-
Chương 231-235
Chương 231: Mọi người có tin không?
Quán cơm Thân Dân tiếp tục mở cửa kinh doanh như bình thường.
Khi Lý Dục Thần bước vào quán cơm một lần nữa, thì bầu không khí đã trở nên kỳ lạ hơn trước rất nhiều.
Ông chủ Vương vẫn cười hì hì như thế, nhưng nụ cười đó lại chất chứa đôi phần cung kính, bớt đi chút trêu chọc.
Sư phụ Vinh vẫn cầm muôi đứng trước cửa nhà bếp, trên mặt cũng là nụ cười tươi tắn.
Tiểu Dương lại ưỡn ngực ngẩng đầu, như người lính được gặp tướng quân của mình.
Chị Mai đích thân rót cho Lý Dục Thần một ly trà, ánh mắt dịu dàng đáng yêu mang theo đôi phần u oán.
Chỉ có Đinh Hương là vẫn như trước, dù có chuyện gì xảy ra thì Lý Dục Thần vẫn mãi là anh Dục Thần của cô ấy.
Lý Dục Thần không quen với bầu không khí này cho lắm, ngẩn người nhìn chén trà trước mắt.
“Cậu Lý, mời uống trà”.
Chị Mai cầm chén trà đưa lên miệng thổi nguội rồi đưa tới trước mặt Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nhận lấy, nhấp một ngụm.
“Chị Mai, chúng ta vẫn giữ mọi thứ như xưa đi, mọi người gọi tôi là Tiểu Lý thôi”, anh đặt chén trà xuống, nói.
Chị Mai thở một hơi thật dài: “Có những thứ không thể quay trở lại được. Trải qua đêm hôm đó, cậu chính là cậu Lý, hay có thể gọi là đại sư Lý, Lý tiên nhân, không thể nào trở về làm Tiểu Lý được nữa”.
“Dừng, tôi không phải đại sư, cũng chưa có thành tiên”, Lý Dục Thần nói: “Dù không phải là Tiểu Lý, thì chúng ta vẫn có thể làm bạn mà!”
“Thật sự có thể làm bạn ư?”, ánh mắt chị Mai lóe lên vẻ chờ mong.
Ông chủ Vương đằng sau quầy cùng với sư phụ Vinh ở cửa bếp cũng lẳng lặng đứng đó, mặt mũi cương cứng, như thể tất cả bọn họ đều đang chờ một đáp án.
“Tất nhiên là được rồi”, Lý Dục Thần nói.
Chị Mai nghiêm túc nhìn anh, dường như đang muốn kiểm chứng điều gì đó.
Nụ cười lại xuất hiện trên mặt ông chủ Vương và sư phụ Vinh, ẩn chứa thêm đôi chút vui mừng.
Tiểu Dương lại trở nên xúc động hơn, ánh mắt nhìn Lý Dục Thần mang theo vẻ sùng bái và vinh quang.
Lý Dục Thần cũng nhìn chị Mai.
Chị Mai bỗng nhiên thở phì một tiếng, nở nụ cười.
Bà ta nói: “Được rồi, chị tin là chị không nhìn lầm cậu, cũng tin rằng bọn này đã đưa ra lựa chọn toàn toàn chính xác”.
Lý Dục Thần khó hiểu nói: “Lựa chọn chính xác gì? Có cả lựa chọn sai lầm nữa hả?”
Chị Mai nói: “Đêm hôm qua, chúng tôi đã bàn bạc với nhau rất lâu, là ở lại hay là rời đi. Đi, thì giang hồ rộng lớn, đường đi phía trước hết sức mờ mịt, không biết phải đi về đâu. Ở lại, thì sẽ về dưới trướng cậu Lý, làm chó săn, hay là làm bạn, đó cũng là hai lựa chọn hoàn toàn khác nhau”.
Lý Dục Thần cười ha hả.
Anh cảm thấy mấy người này quá đáng yêu, lại còn bàn suốt cả một đêm vì chuyện này.
“Chó săn hay là bạn ? Ha ha ha ha…", Lý Dục Thần cười toe toét: "Lâu rồi tôi không được vui đến như vậy! Nếu như mọi người là chó săn, thì trước đó khi làm việc ở đây tôi là cái gì? Chó của chó à?"
Anh vừa nói xong, thì bầu không khí trong quán cũng trở nên thoải mái hơn hẳn.
Mọi người cũng cười rộ lên.
Tới gần giữa trưa, quán cơm bắt đầu trở nên bận rộn.
Lý Dục Thần cũng như bình thường, ở trong quán phụ giúp cùng với Đinh Hương.
Thấy dáng vẻ Lý Dục Thần lau bàn, rửa bát, quét rác, thì chị Mai và ông chủ Vương lại liếc nhìn nhau, ánh mắt đó đầy vẻ vui mừng.
Sau khi bận rộn xong, sư phụ Vinh dùng hết sức bình sinh, nấu mấy món sở trường của mình.
Lý Dục Thần, Đinh Hương, chị Mai, ông chủ Vương, sư phụ Vinh cùng với Tiểu Dương, mọi người đều tụ lại một chỗ ăn uống, nói chuyện, cười đùa như người trong nhà.
Sư phụ Vinh uống mấy chén rượu, không nhịn được bắt đầu chém gió từ nam sang bắc.
Ông chủ Vương chế nhạo, nói: “Được rồi, cũng chỉ là nấu ăn ở thủ đô vài năm, theo sư phụ đến nhà họ Lý ăn ké mấy bữa cơm thôi mà, cậu Lý thật sự ở ngay trước mặt đây, đừng có chém gió nữa, chém một hồi chém bay cả mặt mũi bây giờ!”
Lúc này, sư phụ Vinh không phản bác lại như bình thường nữa, chỉ trừng mắt nhìn ông chủ Vương một cái, sau đó bưng chén rượu lên cụng vào chén Lý Dục Thần, cười xấu hổ nói: “Hì, tôi uống vào hưng trí nên nói đùa ấy mà, cậu đừng để ý nha!”
Lý Dục Thần biết bọn họ đang ngờ ngợ về thân phận của anh, chỉ là không dám nói rõ, cười nói: “Nếu như tôi nói tôi là người của nhà họ Lý ở thủ đô thật, mọi người có tin không?”
Mấy người họ cùng sửng sốt, nhìn Lý Dục Thần.
Chương 232: Trạm tin tức'
Chỉ có Tiểu Dương nói: “Tin, anh nói gì tôi cũng tin, anh nói anh là thần tôi cũng tin!”
Hôm đó Tiểu Dương thật sự được mở mang tầm mắt.
Chỉ có cậu ta chứng kiến hết toàn bộ quá trình Lý Dục Thần một đường càn quét nhà họ Tra.
Tia sét cuối cùng đó tuy là khá chấn động nhưng cũng vô cùng ngắn ngủi, sao mà sánh bằng sự kích động liên tục ập đến với cậu ta trong khoảng thời gian dài như thế được.
Sư phụ Vinh vỗ mạnh một cái vào đầu Tiểu Dương, mắng: “Lắm miệng thế nhỉ!”
Tiểu Dương rụt cổ lại, nói: “Tôi tin thật mà!”
Lý Dục Thần nói: “Được rồi, nếu chúng ta đã là bạn bè thì tôi cũng không gạt mọi người làm gì. Tôi chính là người của nhà họ Lý ở thủ đô. Nhưng tôi cũng mới biết được thân phận của mình gần đây thôi. Tôi sinh ra không được bao lâu thì nhà họ Lý đã gặp nạn, gần như biến mất khỏi thủ đô chỉ trong một đêm. Từ nhỏ tôi đã sinh sống và lớn lên ở thành phố Hòa, xem như thoát được một kiếp. Hiểu biết của tôi về nhà họ Lý đó có lẽ còn không nhiều bằng sư phụ Vinh”.
Sư phụ Vinh nói: “Thảo nào, trước đó mỗi lần nhắc đến thủ đô, nhắc đến nhà họ Lý cậu lại để ý tới vậy, còn hỏi tôi cái này cái kia, khi đó tại sao tôi lại không nghĩ tới việc cậu là người nhà họ Lý nhỉ?”
