-
Chương 831-832
Chương 831: Không dám nhận đồ, không dám vượt quyền quyết định
Ông ta chỉ là ông chủ cửa hàng ở Phan Gia Viên, sao có thể trở thành gia?
Trừ phi…
Hầu Thất Quý ý thức được mục đích của Lâm Mộng Đình ngày hôm nay.
"Phu nhân, tôi..." Hầu Thất Quý không biết nên nói tiếp lời này như thế nào, ông ta muốn che giấu kích động trong nội tâm, chợt nhận ra giọng nói cũng run rẩy.
Lâm Mộng Đình nói ra lời này không phải do tự cao tự đại, cũng không phải hứng thú nhất thời. Cô hiểu được, hôm nay cô chính là đại diện cho Lý Dục Thần tới đây.
Lời này của cô cũng đại diện cho lời nói của Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần xem trọng ông chủ Hầu, cảm thấy người này có thể dùng. Trải qua cuộc đối thoại vừa rồi, Lâm Mộng Đình cũng cảm thấy người này dùng được.
Nhà họ Lý Thủ đô muốn phục hưng, đúng là lúc cần dùng người.
Nếu lúc nãy, ngay cả chút chuyện nhỏ kia ông chủ Hầu cũng không giải quyết được, vậy sau này đừng nhắc đến việc xây dựng lại thế gia đệ nhất Thủ đô nữa.
Mà Lâm Vân và Nghiêm Cẩn đến, càng khiến Lâm Mộng Đình khẳng định, có khả năng Lý Dục Thần sớm đã đoán được phiền phức hôm nay cô gặp phải khi tới Phan Gia Viên, cho nên đặc biệt bảo Lâm Vân gọi đến cả Nghiêm Cẩn.
Lâm Mộng Đình biết uy lực khi hai thằng nhóc này liên hợp lại.
Có bọn họ, chỉ cần không phải Tông Sư ra tay, thì không ai có thể bắt nạt chị của bọn họ.
Đương nhiên, Lâm Mộng Đình không hề hoàn toàn trông chờ vào hai đứa em trai, cô cũng muốn kiểm tra thử, sau nửa năm tu luyện, rốt cuộc thực lực của cô đã đến mức độ nào rồi.
Dù Lâm Vân và Nghiêm Cẩn không đến, cô vẫn sẽ nói ra câu này với Hầu Thất Quý.
Đại tiểu thư lớn lên trong nhà họ Lâm tại thành phố Hoà, vào thời khắc này, bày ra khí phách con nhà quyền thế được hun đúc từ nhỏ.
"Ông chủ Hầu, nhớ kỹ, bắt đầu từ hôm nay, ông chính là "gia"! Vòng tay này không nói không bán, đừng nói là Dương Lỵ Lỵ, ngay cả đích thân Tần gia đến cũng không mua được! Lời này là tôi nói, là phu nhân của Lý Dục Thần nói!"
Hầu Thất Quý bị khí thế của Lâm Mộng Đình lan đến, trong khoảnh khắc, dường như ông ta thật sự trở thành gia.
Ông ta như thể nhìn thấy ánh rạng đông rực rỡ giữa đêm đen hun hút; như kẻ phiêu dạt trên biển bắt được mép thuyền cứu nạn.
Tương lai trở nên sáng tỏ, sinh mệnh một lần nữa có ý nghĩa phi phàm.
Mặc dù Hầu Thất Quý không nghĩ ra ông ta có thể giúp Lý Dục Thần làm chuyện gì, nhưng dù chỉ là thằng trông cửa, hoặc bảo ông ta quay về nghề cũ, lại đi trộm mộ, ông ta cũng bằng lòng.
Muốn làm thì làm lớn, so với mộ Quỷ Vương ở Long Môn Thiên Quan, những mộ trước kia ông ta trộm toàn là nhà tranh của đám con nít.
Nghĩ đến việc này, Hầu Thất Quý chợt cảm thấy cái vòng tay trước mắt đã không còn quan trọng nữa.
Vốn ông ta chỉ muốn dùng cái vòng tay này để chứng minh việc ngày đó không phải là hư ảo, không phải là nằm mơ. Vào năm ông ta bạc đầu, chỉ cần nhìn thấy cái vòng tay này, ông ta lập tức có thể nhớ lại khoảng thời gian ông ta sóng vai chiến đấu với Lý Dục Thần.
Nhưng bây giờ, hình như không cần cái vòng tay này chứng minh nữa.
Hầu Thất Quý nhẹ nhàng đẩy vòng tay đến trước mặt Lâm Mộng Đình, nói: "Phu nhân, có lời này của cô, đời này của tôi đáng giá. Chiếc vòng tay này, ngoài để chém gió, thật ra tôi giữ lại cũng không có tác dụng gì, đưa tặng cho phu nhân đi".
"Tặng cho tôi?", Lâm Mộng Đình sững sờ.
"Chiếc vòng tay này mang từ trong mộ Quỷ Vương ra ngoài, cũng là bằng chứng ngày đó cậu Lý vào sinh ra tử, tặng cho phu nhân cực kỳ hợp. Hơn nữa, tôi làm ở nơi này lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy chiếc vòng tay ngọc dát vàng tinh xảo như vậy. Thôn họ Hà ở Tây Kinh từng đào lên được một vòng tay ngọc dát vàng đời Đường tương tự, hiện được cất trong bảo tàng Tây Kinh. So sánh chiếc vòng, bất luận là về công nghệ chế tạo hay về chất ngọc, chiếc này đều cao hơn một bậc. Chỉ có người đẹp vô song như phu nhân mới xứng với vật đẹp như vậy".
Hầu Thất Quý khen vòng tay lên trời xuống biển, đồng thời cũng khen Lâm Mộng Đình.
Nhưng lời của ông ta không hoàn toàn chỉ có nịnh nọt, ông ta quả thật cảm thấy như thế.
Lâm Mộng Đình ngẫm nghĩ, từ chối: "Ông chủ Hầu, cảm ơn nhã ý của ông, hiện tại tôi không thể nhận chiếc vòng tay này. Ông mang nó ra ngoài thì nó là duyên của ông, tôi không thể đoạt cái yêu thích của người khác".
Hầu Thất Quý mất mát, nhưng ông ta nhanh chóng tỉnh lại, biết mình đường đột.
Hôm nay Lâm Mộng Đình thay mặt Lý Dục Thần tới, có thu nhận ông chủ Hầu hay không, cuối cùng vẫn cần Lý Dục Thần quyết định, Lâm Mộng Đình không thể vượt quá bổn phận. Nếu cô thu nhận cái vòng tay này, vậy sẽ khiến Lý Dục Thần lây dính nhân quả, tương lai dù Lý Dục Thần không cần ông chủ Hầu cũng không được.
Lâm Mộng Đình thông minh, cô tuyệt đối sẽ không vì một cái vòng tay cùng vài lời nịnh nọt vô căn cứ gây phiền toái cho chồng mình, cô chỉ hoàn thành việc của mình.
Nếu Hầu Thất Quý thông minh, đại khái tương lai ông ta có thể tặng vòng tay cho Lý Dục Thần, lại từ Lý Dục Thần đưa cho Lâm Mộng Đình. Vừa hợp tình hợp lý, lại hợp duyên.
Thấy Hầu Thất Quý hơi xấu hổ, Lâm Mộng Đình mỉm cười dời đi chủ đề, hỏi: "Ông chủ Hầu có quen biết Tứ gia không?"
"Tứ gia?", Hầu Thất Quý khẽ sửng sốt: "Phu nhân đang nhắc đến Tứ gia nhà họ Vương?"
"Ừ, hình như tên là Vương Bách Thuận", Lâm Mộng Đình nói.
"Đương nhiên có biết rồi!", Hầu Thất Quý đáp: "Vương Tứ gia, Bạch Ngũ Gia, đều là nhân vật đứng đầu nhóm chủ nhân ham chơi ở Thủ đô. Làm ăn tại Phan Gia Viên, chỉ cần không phải là tay mới, có ai là không biết?"
"Nghe nói người này cũng là không mua được thứ nhìn trúng sẽ không bỏ qua?"
"Nói là nói như vậy, nhưng vị gia này tốt hơn bạn gái của Vinh Quảng Kiệt nhiều. Ít nhất Vương Tứ gia sẽ không để cho người bán chịu thiệt thòi. Đồ vật ông ta nhìn trúng, thường thường sẽ ra giá cao thu mua".
"Vậy nếu tăng giá cao hơn nữa nhưng người bán vẫn không chịu bán thì sao? Giống như cái vòng tay này của ông ấy".
Hầu Thất Quý sững sờ, bỗng phản ứng lại, kinh ngạc hỏi: "Phu nhân, không lẽ cô... gặp phải Tứ gia?"
Chương 832: Ông chủ Hầu làm một thương gia đồ cổ quá đáng tiếc
Lâm Mộng Đình không hề giấu giếm, cô giơ tay lên nói: "Vừa rôi tôi gặp ở bên ngoài. Ông ta muốn mua chiếc nhẫn trên tay tôi, ra giá không hề thấp, nhưng đây là nhẫn đính hôn Dục Thần tặng cho tôi, ông nói xem tôi có thể bán không?”
"Đương nhiên là không thể bán!", Hầu Thất Quý quả quyết đáp.
Lâm Mộng Đình cười nói: "Nhưng ông ta để lại lời nói, không bán cho ông ta, tôi sẽ không ra được Phan Gia Viên".
"Này...", Hầu Thất Quý nhíu mày: "Phu nhân, e rằng việc này có chút khó khăn. Tôi biết một thân bản lĩnh của cậu Lý không sợ gì cả, nhưng mục tiêu của cậu Lý là muốn phục hưng nhà họ Lý. Một gia tộc lớn, nhất là bậc quý tộc đỉnh cấp như nhà họ Lý năm đó không thể xây dựng nên toàn bằng vũ lực. Cậu Lý mới đến, ngoài lập uy còn phải lập đức, phải bồi dưỡng thế lực, kết giao bè bạn. Tần gia lợi hại hơn nữa cũng chỉ là người trong giang hồ, hiện tại giang hồ sớm đã không thể sánh được với năm đó, chia năm bè bảy mảng. Nhưng Vương Bách Thuận không giống thế, ông ta là người của nhà họ Vương. Nhà họ Vương là một trong bốn gia tộc lớn Thủ đô, nói riêng về tài lực và thế lực, ba nhà kia không so sánh nổi".
Hầu Thất Quý tạm dừng, dường như đang sắp xếp lời nói của mình.
"Tha thứ cho tôi cả gan nói bưa, mặc dù nhà họ Vương không huy hoàng được như nhà họ Lý năm đó, nhưng gần hai mươi năm qua, bọn họ đã có xu thể nhảy lên thành đứng đầu Thủ đô, đây là sự thật. Cậu Lý cao giọng tuyên bố nhà họ Lý quay về tại Bách Thảo Đường, tất nhiên sẽ khiến nhà họ Vương cảnh giác. Mặc dù Vương Bách Thuận có địa vị bình thường trong gia tộc, giống Bạch Ngũ Gia tại nhà họ Bạch, nhưng lúc này đắc tội ông ta, sợ rằng sẽ đưa tới toàn bộ nhà họ Vương căm thù, bất lợi với nghiệp lớn phục hưng của cậu Lý".
Lâm Mộng Đình cảm thấy kinh ngạc.
Đây là lần thứ hai trong hôm nay, Hầu Thất Quý khiến cô lau mắt mà nhìn.
Lần đầu tiên là lúc ông ta lộ ra chính khí và chấp nhất giữa những câu nói khôn khéo, lần này là phán đoán của ông ta đối với thế cục, cùng với chắc chắn đầy chuẩn xác về tình thế tại Thủ đô của Lý Dục Thần.
Người này không đơn giản, làm một thương gia đồ cổ quá đáng tiếc.
Lâm Mộng Đình quyết định, nhất định phải kể rõ đầu đuôi câu chuyện hôm nay cho Lý Dục Thần, Hầu Thất Quý này có thể trọng dụng được, không thể bỏ qua.
"Ông chủ Hầu, vậy theo góc nhìn của ông, tôi nên làm cái gì?", Lâm Mộng Đình thăm dò hỏi han: "Để phục hưng nhà họ Lý, tôi nên bán nhẫn để lấy lòng nhà họ Vương không?"
Hầu Thất Quý lắc đầu nói: "Đương nhiên không được. Đây là nhẫn đính hôn cậu Lý đưa cho cô, sao có thể bán chứ? Hơn nữa, Vương Bách Thuận không phải nhân vật trọng yếu của nhà họ Vương, đắc tội ông ta sẽ đắc tội nhà họ Vương, nhưng làm ông ta vui lòng chưa chắc đã có thể lấy lòng nhà họ Vương, ngược lại sẽ khiến nhà họ Vương coi thường cậu Lý".
Lâm Mộng Đình âm thầm gật đầu, ý nghĩ của ông chủ Hầu giống cô, rõ ràng mạch lạc.
"Thế phải làm sao giờ?"
Hầu Thất Quý nghĩ nghĩ, hỏi: "Tứ gia ra giá bao nhiêu?"
"Cả những thứ tôi chọn lọc ra, ông ta ra giá hai mươi triệu", Lâm Mộng Đình trả lời: "Có điều, nghe ý của ông ta, tôi vẫn có thể tăng giá, bảo tôi nghĩ xong thì đến cửa hàng thứ hai bên tay phải Tây Môn Khẩu tìm ông ta".
Sắc mặt Hầu Thất Quý thay đổi: "Cửa hàng thứ hai bên tay phải Tây Môn Khẩu chính là cửa hàng của Vinh Quảng Kiệt".
Lâm Mộng Đình kinh ngạc: "Ồ, trùng hợp như vậy?"
"Cũng tính quá trùng hợp. Tứ gia và Tần gia quen biết nhau, Vinh Quảng Kiệt là con nuôi của Tần gia, ông ta đến đó uống trà cũng bình thường", Hầu Thất Quý đáp: "Phu nhân, nếu cô tin được tôi thì để tôi đi một chuyến, tôi thử xem có thể thuyết phục Tứ gia không mua nhẫn của cô không".
Lâm Mộng Đình khá ngoài ý muốn, nghe ý tứ của Hầu Thất Quý, ông ta muốn đi thuyết phục Vương Bách Thuận từ bỏ mua nhẫn của cô.
Cô rất tò mò Hầu Thất Quý muốn làm thế nào.
"Tôi đương nhiên tin được ông chủ Hầu, có điều tôi không hề hy vọng sẽ mang đến phiền toái cho ông", Lâm Mộng Đình lên tiếng: "An toàn của ông là quan trọng nhất, tôi tình nguyện đắc tội nhà họ Vương cũng không muốn ông bị thương tổn".
Ông chủ Hầu cực kỳ cảm động: "Sẽ không. Nơi này là Phan Gia Viên, không phải đi Quỷ Môn quan. Tôi biết Vương Tứ gia này, thích sĩ diện, chỉ cần cho ông ta đủ mặt mũi, chuyện sẽ dễ thương lượng. Phu nhân chờ ở chỗ này, tôi đi một chút liền đến".
Lâm Mộng Đình gật đầu nói: "Được, vậy ông cẩn thận một chút. Nếu ông ta không đồng ý, tuyệt đối đừng nên cưỡng cầu".
"Yên tâm đi phu nhân, tôi có chừng mực".
Hầu Thất Quý xoay người đi ra khỏi cửa hàng, lúc đi ra trong tay cầm một túi đựng lá trà.
Lâm Mộng Đình cảm thấy thật sự thú vị, không biết dựa vào mấy hộp lá trà, ông chủ Hầu muốn thuyết phục Vương Tứ gia như thế nào.
Có điều, thông qua sự việc này cũng có thể nhìn ra năng lực của ông chủ Hầu, đầu óc không những tỉnh báo, mà còn có thể nắm giữ thế cục, cũng là người có năng lực.
Không biết lần này ông ta đi có thể thành công hay không.
Lâm Mộng Đình ngồi uống trà một mình trong tiệm, vòng tay ngọc dát vàng kia bày ngay trên bàn.
Cô cầm lấy vòng tay nhìn vài lần, quả thật là rất tinh xảo, tay nghề của người xưa cực kỳ khéo léo, khó trách sẽ bị bạn gái của Vinh Quảng Kiệt xem trọng, người ta không bán cô ta vẫn khăng khăng mua.
Lúc này, ông chủ Dương sát vách dẫn theo một người phụ nữ tiến vào.
Cô ta chính là Dương Lỵ Lỵ, là người trong họ, cùng thôn với ông chủ Dương. Lúc trước đến Thủ đô đầu nhập vào ông chủ Dương, muốn học làm buôn bán đồ cổ.
Ngay từ đầu ông chủ Dương dự định bồi dưỡng cô ta, để cô ta làm cái sạp nhỏ buôn bán chút chuỗi hạt châu ngọc thạch. Nhưng Dương Lỵ Lỵ không tập trung học được, lại đi phát sóng trực tiếp ở chợ, mỗi ngày cầm điện thoại di động đi dạo từng gian hàng.
Rất nhiều người phát sóng trực tiếp tại Phan Gia Viên, Dương Lỵ Lỵ bởi nhan sắc xinh đẹp, đặc biệt là có điện có nước, fan hâm mộ tăng mạnh, nhanh chóng trở thành người nổi tiếng trên mạng. Cũng không biết thế nào lại được Vinh Quảng Kiệt nhìn trúng.
Ông ta chỉ là ông chủ cửa hàng ở Phan Gia Viên, sao có thể trở thành gia?
Trừ phi…
Hầu Thất Quý ý thức được mục đích của Lâm Mộng Đình ngày hôm nay.
"Phu nhân, tôi..." Hầu Thất Quý không biết nên nói tiếp lời này như thế nào, ông ta muốn che giấu kích động trong nội tâm, chợt nhận ra giọng nói cũng run rẩy.
Lâm Mộng Đình nói ra lời này không phải do tự cao tự đại, cũng không phải hứng thú nhất thời. Cô hiểu được, hôm nay cô chính là đại diện cho Lý Dục Thần tới đây.
Lời này của cô cũng đại diện cho lời nói của Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần xem trọng ông chủ Hầu, cảm thấy người này có thể dùng. Trải qua cuộc đối thoại vừa rồi, Lâm Mộng Đình cũng cảm thấy người này dùng được.
Nhà họ Lý Thủ đô muốn phục hưng, đúng là lúc cần dùng người.
Nếu lúc nãy, ngay cả chút chuyện nhỏ kia ông chủ Hầu cũng không giải quyết được, vậy sau này đừng nhắc đến việc xây dựng lại thế gia đệ nhất Thủ đô nữa.
Mà Lâm Vân và Nghiêm Cẩn đến, càng khiến Lâm Mộng Đình khẳng định, có khả năng Lý Dục Thần sớm đã đoán được phiền phức hôm nay cô gặp phải khi tới Phan Gia Viên, cho nên đặc biệt bảo Lâm Vân gọi đến cả Nghiêm Cẩn.
Lâm Mộng Đình biết uy lực khi hai thằng nhóc này liên hợp lại.
Có bọn họ, chỉ cần không phải Tông Sư ra tay, thì không ai có thể bắt nạt chị của bọn họ.
Đương nhiên, Lâm Mộng Đình không hề hoàn toàn trông chờ vào hai đứa em trai, cô cũng muốn kiểm tra thử, sau nửa năm tu luyện, rốt cuộc thực lực của cô đã đến mức độ nào rồi.
Dù Lâm Vân và Nghiêm Cẩn không đến, cô vẫn sẽ nói ra câu này với Hầu Thất Quý.
Đại tiểu thư lớn lên trong nhà họ Lâm tại thành phố Hoà, vào thời khắc này, bày ra khí phách con nhà quyền thế được hun đúc từ nhỏ.
"Ông chủ Hầu, nhớ kỹ, bắt đầu từ hôm nay, ông chính là "gia"! Vòng tay này không nói không bán, đừng nói là Dương Lỵ Lỵ, ngay cả đích thân Tần gia đến cũng không mua được! Lời này là tôi nói, là phu nhân của Lý Dục Thần nói!"
Hầu Thất Quý bị khí thế của Lâm Mộng Đình lan đến, trong khoảnh khắc, dường như ông ta thật sự trở thành gia.
Ông ta như thể nhìn thấy ánh rạng đông rực rỡ giữa đêm đen hun hút; như kẻ phiêu dạt trên biển bắt được mép thuyền cứu nạn.
Tương lai trở nên sáng tỏ, sinh mệnh một lần nữa có ý nghĩa phi phàm.
Mặc dù Hầu Thất Quý không nghĩ ra ông ta có thể giúp Lý Dục Thần làm chuyện gì, nhưng dù chỉ là thằng trông cửa, hoặc bảo ông ta quay về nghề cũ, lại đi trộm mộ, ông ta cũng bằng lòng.
Muốn làm thì làm lớn, so với mộ Quỷ Vương ở Long Môn Thiên Quan, những mộ trước kia ông ta trộm toàn là nhà tranh của đám con nít.
Nghĩ đến việc này, Hầu Thất Quý chợt cảm thấy cái vòng tay trước mắt đã không còn quan trọng nữa.
Vốn ông ta chỉ muốn dùng cái vòng tay này để chứng minh việc ngày đó không phải là hư ảo, không phải là nằm mơ. Vào năm ông ta bạc đầu, chỉ cần nhìn thấy cái vòng tay này, ông ta lập tức có thể nhớ lại khoảng thời gian ông ta sóng vai chiến đấu với Lý Dục Thần.
Nhưng bây giờ, hình như không cần cái vòng tay này chứng minh nữa.
Hầu Thất Quý nhẹ nhàng đẩy vòng tay đến trước mặt Lâm Mộng Đình, nói: "Phu nhân, có lời này của cô, đời này của tôi đáng giá. Chiếc vòng tay này, ngoài để chém gió, thật ra tôi giữ lại cũng không có tác dụng gì, đưa tặng cho phu nhân đi".
"Tặng cho tôi?", Lâm Mộng Đình sững sờ.
"Chiếc vòng tay này mang từ trong mộ Quỷ Vương ra ngoài, cũng là bằng chứng ngày đó cậu Lý vào sinh ra tử, tặng cho phu nhân cực kỳ hợp. Hơn nữa, tôi làm ở nơi này lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy chiếc vòng tay ngọc dát vàng tinh xảo như vậy. Thôn họ Hà ở Tây Kinh từng đào lên được một vòng tay ngọc dát vàng đời Đường tương tự, hiện được cất trong bảo tàng Tây Kinh. So sánh chiếc vòng, bất luận là về công nghệ chế tạo hay về chất ngọc, chiếc này đều cao hơn một bậc. Chỉ có người đẹp vô song như phu nhân mới xứng với vật đẹp như vậy".
Hầu Thất Quý khen vòng tay lên trời xuống biển, đồng thời cũng khen Lâm Mộng Đình.
Nhưng lời của ông ta không hoàn toàn chỉ có nịnh nọt, ông ta quả thật cảm thấy như thế.
Lâm Mộng Đình ngẫm nghĩ, từ chối: "Ông chủ Hầu, cảm ơn nhã ý của ông, hiện tại tôi không thể nhận chiếc vòng tay này. Ông mang nó ra ngoài thì nó là duyên của ông, tôi không thể đoạt cái yêu thích của người khác".
Hầu Thất Quý mất mát, nhưng ông ta nhanh chóng tỉnh lại, biết mình đường đột.
Hôm nay Lâm Mộng Đình thay mặt Lý Dục Thần tới, có thu nhận ông chủ Hầu hay không, cuối cùng vẫn cần Lý Dục Thần quyết định, Lâm Mộng Đình không thể vượt quá bổn phận. Nếu cô thu nhận cái vòng tay này, vậy sẽ khiến Lý Dục Thần lây dính nhân quả, tương lai dù Lý Dục Thần không cần ông chủ Hầu cũng không được.
Lâm Mộng Đình thông minh, cô tuyệt đối sẽ không vì một cái vòng tay cùng vài lời nịnh nọt vô căn cứ gây phiền toái cho chồng mình, cô chỉ hoàn thành việc của mình.
Nếu Hầu Thất Quý thông minh, đại khái tương lai ông ta có thể tặng vòng tay cho Lý Dục Thần, lại từ Lý Dục Thần đưa cho Lâm Mộng Đình. Vừa hợp tình hợp lý, lại hợp duyên.
Thấy Hầu Thất Quý hơi xấu hổ, Lâm Mộng Đình mỉm cười dời đi chủ đề, hỏi: "Ông chủ Hầu có quen biết Tứ gia không?"
"Tứ gia?", Hầu Thất Quý khẽ sửng sốt: "Phu nhân đang nhắc đến Tứ gia nhà họ Vương?"
"Ừ, hình như tên là Vương Bách Thuận", Lâm Mộng Đình nói.
"Đương nhiên có biết rồi!", Hầu Thất Quý đáp: "Vương Tứ gia, Bạch Ngũ Gia, đều là nhân vật đứng đầu nhóm chủ nhân ham chơi ở Thủ đô. Làm ăn tại Phan Gia Viên, chỉ cần không phải là tay mới, có ai là không biết?"
"Nghe nói người này cũng là không mua được thứ nhìn trúng sẽ không bỏ qua?"
"Nói là nói như vậy, nhưng vị gia này tốt hơn bạn gái của Vinh Quảng Kiệt nhiều. Ít nhất Vương Tứ gia sẽ không để cho người bán chịu thiệt thòi. Đồ vật ông ta nhìn trúng, thường thường sẽ ra giá cao thu mua".
"Vậy nếu tăng giá cao hơn nữa nhưng người bán vẫn không chịu bán thì sao? Giống như cái vòng tay này của ông ấy".
Hầu Thất Quý sững sờ, bỗng phản ứng lại, kinh ngạc hỏi: "Phu nhân, không lẽ cô... gặp phải Tứ gia?"
Chương 832: Ông chủ Hầu làm một thương gia đồ cổ quá đáng tiếc
Lâm Mộng Đình không hề giấu giếm, cô giơ tay lên nói: "Vừa rôi tôi gặp ở bên ngoài. Ông ta muốn mua chiếc nhẫn trên tay tôi, ra giá không hề thấp, nhưng đây là nhẫn đính hôn Dục Thần tặng cho tôi, ông nói xem tôi có thể bán không?”
"Đương nhiên là không thể bán!", Hầu Thất Quý quả quyết đáp.
Lâm Mộng Đình cười nói: "Nhưng ông ta để lại lời nói, không bán cho ông ta, tôi sẽ không ra được Phan Gia Viên".
"Này...", Hầu Thất Quý nhíu mày: "Phu nhân, e rằng việc này có chút khó khăn. Tôi biết một thân bản lĩnh của cậu Lý không sợ gì cả, nhưng mục tiêu của cậu Lý là muốn phục hưng nhà họ Lý. Một gia tộc lớn, nhất là bậc quý tộc đỉnh cấp như nhà họ Lý năm đó không thể xây dựng nên toàn bằng vũ lực. Cậu Lý mới đến, ngoài lập uy còn phải lập đức, phải bồi dưỡng thế lực, kết giao bè bạn. Tần gia lợi hại hơn nữa cũng chỉ là người trong giang hồ, hiện tại giang hồ sớm đã không thể sánh được với năm đó, chia năm bè bảy mảng. Nhưng Vương Bách Thuận không giống thế, ông ta là người của nhà họ Vương. Nhà họ Vương là một trong bốn gia tộc lớn Thủ đô, nói riêng về tài lực và thế lực, ba nhà kia không so sánh nổi".
Hầu Thất Quý tạm dừng, dường như đang sắp xếp lời nói của mình.
"Tha thứ cho tôi cả gan nói bưa, mặc dù nhà họ Vương không huy hoàng được như nhà họ Lý năm đó, nhưng gần hai mươi năm qua, bọn họ đã có xu thể nhảy lên thành đứng đầu Thủ đô, đây là sự thật. Cậu Lý cao giọng tuyên bố nhà họ Lý quay về tại Bách Thảo Đường, tất nhiên sẽ khiến nhà họ Vương cảnh giác. Mặc dù Vương Bách Thuận có địa vị bình thường trong gia tộc, giống Bạch Ngũ Gia tại nhà họ Bạch, nhưng lúc này đắc tội ông ta, sợ rằng sẽ đưa tới toàn bộ nhà họ Vương căm thù, bất lợi với nghiệp lớn phục hưng của cậu Lý".
Lâm Mộng Đình cảm thấy kinh ngạc.
Đây là lần thứ hai trong hôm nay, Hầu Thất Quý khiến cô lau mắt mà nhìn.
Lần đầu tiên là lúc ông ta lộ ra chính khí và chấp nhất giữa những câu nói khôn khéo, lần này là phán đoán của ông ta đối với thế cục, cùng với chắc chắn đầy chuẩn xác về tình thế tại Thủ đô của Lý Dục Thần.
Người này không đơn giản, làm một thương gia đồ cổ quá đáng tiếc.
Lâm Mộng Đình quyết định, nhất định phải kể rõ đầu đuôi câu chuyện hôm nay cho Lý Dục Thần, Hầu Thất Quý này có thể trọng dụng được, không thể bỏ qua.
"Ông chủ Hầu, vậy theo góc nhìn của ông, tôi nên làm cái gì?", Lâm Mộng Đình thăm dò hỏi han: "Để phục hưng nhà họ Lý, tôi nên bán nhẫn để lấy lòng nhà họ Vương không?"
Hầu Thất Quý lắc đầu nói: "Đương nhiên không được. Đây là nhẫn đính hôn cậu Lý đưa cho cô, sao có thể bán chứ? Hơn nữa, Vương Bách Thuận không phải nhân vật trọng yếu của nhà họ Vương, đắc tội ông ta sẽ đắc tội nhà họ Vương, nhưng làm ông ta vui lòng chưa chắc đã có thể lấy lòng nhà họ Vương, ngược lại sẽ khiến nhà họ Vương coi thường cậu Lý".
Lâm Mộng Đình âm thầm gật đầu, ý nghĩ của ông chủ Hầu giống cô, rõ ràng mạch lạc.
"Thế phải làm sao giờ?"
Hầu Thất Quý nghĩ nghĩ, hỏi: "Tứ gia ra giá bao nhiêu?"
"Cả những thứ tôi chọn lọc ra, ông ta ra giá hai mươi triệu", Lâm Mộng Đình trả lời: "Có điều, nghe ý của ông ta, tôi vẫn có thể tăng giá, bảo tôi nghĩ xong thì đến cửa hàng thứ hai bên tay phải Tây Môn Khẩu tìm ông ta".
Sắc mặt Hầu Thất Quý thay đổi: "Cửa hàng thứ hai bên tay phải Tây Môn Khẩu chính là cửa hàng của Vinh Quảng Kiệt".
Lâm Mộng Đình kinh ngạc: "Ồ, trùng hợp như vậy?"
"Cũng tính quá trùng hợp. Tứ gia và Tần gia quen biết nhau, Vinh Quảng Kiệt là con nuôi của Tần gia, ông ta đến đó uống trà cũng bình thường", Hầu Thất Quý đáp: "Phu nhân, nếu cô tin được tôi thì để tôi đi một chuyến, tôi thử xem có thể thuyết phục Tứ gia không mua nhẫn của cô không".
Lâm Mộng Đình khá ngoài ý muốn, nghe ý tứ của Hầu Thất Quý, ông ta muốn đi thuyết phục Vương Bách Thuận từ bỏ mua nhẫn của cô.
Cô rất tò mò Hầu Thất Quý muốn làm thế nào.
"Tôi đương nhiên tin được ông chủ Hầu, có điều tôi không hề hy vọng sẽ mang đến phiền toái cho ông", Lâm Mộng Đình lên tiếng: "An toàn của ông là quan trọng nhất, tôi tình nguyện đắc tội nhà họ Vương cũng không muốn ông bị thương tổn".
Ông chủ Hầu cực kỳ cảm động: "Sẽ không. Nơi này là Phan Gia Viên, không phải đi Quỷ Môn quan. Tôi biết Vương Tứ gia này, thích sĩ diện, chỉ cần cho ông ta đủ mặt mũi, chuyện sẽ dễ thương lượng. Phu nhân chờ ở chỗ này, tôi đi một chút liền đến".
Lâm Mộng Đình gật đầu nói: "Được, vậy ông cẩn thận một chút. Nếu ông ta không đồng ý, tuyệt đối đừng nên cưỡng cầu".
"Yên tâm đi phu nhân, tôi có chừng mực".
Hầu Thất Quý xoay người đi ra khỏi cửa hàng, lúc đi ra trong tay cầm một túi đựng lá trà.
Lâm Mộng Đình cảm thấy thật sự thú vị, không biết dựa vào mấy hộp lá trà, ông chủ Hầu muốn thuyết phục Vương Tứ gia như thế nào.
Có điều, thông qua sự việc này cũng có thể nhìn ra năng lực của ông chủ Hầu, đầu óc không những tỉnh báo, mà còn có thể nắm giữ thế cục, cũng là người có năng lực.
Không biết lần này ông ta đi có thể thành công hay không.
Lâm Mộng Đình ngồi uống trà một mình trong tiệm, vòng tay ngọc dát vàng kia bày ngay trên bàn.
Cô cầm lấy vòng tay nhìn vài lần, quả thật là rất tinh xảo, tay nghề của người xưa cực kỳ khéo léo, khó trách sẽ bị bạn gái của Vinh Quảng Kiệt xem trọng, người ta không bán cô ta vẫn khăng khăng mua.
Lúc này, ông chủ Dương sát vách dẫn theo một người phụ nữ tiến vào.
Cô ta chính là Dương Lỵ Lỵ, là người trong họ, cùng thôn với ông chủ Dương. Lúc trước đến Thủ đô đầu nhập vào ông chủ Dương, muốn học làm buôn bán đồ cổ.
Ngay từ đầu ông chủ Dương dự định bồi dưỡng cô ta, để cô ta làm cái sạp nhỏ buôn bán chút chuỗi hạt châu ngọc thạch. Nhưng Dương Lỵ Lỵ không tập trung học được, lại đi phát sóng trực tiếp ở chợ, mỗi ngày cầm điện thoại di động đi dạo từng gian hàng.
Rất nhiều người phát sóng trực tiếp tại Phan Gia Viên, Dương Lỵ Lỵ bởi nhan sắc xinh đẹp, đặc biệt là có điện có nước, fan hâm mộ tăng mạnh, nhanh chóng trở thành người nổi tiếng trên mạng. Cũng không biết thế nào lại được Vinh Quảng Kiệt nhìn trúng.
Bình luận facebook