-
Chương 1071-1072
Chương 1071: Thời không hỗn loạn
Côn Luân đúng thật là có Dao Trì.
Nơi đó là nơi linh thiêng nhất, cũng là nơi bí ẩn nhất của toàn bộ Côn Luân, chỉ đứng sau Thiên Đô.
Cứ mỗi sáu mươi năm, các Tiên Môn trên thiên hạ sẽ tụ họp tại Dao Trì, do Vạn Tiên Tông chủ trì, gọi là đại hội Vạn Tiên, cũng gọi là đại hội Dao Trì.
Chỉ có khi đó, cửa Dao Trì mới mở ra.
Nhưng Lý Dục Thần vẫn chưa từng trải qua.
Nghe nói Dao Trì có tiên cung, bên trong ở một vị tiên nữ thích nuôi thanh điểu.
Chim xanh của các đệ tử Thiên Đô là do cô ấy nuôi.
Mỗi đệ tử Thiên Đô đều sẽ nhận được một hồn thanh điểu.
Thiên Đô ở trong gò Côn Luân, trên mây chỉ có một cái thang đi lên trời có thể thông đến, đó cũng là ranh giới giữa tiên và phàm, rất ít người có thể lên được.
Ngay cả đại bàng và kền kền trên cao nguyên cũng không bay lên được.
Chỉ có thanh điểu là có thể dễ dàng xuyên qua và đi lại tự do.
Vì vậy, các đệ tử Thiên Đô đều dựa vào thanh điểu để truyền tin cho sư môn.
Lý Dục Thần nghe Âm Vô Tà nói về người phụ nữ nuôi thanh điểu bên rìa Dao Trì, trong lòng anh vô cùng kinh ngạc.
Chẳng lẽ người này đến từ Côn Luân?
Hơn nữa là Côn Luân của ba nghìn năm trước?
Cái tên Cơ Mãn này, hình như anh đã từng nghe ở đâu đó.
Lý Dục Thần nhất thời không nhớ ra nhưng chắc chắn không có trong danh sách đại tiên sư qua các đời của Thiên Đô.
Anh vừa định nói gì đó thì cảm thấy một luồng sức mạnh mạnh mẽ đẩy anh ra ngoài.
Anh cảm thấy mình như một tờ giấy bị nhét vào khe hở của hai cánh cửa bằng đồng đang mở ra.
Lý Dục Thần lập tức quay người muốn xông vào nhưng cánh cửa đã đóng sầm lại sau lưng anh.
Anh đập vào cửa một cái, phát ra tiếng động lớn như tiếng chuông, vang vọng trong không gian tối tăm sâu thẳm của dòng sông ngầm.
Anh đứng dậy dùng sức đẩy cửa nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích.
"Mở cửa ra!"
Lý Dục Thần đập cửa.
"Cho tôi vào! Tôi muốn đến Hoàng Tuyền! Tôi muốn đến Cửu U!"
Anh hét lớn.
Giọng nói của Âm Vô Tà truyền ra từ bên trong cửa: "Với tu vi hiện tại của cậu, đến Hoàng Tuyền chỉ có đường chết. Nhớ lấy câu thần chú cậu đã học, hãy ngẫm kỹ. Muốn đến Hoàng Tuyền, hãy đợi đến khi cậu có thể mở cánh cửa này rồi tính sau. Đường đến Hoàng Tuyền xa xôi, đường đến Cửu U sâu thẳm, nhân sinh trường hận, nhật nguyệt không lặn..."
Giọng nói này như cách xa hàng vạn ngọn núi, ngày càng nhỏ, đến cuối đã không còn nghe thấy nữa.
Cánh cửa bằng đồng dần đổi màu như được phủ một lớp vôi, không lâu sau đã hòa làm một với bức tường đá xung quanh, không còn nhìn ra hình dạng cánh cửa nữa.
"Cho tôi vào!"
Lý Dục Thần vung kiếm Huyền Minh, trên bức tường đá để lại từng vết kiếm khí nhưng cánh cửa đó vẫn không xuất hiện trở lại.
Trong thần thức của anh, cánh cửa đã biến mất.
Nơi đây chỉ có vài trăm mét đá, bên trong đá là dung nham nóng chảy.
Anh ngây người đứng trước bức tường đá, biết đó là một không gian khác, với sức mạnh hiện tại của mình, anh không thể mở được bức tường không gian này.
Trong đầu anh lại hiện lên những câu thần chú đó và cả đại trận không gian "quỷ thần cấm hành" nữa.
Đây thực sự là bí thuật nắm giữ bí mật của không gian, có lẽ chỉ có ngẫm kỹ câu thần chú này mới có hy vọng mở được cánh cửa này.
Lý Dục Thần đọc thần chú, quả nhiên không gian trước mắt xuất hiện từng vòng gợn sóng, cả dòng sông ngầm đều bị bóp méo.
Dòng sông ngầm quanh co uốn khúc không biết bao nhiêu dặm, không biết đã xuyên qua bao nhiêu hang động và khe nứt ngầm, lúc này tất cả đều trải ra trước mắt anh, như thể không gian ba chiều được mở rộng thành bốn chiều, thấy rõ không sót một cái gì.
Thời gian và không gian trước mặt anh không còn là vật cản nữa.
Anh chỉ nghĩ một cái mà đã xuyên qua dòng sông tối tăm, đi ra khỏi hang động.
Bên ngoài là bầu trời nắng đẹp sáng sủa.
Anh không gặp Ba Ô nên có hơi lo lắng, anh định đến thôn Bạch Thần dưới chân núi xem một chút, cũng để từ biệt gia đình Ba Ô luôn.
Một lần chia tay này, không biết có còn cơ hội gặp lại hay không.
Vô tình gặp gỡ trên giang hồ như bèo nước gặp nhau vậy, có duyên thì làm bạn rượu, hết duyên thì thành người dưng.
Hành giả thì mãi mãi trên đường, những người từng gặp đều là khách qua đường.
Lý Dục Thần bước xuống núi, đến cửa thôn Bạch Thần.
Anh chợt thấy một cô gái ở đằng xa, lưu luyến bên đường hái một bông hoa vô tận rồi vui vẻ chạy đến.
Đến gần, nhìn thấy khuôn mặt của cô gái, Lý Dục Thần đột nhiên giật mình kêu lên: "Vưu Hinh!"
Cô gái ngây người đứng bên đường, sợ hãi nhìn anh.
Bỗng nhiên cô ấy hét lên một tiếng, vứt bông hoa vô tận trong tay rồi quay người bỏ chạy như bay.
