• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (3 Viewers)

  • Chương 837-840

Chương 837: Chồng của người phụ nữ đeo nhẫn

Vinh Quảng Kiệt ngồi bên cạnh chợt cười khan đôi tiếng rồi nói: “Ôi, chuyện này thật thú vị, gặp được chuyện thú vị thế này mà tôi không tham dự vào thì chẳng phải là tiếc nuối cả đời hay sao? Tứ gia, người ta đã có lòng nương nhờ ông, vậy tôi xin nhúng tay vào chuyện này, thay Tứ gia kiểm tra xem ông ta chân thành đến đâu. Tứ gia thấy có được không?”

Vương Bách Thuận khẽ nhíu mày, trong lòng có phần bất mãn.

Ý đồ của Vinh Quảng Kiệt quá rõ ràng, hắn ta muốn nẫng tay trên của ông ta. Hắn ta biết rõ ông ta chuẩn bị quà để chúc thọ Tần gia, vậy mà còn muốn nẫng tay trên, đúng là quá đáng.

Nhưng nể mặt Tần gia, Vương Bách Thuận không tiện nổi nóng. Không đáng vì một món đồ mà đắc tội Tần gia.

Nhưng nhờ vậy mà Vương Bách Thuận đã suy nghĩ thấu đáo một số chuyện.

Thứ nhất, chắc chắn Tần gia sẽ thích cặp sư tử ngọc bích này, hơn nữa rất có thể là đã muốn có nó từ lâu, chưa biết chừng bình thường vẫn thường xuyên nhắc tới, cho nên Vinh Quảng Kiệt mới biết rõ lai lịch của nó như vậy.

Thứ hai, tuy Vinh Quảng Kiệt là đệ tử cuối cùng của Tần gia, được coi là người con nuôi được Tần gia yêu thương nhất nhưng chắc hẳn việc cạnh tranh trong nội bộ Tần môn cũng rất dữ dội, cho nên hắn ta mới muốn dùng món đồ này để giành được sự ưu ái.

Vương Bách Thuận thầm cười khẩy trong lòng, cậu muốn nẫng tay trên mà không nhìn thử xem tôi là ai?

Vinh Quảng Kiệt định nẫng tay trên bằng cách đưa tiền.

Mặc dù Hầu Thất Quý đã nói là không bán nhưng Vương Bách Thuận cho rằng mọi thứ đều có giá của nó. Một trăm triệu không bán, vậy hai trăm triệu thì sao? Hai trăm triệu không bán, vậy ba trăm triệu thì sao? Với một người làm ăn như Hầu Thất Quý, dù ông ta kinh doanh khá thành công ở Phan Gia Viên nhưng tích lũy mấy chục năm chắc cũng chỉ được vài trăm triệu mà thôi, giờ bỗng dưng có thêm mấy trăm triệu nữa, chẳng lẽ ông ta lại không lung lay hay sao?

Vương Bách Thuận quyết định, bất kể Vinh Quảng Kiệt ra giá bao nhiêu, ông ta đều sẽ ra giá cao hơn, nhất định không cho hắn ta nẫng mất của mình.

Dù trong lòng bất mãn nhưng ngoài miệng Vương Bách Thuận lại nói: “Cậu Vinh đứng ra thử lòng giúp tôi, đây là vinh hạnh của tôi! Haha…”

Vinh Quảng Kiệt nghe thấy tiếng cười dối trá của Vương Bách Thuận, âm thầm cười gằn, nói với Hầu Thất Quý: “Ông chủ Hầu, người nào gặp được thì người đó có phần, ông đừng chỉ trông cậy mình Tứ gia nể mặt, thể diện của tôi ít nhiều gì cũng đáng giá đấy”.

Hắn ta không nhắc tới tiền ngay mà lại nhắc tới thể diện chính là cảnh cáo Hầu Thất Quý, đương nhiên thể diện của Vương Bách Thuận rất oai nhưng ở đây, Tần gia mới là oai nhất, mới là Tông Sư Sách Môn. Đắc tội ông ta còn nghiêm trọng hơn đắc tội Vương Bách Thuận.

Hầu Thất Quý không hề nao núng, đáp: “Cậu Vinh có gì dặn dò?”

Vinh Quảng Kiệt nói: “Chi bằng tặng thứ này cho tôi đi, tôi không lấy không của ông, tôi trả tiền. Ông là người trong nghề, tôi không ép giá, hai trăm triệu nhé”.

Hầu Thất Quý nói: “Cậu Vinh, vừa rồi tôi đã nói rồi, tôi không bán thứ này”.

Vinh Quảng Kiệt cười khẩy: “Có bán hay không thì còn phải xem giá cả thế nào. Xem ra ông chê hai trăm triệu ít phải không, vậy thì ba trăm triệu, thế nào, giá này thì được rồi chứ?”

“Xin lỗi cậu Vinh, tôi không bán”.

Mặt Vinh Quảng Kiệt lập tức sa sầm lại: “Ba trăm triệu mà ông vẫn không bán à? Đúng là thứ này là đồ tốt nhưng nếu không nhờ câu chuyện của Vinh môn thì nó không đáng giá tới vậy đâu. Ông suy nghĩ cho kĩ đi!”

“Tôi đã suy nghĩ rất kĩ rồi”, Hầu Thất Quý nói.

“Năm trăm triệu!”, Vinh Quảng Kiệt vỗ bàn kêu đánh “đét” một cái: “Chốt giá vậy nhé! Mẹ kiếp, tôi cũng sau rồi, gặp phải con lừa bướng bỉnh như ông, coi như là tôi xui”.

Vương Bách Thuận giật mình, không ngờ Vinh Quảng Kiệt lại đột nhiên ra giá cao như vậy. Giá tiền đã cao vậy rồi, nếu còn tăng thêm nữa thì ngay cả ông ta cũng phải do dự.

Nhưng nếu ông ta không nâng giá lên thì chắc chắn Vinh Quảng Kiệt sẽ nẫng mất đồ. Năm trăm triệu cơ mà, liệu có ai có thể chống lại sự cám dỗ lớn như thế?

Thấy Vinh Quảng Kiệt khăng khăng muốn mua bằng được nó, trong lòng Vương Bách Thuận bực bội, ông ta quyết định mình không thể để hắn ta nẫng tay trên mất được, đang định mở miệng thì Hầu Thất Quý lại lắc đầu, nói ra hai chữ ngắn gọn mà đanh thép:

“Không bán”.

Nghe thấy hai chữ này, Vương Bách Thuận suýt thì bật cười.

Cười Vinh Quảng Kiệt nẫng tay trên hụt.

Thấy mặt Vinh Quảng Kiệt xám ngoét như màu gan heo, tâm trạng Vương Bách Thuận cực kỳ vui vẻ.

Ông ta không khỏi phải nhìn Hầu Thất Quý bằng một con mắt khác nhưng đồng thời cũng cảm thấy ngờ vực, chẳng lẽ thể diện của ông ta thực sự lớn như vậy ư?

“Hầu Thất Quý, ông nghĩ mình là cái cóc gì!”, Vinh Quảng Kiệt bực tức nói: “Năm trăm triệu mà ông còn chê, có phải ông bị ấm đầu rồi không? Dù cho đây là đồ tốt nhưng tôi dám cam đoan, không đời nào có ai trả cho ông cái giá cao hơn thế. Chẳng qua là nó có thêm câu chuyện của Vinh môn mà thôi, nếu không phải là người giang hồ, ông cứ thử đấu giá thử xem, nếu không giở trò gì thì một trăm triệu cũng không bán nổi đâu!”

Vương Bách Thuận không nhịn được nói: “Quảng Kiệt à, cậu không thể nói như vậy được, có những thứ không phù hợp để đem ra đấu giá mà chỉ có thể trao tay giữa các nhà sưu tầm với nhau thôi. Cậu chịu ra giá năm trăm triệu để mua cặp sư tư ngọc bích này chứng tỏ trong mắt cậu, nó đáng giá năm trăm triệu, đúng chứ?”

Vinh Quảng Kiệt hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa. Dù sao đối phương cũng là Tứ gia của nhà của Vương, nếu hắn ta không nẫng tay trên được thì cũng không thể ăn cướp trắng trợn được.

Hắn ta không làm gì được Vương Bách Thuận nhưng lúc nhìn Hầu Thất Quý lại càng thêm không vừa mắt, dường như trong mắt có gai, hắn ta thầm hạ quyết tâm, phải tìm cơ hội nào đó dạy cho Hầu Thất Quý một bài học, cho người trong nghề biết, đắc tội cậu Vinh, đắc tội Tần gia thì kết cục sẽ là gì.

Vương Bách Thuận vui vẻ trong lòng, nói với Hầu Thất Quý: “Ông chủ Hầu, thế này nhé, cậu Vinh ra giá năm trăm triệu, tôi cũng ra giá năm trăm triệu, không thể để ông lỗ vốn được”.

Hầu Thất Quý lắc đầu nói: “Tứ gia xem thường tôi rồi. Tôi thực sự không cần tiền, tôi đã nói là tặng thứ này cho ông rồi thì nghĩa là tôi sẽ tặng nó cho ông, không lấy một xu nào hết”.

“Chỉ cần tôi nể mặt thôi ư?”

“Còn cả giao tình với ông nữa”.

“Giao tình?”

Vương Bách Thuận nheo mắt lại, lắc đầu, như thể đang nghiền ngẫm lời đối phương nói.

Ông ta chợt gõ bàn, cười to, nói:

“Được! Vậy thì tôi kết bạn với ông! Haha…”

Hầu Thất Quý không hề kích động mảy may, chỉ ngồi im lặng tại chỗ chờ Vương Bách Thuận cười xong mới bình tĩnh mở miệng nói:

“Tứ gia, tôi tự biết lượng sức mình, xét về thân phận thì tôi không có tư cách làm bạn với Tứ gia, chỉ cần được Tứ gia yêu mến là tôi đã vui vẻ, thỏa mãn rồi. Giao tình với Tứ gia mà tôi nói không phải là với tôi mà là với một người khác”.

“Ồ? Ai?”

“Chính là với mợ chủ đeo nhẫn kia”.

“Mợ chủ?”, Vương Bách Thuận kinh ngạc: “Người phụ nữ đó còn trẻ như vậy mà ông đã gọi người ta là mợ chủ rồi, xem ra là cũng có chút lai lịch, cô ta là ai?”

“Cô ấy họ Lâm”, Hầu Thất Quý nói: “Chắc Tứ gia không biết cô ấy nhưng nhất định là đã nghe danh chồng cô ấy rồi”.

“Thôi, đừng làm tôi tò mò nữa, ông cứ nói thẳng ra xem chồng cô ta là ai đi nào”.

“Lý Dục Thần”.
Chương 838: Tín vật kết giao với nhà họ Vương

Chuyện ồn ào ở Bách Thảo Đường mấy hôm trước mà Lý Dục Thần gây ra đã được lan truyền khắp giới thượng lưu ở thủ đô. Hiện tại cả thủ đô đều biết nhà họ Lý năm xưa đã trở về rồi.

Nhà họ Lý trở về thì gia tộc đứng mũi chịu sào bị ảnh hưởng chính là nhà họ Vương. Một bên là gia tộc đứng đầu năm xưa, một bên là gia tộc đứng đầu hiện tại. Tục ngữ có câu, một núi không thể có hai hổ, một thành phố không thể có hai vua.

Vương Bách Thuận vừa nghe thấy tên “Lý Dục Thần”, trong lòng căng thẳng, lông mày lập tức nhíu lại.

“Vậy là Lý Dục Thần bảo ông tới đây à?”

“Không phải, là tôi tự ý tới đây”.

“Tự ý ư?”, Vương Bách Thuận híp mắt nhìn Hầu Thất Quý, muốn khai thác được chút gì đó qua nét mặt của ông ta: “Ông nói rõ ra xem, làm sao ông quen biết Lý Dục Thần, hôm nay ông có mục đích gì. Tốt nhất là ông hãy nói thật, đừng coi Tứ gia tôi là thằng ngu, nếu không, ngay cả cặp Bích Ngọc Sư Tử Linh Lung Cầu này cũng không cứu nổi ông đâu”.

Hầu Thất Quý mỉm cười, không chút bối rối:

“Thưa Tứ gia, lúc cậu Lý đánh cược với nhà họ Bạch ở Bách Thảo Đường thì tôi cũng vừa hay có mặt ở đó, may mắn được mời làm nhân chứng. Hôm nay mợ Lý đến tiệm nhỏ của tôi ở Phan Gia Viên, nói rằng Tứ gia ưng ý chiếc nhẫn của cô ấy nhưng đó là nhẫn cưới của cô ấy nên cô ấy không thể đem bán được.

Tôi nghĩ bụng, cậu Lý đại diện cho nhà họ Lý trở về đây, còn Tứ gia lại đại diện cho nhà họ Vương. Một người là mãnh long qua sông, vương giả trở về, một người là nhân tài kiệt xuất, bá chủ hiện tại của thủ đô. Nếu như hai vị nảy sinh xung đột vì chút chuyện nhỏ này, làm tổn thương hòa khí thì đều không có lợi cho cả hai nhà họ Vương và họ Lý.

Hai nhà họ Vương và họ Lý kiểu gì rồi cũng sẽ chạm mặt nhau, thay vì giương cung bạt kiếm, long tranh hổ đấu, chi bằng hòa khí sinh tài, bắt tay nhau cùng phát triển, để đám tôm tép nương nhờ sự che chở như chúng tôi cũng đỡ bị vạ lây, hơn nữa còn có thể kiếm được miếng cơm. Đây là chút lòng riêng của tôi, đã để Tứ gia cười chê rồi”.

Vương Bách Thuận nghe vậy chợt cười to.

“Haha, hay cho một tiếng lòng riêng! Hầu Thất Quý nhà ông ấy à...”, ông ta trỏ hờ ngón tay vào Hầu Thất Quý: “Ông quả là không hề đơn giản! Sao khi xưa tôi lại không nhận ra nhỉ?”

Vương Bách Thuận phải thay đổi cách nhìn về Hầu Thất Quý.

Nếu như điều Hầu Thất Quý nói là thật, đây đúng là ý tưởng của ông ta thì quả là một chuyện tốt.

Vương Bách Thuận không biết thân phận của Lâm Mộng Đình, mặc dù đã đoán ra lai lịch của cô chắc chắn không tầm thường nhưng dù có không tầm thường cỡ nào thì cũng chẳng đáng để Vương Tứ gia phải để tâm.

Có điều, ông ta không ngờ được rằng cô lại là vợ của Lý Dục Thần.

Từ lâu ông ta đã nghe nói về sự tích nửa năm qua của Lý Dục Thần ở miền nam.

Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, anh đã từ nhân viên phục vụ của quán cơm nhỏ, không xu dính túi, vụt biến thành người giàu có, có khối tài sản trăm tỷ, hơn nữa còn được các gia tộc thượng lưu như nhà họ Tiền, nhà họ Cao ở Tiền Đường, nhà họ Từ ở Giang Đông, nhà họ Trần ở Thân Châu. Từ lâu, tứ đại gia tộc ở thủ đô đã cảnh giác với anh.

Mấu chốt là anh còn là Tông Sư võ đạo mới nổi ở Nam Giang, nghe nói ở đại hội võ lâm, anh đã đánh bại cao thủ Thiên Nhẫn Tông của Đông Doanh, xả giận cho toàn bộ võ lâm Hoa Hạ.

Cũng chính vì chuyện này mà tứ đại gia tộc ở thủ đô đã họp bàn với nhau, thương lượng xem phải ứng phó thế nào trước sự trỗi dậy một lần nữa của nhà họ Lý, kết quả là chẳng thu được kết quả gì.

Ở một mức độ nào đó, Vương Bách Thuận phải cảm ơn Hầu Thất Quý.

Nếu không nhờ có Hầu Thất Quý thì chắc chắn hôm nay ông ta sẽ không buông tha Lâm Mộng Đình, vậy chẳng khác nào lao đầu vào chỗ chết, đắc tội Lý Dục Thần. Từ đó, hai nhà Vương – Lý cũng biến thành kẻ thù không đội trời chung, không thể hòa giải.

Mặc dù nhà họ Vương không sợ Lý Dục Thần nhưng bọn họ sợ ba nhà khác ngư ông đắc lợi.

Tứ đại gia tộc hiện giờ mỗi nhà đều có một mục đích riêng, ai cũng ước sao những nhà khác khai chiến với Lý Dục Thần nhưng không ai muốn mình là kẻ đi đầu. Đây cũng là nguyên nhân mà cuộc họp thương lượng lần trước đi vào ngõ cụt.

Nếu vì một chiếc nhẫn mà khiến nhà họ Vương trực tiếp khai chiến với Lý Dục Thần, ắt hẳn Vương Bách Thuận sẽ bị các trưởng bối trong gia tộc mắng chết.

Quan trọng nhất là Lý Dục Thần là Tông Sư võ đạo! Nhà họ Vương có Tông Sư trấn giữ nhưng Vương Bách Thuận không hề có vệ sĩ nào là Tông Sư.

Nếu mợ Lý bị chọc giận, về nhà khóc lóc kể lể với chồng, Lý Dục Thần nổi giận, xông tới chém giết, vặn đầu ông ta xuống làm cái bô thì ông ta biết tìm ai để đòi lại lẽ công bằng?

Cho nên Vương Bách Thuận mới cảm thấy Hầu Thất Quý đã làm được một chuyện tốt.

Nhưng cũng bởi vậy mà Vương Bách Thuận lại không thể dùng cặp sư tử mà Hầu Thất Quý mang tới làm quà mừng thọ cho Tần gia, bởi vì nó đã trở thành tín vật và bằng chứng kết giao giữa hai nhà Vương – Lý.

Ông ta nhất định phải về nói cho anh cả của ông ta là Vương Bách Xuyên biết chuyện ngày hôm nay rồi để anh cả quyết định xem có nhận món đồ này hay không.

Nếu nhận thì có nghĩa là tối thiểu thì bọn họ đã tạm thời chấp nhận chuyện nhà họ Lý trở về, hơn nữa còn muốn hợp tác với Lý Dục Thần.

Còn nếu không nhận thì có nghĩa là nhà họ Vương đã sẵn sàng để ngăn cản Lý Dục Thần mượn danh nhà họ Lý đục khoét lợi ích của các gia tộc lớn ở thủ đô. Nếu vậy thì rất có khả năng hai nhà Vương - Lý sẽ phải chiến một trận với nhau.

“Ông chủ Hầu, chuyện hôm nay ông làm thế là đúng lắm”, Vương Bách Thuận kéo chiếc hộp gỗ hoa lệ đựng cặp sư tử ngọc bích tới trước mặt mình: “Tôi xin nhận tạm vật này, bất kể kết quả ra sao, nhất định Tứ gia tôi sẽ không để ông bị thua thiệt”.

Hầu Thất Quý cười nói: “Tứ gia quả là phóng khoáng, vậy tôi xin cảm ơn Tứ gia”.

“Haha”, Vương Bách Thuận cười: “Ông đúng là vừa to gan lại khéo ăn nói, quả là nhân tài. Ôi, ngọc thô bị phủ bụi, đáng ra tôi phải phát hiện ra ông sớm hơn mới phải. Giờ thì e là đã muộn rồi, xem ra ông đã đi theo cậu Lý rồi. Chỉ có điều tôi vẫn phải hỏi một câu, ông có hứng thú đi theo Tứ gia tôi không? Ông yên tâm, cậu Lý hứa hẹn với ông điều gì thì tôi sẽ cho ông nhiều hơn”.
Chương 839: Cái tát

“Tứ gia nói đùa, tôi nào phải ngọc thôi gì chứ, nếu tôi còn trẻ thì còn có thể cống hiến sức lực của mình, đi theo làm tùy tùng hầu hạ ngài, giờ tôi đã luống tuổi rồi, chỉ mong được an hưởng tuổi già. Cũng là do tôi không có phước phần này, không thể làm nên chuyện lớn. Sau này, nếu Tứ gia có chuyện gì thì cứ việc sai bảo, Hầu Thất Quý tôi còn ở Phan Gia Viên ngày nào thì lời Tứ gia nói chính là thánh chỉ với tôi”.

Hầu Thất Quý nói năng không kiêu ngạo không tự ti, vừa từ chối Vương Bách Thuận, lại nịnh bợ đâu ra đấy, khiến Vương Bách Thuận rất vui vẻ, không sao giận nổi.

“Được thôi, ai bảo tôi tới chậm một bước chứ”, Vương Bách Thuận chắp tay với Hầu Thất Quý: “Sau này chưa biết chừng tôi lại phải gọi ông là Hầu gia ấy chứ!”

“Không dám!”, Hầu Thất Quý vội vàng đáp lễ: “Tứ gia đã cất nhắc tôi rồi!”

Bọn họ ngồi nói chuyện với nhau, Vinh Quảng Kiệt bị ngó lơ, trong lòng rất khó chịu.

Vương Tứ gia là người nhà họ Vương, ngay cả Tần gia, bố nuôi của hắn ta, cũng phải nể mặt, nhưng Hầu Thất Quý thì là cái thá gì mà cũng ngồi đó giả vờ giả vịt chứ. Tứ gia khen ông ta mấy câu, ông ta thực sự coi mình là cái cóc gì mà dám ngồi ngang hàng với bọn họ?

Vinh Quảng Kiệt cũng đã nghe nói chuyện của Lý Dục Thần nhưng hắn ta là người giang hồ Sách Môn, không giống gia đình quyền quý, không có dính dáng lợi ích để phải quan tâm như nhà họ Vương, cho nên không biết nhiều về sự tích của Lý Dục Thần ở miền Nam, chỉ nghe nói chuyện thắng cược nhà họ Bạch ở Bách Thảo Đường lần này.

Hắn ta không cảm thấy Lý Dục Thần lợi hại, chẳng phải chỉ là một tên ở rể nhà giàu ở miền Nam nên mới có khối tài sản trăm tỷ thôi sao?

Chỉ dựa vào chừng ấy mà muốn hô mưa gọi gió ở thủ đô thì còn thiếu nhiều lắm!

Vinh Quảng Kiệt ít tuổi nên không biết gì về nhà họ Lý năm xưa, chỉ nghe nói nhà họ từng là gia đình số một nhưng hắn ta lại chẳng thèm để tâm, tại sao gia đình số một lại biến mất được? Chẳng lẽ là gặp phải lũ lụt hay động đất ư?

Một gia tộc lớn mà nói biến mất là biến mất, ở trong mắt người trẻ tuổi thì chuyện này thực sự phi logic, đúng là nhảm nhí.

“Tứ gia nên cẩn thận một chút, không có chuyện gì mà bỗng dưng niềm nở thì chắc chắn là có vấn đề. Ông đã thấy cáo chúc tết gà bao giờ chưa?”, Vinh Quảng Kiệt nói kháy.

Vương Bách Thuận biết Vinh Quảng Kiệt không giành được cặp sư tử nên không vui, bèn cười to, định bụng đánh trống lảng khỏi chủ đề này.

Nhưng Hầu Thất Quý lại nói: “Cậu Vinh là người sang quý, miệng vàng lời ngọc, đâu thể mắng chửi người khác như vậy được. Cậu mắng tôi là cáo thì âu cũng đành chịu nhưng cậu không thể mắng Tứ gia là gà được!”

Nghe ông ta nói vậy, Vương Bách Thuận lập tức sầm mặt lại.

Vinh Quảng Kiệt không ngờ Hầu Thất Quý lại xấu miệng như vậy, chỉ muốn xé xác ông ta ngay tại chỗ.

“Tứ gia, ý tôi không phải vậy”, Vinh Quảng Kiệt không muốn vô duyên cớ đắc tội Vương Bách Thuận.

Vương Bách Thuận giần giật mí mắt, khoát tay nói: “Thôi được rồi, mọi người đều là bạn bè cũ, đùa giỡn một chút thôi mà, không cần phải nói nữa”.

Vinh Quảng Kiệt lườm Hầu Thất Quý cháy mắt.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng giày cao gót, một người phụ nữ khóc sướt mướt chạy xộc vào.

Vừa vào phòng đã bụm mặt, nhào vào lòng Vinh Quảng Kiệt:

“Hức hức… Quảng Kiệt, em bị người ta đánh! Hức hức... Anh phải báo thù cho em! Hức hức…”

“Đánh ư? Ai to gan dám đánh em?”

“Một người phụ nữ! Anh xem này!”

Dương Lỵ Lỵ ngửa mặt lên, dấu bàn tay đỏ hồng trên mặt vẫn còn chưa tan hết.

Cô ta không biết rằng, e là dấu tay này sẽ rất khó tan hết. Mặc dù Lâm Mộng Đình chỉ mới tu hành một thời gian ngắn nhưng lần trước, sau khi cô trúng độc, Lý Dục Thần đã khai thông kinh mạch, dịch cân tẩy tủy cho cô, ít nhất đã giúp cô rút ngắn được mười năm Trúc Cơ so với người khác, hơn nữa bên cạnh cô toàn là cao thủ, thứ mà cô tùy tiện học được đều là chiêu thức tuyệt diệu so với bên ngoài.

Cái tát này là cô dùng công phu Chu Sa Chưởng học được từ ông chủ Vương. Mặc dù nếu so với ông chủ Vương thì cô vẫn còn thua xa vạn dặm, nhưng đã dư sức đối phó với người bình thường rồi.

Cái tát mà mặt Dương Lỵ Lỵ phải chịu không nặng, tuy không gây ra vết thương trí mạng nhưng trong vòng mười năm, dấu tay này sẽ không tan đi, dù có tới bệnh viện thẩm mỹ lột da cũng không ích gì, trừ phi lột luôn cả thịt và cơ trên mặt.

Vinh Quảng Kiệt nhìn thấy dấu tay này, vừa đau lòng vừa phẫn nộ: “Mẹ kiếp, người phụ nữ đó là ai? Dám đánh cô gái của tôi, chán sống rồi hay sao!”

Lúc này, ông chủ Dương cũng đi vào phòng, trông thấy Hầu Thất Quý ở đây, ông ta thoáng ngẩn người, sau đó chắp tay nói với Vinh Quảng Kiệt và Vương Bách Thuận:

“Cậu Vinh, Tứ gia, người đánh Lỵ Lỵ đang ở trong tiệm của ông chủ Hầu, cô ta nói mình là bạn của ông chủ Hầu”.

Vương Bách Thuận và Vinh Quảng Kiệt cùng ngẩn ra.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Chuyện là thế này, Lỵ Lỵ ưng ý một chiếc vòng tay trong tiệm của ông chủ Hầu, hai hôm trước đã nhờ tôi hỏi ý ông chủ Hầu rồi. Hôm nay Lỵ Lỵ đích thân tới tiệm để xem hàng thì bị người phụ nữ trong tiệm đánh”.

Ông chủ Dương vừa nói vừa nhìn trộm sắc mặt của ông chủ Hầu, lén cười khẩy trong lòng, thầm nhủ Hầu Thất Quý ơi Hầu Thất Quý, lần này ông chết chắc rồi. Đừng nói là không giữ nổi chiếc vòng tay này mà ngay cả cửa tiệm ông cũng sẽ không bảo vệ nổi. Sau này tiệm của ông sẽ là của tôi.

Hầu Thất Quý cũng không ngờ mọi chuyện lại khéo như vậy, Dương Lỵ Lỵ lại tới tiệm của mình vào đúng lúc này. Người đánh Dương Lỵ Lỵ chắc chắn là mợ Lý.

Ông ta cũng cảm thấy chuyện này khó giải quyết. Dương Lỵ Lỵ bị đánh, chắc chắn sẽ không cho qua chuyện này. Đương nhiên cậu Lý không sợ Vinh Quảng Kiệt, nhưng hiện tại mợ Lý đang ở trong tiệm một mình, nếu Vinh Quảng Kiệt mà nổi giận thì hậu quả khôn lường.

Nếu như mợ Lý xảy ra chuyện trong tiệm của ông ta thì ông ta không cách nào ăn nói với Lý Dục Thần. Hơn nữa, mọi nỗ lực vừa rồi của ông ta cũng đều sẽ uổng công.

“Cậu Vinh...”

Hầu Thất Quý mới vừa mở miệng nói hai chữ, Vinh Quảng Kiệt đã tát bốp luôn vào mặt ông ta làm ông ta ngả ngửa ra đằng sau. Vì chiếc ghế ông ta ngồi không có lưng dựa nên ông ta ngã lăn luôn xuống đất.

“Mẹ kiếp, tên họ Hầu kia, sao ông dám ra tay với cô gái của tôi, ai cho ông lá gan đó?”
Chương 840: Bắt chước tiếng chó sủa

Nếu là trước đây mà xảy ra chuyện như vậy thì chắc chắn Vương Bách Thuận sẽ mặc kệ, vui vẻ hóng trò hay nhưng hiện tại, cặp Ngọc Bích Sư Tử Linh Lung Cầu còn đang nằm ngay trước mặt ông ta, ông ta không thể không che chở cho Hầu Thất Quý.

“Cậu Vinh, có phải là ông ta đánh đâu, tốt hơn hết là nên hỏi cho rõ ràng, tránh đánh nhầm người”.

Vinh Quảng Kiệt hừ lạnh một tiếng: “Được, tôi hỏi rõ đây, lão họ Hầu kia, người trong tiệm ông là ai?”

Hầu Thất Quý bò lồm cồm dậy, giơ ống tay áo lên lau máu ở khóe miệng, không hề tỏ ra sợ hãi, hơi khom lưng xuống nói: “Chuyện này xảy ra trong tiệm của tôi, vậy thì đó là trách nhiệm của tôi. Tôi xin lỗi cô Dương và cậu Vinh, cậu Vinh muốn trách phạt thế nào tôi cũng xin chịu”.

Hầu Thất Quý nói vậy là Vương Bách Thuận hiểu ngay, chắc chắn người phụ nữ đó là mợ Lý rồi.

Chuyện này khá khó xử. Ông ta muốn cứu Hầu Thất Quý nhưng xem ý Hầu Thất Quý thì ông ta muốn gánh vác hết trách nhiệm.

Người này chẳng những thông minh mà còn táo bạo, khéo ăn nói, trung thành, dù biết phen này sẽ chết cũng vẫn đứng ra gánh vác, không để mợ Lý bị thương.

Nếu vậy thì Vương Bách Thuận cũng không tiện ngăn cản. Chẳng qua ông ta lại thêm một lần nữa cảm thấy tiếc nuối, tại sao ông ta không phát hiện ra một nhân tài như Hầu Thất Quý sớm hơn chứ!

Vinh Quảng Kiệt cười khẩy nói: “Ồ, trượng nghĩa thế cơ đấy! Ông muốn làm anh hùng chứ gì, vậy tôi sẽ giúp ông. Để tôi đánh gãy xương ông xem ông có còn muốn làm anh hùng nữa hay không!”

Nói xong, hắn ta đạp một cước vào bụng Hầu Thất Quý làm ông ta ngã lăn ra đất.

Vinh Quảng Kiệt là đệ tử Tông Sư, mặc dù nhập môn muộn nhưng trong người cũng có công phu. Nếu không phải cố kỵ tới đống đồ sứ cổ xếp đầy trong phòng nên không dám mạnh chân thì cú đá vừa rồi của hắn ta đã đạp chết Hầu Thất Quý rồi.

Hắn ta bước tới, dẫm lên tay Hầu Thất Quý, nghiến chân thật mạnh, chỉ nghe rắc rắc một hồi, xương bàn tay và cổ tay của Hầu Thất Quý lập tức vỡ nát.

“Á!” Hầu Thất Quý kêu đau xé ruột xé gan.

Vương Bách Thuận thấy vậy cau chặt mày, ngay cả ông chủ Dương cũng bất giác hít sâu một hơi.

Chỉ có Dương Lỵ Lỵ là vẫn đứng sau lưng cổ vũ, hô to: “Đánh đi! Đánh chết ông ta đi!”

Vương Bách Thuận nói: “Cậu Vinh, vậy là đủ rồi, đừng để xảy ra án mạng”.

Vinh Quảng Kiệt nói: “Án mạng? Thứ chẳng bằng con chó thì có giẫm chết cũng có sao?”

Vừa nói, hắn ta vừa ra sức nghiến chân.

Tới khi hắn ta nhấc chân lên, tay Hầu Thất Quý đã nát bấy.

“Lão họ Hầu kia, quỳ xuống đất bắt chước chó sủa hai tiếng, nói ông là con chó thì tôi bỏ qua cho ông”.

Hầu Thất Quý ráng nhịn đau, chống một tay xuống đất, chậm rãi bò dậy, hai đầu gối quỳ xuống đất, sủa hai tiếng gâu gâu.

Dương Lỵ Lỵ cười khúc khích: “Quảng Kiệt, anh xem ông ta kìa, đúng là một con chó xù!”

Ông chủ Dương đứng bên cạnh cũng cười khẽ, cảm thấy hả lòng hả dạ. Cảnh này đủ để ông ta cười ít nhất mười năm.

Lúc này, ngay cả Vương Bách Thuận cũng không tài nào phán đoán được, rốt cuộc Hầu Thất Quý cầu xin tha thứ là vì sợ hãi hay là vì nhẫn nhục để bảo vệ mợ Lý.

Vinh Quảng Kiệt nhìn Hầu Thất Quý, cười gằn một tiếng: “Coi như ông thức thời, nhớ đấy, ông là con chó, vĩnh viễn là con chó, về sau gặp bọn tôi thì phải sủa tiếng chó, nếu không gặp lần nào tôi đánh lần đó!”

Dương Lỵ Lỵ nói: “Quảng Kiệt, còn người phụ nữ kia nữa, không dạy cho cô ta một bài học thì em không hả giận nổi!”

Vinh Quảng Kiệt nói: “Yên tâm, giờ chúng ta đi qua đó dạy cho cô ta một bài học!”

Hầu Thất Quý nói: “Cậu Vinh, không phải cậu đã nói là nếu tôi bắt chước tiếng chó sủa thì sẽ bỏ qua chuyện này hay sao?”

“Ồ, tôi chỉ nói là tha cho ông thôi, đâu có nói là cho qua chuyện này. Tôi cũng sẽ đánh cho người đàn bà đó phải sủa tiếng chó mới thôi!”, Vinh Quảng Kiệt nói.

Hầu Thất Quý cả giận nói: “Cô ấy chỉ là một khách hàng, chuyện xảy ra trong tiệm của tôi, tôi chịu trách nhiệm thay cho cô ấy. Cậu đã đánh tôi rồi, mắng tôi rồi, làm nhục tôi rồi, còn muốn thế nào nữa? Đừng làm mọi chuyện quá tuyệt tình!”

“Ồ? Có vẻ như ông không phục thì phải?”, Vinh Quảng Kiệt cười khẩy: “Thế thì ông làm được gì nào? Ông có muốn tôi đánh chết ông luôn bây giờ không?”

Vương Bách Thuận biết mình không thể im lặng, nếu ông ta không nói gì thì rất có khả năng Vinh Quảng Kiệt sẽ đánh chết Hầu Thất Quý.

“Cậu Vinh, ông chủ Hầu đã gãy tay rồi, cậu cũng nên nguôi giận rồi đó. Nể mặt tôi, chuyện này tới đây thôi”.

Vinh Quảng Kiệt nhíu mày, có vẻ hơi do dự.

Dương Lỵ Lỵ nói: “Không được! Quảng Kiệt, anh nhất định dạy cho cô gái kia một bài học, anh không cào rách mặt nó ra thì em chết cho anh xem!”

Vinh Quảng Kiệt xòe tay: “Tứ gia, ông thấy rồi đó, người đẹp không đồng ý, tôi cũng đâu còn cách nào khác. Tôi nể mặt Tứ gia tha mạng cho Hầu Thất Quý, nếu Tứ gia có thời gian rảnh thì dẫn ông ta tới bệnh viện chữa trị đi, có khi vẫn còn kịp cứu chữa đấy. Nếu không lỡ bị tàn tật, thiếu mất một chân thì sau này có bắt chước chó cũng không còn giống nữa”.

Vinh Quảng Kiệt gọi thêm mấy người, dẫn theo Dương Lỵ Lỵ, hùng hổ bỏ đi.

Hầu Thất Quý lập tức định đi theo.

Vương Bách Thuận ngăn ông ta lại: “Ông chủ Hầu, ông đã như vậy rồi thì đừng xen vào chuyện này nữa, để tôi gọi xe chở ông tới bệnh viện”.

Hầu Thất Quý vội vàng lắc đầu nói: “Tứ gia, không được đâu, trong tiệm tôi có khách quý, dù có liều cái mạng già này, tôi cũng không thể để bọn họ đánh khách quý bị thương được!”

Vương Bách Thuận liếc nhìn tay của ông ta: “Nếu ông không tới bệnh viện thì tay ông sẽ hỏng thật đấy”.

“Hỏng thì hỏng, dù sao cũng đã làm chó rồi, còn tiếc gì một cái tay?”, Hầu Thất Quý nói đầy kiên quyết.

Thấy ông ta kiên quyết như vậy, Vương Bách Thuận bèn nói: “Được rồi, để tôi đi cùng với ông. Ông nhớ đấy, không được kích động, mọi chuyện đã có tôi. Nhất định tôi sẽ không để hắn ta đánh khách quý của ông”.

“Vậy thì rất cảm ơn Tứ gia”, Hầu Thất Quý cúi đầu lạy Vương Bách Thuận.

Vương Bách Thuận cầm chiếc hộp để trên bàn lên, nói: “Được rồi, đừng khách sáo nữa, cặp sư tử ngọc bích của ông còn đang trong tay tôi cơ mà, đi nào!”

Hai người lập tức đuổi theo tới tiệm của Hầu Thất Quý.

Lâm Mộng Đình vẫn đang ngồi trong tiệm, Lâm Vân vừa gọi điện báo đã đón xe tới cửa Phan Gia Viên rồi.

Nhưng cô đoán là chắc phải một lát nữa thì Lâm Vân mới tìm tới được đây. Tên nhóc này ham vui, kiểu gì tới Phan Gia Viên cũng sẽ lượn lung tung.

Cô trông thấy Dương Lỵ Lỵ quay trở lại, bên cạnh còn có một người đàn ông, chắc chính là Vinh Quảng Kiệt.

Ông chủ Dương đi sau lưng bọn họ, ngoài ra còn có mấy thanh niên vạm vỡ, nhìn là biết thường xuyên rèn luyện thân thể.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 151-155
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom