-
Chương 216-220
Chương 216: Tra hỏi
Thấy người đàn ông trước mắt dần tiến lại gần mình, Tra Minh Huy hoảng sợ đến nỗi như nhìn thấy ma vậy.
"Cậu, cậu đừng lại đây!"
Tra Minh Huy cảnh cáo, thế nhưng giọng nói của anh ta cũng run rẩy như chân anh ta vậy.
"Lại Sa Sa ở đâu?"
"Tôi, tôi không biết!"
"Anh còn dám nói không biết thêm lần nào nữa, tôi đánh gãy một chân của anh!"
Lý Dục Thần lại tiến về phía trước một bước, lúc này đã đứng trước mặt Tra Minh Huy.
"Tôi không biết thật mà!", giọng Tra Minh Huy nghe như sắp khóc tới nơi: "Cô ta..."
Anh ta chưa kịp nói hết câu thì Lý Dục Thần đã thình lình đá vào chân anh ta.
"Rắc rắc!", xương đùi đã gãy.
Tra Minh Huy la lên thảm thiết, ngã nhào ra đất.
Tiểu Dương theo sau Lý Dục Thần suốt từ nãy đã tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc xảy ra.
Kể từ lúc bước vào đây đến giờ, trong vòng chưa đến nửa tiếng ngắn ngủi, hàng chục nhân viên an ninh cũng như vệ sĩ của nhà họ Tra đã bị đánh gục hoàn toàn, tay vệ sĩ trưởng trông có vẻ rất giỏi giang kia vừa mới bắt đầu đã bị đánh bất tỉnh bằng một cú cách sơn đả ngưu, chẳng biết đã toi mạng hay chưa.
Dù thế nào đi nữa, Tiểu Dương cũng chẳng tài nào liên tưởng được người phục vụ lau bàn, quét dọn, kiệm lời trong quán cơm với cái người trước mắt mình.
Đây là sát thần chứ có phải là người đâu!
Thảo nào mỗi lần chị Mai gội đầu đều phải gọi Lý Dục Thần đến chứ chẳng bao giờ gọi Tiểu Dương cậu ta cả.
Xưa giờ Tiểu Dương cứ đinh ninh do mình không đẹp trai bằng, bây giờ nhìn lại...
Cậu ta quan sát Lý Dục Thần.
Chậc, có lẽ vẫn là do không đẹp trai bằng rồi.
Nhìn người ta kìa, đánh nhau thôi mà cũng ngầu lòi như vậy!
Nói đập gãy chân là đập ngay mà không chút do dự.
Đó là cậu ấm của nhà họ Tra đấy!
Nhà họ Tra của huyện Hải Thành!
Tiểu Dương nghĩ có lẽ Lý Dục Thần đã gây họa lớn rồi, nhưng chẳng hiểu sao cậu ta lại thấy hả lòng hả dạ cực kỳ.
Nghĩ đến việc anh làm vậy là để cứu sư phụ và chị Mai, sự cảm động ngập tràn trong lòng Tiểu Dương.
Anh Lý này cũng đáng để kết giao ấy chứ!
Đó là suy nghĩ trong lòng Tiểu Dương.
Tra Minh Huy vẫn còn đang nằm lăn lộn dưới đất mà hét khản cổ như heo bị cắt tiết vậy.
Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn anh ta, nói:
"Kể từ giờ phút này trở đi, anh nói bất kỳ một chữ thừa thãi nào, tôi sẽ khiến anh mất đi một bộ phận trên người, tay, chân, mắt, hoặc là hòn bi..."
Tra Minh Huy mấp máy môi, trong ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi và tuyệt vọng.
"Có phải anh là người sai khiến Lại Sa Sa đến quán cơm Thân Dân không?"
"Phải, à không, không phải", Tra Minh Huy lắc đầu nguầy nguậy: "Là Sáu Sẹo! Chính Sáu Sẹo là người đã nghĩ ra kế sách này! Gã ta bảo cậu và bà chủ quán cơm nhỏ kia... dan díu với nhau, thế nên chỉ cần bắt bọn chúng là sẽ tìm được cậu".
"Các anh tìm tôi để làm gì?"
"Vì Lại Sa Sa muốn báo thù cho em trai cô ta?"
"Em trai cô ta?"
"Lại Sĩ Công, cậu đã gặp rồi, hai người đã tranh chấp nhau ở chỗ của chú Minh hôm đó đấy. Ông ta là em trai của Lại Sa Sa, đến từ Nam Dương. Ngay sau ngày hôm đó, không ai tìm thấy ông ta đâu cả, Lại Sa Sa kiểm tra camera theo dõi dưới hầm đậu xe thì nói việc em trai cô ta mất tích có liên quan đến cậu".
Lý Dục Thần gật đầu, xem như anh đã hiểu đầu đuôi câu chuyện rồi.
"Anh phủi sạch tất cả những thứ liên quan đến mình đấy nhỉ?"
"Không không, chuyện này không liên quan gì tới tôi thật mà! Tất cả là mưu kế tầm bậy của Sáu Sẹo cả, người muốn tìm cậu là Lại Sa Sa!"
"Bọn họ đưa bạn tôi đi đâu rồi?"
Tra Minh Huy lắc đầu: "Tôi không biết".
Bỗng dưng nhìn thấy ánh mắt của Lý Dục Thần trở nên sắc bén, anh ta hớt ha hớt hải giải thích: "Tôi không biết thật! Huyền Hàng Môn bọn họ có địa bàn riêng của họ!"
"Huyền Hàng Môn..."
Lý Dục Thần nhíu mày.
Đây là một môn phái vu cổ hoạt động tại Nam Dương, khá có tiếng tăm.
Tuy nhiên, bọn họ rất ít khi tiếp xúc qua lại với khu vực Trung Nguyên nên Lý Dục Thần không biết nhiều về họ.
"Tôi không tin nhà họ Tra các anh không hề hay biết gì về những hành động mà Huyền Hàng Môn đã làm tại thành phố Hòa", Lý Dục Thần hừ lạnh một tiếng: "Tôi nói rồi, hễ anh nói một câu thừa thãi, anh sẽ mất một bộ phận trên người ngay. Tôi cho rằng câu vừa nãy của anh quá thừa. Bây giờ anh chọn đi, tay, chân, mắt, hay là..."
"Đừng mà!", Tra Minh Huy gào to, giọng điệu anh ta chứa đầy sự kinh hoàng.
"Anh không chịu chọn thì tôi chọn ngẫu nhiên vậy", Lý Dục Thần nói.
Tiểu Dương tò mò nhìn anh, thứ này mà cũng chọn được à?
Ngay khoảnh khắc Lý Dục Thần chuẩn bị ra tay, anh đột nhiên nghe thấy tiếng một người hét lên vang dội:
"Dừng tay!"
Chương 217: Đứng ra dọa nạt
Một ông lão hơn sáu mươi tuổi bước ra khỏi nhà.
Đó chính là Tra Võ Anh, gia chủ nhà họ Tra.
Ngoài ra còn có chừng bảy, tám tay vệ sĩ đi bên cạnh ông ta.
Mặc dù số người không đông nhưng tất cả đều có súng.
"Bố!"
Tra Minh Huy như nhìn thấy cứu tinh, anh ta cố gắng lết cái chân đã bị gãy bò ra phía sau.
Tra Võ Anh nhìn thấy con trai mình ra nông nỗi này thì mặt mày tái mét.
Tuy vậy, ông ta vẫn phải kiềm chế cơn thịnh nộ đang chực chờ trào dâng, lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần, chất vấn: "Cậu Lý phải không? Đúng là tài cao thật nhỉ, thảo nào nhà họ Viên phải treo thưởng một trăm triệu khắp chốn để tìm người giết cậu bằng được. Nhưng cậu có ngông cuồng quá không? Một mình cậu mà muốn đấu với cả nhà họ Tra à?"
Tra Minh Huy đã lết đến bên chân bố mình, nhìn những người vệ sĩ cầm súng mà lòng cực kỳ yên tâm.
Cho dù võ công có đáng sợ cỡ nào thì liệu đối phó nổi súng đạn không?
"Giết cậu ta! Các anh mau nổ súng giết cậu ta đi!", Tra Minh Huy gào lên.
Các tay súng đều nhìn Tra Võ Anh để hỏi ý ông ta.
Chưa có mệnh lệnh của Tra Võ Anh, bọn họ sẽ không ra tay.
"Cậu Lý, nếu bây giờ cậu rời khỏi đây thì tôi sẽ xem như chuyện tối nay chưa từng xảy ra", Tra Võ Anh nói.
Lý Dục Thần cười khẩy, đá xoáy ông ta: "Ông có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra nhưng tôi thì không đâu. Tôi cũng nói với ông một câu, bây giờ nếu ông thả bạn tôi ra và giao Lại Sa Sa, Sáu Sẹo cho tôi xử lý, tôi cũng sẽ xem như chuyện tối nay chưa xảy ra".
Tra Võ Anh nhíu chặt mày, híp mắt lại, một tia sát khí vụt qua thật nhanh trên mặt.
Một vệ sĩ đứng cạnh ông ta giơ khẩu súng lên, chĩa thẳng vào mặt Lý Dục Thần.
"Cậu không sợ chết à?"
Thấy dáng vẻ không chút hốt hoảng nào của Lý Dục Thần, một dự cảm không lành bỗng dâng lên trong lòng Tra Võ Anh.
Thế nhưng ông ta lại chẳng tài nào nghĩ ra được thằng ôn con này có gì chống lưng.
Ngay cả một cao thủ Huyền Môn như Lại Sa Sa cũng không dám tỏ ra thờ ơ khi đối đầu với súng đạn, nhất là khi ở đây có nhiều khẩu súng thế này.
"Các ông có thể nổ súng thử xem", Lý Dục Thần thách thức mà không chút nao núng.
Tra Võ Anh nhẹ nhàng phất tay.
Vệ sĩ nã một phát đạn vào chân Lý Dục Thần.
Đoàng!
Tiếng súng nổ ra chát chúa.
Lý Dục Thần vẫn lành lặn đứng đó.
Trong khi Tra Minh Huy kế bên Tra Võ Anh lại là người hét toáng lên.
Mọi người thấy anh ta che chân mình lại, máu tươi ồ ạt túa ra giữa các kẽ ngón tay như suối.
Sao lại như vậy?
Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.
Rõ ràng vệ sĩ đã nổ súng về phía Lý Dục Thần cơ mà, tại sao lại thành ra bắn trúng Tra Minh Huy ở ngay bên cạnh ông ta được?
Vệ sĩ sững sờ giật súng về, nhìn tay mình.
Bắn trật ư?
Hay là đạn lạc?
Gã ta luôn luôn hết sức tự tin về kỹ năng bắn súng của mình, đứng ở khoảng cách gần thế này, mà mục tiêu thì không di chuyển, đời nào có chuyện bắn trật được?
Lý Dục Thần nhìn Tra Võ Anh, cảnh cáo:
"Đứng trách tôi không báo trước. Từ bây giờ trở đi, bất kỳ biện pháp mạnh nào mà các ông dùng với tôi đều sẽ chuyển sang người con trai ông cả. Có muốn cược một lần thử không? Các ông bắn lung tung vào người tôi đi, để xem tôi sẽ biến thành tổ ong vò vẽ hay con trai ông sẽ biến thành tổ ong vò vẽ?"
Vẻ mặt Tra Võ Anh đầy phức tạp.
Ông ta đã nhận thức được rằng Lý Dục Thần này tuyệt đối không đơn giản chỉ là giỏi võ.
Thảo nào nhà họ Viên phải treo giải thưởng kêu gọi người khắp nơi mà không tự mình kết liễu anh.
"Các cậu bảo vệ cậu chủ, đừng để nó bị đạn lạc bắn trúng".
Mấy tay vệ sĩ ngay lập tức ngồi xổm xuống, bảo vệ Tra Minh Huy cả trước lẫn sau.
Giờ phút này, miễn là đạn không mọc mắt, không rẽ hướng thì cho dù bắn từ hướng nào, nhất định cũng sẽ bị vệ sĩ ngăn cản.
Cái này gọi là nuôi binh nghìn ngày, dùng binh chỉ một giờ. Vào thời điểm mấu chốt, vệ sĩ phải làm bia đỡ đạn cho kẻ thuê họ.
Những võ sĩ còn lại cũng đứng chắn trước người Tra Võ Anh.
Tra Võ Anh thì thầm vài câu vào tai vệ sĩ vừa nổ súng hồi nãy.
Tên vệ sĩ gật đầu, lại bắn hai phát súng liên tục về phía Lý Dục Thần.
Một phát súng vẫn vào chân, phát súng còn lại thì vào vai.
Đoàng đoàng!
Hai tiếng súng gần như vang lên cùng một lúc, có thể thấy tay vệ sĩ đã nổ súng nhanh nhường nào.
Đó cũng là người dùng súng giỏi nhất trong nhà họ Tra.
Lý Dục Thần nhếch mép cười một cách khinh thường, vẫn đứng yên ở đó, không mảy may bị thương.
Trong khi Tra Minh Huy đang bị bọn vệ sĩ bao quanh thì lại kêu lên thảm thiết.
"Á!"
Chương 218: Gọi Lại Sa Sa đến
Lúc này, từ trong thâm tâm Tiểu Dương khâm phục Lý Dục Thần sát đất.
Làm sao được như thế hay vậy?
Cậu ta chẳng dám tin vào mắt mình.
Đây là thần chứ không phải người nữa rồi!
Bọn vệ sĩ cũng đực mặt ra.
Không ai hiểu nổi Lý Dục Thần đã làm vậy bằng cách nào.
Bọn họ vô cùng khiếp sợ trước hành động thần kỳ của anh, thậm chí điều đó đã khiến họ bỏ quên tiếng la đinh tai nhức óc của Tra Minh Huy.
Ai nấy cũng ngẩn người ra đó, bần thần trợn tròn mắt nhìn Lý Dục Thần như thể thấy ma, thấy thần.
Tiếng thét đau đớn của con trai đã kéo tâm trí của Tra Võ Anh trở về hiện thực, trong lòng ông ta đau xót và hối hận khôn nguôi.
Nếu là người bình thường thì có lẽ đã giận quá hóa rồ từ lâu.
Nhưng với tư cách là người cầm trịch nhà họ Tra, Tra Võ Anh đã một tay quán xuyến cơ ngơi khổng lồ của gia tộc suốt mấy chục năm, từng trải nghiệm đủ loại phong ba cũng như gian lao thử thách.
Ông ta biết rằng mình phải giữ bình tĩnh vào những lúc thế này.
"Mau đưa thiếu gia vào trong cho bác sĩ cầm máu!"
Tra Võ Anh ra lệnh, sau đó bước ra một bước, cúi người với Lý Dục Thần.
"Cậu Lý, kẻ hèn họ Tra này có mắt mà không biết Thái Sơn, xúc phạm cậu, tuy không dám xin cậu tha thứ nhưng xin cậu Lý đây hãy bỏ qua cho chúng tôi. Chúng tôi xin vâng theo bất cứ điều kiện của cậu".
Đây chính là khí phách của người đứng đầu một gia tộc lớn, co được dãn được.
"Ông có phải người có toàn quyền quyết định ở nhà họ Tra không?"
Lý Dục Thần liếc ông ta, anh cần phải xác nhận thân phận của kẻ này.
"Lão phu là Tra Võ Anh, gia chủ đương nhiệm của nhà họ Tra", Tra Võ Anh bảo.
"Được, vậy tôi sẽ đưa ra điều kiện của tôi", Lý Dục Thần cất lời: "Thứ nhất, bảo Lại Sa Sa thả bạn tôi ra. Thứ hai, giao Lại Sa Sa và Sáu Sẹo cho tôi xử lý. Thứ ba, trả tiền bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi và bạn tôi".
Tra Võ Anh sửng sốt, lướt nhìn một lượt xác chết nằm la liệt trên đất, thầm nghĩ: Tổn thất tinh thần mẹ gì ở đây? Phải là cậu bồi thường cho tôi mới đúng!
Song, ông ta vẫn bình tĩnh hỏi: "Cậu muốn bao nhiêu tiền?"
"Cái đó thì phải xem tình trạng tổn thất tinh thần của bạn tôi đến đâu, thế nên ông liệu mà giục Lại Sa Sa thả cậu ấy ra đi. Đương nhiên, với điều kiện tất cả bọn họ đều không có chuyện gì xảy ra", Lý Dục Thần nhấn mạnh một câu: "Nếu bạn tôi thiếu một ngón tay, tôi sẽ chôn cả nhà họ Tra theo cùng!"
Tra Võ Anh run rẩy khó thấy.
Ông ta thừa biết rằng cái người trước mắt thật sự có thể làm được điều đó.
Có lẽ chỉ có thế lực Huyền Hàng Môn mới đối đầu với thứ sức mạnh đáng sợ này được thôi.
Sau một hồi trầm ngâm suy ngẫm, Tra Võ Anh trả lời: "Điều kiện thứ nhất ta có thể đồng ý, nhưng cô Sa Sa là người của Huyền Hàng Môn, tôi không dám chắc cô ta có chịu nghe lệnh tôi hay không. Thế nên về điều kiện thứ hai, tôi chỉ dám bảo đảm rằng có thể giao Sáu Sẹo cho cậu, còn cô Sa Sa thì phải xem cậu có bản lĩnh khiến cô ta đi cùng cậu hay không".
Lý Dục Thần biết rõ mồn một rằng nếu như ngay cả Lại Sa Sa mà mình cũng không mang đi được thì khỏi cần bàn đến những điều kiện khác, e rằng nhà họ Tra sẽ trở mặt với anh ngay lập tức.
Đương nhiên anh không lo sẽ không đánh lại Lại Sa Sa.
Nếu như ngay cả một đệ tử trẻ tuổi thuộc nhánh phụ ở nước ngoài mà anh cũng không đối phó nổi thì thật xấu mặt với danh hiệu đệ tử Thiên Đô.
Thấy Lý Dục Thần vẫn không đáp trả gì, Tra Võ Anh nói ngay: "Còn về chuyện bồi thường tổn thất tinh thần, tôi cũng sẵn sàng gánh chịu. Tôi có thể cho cậu hai trăm triệu, đây là toàn bộ số tiền mà tạm thời tôi có thể điều động được lúc này, nếu cậu muốn nhiều hơn nữa thì cần tốn thêm thời gian và phải làm một số thủ tục".
Lý Dục Thần gật đầu: "Đừng trì hoãn thời gian, ông mau gọi Lại Sa Sa về đi".
Tra Võ Anh nhanh chóng bảo quản gia mang điện thoại đến, mở loa ngoài gọi điện cho Lại Sa Sa ngay trước mặt Lý Dục Thần.
"Cô Sa Sa, tôi là Tra Võ Anh đây, Lý Dục Thần mà cô muốn tìm hiện đang ở nhà tôi, cậu ấy yêu cầu cô thả bạn cậu ấy ra, nếu không thì sẽ chôn cả nhà họ Tra theo cùng. Nể tình nhà họ Tra chúng tôi và Huyền Hàng Môn giao hảo với nhau nhiều năm, mong cô Sa Sa hãy đưa những người bạn của cậu ấy đến đây đi".
Tra Võ Anh lựa lời rất khéo, vừa nói được sự thật vừa không đắc tội cả hai bên.
Kế đó, mâu thuẫn đã trở thành cuộc tranh chấp giữa Lý Dục Thần và Huyền Hàng Môn.
Người ở đầu dây bên kia điện thoại im lặng một hồi mới có một giọng nữ vang lên:
"Ông bảo anh ta chờ một lát, tôi sẽ đến ngay".
...
Sáu Sẹo cứ tưởng mình sẽ ở lại biệt thự hết đêm nay, sau đó chờ Lý Dục Thần vác xác đến.
Gã ta muốn thấy tận mắt cảnh cô Sa Sa ăn thịt Lý Dục Thần từng chút một để báo thù cho Độc Nhãn.
Thế nên khi đó gã ta còn lo lắng Lý Dục Thần sẽ không đến.
Chương 219: Nhờ trợ giúp
Tuy nhiên, Sáu Sẹo tin rằng cho dù Lý Dục Thần không đến thì cô Sa Sa vẫn sẽ đi tìm anh.
Sau đó, gã ta sẽ kéo người phụ nữ được gọi là chị Mai kia về giường của mình mà tra tấn một phen, hòng giải tỏa mối hận bị lừa đảo đến táng gia bại sản của mình.
Song, Sáu Sẹo không ngờ rằng chưa đến nửa đêm mà Lại Sa Sa đã gọi mình đi, dẫn theo ba con tin đến nhà tổ của nhà họ Tra ở Hải Thành.
Điều làm gã ta bất ngờ hơn cả là tại nhà tổ của nhà họ Tra, chờ mình không phải sự khen ngợi và phần thưởng từ Tra Minh Huy mà là ánh mắt đầy lạnh lùng của Lý Dục Thần.
Người của nhà họ Tra đã dọn dẹp nhà tổ sạch sẽ, sân vườn giờ đây cũng gọn gàng và trống trải để "chào đón" trận chiến quyết liệt như sao hỏa va vào Trái Đất có thể sẽ xảy ra giữa Lý Dục Thần và Lại Sa Sa.
Tra Võ Anh thì đứng tại cửa sân dẫn vào trong nhà để quan sát tình hình.
Thấy chỉ có chị Mai, sư phụ Vinh và ông chủ Vương ở đây mà chẳng thấy bóng dáng Đinh Hương đâu, tâm trạng Lý Dục Thần vô cùng nặng nề.
"Đinh Hương đâu rồi?", anh gặng hỏi ngay.
"Anh đang hỏi đứa con gái có thể ngũ âm đúng không?", Lại Sa Sa phá lên cười sặc sụa: "Đưa tới Nam Dương rồi. Anh yên tâm, chúng tôi sẽ cho cô ta ăn uống thật ngon, tận hưởng đãi ngộ tốt nhất trên thế gian này".
Lý Dục Thần đanh giọng quát: "Đưa cô ấy về đây ngay bây giờ! Nếu không, tôi sẽ đến Nam Dương và san bằng Huyền Hàng Môn đấy!"
Lại Sa Sa sửng sốt như thể vừa nghe thấy trò cười khôi hài nhất trên đời, nhìn thấy kẻ vừa hành xử ngu ngốc nhất thế gian.
"San bằng Huyền Hàng Môn? Hahahaha...", cô ta lại được một phen cười nắc nẻ: "Tôi biết võ công của anh khá tốt, đánh nhau rất giỏi, nhưng cho dù có giỏi đánh nhau đến đâu thì liêu có sánh ngang Tông Sư nổi không? Nghe nói Nam Giang các anh có hai Tông Sư, anh đi hỏi họ xem họ có dám đến Huyền Hàng Môn khiêu khích không? Còn san bằng nữa chứ, hahahaha..."
Sát ý lóe lên trong mắt Lý Dục Thần.
Anh nhìn về phía Tra Võ Anh, nói: "Em gái tôi, Đinh Hương, không về thì tổn thất tinh thần lớn lắm đấy, có vẻ số tiền hai trăm triệu đó của ông không đủ để bồi thường đâu. Còn nữa, tôi là người giữ chữ tín, lỡ em gái tôi có mệnh hệ gì thì ông biết hậu quả đấy".
Sở dĩ Lý Dục Thần cảnh cáo Tra Võ Anh như vậy là vì anh không muốn nhiều lời với Lại Sa Sa nữa, chứ không phải anh là trái hồng mềm dễ nắn.
Sắc mặt của Tra Võ Anh vô cùng khó coi.
Ông ta hiểu ý Lý Dục Thần, nếu như Đinh Hương thiếu mất một cọng tóc thì anh sẽ khiến cả nhà họ Tra chôn theo ngay.
Cho dù cô ấy vẫn còn lành lặn thì e rằng anh vẫn sẽ không bỏ qua cho nhà họ Tra dễ dàng.
Đương nhiên Tra Võ Anh hy vọng Lại Sa Sa có thể giải quyết Lý Dục Thần luôn cho xong.
Thật ra chính bản thân ông ta cũng cho rằng chắc hẳn sẽ thành công. Dù gì Lại Sa Sa cũng được xem như người xuất sắc nhất trong số những đệ tử của Huyền Hàng Môn, Tra Nhi Tây ở Nam Dương cũng có lời đánh giá cao với cô ta.
Chuyện gì cũng có khả năng xảy ra, Tra Võ Anh không dám cược vì việc này có liên quan đến sự tồn vong của gia tộc.
"Cậu Lý, tôi thừa nhận võ công cậu cao cường, không một ai trong nhà họ Tra tôi có thể địch lại nổi, nhưng cô Sa Sa xuất thân từ Huyền Hàng Môn, hơn nữa sư huynh của cô ấy - Tào Tra Lý - đang ở ngay trong Tiền Đường. Có hai người họ ở đây, kể cả Tông Sư ra tay thì cũng chưa chắc đã chiếm ưu thế. Tôi khuyên cậu hãy biết điều hơn đi".
Lời lẽ của Tra Võ Anh nghe như đang khoe khoang sự hùng mạnh của Huyền Hàng Môn, nhưng thực chất ông ta đang ngầm nhắc nhở Lý Dục Thần rằng Lại Sa Sa vẫn còn một người sư huynh tên là Tào Tra Lý đang ở Tiền Đường.
Nếu như Đinh Hương đã bị đưa đến Nam Dương thì chắc chắn thủ phạm là Tào Tra Lý.
Người biết đối nhân xử thế thực sự thì phải như vậy, nói sao cho khéo léo không đắc tội cả hai bên.
Đương nhiên Lý Dục Thần hiểu được điều đó, anh khẽ gật đầu với Tra Võ Anh xem như ngầm đồng ý.
Sau đó, anh lấy điện thoại ra gọi cho Cao Tử Hạng.
Ở Tiền Đường, chỉ có nhà họ Tiền và nhà họ Cao mới đủ khả năng tìm người nhanh nhất, hiệu suất nhất và có thể giữ người đó lại.
Cao Tử Hạng mới vừa nợ anh hai ân tình.
Hơn nữa, nói không chừng tên Tào Tra Lý này còn có liên quan đến chuyện bà Cao trúng cổ.
"Tôi là Lý Dục Thần".
"Cậu Lý!", giọng của Cao Tử Hạng truyền đến từ đầu dây bên kia điện thoại, nghe có vẻ ông ta đang khá bất ngờ nhưng cũng rất hào hứng.
"Tôi có việc cần nhờ ông giúp đỡ".
"Cậu Lý cứ nói đi, chỉ cần tôi giúp được thì tôi sẽ giúp".
"Giúp tôi tìm một người tên là Tào Tra Lý, người của Đại Mã, có thể tối nay gã sẽ từ Tiền Đường bay đến Đại Mã. Gã ta có dẫn theo một cô gái. Ông hãy tập trung điều tra thông tin của hành khách trên các chuyến bay xuất cảnh, nếu như hai người đó vẫn chưa đi thì ông phải cản lại giúp tôi bằng mọi giá. Còn nếu họ đi rồi thì báo cho tôi biết thông tin chuyến bay. Cẩn thận, tên này biết dùng cổ".
"Được, cậu Lý cứ yên tâm, tôi sẽ sai người đi ngay. À không, đích thân tôi sẽ đi!"
Chương 220: Sự lợi hại của ám cổ
"Muốn cản sư huynh tôi đấy à? Nằm mơ đi!", Lại Sa Sa cười khẩy: "Không một ai ở Tiền Đường có thể cản sư huynh tôi đâu, bởi vì không ai dám đắc tội Huyền Hàng Môn cả!"
"Vậy à?"
Lý Dục Thần đặt điện thoại xuống. Có lời hứa của Cao Tử Hạng, anh tin rằng tối thiểu họ sẽ điều tra được hành tung của Tào Tra Lý.
Chỉ cần biết gã ta đang ở đâu thì cho dù phải truy đuổi đến Nam Dương, anh cũng phải giải cứu Đinh Hương ra bằng được.
"Cô khinh thường Tiền Đường, xem thường Huyền Môn Hoa Hạ quá rồi đấy!", Lý Dục Thần đe dọa: "Còn bây giờ thì tính sổ với cô trước đã".
"Hừ, tôi đang định tính sổ với anh đây. Nói mau, em trai tôi Lại Sĩ Công đang ở đâu?"
"Cô đang nói đến tên tóc húi cua thích nuôi rắn à?"
"Đúng, là nó đấy!", Lại Sa Sa nhìn Lý Dục Thần bằng ánh mắt vừa hào hứng vừa mong đợi.
"Chết rồi", Lý Dục Thần bình tĩnh phán một câu.
Lại Sa Sa nghe mà tái mặt, gương mặt cô ta tràn đầy sự đau khổ xen lẫn phẫn nộ: "Sao lại chết? Ai hại chết nó?"
"Ông ta tự đâm đầu vào chỗ chết, tôi đành phải cho ông ta toại nguyện thôi".
"Anh?", Lại Sa Sa có vẻ không tin: "Một mình anh? Không thể nào! Em trai tôi biết hàng thuật, làm gì có chuyện nó chết dưới tay anh được!"
Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn cô ta, không thèm trả lời.
Lại Sa Sa giận tím mặt: "Được, vậy thì tôi sẽ cho anh trải nghiệm cảm giác bị vạn cổ cắn! Tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết!"
Dứt lời, cô ta dang tay ra, một đám mây đen đột nhiên bay ra từ cơ thể.
Nhìn kỹ lại mới thấy hóa ra đó là một rừng côn trùng chi chít chứ nào phải mây đen.
Người xung quanh nhìn mà rợn cả da đầu.
Chị Mai hét lên: "Cẩn thận, cô ta có ám cổ!"
Ám cổ trái ngược với những con cổ trung có thể tác động công khai.
Bình thường cổ đều có hình dạng nhất định, được luyện từ những sinh vật trong tự nhiên.
Cổ sư sẽ khống chế cổ trùng nhằm mục đích gây tổn thương hoặc khống chế người khác.
Vào thời kỳ đầu, cổ được vu sư dùng để chữa bệnh.
Bởi vì điều kiện chữa bệnh vào thời điểm đó không thể chữa trị bệnh tật trong cơ thể, chẳng hạn như bệnh nang nội tạng hay ung thư.
Thời đại ngày nay, vu sư lợi dụng cổ trùng đã nuôi để bò vào trong cơ thể bệnh nhân, hút hết mủ và chất độc ra.
Nghe nói vu sư giỏi thời thượng cổ có thể khống chế cổ trùng nhỏ đến nỗi không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Theo cách gọi hiện nay thì đó chính là vi khuẩn.
Khống chế lợi khuẩn để điều trị các bệnh hệ thống của con người là một phương pháp chữa bệnh, điều trị tổn thương vô cùng cao cấp.
Chỉ tiếc rằng vu thuật tài tình ấy đã dần dần bị mai một, còn cổ thuật thì bị kẻ ác lợi dụng, dần dần biến thành thứ pháp thuật chuyên được dùng để hại người và kiểm soát con người.
Nhất là phải kể đến thuật Giáng Đầu của Nam Dương, thứ cổ thuật biến chủng này nổi tiếng là tà ma ngoại đạo, khiến người ta vừa nghe thấy tên đã sợ mất mật.
Đại sư Giáng Đầu ở Nam Dương mà luyện đến trình độ cao thì đều nuôi ám cổ, tức những vật vô hình, cũng chính là ký sinh trùng.
Lại Sa Sa đã có đủ thực lực để nuôi ám cổ.
Nhìn kỹ sẽ thấy trong đám sa trùng dày đặc khắp trời ẩn chứa một luồng gió tà nào đó, trên mặt đất cũng có một cái bóng kỳ lạ đang từ từ bò tới chỗ Lý Dục Thần đang đứng.
Lý Dục Thần cười khẩy, giậm chân một cái.
Mặt đất khẽ rung lên.
Lấy chân anh làm tâm hình tròn, một cơn sóng va chạm nhanh chóng lan tỏa ra ngoài.
Đầu óc ai nấy cũng ong ong cả lên như dậy sóng mãnh liệt, những chẳng mấy chốc lại trở về như bình thường.
Nhìn lại khoảng cách giữa Lại Sa Sa và Lý Dục Thần, không còn thấy bọn sa trùng khắp trời kia nữa.
Trong sân trống hoác, chỉ còn gió lạnh hây hẩy thổi tới.
Lại Sa Sa vô cùng hoảng sợ, một tay bắt pháp quyết, một tay làm động tác chỉ. Một cái bóng đen lao vụt tới chỗ Lý Dục Thần với tốc độ nhanh như chớp.
Chị Mai biết rằng đó chính là thứ ám khí đã trói và kéo mình về phía Sáu Sẹo lúc ở trong quán.
Cho dù mở to mắt nhìn thật kỹ thì bà ta vẫn không tài nào thấy rõ bóng đen đó là gì.
Bóng đen thoắt cái đã xuất hiện trước mặt Lý Dục Thần.
Nhưng Lý Dục Thần chỉ đưa hai ngón tay ra, nhẹ nhàng kẹp bóng đen lại.
Không ngờ đó là một con rắn hổ mang chúa dài những hai mét.
Người xung quanh không khỏi ngạc nhiên, không thể tin được một cô gái thon thả như Lại Sa Sa lại có thể cất giấu một con rắn khổng lồ như thế.
Rắn hổ mang chúa nổi tiếng là hung dữ, huống chi trải qua sự thuần hóa và rèn luyện, nuôi dưỡng của đại sư Giáng Đầu đã sớm không còn là rắn thường nữa, thậm chí còn có mối liên kết bản mệnh với Lại Sa Sa.
Tuy nhiên, nó đã bị Lý Dục Thần tóm lấy bảy tấc, chỉ biết vùng vẫy dữ dội, chẳng tài nào giãy ra được.
Gương mặt Lại Sa Sa đỏ bừng, con rắn đang giãy giụa thì cũng như cô ta giãy giụa vậy.
Thấy người đàn ông trước mắt dần tiến lại gần mình, Tra Minh Huy hoảng sợ đến nỗi như nhìn thấy ma vậy.
"Cậu, cậu đừng lại đây!"
Tra Minh Huy cảnh cáo, thế nhưng giọng nói của anh ta cũng run rẩy như chân anh ta vậy.
"Lại Sa Sa ở đâu?"
"Tôi, tôi không biết!"
"Anh còn dám nói không biết thêm lần nào nữa, tôi đánh gãy một chân của anh!"
Lý Dục Thần lại tiến về phía trước một bước, lúc này đã đứng trước mặt Tra Minh Huy.
"Tôi không biết thật mà!", giọng Tra Minh Huy nghe như sắp khóc tới nơi: "Cô ta..."
Anh ta chưa kịp nói hết câu thì Lý Dục Thần đã thình lình đá vào chân anh ta.
"Rắc rắc!", xương đùi đã gãy.
Tra Minh Huy la lên thảm thiết, ngã nhào ra đất.
Tiểu Dương theo sau Lý Dục Thần suốt từ nãy đã tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc xảy ra.
Kể từ lúc bước vào đây đến giờ, trong vòng chưa đến nửa tiếng ngắn ngủi, hàng chục nhân viên an ninh cũng như vệ sĩ của nhà họ Tra đã bị đánh gục hoàn toàn, tay vệ sĩ trưởng trông có vẻ rất giỏi giang kia vừa mới bắt đầu đã bị đánh bất tỉnh bằng một cú cách sơn đả ngưu, chẳng biết đã toi mạng hay chưa.
Dù thế nào đi nữa, Tiểu Dương cũng chẳng tài nào liên tưởng được người phục vụ lau bàn, quét dọn, kiệm lời trong quán cơm với cái người trước mắt mình.
Đây là sát thần chứ có phải là người đâu!
Thảo nào mỗi lần chị Mai gội đầu đều phải gọi Lý Dục Thần đến chứ chẳng bao giờ gọi Tiểu Dương cậu ta cả.
Xưa giờ Tiểu Dương cứ đinh ninh do mình không đẹp trai bằng, bây giờ nhìn lại...
Cậu ta quan sát Lý Dục Thần.
Chậc, có lẽ vẫn là do không đẹp trai bằng rồi.
Nhìn người ta kìa, đánh nhau thôi mà cũng ngầu lòi như vậy!
Nói đập gãy chân là đập ngay mà không chút do dự.
Đó là cậu ấm của nhà họ Tra đấy!
Nhà họ Tra của huyện Hải Thành!
Tiểu Dương nghĩ có lẽ Lý Dục Thần đã gây họa lớn rồi, nhưng chẳng hiểu sao cậu ta lại thấy hả lòng hả dạ cực kỳ.
Nghĩ đến việc anh làm vậy là để cứu sư phụ và chị Mai, sự cảm động ngập tràn trong lòng Tiểu Dương.
Anh Lý này cũng đáng để kết giao ấy chứ!
Đó là suy nghĩ trong lòng Tiểu Dương.
Tra Minh Huy vẫn còn đang nằm lăn lộn dưới đất mà hét khản cổ như heo bị cắt tiết vậy.
Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn anh ta, nói:
"Kể từ giờ phút này trở đi, anh nói bất kỳ một chữ thừa thãi nào, tôi sẽ khiến anh mất đi một bộ phận trên người, tay, chân, mắt, hoặc là hòn bi..."
Tra Minh Huy mấp máy môi, trong ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi và tuyệt vọng.
"Có phải anh là người sai khiến Lại Sa Sa đến quán cơm Thân Dân không?"
"Phải, à không, không phải", Tra Minh Huy lắc đầu nguầy nguậy: "Là Sáu Sẹo! Chính Sáu Sẹo là người đã nghĩ ra kế sách này! Gã ta bảo cậu và bà chủ quán cơm nhỏ kia... dan díu với nhau, thế nên chỉ cần bắt bọn chúng là sẽ tìm được cậu".
"Các anh tìm tôi để làm gì?"
"Vì Lại Sa Sa muốn báo thù cho em trai cô ta?"
"Em trai cô ta?"
"Lại Sĩ Công, cậu đã gặp rồi, hai người đã tranh chấp nhau ở chỗ của chú Minh hôm đó đấy. Ông ta là em trai của Lại Sa Sa, đến từ Nam Dương. Ngay sau ngày hôm đó, không ai tìm thấy ông ta đâu cả, Lại Sa Sa kiểm tra camera theo dõi dưới hầm đậu xe thì nói việc em trai cô ta mất tích có liên quan đến cậu".
Lý Dục Thần gật đầu, xem như anh đã hiểu đầu đuôi câu chuyện rồi.
"Anh phủi sạch tất cả những thứ liên quan đến mình đấy nhỉ?"
"Không không, chuyện này không liên quan gì tới tôi thật mà! Tất cả là mưu kế tầm bậy của Sáu Sẹo cả, người muốn tìm cậu là Lại Sa Sa!"
"Bọn họ đưa bạn tôi đi đâu rồi?"
Tra Minh Huy lắc đầu: "Tôi không biết".
Bỗng dưng nhìn thấy ánh mắt của Lý Dục Thần trở nên sắc bén, anh ta hớt ha hớt hải giải thích: "Tôi không biết thật! Huyền Hàng Môn bọn họ có địa bàn riêng của họ!"
"Huyền Hàng Môn..."
Lý Dục Thần nhíu mày.
Đây là một môn phái vu cổ hoạt động tại Nam Dương, khá có tiếng tăm.
Tuy nhiên, bọn họ rất ít khi tiếp xúc qua lại với khu vực Trung Nguyên nên Lý Dục Thần không biết nhiều về họ.
"Tôi không tin nhà họ Tra các anh không hề hay biết gì về những hành động mà Huyền Hàng Môn đã làm tại thành phố Hòa", Lý Dục Thần hừ lạnh một tiếng: "Tôi nói rồi, hễ anh nói một câu thừa thãi, anh sẽ mất một bộ phận trên người ngay. Tôi cho rằng câu vừa nãy của anh quá thừa. Bây giờ anh chọn đi, tay, chân, mắt, hay là..."
"Đừng mà!", Tra Minh Huy gào to, giọng điệu anh ta chứa đầy sự kinh hoàng.
"Anh không chịu chọn thì tôi chọn ngẫu nhiên vậy", Lý Dục Thần nói.
Tiểu Dương tò mò nhìn anh, thứ này mà cũng chọn được à?
Ngay khoảnh khắc Lý Dục Thần chuẩn bị ra tay, anh đột nhiên nghe thấy tiếng một người hét lên vang dội:
"Dừng tay!"
Chương 217: Đứng ra dọa nạt
Một ông lão hơn sáu mươi tuổi bước ra khỏi nhà.
Đó chính là Tra Võ Anh, gia chủ nhà họ Tra.
Ngoài ra còn có chừng bảy, tám tay vệ sĩ đi bên cạnh ông ta.
Mặc dù số người không đông nhưng tất cả đều có súng.
"Bố!"
Tra Minh Huy như nhìn thấy cứu tinh, anh ta cố gắng lết cái chân đã bị gãy bò ra phía sau.
Tra Võ Anh nhìn thấy con trai mình ra nông nỗi này thì mặt mày tái mét.
Tuy vậy, ông ta vẫn phải kiềm chế cơn thịnh nộ đang chực chờ trào dâng, lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần, chất vấn: "Cậu Lý phải không? Đúng là tài cao thật nhỉ, thảo nào nhà họ Viên phải treo thưởng một trăm triệu khắp chốn để tìm người giết cậu bằng được. Nhưng cậu có ngông cuồng quá không? Một mình cậu mà muốn đấu với cả nhà họ Tra à?"
Tra Minh Huy đã lết đến bên chân bố mình, nhìn những người vệ sĩ cầm súng mà lòng cực kỳ yên tâm.
Cho dù võ công có đáng sợ cỡ nào thì liệu đối phó nổi súng đạn không?
"Giết cậu ta! Các anh mau nổ súng giết cậu ta đi!", Tra Minh Huy gào lên.
Các tay súng đều nhìn Tra Võ Anh để hỏi ý ông ta.
Chưa có mệnh lệnh của Tra Võ Anh, bọn họ sẽ không ra tay.
"Cậu Lý, nếu bây giờ cậu rời khỏi đây thì tôi sẽ xem như chuyện tối nay chưa từng xảy ra", Tra Võ Anh nói.
Lý Dục Thần cười khẩy, đá xoáy ông ta: "Ông có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra nhưng tôi thì không đâu. Tôi cũng nói với ông một câu, bây giờ nếu ông thả bạn tôi ra và giao Lại Sa Sa, Sáu Sẹo cho tôi xử lý, tôi cũng sẽ xem như chuyện tối nay chưa xảy ra".
Tra Võ Anh nhíu chặt mày, híp mắt lại, một tia sát khí vụt qua thật nhanh trên mặt.
Một vệ sĩ đứng cạnh ông ta giơ khẩu súng lên, chĩa thẳng vào mặt Lý Dục Thần.
"Cậu không sợ chết à?"
Thấy dáng vẻ không chút hốt hoảng nào của Lý Dục Thần, một dự cảm không lành bỗng dâng lên trong lòng Tra Võ Anh.
Thế nhưng ông ta lại chẳng tài nào nghĩ ra được thằng ôn con này có gì chống lưng.
Ngay cả một cao thủ Huyền Môn như Lại Sa Sa cũng không dám tỏ ra thờ ơ khi đối đầu với súng đạn, nhất là khi ở đây có nhiều khẩu súng thế này.
"Các ông có thể nổ súng thử xem", Lý Dục Thần thách thức mà không chút nao núng.
Tra Võ Anh nhẹ nhàng phất tay.
Vệ sĩ nã một phát đạn vào chân Lý Dục Thần.
Đoàng!
Tiếng súng nổ ra chát chúa.
Lý Dục Thần vẫn lành lặn đứng đó.
Trong khi Tra Minh Huy kế bên Tra Võ Anh lại là người hét toáng lên.
Mọi người thấy anh ta che chân mình lại, máu tươi ồ ạt túa ra giữa các kẽ ngón tay như suối.
Sao lại như vậy?
Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.
Rõ ràng vệ sĩ đã nổ súng về phía Lý Dục Thần cơ mà, tại sao lại thành ra bắn trúng Tra Minh Huy ở ngay bên cạnh ông ta được?
Vệ sĩ sững sờ giật súng về, nhìn tay mình.
Bắn trật ư?
Hay là đạn lạc?
Gã ta luôn luôn hết sức tự tin về kỹ năng bắn súng của mình, đứng ở khoảng cách gần thế này, mà mục tiêu thì không di chuyển, đời nào có chuyện bắn trật được?
Lý Dục Thần nhìn Tra Võ Anh, cảnh cáo:
"Đứng trách tôi không báo trước. Từ bây giờ trở đi, bất kỳ biện pháp mạnh nào mà các ông dùng với tôi đều sẽ chuyển sang người con trai ông cả. Có muốn cược một lần thử không? Các ông bắn lung tung vào người tôi đi, để xem tôi sẽ biến thành tổ ong vò vẽ hay con trai ông sẽ biến thành tổ ong vò vẽ?"
Vẻ mặt Tra Võ Anh đầy phức tạp.
Ông ta đã nhận thức được rằng Lý Dục Thần này tuyệt đối không đơn giản chỉ là giỏi võ.
Thảo nào nhà họ Viên phải treo giải thưởng kêu gọi người khắp nơi mà không tự mình kết liễu anh.
"Các cậu bảo vệ cậu chủ, đừng để nó bị đạn lạc bắn trúng".
Mấy tay vệ sĩ ngay lập tức ngồi xổm xuống, bảo vệ Tra Minh Huy cả trước lẫn sau.
Giờ phút này, miễn là đạn không mọc mắt, không rẽ hướng thì cho dù bắn từ hướng nào, nhất định cũng sẽ bị vệ sĩ ngăn cản.
Cái này gọi là nuôi binh nghìn ngày, dùng binh chỉ một giờ. Vào thời điểm mấu chốt, vệ sĩ phải làm bia đỡ đạn cho kẻ thuê họ.
Những võ sĩ còn lại cũng đứng chắn trước người Tra Võ Anh.
Tra Võ Anh thì thầm vài câu vào tai vệ sĩ vừa nổ súng hồi nãy.
Tên vệ sĩ gật đầu, lại bắn hai phát súng liên tục về phía Lý Dục Thần.
Một phát súng vẫn vào chân, phát súng còn lại thì vào vai.
Đoàng đoàng!
Hai tiếng súng gần như vang lên cùng một lúc, có thể thấy tay vệ sĩ đã nổ súng nhanh nhường nào.
Đó cũng là người dùng súng giỏi nhất trong nhà họ Tra.
Lý Dục Thần nhếch mép cười một cách khinh thường, vẫn đứng yên ở đó, không mảy may bị thương.
Trong khi Tra Minh Huy đang bị bọn vệ sĩ bao quanh thì lại kêu lên thảm thiết.
"Á!"
Chương 218: Gọi Lại Sa Sa đến
Lúc này, từ trong thâm tâm Tiểu Dương khâm phục Lý Dục Thần sát đất.
Làm sao được như thế hay vậy?
Cậu ta chẳng dám tin vào mắt mình.
Đây là thần chứ không phải người nữa rồi!
Bọn vệ sĩ cũng đực mặt ra.
Không ai hiểu nổi Lý Dục Thần đã làm vậy bằng cách nào.
Bọn họ vô cùng khiếp sợ trước hành động thần kỳ của anh, thậm chí điều đó đã khiến họ bỏ quên tiếng la đinh tai nhức óc của Tra Minh Huy.
Ai nấy cũng ngẩn người ra đó, bần thần trợn tròn mắt nhìn Lý Dục Thần như thể thấy ma, thấy thần.
Tiếng thét đau đớn của con trai đã kéo tâm trí của Tra Võ Anh trở về hiện thực, trong lòng ông ta đau xót và hối hận khôn nguôi.
Nếu là người bình thường thì có lẽ đã giận quá hóa rồ từ lâu.
Nhưng với tư cách là người cầm trịch nhà họ Tra, Tra Võ Anh đã một tay quán xuyến cơ ngơi khổng lồ của gia tộc suốt mấy chục năm, từng trải nghiệm đủ loại phong ba cũng như gian lao thử thách.
Ông ta biết rằng mình phải giữ bình tĩnh vào những lúc thế này.
"Mau đưa thiếu gia vào trong cho bác sĩ cầm máu!"
Tra Võ Anh ra lệnh, sau đó bước ra một bước, cúi người với Lý Dục Thần.
"Cậu Lý, kẻ hèn họ Tra này có mắt mà không biết Thái Sơn, xúc phạm cậu, tuy không dám xin cậu tha thứ nhưng xin cậu Lý đây hãy bỏ qua cho chúng tôi. Chúng tôi xin vâng theo bất cứ điều kiện của cậu".
Đây chính là khí phách của người đứng đầu một gia tộc lớn, co được dãn được.
"Ông có phải người có toàn quyền quyết định ở nhà họ Tra không?"
Lý Dục Thần liếc ông ta, anh cần phải xác nhận thân phận của kẻ này.
"Lão phu là Tra Võ Anh, gia chủ đương nhiệm của nhà họ Tra", Tra Võ Anh bảo.
"Được, vậy tôi sẽ đưa ra điều kiện của tôi", Lý Dục Thần cất lời: "Thứ nhất, bảo Lại Sa Sa thả bạn tôi ra. Thứ hai, giao Lại Sa Sa và Sáu Sẹo cho tôi xử lý. Thứ ba, trả tiền bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi và bạn tôi".
Tra Võ Anh sửng sốt, lướt nhìn một lượt xác chết nằm la liệt trên đất, thầm nghĩ: Tổn thất tinh thần mẹ gì ở đây? Phải là cậu bồi thường cho tôi mới đúng!
Song, ông ta vẫn bình tĩnh hỏi: "Cậu muốn bao nhiêu tiền?"
"Cái đó thì phải xem tình trạng tổn thất tinh thần của bạn tôi đến đâu, thế nên ông liệu mà giục Lại Sa Sa thả cậu ấy ra đi. Đương nhiên, với điều kiện tất cả bọn họ đều không có chuyện gì xảy ra", Lý Dục Thần nhấn mạnh một câu: "Nếu bạn tôi thiếu một ngón tay, tôi sẽ chôn cả nhà họ Tra theo cùng!"
Tra Võ Anh run rẩy khó thấy.
Ông ta thừa biết rằng cái người trước mắt thật sự có thể làm được điều đó.
Có lẽ chỉ có thế lực Huyền Hàng Môn mới đối đầu với thứ sức mạnh đáng sợ này được thôi.
Sau một hồi trầm ngâm suy ngẫm, Tra Võ Anh trả lời: "Điều kiện thứ nhất ta có thể đồng ý, nhưng cô Sa Sa là người của Huyền Hàng Môn, tôi không dám chắc cô ta có chịu nghe lệnh tôi hay không. Thế nên về điều kiện thứ hai, tôi chỉ dám bảo đảm rằng có thể giao Sáu Sẹo cho cậu, còn cô Sa Sa thì phải xem cậu có bản lĩnh khiến cô ta đi cùng cậu hay không".
Lý Dục Thần biết rõ mồn một rằng nếu như ngay cả Lại Sa Sa mà mình cũng không mang đi được thì khỏi cần bàn đến những điều kiện khác, e rằng nhà họ Tra sẽ trở mặt với anh ngay lập tức.
Đương nhiên anh không lo sẽ không đánh lại Lại Sa Sa.
Nếu như ngay cả một đệ tử trẻ tuổi thuộc nhánh phụ ở nước ngoài mà anh cũng không đối phó nổi thì thật xấu mặt với danh hiệu đệ tử Thiên Đô.
Thấy Lý Dục Thần vẫn không đáp trả gì, Tra Võ Anh nói ngay: "Còn về chuyện bồi thường tổn thất tinh thần, tôi cũng sẵn sàng gánh chịu. Tôi có thể cho cậu hai trăm triệu, đây là toàn bộ số tiền mà tạm thời tôi có thể điều động được lúc này, nếu cậu muốn nhiều hơn nữa thì cần tốn thêm thời gian và phải làm một số thủ tục".
Lý Dục Thần gật đầu: "Đừng trì hoãn thời gian, ông mau gọi Lại Sa Sa về đi".
Tra Võ Anh nhanh chóng bảo quản gia mang điện thoại đến, mở loa ngoài gọi điện cho Lại Sa Sa ngay trước mặt Lý Dục Thần.
"Cô Sa Sa, tôi là Tra Võ Anh đây, Lý Dục Thần mà cô muốn tìm hiện đang ở nhà tôi, cậu ấy yêu cầu cô thả bạn cậu ấy ra, nếu không thì sẽ chôn cả nhà họ Tra theo cùng. Nể tình nhà họ Tra chúng tôi và Huyền Hàng Môn giao hảo với nhau nhiều năm, mong cô Sa Sa hãy đưa những người bạn của cậu ấy đến đây đi".
Tra Võ Anh lựa lời rất khéo, vừa nói được sự thật vừa không đắc tội cả hai bên.
Kế đó, mâu thuẫn đã trở thành cuộc tranh chấp giữa Lý Dục Thần và Huyền Hàng Môn.
Người ở đầu dây bên kia điện thoại im lặng một hồi mới có một giọng nữ vang lên:
"Ông bảo anh ta chờ một lát, tôi sẽ đến ngay".
...
Sáu Sẹo cứ tưởng mình sẽ ở lại biệt thự hết đêm nay, sau đó chờ Lý Dục Thần vác xác đến.
Gã ta muốn thấy tận mắt cảnh cô Sa Sa ăn thịt Lý Dục Thần từng chút một để báo thù cho Độc Nhãn.
Thế nên khi đó gã ta còn lo lắng Lý Dục Thần sẽ không đến.
Chương 219: Nhờ trợ giúp
Tuy nhiên, Sáu Sẹo tin rằng cho dù Lý Dục Thần không đến thì cô Sa Sa vẫn sẽ đi tìm anh.
Sau đó, gã ta sẽ kéo người phụ nữ được gọi là chị Mai kia về giường của mình mà tra tấn một phen, hòng giải tỏa mối hận bị lừa đảo đến táng gia bại sản của mình.
Song, Sáu Sẹo không ngờ rằng chưa đến nửa đêm mà Lại Sa Sa đã gọi mình đi, dẫn theo ba con tin đến nhà tổ của nhà họ Tra ở Hải Thành.
Điều làm gã ta bất ngờ hơn cả là tại nhà tổ của nhà họ Tra, chờ mình không phải sự khen ngợi và phần thưởng từ Tra Minh Huy mà là ánh mắt đầy lạnh lùng của Lý Dục Thần.
Người của nhà họ Tra đã dọn dẹp nhà tổ sạch sẽ, sân vườn giờ đây cũng gọn gàng và trống trải để "chào đón" trận chiến quyết liệt như sao hỏa va vào Trái Đất có thể sẽ xảy ra giữa Lý Dục Thần và Lại Sa Sa.
Tra Võ Anh thì đứng tại cửa sân dẫn vào trong nhà để quan sát tình hình.
Thấy chỉ có chị Mai, sư phụ Vinh và ông chủ Vương ở đây mà chẳng thấy bóng dáng Đinh Hương đâu, tâm trạng Lý Dục Thần vô cùng nặng nề.
"Đinh Hương đâu rồi?", anh gặng hỏi ngay.
"Anh đang hỏi đứa con gái có thể ngũ âm đúng không?", Lại Sa Sa phá lên cười sặc sụa: "Đưa tới Nam Dương rồi. Anh yên tâm, chúng tôi sẽ cho cô ta ăn uống thật ngon, tận hưởng đãi ngộ tốt nhất trên thế gian này".
Lý Dục Thần đanh giọng quát: "Đưa cô ấy về đây ngay bây giờ! Nếu không, tôi sẽ đến Nam Dương và san bằng Huyền Hàng Môn đấy!"
Lại Sa Sa sửng sốt như thể vừa nghe thấy trò cười khôi hài nhất trên đời, nhìn thấy kẻ vừa hành xử ngu ngốc nhất thế gian.
"San bằng Huyền Hàng Môn? Hahahaha...", cô ta lại được một phen cười nắc nẻ: "Tôi biết võ công của anh khá tốt, đánh nhau rất giỏi, nhưng cho dù có giỏi đánh nhau đến đâu thì liêu có sánh ngang Tông Sư nổi không? Nghe nói Nam Giang các anh có hai Tông Sư, anh đi hỏi họ xem họ có dám đến Huyền Hàng Môn khiêu khích không? Còn san bằng nữa chứ, hahahaha..."
Sát ý lóe lên trong mắt Lý Dục Thần.
Anh nhìn về phía Tra Võ Anh, nói: "Em gái tôi, Đinh Hương, không về thì tổn thất tinh thần lớn lắm đấy, có vẻ số tiền hai trăm triệu đó của ông không đủ để bồi thường đâu. Còn nữa, tôi là người giữ chữ tín, lỡ em gái tôi có mệnh hệ gì thì ông biết hậu quả đấy".
Sở dĩ Lý Dục Thần cảnh cáo Tra Võ Anh như vậy là vì anh không muốn nhiều lời với Lại Sa Sa nữa, chứ không phải anh là trái hồng mềm dễ nắn.
Sắc mặt của Tra Võ Anh vô cùng khó coi.
Ông ta hiểu ý Lý Dục Thần, nếu như Đinh Hương thiếu mất một cọng tóc thì anh sẽ khiến cả nhà họ Tra chôn theo ngay.
Cho dù cô ấy vẫn còn lành lặn thì e rằng anh vẫn sẽ không bỏ qua cho nhà họ Tra dễ dàng.
Đương nhiên Tra Võ Anh hy vọng Lại Sa Sa có thể giải quyết Lý Dục Thần luôn cho xong.
Thật ra chính bản thân ông ta cũng cho rằng chắc hẳn sẽ thành công. Dù gì Lại Sa Sa cũng được xem như người xuất sắc nhất trong số những đệ tử của Huyền Hàng Môn, Tra Nhi Tây ở Nam Dương cũng có lời đánh giá cao với cô ta.
Chuyện gì cũng có khả năng xảy ra, Tra Võ Anh không dám cược vì việc này có liên quan đến sự tồn vong của gia tộc.
"Cậu Lý, tôi thừa nhận võ công cậu cao cường, không một ai trong nhà họ Tra tôi có thể địch lại nổi, nhưng cô Sa Sa xuất thân từ Huyền Hàng Môn, hơn nữa sư huynh của cô ấy - Tào Tra Lý - đang ở ngay trong Tiền Đường. Có hai người họ ở đây, kể cả Tông Sư ra tay thì cũng chưa chắc đã chiếm ưu thế. Tôi khuyên cậu hãy biết điều hơn đi".
Lời lẽ của Tra Võ Anh nghe như đang khoe khoang sự hùng mạnh của Huyền Hàng Môn, nhưng thực chất ông ta đang ngầm nhắc nhở Lý Dục Thần rằng Lại Sa Sa vẫn còn một người sư huynh tên là Tào Tra Lý đang ở Tiền Đường.
Nếu như Đinh Hương đã bị đưa đến Nam Dương thì chắc chắn thủ phạm là Tào Tra Lý.
Người biết đối nhân xử thế thực sự thì phải như vậy, nói sao cho khéo léo không đắc tội cả hai bên.
Đương nhiên Lý Dục Thần hiểu được điều đó, anh khẽ gật đầu với Tra Võ Anh xem như ngầm đồng ý.
Sau đó, anh lấy điện thoại ra gọi cho Cao Tử Hạng.
Ở Tiền Đường, chỉ có nhà họ Tiền và nhà họ Cao mới đủ khả năng tìm người nhanh nhất, hiệu suất nhất và có thể giữ người đó lại.
Cao Tử Hạng mới vừa nợ anh hai ân tình.
Hơn nữa, nói không chừng tên Tào Tra Lý này còn có liên quan đến chuyện bà Cao trúng cổ.
"Tôi là Lý Dục Thần".
"Cậu Lý!", giọng của Cao Tử Hạng truyền đến từ đầu dây bên kia điện thoại, nghe có vẻ ông ta đang khá bất ngờ nhưng cũng rất hào hứng.
"Tôi có việc cần nhờ ông giúp đỡ".
"Cậu Lý cứ nói đi, chỉ cần tôi giúp được thì tôi sẽ giúp".
"Giúp tôi tìm một người tên là Tào Tra Lý, người của Đại Mã, có thể tối nay gã sẽ từ Tiền Đường bay đến Đại Mã. Gã ta có dẫn theo một cô gái. Ông hãy tập trung điều tra thông tin của hành khách trên các chuyến bay xuất cảnh, nếu như hai người đó vẫn chưa đi thì ông phải cản lại giúp tôi bằng mọi giá. Còn nếu họ đi rồi thì báo cho tôi biết thông tin chuyến bay. Cẩn thận, tên này biết dùng cổ".
"Được, cậu Lý cứ yên tâm, tôi sẽ sai người đi ngay. À không, đích thân tôi sẽ đi!"
Chương 220: Sự lợi hại của ám cổ
"Muốn cản sư huynh tôi đấy à? Nằm mơ đi!", Lại Sa Sa cười khẩy: "Không một ai ở Tiền Đường có thể cản sư huynh tôi đâu, bởi vì không ai dám đắc tội Huyền Hàng Môn cả!"
"Vậy à?"
Lý Dục Thần đặt điện thoại xuống. Có lời hứa của Cao Tử Hạng, anh tin rằng tối thiểu họ sẽ điều tra được hành tung của Tào Tra Lý.
Chỉ cần biết gã ta đang ở đâu thì cho dù phải truy đuổi đến Nam Dương, anh cũng phải giải cứu Đinh Hương ra bằng được.
"Cô khinh thường Tiền Đường, xem thường Huyền Môn Hoa Hạ quá rồi đấy!", Lý Dục Thần đe dọa: "Còn bây giờ thì tính sổ với cô trước đã".
"Hừ, tôi đang định tính sổ với anh đây. Nói mau, em trai tôi Lại Sĩ Công đang ở đâu?"
"Cô đang nói đến tên tóc húi cua thích nuôi rắn à?"
"Đúng, là nó đấy!", Lại Sa Sa nhìn Lý Dục Thần bằng ánh mắt vừa hào hứng vừa mong đợi.
"Chết rồi", Lý Dục Thần bình tĩnh phán một câu.
Lại Sa Sa nghe mà tái mặt, gương mặt cô ta tràn đầy sự đau khổ xen lẫn phẫn nộ: "Sao lại chết? Ai hại chết nó?"
"Ông ta tự đâm đầu vào chỗ chết, tôi đành phải cho ông ta toại nguyện thôi".
"Anh?", Lại Sa Sa có vẻ không tin: "Một mình anh? Không thể nào! Em trai tôi biết hàng thuật, làm gì có chuyện nó chết dưới tay anh được!"
Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn cô ta, không thèm trả lời.
Lại Sa Sa giận tím mặt: "Được, vậy thì tôi sẽ cho anh trải nghiệm cảm giác bị vạn cổ cắn! Tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết!"
Dứt lời, cô ta dang tay ra, một đám mây đen đột nhiên bay ra từ cơ thể.
Nhìn kỹ lại mới thấy hóa ra đó là một rừng côn trùng chi chít chứ nào phải mây đen.
Người xung quanh nhìn mà rợn cả da đầu.
Chị Mai hét lên: "Cẩn thận, cô ta có ám cổ!"
Ám cổ trái ngược với những con cổ trung có thể tác động công khai.
Bình thường cổ đều có hình dạng nhất định, được luyện từ những sinh vật trong tự nhiên.
Cổ sư sẽ khống chế cổ trùng nhằm mục đích gây tổn thương hoặc khống chế người khác.
Vào thời kỳ đầu, cổ được vu sư dùng để chữa bệnh.
Bởi vì điều kiện chữa bệnh vào thời điểm đó không thể chữa trị bệnh tật trong cơ thể, chẳng hạn như bệnh nang nội tạng hay ung thư.
Thời đại ngày nay, vu sư lợi dụng cổ trùng đã nuôi để bò vào trong cơ thể bệnh nhân, hút hết mủ và chất độc ra.
Nghe nói vu sư giỏi thời thượng cổ có thể khống chế cổ trùng nhỏ đến nỗi không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Theo cách gọi hiện nay thì đó chính là vi khuẩn.
Khống chế lợi khuẩn để điều trị các bệnh hệ thống của con người là một phương pháp chữa bệnh, điều trị tổn thương vô cùng cao cấp.
Chỉ tiếc rằng vu thuật tài tình ấy đã dần dần bị mai một, còn cổ thuật thì bị kẻ ác lợi dụng, dần dần biến thành thứ pháp thuật chuyên được dùng để hại người và kiểm soát con người.
Nhất là phải kể đến thuật Giáng Đầu của Nam Dương, thứ cổ thuật biến chủng này nổi tiếng là tà ma ngoại đạo, khiến người ta vừa nghe thấy tên đã sợ mất mật.
Đại sư Giáng Đầu ở Nam Dương mà luyện đến trình độ cao thì đều nuôi ám cổ, tức những vật vô hình, cũng chính là ký sinh trùng.
Lại Sa Sa đã có đủ thực lực để nuôi ám cổ.
Nhìn kỹ sẽ thấy trong đám sa trùng dày đặc khắp trời ẩn chứa một luồng gió tà nào đó, trên mặt đất cũng có một cái bóng kỳ lạ đang từ từ bò tới chỗ Lý Dục Thần đang đứng.
Lý Dục Thần cười khẩy, giậm chân một cái.
Mặt đất khẽ rung lên.
Lấy chân anh làm tâm hình tròn, một cơn sóng va chạm nhanh chóng lan tỏa ra ngoài.
Đầu óc ai nấy cũng ong ong cả lên như dậy sóng mãnh liệt, những chẳng mấy chốc lại trở về như bình thường.
Nhìn lại khoảng cách giữa Lại Sa Sa và Lý Dục Thần, không còn thấy bọn sa trùng khắp trời kia nữa.
Trong sân trống hoác, chỉ còn gió lạnh hây hẩy thổi tới.
Lại Sa Sa vô cùng hoảng sợ, một tay bắt pháp quyết, một tay làm động tác chỉ. Một cái bóng đen lao vụt tới chỗ Lý Dục Thần với tốc độ nhanh như chớp.
Chị Mai biết rằng đó chính là thứ ám khí đã trói và kéo mình về phía Sáu Sẹo lúc ở trong quán.
Cho dù mở to mắt nhìn thật kỹ thì bà ta vẫn không tài nào thấy rõ bóng đen đó là gì.
Bóng đen thoắt cái đã xuất hiện trước mặt Lý Dục Thần.
Nhưng Lý Dục Thần chỉ đưa hai ngón tay ra, nhẹ nhàng kẹp bóng đen lại.
Không ngờ đó là một con rắn hổ mang chúa dài những hai mét.
Người xung quanh không khỏi ngạc nhiên, không thể tin được một cô gái thon thả như Lại Sa Sa lại có thể cất giấu một con rắn khổng lồ như thế.
Rắn hổ mang chúa nổi tiếng là hung dữ, huống chi trải qua sự thuần hóa và rèn luyện, nuôi dưỡng của đại sư Giáng Đầu đã sớm không còn là rắn thường nữa, thậm chí còn có mối liên kết bản mệnh với Lại Sa Sa.
Tuy nhiên, nó đã bị Lý Dục Thần tóm lấy bảy tấc, chỉ biết vùng vẫy dữ dội, chẳng tài nào giãy ra được.
Gương mặt Lại Sa Sa đỏ bừng, con rắn đang giãy giụa thì cũng như cô ta giãy giụa vậy.
Bình luận facebook