-
Chương 531-534
Chương 531: Hiên ngang ra đi
“Anh, anh muốn làm gì?”, Trần Chí Hổ không hiểu tại sao trong lòng mình sợ hãi như vậy, nỗi sợ này dường như đã có sẵn và ẩn giấu sâu trong linh hồn. Người trước mặt, chính là ác ma khơi lên nỗi sợ hãi này.
Lý Dục Thần đột nhiên ra tay, điểm mấy cái lên người Trần Chí Hổ.
Trần Chí Hổ kêu thảm một tiếng, đau đến ngồi quỳ xuống đất kêu la thảm thiết.
Lý Dục Thần nói: “Đây chỉ là bắt đầu, tôi đã cắt đứt đường khí âm dương của anh, phong bế ba đường trong mười hai kinh mạch của anh. Anh sẽ đau đớn, và cứ cách hai mươi tư tiếng cảm giác đau đớn sẽ tăng gấp đôi. Ba ngày sau, nếu không có người đả thông kinh mạch cho anh, anh không những đau đến chết đi sống lại, gan, thận, ruột non của anh đều sẽ tổn thương không thể phục hồi, cuối cùng hỏng mà chết”.
Trần Chí Hổ sợ đến sắc mặt tái nhợt, không màng đau đớn trên người, hét lớn nói: “Bố, bố nghe thấy rồi đấy, mau cứu con! Mau cứu con!”
Trần Định Bang cau chặt mày, ánh mắt u ám như đao, nhìn Lý Dục Thần: “Tại sao phải làm vậy?”
“Thế thì phải hỏi con trai cưng của ông đã làm gì”.
Lý Dục Thần nói xong, quay người nói với Trần Văn Học: “Văn Học, chúng ta đi thôi”.
Trần Văn Học hơi ngẩn người, do dự. Dù sao bố anh ta cũng ở đây, cứ đi như vậy, sau này rạn nứt giữa hai bố con cũng khó mà lành lại như ban đầu.
Nhưng vừa nghĩ đến những việc mà Trần Định Bang với mẹ mình, lại thêm chuyện lần này ép anh ta kết hôn với con gái nhà họ Hoàng, anh ta tràn đầy thất vọng với Trần Định Bang, với gia đình này.
Trần Định Bang lạnh lùng nói: “Con dám đi, sau này đừng hòng vào cửa nhà họ Trần nữa”.
Trần Văn Học nghe thấy lời này, trong lòng bỗng nảy sinh sự quyết đoán và cuồng ngạo, nói: “Bố nghĩ con cần chắc? Nếu không phải vì mẹ con, cậu chủ nhà họ Trần này, con đã không muốn làm rồi! Dục Thần, đi thôi!”
Nói xong, liền kiêu ngạo ưỡn ngực, cùng Lý Dục Thần đi ra khỏi câu lạc bộ.
Đương nhiên hai người bạn của anh ta Lô Cương và Trương Tiểu Vũ cũng đi cùng bọn họ.
Để lại bố con Trần Định Bang và Hoàng Duy Long, cùng với một đám vệ sĩ, còn có Phan Nhạc Thanh ông chủ của câu lạc bộ.
“Gia chủ Hoàng, để ông chê cười rồi!”, Trần Định Bang ôm quyền, lúng túng nói.
Hoàng Duy Long cười nói: “Gia chủ Trần, không cần khách sáo. Tôi thấy chuyện này rất kỳ lạ, e rằng còn có ẩn tình. Bố con không có thù qua đêm, vẫn nên mau chóng làm rõ đầu đuôi sự việc thì tốt hơn”.
Trần Định Bang gật đầu, nhìn Trần Chí Hổ nói: “Rốt cuộc con đã làm gì?”
“Con có thể làm gì chứ!”, Trần Chí Hổ rên rỉ dưới đất, đau đến mặt chảy mồ hôi.
Phan Nhạc Thanh đột nhiên nói: “Để tôi nói vậy”.
Trần Chí Hổ sợ giật mình, cả người không đau nữa, vội nói: “Chú Phan, chú đừng nói bừa!”
Phan Nhạc Thanh trầm mặc, dường như đang suy nghĩ.
Trần Định Bang vừa nghe là biết chắc chắn Trần Chí Hổ có vấn đề, nói với Phan Nhạc Thanh: “Tổng giám đốc Phan, có gì thì chứ nói, ông biết con người tôi, trong mắt không chứa hạt bụi”.
Phan Nhạc Thanh gật đầu, nói lại toàn bộ việc Trần Chí Hổ bày kế hại Trần Văn Học và chuyện xảy ra ở câu lạc bộ hôm nay.
“Chú Phan, rốt cuộc chú đứng bên nào hả?”, Trần Chí Hổ nóng ruột: “Lời này sao có thể nói bừa…”
Anh ta còn chưa nói hết, Trần Định Bang đi đến tát một cái.
Bốp một tiếng giòn tan, đánh cho Trần Chí Hổ mơ hồ.
“Bố, bố đánh con làm gì?”
“Đánh mày?”, Trần Định Bang tức không để đâu cho hết: “Nếu là trước đây, ông nội mày, đã cho mày vào bao tải thả xuống sông Hoàng Phố rồi!”
Trần Chí Hổ sợ đến run rẩy, biện giải nói: “Là Trần Văn Học tự không biết tốt xấu, định hôn sự cho nó với cô Hoàng, nó còn không muốn, còn cả bà mẹ đó của nó…”
Bốp!
Lại một cái tát.
“Bố, bố lại đánh con?”
“Đánh chết mày cũng còn là nhẹ đấy!”, Trần Định Bang nổi giận.
Trần Chí Hổ không dám nói nữa, cúi đầu rên hừ hừ, người lại bắt đầu đau đớn.
Phan Nhạc Thanh nói: “Gia chủ Trần, chuyện này cũng không thể trách hết lên cậu cả, đúng là cậu hại vốn không muốn kết hôn với cô Hoàng, cậu cả cũng chỉ là thuận thế làm theo thôi”.
“Hừ, ông tưởng tôi không biết chút tâm tư của ông hả?”, Trần Định Bang cười lạnh lùng: “Nhà họ Trần chúng tôi có chuyện, nhà họ Phan các ông xem trò cười phải không?”
Phan Nhạc Thanh lúng túng cười nói: “Gia chủ Trần nói đùa rồi, nhà họ Phan và nhà họ Trần là thông gia, làm sao lại cười chứ! Ngược lại là tên họ Lý đó, kẻ này ngạo mạn vô lễ, dựa vào có chút công phu, chẳng coi nhà họ Trần ra gì, cậu hai đi cùng cậu ta, sớm muộn cũng xảy ra chuyện”.
“Hừ, còn cần ông dạy hả! Đương nhiên tôi sẽ không để Văn Học đi cùng loại người đó!”
Trong mắt Trần Định Bang lóe lên sát khí.
Chương 532: Nhớ mẹ
Sau khi ra khỏi câu lạc bộ, Trần Văn Học vẫn thấp thỏm bất an.
Lý Dục Thần nhìn ra, hỏi: “Sao thế, vẫn lưu luyến thân phận cậu chủ nhà họ Trần à?”
“Xì, có gì mà lưu luyến chứ!”, Trần Văn Học khinh thường nói: “Tôi chỉ hơi buồn, người một nhà đang yên lành vui vẻ, sao không thể chung sống hòa bình?”
Lý Dục Thần nói: “Trần Chí Hổ không coi anh là người một nhà”.
Trần Văn Học nói: “Tôi mới không quan tâm anh ta, tôi đang nói bố tôi và mẹ tôi. Trước đây tôi rất hận bố tôi, hận ông ấy bỏ rơi mẹ tôi, ngay cả cửa nhà họ Trần cũng không cho bà ấy vào. Ngược lại là mẹ tôi thường xuyên giải thích thay cho ông ấy, nói ông ấy là chủ một gia đình, không theo ý mình được. Sau này tôi vào nhà họ Trần, làm cậu hai, cũng hiểu được nỗi khổ của bố tôi. Nhưng tôi vẫn không thể tha thứ cho ông ấy.
Nhiều năm nay, quan hệ giữa tôi và ông ấy luôn rất tế nhị. Chúng tôi nói chuyện rất ít, có lúc như người xa lạ. Ông ấy đối với tôi lúc thì nghiêm khắc, lúc lại nhẹ nhàng. Tôi nghĩ ông ấy cũng rất mâu thuẫn, vừa muốn quản giáo tôi, vừa cảm thấy có lỗi với mẹ tôi, cho nên muốn chiều chuộng tôi. Nhưng càng như vậy, ông ấy càng làm người bố không tốt, tôi cũng làm con trai không tốt”.
Trần Văn Học lảm nhảm lan man nói.
“Nói thật, tổng thể bố tôi cũng không tệ với tôi, ví dụ tôi và Chu Lợi Quân cược chó, việc này trong mắt người trong gia tộc thì là cậu ấm gây chuyện. Nhưng bố tôi lại khoan dung, không những khoan dung, còn thừa nhận kết quả cá cược, nếu lần đó không phải là anh, tôi đã thua Chu Lợi Quân rồi, có lẽ sẽ khiến nhà họ Trần chúng tôi trả cái giá thê thảm. Ngoài ra, ông ấy còn cử lão Cố làm vệ sĩ cho tôi. Lão Cố có địa vị rất cao trong nhà họ Trần, ngoài bố tôi, người khác vốn không sai khiến được ông ta”.
“Tôi biết bố tôi làm như vậy, thực ra đều là vì bù đắp thiếu sót với mẹ tôi. Nhưng phần thiếu sót đó không bù đắp nổi. Trừ phi ông ấy đón mẹ tôi vào nhà họ Trần, nếu không, mãi mãi ông ấy cũng không bù đắp được”.
Lý Dục Thần hỏi: “Ý của mẹ anh thì sao?” Muốn vào nhà họ Trần không?”
“Nói không muốn là giả”, Trần Văn Học nói: “Tuy bà ấy thường nói, cả đời này bà ấy không muốn gặp lại bố tôi nữa, nhưng tôi biết, trong lòng bà vẫn yêu ông ấy. Giả như bố tôi thực sự chịu đón bà ấy vào nhà họ Trần, chắc chắn bà ấy rất vui”.
“Vây thì bảo bố anh đón bà ấy về”, Lý Dục Thần nói.
Trần Văn Học ngẩn người, nói: “Đó là việc không thể nào! Thực ra bố tôi rất muốn làm vậy, nhưng người trong gia tộc không đồng ý. Gia chủ của nhà họ Trần, có con riêng cùng lắm chỉ là câu chuyện nói lúc rảnh rỗi, nhưng nếu đặt cả hai bà vợ lên bàn, thì đó là tin xấu rồi, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng gia tộc. Quan trọng nhất là, mẹ của Trần Chí Hổ, cũng là vợ cả hiện tại của bố tôi, tên là Phan Phượng Anh, bà ta chẳng tốt bụng gì. Nếu bố tôi dám đón mẹ tôi về, bà ta chắc chắn sẽ làm ầm nhà họ Trần đến mức gà bay chó chạy”.
“Tôi thấy bố anh cũng là người mạnh mẽ, còn vợ sợ sao?”
“Cũng không phải sợ vợ, mà là thế lực nhà mẹ của Phan Phượng Anh rất lớn. Hơn nữa, lúc trước bố tôi có thể làm vị trí gia chủ, nhà họ Phan cũng có công. Phan Phượng Anh luôn coi mẹ tôi là tình địch, coi tôi là cái đinh trong mắt, làm sao có thể đồng ý cho mẹ tôi vào của nhà họ Trần?”
Lý Dục Thần nói: “Yên tâm đi, lần này, Phan Phượng Anh sẽ cầu xin mẹ anh vào cửa nhà họ Trần”.
“Làm sao có thể?”, Trần Văn Học không hiểu nói.
Lý Dục Thần cười lớn ha ha: “Anh cứ đợi mà xem đi. Bây giờ, tôi và anh cùng đi thăm mẹ anh, mấy hôm nay, tôi sẽ ở nhà anh, chắc là được chứ?”
“Đương nhiên không vấn đề”.
Trần Văn Học cũng không hỏi nhiều. Liền đưa Lý Dục Thần đến nhà của mẹ anh ta.
Mẹ Trần tên là La Bội Dao, sống trong tiểu khu kiểu cũ gần ngoại ô, vẫn chưa đến tuổi về hưu, có công việc của mình, mặc dù không có nhà họ Trần chăm sóc, cuộc sống cũng vẫn sung túc, ngoại trừ sống một mình rất cô đơn lạnh lẽo.
Nghe nói Lý Dục Thần là bạn của Trần Văn Học, đặc biệt đến thăm bà ta, nên đi siêu thị mua vài món ăn, đích thân xuống bếp tiếp đãi họ.
La Bội Dao có khuôn mặt thanh tú, có thể nhìn ra hồi còn trẻ chăc chắn là một đại mỹ nhân, hơn nữa lời nói nho nhã, cử chỉ dịu dàng, là phụ nữ vô cùng có giáo dưỡng và hiền thục, chẳng trách có thể khiến Trần Định Bang động lòng.
Lý Dục Thần rất ngưỡng mộ Trần Văn Học, có thể thường xuyên ở bên mẹ.
Anh nhớ đến mẹ của mình, rốt cuộc bà ấy là người như thế nào?
Bà ấy chắc chắn khuynh nước khuynh thành, nếu không cũng không thể làm đổ cậu ấm đệ nhất thủ đô, khiến nhà họ Lý mời đến ba mươi sáu đầu bếp khách sạn lớn ở thủ đô, chỉ để làm bà ấy cười.
Chắc chắn bà ấy có tuyệt kỹ, ma công xuất thần nhập quỷ, có lẽ trên tay dính đầy máu tươi, nếu không làm sao có thể làm thánh nữ của ma giáo?
Nhưng bà ấy chắc chắn vô cùng tốt bụng, yêu thương vạn vật thế gian, nếu không tại sao ngay cả một con chồn cũng muốn cứu, còn điểm hóa cho nó tu hành, cho nó ở trong Hoàng Đại tiên miếu tích công tích đức, hành thiện giúp dân.
La Bội Dao hình như nhìn ra tâm sự của Lý Dục Thần, hỏi: “Tiểu Lý à, nghĩ gì thế?”
Lý Dục Thần nói: “Nhìn thấy hai mẹ con dì tình sâu, cháu cùng nhớ mẹ cháu”.
“Thanh niên nên ra ngoài xông pha, nhưng có thời gian rảnh cũng phải về thăm nhà. Mẹ cháu chắc chắn rất nhớ cậu”, La Bội Dao cười nói.
Sắc mặt Lý Dục Thần tối lại: “Mẹ cháu đã không còn rồi”.
Chương 533: Nịnh bợ hay không nịnh bợ
La Bội Dao sững sờ, đôi mắt lóe lên chút đau xót, liên tục gắp thức ăn vào trong bát Lý Dục Thần, nói: "Lại đây, ăn đi! Đây đều là món Văn Học thích ăn nhất, không biết cháu có thích ăn không. Cháu với Văn Học là bạn tốt, anh em tốt, sau này thường xuyên đến đi. Cháu cứ coi dì là mẹ cháu, hai đứa đều là con ngoan của dì!"
Trong lòng Lý Dục Thần sinh ra một chút cảm động, khẽ đáp: "Cháu cảm ơn dì!"
...
Trần Định Bang vốn chẳng coi Lý Dục Thần ra gì, cứ tưởng nhiều lắm là Trần Chí Hổ bị điểm huyệt, trở về tìm người giải là được.
Nhưng không ngờ, về đến nhà, ông ta gọi mấy cao thủ võ đạo nuôi trong nhà tới, cả đám người đều bó tay chịu chết.
Đau đớn trên người Trần Chí Hổ rõ ràng tăng lên.
Mẹ của Trần Chí Hổ, cũng chính là phu nhân của Trần Định Bang - Phan Phượng Anh đau lòng con trai, sau khi biết được chuyện đã xảy ra thì nổi giận đùng đùng với chồng.
"Tôi đã sớm bảo là thằng nhóc kia từ nhỏ không được giáo dục, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, ông cứ không chịu nghe. Hiện tại hay rồi, xảy ra chuyện chưa? Ngay cả anh ruột cũng muốn hại, loại người này giữ lại chẳng khác gì tai họa!"
Trần Chí Hổ đau dữ dội, kêu cha gọi mẹ.
Hắn ta càng như vậy, Phan Phượng Anh càng thêm đau lòng, lại càng hận chết Trần Văn Học và La Bội Dao. Còn Lý Dục Thần, bà ta không biết, cũng chẳng có hứng thú biết đây là người nào, bà ta chỉ quan tâm Trần Văn Học và La Bội Dao.
Người trong nhà không giải được huyệt của Trần Chí Hổ, Trần Định Bang đành phải nhờ người đi mời Cố Ngôn Châu.
Cố Ngôn Châu đến, đặt tay thăm mạch trên người Trần Chí Hổ, mày nhăn lại hỏi: "Đại thiếu gia đắc tội với ai vậy?"
Trần Định Bang thở hồng hộc: "Còn có ai nữa, chính là cái tên Lý Dục Thần ở thành phố Hoà mà ông nhắc đến".
Cố Ngôn Châu kinh ngạc, lập tức vui vẻ hỏi lại: "Cậu Lý còn sống?"
Phan Phượng Anh cả giận: "Còn cậu Lý nữa, ông đúng là hướng khuỷu tay ra bên ngoài, người ta đã đánh Chí Hổ thành như vậy!"
Cố Ngôn Châu lắc đầu, nói với Trần Định Bang: "Lão gia, có đôi lời tôi không biết có nên nói hay không".
Trần Định Bang rất khách sáo với Cố Ngôn Châu: "Ông Cố, có lời gì xin ông hãy nói thẳng".
Cố Ngôn Châu đáp: "Nhà họ Trần muốn bình an vô sự, tốt nhất đừng đắc tội cậu Lý. Bây giờ Nhị thiếu gia qua lại thân thiết với cậu Lý là cơ hội của nhà họ Trần".
"Ông có ý gì hả?", Phan Phượng Anh giận dữ: "Ý của ông là, con trai tôi bị đánh, chúng tôi còn phải chạy tới nịnh bợ người ta?"
"Im ngay!", Trần Định Bang quát bảo Phan Phượng Anh dừng lại: "Ông Cố, chuyện khác sau này hãy nói, trước tiên ông giúp Chí Hổ giải huyệt đạo đi đã".
Cố Ngôn Châu thở dài: "Thủ đoạn kinh người này của cậu Lý, lão hủ đành bất lực".
"Cái gì?", lần này Phan Phượng Anh thật sự nôn nóng: "Ngay cả ông Cố cũng đành bất lực?"
"Bố, mẹ, mau cứu con với!", Trần Chí Hổ khóc rống: "Đau chết mất!"
"Họ Lý đáng chết này!", lúc này Phan Phượng Anh mới nhìn thẳng vào Lý Dục Thần: "Trần Định Bang, rốt cuộc ông có biện pháp nào không, nếu nhà họ Trần các người không được, tôi sẽ để nhà họ Phan ra mặt".
Trần Định Bang nhíu mày, cầm điện thoại di động lên, bấm số của Hoàng Duy Long.
"Hoàng gia chủ, tôi muốn mời Hoàng lão Tông Sư rời núi, điều kiện gì cũng có thể đàm phán".
Trần Định Bang cúp điện thoại, khuôn mặt âm trầm.
Phan Phượng Anh lo lắng hỏi: "Thế nào, nhà họ Hoàng đồng ý không?"
Trần Định Bang cười lạnh: "Cơ hội tốt như vậy, nhà họ Hoàng có thể không đồng ý? Bọn họ sớm đã để mắt tới việc kinh doanh ở bến tàu thành phố khác của chúng ta".
"Nói như vậy, Hoàng lão Tông Sư đồng ý rời núi rồi?", Phan Phượng Anh vui vẻ nói.
"Lão hồ ly Hoàng Duy Long này bảo là đi hỏi một chút, kỳ thật đang muốn mặc kệ chúng ta hai ngày, dễ dàng gia tăng lợi thế đàm phán", Trần Định Bang đáp.
Cố Ngôn Châu bên cạnh lên tiếng: "Lão gia, mời thần dễ tiễn thần khó, một khi Hoàng Tổ Hùng ra tay, e rằng việc này sẽ không dễ kết thúc".
"Sao tôi lại không biết được! Lòng tham của nhà họ Hoàng rất lớn!", Trần Định Bang đáp: "Nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn nhà họ Trần bị thằng nhóc họ Lý kia nắm trong tay. Bị nhà họ Hoàng cắn một miếng vẫn tốt hơn họ Lý kia được lợi".
Cố Ngôn Châu trầm ngâm nói: "Tại thành phố Hoà, tôi từng qua lại với cậu Lý mấy lần. Trên thân người này không những có kỳ thuật, mà làm người còn rất có tình nghĩa, tuyệt không phải người tham phú quý. Anh ta và Nhị thiếu gia qua lại thân thiết, là tình bạn hồn nhiên giữa những người trẻ tuổi, hoàn toàn không có lòng nịnh hót, càng sẽ không mơ ước tiền tài của nhà họ Trần".
Trần Định Bang vô cùng tín nhiệm Cố Ngôn Châu, nghe lời này của Cố Ngôn Châu, ông ta hơi do dự, cảm thấy có phải mình chuyện bé xé ra to không.
Phan Phượng Anh tức giận đáp lại: "Ông Cố, tôi và lão Trần tôn trọng ông, nuôi ông ở nhà họ Trần, sao ông có thể ăn cây táo rào cây sung chứ! Lòng người khó dò, sao ông biết họ Lý kia không nịnh bợ? Sao Văn Học kia lại điên khùng đi thành phố Hoà đầu tư nhiều dự án thất bại như vậy? Nếu không phải nhà họ Trần có của ăn của để, lão Trần chiều anh ta, nhà bình thường bị anh ta lăn qua lộn lại như thế sớm đã bị thua sạch!"
Trần Định Bang nhíu mày, lời nói của Phan Phượng Anh hơi có chút quá mức, nhất là dùng mấy cụm "nuôi ở nhà họ Trần", "ăn cây táo rào cây sung", nói ra cực kỳ tổn thương người khác.
Chương 534: Giá một trăm triệu
Quả nhiên, sắc mặt Cố Ngôn Châu biến đổi, nói: "Phu nhân nói rất đúng, tôi lớn tuổi, mắt mờ rồi, quả là nên về nhà dưỡng lão, hưởng phúc".
Trần Định Bang khiếp sợ: "Ông Cố, ông hà tất phải như vậy?"
Cố Ngôn Châu khoát tay ngăn cản: "Lão gia, mấy năm nay được ông chứa chấp, Cố mỗ vô cùng cảm kích. Không có bữa tiệc nào là không tàn, thật ra tôi phải đi từ sớm hơn. Tôi đã rời khỏi Tân Môn mấy chục năm, cũng nên về nhìn xem".
Trần Định Bang yên lặng, rốt cục thở dài đáp: "Lá rụng về cội, cũng tốt, cũng tốt!"
Cố Ngôn Châu đi.
Tông Sư Hoàng Tổ Hùng của nhà họ Hoàng vẫn chưa tới.
Trên người Trần Chí Hổ càng ngày càng đau.
Phan Phượng Anh vô cùng sốt ruột, bà ta cảm thấy cầu người không bằng cầu mình, cởi chuông phải cần người buộc chuông, nên quyết định tự mình đi tìm Lý Dục Thần. Không phải là tiền thôi sao! Không có gì là một trăm triệu không giải quyết được, nếu có vậy lại thêm một trăm triệu!
Khu nhà La Bội Dao đang ở là một khu phố cũ, tại khu vực giáp ranh giữa thành thị và nông thôn.
Từ lâu Phan Phượng Anh đã biết La Bội Dao ở chỗ này. Mỗi lần ngồi xe sang đi ngang qua cổng khu nhà, bà ta liền sẽ nghĩ đến người phụ nữ khiến bà ta như hóc xương cá kia. Nhưng không lần nào bà ta bước xuống xe, lại càng không đi vào trong khu nhà này đi xem xét. Bước vào khu nhà ở cấp thấp như vậy, đối với người có thân phận như bà ta chính là một loại sỉ nhục.
Hôm nay là lần đầu tiên bà ta chân chính bước vào cổng lớn khu nhà này.
Khu nhà đi vào không cần đăng ký, ở cổng có một ông bảo vệ lười biếng ngồi đó. Nơi cửa ra vào, có mấy con chó bẩn bẩn đang chơi đùa trên bãi cỏ, trong đó có một con còn ngồi xổm trên mặt đất ị phân, nhìn ngang nhìn dọc, dáng vẻ vô cùng hèn mọn.
Hai người phụ nữ đang ríu ra ríu rít nói chuyện phiếm ngay bên cạnh, cách đó không xa, trên một vùng đất trống nhỏ hẹp, một đám bác gái múa quảng trường đang làm nóng người. Một ông lão khiêng cháu trai trên vai chậm rì rì đi qua, miệng cháu trai thổi ra một chuỗi bọt xà phòng bay loạn trong gió.
Một con mèo ngồi xổm trên nóc một chiếc xe cũ tích đầy bụi bặm không dừng tại chỗ đỗ xe, nó cảnh giác nhìn xung quanh, lại coi như không thấy chú chuột bò qua cạnh bánh xe.
Phan Phượng Anh không tự chủ được nhăn lại mũi, bà ta khó có thể tưởng tượng người ta sống trong khu nhà này như thế nào. Trong cái nhìn của bà ta, sống lâu một giây tại nơi dơ dáy bẩn thỉu này cũng là chịu tội.
Dựa theo bảng số phòng, bà ta tìm được nơi cần đến. Không có thang máy, hành lang vô cùng âm u, tản ra mùi nấm mốc. Cửa thang lầu hết sức chật hẹp, mỗi một tầng đều có ba gia đình.
Phan Phượng Anh dùng khăn tay bịt mũi, ra hiệu bảo tiêu đi gõ cửa.
"Các người tìm ai?", một người phụ nữ trung niên ấm áp hòa nhã đứng trong cửa, nhìn người xa lạ ngoài cửa hỏi.
"Bà chính là La Bội Dao à?", Phan Phượng Anh vẫn dùng khăn tay che miệng mũi: "Chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng lại quen nhau mấy chục năm. Vài chục năm nay, tên của bà như gai đâm vào trong lòng tôi, nhổ cũng không nhổ được. Tôi nghĩ bà cũng giống vậy, đúng không?"
La Bội Dao lập tức biết người phụ nữ trước mặt là ai. Bà ta rất giật mình, không rõ người phụ nữ này tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
"Bà là Phan Phượng Anh?"
"Bà cũng có thể gọi tôi là Trần phu nhân", Phan Phượng Anh cười, dùng tư thái của người thắng nhìn xuống La Bội Dao: "Sao hả, không mời tôi đi vào ngồi một chút?"
La Bội Dao do dự, rốt cục vẫn mở cửa.
Lúc bọn họ đi vào, Trần Văn Học đang ngồi trên ghế sô pha uống trà nói chuyện phiếm với Lý Dục Thần. Nãy ăn cơm tối, hai người uống một chút rượu, giờ đang ngà ngà say.
Vừa thấy Phan Phượng Anh, Trần Văn Học lập tức liền tỉnh rượu.
Anh ta lén lút giơ ngón tay cái lên với Lý Dục Thần. Bởi vì Lý Dục Thần từng nói, nhà họ Trần nhất định sẽ phái người tới, hơn nữa rất có thể Phan Phượng Anh sẽ đến đầu tiên.
La Bội Dao không thích Phan Phượng Anh, nhưng theo lễ phép, La Bội Dao vẫn mời Phan Phượng Anh ngồi xuống, pha trà cho bà ta.
Nhưng Phan Phượng Anh không hề ngồi, căn nhà này thực sự quá đơn sơ, bà ta sợ ngồi xuống xong sẽ bay mất khí chất giàu sang của mình.
"Tôi còn tưởng rằng Định Bang sẽ thương yêu tình nhân cũ của ông ta cỡ nào, sao bà có thể ở lại một nơi như thế này chứ?", Phan Phượng Anh đánh giá gian phòng, trong miệng chậc chậc: "Thật sự là quá đáng thương, ngay cả tôi cũng không nhìn nổi, dù có không cho bà bước vào cửa nhà họ Trần thì ít nhất cũng nên sắp xếp cho bà một căn biệt thự để ở chứ!"
La Bội Dao nỗ lực duy trì kiềm chế, nói thẳng: "Rốt cuộc bà có việc gì? Nếu không có việc gì thì bà có thể đi rồi".
"Ấy ấy ấy, mới thế mà đã muốn đuổi tôi đi rồi? Thật sự chẳng có chút lễ phép nào cả!", Phan Phượng Anh khinh thường: "Bà cho rằng tôi thích chui vào trong cái nhà chứa rách nát này của bà lắm à? Tôi còn ngại bẩn chân của tôi!"
Rốt cục Trần Văn Học nghe không nổi nữa, cơn tức dâng trào, đứng bật dậy, phẫn nộ nói: "Cút! Nơi này không chào đón bà!"
Phan Phượng Anh vừa nhìn thấy Trần Văn Học liền nhớ tới Trần Chí Hổ đang ở nhà chịu đau nhức, tức giận cười lạnh, nói: "Thằng nhóc kia, cậu đừng có mà đắc ý, rồi sẽ đến lúc cậu phải khóc!"
Nói xong, bà ta bắt đầu quan sát Lý Dục Thần bên cạnh.
"Cậu chính là họ Lý kia? Tôi không biết cậu dùng cách gì khiến con trai tôi bị thương, hiện tại tôi tới đây cho cậu một cơ hội, nói đi, muốn bao nhiêu tiền?"
Lý Dục Thần cười như không cười nhìn bà ta: "Phu nhân, ngạo mạn sẽ phải trả cái giá rất lớn".
Phan Phượng Anh khẽ sửng sốt, sau đó bật cười: "Cái giá rất lớn? Muốn cái giá lớn cỡ nào? Chẳng phải cậu muốn tiền sao? Một trăm triệu, sao hả? Người trẻ tuổi, cả đời người không phải thường xuyên có cơ hội kiếm được một trăm triệu như vậy đâu!"
“Anh, anh muốn làm gì?”, Trần Chí Hổ không hiểu tại sao trong lòng mình sợ hãi như vậy, nỗi sợ này dường như đã có sẵn và ẩn giấu sâu trong linh hồn. Người trước mặt, chính là ác ma khơi lên nỗi sợ hãi này.
Lý Dục Thần đột nhiên ra tay, điểm mấy cái lên người Trần Chí Hổ.
Trần Chí Hổ kêu thảm một tiếng, đau đến ngồi quỳ xuống đất kêu la thảm thiết.
Lý Dục Thần nói: “Đây chỉ là bắt đầu, tôi đã cắt đứt đường khí âm dương của anh, phong bế ba đường trong mười hai kinh mạch của anh. Anh sẽ đau đớn, và cứ cách hai mươi tư tiếng cảm giác đau đớn sẽ tăng gấp đôi. Ba ngày sau, nếu không có người đả thông kinh mạch cho anh, anh không những đau đến chết đi sống lại, gan, thận, ruột non của anh đều sẽ tổn thương không thể phục hồi, cuối cùng hỏng mà chết”.
Trần Chí Hổ sợ đến sắc mặt tái nhợt, không màng đau đớn trên người, hét lớn nói: “Bố, bố nghe thấy rồi đấy, mau cứu con! Mau cứu con!”
Trần Định Bang cau chặt mày, ánh mắt u ám như đao, nhìn Lý Dục Thần: “Tại sao phải làm vậy?”
“Thế thì phải hỏi con trai cưng của ông đã làm gì”.
Lý Dục Thần nói xong, quay người nói với Trần Văn Học: “Văn Học, chúng ta đi thôi”.
Trần Văn Học hơi ngẩn người, do dự. Dù sao bố anh ta cũng ở đây, cứ đi như vậy, sau này rạn nứt giữa hai bố con cũng khó mà lành lại như ban đầu.
Nhưng vừa nghĩ đến những việc mà Trần Định Bang với mẹ mình, lại thêm chuyện lần này ép anh ta kết hôn với con gái nhà họ Hoàng, anh ta tràn đầy thất vọng với Trần Định Bang, với gia đình này.
Trần Định Bang lạnh lùng nói: “Con dám đi, sau này đừng hòng vào cửa nhà họ Trần nữa”.
Trần Văn Học nghe thấy lời này, trong lòng bỗng nảy sinh sự quyết đoán và cuồng ngạo, nói: “Bố nghĩ con cần chắc? Nếu không phải vì mẹ con, cậu chủ nhà họ Trần này, con đã không muốn làm rồi! Dục Thần, đi thôi!”
Nói xong, liền kiêu ngạo ưỡn ngực, cùng Lý Dục Thần đi ra khỏi câu lạc bộ.
Đương nhiên hai người bạn của anh ta Lô Cương và Trương Tiểu Vũ cũng đi cùng bọn họ.
Để lại bố con Trần Định Bang và Hoàng Duy Long, cùng với một đám vệ sĩ, còn có Phan Nhạc Thanh ông chủ của câu lạc bộ.
“Gia chủ Hoàng, để ông chê cười rồi!”, Trần Định Bang ôm quyền, lúng túng nói.
Hoàng Duy Long cười nói: “Gia chủ Trần, không cần khách sáo. Tôi thấy chuyện này rất kỳ lạ, e rằng còn có ẩn tình. Bố con không có thù qua đêm, vẫn nên mau chóng làm rõ đầu đuôi sự việc thì tốt hơn”.
Trần Định Bang gật đầu, nhìn Trần Chí Hổ nói: “Rốt cuộc con đã làm gì?”
“Con có thể làm gì chứ!”, Trần Chí Hổ rên rỉ dưới đất, đau đến mặt chảy mồ hôi.
Phan Nhạc Thanh đột nhiên nói: “Để tôi nói vậy”.
Trần Chí Hổ sợ giật mình, cả người không đau nữa, vội nói: “Chú Phan, chú đừng nói bừa!”
Phan Nhạc Thanh trầm mặc, dường như đang suy nghĩ.
Trần Định Bang vừa nghe là biết chắc chắn Trần Chí Hổ có vấn đề, nói với Phan Nhạc Thanh: “Tổng giám đốc Phan, có gì thì chứ nói, ông biết con người tôi, trong mắt không chứa hạt bụi”.
Phan Nhạc Thanh gật đầu, nói lại toàn bộ việc Trần Chí Hổ bày kế hại Trần Văn Học và chuyện xảy ra ở câu lạc bộ hôm nay.
“Chú Phan, rốt cuộc chú đứng bên nào hả?”, Trần Chí Hổ nóng ruột: “Lời này sao có thể nói bừa…”
Anh ta còn chưa nói hết, Trần Định Bang đi đến tát một cái.
Bốp một tiếng giòn tan, đánh cho Trần Chí Hổ mơ hồ.
“Bố, bố đánh con làm gì?”
“Đánh mày?”, Trần Định Bang tức không để đâu cho hết: “Nếu là trước đây, ông nội mày, đã cho mày vào bao tải thả xuống sông Hoàng Phố rồi!”
Trần Chí Hổ sợ đến run rẩy, biện giải nói: “Là Trần Văn Học tự không biết tốt xấu, định hôn sự cho nó với cô Hoàng, nó còn không muốn, còn cả bà mẹ đó của nó…”
Bốp!
Lại một cái tát.
“Bố, bố lại đánh con?”
“Đánh chết mày cũng còn là nhẹ đấy!”, Trần Định Bang nổi giận.
Trần Chí Hổ không dám nói nữa, cúi đầu rên hừ hừ, người lại bắt đầu đau đớn.
Phan Nhạc Thanh nói: “Gia chủ Trần, chuyện này cũng không thể trách hết lên cậu cả, đúng là cậu hại vốn không muốn kết hôn với cô Hoàng, cậu cả cũng chỉ là thuận thế làm theo thôi”.
“Hừ, ông tưởng tôi không biết chút tâm tư của ông hả?”, Trần Định Bang cười lạnh lùng: “Nhà họ Trần chúng tôi có chuyện, nhà họ Phan các ông xem trò cười phải không?”
Phan Nhạc Thanh lúng túng cười nói: “Gia chủ Trần nói đùa rồi, nhà họ Phan và nhà họ Trần là thông gia, làm sao lại cười chứ! Ngược lại là tên họ Lý đó, kẻ này ngạo mạn vô lễ, dựa vào có chút công phu, chẳng coi nhà họ Trần ra gì, cậu hai đi cùng cậu ta, sớm muộn cũng xảy ra chuyện”.
“Hừ, còn cần ông dạy hả! Đương nhiên tôi sẽ không để Văn Học đi cùng loại người đó!”
Trong mắt Trần Định Bang lóe lên sát khí.
Chương 532: Nhớ mẹ
Sau khi ra khỏi câu lạc bộ, Trần Văn Học vẫn thấp thỏm bất an.
Lý Dục Thần nhìn ra, hỏi: “Sao thế, vẫn lưu luyến thân phận cậu chủ nhà họ Trần à?”
“Xì, có gì mà lưu luyến chứ!”, Trần Văn Học khinh thường nói: “Tôi chỉ hơi buồn, người một nhà đang yên lành vui vẻ, sao không thể chung sống hòa bình?”
Lý Dục Thần nói: “Trần Chí Hổ không coi anh là người một nhà”.
Trần Văn Học nói: “Tôi mới không quan tâm anh ta, tôi đang nói bố tôi và mẹ tôi. Trước đây tôi rất hận bố tôi, hận ông ấy bỏ rơi mẹ tôi, ngay cả cửa nhà họ Trần cũng không cho bà ấy vào. Ngược lại là mẹ tôi thường xuyên giải thích thay cho ông ấy, nói ông ấy là chủ một gia đình, không theo ý mình được. Sau này tôi vào nhà họ Trần, làm cậu hai, cũng hiểu được nỗi khổ của bố tôi. Nhưng tôi vẫn không thể tha thứ cho ông ấy.
Nhiều năm nay, quan hệ giữa tôi và ông ấy luôn rất tế nhị. Chúng tôi nói chuyện rất ít, có lúc như người xa lạ. Ông ấy đối với tôi lúc thì nghiêm khắc, lúc lại nhẹ nhàng. Tôi nghĩ ông ấy cũng rất mâu thuẫn, vừa muốn quản giáo tôi, vừa cảm thấy có lỗi với mẹ tôi, cho nên muốn chiều chuộng tôi. Nhưng càng như vậy, ông ấy càng làm người bố không tốt, tôi cũng làm con trai không tốt”.
Trần Văn Học lảm nhảm lan man nói.
“Nói thật, tổng thể bố tôi cũng không tệ với tôi, ví dụ tôi và Chu Lợi Quân cược chó, việc này trong mắt người trong gia tộc thì là cậu ấm gây chuyện. Nhưng bố tôi lại khoan dung, không những khoan dung, còn thừa nhận kết quả cá cược, nếu lần đó không phải là anh, tôi đã thua Chu Lợi Quân rồi, có lẽ sẽ khiến nhà họ Trần chúng tôi trả cái giá thê thảm. Ngoài ra, ông ấy còn cử lão Cố làm vệ sĩ cho tôi. Lão Cố có địa vị rất cao trong nhà họ Trần, ngoài bố tôi, người khác vốn không sai khiến được ông ta”.
“Tôi biết bố tôi làm như vậy, thực ra đều là vì bù đắp thiếu sót với mẹ tôi. Nhưng phần thiếu sót đó không bù đắp nổi. Trừ phi ông ấy đón mẹ tôi vào nhà họ Trần, nếu không, mãi mãi ông ấy cũng không bù đắp được”.
Lý Dục Thần hỏi: “Ý của mẹ anh thì sao?” Muốn vào nhà họ Trần không?”
“Nói không muốn là giả”, Trần Văn Học nói: “Tuy bà ấy thường nói, cả đời này bà ấy không muốn gặp lại bố tôi nữa, nhưng tôi biết, trong lòng bà vẫn yêu ông ấy. Giả như bố tôi thực sự chịu đón bà ấy vào nhà họ Trần, chắc chắn bà ấy rất vui”.
“Vây thì bảo bố anh đón bà ấy về”, Lý Dục Thần nói.
Trần Văn Học ngẩn người, nói: “Đó là việc không thể nào! Thực ra bố tôi rất muốn làm vậy, nhưng người trong gia tộc không đồng ý. Gia chủ của nhà họ Trần, có con riêng cùng lắm chỉ là câu chuyện nói lúc rảnh rỗi, nhưng nếu đặt cả hai bà vợ lên bàn, thì đó là tin xấu rồi, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng gia tộc. Quan trọng nhất là, mẹ của Trần Chí Hổ, cũng là vợ cả hiện tại của bố tôi, tên là Phan Phượng Anh, bà ta chẳng tốt bụng gì. Nếu bố tôi dám đón mẹ tôi về, bà ta chắc chắn sẽ làm ầm nhà họ Trần đến mức gà bay chó chạy”.
“Tôi thấy bố anh cũng là người mạnh mẽ, còn vợ sợ sao?”
“Cũng không phải sợ vợ, mà là thế lực nhà mẹ của Phan Phượng Anh rất lớn. Hơn nữa, lúc trước bố tôi có thể làm vị trí gia chủ, nhà họ Phan cũng có công. Phan Phượng Anh luôn coi mẹ tôi là tình địch, coi tôi là cái đinh trong mắt, làm sao có thể đồng ý cho mẹ tôi vào của nhà họ Trần?”
Lý Dục Thần nói: “Yên tâm đi, lần này, Phan Phượng Anh sẽ cầu xin mẹ anh vào cửa nhà họ Trần”.
“Làm sao có thể?”, Trần Văn Học không hiểu nói.
Lý Dục Thần cười lớn ha ha: “Anh cứ đợi mà xem đi. Bây giờ, tôi và anh cùng đi thăm mẹ anh, mấy hôm nay, tôi sẽ ở nhà anh, chắc là được chứ?”
“Đương nhiên không vấn đề”.
Trần Văn Học cũng không hỏi nhiều. Liền đưa Lý Dục Thần đến nhà của mẹ anh ta.
Mẹ Trần tên là La Bội Dao, sống trong tiểu khu kiểu cũ gần ngoại ô, vẫn chưa đến tuổi về hưu, có công việc của mình, mặc dù không có nhà họ Trần chăm sóc, cuộc sống cũng vẫn sung túc, ngoại trừ sống một mình rất cô đơn lạnh lẽo.
Nghe nói Lý Dục Thần là bạn của Trần Văn Học, đặc biệt đến thăm bà ta, nên đi siêu thị mua vài món ăn, đích thân xuống bếp tiếp đãi họ.
La Bội Dao có khuôn mặt thanh tú, có thể nhìn ra hồi còn trẻ chăc chắn là một đại mỹ nhân, hơn nữa lời nói nho nhã, cử chỉ dịu dàng, là phụ nữ vô cùng có giáo dưỡng và hiền thục, chẳng trách có thể khiến Trần Định Bang động lòng.
Lý Dục Thần rất ngưỡng mộ Trần Văn Học, có thể thường xuyên ở bên mẹ.
Anh nhớ đến mẹ của mình, rốt cuộc bà ấy là người như thế nào?
Bà ấy chắc chắn khuynh nước khuynh thành, nếu không cũng không thể làm đổ cậu ấm đệ nhất thủ đô, khiến nhà họ Lý mời đến ba mươi sáu đầu bếp khách sạn lớn ở thủ đô, chỉ để làm bà ấy cười.
Chắc chắn bà ấy có tuyệt kỹ, ma công xuất thần nhập quỷ, có lẽ trên tay dính đầy máu tươi, nếu không làm sao có thể làm thánh nữ của ma giáo?
Nhưng bà ấy chắc chắn vô cùng tốt bụng, yêu thương vạn vật thế gian, nếu không tại sao ngay cả một con chồn cũng muốn cứu, còn điểm hóa cho nó tu hành, cho nó ở trong Hoàng Đại tiên miếu tích công tích đức, hành thiện giúp dân.
La Bội Dao hình như nhìn ra tâm sự của Lý Dục Thần, hỏi: “Tiểu Lý à, nghĩ gì thế?”
Lý Dục Thần nói: “Nhìn thấy hai mẹ con dì tình sâu, cháu cùng nhớ mẹ cháu”.
“Thanh niên nên ra ngoài xông pha, nhưng có thời gian rảnh cũng phải về thăm nhà. Mẹ cháu chắc chắn rất nhớ cậu”, La Bội Dao cười nói.
Sắc mặt Lý Dục Thần tối lại: “Mẹ cháu đã không còn rồi”.
Chương 533: Nịnh bợ hay không nịnh bợ
La Bội Dao sững sờ, đôi mắt lóe lên chút đau xót, liên tục gắp thức ăn vào trong bát Lý Dục Thần, nói: "Lại đây, ăn đi! Đây đều là món Văn Học thích ăn nhất, không biết cháu có thích ăn không. Cháu với Văn Học là bạn tốt, anh em tốt, sau này thường xuyên đến đi. Cháu cứ coi dì là mẹ cháu, hai đứa đều là con ngoan của dì!"
Trong lòng Lý Dục Thần sinh ra một chút cảm động, khẽ đáp: "Cháu cảm ơn dì!"
...
Trần Định Bang vốn chẳng coi Lý Dục Thần ra gì, cứ tưởng nhiều lắm là Trần Chí Hổ bị điểm huyệt, trở về tìm người giải là được.
Nhưng không ngờ, về đến nhà, ông ta gọi mấy cao thủ võ đạo nuôi trong nhà tới, cả đám người đều bó tay chịu chết.
Đau đớn trên người Trần Chí Hổ rõ ràng tăng lên.
Mẹ của Trần Chí Hổ, cũng chính là phu nhân của Trần Định Bang - Phan Phượng Anh đau lòng con trai, sau khi biết được chuyện đã xảy ra thì nổi giận đùng đùng với chồng.
"Tôi đã sớm bảo là thằng nhóc kia từ nhỏ không được giáo dục, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, ông cứ không chịu nghe. Hiện tại hay rồi, xảy ra chuyện chưa? Ngay cả anh ruột cũng muốn hại, loại người này giữ lại chẳng khác gì tai họa!"
Trần Chí Hổ đau dữ dội, kêu cha gọi mẹ.
Hắn ta càng như vậy, Phan Phượng Anh càng thêm đau lòng, lại càng hận chết Trần Văn Học và La Bội Dao. Còn Lý Dục Thần, bà ta không biết, cũng chẳng có hứng thú biết đây là người nào, bà ta chỉ quan tâm Trần Văn Học và La Bội Dao.
Người trong nhà không giải được huyệt của Trần Chí Hổ, Trần Định Bang đành phải nhờ người đi mời Cố Ngôn Châu.
Cố Ngôn Châu đến, đặt tay thăm mạch trên người Trần Chí Hổ, mày nhăn lại hỏi: "Đại thiếu gia đắc tội với ai vậy?"
Trần Định Bang thở hồng hộc: "Còn có ai nữa, chính là cái tên Lý Dục Thần ở thành phố Hoà mà ông nhắc đến".
Cố Ngôn Châu kinh ngạc, lập tức vui vẻ hỏi lại: "Cậu Lý còn sống?"
Phan Phượng Anh cả giận: "Còn cậu Lý nữa, ông đúng là hướng khuỷu tay ra bên ngoài, người ta đã đánh Chí Hổ thành như vậy!"
Cố Ngôn Châu lắc đầu, nói với Trần Định Bang: "Lão gia, có đôi lời tôi không biết có nên nói hay không".
Trần Định Bang rất khách sáo với Cố Ngôn Châu: "Ông Cố, có lời gì xin ông hãy nói thẳng".
Cố Ngôn Châu đáp: "Nhà họ Trần muốn bình an vô sự, tốt nhất đừng đắc tội cậu Lý. Bây giờ Nhị thiếu gia qua lại thân thiết với cậu Lý là cơ hội của nhà họ Trần".
"Ông có ý gì hả?", Phan Phượng Anh giận dữ: "Ý của ông là, con trai tôi bị đánh, chúng tôi còn phải chạy tới nịnh bợ người ta?"
"Im ngay!", Trần Định Bang quát bảo Phan Phượng Anh dừng lại: "Ông Cố, chuyện khác sau này hãy nói, trước tiên ông giúp Chí Hổ giải huyệt đạo đi đã".
Cố Ngôn Châu thở dài: "Thủ đoạn kinh người này của cậu Lý, lão hủ đành bất lực".
"Cái gì?", lần này Phan Phượng Anh thật sự nôn nóng: "Ngay cả ông Cố cũng đành bất lực?"
"Bố, mẹ, mau cứu con với!", Trần Chí Hổ khóc rống: "Đau chết mất!"
"Họ Lý đáng chết này!", lúc này Phan Phượng Anh mới nhìn thẳng vào Lý Dục Thần: "Trần Định Bang, rốt cuộc ông có biện pháp nào không, nếu nhà họ Trần các người không được, tôi sẽ để nhà họ Phan ra mặt".
Trần Định Bang nhíu mày, cầm điện thoại di động lên, bấm số của Hoàng Duy Long.
"Hoàng gia chủ, tôi muốn mời Hoàng lão Tông Sư rời núi, điều kiện gì cũng có thể đàm phán".
Trần Định Bang cúp điện thoại, khuôn mặt âm trầm.
Phan Phượng Anh lo lắng hỏi: "Thế nào, nhà họ Hoàng đồng ý không?"
Trần Định Bang cười lạnh: "Cơ hội tốt như vậy, nhà họ Hoàng có thể không đồng ý? Bọn họ sớm đã để mắt tới việc kinh doanh ở bến tàu thành phố khác của chúng ta".
"Nói như vậy, Hoàng lão Tông Sư đồng ý rời núi rồi?", Phan Phượng Anh vui vẻ nói.
"Lão hồ ly Hoàng Duy Long này bảo là đi hỏi một chút, kỳ thật đang muốn mặc kệ chúng ta hai ngày, dễ dàng gia tăng lợi thế đàm phán", Trần Định Bang đáp.
Cố Ngôn Châu bên cạnh lên tiếng: "Lão gia, mời thần dễ tiễn thần khó, một khi Hoàng Tổ Hùng ra tay, e rằng việc này sẽ không dễ kết thúc".
"Sao tôi lại không biết được! Lòng tham của nhà họ Hoàng rất lớn!", Trần Định Bang đáp: "Nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn nhà họ Trần bị thằng nhóc họ Lý kia nắm trong tay. Bị nhà họ Hoàng cắn một miếng vẫn tốt hơn họ Lý kia được lợi".
Cố Ngôn Châu trầm ngâm nói: "Tại thành phố Hoà, tôi từng qua lại với cậu Lý mấy lần. Trên thân người này không những có kỳ thuật, mà làm người còn rất có tình nghĩa, tuyệt không phải người tham phú quý. Anh ta và Nhị thiếu gia qua lại thân thiết, là tình bạn hồn nhiên giữa những người trẻ tuổi, hoàn toàn không có lòng nịnh hót, càng sẽ không mơ ước tiền tài của nhà họ Trần".
Trần Định Bang vô cùng tín nhiệm Cố Ngôn Châu, nghe lời này của Cố Ngôn Châu, ông ta hơi do dự, cảm thấy có phải mình chuyện bé xé ra to không.
Phan Phượng Anh tức giận đáp lại: "Ông Cố, tôi và lão Trần tôn trọng ông, nuôi ông ở nhà họ Trần, sao ông có thể ăn cây táo rào cây sung chứ! Lòng người khó dò, sao ông biết họ Lý kia không nịnh bợ? Sao Văn Học kia lại điên khùng đi thành phố Hoà đầu tư nhiều dự án thất bại như vậy? Nếu không phải nhà họ Trần có của ăn của để, lão Trần chiều anh ta, nhà bình thường bị anh ta lăn qua lộn lại như thế sớm đã bị thua sạch!"
Trần Định Bang nhíu mày, lời nói của Phan Phượng Anh hơi có chút quá mức, nhất là dùng mấy cụm "nuôi ở nhà họ Trần", "ăn cây táo rào cây sung", nói ra cực kỳ tổn thương người khác.
Chương 534: Giá một trăm triệu
Quả nhiên, sắc mặt Cố Ngôn Châu biến đổi, nói: "Phu nhân nói rất đúng, tôi lớn tuổi, mắt mờ rồi, quả là nên về nhà dưỡng lão, hưởng phúc".
Trần Định Bang khiếp sợ: "Ông Cố, ông hà tất phải như vậy?"
Cố Ngôn Châu khoát tay ngăn cản: "Lão gia, mấy năm nay được ông chứa chấp, Cố mỗ vô cùng cảm kích. Không có bữa tiệc nào là không tàn, thật ra tôi phải đi từ sớm hơn. Tôi đã rời khỏi Tân Môn mấy chục năm, cũng nên về nhìn xem".
Trần Định Bang yên lặng, rốt cục thở dài đáp: "Lá rụng về cội, cũng tốt, cũng tốt!"
Cố Ngôn Châu đi.
Tông Sư Hoàng Tổ Hùng của nhà họ Hoàng vẫn chưa tới.
Trên người Trần Chí Hổ càng ngày càng đau.
Phan Phượng Anh vô cùng sốt ruột, bà ta cảm thấy cầu người không bằng cầu mình, cởi chuông phải cần người buộc chuông, nên quyết định tự mình đi tìm Lý Dục Thần. Không phải là tiền thôi sao! Không có gì là một trăm triệu không giải quyết được, nếu có vậy lại thêm một trăm triệu!
Khu nhà La Bội Dao đang ở là một khu phố cũ, tại khu vực giáp ranh giữa thành thị và nông thôn.
Từ lâu Phan Phượng Anh đã biết La Bội Dao ở chỗ này. Mỗi lần ngồi xe sang đi ngang qua cổng khu nhà, bà ta liền sẽ nghĩ đến người phụ nữ khiến bà ta như hóc xương cá kia. Nhưng không lần nào bà ta bước xuống xe, lại càng không đi vào trong khu nhà này đi xem xét. Bước vào khu nhà ở cấp thấp như vậy, đối với người có thân phận như bà ta chính là một loại sỉ nhục.
Hôm nay là lần đầu tiên bà ta chân chính bước vào cổng lớn khu nhà này.
Khu nhà đi vào không cần đăng ký, ở cổng có một ông bảo vệ lười biếng ngồi đó. Nơi cửa ra vào, có mấy con chó bẩn bẩn đang chơi đùa trên bãi cỏ, trong đó có một con còn ngồi xổm trên mặt đất ị phân, nhìn ngang nhìn dọc, dáng vẻ vô cùng hèn mọn.
Hai người phụ nữ đang ríu ra ríu rít nói chuyện phiếm ngay bên cạnh, cách đó không xa, trên một vùng đất trống nhỏ hẹp, một đám bác gái múa quảng trường đang làm nóng người. Một ông lão khiêng cháu trai trên vai chậm rì rì đi qua, miệng cháu trai thổi ra một chuỗi bọt xà phòng bay loạn trong gió.
Một con mèo ngồi xổm trên nóc một chiếc xe cũ tích đầy bụi bặm không dừng tại chỗ đỗ xe, nó cảnh giác nhìn xung quanh, lại coi như không thấy chú chuột bò qua cạnh bánh xe.
Phan Phượng Anh không tự chủ được nhăn lại mũi, bà ta khó có thể tưởng tượng người ta sống trong khu nhà này như thế nào. Trong cái nhìn của bà ta, sống lâu một giây tại nơi dơ dáy bẩn thỉu này cũng là chịu tội.
Dựa theo bảng số phòng, bà ta tìm được nơi cần đến. Không có thang máy, hành lang vô cùng âm u, tản ra mùi nấm mốc. Cửa thang lầu hết sức chật hẹp, mỗi một tầng đều có ba gia đình.
Phan Phượng Anh dùng khăn tay bịt mũi, ra hiệu bảo tiêu đi gõ cửa.
"Các người tìm ai?", một người phụ nữ trung niên ấm áp hòa nhã đứng trong cửa, nhìn người xa lạ ngoài cửa hỏi.
"Bà chính là La Bội Dao à?", Phan Phượng Anh vẫn dùng khăn tay che miệng mũi: "Chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng lại quen nhau mấy chục năm. Vài chục năm nay, tên của bà như gai đâm vào trong lòng tôi, nhổ cũng không nhổ được. Tôi nghĩ bà cũng giống vậy, đúng không?"
La Bội Dao lập tức biết người phụ nữ trước mặt là ai. Bà ta rất giật mình, không rõ người phụ nữ này tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
"Bà là Phan Phượng Anh?"
"Bà cũng có thể gọi tôi là Trần phu nhân", Phan Phượng Anh cười, dùng tư thái của người thắng nhìn xuống La Bội Dao: "Sao hả, không mời tôi đi vào ngồi một chút?"
La Bội Dao do dự, rốt cục vẫn mở cửa.
Lúc bọn họ đi vào, Trần Văn Học đang ngồi trên ghế sô pha uống trà nói chuyện phiếm với Lý Dục Thần. Nãy ăn cơm tối, hai người uống một chút rượu, giờ đang ngà ngà say.
Vừa thấy Phan Phượng Anh, Trần Văn Học lập tức liền tỉnh rượu.
Anh ta lén lút giơ ngón tay cái lên với Lý Dục Thần. Bởi vì Lý Dục Thần từng nói, nhà họ Trần nhất định sẽ phái người tới, hơn nữa rất có thể Phan Phượng Anh sẽ đến đầu tiên.
La Bội Dao không thích Phan Phượng Anh, nhưng theo lễ phép, La Bội Dao vẫn mời Phan Phượng Anh ngồi xuống, pha trà cho bà ta.
Nhưng Phan Phượng Anh không hề ngồi, căn nhà này thực sự quá đơn sơ, bà ta sợ ngồi xuống xong sẽ bay mất khí chất giàu sang của mình.
"Tôi còn tưởng rằng Định Bang sẽ thương yêu tình nhân cũ của ông ta cỡ nào, sao bà có thể ở lại một nơi như thế này chứ?", Phan Phượng Anh đánh giá gian phòng, trong miệng chậc chậc: "Thật sự là quá đáng thương, ngay cả tôi cũng không nhìn nổi, dù có không cho bà bước vào cửa nhà họ Trần thì ít nhất cũng nên sắp xếp cho bà một căn biệt thự để ở chứ!"
La Bội Dao nỗ lực duy trì kiềm chế, nói thẳng: "Rốt cuộc bà có việc gì? Nếu không có việc gì thì bà có thể đi rồi".
"Ấy ấy ấy, mới thế mà đã muốn đuổi tôi đi rồi? Thật sự chẳng có chút lễ phép nào cả!", Phan Phượng Anh khinh thường: "Bà cho rằng tôi thích chui vào trong cái nhà chứa rách nát này của bà lắm à? Tôi còn ngại bẩn chân của tôi!"
Rốt cục Trần Văn Học nghe không nổi nữa, cơn tức dâng trào, đứng bật dậy, phẫn nộ nói: "Cút! Nơi này không chào đón bà!"
Phan Phượng Anh vừa nhìn thấy Trần Văn Học liền nhớ tới Trần Chí Hổ đang ở nhà chịu đau nhức, tức giận cười lạnh, nói: "Thằng nhóc kia, cậu đừng có mà đắc ý, rồi sẽ đến lúc cậu phải khóc!"
Nói xong, bà ta bắt đầu quan sát Lý Dục Thần bên cạnh.
"Cậu chính là họ Lý kia? Tôi không biết cậu dùng cách gì khiến con trai tôi bị thương, hiện tại tôi tới đây cho cậu một cơ hội, nói đi, muốn bao nhiêu tiền?"
Lý Dục Thần cười như không cười nhìn bà ta: "Phu nhân, ngạo mạn sẽ phải trả cái giá rất lớn".
Phan Phượng Anh khẽ sửng sốt, sau đó bật cười: "Cái giá rất lớn? Muốn cái giá lớn cỡ nào? Chẳng phải cậu muốn tiền sao? Một trăm triệu, sao hả? Người trẻ tuổi, cả đời người không phải thường xuyên có cơ hội kiếm được một trăm triệu như vậy đâu!"
Bình luận facebook