• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (3 Viewers)

  • Chương 413-415

Chương 413: Giao long hóa rồng

Lý Dục Thần cứ cảm thấy cách dùng từ này có vấn đề, quay sang nhìn ông chủ Vương, thế mà lần đầu tiên ông ấy không đấu võ mồm với sư phụ Vinh.

Tâm tình Mã Sơn khá sa sút.

Lý Dục Thần biết là bởi vì chuyện của Trương Diễm Diễm, anh không nói gì thêm, vấn đề về tâm lý này chỉ có chính anh ta mới vượt qua được.

Một lát sau, dì Tình gọi mọi người xuống ăn cơm.

Hôm nay sư phụ Vinh không xuống bếp, tất cả đều do dì Tình làm.

Ai ai cũng khen đồ ăn dì ấy làm ngon, có hương vị khác so với món của sư phụ Vinh.

Lúc bọn họ đang ăn, Thái Vĩ Dân đến.

Gã ta làm theo dặn dò của Mã Sơn, giúp Lý Dục Thần làm thẻ căn cước và điện thoại.

Thái Vĩ Dân nhìn Lý Dục Thần vẫn mang theo vài phần cẩn thận.

Anh bảo gã ta ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.

Thái Vĩ Dân khoát tay lia lịa: "Không cần, không cần đâu, tôi chỉ đến đưa đồ cho cậu Lý thôi, sẽ đi ngay".

Lý Dục Thần cười nói: "Toàn là người mình ngồi mâm này cả, đừng câu nệ, ngồi xuống ăn đi".

Dì Tình đã lấy bát đũa cho gã ta.

Thái Vĩ Dân cảm thấy nơm nớp khi được quan tâm.

Trong lòng gã ta, Lý Dục Thần tồn tại giống như thần.

Mà mấy người đang ngồi đây là ai, gã ta đều rõ ràng.

Mã Sơn là anh em thân như ruột thịt của Lý Dục Thần, Lâm Vân là em vợ tương lai, ba vị kia cũng là đại lão tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ.

Có thể ngồi ăn cơm cùng mâm với những người này, trong lòng Thái Vĩ Dân vừa thấy hồi hộp vừa thấy vinh quang.

Lúc ăn cơm, Lý Dục Thần và mọi người nhắc tới rất nhiều chuyện, không hề tránh né Thái Vĩ Dân.

Gã ta biết, mình cuối cùng cũng trở thành người bên cạnh cậu Lý.

Bây giờ quán Giang Hồ đã nghiễm nhiên trở thành trung tâm tin tức của thành phố Hoà, mấy người chị Mai có được nhiều tin tức liên quan đến giang hồ nhất.

"Nghe nói hai ngày trước thủy triều Tiền Đường có con sóng dưới lòng sông cao mấy chục mét, xông lên cầu lớn qua sông. Hai bên bờ có rất nhiều người đến xem thủy triều bị sóng cuốn đi, đến khi thủy triều rút, mấy trăm mét bên ngoài còn có xác chết trôi".

"Sao có thể có sóng cao mấy chục mét được?", Lý Dục Thần kinh ngạc hỏi.

"Chuyên gia nói là đường ống khí thiên nhiên dưới đáy sông bị nứt vỡ rồi nổ tung, nguyên nhân tai nạn vẫn còn đang điều tra. Có điều giang hồ đồn đãi, có người nhìn thấy trong nước sông có giao long ẩn hiện".

"Giao long?", Lý Dục Thần khẽ nhíu mày: "Nếu như là hải giao mượn thủy triều hóa rồng, không thể chỉ xảy ra chuyện ở một chỗ được. Những chỗ khác có ai chứng kiến không?"

"Trước mắt chưa nghe nói", chị Mai đáp.

"Anh rể, thật sự có loài rồng sao?", Lâm Vân tò mò hỏi.

Lý Dục Thần cười nói: "Loài rồng cậu tưởng tượng trong lòng có thật hay không tôi không biết, nhưng giao long trong biển thì thật sự có".

"Nhưng vừa rồi anh còn nói hải giao mượn thủy triều hóa rồng. Nó đã là giao long, còn muốn hóa rồng gì?"

"Người muốn thành tiên, giao muốn hóa rồng, chỉ là trạng thái khác nhau trên con đường tu hành của từng người mà thôi. Người tu thành tiên là có thể trường sinh, giao hóa rồng cũng giống vậy".

Lâm Vân dường như hiểu ra: "Ồ, em biết rồi, giao và rồng là sự khác biệt về cảnh giới, giống như người với tiên vậy. Mà giao long là cảnh giới xen vào giữa giao với long, cao hơn giao nhưng thấp hơn rồng. Giống với "Người Tiên", cao cấp hơn người nhưng còn thiếu một chút so với tiên. Anh rể, hiện tại có phải anh đang ở giai đoạn Người Tiên không?"

Lý Dục Thần cười nói: "Đã bảo cậu luyện nhiều công phu, ít đọc tiểu thuyết thôi, khó trách luyện tập một bộ Võ còn không xong!"

Lâm Vân thè lưỡi, cúi đầu xuống và cơm.

Bị cậu ta chen vào nói như vậy, không ai bàn luận về chuyện giao long Tiền Đường nữa, ngược lại nhắc đến đại hội võ lâm sắp tổ chức.

Nhắc đến việc này, chị Mai bỗng nhiên không nói gì, trên mặt lộ vẻ lo âu.

Lý Dục Thần đã nhìn ra, hỏi: "Chị sao vậy?"

Ông chủ Vương lấy ra một thiệp mời mạ vàng từ trên người, đặt lên bàn: "Mấy ngày hôm trước chúng tôi vẫn ở thủ đô, Liễu Kim Sinh phái người đưa cho chúng tôi một tấm thiệp mời, mời ba chúng tôi đi tham gia đại hội võ lâm".

Lý Dục Thần lấy tới nhìn thoáng qua, là chữ viết tay, mạnh mẽ cứng cáp, khí thế bàng bạc, phía dưới ký tên Liễu Kim Sinh, hẳn là chữ viết tay của Liễu Kim Sinh.

Lý Dục Thần cười đáp: "Vậy thì đi thôi, mở mang kiến thức xem các Tông Sư đọ sức với nhau không tốt sao?"

Chị Mai vẫn yên lặng.

Ông chủ Vương trả lời: "A Mai và Liễu Kim Sinh có một chút ân oán, lần này e rằng không tránh khỏi. A Mai, tự bà nói đi, hiện tại chỉ có cậu Lý mới có khả năng giúp bà".

Ông chủ Vương nói xong thì đứng lên, sư phụ Vinh cũng đứng dậy, hai người cùng nhau đi ra khỏi cửa.

Những người khác thấy thế thì lập tức hiểu được, sôi nổi đứng dậy rời đi.

Trong nhà ăn chỉ còn lại hai người Lý Dục Thần và chị Mai.

Chị Mai trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng khẽ thở dài.

"Chị giống với sư phụ Vinh, sinh ra trong giang hồ. Ông ta là Vinh Môn, còn chị là Lan Đạo."

"Thật ra Vinh Lan cũng có thể coi như một nhà, đều ăn cơm nhờ vào bản lĩnh trên tay."

"Lan Môn ngoài cá cược ra, cũng có trộm cắp. Cả hai môn chị đều học".

"Nhưng khác với Vinh Môn, Vinh Môn nhiều ăn cắp vặt, mà Lan Môn ra đạo tặc".

"Dùng lời của sư phụ chị nói, chúng tôi là cướp của người giàu chia cho người nghèo".

"Khi chị dần dần có chút thanh danh trên giang hồ, nội tâm chị bắt đầu bành trướng, chị không còn thỏa mãn với việc trộm của nhà giàu nữa. Thế là, chị nhắm mục tiêu vào nhà họ Liễu tại thành phố Dũng".
Chương 414: Chuyện cũ của chị Mai

Đạo tặc Lan Môn chủ yếu lấy hoa làm tên.

Tên chị Mai là Nhất Chi Mai.

Năm đó Nhất Chi Mai nổi tiếng khắp thế giới, được mệnh danh là nữ tặc đệ nhất giang hồ. Không chỉ bởi vì kỹ thuật trộm cao siêu, mà còn bởi vì xinh đẹp như hoa.

Để thấy được dung nhan của bà ta, thậm chí có công tử nhà giàu còn cố ý để lộ ra, nói trong nhà cất giấu bảo bối XX, chờ bà ta đi trộm.

Nhưng chưa có ai từng bắt được bà ta tại hiện trường, mãi đến tận khi bà ta trộm ở nhà họ Liễu thành phố Dũng.

Nhất Chi Mai đến nhà họ Liễu trộm đồ thuần túy là vì để chứng minh thực lực của mình, không hề có mục tiêu.

Cho nên lần đầu tiên bà ta tiến vào đại viện nhà họ Liễu chỉ đi lung tung một vòng, cuối cùng trộm hai quyển sách trong Tàng Thư Lâu nhà họ Liễu rồi đi ra.

Nhưng chính hai quyển sách mất trộm này lại khiến nhà họ Liễu như ong vỡ tổ, bởi vì một quyển trong đó là nội công tâm pháp bí truyền của nhà họ Liễu.

Nhất Chi Mai cũng không hề cảm thấy hứng thú với công pháp nhà họ Liễu, chỉ đắc ý với hành vi của mình không bị ai phát hiện. Dưới cái nhìn của bà ta, có danh xưng thế gia võ đạo nhà họ Liễu cũng chỉ được đến thế mà thôi!

Sau này, bà ta lại nghe nói nhà họ Liễu có một bảo vật gia truyền, tên là Thất Trọng Bảo Hàm, một bộ hộp được tạo thành từ bảy cái hộp khác nhau, tục xưng búp bê Matryoshka.

Bộ hộp này chế tạo hoàn toàn từ vàng ròng, công nghệ tinh xảo, có thể so với bảo vật quốc gia.

Về phần cái hộp nhỏ ở tận cùng bên trong che giấu cái gì, bên ngoài không ai biết được.

Thất Trọng Bảo Hàm kia ở ngay trong phòng sách của Liễu Kim Sinh.

Sau khi nghe nói, Nhất Chi Mai một lần nữa lẻn vào nhà họ Liễu, tìm được phòng sách của Liễu Kim Sinh, lúc đang muốn ra tay thì bị Liễu Kim Sinh bắt quả tang.

Hóa ra, tin tức về Thất Trọng Bảo Hàm này là mồi Liễu Kim Sinh cố ý thả ra, chính vì để dụ dỗ Nhất Chi Mai đến nhà, dễ dàng bắt bà ta ngay tại chỗ.

Ngay lúc đó Liễu Kim Sinh vẫn chưa phải Tông Sư, nhưng đã bước một chân đến ngưỡng cửa Tông Sư.

Nhất Chi Mai tất nhiên không phải đối thủ, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trói.

Liễu Kim Sinh không giết bà ta, chỉ bảo bà ta trả lại hai quyển sách kia, rồi sẽ thả bà ta.

Trong lòng Nhất Chi Mai uất ức, nên sinh ra chấp niệm, nhất định phải trộm Thất Trọng Bảo Hàm bằng được.

Bà ta tỉ mỉ chuẩn bị, chọn đúng thời cơ, lại lần nữa lẻn vào phòng sách của Liễu Kim Sinh, có điều lần này lại bị Liễu Kim Sinh tóm được.

Liễu Kim Sinh vẫn thả bà ta, cũng nói với bà ta rằng, muốn trộm thì lúc nào cũng có thể đến, nếu có bản lĩnh trộm được thì ông ta tuyệt đối không truy cứu.

Sau đó Nhất Chi Mai nếm thử nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị Liễu Kim Sinh bắt được.

Cứ thế thường xuyên qua lại, hai người dần dần quen thuộc, Nhất Chi Mai bắt đầu quang minh chính đại ra vào nhà họ Liễu.

Bà ta vẫn có chấp niệm trộm đi Thất Trọng Bảo Hàm, nhưng vẫn mãi không tìm được cơ hội, ngược lại hai người sinh ra cảm tình với nhau.

Nhưng vấn đề là, Liễu Kim Sinh là người thừa kế của nhà họ Liễu, sớm đã có hôn ước trong người, người kia cũng là thiên kim của gia tộc lớn tại thành phố Dũng.

Liễu Kim Sinh vì bà ta mà từ hôn đối phương.

Lần này chẳng những chọc giận đối phương, cũng chọc giận cả bậc cha chú trong nhà họ Liễu.

Sau khi người nhà họ Liễu biết được ngọn nguồn, bọn họ càng không có khả năng để một nữ tặc Lan Môn làm phu nhân gia chủ tương lai của nhà họ Liễu.

Dưới áp lực của gia tộc, Liễu Kim Sinh lựa chọn thoái nhượng.

Ông ta bảo Nhất Chi Mai chờ thêm mấy năm, chờ ông ta kế thừa vị trí gia chủ thì nhất định sẽ cưới bà ta.

Dưới cơn nóng giận, Nhất Chi Mai rời khỏi nhà họ Liễu, chạy đến đảo Cửu Long trên biển Hoa Đông, trộm bảo vật "Mỹ Nhân châu" của đảo chủ, cũng khắc xuống một chữ "Liễu", còn để lại tín vật Liễu Kim Sinh thường dùng tại nơi đó.

Đảo chủ đảo Cửu Long giận dữ, sai người đến làm náo loạn nhà họ Liễu thành phố Dũng.

Liễu Kim Sinh vốn có thể giải thích rõ ràng, nhưng ông ta không giải thích, mà ôm hết mọi chuyện vào người.

Lúc ấy Liễu Kim Sinh đang ở ngưỡng cửa Tông Sư, trận chiến lớn với cao thủ đảo Cửu Long khiến ông ta hoàn thành đột phá.

Đảo chủ đảo Cửu Long ngại thế lực trên bờ của nhà họ Liễu lớn, lại có Tông Sư trấn giữ nên đành phải coi như không có gì.

"Tôi biết rồi, ngày hôm đó Vương Tông Sinh đến quán bảo chị trả lại đồ vật, hóa ra gã đang nhắc đến "Mỹ Nhân châu" chị trộm từ đảo Cửu Long".

Lý Dục Thần nghe xong chuyện cũ chị Mai kể thì tổng kết lại.

Chị Mai gật đầu đáp: "Chính xác, đã bao nhiêu năm nay, Liễu Kim Sinh vẫn luôn cõng nỗi oan ức này thay chị. Ông ta làm như vậy cũng mạo hiểm không nhỏ, mặc dù ông ta là Tông Sư, nhưng đảo chủ đảo Cửu Long cũng là Tông Sư. Nếu thật sự liều mạng thì hậu quả khó lường".

"Chỉ vì một viên trân châu thì cũng không đến nỗi", Lý Dục Thần nói: "Tôi phỏng chừng người của đảo Cửu Long cũng biết không phải do Liễu Kim Sinh làm, đường đường một Tông Sư, đi đảo Cửu Long trộm một viên trân châu làm gì?"

Chị Mai lườm anh một cái: "Nếu không có giá trị gì, chị sẽ đi trộm sao?"

Lý Dục Thần cười đáp: "Không lẽ là dạ minh châu của Từ Hi thái hậu?"

"Không phải, có điều hạt châu này có lẽ còn thần kỳ hơn dạ minh châu một chút. Dùng hạt châu này chà sát mặt, có thể giúp khuôn mặt của người đó không già đi", chị Mai nói xong thì khẽ cười một tiếng: "Cậu xem dáng vẻ của chị đi, trông có già nua không?"

Lý Dục Thần cẩn thận nhìn chằm chằm khuôn mặt của bà ta.

Chị Mai hơi ngượng ngùng, quở trách: "Cần nhìn lâu như vậy sao!"

Lý Dục Thần trịnh trọng nói: "Tôi đang tìm nếp nhăn trên mặt chị, nhưng thực sự không tìm ra được. Chỉ nói làn da, da của chị đích thực non mịn như thiếu nữ mười mấy tuổi mới có. Nếu không phải khí chất của chị trưởng thành, có khí thế giang hồ, bảo chị hai mươi tuổi cũng là già".

Chị Mai cười khanh khách, run rẩy hết cả người.
Chương 415: Bí mật của Mỹ Nhân châu

"Các cậu tu tiên thì tu luôn cả miệng à? Sao càng ngày càng biết nói chuyện thế, chẳng khác gì bôi mật!"

Nói xong, chị Mai lấy ra một hạt châu từ trên người mình.

"Đây, chính là hạt châu này, cậu xem một chút đi".

Lý Dục Thần nhìn thoáng qua, thần thức đảo qua hạt châu, trong lòng hơi chấn động.

"Chị Mai, đây không phải là trân châu gì cả. Đây là một viên yêu đan!"

"Cái gì cơ?", chị Mai giật nảy mình, suýt chút nữa ném văng hạt châu ra ngoài: "Yêu đan?"

"Không những là yêu đan, hơn nữa còn là yêu đan của nhân ngư cực kỳ hy hữu", Lý Dục Thần trả lời.

Chị Mai mở to mắt, khó tin nhìn xuống hạt châu trong tay mình: "Nhân ngư? Là mỹ nhân ngư trong truyền thuyết kia sao?"

Lý Dục Thần đáp: "Tôi cũng chưa từng nhìn thấy, có đẹp hay không không biết".

Chị Mai thở dài một hơi: "Cũng may là mỹ nhân ngư, không phải là chị dùng một viên nội đan của yêu quái xoa mặt hàng ngày, ngẫm lại đều buồn nôn".

Lý Dục Thần cười haha: "Chị Mai, chị coi cái này như mặt nạ bôi lên mặt, nếu bị đám người tu hành kia biết, bọn họ sẽ mắng chị phung phí của trời. Đối với người tu hành mà nói, đây là vật bọn họ tha thiết ước mơ".

Lý Dục Thần phán đoán, viên nhân ngư đan này có phẩm chất cao hơn viên xà đan anh từng lấy được tại thành phố Tuyên.

Loại yêu đan có đẳng cấp này có thể luyện chế ra đan dược tu hành.

Chị Mai nghe xong thì nhét hạt châu vào trong tay Lý Dục Thần.

"Chị làm gì vậy?", Lý Dục Thần kinh ngạc hỏi.

"Đương nhiên là cho cậu rồi!", chị Mai đáp: "Không phải cậu nói nó có tác dụng lớn đối với người tu hành sao, để lại cho chị cũng chỉ có nước thoa mặt nạ".

Lý Dục Thần mỉm cười, trả lại hạt châu cho chị Mai: "Linh dược tùy duyên, chị có duyên lấy được thì chính là cơ duyên của chị. Chị cứ giữ lại bôi mặt trước đi đã, tôi cũng thích nhìn một chị Mai sẽ không già đi. Chờ chị đột phá Tông Sư, từ võ nhập đạo, thứ này có thể phát huy tác dụng rất lớn".

Chị Mai vui mừng hỏi: "Chị có thể luyện thành Tông Sư?"

Lý Dục Thần cười đáp: "Tông Sư mà thôi, thành tựu nhỏ, không khó lắm".

Mặc dù khẩu khí của anh lớn, nhưng chị Mai lại tin tưởng.

Trương Điên là Tông Sư, còn không phải cũng bị một kiếm của Lý Dục Thần chém chết.

Tông Sư mà thôi!

Chị Mai đột nhiên cảm thấy, Tông Sư hình như cũng chỉ đến vậy.

"Chuyện của Liễu Kim Sinh, chị định xử lý thế nào?", Lý Dục Thần hỏi.

Lý Dục Thần đã sớm biết giữa chị Mai và Liễu Kim Sinh có ân oán, anh vốn nghĩ rất đơn giản, mặc kệ chuyện gì đều ôm lấy thay chị Mai. Ông không phải Tông Sư sao, muốn bắt nạt chị Mai thì thắng tôi trước rồi hẵng nói.

Nhưng hiện tại xem ra, dường như không đơn giản như vậy.

Dù sao giữa hai người cũng từng có một đoạn tình cảm.

"Năm đó nhà họ Liễu nhục nhã chị, Liễu Kim Sinh không nói đỡ cho chị, ngược lại đuổi chị ra khỏi nhà họ Liễu, tình cảm giữa chị và ông ta sớm đã cắt đứt. Nhưng chị ăn trộm Mỹ Nhân châu của đảo Cửu Long, mặc dù ý định ban đầu là muốn khiến ông ta mắc ói, nhưng ông ta thay chị cõng oan ức nhiều năm như vậy, chuyện này tính là chị thiếu ông ta".

Chị Mai nói đến đây thì tạm dừng, hơi nhíu mày.

Lý Dục Thần có chút hiểu ra: "Chị đang lo lắng ông ta muốn mượn chuyện này để ép chị quay lại với ông ta?"

Chị Mai gật đầu trả lời: "Hồi trước ông ta bước vào Tông Sư, suốt nhiều năm cũng không tìm đến chị, chị cứ nghĩ ông ta đã quên chị. Nhưng lần trước Vương Tông Sinh đến truyền lời, hiển nhiên ông ta vẫn luôn chú ý đến chị, cũng biết chị ở đâu. Bây giờ đột nhiên đưa thiệp mời cho chị, bảo chị tham gia đại hội võ lâm. Chị đoán võ đạo của ông ta đã tiến thêm một bước, rất có thể đã vượt qua Tông Sư. Nếu là vậy, ông ta có thể trở thành người đứng đầu Nam Giang, cũng có thể vững vàng ngăn chặn đảo Cửu Long. Lần Vương Tông Sinh truyền lời, kỳ thực ý tứ của ông ta đã rất rõ ràng, trừ phi chị tiến vào nhà họ Liễu, nếu không ông ta sẽ không đeo oan ức trộm Mỹ Nhân châu thay chị nữa".

"Cho nên, hoặc là chị lấy ông ta, hoặc bị người của đảo Cửu Long đuổi giết, đúng không?"

"Ừ", chị Mai gật đầu.

"Chị Mai, tôi có thể hỏi một vấn đề không?", Lý Dục Thần đột nhiên hỏi.

"Gì cơ?"

"Sư phụ Vinh và ông chủ Vương, chị thích ai hơn?"

Chị Mai đột nhiên sững sờ, biểu cảm trở nên hơi kỳ quái, trừng mắt nhìn Lý Dục Thần: "Sao cậu lại hỏi cái này?"

"Chỉ là có hơi... hơi... tò mò", Lý Dục Thần cười haha: "Hay là tôi thay đổi cách hỏi một chút, sư phụ Vinh, ông chủ Vương, và cả Liễu Kim Sinh, muốn chị chọn một người, chị sẽ chọn ai?"

Chị Mai nghĩ nghĩ nói: "Có thể thêm một lựa chọn nữa không?"

"Còn ai nữa?"

"Cậu!"

Lý Dục Thần vô cùng ngạc nhiên.

Chị Mai lại bật cười khanh khách.

"Được rồi, đùa với cậu đó!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 161-165
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom