-
Chương 537-540
Chương 537: Điều kiện gì cũng đồng ý
Phan Phượng Anh nhìn Lý Dục Thần như nhìn một kẻ điên. Đúng vậy, trong lòng bà ta không có ai đáng giá mười tỷ cả. Sao trên đời này lại có mạng người nào đáng giá mười tỷ cơ chứ?
Lý Dục Thần nói: “Nếu bà không bỏ ra nổi chừng ấy tiền cũng không sao, tôi thay một điều kiện khác. Chỉ cần bà làm được hai chuyện này thì sẽ giữ được mạng cho con trai bà. Một, dùng kiệu tám người khiêng, đàng hoàng rước dì La vào nhà họ Trần; hai, ở từ đường của nhà họ Trần, tuyên bố trước mặt mọi người rằng Trần Văn Học là người nối nghiệp gia chủ của nhà họ Trần”.
“Cậu nằm mơ!”
Phan Phượng Anh bật thốt ra miệng.
Bà ta hiểu rất rõ, hai điều kiện này của Lý Dục Thần có nghĩa là gì. Rước La Bội Dao vào nhà họ Trần bằng kiệu tám người khiêng thì Phan Phượng Anh bà ta là gì? Sau này ai làm bà chủ của nhà họ Trần?
Điều thứ hai lại càng không thể! Nếu chỉ định Trần Văn Học làm người nối nghiệp thì công bà ta vất vả bao nhiêu năm qua sẽ đổ sông đổ bể hết, chuyện này có gì khác chuyện rước La Bội Dao bằng kiệu tám người khiêng đâu?
Lý Dục Thần giơ tay lên, cửa phòng vốn đã đóng chặt lại mở ra.
“Bà trở về suy nghĩ thật kỹ đi, nếu không chấp nhận hai điều kiện này thì chi mười tỷ ra mua mạng. Còn giờ thì bà có thể đi được rồi”.
“Đồ điên! Tên thần kinh!...”
Phan Phượng Anh hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, trông thấy hai tên vệ sĩ ngồi ngoài góc hành lang, nghe thấy tiếng cánh cửa đóng sập lại sau lưng mình, bà ta thở phào nhẹ nhõm như thể trút được gánh nặng.
Bà ta rất hối hận vì đã tới đây. Vốn cứ tưởng có thể dễ dàng bắt chẹt cả gia đình này, không ngờ bọn họ lại khó chơi như vậy. Đúng là bọn điên!
Lại còn đòi mười tỷ nữa chứ, Phan Phượng Anh quyết định sẽ không đưa cho bọn họ một xu nào hết. Không chỉ vậy, bà ta còn muốn cả nhà này sống không bằng chết! Ngay cả căn nhà nho nhỏ này cũng phải lấy hết! Cho bọn họ lưu lạc đầu đường xó chợ như chó nhà có tang, có vậy bà ta mới hả dạ!
Còn về phần sức khỏe của con trai bà ta Trần Chí Hổ, bà ta tin chắc kiểu gì cũng sẽ có người chữa được. Chẳng phải chỉ là điểm huyệt thôi sao, chỉ cần lão Tông Sư nhà họ Hoàng Hoàng Tổ Hùng chịu ra tay thì chắc chắn có thể giải được. Nếu không được thì cùng lắm về nhà ngoại nhờ anh cả của bà ta. Anh cả của bà ta rất thân thiết với đạo sĩ của Mao Sơn, nghe nói đạo sĩ Mao Sơn có bản lĩnh hàng long phục hổ, có thể trảm yêu trừ ma, giải chút thủ đoạn nho nhỏ này của tên họ Lý kia chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao!
...
Sau khi Phan Phượng Anh đi rồi, trong phòng rơi vào một khoảng im lặng ngắn ngủi. Không biết từ lúc nào, Trần Văn Học đã giàn giụa nước mắt. Anh ta nhìn mẹ mình, nức nở nói: “Mẹ, con có lỗi với mẹ, để mẹ phải chịu tủi thân!”
La Bội Dao chậm rãi bước tới bên Trần Văn Học, nhẹ nhàng ôm lấy đầu của con trai, áp mặt lên trán anh ta, khẽ nói: “Con ngoan, là mẹ hại con phải chịu tủi thân mới đúng, con phải chịu đựng quá nhiều chuyện mà đáng ra con không cần phải chịu. Mẹ hứa với con, sau này không ép con nữa, con không thích làm cậu chủ của nhà họ Trần thì sau này chúng ta không làm nữa. Con cứ việc làm một chú chim nhỏ tự do, muốn bay đi đâu thì đi!”
“Không, mẹ!”, Trần Văn Học ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp in hằn vết thời gian của mẹ mình: “Con đã suy nghĩ thấu đáo rồi, trước đây con sống quá tùy hứng, thường hay làm mẹ giận, sau này con sẽ không thế nữa. Con vốn chính là cậu chủ của nhà họ Trần, tại sao con lại phải đi? Con sẽ cố gắng. Từ nay về sau, nhất định không để người ta khinh thường con nữa, càng sẽ không để người ta bất kính với mẹ nữa!”
La Bội Dao ôm chặt lấy con trai, nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng trào ra, lăn dài từ gò má bà ta xuống mặt Trần Văn Học. Nước mắt của hai mẹ con hòa vào nhau tựa như dòng suối chảy trên mặt đất.
Lý Dục Thần đứng dậy, lặng lẽ đi ra ngoài.
Hơi ấm lưu lại trong phòng.
Bên ngoài đã lên đèn, gió lạnh mùa đông thổi vào căn chung cư cũ kỹ nhưng chẳng thổi tắt nổi tình cảm ấm nồng của con người.
...
Khi Phan Phượng Anh về đến nhà, Trần Chí Hổ đang đau đớn lăn lộn dưới đất.
“Con trai à, con sao rồi? Con trai!”, Phan Phượng Anh vội vàng hỏi.
Bà ta nghĩ tới lời Lý Dục Thần nói, hằng ngày cơn đau sẽ mạnh lên gấp bội, nếu như ý chí không đủ mạnh thì có lẽ không thể sống nổi quá ba ngày.
“Định Bang! Định Bang!”, Phan Phượng Anh sốt ruột hỏi: “Nhà họ Hoàng nói thế nào? Bao giờ thì Hoàng lão Tông Sư mới tới?”
Lúc này, Trần Định Bang cũng rất nóng ruột nhưng ông ta vẫn cố gắng bình tĩnh nói: “Yên tâm, nhà họ Hoàng đã đồng ý rồi, chẳng mấy chốc sẽ tới ngay thôi”.
“Định Bang, ông gọi lại giục người ta đi, bọn họ ra điều kiện thế nào thì cũng cứ đồng ý đi!”, Phan Phượng Anh nói.
Trần Định Bang không còn cách nào khác đành phải gọi lại cho bọn họ.
Buổi tối, Hoàng Duy Long đi cùng với chú mình - đại Tông Sư Hoàng Tổ Hùng đã lâu không lộ mặt công khai – tới nhà họ Trần.
Trần Định Bang đã từng gặp Hoàng Tổ Hùng. Khí phách mạnh mẽ của bậc đại Tông Sư toát ra từ người Hoàng Tổ Hùng lưu lại ấn tượng cực kỳ sâu đậm trong tâm trí Trần Định Bang hồi trẻ.
Thế nhưng lần này gặp lại, Trần Định Bang phát hiện ra, khí thế choáng ngợp của Hoàng Tổ Hùng năm xưa đã không còn nữa, trông ông ta giờ chỉ còn giống một người bình thường chẳng có gì đặc biệt, đến mức mà Phan Phượng Anh phải hỏi nhỏ ông ta xem đây có phải là Hoàng Tổ Hùng thật không?
Đương nhiên nhà họ Hoàng không đến mức dẫn một Hoàng Tổ Hùng giả tới lừa người khác. Trần Định Bang cũng có mắt, ông ta biết thế nào là phản phác quy chân, chứng tỏ cảnh giới của Hoàng Tổ Hùng đã tiến thêm một bậc. Có thể nhận ra điều này từ nét mặt tự tin của Hoàng Duy Long.
Chương 538: Như vậy có gì vẻ vang
Vốn cứ nghĩ Tông Sư ra tay thì huyệt đạo và kinh mạch bị phong bế trên người Trần Chí Hổ sẽ được hóa giải một cách thuận lợi nhưng không ngờ rằng, Hoàng Tổ Hùng kiểm tra thân thể cho Trần Chí Hổ xong lại nhíu mày, nói:
“Khí mạch bế tắc, linh khu thay đổi, đây không phải là thủ pháp võ đạo thông thường! Ai là người làm cậu Trần bị thương vậy?”
Trần Định Bang đáp: “Người này tên là Lý Dục Thần, là một thanh niên. Nghe nói lâu nay cậu ta học nghệ ở trên núi, mới vừa xuống núi chưa lâu”.
“Có biết sư phụ của cậu ta là ai không?”, Hoàng Tổ Hùng hỏi.
“Chuyện này thì tôi không biết”, Trần Định Bang lắc đầu nói.
Hoàng Tổ Hùng lắc đầu: “Vậy thì khó rồi đây!”
“Hoàng lão Tông Sư, ngài nhất định phải mau cứu con trai của tôi! Ngài muốn ra điều kiện thế nào thì cứ nói đi ạ!”, Phan Phượng Anh vội la lên.
Trần Định Bang lườm vợ mình một cái: “Bà nói gì vậy, sao có thể nói những lời này trước mặt lão Tông Sư, bà không thấy xấu hổ sao!”
Hoàng Tổ Hùng phẩy tay nói: “Không sao, bà ấy nóng lòng cứu con, có thể thông cảm được”.
Hoàng Duy Long hỏi: “Chú à, liệu có cứu được không?”
Hoàng Tổ Hùng hiểu ý của cháu mình, nếu như không cứu được thì hôm nay đi chuyến này coi như uổng công, điều kiện mà nhà họ Trần đã đồng ý đương nhiên cũng không còn giá trị nữa.
Ông ta mỉm cười: “Thủ pháp đặc biệt như vậy, ta không dám cưỡng chế giải huyệt”.
Nghe vậy, Hoàng Duy Long và Trần Định Bang đều cảm thấy thất vọng.
Nhưng Hoàng Tổ Hùng lại lập tức đổi giọng: “Có điều, ta có thể tới gặp tên nhóc họ Lý kia”.
Hai mắt Trần Định Bang sáng lên. Đúng vậy, muốn cởi chuông phải nhờ người cột chuông, với thủ đoạn của Tông Sư, muốn ép tên nhóc kia đi vào khuôn khổ chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao.
Lý Dục Thần đi dạo quanh những con phố của Thân Châu giữa màn đêm, cảm nhận sự phồn hoa của một thành phố không ngủ.
Thấy đã đủ thời gian rồi, anh mới quay lại. La Bội Dao đã nấu xong bữa khuya, ngồi nhìn hai người trẻ tuổi vừa ăn vừa nói chuyện.
Trần Văn Học hỏi Lý Dục Thần: “Nếu như Phan Phượng Anh không chịu khuất phục thì Trần Chí Hổ sẽ đau tới chết thật ư?”
“Đúng vậy”, Lý Dục Thần trả lời rất thẳng thắn.
Trần Văn Học thì không sao, anh ta tin tưởng lời Lý Dục Thần nói nhưng chuyện này lại làm bà Trần – La Bội Dao giật nảy mình.
“Tiểu Lý à, cháu làm gì Trần Chí Hổ vậy?”, La Bội Dao hỏi.
Trần Văn Học nói: “Mẹ đừng hỏi, Dục Thần có thủ đoạn của thần tiên, hiện tại mẹ chỉ cần chờ Phan Phượng Anh cho kiệu tám người khiêng tới rước mẹ về nhà họ Trần là được”.
La Bội Dao lắc đầu, nói: “Cho dù bà ta có cho kiệu tám người khiêng tới rước mẹ thì mẹ cũng không đi đâu”.
Trần Văn Học hết sức khó hiểu: “Mẹ, chẳng phải mẹ vẫn luôn muốn được đàng hoàng bước vào nhà họ Trần hay sao?”
“Con cảm thấy như vậy có gì vẻ vang không?”, La Bội Dao khẽ thở dài một tiếng: “Phan Phượng Anh làm gì không quan trọng, quan trọng là bố con, nếu như ông ta không thật lòng muốn rước mẹ về nhà họ Trần thì có mang kiệu tám người khiêng tới rước mẹ cũng có ý nghĩa gì? Mẹ bước vào cửa nhà họ Trần cũng có khác gì bước vào một chiếc quan tài sống”.
“Hơn nữa, mẹ hiểu rõ Phan Phượng Anh. Nhất định bà ta sẽ không cam lòng. Bảo bà ta rước mẹ về nhà họ Trần chẳng khác gì giết bà ta. Hơn nữa, bọn con còn muốn giành mất vị trí thừa kế của con trai bà ta, sao bà ta chịu chấp nhận chứ?”
La Bội Dao lo âu nói: “Phan Phượng Anh nhất định sẽ trả thù, bọn con phải cẩn thận một chút”.
Lý Dục Thần cười nói: “Dì La, dì yên tâm, nếu bà ta dám trả thù, vậy thì cháu sẽ không chỉ đơn giản bắt bà ta dùng kiệu tám người khiêng tới rước gì nữa đâu”.
Trần Văn Học cũng nói: “Đúng vậy, mẹ, có Dục Thần ở đây thì mẹ cứ yên tâm”.
La Bội Dao vẫn không yên lòng: “Bọn con đấy, cẩn thận một chút vẫn hơn”.
Đúng lúc này, cửa ra vào vang lên tiếng gõ cửa.
“Đã khuya vậy rồi, ai tới vậy nhỉ?”
La Bội Dao lấy làm lạ, đi ra mở cửa xem thử thì hóa ra là Cố Ngôn Châu.
“Ông Cố!”
La Bội Dao quen biết Cố Ngôn Châu, năm xưa, lúc bà ta còn ở bên Trần Định Bang, Cố Ngôn Châu đã đi theo Trần Định Bang rồi.
“Bà chủ”, Cố Ngôn Châu vẫn luôn gọi La Bội Dao như vậy.
La Bội Dao vội mời Cố Ngôn Châu vào nhà.
“Đã khuya vậy rồi, sao ông Cố lại tới đây?”, Trần Văn Học vội vàng đứng dậy nhường chỗ ngồi, anh ta cực kỳ kính trọng Cố Ngôn Châu.
Cố Ngôn Châu cười với anh ta rồi khẽ khom lưng chào Lý Dục Thần. Lý Dục Thần khẽ gật đầu xem như đáp lại.
“Tôi tới để từ biệt”, Cố Ngôn Châu nói.
“Từ biệt? Ông muốn đi đâu?”, Trần Văn Học hỏi.
“Tôi đã rời khỏi Tân Môn mấy chục năm, giờ đã có tuổi, muốn về xem lại Tân Môn”, Cố Ngôn Châu nói.
“Nhưng… Chẳng phải ông đã đoạn tuyệt tình nghĩa với nhà họ Cố ở Tân Môn từ lâu rồi sao?”
Trần Văn Học từng nghe nói về chuyện của Cố Ngôn Châu, năm xưa ông ta giết người ở Tân Môn, làm trái gia quy, bị nhà họ Cố ở Tân Môn đuổi ra khỏi nhà.
“Văn Học!”, La Bội Dao quát con không được nói: “Con chớ nói bậy! Ông Cố là người của nhà họ Cố, sao lại đoạn tuyệt tình nghĩa được! Ông Cố, Văn Học nói năng không biết giữ ý giữ tứ, ông đừng để bụng”.
Cố Ngôn Châu bật cười: “Không sao, Văn Học nói cũng đúng, năm ấy tôi còn trẻ tuổi nên nóng tính, đúng là đã từng cắt áo đoạn nghĩa với người nhà nhưng giờ nghĩ lại thì chỉ là chuyện cười trong lúc kích động thôi. Lá rụng về cội, tôi đã già rồi, cũng nên về thôi. Tôi sống ở nhà họ Trần nhiều năm như vậy, chỉ có Văn Học là tôi yêu thương nhất. Tôi không có con nên coi thằng bé như con trai tôi. Lần này tôi đi khỏi Thân Châu, không biết sau này có gặp lại nữa không nên hôm nay tới đây chào từ biệt mọi người”.
Chương 539: Truyền khẩu quyết
Không hiểu sao, Trần Văn Học bỗng thấy bùi ngùi.
“Ông Cố, ông đừng nói vậy, sau này cháu sẽ tới Tân Môn thăm ông”.
Cố Ngôn Châu gật đầu nói: “Vậy thì tốt quá, có điều sắp tới cháu phải cẩn thận, e là bà Phan sẽ không bỏ qua cho cháu dễ dàng như vậy đâu”.
“Hừ, bà ta thì làm gì được cháu chứ?”, Trần Văn Học tỏ ý khinh thường: “Trước tiên bà ta cứ lo giữ được mạng cho con trai bà ta đi rồi hẵng nói!”
Cố Ngôn Châu nhìn Lý Dục Thần một cái, nói: “Có cậu Lý ở đây, đương nhiên là cháu không sao rồi nhưng không sợ bị ăn trộm, chỉ sợ bị quân ăn trộm để mắt tới. Nhà họ Phan có gia thế lớn, lần này nhà họ Hoàng đã đồng ý rồi, lão Tông Sư Hoàng Tổ Hùng sẽ ra tay tương trợ, cậu Lý cũng phải cẩn thận”.
“Cảm ơn đã báo cho tôi biết”, mặc dù Lý Dục Thần chẳng để tâm chút nào nhưng anh vẫn cảm ơn ông ta một tiếng.
Ở trường đấu chó của thành phố Hòa, Cố Ngôn Châu đã được chứng kiến bản lĩnh của Lý Dục Thần, chân khí phóng ra ngoài, phất tay thành lưỡi dao, chém xuyên qua không khí, đây đều là thủ đoạn của Tông Sư. Còn thủ đoạn bàn tay tỏa sáng, giết hết oan hồn thì rõ ràng không phải là võ đạo mà là một loại huyền thuật trong đạo pháp.
Ông ta rất muốn biết so với Tông Sư võ đạo chân chính thì Lý Dục Thần mạnh tới đâu nhưng tiếc là chưa gặp được cơ hội này.
“Ông Cố định bao giờ xuất phát?”, La Bội Dao hỏi.
“Ngày mai tôi sẽ đi luôn”, Cố Ngôn Châu nói.
“Vội vã vậy à?”, Trần Văn Học kinh ngạc: “Sao không ở thêm vài ngày nữa hẵng đi, để bọn cháu chuẩn bị cẩn thận một chút, tiễn ông đi”.
Cố Ngôn Châu phẩy tay cười nói: “Đâu phải thanh niên trai tráng đi ra ngoài xông xáo, chỉ là một ông gia quay về cố hương thôi mà, có gì đâu mà phải tiễn”.
Lý Dục Thần đột nhiên hỏi: “Hiện tại ai là gia chủ của nhà họ Cố ở Tân Môn?”
Cố Ngôn Châu ngạc nhiên, không hiểu anh hỏi vậy làm gì bèn đáp: “Gia chủ là chú họ của tôi, tên là Cố Thanh Sơn”.
Lý Dục Thần nói: “Nhà họ Cố ở Tân Môn là gia đình theo võ đạo nhiều đời, có võ cổ truyền qua các đời, không biết tu vi của gia chủ đời này ra sao?”
Cố Ngôn Châu nói: “Ba mươi năm trước, chú Thanh Sơn đã được xếp vào hàng Tông Sư, bước nửa bước ra ngoài võ đạo, không biết mấy năm nay đã lên tới cảnh giới gì rồi, tôi không dám tự ý đoán bừa”.
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Vậy đại khái là đã nhập đạo bằng võ, đột phá Tiên Thiên. Sau này ông Cố trở về, có thể nói với Thanh Sơn gia chủ rằng, nếu nhà họ Cố có chuyện gì khó xử thì có thể tới tìm tôi”.
Cố Ngôn Châu sững sờ, nhà họ Cố có thể có chuyện gì khó xử chứ?
Tân Môn có rất nhiều gia đình võ đạo nhiều đời nhưng nhà họ Cố vẫn là gia đình nổi trội trong số đó, cho dù so với toàn bộ võ lâm phương bắc thì gia đình họ vẫn là gia đình võ cổ vào hàng nhất nhì. Nếu có ngày mà ngay cả nhà họ Cố cũng cảm thấy khó xử, không giải quyết nổi thì trên đời này còn mấy ai có thể giải quyết được nữa?
Cố Ngôn Châu không trả lời, bởi ông ta cảm thấy lời này của Lý Dục Thần quá vô lễ.
Lý Dục Thần hiểu ý ông ta, mỉm cười, nói: “Nhà họ Cố có một người tên là Cố Huyền Đồng, ông có biết không?”
Cố Ngôn Châu lấy làm kinh hãi, nói: “Đó là ông nội đã quá cố của tôi, sao cậu Lý lại biết tên cụ ấy?”
“Hóa ra là ông nội của ông!”, Lý Dục Thần bật cười: “Ông ta từng nói với tôi, nếu như ngao du hồng trần, ngang qua Tân Môn, có cơ hội thì hãy chọn lấy một người trong số hậu duệ của nhà họ Cố để truyền một câu”.
“Gì cơ?”, Cố Ngôn Châu giật mình: “Cậu nói là cụ… Ông nội nhà tôi vẫn còn sống à?”
Lý Dục Thần khẽ gật đầu.
“Không, không thể nào!”, Cố Ngôn Châu không dám tin, ra sức lắc đầu.
Lý Dục Thần nói: “Thực ra ông ta còn sống hay đã chết không quan trọng, bởi vì dù sao các ông cũng không gặp được ông ta. Trừ phi trong số hậu duệ của nhà họ Cố các ông có người có thể luyện thành Bát Quái Du Hồn, triệt để đột phá Tiên Thiên”.
Nghe tới bốn chữ “Bát Quái Du Hồn”, Cố Ngôn Châu càng kinh ngạc hơn, ông ta bắt đầu tin lời Lý Dục Thần nói.
Bởi vì Bát Quái Du Hồn là cảnh giới cao nhất trong Bát Quái Chưởng của nhà họ Cố, chỉ có người nối nghiệp thuộc chi trưởng của nhà họ Cố mới biết cái tên này, hơn nữa chưa từng truyền ra ngoài. Về phần khẩu quyết thì lại càng là chuyện nội bộ của nhà họ Cố, chỉ có một vài người đủ tư cách để học.
Lý Dục Thần vẫy tay.
Cố Ngôn Châu bất giác cúi người, bước tới chỗ Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nói thì thầm gì đó bên tai Cố Ngôn Châu.
Cố Ngôn Châu nghe xong thì vô cùng sợ hãi, như thể nghe được bí mật gì đó cực kỳ ghê gớm trên đời này, sau một hồi nghẹn họng, trố mắt, ông ta chợt mừng như điên, kích động run rẩy toàn thân.
“Khẩu quyết này... Khẩu quyết này...”, ông ta run giọng lẩm bẩm: “... Chẳng trách mấy chục năm nay tôi chỉ quanh quẩn ở Hóa Kình, từ đầu tới cuối luôn cách Tông Sư một tầng, thì ra là thế! Thì ra là thế!”
Chương 540: Tại sao phải sợ
Cố Ngôn Châu đột nhiên quỳ xuống trước mặt Lý Dục Thần.
Chuyện này làm Trần Văn Học và La Bội Dao sợ hãi.
Trong mắt người bình thường, một ông già sáu mươi, bảy mươi tuổi lại quỳ xuống trước mặt một người chừng hai mươi tuổi chẳng những không hợp lễ nghi mà còn tổn thọ.
Nhưng Lý Dục Thần vẫn đứng yên, vui vẻ nhận lấy cái quỳ này của Cố Ngôn Châu.
“Cảm ơn cậu Lý truyền đạo!”, Cố Ngôn Châu cung kính dập đầu một cái.
Lý Dục Thần dìu ông ta đứng dậy, nói: “Tôi nhận cái lạy này thay cho ông nội của ông. Ông ta nói Bát Quái Du Hồn Quyết mà ông ta truyền cho hậu duệ bị sai câu cuối cùng, tiếc là tới khi ông ta hiểu ra điều này thì ông ta đã rời khỏi nhà họ Cố mất rồi. Câu mà tôi vừa truyền cho ông chính là câu mà ông ta đã sửa lại khi về già, trong đó không chỉ ẩn chứa công phu Bát Quái võ đạo. Ông phải nhớ rằng, bên ngoài du hồn, bát phương vô cực, có thể tới bất kỳ đâu trong trời đất này, nhưng vẫn phải coi mình là một khối đá, nếu không khó lòng chống chọi vượt qua được thiên hình lôi kiếp”.
Cố Ngôn Châu kích động nói: “Cảm ơn cậu chỉ bảo, tiếc rằng Ngôn Châu đã già rồi, phí phạm mất mấy chục năm tuổi trẻ tươi đẹp, không biết có còn kịp đặt chân vào ngưỡng cửa Tông Sư nữa hay không”.
Lý Dục Thần cười nói: “Tông Sư thì có là gì? Tam Phong chân nhân của Võ Đang đã từng nói, chỉ cần vẫn còn một hơi thở thì vẫn còn cơ hội Kim Đan đại thành. Ông có công phu làm gốc rễ, tuổi tác hiện tại còn chưa quá cao, học thành Bát Quái Du Hồn thì Tông Sư chỉ là chuyện nhỏ”.
Nếu trước đây nghe thấy lời này, nhất định trong lòng Cố Ngôn Châu sẽ khinh bỉ người nói quá ngông cuồng! Trên đời này làm gì có ai dám nói Tông Sư chỉ là chuyện nhỏ?
Nhưng hôm nay, khi lời này được nói ra từ miệng Lý Dục Thần, Cố Ngôn Châu lại chỉ cảm thấy máu nóng dâng trào.
Lúc này, Lý Dục Thần bỗng nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt như thể xuyên qua hư không, nhìn tới một nơi xa xôi.
Cố Ngôn Châu dường như cảm nhận được gì đó, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng ông ta không thấy bất kỳ thứ gì, ngoài cửa sổ chỉ có bóng đêm đen đặc và ánh đèn lấp lóe từ cửa sổ của những ngôi nhà đằng xa.
Lý Dục Thần đứng dậy, nói: “Dì La, Văn Học, hai người đi nghỉ sớm đi, tôi đi ra ngoài một chút”.
La Bội Dao hỏi: “Khuya vậy rồi cháu còn đi đâu nữa?”
Trần Văn Học hình như đoán ra gì đó, anh ta hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lý Dục Thần cười nói: “Không có gì, tôi đi một lát rồi về ngay”.
Nói rồi, anh lập tức đi ra ngoài.
Cố Ngôn Châu vội vàng đứng dậy đi theo ra ngoài.
Trần Văn Học cũng muốn đi nhưng nghĩ rồi lại cố nhịn.
Lý Dục Thần đi xuống dưới nhà, dọc theo con đường chật hẹp đậu đầy ô tô, băng qua tòa chung cư cũ kỹ, đi vào trong vườn hoa của khu chung cư.
Ở giữa vườn hoa có một quảng trường nhỏ, ban nãy còn bị các bác gái chiếm chỗ để tập múa, hát vang những khúc ca mang đậm bản sắc dân tộc.
Lúc này đêm đã khuya, các bác gái đã ra về, quảng trường được bỏ lại, trống không.
Lý Dục Thần tiến tới giữa quảng trường.
Cố Ngôn Châu đi theo sát sau lưng anh.
Rõ ràng quảng trường rất trống trải, trên bầu trời còn có một vài ánh sao, gió lạnh lùa qua làm tán cây đong đưa dưới ánh đèn đường mờ vàng.
Nhưng Cố Ngôn Châu lại cảm thấy vô cùng bàng hoàng và ngạt thở như thể không khí ở đây đặc quánh như hồ dán.
Sau đó, ông ta nhìn thấy người đứng giữa khoảng sân rộng.
Người đó dường như bỗng dưng hiện ra, lúc đi ở đằng xa hoàn toàn không để ý thấy ông ta ở đó, chỉ khi tới một khoảng cách thích hợp thì mới có thể nhìn thấy, cho nên có cảm giác là ông ta bỗng dưng hiện ra.
Hết thảy áp lực và cảm giác ngạt thở đều là do sự hiện diện của người này.
Hoàng Tổ Hùng!
Lúc Cố Ngôn Châu nhận ra đối phương là ai không khỏi giật nảy mình.
Mặc dù trong lòng ông ta đã đoán ra được từ trước nhưng khi thực sự giáp mặt với Tông Sư, ông ta vẫn cảm thấy bất ngờ và kinh ngạc. Ngoài ra, ông ta cũng hết sức kích động. Có thể nhìn thấy một trận luận võ cấp bậc Tông Sư là niềm mong mỏi của bất kỳ người luyện võ nào!
Lý Dục Thần chậm rãi bước vào trong khoảng sân rộng, đứng giáp mặt với Hoàng Tổ Hùng.
Tóc Hoàng Tổ Hùng đã bạc trắng nhưng mặt mày hồng hào, mang tới cảm giác hạc phát đồng nhan.
“Cậu chính là Lý Dục Thần?”
“Đúng”.
“Cậu hoàn toàn không sợ à?”
“Tại sao phải sợ?”
Hai người một hỏi một đáp, quan sát lẫn nhau.
“Cậu có biết tại sao hôm nay tôi lại tới tìm cậu không?”, Hoàng Tổ Hùng hỏi.
“Không quan trọng. Ông nghĩ thế nào là chuyện của ông, chẳng liên quan gì tới tôi”.
Câu trả lời của Lý Dục Thần nằm ngoài dự kiến của Hoàng Tổ Hùng, giọng điệu xem thường người khác kiểu này rất dễ chọc giận người khác nhưng tu vi của Hoàng Tổ Hùng sớm đã siêu thoát, trong lòng không vui không buồn, càng không giận. Nếu nói có cảm xúc gì thì đại khái là hơi thất vọng, bởi vì thái độ nói năng coi thường người khác thế này chứng tỏ tu vi của tên nhóc này có hạn. Cao thủ chân chính nhất định sẽ không nói năng như vậy.
Nghĩ lại cũng phải, đối phương chỉ là một thanh niên chừng hai mươi tuổi thôi, cho dù có luyện võ ngay từ trong bụng mẹ thì cũng đâu đã luyện được mấy năm? Có lẽ đối phương còn biết được một vài thuật pháp tà đạo nhưng vậy thì đã sao? Ở trước mặt Tông Sư võ đạo, những trò mèo đấy chẳng là gì cả.
“Này cậu thanh niên, ngạo mạn sẽ phải trả giá đắt đấy”, Hoàng Tổ Hùng nói.
Phan Phượng Anh nhìn Lý Dục Thần như nhìn một kẻ điên. Đúng vậy, trong lòng bà ta không có ai đáng giá mười tỷ cả. Sao trên đời này lại có mạng người nào đáng giá mười tỷ cơ chứ?
Lý Dục Thần nói: “Nếu bà không bỏ ra nổi chừng ấy tiền cũng không sao, tôi thay một điều kiện khác. Chỉ cần bà làm được hai chuyện này thì sẽ giữ được mạng cho con trai bà. Một, dùng kiệu tám người khiêng, đàng hoàng rước dì La vào nhà họ Trần; hai, ở từ đường của nhà họ Trần, tuyên bố trước mặt mọi người rằng Trần Văn Học là người nối nghiệp gia chủ của nhà họ Trần”.
“Cậu nằm mơ!”
Phan Phượng Anh bật thốt ra miệng.
Bà ta hiểu rất rõ, hai điều kiện này của Lý Dục Thần có nghĩa là gì. Rước La Bội Dao vào nhà họ Trần bằng kiệu tám người khiêng thì Phan Phượng Anh bà ta là gì? Sau này ai làm bà chủ của nhà họ Trần?
Điều thứ hai lại càng không thể! Nếu chỉ định Trần Văn Học làm người nối nghiệp thì công bà ta vất vả bao nhiêu năm qua sẽ đổ sông đổ bể hết, chuyện này có gì khác chuyện rước La Bội Dao bằng kiệu tám người khiêng đâu?
Lý Dục Thần giơ tay lên, cửa phòng vốn đã đóng chặt lại mở ra.
“Bà trở về suy nghĩ thật kỹ đi, nếu không chấp nhận hai điều kiện này thì chi mười tỷ ra mua mạng. Còn giờ thì bà có thể đi được rồi”.
“Đồ điên! Tên thần kinh!...”
Phan Phượng Anh hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, trông thấy hai tên vệ sĩ ngồi ngoài góc hành lang, nghe thấy tiếng cánh cửa đóng sập lại sau lưng mình, bà ta thở phào nhẹ nhõm như thể trút được gánh nặng.
Bà ta rất hối hận vì đã tới đây. Vốn cứ tưởng có thể dễ dàng bắt chẹt cả gia đình này, không ngờ bọn họ lại khó chơi như vậy. Đúng là bọn điên!
Lại còn đòi mười tỷ nữa chứ, Phan Phượng Anh quyết định sẽ không đưa cho bọn họ một xu nào hết. Không chỉ vậy, bà ta còn muốn cả nhà này sống không bằng chết! Ngay cả căn nhà nho nhỏ này cũng phải lấy hết! Cho bọn họ lưu lạc đầu đường xó chợ như chó nhà có tang, có vậy bà ta mới hả dạ!
Còn về phần sức khỏe của con trai bà ta Trần Chí Hổ, bà ta tin chắc kiểu gì cũng sẽ có người chữa được. Chẳng phải chỉ là điểm huyệt thôi sao, chỉ cần lão Tông Sư nhà họ Hoàng Hoàng Tổ Hùng chịu ra tay thì chắc chắn có thể giải được. Nếu không được thì cùng lắm về nhà ngoại nhờ anh cả của bà ta. Anh cả của bà ta rất thân thiết với đạo sĩ của Mao Sơn, nghe nói đạo sĩ Mao Sơn có bản lĩnh hàng long phục hổ, có thể trảm yêu trừ ma, giải chút thủ đoạn nho nhỏ này của tên họ Lý kia chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao!
...
Sau khi Phan Phượng Anh đi rồi, trong phòng rơi vào một khoảng im lặng ngắn ngủi. Không biết từ lúc nào, Trần Văn Học đã giàn giụa nước mắt. Anh ta nhìn mẹ mình, nức nở nói: “Mẹ, con có lỗi với mẹ, để mẹ phải chịu tủi thân!”
La Bội Dao chậm rãi bước tới bên Trần Văn Học, nhẹ nhàng ôm lấy đầu của con trai, áp mặt lên trán anh ta, khẽ nói: “Con ngoan, là mẹ hại con phải chịu tủi thân mới đúng, con phải chịu đựng quá nhiều chuyện mà đáng ra con không cần phải chịu. Mẹ hứa với con, sau này không ép con nữa, con không thích làm cậu chủ của nhà họ Trần thì sau này chúng ta không làm nữa. Con cứ việc làm một chú chim nhỏ tự do, muốn bay đi đâu thì đi!”
“Không, mẹ!”, Trần Văn Học ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp in hằn vết thời gian của mẹ mình: “Con đã suy nghĩ thấu đáo rồi, trước đây con sống quá tùy hứng, thường hay làm mẹ giận, sau này con sẽ không thế nữa. Con vốn chính là cậu chủ của nhà họ Trần, tại sao con lại phải đi? Con sẽ cố gắng. Từ nay về sau, nhất định không để người ta khinh thường con nữa, càng sẽ không để người ta bất kính với mẹ nữa!”
La Bội Dao ôm chặt lấy con trai, nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng trào ra, lăn dài từ gò má bà ta xuống mặt Trần Văn Học. Nước mắt của hai mẹ con hòa vào nhau tựa như dòng suối chảy trên mặt đất.
Lý Dục Thần đứng dậy, lặng lẽ đi ra ngoài.
Hơi ấm lưu lại trong phòng.
Bên ngoài đã lên đèn, gió lạnh mùa đông thổi vào căn chung cư cũ kỹ nhưng chẳng thổi tắt nổi tình cảm ấm nồng của con người.
...
Khi Phan Phượng Anh về đến nhà, Trần Chí Hổ đang đau đớn lăn lộn dưới đất.
“Con trai à, con sao rồi? Con trai!”, Phan Phượng Anh vội vàng hỏi.
Bà ta nghĩ tới lời Lý Dục Thần nói, hằng ngày cơn đau sẽ mạnh lên gấp bội, nếu như ý chí không đủ mạnh thì có lẽ không thể sống nổi quá ba ngày.
“Định Bang! Định Bang!”, Phan Phượng Anh sốt ruột hỏi: “Nhà họ Hoàng nói thế nào? Bao giờ thì Hoàng lão Tông Sư mới tới?”
Lúc này, Trần Định Bang cũng rất nóng ruột nhưng ông ta vẫn cố gắng bình tĩnh nói: “Yên tâm, nhà họ Hoàng đã đồng ý rồi, chẳng mấy chốc sẽ tới ngay thôi”.
“Định Bang, ông gọi lại giục người ta đi, bọn họ ra điều kiện thế nào thì cũng cứ đồng ý đi!”, Phan Phượng Anh nói.
Trần Định Bang không còn cách nào khác đành phải gọi lại cho bọn họ.
Buổi tối, Hoàng Duy Long đi cùng với chú mình - đại Tông Sư Hoàng Tổ Hùng đã lâu không lộ mặt công khai – tới nhà họ Trần.
Trần Định Bang đã từng gặp Hoàng Tổ Hùng. Khí phách mạnh mẽ của bậc đại Tông Sư toát ra từ người Hoàng Tổ Hùng lưu lại ấn tượng cực kỳ sâu đậm trong tâm trí Trần Định Bang hồi trẻ.
Thế nhưng lần này gặp lại, Trần Định Bang phát hiện ra, khí thế choáng ngợp của Hoàng Tổ Hùng năm xưa đã không còn nữa, trông ông ta giờ chỉ còn giống một người bình thường chẳng có gì đặc biệt, đến mức mà Phan Phượng Anh phải hỏi nhỏ ông ta xem đây có phải là Hoàng Tổ Hùng thật không?
Đương nhiên nhà họ Hoàng không đến mức dẫn một Hoàng Tổ Hùng giả tới lừa người khác. Trần Định Bang cũng có mắt, ông ta biết thế nào là phản phác quy chân, chứng tỏ cảnh giới của Hoàng Tổ Hùng đã tiến thêm một bậc. Có thể nhận ra điều này từ nét mặt tự tin của Hoàng Duy Long.
Chương 538: Như vậy có gì vẻ vang
Vốn cứ nghĩ Tông Sư ra tay thì huyệt đạo và kinh mạch bị phong bế trên người Trần Chí Hổ sẽ được hóa giải một cách thuận lợi nhưng không ngờ rằng, Hoàng Tổ Hùng kiểm tra thân thể cho Trần Chí Hổ xong lại nhíu mày, nói:
“Khí mạch bế tắc, linh khu thay đổi, đây không phải là thủ pháp võ đạo thông thường! Ai là người làm cậu Trần bị thương vậy?”
Trần Định Bang đáp: “Người này tên là Lý Dục Thần, là một thanh niên. Nghe nói lâu nay cậu ta học nghệ ở trên núi, mới vừa xuống núi chưa lâu”.
“Có biết sư phụ của cậu ta là ai không?”, Hoàng Tổ Hùng hỏi.
“Chuyện này thì tôi không biết”, Trần Định Bang lắc đầu nói.
Hoàng Tổ Hùng lắc đầu: “Vậy thì khó rồi đây!”
“Hoàng lão Tông Sư, ngài nhất định phải mau cứu con trai của tôi! Ngài muốn ra điều kiện thế nào thì cứ nói đi ạ!”, Phan Phượng Anh vội la lên.
Trần Định Bang lườm vợ mình một cái: “Bà nói gì vậy, sao có thể nói những lời này trước mặt lão Tông Sư, bà không thấy xấu hổ sao!”
Hoàng Tổ Hùng phẩy tay nói: “Không sao, bà ấy nóng lòng cứu con, có thể thông cảm được”.
Hoàng Duy Long hỏi: “Chú à, liệu có cứu được không?”
Hoàng Tổ Hùng hiểu ý của cháu mình, nếu như không cứu được thì hôm nay đi chuyến này coi như uổng công, điều kiện mà nhà họ Trần đã đồng ý đương nhiên cũng không còn giá trị nữa.
Ông ta mỉm cười: “Thủ pháp đặc biệt như vậy, ta không dám cưỡng chế giải huyệt”.
Nghe vậy, Hoàng Duy Long và Trần Định Bang đều cảm thấy thất vọng.
Nhưng Hoàng Tổ Hùng lại lập tức đổi giọng: “Có điều, ta có thể tới gặp tên nhóc họ Lý kia”.
Hai mắt Trần Định Bang sáng lên. Đúng vậy, muốn cởi chuông phải nhờ người cột chuông, với thủ đoạn của Tông Sư, muốn ép tên nhóc kia đi vào khuôn khổ chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao.
Lý Dục Thần đi dạo quanh những con phố của Thân Châu giữa màn đêm, cảm nhận sự phồn hoa của một thành phố không ngủ.
Thấy đã đủ thời gian rồi, anh mới quay lại. La Bội Dao đã nấu xong bữa khuya, ngồi nhìn hai người trẻ tuổi vừa ăn vừa nói chuyện.
Trần Văn Học hỏi Lý Dục Thần: “Nếu như Phan Phượng Anh không chịu khuất phục thì Trần Chí Hổ sẽ đau tới chết thật ư?”
“Đúng vậy”, Lý Dục Thần trả lời rất thẳng thắn.
Trần Văn Học thì không sao, anh ta tin tưởng lời Lý Dục Thần nói nhưng chuyện này lại làm bà Trần – La Bội Dao giật nảy mình.
“Tiểu Lý à, cháu làm gì Trần Chí Hổ vậy?”, La Bội Dao hỏi.
Trần Văn Học nói: “Mẹ đừng hỏi, Dục Thần có thủ đoạn của thần tiên, hiện tại mẹ chỉ cần chờ Phan Phượng Anh cho kiệu tám người khiêng tới rước mẹ về nhà họ Trần là được”.
La Bội Dao lắc đầu, nói: “Cho dù bà ta có cho kiệu tám người khiêng tới rước mẹ thì mẹ cũng không đi đâu”.
Trần Văn Học hết sức khó hiểu: “Mẹ, chẳng phải mẹ vẫn luôn muốn được đàng hoàng bước vào nhà họ Trần hay sao?”
“Con cảm thấy như vậy có gì vẻ vang không?”, La Bội Dao khẽ thở dài một tiếng: “Phan Phượng Anh làm gì không quan trọng, quan trọng là bố con, nếu như ông ta không thật lòng muốn rước mẹ về nhà họ Trần thì có mang kiệu tám người khiêng tới rước mẹ cũng có ý nghĩa gì? Mẹ bước vào cửa nhà họ Trần cũng có khác gì bước vào một chiếc quan tài sống”.
“Hơn nữa, mẹ hiểu rõ Phan Phượng Anh. Nhất định bà ta sẽ không cam lòng. Bảo bà ta rước mẹ về nhà họ Trần chẳng khác gì giết bà ta. Hơn nữa, bọn con còn muốn giành mất vị trí thừa kế của con trai bà ta, sao bà ta chịu chấp nhận chứ?”
La Bội Dao lo âu nói: “Phan Phượng Anh nhất định sẽ trả thù, bọn con phải cẩn thận một chút”.
Lý Dục Thần cười nói: “Dì La, dì yên tâm, nếu bà ta dám trả thù, vậy thì cháu sẽ không chỉ đơn giản bắt bà ta dùng kiệu tám người khiêng tới rước gì nữa đâu”.
Trần Văn Học cũng nói: “Đúng vậy, mẹ, có Dục Thần ở đây thì mẹ cứ yên tâm”.
La Bội Dao vẫn không yên lòng: “Bọn con đấy, cẩn thận một chút vẫn hơn”.
Đúng lúc này, cửa ra vào vang lên tiếng gõ cửa.
“Đã khuya vậy rồi, ai tới vậy nhỉ?”
La Bội Dao lấy làm lạ, đi ra mở cửa xem thử thì hóa ra là Cố Ngôn Châu.
“Ông Cố!”
La Bội Dao quen biết Cố Ngôn Châu, năm xưa, lúc bà ta còn ở bên Trần Định Bang, Cố Ngôn Châu đã đi theo Trần Định Bang rồi.
“Bà chủ”, Cố Ngôn Châu vẫn luôn gọi La Bội Dao như vậy.
La Bội Dao vội mời Cố Ngôn Châu vào nhà.
“Đã khuya vậy rồi, sao ông Cố lại tới đây?”, Trần Văn Học vội vàng đứng dậy nhường chỗ ngồi, anh ta cực kỳ kính trọng Cố Ngôn Châu.
Cố Ngôn Châu cười với anh ta rồi khẽ khom lưng chào Lý Dục Thần. Lý Dục Thần khẽ gật đầu xem như đáp lại.
“Tôi tới để từ biệt”, Cố Ngôn Châu nói.
“Từ biệt? Ông muốn đi đâu?”, Trần Văn Học hỏi.
“Tôi đã rời khỏi Tân Môn mấy chục năm, giờ đã có tuổi, muốn về xem lại Tân Môn”, Cố Ngôn Châu nói.
“Nhưng… Chẳng phải ông đã đoạn tuyệt tình nghĩa với nhà họ Cố ở Tân Môn từ lâu rồi sao?”
Trần Văn Học từng nghe nói về chuyện của Cố Ngôn Châu, năm xưa ông ta giết người ở Tân Môn, làm trái gia quy, bị nhà họ Cố ở Tân Môn đuổi ra khỏi nhà.
“Văn Học!”, La Bội Dao quát con không được nói: “Con chớ nói bậy! Ông Cố là người của nhà họ Cố, sao lại đoạn tuyệt tình nghĩa được! Ông Cố, Văn Học nói năng không biết giữ ý giữ tứ, ông đừng để bụng”.
Cố Ngôn Châu bật cười: “Không sao, Văn Học nói cũng đúng, năm ấy tôi còn trẻ tuổi nên nóng tính, đúng là đã từng cắt áo đoạn nghĩa với người nhà nhưng giờ nghĩ lại thì chỉ là chuyện cười trong lúc kích động thôi. Lá rụng về cội, tôi đã già rồi, cũng nên về thôi. Tôi sống ở nhà họ Trần nhiều năm như vậy, chỉ có Văn Học là tôi yêu thương nhất. Tôi không có con nên coi thằng bé như con trai tôi. Lần này tôi đi khỏi Thân Châu, không biết sau này có gặp lại nữa không nên hôm nay tới đây chào từ biệt mọi người”.
Chương 539: Truyền khẩu quyết
Không hiểu sao, Trần Văn Học bỗng thấy bùi ngùi.
“Ông Cố, ông đừng nói vậy, sau này cháu sẽ tới Tân Môn thăm ông”.
Cố Ngôn Châu gật đầu nói: “Vậy thì tốt quá, có điều sắp tới cháu phải cẩn thận, e là bà Phan sẽ không bỏ qua cho cháu dễ dàng như vậy đâu”.
“Hừ, bà ta thì làm gì được cháu chứ?”, Trần Văn Học tỏ ý khinh thường: “Trước tiên bà ta cứ lo giữ được mạng cho con trai bà ta đi rồi hẵng nói!”
Cố Ngôn Châu nhìn Lý Dục Thần một cái, nói: “Có cậu Lý ở đây, đương nhiên là cháu không sao rồi nhưng không sợ bị ăn trộm, chỉ sợ bị quân ăn trộm để mắt tới. Nhà họ Phan có gia thế lớn, lần này nhà họ Hoàng đã đồng ý rồi, lão Tông Sư Hoàng Tổ Hùng sẽ ra tay tương trợ, cậu Lý cũng phải cẩn thận”.
“Cảm ơn đã báo cho tôi biết”, mặc dù Lý Dục Thần chẳng để tâm chút nào nhưng anh vẫn cảm ơn ông ta một tiếng.
Ở trường đấu chó của thành phố Hòa, Cố Ngôn Châu đã được chứng kiến bản lĩnh của Lý Dục Thần, chân khí phóng ra ngoài, phất tay thành lưỡi dao, chém xuyên qua không khí, đây đều là thủ đoạn của Tông Sư. Còn thủ đoạn bàn tay tỏa sáng, giết hết oan hồn thì rõ ràng không phải là võ đạo mà là một loại huyền thuật trong đạo pháp.
Ông ta rất muốn biết so với Tông Sư võ đạo chân chính thì Lý Dục Thần mạnh tới đâu nhưng tiếc là chưa gặp được cơ hội này.
“Ông Cố định bao giờ xuất phát?”, La Bội Dao hỏi.
“Ngày mai tôi sẽ đi luôn”, Cố Ngôn Châu nói.
“Vội vã vậy à?”, Trần Văn Học kinh ngạc: “Sao không ở thêm vài ngày nữa hẵng đi, để bọn cháu chuẩn bị cẩn thận một chút, tiễn ông đi”.
Cố Ngôn Châu phẩy tay cười nói: “Đâu phải thanh niên trai tráng đi ra ngoài xông xáo, chỉ là một ông gia quay về cố hương thôi mà, có gì đâu mà phải tiễn”.
Lý Dục Thần đột nhiên hỏi: “Hiện tại ai là gia chủ của nhà họ Cố ở Tân Môn?”
Cố Ngôn Châu ngạc nhiên, không hiểu anh hỏi vậy làm gì bèn đáp: “Gia chủ là chú họ của tôi, tên là Cố Thanh Sơn”.
Lý Dục Thần nói: “Nhà họ Cố ở Tân Môn là gia đình theo võ đạo nhiều đời, có võ cổ truyền qua các đời, không biết tu vi của gia chủ đời này ra sao?”
Cố Ngôn Châu nói: “Ba mươi năm trước, chú Thanh Sơn đã được xếp vào hàng Tông Sư, bước nửa bước ra ngoài võ đạo, không biết mấy năm nay đã lên tới cảnh giới gì rồi, tôi không dám tự ý đoán bừa”.
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Vậy đại khái là đã nhập đạo bằng võ, đột phá Tiên Thiên. Sau này ông Cố trở về, có thể nói với Thanh Sơn gia chủ rằng, nếu nhà họ Cố có chuyện gì khó xử thì có thể tới tìm tôi”.
Cố Ngôn Châu sững sờ, nhà họ Cố có thể có chuyện gì khó xử chứ?
Tân Môn có rất nhiều gia đình võ đạo nhiều đời nhưng nhà họ Cố vẫn là gia đình nổi trội trong số đó, cho dù so với toàn bộ võ lâm phương bắc thì gia đình họ vẫn là gia đình võ cổ vào hàng nhất nhì. Nếu có ngày mà ngay cả nhà họ Cố cũng cảm thấy khó xử, không giải quyết nổi thì trên đời này còn mấy ai có thể giải quyết được nữa?
Cố Ngôn Châu không trả lời, bởi ông ta cảm thấy lời này của Lý Dục Thần quá vô lễ.
Lý Dục Thần hiểu ý ông ta, mỉm cười, nói: “Nhà họ Cố có một người tên là Cố Huyền Đồng, ông có biết không?”
Cố Ngôn Châu lấy làm kinh hãi, nói: “Đó là ông nội đã quá cố của tôi, sao cậu Lý lại biết tên cụ ấy?”
“Hóa ra là ông nội của ông!”, Lý Dục Thần bật cười: “Ông ta từng nói với tôi, nếu như ngao du hồng trần, ngang qua Tân Môn, có cơ hội thì hãy chọn lấy một người trong số hậu duệ của nhà họ Cố để truyền một câu”.
“Gì cơ?”, Cố Ngôn Châu giật mình: “Cậu nói là cụ… Ông nội nhà tôi vẫn còn sống à?”
Lý Dục Thần khẽ gật đầu.
“Không, không thể nào!”, Cố Ngôn Châu không dám tin, ra sức lắc đầu.
Lý Dục Thần nói: “Thực ra ông ta còn sống hay đã chết không quan trọng, bởi vì dù sao các ông cũng không gặp được ông ta. Trừ phi trong số hậu duệ của nhà họ Cố các ông có người có thể luyện thành Bát Quái Du Hồn, triệt để đột phá Tiên Thiên”.
Nghe tới bốn chữ “Bát Quái Du Hồn”, Cố Ngôn Châu càng kinh ngạc hơn, ông ta bắt đầu tin lời Lý Dục Thần nói.
Bởi vì Bát Quái Du Hồn là cảnh giới cao nhất trong Bát Quái Chưởng của nhà họ Cố, chỉ có người nối nghiệp thuộc chi trưởng của nhà họ Cố mới biết cái tên này, hơn nữa chưa từng truyền ra ngoài. Về phần khẩu quyết thì lại càng là chuyện nội bộ của nhà họ Cố, chỉ có một vài người đủ tư cách để học.
Lý Dục Thần vẫy tay.
Cố Ngôn Châu bất giác cúi người, bước tới chỗ Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nói thì thầm gì đó bên tai Cố Ngôn Châu.
Cố Ngôn Châu nghe xong thì vô cùng sợ hãi, như thể nghe được bí mật gì đó cực kỳ ghê gớm trên đời này, sau một hồi nghẹn họng, trố mắt, ông ta chợt mừng như điên, kích động run rẩy toàn thân.
“Khẩu quyết này... Khẩu quyết này...”, ông ta run giọng lẩm bẩm: “... Chẳng trách mấy chục năm nay tôi chỉ quanh quẩn ở Hóa Kình, từ đầu tới cuối luôn cách Tông Sư một tầng, thì ra là thế! Thì ra là thế!”
Chương 540: Tại sao phải sợ
Cố Ngôn Châu đột nhiên quỳ xuống trước mặt Lý Dục Thần.
Chuyện này làm Trần Văn Học và La Bội Dao sợ hãi.
Trong mắt người bình thường, một ông già sáu mươi, bảy mươi tuổi lại quỳ xuống trước mặt một người chừng hai mươi tuổi chẳng những không hợp lễ nghi mà còn tổn thọ.
Nhưng Lý Dục Thần vẫn đứng yên, vui vẻ nhận lấy cái quỳ này của Cố Ngôn Châu.
“Cảm ơn cậu Lý truyền đạo!”, Cố Ngôn Châu cung kính dập đầu một cái.
Lý Dục Thần dìu ông ta đứng dậy, nói: “Tôi nhận cái lạy này thay cho ông nội của ông. Ông ta nói Bát Quái Du Hồn Quyết mà ông ta truyền cho hậu duệ bị sai câu cuối cùng, tiếc là tới khi ông ta hiểu ra điều này thì ông ta đã rời khỏi nhà họ Cố mất rồi. Câu mà tôi vừa truyền cho ông chính là câu mà ông ta đã sửa lại khi về già, trong đó không chỉ ẩn chứa công phu Bát Quái võ đạo. Ông phải nhớ rằng, bên ngoài du hồn, bát phương vô cực, có thể tới bất kỳ đâu trong trời đất này, nhưng vẫn phải coi mình là một khối đá, nếu không khó lòng chống chọi vượt qua được thiên hình lôi kiếp”.
Cố Ngôn Châu kích động nói: “Cảm ơn cậu chỉ bảo, tiếc rằng Ngôn Châu đã già rồi, phí phạm mất mấy chục năm tuổi trẻ tươi đẹp, không biết có còn kịp đặt chân vào ngưỡng cửa Tông Sư nữa hay không”.
Lý Dục Thần cười nói: “Tông Sư thì có là gì? Tam Phong chân nhân của Võ Đang đã từng nói, chỉ cần vẫn còn một hơi thở thì vẫn còn cơ hội Kim Đan đại thành. Ông có công phu làm gốc rễ, tuổi tác hiện tại còn chưa quá cao, học thành Bát Quái Du Hồn thì Tông Sư chỉ là chuyện nhỏ”.
Nếu trước đây nghe thấy lời này, nhất định trong lòng Cố Ngôn Châu sẽ khinh bỉ người nói quá ngông cuồng! Trên đời này làm gì có ai dám nói Tông Sư chỉ là chuyện nhỏ?
Nhưng hôm nay, khi lời này được nói ra từ miệng Lý Dục Thần, Cố Ngôn Châu lại chỉ cảm thấy máu nóng dâng trào.
Lúc này, Lý Dục Thần bỗng nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt như thể xuyên qua hư không, nhìn tới một nơi xa xôi.
Cố Ngôn Châu dường như cảm nhận được gì đó, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng ông ta không thấy bất kỳ thứ gì, ngoài cửa sổ chỉ có bóng đêm đen đặc và ánh đèn lấp lóe từ cửa sổ của những ngôi nhà đằng xa.
Lý Dục Thần đứng dậy, nói: “Dì La, Văn Học, hai người đi nghỉ sớm đi, tôi đi ra ngoài một chút”.
La Bội Dao hỏi: “Khuya vậy rồi cháu còn đi đâu nữa?”
Trần Văn Học hình như đoán ra gì đó, anh ta hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lý Dục Thần cười nói: “Không có gì, tôi đi một lát rồi về ngay”.
Nói rồi, anh lập tức đi ra ngoài.
Cố Ngôn Châu vội vàng đứng dậy đi theo ra ngoài.
Trần Văn Học cũng muốn đi nhưng nghĩ rồi lại cố nhịn.
Lý Dục Thần đi xuống dưới nhà, dọc theo con đường chật hẹp đậu đầy ô tô, băng qua tòa chung cư cũ kỹ, đi vào trong vườn hoa của khu chung cư.
Ở giữa vườn hoa có một quảng trường nhỏ, ban nãy còn bị các bác gái chiếm chỗ để tập múa, hát vang những khúc ca mang đậm bản sắc dân tộc.
Lúc này đêm đã khuya, các bác gái đã ra về, quảng trường được bỏ lại, trống không.
Lý Dục Thần tiến tới giữa quảng trường.
Cố Ngôn Châu đi theo sát sau lưng anh.
Rõ ràng quảng trường rất trống trải, trên bầu trời còn có một vài ánh sao, gió lạnh lùa qua làm tán cây đong đưa dưới ánh đèn đường mờ vàng.
Nhưng Cố Ngôn Châu lại cảm thấy vô cùng bàng hoàng và ngạt thở như thể không khí ở đây đặc quánh như hồ dán.
Sau đó, ông ta nhìn thấy người đứng giữa khoảng sân rộng.
Người đó dường như bỗng dưng hiện ra, lúc đi ở đằng xa hoàn toàn không để ý thấy ông ta ở đó, chỉ khi tới một khoảng cách thích hợp thì mới có thể nhìn thấy, cho nên có cảm giác là ông ta bỗng dưng hiện ra.
Hết thảy áp lực và cảm giác ngạt thở đều là do sự hiện diện của người này.
Hoàng Tổ Hùng!
Lúc Cố Ngôn Châu nhận ra đối phương là ai không khỏi giật nảy mình.
Mặc dù trong lòng ông ta đã đoán ra được từ trước nhưng khi thực sự giáp mặt với Tông Sư, ông ta vẫn cảm thấy bất ngờ và kinh ngạc. Ngoài ra, ông ta cũng hết sức kích động. Có thể nhìn thấy một trận luận võ cấp bậc Tông Sư là niềm mong mỏi của bất kỳ người luyện võ nào!
Lý Dục Thần chậm rãi bước vào trong khoảng sân rộng, đứng giáp mặt với Hoàng Tổ Hùng.
Tóc Hoàng Tổ Hùng đã bạc trắng nhưng mặt mày hồng hào, mang tới cảm giác hạc phát đồng nhan.
“Cậu chính là Lý Dục Thần?”
“Đúng”.
“Cậu hoàn toàn không sợ à?”
“Tại sao phải sợ?”
Hai người một hỏi một đáp, quan sát lẫn nhau.
“Cậu có biết tại sao hôm nay tôi lại tới tìm cậu không?”, Hoàng Tổ Hùng hỏi.
“Không quan trọng. Ông nghĩ thế nào là chuyện của ông, chẳng liên quan gì tới tôi”.
Câu trả lời của Lý Dục Thần nằm ngoài dự kiến của Hoàng Tổ Hùng, giọng điệu xem thường người khác kiểu này rất dễ chọc giận người khác nhưng tu vi của Hoàng Tổ Hùng sớm đã siêu thoát, trong lòng không vui không buồn, càng không giận. Nếu nói có cảm xúc gì thì đại khái là hơi thất vọng, bởi vì thái độ nói năng coi thường người khác thế này chứng tỏ tu vi của tên nhóc này có hạn. Cao thủ chân chính nhất định sẽ không nói năng như vậy.
Nghĩ lại cũng phải, đối phương chỉ là một thanh niên chừng hai mươi tuổi thôi, cho dù có luyện võ ngay từ trong bụng mẹ thì cũng đâu đã luyện được mấy năm? Có lẽ đối phương còn biết được một vài thuật pháp tà đạo nhưng vậy thì đã sao? Ở trước mặt Tông Sư võ đạo, những trò mèo đấy chẳng là gì cả.
“Này cậu thanh niên, ngạo mạn sẽ phải trả giá đắt đấy”, Hoàng Tổ Hùng nói.
Bình luận facebook