• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (3 Viewers)

  • Chương 323-325

Chương 323: Cùng một người

Tiền Nhược Vọng lại cười trước tiên, nói: “Cũng trách tôi, không chịu tập võ, một lòng dùng văn trị thiên hạ, lớn tuổi sức khỏe không được tốt nữa. Mấy năm nay cố gắng làm gia chủ, sớm đã là nỏ mạnh hết đà. Anh cả, anh là người tập võ, sức khỏe tốt hơn tôi, tuổi thọ cũng sẽ lâu dài hơn tôi nhiều. Vị trí gia chủ, rất quan trọng, trong vãn bối, tuy có người tài, chỉ sợ cũng không muốn làm trâu bò chăm chỉ, vị trí không dễ truyền, sau khi tôi chết, gia sản tông đường, e rằng vẫn phải dựa vào anh cả chống đỡ gánh vác”.

Tiền Khôn cau mày: “Nhược Vọng, ông đừng nghĩ lung tung. Chỉ là trúng độc thôi mà, thiên hạ không có thuốc độc không giải được, sẽ có cách thôi. Tôi là một võ phu, tôi không làm được việc như gia chủ, hay là ông giao cho Hân Đồng đi”.

Tiền Hân Đồng chu môi nói: “Đừng, cháu không muốn ngày ngày họp hành với các chú các bác đâu. Ông nội nhất định sẽ khỏe lại”.

Liền nhìn sang Hồ Sư Ước, không còn kiêu ngạo, khách sáo hỏi: “Ông Hồ, ông là y thánh, ông nhất định có cách, đúng không?”

Hồ Sư Ước vội nói: “Cái danh y thánh, tôi không dám nhận. Có điều, độc này, cũng đúng là không phải hoàn toàn không giải được”.

Ánh mắt của Tiền Khôn và Tiền Hân Đồng cùng sáng lên, hỏi: “Giải thế nào?”

Hồ Sư Ước nói: “Âm Dương Thập Tam Châm của nhà họ Hồ, thực ra là châm pháp dịch gân rửa tủy. Vốn dĩ châm pháp đã thất truyền, tôi chỉ học được kỹ thuật sót lại, nhưng thời gian trước cơ duyên trùng hợp, tôi được cao nhân truyền thụ, đã bổ sung toàn vẹn châm pháp thất truyền”.

Tiền Hân Đồng vui mừng nói: “Vậy ông Hồ mau thi triển châm pháp cho ông nội tôi đi!”

Hồ Sư Ước lắc đầu cười khổ nói: “Dịch gân rửa tủy, cần phải có nội lực cực cường mạnh phối hợp châm pháp mới có hiệu quả. Tôi mới được truyền thụ, châm pháp vẫn chưa tinh thông, nội lực lại bình thường, đâu thể ép độc cho ông Tiền?”

Tiền Hân Đồng nói: “Ông Hồ không thể, vậy cao nhân truyền thụ cho ông, người đó có thể chứ? Mau nói xem người đó là ai, bây giờ chúng tôi đi mời”.

Hồ Sư Ước cười nói: “Cô đã từng gặp người đó rồi”.

Tiền Hân Đồng ngẩn người, kinh ngạc nói: “A? Người mà ông nói chắc không phải là… anh ta chứ?”

Nghĩ đến dáng vẻ Lý Dục Thần không chào hỏi một tiếng đã bỏ đi, Tiền Hân Đồng không thể tưởng tượng anh chính là cao nhân truyền thụ châm pháp cho Hồ Sư Ước.

“Tôi không tin! Người này rõ ràng là tên lừa đảo, ông Hồ, tám phần ông bị anh ta lừa rồi!”

Tiền Khôn nghe thấy Hồ Sư Ước nói đến Âm Dương Thập Tam Châm, liền nghĩ đến Quỷ Môn Thập Tam Châm, nói: “Tôi nghĩ đến một người, người này y thuật vô cùng thần kỳ, vết thương cũ của tôi là do cậu ta chữa khỏi, nếu cậu ta ra tay, chắc chắn có thể giải được độc này!”

Tiền Hân Đồng vui mừng nói: “Ông nội, ông mau nói là ai đi, người mà ông nói chắc chắn đáng tin hơn người của ông Hồ”.

Hồ Sư Ước thấy Tiền Khôn có sự lựa chọn khác, đương nhiên cũng không tiện tiến cử, huống hồ Lý Dục Thần có giận Tiền Hân Đồng hay không, có chịu chữa bệnh cho Tiền Nhược Vọng hay không, Hồ Sư Ước cũng không dám chắc chắn.

Ông ta cũng rất hiếu kỳ, Tiền Khôn sẽ tiến cử ai, Nam Giang còn có ai có y thuật còn cao minh hơn Hồ Sư Ước ông ta?

Tiền Hân Đồng và Hồ Sư Ước cùng nhìn sang Tiền Khôn, đợi ông ta nói ra tên của người này.

Tiền Khôn nói: “Cậu ta tên là Lý Dục Thần”.

Nghe thấy ba chữ Lý Dục Thần, Tiền Hân Đồng suýt nhảy lên.

Hồ Sư Ước ngẩn người, cười trong lòng nói: “Ông Khôn, ông và tôi cùng suy nghĩ giống nhau”.

“Ồ?”, Tiền Khôn kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ người truyền thụ châm mà ông Hồ nói, cũng là Lý Dục Thần?”

“Đúng thế”.

Hồ Sư Ước kể lại chuyện xảy ra ở Đồng Khánh Đường ban sáng một lượt.

Tiền Khôn nghe xong, cười lớn ha ha, nói: “Hân Đồng à Hân Đồng, lần này cháu nhìn nhầm rồi, lại còn dám đánh cược với người ta, lần này sợ là mất cả người lẫn tài sản rồi. Ha ha ha…”

Tiền Hân Đồng đỏ mặt, hờn dỗi nói : “Ông nội!”

Tiền Khôn nói: “Được rồi, được rồi, ông gọi cho cậu ta, bảo cậu ta đến”.

Rồi lấy điện thoại ra, định gọi đi.

“Ông nội”, Tiền Hân Đồng do dự một lát: “Ông chỉ cần hỏi anh ta đang ở đâu, đích thân cháu đi mời anh ta”.



Lý Dục Thần đang uống trà nói chuyện với Từ Thông trong phòng bao của hội sở, Quan Nhã Lệ đích thân ngồi cùng

Từ Thông thả lỏng hơn vừa nãy rất nhiều, ông ta biết mình đã đầu tư thành công.

Hôm nay coi như trong họa được phúc, dùng cái chân của con trai và cái mạng của Chung Thần, đổi lấy cơ hội ngồi uống trà với Lý Dục Thần, ông ta thấy rất đáng.
Chương 324: Đích thân mời

Huống hồ cái chân của Từ Hiểu Bắc chỉ gãy một lúc, đã được chữa khỏi.

Còn Chung Thần, một tên nhóc không quen biết, vốn chẳng là gì trong mắt Từ Thông, cho dù vì vậy mà đắc tội với cậu ấm nhà họ Viên.

Chẳng lẽ nhà họ Viên còn có thể vì tên nhóc đó đến tính sổ với Từ Thông chắc?

Kể cả đến thật, Từ Thông cũng không sợ.

Binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì nước chặn, mãnh hổ Giang Đông, đâu phải hư danh!

Từ Thông chỉ sợ kiểu như Lý Dục Thần, thực sự là tay cầm tia sét, trong một ý niệm, đã có thể diệt nhà họ Từ.

Hơn nữa ông ta đoán chắc, tương lai Lý Dục Thần chắc chắn có thành tựu vĩ đại, bây giờ là lúc rồng bơi chỗ nước cạn, còn có thể bò lên, đợi chân long bay lên trời, thì chỉ có thể ở dưới ngước nhìn thôi.

Cho nên ở thành phố Cô, ông ta mới không hề do dự là người đầu tiên nói ra khẩu hiệu ‘cậu Lý là nhất’.

Lý Dục Thần cũng vừa hay thông qua Từ Thông tìm hiểu rất nhiều tình hình của hào môn Giang Đông.

Anh còn cố ý hỏi đến Lang Dụ Văn.

Từ Thông cũng thừa nhận, Lang Dụ Văn là kỳ tài, có mưu lược và gan dạ phi thường, tiếc là xuất thân bình thường,mnền móng mong manh, dã tâm quá lớn, đế quốc thương nghiệp của anh ta đã lay động nền móng của rất nhiều cường hào, cuối cùng bị vây quét.

Nếu Lang Dụ Văn bước đi nhỏ hơn chút, vững chắc hơn, hoặc là chịu cúi đầu, không kiêu ngạo, cũng không đến mức có kết cục sau này, có lẽ bây giờ có khả năng đã trở thành nhà giàu số một Giang Đông.

Lý Dục Thần hỏi: “Nghe nói năm đó tám hào môn Giang Đông liên thủ vây quét Lang Dụ Văn, chắc ông Từ không có trong số đó chứ?”

Từ Thông cứ cảm thấy lời của Lý Dục Thần có ẩn ý, bất giác chột dạ lo sợ.

“Tham gia thì cũng tham gia, nhưng tôi không phải chủ lực”, ông ta cẩn thận nói: “Lúc đó, địa bàn kinh doanh của Lang Dụ Văn chủ yếu tập trung ở Giang Bắc, tôi kinh doanh ở Cô Tô và Thân Châu, không trực tiếp cạnh tranh với anh ta”.

“Vậy nhà dẫn đầu vây quét Lang Dụ Văn, là những nhà nào?”, Lý Dục Thần hỏi.

“Phần lớn đều là cường hào Giang Bắc, tổng cộng bảy tám nhà, dẫn đầu là nhà họ Trương ở Kim Lăng. Lúc đó nếu Lang Dụ Văn không phải vội công chiếm thị trường Kim Lăng, nhà họ Trương cũng sẽ không đứng ra. Không có nhà họ Trương dẫn đầu, mấy nhà khác cũng không liên kết được, cũng không thể nào đánh sập Lang Dụ Văn. Tôi cùng vì muốn làm quen nhà họ Trương, nên mới tham gia”.

Quan Nhã Lệ hiếu kỳ nói: “Cậu Lý, sao anh lại có hứng thú với Lang Dụ Văn như vậy?”

Từ Thông nhìn sang Lý Dục Thần, trong lòng cũng có câu hỏi như vậy.

Lý Dục Thần cười nói: “Không giấu hai người, bây giờ anh ta làm việc cho tôi”.

Từ Thông ngẩn người, trong lòng hiểu ra, nói: “Lang Dụ Văn có tài Gia Cát, đang cần một Lưu Bị. Cậu Lý có được tướng tốt, có lẽ là muốn xây dựng bá nghiệp trên thương trường?”

Lý Dục Thần cười nói: “Còn cần ông Từ ủng hộ hết sức mới được”.

Từ Thông cười ha ha nói: “Đương nhiên, Từ mỗ sẽ cố hết sức! Chỉ là, những hào môn Giang Bắc phải cẩn thận rồi, ha ha ha!”

Quan Nhã Lệ vẫn luôn quan sát, muốn làm rõ giữa Từ Thông và Lý Dục Thần, rốt cuộc là quan hệ thế nào.

Từ Thông là người thế nào, đương nhiên bà ta biết rõ, nhưng Lý Dục Thần thâm sâu thế nào, bà ta cũng không nắm chắc.

Từ Cao Tử Hạng đến Từ Thông, đều cung kính với anh như vậy, rốt cuộc anh có chỗ dựa gì?

Quan Nhã Lệ càng lúc càng hiếu kỳ với Lý Dục Thần.

Đúng lúc này, Lý Dục Thần nhận được điện thoại của Tiền Khôn.

Tiền Khôn nói bệnh tình của Tiền Nhược Vọng, mời anh đến khám.

Đương nhiên Lý Dục Thần đồng ý, anh vẫn phải nể mặt Tiền Khôn.

Tiền Khôn bảo anh chờ ở hội sở, chốc nữa có người đến đón anh.

Lý Dục Thần cũng không nghĩ nhiều.

Hội sở Hồ Tân cách sơn trang Ngô Việt không xa, cho nên chỉ lúc sau, Tiền Hân Đồng đã đến.

Trợ thủ của Quan Nhã Lệ vội vàng đến báo tin.

“Cô Tiền?”

Quan Nhã Lệ nghe nói Tiền Hân Đồng đến, vô cùng kinh ngạc, cô cả Tiền nổi tiếng Tiền Đường, bình thường là nhân vật mà mang kiệu tám người khiêng đến cũng không mời được.

Sao Tiền Hân Đồng lại đến hội sở?

Quan Nhã Lệ đang định đi ra nghênh đón, Tiền Hân Đồng đã xông vào.

Đương nhiên còn có người đầu trọc sáng bóng đi cùng cô ta - Hoa hòa thượng.

“Cô cả Tiền, cô đúng là khách quý, cơn gió nào thổi cô đến đây thế?”

Quan Nhã Lệ vội vàng đứng lên nghênh tiếp, bà ta không dám chậm trễ lơ là người của nhà họ Tiền, đặc biệt là cô chủ nổi tiếng khó chiều này.

“Bà chủ Quan, làm phiền rồi”.

Tiền Hân Đồng mỉm cười với Quan Nhã Lệ, đi thẳng về phía Lý Dục Thần.
Chương 325: Gây trò cười

Vẫn là bộ sườn xám màu trắng, uyển chuyển đi đến, một đóa hoa đào kiều diễm tròn đầy trước ngực, vẻ đẹp yêu dị ập đến.

Khác với ban ngày là, vẻ kiêu ngạo đã bớt đi rất nhiều.

“Cậu Lý, tôi đến đón anh”.

Quan Nhã Lệ vô cùng kinh ngạc, lại đến tìm Lý Dục Thần?

Bà ta vốn còn đang đoán, tại sao hôm nay Tiền Hân Đồng lại đến đây, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chỉ có một khả năng, là nghe nói Từ Thông đang ở đây, nên đến gặp.

Nhưng bà ta không ngờ, lại là đến tìm Lý Dục Thần, hơn nữa thái độ đó, đã từng nghe nói cô cả Tiền cung kính với người khác như vậy chưa?

Lý Dục Thần cũng không ngờ Tiền Hân Đồng đến đón, cũng phải cười, nói: “Cô không sợ thua cược à?”

Tiền Hân Đồng kiếm chế sự kiêu ngạo lại nổi lên, bĩu môi nói: “Tôi còn sợ anh không dám đi đấy!”

Hoa hòa thượng phía sau cô ta nhìn chằm chằm Lý Dục Thần, ánh mắt âm lạnh.

“Xin giới thiệu, Từ Thông ở Cô Tô, Tiền Hân Đồng, cô cả nhà họ Tiền”, Lý Dục Thần giới thiệu cho hai bên.

Nghe thấy tên của Từ Thông, Tiền Hân Đồng khẽ nhướn mày, hiển nhiên rất kinh ngạc, không ngờ người ngồi uống trà với Lý Dục Thần là Từ Thông.

“Ngưỡng mộ đại danh của cô cả Tiền từ lâu, sớm đã muốn gặp mặt rồi. Không ngờ có thể gặp được ở đây, hôm nay chuyện vui liên tiếp, đúng là ngày may mắn của Từ Thông tôi!”, Từ Thông cười ha ha nói.

“Ông Từ nói đùa rồi, ông là mãnh hổ Giang Đông, phải là tôi nói ngưỡng mộ đại danh mới đúng”, Tiền Hân Đồng nói.

“Mời cô cả Tiền ngồi xuống uống trà”, Từ Thông dịch sang một vị trí.

Quan Nhã Lệ cũng cười đi đến ngồi xuống bày chén trà: “Ông Từ và cô cả Tiền đều là khách quý, hôm nay hiếm khi gặp nhau, ngồi xuống uống một chén đi”.

Tiền Hân Đồng nói: “Ông Từ từ xa đến là khách, vốn phải là tôi thể hiện lòng hiếu khách, tiếc là hôm nay trong nhà có việc gấp, tôi muốn mời cậu Lý qua, thứ lỗi cho tôi không thể ngồi cùng”.

Tiền Hân Đồng thanh lịch hào sảng, thái độ bình thản.

Từ Thông thầm gật đầu, lòng nhủ không hổ là xuất thân đại gia, so sánh ra, con trai mình kém hơn rất nhiều. Xem ra vẫn phải cần căn cơ gia tộc.

“Thật là tiếc quá!”, Từ Thông thở dài.

Lý Dục Thần vươn vai đứng lên nói: “Ông Từ, chốc nữa tiệc kết thúc, phiền ông chăm sóc Mộng Đình và Đinh Hương, đưa họ về trường. Tôi thất lễ rồi”.

Từ Thông vội nói: “Yên tâm đi, cậu Lý, cậu không giao phó, tôi cũng sẽ làm”.

Lý Dục Thần gật đầu, nói với Tiền Hân Đồng: “Đi thôi”.

Tiền Hân Đồng nhìn anh một cái, khẽ nghiêng người, nhường lối đi, để Lý Dục Thần đi trước, mình bước nửa bước, rồi đi theo sau.

Hoa hòa thượng trọc đầu lại lùi lại nửa bước.

Nhìn ba người rời đi, trong mắt Quan Nhã Lệ lóe lên hào quang kỳ dị, trong lòng càng hiếu kỳ, cậu Lý này, rốt cuộc là người thế nào, không những Cao Tử Hạng và Từ Thông kính anh như thần, hôm nay nhà họ Tiền cũng xuất hiện.

Bà ta đang nghĩ, nếu vừa nãy ở phòng Vọng Hồ, người đến trước không phải là Từ Thông, mà là Tiền Hân Đồng thì sẽ thế nào?

Nghe nói tính cách của cô cả Tiền này không phải nóng tính bình thường, những người chọc vào cô ta, không biết có bao nhiêu người chết trong tay Hoa hòa thượng bên cạnh cô ta rồi.

Trong lòng Từ Thông cũng sôi sục, thầm thấy may mắn mình quyết đoán, ngồi trực thăng đến, nếu đến muộn một bước, hậu quả không thể tưởng tượng.

Vừa nãy ông ta nghe rất rõ, Tiền Hân Đồng nói trong nhà có việc, muốn mời Lý Dục Thần qua đó. Chuyện nhà của nhà họ Tiền, xem ra cậu Lý cũng có giao tình khá sâu với nhà họ Tiền.



Đến sơn trang Ngô Việt, Tiền Khôn và Hồ Sư Ước đều đứng đón dưới bia đá Ngô Sơn Thiên Phong.

Mọi người chào hỏi nhau, cũng không nhiều lời, trực tiếp đến phòng của Tiền Nhược Vọng.

Tiền Nhược Vọng nhìn thấy Lý Dục Thần trẻ như vậy, chẳng trách cháu gái nảy sinh nghi ngờ, coi người ta là tên lừa đảo, nếu không phải Tiền Khôn và Hồ Sư Ước đều vô cùng tôn sùng Lý Dục Thần, Tiền Nhược Vọng cũng khó tránh phải nghi ngờ.

Lý Dục Thần đặt tay lên mạch của Tiền Nhược Vọng, lập tức cau mày.

“Ông Tiền trúng độc rồi!”

Trước đó, không có ai nói cụ thể bệnh tình của Tiền Nhược Vọng cho Lý Dục Thần.

Tiền Khôn và Hồ Sư Ước không nói, là cảm thấy Lý Dục Thần có thể nhìn ra, nói ra trước, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của anh.

Tiền Hân Đồng không nói, là muốn xem rốt cuộc Lý Dục Thần có lợi hại như Tiền Khôn và Hồ Sư Ước nói không.

Đương nhiên cô ta hy vọng Lý Dục Thần có thể chữa khỏi bệnh của ông nội, nhưng trong lòng vẫn thầm có suy nghĩ hy vọng Lý Dục Thần gây ra trò cười lớn.

Bây giờ cô ta phát hiện, hôm nay người gây trò cười lại là bản thân cô ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 166-170
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom