích người của chấp pháp đường - nhà họ Hoàng, vậy đại biểu một điều!
Phía chính phủ Hoa Hạ đã chú ý đến nhà họ Hoàng!
Cái này rắc rối rồi!
Tức thì, Hoàng Bạch Đào có cảm giác tai vạ sắp ập xuống đầu!
"Mau, đừng ham chiến, mau tản ra trốn đi!"
Hoàng Bạch Đào hít sâu một hơi, ra lệnh.
Nhận được mệnh lệnh của ông ta, đám người chấp pháp đường ban nãy còn đang hoang mang rối loạn lập tức bình tĩnh lại. Dù sao thì họ cũng là người của chấp pháp đường, là tinh anh trong tinh anh, đã trải qua vô số trận chém giết.
Mấy chiếc Hummer nhanh chóng bẻ lái thay đổi phương hướng, tốc độ phản xạ cực nhanh.
Rồi sau đó, đám người chấp pháp đường ngồi trong xe hạ cửa kính xuống, chĩa họng súng ra trực tiếp nổ súng để đánh yểm trợ.
Đoàng!
Đoàng!
Đoàng!
Tiếng súng chợt vang lên liên hồi!
Cùng lúc đó, lại có thêm tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi truyền đến từ xa, họ chính là cảnh sát thành phố Lư Châu vừa ra khỏi đường cao tốc chạy tới đây.
Chương 473: Súng Bazooka
Cảnh sát cơ động của hai thành phố Kim Lăng và Lư Châu gần như ra quân hơn nửa, cộng thêm những bộ phận khác cùng phối hợp hành động.
Chỉ vì có thể đảm bảo một lưới bắt hết và giảm thiểu thương vong xuống mức thấp nhất.
"Tiêu rồi, đằng sau cũng có một đống cảnh sát, chúng ta đã bị bao vây!"
"Sao lại có nhiều cảnh sát như vậy? Làm cách nào mà họ biết chúng ta đến?"
"Xong rồi, lần này chúng ta sẽ bị bắt hết sao?"
"..."
...
Đám người chấp pháp đường bên trong xe Hummer lập tức hoảng loạn.
Nếu bảo bọn họ chiến đấu với những tay xã hội đen thì họ đều là cao thủ, chắc chắn sẽ không sợ hãi.
Nhưng giờ, đối thủ của họ lại là cảnh sát, là chính phủ!
Cho dù trong tay họ có súng thì sao?
Người ta có trực thăng, đại bác, xe tăng, hoàn toàn nghiền áp về mặt vũ trang!
Một khi đánh nhau, dù hôm nay chạy thoát được thì chẳng bao lâu sau cũng sẽ bị bắt lại thôi!
Nghe thấy tiếng bàn tán của đám người chấp pháp đường, sắc mặt Hoàng Bạch Đào xanh mét. Chấp pháp đường nhà họ Hoàng, từ khi chưa có gì đến dần lớn mạnh, từ một đoàn đội không hề tiếng tắm đến nổi tiếng cả Hoa Đông, đều do một tay ông ta lèo lái biết bao năm qua.
Nó là toàn bộ tâm huyết của Hoàng Bạch Đào và cũng là lực lượng nòng cốt của nhà họ Hoàng!
"Không, chấp pháp đường không thể bị tiêu diệt hết ở đây được!"
Sắc mặt ông ta chợt trở nên ngoan độc, nhìn gã đàn ông ngồi trên ghế lái nói:
"Tiểu Phong, cậu dẫn theo người của chấp pháp đường cố gắng hết sức rút lui khỏi đây, nhất định phải bảo vệ lực lượng nòng cốt của nhà họ Hoàng!"
Lúc này, mặt mày Tiểu Phong cũng trắng bệch: "Đường chủ, có nhiều cảnh sát bao vây chúng ta như vậy, thì làm sao chạy đây?"
Hoàng Bạch Đào cười gằn nói: "Yên tâm, tôi có vũ khí bí mật, tôi sẽ mở đường cho các cậu!"
Ông ta nói xong bèn bưng một cái thùng đen để ở ghế sau qua.
Nó dài hơn 1m, không biết làm từ gỗ gì mà nặng trịch, Hoàng Bạch Đào phải dùng hai tay mới bưng sang được:
Cạch...
Mở thùng ra, bên trong có một cái vũ khí.
Toàn bộ vũ khí có màu xanh sẫm được tạo thành tử kim loại, to khoảng ba cái nắm tay, thình lình lại là một cây súng Bazooka RPG!
Bên cạnh, còn đặt mấy quả đạn pháo!
Tiểu Phong vui vẻ ra mặt: "Đường chủ, ông còn có thứ này à!"
Hoàng Bạch Đào vừa nhét đạn vào súng Bazooka, vừa nói:
"Hồi trước, tôi mua nó từ Tam Giác Vàng, vất vả lắm mới vận chuyển về nước được, mang theo cũng chỉ phòng hờ chuyện ngoài ý muốn, ai ngờ hôm nay thật sự phát huy tác dụng".
Hoàng Bạch Đào nhanh chóng chuẩn bị xong, hô:
"Mở mui xe ra!"
...
Cách lối ra vào đường cao tốc Kim Lăng không xa.
Đám người Tôn Hàn Các và Ngô Xuyên, Nhan Thành đang đứng chờ mệnh lệnh của Lâm Hàn.
"Anh Xuyên, theo ý của anh Hàn thì có lẽ chúng ta khỏi cần phải ra tay ạ? Rốt cuộc thì anh ấy tìm ai giúp mà có thể đối phó được với người của chấp pháp đường - nhà họ Hoàng vậy?"
Nhan Thành ngờ vực hỏi, đến tận bây giờ, cậu ấy vẫn cảm thấy sợ hãi chuyện ở trong quán ăn.
Đám người kia đều là kẻ điên, người bình thường không thể nào là đối thủ của họ được.
Ngô Xuyên lắc đầu, mặt mày cũng mở mịt. Anh ta đi theo Lâm Hàn khá lâu nên cũng xem như là hiểu anh.
Nhưng Lâm Hàn cứ mang lại cho anh ta một cảm giác bí ẩn, mặt nào anh cũng giữ lại một ít, không có thể hiện ra hết sức mạnh và khả năng của mình.
Ví dụ như lần này, ngay cả Ngô Xuyên cũng không biết Lâm Hàn tìm ai giúp đỡ.
Ngay lúc này, chợt có tiếng còi xe cảnh sát vang lên.
Sắc mặt đám người Tôn Hàn Các đều thay đổi hẳn.
Bọn họ xem như là người trong vùng xám nên rất mẫn cảm với tiếng còi xe cảnh sát.
"Đừng hoảng, đứng đây chờ lệnh của anh Hàn đi!", Ngô Xuyên quát.
Đám Tôn Hàn Các mời chậm rãi bình tĩnh lại.
...
Cùng lúc đó, bên phía Lâm Hàn, mọi thứ đều thuận lợi diễn ra theo kế hoạch.
Số đông cảnh sát thành phố Kim Lăng và Lư Châu một trước một sau bao vây lấy đám người chấp pháp đường - nhà họ Hoàng, chuẩn bị tiến hành bắt giữ.
Lúc này, một chiếc xe Hummer chợt mở mui, có một bóng người ngoi lên.
Các cảnh sát thấy thế đều lộ vẻ khó hiểu.
Ngay cả tay súng bắn tỉa đang núp cũng không nổ súng ngay.
Theo chỉ thị thì khi đối phó với những phần tử phạm tội này, nếu bắt được thì bắt, dù sao còn sống mới có nhiều giá trị, bất đắc dĩ lắm mới bắn chết tại chỗ thôi.
Cảm thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn đến, Hoàng Bạch Đào cười lạnh, ôm lấy súng Bazooka, nhắm...
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Sau đó, từng tiếng nổ đinh tai nhức nhóc không ngừng vang lên.
..
Lâm Hàn đứng sau lùm cây cách đó không xa, thấy cảnh ấy, cau mày.
Anh không ngờ Hoàng Bạch Đào lại mang theo vũ khí nóng nguy hiểm như thế bên cạnh, tình hình có hơi ngoài dự đoán của anh.
Khoảng 10 phút, tiếng nổ mới dần lắng xuống, brừm...
Chỉ thấy một chiếc Hummer lao ra khỏi làn khói đặc, phóng vọt đi.
Dưới lực sát thương của vũ khí nóng, phần lớn cảnh sát đều bị thương, có mấy chiếc xe cảnh sát bị hư hỏng nặng, căn bản không đuổi theo được.
Sắc mặt Thang Ân Đình lập tức trở nên khó coi, lẽ nào lại để cho bọn họ chạy thoát ư?
Tuy với hệ thống Skynet của Hoa Hạ như bây giờ, hoàn toàn không thể nào có tội phạm trốn thoát được. Nhưng nếu để họ trốn thoát ngay dưới mí mắt mình, chắc chắn ông ta sẽ mất hết mặt mũi mất!
Lúc này, Lâm Hàn móc điện thoại ra gọi cho Ngô Xuyên:
"Có một chiếc xe Hummer màu đen của chấp pháp đường - nhà họ Hoàng trốn thoát, đang chạy về hướng anh đấy, các anh mau ngăn lại đi, nhớ chú ý an toàn!"
Ở đầu dây bên kia, Ngô Xuyên cúp điện thoại, sắc mặt có hơi kỳ lạ:
"Lẽ nào người giúp chúng ta là cảnh sát? Anh Hàn có thể điều động cả cảnh sát luôn ư? Ngầu dữ! Mau lên xe, đi bắt người nào!"
Ngô Xuyên, Nhan Thành và một số người của Tôn Hàn Các lập tức lên xe.
Còn phía bên Lâm Hàn, cảnh sát Lư Châu đã nhanh chóng bổ khuyết chỗ trống. Mấy chiếc xe Hummer còn lại bị tay thiện xạ Đinh Phong bắn bể lốp xe, người của chấp pháp đường - nhà họ Hoàng tức thì biến thành cá trong chậu, bị bắt hết là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Giờ, sắc mặt Thang Ân Đình rất lạnh lẽo, vốn dĩ cho rằng sẽ tóm gọn họ không chút thương vong, nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của ông ta. Ngay cả ông ta cũng không ngờ Hoàng Bạch Đào sẽ mang theo vũ khí nóng kinh khủng như thế.
Lúc này, trên chiến trường, khói vẫn chưa tan đi.
Thang Ân Đình cầm loa, nói:
"Tất cả nghe đây, các người đã bị bao vây, tôi cho các người 1 phút, nếu không bước xuống xe đầu hàng, thì sẽ bị bắn chết tại chỗ không nhân nhượng!"
Bàn tay đám chấp pháp đường kia đa số đều đã nhuốm máu người, Thang Ân Đình hoàn toàn có quyền xử bắn.
Nếu không phải muốn bắt sống một ít để có được nhiều thông tin hơn thì ông ta đã dứt khoát bắn chết hết, chẳng cho 1 phút nào cả rồi.
Thang Ân Đình nói xong, lại cầm bộ đàm ra lệnh:
"Tất cả tay súng bắn tỉa nghe lệnh, lát nữa nếu phát hiện ra ai có ý đồ phản kháng, không cần đợi lệnh, bắn chết tại chỗ!"
...
Trong xe Hummer, số chấp pháp đường còn lại nghe thấy lời nói của Thang Ân Đình, sắc mặt tái nhợt đầy tuyệt vọng.
"Làm sao bây giờ? Đám cảnh sát kia thật sự sẽ tàn nhẫn bắn chết hết chúng ta ư?"
"Có nhiều cảnh sát như vậy, xem ra đây là đợt phục kích quy mô lớn, không biết sao mà biết được tin nữa, chúng ta xong đời rồi".
"Còn có thể làm sao? Đầu hàng!"
"Đầu hàng? Đầu hàng cũng chỉ có con đường chết, tao không đầu hàng đâu!"
Chỉ một lát, đám người chấp pháp đường có ý kiến trái chiều đều xuống xe, ở lại bên trong cơ bản chẳng có đường sống nào cả.
Chương 474: Cá lọt lưới
Thang Ân Đình cầm kính viễn vọng quan sát một hồi, lại cầm loa nói:
"Tất cả giơ hai tay lên đi về phía này, giao hết vũ khí trên người ra, không thì một khi bị phát hiện sẽ lập tức bắn chết!"
Có mấy người của chấp pháp đường - nhà họ Hoàng do dự một lúc, cuối cùng vẫn vứt súng xuống đất, giơ tay lên.
"Cử người lên đi, cẩn thận một chút, toàn bộ tay súng bắn tỉa chuẩn bị sẵn sàng, không được để có thương vong xảy ra nữa", Thang Ân Đình ra lệnh.
Một lát sau, có mười mấy cảnh sát cơ động ôm súng cẩn thận đến gần.
Vừa mới đến gần đã có mấy gã chấp pháp đường bỗng móc súng ra, nhưng chưa kịp bắn đã có vài tiếng súng vang lên. Họ đều bị bắn trúng mấy chỗ trí mạng ngã xoài ra đất, không còn nhúc nhích nữa.
Mười mấy cảnh sát cơ động thấy thế lập tức vọt lên, ấn số còn lại xuống đất, còng tay lại.
Cùng lúc đó, phía bên Ngô Xuyên, bọn họ vừa tới lối ra cao tốc đã gặp phải một chiếc Hummer đầy vết đạn...
Bên trong chiếc xe Hummer đang lao nhanh.
"Nhanh nhanh lên! Chạy nhanh nữa vào, đám cảnh sát kia sắp đuổi theo rồi!"
Tiểu Phong điên cuồng hô, nhìn Hoàng Bạch Đào ngồi cạnh đổ máu không ngừng, sắc mặt lại trắng bệch.
"Anh Phong, yên tâm đi, xe này đã được nâng cấp, xe cảnh sát không thể đuổi kịp đâu!"
Gã đàn ông đang lái xe lộ vẻ tự tin nói.
Lúc này, cả người Hoàng Bạch Đào run rẩy, mặt đầy buồn bã, toàn bộ người của chấp pháp đường đều đến, giờ chỉ có ba người họ trốn ra được, nhà họ Hoàng coi như đã mất toàn bộ lực lượng nòng cốt.
Nhà bọn họ có rất nhiều mảng kinh doanh trong vùng xám ở khắp các thành phố tại Hoa Đông, bên cạnh đó cũng có vô số người đang nhìn chằm chằm vào họ. Nhưng bởi vì chấp pháp đường quá đáng sợ, nên từ trước đến nay không ai dám chọc bọn họ.
Ngày mai, e rằng không biết sẽ có bao nhiêu người đến cửa tranh giành lợi ích...
Cùng lúc đó, đám Ngô Xuyên đang lái xe chạy tới, bọn họ đã canh chiếc Hummer ấy từ lâu.
"Hẳn là người của chấp pháp đường rồi, đâm thẳng vào đi, tuyệt đối không thể để bọn họ chạy thoát!", Ngô Xuyên ra lệnh.
"Ok, anh Xuyên!"
Người cầm lái vừa đáp xong, giẫm mạnh chân ga, điên cuồng lao thẳng vào chiếc Hummer.
"Bà mẹ nó! Mày có biết lái xe không thế?"
Bên trong xe Hummer, gã tài xế chửi ầm lên, vội đánh vô lăng, lại thấy đối phương cũng thay đổi phương hướng theo.
Hai chiếc xe chạy với tốc độ cao nhanh chóng đâm thẳng vào nhau.
"Ầm!"
Người hai bên nhanh nhẹn nhảy ra khỏi xe vào phút cuối.
"Đường chủ, ông không sao chứ?", một người đàn ông trung niên bế Hoàng Bạch Đào hỏi.
"Không sao... Khụ khụ khụ... Mau giải quyết bọn họ đi!"
Hoàng Bạch Đào ho ra máu, sắc mặt tái nhợt, đanh giọng nói.
Nếu không nhanh chóng giải quyết, thì đợi cảnh sát đuổi tới, ông ta có mà chạy đằng trời.
Bên Ngô Xuyên cũng đứng lên, mấy chiếc xe đằng sau phanh lại, một đám người bước xuống.
"Bọn họ rất đáng sợ, mọi người cẩn thận nhé!"
Ngô Xuyên biết đám người chấp pháp đường kia rất khó giải quyết.
Lúc này, ba người Tiểu Đông cùng xông lên.
Hai người A Đạt thấy có ba người xông tới lập tức rút súng mang theo bên người ra, mặc kệ bọn người kia là ai, cứ giết chết là được, đỡ tốn thời gian, đằng sau còn có cảnh sát nữa.
Nhưng bấy giờ, ba người Tiểu Đông cũng đã xông tới trước mặt bọn họ, một gã chấp pháp đường vừa định bóp cò, liền bị anh ta giữ chặt.
"Mày..."
Trên mặt gã chấp pháp đường lộ vẻ kinh ngạc, đang định dùng sức bóp cò, lại phát hiện mình có dùng sức như thế nào cũng không nhúc nhích được. Gã vừa ngẩng đầu lên đã bị đấm thẳng vào mặt.
Cùng lúc đó, hai người còn lại của Tôn Hàn Các đã giải quyết xong hai gã chấp pháp đường khác.
Ngô Xuyên thấy thế, thở phào một hơi, lấy dây thừng sau cốp xe ra, nói: "Buộc chặt vào, không thể lơ là với đám người này được!"
Phía Lâm Hàn, cảnh sát đã giết chết mấy gã chấp pháp đường tính giãy giụa, cũng thuận lợi tóm gọn đám còn lại.
Tiếng xe cứu thương vọng lại, những cảnh sát thành phố Lư Châu bị thương đều được nâng lên xe đưa đến bệnh viện điều trị.
Một cảnh sát thống kê xong, bèn đi tới bên cạnh Thang Ân Đình báo cáo:
"Thưa giám đốc Thang, có tổng cộng 20 cảnh sát thành phố Lư Châu bị thương nặng, 31 người bị thương ngoài da. Bên ta đã hạ gục 18 phần tử tội phạm, bắt giữ 21 người, để chạy 3 người".
Thang Ân Đình gật đầu, dựa theo tình báo thì người của chấp pháp đường đều đến đây hết. Chỉ là bởi vì sơ suất không ngờ đối phương lại cầm theo súng Bazooka nên mới khiến cảnh sát thành phố Lư Châu bị thương nặng, cũng khiến chúng có cơ hội bỏ chạy.
"Đã có người đuổi theo chưa? Nhất định phải bắt hết ba người đó lại không để sót một tên nào, không thì tôi chẳng còn mặt mũi đâu mà đối mặt với các đồng chí bên Lư Châu nữa!", Thang Ân Đình nghiêm mặt nói.
Sắc mặt anh cảnh sát kia chợt trở nên khó coi, nói: "Giám đốc Thang, lúc ấy cũng có người đuổi theo, nhưng hình như xe của đối phương đã được nâng cấp, tốc độ xe rất nhanh không tài nào đuổi kịp. Cảnh sát bên phía lối ra đường cao tốc tạm thời chưa phát hiện ra họ, đoạn đường hẻo lánh này cũng không có camera..."
"Cho nên ý cậu là đã để cho đối phương chạy thoát?"
Sắc mặt Thang Ân Đình lập tức trở nên khó coi.
Đằng sau, điện thoại Lâm Hàn đột nhiên đổ chuông, anh nhìn thì thấy là tin nhắn Ngô Xuyên gửi tới báo đã bắt được ba người còn lại của chấp pháp đường, giờ đang trên đường tới đây.
"Giám đốc Thang, ông đừng giận, tôi có người bạn vừa khéo gặp được ba con cá lọt lưới kia, nên đã tóm họ lại đưa tới đây giúp chúng ta rồi".
“Thật ư? Vậy là tốt rồi, tốt quá rồi”, sắc mặt Thang Ân Đình thoáng dịu đi.
Anh cảnh sát đứng cạnh thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt biết ơn, sau đó liền đi bận việc khác.
Chẳng bao lâu sau, một chiếc xe chạy đến rồi dừng lại, ném ba tên bị trói chặt xuống. Đó đúng là đám nguời Hoàng Bạch Đào vừa chạy trốn, nhưng bị Ngô Xuyên bắt được.
"Giải ba con cá lọt lưới này đi!", Thang Ân Đình ra lệnh.
Ba người Tiểu Phong ngơ ngác, sao trên đường lại đột nhiên gặp phải cao thủ rồi bị bắt lại, ném lên xe. Cả đám lập tức sững sờ, thầm nghĩ tiêu rồi.
"Sao đám cảnh sát kia lại sắp đặt một đợt phục kích lớn như vậy? Trên đường còn có cả cao thủ phòng hờ bọn họ chạy trốn nữa chứ?", Tiểu Phong nghĩ thầm, mặt mày khóc không ra nước mắt. Đây là lần đầu tiên cậu ta tham gia hành động đó.
Lâm Hàn thấy cảnh sát đã bắt hết và hạ gục một số người của chấp pháp đường, tạm biệt giám đốc Thang rồi rời đi cùng đám Ngô Xuyên.
"Ngô Xuyên, giờ chấp pháp đường - lực lượng nòng cốt của nhà họ Hoàng đã bị tiêu diệt, dưới tay bọn họ nắm giữ rất nhiều khu vực vùng xám và xí nghiệp có lợi nhuận khổng lồ. Anh phải chớp cơ hội lập tức phân công nhau với đám Nhan Thành dẫn người xuất phát thừa thắng xông lên, một lưới bắt hết!", Lâm Hàn ngồi ở ghế lái phụ nhắc nhở.
Ngô Xuyên nghe vậy, ánh mắt sáng lên, nhà họ Hoàng nổi tiếng đã lâu, ngay cả cảnh sát cũng không có cách nào làm gì được họ. Giờ đột nhiên rơi đài, nhiều khu vực vùng xám và xí nghiệp như thế, nếu nắm hết được chẳng phải là phát tài?
Chương 475: Họp báo công bố tin tức
"Lần này may mà có cậu Lâm!"
Thấy Lâm Hàn định đi, Thang Ân Đình lập tức nói cảm ơn: "Nếu không nhờ cậu, ba người Hoàng Bạch Đào đã trốn thoát rồi! Đến lúc đó mặt mũi của tôi xem như mất sạch!"
"Nào có, lần hành động thành công này công đầu phải là ông Thang ông đấy", Lâm Hàn khẽ mỉm cười.
"Nếu không có ông huy động lực lượng cảnh sát, cái mạng nhỏ của tôi cũng mất luôn rồi".
"Haha, cậu Lâm, cậu khiêm tốn quá rồi!"
Thang Ân Đình cười ha hả nói: "Chuyện khác không bàn đến, tôi cảm thấy với thực lực của cậu Lâm dù không địch lại, nhưng tự vệ hẳn không thành vấn đề".
"Cuộc tiêu diệt người chấp pháp đường nhà họ Hoàng lần này có thể nói là làm chuyện tốt, mang lại bình an cho dân. Đồng thời, bên thành phố Lư Châu cũng cử lực lượng cảnh sát tiến thẳng vào tổng bộ nhà họ Hoàng, chuẩn bị diệt cỏ tận gốc thế lực đen tối nhà họ Hoàng rồi!"
"Ông Thang biết yêu nước thương dân như thế, đây đúng là phúc phần của người dân!", Lâm Hàn nói: "Không nói nữa, phía bên kia tôi còn nhiều việc quan trọng cần làm, tôi về trước đây!"
"Được, cậu Lâm đi thong thả!"
Thang Ân Đình không ngăn nữa, ông ta cũng còn nhiều việc phải xử lý.
"Giải quyết ổn thỏa tất cả tôi sẽ lại đến thăm cậu Lâm nhé!"
"Được!"
Không dong dài nữa, Lâm Hàn dẫn đám người Ngô Xuyên, Nhan Thành lên xe rời đi.
Ngồi trên xe.
"Ngô Xuyên, bây giờ chấp pháp đường của nhà họ Hoàng gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, bọn họ đã tổn thất nghiêm trọng. Hơn nữa, cảnh sát thành phố Lư Châu đã truy quét vào tận trụ sở chính nhà họ Hoàng, theo dự đoán của tôi, khoảng 3 ngày nữa vùng xám thuộc về nhà họ Hoàng sẽ hoàn toàn biến mất!"
Lâm Hàn ngồi bên ghế phụ, dửng dưng nói:
"Bây giờ, anh cử người đến tỉnh Hoản, và những nơi có tập trung thế lực nhà họ Hoàng khác, chuẩn bị thu về hết sản nghiệp mà nhà họ Hoàng để lại đi!"
Ngô Xuyên nghe vậy, hai mắt sáng lên, nhà họ Hoàng tiếng tăm lừng lẫy đã lâu, bây giờ đột nhiên sụp đổ, địa bàn vùng xám và các xí nghiệp nhiều cỡ nào chứ, chỉ cần chiếm được một mảng há chẳng phải phát tài rồi sao?
Hơn hết là, thanh danh của anh ta sẽ càng vang dội khắp vùng xám Hoa Đông! Không ai mà không biết!
Lâm Hàn nhìn Ngô Xuyên, dường như đoán được anh ta đang nghĩ gì, khẽ mỉm cười:
"Tôi nhắc nhở anh trước, sau khi nắm được hết những thế lực và mớ sản nghiệp này, toàn bộ phải tẩy trắng hết, thậm chí càng phải giải quyết tận gốc rễ. Tóm lại, cái gì nên làm thì hãy làm! Đừng như nhà họ Hoàng gieo họa trăm họ mà trục lợi trên nỗi đau người khác. Dù chỉ là kinh doanh hợp pháp thì cũng đã kiếm được mớ lợi nhuận khổng lồ rồi".
"Tôi không muốn trở thành một Trần Nam thứ hai đâu!"
"Anh Hàn, anh yên tâm, tôi hiểu rõ mà!", Ngô Xuyên nghiêm túc nói, anh hiểu ý Lâm Hàn, nếu không làm ăn đàng hoàng thì không thể lâu dài được.
Hơn nữa, với tính cách và đạo đức của Lâm Hàn, cho tới bây giờ cũng chừa từng đụng đến những thứ kia.
...
Đêm đó, trăng sáng trên cao chiếu rọi khắp Kim Lăng.
Từng chiếc Buick Business phóng trên đường cao tốc Kim Lăng, hướng về phía Đan Đồ, Dương Châu, tỉnh Hoản... các khu vực kế cận Kim Lăng.
Những nơi này đều tồn tại thế lực nhà họ Hoàng.
Một khi nhà họ Hoàng sụp đổ, là thời điểm tốt nhất quy phục hết các thế lực này.
Đợt hành động này quy mô rất lớn, có thể nói là đã điều động hết tất cả người thuộc vùng xám Kim Lăng, quân số phải hơn ngàn người!
Mà trong số đó, Ngô Xuyên đã dẫn gần 400 người tiến về trụ sở chính nhà họ Hoàng ở thành phố Lư Châu!
...
7 giờ sáng hôm sau, tin thời sự Kim Lăng, tin tức Hoa Đông, báo sáng Đan Đồ... Các đài truyền thông chính thống đều đưa tin nóng.
"Mới hôm qua, cảnh sát Kim Lăng và cảnh sát thành phố Lư Châu đã cùng nhau phối hợp bắt giữ gia tộc nhà họ Hoàng, gia tộc này được cho là một thế lực xã hội đen vô cùng lớn!"
"Đợt ra quân này, đã ghi dấu ấn đậm nét trong lịch sử càn quét thế lực đen tối ở Hoa Hạ. Nhà họ Hoàng kia đã tồn tại sừng sững hơn trăm năm ở Hoa Đông, bọn chúng đã gieo rắc đau khổ cho trăm họ, hiếp đáp biết bao nhiêu đồng bào... Lần hành động này của cảnh sát đã làm bao người hả lòng hả dạ!"
"9 giờ sáng nay, cảnh sát Kim Lăng và cảnh sát thành phố Lư Châu sẽ cùng tổ chức họp báo công bố rõ từng chi tiết, hoan nghênh quý khán giả đón xem".
...
Theo bản tin, chuyện nhà họ Hoàng đã bị thanh tẩy, lập tức được lan truyền toàn bộ Hoa Đông.
Dân cư khắp Hoa Đông liền sôi sục.
"Làm tốt lắm!"
"Loại thế lực đen tối này cần phải nghiêm trị!"
"Đã cái nư ghê vậy đó, yên lòng dân rồi!"
"Lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt!"
"Ủng hộ hai tay hai chân!"
"Hóng buổi họp báo tin tức 9 giờ quá!"
...
Chỉ trong nháy mắt, các bản tin trên client, weibo, diễn đàn đều nhảy bình luận không ngừng.
Mà những người biết rõ về nhà họ Hoàng khi nhìn thấy tin tức này, từng người một đều cực kỳ ngạc nhiên.
"Cái gì? Nhà họ Hoàng đã bị tóm hết, sao có thể như vậy được? Nhà họ Hoàng kia là kẻ xưng bá thế lực vùng xám Hoa Đông đấy! Quan hệ, chống lưng đều vô cùng vững chắc, sao có thể bị quét sạch đột ngột như này?"
"Đúng thế, vô lý quá!"
"Chẳng lẽ, có ông lớn nào thù hằn gì nhà họ Hoàng sao?"
"Nghe đồn rằng, nguyên nhân là nhà họ Hoàng vì muốn giải quyết một người trẻ tuổi mà đã điều động toàn bộ nhân lực của chấp pháp đường, kết quả lại trở thành người sập bẩy".
"Người nào có bản lĩnh lớn vậy, khiến nhà họ Hoàng phải cử đi toàn bộ người của chấp pháp đường chứ?"
"..."
Gần như các gia tộc thuộc vùng xám ở khắp Hoa Đông cũng không ngừng bàn luận xôn xao.
Những người này đều đã từng trải, vừa nhìn đã biết tin tức này không đơn giản như thế, sau lưng ắt hẳn còn có người giật dây.
Nhà họ Hoàng ngồi tít trên cao đã lâu, vẫn luôn bình an vô sự, đột nhiên lại bị càn quét như thế, chuyện này chẳng phải rất lạ sao?
Cùng lúc đó, những thế lực vùng xám luôn thòm thèm nhà họ Hoàng bèn rục rịch ngóc đầu dậy, bọn họ muốn nuốt trọn những lợi ích mà nhà họ Hoàng đã để lại, dù chỉ là một "chén canh" hay một "miếng thịt".
9 giờ sáng, buổi họp báo tin tức của cảnh sát được tổ chức tại trung tâm triển lãm Kim Lăng.
Người đứng đầu Kim Lăng - Thang Ân Đình, lãnh đạo hệ thống cảnh sát Kim Lăng, người đứng đầu thành phố Lư Châu và người phụ trách hệ thống cảnh sát thành phố Lư Châu...
Những người này đều là người có quyền cao chức trọng.
Từ TV, nền tảng livestream đến cả video ngắn đều có hơn chục triệu khán giả háo hức đón chờ xem buổi họp báo này.
Trong buổi họp báo, Thang Ân Đình tóm tắt lại các hành vi tội ác của nhà họ Hoàng từ trước tới nay, đồng thời cũng công bố một vài đoạn video quá trình ra quân vây bắt, sau cùng là trình bày ảnh hưởng sâu xa từ sự kiện này.
"Tuyệt!"
"Càn quét thế lực đen tối, thuận theo ý dân!"
"Đã cái nư ghê!"
...
Khán giả ngồi xem truyền hình trực tiếp đều rối rít vỗ tay khen ngợi.
Phấn khích nhất là lúc xem đoạn video vây bắt, những đoạn này làm người khác cảm thấy như đang xem phim cảnh sát bắt cướp phiên bản đời thực vậy.
"Hửm?"
Bỗng nhiên, có người phát hiện trong quá trình vây bắt, tất cả mọi người đều mặc đồng phục.
Ngoại trừ một người, chỉ mặc áo khoác, vóc dáng lại có hơi gầy guộc. Hơn nữa, khoảng cách cũng khá xa nên chỉ quay trúng mặt thôi.
Nhưng tầm vóc người này quen quá.
"Đây là... Anh trai chạy Rolls-Royce!"
Có người đột nhiên hét lớn.
"Anh trai chạy Rolls-Royce - idol của mị!"
"Đệch! Anh trai chạy Rolls-Royce có mặt ở hiện trường á!"
"Mặc dù không quay ngay mặt, nhưng vóc dáng này tôi nhớ rõ, 100% là idol Anh trai chạy Rolls-Royce của tôi!"
"Anh trai chạy Rolls-Royce cũng tham gia cuộc càn quét thế lực đen tối này của cảnh sát á!"
Khán giả đang xem livestream đều là fan của Anh trai chạy Rolls-Royce, bọn họ đồng loạt hưng phấn gào hét.
"Không hổ là idol của mị, mỗi lần lên sóng công cộng đều là chuyện trời long đất lở thế này đây!"
Bình luận facebook