• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (4 Viewers)

  • Chương 330-332

Chương 330: Xin bái làm sư

“Được!”, Hoa hòa thượng đi lên trước một bước: “Nể tình anh chữa khỏi bệnh cho ông cụ Tiền, tôi nhắc nhở anh một câu, người khác đều biết ngoại hiệu của tôi là Hoa hòa thượng, nhưng ít người biết, tôi còn có một ngoại hiệu, tên là Âm Dương Thủ”.

Vừa dứt lời, Hoa hòa thượng liền ra tay.

Tay trái của anh ra rút ra một con dao găm từ trong túi, soạt soạt xoay ba vòng, tay phải vẫn giấu trong tay áo, dậm chân xuống đất, lao về phía Lý Dục Thần, con dao lóe lên ánh sáng trắng đâm về phía cổ họng của Lý Dục Thần cùng với tốc độ cực nhanh.

Trí Nhẫn nói Âm Dương Thủ của Hoa hòa thượng là đệ nhất khoái thủ Tiền Đường, tay trái đâm thẳng, bá đạo hung ác, khoái thủ thực sự lại là tay phải giấu trong tay áo, một âm một dương, một hư một thực.

Hoa hòa thượng tin chỉ cần anh ta ra tay, rất ít người ở Tiền Đường có thể đỡ được một chiêu của anh ta.

Con dao găm đâm thẳng nhanh như chớp điện, thấy lưỡi dao sắc nhọn đã đến cổ họng của đối phương, tay áo cánh tay phải của Hoa hòa thượng bỗng nhiên bành to lên, giống như túi gió.

Sau đó tay phải thò ra với tốc độ không thể tưởng tượng, lòng bàn tay nắm một lưỡi dao, ánh sáng trắng chói mắt trực tiếp bắn lên bụng của Lý Dục Thần, lại còn nhanh hơn cả con dao găm bên tay trái tung ra trước.

Vì ban ngày đã thử tung một đao, không thể nắm bắt được sự nông sâu của Lý Dục Thần, cho nên đòn tấn công này, Hoa hòa thượng đã dùng hết sức lực.

Khoảng cách gần như vậy khiến anh ta phát huy toàn lực, cho dù là cao thủ hóa kình đỉnh phong cũng rất khó rút lui an toàn. Anh ta dường như đã nhìn thấy dáng vẻ đối thủ phun ra máu tươi và chậm rãi ngã xuống.

Nhưng, Hoa hòa thượng đã đâm vào hư không.

Con dao găm đâm thẳng đã cạn lực, dừng ở vị trí cách cổ họng của Lý Dục Thần chưa đến nửa tấc.

Chỉ thiếu một chút nữa thôi.

Lưỡi dao trong tay phải lóe lên ánh sáng cong, mang theo gió khiến tà áo của Lý Dục Thần lay động, nhưng không thể cắt đến bụng của Lý Dục Thần.

Cũng chỉ thiếu chút nữa thôi.

Hoa hòa thượng thộn người.

Ban ngày như vậy, bây giờ vẫn như vậy.

Rõ ràng đã tính toán khoảng cách.

Là đối thủ đã hành động sao?

Anh ta không nhìn rõ.

Đúng lúc Hoa hòa thượng hồ nghi, Lý Dục Thần ra tay thật.

Anh giơ tay, bàn tay thành con đao, chém xuống một nhát.

Hoa hòa thượng cảm nhận được trong đao khí ngưng tụ, dày đặc ẩn chứa sát ý sắc bén.

Sinh ra cùng với đao khí, là một cảm giác áp bức mạnh đến không thể tưởng tượng, khiến anh ta không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn đao khí chém xuống.

Đao khí không ánh sáng, cắt ngang không khí.

Ở ngay trước mặt Hoa hòa thượng, không khí dường như rách lìa, xuất hiện khe nứt chân không.

Hoa hòa thượng bị chân không hút đến, bước chân loạng choạng, miễn cưỡng đứng vững.

Lý Dục Thần nhìn anh ta mỉm cười: “Thế nào, đao của tôi có nhanh hơn anh không?”

“Chân khí thành đao, chém không thành hư, anh là tông sư!”

Hoa hòa thượng không thể tin nổi nhìn Lý Dục Thần.

“Nhưng anh còn trẻ như vậy, làm sao có thể? Làm sao có thể?...”

Hoa hòa thượng không ngừng tự lẩm bẩm.

Bỗng nhiên quỳ xuống trước Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần sợ giật mình: “Anh làm gì thế hả?”

“Anh Lý, tôi muốn xin anh hai chuyện”, Hoa hòa thượng nói.

“Nói đi”.

“Thứ nhất, tôi muốn bái anh làm sư”.

Lý Dục Thần còn tưởng là chuyện gì, thì ra là muốn học võ công, bèn nói: “Bái sư thì thôi đi, tôi cũng không phải là người trong võ đạo, nếu anh yêu thích võ đạo, có thể đến quán cơm Giang Hồ thành phố Hòa, sư huynh của anh cũng đang ở đó. Chuyện thứ hai là gì?”

“Chuyện thứ hai…”, Hoa hòa thượng hơi do dự, nói: “Tuy cô Tiền kiêu ngạo, thực ra là một người tốt tâm địa lương thiện. Mấy năm nay không biết có bao nhiêu cậu ấm thế gia theo đuổi cô ấy, nhưng trong mắt tôi, đều là đám chó vàng dế nhũi, không ai xứng với cô ấy. Chỉ có người như anh Lý mới xứng với cô ấy. Hôm nay cô chủ đã đồng ý thực hiện lời hứa, làm người của anh Lý, anh Lý đồng ý đi”.

Lần này đến lượt Lý Dục Thần thộn người.

Đây là việc gì với việc gì hả?

“Tôi có vợ chưa cưới rồi”, Lý Dục Thần nói: “Tôi sẽ không đồng ý chuyện này”.

“Anh không đồng ý, tôi sẽ quỳ không đứng lên”, Hoa hòa thượng nói.

“Vậy anh cứ quỳ đi”.

Lý Dục Thần nói xong, quay người bỏ đi, không hề do dự.

Hoa hòa thượng ngây người ở đó.

Hả, đi thật hả? Không giống tiểu thuyết phim truyền hình chút nào sao?
Chương 331: Tứ hợp viện

Lần này lúng túng rồi.

Cứ quỳ tiếp ư?

Người đã đi rồi, quỳ cho ai xem đây.

Đứng lên ư?

Tốt xấu gì cũng là nhân vật có tiếng tăm trên giang hồ, những lời vừa nói, cũng không thể không làm.

Hoa hòa thượng khó chịu trong lòng, bực mình thở một hơi, trong bụng sôi sục, dần đào thải ra khỏi cơ thể, phát ra một tiếng phụt.

Khẽ đứng lên, đuổi theo về hướng Lý Dục Thần biến mất trong sắc đêm.



Mã Sơn ngồi quán trong bar Hương Thảo nói chuyện với Trương Diễm Diễm.

Nhiều năm không gặp, cảm giác năm đó đã phai nhạt, Mã Sơn cũng chỉ coi cô ta là bạn bè, không có suy nghĩ khác.

Nói chuyện như vậy, ngược lại rất thoải mái.

Ban đầu Trương Diễm Diễm không muốn nói về chuyện sau khi mình rời khỏi thành phố Hoà, sau đó nói mãi nói mãi, cũng nói toàn bộ ra như đổ hạt đậu qua ống tre.

Năm đó cậu ấm họ Na mà vợt Trương Diễm Diễm ra khỏi quán bar, nghe nói là hậu duệ hoàng tộc triều trước, gia thế bối cảnh rất thâm sâu.

Trương Diễm Diễm theo anh ta đến thủ đô, vốn tưởng rằng từ đây chim sẻ biến thành phượng hoàng, được sống cuộc sống sung sướng. Không ngờ, ngay cả cửa nhà cô ta cũng không được vào.

Cậu ấm họ Na đó mua một căn nhà ở ngoại thành cho cô ta, ban đầu mỗi tuần đều đến thăm cô ta, sau đó biến thành một tháng, rồi sau đó không đến nữa.

“Em cũng không biết em là vợ mấy, tóm lại chắc chắn không phải bà hai, có lẽ cũng không được tính là bà ba”, Trương Diễm Diễm tự chế nhạo: “Cũng may anh ta còn có chút lương tâm, căn nhà đó đăng ký tên em. Em bán căn nhà đi. Nhà ở thủ đô rất giá trị, tiết kiệm một chút, đủ cho em sống nửa đời còn lại. Em bèn đến Tiền Đường, mở một quán bar nhỏ ở đây, coi như làm lại công việc cũ”.

“Tại sao em không về thành phố Hoà?”, Mã Sơn hỏi.

“Về đó làm gì?”, Trương Diễm Diễm cười khổ: “Để những người quen biết em cười em ư? Thành phố Hoà không có gia đình của em”.

Mã Sơn không biết phải nói gì, uống ngụm rượu, hỏi: “Em không liên lạc với cậu ấm đó nữa ư? Không về đó tìm ư? Có lẽ người ta cũng gặp phải chuyện gì thì sao”.

Trương Diễm Diễm cười lạnh lùng một tiếng: “Em cũng từng an ủi mình như vậy, cũng đi tìm. Em tìm theo địa chỉ mà anh ta từng nói với em, một tòa tứ hợp viện rất lớn, nhưng vốn không có ai sống ở đó. Người già gần đó nói, khu nhà đó vốn có nhà họ Lý sống, nhưng hai mươi năm trước, người nhà họ Lý chết hết trong một đêm. Sau này khu nhà đó thuộc về nhà họ Na. Nhưng có lẽ người nhà họ Lý chết quá oan khuất, âm hồn bất tán, thường xuyên có ma, người họ Na sống ở đó không bao lâu, đã chuyển đi, giờ mười mấy năm không có ai sống ở đó”.

“Em nói cái gì?”, Mã Sơn giật lông mày, hình như nghĩ đến điều gì: “Trước đây tứ hợp viện đó là của nhà họ Lý ư?”

Về thân thế của Lý Dục Thần, Mã Sơn thấp thoáng nghe Lý Dục Thần nhắc đến, cũng biết Lý Dục Thần đang thực hiện một kế hoạch vĩ đại chấn hưng nhà họ Lý.

Trương Diễm Diễm không biết Mã Sơn đang nghĩ gì, nói: “Nhìn thấy tứ hợp viện có ma đó, em hiểu ra, anh ta chưa từng muốn đưa em đến nhà anh ta. Em không có vị trí trong lòng anh ta, càng không thể nào có vị trí ở nhà anh ta. Con người ấy à, vẫn phải dựa vào bản thân. Bây giờ một mình em chẳng phải sống vẫn rất tốt ư”.

Quan bar bên cạnh trường học kinh doanh sớm, trời còn chưa tối, đã liên tục có khách vào, phần lớn đều là sinh viên.

Đồ uống của quán bar Hương Thảo khá rẻ, thực sự thích hợp với sinh viên tiêu dùng.

Khách đông lên, Trương Diễm Diễm cũng bận hơn.

Trong quán bar nhỏ này, ngoại trừ cô ta, chỉ có hai nhân viên phục vụ, đội nhảy là sinh viên của câu lạc bộ thanh nhạc của trường.

Cho nên Trương Diễm Diễm phải kiêm các công việc như làm bà chủ, điều chế rượu, thu ngân và tiếp khách.

Mã Sơn rất quen thuộc với công việc của quán bar, dù sao cũng rảnh rỗi, liền giúp một tay.

Quán bar nhỏ như Hương Thảo vốn rất thoải mái, cũng thường có sinh viên đến làm thêm, vì vậy khách hàng cũng coi Mã Sơn là sinh viên phục vụ.

Lúc này rèm cửa được vén lên, một đám người như đám lông bông đi vào, nói ầm ĩ ngồi vào quầy bar.

Trương Diễm Diễm chào hỏi: “Các vị, muốn uống gì?”

“Uống gì? Uống sữa của cô có được không?”, một tên lông bông không có ý tốt nhìn chằm chằm thân hình tròn đầy của Trương Diễm Diễm hỏi.

Mấy bên còn lại ở đó cười ngặt nghẽo.

Trương Diễm Diễm nở nụ cười, ứng phó một cách thuần thục.

Đám lông bông gọi mấy ly rượu.
Chương 332: Rắc rối ở quán bar

Một tên trong đó thử một ngụm, liền nhổ sang bên một bên, gõ mạnh cái ly lên bàn, mắng: “Đây là đồ cho người uống hả? Nước tiểu còn ngon cái loại này của cô!”

Tiếng nhạc của quán bar Hương Thảo rất nhẹ nhàng du dương, không phải kiểu quá sôi động.

Đội nhạc đang diễn một ca khúc mang phong cách dân gian.

Giọng của tên lông bông rất lớn, tiếng chiếc ly đập mạnh lên bàn còn nhức tai hơn.

Lần này, người trong quán bar đều nhìn sang bên này.

Mã Sơn cau mày, mới biết Trương Diễm Diễm làm bà chủ không hề dễ dàng.

Mấy tên nhóc lông bông này rõ ràng là đến gây chuyện.

Vể mặt Trương Diễm Diễm biến sắc, cầm ly rượu trên bàn về, uống một ngụm hết sạch.

“Người anh em, rượu không ngon, tôi đổi cho anh ly khác. Các vị muốn uống gì, cứ tự nhiên, tôi mời. Mọi người cùng sống trên con phố này, tôi chưa từng nộp thiếu tiền bảo kê cho chỗ anh Siêu đâu”.

Cách xử lý của Trương Diễm Diễm không vấn đề, giữ thể diện cho mọi người, cũng để lại đường lui cho mình, thông thường, đối phương chỉ cần không rắp tâm gây chuyện, uống không vài ly cũng có thể cho qua.

Trương Diễm Diễm lại rót một ly mới.

Tên lông bông dẫn đầu nhận lấy, uống một ngụm, lại phỉ nhổ xuống đất, đặt mạnh ly rượu lên bàn.

“Đừng lấy anh Siêu ra dọa tôi, ở đây, chẳng cần biết anh nào hết. Hoặc là pha chế rượu cho tôi, đến lúc tôi hài lòng thì thôi. Hoặc là dứt khoát nằm xuống, dạng hai chân, cho lão đây sướng một cái”.

Những người bên cạnh đều cười lớn.

Hai tên lông bông trong đó đứng lên, đi đến khách khác, giữa đường nhặt một chai bia của một người, rắc rắc đập vỡ, hét lên với khách:

“Giải tán giải tán đi! Nhìn gì mà nhìn! Muốn xem lão đại bọn tao thịt bà chủ hả!”

Đám sinh viên đều kinh sợ, người nào cũng hoảng loạn bỏ chạy.

Đội nhạc cũng dừng lại, nhìn về bên này, không biết phải làm thế nào.

Mã Sơn đi đến quầy bar, kéo Trương Diễm Diễm ra phía sau, mình đối diện với tên cầm đầu.

“Người anh em, tôi pha chế rượu cho nhé”.

Tên lông bông nhìn anh ta từ trên xuống dưới mấy cái: “Vừa đến quán bar làm phải không, ra mặt thay bà chủ chúng mày hả? Nghĩ xem mình có mấy cái mạng!”

“Mạng ấy à, đương nhiên chỉ có một”.

Mã Sơn trả lời một câu, nhanh nhẹn pha chế một ly rượu, đặt lên quầy, đột nhiên nhổ một bãi nước bọt vào, đưa ly rượu đến trước mặt tên cầm đầu, nói:

“Uống đi”.

“Vãi! Muốn chết phải không?”

Tên cầm đầu đám lông bông đưa tay chỉ vào mặt Mã Sơn mắng lớn.

Mã Sơn đột nhiên tóm tay của hắn ta, vặn mạnh, khiến cánh vay của hắn ta vòng lên cổ mình mình, ép xuống bàn.

Sau đó một tay khác nhanh chóng cầm ly rượu trên bàn, đổ mạnh vào trong miệng hắn ta.

Đổ hết cả ly rượu vào miệng, Mã Sơn cầm ly thủy tinh không, đập mạnh lên đầu hắn ta.

Bành bành hai tiếng, ly thủy tinh đập vỡ tan tành, đối phương cũng vỡ đầu mẻ trán.

Máu tươi chảy xuống đất.

Đám lông bộng bị khí thế của Mã Sơn dọa sợ, lập tức ngẩn người ở đó, không ai dám động đậy.

Mã Sơn cười lạnh lùng một tiếng, đối phó loại người này, thì phải mạnh tay, anh càng nhượng bộ, hắn càng được đà lấn tới.

Anh ta cúi đầu nói bên tai tên cầm đầu mặt đầy máu: “Nhớ kỹ, tao tên là Mã Sơn, tao bảo kê quán này, còn dám đến gây chuyện, tao giết chết mày!”

Nói xong anh hất hắn ta khỏi bàn.

Tên lông bông lăn lộn dưới đất, ôm đầu hét với Mã Sơn: “Nhóc con, mày giỏi lắm, mày đợi đấy!”

Rồi dẫn đám thuộc hạ chạy khỏi quán bar.

Mã Sơn biết bọn chúng sẽ còn đến, nhưng chuyện như đánh nhau, trước nay anh ta chưa từng sợ.

Đám lông bông này, cùng lắm chỉ có mười mấy hai mươi tên thôi.

Trước đây anh ta đã đánh giỏi, bây giờ theo Lý Dục Thần học võ công thật, thì càng không sợ.

Phải đánh đến cho chúng phục thì thôi, mới giúp Trương Diễm Diễm giải quyết triệt để rắc rối này được.

“Không ngờ bên cạnh trường học cũng có chuyện như này”, Mã Sơn nói.

Trương Diễm Diễm sợ hãi, nói: “Trị an ở con phố này vẫn khá tốt, lão đại của đây là anh Siêu, mỗi tháng em đều nộp một món tiền cho anh ta, trước đây cũng có chuyện này, bình thường báo tên của anh ta là không sao. Hôm nay mấy tên này cung không biết có lai lịch gì, em gọi điện cho anh Siêu”.

Mã Sơn không ngăn cản.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 166-170
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom