-
Chương 1069-1070
Chương 1069: Quỷ thần cấm hành
“Nối nghiệp của ông?” Lý Dục Thần kinh ngạc nói: “Nối nghiệp gì của ông?”
“Canh giữ nơi này cho đến khi có người nối nghiệp tiếp theo xuất hiện.” Âm Vô Tà nói.
“Tại sao phải canh giữ nơi này? Bên trong có cái gì?" Lý Dục Thần hỏi.
Âm Vô Tà ngồi khoanh chân trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn Lý Dục Thần một cái, khuôn mặt tái nhợt đến mức gần như trong suốt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Cậu không biết nơi này là nơi nào?"
"Không biết."
“Vậy cậu vào đây làm gì?”
“Nếu bí cảnh đã được mở ra thì đương nhiên người có duyên đều có thể tiến vào.”
"Bí cảnh?" Âm Vô Tà cười haha: “Cậu quay đầu nhìn cho kỹ đi.”
Lý Dục Thần quay đầu lại, nhìn thấy phía trên hai cánh cửa cao lớn kia có khắc bốn văn tự cổ xưa:
[Quỷ thần cấm hành]
Bốn chữ, dường như bốn chữ này có một loại lực lượng thần bí đang quanh quẩn ở trên đó, khiến cho người ta cảm thấy kính sợ.
Lý Dục Thần có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu, như thể đã từng nhìn thấy bốn chữ này ở đâu đó.
Anh đột nhiên sửng sốt, cảm thấy có gì đó không thích hợp, hỏi:
“Quỷ thần cấm hành, khẩu khí lớn thật đấy! Chỉ là có phải cái cửa này lắp ngược rồi không? Viết chữ ở bên trong thì có ích gì, người ở bên ngoài cũng không thấy được.”
Âm Vô Tà nói: “Cậu cảm thấy tôi canh giữ nơi này là để cho người ở bên ngoài như các cậu tiến vào sao?”
“Lẽ nào không phải sao?” Lý Dục Thần kinh ngạc nói.
"Đương nhiên không! Tôi trông nom ở đây không phải là khiến các người không thể tiến vào, mà khiến người ở bên trong không thể đi ra ngoài.” Âm Vô Tà nói.
Lý Dục Thần lấy làm kinh hãi.
Không để cho người ở bên trong đi ra ngoài?
Bên trong là ai?
Anh lại ngẩng đầu lên nhìn bốn chữ ở trên cửa đó.
“Quỷ thần cấm hành!”
Lý Dục Thần lẩm bẩm, như thể hiểu ra điều gì đó.
“Rốt cuộc bên trong là nơi nào?”
"Minh giới!" m Vô Tà nói.
“Minh giới?”
Lý Dục Thần cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Anh biết nhất định bên dưới Thiên Trì có liên kết với một không gian khác, nếu không thì không thể giải thích được vấn đề nguồn nước của Thiên Trì. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng đó sẽ là lối vào của Minh giới.
Hơn nữa, vì sao một tin tin tức quan trọng như lối vào của Minh giới mà Ô Mộc Thiếp lại không đề cập đến.
Hay là nói, hang Thần Vu của Ô Mộc Thiếp chỉnh là một bộ phận của Minh giới?
Lý Dục Thần nhìn về phía sau lưng của Âm Vô Tà, mờ mờ ảo ảo, u ám tăm tối, dường như thần thức đã tiến vào hắc động nhưng lại chẳng bắt được bất cứ thứ gì.
Âm Vô Tà nói: “Cậu không cần nhìn nữa, tu vi của cậu vẫn còn chưa đủ, nếu đi vào thì chỉ chịu chết thôi.”
“Ồ, sao ông biết?’ Lý Dục Thần có chút không phục nói.
Anh không thể nhìn thấy tu vi của Âm Vô Tà, nhưng người này có thể canh giữ ở nơi như thế này, chắc chắn không phải là người bình thường.
Âm Vô Tà giơ tay lên, chỉ nhẹ về phía Lý Dục Thần một cái.
Lý Dục Thần chỉ cảm thấy một luồng lực lượng cường đại mà ác kiệt đâm về phía anh giống như một thanh kiếm sắc bén
Anh muốn tránh sang một bên, nhưng không gian xung quanh lại trở lên méo mó, dù cho anh có di chuyển cơ thể thế nào thì thanh kiếm sắc bén đang ở trong bóng tối đó vẫn chỉ luôn chĩa về phía anh.
Lý Dục Thần lật tay lại, cầm lấy kiếm Huyền Minh rồi để ngang ra trước người.
Khi ngón tay anh vừa chạm vào thanh kiếm đã lóe lên một luồng ánh sáng đen.
Một cỗ lực lượng cường đại đã đánh văng anh ra ngoài, nặng nề đập vào cánh cửa lớn bằng đồng ở phía sau.
Lý Dục Thần chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, lục phủ ngũ tạng đều chấn động không thôi.
Không ngờ thực lực của Âm Vô Tà này lại mạnh như vậy, chỉ mới chỉ tay nhẹ một cái mà suýt chút nữa đã phá vỡ tam kiếp pháp thân của anh.
Khi anh đang muốn chống trả thì đột nhiên nghe thấy Âm Vô Tà khẽ thở dài một hơi rồi hỏi: “Nhóc con, cậu tên là gì?’
“Lý Dục Thần.”
“Cậu họ Lý?” dường như Âm Vô Tà có hơi kinh ngạc: “Lại là một tên họ Lý!”
“Sao lại nói lại là một tên họ Lý?”
Lý Dục Thần vừa có chút giật mình lại vừa cảnh giác nhìn ông ta.
Thực lực do Âm Vô Tà biểu hiện ra ngoài quá mức khủng bố, vừa rồi ông ta chỉ khẽ chỉ tay trong không trung một cái mà đã khiến không gian xung quanh trở lên méo mó, khiến anh phải lấy kiếm Huyền Minh ra thì mới có thể miễn cưỡng ngăn chặn được.
"Người cuối cùng tiến vào cũng họ Lý.” Âm Vô Tà nói.
“Cũng họ Lý?” Lý Dục Thần giật mình hỏi: “Khi nào?”
“Thế thì tôi không nhớ rõ được. Nơi này là cấm địa U Minh, không có mặt trời mọc, mặt trời lặn, cũng chẳng có xuân hạ thu đông, tôi nào có biết được thời gian?”
"Không đúng, ông nói dối!”
“Sao tôi lại nói dối được?”
“Nơi này không có xuân hạ thu đông, không có mặt trời mọc, mặt trời lặn, ngay cả thời gian người cuối cùng tiến vào cách đây bao lâu mà ông cũng không biết thì sao ông biết bản thân đã canh giữ ở đây ba nghìn năm?”
“Là do người đó nói cho tôi biết! Ông ta nói cho tôi biết rất nhiều chuyện thú vị, còn giúp tôi tính toán ngày tháng thì tôi mới biết bản thân đã canh giữ ở nơi này ba nghìn năm.
“Người đó tên là gì?”
“Tên á... để tôi suy nghĩ một chút... hình như tên là Lý... Vân Hoa, đúng rồi, tên là Lý Vân Hoa."
"Lý Vân Hoa?!" tim của Lý Dục Thần đập loạn: “Ông ấy đâu?”
“Đương nhiên là đi đến Minh giới rồi.” Âm Vô Tà nói.
"Không phải ông nói ông vẫn luôn đợi người thay thế sao? Bất kể là ai, chỉ cần bước vào bên trong cánh cửa này thì liền có thể thay thế ông? Vì sao ông lại không giữ ông ấy ở lại mà lại để ông ấy đi vào bên trong?”
"Ừm... Bởi vì cái tên đó thật sự là...” Âm Vô Tà sờ trán như thể đang nhớ lại điều gì đó: “Có hơi đẹp trai!”
“Cái gì?”
Lý Dục Thần nhất thời có hơi bối rối.
Điều này có liên quan gì đến việc đẹp trai hay không sao?
Âm Vô Tà đã hồi thần lại, nói: “Ông ta nói ông ta muốn đi vùng đất Cửu U tìm vợ của ông ta, haizz, cho dù âm dương cách biệt thì ông ta vẫn không chịu từ bỏ, một mình xông vào Minh giới, vào Cửu U, một người có tình có nghĩa như vậy thì sao tôi có thể không để ông ta đi được?”
Lý Dục Thần có cảm giác như bị điện giật.
Nếu như những gì Âm Vô Tà nói là sự thật thì điều đó đồng nghĩa với việc có khả năng bố mẹ của anh đều vẫn còn sống.
Vốn dĩ Lý Dục Thần chỉ đang ôm hy vọng mẹ của anh vẫn còn sống, nhưng hiện giờ ngay cả bố của anh cũng có thể còn sống, điều này sao có thể không khiến anh phấn chấn cho được!
“Vậy ông ấy đã ra ngoài chưa?”
“Ra ngoài?” Âm Vô Tà nhìn anh giống như đang nhìn một kẻ ngốc: “Cậu có biết Minh giới là nơi nào không? Cậu có biết Cửu U ở đâu không?”
“Đi từ nơi này trở về phía sau, qua Thất Xung vượt Tiêu Hải, có một mảnh ba tấc đất sét vàng, đó chính là lối vào của hoàng tuyền. Đi từ hoàng tuyền xuống hai vạn sáu ngàn dặm chính là địa ngục, xuyên qua mười tám tầng địa ngục thì mới có thể nhìn thấy Cửu U.”
Âm Vô Tà lắc đầu, thở dài một cái: “Tôi chưa từng nhìn thấy người đi ra sau khi đi vào nơi này.”
Tim Lý Dục Thần đập loạn, máu dồn lên nhanh chóng, thôi thúc muốn được gặp lại bố mẹ giờ đây đã xâm chiếm tâm trí anh, mài mòn lý trí của anh.
Dường như Âm Vô Tà đã biết được suy nghĩ của anh, nói: “Không cần phải nghĩ nữa, tu vi của cậu có thể vượt qua Tiêu Hải là đã không tồi rồi, không thể đi xuống hoàng tuyền được chứ càng không cần phải nói đến mười tám tầng địa ngục. Cậu vẫn cứ nên thành thật, ngoan ngoãn ở nơi này để canh cửa thay tôi đi.”
“Canh cửa thay ông?” Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn thoáng qua mấy chữ ‘quỷ thần cấm hành’ to đùng: “Ngay cả hoàng tuyền mà tôi còn không xuống được thì sao tôi có thể ngăn được những người ở bên trong muốn ra ngoài?”
“Chuyện này cậu không cần phải lo lắng.” Âm Vô Tà nói: “Năm đó tiên ma đại chiến, thánh chủ cắt đứt núi Bất Chu, tiêu diệt Nhược Thủy, trói buộc Côn Luân, tự thành lập một thế giới riêng, từ đó mới có Nhân gian Thánh vực. Cánh cửa này thông đến thế giới biển, có pháp trận tối cao, đừng nói là những tiểu quỷ âm thần đó, ngay cả ma thần trong mười phương địa ngục cũng đừng nghĩ đến việc có thể tùy ý vượt qua.”
Lý Dục Thần nghe xong thì sửng sốt không thôi.
Âm Vô Tà lại nói thêm: “Đến đây, tôi dạy cậu lời thề của người gác cửa, bên trong lời thề ẩn chứa thần chú tối cao, có thể kích hoạt pháp trận nơi này và còn có thể mượn nó để tu luyện cơ thể bất tử.”
“Cơ thể bất tử?”
“Sao rồi, động lòng chưa?”
"Hừ, cái này thì có gì mà động lòng, tôi đã lịch kiếp trở thành Tiên Thiên, cũng có cơ thể bất tử.”
"Ha ha ha!" Âm Vô Tà cười lớn nói: “Cái của cậu gọi là trường sinh, không gọi là bất tử.”
Chương 1070: Vừa chết đã vào Hoàng Tuyền"
Thế nào gọi là bất tử?"
"Bất tử thực sự là không sinh không diệt. Trừ khi Thiên Đạo hủy diệt, trở về hỗn độn."
"Không sinh không diệt?"
Lý Dục Thần dường như có hơi lĩnh ngộ nhưng vẫn còn thiếu một chút, giống như nhìn thấy ánh đèn qua lớp giấy dán cửa sổ vậy, sáng lờ mờ nhưng lại không thể nhìn rõ.
Âm Vô Tà nói tiếp: "Chỉ có không sinh mới có thể không diệt. Con người có nỗi lo lớn nhất là vì có thân thể, còn không có thân thể thì còn lo gì nữa? Cho nên muốn bất tử thì trước tiên phải làm một người chết."
"Chẳng lẽ ông là người chết à?"
Lý Dục Thần có hơi kinh ngạc nhìn khuôn mặt trắng bệch gần như trong suốt của Âm Vô Tà.
Âm Vô Tà không trả lời trực diện mà chỉ hờ hững nói: "Thánh nhân hành sự, ở ngoài Thiên đạo thì tự mình mở ra pháp tắc, chỉ cần Hoàng Tuyền không cạn, tôi sẽ mãi luân hồi, không sinh không diệt."
"Thế nào, động tâm rồi chứ?"
Lý Dục Thần suy nghĩ một lúc rồi cười nói: "Tôi hiểu rồi, ông đang giăng bẫy tôi. Có lẽ đúng như ông nói, ông là bất tử, luân hồi mãi mãi. Nhưng nếu ông muốn tôi thay cho ông thì chắc chắn đây không phải là một chuyện tốt đẹp gì đâu."
Âm Vô Tà nói: "Cậu tu hành cả đời, chẳng phải là vì trường sinh bất tử để cùng tồn tại với Thiên Đạo sao?"
Lý Dục Thần lắc đầu: "Mục đích tu hành là để giải thoát, cái gọi là 'sáng nghe đạo, tối chết cũng không hối tiếc'. Nếu không thể giải thoát gông cùm xiềng xích trên người, vậy sống càng lâu chẳng phải là càng đau khổ lâu sao?"
Âm Vô Tà sửng sốt, trên mặt vô tình thoáng qua một tia đau đớn.
"Tên nhóc, nói nhiều vô ích, cậu đã vào đây rồi thì không thể do cậu quyết định được."
Nói xong ông ta giơ tay lên, hư không tối tăm đột nhiên trở nên huyền ảo mơ hồ.
Lý Dục Thần cảm thấy cơ thể mình bị thứ gì đó giam cầm, không thể cử động được.
Không gian chồng chất thành từng lớp, quanh co khúc khuỷu giống như một cục bùi nhùi xoắn lại vậy.
Khuôn mặt của Âm Vô Tà ở khắp mọi nơi.
"Tên nhóc, bây giờ tôi dạy thần chú cho cậu, cậu hãy nghe cho kỹ đây."
"Tôi không học! Chỉ cần tôi học, tôi sẽ trúng kế của ông rồi bị giam cầm ở đây, còn ông thì được tự do, đúng không?"
"Cậu đúng là một người thông minh! Thông minh thì tốt, người thông minh học nhanh lắm. Còn học hay không thì không phải do cậu quyết định, cậu chưa từng nghe đến một phương pháp tẩy não gọi là 'nhồi nhét cho vịt ăn' sao? Ha ha ha..."
Âm Vô Tà cười rồi bắt đầu đọc thần chú.
Lý Dục Thần cảm thấy mình biến thành một con vịt, hộp sọ bị mở ra, sau đó một đống thứ hỗn độn nhét vào.
Đầu óc anh choáng váng, chỉ có tiếng thần chú vang lên, từng chữ của thần chú chớp nháy.
Nhưng những câu thần chú này nghe rất quen thuộc, như thể anh đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi khiến anh có cảm giác thân quen.
Không biết qua bao lâu, thần chú dừng lại, quang ảnh biến mất.
Lý Dục Thần tỉnh lại, đầu óc ong ong.
Anh phát hiện mình và Âm Vô Tà đã hoán đổi vị trí.
Anh ngồi trên một mặt đất lạnh lẽo, Âm Vô Tà thì dựa vào cánh cổng lớn bằng đồng.
Trên mặt đất vẽ những vòng tròn chồng lên nhau tạo thành một hình thù kỳ lạ có phần chói mắt.
Lý Dục Thần ngồi ngay tại trung tâm của hình vẽ này.
Anh muốn đứng dậy nhưng nhận ra mình đã bị giam cầm, không thể cử động được.
Thần thức phát hiện ra xung quanh có vô số không gian hình cầu chồng lên nhau, mỗi quả cầu tương ứng với một vòng tròn trên mặt đất.
Toàn bộ không gian giống như một mê cung khổng lồ, từng lớp chồng chất quanh co uốn khúc như thể kết nối với vô số thế giới.
Cuối cùng Lý Dục Thần cũng hiểu tại sao nơi đây lại là "quỷ thần cấm hành". Bởi vì bất kỳ ai từ địa ngục muốn đi qua cánh cổng đến nhân gian thì đều phải đi qua vùng không gian này trước.
Anh chỉ cần đọc thần chú là có thể nhốt chết đối phương, dù người đó là thần núi hay ác quỷ.
Âm Vô Tà nhìn anh, dường như có hơi bất ngờ:
"Cậu học nhanh hơn tôi tưởng nhiều! Nhớ lại trước đây tôi học thần chú này mất ba năm, làm quen với trận pháp không gian này cũng mất ba năm. Tôi tưởng ít nhất tôi phải ở với cậu thêm mười mấy năm nữa, không ngờ cậu lại vào trận nhanh như vậy. Xem ra, chỉ cần vài ngày nữa là cậu có thể điều khiển trận pháp rồi."
Ông ta cười thoải mái: "Ha ha ha, ba nghìn năm rồi! Cuối cùng tôi cũng có thể ra ngoài!"
Lý Dục Thần mỉm cười: "Chưa chắc đâu."
Nói xong, anh đưa lóng tay chỉ vào Âm Vô Tà.
Những vòng tròn trên hình vẽ trên mặt đất như sống lại, lan tỏa từng vòng một.
Toàn bộ không gian đều bị bóp méo, hỗn loạn như thể từng thiên hà chồng lên nhau, lực hấp dẫn làm cong ánh sáng, mặt trời và mặt trăng cùng chuyển động, các vì sao rung lắc hỗn loạn.
Sắc mặt Âm Vô Tà chợt thay đổi, ông ta thầm kêu không ổn rồi, vội vàng muốn thoát ra ngoài cửa nhưng đã không kịp nữa, cơ thể ông ta lập tức bị nuốt vào không gian méo mó.
"Ông muốn tôi thế ông để được giải thoát. Nhưng có lẽ ông đã quên mất rằng, nơi đây quỷ thần không được vào thì tất nhiên cũng bao gồm cả ông." Lý Dục Thần nói.
"Không! Không thể nào! Cậu mới học thần chú, không thể điều khiển trận pháp ngay được! Cậu... Cậu rốt cuộc là ai?" Âm Vô Tà vô cùng kinh ngạc.
"Tôi hiểu ông muốn được tự do. Nhưng ông không thể dùng sự bất tự do của người khác để đổi lấy sự tự do của mình được, giống như dùng sự nghèo khó của người khác để đổi lấy sự giàu có của mình vậy."
"Ha ha ha, cậu không cần phải thuyết giáo với tôi, tôi đã sống hơn ba nghìn năm rồi, tôi hiểu về Thiên Đạo sâu hơn cả cậu đó! Trước mặt tôi, cậu vẫn chỉ là một đứa con nít thôi!"
Âm Vô Tà cười lớn.
"Cậu nhốt tôi lại thì sao chứ? Bản thân cậu cũng không ra ngoài được! Vừa hay, chúng ta làm bạn, còn hơn là tôi cô đơn lẻ bóng ba nghìn năm. Ha ha ha!"
Bóng dáng của Âm Vô Tà thoắt ẩn thoắt hiện, xuyên qua không gian chồng chất méo mó, cuối cùng cũng đến trước mặt Lý Dục Thần.
Hai người đối mặt nhau trong không gian kỳ lạ này.
Lý Dục Thần cười nói: "Bảo tôi ở với ông vài nghìn năm ư? Ông nghĩ hay thật!"
"Sao nào, cậu còn muốn chạy trốn sao?" Âm Vô Tà thả lỏng: "Trong không gian này, hai chúng ta, trừ khi đối phương đồng ý, nếu không thì không ai ra ngoài được."
"Thật không?" Lý Dục Thần mỉm cười: "Ông học thần chú quá lâu rồi nên có lẽ đã quên mất cách để có được cơ thể bất tử rồi nhỉ?"
Âm Vô Tà sửng sốt, đột nhiên kinh ngạc nói: "Cậu muốn làm gì?"
Trong tay Lý Dục Thần đã cầm thêm một thanh kiếm từ lâu.
Thân kiếm đen kịt, không có một chút ánh sáng nào, còn tối hơn cả vùng đất u minh này.
Anh giơ kiếm lên, lật ngược thân kiếm lại, hướng vào tim mình rồi đâm thẳng vào.
“Oắt con, cậu điên rồi!" Âm Vô Tà hét lớn: "Cậu xông vào Hoàng Tuyền như vậy sẽ chết thật đấy! Cậu không biết thế giới bên dưới là như thế nào đâu..."
Lý Dục Thần cảm thấy một luồng sức mạnh vặn vẹo bao lấy mình, kéo anh lùi lại thật mạnh.
Giọng nói của Âm Vô Tà lập tức đã ở rất xa, không nghe rõ được gì nữa.
Anh cũng không quan tâm Âm Vô Tà nói gì.
Lúc này, anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất…
Đi xuống dưới Hoàng Tuyền tìm bố và mẹ.
Trong quanh ảnh biến đổi, anh bay qua từng hẻm núi tối tăm, vượt qua từng cửa ải.
Trong hẻm núi có rất nhiều binh lính âm phủ, ma khí dày đặc.
Tiếp theo là dung nham vô tận như biển đỏ.
Những con quái vật khổng lồ màu đỏ bơi trong dung nham, những con sóng dung nham nóng bỏng cuồn cuộn, thỉnh thoảng lại phun lên trời.
Ở tận cùng của biển lửa, anh nhìn thấy một dòng suối giống như bùn vàng đang không ngừng phun trào.
Không gian bắt đầu xé rách, gần như muốn xé anh thành từng mảnh.
Ngay lúc này, một luồng sức mạnh không gian mạnh mẽ bao lấy anh, kéo anh trở lại với tốc độ nhanh hơn, vượt qua bảy cửa ải biển lửa, bay qua từng cửa ải ma quỷ thật mạnh.
Xoẹt một cái, Lý Dục Thần tỉnh lại từ trạng thái mất trọng lượng và gần như mất trí nhớ.
Khuôn mặt của Âm Vô Tà ngay trước mắt anh, khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt của ông ta có chút đau đớn và méo mó.
Anh cúi đầu nhìn thấy kiếm Huyền Minh để ở ngực mình, mũi kiếm đã đâm vào nhưng vẫn chưa chạm đến tim.
Âm Vô Tà dùng tay nắm chặt lấy kiếm Huyền Minh, những ngón tay trắng như ngọc trong suốt chảy ra máu đen.
"Thôi, cậu đi đi." Âm Vô Tà nói: "Ra ngoài rồi giúp tôi làm một việc."
"Việc gì?"
"Đi một chuyến đến Côn Luân, xem thử ở Dao Trì, người phụ nữ nuôi thanh điểu còn ở đó không. Nếu còn thì nói Cơ Mãn chưa bao giờ quên cô ấy. Nếu không còn nữa thì giúp tôi mang một gáo nước từ Dao Trì về."
“Nối nghiệp của ông?” Lý Dục Thần kinh ngạc nói: “Nối nghiệp gì của ông?”
“Canh giữ nơi này cho đến khi có người nối nghiệp tiếp theo xuất hiện.” Âm Vô Tà nói.
“Tại sao phải canh giữ nơi này? Bên trong có cái gì?" Lý Dục Thần hỏi.
Âm Vô Tà ngồi khoanh chân trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn Lý Dục Thần một cái, khuôn mặt tái nhợt đến mức gần như trong suốt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Cậu không biết nơi này là nơi nào?"
"Không biết."
“Vậy cậu vào đây làm gì?”
“Nếu bí cảnh đã được mở ra thì đương nhiên người có duyên đều có thể tiến vào.”
"Bí cảnh?" Âm Vô Tà cười haha: “Cậu quay đầu nhìn cho kỹ đi.”
Lý Dục Thần quay đầu lại, nhìn thấy phía trên hai cánh cửa cao lớn kia có khắc bốn văn tự cổ xưa:
[Quỷ thần cấm hành]
Bốn chữ, dường như bốn chữ này có một loại lực lượng thần bí đang quanh quẩn ở trên đó, khiến cho người ta cảm thấy kính sợ.
Lý Dục Thần có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu, như thể đã từng nhìn thấy bốn chữ này ở đâu đó.
Anh đột nhiên sửng sốt, cảm thấy có gì đó không thích hợp, hỏi:
“Quỷ thần cấm hành, khẩu khí lớn thật đấy! Chỉ là có phải cái cửa này lắp ngược rồi không? Viết chữ ở bên trong thì có ích gì, người ở bên ngoài cũng không thấy được.”
Âm Vô Tà nói: “Cậu cảm thấy tôi canh giữ nơi này là để cho người ở bên ngoài như các cậu tiến vào sao?”
“Lẽ nào không phải sao?” Lý Dục Thần kinh ngạc nói.
"Đương nhiên không! Tôi trông nom ở đây không phải là khiến các người không thể tiến vào, mà khiến người ở bên trong không thể đi ra ngoài.” Âm Vô Tà nói.
Lý Dục Thần lấy làm kinh hãi.
Không để cho người ở bên trong đi ra ngoài?
Bên trong là ai?
Anh lại ngẩng đầu lên nhìn bốn chữ ở trên cửa đó.
“Quỷ thần cấm hành!”
Lý Dục Thần lẩm bẩm, như thể hiểu ra điều gì đó.
“Rốt cuộc bên trong là nơi nào?”
"Minh giới!" m Vô Tà nói.
“Minh giới?”
Lý Dục Thần cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Anh biết nhất định bên dưới Thiên Trì có liên kết với một không gian khác, nếu không thì không thể giải thích được vấn đề nguồn nước của Thiên Trì. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng đó sẽ là lối vào của Minh giới.
Hơn nữa, vì sao một tin tin tức quan trọng như lối vào của Minh giới mà Ô Mộc Thiếp lại không đề cập đến.
Hay là nói, hang Thần Vu của Ô Mộc Thiếp chỉnh là một bộ phận của Minh giới?
Lý Dục Thần nhìn về phía sau lưng của Âm Vô Tà, mờ mờ ảo ảo, u ám tăm tối, dường như thần thức đã tiến vào hắc động nhưng lại chẳng bắt được bất cứ thứ gì.
Âm Vô Tà nói: “Cậu không cần nhìn nữa, tu vi của cậu vẫn còn chưa đủ, nếu đi vào thì chỉ chịu chết thôi.”
“Ồ, sao ông biết?’ Lý Dục Thần có chút không phục nói.
Anh không thể nhìn thấy tu vi của Âm Vô Tà, nhưng người này có thể canh giữ ở nơi như thế này, chắc chắn không phải là người bình thường.
Âm Vô Tà giơ tay lên, chỉ nhẹ về phía Lý Dục Thần một cái.
Lý Dục Thần chỉ cảm thấy một luồng lực lượng cường đại mà ác kiệt đâm về phía anh giống như một thanh kiếm sắc bén
Anh muốn tránh sang một bên, nhưng không gian xung quanh lại trở lên méo mó, dù cho anh có di chuyển cơ thể thế nào thì thanh kiếm sắc bén đang ở trong bóng tối đó vẫn chỉ luôn chĩa về phía anh.
Lý Dục Thần lật tay lại, cầm lấy kiếm Huyền Minh rồi để ngang ra trước người.
Khi ngón tay anh vừa chạm vào thanh kiếm đã lóe lên một luồng ánh sáng đen.
Một cỗ lực lượng cường đại đã đánh văng anh ra ngoài, nặng nề đập vào cánh cửa lớn bằng đồng ở phía sau.
Lý Dục Thần chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, lục phủ ngũ tạng đều chấn động không thôi.
Không ngờ thực lực của Âm Vô Tà này lại mạnh như vậy, chỉ mới chỉ tay nhẹ một cái mà suýt chút nữa đã phá vỡ tam kiếp pháp thân của anh.
Khi anh đang muốn chống trả thì đột nhiên nghe thấy Âm Vô Tà khẽ thở dài một hơi rồi hỏi: “Nhóc con, cậu tên là gì?’
“Lý Dục Thần.”
“Cậu họ Lý?” dường như Âm Vô Tà có hơi kinh ngạc: “Lại là một tên họ Lý!”
“Sao lại nói lại là một tên họ Lý?”
Lý Dục Thần vừa có chút giật mình lại vừa cảnh giác nhìn ông ta.
Thực lực do Âm Vô Tà biểu hiện ra ngoài quá mức khủng bố, vừa rồi ông ta chỉ khẽ chỉ tay trong không trung một cái mà đã khiến không gian xung quanh trở lên méo mó, khiến anh phải lấy kiếm Huyền Minh ra thì mới có thể miễn cưỡng ngăn chặn được.
"Người cuối cùng tiến vào cũng họ Lý.” Âm Vô Tà nói.
“Cũng họ Lý?” Lý Dục Thần giật mình hỏi: “Khi nào?”
“Thế thì tôi không nhớ rõ được. Nơi này là cấm địa U Minh, không có mặt trời mọc, mặt trời lặn, cũng chẳng có xuân hạ thu đông, tôi nào có biết được thời gian?”
"Không đúng, ông nói dối!”
“Sao tôi lại nói dối được?”
“Nơi này không có xuân hạ thu đông, không có mặt trời mọc, mặt trời lặn, ngay cả thời gian người cuối cùng tiến vào cách đây bao lâu mà ông cũng không biết thì sao ông biết bản thân đã canh giữ ở đây ba nghìn năm?”
“Là do người đó nói cho tôi biết! Ông ta nói cho tôi biết rất nhiều chuyện thú vị, còn giúp tôi tính toán ngày tháng thì tôi mới biết bản thân đã canh giữ ở nơi này ba nghìn năm.
“Người đó tên là gì?”
“Tên á... để tôi suy nghĩ một chút... hình như tên là Lý... Vân Hoa, đúng rồi, tên là Lý Vân Hoa."
"Lý Vân Hoa?!" tim của Lý Dục Thần đập loạn: “Ông ấy đâu?”
“Đương nhiên là đi đến Minh giới rồi.” Âm Vô Tà nói.
"Không phải ông nói ông vẫn luôn đợi người thay thế sao? Bất kể là ai, chỉ cần bước vào bên trong cánh cửa này thì liền có thể thay thế ông? Vì sao ông lại không giữ ông ấy ở lại mà lại để ông ấy đi vào bên trong?”
"Ừm... Bởi vì cái tên đó thật sự là...” Âm Vô Tà sờ trán như thể đang nhớ lại điều gì đó: “Có hơi đẹp trai!”
“Cái gì?”
Lý Dục Thần nhất thời có hơi bối rối.
Điều này có liên quan gì đến việc đẹp trai hay không sao?
Âm Vô Tà đã hồi thần lại, nói: “Ông ta nói ông ta muốn đi vùng đất Cửu U tìm vợ của ông ta, haizz, cho dù âm dương cách biệt thì ông ta vẫn không chịu từ bỏ, một mình xông vào Minh giới, vào Cửu U, một người có tình có nghĩa như vậy thì sao tôi có thể không để ông ta đi được?”
Lý Dục Thần có cảm giác như bị điện giật.
Nếu như những gì Âm Vô Tà nói là sự thật thì điều đó đồng nghĩa với việc có khả năng bố mẹ của anh đều vẫn còn sống.
Vốn dĩ Lý Dục Thần chỉ đang ôm hy vọng mẹ của anh vẫn còn sống, nhưng hiện giờ ngay cả bố của anh cũng có thể còn sống, điều này sao có thể không khiến anh phấn chấn cho được!
“Vậy ông ấy đã ra ngoài chưa?”
“Ra ngoài?” Âm Vô Tà nhìn anh giống như đang nhìn một kẻ ngốc: “Cậu có biết Minh giới là nơi nào không? Cậu có biết Cửu U ở đâu không?”
“Đi từ nơi này trở về phía sau, qua Thất Xung vượt Tiêu Hải, có một mảnh ba tấc đất sét vàng, đó chính là lối vào của hoàng tuyền. Đi từ hoàng tuyền xuống hai vạn sáu ngàn dặm chính là địa ngục, xuyên qua mười tám tầng địa ngục thì mới có thể nhìn thấy Cửu U.”
Âm Vô Tà lắc đầu, thở dài một cái: “Tôi chưa từng nhìn thấy người đi ra sau khi đi vào nơi này.”
Tim Lý Dục Thần đập loạn, máu dồn lên nhanh chóng, thôi thúc muốn được gặp lại bố mẹ giờ đây đã xâm chiếm tâm trí anh, mài mòn lý trí của anh.
Dường như Âm Vô Tà đã biết được suy nghĩ của anh, nói: “Không cần phải nghĩ nữa, tu vi của cậu có thể vượt qua Tiêu Hải là đã không tồi rồi, không thể đi xuống hoàng tuyền được chứ càng không cần phải nói đến mười tám tầng địa ngục. Cậu vẫn cứ nên thành thật, ngoan ngoãn ở nơi này để canh cửa thay tôi đi.”
“Canh cửa thay ông?” Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn thoáng qua mấy chữ ‘quỷ thần cấm hành’ to đùng: “Ngay cả hoàng tuyền mà tôi còn không xuống được thì sao tôi có thể ngăn được những người ở bên trong muốn ra ngoài?”
“Chuyện này cậu không cần phải lo lắng.” Âm Vô Tà nói: “Năm đó tiên ma đại chiến, thánh chủ cắt đứt núi Bất Chu, tiêu diệt Nhược Thủy, trói buộc Côn Luân, tự thành lập một thế giới riêng, từ đó mới có Nhân gian Thánh vực. Cánh cửa này thông đến thế giới biển, có pháp trận tối cao, đừng nói là những tiểu quỷ âm thần đó, ngay cả ma thần trong mười phương địa ngục cũng đừng nghĩ đến việc có thể tùy ý vượt qua.”
Lý Dục Thần nghe xong thì sửng sốt không thôi.
Âm Vô Tà lại nói thêm: “Đến đây, tôi dạy cậu lời thề của người gác cửa, bên trong lời thề ẩn chứa thần chú tối cao, có thể kích hoạt pháp trận nơi này và còn có thể mượn nó để tu luyện cơ thể bất tử.”
“Cơ thể bất tử?”
“Sao rồi, động lòng chưa?”
"Hừ, cái này thì có gì mà động lòng, tôi đã lịch kiếp trở thành Tiên Thiên, cũng có cơ thể bất tử.”
"Ha ha ha!" Âm Vô Tà cười lớn nói: “Cái của cậu gọi là trường sinh, không gọi là bất tử.”
Chương 1070: Vừa chết đã vào Hoàng Tuyền"
Thế nào gọi là bất tử?"
"Bất tử thực sự là không sinh không diệt. Trừ khi Thiên Đạo hủy diệt, trở về hỗn độn."
"Không sinh không diệt?"
Lý Dục Thần dường như có hơi lĩnh ngộ nhưng vẫn còn thiếu một chút, giống như nhìn thấy ánh đèn qua lớp giấy dán cửa sổ vậy, sáng lờ mờ nhưng lại không thể nhìn rõ.
Âm Vô Tà nói tiếp: "Chỉ có không sinh mới có thể không diệt. Con người có nỗi lo lớn nhất là vì có thân thể, còn không có thân thể thì còn lo gì nữa? Cho nên muốn bất tử thì trước tiên phải làm một người chết."
"Chẳng lẽ ông là người chết à?"
Lý Dục Thần có hơi kinh ngạc nhìn khuôn mặt trắng bệch gần như trong suốt của Âm Vô Tà.
Âm Vô Tà không trả lời trực diện mà chỉ hờ hững nói: "Thánh nhân hành sự, ở ngoài Thiên đạo thì tự mình mở ra pháp tắc, chỉ cần Hoàng Tuyền không cạn, tôi sẽ mãi luân hồi, không sinh không diệt."
"Thế nào, động tâm rồi chứ?"
Lý Dục Thần suy nghĩ một lúc rồi cười nói: "Tôi hiểu rồi, ông đang giăng bẫy tôi. Có lẽ đúng như ông nói, ông là bất tử, luân hồi mãi mãi. Nhưng nếu ông muốn tôi thay cho ông thì chắc chắn đây không phải là một chuyện tốt đẹp gì đâu."
Âm Vô Tà nói: "Cậu tu hành cả đời, chẳng phải là vì trường sinh bất tử để cùng tồn tại với Thiên Đạo sao?"
Lý Dục Thần lắc đầu: "Mục đích tu hành là để giải thoát, cái gọi là 'sáng nghe đạo, tối chết cũng không hối tiếc'. Nếu không thể giải thoát gông cùm xiềng xích trên người, vậy sống càng lâu chẳng phải là càng đau khổ lâu sao?"
Âm Vô Tà sửng sốt, trên mặt vô tình thoáng qua một tia đau đớn.
"Tên nhóc, nói nhiều vô ích, cậu đã vào đây rồi thì không thể do cậu quyết định được."
Nói xong ông ta giơ tay lên, hư không tối tăm đột nhiên trở nên huyền ảo mơ hồ.
Lý Dục Thần cảm thấy cơ thể mình bị thứ gì đó giam cầm, không thể cử động được.
Không gian chồng chất thành từng lớp, quanh co khúc khuỷu giống như một cục bùi nhùi xoắn lại vậy.
Khuôn mặt của Âm Vô Tà ở khắp mọi nơi.
"Tên nhóc, bây giờ tôi dạy thần chú cho cậu, cậu hãy nghe cho kỹ đây."
"Tôi không học! Chỉ cần tôi học, tôi sẽ trúng kế của ông rồi bị giam cầm ở đây, còn ông thì được tự do, đúng không?"
"Cậu đúng là một người thông minh! Thông minh thì tốt, người thông minh học nhanh lắm. Còn học hay không thì không phải do cậu quyết định, cậu chưa từng nghe đến một phương pháp tẩy não gọi là 'nhồi nhét cho vịt ăn' sao? Ha ha ha..."
Âm Vô Tà cười rồi bắt đầu đọc thần chú.
Lý Dục Thần cảm thấy mình biến thành một con vịt, hộp sọ bị mở ra, sau đó một đống thứ hỗn độn nhét vào.
Đầu óc anh choáng váng, chỉ có tiếng thần chú vang lên, từng chữ của thần chú chớp nháy.
Nhưng những câu thần chú này nghe rất quen thuộc, như thể anh đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi khiến anh có cảm giác thân quen.
Không biết qua bao lâu, thần chú dừng lại, quang ảnh biến mất.
Lý Dục Thần tỉnh lại, đầu óc ong ong.
Anh phát hiện mình và Âm Vô Tà đã hoán đổi vị trí.
Anh ngồi trên một mặt đất lạnh lẽo, Âm Vô Tà thì dựa vào cánh cổng lớn bằng đồng.
Trên mặt đất vẽ những vòng tròn chồng lên nhau tạo thành một hình thù kỳ lạ có phần chói mắt.
Lý Dục Thần ngồi ngay tại trung tâm của hình vẽ này.
Anh muốn đứng dậy nhưng nhận ra mình đã bị giam cầm, không thể cử động được.
Thần thức phát hiện ra xung quanh có vô số không gian hình cầu chồng lên nhau, mỗi quả cầu tương ứng với một vòng tròn trên mặt đất.
Toàn bộ không gian giống như một mê cung khổng lồ, từng lớp chồng chất quanh co uốn khúc như thể kết nối với vô số thế giới.
Cuối cùng Lý Dục Thần cũng hiểu tại sao nơi đây lại là "quỷ thần cấm hành". Bởi vì bất kỳ ai từ địa ngục muốn đi qua cánh cổng đến nhân gian thì đều phải đi qua vùng không gian này trước.
Anh chỉ cần đọc thần chú là có thể nhốt chết đối phương, dù người đó là thần núi hay ác quỷ.
Âm Vô Tà nhìn anh, dường như có hơi bất ngờ:
"Cậu học nhanh hơn tôi tưởng nhiều! Nhớ lại trước đây tôi học thần chú này mất ba năm, làm quen với trận pháp không gian này cũng mất ba năm. Tôi tưởng ít nhất tôi phải ở với cậu thêm mười mấy năm nữa, không ngờ cậu lại vào trận nhanh như vậy. Xem ra, chỉ cần vài ngày nữa là cậu có thể điều khiển trận pháp rồi."
Ông ta cười thoải mái: "Ha ha ha, ba nghìn năm rồi! Cuối cùng tôi cũng có thể ra ngoài!"
Lý Dục Thần mỉm cười: "Chưa chắc đâu."
Nói xong, anh đưa lóng tay chỉ vào Âm Vô Tà.
Những vòng tròn trên hình vẽ trên mặt đất như sống lại, lan tỏa từng vòng một.
Toàn bộ không gian đều bị bóp méo, hỗn loạn như thể từng thiên hà chồng lên nhau, lực hấp dẫn làm cong ánh sáng, mặt trời và mặt trăng cùng chuyển động, các vì sao rung lắc hỗn loạn.
Sắc mặt Âm Vô Tà chợt thay đổi, ông ta thầm kêu không ổn rồi, vội vàng muốn thoát ra ngoài cửa nhưng đã không kịp nữa, cơ thể ông ta lập tức bị nuốt vào không gian méo mó.
"Ông muốn tôi thế ông để được giải thoát. Nhưng có lẽ ông đã quên mất rằng, nơi đây quỷ thần không được vào thì tất nhiên cũng bao gồm cả ông." Lý Dục Thần nói.
"Không! Không thể nào! Cậu mới học thần chú, không thể điều khiển trận pháp ngay được! Cậu... Cậu rốt cuộc là ai?" Âm Vô Tà vô cùng kinh ngạc.
"Tôi hiểu ông muốn được tự do. Nhưng ông không thể dùng sự bất tự do của người khác để đổi lấy sự tự do của mình được, giống như dùng sự nghèo khó của người khác để đổi lấy sự giàu có của mình vậy."
"Ha ha ha, cậu không cần phải thuyết giáo với tôi, tôi đã sống hơn ba nghìn năm rồi, tôi hiểu về Thiên Đạo sâu hơn cả cậu đó! Trước mặt tôi, cậu vẫn chỉ là một đứa con nít thôi!"
Âm Vô Tà cười lớn.
"Cậu nhốt tôi lại thì sao chứ? Bản thân cậu cũng không ra ngoài được! Vừa hay, chúng ta làm bạn, còn hơn là tôi cô đơn lẻ bóng ba nghìn năm. Ha ha ha!"
Bóng dáng của Âm Vô Tà thoắt ẩn thoắt hiện, xuyên qua không gian chồng chất méo mó, cuối cùng cũng đến trước mặt Lý Dục Thần.
Hai người đối mặt nhau trong không gian kỳ lạ này.
Lý Dục Thần cười nói: "Bảo tôi ở với ông vài nghìn năm ư? Ông nghĩ hay thật!"
"Sao nào, cậu còn muốn chạy trốn sao?" Âm Vô Tà thả lỏng: "Trong không gian này, hai chúng ta, trừ khi đối phương đồng ý, nếu không thì không ai ra ngoài được."
"Thật không?" Lý Dục Thần mỉm cười: "Ông học thần chú quá lâu rồi nên có lẽ đã quên mất cách để có được cơ thể bất tử rồi nhỉ?"
Âm Vô Tà sửng sốt, đột nhiên kinh ngạc nói: "Cậu muốn làm gì?"
Trong tay Lý Dục Thần đã cầm thêm một thanh kiếm từ lâu.
Thân kiếm đen kịt, không có một chút ánh sáng nào, còn tối hơn cả vùng đất u minh này.
Anh giơ kiếm lên, lật ngược thân kiếm lại, hướng vào tim mình rồi đâm thẳng vào.
“Oắt con, cậu điên rồi!" Âm Vô Tà hét lớn: "Cậu xông vào Hoàng Tuyền như vậy sẽ chết thật đấy! Cậu không biết thế giới bên dưới là như thế nào đâu..."
Lý Dục Thần cảm thấy một luồng sức mạnh vặn vẹo bao lấy mình, kéo anh lùi lại thật mạnh.
Giọng nói của Âm Vô Tà lập tức đã ở rất xa, không nghe rõ được gì nữa.
Anh cũng không quan tâm Âm Vô Tà nói gì.
Lúc này, anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất…
Đi xuống dưới Hoàng Tuyền tìm bố và mẹ.
Trong quanh ảnh biến đổi, anh bay qua từng hẻm núi tối tăm, vượt qua từng cửa ải.
Trong hẻm núi có rất nhiều binh lính âm phủ, ma khí dày đặc.
Tiếp theo là dung nham vô tận như biển đỏ.
Những con quái vật khổng lồ màu đỏ bơi trong dung nham, những con sóng dung nham nóng bỏng cuồn cuộn, thỉnh thoảng lại phun lên trời.
Ở tận cùng của biển lửa, anh nhìn thấy một dòng suối giống như bùn vàng đang không ngừng phun trào.
Không gian bắt đầu xé rách, gần như muốn xé anh thành từng mảnh.
Ngay lúc này, một luồng sức mạnh không gian mạnh mẽ bao lấy anh, kéo anh trở lại với tốc độ nhanh hơn, vượt qua bảy cửa ải biển lửa, bay qua từng cửa ải ma quỷ thật mạnh.
Xoẹt một cái, Lý Dục Thần tỉnh lại từ trạng thái mất trọng lượng và gần như mất trí nhớ.
Khuôn mặt của Âm Vô Tà ngay trước mắt anh, khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt của ông ta có chút đau đớn và méo mó.
Anh cúi đầu nhìn thấy kiếm Huyền Minh để ở ngực mình, mũi kiếm đã đâm vào nhưng vẫn chưa chạm đến tim.
Âm Vô Tà dùng tay nắm chặt lấy kiếm Huyền Minh, những ngón tay trắng như ngọc trong suốt chảy ra máu đen.
"Thôi, cậu đi đi." Âm Vô Tà nói: "Ra ngoài rồi giúp tôi làm một việc."
"Việc gì?"
"Đi một chuyến đến Côn Luân, xem thử ở Dao Trì, người phụ nữ nuôi thanh điểu còn ở đó không. Nếu còn thì nói Cơ Mãn chưa bao giờ quên cô ấy. Nếu không còn nữa thì giúp tôi mang một gáo nước từ Dao Trì về."
Bình luận facebook