• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (3 Viewers)

  • Chương 221-225

Chương 221: Chết cùng một cách

Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng, dồn lực vào ngón tay, rung lên, con rắn đó chết mềm nhũn.

Lại Sa Sa phụt ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên trắng bệch vô cùng.

“Anh… rốt cuộc anh là ai?”

Lúc này, điện thoại của Lý Dục Thần đổ chuông.

Anh nhìn một cái, dứt khoát mở loa ngoài.

“Cậu Lý phải không? Tôi là Cao Tử Hạng”.

Phía bên kia điện thoại vang lên tiếng nói.

Ban đêm yên tĩnh, giọng nói truyền đến rất rõ ràng trong nhà họ Tra.

Tra Võ Anh sợ giật mình.

Cao Tử Hạng? Chắc không phải là Cao Tử Hạng của nhà họ Cao ở Tiền Đường chứ?

Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!

Đó là gia chủ tương lai của nhà họ Cao đấy!

Sao giọng điệu nói chuyện lại cung kính với tên nhóc họ Lý này như vậy?

Nhất định là người cùng họ cùng tên rồi. Tra Võ Anh nghĩ.

“Tôi là Lý Dục Thần”.

“Cậu Lý, chúng tôi tìm được Tào Tra Lý rồi, bây giờ hắn đang ở sân bay, chuẩn bị lên chuyến bay nửa tiếng nữa đến Nhã Kinh, bên cạnh hắn còn có một cô gái. Tôi nhờ vả quan hệ với cục hàng không, cho chuyến bay kéo dài chậm thêm một tiếng, cũng có nghĩa là, còn một tiếng rưỡi nữa, hắn sẽ rời đi. Người của tôi đã đến sân bay, có cần ra tay bắt hắn ngay lập tức không?”

“Không”, Lý Dục Thần ngăn lại nói: “Hắn rất nguy hiểm, các ông chỉ cần theo dõi chặt hắn là được, tôi sẽ chạy đến sân bay trong một tiếng rưỡi”.

Lý Dục Thần tắt máy.

Anh còn xách một con rắn chết trong tay.

Tra Võ Anh vẫn trong trạng thái chấn hãi.

Chắc chắn là Cao Tử Hạng của nhà họ Cao rồi.

Ngoại trừ nhà họ Cao, còn ai có thể tìm được một người trong thời gian ngắn như vậy, mà còn nhờ cục hàng không cho chuyến bay chậm thêm một tiếng?

Lý Dục Thần này, rốt cuộc là ai?

Cao Tử Hạng lại cung kính với anh ta?

Tra Võ Anh bất giác run lên ớn lạnh, toàn thân nổi da gà.

Chị Mai ngồi dưới đất cũng chấn hãi.

Bà ta sớm đã đoán được Lý Dục Thần không phải người bình thường, nhưng cũng không ngờ anh có thể trực tiếp hạ lệnh cho Cao Tử Hạng.

“Lại Sa Sa!”

Lý Dục Thần ném con rắn chết xuống đất.

“Chẳng phải cô muốn biết em trai cô Lại Sĩ Công chết thế nào sao? Vậy tôi cho cô toại nguyện, cho cô chết cùng một cách giống ông ta, cũng cho cô thấy, thế nào là tiên pháp Hoa Hạ!”

Nói xong, anh giơ tay, hô một tiếng”

“Sét đâu!”

Bầu trời trên khu nhà họ Tra liền tối sầm.

Bên tai vang lên tiếng sấm sét cuồn cuộn.

Mọi người nhìn lên bầu trời theo bản năng.

Bỗng nhiên, rắc một tiếng sét đánh.

Một luồng chớp điện lóe lên.

Bị tay của Lý Dục Thần nắm chặt.

Giống như một con mãng xà khổng lồ vàng lấp lánh, bay múa giãy dụa trong tay anh.

“Đi!”

Lý Dục Thần buông tay.

Chớp điện trực tiếp đánh đến Lại Sa Sa.

Cả sân viện ầm ầm sáng như ban ngày.

Trong ánh sáng vô biên, thân hình của Lại Sa Sa trở nên trong suốt.

Hình ảnh cuối cùng mà cô ta để lại trên thế gian này là một khuôn mặt kinh hãi, ánh mắt đến chết vẫn không dám tin.

Tiếng sét dừng, chớp điện tắt.

Đôi mắt của mọi người nhất thời không thể thích ứng.

Khu nhà của nhà họ Tra rơi vào trong tối đen.

Mọi thứ bị bóng tối nuốt chửng.

Mọi người chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình, như tiếng chuông của địa ngục.

Ánh sáng dần trở lại.

Trăng thanh gió mát, mái ngói xưa cũ, gió thổi hành lang, ve kêu râm ran.

Mọi thứ lại trở lại như cũ.

Chỉ là trong sân viện thiếu mất Lại Sa Sa.

Cô ta đã tan thành tro bụi trong sấm sét vừa nãy.

Không ai nói gì.

Tất cả đều không thể định thần lại từ trong chấn hãi.

Lý Dục Thần đi đến trước mặt ba người chị Mai.

Sư phụ Vinh há miệng, không thốt ra được một chữ.

Ông chủ Vương vẫn là khuôn mặt cười mang tính biểu tượng đó, chỉ là cơ thịt trên mặt cứng đờ, giống như tranh sơn dầu.

Chị Mai cười với Lý Dục Thần, rõ ràng là cảm kích, trong ánh mắt lại mang theo chút u oán khó che đậy.

Lý Dục Thần mỉm cười đáp lễ, nói: “Để tôi đuổi cổ trùng cho mọi người”.

Bèn vung tay, châm ngũ hành tự bay ra từ đầu ngón tay, hóa thành ánh sáng nhỏ đâm vào huyệt vị của ba người.

Anh vỗ mấy cái lên lưng bọn họ, ba người vừa khom lưng, nôn ra một đống chất bẩn, bên trong còn có mấy con cổ trùng đang nhúc nhích.

Lý Dục Thần lại vung tay, thu lại châm ngũ hành, nói: “Mọi người bị ám cổ của cô ta làm tổn thương nguyên khí, tuy không nghiêm trọng, nhưng tốt nhất vẫn nên ngồi xuống điều khí đi”.

Ba người ngồi xuống theo lời anh, bắt đầu vận chân khí, điều tiết khí huyết.

Lý Dục Thần cho bọn họ mỗi người uống một viên đan dược, quay đầu nói: “Tiểu Dương, anh chăm sóc bọn họ đi”.

“Ầy!”
Chương 222: Bồi thường

Tiểu Dương đáp một tiếng, đứng bên cạnh ba người, hùng dũng hiên ngang giống như hộ pháp.

Lý Dục Thần quay người đứng đối diện với Tra Võ Anh, nói: “Gia chủ Tra, điều kiện của tôi, hai điều trước miễn cưỡng coi như ông đã làm được. Nhưng em gái tôi Đinh Hương vẫn chưa quay về, bây giờ tôi đi cứu cô ấy, nếu cô ấy có chuyện gì, tôi vấn sẽ bắt nhà họ Tra ông chôn theo!”

Lúc này, Tra Võ Anh đâu còn dám phản bác.

Người trước mặt, là sát thần tay cầm sấm sét đấy!

Không giở mặt tại chỗ, diệt toàn tộc ông ta, ông ta đã rất cảm tạ trời đất rồi.

“Cậu, cậu Lý”, Tra Võ Anh khom người, cúi lưng xuống thật thấp: “Tôi thay mặt thằng con trai không ra gì của tôi xin lỗi cậu! Tôi sẽ cố hết sức, bồi thường cho cậu. Từ nay có việc gì sai bảo, chỉ cần một lời của cậu, trên dưới nhà họ Tra sẽ cố hết sức lực!”

Lý Dục Thần gật đầu nói: “Mong là ông có thể nói được làm được. Tôi sẽ cho người đến tiếp nhận lời xin lỗi của ông”.

Nói xong, quay người đi ra ngoài.

Anh vừa đi vừa gọi điện cho Lang Dụ Văn, bảo anh ta dẫn đội ngũ đến nhà họ Tra ở Hải Thành, tiếp nhận ít nhất hai trăm triệu tiền bồi thường của nhà họ Tra.

Hai trăm triệu, chỉ là cọng lông đối với gia tộc lớn, nhưng đối với tập đoàn Kinh Lý vừa mới thành lập, vẫn vô cùng quan trọng.

Lý Dục Thần vốn định ám thị cho Lang Dụ Văn, thực ra có thể dọa Tra Võ Anh, để ông ta bồi thường thêm.

Lúc này, có lẽ nhà họ Tra không dám không đồng ý.

Nhưng làm vậy không phù hợp lắm với phong cách làm việc của anh, hơn nữa trước mặt Lang Dụ Văn, cũng sẽ mất đi thân phận và khí độ.

Cho nên anh không nói nhiều thêm, bảo Lang Dụ Văn tự nắm chắc tình hình mức độ.

Ra khỏi khu nhà họ Tra, lên xe, nói một tiếng: “Sân bay Quốc tế Tiền Đường, mau lên”.

Hứa Quốc Lập vẫn không hỏi gì, đạp ga, chiếc xe vững vàng phi như bay.

Hải Thành đến Tiền Đường không xa, có một đường cao tốc đến sân bay, lại là ban đêm, đường cao tốc rất thoáng, cho nên chưa đến nửa tiếng, họ đã đến sân bay.

Lý Dục Thần ngồi trên xe liên lạc với Cao Tử Hạng.

Cao Tử Hạng cũng đã đến sân bay.

Ông ta đích thân ra nghênh đón, đưa Lý Dục Thần đến phòng khách VIP mà Tào Tra Lý đang ngồi nghỉ.

Trong phòng khách VIP không đông, chỉ lác đác mấy người.

Tào Tra Lý ngồi trên sofa trong góc của khu thương gia, tay cầm xem một quyển tạp chí.

Đinh Hương ngồi bên cạnh gã ta, ánh mắt hơi đờ đẫn.

Lý Dục Thần đi đến, ngồi xuống đối diện với Tào Tra Lý.

Tào Tra Lý nhìn anh một cái, cũng không để ý.

“Nếu nơi này không phải là sân bay, thì mày đã chết rồi”, Tào Tra Lý xem tạp chí, dường như tự lẩm bẩm.

“Nếu nơi này không phải là sân bay, thì mày đã chết rồi”, Lý Dục Thần lặp lại lời của gã ta.

Tào Tra Lý dường như cảnh giác được điều gì, mới ngước mắt, nhìn Lý Dục Thần.

“Mày là ai?”

“Cổ trùng trên người bà Cao, có phải do mày hạ không?”

“Thì ra là người của nhà họ Cao”, Tào Tra Lý vô cùng khinh thường: “Thế thì đã làm sao?”

“Là ai sai khiến mày?”

Cao Tử Hạng đưa người đi đến.

Lúc này, mấy vị khách bên ngoài phòng VIP đã được mời đến chỗ khác nghỉ ngơi.

Cả phòng khác VIP chỉ còn lại Tào Tra Lý, Đinh Hương, Lý Dục Thần và người của nhà họ Cao.

Tào Tra Lý nhìn Cao Tử Hạng, hơi bất ngờ.

“Đây chẳng phải là ông cả nhà họ Cao, gia chủ nhà họ Cao tương lai sao? Còn đích thân đến đây?”

Sau đó, khi gã ta nhìn thấy Trương Băng bị áp giải phía sau Cao Tử Hạng, vẻ mặt liền biến sắc.

Trương Băng chỉ vào Tào Tra Lý: “Chính là hắn, là hắn sai khiến tôi, là hắn ép tôi làm, tôi cũng bị ép thôi! Ông cả, ông tha cho tôi đi!”

Cao Tử Hạng đạp bay Trương Băng, nói với Tào Tra Lý: “Mày còn gì để nói không?”

“Thế thì đã làm sao? Tôi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, các người ngăn được tôi không?”, Tào Tra Lý cười lạnh lùng một tiếng: “Hôm nay ông đến đây, đúng là vô cùng ngu xuẩn. Ông trốn ở nhà họ Cao, tôi còn kiêng sợ mấy phần, mới mượn tên phế vật này hạ cổ trùng với ông. Ở đây, tôi có thể giết ông bất cứ lúc nào”.

“Vậy sao?”

Một người phía sau Cao Tử Hạng đi ra.

Người này chính là người trông giống như quản gia theo bên cạnh Cao Tử Hạng mà Lý Dục Thần gặp lần trước.

“Tào Tra Lý, còn nhận ra tôi không?”

Tào Tra Lý nhìn kỹ ông ta một lúc, hơi kinh ngạc: “Ông là Vạn Sơn Lâm?”

“Đúng thế, chính là tôi”, Vạn Sơn Lâm nói.

Tào Tra Lý cười ha ha: “Xem ra nhà họ Cao cho cung phụng của Hồng Môn không ít, hộ pháp Hồng Môn đều đến nhà họ Cao, sao Vạn Thời Quân không đích thân đến chứ?”

Vạn Sơn Lâm nói: “Hồng Môn và Huyền Hàng Môn các người không hề dây dưa qua lại, anh lại tham gia vào tranh chấp Hồng Môn, xem ra Huyền Hàng Môn các người đã chuẩn bị ồ ạt tiến vào nội địa rồi”.
Chương 223: Thể mạch tiên nhân

“Hừ, đây là hành động của cá nhân tôi, không liên quan đến sư môn của tôi”, Tào Tra Lý phủ nhận nói.



Trong lúc bọn họ nói chuyện, Lý Dục Thần đi đến trước mặt Đinh Hương, cất giọng dịu dàng: “Đinh Hương!”

Ánh mắt Đinh Hương đờ đẫn, thơ ơ.

Lý Dục Thần lấy ra một cây châm ngũ hành, cẩn thận cắm vào huyệt Bạch Hội của Đinh Hương, sau đó xoay nhẹ ngàng, truyền pháp lực vào cây châm.

“Nhóc con, đừng hòng!”

Tào Tra Lý đang định ra tay ngăn Lý Dục Thần.

Chỉ thấy gã ta giơ tay, một bóng đen xông thẳng đến Lý Dục Thần.

Vật còn chưa bắn đến, gió âm đã nổi lên, còn ngửi thấy một mùi tanh trong không khí.

Lý Dục Thần phớt lờ, chỉ chuyên tâm cắm châm cho Đinh Hương.

Bỗng nghe thấy Vạn Sơn Lâm quát một tiếng: “Mày dám!”

Chỉ thấy trong lúc ông ta vung tay, đánh ra một đường ánh sáng trắng.

Ánh sáng trắng xuyên qua bóng đen, phụt một tiếng chui vào trong sofa, cũng không biết là thứ gì.

Bóng đen đó rơi xuống đất, ngoe nguẩy, thì ra là một con rết.

Tào Tra Lý tức giận nhìn sang Vạn Sơn Lâm.

Hai bên nhìn nhau, có vài phần thận trọng.

Vạn Sơn Lâm là hộ pháp Hồng Môn, võ đạo kiêm tu, khiến Tào Tra Lý không dám khinh suất.

Vạn Sơn Lâm cũng có vài phần kiêng sợ, đặc biệt là Cao Tử Hạng có ở đây, sợ ngộ thương đến ông ta.

Lúc này, đỉnh đầu của Đinh Hương từ từ bốc lên một luồng khí đen, ngưng tụ thành một khuôn mặt người trong không trung.

Đó là ám cổ thuần túy, cũng chính là hồn giáng.

Lại Sa Sa cũng biết dùng ám cổ, nhưng cấp thấp hơn rất nhiều so với ám cổ trong cơ thể Đinh Hương, hiển nhiên, hồn giáng của Đinh Hương là do Tào Tra Lý hạ thủ.

Hồn giáng ngưng tụ thành người, dần mọc lên lông mày, lộ ra vẻ mặt hung dữ với Lý Dục Thần.

Đột nhiên nghiến răng, cắn về phía Lý Dục Thần.

“Cẩn thận!”, Vạn Sơn Lâm kêu lên.

Lại một đường ánh sáng trắng bay đến, cũng xuyên qua thân thể của hồn giáng.

Phụt một tiếng, chui vào sofa.

Thể sương màu đen của hồn giáng bị xuyên thủng ra một lỗ trắng.

Nhưng hồn giáng không bị ảnh hưởng, sương khí cuồn cuộn, nhanh chóng lấp vào lỗ trắng, còn đặc hơn mấy phần so với vừa nãy.

Tào Tra Lý lộ ra vẻ đắc ý.

Vạn Sơn Lâm tỏ vẻ mặt nghiêm trọng.

Đúng lúc ông ta định ra tay lần nữa, hồn giáng đó đột nhiên tăng tốc, cắn một cái lên cánh tay của Lý Dục Thần.

Mọi người đều kinh hãi.

Duy chỉ có Lý Dục Thần như người không việc gì, tiếp tục giúp Đinh Hương rửa sạch khí uế bẩn trong cơ thể cơ.

Đột nhiên, hồn giáng đó bỗng nhanh chóng lùi lại, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn vô cùng, dường như ăn phải thứ gì có độc.

Cơ thể của nó cùng với khí sương méo mó, sau một hồi điên cuồng, liền ầm ầm tiêu tan, chỉ lúc sau đã biến mất trong không khí.

Việc này…

Vạn Sơn Lâm vô cùng chấn hãi.

Quỷ khí không thể xâm nhập, chẳng lẽ là huyết khí thiên cương, thể mạch tiên nhân trong truyền thuyết!

Đinh Hương đã tỉnh lại, gọi một tiếng: “Anh Dục Thần”, nước mắt không nhịn được rơi xuống.

“Em tưởng rằng không còn được gặp anh và anh Mã Sơn nữa!”

Lý Dục Thần nhẹ nhàng lau nước mặt bên khóe mắt cô ấy, rồi lại véo má cô ấy, cười nói: “Con bé ngốc, sao lại thế được chứ, anh và anh Mã Sơn của em sẽ không bỏ mặc em không lo”.

“Cô gái xấu xa đó đâu?”, Đinh Hương hỏi.

“Đến chỗ cô ta phải đến rồi, cô ta mãi mãi sẽ không làm hại em được nữa đâu”, Lý Dục Thần nói.

“Mấy người chị Mai và sư phụ Vinh không sao chứ?”

“Họ đều không sao”.

Đinh Hương đột nhiên nhìn thấy Tào Tra Lý, kinh sợ nói: “Anh ta, anh ta và cô gái đó là đồng bọn!”

Lý Dục Thần cười nói: “Anh biết rồi, chốc nữa sẽ đưa anh ta đi cùng cô ta”.

Đinh Hương gật đầu hiểu như không hiểu.

Có anh Dục Thần ở đây, cô ấy cũng không sợ gì nữa.

Tào Tra Lý nghe bọn họ anh một câu em một câu, trong lòng vừa kinh sợ vừa tức giận.

Có thể coi như không nhìn thấy hồn giáng, hoặc là cao thủ, hoặc là trên người có bảo bối.

Gã ta có vài phần kiêng sợ Lý Dục Thần.

Nhưng gã ta không nỡ bỏ Đinh Hương có thể ngũ âm.

Nguyên liệu nhân cổ tốt như vậy, trong trăm chọn một, trăm năm mới gặp một lần.

Tào Tra Lý nhìn Đinh Hương một cái, trong mắt lộ ra vẻ tham lam.

“Nhóc thối, tao xem mày có bao nhiêu bản lĩnh!”

Nói xong, liền vung tay, đẩy ra một làn mây đen.

“Mày dám!”

Vạn Sơn Lâm vẫn luôn nhìn chằm chằm hành động của Tào Tra Lý, liền quát lớn một tiếng, giơ tay đánh ra một điểm ngân hoa.

Ngân hoa đánh vào trong mây đen liền nổ tung, rực rỡ như pháo hoa.

Lốp ba lốp bốp, ngân hoa hạ màn, mây đen cũng rơi xuống đất.
Chương 224: Kim cổ mạn đồng

Thì ra là cổ trùng chết khắp đất.

“Hừ! Họ Vạn kia, ông thực sự muốn đối đầu với tôi hả?”, Tào Tra Lý tức giận nói: “Ông không sợ ngày nào đó, cậu của tôi làm đầu rồng của Hồng Môn hả?”

Vạn Sơn Lâm cười lớn ha ha: “Hồng Môn tao từ xưa thay trời hành đạo, Giang Long Huy là người chèo lái của Hồng Môn Nam Dương, lại dám đi ngược lại lời dạy của tổ tiên, câu kết với tà môn ngoại đạo các người, còn muốn làm đầu rồng của Hồng Môn, đúng là si tâm vọng tưởng!”

Tào Tra Lý cười lạnh lùng nói: “Vậy thì cứ đợi mà xem đi, Vạn Thời Quân làm đầu rồng nhiều năm như vậy, chưa thấy ông ta khiến Hồng Môn lớn mạnh, sớm nên nhường vị rồi. Vạn Sơn Lâm, các ông đã hết thời rồi! Còn muốn thay trời hành đạo? Hôm nay cho ông thấy, thế nào là đạo!”

Nói xong, gã ta giật mặt dây chuyền treo trước ngực ném xuống đất.

Sau đó hai tay bấm quyết, miệng niệm đọc.

Mặt dây chuyền đột nhiên có động tĩnh, hóa thành nhân ngẫu to bằng nắm đấm, nằm dưới đất, nhúc nhích, giống như còn là thai nhi trong bụng mẹ.

*nhân ngẫu: búp bê đồ chơi hình người.

“Cổ mạn đồng!”

Vạn Sơn Lâm cau mày.

Cổ mạn đồng là tà vật của đại sư Giáng Đầu Nam Dương luyện hóa từ trẻ sơ sinh, cũng là một loại Giáng Đầu đặt biệt.

“Mày lại đưa tà vật như này vào Hoa Hạ, không sợ bị tiên môn diệt trừ sao?”

“Ha ha ha…”, Tào Tra Lý cười lớn; “Tiên môn diệt trừ? Ông gọi người của tiên môn đến đi! Ở đây chỉ có một Vạn Sơn Lâm của Hồng Môn là ông. Tôi giết ông, ai biết trên người tôi mang theo cổ mạn đồng? Hơn nữa, ông nhìn cho kỹ, đây là cổ mạn đồng hả?”

Chỉ thấy lúc này nhân ngẫu trẻ con dưới đất lại to lên mấy phần, biến thành to như trẻ sơ sinh thật.

Trên người trẻ sơ sinh này, từ đầu đến chân, đều là màu vàng, giống như bôi một lớp bột vàng.

“Kim cổ mạn đồng!”, Vạn Sơn Lâm kinh hãi: “Sao mày lại có thứ này?”

“Ông cũng biết kim cổ mạn đồng, còn không mau chịu hàng đi!”, Tào Tra Lý cười lạnh lùng: “Ngoan ngoãn theo tôi đến Nam Dương, gặp cậu của tôi, ông ấy rất từ bi, nói không chừng sẽ tha cho ông, còn thưởng cho ông làm hộ pháp Hồng Môn, phân đà chủ gì đó đấy”.

“Nói láo!”, Vạn Sơn Lâm nổi giận: “Đừng hòng!”

“Vậy ông chỉ có thể chết ở đây thôi”, Tào Tra Lý niệm thủ quyết, hét nói: “Thánh kim đồng tử, giết ông ta cho tôi!”

Chỉ thấy cổ mạn đồng đó từng bước từng bước đi về phía Vạn Sơn Lâm loạng choạng như trẻ em tập đi.

Vạn Sơn Lâm vô cùng căng thẳng, quay người nói với Cao Tử Hạng: “Ông Cao, ông mau đi đi, tôi ở đây ngăn hắn”.

Cao Tử Hạng nói: “Ông Vạn, tôi không thể để một mình ông ở đây”.

“Mau đi đi, còn không đi thì không kịp đâu!”, Vạn Sơn Lâm lo lắng.

Cao Tử Hạng do dự một lúc, nói: “Được, ông cẩn thận đấy, tôi đi tìm người”.

Ông ta vừa định đi, bỗng nghe Tào Tra Lý nói: “Muốn đi, không dễ vậy đâu! Những người ở đây hôm nay, không ai được đi! Tôi muốn cho người ở cả sân bay này chôn cùng các người!”

“Thánh Kim Đồng Tử, giết!”, Tào Tra Lý chỉ thủ quyết về phía trước.

Chỉ thấy toàn thân kim cổ mạn đồng đó phát ra ánh vàng, cùng với ánh sáng vàng lóe lên, có thể thấy trên người nó viết đầy chi chít lời nguyền, một sáng một tối, đúng là giống như kim phật tử giáng xuống.

Người bình thường nhìn thấy, còn tưởng là phật đà chuyển thế đấy.

Lời nguyền đó, ẩn chứa sức mạnh thần bí nào đó.

Dưới ánh sáng vàng, lại có sát khí dày đặc bao trùm.

Sát khí cùng với ánh sáng vàng tràn ngập tỏa ra khắp cả phòng VIP.

“Cẩn thận!”

Vạn Sơn Lâm kêu lên một tiếng, lấy ra một miếng ngọc thạch, bóp vỡ, hóa thành một một ánh sáng trắng, bảo vệ cho mình và Cao Tử Hạng phía sau.

Nhưng ông ta lại không thể bảo vệ cho người của Cao Tử Hạng đưa đến.

Sát khí ánh vàng lập tức bao trùm lên những người khác.

Lý Dục Thần còn đang giúp Đinh Hương loại trừ hết tà khí hồn giáng trong cơ thể, những hồn giáng sót lại đã làm ô nhiễm hồn phách của Đinh Hương, nếu không loại trừ sạch sẽ, một khi dung hợp với hồn phách của cô ấy, thì vô cùng rắc rối.

Thấy Tào Tra Lý thả ra kim cổ mạn đồng, Lý Dục Thần nổi giận, một tay che chở Đinh Hương, một tay khác vung về phía sau, một làn cương khí tỏa ra, bao trùm trên đầu những người khác.
Chương 225: Liều mạng

Nhưng sự việc diễn ra đột ngột, cương khí của anh vẫn chậm một chút, một vệ sĩ của Cao Tử Hạng đưa đến đứng gần Tào Tra Lý nhất, cương khí chỉ trùm đến một nửa thân người anh ta, một nửa thân người còn lại đã bị sát khí của cổ mạn đồng ăn mòn.

Chỉ thấy kêu lên một tiếng thảm thiết.

Nửa bên cơ thể người này bắt đầu bị ăn mòn với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Quần áo rách từng mảng rơi xuống, giống như tro giấy, bay khắp không trung.

Làn da cũng mau chóng mất nước, nhăn nhúm, khô cằn.

Sau đó bắt đầu lột rơi xuống giống như than cháy.

Cuối cùng lộ ra xương trắng.

Xương trắng cũng dần dần biến sắc, có thêm từng mảng nấm mốc.

Vậy là xuất hiện một cảnh vừa quỷ dị vừa đáng sợ.

Một người đứng ở đó, nửa bên thân thể vẫn như bình thường, mặc vest và áo sơ mi, nửa bên lại là khung xương trắng đang bị mốc.

Nửa bên mặt còn lại, cơ thịt méo mó, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh sợ và bất lực.

“Ha ha ha…”, Tào Tra Lý cười hung dữ: “Xem các người có thể bảo vệ được mấy người! Kim thánh đồng tử, giết!”

Tào Tra Lý chỉ tay ra ngoài cửa sổ.

Ánh vàng trên người cổ mạn đồng tỏa mạnh ra, bùa chú màu vàng giống như một đàn kiến màu vàng, tỏa ra bốn phía.

Sát khí bắt đầu lan ra ngoài cửa sổ.

Vạn Sơn Lâm kinh hồn bạt vía.

Nơi này là sân bay, Cao Tử Hạng lợi dụng quan hệ đã mời hết khách ra khỏi phòng nghỉ ngơi phòng VIP.

Một khi để sát khí của cổ mạn đồng phóng ra ngoài, lan đến sảnh chờ của sân bay, thì sẽ là một thảm họa.

Cổ mạn đồng cũng không ít thấy ở Nam Dương, giống như nuôi quỷ nhỏ, là thuật Giáng Đầu thường thấy.

Nhưng loại kim cổ mạn đồng này cực kỳ hiếm thấy, là cực phẩm trong thuật Giáng Đầu, thông thường chỉ có đại sư Giáng Đầu cấp cao biết thuần dưỡng, hơn nữa, phải tốn không biết bao nhiêu tâm huyết mới có thể nuôi được.

Vạn Sơn Lâm dù thế nào cũng không ngờ, Tào Tra Lý lại có một kim cổ mạn đồng.

Lúc này, Vạn Sơn Lâm chỉ có một ý nghĩ.

Không thể để sát khí cổ mạn tỏa ra, không thể để người vô tội chết!

“Tao liều mạng với mày!”

Vạn Sơn Lâm hét lớn một tiếng, hai tay vung lên, chưởng lực mạnh mẽ, giống như sóng lớn đập vào bờ, đập rẽ đôi sát khí trước người.

Thân hình ông ta bỗng vụt lên, giống như mũi tên rời khỏi cung tên, trong tay ông ta lại có thêm một con dao găm đâm thẳng đến Tào Tra Lý.

Vạn Sơn Lâm không chắc chắn giết chết được kim cổ mạn đồng, dù sao thứ này vốn không phải vật sống, không sợ tấn công vật lý.

Ông ta hiểu được đạo lý bắt giặc bắt vua trước, bắn người bắn ngựa trước.

Chỉ cần giết Tào Tra Lý, kim cổ mạn đồng sẽ là vật vô chủ, đương nhiên sẽ không có nguy hiểm gì.

Nhưng, Tào Tra Lý cũng không phải loại vừa, thấy ông ta tấn công đến, thế không thể ngăn, lùi lại một bước, miệng niệm đọc một câu gì đó.

Chỉ thấy kim cổ mạn đồng đó, đột nhiên nhảy lên, tốc độ cực nhanh, chỉ để lại một hư ảnh, ngăn trước người Tào Tra Lý.

Con dao găm của Vạn Sơn Lâm đâm trúng tim của kim cổ mạn đồng.

Dao găm đâm vào, lưỡi dao sắc bén.

Phụt phụt một tiếng, đâm đến tận chuôi.

Vạn Sơn Lâm tự biết không ổn, vội vàng giữ người lại, rút dao ra.

Chỉ thấy con dao đó, phần lưỡi dao đâm vào cơ thể của kim cổ mạn đồng lại đã mục rũa.

Tay của Vạn Sơn Lâm run lên, con dao rào rào rơi một đống gỉ sét xuống đất.

Trong tay ông ta chỉ còn lại một chuôi dao.

Cũng may vừa nãy giữ lại, nếu không, lần này, e rằng tay của ông ta cũng sẽ nát thành bã.

“Ha ha ha…”, Tào Tra Lý cười điên cuồng: “Họ Vạn kia, ông còn có bản lĩnh gì? Ha ha ha! Thánh kim đồng tử, giết ông ta cho tôi!”

Đúng lúc này, mấy điểm hàn quang bắn đến, phụt phụt bắn lên thân thể của kim cổ mạn đồng.

Kim cổ mạn đồng đang định lao đến Vạn Sơn Lâm, cơ thể đột nhiên dừng lại, từ không trung rơi xuống, bốp một tiếng rớt xuống đất.

Tào Tra Lý kinh hãi, nhìn sang Lý Dục Thần.

Nhưng thấy Lý Dục Thần vẫn bình tĩnh rút châm ngũ hành từ trong huyệt Bách Hội của Đinh Hương, dáng vẻ rất chuyên tâm, gần như thờ ơ với việc xảy ra bên này.

Tào Tra Lý nhất thời không dám chắc chắn, vừa nãy có phải là trò quỷ của Lý Dục Thần hay không.

Gã ta ngồi xổm xuống, kiểm tra kim cổ mạn đồng.

“Thánh kim đồng tử! Thánh kim đồng tử!”, Tào Tra Lý gọi.

Vạn Sơn Lâm nhìn cũng thấy kỳ lạ.

Nếu kim cổ mạn đồng là của Tào Tra Lý nuôi thành, giữa gã ta và cổ mạn đồng phải có tâm ý tương thông, trên người cổ mạn đồng xảy ra chuyện gì, hắn phải cảm nhận được, vốn không cần phải gọi như vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 161-165
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom