-
Chương 387-389
Chương 387: Yếu Môn
Sư phụ Vinh cũng chẳng động đậy, chỉ giơ cổ tay ra.
Tứ Bảo đột nhiên đứng im ở đó, cánh tay đưa ra trước, trong tay cầm mũ bảo hiểm, cách mặt của sư phụ Vinh chưa đến nửa tấc.
“Tứ Bảo, cậu làm sao thế?”, Viên Khả Kiều thấy cậu ta bất động, bèn hỏi.
Trong ánh mắt của Tứ Bảo có vẻ kinh sợ.
Đột nhiên, mũ bảo hiểm trên tay cậu ta chia thành hai nửa, lộp độp rơi xuống đất.
Sau đó, tay áo của cậu ta cũng rách ra một đường dài, từ cổ tay cho đến bả vai.
Trên cánh tay, bỗng xuất hiện một đường dài nhỏ màu đỏ.
Màu của đường nhỏ dài này càng lúc càng đậm, càng lúc càng rõ, kéo dài cho đến động mạch chủ ở cổ.
Tứ Bảo giơ tay trái, nhẹn nhàng sờ cổ.
Trên tay đỏ máu.
Lúc Tứ Bảo ngã xuống, trong mắt đầy vẻ không cam tâm.
Đến chết cậu ta cũng không biết đối phương làm sao làm được, đã dùng vũ khí gì.
Tứ Bảo ngã xuống cũng khiến cả con phố hoàn toàn yên tĩnh.
Khuôn mặt của đám người Yếu Môn lộ ra vẻ chấn kinh.
Viên Khả Kiều càng không dám tin.
Cô ta biết Tứ Bảo, cậu ta biết võ công, là võ công thực sự, không phải là kiểu đánh nhau đầu đường.
Tuy trong Yếu Môn cao thủ như mây, Tứ Bảo cũng không là gì.
Nhưng dùng một chiêu đã giết chết Tứ Bảo, hơn nữa còn rất nhẹ nhàng, khiến người ta không phát hiện ra, vốn không nhìn thấy người ta ra tay.
Nếu là ở trong Yếu Môn, cũng chắc chắn là cao thủ trong cao thủ.
Viên Khả Kiều nhìn sư phụ Vinh: “Ông là ai?”
Sư phụ Vinh cười lạnh lùng một tiếng: “Một nha đầu thối như cô, không xứng biết tôi là ai. Nếu không phục, bảo Trương Điên đến tìm tôi”.
Viên Khả Kiều cau mày: “Ông quen bố nuôi của tôi?”
Sư phụ Vinh không ngờ Viên Khả Kiều là con gái nuôi của Trương Điên, không khỏi nhìn cô ta thêm hai cái, bỗng cười ha ha nói:
“Lão già Trương Điên, càng ngày càng chẳng ra sao, nhận con gái nuôi cũng không nhận xinh đẹp một chút, chỉ với dáng vẻ của cô, Trương Điên cho hết tài sản cũng không gả đi nổi. Này, tên nhóc họ Na đó, có phải có người ép cậu, cậu mới ở bên cô gái xấu xí này không?”
Na Nhữ An đang ngẩn người vì cái chết của Tứ Bảo, chỉ cảm thấy lời của sư phụ Vinh đã nói đến tâm khản của anh ta.
Bỗng liếc thấy ánh mắt như giết người của Viên Khả Kiều nhìn sang anh ta, sợ đến hồn lìa khỏi xác, vội xua tay phủ nhận nói: “Kiều Kiều, em đừng nghe ông ta nói, không ai ép anh, anh thật lòng thích em!”
Viên Khả Kiều bèn hỏi: “Vậy anh nói xem anh thích em điểm nào?”
“Tôi thích sự lương thiện của em, khí chất của em, tài năng của em, tóm lại, anh thích mọi thứ của em!”
Na Nhữ An gần như lật tìm hết những từ ngữ có hạn trong đầu mình.
Viên Khả Kiều lại không hài lòng: “Nói cả hồi lâu, anh cũng không nói em xinh đẹp, cho nên anh giống bọn họ, che em xấu xí phải không?”
Na Nhữ An sợ muốn chết, vội phủ nhận nói: “Không có, Kiều Kiều, sao anh lại chê em được! Trong mắt anh, em là cô gái đẹp nhất trên thế giới này!”
Viên Khả Kiều mới hài lòng cười với Na Nhữ An: “Vậy còn được, hừ, buổi tối phải xử lý anh!”
Na Nhữ An bất giác run lên.
Cũng may lúc này Viên Khả Kiều đã quay người mặt hướng về sư phụ Vinh.
“Hừ, tôi không cần biết ông là ai, chỉ dựa vào lời của ông hôm nay, ông chết chắc rồi!”
“Ha, tôi lại muốn xem cô lấy mạng của tôi thế nào. Bây giờ tôi muốn lấy mạng của cô, thì rất dễ dàng”.
Sư phụ Vinh vừa nói xong lời này, đám người gần Viên Khả Kiều đều lại gần cô ta, rất nhanh đã vây quanh cô ta.
Cảnh này khiến đám người sư phụ Vinh nhìn mà cau mày.
Người của Yếu Môn trước nay luôn đoàn kết, một khi người có địa vị cao trong bang gặp nguy hiểm, người dưới quyền đều thề chết bảo vệ.
Xem ra nha đầu này đúng là con gái nuôi của Trương Điên.
“Chúng ta đi thôi, xem ai có thể ngăn được chúng ta”, chị Mai nói.
Sư phụ Vinh gật đầu, bây giờ cũng chỉ có thể rời đi trước.
Năm người họ đi đến đầu đường.
Thấy họ đi đến, người của Yếu Môn cũng không ngăn, nhường ra lôi đi, để mặc họ đi, chỉ là ung dung thong thả theo phía sau.
Xuyên qua một con phố, đã nghe thấy tiếng còi chó vang lên, phía trước lại có một đám người xuất hiện.
Đám người đi theo ban đầu đã giải tán, thay bằng nhóm người mới.
Cứ như vậy, đi qua mấy con phố, vẫn không thể cắt đuôi được đám người đó.
Họ dứt khoát chặn một chiếc taxi.
Lên xe, sư phụ Vinh thở nhẹ nhõm một hơi, nói: “Trước đây bị Yếu Môn nhằm vào, dính như cao da chó vậy, vứt cũng không vứt hết. Cũng may bây giờ giao thông phát triển, hai chân của đám ăn xin này cũng tụt hậu rồi”.
Chương 388: Khoái đao
Chị Mai nói: “Cũng chưa chắc, nhìn họ cũng rất theo kịp thời đại”.
Nhìn ra cửa kính, lại không phát hiện có xe nào đáng nghi đi theo.
Chị Mai vẫn rất cẩn thận, không bảo tài xế đến khách sạn, mà đến một công viên gần đó.
Đến nơi, xuống xe, thì nghe thấy một tiếng còi chó vang lên.
Tiếng còi được truyền ra từ trong xe taxi họ ngồi vừa nãy, còn chiếc xe đã hiên ngang rời đi.
Một ông lão quét dọn công viên ngẩng đầu nhìn họ một cái, lấy ra còi chó trong túi, đặt lên miệng.
Sư phụ Vinh không khỏi lắc đầu mắng: “Mẹ kiếp, xem ra hôm nay không thoát được đám tạp nham này rồi”.
Ông chủ Vương nói: “Hay là ông chống đỡ ở đây, chúng tôi đi trước?”
Sư phụ Vinh phỉ nhổ nói: “Đi đi, ông chỉ mong tôi chết ở đây, để ông và A Mai cao chạy xa bay phải không?”
Ông chủ Vương cười hi hi nói: “Sao lại thế chứ, tôi và A Mai sẽ không bỏ ông, cho dù ông chết, chúng tôi cũng sẽ đến thăm mộ ông”.
Sư phụ Vinh tức giận nói: “He, Vương lão ngũ nhà ông, muốn chết, cũng là ông chết trước tôi”.
Chị Mai nói: “Được rồi, đừng đấu khẩu nữa, cao thủ của người ta đến rồi”.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của bà ta, chỉ thấy một người đi ra từ trong công viên, mặc áo rất cũ, khoác một bao tải, trong tay cầm gậy, trông rất giống người nhặt rác.
Sư phụ Vinh nhìn một cái, nói: “Đây là người cấp trưởng lão của Yếu Môn”.
Người đó đi không nhanh, chỉ nhìn chằm chằm bọn họ.
Ông ta đi đến, công viên vốn thanh lạnh cũng xuất hiện rất nhiều người, nhanh chóng bao vây họ.
Chỉ lúc sau, một chiếc xe đi đến, dừng lại ở cổng công viên.
Viên Khả Kiều và Na Nhữ An chui ra từ trong xe.
Vẻ mặt của Na Nhữ An rất bất an và miễn cưỡng, còn vẻ mặt Viên Khả Kiều tràn đầy kiêu ngạo và cười lạnh lùng chế nhạo.
“Các ngươi chạy được không?”
Sau đó quay ra nói với người nhặt rác khoác bao tài: “Ngưu trưởng lão, mấy người này ức hiếp tôi, vừa nãy còn giết Tứ Bảo, ông phải báo thù thay tôi!”
“Tứ Bảo chết rồi?”, trong mắt Ngưu trưởng lão lộ ra vẻ thương xót và tiếc nuối.
“Chết rồi, bị ông ta…”, Viên Khả Kiều chỉ vào sư phụ Vinh: “Cũng không biết ông ta dùng cách gì, một chiêu đã đánh chết Tứ Bảo”.
“Một chiêu?”, Ngưu trưởng lão nhìn sư phụ Vinh: “Xem ra ông cũng là cao thủ! Các con, ra tay!”
Một đám người bên cạnh ông ta xông đến.
Ông chủ Vương nói: “Sư phụ Vinh, lão già này còn có chút bản lĩnh, cẩn thận chút, đám nhãi con này thuộc về tôi”.
Sư phụ Vinh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Ngưu trưởng lão.
Ông chủ Vương xoay người, xông vào trong đám đông.
Đám người vang lên tiếng gào rú.
Chỉ thấy những chỗ ông ta đi qua, chỉ cần động vào, chạm vào, trên mặt hoặc trên người những người đó có một dấu ấn bàn tay đỏ, giống như que hàn in dấu lên vậy.
“Chu sa chưởng!”
Ngưu trưởng lão vừa nhìn liền cau mày, đập mạnh gậy đánh chó trong tay xuống đất, người đã bay lên, quăng ra bao tải trên vai, như mây đen phủ đến.
Đây cũng là tuyệt chiêu của ông ta, kẻ địch bị bao tải che tầm nhìn, phía sau bao tải chính là gậy đánh chó của ông ta.
Ông ta vừa ra tay, sư phụ Vinh cũng ra tay.
Chỉ thấy sư phụ Vinh lật cổ tay, giữa ngón tay có thêm một lưỡi dao mỏng.
Dao vụt lóe sáng.
Bao tải chia thành hai mảnh, ở giữa lộ ra một đường ánh sáng.
Trong ánh sáng đó, chính là gậy đánh chó của Ngưu trưởng lão.
Sư phụ Vinh không tiến mà lùi lại, bàn tay men theo gậy đánh chó trượt lên trên, lưỡi dao rạch trên gậy phát ra âm thanh chói tai.
Trong chớp mắt, thân hình của hai người lệch nhau.
Tang một tiếng, gậy đánh chó của Ngưu trưởng lão rơi xuống đất, chỉ thấy cổ tay có thêm một vết máu.
Tay trái của Ngưu trưởng lão ôm cổ tay bên phải chảy máu không ngừng, kinh hãi nói:
“Khoái đao Vinh Môn! Tôi nghĩ ra rồi, ông là Vinh khoái đao!”
Chương 389: Đi thì cùng đi
“Gọi người!”
Ngưu trưởng lão cầm cổ tay nhỏ máu, hét lớn một tiếng.
Vòng vây vang lên tiếng còi hết đợt này đến đợt khác.
Từ một con đường nhỏ ở công viên, có một người khoác bao tải đi ra.
Viên Khả Kiều vui mừng nói: “Tôn trưởng lão!”
Tôn trưởng lão nhìn cô ta một cái: “Tiểu nha đầu nhà cô, lại gây họa cho bang chủ rồi phải không?”
Viên Khả Kiều nói: “Tôi đâu có gây họa, là họ ức hiếp tôi. Ông xem, Ngưu trưởng lão cũng bị thương rồi!”
Tôn trưởng lão nhìn sang cổ tay của Ngưu trưởng lão, bĩu môi nói: “Lão Ngưu, sao lại bị rắn cắn à?”
Ngưu trưởng lão nói: “Ông ta là đồ đệ của Nhất Đao Xuân, Vinh khoái đao”.
Tôn trưởng lão nghe thấy ba chữ “Nhất Đao Xuân”, vẻ mặt liền biến sắc, mới nhìn sang sư phụ Vinh.
“Ha ha, sớm nghe nói Nhất Đao Xuân có đồ đệ, được chân truyền khoái đao, tiếc rằng là một tên nhát gan, chúng tôi tìm bao nhiêu năm cũng không tìm được, không ngờ ông còn dám đến thủ đô. Đã đến rồi, hôm nay đừng hòng đi”.
Sư phụ Vinh cười ha ha: “Chỉ dựa vào mấy tên ăn xin các người, ngăn được tôi sao?”
Ngưu trưởng lão cười lạnh lùng nói: “Vinh khoái đao, đao của ông đủ nhanh, chỗ chúng tôi không ai ngăn được ông. Chúng tôi không ngăn ông, ông cứ việc đi. Nếu ông có thể ra khỏi thủ đô, ông đây cùng họ với ông!”
“Ông không sợ tôi giết hết các ông ư?”, sư phụ Vinh kinh hãi nói.
“Giết, cứ việc giết, đệ tử Yếu Môn nhiều vô kể, ông giết được hết thì giết”, Tôn trưởng lão nói.
Ông chủ Vương cười hi hi nói: “Lão Vinh, phí lời với đám ăn xin làm gì, một chưởng đập chết là được”.
Sư phụ Vinh lại cau mày.
Ông ta biết, hôm nay rắc rối lớn rồi.
Không phải vì sợ mấy tên ăn xin này, nhưng thân phận của ông ta bị lộ, sự việc hôm nay đã không phải là chuyện giữa Trương Diễm Diễm và Viên Khả Kiều rồi.
Mối thù giữa Vinh Môn và Yếu Môn, sớm đã là không chết không thôi.
Nơi này là thủ đô, giữa ban ngày ban mặt, ông ta không thể nào đại khai sát giới.
Còn tính cách của đám ăn xin Yếu Môn này, lại như cao da chó, ông ta chỉ giết hai trưởng lão bao tải cũng vô ích, ngược lại sẽ khơi lên mối thù chung của họ, dẫn đến nhiều tên ăn xin hơn.
Sư phụ Vinh quen biết Yếu Môn nhiều năm, biết rõ điểm khó giải quyết của đám ăn xin này.
Một khi vị vây chặt, thì đúng là không thoát thân nổi.
“Thế này đi, chúng ta làm giao dịch, thế nào?”, sư phụ Vinh nói.
“Giao dịch thế nào?”, Tôn trưởng lão hỏi.
“Tôi theo các ông đến tổng đàn Yếu Môn, các ông cử một người một đấu một với tôi, muốn đánh hội đồng cũng được, tóm lại, ân oán giữa Vinh Môn và Yếu Môn, hôm nay phải kết thúc”.
Sư phụ Vinh tỏ vẻ mặt hăng hái, dáng vẻ không quan tâm sống chết.
“Nhưng, các ông phải thả mấy người bạn của tôi, họ không liên quan đến Vinh Môn”.
“Tôi phỉ nhổ!”, đám ăn xin còn chưa đáp lại, ông chủ Vương đã mắng nói: “Họ Vinh kia, một mình không đi là sao hả, thể hiện anh hùng chắc? Nghĩ tôi sẽ cảm ơn ông hả? Ông đi cái gì hả? Cái gì mà tổng đàn Yếu Môn, chẳng phải là hang ổ đám ăn xin sao? Ông đi được thì tôi cũng đi được!”
Trong lòng sư phụ Vinh thấy ấm áp, ngoài miệng lại mắng nói: “Vương lão ngũ nhà ông, phát điên gì hả, tôi là người của Vinh Môn, có thù với Yếu Môn, ông đi làm gì? Nếu tôi chết, không phải vừa hay đúng ý ông, sau này cũng không còn ai tranh A Mai với ông hả, mau cút đi!”
Ông chủ Vương cười hi hi nói: “Không có ai tranh thật chẳng thú vị, tôi thích tranh với ông”.
“He, lão già bỉ ổi nhà ông! Chưa từng thấy ai bỉ ổi như ông!”, sư phụ Vinh mắng: “Ông đi cùng tôi, A Mai làm thế nào?”
Nghe hai người họ mắng nhau, khoang mắt của chị Mai bất giác ươn ướt.
“Muốn đi thì cùng đi!”, chị Mai nói chắc như đinh đóng cột: “Nhưng mà…”
Bà ta bỗng vụt người, đến bên cạnh Viên Khả Kiều, đưa tay bóp cổ của Viên Khả Kiều.
Viên Khả Kiều kêu a một tiếng, cảm thấy trên cổ lạnh toát, mới phát hiện giữa ngón tay chị Mai giấu ám khí sắc nhọn.
“Chị… chị muốn làm gì?”, Viên Khả Kiều run rẩy nói: “Chị biết tôi là ai không?”
“Đứng im, động đậy sẽ chết đấy”, giọng của chị Mai rất dịu dàng, trong dịu dàng lại mang theo sát khí: “Cô là con gái nuôi của Trương Điên, cô tự nói vậy, chẳng phải sao?”
“Biết vậy mà chị còn dám động vào tôi? Bố nuôi tôi sẽ giết các người!”, Viên Khả Kiều nói.
“Vậy sao?”, chị Mai cười khà khà: “Vậy phải xem xem, ông ta có bản lĩnh đó không, nhưng cô chắc chắn cô không nhìn thấy được. Tôi sẽ giết cô trước khi ông ta giết chúng tôi”.
Viên Khả Kiều sợ hãi, kêu lớn: “Tôn trưởng lão, Ngưu trưởng lão, cứu tôi!”
Tôn trưởng lão nghiêm trọng quát lên: “Thả cô cả ra!”
Sư phụ Vinh lắc đầu, cười he he nói: “Vẫn là A Mai thông minh, sao tôi không nghĩ đến chứ. Cô cả? Ha ha ha, con gái nuôi vô dụng, trông xấu xí như vậy, còn ngu xuẩn, vừa nhìn là biết con ruột của Trương Điên. Sinh ra mà không dám nhận, tám phần là con riêng. Ha ha ha…”
“Ông dám sỉ nhục bang chủ và cô cả, muốn chết hả!”
Hai trưởng lão bao tải đều xanh mặt. Những người của Yếu Môn cũng lòng đầy căm phẫn, vẻ mặt tức giận.
“Các người cho rằng như vậy thì có thể đi được sao?”
Sư phụ Vinh cũng chẳng động đậy, chỉ giơ cổ tay ra.
Tứ Bảo đột nhiên đứng im ở đó, cánh tay đưa ra trước, trong tay cầm mũ bảo hiểm, cách mặt của sư phụ Vinh chưa đến nửa tấc.
“Tứ Bảo, cậu làm sao thế?”, Viên Khả Kiều thấy cậu ta bất động, bèn hỏi.
Trong ánh mắt của Tứ Bảo có vẻ kinh sợ.
Đột nhiên, mũ bảo hiểm trên tay cậu ta chia thành hai nửa, lộp độp rơi xuống đất.
Sau đó, tay áo của cậu ta cũng rách ra một đường dài, từ cổ tay cho đến bả vai.
Trên cánh tay, bỗng xuất hiện một đường dài nhỏ màu đỏ.
Màu của đường nhỏ dài này càng lúc càng đậm, càng lúc càng rõ, kéo dài cho đến động mạch chủ ở cổ.
Tứ Bảo giơ tay trái, nhẹn nhàng sờ cổ.
Trên tay đỏ máu.
Lúc Tứ Bảo ngã xuống, trong mắt đầy vẻ không cam tâm.
Đến chết cậu ta cũng không biết đối phương làm sao làm được, đã dùng vũ khí gì.
Tứ Bảo ngã xuống cũng khiến cả con phố hoàn toàn yên tĩnh.
Khuôn mặt của đám người Yếu Môn lộ ra vẻ chấn kinh.
Viên Khả Kiều càng không dám tin.
Cô ta biết Tứ Bảo, cậu ta biết võ công, là võ công thực sự, không phải là kiểu đánh nhau đầu đường.
Tuy trong Yếu Môn cao thủ như mây, Tứ Bảo cũng không là gì.
Nhưng dùng một chiêu đã giết chết Tứ Bảo, hơn nữa còn rất nhẹ nhàng, khiến người ta không phát hiện ra, vốn không nhìn thấy người ta ra tay.
Nếu là ở trong Yếu Môn, cũng chắc chắn là cao thủ trong cao thủ.
Viên Khả Kiều nhìn sư phụ Vinh: “Ông là ai?”
Sư phụ Vinh cười lạnh lùng một tiếng: “Một nha đầu thối như cô, không xứng biết tôi là ai. Nếu không phục, bảo Trương Điên đến tìm tôi”.
Viên Khả Kiều cau mày: “Ông quen bố nuôi của tôi?”
Sư phụ Vinh không ngờ Viên Khả Kiều là con gái nuôi của Trương Điên, không khỏi nhìn cô ta thêm hai cái, bỗng cười ha ha nói:
“Lão già Trương Điên, càng ngày càng chẳng ra sao, nhận con gái nuôi cũng không nhận xinh đẹp một chút, chỉ với dáng vẻ của cô, Trương Điên cho hết tài sản cũng không gả đi nổi. Này, tên nhóc họ Na đó, có phải có người ép cậu, cậu mới ở bên cô gái xấu xí này không?”
Na Nhữ An đang ngẩn người vì cái chết của Tứ Bảo, chỉ cảm thấy lời của sư phụ Vinh đã nói đến tâm khản của anh ta.
Bỗng liếc thấy ánh mắt như giết người của Viên Khả Kiều nhìn sang anh ta, sợ đến hồn lìa khỏi xác, vội xua tay phủ nhận nói: “Kiều Kiều, em đừng nghe ông ta nói, không ai ép anh, anh thật lòng thích em!”
Viên Khả Kiều bèn hỏi: “Vậy anh nói xem anh thích em điểm nào?”
“Tôi thích sự lương thiện của em, khí chất của em, tài năng của em, tóm lại, anh thích mọi thứ của em!”
Na Nhữ An gần như lật tìm hết những từ ngữ có hạn trong đầu mình.
Viên Khả Kiều lại không hài lòng: “Nói cả hồi lâu, anh cũng không nói em xinh đẹp, cho nên anh giống bọn họ, che em xấu xí phải không?”
Na Nhữ An sợ muốn chết, vội phủ nhận nói: “Không có, Kiều Kiều, sao anh lại chê em được! Trong mắt anh, em là cô gái đẹp nhất trên thế giới này!”
Viên Khả Kiều mới hài lòng cười với Na Nhữ An: “Vậy còn được, hừ, buổi tối phải xử lý anh!”
Na Nhữ An bất giác run lên.
Cũng may lúc này Viên Khả Kiều đã quay người mặt hướng về sư phụ Vinh.
“Hừ, tôi không cần biết ông là ai, chỉ dựa vào lời của ông hôm nay, ông chết chắc rồi!”
“Ha, tôi lại muốn xem cô lấy mạng của tôi thế nào. Bây giờ tôi muốn lấy mạng của cô, thì rất dễ dàng”.
Sư phụ Vinh vừa nói xong lời này, đám người gần Viên Khả Kiều đều lại gần cô ta, rất nhanh đã vây quanh cô ta.
Cảnh này khiến đám người sư phụ Vinh nhìn mà cau mày.
Người của Yếu Môn trước nay luôn đoàn kết, một khi người có địa vị cao trong bang gặp nguy hiểm, người dưới quyền đều thề chết bảo vệ.
Xem ra nha đầu này đúng là con gái nuôi của Trương Điên.
“Chúng ta đi thôi, xem ai có thể ngăn được chúng ta”, chị Mai nói.
Sư phụ Vinh gật đầu, bây giờ cũng chỉ có thể rời đi trước.
Năm người họ đi đến đầu đường.
Thấy họ đi đến, người của Yếu Môn cũng không ngăn, nhường ra lôi đi, để mặc họ đi, chỉ là ung dung thong thả theo phía sau.
Xuyên qua một con phố, đã nghe thấy tiếng còi chó vang lên, phía trước lại có một đám người xuất hiện.
Đám người đi theo ban đầu đã giải tán, thay bằng nhóm người mới.
Cứ như vậy, đi qua mấy con phố, vẫn không thể cắt đuôi được đám người đó.
Họ dứt khoát chặn một chiếc taxi.
Lên xe, sư phụ Vinh thở nhẹ nhõm một hơi, nói: “Trước đây bị Yếu Môn nhằm vào, dính như cao da chó vậy, vứt cũng không vứt hết. Cũng may bây giờ giao thông phát triển, hai chân của đám ăn xin này cũng tụt hậu rồi”.
Chương 388: Khoái đao
Chị Mai nói: “Cũng chưa chắc, nhìn họ cũng rất theo kịp thời đại”.
Nhìn ra cửa kính, lại không phát hiện có xe nào đáng nghi đi theo.
Chị Mai vẫn rất cẩn thận, không bảo tài xế đến khách sạn, mà đến một công viên gần đó.
Đến nơi, xuống xe, thì nghe thấy một tiếng còi chó vang lên.
Tiếng còi được truyền ra từ trong xe taxi họ ngồi vừa nãy, còn chiếc xe đã hiên ngang rời đi.
Một ông lão quét dọn công viên ngẩng đầu nhìn họ một cái, lấy ra còi chó trong túi, đặt lên miệng.
Sư phụ Vinh không khỏi lắc đầu mắng: “Mẹ kiếp, xem ra hôm nay không thoát được đám tạp nham này rồi”.
Ông chủ Vương nói: “Hay là ông chống đỡ ở đây, chúng tôi đi trước?”
Sư phụ Vinh phỉ nhổ nói: “Đi đi, ông chỉ mong tôi chết ở đây, để ông và A Mai cao chạy xa bay phải không?”
Ông chủ Vương cười hi hi nói: “Sao lại thế chứ, tôi và A Mai sẽ không bỏ ông, cho dù ông chết, chúng tôi cũng sẽ đến thăm mộ ông”.
Sư phụ Vinh tức giận nói: “He, Vương lão ngũ nhà ông, muốn chết, cũng là ông chết trước tôi”.
Chị Mai nói: “Được rồi, đừng đấu khẩu nữa, cao thủ của người ta đến rồi”.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của bà ta, chỉ thấy một người đi ra từ trong công viên, mặc áo rất cũ, khoác một bao tải, trong tay cầm gậy, trông rất giống người nhặt rác.
Sư phụ Vinh nhìn một cái, nói: “Đây là người cấp trưởng lão của Yếu Môn”.
Người đó đi không nhanh, chỉ nhìn chằm chằm bọn họ.
Ông ta đi đến, công viên vốn thanh lạnh cũng xuất hiện rất nhiều người, nhanh chóng bao vây họ.
Chỉ lúc sau, một chiếc xe đi đến, dừng lại ở cổng công viên.
Viên Khả Kiều và Na Nhữ An chui ra từ trong xe.
Vẻ mặt của Na Nhữ An rất bất an và miễn cưỡng, còn vẻ mặt Viên Khả Kiều tràn đầy kiêu ngạo và cười lạnh lùng chế nhạo.
“Các ngươi chạy được không?”
Sau đó quay ra nói với người nhặt rác khoác bao tài: “Ngưu trưởng lão, mấy người này ức hiếp tôi, vừa nãy còn giết Tứ Bảo, ông phải báo thù thay tôi!”
“Tứ Bảo chết rồi?”, trong mắt Ngưu trưởng lão lộ ra vẻ thương xót và tiếc nuối.
“Chết rồi, bị ông ta…”, Viên Khả Kiều chỉ vào sư phụ Vinh: “Cũng không biết ông ta dùng cách gì, một chiêu đã đánh chết Tứ Bảo”.
“Một chiêu?”, Ngưu trưởng lão nhìn sư phụ Vinh: “Xem ra ông cũng là cao thủ! Các con, ra tay!”
Một đám người bên cạnh ông ta xông đến.
Ông chủ Vương nói: “Sư phụ Vinh, lão già này còn có chút bản lĩnh, cẩn thận chút, đám nhãi con này thuộc về tôi”.
Sư phụ Vinh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Ngưu trưởng lão.
Ông chủ Vương xoay người, xông vào trong đám đông.
Đám người vang lên tiếng gào rú.
Chỉ thấy những chỗ ông ta đi qua, chỉ cần động vào, chạm vào, trên mặt hoặc trên người những người đó có một dấu ấn bàn tay đỏ, giống như que hàn in dấu lên vậy.
“Chu sa chưởng!”
Ngưu trưởng lão vừa nhìn liền cau mày, đập mạnh gậy đánh chó trong tay xuống đất, người đã bay lên, quăng ra bao tải trên vai, như mây đen phủ đến.
Đây cũng là tuyệt chiêu của ông ta, kẻ địch bị bao tải che tầm nhìn, phía sau bao tải chính là gậy đánh chó của ông ta.
Ông ta vừa ra tay, sư phụ Vinh cũng ra tay.
Chỉ thấy sư phụ Vinh lật cổ tay, giữa ngón tay có thêm một lưỡi dao mỏng.
Dao vụt lóe sáng.
Bao tải chia thành hai mảnh, ở giữa lộ ra một đường ánh sáng.
Trong ánh sáng đó, chính là gậy đánh chó của Ngưu trưởng lão.
Sư phụ Vinh không tiến mà lùi lại, bàn tay men theo gậy đánh chó trượt lên trên, lưỡi dao rạch trên gậy phát ra âm thanh chói tai.
Trong chớp mắt, thân hình của hai người lệch nhau.
Tang một tiếng, gậy đánh chó của Ngưu trưởng lão rơi xuống đất, chỉ thấy cổ tay có thêm một vết máu.
Tay trái của Ngưu trưởng lão ôm cổ tay bên phải chảy máu không ngừng, kinh hãi nói:
“Khoái đao Vinh Môn! Tôi nghĩ ra rồi, ông là Vinh khoái đao!”
Chương 389: Đi thì cùng đi
“Gọi người!”
Ngưu trưởng lão cầm cổ tay nhỏ máu, hét lớn một tiếng.
Vòng vây vang lên tiếng còi hết đợt này đến đợt khác.
Từ một con đường nhỏ ở công viên, có một người khoác bao tải đi ra.
Viên Khả Kiều vui mừng nói: “Tôn trưởng lão!”
Tôn trưởng lão nhìn cô ta một cái: “Tiểu nha đầu nhà cô, lại gây họa cho bang chủ rồi phải không?”
Viên Khả Kiều nói: “Tôi đâu có gây họa, là họ ức hiếp tôi. Ông xem, Ngưu trưởng lão cũng bị thương rồi!”
Tôn trưởng lão nhìn sang cổ tay của Ngưu trưởng lão, bĩu môi nói: “Lão Ngưu, sao lại bị rắn cắn à?”
Ngưu trưởng lão nói: “Ông ta là đồ đệ của Nhất Đao Xuân, Vinh khoái đao”.
Tôn trưởng lão nghe thấy ba chữ “Nhất Đao Xuân”, vẻ mặt liền biến sắc, mới nhìn sang sư phụ Vinh.
“Ha ha, sớm nghe nói Nhất Đao Xuân có đồ đệ, được chân truyền khoái đao, tiếc rằng là một tên nhát gan, chúng tôi tìm bao nhiêu năm cũng không tìm được, không ngờ ông còn dám đến thủ đô. Đã đến rồi, hôm nay đừng hòng đi”.
Sư phụ Vinh cười ha ha: “Chỉ dựa vào mấy tên ăn xin các người, ngăn được tôi sao?”
Ngưu trưởng lão cười lạnh lùng nói: “Vinh khoái đao, đao của ông đủ nhanh, chỗ chúng tôi không ai ngăn được ông. Chúng tôi không ngăn ông, ông cứ việc đi. Nếu ông có thể ra khỏi thủ đô, ông đây cùng họ với ông!”
“Ông không sợ tôi giết hết các ông ư?”, sư phụ Vinh kinh hãi nói.
“Giết, cứ việc giết, đệ tử Yếu Môn nhiều vô kể, ông giết được hết thì giết”, Tôn trưởng lão nói.
Ông chủ Vương cười hi hi nói: “Lão Vinh, phí lời với đám ăn xin làm gì, một chưởng đập chết là được”.
Sư phụ Vinh lại cau mày.
Ông ta biết, hôm nay rắc rối lớn rồi.
Không phải vì sợ mấy tên ăn xin này, nhưng thân phận của ông ta bị lộ, sự việc hôm nay đã không phải là chuyện giữa Trương Diễm Diễm và Viên Khả Kiều rồi.
Mối thù giữa Vinh Môn và Yếu Môn, sớm đã là không chết không thôi.
Nơi này là thủ đô, giữa ban ngày ban mặt, ông ta không thể nào đại khai sát giới.
Còn tính cách của đám ăn xin Yếu Môn này, lại như cao da chó, ông ta chỉ giết hai trưởng lão bao tải cũng vô ích, ngược lại sẽ khơi lên mối thù chung của họ, dẫn đến nhiều tên ăn xin hơn.
Sư phụ Vinh quen biết Yếu Môn nhiều năm, biết rõ điểm khó giải quyết của đám ăn xin này.
Một khi vị vây chặt, thì đúng là không thoát thân nổi.
“Thế này đi, chúng ta làm giao dịch, thế nào?”, sư phụ Vinh nói.
“Giao dịch thế nào?”, Tôn trưởng lão hỏi.
“Tôi theo các ông đến tổng đàn Yếu Môn, các ông cử một người một đấu một với tôi, muốn đánh hội đồng cũng được, tóm lại, ân oán giữa Vinh Môn và Yếu Môn, hôm nay phải kết thúc”.
Sư phụ Vinh tỏ vẻ mặt hăng hái, dáng vẻ không quan tâm sống chết.
“Nhưng, các ông phải thả mấy người bạn của tôi, họ không liên quan đến Vinh Môn”.
“Tôi phỉ nhổ!”, đám ăn xin còn chưa đáp lại, ông chủ Vương đã mắng nói: “Họ Vinh kia, một mình không đi là sao hả, thể hiện anh hùng chắc? Nghĩ tôi sẽ cảm ơn ông hả? Ông đi cái gì hả? Cái gì mà tổng đàn Yếu Môn, chẳng phải là hang ổ đám ăn xin sao? Ông đi được thì tôi cũng đi được!”
Trong lòng sư phụ Vinh thấy ấm áp, ngoài miệng lại mắng nói: “Vương lão ngũ nhà ông, phát điên gì hả, tôi là người của Vinh Môn, có thù với Yếu Môn, ông đi làm gì? Nếu tôi chết, không phải vừa hay đúng ý ông, sau này cũng không còn ai tranh A Mai với ông hả, mau cút đi!”
Ông chủ Vương cười hi hi nói: “Không có ai tranh thật chẳng thú vị, tôi thích tranh với ông”.
“He, lão già bỉ ổi nhà ông! Chưa từng thấy ai bỉ ổi như ông!”, sư phụ Vinh mắng: “Ông đi cùng tôi, A Mai làm thế nào?”
Nghe hai người họ mắng nhau, khoang mắt của chị Mai bất giác ươn ướt.
“Muốn đi thì cùng đi!”, chị Mai nói chắc như đinh đóng cột: “Nhưng mà…”
Bà ta bỗng vụt người, đến bên cạnh Viên Khả Kiều, đưa tay bóp cổ của Viên Khả Kiều.
Viên Khả Kiều kêu a một tiếng, cảm thấy trên cổ lạnh toát, mới phát hiện giữa ngón tay chị Mai giấu ám khí sắc nhọn.
“Chị… chị muốn làm gì?”, Viên Khả Kiều run rẩy nói: “Chị biết tôi là ai không?”
“Đứng im, động đậy sẽ chết đấy”, giọng của chị Mai rất dịu dàng, trong dịu dàng lại mang theo sát khí: “Cô là con gái nuôi của Trương Điên, cô tự nói vậy, chẳng phải sao?”
“Biết vậy mà chị còn dám động vào tôi? Bố nuôi tôi sẽ giết các người!”, Viên Khả Kiều nói.
“Vậy sao?”, chị Mai cười khà khà: “Vậy phải xem xem, ông ta có bản lĩnh đó không, nhưng cô chắc chắn cô không nhìn thấy được. Tôi sẽ giết cô trước khi ông ta giết chúng tôi”.
Viên Khả Kiều sợ hãi, kêu lớn: “Tôn trưởng lão, Ngưu trưởng lão, cứu tôi!”
Tôn trưởng lão nghiêm trọng quát lên: “Thả cô cả ra!”
Sư phụ Vinh lắc đầu, cười he he nói: “Vẫn là A Mai thông minh, sao tôi không nghĩ đến chứ. Cô cả? Ha ha ha, con gái nuôi vô dụng, trông xấu xí như vậy, còn ngu xuẩn, vừa nhìn là biết con ruột của Trương Điên. Sinh ra mà không dám nhận, tám phần là con riêng. Ha ha ha…”
“Ông dám sỉ nhục bang chủ và cô cả, muốn chết hả!”
Hai trưởng lão bao tải đều xanh mặt. Những người của Yếu Môn cũng lòng đầy căm phẫn, vẻ mặt tức giận.
“Các người cho rằng như vậy thì có thể đi được sao?”
Bình luận facebook