-
Chương 419-420
Chương 419: Điểm hóa
“Phái Ninja mạnh nhất Đông Doanh chắc không chỉ có một Đột Nhẫn chứ?”, Lý Dục Thần nói.
“Nghe nói, người phụ trách tổng bộ Hoa Hạ của họ cũng là một cao thủ cảnh giới Đột Nhẫn. Ừm, còn có một người…”, Tiền Khôn trầm ngâm một lát nói: “Người này tên là Bando Shuichi, là người sáng lập Thiên Nhẫn Tông. Mấy chục năm trước độ kiếp trên biển, dẫn sấm sét vạn đạo, sau đó đã biến mất. Có người nói ông ta đã phi thăng, có người nói ông ta đã chết. Đương nhiên, đều là tin đồn, hơn nữa người Đông Doanh thích khoa trương, không thể tin hết. Nhưng lần sóng thần mười năm trước đó, nghe nói có người nhìn thấy ông ta ở bên biển. Giả như người này còn sống, chắc chắn là Đột Nhẫn, thậm chí đã đạt đến cảnh giới Thiên Nhẫn trong truyền thuyết”.
Lý Dục Thần cau mày.
Tông sư đột phá của võ đạo bình thường tiến vào tiên thiên vốn không thể nào dẫn đến lôi kiếp.
Một ninja lại có thể độ kiếp trên biển, còn dẫn sấm sét vạn đạo, thì đúng là không đơn giản!
Thiên Nhẫn Tông này, xem ra có chút bản lĩnh.
Tối hôm đó, Lý Dục Thần ở lại sơn trang Ngô Việt của nhà họ Tiền, đợi hôm sau đến Đồng Khánh Đường gặp ninja của Thiên Nhẫn Tông.
Trí Nhẫn cáo từ về chùa Thiên Trúc.
Trước khi đi, Trí Nhẫn nhìn Lý Dục Thần một cái, cười nói: “Có Lý thí chủ ở đây, ngày mai lão nạp không cần đến Đồng Khánh Đường thể hiện sự kém cỏi nữa. Lão nạp đến đánh cờ cùng Tiền thí chủ thì hơn”.
Nói xong, liền dẫn theo Vô Hoa rời khỏi sơn trang Ngô Việt.
Tiền Khôn nghe xong lời này, trong lòng thầm kinh ngạc.
Tiền Khôn biết rõ thực lực của Trí Nhẫn. Nhà họ Tiền không hề sợ Thiên Nhẫn Tông, chính là vì có Trí Nhẫn ở đây.
Đại hội võ lâm Tiền Đường, hai đại tông sư tranh đệ nhất, nhà họ Tiền cũng không tham gia, ngoại trừ vì thực lực gia tộc mạnh đến không cần dựa vào cái danh tông sư để giành tài nguyên ra, còn là vì có Trí Nhẫn.
Nhưng nghe ý trong lời nói của Trí Nhẫn, lại cho rằng tu vi của Lý Dục Thần cao hơn ông ta!
Tuy Tiền Khôn từng tận mắt chứng kiến Lý Dục Thần thể hiện thực lực, nghi ngờ Lý Dục Thần là tông sư, nhưng cũng chưa từng nghĩ, Lý Dục Thần còn vượt qua cả tông sư.
Ông ta bắt đầu mong đến ngày mai.
Thậm chí trong lòng thầm mong, tốt nhất đám người Đông Doanh cử mấy người có thực lực mạnh một chút đến.
Một điểm lợi khác khi có Lý Dục Thần ở đây là không cần lo lắng Thiên Nhẫn Tông giương đông kích tây. Trí Nhẫn nói ngày mai đến đánh cờ cùng Tiền Nhược Vọng, sợ là cũng là ý này.
Tiền Nhược Vọng vốn muốn cho người làm đi sắp xếp phòng ngủ cho Lý Dục Thần, Tiền Hân Đồng lại chủ động gánh vác công việc này.
Sơn trang Ngô Việt nằm ở giữa sườn núi, không lớn lắm, nhưng phân bố mấy tinh xá vô cùng tài tình khéo léo.
Tiền Hân Đồng dẫn Lý Dục Thần đi bộ trên con đường nhỏ trải đá cuội, bỗng nhiên hỏi: “Tôi rất hiếu kỳ, rốt cuộc anh khiến A Hoa quyết tâm xuất gia bằng cách nào?”
Lý Dục Thần ngẩn người, nói: “Chuyện này, chẳng phải cô nên đi hỏi anh ta, hoặc là hỏi đại sư Trí Nhẫn sao?”
“Ha, bây giờ anh ta hoàn toàn biến thành người khác, hỏi anh ta cái gì cũng chỉ một câu ‘A di đà phật’”, Tiền Hân Đồng nói: “Còn đại sư Trí Nhẫn, trước đây cũng không phải họ chưa từng gặp nhau, đại sư Trí Nhẫn còn thử điểm hóa anh ta, nhưng anh ta là viên đá cứng đầu, vốn không thể khai thông”.
“Cho nên cô nghĩ rằng, đây là công lao của tôi?”, Lý Dục Thần cười hỏi.
“Vốn dĩ tôi chỉ nghi ngờ, nhưng hôm nay A Hoa tự nói, là anh đã điểm hóa anh ta”.
Tiền Hân Đồng nhìn chằm chằm Lý Dục Thần, dường như muốn nhìn ra điểm gì đó trên khuôn mặt anh.
Lý Dục Thần khẽ xoa cằm, ngẩng đầu nhìn ánh trắng trên trời: “Nếu tôi nói tôi cũng không biết đã điểm hóa anh ta thế nào, cô tin không?”
Tiền Hân Đồng quả quyết trả lời: “Không tin!”
“Cô không tin tôi cũng chẳng còn cách nào”, Lý Dục Thần nói: “Cô việc gì chứ phải muốn biết chuyện này?”
“Vì tôi muốn anh cũng điểm hóa tôi”, Tiền Hân Đồng nói.
“Cô cùng muốn xuất gia?”, Lý Dục Thần hiếu kỳ nói.
“Xuất gia hay không, không phải trọng điểm, quan trọng là đổi cách sống khác”.
Tiền Hân Đồng quay người chậm rãi đi men theo con đường đá cuội.
Ánh trăng chiếu lên người cô ta, như khoác lên lụa bạc mỏng.
“Trước đây ông nội từng dạy tôi luyện võ, tôi luôn chống đối, vì tôi cảm thấy những người luyện võ đều thô tục. Họ luyện võ vì cái gì? Luyện được công phu thì đã làm sao? Chẳng phải chỉ lợi hại hơn người bình thường chút thôi sao. Gặp phải người lợi hại hơn mình, vẫn sợ hãi. Từ xưa anh hùng thực sự, không phải vì võ nghệ cao cường, mà là vì tâm tính, vì tấm lòng”.
Lời nói của Tiền Hân Đồng lại khiến Lý Dục Thần có cái nhìn khác.
“Ông nội tôi không biết võ công, cũng không cản trở ông ấy trở thành tộc trưởng của Tiền thị. Nhưng tôi cũng không muốn những điều này, cũng vẫn tục. Tôi muốn thứ không tục”.
Cô ta bỗng quay người nhìn sang Lý Dục Thần.
“Tôi biết anh không phải là người phàm tục, giống như lão hòa thượng Trí Nhẫn. Lần này gặp anh, tôi càng chắc chắn suy nghĩ của mình. So với lần trước, anh càng thoát tục hơn”.
Lý Dục Thần càng kinh ngạc.
Mình trải qua lôi kiếp tôi luyện, thân tâm đã khác. Nhưng sau khi ẩn đi thần tàng, so với trước đây, có lẽ càng giống người bình thường mới đúng. Có lẽ người tu hành có thể từ thần quang nhìn ra điều gì, ví dụ như Trí Nhẫn.
Nhưng Tiền Hân Đồng là người bình thường không hề có tu vi, có thể nhìn ra, rất hiếm có.
“Vậy cô hy vọng tôi điểm hóa cô thế nào?”, Lý Dục Thần cười hỏi.
Chương 420: Điều khiển
Tiền Hân Đồng cười, nụ cười còn có chút giảo hoạt, nói: “Lần trước tôi muốn lấy thân báo đáp, anh nói anh đã có vợ chưa cưới. Vậy chỉ đành bái anh làm sư, đương nhiên, cũng có thể làm người tình của anh, tôi thì không vấn đề, chỉ xem anh chọn thế nào”.
Lý Dục Thần ngẩn người.
Cô ta là phụ nữ gì vậy!
“Hai chọn một, mau quyết định đi”, Tiền Hân Đồng thúc giục nói.
Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Trẻ con mới làm đề lựa chọn”.
Tiền Hân Đồng vui mừng nói: “Anh muốn cả hai?”
“Tôi không chọn gì hết!”
Lý Dục Thần nói xong, sải bước lớn đi về trước.
Tiền Hân Đồng ngẩn người, khóe miệng cong lên, lẩm bẩm: “Tôi không nói anh ở chỗ nào, anh, anh đi nhanh như vậy có tác dụng gì!”
Bèn cũng bước nhanh đi theo.
Tiền Hân Đồng dẫn Lý Dục Thần đi vào một tinh xá của sơn trang.
Căn phòng không lớn, nhưng rất tinh tế.
Tiền Hân Đồng nhiệt tình giới thiệu từng bài trí và chức năng bên trong cho Lý Dục Thần.
Khiến Lý Dục Thần được mở rộng tầm mắt, nội thất và đồ điện trong phòng đều là đồ thông minh đa năng, có thể điều khiển từ xa cũng có thể điều khiển bằng giọng nói.
Cũng may có Tiền Hân Đồng giới thiệu, nếu không Lý Dục Thần không biết gì, không có sách hướng dẫn, ai có thể biết bồn cầu xả nước lại hô một tiếng với bồn cầu: “A Hoa, xả nước!”
Nhìn dáng vẻ trợn mắt há hốc miệng của Lý Dục Thần, Tiền Hân Đồng đắc ý cười, nói: “Do tôi cài đặt đấy!’
Lý Dục Thần gật đầu: “Cô không nói thì tôi cũng đoán được”.
Ngoại trừ Tiền Hân Đồng, có ai gọi Hoa hòa thượng là A Hoa, lại có ai có thể tinh quái nghĩ ra thay đổi lệnh hệ thống điều khiển bằng giọng nói bằng ‘A Hoa’, nên bất kể xả bồn cầu hay là bật đèn, tất cả đều biến thành.
“A Hoa, xả nước!”
“A Hoa, bật đèn!”
“A Hoa, kéo rèm!”
Lý Dục Thần khó mà tưởng tượng, rốt cuộc Hoa hoa thượng đã trải qua những chuyện quái quỷ gì, mới thần phục cô cả này.
Anh nhìn Tiền Hân Đồng nói: “Bây giờ tôi nghi ngờ nghiêm trọng, Vô Hoa xuất gia, thực ra là bị cô ép”.
“Không phải!”, Tiền Hân Đồng phồng mồm: “Nói đến việc này tôi lại tức giận, anh đã điểm hóa A Hoa thành hòa thượng, bên cạnh tôi mất một vệ sĩ thì không nói, bây giờ tôi gọi A Hoa, cứ cảm thấy mình đang nói ‘A di đà phật’”.
Lý Dục Thần nghĩ đến cô ta đi vệ sinh xong, hô “A di đà phạt, xả nước!”, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.
“Cô nói xấu phật như vậy, không sợ gặp báo ứng à?”
“Xí, nếu phật tổ còn không biết đùa chút trò đùa này, thì còn làm phật tổ cái gì, anh nói phải không?”
Lý Dục Thần cười nói: “Nếu năm đó Đường Tam Tạng dẫn cô đến Thiên Trúc, thì đám hòa thượng Nālandā đó nhất định không cãi được cô, nói không chừng sẽ cung phụng cô như nữ bồ tát”.
Tiền Hân Đồng nói: “Nếu Đường Tam Tạng dẫn tôi theo, ông ta sẽ không đến được Thiên Trúc, giữa đường sẽ hoàn tục!”
Lý Dục Thần ngẩn người, không khỏi cười lớn ha ha.
Tiền Hân Đồng chớp mắt, khuôn mặt hiện nụ cười xấu xa, nói: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, A Hoa đã xuất gia, tôi gọi anh ta cũng không thú vị, hay là sau này đổi thành ‘anh Lý’, ‘anh Lý xả nước!’, ‘anh Lý, hát!”, ha ha ha…”
Tiền Hân Đồng cười ngặt nghẽo, một tay ấn bụng, khom cả lưng.
Lý Dục Thần không ngờ cô bé này lại thích trêu đùa như vậy, trêu đùa phật đà xong, lại trêu đùa cả anh.
Anh cũng không so đo, lắc đầu, nói: “Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi”.
Tiền Hân Đồng mãi mới ngừng được cười, nói: “Ồ, được”.
Nói xong liền đi vào phòng vệ sinh.
Lý Dục Thần cho rằng cô ta đi vệ sinh, cũng không quản, liền ngồi thiền trong phòng.
Một lúc sau, thì nghe thấy Tiền Hân Đồng hô: “Anh Lý, nước tắm có sẵn rồi, anh vào tắm đi”.
Lý Dục Thần trải qua lôi kiếp, đã là cơ thể tiên nhân, tuy còn không bằng chân tiên tinh khiết sau khi trải quả chín lần lôi kiếp, nhưng nửa năm một năm không tắm, cũng sẽ không bẩn.
Bèn nói: “Tôi không cần tắm”.
Tiền Hân Đồng đứng ở cửa phòng tắm, cười hi hi nói: “Yên tâm đi, anh Lý, tôi sẽ không nhìn trộm đâu”.
Lý Dục Thần bị cô ta chọc cho khóc cười không xong, nghĩ tắm một cái cũng được, chưa từng sử dụng phòng tắm cao cấp của nhà họ Tiền, coi như trải nghiệm một lần.
Bèn vào phòng tắm, đóng cửa, ngâm mình thoải mái trong bồn tắm lớn sang trọng.
Từ trong phòng tắm đi ra, về đến phòng, thì phát hiện Tiền Hân Đồng đã nằm trên giường, chỉ mặc một chiếc váy ngủ lụa thật mỏng tang, thoắt ẩn thoắt hiện.
Lý Dục Thần kinh ngạc nói: “Cô làm gì thế hả?”
Tiền Hân Đồng nằm nghiêng người, dáng người lung linh, khuôn mặt nở nụ cười vừa yêu mị vừa xấu xa, nói: “Đi ngủ!”
“Cô ngủ ở đây?”
“Đây là phòng của tôi, đương nhiên là tôi ngủ ở đây, nếu không phải ngủ ở đâu?”
“Phòng của cô? Phòng này không phải ông cụ Tiền sắp xếp cho tôi sao?”
“Ha ha ha…”, Tiền Hân Đồng vui vẻ bật cười: “Ông nội tôi bảo tôi sắp xếp chỗ ngủ cho anh, tôi sắp xếp cho anh đến phòng của mình, có vấn đề gì sao? Anh cũng không nghĩ xem, nếu là phòng khách, làm sao có thể dùng từ ‘A Hoa’ làm lệnh sai khiến. Anh ấy à, ngốc muốn chết!”
Lý Dục Thần phát hiện cô gái này rất quỷ quái, chẳng trách Tiền Nhược Vọng không trị được cô ta.
“Phái Ninja mạnh nhất Đông Doanh chắc không chỉ có một Đột Nhẫn chứ?”, Lý Dục Thần nói.
“Nghe nói, người phụ trách tổng bộ Hoa Hạ của họ cũng là một cao thủ cảnh giới Đột Nhẫn. Ừm, còn có một người…”, Tiền Khôn trầm ngâm một lát nói: “Người này tên là Bando Shuichi, là người sáng lập Thiên Nhẫn Tông. Mấy chục năm trước độ kiếp trên biển, dẫn sấm sét vạn đạo, sau đó đã biến mất. Có người nói ông ta đã phi thăng, có người nói ông ta đã chết. Đương nhiên, đều là tin đồn, hơn nữa người Đông Doanh thích khoa trương, không thể tin hết. Nhưng lần sóng thần mười năm trước đó, nghe nói có người nhìn thấy ông ta ở bên biển. Giả như người này còn sống, chắc chắn là Đột Nhẫn, thậm chí đã đạt đến cảnh giới Thiên Nhẫn trong truyền thuyết”.
Lý Dục Thần cau mày.
Tông sư đột phá của võ đạo bình thường tiến vào tiên thiên vốn không thể nào dẫn đến lôi kiếp.
Một ninja lại có thể độ kiếp trên biển, còn dẫn sấm sét vạn đạo, thì đúng là không đơn giản!
Thiên Nhẫn Tông này, xem ra có chút bản lĩnh.
Tối hôm đó, Lý Dục Thần ở lại sơn trang Ngô Việt của nhà họ Tiền, đợi hôm sau đến Đồng Khánh Đường gặp ninja của Thiên Nhẫn Tông.
Trí Nhẫn cáo từ về chùa Thiên Trúc.
Trước khi đi, Trí Nhẫn nhìn Lý Dục Thần một cái, cười nói: “Có Lý thí chủ ở đây, ngày mai lão nạp không cần đến Đồng Khánh Đường thể hiện sự kém cỏi nữa. Lão nạp đến đánh cờ cùng Tiền thí chủ thì hơn”.
Nói xong, liền dẫn theo Vô Hoa rời khỏi sơn trang Ngô Việt.
Tiền Khôn nghe xong lời này, trong lòng thầm kinh ngạc.
Tiền Khôn biết rõ thực lực của Trí Nhẫn. Nhà họ Tiền không hề sợ Thiên Nhẫn Tông, chính là vì có Trí Nhẫn ở đây.
Đại hội võ lâm Tiền Đường, hai đại tông sư tranh đệ nhất, nhà họ Tiền cũng không tham gia, ngoại trừ vì thực lực gia tộc mạnh đến không cần dựa vào cái danh tông sư để giành tài nguyên ra, còn là vì có Trí Nhẫn.
Nhưng nghe ý trong lời nói của Trí Nhẫn, lại cho rằng tu vi của Lý Dục Thần cao hơn ông ta!
Tuy Tiền Khôn từng tận mắt chứng kiến Lý Dục Thần thể hiện thực lực, nghi ngờ Lý Dục Thần là tông sư, nhưng cũng chưa từng nghĩ, Lý Dục Thần còn vượt qua cả tông sư.
Ông ta bắt đầu mong đến ngày mai.
Thậm chí trong lòng thầm mong, tốt nhất đám người Đông Doanh cử mấy người có thực lực mạnh một chút đến.
Một điểm lợi khác khi có Lý Dục Thần ở đây là không cần lo lắng Thiên Nhẫn Tông giương đông kích tây. Trí Nhẫn nói ngày mai đến đánh cờ cùng Tiền Nhược Vọng, sợ là cũng là ý này.
Tiền Nhược Vọng vốn muốn cho người làm đi sắp xếp phòng ngủ cho Lý Dục Thần, Tiền Hân Đồng lại chủ động gánh vác công việc này.
Sơn trang Ngô Việt nằm ở giữa sườn núi, không lớn lắm, nhưng phân bố mấy tinh xá vô cùng tài tình khéo léo.
Tiền Hân Đồng dẫn Lý Dục Thần đi bộ trên con đường nhỏ trải đá cuội, bỗng nhiên hỏi: “Tôi rất hiếu kỳ, rốt cuộc anh khiến A Hoa quyết tâm xuất gia bằng cách nào?”
Lý Dục Thần ngẩn người, nói: “Chuyện này, chẳng phải cô nên đi hỏi anh ta, hoặc là hỏi đại sư Trí Nhẫn sao?”
“Ha, bây giờ anh ta hoàn toàn biến thành người khác, hỏi anh ta cái gì cũng chỉ một câu ‘A di đà phật’”, Tiền Hân Đồng nói: “Còn đại sư Trí Nhẫn, trước đây cũng không phải họ chưa từng gặp nhau, đại sư Trí Nhẫn còn thử điểm hóa anh ta, nhưng anh ta là viên đá cứng đầu, vốn không thể khai thông”.
“Cho nên cô nghĩ rằng, đây là công lao của tôi?”, Lý Dục Thần cười hỏi.
“Vốn dĩ tôi chỉ nghi ngờ, nhưng hôm nay A Hoa tự nói, là anh đã điểm hóa anh ta”.
Tiền Hân Đồng nhìn chằm chằm Lý Dục Thần, dường như muốn nhìn ra điểm gì đó trên khuôn mặt anh.
Lý Dục Thần khẽ xoa cằm, ngẩng đầu nhìn ánh trắng trên trời: “Nếu tôi nói tôi cũng không biết đã điểm hóa anh ta thế nào, cô tin không?”
Tiền Hân Đồng quả quyết trả lời: “Không tin!”
“Cô không tin tôi cũng chẳng còn cách nào”, Lý Dục Thần nói: “Cô việc gì chứ phải muốn biết chuyện này?”
“Vì tôi muốn anh cũng điểm hóa tôi”, Tiền Hân Đồng nói.
“Cô cùng muốn xuất gia?”, Lý Dục Thần hiếu kỳ nói.
“Xuất gia hay không, không phải trọng điểm, quan trọng là đổi cách sống khác”.
Tiền Hân Đồng quay người chậm rãi đi men theo con đường đá cuội.
Ánh trăng chiếu lên người cô ta, như khoác lên lụa bạc mỏng.
“Trước đây ông nội từng dạy tôi luyện võ, tôi luôn chống đối, vì tôi cảm thấy những người luyện võ đều thô tục. Họ luyện võ vì cái gì? Luyện được công phu thì đã làm sao? Chẳng phải chỉ lợi hại hơn người bình thường chút thôi sao. Gặp phải người lợi hại hơn mình, vẫn sợ hãi. Từ xưa anh hùng thực sự, không phải vì võ nghệ cao cường, mà là vì tâm tính, vì tấm lòng”.
Lời nói của Tiền Hân Đồng lại khiến Lý Dục Thần có cái nhìn khác.
“Ông nội tôi không biết võ công, cũng không cản trở ông ấy trở thành tộc trưởng của Tiền thị. Nhưng tôi cũng không muốn những điều này, cũng vẫn tục. Tôi muốn thứ không tục”.
Cô ta bỗng quay người nhìn sang Lý Dục Thần.
“Tôi biết anh không phải là người phàm tục, giống như lão hòa thượng Trí Nhẫn. Lần này gặp anh, tôi càng chắc chắn suy nghĩ của mình. So với lần trước, anh càng thoát tục hơn”.
Lý Dục Thần càng kinh ngạc.
Mình trải qua lôi kiếp tôi luyện, thân tâm đã khác. Nhưng sau khi ẩn đi thần tàng, so với trước đây, có lẽ càng giống người bình thường mới đúng. Có lẽ người tu hành có thể từ thần quang nhìn ra điều gì, ví dụ như Trí Nhẫn.
Nhưng Tiền Hân Đồng là người bình thường không hề có tu vi, có thể nhìn ra, rất hiếm có.
“Vậy cô hy vọng tôi điểm hóa cô thế nào?”, Lý Dục Thần cười hỏi.
Chương 420: Điều khiển
Tiền Hân Đồng cười, nụ cười còn có chút giảo hoạt, nói: “Lần trước tôi muốn lấy thân báo đáp, anh nói anh đã có vợ chưa cưới. Vậy chỉ đành bái anh làm sư, đương nhiên, cũng có thể làm người tình của anh, tôi thì không vấn đề, chỉ xem anh chọn thế nào”.
Lý Dục Thần ngẩn người.
Cô ta là phụ nữ gì vậy!
“Hai chọn một, mau quyết định đi”, Tiền Hân Đồng thúc giục nói.
Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Trẻ con mới làm đề lựa chọn”.
Tiền Hân Đồng vui mừng nói: “Anh muốn cả hai?”
“Tôi không chọn gì hết!”
Lý Dục Thần nói xong, sải bước lớn đi về trước.
Tiền Hân Đồng ngẩn người, khóe miệng cong lên, lẩm bẩm: “Tôi không nói anh ở chỗ nào, anh, anh đi nhanh như vậy có tác dụng gì!”
Bèn cũng bước nhanh đi theo.
Tiền Hân Đồng dẫn Lý Dục Thần đi vào một tinh xá của sơn trang.
Căn phòng không lớn, nhưng rất tinh tế.
Tiền Hân Đồng nhiệt tình giới thiệu từng bài trí và chức năng bên trong cho Lý Dục Thần.
Khiến Lý Dục Thần được mở rộng tầm mắt, nội thất và đồ điện trong phòng đều là đồ thông minh đa năng, có thể điều khiển từ xa cũng có thể điều khiển bằng giọng nói.
Cũng may có Tiền Hân Đồng giới thiệu, nếu không Lý Dục Thần không biết gì, không có sách hướng dẫn, ai có thể biết bồn cầu xả nước lại hô một tiếng với bồn cầu: “A Hoa, xả nước!”
Nhìn dáng vẻ trợn mắt há hốc miệng của Lý Dục Thần, Tiền Hân Đồng đắc ý cười, nói: “Do tôi cài đặt đấy!’
Lý Dục Thần gật đầu: “Cô không nói thì tôi cũng đoán được”.
Ngoại trừ Tiền Hân Đồng, có ai gọi Hoa hòa thượng là A Hoa, lại có ai có thể tinh quái nghĩ ra thay đổi lệnh hệ thống điều khiển bằng giọng nói bằng ‘A Hoa’, nên bất kể xả bồn cầu hay là bật đèn, tất cả đều biến thành.
“A Hoa, xả nước!”
“A Hoa, bật đèn!”
“A Hoa, kéo rèm!”
Lý Dục Thần khó mà tưởng tượng, rốt cuộc Hoa hoa thượng đã trải qua những chuyện quái quỷ gì, mới thần phục cô cả này.
Anh nhìn Tiền Hân Đồng nói: “Bây giờ tôi nghi ngờ nghiêm trọng, Vô Hoa xuất gia, thực ra là bị cô ép”.
“Không phải!”, Tiền Hân Đồng phồng mồm: “Nói đến việc này tôi lại tức giận, anh đã điểm hóa A Hoa thành hòa thượng, bên cạnh tôi mất một vệ sĩ thì không nói, bây giờ tôi gọi A Hoa, cứ cảm thấy mình đang nói ‘A di đà phật’”.
Lý Dục Thần nghĩ đến cô ta đi vệ sinh xong, hô “A di đà phạt, xả nước!”, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.
“Cô nói xấu phật như vậy, không sợ gặp báo ứng à?”
“Xí, nếu phật tổ còn không biết đùa chút trò đùa này, thì còn làm phật tổ cái gì, anh nói phải không?”
Lý Dục Thần cười nói: “Nếu năm đó Đường Tam Tạng dẫn cô đến Thiên Trúc, thì đám hòa thượng Nālandā đó nhất định không cãi được cô, nói không chừng sẽ cung phụng cô như nữ bồ tát”.
Tiền Hân Đồng nói: “Nếu Đường Tam Tạng dẫn tôi theo, ông ta sẽ không đến được Thiên Trúc, giữa đường sẽ hoàn tục!”
Lý Dục Thần ngẩn người, không khỏi cười lớn ha ha.
Tiền Hân Đồng chớp mắt, khuôn mặt hiện nụ cười xấu xa, nói: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, A Hoa đã xuất gia, tôi gọi anh ta cũng không thú vị, hay là sau này đổi thành ‘anh Lý’, ‘anh Lý xả nước!’, ‘anh Lý, hát!”, ha ha ha…”
Tiền Hân Đồng cười ngặt nghẽo, một tay ấn bụng, khom cả lưng.
Lý Dục Thần không ngờ cô bé này lại thích trêu đùa như vậy, trêu đùa phật đà xong, lại trêu đùa cả anh.
Anh cũng không so đo, lắc đầu, nói: “Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi”.
Tiền Hân Đồng mãi mới ngừng được cười, nói: “Ồ, được”.
Nói xong liền đi vào phòng vệ sinh.
Lý Dục Thần cho rằng cô ta đi vệ sinh, cũng không quản, liền ngồi thiền trong phòng.
Một lúc sau, thì nghe thấy Tiền Hân Đồng hô: “Anh Lý, nước tắm có sẵn rồi, anh vào tắm đi”.
Lý Dục Thần trải qua lôi kiếp, đã là cơ thể tiên nhân, tuy còn không bằng chân tiên tinh khiết sau khi trải quả chín lần lôi kiếp, nhưng nửa năm một năm không tắm, cũng sẽ không bẩn.
Bèn nói: “Tôi không cần tắm”.
Tiền Hân Đồng đứng ở cửa phòng tắm, cười hi hi nói: “Yên tâm đi, anh Lý, tôi sẽ không nhìn trộm đâu”.
Lý Dục Thần bị cô ta chọc cho khóc cười không xong, nghĩ tắm một cái cũng được, chưa từng sử dụng phòng tắm cao cấp của nhà họ Tiền, coi như trải nghiệm một lần.
Bèn vào phòng tắm, đóng cửa, ngâm mình thoải mái trong bồn tắm lớn sang trọng.
Từ trong phòng tắm đi ra, về đến phòng, thì phát hiện Tiền Hân Đồng đã nằm trên giường, chỉ mặc một chiếc váy ngủ lụa thật mỏng tang, thoắt ẩn thoắt hiện.
Lý Dục Thần kinh ngạc nói: “Cô làm gì thế hả?”
Tiền Hân Đồng nằm nghiêng người, dáng người lung linh, khuôn mặt nở nụ cười vừa yêu mị vừa xấu xa, nói: “Đi ngủ!”
“Cô ngủ ở đây?”
“Đây là phòng của tôi, đương nhiên là tôi ngủ ở đây, nếu không phải ngủ ở đâu?”
“Phòng của cô? Phòng này không phải ông cụ Tiền sắp xếp cho tôi sao?”
“Ha ha ha…”, Tiền Hân Đồng vui vẻ bật cười: “Ông nội tôi bảo tôi sắp xếp chỗ ngủ cho anh, tôi sắp xếp cho anh đến phòng của mình, có vấn đề gì sao? Anh cũng không nghĩ xem, nếu là phòng khách, làm sao có thể dùng từ ‘A Hoa’ làm lệnh sai khiến. Anh ấy à, ngốc muốn chết!”
Lý Dục Thần phát hiện cô gái này rất quỷ quái, chẳng trách Tiền Nhược Vọng không trị được cô ta.
Bình luận facebook