Ông chủ Vương nói: “Với cái đầu làm bằng mỡ heo chỉ biết nấu ăn như ông thì nghĩ tới chuyện đó mới là lạ ấy”.
Sư phụ Vinh nói: “Xí, làm như ông nghĩ tới chuyện đó vậy ấy! Trong đầu tôi có mỡ heo, còn hơn là ông luyện Chu Sa Chưởng, trong đầu chỉ có mạt sắt”.
Lý Dục Thần thấy họ bắt đầu có xu hướng cãi nhau thì vội vàng chen vào, nói: “Sư phụ Vinh, ông còn biết gì về nhà họ Lý ở thủ đô không, nếu có xin hãy kể cho tôi biết”.
Sư phụ Vinh lắc đầu nói: “Cái đó thì không có, trừ buổi yến tiệc tôi theo sư phụ đến tham dự hôm đó, thì tất cả đều là tin vịt”.
Ông chủ Vương nói: “Ông ta mà biết thì đã nói từ lâu rồi, làm gì có chuyện chờ tới hôm nay”.
Sư phụ Vinh tức giận nói: “Ít nhiều gì tôi cũng từng được tới đó, ông có không?”
Ông chủ Vương nói: “Tôi đâu có cần chém gió, tôi tới đó làm gì?”
Hai người lại ầm ỹ lên.
Lý Dục Thần bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn về phía chị Mai.
Cũng chỉ có chị Mai mới đưa hai người đàn ông này vào nề nếp được.
Chị Mai không thèm để ý bọn họ, hỏi: “Cậu Lý này, sắp tới cậu có kế hoạch gì không?”
Lý Dục Thần nói: “Nhà họ Lý bị giết trong một đêm, thù này tôi nhất định phải báo. Đáng tiếc, kẻ thù là ai tôi còn không biết. Ông cụ Lâm cho tôi một lời đề nghị, để tôi vực dậy nhà họ Lý, chỉ có nhà họ Lý lên như diều gặp gió thì bọn họ mới có thể sợ hãi tìm tới. Tôi cũng sẽ biết được lý do tại sao khi xưa nhà họ Lý lại bị diệt môn, đó chính là bước tiếp theo của tôi”.
“Cậu cần chúng tôi hỗ trợ điều gì?”, chị Mai chân thành nhìn Lý Dục Thần.
“Chuyện gì cũng có hai mặt của nó. Vực dậy nhà họ Lý chỉ là mặt ngoài, đó là dương mưu”, Lý Dục Thần nói: “Trong lúc đó, tôi còn cần thêm sự hỗ trợ từ bên ngoài giang hồ. Có một số việc chỉ có thể giải quyết bằng quy tắc của giang hồ. Tôi không có nhiều bạn bè trong giang hồ, có lẽ mọi người chính là những người thân thiết nhất của tôi”.
Chị Mai gật đầu, ánh mắt đầy sự ấm áp.
Ông chủ Vương và sư phụ Vinh cũng thôi cãi nhau, nghiêm túc nhìn Lý Dục Thần.
Tiểu Dương nói: “Lý Dục Thần, anh cứ nói đi, qua núi đao xuống biển lửa, dù chết cũng không chối từ!”
Sư phụ Vinh lại vỗ vào đầu Tiểu Dương một cái, nói: “Cậu Lý, Tiểu Dương nói hơi quá lời nhưng ý nghĩa trọng tâm cũng không sai. Cậu có ân cứu mạng chúng tôi, còn là bạn bè với nhau, chết ngàn lần thì không dám hứa nhưng cái mạng này thì chắc chắn có thể bỏ được”.
Ông chủ Vương gật đầu, chẳng mấy khi thấy ông ta đồng ý với sư phụ Vinh.
Lý Dục Thần cười nói: “Cái gì mà sống với cả chết, chỉ là tôi thấy mọi người có kinh nghiệm trên giang hồ nhiều hơn tôi, nên sau này chuyện trong giang hồ mọi người hãy xử lý giúp tôi. Chẳng hạn như quán cơm này, có thể biến nó thành một trạm trao đổi tin tức trên giang hồ”.
“Ý cậu là, chúng tôi có thể giúp cậu thu thập tin tức trên giang hồ ấy hả?”, ông chủ Vương hỏi.
“Không chỉ thu thập tin tức, mà còn thả tin ra ngoài, thay tôi truyền lời ra ngoài”, Lý Dục Thần nói: “Tôi vừa nhận được một tin tức, ở nước ngoài đang có các bang hội, giáo phái lén lút bắt tay với nhau để đối phó Huyền Môn Họa Hạ chúng ta. Những chuyện như thế, chúng ta phải là người nhận được tin tức trước tiên, cũng phải thể hiện được tiếng nói và thái độ của chúng ta ra ngoài”.
Ông chủ Vương và sư phụ Vinh chưa kịp phản ứng thì chị Mai đã nói theo:
“Được, chúng ta sẽ đổi tên cái quán này thành “Giang Hồ”!”
Chương 233: Không ai quan tâm
Sau khi được Lý Dục Thần chữa trị, Lâm Vân nhanh chóng khỏe mạnh trở lại, bắt đầu luyện tập võ công trong Ngô Đồng Cư.
Trong khoảng thời gian qua, nhà họ Lâm cũng đã hồi phục chút nguyên khí.
Trần Văn Học công khai tuyên bố việc hợp tác với nhà họ Lâm.
Từ khi nhà họ Viên thông báo phong sát nhà họ Lâm, thì đây cũng là lần đầu tiên có người hợp tác với nhà họ.
Vấn đề là, nhà họ Viên còn không thể trách móc hay ý kiến gì về người này, bởi vì đó chính là nhà họ Trần ở Thân Châu.
Sau đó, lại có thêm một tập đoàn Kinh Lý từ đâu xuất hiện, mở họp báo công khai ở thành phố Hòa, tuyên bố sẽ đầu tư vào rất nhiều dự án và công khai đối tác của họ, trong đó có nhà họ Lâm.
Từ trước tới nay mọi người chưa từng nghe thông tin gì về tập đoàn này.
Sau khi điều tra, thì họ từ thủ đô đến, vừa đăng ký không lâu, còn bối cảnh sâu xa thế nào, ông chủ là ai thì vẫn mù mờ không rõ.
Chỉ biết tổng giám đốc tên là Lang Dụ Văn.
Người có một số ý đồ lại điều tra thêm về Lang Dụ Văn.
Không xem thì thôi, biết rồi lại thấy hoảng hốt.
Đó chính là kỳ tài trong giới kinh doanh, từng một thời dấy lên sóng gió ở Giang Đông, khuấy đảo cả thương trường Giang Đông, cuối cùng khiến cho tất cả những kẻ máu mặt nhất ở đó phải liên hợp lại để chèn ép anh ta, Lang Dụ Văn.
“Lang Dụ Văn quay trở lại rồi!”
“Chính là Lang Dụ Văn đó ấy hả? Nhưng sao anh ta không ở Giang Đông, mà chạy đến Nam Giang làm gì?”
“Anh ta về Giang Đông bằng niềm tin à? Cả giới nhà giàu Giang Đông đều không muốn chứa chấp anh ta, nếu dám quay về đó, e là anh ta không thể sống quá ba ngày”.
“Nghe nói Lang Dụ Văn không phải chủ, chỉ là người làm công”.
“Ai mà lại dám thuê anh ta nhỉ? Tập đoàn Kinh Lý này rốt cuộc là ai?”
“Ai mà biết, chắc chắn là hào môn thế gia nào đó ở thủ đô đến giành thị trường phía nam rồi”.
…
Mũi của dân kinh doanh còn thính hơn cả mũi chó, bọn họ có thể ngửi thấy hướng gió từ trong sương mù.
Những người từng rời xa nhà họ Lâm sau khi nhà họ Viên thông báo phong sát đều quay trở về để hợp tác với họ.
Một chân đạp hai thuyền, luôn là sở trường của bọn họ từ trước tới nay.
Lâm Thượng Nghĩa tranh thủ cơ hội này, bảo Lâm Thu Thanh triệu tập một buổi họp mặt gia tộc.
Cũng thông báo, nếu không tham gia cuộc họp lần này thì sẽ đồng nghĩa với việc từ bỏ tất cả mọi lợi ích của nhà họ Lâm từ nay về sau.
Từ nay đoạn tuyệt quan hệ.
Vì thế, thân thích và người trong gia tộc họ Lâm lại như những con chó đói bỏ nhà đi đã lâu, phe phẩy đuôi quay trở về.
Lý Dục Thần lại xuất hiện trong cuộc họp gia tộc.
Lúc này đây, không một ai dám lên tiếng dị nghị.
Giết chết cha con Lâm Lai Phong cùng với vợ chồng Viên Quốc Thành, dùng thủ đoạn như chém đinh chặt sắt cứu lấy người nhà họ Lâm một mạng, từng đó thôi là đủ để anh cho bản thân mình một chỗ ngồi tít đằng trước, gần bài vị tổ tiên nhà họ Lâm trong từ đường.
Đương nhiên, Lý Dục Thần không yêu cầu như thế, nhà họ Lâm có cho anh cũng không ngồi.
Anh chỉ ngồi ở vị trí phía sau, dành riêng cho con cháu cùng với Lâm Mộng Đình, chờ cuộc họp lướt đến đoạn anh cần phải đứng lên phát biểu.
Trong cuộc họp của gia tộc, Lâm Thượng Nghĩa kể tóm tắt lại những chuyện đã xảy ra gần đây, nhất là chuyện gia đình Lâm Lai Phong.
Cũng đề nghị loại bỏ hai nhà Lâm Lai Phong và Lâm Lai Nghi ra khỏi gia phả.
Lần trước chỉ xóa tên của Lâm Lai Phong và Lâm Thiếu Hằng, lần này lại có thêm Lâm Lai Nghi và Lâm Thiếu Bình.
Người đã chết, lời đề nghị đó cũng không có ai phản đối.
Những người từng thân thiết với Lâm Lai Phong cũng giữ im lặng, biến thành người ngồi yên lắng nghe, hoặc chuyển hướng sang nịnh bợ Lâm Thu Thanh.
Với khốn cảnh mà nhà họ Lâm gặp phải thời gian gần đây, Lâm Thượng Nghĩa bày tỏ sự xin lỗi, cũng tạ tội trước mặt tổ tiên.
Sau đó mời gia chủ Lâm Thu Thanh lên bục.
Đầu tiên, ông ta tự phê bình bản thân mình, cũng bày tỏ mình là người chịu trách nhiệm lớn nhất cho tình trạng khó khăn mà nhà họ Lâm gặp phải, sau đó vẽ ra một tương lai đầy triển vọng sắp tới, nói rằng nhà họ Lâm chắc chắn sẽ vượt qua khó khăn lần này, đi lên đỉnh cao của thời đại.
Từ đường lặng ngắt như tờ, không có người nào vỗ tay.
Lời ông cụ nói, mọi người đều nể nang đôi phần, nhưng lời Lâm Thu Thanh nói thì không có ai phản ứng.
Chương 234: Chúng ta tuyên chiến!
Không một ai tin tưởng lời ông ta nói, không ai tin tưởng nhà họ Lâm có thể bò lên lại cái đỉnh cao kia trong khi bị nhà họ Viên phong sát.
Có thể duy trì được, mỗi năm cho họ chút lợi nhuận thì cũng không tệ rồi.
Có người đứng ra nói: “Nơi này là từ đường, chúng ta đều là người một nhà, ông cũng đừng nói mấy lời sáo rỗng đó làm gì nữa. Nhà họ Lâm đang trong tình trạng thế nào, ông biết rõ hơn chúng tôi. Dù nhà họ Trần và tập đoàn Kinh Lý hợp tác với nhà họ Lâm thì cũng không thể thu hồi được một phần mười thị trường chúng tôi tổn thất”.
“Đúng vậy, nhà họ Viên liên tục phong sát thế này, chúng tôi kinh doanh bình thường thôi cũng không được. Các dự án của nhà họ Trần và tập đoàn Kinh Lý đều rơi vào tay mấy người, còn chúng tôi thì sao?”
“Lâm Thu Thanh, ông là gia chủ, ông không thể bo bo giữ cho mỗi nhà mình được. Mọi người đều hiểu, nhà họ Viên mà không bỏ phong sát, thì lấy đâu ra cái đỉnh để leo lên, nói gì đến tương lai phía trước? Hay là ông nhường vài dự án mình vừa ký được ra đây, hoặc là nhượng lại một ít cổ phần công ty của nhà ông đi, xem như ông có chút thành ý”.
“Nếu không thì dứt khoát tới nhà họ Viên xin lỗi cầu hòa đi, hai nhà vốn là sui gia, sao lại biến thành nước với lửa như thế?”
“Cái gì mà sui với gia, ông bị ngu rồi hả, con trai bảo bối của người ta chết trong nhà họ Lâm chúng ta, đổi lại là ông thì ông có thể hòa giải được không?”
“Nhưng hung thủ lại không phải người nhà họ Lâm chúng ta!”
Lời đó vừa nói ra, từ đường lại nhanh chóng trở về yên tĩnh.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần im lặng ngồi đó, nhìn xung quanh một vòng.
Chạm vào ánh mắt anh, sau đó chuyển tầm mắt đi chỗ khác.
Lâm Mộng Đình ngồi bên cạnh Lý Dục Thần tức đến mức phổi cũng sắp nổ tung.
Cô có thể nhìn thấy sự lạnh lẽo, nhạo báng và vui sướng khi người gặp họa hay thậm chí là thù hận trong ánh mắt những người đó, thứ duy nhất không có chính là sự biết ơn.
Là Lý Dục Thần cứu lấy cả nhà họ Lâm!
Lâm Mộng Đình chính là người trong cuộc.
Cô không bao giờ ngờ được, người trong nhà mình, thân thích của mình đa số đều là kẻ máu lạnh như thế, chỉ nhìn chằm chằm vào những lợi ích mình được nhận.
Lâm Mộng Đình muốn đứng dậy, nói vài lời đòi lại công bằng cho Lý Dục Thần.
Bỗng nhiên, một bàn tay cầm lấy tay cô.
Cô cúi xuống nhìn, là Lý Dục Thần.
Bàn tay anh nắm chặt lấy tay cô, một dòng nước ấm từ tay truyền đến.
Tim Lâm Mộng Đình bỗng lệch nhịp.
Cô quay đầu, nhìn thấy ánh mắt vững vàng và ấm áp của Lý Dục Thần.
Lúc này, lại có người nói: “Tôi cảm thấy giảng hòa với nhà họ Viên cũng là một ý hay, cứ nói hung thủ không phải người nhà họ Lâm, không liên quan đến chúng ta. Hơn nữa bọn họ cũng đã treo giải lên, đâu đó cả trăm triệu mà? Họ cũng không đòi chúng ta giao người, chứng tỏ chuyện này có thể thương lượng”.
Nhận được rất nhiều tiếng hưởng ứng.
“Đúng đó, tôi cũng thấy làm thế khá ổn”.
“Đúng vậy, nhà họ Viên cũng không phải dạng ngang ngược không nói đạo lý, ai làm thì kẻ đấy chịu thôi”.
…
Lý Dục Thần cảm thấy thời điểm đó đã đến, bèn chậm rãi đứng dậy.
“Hay là thế này, mọi người cứ trói tôi lại đưa đến nhà họ Viên đi, còn được lấy một trăm triệu đấy!”
Ánh mắt của anh đảo qua, những người vừa mở miệng lúc nãy đều cúi đầu.
Nhưng Lâm Mộng Đình biết rõ, họ cúi đầu không phải vì xấu hổ, mà vì sợ hãi.
Sợ kẻ vô học mà nổi điên lên, máu lại chảy thành sông.
Trong mắt bọn họ, Lý Dục Thần cũng chỉ là một kẻ vô học mà thôi.
Lâm Thu Thanh nhìn Lâm Thượng Nghĩa, ông cụ gật đầu.
Lâm Thu Thanh thở dài.
Cuối cùng cũng phải đi đến bước đường này.
Ông ta nhìn một vòng, những người ngồi đầy từ đường.
Hàng trăm con cháu nhà họ Lâm, các chi, các nhánh đều tập trung ở nơi này.
Lâm Thu Thanh cũng biết rõ, đám người này chỉ có thể cùng hưởng phúc, không thể chung hoạn nạn.
Đã đến lúc phải lọc người rồi.
Trong tổ huấn của nhà họ Lâm có một điều răn dạy mà chỉ có người thừa kế cùng với tộc trưởng mới biết được, đó chính là khi gia tộc có nguy cơ tồn vong, là tộc trưởng, điều ông ta phải làm không phải là đoàn kết lòng người, mà là tranh thủ lọc người.
Đuổi hết những kẻ mang tư lợi cá nhân mà bỏ quên nhân nghĩa đi, chỉ có như vậy thì những người còn lại mới có thể đoàn kết lại được, lúc này gia tộc mới có thể phát triển đi lên.
Trên thực tế, cứ cách vài chục năm, những chuyện như thế lại diễn ra một lần.
Một khi gặp phải nguy cơ, cả gia tộc đoàn kết một lòng, nhất trí đối ngoại chỉ tồn tại trong tiểu thuyết và phim truyền hình.
Sự thật là, đây chính là lúc nội gián và rất nhiều con sâu làm rầu nồi canh lộ mặt ra.
Nếu không, một gia tộc phát triển mấy trăm năm như họ, vốn đã đủ sức chống lại một số quốc gia nhỏ rồi.
Lâm Thu Thanh đứng dậy, cất cao giọng nói: “Các vị, hôm nay còn một chuyện nữa, tôi muốn bàn với mọi người. Đó cũng là đề xuất của cậu Lý, Lý Dục Thần đây, tôi và bố cũng đã thương lượng và cảm thấy chúng ta đủ sức thực hiện”.
Lâm Thu Thanh dừng lại một chút, hắng giọng.
“Nhà họ Lâm chúng ta, chuẩn bị tuyên chiến với nhà họ Viên!”
Chương 235: Tuyên bố
“Cái gì?”
“Tuyên chiến với nhà họ Viên?”
“Điên rồi chắc!”
Trong từ đường lập tức ồn ào.
Nỗi chấn kinh trong lòng mọi người còn nhiều hơn so với lúc trước nhà họ Viên tuyên bố phong sát nhà họ Lâm.
Trừ số ít người biết chuyện này, trong lòng những người khác đều có chung một suy nghĩ:
Điên rồi!
Lý Dục Thần điên rồi!
Lâm Thu Thanh điên rồi!
Ông cụ cũng điên rồi!
“Lý Dục Thần, tôi biết cậu đánh rất giỏi, có giỏi thì cậu đánh đến nhà họ Viên đi, đó là cậu lợi hại! Cậu bản lĩnh! Nhưng cậu hiểu kinh doanh không? Cậu biết một khi thương trường quyết chiến, có nghĩa là gì không?”
“Đúng thế, cậu biết thực lực của nhà họ Lâm và nhà họ Viên cách xa nhau bao nhiêu không? Tuyên chiến với nhà họ Viên, cậu tưởng là chuyện đùa hả?”
“Lâm Thu Thanh, ông cũng điên rồi phải không? Đề nghị như này mà ông cũng nói ra được? Lý Dục Thần không hiểu kinh doanh, ông cũng không hiểu hả?”
“Đúng thế, tuyên chiến với nhà họ Viên, chẳng phải là tìm cái chết mà!”
…
Nghe thấy những người này ông một câu, tôi một câu, Lâm Thu Thanh giơ hai tay, lòng bàn tay khẽ ấn nhẹ xuống, ra ý bảo mọi người trật tự.
“Các vị, các vị có từng nghĩ, tại sao nhà họ Viên không tuyên chiến với chúng ta, mà phong sát chúng ta không? Là họ có thiện ý ư? Đương nhiên không phải! Nhà họ Viên đang dùng nước ấm nấu ếch. Giết địch một ngàn, tự tổn thất tám trăm. Nếu nhà họ Viên khai chiến với chúng ta, thì sẽ có tổn thất. Bọn họ muốn tránh tổn thất, muốn không tốn một binh một tốt, dồn nhà họ Lâm chúng ta vào chỗ chết. Các vị cam tâm mặc cho người ta thịt như vậy sao?”
Lâm Thu Thanh nói hết nước hết cái.
“Họ muốn không tốn một binh một tốt, muốn dùng nước ấm nấu ếch, chúng ta thì ngược lại, dứt khoát trực tiếp tuyên chiến, đây gọi là đánh bất ngờ, tấn công khi họ không phòng bị!”
“Hừ, Lâm Thu Thanh, ông nói thì hay lắm. Cái gì mà đánh bất ngờ, tấn công khi họ không phòng bị, ông đánh thắng được không?”
“Đúng thế, ông cho rằng người nhà họ Viên đều mắc bệnh não đông máu, không biết phản kích sao? Cho dù người nhà họ Viên người nào cũng mắc não đông máu, chỉ cần hệ thống thương mại của họ vẫn vận hành bình thường, chúng ta cũng không có cơ hội thắng”.
…
Lâm Thu Thanh biết những người này nói đúng, nếu không có bất ngờ, không có sự hỗ trợ của bên ngoài, nhà họ Lâm không thể nào đánh thắng nhà họ Viên.
Cuộc chiến thương mại của cả gia tộc không phải chỉ là dự án.
Giống như đánh trận, một chiến dịch có bất ngờ, một cuộc đấu tranh của toàn diện phải dựa vào thực lực tổng thể, sẽ không có bất ngờ gì.
“Các vị, nghe tôi nói, lần này nhà họ Trần ở Thân Châu và tập đoàn Kinh Lý đã hợp tác với chúng ta. Thực ra đều là công lao của Dục Trần”.
“Thế thì đã làm sao? Nhà họ Trần và tập đoàn Kinh Lý sẽ vì chúng ta mà trở mặt với nhà họ Viên chắc?”
“Lý Dục Thần, cậu muốn thể hiện, đừng hại chúng tôi!”
“Cậu ta không phải là người nhà họ Lâm, có tư cách gì đề nghị? Chỉ vì đã giới thiệu cậu chủ nhà họ Trần hợp tác với chúng ta ư?”
“Đúng thế, có bản lĩnh thì tự đánh, không hiểu thương trường thì đừng nói láo ở đây!”
“Tóm lại tôi không đồng ý!”, có người kêu lên.
“Tôi cũng không đồng ý”, có người hùa theo.
“Ai ngốc thì người đó đồng ý, chê sống lâu quá hay chê nhiều tiền quá?”
…
Mọi người dâng lên cảm xúc phẫn nộ mạnh mẽ.
Lâm Thu Thanh dần không kiểm soát được tình hình.
Lâm Thượng Nghĩa đứng lên.
Cái uy của ông cụ không phải là bề ngoài, ông cụ đứng lên, trong từ đường lập tức yên tĩnh.
“Thực ra hôm nay mở cuộc họp này, không phải là bàn bạc chuyện này”.
Ông cụ hơi dừng lại, nhìn quanh một vòng.
“Là tuyên bố!”
“Sau khi cuộc họp gia tộc kết thúc, chúng tôi sẽ tuyên bố với bên ngoài”.
Lời của ông cụ trịnh trọng vang sáng, khẳng định chắc nịch.
“Ông cụ, không hợp quy tắc phải không?”, cuối cùng có người lên tiếng: “Theo quy tắc trong tộc, chuyện này cần phải họp gia tộc bỏ phiếu quyết định. Chỉ có vượt hơn nửa số thành viên đồng ý, mới được thông qua, ở trước mặt liệt tổ liệt tông, làm sao ông có thể độc đoán chuyên chế như vậy?”
Quán cơm Thân Dân tiếp tục mở cửa kinh doanh như bình thường.
Khi Lý Dục Thần bước vào quán cơm một lần nữa, thì bầu không khí đã trở nên kỳ lạ hơn trước rất nhiều.
Ông chủ Vương vẫn cười hì hì như thế, nhưng nụ cười đó lại chất chứa đôi phần cung kính, bớt đi chút trêu chọc.
Sư phụ Vinh vẫn cầm muôi đứng trước cửa nhà bếp, trên mặt cũng là nụ cười tươi tắn.
Tiểu Dương lại ưỡn ngực ngẩng đầu, như người lính được gặp tướng quân của mình.
Chị Mai đích thân rót cho Lý Dục Thần một ly trà, ánh mắt dịu dàng đáng yêu mang theo đôi phần u oán.
Chỉ có Đinh Hương là vẫn như trước, dù có chuyện gì xảy ra thì Lý Dục Thần vẫn mãi là anh Dục Thần của cô ấy.
Lý Dục Thần không quen với bầu không khí này cho lắm, ngẩn người nhìn chén trà trước mắt.
“Cậu Lý, mời uống trà”.
Chị Mai cầm chén trà đưa lên miệng thổi nguội rồi đưa tới trước mặt Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nhận lấy, nhấp một ngụm.
“Chị Mai, chúng ta vẫn giữ mọi thứ như xưa đi, mọi người gọi tôi là Tiểu Lý thôi”, anh đặt chén trà xuống, nói.
Chị Mai thở một hơi thật dài: “Có những thứ không thể quay trở lại được. Trải qua đêm hôm đó, cậu chính là cậu Lý, hay có thể gọi là đại sư Lý, Lý tiên nhân, không thể nào trở về làm Tiểu Lý được nữa”.
“Dừng, tôi không phải đại sư, cũng chưa có thành tiên”, Lý Dục Thần nói: “Dù không phải là Tiểu Lý, thì chúng ta vẫn có thể làm bạn mà!”
“Thật sự có thể làm bạn ư?”, ánh mắt chị Mai lóe lên vẻ chờ mong.
Ông chủ Vương đằng sau quầy cùng với sư phụ Vinh ở cửa bếp cũng lẳng lặng đứng đó, mặt mũi cương cứng, như thể tất cả bọn họ đều đang chờ một đáp án.
“Tất nhiên là được rồi”, Lý Dục Thần nói.
Chị Mai nghiêm túc nhìn anh, dường như đang muốn kiểm chứng điều gì đó.
Nụ cười lại xuất hiện trên mặt ông chủ Vương và sư phụ Vinh, ẩn chứa thêm đôi chút vui mừng.
Tiểu Dương lại trở nên xúc động hơn, ánh mắt nhìn Lý Dục Thần mang theo vẻ sùng bái và vinh quang.
Lý Dục Thần cũng nhìn chị Mai.
Chị Mai bỗng nhiên thở phì một tiếng, nở nụ cười.
Bà ta nói: “Được rồi, chị tin là chị không nhìn lầm cậu, cũng tin rằng bọn này đã đưa ra lựa chọn toàn toàn chính xác”.
Lý Dục Thần khó hiểu nói: “Lựa chọn chính xác gì? Có cả lựa chọn sai lầm nữa hả?”
Chị Mai nói: “Đêm hôm qua, chúng tôi đã bàn bạc với nhau rất lâu, là ở lại hay là rời đi. Đi, thì giang hồ rộng lớn, đường đi phía trước hết sức mờ mịt, không biết phải đi về đâu. Ở lại, thì sẽ về dưới trướng cậu Lý, làm chó săn, hay là làm bạn, đó cũng là hai lựa chọn hoàn toàn khác nhau”.
Lý Dục Thần cười ha hả.
Anh cảm thấy mấy người này quá đáng yêu, lại còn bàn suốt cả một đêm vì chuyện này.
“Chó săn hay là bạn ? Ha ha ha ha…", Lý Dục Thần cười toe toét: "Lâu rồi tôi không được vui đến như vậy! Nếu như mọi người là chó săn, thì trước đó khi làm việc ở đây tôi là cái gì? Chó của chó à?"
Anh vừa nói xong, thì bầu không khí trong quán cũng trở nên thoải mái hơn hẳn.
Mọi người cũng cười rộ lên.
Tới gần giữa trưa, quán cơm bắt đầu trở nên bận rộn.
Lý Dục Thần cũng như bình thường, ở trong quán phụ giúp cùng với Đinh Hương.
Thấy dáng vẻ Lý Dục Thần lau bàn, rửa bát, quét rác, thì chị Mai và ông chủ Vương lại liếc nhìn nhau, ánh mắt đó đầy vẻ vui mừng.
Sau khi bận rộn xong, sư phụ Vinh dùng hết sức bình sinh, nấu mấy món sở trường của mình.
Lý Dục Thần, Đinh Hương, chị Mai, ông chủ Vương, sư phụ Vinh cùng với Tiểu Dương, mọi người đều tụ lại một chỗ ăn uống, nói chuyện, cười đùa như người trong nhà.
Sư phụ Vinh uống mấy chén rượu, không nhịn được bắt đầu chém gió từ nam sang bắc.
Ông chủ Vương chế nhạo, nói: “Được rồi, cũng chỉ là nấu ăn ở thủ đô vài năm, theo sư phụ đến nhà họ Lý ăn ké mấy bữa cơm thôi mà, cậu Lý thật sự ở ngay trước mặt đây, đừng có chém gió nữa, chém một hồi chém bay cả mặt mũi bây giờ!”
Lúc này, sư phụ Vinh không phản bác lại như bình thường nữa, chỉ trừng mắt nhìn ông chủ Vương một cái, sau đó bưng chén rượu lên cụng vào chén Lý Dục Thần, cười xấu hổ nói: “Hì, tôi uống vào hưng trí nên nói đùa ấy mà, cậu đừng để ý nha!”
Lý Dục Thần biết bọn họ đang ngờ ngợ về thân phận của anh, chỉ là không dám nói rõ, cười nói: “Nếu như tôi nói tôi là người của nhà họ Lý ở thủ đô thật, mọi người có tin không?”
Mấy người họ cùng sửng sốt, nhìn Lý Dục Thần.
Chương 232: Trạm tin tức'
Chỉ có Tiểu Dương nói: “Tin, anh nói gì tôi cũng tin, anh nói anh là thần tôi cũng tin!”
Hôm đó Tiểu Dương thật sự được mở mang tầm mắt.
Chỉ có cậu ta chứng kiến hết toàn bộ quá trình Lý Dục Thần một đường càn quét nhà họ Tra.
Tia sét cuối cùng đó tuy là khá chấn động nhưng cũng vô cùng ngắn ngủi, sao mà sánh bằng sự kích động liên tục ập đến với cậu ta trong khoảng thời gian dài như thế được.
Sư phụ Vinh vỗ mạnh một cái vào đầu Tiểu Dương, mắng: “Lắm miệng thế nhỉ!”
Tiểu Dương rụt cổ lại, nói: “Tôi tin thật mà!”
Lý Dục Thần nói: “Được rồi, nếu chúng ta đã là bạn bè thì tôi cũng không gạt mọi người làm gì. Tôi chính là người của nhà họ Lý ở thủ đô. Nhưng tôi cũng mới biết được thân phận của mình gần đây thôi. Tôi sinh ra không được bao lâu thì nhà họ Lý đã gặp nạn, gần như biến mất khỏi thủ đô chỉ trong một đêm. Từ nhỏ tôi đã sinh sống và lớn lên ở thành phố Hòa, xem như thoát được một kiếp. Hiểu biết của tôi về nhà họ Lý đó có lẽ còn không nhiều bằng sư phụ Vinh”.
Sư phụ Vinh nói: “Thảo nào, trước đó mỗi lần nhắc đến thủ đô, nhắc đến nhà họ Lý cậu lại để ý tới vậy, còn hỏi tôi cái này cái kia, khi đó tại sao tôi lại không nghĩ tới việc cậu là người nhà họ Lý nhỉ?”
Ông chủ Vương nói: “Với cái đầu làm bằng mỡ heo chỉ biết nấu ăn như ông thì nghĩ tới chuyện đó mới là lạ ấy”.
Sư phụ Vinh nói: “Xí, làm như ông nghĩ tới chuyện đó vậy ấy! Trong đầu tôi có mỡ heo, còn hơn là ông luyện Chu Sa Chưởng, trong đầu chỉ có mạt sắt”.
Lý Dục Thần thấy họ bắt đầu có xu hướng cãi nhau thì vội vàng chen vào, nói: “Sư phụ Vinh, ông còn biết gì về nhà họ Lý ở thủ đô không, nếu có xin hãy kể cho tôi biết”.
Sư phụ Vinh lắc đầu nói: “Cái đó thì không có, trừ buổi yến tiệc tôi theo sư phụ đến tham dự hôm đó, thì tất cả đều là tin vịt”.
Ông chủ Vương nói: “Ông ta mà biết thì đã nói từ lâu rồi, làm gì có chuyện chờ tới hôm nay”.
Sư phụ Vinh tức giận nói: “Ít nhiều gì tôi cũng từng được tới đó, ông có không?”
Ông chủ Vương nói: “Tôi đâu có cần chém gió, tôi tới đó làm gì?”
Hai người lại ầm ỹ lên.
Lý Dục Thần bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn về phía chị Mai.
Cũng chỉ có chị Mai mới đưa hai người đàn ông này vào nề nếp được.
Chị Mai không thèm để ý bọn họ, hỏi: “Cậu Lý này, sắp tới cậu có kế hoạch gì không?”
Lý Dục Thần nói: “Nhà họ Lý bị giết trong một đêm, thù này tôi nhất định phải báo. Đáng tiếc, kẻ thù là ai tôi còn không biết. Ông cụ Lâm cho tôi một lời đề nghị, để tôi vực dậy nhà họ Lý, chỉ có nhà họ Lý lên như diều gặp gió thì bọn họ mới có thể sợ hãi tìm tới. Tôi cũng sẽ biết được lý do tại sao khi xưa nhà họ Lý lại bị diệt môn, đó chính là bước tiếp theo của tôi”.
“Cậu cần chúng tôi hỗ trợ điều gì?”, chị Mai chân thành nhìn Lý Dục Thần.
“Chuyện gì cũng có hai mặt của nó. Vực dậy nhà họ Lý chỉ là mặt ngoài, đó là dương mưu”, Lý Dục Thần nói: “Trong lúc đó, tôi còn cần thêm sự hỗ trợ từ bên ngoài giang hồ. Có một số việc chỉ có thể giải quyết bằng quy tắc của giang hồ. Tôi không có nhiều bạn bè trong giang hồ, có lẽ mọi người chính là những người thân thiết nhất của tôi”.
Chị Mai gật đầu, ánh mắt đầy sự ấm áp.
Ông chủ Vương và sư phụ Vinh cũng thôi cãi nhau, nghiêm túc nhìn Lý Dục Thần.
Tiểu Dương nói: “Lý Dục Thần, anh cứ nói đi, qua núi đao xuống biển lửa, dù chết cũng không chối từ!”
Sư phụ Vinh lại vỗ vào đầu Tiểu Dương một cái, nói: “Cậu Lý, Tiểu Dương nói hơi quá lời nhưng ý nghĩa trọng tâm cũng không sai. Cậu có ân cứu mạng chúng tôi, còn là bạn bè với nhau, chết ngàn lần thì không dám hứa nhưng cái mạng này thì chắc chắn có thể bỏ được”.
Ông chủ Vương gật đầu, chẳng mấy khi thấy ông ta đồng ý với sư phụ Vinh.
Lý Dục Thần cười nói: “Cái gì mà sống với cả chết, chỉ là tôi thấy mọi người có kinh nghiệm trên giang hồ nhiều hơn tôi, nên sau này chuyện trong giang hồ mọi người hãy xử lý giúp tôi. Chẳng hạn như quán cơm này, có thể biến nó thành một trạm trao đổi tin tức trên giang hồ”.
“Ý cậu là, chúng tôi có thể giúp cậu thu thập tin tức trên giang hồ ấy hả?”, ông chủ Vương hỏi.
“Không chỉ thu thập tin tức, mà còn thả tin ra ngoài, thay tôi truyền lời ra ngoài”, Lý Dục Thần nói: “Tôi vừa nhận được một tin tức, ở nước ngoài đang có các bang hội, giáo phái lén lút bắt tay với nhau để đối phó Huyền Môn Họa Hạ chúng ta. Những chuyện như thế, chúng ta phải là người nhận được tin tức trước tiên, cũng phải thể hiện được tiếng nói và thái độ của chúng ta ra ngoài”.
Ông chủ Vương và sư phụ Vinh chưa kịp phản ứng thì chị Mai đã nói theo:
“Được, chúng ta sẽ đổi tên cái quán này thành “Giang Hồ”!”
Chương 233: Không ai quan tâm
Sau khi được Lý Dục Thần chữa trị, Lâm Vân nhanh chóng khỏe mạnh trở lại, bắt đầu luyện tập võ công trong Ngô Đồng Cư.
Trong khoảng thời gian qua, nhà họ Lâm cũng đã hồi phục chút nguyên khí.
Trần Văn Học công khai tuyên bố việc hợp tác với nhà họ Lâm.
Từ khi nhà họ Viên thông báo phong sát nhà họ Lâm, thì đây cũng là lần đầu tiên có người hợp tác với nhà họ.
Vấn đề là, nhà họ Viên còn không thể trách móc hay ý kiến gì về người này, bởi vì đó chính là nhà họ Trần ở Thân Châu.
Sau đó, lại có thêm một tập đoàn Kinh Lý từ đâu xuất hiện, mở họp báo công khai ở thành phố Hòa, tuyên bố sẽ đầu tư vào rất nhiều dự án và công khai đối tác của họ, trong đó có nhà họ Lâm.
Từ trước tới nay mọi người chưa từng nghe thông tin gì về tập đoàn này.
Sau khi điều tra, thì họ từ thủ đô đến, vừa đăng ký không lâu, còn bối cảnh sâu xa thế nào, ông chủ là ai thì vẫn mù mờ không rõ.
Chỉ biết tổng giám đốc tên là Lang Dụ Văn.
Người có một số ý đồ lại điều tra thêm về Lang Dụ Văn.
Không xem thì thôi, biết rồi lại thấy hoảng hốt.
Đó chính là kỳ tài trong giới kinh doanh, từng một thời dấy lên sóng gió ở Giang Đông, khuấy đảo cả thương trường Giang Đông, cuối cùng khiến cho tất cả những kẻ máu mặt nhất ở đó phải liên hợp lại để chèn ép anh ta, Lang Dụ Văn.
“Lang Dụ Văn quay trở lại rồi!”
“Chính là Lang Dụ Văn đó ấy hả? Nhưng sao anh ta không ở Giang Đông, mà chạy đến Nam Giang làm gì?”
“Anh ta về Giang Đông bằng niềm tin à? Cả giới nhà giàu Giang Đông đều không muốn chứa chấp anh ta, nếu dám quay về đó, e là anh ta không thể sống quá ba ngày”.
“Nghe nói Lang Dụ Văn không phải chủ, chỉ là người làm công”.
“Ai mà lại dám thuê anh ta nhỉ? Tập đoàn Kinh Lý này rốt cuộc là ai?”
“Ai mà biết, chắc chắn là hào môn thế gia nào đó ở thủ đô đến giành thị trường phía nam rồi”.
…
Mũi của dân kinh doanh còn thính hơn cả mũi chó, bọn họ có thể ngửi thấy hướng gió từ trong sương mù.
Những người từng rời xa nhà họ Lâm sau khi nhà họ Viên thông báo phong sát đều quay trở về để hợp tác với họ.
Một chân đạp hai thuyền, luôn là sở trường của bọn họ từ trước tới nay.
Lâm Thượng Nghĩa tranh thủ cơ hội này, bảo Lâm Thu Thanh triệu tập một buổi họp mặt gia tộc.
Cũng thông báo, nếu không tham gia cuộc họp lần này thì sẽ đồng nghĩa với việc từ bỏ tất cả mọi lợi ích của nhà họ Lâm từ nay về sau.
Từ nay đoạn tuyệt quan hệ.
Vì thế, thân thích và người trong gia tộc họ Lâm lại như những con chó đói bỏ nhà đi đã lâu, phe phẩy đuôi quay trở về.
Lý Dục Thần lại xuất hiện trong cuộc họp gia tộc.
Lúc này đây, không một ai dám lên tiếng dị nghị.
Giết chết cha con Lâm Lai Phong cùng với vợ chồng Viên Quốc Thành, dùng thủ đoạn như chém đinh chặt sắt cứu lấy người nhà họ Lâm một mạng, từng đó thôi là đủ để anh cho bản thân mình một chỗ ngồi tít đằng trước, gần bài vị tổ tiên nhà họ Lâm trong từ đường.
Đương nhiên, Lý Dục Thần không yêu cầu như thế, nhà họ Lâm có cho anh cũng không ngồi.
Anh chỉ ngồi ở vị trí phía sau, dành riêng cho con cháu cùng với Lâm Mộng Đình, chờ cuộc họp lướt đến đoạn anh cần phải đứng lên phát biểu.
Trong cuộc họp của gia tộc, Lâm Thượng Nghĩa kể tóm tắt lại những chuyện đã xảy ra gần đây, nhất là chuyện gia đình Lâm Lai Phong.
Cũng đề nghị loại bỏ hai nhà Lâm Lai Phong và Lâm Lai Nghi ra khỏi gia phả.
Lần trước chỉ xóa tên của Lâm Lai Phong và Lâm Thiếu Hằng, lần này lại có thêm Lâm Lai Nghi và Lâm Thiếu Bình.
Người đã chết, lời đề nghị đó cũng không có ai phản đối.
Những người từng thân thiết với Lâm Lai Phong cũng giữ im lặng, biến thành người ngồi yên lắng nghe, hoặc chuyển hướng sang nịnh bợ Lâm Thu Thanh.
Với khốn cảnh mà nhà họ Lâm gặp phải thời gian gần đây, Lâm Thượng Nghĩa bày tỏ sự xin lỗi, cũng tạ tội trước mặt tổ tiên.
Sau đó mời gia chủ Lâm Thu Thanh lên bục.
Đầu tiên, ông ta tự phê bình bản thân mình, cũng bày tỏ mình là người chịu trách nhiệm lớn nhất cho tình trạng khó khăn mà nhà họ Lâm gặp phải, sau đó vẽ ra một tương lai đầy triển vọng sắp tới, nói rằng nhà họ Lâm chắc chắn sẽ vượt qua khó khăn lần này, đi lên đỉnh cao của thời đại.
Từ đường lặng ngắt như tờ, không có người nào vỗ tay.
Lời ông cụ nói, mọi người đều nể nang đôi phần, nhưng lời Lâm Thu Thanh nói thì không có ai phản ứng.
Chương 234: Chúng ta tuyên chiến!
Không một ai tin tưởng lời ông ta nói, không ai tin tưởng nhà họ Lâm có thể bò lên lại cái đỉnh cao kia trong khi bị nhà họ Viên phong sát.
Có thể duy trì được, mỗi năm cho họ chút lợi nhuận thì cũng không tệ rồi.
Có người đứng ra nói: “Nơi này là từ đường, chúng ta đều là người một nhà, ông cũng đừng nói mấy lời sáo rỗng đó làm gì nữa. Nhà họ Lâm đang trong tình trạng thế nào, ông biết rõ hơn chúng tôi. Dù nhà họ Trần và tập đoàn Kinh Lý hợp tác với nhà họ Lâm thì cũng không thể thu hồi được một phần mười thị trường chúng tôi tổn thất”.
“Đúng vậy, nhà họ Viên liên tục phong sát thế này, chúng tôi kinh doanh bình thường thôi cũng không được. Các dự án của nhà họ Trần và tập đoàn Kinh Lý đều rơi vào tay mấy người, còn chúng tôi thì sao?”
“Lâm Thu Thanh, ông là gia chủ, ông không thể bo bo giữ cho mỗi nhà mình được. Mọi người đều hiểu, nhà họ Viên mà không bỏ phong sát, thì lấy đâu ra cái đỉnh để leo lên, nói gì đến tương lai phía trước? Hay là ông nhường vài dự án mình vừa ký được ra đây, hoặc là nhượng lại một ít cổ phần công ty của nhà ông đi, xem như ông có chút thành ý”.
“Nếu không thì dứt khoát tới nhà họ Viên xin lỗi cầu hòa đi, hai nhà vốn là sui gia, sao lại biến thành nước với lửa như thế?”
“Cái gì mà sui với gia, ông bị ngu rồi hả, con trai bảo bối của người ta chết trong nhà họ Lâm chúng ta, đổi lại là ông thì ông có thể hòa giải được không?”
“Nhưng hung thủ lại không phải người nhà họ Lâm chúng ta!”
Lời đó vừa nói ra, từ đường lại nhanh chóng trở về yên tĩnh.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần im lặng ngồi đó, nhìn xung quanh một vòng.
Chạm vào ánh mắt anh, sau đó chuyển tầm mắt đi chỗ khác.
Lâm Mộng Đình ngồi bên cạnh Lý Dục Thần tức đến mức phổi cũng sắp nổ tung.
Cô có thể nhìn thấy sự lạnh lẽo, nhạo báng và vui sướng khi người gặp họa hay thậm chí là thù hận trong ánh mắt những người đó, thứ duy nhất không có chính là sự biết ơn.
Là Lý Dục Thần cứu lấy cả nhà họ Lâm!
Lâm Mộng Đình chính là người trong cuộc.
Cô không bao giờ ngờ được, người trong nhà mình, thân thích của mình đa số đều là kẻ máu lạnh như thế, chỉ nhìn chằm chằm vào những lợi ích mình được nhận.
Lâm Mộng Đình muốn đứng dậy, nói vài lời đòi lại công bằng cho Lý Dục Thần.
Bỗng nhiên, một bàn tay cầm lấy tay cô.
Cô cúi xuống nhìn, là Lý Dục Thần.
Bàn tay anh nắm chặt lấy tay cô, một dòng nước ấm từ tay truyền đến.
Tim Lâm Mộng Đình bỗng lệch nhịp.
Cô quay đầu, nhìn thấy ánh mắt vững vàng và ấm áp của Lý Dục Thần.
Lúc này, lại có người nói: “Tôi cảm thấy giảng hòa với nhà họ Viên cũng là một ý hay, cứ nói hung thủ không phải người nhà họ Lâm, không liên quan đến chúng ta. Hơn nữa bọn họ cũng đã treo giải lên, đâu đó cả trăm triệu mà? Họ cũng không đòi chúng ta giao người, chứng tỏ chuyện này có thể thương lượng”.
Nhận được rất nhiều tiếng hưởng ứng.
“Đúng đó, tôi cũng thấy làm thế khá ổn”.
“Đúng vậy, nhà họ Viên cũng không phải dạng ngang ngược không nói đạo lý, ai làm thì kẻ đấy chịu thôi”.
…
Lý Dục Thần cảm thấy thời điểm đó đã đến, bèn chậm rãi đứng dậy.
“Hay là thế này, mọi người cứ trói tôi lại đưa đến nhà họ Viên đi, còn được lấy một trăm triệu đấy!”
Ánh mắt của anh đảo qua, những người vừa mở miệng lúc nãy đều cúi đầu.
Nhưng Lâm Mộng Đình biết rõ, họ cúi đầu không phải vì xấu hổ, mà vì sợ hãi.
Sợ kẻ vô học mà nổi điên lên, máu lại chảy thành sông.
Trong mắt bọn họ, Lý Dục Thần cũng chỉ là một kẻ vô học mà thôi.
Lâm Thu Thanh nhìn Lâm Thượng Nghĩa, ông cụ gật đầu.
Lâm Thu Thanh thở dài.
Cuối cùng cũng phải đi đến bước đường này.
Ông ta nhìn một vòng, những người ngồi đầy từ đường.
Hàng trăm con cháu nhà họ Lâm, các chi, các nhánh đều tập trung ở nơi này.
Lâm Thu Thanh cũng biết rõ, đám người này chỉ có thể cùng hưởng phúc, không thể chung hoạn nạn.
Đã đến lúc phải lọc người rồi.
Trong tổ huấn của nhà họ Lâm có một điều răn dạy mà chỉ có người thừa kế cùng với tộc trưởng mới biết được, đó chính là khi gia tộc có nguy cơ tồn vong, là tộc trưởng, điều ông ta phải làm không phải là đoàn kết lòng người, mà là tranh thủ lọc người.
Đuổi hết những kẻ mang tư lợi cá nhân mà bỏ quên nhân nghĩa đi, chỉ có như vậy thì những người còn lại mới có thể đoàn kết lại được, lúc này gia tộc mới có thể phát triển đi lên.
Trên thực tế, cứ cách vài chục năm, những chuyện như thế lại diễn ra một lần.
Một khi gặp phải nguy cơ, cả gia tộc đoàn kết một lòng, nhất trí đối ngoại chỉ tồn tại trong tiểu thuyết và phim truyền hình.
Sự thật là, đây chính là lúc nội gián và rất nhiều con sâu làm rầu nồi canh lộ mặt ra.
Nếu không, một gia tộc phát triển mấy trăm năm như họ, vốn đã đủ sức chống lại một số quốc gia nhỏ rồi.
Lâm Thu Thanh đứng dậy, cất cao giọng nói: “Các vị, hôm nay còn một chuyện nữa, tôi muốn bàn với mọi người. Đó cũng là đề xuất của cậu Lý, Lý Dục Thần đây, tôi và bố cũng đã thương lượng và cảm thấy chúng ta đủ sức thực hiện”.
Lâm Thu Thanh dừng lại một chút, hắng giọng.
“Nhà họ Lâm chúng ta, chuẩn bị tuyên chiến với nhà họ Viên!”
Chương 235: Tuyên bố
“Cái gì?”
“Tuyên chiến với nhà họ Viên?”
“Điên rồi chắc!”
Trong từ đường lập tức ồn ào.
Nỗi chấn kinh trong lòng mọi người còn nhiều hơn so với lúc trước nhà họ Viên tuyên bố phong sát nhà họ Lâm.
Trừ số ít người biết chuyện này, trong lòng những người khác đều có chung một suy nghĩ:
Điên rồi!
Lý Dục Thần điên rồi!
Lâm Thu Thanh điên rồi!
Ông cụ cũng điên rồi!
“Lý Dục Thần, tôi biết cậu đánh rất giỏi, có giỏi thì cậu đánh đến nhà họ Viên đi, đó là cậu lợi hại! Cậu bản lĩnh! Nhưng cậu hiểu kinh doanh không? Cậu biết một khi thương trường quyết chiến, có nghĩa là gì không?”
“Đúng thế, cậu biết thực lực của nhà họ Lâm và nhà họ Viên cách xa nhau bao nhiêu không? Tuyên chiến với nhà họ Viên, cậu tưởng là chuyện đùa hả?”
“Lâm Thu Thanh, ông cũng điên rồi phải không? Đề nghị như này mà ông cũng nói ra được? Lý Dục Thần không hiểu kinh doanh, ông cũng không hiểu hả?”
“Đúng thế, tuyên chiến với nhà họ Viên, chẳng phải là tìm cái chết mà!”
…
Nghe thấy những người này ông một câu, tôi một câu, Lâm Thu Thanh giơ hai tay, lòng bàn tay khẽ ấn nhẹ xuống, ra ý bảo mọi người trật tự.
“Các vị, các vị có từng nghĩ, tại sao nhà họ Viên không tuyên chiến với chúng ta, mà phong sát chúng ta không? Là họ có thiện ý ư? Đương nhiên không phải! Nhà họ Viên đang dùng nước ấm nấu ếch. Giết địch một ngàn, tự tổn thất tám trăm. Nếu nhà họ Viên khai chiến với chúng ta, thì sẽ có tổn thất. Bọn họ muốn tránh tổn thất, muốn không tốn một binh một tốt, dồn nhà họ Lâm chúng ta vào chỗ chết. Các vị cam tâm mặc cho người ta thịt như vậy sao?”
Lâm Thu Thanh nói hết nước hết cái.
“Họ muốn không tốn một binh một tốt, muốn dùng nước ấm nấu ếch, chúng ta thì ngược lại, dứt khoát trực tiếp tuyên chiến, đây gọi là đánh bất ngờ, tấn công khi họ không phòng bị!”
“Hừ, Lâm Thu Thanh, ông nói thì hay lắm. Cái gì mà đánh bất ngờ, tấn công khi họ không phòng bị, ông đánh thắng được không?”
“Đúng thế, ông cho rằng người nhà họ Viên đều mắc bệnh não đông máu, không biết phản kích sao? Cho dù người nhà họ Viên người nào cũng mắc não đông máu, chỉ cần hệ thống thương mại của họ vẫn vận hành bình thường, chúng ta cũng không có cơ hội thắng”.
…
Lâm Thu Thanh biết những người này nói đúng, nếu không có bất ngờ, không có sự hỗ trợ của bên ngoài, nhà họ Lâm không thể nào đánh thắng nhà họ Viên.
Cuộc chiến thương mại của cả gia tộc không phải chỉ là dự án.
Giống như đánh trận, một chiến dịch có bất ngờ, một cuộc đấu tranh của toàn diện phải dựa vào thực lực tổng thể, sẽ không có bất ngờ gì.
“Các vị, nghe tôi nói, lần này nhà họ Trần ở Thân Châu và tập đoàn Kinh Lý đã hợp tác với chúng ta. Thực ra đều là công lao của Dục Trần”.
“Thế thì đã làm sao? Nhà họ Trần và tập đoàn Kinh Lý sẽ vì chúng ta mà trở mặt với nhà họ Viên chắc?”
“Lý Dục Thần, cậu muốn thể hiện, đừng hại chúng tôi!”
“Cậu ta không phải là người nhà họ Lâm, có tư cách gì đề nghị? Chỉ vì đã giới thiệu cậu chủ nhà họ Trần hợp tác với chúng ta ư?”
“Đúng thế, có bản lĩnh thì tự đánh, không hiểu thương trường thì đừng nói láo ở đây!”
“Tóm lại tôi không đồng ý!”, có người kêu lên.
“Tôi cũng không đồng ý”, có người hùa theo.
“Ai ngốc thì người đó đồng ý, chê sống lâu quá hay chê nhiều tiền quá?”
…
Mọi người dâng lên cảm xúc phẫn nộ mạnh mẽ.
Lâm Thu Thanh dần không kiểm soát được tình hình.
Lâm Thượng Nghĩa đứng lên.
Cái uy của ông cụ không phải là bề ngoài, ông cụ đứng lên, trong từ đường lập tức yên tĩnh.
“Thực ra hôm nay mở cuộc họp này, không phải là bàn bạc chuyện này”.
Ông cụ hơi dừng lại, nhìn quanh một vòng.
“Là tuyên bố!”
“Sau khi cuộc họp gia tộc kết thúc, chúng tôi sẽ tuyên bố với bên ngoài”.
Lời của ông cụ trịnh trọng vang sáng, khẳng định chắc nịch.
“Ông cụ, không hợp quy tắc phải không?”, cuối cùng có người lên tiếng: “Theo quy tắc trong tộc, chuyện này cần phải họp gia tộc bỏ phiếu quyết định. Chỉ có vượt hơn nửa số thành viên đồng ý, mới được thông qua, ở trước mặt liệt tổ liệt tông, làm sao ông có thể độc đoán chuyên chế như vậy?”
Bình luận facebook