-
Chương 16-20
Chương 16: Vương Như Yên
Vương Thành Phong ngớ người.
Sau một hồi im lặng, ông ta thở dài yếu ớt: “Như Yên, ba là ba của con”.
“Ngày ông ép mẹ tôi chết thì không phải nữa”, hai mắt Vương Như Yên đỏ hoe, nhưng cô ấy vẫn cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống.
“Sao con phải như vậy chứ? Con là con gái mà cứ nhất quyết phải xông pha bên ngoài. Con muốn đến núi Côn Luân học nghệ, ba đã đồng ý, con muốn tự mình phát triển ở Giang Nam, ba cũng đã đồng ý. Nhưng bây giờ con giết vua Giang Nam, con muốn ba phải làm sao?”, Vương Thành Phong vô cùng bất lực.
“Một mình tôi có thể gánh vác được”, Vương Như Yên hờ hững nói.
“Con không gánh nổi! Lửa giận của chiến thần Lăng Phong, đừng nói là con, cho dù cả nhà họ Vương chúng ta cũng chẳng gánh chịu nổi!”, Vương Thành Phong không hề khách sáo, lạnh lùng nói: “Hơn nữa còn có sư đệ của con nữa, con nghĩ chiến thần sẽ bỏ qua cho cậu ta sao?”
Nghe thấy hai chữ “chiến thần”, Vương Như Yên cười khẩy: “Vương Thành Phong, sao ông biết tôi không gánh nổi? Ông có biết mấy năm nay ở núi Côn Luân tôi đã trải qua những gì không?”
“Đừng nói là một chiến thần Lăng Phong, dù là mười chiến thần Lăng Phong, một trăm chiến thần Lăng Phong thì sư đệ của Vương Như Yên tôi cũng không phải người mà người khác có thể động vào!”
“Con nói gì?”, Vương Thành Phong giật mình sửng sốt.
Vương Như Yên lắc đầu, tự giễu: “Xem ra ông thật sự đến con gái mình cũng không hiểu nổi”.
“Con không sợ chiến thần Lăng Phong, nhưng người kia thì sao? Cậu ta từ Long Đô về, còn nhận người kia làm sư phụ”, Vương Thành Phong trầm giọng nói: “Con cũng biết cậu ta nói sau khi từ Long Đô trở về sẽ cưới con, nhà họ Vương chúng ta không có tư cách từ chối”.
“Cậu ta? Tôi từ chối rồi”, Vương Như Yên nhíu mày.
Vương Thành Phong lắc đầu: “Người này rất tự cao tự đại, không phải con không biết. Cậu ta nói con từ chối là chuyện của con, cậu ta cưới con là chuyện của cậu ta. Như Yên, con không suy nghĩ cho mình chẳng lẽ không suy nghĩ cho gia tộc? Nhà họ Vương sinh ra con, nuôi lớn con…”
“Tút tút tút!”
Vương Như Yên chẳng thèm nghe, thẳng thừng cúp máy, không muốn để sư đệ chờ lâu.
“Sư đệ”.
Đến khi Vương Như Yên về lại phủ vua Giang Nam thì Diệp Bắc Minh đã vào văn phòng của ông ta, tìm thông tin liên quan đến ba mẹ.
Chỉ tiếc là anh tìm khắp một lượt, vàng bạc châu báu thì vô số, nhưng không hề tìm được tin tức nào liên quan đến cái chết của ba mẹ.
“Thập sư tỷ”.
Diệp Bắc Minh thở dài, lắc đầu: “Không tìm được thông tin gì cả, manh mối lại đứt rồi, em đã hỏi tiểu vương gia kia, ông ta chẳng biết gì cả đã sợ quá mà chết mất”.
“Được rồi, mãi mới về một chuyến, cùng lắm thì sư tỷ từ từ tìm cùng em”, Vương Như Yên cười tươi như hoa, nháy mắt với Diệp Bắc Minh, còn thân mật kéo tay anh, khoác cánh tay anh để anh ngồi xuống.
“Em đó, bây giờ nên nghỉ ngơi cho khoẻ đi, người em toàn là mùi máu thôi”.
Vương Như Yên vừa nói vừa cởi áo trên người Diệp Bắc Minh xuống.
“Này, sư tỷ làm gì vậy?”
Diệp Bắc Minh đứng bật dậy như giật điện.
“Ha ha!”
Vương Như Yên cười khúc khích, ngón tay ngọc ngà chọc vào ngực Diệp Bắc Minh: “Em đó, còn sợ sư tỷ ăn em sao? Em nhìn người em xem toàn là máu thôi. Tắm rửa thay quần áo đi, lát nữa chị đưa em đi ăn”.
“Em tự tắm là được rồi”, Diệp Bắc Minh hơi gượng gạo.
“Ô, còn biết xấu hổ cơ à. Khi xưa em bị thương nằm ở núi Côn Luân ba tháng trời, chẳng phải chị là người ngày đêm lau người cho em, chăm sóc em không rời nửa bước đấy sao?”, Vương Như Yên yêu kiều nói một câu, người phụ nữ đáng sợ dám giết vua Giang Nam lúc này lại như cô vợ nhỏ thẹn thùng.
“Nào, để sư tỷ xem sư đệ đã vạm vỡ hơn chưa”, Vương Như Yên cười nói.
Cô ấy kéo cổ tay Diệp Bắc Minh.
“Sư tỷ, đừng, em đã lớn thế này rồi”.
Diệp Bắc Minh vội vàng bỏ chạy, chuồn vào phòng tắm bên cạnh: “Để em tự tắm”.
“Ha ha!”
Vương Như Yên cười gập bụng: “Thằng nhóc này, còn biết xấu hổ nữa cơ”.
Nghe thấy tiếng nước vọng lại từ phòng tắm, Vương Như Yên lại lấy di động ra, bấm số gọi đi: “Sắp xếp cho tôi khách sạn xịn nhất thành phố Giang Nam, sư đệ về rồi, tôi muốn mở tiệc chào mừng em ấy”.
…
Hành tỉnh Đông Nam, sâu trong doanh trại quân đội.
“Vua Giang Nam chết rồi?”
Tin tức truyền đến khiến mọi người trong phòng họp đều hơi ngạc nhiên, nhưng họ cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Thân phận của hầu hết những người có thể ngồi trong phòng họp này đều không thấp hơn vua Giang Nam.
“Vương Như Yên giết?”
“Người phụ nữ mới tới Giang Nam một năm nay?”
“Cô ta thuộc nhà họ Vương của Kim Lăng, nghe nói mấy năm trước lên núi Côn Luân học nghệ, bây giờ trở về mới một năm ngắn ngủi đã có chỗ đứng vững ở Giang Nam rồi”.
“Một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi thì thủ đoạn ở đâu chứ?”
Một nhóm tướng quân cúi đầu nhìn bảng dữ liệu trong tay.
Trên đó là thông tin về Vương Như Yên.
Tên: Vương Như Yên
Tuổi: 25
Thân phận: Con gái cả của Vương Thành Phong nhà họ Vương ở Kim Lăng
Chiều cao: 165cm
Cân nặng: 48kg
Sơ yếu lý lịch cá nhân: Học trường mầm non số 1 Kim Lăng, trường tiểu học thực nghiệm số 1, trường trung học thực nghiệm số 1, tốt nghiệp trường trung học phổ thông Kim Lăng, tốt nghiệp khoa tài chính trường đại học Trung Hải. Trở về từ một năm trước, bây giờ đang là cổ đông nắm quyền phía sau rất nhiều công ty như công ty dược phẩm Sâm Hoa thành phố Giang Nam, khách sạn Đế Uyên, bất động sản Thái Hoa…
“Mới 25 tuổi, trẻ thế này mà đã có được thành tựu lớn đến vậy”.
Chương 17: Quân Vô Hối
“Đừng nói là đệ tử của ba thế lực kia nhé?”, một tướng quân trung niên để đầu đinh, nét mặt uy nghiêm, trên cổ có sẹo nói với giọng điệu nặng nề.
Một tướng quân khác bên cạnh ông ta lắc đầu: “Tôi đã cho người điều tra rồi, không phải đệ tử của ba thế lực lớn này”.
“Thế thì tốt, chỉ cần không phải là người của những môn phái nhỏ khác thì chúng ta cũng không sợ”, những người khác trong phòng họp đều thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng vua Giang Nam là đệ tử của chiến thần”, có người nói.
“Chiến thần…”
Nét mặt mọi người cứng đờ, đây là một tồn tại tựa như thần, thực lực cá nhân của ông ta đã hơn cả Tông Sư rồi.
‘Rất có thể ông ta đã đến cảnh giới kia rồi nhỉ?’
Mọi người không hẹn mà cùng thầm nghĩ.
“Vù vù…”
Trên bầu trời của doanh trại đột nhiên vang lên tiếng máy bay, các tướng quân trong phòng họp đều sa sầm mặt.
“Có chuyện gì thế, hôm nay cũng không diễn tập, ai cho phép sử dụng máy bay chiến đấu?”, có người quát một tiếng.
“Báo cáo, tướng quân, không phải máy bay của doanh trại chúng ta, bên trên có ký hiệu… là máy bay chiến đấu của Long Đô”, một sĩ quan chạy vào với khuôn mặt đỏ bừng do không kịp hít thở.
“Cái gì!”
Các tướng quân trong phòng họp tỏ vẻ kinh ngạc, vội vàng rời khỏi phòng họp.
Trên bầu trời cách mặt đất mấy trăm mét có một chiếc máy bay chiến đấu, sau khi lượn mười mấy vòng trên bầu trời mới đỗ xuống mặt đất.
Mười mấy tướng quân sắc mặt lạnh lùng, họ muốn xem thử rốt cuộc là ai to gan đến mức dám có thái độ thế này trên bầu trời của doanh trại hành tỉnh Đông Nam.
“Cạch”.
Cửa máy bay mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi vóc dáng rắn rỏi, cao một mét tám đi ra từ bên trong.
Gã mặc trang phục bình thường, trên mặt là nụ cười kiêu ngạo: “Chào các chú, đã lâu không gặp”.
Sắc mặt mấy tướng quân đồng loạt thay đổi.
Quân Vô Hối!
Một người trẻ tuổi như yêu nghiệt, con trai trưởng của nhà họ Quân ở Trung Hải.
Gã còn có một thân phận đáng sợ hơn, đệ tử cuối cùng của chiến thần Lăng Phong.
Năm đó, vào lúc chiến thần Lăng Phong vẫn chưa phải là chiến thần, ông ta từng đến Trung Hải, hẹn hò với một cô gái của nhà họ Quân.
Nhà họ Quân là gia tộc lớn lâu đời, lúc đó chiến thần Lăng Phong không có gì cả, không được nhà họ Quân cho phép, chia rẽ uyên ương, cuối cùng hai người chia tay.
Sau đó, cô gái kia cũng không lập gia đình, nhưng lại lén sinh một đứa con trai.
Chính là Quân Vô Hối!
Hai chữ “Vô Hối – không hối hận” cũng như suy nghĩ của cô gái kia, cuộc đời này không hối hận vì đã quen biết chiến thần Lăng Phong.
Tất cả mọi người đều biết thật ra Quân Vô Hối chính là con riêng của chiến thần Lăng Phong, nhưng không ai dám nói ra.
“Cháu Vô Hối!”
“Thì ra là cháu đến đây”.
“Tôi cứ nói mãi, không biết ai lại khí phách như thế, dám lái máy bay chiến đấu trên bầu trời của doanh trại hành tỉnh Đông Nam”.
Sương mù trên mặt mười mấy vị tướng quân đều tan biến, thay vào đó là nụ cười tươi rói.
“Mấy chú không bị doạ chứ?”
Quân Vô Hối cười, thái độ vô cùng bất cần.
Có nhà họ Quân ở Trung Hải làm chỗ dựa, còn có thân phận con riêng của chiến thần Lăng Phong, ngoài Long Đô của Long Quốc, gã có thể tung hoành ở bất cứ đâu.
“Chuyện của vua Giang Nam, sư phụ chiến thần Lăng Phong của tôi đã biết, ông ấy đang tham gia một cuộc họp rất quan trọng ở Long Đô, tạm thời không thể đến đây, nên mới giao cho tôi xử lý”, Quân Vô Hối nói.
Sắc mặt mấy vị tướng quân trở nên lạnh lẽo!
‘Quân Vô Hối đã có thể xử lý việc công giúp chiến thần rồi ư?’
‘Quả nhiên là con riêng à?’
“Được rồi, tôi cũng không muốn nhiều lời, thời gian của tôi không nhiều, tôi chỉ đi ngang qua Giang Nam thôi, một giờ sau phải quay lại Trung Hải rồi, chắc là đủ thời gian để giải quyết chuyện của vua Giang Nam”, Quân Vô Hối nói.
“Chuẩn bị xe cho tôi!”
Quân Vô Hối không chút khách sáo ra lệnh với mười mấy tướng quân.
Vào khoảnh khắc Diệp Bắc Minh đi ra từ phòng tắm, bên ngoài đã có quần áo để sẵn.
Vương Như Yên đã đi đâu mất, sau khi thay quần áo xong, Diệp Bắc Minh trông thay đổi hoàn toàn.
“Sư đệ, thay quần áo xong trông đẹp trai hơn hẳn đấy”.
Giọng nói của Vương Như Yên đột nhiên vang lên, trong tay bưng một ly rượu vang đỏ, liếm nhẹ đôi môi đỏ.
“Sư tỷ, sao chị lại ở đây?”
Diệp Bắc Minh giật cả mình.
“Ha ha, sao chị lại không thể ở đây?”, Vương Như Yên cười khẽ.
“Chị đã ngồi ở đây nửa tiếng rồi, em không thấy chị sao?”
Vương Như Yên lười biếng ưỡn người, chậm rãi đứng dậy từ trên sofa.
“Sao sư đệ phóng khoáng thế, thay quần áo trước mặt chị mà không thấy xấu hổ à”.
Diệp Bắc Minh hơi lúng túng: “Sư tỷ, khi nãy em không nhìn thấy chị”.
“Không nhìn thấy thì thôi, dù sao cũng không phải chưa nhìn thấy bao giờ”, Vương Như Yên cười, cô ấy cũng không tiếp tục trêu chọc Diệp Bắc Minh nữa mà nói: “Bắt đầu từ bây giờ, phủ vua Giang Nam sẽ là phủ của nhà họ Diệp em, chị đã cho thôi việc tất cả những người trong phủ vua Giang Nam rồi”.
“Sau này chị sẽ thuê một nhóm người có lai lịch trong sạch đến, làm người giúp việc cho nhà họ Diệp của em”.
“Sư tỷ, làm thế không sao chứ?”, Diệp Bắc Minh hơi chần chừ.
Chương 18: Bữa ăn thịnh soạn
Vương Như Yên chậm rãi đi về phía Diệp Bắc Minh, bá đạo nói: “Em cứ yên tâm ở đó, sau này không còn phủ vua Giang Nam nữa, chỉ có phủ nhà họ Diệp thôi!”
“Đi thôi, chị đã đặt nhà hàng rồi, dẫn em đi ăn cơm”.
Hai người rời khỏi phòng, quả nhiên bên ngoài đã dọn dẹp sạch sẽ, không hề ngửi thấy mùi máu.
Ngoài ra còn có rất nhiều hầu gái xinh đẹp đứng thành một hàng ngay ngắn: “Đây đều là người hầu của chị, tạm thời để họ phục vụ em, nếu không đủ người, sau này chị sẽ tìm thêm một nhóm nữa”.
“Một vài thói quen sinh hoạt đều giống như đúc khi em ở núi Côn Luân, hy vọng em sẽ ở đây quen”.
“Nếu không thích nơi này, toàn bộ Giang Nam, chỉ cần em nói, dù muốn phủ đệ thế nào, sư tỷ cũng có thể xây cho em”, Vương Như Yên nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ cưng chiều, sâu trong mắt lộ vẻ đau lòng.
“Ba mẹ và anh cả của em…”
Cô ấy dừng lại, đau lòng nói: “Chị không biết xử lý thế nào, em tự quyết định”.
“Em muốn chôn ba mẹ và anh cả vào khu mộ tổ tiên nhà họ Diệp”, Diệp Bắc Minh cất lời.
“Được, cứ làm theo em nói, hai chị em chúng ta đi ăn cơm trước đã”, Vương Như Yên khẽ mỉm cười, kéo tay Diệp Bắc Minh, dẫn anh ra khỏi phủ nhà họ Diệp.
Nhà hàng Đế Uyên.
Tổng cộng sáu mươi sáu tầng, là kiến trúc mang tính tiêu biểu của thành phố Giang Nam.
Vương Như Yên tự mình lái xe, chở Diệp Bắc Minh tới trước cửa nhà hàng Đế Uyên, một nhóm người đã chuẩn bị xong từ trước, thảm đỏ trải dài, hoa tươi hai bên đường, mọi thứ đều vô cùng xa hoa.
“Hoan nghênh anh Diệp ghé qua nhà hàng Đế Uyên!”
Giám đốc nhà hàng Đế Uyên dẫn theo tất cả nhân viên đứng trước cửa nhà hàng, cúi người chín mươi độ với Diệp Bắc Minh.
‘Rốt cuộc chàng trai trẻ này là ai mà để bà chủ tự mình lái xe đưa đến, còn khách sáo như thế? Chẳng lẽ là người yêu của bà chủ?’
Người của nhà hàng thầm nghĩ trong lòng.
“Sư tỷ, làm gì thế này?”, Diệp Bắc Minh vô cùng bất ngờ.
Vương Như Yên cười nói: “Sư đệ, nếu em thích nơi này thì bắt đầu từ bây giờ, nó sẽ là sản nghiệp của em”.
“Sư tỷ, em chỉ biết võ công, còn thô lỗ, làm gì biết quản lý nhà hàng khách sạn chứ”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.
“Không sao, nếu em không thích nhà hàng khách sạn, chị còn có những sản nghiệp khác, chỉ cần là chuyện em muốn làm thì chị đều ủng hộ”, Vương Như Yên cười nói.
“Em chỉ muốn tìm được người hại chết ba mẹ em thôi”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Sâu trong mắt Vương Như Yên thoáng lộ vẻ lo lắng, cô ấy lập tức cười nói sang chuyện khác: “Sư đệ, chúng ta ăn cơm trước đã”.
“Được”.
Diệp Bắc Minh và Vương Như Yên đi vào nhà hàng.
Trong sảnh nhà hàng, một bữa tiệc thịnh soạn đã được chuẩn bị xong, thời gian được tính rất chuẩn xác, Diệp Bắc Minh vừa mới đi vào sảnh nhà hàng, cảm giác của hoàng cung lập tức phả vào mặt.
Phía trước có bàn ăn dài mười mét, trên bàn bày đủ loại thức ăn ngon.
Sắc hương vị có đủ!
Các nguyên liệu cao cấp như tôm hùm, bò Wagyu, cá tầm, vi cá, tay gấu, trứng cá tầm,…đều đặt trước mắt như miễn phí.
Diệp Bắc Minh cũng thoáng ngạc nhiên, tỏ vẻ khó tin: “Sư tỷ, chị định mở party à?”
“Phụt!”
Vương Như Yên che miệng bật cười: “Đây đều là chuẩn bị cho em đó, em ở núi Côn Luân năm năm, chịu khổ quá nhiều rồi”.
“Khó khăn lắm mới quay lại, sư tỷ sao có thể để em tiếp tục chịu khổ được?”
“Những thứ này đều là chị chuẩn bị cho em, em cứ ăn thoải mái, nếu không thích món nào, thì chị bảo người làm món khác”.
“Sư tỷ, đủ rồi, đủ rồi”, Diệp Bắc Minh vội lắc đầu, cảm thấy quá phiền phức, chỉ là một bữa cơm mà thôi mà cũng thịnh soạn thế này.
Anh tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Vương Như Yên ngồi xuống bên cạnh, hai tay chống cằm nhìn Diệp Bắc Minh ăn như hổ đói.
“Sư tỷ, chị cũng ăn đi, nhiều đồ ăn ngon thế mà”, Diệp Bắc Minh nói.
“Chị nhìn em ăn là đủ rồi”, trên mặt Vương Như Yên là nụ cười cưng chiều.
“Cốc cốc cốc…!”
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Vương Như Yên hơi nhíu mày, nói với vẻ không vui: “Không phải đã nói dù có chuyện gì cũng không được làm phiền sư đệ của tôi dùng bữa rồi à?”
“Bà chủ, bên ngoài có mấy chiếc xe đến, biển số quân đội, có người nói anh ta tên Quân Vô Hối, nói muốn gặp cô. Người của chúng ta ngăn anh ta lại, bị người đàn ông sau lưng anh ta tát một cái không rõ sống chết”, giọng điệu của Giám đốc khách sạn có hơi sốt sắng.
“Quân Vô Hối?”
Vương Như Yên sa sầm mặt.
“Sư tỷ, sao vậy?”, Diệp Bắc Minh cũng cảm thấy không ổn.
“Không sao, để chị xử lý, em cứ ăn đi”, Vương Như Yên khẽ mỉm cười, tỏ vẻ không để tâm.
Diệp Bắc Minh nhìn bóng lưng Vương Như Yên rời đi, hơi lo lắng đặt đũa xuống, lau sạch miệng đi theo sau.
Vừa rời khỏi thang máy, Vương Như Yên đã nhìn thấy một người trẻ tuổi đứng trong đại sảnh khách sạn, gã đứng chắp tay, cười nhìn cô ấy: “Như Yên, đã lâu không gặp”.
“Quân Vô Hối, anh đến đây làm gì?”, Vương Như Yên lạnh lùng nói.
“Không phải cô đã đoán được rồi ư, cô giết vua Giang Nam, còn hỏi tôi đến đây làm gì?”, Quân Vô Hối cười lắc đầu: “Mục đích tôi đến nơi này rất đơn giản, chỉ vì hai chuyện”.
“Thứ nhất, bắt cô về quy án”,
Chương 19: Xoay ngược lại
"Thứ hai, tôi muốn dẫn cái người tên Diệp Bắc Minh kia đi".
"Không được!"
Vương Như Yên lạnh lùng lắc đầu.
Muốn đụng vào sư đệ của cô ấy thì phải hỏi xem cô ấy có đồng ý hay không!
"Đó cũng không phải do cô! Đây là lệnh bắt mà chiến thần Lăng Phong ban bố, kẻ chống đối, giết không tha!", Quân Vô Hối lạnh nhạt nói.
Gã giơ tay lên, lấy một cái văn kiện đỏ ra.
Kia chính là lệnh truy nã Vương Như Yên!
Chữ ký của chiến thần Lăng Phong chình ình ở trước mặt, còn có một dấu ấn soái nhìn mà rợn người.
"Thanh Long, Chu Tước, giao cho hai người đó", Quân Vô Hối xoay người ngồi xuống sô pha bên cạnh trong sảnh khách sạn, vỗ lệnh truy nã lên bàn bảo.
"Vâng!"
Một người đàn ông trung niên và một cô gái khoảng 24, 25 tuổi bước ra từ sau lưng Quân Vô Hối, kính cẩn đáp.
Vương Như Yên thấy hai người đó thì sắc mặt lập tức sa sầm: "Hai hộ pháp bên cạnh chiến thần Lăng Phong? Võ giả cấp Tông Sư!"
"Đúng vậy!"
Thanh Long lạnh nhạt gật đầu.
"Cô tự còng tay lại hay để chúng tôi ra tay?", Chu Tước lạnh lùng hỏi.
"Như Yên, cô nên khoanh tay chịu trói đi. Tôi đảm bảo cô sẽ không chết, dù sao cô cũng là người con gái mà bạn tôi thích".
Quân Vô Hối cười nói.
Diệp Bắc Minh cau mày, đang định bước ra.
Chỉ nghe thấy Vương Như Yên cười khẩy nói: "Nơi này là khách sạn Đế Hào, địa bàn của Vương Như Yên tôi, chỉ là võ giả Tông Sư mà cũng dám đến ra oai à? Dù là chiến thần Lăng Phong tự mình đến đây thì tôi cũng có thể không cần nể mặt ông ta!"
"Quỷ Ảnh, Hàn Mị, ném họ ra ngoài", Vương Như Yên chỉ vào hai người kia nói.
"Vâng thưa cô chủ!"
Một giọng nói lạnh lẽo như băng vang lên, hai bóng người như quỷ mị bỗng xuất hiện bên cạnh Vương Như Yên.
"Hai tùy tùng bên cạnh thầy cửu thập lục thế mà lại xuống núi!", Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
"Các người cũng là Tông Sư?"
Thanh Long và Chu Tước đều vô cùng bất ngờ.
Khí thế của Quỷ Ảnh và Hàn Mị rõ ràng cũng là cấp Tông Sư, nhưng khí tức trên người họ lại cực kỳ lạnh lẽo y như người chết.
"Vương Như Yên, cô cũng giấu kỹ ghê, thậm chí có cả võ giả cấp Tông Sư bảo vệ luôn?", Quân Vô Hối hơi bất ngờ.
Gã lại nhìn về phía Quỷ Ảnh và Hàn Mị, trầm giọng nói: "Chỉ cần các người đồng ý đi theo tôi thì bất kể Vương Như Yên đưa ra điều kiện gì, tôi cũng sẽ trả gấp ba!"
"Vèo!"
Quỷ Ảnh và Hàn Mị không đáp mà trực tiếp ra tay, di chuyển nhanh như một con hổ xông đến trước mặt Thanh Long và Chu Trước rồi đồng loạt đánh ra một quyền về phía họ.
"Chán sống à!"
Thanh Long cười lạnh, xương cốt cả người kêu lên răng rắc. Thoáng chốc, nội lực trong cơ thể lập tức cuộn trào rồi đấm một quyền về phía Quỷ Ảnh.
Một quyền này thế mà lại xuyên qua cơ thể Quỷ Ảnh, đánh vào khoảng không.
"Cái gì?", trong mắt Thanh Long hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Không xong!"
Ông ta quay phắt đầu lại, Quỷ Ảnh lại giống như một con ma xuất hiện sau lưng Thanh Long rồi đấm ra một quyền.
Thanh Long xoay người lại, một quyền ấy vừa hay đấm thẳng vào ngực ông ta, rắc một tiếng, Thanh Long phun ra một ngụm máu tươi.
"Bịch, bịch, bịch, bịch!"
Thanh Long liên tục lùi lại bảy tám bước, mặt mày nghiêm trọng hỏi: "Như hình với bóng, Lão Quỷ Thục Trung là gì của cậu?"
Mà bên kia, Hàn Mị cũng cực kỳ mạnh mẽ, tốc độ của cô ta vừa nhanh vừa chuẩn còn tàn nhẫn, ép Chu Tước không ngừng lùi lại.
"Thủ đoạn mạnh thật, hai người có thực lực mạnh như thế, tại sao không gia nhập Long Quốc, phục vụ cho quốc gia?"
Chu Tước nhìn hai người, khuyên: "Với thực lực của hai người, nếu tham gia vào quân đội thì có thể trực tiếp được phong làm tướng quân".
"Không quan tâm", Hàn Mị lạnh lùng đáp.
"Cút!"
Quỷ Ảnh chỉ nói một chữ.
"Các người!"
Sắc mặt Thanh Long xanh mét, cùng Chu Tước liếc nhìn nhau, biết hôm nay không thể nào dẫn Vương Như Yên đi bèn tức giận hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi ra khỏi khách sạn Đế Hào.
Quân Vô Hối xanh mặt, để lại một lời đe dọa xong cũng vội vàng rời khỏi.
Quỷ Ảnh và Hàn Mị xoay người rời đi, biến mất trong đại sảnh.
Quân Vô Hối đuổi theo hai người ra khỏi khách sạn thì Thanh Long và Chu Tước đã ngồi lên xe. Sau khi gã lên xe, thấy sắc mặt cả hai đều hơi trắng bệch giống như là bị nội thương.
"Chú Thanh Long, chị Chu Tước, hai người bị thương hả?", Quân Vô Hối hoảng sợ và cũng hơi bất ngờ.
"Chiến đấu giữa võ giả cấp Tông Sư thì mỗi chiêu mỗi thức đều có thể biết được thắng thua. Ban nãy, chúng tôi đã thua", Thanh Long thở hắt ra nói.
"Thân pháp của người nọ cực kỳ quỷ dị, rất có thể là đệ tử của Lão Quỷ Thục Trung. Ông ta... thế mà lại còn sống?", vẻ mặt Chu Tước đầy nghiêm trọng nói.
"Lão Quỷ Thục Trung, đó là ai?"
Trong mắt Quân Vô Hối toát ra vẻ khó hiểu.
Thanh Long và Chu Tước liếc nhìn nhau rồi đồng loạt im lặng.
Một lát sau, Thanh Long mới phun ra một câu: "Đó là một người cực kỳ đáng sợ, xuất quỷ nhập thần. 50 năm trước, đã khuấy động cả Long Quốc, đắc tội với rất nhiều nhân vật lớn. Thậm chí, Long Quốc còn cử 300 ngàn quân tiến vào núi Thục Trung nhưng vẫn không tìm được ông ta".
Chương 20: Biến thái
"Cái gì? 300 ngàn quân mà vẫn không thể tìm được một người ư".
Quân Vô Hối hít ngược một hơi, dù sao gã cũng còn trẻ, vẫn chưa thể giữ nổi vẻ thong dong khi gặp chuyện bất ngờ.
300 ngàn quân!
Kia chính là 300 ngàn quân đó.
"Phải báo cho chiến thần ngay! Có lẽ, Vương Như Yên có quan hệ với Lão Quỷ Thục Trung", Thanh Long cau mày.
Chu Tước cũng trầm giọng nói: "Lão Quỷ Thục Trung biến mất 50 năm, ai cũng nghĩ rằng ông ta đã chết. Giờ lại bỗng dưng xuất hiện hai Tông Sư trông giống như là người do ông ta dạy dỗ ra. Vương Như Yên lại mới trở về từ núi Côn Luân hơn một năm. Hay là... Lão Quỷ Thục Trung đang ở trên núi Côn Luân?"
"Đừng đoán, phải báo cho chiến thần ngay".
Thanh Long lắc đầu rồi nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi trị thương.
Quân Vô Hối cau mày, không ngờ một Vương Như Yên nho nhỏ lại lôi ra được một ông lớn to như vậy.
'Xem ra phải báo cho cậu ta rồi, người con gái cậu ta thích có vẻ khó nhằn đây'.
Quân Vô Hối nghĩ bụng, sau đó lại bỗng dưng cười nhạt, thầm nghĩ: 'Có điều, với thân phận của cậu ta thì muốn bắt lấy Vương Như Yên cũng không phải vấn đề to tát gì. Hoa hồng có gai, cũng hơi đau tay xíu thôi'.
"Sư tỷ ngầu ghê!"
Đám người Quân Vô Hối đi rồi, Diệp Bắc Minh mới cười bước ra giơ ngón tay cái lên khen.
Vẻ lạnh lẽo trên mặt Vương Như Yên chợt biến mất rồi nở một nụ cười dịu dàng, đi đến trước mặt Diệp Bắc Minh, lấy khăn tay ra lau khô khóe miệng anh, cười nói: "Em coi em ăn uống kìa, miệng dính mỡ cũng không lau đi".
"Em cũng là lo lắng cho chị thôi", Diệp Bắc Minh cười đáp.
"Em thấy hết rồi à?", Vương Như Yên hỏi.
"Thấy rồi. Hai tùy tùng của thầy Cửu Thập Lục thế mà lại xuống núi với chị", Diệp Bắc Minh gật đầu nói.
Vương Như Yên thở dài: "Haiz, nếu sư tỷ có thực lực như em thì cần gì bọn họ nữa. Cũng là em lợi hại, học hết được truyền thừa của thầy Cửu Thập Lục. Chắc phải lợi hại hơn Quỷ Ảnh và Hàn Mị đúng không?"
"Ặc, em cũng không biết nữa", Diệp Bắc Minh trả lời.
Con ngươi Vương Như Yên lập lòe, không ngừng lia tới lia lui trên người Diệp Bắc Minh.
Lúc trước, khi ở trên núi Côn Luân, sư đệ này đã thể hiện ra tư chất kinh người.
Chín mươi chín người thầy trên núi đều tranh nhau muốn nhận Diệp Bắc Minh làm đệ tử, cuối cùng chẳng ai thuyết phục được ai, dứt khoát cùng nhau dạy dỗ mới cho ra đời một Diệp Bắc Minh nghịch thiên như ngày hôm nay.
"Rốt cuộc thì trình độ võ nghệ của vị sư đệ này đã đến cảnh giới thế nào rồi đây?", trong lòng Vương Như Yên thầm tò mò, đôi mắt xinh đẹp lập lòe không ngừng.
"Sư đệ, giờ em đã là cảnh giới gì rồi?", Vương Như Yên hỏi.
"Sư tỷ, em cũng không biết nữa".
"Đến cảnh giới Đại Tông Sư chưa?"
"Em không biết thật mà, dù sao cũng chưa gặp được Đại Tông Sư".
"Hai cái người Thanh Long và Chu Tước ban nãy ấy, nếu em dùng hết sức mạnh thì có thể đánh bại họ trong mấy chiêu?", Vương Như Yên tò mò hỏi.
Diệp Bắc Minh trầm ngâm một lát, nghiêm túc suy nghĩ. Một lát sau. anh mới đáp:
"Thực lực của hai người họ đều bình thường, em mà dùng hết sức mạnh thì..."
"Ừ... có lẽ, có thể đánh chết họ trong một quyền".
"Phụt!"
Vương Như Yên lảo đảo, suýt nữa thì ngã sấp mặt.
"Sư tỷ!"
Diệp Bắc Minh vội vàng đỡ lấy cô ấy, thân thiết hỏi han: "Sư tỷ, chị không sao chứ?"
"Khụ, khụ, khụ..."
Trong mắt Vương Như Yên tràn ngập vẻ kinh ngạc, nói: "Sư đệ, em chắc không vậy? Kia chính là hai cao thủ đứng đầu quân khu tỉnh Đông Nam đó".
"Thanh Long, trung tướng, Tông Sư võ đạo".
"Chu Tước, thiếu tướng, Tông Sư võ đạo".
"Em có thể một quyền đánh chết bọn họ?"
"Đúng vậy", Diệp Bắc Minh trả lời một cách chắc chắn.
Trong mắt Vương Như Yên tràn đầy vẻ kinh ngạc và mừng rỡ, cuối cùng đều biến thành vẻ cưng chiều, rủa một câu: "Em đúng là biến thái mà!"
"Reng, reng, reng..."
Đúng lúc này, điện thoại di động của Vương Như Yên chợt vang lên, có một cuộc gọi đến.
Cô ấy nhận nghe thì sắc mặt chợt đổi tới đổi lui: "Cái gì? Trong nhà..."
"Được, tôi sẽ về ngay".
"Sư tỷ, sao thế?", Diệp Bắc Minh hỏi, cảm thấy thập sư tỷ hơi khác lạ.
Vương Như Yên lắc đầu: "Không có gì, chỉ là gia đình bên Kim Lăng đã xảy ra chút chuyện".
"Sư đệ, chị đi về một chuyến đã, sau lại đến tìm em".
"Được rồi, em sẽ ở Giang Nam tiếp tục điều tra nguyên nhân bố mẹ mình mất. Có lẽ, chú Chu biết một chút gì đó", Diệp Bắc Minh gật đầu.
"Được rồi".
Vương Như Yên gật đầu.
Cô ấy lại dặn cấp dưới, nếu Diệp Bắc Minh đến khách sạn Đế Hạo ăn cơm thì không cần thu tiền.
Diệp Bắc Minh nhìn thập sư tỷ rời khỏi rồi đến thẳng biệt thự nhà họ Chu. Chu Thiên Hạo, Lý Hải Hà, Chu Nhược Giai đều ở nhà lo lắng chờ đợi. Diệp Bắc Minh vừa xuất hiện, họ lập tức xông tới.
Vương Thành Phong ngớ người.
Sau một hồi im lặng, ông ta thở dài yếu ớt: “Như Yên, ba là ba của con”.
“Ngày ông ép mẹ tôi chết thì không phải nữa”, hai mắt Vương Như Yên đỏ hoe, nhưng cô ấy vẫn cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống.
“Sao con phải như vậy chứ? Con là con gái mà cứ nhất quyết phải xông pha bên ngoài. Con muốn đến núi Côn Luân học nghệ, ba đã đồng ý, con muốn tự mình phát triển ở Giang Nam, ba cũng đã đồng ý. Nhưng bây giờ con giết vua Giang Nam, con muốn ba phải làm sao?”, Vương Thành Phong vô cùng bất lực.
“Một mình tôi có thể gánh vác được”, Vương Như Yên hờ hững nói.
“Con không gánh nổi! Lửa giận của chiến thần Lăng Phong, đừng nói là con, cho dù cả nhà họ Vương chúng ta cũng chẳng gánh chịu nổi!”, Vương Thành Phong không hề khách sáo, lạnh lùng nói: “Hơn nữa còn có sư đệ của con nữa, con nghĩ chiến thần sẽ bỏ qua cho cậu ta sao?”
Nghe thấy hai chữ “chiến thần”, Vương Như Yên cười khẩy: “Vương Thành Phong, sao ông biết tôi không gánh nổi? Ông có biết mấy năm nay ở núi Côn Luân tôi đã trải qua những gì không?”
“Đừng nói là một chiến thần Lăng Phong, dù là mười chiến thần Lăng Phong, một trăm chiến thần Lăng Phong thì sư đệ của Vương Như Yên tôi cũng không phải người mà người khác có thể động vào!”
“Con nói gì?”, Vương Thành Phong giật mình sửng sốt.
Vương Như Yên lắc đầu, tự giễu: “Xem ra ông thật sự đến con gái mình cũng không hiểu nổi”.
“Con không sợ chiến thần Lăng Phong, nhưng người kia thì sao? Cậu ta từ Long Đô về, còn nhận người kia làm sư phụ”, Vương Thành Phong trầm giọng nói: “Con cũng biết cậu ta nói sau khi từ Long Đô trở về sẽ cưới con, nhà họ Vương chúng ta không có tư cách từ chối”.
“Cậu ta? Tôi từ chối rồi”, Vương Như Yên nhíu mày.
Vương Thành Phong lắc đầu: “Người này rất tự cao tự đại, không phải con không biết. Cậu ta nói con từ chối là chuyện của con, cậu ta cưới con là chuyện của cậu ta. Như Yên, con không suy nghĩ cho mình chẳng lẽ không suy nghĩ cho gia tộc? Nhà họ Vương sinh ra con, nuôi lớn con…”
“Tút tút tút!”
Vương Như Yên chẳng thèm nghe, thẳng thừng cúp máy, không muốn để sư đệ chờ lâu.
“Sư đệ”.
Đến khi Vương Như Yên về lại phủ vua Giang Nam thì Diệp Bắc Minh đã vào văn phòng của ông ta, tìm thông tin liên quan đến ba mẹ.
Chỉ tiếc là anh tìm khắp một lượt, vàng bạc châu báu thì vô số, nhưng không hề tìm được tin tức nào liên quan đến cái chết của ba mẹ.
“Thập sư tỷ”.
Diệp Bắc Minh thở dài, lắc đầu: “Không tìm được thông tin gì cả, manh mối lại đứt rồi, em đã hỏi tiểu vương gia kia, ông ta chẳng biết gì cả đã sợ quá mà chết mất”.
“Được rồi, mãi mới về một chuyến, cùng lắm thì sư tỷ từ từ tìm cùng em”, Vương Như Yên cười tươi như hoa, nháy mắt với Diệp Bắc Minh, còn thân mật kéo tay anh, khoác cánh tay anh để anh ngồi xuống.
“Em đó, bây giờ nên nghỉ ngơi cho khoẻ đi, người em toàn là mùi máu thôi”.
Vương Như Yên vừa nói vừa cởi áo trên người Diệp Bắc Minh xuống.
“Này, sư tỷ làm gì vậy?”
Diệp Bắc Minh đứng bật dậy như giật điện.
“Ha ha!”
Vương Như Yên cười khúc khích, ngón tay ngọc ngà chọc vào ngực Diệp Bắc Minh: “Em đó, còn sợ sư tỷ ăn em sao? Em nhìn người em xem toàn là máu thôi. Tắm rửa thay quần áo đi, lát nữa chị đưa em đi ăn”.
“Em tự tắm là được rồi”, Diệp Bắc Minh hơi gượng gạo.
“Ô, còn biết xấu hổ cơ à. Khi xưa em bị thương nằm ở núi Côn Luân ba tháng trời, chẳng phải chị là người ngày đêm lau người cho em, chăm sóc em không rời nửa bước đấy sao?”, Vương Như Yên yêu kiều nói một câu, người phụ nữ đáng sợ dám giết vua Giang Nam lúc này lại như cô vợ nhỏ thẹn thùng.
“Nào, để sư tỷ xem sư đệ đã vạm vỡ hơn chưa”, Vương Như Yên cười nói.
Cô ấy kéo cổ tay Diệp Bắc Minh.
“Sư tỷ, đừng, em đã lớn thế này rồi”.
Diệp Bắc Minh vội vàng bỏ chạy, chuồn vào phòng tắm bên cạnh: “Để em tự tắm”.
“Ha ha!”
Vương Như Yên cười gập bụng: “Thằng nhóc này, còn biết xấu hổ nữa cơ”.
Nghe thấy tiếng nước vọng lại từ phòng tắm, Vương Như Yên lại lấy di động ra, bấm số gọi đi: “Sắp xếp cho tôi khách sạn xịn nhất thành phố Giang Nam, sư đệ về rồi, tôi muốn mở tiệc chào mừng em ấy”.
…
Hành tỉnh Đông Nam, sâu trong doanh trại quân đội.
“Vua Giang Nam chết rồi?”
Tin tức truyền đến khiến mọi người trong phòng họp đều hơi ngạc nhiên, nhưng họ cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Thân phận của hầu hết những người có thể ngồi trong phòng họp này đều không thấp hơn vua Giang Nam.
“Vương Như Yên giết?”
“Người phụ nữ mới tới Giang Nam một năm nay?”
“Cô ta thuộc nhà họ Vương của Kim Lăng, nghe nói mấy năm trước lên núi Côn Luân học nghệ, bây giờ trở về mới một năm ngắn ngủi đã có chỗ đứng vững ở Giang Nam rồi”.
“Một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi thì thủ đoạn ở đâu chứ?”
Một nhóm tướng quân cúi đầu nhìn bảng dữ liệu trong tay.
Trên đó là thông tin về Vương Như Yên.
Tên: Vương Như Yên
Tuổi: 25
Thân phận: Con gái cả của Vương Thành Phong nhà họ Vương ở Kim Lăng
Chiều cao: 165cm
Cân nặng: 48kg
Sơ yếu lý lịch cá nhân: Học trường mầm non số 1 Kim Lăng, trường tiểu học thực nghiệm số 1, trường trung học thực nghiệm số 1, tốt nghiệp trường trung học phổ thông Kim Lăng, tốt nghiệp khoa tài chính trường đại học Trung Hải. Trở về từ một năm trước, bây giờ đang là cổ đông nắm quyền phía sau rất nhiều công ty như công ty dược phẩm Sâm Hoa thành phố Giang Nam, khách sạn Đế Uyên, bất động sản Thái Hoa…
“Mới 25 tuổi, trẻ thế này mà đã có được thành tựu lớn đến vậy”.
Chương 17: Quân Vô Hối
“Đừng nói là đệ tử của ba thế lực kia nhé?”, một tướng quân trung niên để đầu đinh, nét mặt uy nghiêm, trên cổ có sẹo nói với giọng điệu nặng nề.
Một tướng quân khác bên cạnh ông ta lắc đầu: “Tôi đã cho người điều tra rồi, không phải đệ tử của ba thế lực lớn này”.
“Thế thì tốt, chỉ cần không phải là người của những môn phái nhỏ khác thì chúng ta cũng không sợ”, những người khác trong phòng họp đều thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng vua Giang Nam là đệ tử của chiến thần”, có người nói.
“Chiến thần…”
Nét mặt mọi người cứng đờ, đây là một tồn tại tựa như thần, thực lực cá nhân của ông ta đã hơn cả Tông Sư rồi.
‘Rất có thể ông ta đã đến cảnh giới kia rồi nhỉ?’
Mọi người không hẹn mà cùng thầm nghĩ.
“Vù vù…”
Trên bầu trời của doanh trại đột nhiên vang lên tiếng máy bay, các tướng quân trong phòng họp đều sa sầm mặt.
“Có chuyện gì thế, hôm nay cũng không diễn tập, ai cho phép sử dụng máy bay chiến đấu?”, có người quát một tiếng.
“Báo cáo, tướng quân, không phải máy bay của doanh trại chúng ta, bên trên có ký hiệu… là máy bay chiến đấu của Long Đô”, một sĩ quan chạy vào với khuôn mặt đỏ bừng do không kịp hít thở.
“Cái gì!”
Các tướng quân trong phòng họp tỏ vẻ kinh ngạc, vội vàng rời khỏi phòng họp.
Trên bầu trời cách mặt đất mấy trăm mét có một chiếc máy bay chiến đấu, sau khi lượn mười mấy vòng trên bầu trời mới đỗ xuống mặt đất.
Mười mấy tướng quân sắc mặt lạnh lùng, họ muốn xem thử rốt cuộc là ai to gan đến mức dám có thái độ thế này trên bầu trời của doanh trại hành tỉnh Đông Nam.
“Cạch”.
Cửa máy bay mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi vóc dáng rắn rỏi, cao một mét tám đi ra từ bên trong.
Gã mặc trang phục bình thường, trên mặt là nụ cười kiêu ngạo: “Chào các chú, đã lâu không gặp”.
Sắc mặt mấy tướng quân đồng loạt thay đổi.
Quân Vô Hối!
Một người trẻ tuổi như yêu nghiệt, con trai trưởng của nhà họ Quân ở Trung Hải.
Gã còn có một thân phận đáng sợ hơn, đệ tử cuối cùng của chiến thần Lăng Phong.
Năm đó, vào lúc chiến thần Lăng Phong vẫn chưa phải là chiến thần, ông ta từng đến Trung Hải, hẹn hò với một cô gái của nhà họ Quân.
Nhà họ Quân là gia tộc lớn lâu đời, lúc đó chiến thần Lăng Phong không có gì cả, không được nhà họ Quân cho phép, chia rẽ uyên ương, cuối cùng hai người chia tay.
Sau đó, cô gái kia cũng không lập gia đình, nhưng lại lén sinh một đứa con trai.
Chính là Quân Vô Hối!
Hai chữ “Vô Hối – không hối hận” cũng như suy nghĩ của cô gái kia, cuộc đời này không hối hận vì đã quen biết chiến thần Lăng Phong.
Tất cả mọi người đều biết thật ra Quân Vô Hối chính là con riêng của chiến thần Lăng Phong, nhưng không ai dám nói ra.
“Cháu Vô Hối!”
“Thì ra là cháu đến đây”.
“Tôi cứ nói mãi, không biết ai lại khí phách như thế, dám lái máy bay chiến đấu trên bầu trời của doanh trại hành tỉnh Đông Nam”.
Sương mù trên mặt mười mấy vị tướng quân đều tan biến, thay vào đó là nụ cười tươi rói.
“Mấy chú không bị doạ chứ?”
Quân Vô Hối cười, thái độ vô cùng bất cần.
Có nhà họ Quân ở Trung Hải làm chỗ dựa, còn có thân phận con riêng của chiến thần Lăng Phong, ngoài Long Đô của Long Quốc, gã có thể tung hoành ở bất cứ đâu.
“Chuyện của vua Giang Nam, sư phụ chiến thần Lăng Phong của tôi đã biết, ông ấy đang tham gia một cuộc họp rất quan trọng ở Long Đô, tạm thời không thể đến đây, nên mới giao cho tôi xử lý”, Quân Vô Hối nói.
Sắc mặt mấy vị tướng quân trở nên lạnh lẽo!
‘Quân Vô Hối đã có thể xử lý việc công giúp chiến thần rồi ư?’
‘Quả nhiên là con riêng à?’
“Được rồi, tôi cũng không muốn nhiều lời, thời gian của tôi không nhiều, tôi chỉ đi ngang qua Giang Nam thôi, một giờ sau phải quay lại Trung Hải rồi, chắc là đủ thời gian để giải quyết chuyện của vua Giang Nam”, Quân Vô Hối nói.
“Chuẩn bị xe cho tôi!”
Quân Vô Hối không chút khách sáo ra lệnh với mười mấy tướng quân.
Vào khoảnh khắc Diệp Bắc Minh đi ra từ phòng tắm, bên ngoài đã có quần áo để sẵn.
Vương Như Yên đã đi đâu mất, sau khi thay quần áo xong, Diệp Bắc Minh trông thay đổi hoàn toàn.
“Sư đệ, thay quần áo xong trông đẹp trai hơn hẳn đấy”.
Giọng nói của Vương Như Yên đột nhiên vang lên, trong tay bưng một ly rượu vang đỏ, liếm nhẹ đôi môi đỏ.
“Sư tỷ, sao chị lại ở đây?”
Diệp Bắc Minh giật cả mình.
“Ha ha, sao chị lại không thể ở đây?”, Vương Như Yên cười khẽ.
“Chị đã ngồi ở đây nửa tiếng rồi, em không thấy chị sao?”
Vương Như Yên lười biếng ưỡn người, chậm rãi đứng dậy từ trên sofa.
“Sao sư đệ phóng khoáng thế, thay quần áo trước mặt chị mà không thấy xấu hổ à”.
Diệp Bắc Minh hơi lúng túng: “Sư tỷ, khi nãy em không nhìn thấy chị”.
“Không nhìn thấy thì thôi, dù sao cũng không phải chưa nhìn thấy bao giờ”, Vương Như Yên cười, cô ấy cũng không tiếp tục trêu chọc Diệp Bắc Minh nữa mà nói: “Bắt đầu từ bây giờ, phủ vua Giang Nam sẽ là phủ của nhà họ Diệp em, chị đã cho thôi việc tất cả những người trong phủ vua Giang Nam rồi”.
“Sau này chị sẽ thuê một nhóm người có lai lịch trong sạch đến, làm người giúp việc cho nhà họ Diệp của em”.
“Sư tỷ, làm thế không sao chứ?”, Diệp Bắc Minh hơi chần chừ.
Chương 18: Bữa ăn thịnh soạn
Vương Như Yên chậm rãi đi về phía Diệp Bắc Minh, bá đạo nói: “Em cứ yên tâm ở đó, sau này không còn phủ vua Giang Nam nữa, chỉ có phủ nhà họ Diệp thôi!”
“Đi thôi, chị đã đặt nhà hàng rồi, dẫn em đi ăn cơm”.
Hai người rời khỏi phòng, quả nhiên bên ngoài đã dọn dẹp sạch sẽ, không hề ngửi thấy mùi máu.
Ngoài ra còn có rất nhiều hầu gái xinh đẹp đứng thành một hàng ngay ngắn: “Đây đều là người hầu của chị, tạm thời để họ phục vụ em, nếu không đủ người, sau này chị sẽ tìm thêm một nhóm nữa”.
“Một vài thói quen sinh hoạt đều giống như đúc khi em ở núi Côn Luân, hy vọng em sẽ ở đây quen”.
“Nếu không thích nơi này, toàn bộ Giang Nam, chỉ cần em nói, dù muốn phủ đệ thế nào, sư tỷ cũng có thể xây cho em”, Vương Như Yên nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ cưng chiều, sâu trong mắt lộ vẻ đau lòng.
“Ba mẹ và anh cả của em…”
Cô ấy dừng lại, đau lòng nói: “Chị không biết xử lý thế nào, em tự quyết định”.
“Em muốn chôn ba mẹ và anh cả vào khu mộ tổ tiên nhà họ Diệp”, Diệp Bắc Minh cất lời.
“Được, cứ làm theo em nói, hai chị em chúng ta đi ăn cơm trước đã”, Vương Như Yên khẽ mỉm cười, kéo tay Diệp Bắc Minh, dẫn anh ra khỏi phủ nhà họ Diệp.
Nhà hàng Đế Uyên.
Tổng cộng sáu mươi sáu tầng, là kiến trúc mang tính tiêu biểu của thành phố Giang Nam.
Vương Như Yên tự mình lái xe, chở Diệp Bắc Minh tới trước cửa nhà hàng Đế Uyên, một nhóm người đã chuẩn bị xong từ trước, thảm đỏ trải dài, hoa tươi hai bên đường, mọi thứ đều vô cùng xa hoa.
“Hoan nghênh anh Diệp ghé qua nhà hàng Đế Uyên!”
Giám đốc nhà hàng Đế Uyên dẫn theo tất cả nhân viên đứng trước cửa nhà hàng, cúi người chín mươi độ với Diệp Bắc Minh.
‘Rốt cuộc chàng trai trẻ này là ai mà để bà chủ tự mình lái xe đưa đến, còn khách sáo như thế? Chẳng lẽ là người yêu của bà chủ?’
Người của nhà hàng thầm nghĩ trong lòng.
“Sư tỷ, làm gì thế này?”, Diệp Bắc Minh vô cùng bất ngờ.
Vương Như Yên cười nói: “Sư đệ, nếu em thích nơi này thì bắt đầu từ bây giờ, nó sẽ là sản nghiệp của em”.
“Sư tỷ, em chỉ biết võ công, còn thô lỗ, làm gì biết quản lý nhà hàng khách sạn chứ”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.
“Không sao, nếu em không thích nhà hàng khách sạn, chị còn có những sản nghiệp khác, chỉ cần là chuyện em muốn làm thì chị đều ủng hộ”, Vương Như Yên cười nói.
“Em chỉ muốn tìm được người hại chết ba mẹ em thôi”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Sâu trong mắt Vương Như Yên thoáng lộ vẻ lo lắng, cô ấy lập tức cười nói sang chuyện khác: “Sư đệ, chúng ta ăn cơm trước đã”.
“Được”.
Diệp Bắc Minh và Vương Như Yên đi vào nhà hàng.
Trong sảnh nhà hàng, một bữa tiệc thịnh soạn đã được chuẩn bị xong, thời gian được tính rất chuẩn xác, Diệp Bắc Minh vừa mới đi vào sảnh nhà hàng, cảm giác của hoàng cung lập tức phả vào mặt.
Phía trước có bàn ăn dài mười mét, trên bàn bày đủ loại thức ăn ngon.
Sắc hương vị có đủ!
Các nguyên liệu cao cấp như tôm hùm, bò Wagyu, cá tầm, vi cá, tay gấu, trứng cá tầm,…đều đặt trước mắt như miễn phí.
Diệp Bắc Minh cũng thoáng ngạc nhiên, tỏ vẻ khó tin: “Sư tỷ, chị định mở party à?”
“Phụt!”
Vương Như Yên che miệng bật cười: “Đây đều là chuẩn bị cho em đó, em ở núi Côn Luân năm năm, chịu khổ quá nhiều rồi”.
“Khó khăn lắm mới quay lại, sư tỷ sao có thể để em tiếp tục chịu khổ được?”
“Những thứ này đều là chị chuẩn bị cho em, em cứ ăn thoải mái, nếu không thích món nào, thì chị bảo người làm món khác”.
“Sư tỷ, đủ rồi, đủ rồi”, Diệp Bắc Minh vội lắc đầu, cảm thấy quá phiền phức, chỉ là một bữa cơm mà thôi mà cũng thịnh soạn thế này.
Anh tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Vương Như Yên ngồi xuống bên cạnh, hai tay chống cằm nhìn Diệp Bắc Minh ăn như hổ đói.
“Sư tỷ, chị cũng ăn đi, nhiều đồ ăn ngon thế mà”, Diệp Bắc Minh nói.
“Chị nhìn em ăn là đủ rồi”, trên mặt Vương Như Yên là nụ cười cưng chiều.
“Cốc cốc cốc…!”
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Vương Như Yên hơi nhíu mày, nói với vẻ không vui: “Không phải đã nói dù có chuyện gì cũng không được làm phiền sư đệ của tôi dùng bữa rồi à?”
“Bà chủ, bên ngoài có mấy chiếc xe đến, biển số quân đội, có người nói anh ta tên Quân Vô Hối, nói muốn gặp cô. Người của chúng ta ngăn anh ta lại, bị người đàn ông sau lưng anh ta tát một cái không rõ sống chết”, giọng điệu của Giám đốc khách sạn có hơi sốt sắng.
“Quân Vô Hối?”
Vương Như Yên sa sầm mặt.
“Sư tỷ, sao vậy?”, Diệp Bắc Minh cũng cảm thấy không ổn.
“Không sao, để chị xử lý, em cứ ăn đi”, Vương Như Yên khẽ mỉm cười, tỏ vẻ không để tâm.
Diệp Bắc Minh nhìn bóng lưng Vương Như Yên rời đi, hơi lo lắng đặt đũa xuống, lau sạch miệng đi theo sau.
Vừa rời khỏi thang máy, Vương Như Yên đã nhìn thấy một người trẻ tuổi đứng trong đại sảnh khách sạn, gã đứng chắp tay, cười nhìn cô ấy: “Như Yên, đã lâu không gặp”.
“Quân Vô Hối, anh đến đây làm gì?”, Vương Như Yên lạnh lùng nói.
“Không phải cô đã đoán được rồi ư, cô giết vua Giang Nam, còn hỏi tôi đến đây làm gì?”, Quân Vô Hối cười lắc đầu: “Mục đích tôi đến nơi này rất đơn giản, chỉ vì hai chuyện”.
“Thứ nhất, bắt cô về quy án”,
Chương 19: Xoay ngược lại
"Thứ hai, tôi muốn dẫn cái người tên Diệp Bắc Minh kia đi".
"Không được!"
Vương Như Yên lạnh lùng lắc đầu.
Muốn đụng vào sư đệ của cô ấy thì phải hỏi xem cô ấy có đồng ý hay không!
"Đó cũng không phải do cô! Đây là lệnh bắt mà chiến thần Lăng Phong ban bố, kẻ chống đối, giết không tha!", Quân Vô Hối lạnh nhạt nói.
Gã giơ tay lên, lấy một cái văn kiện đỏ ra.
Kia chính là lệnh truy nã Vương Như Yên!
Chữ ký của chiến thần Lăng Phong chình ình ở trước mặt, còn có một dấu ấn soái nhìn mà rợn người.
"Thanh Long, Chu Tước, giao cho hai người đó", Quân Vô Hối xoay người ngồi xuống sô pha bên cạnh trong sảnh khách sạn, vỗ lệnh truy nã lên bàn bảo.
"Vâng!"
Một người đàn ông trung niên và một cô gái khoảng 24, 25 tuổi bước ra từ sau lưng Quân Vô Hối, kính cẩn đáp.
Vương Như Yên thấy hai người đó thì sắc mặt lập tức sa sầm: "Hai hộ pháp bên cạnh chiến thần Lăng Phong? Võ giả cấp Tông Sư!"
"Đúng vậy!"
Thanh Long lạnh nhạt gật đầu.
"Cô tự còng tay lại hay để chúng tôi ra tay?", Chu Tước lạnh lùng hỏi.
"Như Yên, cô nên khoanh tay chịu trói đi. Tôi đảm bảo cô sẽ không chết, dù sao cô cũng là người con gái mà bạn tôi thích".
Quân Vô Hối cười nói.
Diệp Bắc Minh cau mày, đang định bước ra.
Chỉ nghe thấy Vương Như Yên cười khẩy nói: "Nơi này là khách sạn Đế Hào, địa bàn của Vương Như Yên tôi, chỉ là võ giả Tông Sư mà cũng dám đến ra oai à? Dù là chiến thần Lăng Phong tự mình đến đây thì tôi cũng có thể không cần nể mặt ông ta!"
"Quỷ Ảnh, Hàn Mị, ném họ ra ngoài", Vương Như Yên chỉ vào hai người kia nói.
"Vâng thưa cô chủ!"
Một giọng nói lạnh lẽo như băng vang lên, hai bóng người như quỷ mị bỗng xuất hiện bên cạnh Vương Như Yên.
"Hai tùy tùng bên cạnh thầy cửu thập lục thế mà lại xuống núi!", Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
"Các người cũng là Tông Sư?"
Thanh Long và Chu Tước đều vô cùng bất ngờ.
Khí thế của Quỷ Ảnh và Hàn Mị rõ ràng cũng là cấp Tông Sư, nhưng khí tức trên người họ lại cực kỳ lạnh lẽo y như người chết.
"Vương Như Yên, cô cũng giấu kỹ ghê, thậm chí có cả võ giả cấp Tông Sư bảo vệ luôn?", Quân Vô Hối hơi bất ngờ.
Gã lại nhìn về phía Quỷ Ảnh và Hàn Mị, trầm giọng nói: "Chỉ cần các người đồng ý đi theo tôi thì bất kể Vương Như Yên đưa ra điều kiện gì, tôi cũng sẽ trả gấp ba!"
"Vèo!"
Quỷ Ảnh và Hàn Mị không đáp mà trực tiếp ra tay, di chuyển nhanh như một con hổ xông đến trước mặt Thanh Long và Chu Trước rồi đồng loạt đánh ra một quyền về phía họ.
"Chán sống à!"
Thanh Long cười lạnh, xương cốt cả người kêu lên răng rắc. Thoáng chốc, nội lực trong cơ thể lập tức cuộn trào rồi đấm một quyền về phía Quỷ Ảnh.
Một quyền này thế mà lại xuyên qua cơ thể Quỷ Ảnh, đánh vào khoảng không.
"Cái gì?", trong mắt Thanh Long hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Không xong!"
Ông ta quay phắt đầu lại, Quỷ Ảnh lại giống như một con ma xuất hiện sau lưng Thanh Long rồi đấm ra một quyền.
Thanh Long xoay người lại, một quyền ấy vừa hay đấm thẳng vào ngực ông ta, rắc một tiếng, Thanh Long phun ra một ngụm máu tươi.
"Bịch, bịch, bịch, bịch!"
Thanh Long liên tục lùi lại bảy tám bước, mặt mày nghiêm trọng hỏi: "Như hình với bóng, Lão Quỷ Thục Trung là gì của cậu?"
Mà bên kia, Hàn Mị cũng cực kỳ mạnh mẽ, tốc độ của cô ta vừa nhanh vừa chuẩn còn tàn nhẫn, ép Chu Tước không ngừng lùi lại.
"Thủ đoạn mạnh thật, hai người có thực lực mạnh như thế, tại sao không gia nhập Long Quốc, phục vụ cho quốc gia?"
Chu Tước nhìn hai người, khuyên: "Với thực lực của hai người, nếu tham gia vào quân đội thì có thể trực tiếp được phong làm tướng quân".
"Không quan tâm", Hàn Mị lạnh lùng đáp.
"Cút!"
Quỷ Ảnh chỉ nói một chữ.
"Các người!"
Sắc mặt Thanh Long xanh mét, cùng Chu Tước liếc nhìn nhau, biết hôm nay không thể nào dẫn Vương Như Yên đi bèn tức giận hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi ra khỏi khách sạn Đế Hào.
Quân Vô Hối xanh mặt, để lại một lời đe dọa xong cũng vội vàng rời khỏi.
Quỷ Ảnh và Hàn Mị xoay người rời đi, biến mất trong đại sảnh.
Quân Vô Hối đuổi theo hai người ra khỏi khách sạn thì Thanh Long và Chu Tước đã ngồi lên xe. Sau khi gã lên xe, thấy sắc mặt cả hai đều hơi trắng bệch giống như là bị nội thương.
"Chú Thanh Long, chị Chu Tước, hai người bị thương hả?", Quân Vô Hối hoảng sợ và cũng hơi bất ngờ.
"Chiến đấu giữa võ giả cấp Tông Sư thì mỗi chiêu mỗi thức đều có thể biết được thắng thua. Ban nãy, chúng tôi đã thua", Thanh Long thở hắt ra nói.
"Thân pháp của người nọ cực kỳ quỷ dị, rất có thể là đệ tử của Lão Quỷ Thục Trung. Ông ta... thế mà lại còn sống?", vẻ mặt Chu Tước đầy nghiêm trọng nói.
"Lão Quỷ Thục Trung, đó là ai?"
Trong mắt Quân Vô Hối toát ra vẻ khó hiểu.
Thanh Long và Chu Tước liếc nhìn nhau rồi đồng loạt im lặng.
Một lát sau, Thanh Long mới phun ra một câu: "Đó là một người cực kỳ đáng sợ, xuất quỷ nhập thần. 50 năm trước, đã khuấy động cả Long Quốc, đắc tội với rất nhiều nhân vật lớn. Thậm chí, Long Quốc còn cử 300 ngàn quân tiến vào núi Thục Trung nhưng vẫn không tìm được ông ta".
Chương 20: Biến thái
"Cái gì? 300 ngàn quân mà vẫn không thể tìm được một người ư".
Quân Vô Hối hít ngược một hơi, dù sao gã cũng còn trẻ, vẫn chưa thể giữ nổi vẻ thong dong khi gặp chuyện bất ngờ.
300 ngàn quân!
Kia chính là 300 ngàn quân đó.
"Phải báo cho chiến thần ngay! Có lẽ, Vương Như Yên có quan hệ với Lão Quỷ Thục Trung", Thanh Long cau mày.
Chu Tước cũng trầm giọng nói: "Lão Quỷ Thục Trung biến mất 50 năm, ai cũng nghĩ rằng ông ta đã chết. Giờ lại bỗng dưng xuất hiện hai Tông Sư trông giống như là người do ông ta dạy dỗ ra. Vương Như Yên lại mới trở về từ núi Côn Luân hơn một năm. Hay là... Lão Quỷ Thục Trung đang ở trên núi Côn Luân?"
"Đừng đoán, phải báo cho chiến thần ngay".
Thanh Long lắc đầu rồi nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi trị thương.
Quân Vô Hối cau mày, không ngờ một Vương Như Yên nho nhỏ lại lôi ra được một ông lớn to như vậy.
'Xem ra phải báo cho cậu ta rồi, người con gái cậu ta thích có vẻ khó nhằn đây'.
Quân Vô Hối nghĩ bụng, sau đó lại bỗng dưng cười nhạt, thầm nghĩ: 'Có điều, với thân phận của cậu ta thì muốn bắt lấy Vương Như Yên cũng không phải vấn đề to tát gì. Hoa hồng có gai, cũng hơi đau tay xíu thôi'.
"Sư tỷ ngầu ghê!"
Đám người Quân Vô Hối đi rồi, Diệp Bắc Minh mới cười bước ra giơ ngón tay cái lên khen.
Vẻ lạnh lẽo trên mặt Vương Như Yên chợt biến mất rồi nở một nụ cười dịu dàng, đi đến trước mặt Diệp Bắc Minh, lấy khăn tay ra lau khô khóe miệng anh, cười nói: "Em coi em ăn uống kìa, miệng dính mỡ cũng không lau đi".
"Em cũng là lo lắng cho chị thôi", Diệp Bắc Minh cười đáp.
"Em thấy hết rồi à?", Vương Như Yên hỏi.
"Thấy rồi. Hai tùy tùng của thầy Cửu Thập Lục thế mà lại xuống núi với chị", Diệp Bắc Minh gật đầu nói.
Vương Như Yên thở dài: "Haiz, nếu sư tỷ có thực lực như em thì cần gì bọn họ nữa. Cũng là em lợi hại, học hết được truyền thừa của thầy Cửu Thập Lục. Chắc phải lợi hại hơn Quỷ Ảnh và Hàn Mị đúng không?"
"Ặc, em cũng không biết nữa", Diệp Bắc Minh trả lời.
Con ngươi Vương Như Yên lập lòe, không ngừng lia tới lia lui trên người Diệp Bắc Minh.
Lúc trước, khi ở trên núi Côn Luân, sư đệ này đã thể hiện ra tư chất kinh người.
Chín mươi chín người thầy trên núi đều tranh nhau muốn nhận Diệp Bắc Minh làm đệ tử, cuối cùng chẳng ai thuyết phục được ai, dứt khoát cùng nhau dạy dỗ mới cho ra đời một Diệp Bắc Minh nghịch thiên như ngày hôm nay.
"Rốt cuộc thì trình độ võ nghệ của vị sư đệ này đã đến cảnh giới thế nào rồi đây?", trong lòng Vương Như Yên thầm tò mò, đôi mắt xinh đẹp lập lòe không ngừng.
"Sư đệ, giờ em đã là cảnh giới gì rồi?", Vương Như Yên hỏi.
"Sư tỷ, em cũng không biết nữa".
"Đến cảnh giới Đại Tông Sư chưa?"
"Em không biết thật mà, dù sao cũng chưa gặp được Đại Tông Sư".
"Hai cái người Thanh Long và Chu Tước ban nãy ấy, nếu em dùng hết sức mạnh thì có thể đánh bại họ trong mấy chiêu?", Vương Như Yên tò mò hỏi.
Diệp Bắc Minh trầm ngâm một lát, nghiêm túc suy nghĩ. Một lát sau. anh mới đáp:
"Thực lực của hai người họ đều bình thường, em mà dùng hết sức mạnh thì..."
"Ừ... có lẽ, có thể đánh chết họ trong một quyền".
"Phụt!"
Vương Như Yên lảo đảo, suýt nữa thì ngã sấp mặt.
"Sư tỷ!"
Diệp Bắc Minh vội vàng đỡ lấy cô ấy, thân thiết hỏi han: "Sư tỷ, chị không sao chứ?"
"Khụ, khụ, khụ..."
Trong mắt Vương Như Yên tràn ngập vẻ kinh ngạc, nói: "Sư đệ, em chắc không vậy? Kia chính là hai cao thủ đứng đầu quân khu tỉnh Đông Nam đó".
"Thanh Long, trung tướng, Tông Sư võ đạo".
"Chu Tước, thiếu tướng, Tông Sư võ đạo".
"Em có thể một quyền đánh chết bọn họ?"
"Đúng vậy", Diệp Bắc Minh trả lời một cách chắc chắn.
Trong mắt Vương Như Yên tràn đầy vẻ kinh ngạc và mừng rỡ, cuối cùng đều biến thành vẻ cưng chiều, rủa một câu: "Em đúng là biến thái mà!"
"Reng, reng, reng..."
Đúng lúc này, điện thoại di động của Vương Như Yên chợt vang lên, có một cuộc gọi đến.
Cô ấy nhận nghe thì sắc mặt chợt đổi tới đổi lui: "Cái gì? Trong nhà..."
"Được, tôi sẽ về ngay".
"Sư tỷ, sao thế?", Diệp Bắc Minh hỏi, cảm thấy thập sư tỷ hơi khác lạ.
Vương Như Yên lắc đầu: "Không có gì, chỉ là gia đình bên Kim Lăng đã xảy ra chút chuyện".
"Sư đệ, chị đi về một chuyến đã, sau lại đến tìm em".
"Được rồi, em sẽ ở Giang Nam tiếp tục điều tra nguyên nhân bố mẹ mình mất. Có lẽ, chú Chu biết một chút gì đó", Diệp Bắc Minh gật đầu.
"Được rồi".
Vương Như Yên gật đầu.
Cô ấy lại dặn cấp dưới, nếu Diệp Bắc Minh đến khách sạn Đế Hạo ăn cơm thì không cần thu tiền.
Diệp Bắc Minh nhìn thập sư tỷ rời khỏi rồi đến thẳng biệt thự nhà họ Chu. Chu Thiên Hạo, Lý Hải Hà, Chu Nhược Giai đều ở nhà lo lắng chờ đợi. Diệp Bắc Minh vừa xuất hiện, họ lập tức xông tới.
Bình luận facebook