Lý Dục Thần kinh ngạc, cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới nhớ ra, mình suýt chút nữa đã vào Hoàng Tuyền, quần áo trên người đã bị không gian xé thành tro bụi.
Anh mới thấy mình quá lỗ mãng nên làm cô gái sợ hãi.
Có lẽ cô gái này chỉ giống Vưu Hinh thôi.
Nhưng không phải dân làng thôn Bạch Thần đã chuyển đi hết rồi sao?
Cô gái này ở đâu ra?
Anh đang ngẩn người thì trong thôn ùa ra một đám dân làng, tay cầm cuốc và liềm hung hăng đi tới, ồn ào la hét gì đó.
Lý Dục Thần vội vàng đưa tay ra, bông hoa vô tận mà cô gái vứt đi bay lên, cánh hoa tách ra hóa thành một bộ quần áo trắng bao phủ lấy anh.
Mọi người chạy đến trước mặt anh, đều dừng lại, ngơ ngác nhìn anh.
Cô gái cũng ở trong đó, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Một người đàn ông trung niên nói với cô gái vài câu bằng tiếng địa phương, giọng điệu trách móc.
Mọi người cười ồ lên một trận.
Cô gái thấy tủi thân nên che mặt khóc thút thít.
Người đàn ông trung niên bước ra, nhìn Lý Dục Thần từ trên xuống dưới vài lần rồi nói vài câu bằng tiếng địa phương.
Lý Dục Thần không có tâm trí để phân biệt đối phương đang nói gì, lúc này anh vô cùng kinh ngạc, bởi vì người đàn ông trung niên trước mặt này rõ ràng là mang hình thái của Ba Ô, chỉ là trẻ hơn Ba Ô rất nhiều.
"Chàng trai, cậu từ bên kia núi đến phải không?" Ba Ô dường như đã nhận ra nên dùng tiếng phổ thông hơi cứng nhắc nói: "Con gái nhỏ Vưu Hinh của tôi không hiểu chuyện, làm cậu sợ rồi, xin lỗi nhé!"
Lý Dục Thần như bị điện giật, chẳng lẽ câu thần chú vừa rồi khiến anh xuyên không?
Cảm giác bất lực và sợ hãi vô cùng ập đến nhưng đồng thời anh cũng nhìn thấy hy vọng.
Nếu anh xuyên không thật thì nhìn tuổi của Vưu Hinh và Ba Ô, có lẽ là hai mươi năm trước.
Lúc này nếu đến kinh thành, liệu có nhìn thấy cảnh nhà họ Lý bị diệt không?
Hoặc đọc thêm vài lần thần chú nữa sẽ trở về trước khi nhà họ Lý bị diệt!
Anh phấn khích hẳn lên, không còn quan tâm đến Ba Ô và dân làng thôn Bạch Thần nữa mà quay người ẩn vào hư không, cưỡi kiếm bay đi.
Vừa mới bay lên trên không núi Bạch Sơn, Thiên Trì đã ở giữa vòng vây của những ngọn núi dưới chân.
Đột nhiên có một sức mạnh bí ẩn kéo xuống khiến anh rơi xuống nước.
Anh nổi lên khỏi mặt nước, muốn bay lên lần nữa nhưng phát hiện mình không thể bay được.
Anh muốn bơi vào bờ nhưng phát hiện ra có vẻ như có một khu vực độc lập trong nước, dù bơi thế nào cũng chỉ ở trong một vùng nước này, không đến gần bờ được.
Anh cầm kiếm Huyền Minh chém nước thành khe để tạo sóng nước.
Nhưng dù anh cố gắng thế nào cũng vô dụng, giống như khoảnh khắc sắp tỉnh chứ chưa tỉnh khỏi ác mộng vậy.
Anh nghe thấy tiếng ai đó hét lớn ở bờ: "Mau nhìn xem, đó là cái gì thế? Trông những làn sóng nước này giống như quái vật vậy!"
Cuối cùng anh cũng từ bỏ, chìm xuống nước, lơ lửng không nhúc nhích.
Tiếng nói ở bờ đã không còn, mặt trời lặn về phía tây để lại một chút ánh sáng chiều chiếu trên sườn núi phía đông.
Anh nhìn qua mặt hồ, thấy bóng dáng xinh đẹp của một cô gái ở mép nước sườn núi phía đông.
Cô ta đang khóc ở bên hồ.
Những giọt nước mắt tủi thân rơi xuống hồ phát ra tiếng kêu leng keng như tiếng chuông gió mùa hè.
Có tiếng gọi vọng lại từ xa: "Vưu Hinh! Vưu Hinh!..."
Cô gái cầm một bông hoa vô tận nhìn về phía mặt trời lặn rồi nhảy xuống Thiên Trì.
Cô ta dần chìm xuống ngay trước mặt Lý Dục Thần.
Bông hoa vô tận đó trôi trên mặt hồ.
Quần áo của Lý Dục Thần cũng biến thành một bông hoa vô tận nổi lên mặt nước.
Hai bông hoa lả lướt vào nhau, trôi theo sóng nước trong ánh sáng của hoàng hôn.
Câu thần chú lại vang lên bên tai, vô số không gian bị bóp méo lại với nhau.
Anh lại chìm vào vực sâu lần nữa rồi lại bị kéo trở lại dòng sông tối tăm đó.
Trong sự biến đổi của quang ảnh, anh nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai, mặc đồ trắng như tuyết, mái tóc đen như mây. Khuôn mặt đó nhìn hoa thì hoa mất màu, nhìn trăng thì trăng không sáng.
Chỉ thấy người đó chậm rãi bước vào cánh cửa bằng đồng mở hé đó.
Lý Dục Thần vội vàng đưa tay ra, muốn nắm lấy vạt áo của người đó.
Quang ảnh vỡ tan, mọi thứ chìm vào bóng tối.
Một luồng sáng từ đèn pin chiếu vào, rọi vào mặt anh.
"Công tử Lý! Cậu không sao chứ?" Ba Ô cầm đèn pin, lo lắng nhìn anh.
Chương 1072: Hoàn hồn
Khi rời khỏi núi Bạch Đầu, Lý Dục Thần cảm thấy trái tim của bản thân trống rỗng.
Anh lấy con hạc giấy ra, rót vào một chút thần niệm, tường thuật lại từ đầu đến cuối những chuyện đã gặp phải ở đây, thổi một hơi tiên khí, con hạc giấy hóa thành một con chim xanh rồi bay vào đám mây.
Nhưng anh lại đổi ý, triệu hồi con chim xanh trở về rồi rửa những thần niệm ở trên đó đi.
Lý Dục Thần khẽ thở dài một hơi rồi bước vào trong hư không.
Chỉ một lát sau anh đã về đến Ngô Đồng Cư ở thành phố Hòa.
Mã Sơn và Tra Na Lệ đã về thành phố Hòa trước anh một bước, cho nên mọi người cũng đều đang tha thiết mong chờ anh trở lại.
Nghiêm Tuệ Mẫn là người nôn nóng nhất, vừa nhìn thấy Lý Dục Thần liền hỏi: “Dục Thần, sao rồi, đã tìm được hồn phách của Mộng Đình chưa?”
Lý Dục Thần nhìn thấy trên đầu Nghiêm Tuệ Mẫn có vài sợi tóc bạc trắng, từ trước đến nay người mẹ vợ này của anh vẫn luôn chăm sóc bản thân rất tốt, khi đi cùng với Lâm Mộng Đình, trông bọn họ rất giống chị em, nhưng chỉ mới vài ngày ngắn ngủi, bởi vì lo lắng cho sự an toàn của con gái mà bà ta đã lộ rõ dấu hiệu của tuổi già.
Chao ôi, thật đáng thương cho tấm lòng của bố mẹ trong thiên hạ!
“Mẹ yên tâm đi, đã tìm thấy hồn phách của Mộng Đình rồi.” Lý Dục Thần nói.
Nghiêm Tuệ Mẫn cuối cùng cũng buông bỏ nỗi lo lắng, nở một nụ cười nhẹ nhõm: “Vẫn là con rể tài giỏi! Cũng tại mẹ lo lắng vớ vẩn, có con rể như con ở đây, đương nhiên Mộng Đình sẽ không sao."
Lý Dục Thần đưa hai viên đan dược dưỡng thần dưỡng nhan cho Nghiêm Tuệ Mẫn uống, sau đó liền bắt đầu bế quan để hoàn hồn cho Lâm Mộng Đình.
Cờ U Minh Quỷ được mở ra, bao phủ toàn bộ căn phòng giống như một tấm màn sân khấu, tạo thành một tấm bình phong che chở ngay cả một tia gió cũng không lọt, để ngăn chặn hồn phách bị lực lượng của không gian xé rách và bị thiếu.
Cờ Thái Bạch biến thành một đám sương trắng, tiếng khóc nức nở quanh quẩn ở trong đó giống như tiếng khóc tỉ tê của một cô gái bị lạc đường. Đó chính là hồn phách của Lâm Mộng Đình.
Hai lá cờ, một đen một trắng, bao bọc hai người ở bên trong đó.
Khi thì khí đen ở trên, khi thì khí trắng ở dưới, khi thì chặt, lúc lại lỏng, hai luồng khí đan xen lẫn nhau, âm dương hòa quyện.
Bỗng nhiên âm trung sinh dương, đột nhiên dương trung sinh âm, sinh sôi không ngừng giống như Thái Cực.
Linh hồn thổn thức ở trong hư không hết tiếng này đến tiếng khác, vui sướng mãn nguyện.
Toàn bộ người của Ngô Đồng Cư đều đang hồi hộp chờ đợi.
Mã Sơn phụ trách việc canh giữ cửa.
Vốn dĩ người canh giữ cửa là Lão Hứa nhưng trong quá trình hoàn hồn không phải là chuyện nhỏ, Mã Sơn không yên tâm bèn tự mình canh giữ cửa.
Bạch Kinh Kinh canh giữ ở núi sau, trong sân thì có chị Mai đang cầm Thất Bảo Hàng Long Tráo.
Mã Sơn ở ngoài cửa lớn, đèn Chúc Long Cửu Âm trong cơ thể luôn được thắp sáng, yêu ma quỷ quái chớ đến gần.
Tra Na Lệ thì vẫn luôn ở bên cạnh anh ta.
Đêm ngày hôm đó, thành phố Hòa mưa như trút nước.
Sấm chớp ầm ầm, kéo dài suốt cả đêm.
Ngày hôm sau, mưa bé đi một chút. Nhưng đến đêm trời lại mưa xối xả.
Kéo dài như thế suốt ba ngày ba đêm.
Cho đến ngày thứ tư, sắc trời vẫn chưa có dấu hiệu trời quang mây tạnh.
Mã Sơn nhìn bầu trời ở trên đầu, thở dài nói: “Làm lâu như vậy, cũng không biết còn phải cần bao nhiêu ngày nữa, khi ra ngoài sẽ không mang ra một đứa con nít đâu nhỉ?”
Tra Na Lệ trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Toàn nghĩ những chuyện vô ích thôi! Anh nên cầu nguyện nhiều hơn cho anh em của mình thì hơn.”
"Cầu nguyện? Cầu nguyên với ai?” Mã Sơn giơ ngón giữa lên trong không trung: “Dựa vào ông trời này mà còn có thể quản được người anh em của anh sao? Nếu ông còn mưa nữa thì xem anh có mắng chết ông không! Mịa!”
Cũng không biết có phải lời nói của Mã Sơn có tác dụng hay không mà bầu trời lại đột nhiên trở nên trong xanh.
Mã Sơn vui mừng khôn xiết: "Thành công rồi! Vào xem thử đi!"
Hai người liền lao nhanh vào bên trong cửa.
Người
Mọi người đều tập trung ở bên ngoài cửa phòng của Lý Dục Thần.
Cánh cửa cọt kẹt mở ra, Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình nắm tay nhau bước ra ngoài.
Sắc mặt của Lý Dục Thần có hơi tái nhợt.
Ngược lại Lâm Mộng Đình lại cười mỉm, trên mặt còn hơi đỏ ửng.
“Mẹ!” Lâm Mộng Đình nhìn đôi mắt đỏ ngầu và bọng mắt sưng tấy của Nghiêm Tuệ Mẫn, hiển nhiên là do mấy ngày này bà ta đều không được nghỉ ngơi tốt, đau lòng không thôi.
Nghe được tiếng ‘mẹ’ này, cuối cùng trái tim đang treo lơ lửng của Nghiêm Tuệ Mẫn cũng được nhẹ nhõm, nước mắt đột nhiên tuôn rơi.
Bà ta không trả lời con gái mà lại nhìn con rể, trong lòng tràn ngập sự vui mừng.
“Dục Thần, cảm ơn con!” Nghiêm Tuệ Mẫn vừa lau nước mắt vừa nói.
Những người khác cũng đều vui sướng khôn cùng, chúc mừng Lâm Mộng Đình hoàn hồn trở về.
Chị Mai nhìn chằm chằm Lâm Mộng Đình hồi lâu rồi nói: “Trước kia chỉ cảm thấy Mộng Đình xinh đẹp và ưa nhìn, nhưng hiện giờ nhìn lại cảm thấy có chút tiên khí, có một loại cảm giác ‘Chắc cô gái này chỉ có ở trên thiên đường, nhân gian nào được gặp mấy lần’. Thật đúng là mê hoặc chết người mà, ngay cả một người phụ nữ như tôi mà cũng yêu chết mất!”
Lâm Mộng Đình cười nói: "Chị Mai đừng khen em nữa, chị khen em thì chẳng khác nào đang khen chính chị, nếu như thành phố Hòa có tiên nữ thì nhất định người đấy là chị!”
Mã Sơn nói: “Aizza hai người đừng khen qua khen lại nữa, mấy ngày này đều chưa được ăn xuống hẳn hoi rồi, một ngày đáng mừng như hôm nay thì không thể không ăn uống no say một bữa!”
Lâm Mộng Đình cười nói: "Anh Mã Sơn, vừa nãy Dục Thần đã nói với em rồi, anh đã tìm được tình yêu đích thực của anh rồi mà không định giới thiệu cho em làm quen chút sao, chỉ biết ăn thôi à!”
Mã Sơn gãi đầu, sau đó bèn kéo Tra Na Lệ qua để giới thiệu với Lâm Mộng Đình.
Ngược lại Tra Na Lệ lại tự nhiên hào phóng, nói: “Thật ra tôi và Mộng Đình đã từng gặp nhau khi còn nhỏ.”
Lâm Mộng Đình gật đầu nói: "Em nhớ mà, đại tiêu thư của nhà họ Tra, chỉ là sau đó chị đi Nam Dương nên chúng ta vẫn chưa từng gặp lại nữa.”
Tra Na Lệ nói: “Trái đất tròn sẽ có ngày gặp lại nhau, người có duyên chung quy vẫn sẽ gặp lại nhau thôi.”
Lâm Mộng Đình khẽ mỉm cười: “Mã Sơn là anh cả của chúng em vậy thì em nên gọi chị là chị dâu.”
Mặt Tra Na Lệ hơi đỏ lên, liếc nhìn Mã Sơn một cái rồi nói: “Chuyện còn chưa đâu vào đâu mà.”
Mã Sơn bất mãn nói: “Rõ ràng là mọi chuyện xong rồi, nếu còn thêm nữa thì đứa nhỏ cũng sẽ chào đời mất!”
Mọi người liền cười phá lên.
Lâm Mộng Đình bèn hỏi: “Anh Mã Sơn, hai người dự định khi nào tổ chức hôn lễ thế?”
Mã Sơn sờ sờ đầu: “Chuyện này... vẫn còn sớm, cô ấy là đại tiểu thư của nhà họ Tra, ông cụ Tra coi cô ấy như viên ngọc quý ở trong tay, điều kiện hiện giờ của anh...”
Mã Sơn nói: “Cũng không thể lấy thứ đồ chơi đó ra để làm sính lễ được.”
Lý Dục Thần nói: “Nữ nhi trong giang hồ không câu nệ tiểu tiết, em nghĩ ông cụ Tra cũng không để ý có sính lễ hay không đâu.”
Lâm Mộng Đình lắc đầu nói: “Dục Thần, như thế không được đâu. Nhà họ Tra là một thế gia quyền quý, dù ông cụ có cởi mở đến đâu thì cũng không thể không màng đến thể diện của gia tộc. Như này đi, chuyện sính lễ cứ để em lo. Dục Thần, ngày mai anh đi cùng em một chuyến đến nhà họ Tra cầu thân.”
“Anh không có ý kiến.” Lý Dục Thần vừa nói vừa nhìn về phía Mã Sơn.
“Anh cũng không có ý kiến gì!" Mã Sơn lớn tiếng nói, sau đó lại cười ha ha không ngừng.
Tra Na Lệ đỏ mặt, trốn sang một bên, nói chuyện cùng với chị Mai.
Đến buổi tối, Ngô Đồng Cư ở thành phố Hòa tổ chức tiệc mừng, gần như tất cả bạn của Lý Dục Thần đều đến cả.
Trong bữa tiệc, Lý Dục Thần phát hiện Lâm Vân không đến bèn hỏi Nghiêm Tuệ Mẫn: “Mẹ ơi, Tiểu Vân đâu?”
Nghiêm Tuệ Mẫn nói: “Không phải là nghỉ hè rồi sao, nó đi du lịch cùng với Nghiêm Cẩn rồi.”
Lâm Mộng Đình nói: “Mẹ, hai người bọn họ chạy ra ngoài mà mẹ cũng yên tâm sao?”
Nghiêm Tuệ Mẫn nói: “Có gì mà không yên tâm đâu, không phải lần trước con lên thủ đô hai người bọn chúng còn bảo vệ con sao? Mẹ biết bản lĩnh của hai đứa nhóc này mà.”
“Xí, thằng nhóc đấy toàn khoác lác với mẹ thôi!” Lâm Mộng Đình bèn dùng điện thoại di động gọi cho Lâm Vân nhưng điện thoại lại liên tục thông báo hiện không nằm trong khu vực phủ sóng.
“Mẹ, bọn họ đi du lịch ở đâu?”
"Shangri-La." Nghiêm Tuệ Mẫn nói: “Hình như nói nhân tiện đi một chuyến đến Myanmar bên kia để xem có viên đá nào tốt hơn không. Tiểu Vân nói Nghiêm Cẩn đã học Dục Thần nên biết xem đá.”
"A?" Lâm Mộng Đình oán trách nói: “Mẹ! Sao mẹ có thể đồng ý cho bọn nó đi Myanmar? Mẹ có biết nơi đó rất nguy hiểm, có bao nhiêu trẻ em đã bị lừa đi xong không bao giờ trở lại nữa không?”
“Không đến mức đấy chứ, chỉ vì một viên đá mà đánh cược..." Nghiêm Tuệ Mẫn cũng trở lên lo lắng bèn đi tìm Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Có phải sông Mê Kông chảy qua đó không?”
“Đúng.”
"Vậy thì không sao đâu.”
Anh lấy ra một cây sáo xương từ trên người, đưa lên môi rồi thổi nhẹ.
Tiếng sáo rền rĩ như một câu thần chú cổ, lẩn vào gió rồi tiêu tán ở bên tai.
Côn Luân đúng thật là có Dao Trì.
Nơi đó là nơi linh thiêng nhất, cũng là nơi bí ẩn nhất của toàn bộ Côn Luân, chỉ đứng sau Thiên Đô.
Cứ mỗi sáu mươi năm, các Tiên Môn trên thiên hạ sẽ tụ họp tại Dao Trì, do Vạn Tiên Tông chủ trì, gọi là đại hội Vạn Tiên, cũng gọi là đại hội Dao Trì.
Chỉ có khi đó, cửa Dao Trì mới mở ra.
Nhưng Lý Dục Thần vẫn chưa từng trải qua.
Nghe nói Dao Trì có tiên cung, bên trong ở một vị tiên nữ thích nuôi thanh điểu.
Chim xanh của các đệ tử Thiên Đô là do cô ấy nuôi.
Mỗi đệ tử Thiên Đô đều sẽ nhận được một hồn thanh điểu.
Thiên Đô ở trong gò Côn Luân, trên mây chỉ có một cái thang đi lên trời có thể thông đến, đó cũng là ranh giới giữa tiên và phàm, rất ít người có thể lên được.
Ngay cả đại bàng và kền kền trên cao nguyên cũng không bay lên được.
Chỉ có thanh điểu là có thể dễ dàng xuyên qua và đi lại tự do.
Vì vậy, các đệ tử Thiên Đô đều dựa vào thanh điểu để truyền tin cho sư môn.
Lý Dục Thần nghe Âm Vô Tà nói về người phụ nữ nuôi thanh điểu bên rìa Dao Trì, trong lòng anh vô cùng kinh ngạc.
Chẳng lẽ người này đến từ Côn Luân?
Hơn nữa là Côn Luân của ba nghìn năm trước?
Cái tên Cơ Mãn này, hình như anh đã từng nghe ở đâu đó.
Lý Dục Thần nhất thời không nhớ ra nhưng chắc chắn không có trong danh sách đại tiên sư qua các đời của Thiên Đô.
Anh vừa định nói gì đó thì cảm thấy một luồng sức mạnh mạnh mẽ đẩy anh ra ngoài.
Anh cảm thấy mình như một tờ giấy bị nhét vào khe hở của hai cánh cửa bằng đồng đang mở ra.
Lý Dục Thần lập tức quay người muốn xông vào nhưng cánh cửa đã đóng sầm lại sau lưng anh.
Anh đập vào cửa một cái, phát ra tiếng động lớn như tiếng chuông, vang vọng trong không gian tối tăm sâu thẳm của dòng sông ngầm.
Anh đứng dậy dùng sức đẩy cửa nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích.
"Mở cửa ra!"
Lý Dục Thần đập cửa.
"Cho tôi vào! Tôi muốn đến Hoàng Tuyền! Tôi muốn đến Cửu U!"
Anh hét lớn.
Giọng nói của Âm Vô Tà truyền ra từ bên trong cửa: "Với tu vi hiện tại của cậu, đến Hoàng Tuyền chỉ có đường chết. Nhớ lấy câu thần chú cậu đã học, hãy ngẫm kỹ. Muốn đến Hoàng Tuyền, hãy đợi đến khi cậu có thể mở cánh cửa này rồi tính sau. Đường đến Hoàng Tuyền xa xôi, đường đến Cửu U sâu thẳm, nhân sinh trường hận, nhật nguyệt không lặn..."
Giọng nói này như cách xa hàng vạn ngọn núi, ngày càng nhỏ, đến cuối đã không còn nghe thấy nữa.
Cánh cửa bằng đồng dần đổi màu như được phủ một lớp vôi, không lâu sau đã hòa làm một với bức tường đá xung quanh, không còn nhìn ra hình dạng cánh cửa nữa.
"Cho tôi vào!"
Lý Dục Thần vung kiếm Huyền Minh, trên bức tường đá để lại từng vết kiếm khí nhưng cánh cửa đó vẫn không xuất hiện trở lại.
Trong thần thức của anh, cánh cửa đã biến mất.
Nơi đây chỉ có vài trăm mét đá, bên trong đá là dung nham nóng chảy.
Anh ngây người đứng trước bức tường đá, biết đó là một không gian khác, với sức mạnh hiện tại của mình, anh không thể mở được bức tường không gian này.
Trong đầu anh lại hiện lên những câu thần chú đó và cả đại trận không gian "quỷ thần cấm hành" nữa.
Đây thực sự là bí thuật nắm giữ bí mật của không gian, có lẽ chỉ có ngẫm kỹ câu thần chú này mới có hy vọng mở được cánh cửa này.
Lý Dục Thần đọc thần chú, quả nhiên không gian trước mắt xuất hiện từng vòng gợn sóng, cả dòng sông ngầm đều bị bóp méo.
Dòng sông ngầm quanh co uốn khúc không biết bao nhiêu dặm, không biết đã xuyên qua bao nhiêu hang động và khe nứt ngầm, lúc này tất cả đều trải ra trước mắt anh, như thể không gian ba chiều được mở rộng thành bốn chiều, thấy rõ không sót một cái gì.
Thời gian và không gian trước mặt anh không còn là vật cản nữa.
Anh chỉ nghĩ một cái mà đã xuyên qua dòng sông tối tăm, đi ra khỏi hang động.
Bên ngoài là bầu trời nắng đẹp sáng sủa.
Anh không gặp Ba Ô nên có hơi lo lắng, anh định đến thôn Bạch Thần dưới chân núi xem một chút, cũng để từ biệt gia đình Ba Ô luôn.
Một lần chia tay này, không biết có còn cơ hội gặp lại hay không.
Vô tình gặp gỡ trên giang hồ như bèo nước gặp nhau vậy, có duyên thì làm bạn rượu, hết duyên thì thành người dưng.
Hành giả thì mãi mãi trên đường, những người từng gặp đều là khách qua đường.
Lý Dục Thần bước xuống núi, đến cửa thôn Bạch Thần.
Anh chợt thấy một cô gái ở đằng xa, lưu luyến bên đường hái một bông hoa vô tận rồi vui vẻ chạy đến.
Đến gần, nhìn thấy khuôn mặt của cô gái, Lý Dục Thần đột nhiên giật mình kêu lên: "Vưu Hinh!"
Cô gái ngây người đứng bên đường, sợ hãi nhìn anh.
Bỗng nhiên cô ấy hét lên một tiếng, vứt bông hoa vô tận trong tay rồi quay người bỏ chạy như bay.
Lý Dục Thần kinh ngạc, cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới nhớ ra, mình suýt chút nữa đã vào Hoàng Tuyền, quần áo trên người đã bị không gian xé thành tro bụi.
Anh mới thấy mình quá lỗ mãng nên làm cô gái sợ hãi.
Có lẽ cô gái này chỉ giống Vưu Hinh thôi.
Nhưng không phải dân làng thôn Bạch Thần đã chuyển đi hết rồi sao?
Cô gái này ở đâu ra?
Anh đang ngẩn người thì trong thôn ùa ra một đám dân làng, tay cầm cuốc và liềm hung hăng đi tới, ồn ào la hét gì đó.
Lý Dục Thần vội vàng đưa tay ra, bông hoa vô tận mà cô gái vứt đi bay lên, cánh hoa tách ra hóa thành một bộ quần áo trắng bao phủ lấy anh.
Mọi người chạy đến trước mặt anh, đều dừng lại, ngơ ngác nhìn anh.
Cô gái cũng ở trong đó, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Một người đàn ông trung niên nói với cô gái vài câu bằng tiếng địa phương, giọng điệu trách móc.
Mọi người cười ồ lên một trận.
Cô gái thấy tủi thân nên che mặt khóc thút thít.
Người đàn ông trung niên bước ra, nhìn Lý Dục Thần từ trên xuống dưới vài lần rồi nói vài câu bằng tiếng địa phương.
Lý Dục Thần không có tâm trí để phân biệt đối phương đang nói gì, lúc này anh vô cùng kinh ngạc, bởi vì người đàn ông trung niên trước mặt này rõ ràng là mang hình thái của Ba Ô, chỉ là trẻ hơn Ba Ô rất nhiều.
"Chàng trai, cậu từ bên kia núi đến phải không?" Ba Ô dường như đã nhận ra nên dùng tiếng phổ thông hơi cứng nhắc nói: "Con gái nhỏ Vưu Hinh của tôi không hiểu chuyện, làm cậu sợ rồi, xin lỗi nhé!"
Lý Dục Thần như bị điện giật, chẳng lẽ câu thần chú vừa rồi khiến anh xuyên không?
Cảm giác bất lực và sợ hãi vô cùng ập đến nhưng đồng thời anh cũng nhìn thấy hy vọng.
Nếu anh xuyên không thật thì nhìn tuổi của Vưu Hinh và Ba Ô, có lẽ là hai mươi năm trước.
Lúc này nếu đến kinh thành, liệu có nhìn thấy cảnh nhà họ Lý bị diệt không?
Hoặc đọc thêm vài lần thần chú nữa sẽ trở về trước khi nhà họ Lý bị diệt!
Anh phấn khích hẳn lên, không còn quan tâm đến Ba Ô và dân làng thôn Bạch Thần nữa mà quay người ẩn vào hư không, cưỡi kiếm bay đi.
Vừa mới bay lên trên không núi Bạch Sơn, Thiên Trì đã ở giữa vòng vây của những ngọn núi dưới chân.
Đột nhiên có một sức mạnh bí ẩn kéo xuống khiến anh rơi xuống nước.
Anh nổi lên khỏi mặt nước, muốn bay lên lần nữa nhưng phát hiện mình không thể bay được.
Anh muốn bơi vào bờ nhưng phát hiện ra có vẻ như có một khu vực độc lập trong nước, dù bơi thế nào cũng chỉ ở trong một vùng nước này, không đến gần bờ được.
Anh cầm kiếm Huyền Minh chém nước thành khe để tạo sóng nước.
Nhưng dù anh cố gắng thế nào cũng vô dụng, giống như khoảnh khắc sắp tỉnh chứ chưa tỉnh khỏi ác mộng vậy.
Anh nghe thấy tiếng ai đó hét lớn ở bờ: "Mau nhìn xem, đó là cái gì thế? Trông những làn sóng nước này giống như quái vật vậy!"
Cuối cùng anh cũng từ bỏ, chìm xuống nước, lơ lửng không nhúc nhích.
Tiếng nói ở bờ đã không còn, mặt trời lặn về phía tây để lại một chút ánh sáng chiều chiếu trên sườn núi phía đông.
Anh nhìn qua mặt hồ, thấy bóng dáng xinh đẹp của một cô gái ở mép nước sườn núi phía đông.
Cô ta đang khóc ở bên hồ.
Những giọt nước mắt tủi thân rơi xuống hồ phát ra tiếng kêu leng keng như tiếng chuông gió mùa hè.
Có tiếng gọi vọng lại từ xa: "Vưu Hinh! Vưu Hinh!..."
Cô gái cầm một bông hoa vô tận nhìn về phía mặt trời lặn rồi nhảy xuống Thiên Trì.
Cô ta dần chìm xuống ngay trước mặt Lý Dục Thần.
Bông hoa vô tận đó trôi trên mặt hồ.
Quần áo của Lý Dục Thần cũng biến thành một bông hoa vô tận nổi lên mặt nước.
Hai bông hoa lả lướt vào nhau, trôi theo sóng nước trong ánh sáng của hoàng hôn.
Câu thần chú lại vang lên bên tai, vô số không gian bị bóp méo lại với nhau.
Anh lại chìm vào vực sâu lần nữa rồi lại bị kéo trở lại dòng sông tối tăm đó.
Trong sự biến đổi của quang ảnh, anh nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai, mặc đồ trắng như tuyết, mái tóc đen như mây. Khuôn mặt đó nhìn hoa thì hoa mất màu, nhìn trăng thì trăng không sáng.
Chỉ thấy người đó chậm rãi bước vào cánh cửa bằng đồng mở hé đó.
Lý Dục Thần vội vàng đưa tay ra, muốn nắm lấy vạt áo của người đó.
Quang ảnh vỡ tan, mọi thứ chìm vào bóng tối.
Một luồng sáng từ đèn pin chiếu vào, rọi vào mặt anh.
"Công tử Lý! Cậu không sao chứ?" Ba Ô cầm đèn pin, lo lắng nhìn anh.
Chương 1072: Hoàn hồn
Khi rời khỏi núi Bạch Đầu, Lý Dục Thần cảm thấy trái tim của bản thân trống rỗng.
Anh lấy con hạc giấy ra, rót vào một chút thần niệm, tường thuật lại từ đầu đến cuối những chuyện đã gặp phải ở đây, thổi một hơi tiên khí, con hạc giấy hóa thành một con chim xanh rồi bay vào đám mây.
Nhưng anh lại đổi ý, triệu hồi con chim xanh trở về rồi rửa những thần niệm ở trên đó đi.
Lý Dục Thần khẽ thở dài một hơi rồi bước vào trong hư không.
Chỉ một lát sau anh đã về đến Ngô Đồng Cư ở thành phố Hòa.
Mã Sơn và Tra Na Lệ đã về thành phố Hòa trước anh một bước, cho nên mọi người cũng đều đang tha thiết mong chờ anh trở lại.
Nghiêm Tuệ Mẫn là người nôn nóng nhất, vừa nhìn thấy Lý Dục Thần liền hỏi: “Dục Thần, sao rồi, đã tìm được hồn phách của Mộng Đình chưa?”
Lý Dục Thần nhìn thấy trên đầu Nghiêm Tuệ Mẫn có vài sợi tóc bạc trắng, từ trước đến nay người mẹ vợ này của anh vẫn luôn chăm sóc bản thân rất tốt, khi đi cùng với Lâm Mộng Đình, trông bọn họ rất giống chị em, nhưng chỉ mới vài ngày ngắn ngủi, bởi vì lo lắng cho sự an toàn của con gái mà bà ta đã lộ rõ dấu hiệu của tuổi già.
Chao ôi, thật đáng thương cho tấm lòng của bố mẹ trong thiên hạ!
“Mẹ yên tâm đi, đã tìm thấy hồn phách của Mộng Đình rồi.” Lý Dục Thần nói.
Nghiêm Tuệ Mẫn cuối cùng cũng buông bỏ nỗi lo lắng, nở một nụ cười nhẹ nhõm: “Vẫn là con rể tài giỏi! Cũng tại mẹ lo lắng vớ vẩn, có con rể như con ở đây, đương nhiên Mộng Đình sẽ không sao."
Lý Dục Thần đưa hai viên đan dược dưỡng thần dưỡng nhan cho Nghiêm Tuệ Mẫn uống, sau đó liền bắt đầu bế quan để hoàn hồn cho Lâm Mộng Đình.
Cờ U Minh Quỷ được mở ra, bao phủ toàn bộ căn phòng giống như một tấm màn sân khấu, tạo thành một tấm bình phong che chở ngay cả một tia gió cũng không lọt, để ngăn chặn hồn phách bị lực lượng của không gian xé rách và bị thiếu.
Cờ Thái Bạch biến thành một đám sương trắng, tiếng khóc nức nở quanh quẩn ở trong đó giống như tiếng khóc tỉ tê của một cô gái bị lạc đường. Đó chính là hồn phách của Lâm Mộng Đình.
Hai lá cờ, một đen một trắng, bao bọc hai người ở bên trong đó.
Khi thì khí đen ở trên, khi thì khí trắng ở dưới, khi thì chặt, lúc lại lỏng, hai luồng khí đan xen lẫn nhau, âm dương hòa quyện.
Bỗng nhiên âm trung sinh dương, đột nhiên dương trung sinh âm, sinh sôi không ngừng giống như Thái Cực.
Linh hồn thổn thức ở trong hư không hết tiếng này đến tiếng khác, vui sướng mãn nguyện.
Toàn bộ người của Ngô Đồng Cư đều đang hồi hộp chờ đợi.
Mã Sơn phụ trách việc canh giữ cửa.
Vốn dĩ người canh giữ cửa là Lão Hứa nhưng trong quá trình hoàn hồn không phải là chuyện nhỏ, Mã Sơn không yên tâm bèn tự mình canh giữ cửa.
Bạch Kinh Kinh canh giữ ở núi sau, trong sân thì có chị Mai đang cầm Thất Bảo Hàng Long Tráo.
Mã Sơn ở ngoài cửa lớn, đèn Chúc Long Cửu Âm trong cơ thể luôn được thắp sáng, yêu ma quỷ quái chớ đến gần.
Tra Na Lệ thì vẫn luôn ở bên cạnh anh ta.
Đêm ngày hôm đó, thành phố Hòa mưa như trút nước.
Sấm chớp ầm ầm, kéo dài suốt cả đêm.
Ngày hôm sau, mưa bé đi một chút. Nhưng đến đêm trời lại mưa xối xả.
Kéo dài như thế suốt ba ngày ba đêm.
Cho đến ngày thứ tư, sắc trời vẫn chưa có dấu hiệu trời quang mây tạnh.
Mã Sơn nhìn bầu trời ở trên đầu, thở dài nói: “Làm lâu như vậy, cũng không biết còn phải cần bao nhiêu ngày nữa, khi ra ngoài sẽ không mang ra một đứa con nít đâu nhỉ?”
Tra Na Lệ trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Toàn nghĩ những chuyện vô ích thôi! Anh nên cầu nguyện nhiều hơn cho anh em của mình thì hơn.”
"Cầu nguyện? Cầu nguyên với ai?” Mã Sơn giơ ngón giữa lên trong không trung: “Dựa vào ông trời này mà còn có thể quản được người anh em của anh sao? Nếu ông còn mưa nữa thì xem anh có mắng chết ông không! Mịa!”
Cũng không biết có phải lời nói của Mã Sơn có tác dụng hay không mà bầu trời lại đột nhiên trở nên trong xanh.
Mã Sơn vui mừng khôn xiết: "Thành công rồi! Vào xem thử đi!"
Hai người liền lao nhanh vào bên trong cửa.
Người
Mọi người đều tập trung ở bên ngoài cửa phòng của Lý Dục Thần.
Cánh cửa cọt kẹt mở ra, Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình nắm tay nhau bước ra ngoài.
Sắc mặt của Lý Dục Thần có hơi tái nhợt.
Ngược lại Lâm Mộng Đình lại cười mỉm, trên mặt còn hơi đỏ ửng.
“Mẹ!” Lâm Mộng Đình nhìn đôi mắt đỏ ngầu và bọng mắt sưng tấy của Nghiêm Tuệ Mẫn, hiển nhiên là do mấy ngày này bà ta đều không được nghỉ ngơi tốt, đau lòng không thôi.
Nghe được tiếng ‘mẹ’ này, cuối cùng trái tim đang treo lơ lửng của Nghiêm Tuệ Mẫn cũng được nhẹ nhõm, nước mắt đột nhiên tuôn rơi.
Bà ta không trả lời con gái mà lại nhìn con rể, trong lòng tràn ngập sự vui mừng.
“Dục Thần, cảm ơn con!” Nghiêm Tuệ Mẫn vừa lau nước mắt vừa nói.
Những người khác cũng đều vui sướng khôn cùng, chúc mừng Lâm Mộng Đình hoàn hồn trở về.
Chị Mai nhìn chằm chằm Lâm Mộng Đình hồi lâu rồi nói: “Trước kia chỉ cảm thấy Mộng Đình xinh đẹp và ưa nhìn, nhưng hiện giờ nhìn lại cảm thấy có chút tiên khí, có một loại cảm giác ‘Chắc cô gái này chỉ có ở trên thiên đường, nhân gian nào được gặp mấy lần’. Thật đúng là mê hoặc chết người mà, ngay cả một người phụ nữ như tôi mà cũng yêu chết mất!”
Lâm Mộng Đình cười nói: "Chị Mai đừng khen em nữa, chị khen em thì chẳng khác nào đang khen chính chị, nếu như thành phố Hòa có tiên nữ thì nhất định người đấy là chị!”
Mã Sơn nói: “Aizza hai người đừng khen qua khen lại nữa, mấy ngày này đều chưa được ăn xuống hẳn hoi rồi, một ngày đáng mừng như hôm nay thì không thể không ăn uống no say một bữa!”
Lâm Mộng Đình cười nói: "Anh Mã Sơn, vừa nãy Dục Thần đã nói với em rồi, anh đã tìm được tình yêu đích thực của anh rồi mà không định giới thiệu cho em làm quen chút sao, chỉ biết ăn thôi à!”
Mã Sơn gãi đầu, sau đó bèn kéo Tra Na Lệ qua để giới thiệu với Lâm Mộng Đình.
Ngược lại Tra Na Lệ lại tự nhiên hào phóng, nói: “Thật ra tôi và Mộng Đình đã từng gặp nhau khi còn nhỏ.”
Lâm Mộng Đình gật đầu nói: "Em nhớ mà, đại tiêu thư của nhà họ Tra, chỉ là sau đó chị đi Nam Dương nên chúng ta vẫn chưa từng gặp lại nữa.”
Tra Na Lệ nói: “Trái đất tròn sẽ có ngày gặp lại nhau, người có duyên chung quy vẫn sẽ gặp lại nhau thôi.”
Lâm Mộng Đình khẽ mỉm cười: “Mã Sơn là anh cả của chúng em vậy thì em nên gọi chị là chị dâu.”
Mặt Tra Na Lệ hơi đỏ lên, liếc nhìn Mã Sơn một cái rồi nói: “Chuyện còn chưa đâu vào đâu mà.”
Mã Sơn bất mãn nói: “Rõ ràng là mọi chuyện xong rồi, nếu còn thêm nữa thì đứa nhỏ cũng sẽ chào đời mất!”
Mọi người liền cười phá lên.
Lâm Mộng Đình bèn hỏi: “Anh Mã Sơn, hai người dự định khi nào tổ chức hôn lễ thế?”
Mã Sơn sờ sờ đầu: “Chuyện này... vẫn còn sớm, cô ấy là đại tiểu thư của nhà họ Tra, ông cụ Tra coi cô ấy như viên ngọc quý ở trong tay, điều kiện hiện giờ của anh...”
Mã Sơn nói: “Cũng không thể lấy thứ đồ chơi đó ra để làm sính lễ được.”
Lý Dục Thần nói: “Nữ nhi trong giang hồ không câu nệ tiểu tiết, em nghĩ ông cụ Tra cũng không để ý có sính lễ hay không đâu.”
Lâm Mộng Đình lắc đầu nói: “Dục Thần, như thế không được đâu. Nhà họ Tra là một thế gia quyền quý, dù ông cụ có cởi mở đến đâu thì cũng không thể không màng đến thể diện của gia tộc. Như này đi, chuyện sính lễ cứ để em lo. Dục Thần, ngày mai anh đi cùng em một chuyến đến nhà họ Tra cầu thân.”
“Anh không có ý kiến.” Lý Dục Thần vừa nói vừa nhìn về phía Mã Sơn.
“Anh cũng không có ý kiến gì!" Mã Sơn lớn tiếng nói, sau đó lại cười ha ha không ngừng.
Tra Na Lệ đỏ mặt, trốn sang một bên, nói chuyện cùng với chị Mai.
Đến buổi tối, Ngô Đồng Cư ở thành phố Hòa tổ chức tiệc mừng, gần như tất cả bạn của Lý Dục Thần đều đến cả.
Trong bữa tiệc, Lý Dục Thần phát hiện Lâm Vân không đến bèn hỏi Nghiêm Tuệ Mẫn: “Mẹ ơi, Tiểu Vân đâu?”
Nghiêm Tuệ Mẫn nói: “Không phải là nghỉ hè rồi sao, nó đi du lịch cùng với Nghiêm Cẩn rồi.”
Lâm Mộng Đình nói: “Mẹ, hai người bọn họ chạy ra ngoài mà mẹ cũng yên tâm sao?”
Nghiêm Tuệ Mẫn nói: “Có gì mà không yên tâm đâu, không phải lần trước con lên thủ đô hai người bọn chúng còn bảo vệ con sao? Mẹ biết bản lĩnh của hai đứa nhóc này mà.”
“Xí, thằng nhóc đấy toàn khoác lác với mẹ thôi!” Lâm Mộng Đình bèn dùng điện thoại di động gọi cho Lâm Vân nhưng điện thoại lại liên tục thông báo hiện không nằm trong khu vực phủ sóng.
“Mẹ, bọn họ đi du lịch ở đâu?”
"Shangri-La." Nghiêm Tuệ Mẫn nói: “Hình như nói nhân tiện đi một chuyến đến Myanmar bên kia để xem có viên đá nào tốt hơn không. Tiểu Vân nói Nghiêm Cẩn đã học Dục Thần nên biết xem đá.”
"A?" Lâm Mộng Đình oán trách nói: “Mẹ! Sao mẹ có thể đồng ý cho bọn nó đi Myanmar? Mẹ có biết nơi đó rất nguy hiểm, có bao nhiêu trẻ em đã bị lừa đi xong không bao giờ trở lại nữa không?”
“Không đến mức đấy chứ, chỉ vì một viên đá mà đánh cược..." Nghiêm Tuệ Mẫn cũng trở lên lo lắng bèn đi tìm Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Có phải sông Mê Kông chảy qua đó không?”
“Đúng.”
"Vậy thì không sao đâu.”
Anh lấy ra một cây sáo xương từ trên người, đưa lên môi rồi thổi nhẹ.
Tiếng sáo rền rĩ như một câu thần chú cổ, lẩn vào gió rồi tiêu tán ở bên tai.
Bình luận facebook